Zyyyv
Tác giả VW
-
Chương 17
Hai ngày nay vì có bão mà mây đen gần như bao phủ cả bầu trời, ánh nắng mặt trời cũng bị che khuất. Sau hôm đó, họ gần như xem cô không tồn tại, không ai quan tâm, không ai hỏi đến. Thanh Du cũng không tranh cãi, không náo loạn.
Sau khi trả lời tin nhắn của Gia Huy xong, cô cầm lấy chiếc hộp nhỏ đem để vào phòng chú Lý. Lại trở về phòng nhìn những món đồ được đặt gọn, khẽ thì thầm
“Đã thu dọn xong rồi”
Bước ra cửa, đưa tay gọi một chiếc taxi. Vừa nói điểm đến tài xế liền lên tiếng:
-Là cháu nữa à? Dạo này bão cháu ra bờ biển làm gì? Nguy hiểm lắm
Đến lúc này cô mới nhận ra đây là tài xế lần trước chở mình, cô mới khẽ cười:
-Dạ, cháu nhớ biển nên muốn ra ngắm một chút.
Chú tài xế có vẻ hơi do dự nhưng cô lại nói thêm:
-Cháu nghe nói mùa này ra đó có khi sẽ thấy san hô bị đánh vào bờ, cháu muốn ra nhặt một ít.
Đúng là sẽ có san hô đánh vào bờ biển khi bão đến, nghe vậy chú tài xế mới chở cô ra đến bờ biển.
Bờ biển vì có bão mà chẳng có ai đến, nhìn vô cùng cô đơn. Phía xa chân trời mây đen không ngừng kéo đến, sóng đánh vào bờ từng cơn giận dữ như thể đang cảnh cáo đừng đến gần.
Thanh Du men theo con đường đi xuống bờ biển, chỗ cô hay ngồi nay đã vì nước dâng cao không thể ngồi được nữa. Nhìn quanh một lúc, kiếm được chỗ khô ráo Thanh Du liền ngồi xuống.
Biển khi bão đến chẳng còn nét yên bình, dịu dàng. Cũng chẳng thể lắng nghe lời người muốn nói, cầm lấy chiếc vỏ ốc được tặng khi trước Thanh Du cố chấp đưa lên miệng thầm thì.
Nhưng cô có nói thế nào thì cũng chẳng có một lời đáp lại. Khẽ đặt vỏ ốc xuống bờ cát, đứng lên trên môi cô lại nở nụ cười thoải mái. Thế giới này rất đẹp, có rất nhiều màu sắc nhưng rộng lớn là thế lại chẳng chứa nổi một con người như cô. Nhưng không sao, lần sau hi vọng thế giới này sẽ rút kinh nghiệm yêu thương cô nhiều hơn nhé. Cô cũng rút kinh nghiệm sẽ yêu thương thế giới này nhiều hơn.
Từ nay trên thế giới này vắng đi một người buồn phiền, mất di một mảng màu sắc. Bờ biển vẫn ở đó, gió vẫn thổi sóng vẫn vỗ vào bờ. Chỉ là người đứng đó không còn nữa chỉ còn vỏ ốc trơ trọi, không còn vì ai mà truyền lời đến biển sâu.
Dứt ra khỏi mớ công việc tràn ngập, nhìn đoạn hội thoại vẫn chỉ dừng ở câu trả lời sáng nay của Thanh Du, Gia Huy khẽ cau mày lo lắng. Nhắn một đoạn dài gửi cho cô thì anh lại bị kéo vào guồng quay công việc, lần nữa dứt ra khỏi thì đã vài tiếng sau.
Thấy vẫn chưa có tin nhắn mới, Gia Huy liền gọi cho cô nhưng đầu dây luôn không có ai nhận. Cảm giác bất an ngày một lớn, anh liền bấm một số khác bên kia vừa nhận thì anh đã gấp gáp:
-Mẹ, mẹ qua nhà tìm Thanh Du giúp con với ạ. Con không liên lạc với em ấy được.
Mẹ anh nghe anh gấp gáp như vậy liền trấn an:
-Sáng nay mẹ mới thấy con bé ra ngoài. Không sao đâu
Nghe vậy Gia Huy càng lo lắng hơn:
-Mẹ có thấy cô ấy trở về chưa ạ?
-Cái này thì mẹ không biết. Thôi được rồi để mẹ qua tìm
Cúp điện thoại với mẹ, Gia Huy liền gọi điện cho bác sĩ:
-Alo, chào bác sĩ. Tôi là Gia Huy, Thanh Du có hẹn tái khám vào thứ 7 không ạ?
Đầu dây bên kia bác sĩ nghi hoặc đáp:
-Không có. Tôi còn tưởng là cậu đang khuyên cô ấy đi khám.
Chào tạm biệt bác sĩ, Gia Huy nhanh chóng giao lại công việc cho mọi người trong nhóm xử lý rồi lập tức chạy xe về nhà.
Mà bên này khi mẹ anh qua hỏi thăm về Thanh Du, nhìn sự dửng dưng của ba mẹ cô bà đột nhiên nhận ra sinh ra ở gia đình này chính là nỗi đau lớn nhất của Thanh Du.
-Chị hỏi Thanh Du à? Chắc trên phòng chứ gì?
Giọng nói không quan tâm của mẹ cô càng làm mẹ anh cảm thấy không ổn, đến khi có một người làm lên tiếng:
-Cô Thanh Du ra ngoài từ sớm đến giờ vẫn chưa về.
Nghe vậy mẹ anh càng thêm lo lắng, lúc định gọi cho anh thì bóng dáng anh đã lao vào:
-Mẹ, Thanh Du về chưa ạ?
Thấy mẹ không đáp lại nhìn thấy sự bất ngờ của ba mẹ cô khi anh chạy vào, trái tim anh như bị bóp nghẹn:
-Gọi cảnh sát, nhanh lên.
Mọi người thấy anh gào lên liền cuống cuồng báo cảnh sát.
Khi cảnh sát đến, trùng hợp làm sao lại là người đã giải quyết vụ án Thanh Du bị bạo lực trước đây. Cảnh sát cũng khá bất ngờ khi thấy ba mẹ cô, dù giải quyết khá nhiều vụ bạo lực nhưng người có thể chưa hỏi một câu đã lao vào đánh con mình thì chỉ có ba mẹ cô mà thôi.
Sau khi lấy lời khai từ người làm và mẹ anh, cảnh sát đã lên tiếng trấn an:
-Mọi người cứ bình tĩnh, cảnh sát sẽ lập tức điều tra
Nhưng anh làm sao có thể bình tĩnh nổi, cô biến mất. Biến mất hoàn toàn khỏi thế giới của anh, suốt 13 năm thế giới của anh luôn là cô, chỉ có thể là cô.
Lúc này một cảnh sát chạy vào nói:
-Báo cáo đã tìm được tài xế chở cô ấy sáng nay. Đang được lấy lời khai ở ngoài.
Gia Huy vội lao ra, mọi người thấy vậy cũng chạy ra theo.
-Sao cơ? Cô ấy vẫn chưa về à?
Giọng nói thảng thốt của tài xế làm cho trái tim của Gia Huy như dừng lại, anh không phỏng đoán mà là xác nhận.
Anh bám lấy tay người tài xế, giọng khản đặc:
-Xin chú, cô ấy ở đâu? Chú giúp cháu tìm cô ấy với.
Tài xế nói ra địa điểm xong, cảnh sát cùng với mọi người liền di chuyển đến bờ biển. Trên đường đi, ba cô còn cố bấu víu chút gì đó:
-Chắc con bé ham chơi nên chưa về, chắc chắn là không sao
Không một ai đáp lời ông, lời nói này nói ra đến cả ma quỷ cũng không tin nói gì những người ở đây. Những người tận mắt thấy nỗi đau đớn của cô.
Khi đến nơi, trời đã bắt đầu đổ mưa. Tài xế vừa dẫn đường vừa nói:
-Lúc cô ấy đi tôi không yên tâm còn dừng xe nhìn cô ấy hơn 1 tiếng. Nhưng cô ấy chẳng làm gì cả, cứ cầm vỏ ốc rồi nhìn biển thôi. Thấy vậy tôi mới yên tâm rời đi....
Những câu cuối tài xế không nói nữa, dù chỉ đưa đón cô hai lần nhưng ấn tượng của tài xế về cô rất tốt. Nếu thật sự xảy ra chuyện, hazzzz, thật đáng tiếc.
Đến gần vị trí cô ngồi, Gia Huy đột ngột chạy lên phía trước. Tay chộp lấy con ốc đang nằm lẻ loi ở đó, anh biết con ốc này. Thanh Du từng khoe với anh là được một cô bé tặng, con ốc có thể thì thầm với biển cả.
Nhìn hành động này của anh, tất cả mọi người gần như đã hiểu mọi chuyện. Cản sát lập tức liên hệ đội cứu hộ nhanh chóng đưa thuyền và thợ lặn đến. Ba mẹ cô ngơ ngác một lúc rồi khó khăn lên tiếng:
-Chắc là đùa thôi đúng không? Con bé không thể nào chết được.
Mẹ anh không đáp lời họ, chỉ đau lòng nhìn anh quỳ gối ôm chặt con ốc nơi xa. Thoáng chốc bà cảm thấy như Gia Huy cũng đã đi cùng Thanh Du, nước mắt cứ thế nặng nề rơi xuống.
Mà bên kia cảnh sát vẫn đang tìm cách để ra biển nhưng tình hình bão phức tạp không thể làm liều.
Mẹ cô lao đến nắm tay cảnh sát khóc nói:
-Làm ơn, cứu con gái tôi. Làm ơn, tôi xin các anh
Ba cô vững vàng hơn nhưng đôi mắt đã đỏ hoe, nhìn như đã già đi chục tuổi. Chính bản thân ba cô cũng không ngờ được Thanh Du sẽ lựa chọn con đường này.
Giọng ông run run:
-Tại sao con bé lại như vậy? Cái gì nó muốn chúng tôi cũng cho hết mà
Mẹ anh nghe vậy không kiềm được mà nói lớn:
-Hai người có cho con bé tình thương mà cha mẹ dành cho con hay không? Chính hai người đẩy con bé ra khỏi gia đình, bỏ rơi con bé. Một đứa trẻ bị ba mẹ ngó lơ làm sao có thể hạnh phúc.
Ba mẹ cô nghe xong ngơ ngác bất lực ngồi thụp xuống. Cảnh sát sau khi khoanh vùng và nghiên cứu đã chuẩn bị xuống biển tìm thì Gia Huy bất ngờ đứng lên đi về phía cảnh sát.
Giọng nói của anh không lớn nhưng đủ cho mọi người nghe thấy:
-Không cần tìm nữa.
Mọi người mới đầu là sững sờ, mẹ cô bất ngờ đứng lên nói:
-Phải tìm, nó là con gái tôi. Cho dù chết cùng phải tìm thấy
-Các người không hiểu sao? Là cô ấy không muốn các người tìm thấy
Giọng anh quát to, đầy đau đớn. Đôi mắt đỏ lên, cả người như bị hút hết sinh khí. Cô hiểu anh như cái cách anh hiểu cô.
Thanh Du thích biển, thích nàng tiên cá hóa thành bọt biển vì vậy cô ấy cũng muốn bản thân biến mất hòa với biển xanh, hóa thân thành từng bọt biển trắng xóa nhanh tan. Cô ấy không muốn lưu giữ gì lại nơi thế gian này.
Nói rồi anh bất lực khóc lớn, tiếng khóc không hề che giấu. Từng giọt nước mắt hòa vào mưa, đau đớn đến kiệt quệ. Cơn gió thổi qua gò má như muốn lau đi giọt nước mắt của anh, nhưng như thế nào cũng không thể lau được.
Đến cuối cùng cảnh sát vẫn làm theo trình tự tìm kiếm trên biển. Nhưng biển xanh có vẻ thiên vị cô, dù tìm ở đâu vẫn không thể tìm thấy chút gì của cô cả. Chỉ trừ con ốc trên bờ biển chứng minh từng có một cô gái ngồi tâm sự với biển, thì thầm với gió và sau này sẽ chẳng còn ai tìm biển xanh để gửi lại nỗi niềm.
Gia Huy nhìn thùng giấy được ghi tên anh, dòng chữ ngay ngắn nắn nót. Anh có thể tưởng tượng được hình ảnh cô ngồi ghi từng nét bút, đôi mắt chăm chú, môi khẽ mỉm cười. Đôi mắt nhanh chóng đỏ lên, khẽ hít một hơi đưa tay xé bỏ lớp niêm phong.
Từng món đồ hiện ra, đều là quà mà anh tặng cô từ năm 12 tuổi. Tất cả đều được cô giữ gìn thật tốt, từ những món bé xíu như kẹp tóc đến các món lớn hơn như mô hình đều nằm ở đây. Anh hiểu cô đang muốn anh thay cô giữ lấy, thay cô bảo vệ những món đồ này.
Khi chú Lý biết tin thì mọi chuyện đã xong xuôi, ông vội trở về nhưng không thể tìm thấy bóng dáng cô bé đó nữa. Nhìn thấy chiếc hộp được đặt gọn ở trên bàn, nước mắt của ông cuối cùng cũng không thể kiềm lại được.
Cuối cùng thì ông cũng khômg thể bảo vệ được Thanh Du.
Trong hộp chỉ có vào món quà nhờ, kèm bức thư được viết nắn nót. Trong thư viết:
“Chú ơi, cháu xin lỗi chú nhé. Chú đừng buồn quá, cùng đừng đau lòng nhiều. Chú cứ xem như cháu là nàng tiên nhỏ hoàn thành xong việc cuả mình rồi nên phải về trời. Chú nhớ giữ gìn sức khỏe, cũng nên dành thời gian cho bản thân. Chú đã làm rất tốt rồi ạ, chú đã bảo vệ cháu rất rất nhiều rồi. Cảm ơn chú”
Chú Lý đọc thư mà nước mắt cứ rơi mãi, làm nhòe đi nét chữ trên giấy. Ông hoảng loạn đưa tay lên lau nhưng động tác rất nhẹ như sợ sẽ làm đau cô bé mà ông chăm sóc.
Gia Huy đứng ở ngoài cửa mãi mới lên tiếng:
-Chú Lý, để cháu tiến chú về quê.
Chú Lý đứng dậy cầm theo chiếc hộp của cô, rồi nói:
-Ừ, đi thôi. Chú ở lại vì sợ Thanh Du chỉ có một mình, bây giờ con bé tự do rồi chú cũng không cần ở lại nữa.
Bước ra phòng khách, ba mẹ cô ngồi yên trên ghế cả người đầy mệt mỏi. Thấy chú Lý xách đồ chuẩn bị đi, ba cô lên tiếng:
-Chú Lý cũng đi à?
Chú Lý nhìn ba mẹ cô, thông qua những người làm chú biết chính họ dã đẩy cô vào bi kịch. Những ngày không có ông, cô bị cô lập, hắt hủi, phải hèn mọn cầu xin tình thương từ họ. Nhưng đáp lại cô chỉ là sự hờ hững, lạnh lùng đến tàn nhẫn.
-Vâng, ở đây tôi không thể chịu đựng được. Rõ ràng ông chủ đã nhận thấy cái sai nhưng lại không sửa, dung túng che giấu.
Chú Lý hít một hơi sâu rồi nói:
-Nếu...tôi nói nếu hôm đó khi con bé van xin tình thương của hai người. Mà hai người chỉ cần đáp lại cho có thì có lẽ con bé đã có thể bấu víu sự giả dối đó mà sống tiếp.
Gia Huy ở bên cạnh im lặng lắng nghê, quai hàm bặm lại kiềm nén cảm xúc dữ dội đang không ngừng lớn lên. Cô gái mà anh nâng niu, hận không thể cho hết mọi thứ trên đời lại vì chút tình cảm rẻ mạt mà rơi vào vực thẳm, anh có thể không đau lòng sao.
Nhìn hai người họ rời đi, ba mẹ cô suy sụp bàng hoàng nhận ra chính họ đã từng chút, từng chút ép chết con ruột của mình. Họ chỉ cần cho con bé chút tình thương, dừng ánh mắt trên người con bé một lát thôi có lẽ đã đủ để con bé kiên cường mà sống tiếp.
Bảo Trân đứng ở góc cầu thang, từng lời nói của mọi người đều nghe thấy hết. Khi biết tin Thanh Du mất, Bảo Trân thật sự cảm thấy rất vui sau này không còn ai tranh ba mẹ nữa. Nhưng rồi chính bản thân Bảo Trân nhận ra Thanh Du rời đi tất cả đều từ bản thân mà ra. Sợ hãi ba mẹ bị cướp mất, sợ hãi sẽ bị giành hết yêu thương mà Bảo Trân đã tự tay tìm mọi cách ép chết chị gái ruột của mình, ỷ vào tình thương của ba mẹ mà chà đạp Thanh Du. Nghĩ đến đây, Bảo Trân ngồi thụp xuống bật khóc. Chị gái thật sự không còn nữa rồi.
Sau khi trả lời tin nhắn của Gia Huy xong, cô cầm lấy chiếc hộp nhỏ đem để vào phòng chú Lý. Lại trở về phòng nhìn những món đồ được đặt gọn, khẽ thì thầm
“Đã thu dọn xong rồi”
Bước ra cửa, đưa tay gọi một chiếc taxi. Vừa nói điểm đến tài xế liền lên tiếng:
-Là cháu nữa à? Dạo này bão cháu ra bờ biển làm gì? Nguy hiểm lắm
Đến lúc này cô mới nhận ra đây là tài xế lần trước chở mình, cô mới khẽ cười:
-Dạ, cháu nhớ biển nên muốn ra ngắm một chút.
Chú tài xế có vẻ hơi do dự nhưng cô lại nói thêm:
-Cháu nghe nói mùa này ra đó có khi sẽ thấy san hô bị đánh vào bờ, cháu muốn ra nhặt một ít.
Đúng là sẽ có san hô đánh vào bờ biển khi bão đến, nghe vậy chú tài xế mới chở cô ra đến bờ biển.
Bờ biển vì có bão mà chẳng có ai đến, nhìn vô cùng cô đơn. Phía xa chân trời mây đen không ngừng kéo đến, sóng đánh vào bờ từng cơn giận dữ như thể đang cảnh cáo đừng đến gần.
Thanh Du men theo con đường đi xuống bờ biển, chỗ cô hay ngồi nay đã vì nước dâng cao không thể ngồi được nữa. Nhìn quanh một lúc, kiếm được chỗ khô ráo Thanh Du liền ngồi xuống.
Biển khi bão đến chẳng còn nét yên bình, dịu dàng. Cũng chẳng thể lắng nghe lời người muốn nói, cầm lấy chiếc vỏ ốc được tặng khi trước Thanh Du cố chấp đưa lên miệng thầm thì.
Nhưng cô có nói thế nào thì cũng chẳng có một lời đáp lại. Khẽ đặt vỏ ốc xuống bờ cát, đứng lên trên môi cô lại nở nụ cười thoải mái. Thế giới này rất đẹp, có rất nhiều màu sắc nhưng rộng lớn là thế lại chẳng chứa nổi một con người như cô. Nhưng không sao, lần sau hi vọng thế giới này sẽ rút kinh nghiệm yêu thương cô nhiều hơn nhé. Cô cũng rút kinh nghiệm sẽ yêu thương thế giới này nhiều hơn.
Từ nay trên thế giới này vắng đi một người buồn phiền, mất di một mảng màu sắc. Bờ biển vẫn ở đó, gió vẫn thổi sóng vẫn vỗ vào bờ. Chỉ là người đứng đó không còn nữa chỉ còn vỏ ốc trơ trọi, không còn vì ai mà truyền lời đến biển sâu.
Dứt ra khỏi mớ công việc tràn ngập, nhìn đoạn hội thoại vẫn chỉ dừng ở câu trả lời sáng nay của Thanh Du, Gia Huy khẽ cau mày lo lắng. Nhắn một đoạn dài gửi cho cô thì anh lại bị kéo vào guồng quay công việc, lần nữa dứt ra khỏi thì đã vài tiếng sau.
Thấy vẫn chưa có tin nhắn mới, Gia Huy liền gọi cho cô nhưng đầu dây luôn không có ai nhận. Cảm giác bất an ngày một lớn, anh liền bấm một số khác bên kia vừa nhận thì anh đã gấp gáp:
-Mẹ, mẹ qua nhà tìm Thanh Du giúp con với ạ. Con không liên lạc với em ấy được.
Mẹ anh nghe anh gấp gáp như vậy liền trấn an:
-Sáng nay mẹ mới thấy con bé ra ngoài. Không sao đâu
Nghe vậy Gia Huy càng lo lắng hơn:
-Mẹ có thấy cô ấy trở về chưa ạ?
-Cái này thì mẹ không biết. Thôi được rồi để mẹ qua tìm
Cúp điện thoại với mẹ, Gia Huy liền gọi điện cho bác sĩ:
-Alo, chào bác sĩ. Tôi là Gia Huy, Thanh Du có hẹn tái khám vào thứ 7 không ạ?
Đầu dây bên kia bác sĩ nghi hoặc đáp:
-Không có. Tôi còn tưởng là cậu đang khuyên cô ấy đi khám.
Chào tạm biệt bác sĩ, Gia Huy nhanh chóng giao lại công việc cho mọi người trong nhóm xử lý rồi lập tức chạy xe về nhà.
Mà bên này khi mẹ anh qua hỏi thăm về Thanh Du, nhìn sự dửng dưng của ba mẹ cô bà đột nhiên nhận ra sinh ra ở gia đình này chính là nỗi đau lớn nhất của Thanh Du.
-Chị hỏi Thanh Du à? Chắc trên phòng chứ gì?
Giọng nói không quan tâm của mẹ cô càng làm mẹ anh cảm thấy không ổn, đến khi có một người làm lên tiếng:
-Cô Thanh Du ra ngoài từ sớm đến giờ vẫn chưa về.
Nghe vậy mẹ anh càng thêm lo lắng, lúc định gọi cho anh thì bóng dáng anh đã lao vào:
-Mẹ, Thanh Du về chưa ạ?
Thấy mẹ không đáp lại nhìn thấy sự bất ngờ của ba mẹ cô khi anh chạy vào, trái tim anh như bị bóp nghẹn:
-Gọi cảnh sát, nhanh lên.
Mọi người thấy anh gào lên liền cuống cuồng báo cảnh sát.
Khi cảnh sát đến, trùng hợp làm sao lại là người đã giải quyết vụ án Thanh Du bị bạo lực trước đây. Cảnh sát cũng khá bất ngờ khi thấy ba mẹ cô, dù giải quyết khá nhiều vụ bạo lực nhưng người có thể chưa hỏi một câu đã lao vào đánh con mình thì chỉ có ba mẹ cô mà thôi.
Sau khi lấy lời khai từ người làm và mẹ anh, cảnh sát đã lên tiếng trấn an:
-Mọi người cứ bình tĩnh, cảnh sát sẽ lập tức điều tra
Nhưng anh làm sao có thể bình tĩnh nổi, cô biến mất. Biến mất hoàn toàn khỏi thế giới của anh, suốt 13 năm thế giới của anh luôn là cô, chỉ có thể là cô.
Lúc này một cảnh sát chạy vào nói:
-Báo cáo đã tìm được tài xế chở cô ấy sáng nay. Đang được lấy lời khai ở ngoài.
Gia Huy vội lao ra, mọi người thấy vậy cũng chạy ra theo.
-Sao cơ? Cô ấy vẫn chưa về à?
Giọng nói thảng thốt của tài xế làm cho trái tim của Gia Huy như dừng lại, anh không phỏng đoán mà là xác nhận.
Anh bám lấy tay người tài xế, giọng khản đặc:
-Xin chú, cô ấy ở đâu? Chú giúp cháu tìm cô ấy với.
Tài xế nói ra địa điểm xong, cảnh sát cùng với mọi người liền di chuyển đến bờ biển. Trên đường đi, ba cô còn cố bấu víu chút gì đó:
-Chắc con bé ham chơi nên chưa về, chắc chắn là không sao
Không một ai đáp lời ông, lời nói này nói ra đến cả ma quỷ cũng không tin nói gì những người ở đây. Những người tận mắt thấy nỗi đau đớn của cô.
Khi đến nơi, trời đã bắt đầu đổ mưa. Tài xế vừa dẫn đường vừa nói:
-Lúc cô ấy đi tôi không yên tâm còn dừng xe nhìn cô ấy hơn 1 tiếng. Nhưng cô ấy chẳng làm gì cả, cứ cầm vỏ ốc rồi nhìn biển thôi. Thấy vậy tôi mới yên tâm rời đi....
Những câu cuối tài xế không nói nữa, dù chỉ đưa đón cô hai lần nhưng ấn tượng của tài xế về cô rất tốt. Nếu thật sự xảy ra chuyện, hazzzz, thật đáng tiếc.
Đến gần vị trí cô ngồi, Gia Huy đột ngột chạy lên phía trước. Tay chộp lấy con ốc đang nằm lẻ loi ở đó, anh biết con ốc này. Thanh Du từng khoe với anh là được một cô bé tặng, con ốc có thể thì thầm với biển cả.
Nhìn hành động này của anh, tất cả mọi người gần như đã hiểu mọi chuyện. Cản sát lập tức liên hệ đội cứu hộ nhanh chóng đưa thuyền và thợ lặn đến. Ba mẹ cô ngơ ngác một lúc rồi khó khăn lên tiếng:
-Chắc là đùa thôi đúng không? Con bé không thể nào chết được.
Mẹ anh không đáp lời họ, chỉ đau lòng nhìn anh quỳ gối ôm chặt con ốc nơi xa. Thoáng chốc bà cảm thấy như Gia Huy cũng đã đi cùng Thanh Du, nước mắt cứ thế nặng nề rơi xuống.
Mà bên kia cảnh sát vẫn đang tìm cách để ra biển nhưng tình hình bão phức tạp không thể làm liều.
Mẹ cô lao đến nắm tay cảnh sát khóc nói:
-Làm ơn, cứu con gái tôi. Làm ơn, tôi xin các anh
Ba cô vững vàng hơn nhưng đôi mắt đã đỏ hoe, nhìn như đã già đi chục tuổi. Chính bản thân ba cô cũng không ngờ được Thanh Du sẽ lựa chọn con đường này.
Giọng ông run run:
-Tại sao con bé lại như vậy? Cái gì nó muốn chúng tôi cũng cho hết mà
Mẹ anh nghe vậy không kiềm được mà nói lớn:
-Hai người có cho con bé tình thương mà cha mẹ dành cho con hay không? Chính hai người đẩy con bé ra khỏi gia đình, bỏ rơi con bé. Một đứa trẻ bị ba mẹ ngó lơ làm sao có thể hạnh phúc.
Ba mẹ cô nghe xong ngơ ngác bất lực ngồi thụp xuống. Cảnh sát sau khi khoanh vùng và nghiên cứu đã chuẩn bị xuống biển tìm thì Gia Huy bất ngờ đứng lên đi về phía cảnh sát.
Giọng nói của anh không lớn nhưng đủ cho mọi người nghe thấy:
-Không cần tìm nữa.
Mọi người mới đầu là sững sờ, mẹ cô bất ngờ đứng lên nói:
-Phải tìm, nó là con gái tôi. Cho dù chết cùng phải tìm thấy
-Các người không hiểu sao? Là cô ấy không muốn các người tìm thấy
Giọng anh quát to, đầy đau đớn. Đôi mắt đỏ lên, cả người như bị hút hết sinh khí. Cô hiểu anh như cái cách anh hiểu cô.
Thanh Du thích biển, thích nàng tiên cá hóa thành bọt biển vì vậy cô ấy cũng muốn bản thân biến mất hòa với biển xanh, hóa thân thành từng bọt biển trắng xóa nhanh tan. Cô ấy không muốn lưu giữ gì lại nơi thế gian này.
Nói rồi anh bất lực khóc lớn, tiếng khóc không hề che giấu. Từng giọt nước mắt hòa vào mưa, đau đớn đến kiệt quệ. Cơn gió thổi qua gò má như muốn lau đi giọt nước mắt của anh, nhưng như thế nào cũng không thể lau được.
Đến cuối cùng cảnh sát vẫn làm theo trình tự tìm kiếm trên biển. Nhưng biển xanh có vẻ thiên vị cô, dù tìm ở đâu vẫn không thể tìm thấy chút gì của cô cả. Chỉ trừ con ốc trên bờ biển chứng minh từng có một cô gái ngồi tâm sự với biển, thì thầm với gió và sau này sẽ chẳng còn ai tìm biển xanh để gửi lại nỗi niềm.
Gia Huy nhìn thùng giấy được ghi tên anh, dòng chữ ngay ngắn nắn nót. Anh có thể tưởng tượng được hình ảnh cô ngồi ghi từng nét bút, đôi mắt chăm chú, môi khẽ mỉm cười. Đôi mắt nhanh chóng đỏ lên, khẽ hít một hơi đưa tay xé bỏ lớp niêm phong.
Từng món đồ hiện ra, đều là quà mà anh tặng cô từ năm 12 tuổi. Tất cả đều được cô giữ gìn thật tốt, từ những món bé xíu như kẹp tóc đến các món lớn hơn như mô hình đều nằm ở đây. Anh hiểu cô đang muốn anh thay cô giữ lấy, thay cô bảo vệ những món đồ này.
Khi chú Lý biết tin thì mọi chuyện đã xong xuôi, ông vội trở về nhưng không thể tìm thấy bóng dáng cô bé đó nữa. Nhìn thấy chiếc hộp được đặt gọn ở trên bàn, nước mắt của ông cuối cùng cũng không thể kiềm lại được.
Cuối cùng thì ông cũng khômg thể bảo vệ được Thanh Du.
Trong hộp chỉ có vào món quà nhờ, kèm bức thư được viết nắn nót. Trong thư viết:
“Chú ơi, cháu xin lỗi chú nhé. Chú đừng buồn quá, cùng đừng đau lòng nhiều. Chú cứ xem như cháu là nàng tiên nhỏ hoàn thành xong việc cuả mình rồi nên phải về trời. Chú nhớ giữ gìn sức khỏe, cũng nên dành thời gian cho bản thân. Chú đã làm rất tốt rồi ạ, chú đã bảo vệ cháu rất rất nhiều rồi. Cảm ơn chú”
Chú Lý đọc thư mà nước mắt cứ rơi mãi, làm nhòe đi nét chữ trên giấy. Ông hoảng loạn đưa tay lên lau nhưng động tác rất nhẹ như sợ sẽ làm đau cô bé mà ông chăm sóc.
Gia Huy đứng ở ngoài cửa mãi mới lên tiếng:
-Chú Lý, để cháu tiến chú về quê.
Chú Lý đứng dậy cầm theo chiếc hộp của cô, rồi nói:
-Ừ, đi thôi. Chú ở lại vì sợ Thanh Du chỉ có một mình, bây giờ con bé tự do rồi chú cũng không cần ở lại nữa.
Bước ra phòng khách, ba mẹ cô ngồi yên trên ghế cả người đầy mệt mỏi. Thấy chú Lý xách đồ chuẩn bị đi, ba cô lên tiếng:
-Chú Lý cũng đi à?
Chú Lý nhìn ba mẹ cô, thông qua những người làm chú biết chính họ dã đẩy cô vào bi kịch. Những ngày không có ông, cô bị cô lập, hắt hủi, phải hèn mọn cầu xin tình thương từ họ. Nhưng đáp lại cô chỉ là sự hờ hững, lạnh lùng đến tàn nhẫn.
-Vâng, ở đây tôi không thể chịu đựng được. Rõ ràng ông chủ đã nhận thấy cái sai nhưng lại không sửa, dung túng che giấu.
Chú Lý hít một hơi sâu rồi nói:
-Nếu...tôi nói nếu hôm đó khi con bé van xin tình thương của hai người. Mà hai người chỉ cần đáp lại cho có thì có lẽ con bé đã có thể bấu víu sự giả dối đó mà sống tiếp.
Gia Huy ở bên cạnh im lặng lắng nghê, quai hàm bặm lại kiềm nén cảm xúc dữ dội đang không ngừng lớn lên. Cô gái mà anh nâng niu, hận không thể cho hết mọi thứ trên đời lại vì chút tình cảm rẻ mạt mà rơi vào vực thẳm, anh có thể không đau lòng sao.
Nhìn hai người họ rời đi, ba mẹ cô suy sụp bàng hoàng nhận ra chính họ đã từng chút, từng chút ép chết con ruột của mình. Họ chỉ cần cho con bé chút tình thương, dừng ánh mắt trên người con bé một lát thôi có lẽ đã đủ để con bé kiên cường mà sống tiếp.
Bảo Trân đứng ở góc cầu thang, từng lời nói của mọi người đều nghe thấy hết. Khi biết tin Thanh Du mất, Bảo Trân thật sự cảm thấy rất vui sau này không còn ai tranh ba mẹ nữa. Nhưng rồi chính bản thân Bảo Trân nhận ra Thanh Du rời đi tất cả đều từ bản thân mà ra. Sợ hãi ba mẹ bị cướp mất, sợ hãi sẽ bị giành hết yêu thương mà Bảo Trân đã tự tay tìm mọi cách ép chết chị gái ruột của mình, ỷ vào tình thương của ba mẹ mà chà đạp Thanh Du. Nghĩ đến đây, Bảo Trân ngồi thụp xuống bật khóc. Chị gái thật sự không còn nữa rồi.
Bình luận facebook