• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New tiểu ma vương cùng bàn tôi(toàn bộ,chưa hoàn thành)

  • kỳ 3

-cậu là...uhm...hình như cậu là...

-cậu quên rồi sao,tôi là lý gia hân đây!

-à,thì ra là cậu,cậu có muốn gia nhập nhóm với chúng tôi không?

-cũng đâu còn nhóm nào đâu,tôi đương nhiên phải gia nhập rồi!

-vậy thì...chào mừng đến với nhóm chúng ta!

Kèo này xem có vẻ khó cho tôi,2 xuất sắc kèm 1 tệ 1 siêu tệ như này không biết có lấy nổi trung bình không đây!

Cuối cùng đành lòng với phương châm “méo mó có hơn không” chúng tôi ấn định buổi học đầu tiên vào chiều mai ở thư viện trường

Hôm sau,như thường lệ và theo thói quen,tôi là người đến muộn nhất nhóm,đến thấy ai cũng đã đến đông đủ cả,bắt đầu vào buổi học,tôi ngạc nhiên phát hiện linh cứ luôn trốn sau lưng tôi

-cậu sao thế?

-tôi...

-cậu lại vậy rồi!

-tớ...tớ hơi không quen

Không ngờ cậu ấy còn có thể thể hiện ra 1 mặt nhút nhát như vậy,có vẻ rất kém giao tiếp xã hội,tôi đành cười an ủi:

-không sao,cứ thử làm quen đi,biết đâu có thể kết bạn mới nữa!

Chưa để linh kịp trả lời thì gia hân bên cạnh đã ngó sang:

-để tôi! tớ muốn hỏi,tớ còn chưa biết tên cậu nhỉ,cậu tên là gì?

-tớ là linh,phạm thùy linh

Tôi điếng người,cái xưng hô mà tôi tốn chắc phải đến 2 ngày mới thuyết phục cô ấy dùng,bây giờ dùng còn ngại,vậy mà chỉ trong 2-3 câu đã nói ra với gia hân,nói thật,dù là con gái,tôi cũng cực kì ghen tị với cô ấy

À không,tôi sao lại phải ghen tị chứ!

2 người phụ nữ không nhận ra biểu cảm của tôi có gì không đúng,vẫn vui vẻ nói chuyện xã giao như thường

Công việc tiến triển khá thuận lợi,linh và gia hân đều thể hiện khá tốt,trách nghiệm của tôi là dạy cho linh,còn gia hân để cho minh lo

Ít nhất,dưới sự kèm cặp của tôi,linh đã có thể làm ra bài kiểm tra toán 8 điểm,điều mà ngay cả bản thân cô chắc cũng chưa dám nghĩ tới

Bên kia có phần chậm hơn 1 chút,nền tảng của gia hân có phần khá giống 1 chiếc lưới đánh cá,phần lớn diện tích là lỗ hổng,cơ bản cậu ấy không có lấy 7 hàng đẳng thức chứ đừng nói kiến thức năm nay,nhưng cũng đã có chút tiến bộ

Sau buổi,minh nhắn tin cho tôi



-gì?

-mày còn giỏi hơn tao mà phải không?

-giờ mới nhận thấy sao,quá muộn rồi con trai

-con trai gì! Hay mày đổi với tao đi

-sao?

-gia hân này khó dạy quá,đổi với mày cho dễ!

-mày coi 2 người họ như hàng hóa à! Với lại cậu ấy đâu có quen thuộc với mày như với tao!

-khoan đã! Ý mày là gia hân à?

-không,ý tao là thùy linh mà

-từ bao giờ mày đổi từ cô ta thành cậu ấy rồi?

-đang làm hòa! bọn tao còn ngồi với nhau cả năm chẳng lẽ lại cứ ghi thù mãi à!

-ra vậy! Tao hiểu rồi

Gửi thêm 2 câu tao hiểu rồi nữa,nó liền offline,tôi cũng bật dậy đi tắm

Phía đầu dây bên này,minh đang vừa cười khà khà vừa bước vào bếp nhặt rau,miệng cứ lẩm bẩm:

-ra là thế,hỏi sao,quả nhiên

Ném lại câu nói cuối cùng,bóng nó dần khuất sau cánh cửa bếp

-lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy...

Tôi-người vừa nhận 1 cục hiểu lầm cực đại,không hề hay biết gì mà thản nhiên hát hò trong phòng tắm,nghe muốn thủng màng nhĩ

Cuối hạ,tiết hè-thu là mùa mưa bão,cứ cách 3 ngày 1 cơn giông nhỏ,7 ngày 1 trận bão lớn

Đường phố ở quê tôi sau một ngày mưa lạnh lẽo cũng nhuốm màu ảm đạm,trời tối không có lấy 1 ngôi sao hay mặt trăng,ánh đèn đường mờ mờ là thứ duy nhất giúp tôi không đâm đầu vào gốc cây,con đường cũ đã lâu không có tu sửa,ổ gà lỗ chỗ,các khe,các rãnh của cuộc thi công đường sá dang dở làm cho chiếc xe của tôi,vốn cũng non hơi,thỉnh thoảng lại nảy lên 1 cái

Sau buổi học thêm,tối quá 9 rưỡi,mọi nhà đều đóng cửa tắt đèn,chỉ có trong 1 khu tập thể có lẽ từng được coi là hiện đại nhất vùng quê này,2 ánh đèn vẫn còn sáng như đang chờ ai

Và đúng là có chờ thật,chờ 2 người chúng tôi,con đường vẫn tối như vậy,mệt mỏi đạp bàn đạp sau cả ngày dài,chờ đợi phía sau còn là 2 bài đọc hiểu,mắt tôi gần như nhắm tịt

Linh phía sau có vẻ tỉnh táo hơn đôi chút,không hiểu sao cậu ấy lại có thể nhiều năng lượng đến vậy,nói chuyện với cậu ấy giúp tôi miễn cưỡng có được 1 tia tỉnh táo hiếm hoi,đủ để tôi không dừng đạp giữa chừng rồi ngã lộn cổ ở 1 ổ gà nào đó

Những chiếc hố được lấp đầy bởi nước mưa,hòa lẫn với đất khiến chúng trở nên vô hình trong bóng tối,chỉ có những bóng sáng lờ mờ giúp tôi nhận ra chúng ở đó,khiến tôi luôn cảm thấy bất an khi đi trên con đường này

1 chiếc đèn đường hỏng,tôi đoán thế,khi tôi đi đến,nó chớp lên 2 lần rồi tắt ngúm,kịp để tôi nhận thấy 1 rãnh sâu trên đường,rộng hơn bánh xe chúng tôi 1 chút,tôi tìm 1 đường còn tốt ,đi vòng qua đó

Nhớ ra linh đi phía sau,tôi bèn lên tiếng nhắc nhở,tránh cho cậu ấy gặp tai nạn:

-này! Cậu nhớ để ý đường,phía trước có 1 cái...

Chưa để tôi cảnh báo xong thì tai nạn đã xảy ra luôn,do đi hơi nghiêng nên bánh xe của cậu ấy đã lọt vào rãnh,đang trên đà giữ thẳng,xe của linh lật sang ngang,cậu ấy ngã xuống đất

Như vừa có cảnh báo kích hoạt khẩn cấp,tôi vội dừng xe,chạy đến chỗ linh xem:

-cậu có sao không!?

-tớ...tớ không có..ui da!

Linh ôm lấy cánh tay phải của mình,cánh tay đã bị trầy xước đến chảy máu,một cơn đau xót truyền đến khiến cậu ấy không nhịn được mà kêu lên 1 tiếng

Tôi biết vết thương thế này cũng không nghiêm trọng,nhưng do bị dính nước mưa lẫn đất,nguy cơ bị nhiễm trùng là đáng ngại,tôi bèn nói:

-cậu lên xe tớ,tớ chở cậu đi trạm xá!

Linh đồng ý,tôi lên xe,bắt đầu đạp thục mạng,cơn buồn ngủ cũng tiêu tan hết,chỉ mong sao đưa cậu ấy đến trạm xá càng sớm càng tốt

Đang đạp,tôi bỗng cảm thấy có gì đó dựa vào lưng mình,là linh,cậu ấy vừa ngủ thiếp đi,cũng may đã gần đến,tôi dừng xe lại,đưa cậu ấy vào trong

Bác sĩ thấy tôi đang cõng 1 người ướt như chuột lột trên lưng,thở hổn hển bước vào phòng,ngạc nhiên hỏi:

-dũng! Cháu làm gì ở đây thế? Đó là ai vậy?

Bác sĩ trực ca tối nay vừa hay là dì tôi,tôi bèn nói:

-cậu ấy là thùy linh ở đối diện nhà chúng ta đó dì! Cậu ấy bị ngã xe rồi!

Vừa nghe có người bị thương,lương tâm người thầy thuốc trỗi dậy,dì ngùng hỏi,sắc mặt trở nên nghiêm túc:

-không nói với cháu nữa! Đặt linh lên giường đi!

Tôi vội vàng đặt cậu ấy xuống giường,nhẹ nhàng hất lọn tóc đang che mặt cậu ấy xuống rồi đi ra ngoài đợi

Từng phút trôi qua,tôi cảm thấy có một sự lo lắng mãnh liệt dâng lên từng chút,như muốn đốt cháy ruột gan tôi,từ lần trước mẹ bị gãy tay,tôi chưa bao giờ cảm thấy lo lắng như vậy

Cuối cùng sau 15 phút mà tôi tưởng là cả thiên niên kỉ đã trôi qua,dì tôi bước ra

-cậu ấy có sao không ạ?

-cháu lo thế cơ à?

Tôi bất giác cảm thấy nghẹn họng,ừ nhỉ,sao mình phải lo lắng như vậy,trong 1 khoảnh khắc,mặt tôi hơi đỏ lên,dì duyên thấy vậy nhưng không vạch trần,chỉ cười:

-không sao đâu! Cô bé còn khỏe lắm,chỉ bị sốt nhẹ thôi,chắc là không cần cháu ở lại

-cháu vẫn muốn ở lại một chút,đợi chú trọng đến đón cậu ấy về

-anh trọng giờ này chắc là đi công tác rồi,mây hôm trước còn báo với dì mà

-vậy phải làm sao?

-cháu tự tính đi,dì sắp tan ca rồi,nếu trước khi dì tan ca mà cô bé chưa tỉnh thì phải gọi xe về thôi chứ còn sao!

-vâng ạ...

Bước đến bê giường,tôi lui cui tìm 1 cái ghế nhựa rồi ngồi đó chờ

Nhìn trái nhìn phải,chẳng có gì để ngắm,từ nhỏ đến đây chơi với dì,tôi đã xem chán cảnh vật ở đây rồi,thứ duy nhất thay đổi chắc chỉ có bệnh nhân trên giường này thôi...

Nhìn về phía linh,tôi lập tức bị thu hút bởi khuôn mặt cô ấy,quả nhiên là xinh đẹp như tôi vẫn biết,chỉ có điều tôi đột nhiên không còn nghĩ vẻ đẹp đó chết chóc nữa,nó có vẻ mềm mại,cơ mặt cậu ấy thả lỏng,để lộ ra nụ cười như ánh dương,tỏa nắng khiến tôi không tài nào rời mắt,dù trông những dúm tóc ướt của cậu ấy chẳng có vẻ giống với biểu hiện của một ngày nắng

Ngẩn ngơ ngắm 1 lúc lâu,tôi càng ngày càng mơ màng,khi tôi sắp ngủ đến nơi thì thấy linh từ từ mở mắt ra,tôi liền mở to mắt,khi xác nhận cô ấy đã tỉnh lại,tôi bỗng cảm thấy 1 niềm vui dâng trào trong lòng,và một dòng chất lỏng âm ấm hơi tụ lại nơi khóe mắt

Không biết vì sao,cách tôi gọi cô ấy trong tâm thức cũng đã thay đổi,1 bước thay đổi nhỏ thôi,nhỏ xíu thôi,tôi nói là thực sự rất nhỏ thôi...

Linh mở mắt ra,thoát khỏi cơn mơ màng,thấy tôi cứ rưng rưng nước mắt nhìn mình,cô đỏ mặt một chút,quay đi:

-nhìn tớ làm gì? Tin tớ đánh cậu không!

-cậu tỉnh là tốt rồi! Để tớ gọi dì tớ vào xem cho cậu!

-không cần làm phiền cô duyên đâu,tớ ổn mà!

-cậu muốn về chưa? Tớ đưa cậu về

-xe tớ đâu?

-lúc nãy vì hơi quá...lo...lo lắng cho...cậu mà tớ để quên lại trên đường rồi

Cô ấy quay đầu đi,phùng má,2 má hồng lên như 2 trái cà chua,cố uốn giọng như giận dỗi:

-cậu còn biết lo cho tớ à? Đưa tớ về chỗ đó tớ còn lấy xe!

-đây,đây,không cần gấp...

Bước ra cửa thì đúng lúc dì tôi cũng hết ca trực,đã 10 rưỡi rồi

-hai đứa về rồi à? Cô bé không sao rồi chứ?

-dạ,cậu ấy rất tốt ạ!

-theo trải nghiệm của cháu hay theo đại chúng thế?

-ý cháu là khỏe ấy ạ,dì cứ nghĩ gì vậy!

-cháu thật quá không có bản lĩnh rồi! Hỏi sao cậu cháu và dì quen 7 năm mới yêu được 2 năm,hóa ra là di truyền,rõ chán!

Dì nói,thở dài

Nhìn biểu hiện này của dì ấy,tôi lại đỏ mặt,có vẻ là dì hiểu nhầm gì về chúng tôi rồi,thật khổ quá,chúng tôi có gì đâu chứ! Nhưng...hình như...tình bạn này của chúng tôi quả thật không còn thuần khiết như trước nữa rồi...tôi cũng không biết vì sao nữa...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Tiểu ma vương tìm chồng cho mẹ
Tiểu ma vương tìm chồng cho mẹ
Anh Cũng Muốn Làm Ba Tiểu Vương
Anh Cũng Muốn Làm Ba Tiểu Vương
Ta Làm Tiểu Thiếp Ở Phủ Tam Vương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom