• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Vực sâu tăm tối

  • Chương 12

Chương 12

Nhìn điện thoại hiển thị cuộc gọi đến Thanh Du lặng im, đến khi màn hình tối đen cô khẽ thở dài một hơi.

Nói hết nỗi buồn cùng biển, lòng có nhẹ nhưng chẳng thể nào vơi hết. Là một tham vấn tâm lý cô hiểu rõ bản thân đang ở trong một vòng lặp khép kín. .

Chữa bệnh-ổn định-rồi lại chữa bệnh......mãi mãi không có được kết quả cuối cùng.

Cô chưa buông bỏ nhưng cũng không muốn nắm lấy, vực sâu này chỉ cần nhốt bản thân cô là đủ rồi.

Từ xa mây đen kéo đến, sóng biển không còn dịu dàng như trước, con ốc trong tay lạnh lẽo như thể đã không thể còn truyền lời đến biển sâu.

Trở về trong màn mưa to, Thanh Du khẽ giật mình khi thấy Gia Huy ở cổng nhà. Trốn không được, gặp cũng không xong cô chỉ đành đứng im một chỗ. Cuối cùng vẫn là Gia Huy tiến lên:

-Bé con, em đứng đây làm gì? Trời mưa không biết chạy tìm chỗ trú sao?

Nói rồi tiến lên, kéo cô vào trong chiếc ô của mình.

Nhìn anh nghiêng hẳn ô về phía mình, bản thân lại bị mưa tạt ước. Thanh Du nhìn ra màn mưa trắng xóa hỏi anh:

-Đáng sao?

Gia Huy nhìn cô, đôi mắt sáng hơn ngôi sao cô từng ngắm nhìn, khẽ đáp:

-Chỉ cần là em, đều đáng.

Nghe câu trả lời, Thanh Du giật mình tiếng mưa như hóa thành hàng ngàn lời nói, không ngừng thì thầm với cô

“Cô không xứng đáng”

“Cô ở bên anh ta, anh ta sẽ chìm xuống vực sâu”

“Mau, mau kéo anh ta vào bóng tối”

Nỗi khiếp sợ khiến toàn thân Thanh Du run lên, ánh mắt hoảng loạn nhìn Gia Huy. Cô nhìn thấy phía sau anh không còn là màn mưa mờ đục mà là một con quái vật đang há to miệng chờ anh nhảy vào.

Nhìn sắc mặt cô trắng bệch, Gia Huy lo lắng gọi:

-Thanh Du

Tiếng gọi này như kéo cô ra khỏi con ác mộng, không còn tiếng thì thầm, không còn con quái vật. Chỉ còn cô và anh

Ánh mắt có lại tiêu cự, việc đầu tiên cô làm là đẩy Gia Huy ra xa, mặc kệ cơn mưa lạnh lẽo trút lên người. Khi Gia Huy muốn tiến lên Thanh Du liền lùi lại

Giọng cô khàn khàn mệt mỏi:

-Anh đừng lại gần em. Em mệt rồi, em đi trước

Nói xong liền chạy thẳng về nhà, bóng lưng hòa vào màn mưa xối xả.

Thanh Du bước vào nhà với cơ thể ướt như chuột lột, sự ấm áp trong căn nhà kéo cô về hiện thực.

Bắt gặp ánh mắt lo lăng của chú Lý, sự thờ ơ của ba mẹ, sự chán ghét của Bảo Trân. Thanh Du cảm thấy bản thân không thể thở nổi, thế giới quay cuồng cuối cùng chỉ còn lại bóng tối.

Giây phút cô ngã xuống chú Lý gần như lao đến nhưng không kịp đỡ lấy cô, ba mẹ cô cũng hoảng hốt chạy lại. Trong nhà một trận nháo nhào.

Lần nữa tỉnh lại, Thanh Du đang ở bệnh viện. Thấy cô tỉnh chú Lý vội vàng hỏi:

-Cháu đỡ hơn chưa? Để chú đi gọi bác sĩ

Thanh Du đưa tay kéo ông lại, lắc lắc đầu. Trên tay còn đang cắm ống truyền dịch, cử động một chút cũng gây ra đau đớn nhưng cô vẫn nhất quyết nắm chặt lấy. Đến khi chú Lý ngồi xuống cô mới thả tay ra, sau đó chú Lý nói thế nào Thanh Du cũng không đáp chỉ đưa mắt ngắm nhìn trần nhà.

Cho đến tận lúc Thanh Du ngủ chú Lý mới rời khỏi phòng bệnh. Bắt gặp Gia Huy và ba mẹ cô vừa đến, chú liền kể lại tình hình một lần. Để cho chú Lý ở lại chăm sóc Thanh Du cả ba người liền đến gặp bác sĩ.

Sau khi nghe kể bác sĩ lên tiếng:

-Bệnh nhân có đang điều trị bệnh nào không?

Ba mẹ cô hai người nhìn nhau mãi vẫn không trả lời được, Gia Huy ở một bên nhìn thấy chỉ thở dài rồi đưa bác sĩ coi đơn thuốc:

-Đây là đơn thuốc mà cô ấy từng sử dụng cách đây mấy năm. Hiện tại có còn uống hay không thì tôi cũng không rõ.

Bác sĩ cầm đơn thuốc nhìn một lát rồi gọi cho một bác sĩ khác tới. Khi bác sĩ đó tới nhìn đơn thuốc rồi nói:

-Đơn thuốc này là do tôi kê, bệnh nhân đã khám cách đây vài năm. Vẫn tái khám đúng định kì nhưng gần đây thì không đến nữa. Tôi có thể hỏi rõ hiện tại cô ấy đang như thế nào được không?

Gia Huy lặp lại lời nói của chú Lý một lần nữa, bác sĩ đó nghe vậy thì nhíu mày:

-Cô ấy mắc rối loạn lưỡng cực, tình trạng hiện nay của cô ấy có lẽ là rơi vào trạng thái căng trương lực. Có lẽ cô ấy đang ở trong tình trạng câm, sững sờ/đờ đẫn.

Ba mẹ cô nghe vậy kinh ngạc mãi mới nói lên lời:

-Bác sĩ, con bé là tham vấn tâm lý sao có thể mắc bệnh?

Bác sĩ nhìn hai người, giọng nói có hơi nghiêm khắc:

-Tham vấn tâm lý cũng là con người, hơn nữa bệnh nhân đã mắc bệnh cách đây khá lâu rồi.

Hai người nghe vậy chột dạ không lên tiếng đáp lại, Gia Huy ở một bên lo lắng hỏi:

-Bác sĩ có thể điều trị được không?

-Chúng ta có thể điều trị cấp tính nhằm phá vỡ trạng thái căng trương lực/sững sờ để bệnh nhân có thể ăn uống, giao tiếp và tránh các biến chứng nguy hiểm.Tuy nhiên để điều trị gốc rễ- rối loạn lưỡng cực thì cần cả đời.

Cả ba người rời khỏi phòng bác sĩ với tâm trạng khác nhau. Ba mẹ cô đang không thể tiêu hóa được- con gái của mình mắc bệnh. Mẹ cô- cuối cùng cũng đã nói lên câu nói chứa đụng tình thương:

-Sao con bé lại giấu chúng ta?

Đôi mắt bà đỏ hoe, ba cô bên cạnh nắm chặt tay bà thở dài. Mà Gia Huy chỉ yên lặng đứng trước cửa nhìn ngắm cô từ xa.

Anh sợ khi mở cánh cửa này ra sẽ đối diện với ánh mắt vô hồn, trống rỗng.

Chú Lý mở cửa nhìn thấy Gia Huy liền hỏi thăm tình hình, anh lặp lại lời bác sĩ. Chú Lý quay người nhìn cô, ánh mắt xót xa:

-Đáng lẽ năm đó nên để con bé ở dưới quê, không gần ba mẹ nhưng ít nhất có tình yêu của những người thật lòng với con bé.

Nghe câu này mẹ cô định tiến lên nói nhưng bị ba cô cản lại, nhất thời hành lang rơi vào yên tĩnh.

Ở bên ngoài có vì bệnh tình của cô mà xoay trời lở đất, thì Thanh Du vẫn yên tĩnh sống trong thế giới của chính mình.

Người bên ngoài không thể vào, người bên trong cũng chẳng thể ra.

Mấy ngày gần đây vì bệnh tình của cô mà mọi người thường xuyên ra vào bệnh viện. Gia Huy cũng đem theo công việc đến bệnh viện để làm, chỉ vài ngày mà nhìn anh tiều tụy hẳn.

Điều trị theo phát đồ bác sĩ đưa ra, Thanh Du đã có phản ứng với mọi người xung quanh cũng dần đáp lại mọi người. Đây là tín hiệu đáng mừng.

Hôm nay phải chạy dự án quan trọng mãi đến tối Gia Huy mới đến bệnh viện, vừa tới cửa phòng một giọng nói vang lên:

-Mẹ, cô ta bị bệnh chứ đã chết đâu. Mẹ đừng làm quá vấn đề như vậy, mọi người làm sao vậy. Mọi người không thương con nữa sao

Gia Huy đẩy cửa bước vào, nhìn Thanh Du ngồi trên giường bệnh, gương mặt nhợt nhạt nhưng trên môi lại nở nụ cười châm biến. Anh tức giận nhìn Bảo Trân quát:

-Không nói được gì tử tế thì cút ra ngoài.

Nghe Gia Huy quát Bảo Trân giật mình, mắt đỏ hoe chạy đi mất. Mẹ cô đau lòng nói:

-Gia Huy, con cần gì nói nặng như vậy. Con bé còn nhỏ

Anh không nhìn họ mà tiến lại gần Thanh Du giọng nói khẽ:

-Nếu cháu còn xót cho cô ta vậy ai xót cho Thanh Du, hai bác sao?

Ba cô khó chịu nhíu mày:

-Cả hai đứa con, đứa nào mà bác không xót. Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt

Gia Huy bật cười, nụ cười đầy vẻ châm chọc, đến nước này anh cũng chẳng cần đàng hoàng với họ làm gì nữa:

-Bác trai khi nói câu này ra bác làm ơn nhìn Thanh Du lấy một lần. Nếu hai người thật sự thương cô ấy thì cô ấy đã chẳng phải nằm ở đây.

Hai người bị anh nói liền tức giận rời đi, Thanh Du khẽ nắm lấy tay anh nhẹ giọng nói:

-Không sao, đừng giận

Gia Huy xoa đầu cô, đôi mắt đầy xót xa.

Vài ngày sau Thanh Du ra viện, hôm đó bởi vì phải đi họp nên Gia Huy không thể đưa cô về nhà. Anh vừa dọn đồ vừa nói:

-Về nhà nếu có gì không vui phải nói anh biết. Nhớ chưa

Thanh Du ở một bên gật đầu, Gia Huy dừng công việc đang làm tiến tới đột nhiên ôm chầm lấy cô.

Gia Huy khẽ nói:

-Anh ở đây, đừng sợ. Thanh Du em không đơn độc ở thế giới này

Thanh Du không đáp lời anh, chỉ đưa tay vỗ vỗ lưng anh như an ủi, nhất thời trong lòng Gia Huy ngập tràn đau đớn. Nhưng, không sao còn sống là tốt.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom