• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Vực sâu tăm tối

  • Chương 16

Gia Huy không lên tiếng, đôi mắt cứ chăm chú nhìn vào cô như muốn nhìn ra chút khác thường. Ánh nhìn lâu đến mức cô cứ ngỡ thời gian trôi qua rất lâu rất lâu, đến mức cô đã nghĩ không thể giấu được thì anh cất tiếng:

-Vậy được rồi, nhớ chụp nhiều lên nhé

Sau đó quay lưng, tay vẫn nắm chặt tay cô mà đi. Giây phút anh quay lưng đi, cô khẽ thở phào một hơi.

Sau khi hai người ăn vội buổi trưa thì liền lên đường đi đến khu vui chơi mới mở kia. Đoạn đường đi tốn gần 2 tiếng, Gia Huy có nói với Thanh Du:

-Em tìm xem muốn chơi trò gì? Nếu muốn ngắm thành phố vào ban đêm thì tầm 6h hơn chúng ta lên vòng quay, chạy xe tới nơi tầm 3 giờ. Còn gần 3 tiếng để chơi.

Thanh Du nhìn anh hồi lâu rồi mới đáp:

-Em muốn chơi vòng quay ngựa gỗ, cũng muốn đi xem thủy cung ở đó nữa.

Gia Huy nghe xong liền cười đáp:

-Được rồi, đường còn xa. Em ngủ chút đi, tới nơi anh gọi em.

Thanh Du khẽ gật đầu không bao lâu sau thì ngủ mất, Gia Huy đôi lúc nhìn sang thấy cô ngủ say môi khẽ cong lên nụ cười nhẹ.

Đoạn đường khá xa, còn kẹt xe khi đến nơi đã hơn 3 giờ chiều. Nhưng nhìn cô ngủ ngon nên anh cũng không gọi để cô ngủ một lát.

Khi Thanh Du giật mình thức dậy đã gần 4 giờ, giọng nói trêu chọ của anh vang lên:

-Heo con ngủ dậy rồi.

Thanh Du khẽ dụi mắt, tay liền bị nắm lại:

-Đừng dụi, mắt sẽ đỏ lên đấy.

Cô nghe vậy nên cũng không dụi nữa, giọng khàn khàn vì vừa ngủ dậy:

-Sao anh không gọi em dậy?

Anh đưa tay vuốt mái tóc cô nói:

-Em ngủ ngon quá, anh không nỡ

Thanh Du khẽ mím môi, tay hơi siết lại. Sau đó mới lên tiếng:

-Mau vào thôi, nếu không sẽ không kịp chơi mất.

Cả hai nhanh chóng mua vé đi vào trong, bên trong không còn đông đúc như buổi sáng. Các bé nhỏ khác đều được ba mẹ cho về nhà, chỉ còn lại ít người ở lại để ngắm cảnh đêm.

Thủy cung 5 giờ sẽ đóng cửa vì vậy cả hai quyết định đi thủy cung trước. Mặc dù thành phố M gần biển nhưng thủy cung ở khá xa vì vậy Thanh Du cũng chưa có dịp đi ngắm. Cô thật sự rất mong chờ chuyến tham quan này.

Thủy cung xây dựng theo kiểu mô phỏng lại đáy biển, bên trong được lấy ánh sáng từ những ngọn đèn nhỏ tạo lên khung cảnh vừa mơ mộng, vừa xinh đẹp.

Gia Huy thấy Thanh Du hết ngắm chỗ này lại chạy chỗ khác, trên mặt cũng nhẹ nhõm hơn. Anh cảm thấy cô dạo này có chút lạ, nhưng bây giờ nhìn sự vui vẻ của cô thì anh cũng bớt căng thẳng. Hơn nữa, cô cũng đã nói sẽ đi tái khám lại, mọi chuyện đều đang tốt lên. Cô bé của anh cũng đang đi về phía mặt trời.

Thanh Du biết anh đang nhìn mình nhưng giờ phút này cô đang thật sự rất vui vẻ, không phải là giả vờ. Khi quay lại nhìn anh, Thanh Du bắt gặp hình ảnh mà cả đời cô cũng không thể quên.

Anh đứng ở nơi ánh đèn hắt đến, xung quanh là các bể cá lớn nhỏ, từng đàn cá bơi lượn cứ như bơi xung quanh anh. Anh như hoàng tử bước đến từ thế giới biển cả.

Thấy cô ngây người nhìn mình, anh khẽ cười:

-Nhìn anh chăm chú thế, bị anh hút hồn rồi à?

Thanh Du khẽ đỏ mặt, mím mím môi, mắt lảng tránh chỗ khác. Thấy cô ngại ngùng, anh liền nói tiếp:

-Đi, chúng ta đến bể cá mập. Ở đó chụp hình đẹp lắm

Cả hai vừa ngắm vừa chụp được rất nhiều ảnh, đến tận lúc thủy cung đóng cửa Thanh Du vẫn còn chưa muốn rời đi. Nhìn đôi mắt cô tràn đầy lưu luyến, Gia Huy hứa hẹn:

-Sau này mỗi tuần anh đều dẫn em đi.

Thanh Du thu hồi tầm mắt, cổ họng nghẹn ứ, tay khẽ run. Mãi đến khi đi xa Thanh Du mới đáp:

-Anh nhớ nhé. Nhớ mỗi tuần đều đến đây nhé

Thấy Gia Huy gật đầu, cô mới lén lau khóe mắt vươn chút nước.

Biển xanh sẽ thay em ôm lấy anh.

Lần này khi đi vòng quay ngựa gỗ, Gia Huy không cùng cô tham gia. Mỗi lần đi ngang qua anh đều thấy anh cầm điện thoại nhìn mình, Thanh Du cũng vô thức nở nụ cười thật đẹp.

Vòng quay cứ quay đều...quay đều cứ như thể thời gian của cô dần đi theo vòng quay ấy, khi vòng quay dừng lại thì thời gian của cô cũng đã sử dụng hết.

Đến lúc hai người đến vòng quay thì đã có hàng người xếp hàng thật dài. Thanh Du cũng hơi bất ngờ vì không nghĩ nó sẽ đông như vậy, cô đột nhiên nghĩ

“Hay là bỏ đi, đông như vậy tốn thời gian của anh Huy lắm”

Như hiểu cô đang nghĩ gì Gia Huy nắm tay cô kéo vào cuối hàng:

-Đến rồi thì mau vào xếp hàng thôi. Em mà đòi về anh cũng không chịu đâu

Nghe vậy Thanh Du cũng không rối rắm nữa. Hai người xếp hàng gần nửa tiếng mới tới lượt.

Khi đặt chân lên khoang của vòng quay, Thanh Du có chút chờ mong. Nhìn vòng quay lần lượt nhích dần, nhích dần. Càng ngày càng cao, niềm vui của Thanh Du cũng càng ngày càng lớn.

“Tách”

Tiếng chụp ảnh vang lên kéo Thanh Du khỏi mớ suy nghĩ, hơi nghi hoặc nhìn anh.

-Bức này anh chụp em đẹp lắm đấy. Đôi mắt của em như chứa cả trời sao trong đó vậy

Gia Huy nói rồi đưa bức ảnh cho cô nhìn, trong ảnh cô chăm chú nhìn về phía trước, ánh mắt lấp lánh như vì sao.

Nhìn bức ảnh hồi lâu cô mới đáp:

-Anh nhớ gửi cho em nhé.

Vừa dứt lời Gia Huy đã gấp gáp nói:

-Bé con, nhìn kìa.

Cô đưa mắt nhìn theo hướng anh chỉ, đập vào tầm mắt là thành phố về đêm đã bắt đầu lên đèn.

Từng ánh đèn ấm áp chiếu rọi, tạo lên khung cảnh đẹp đến không chân thật. Cô tập trung nhìn thật lâu thật lâu, dưới đó mỗi ánh đèn đều vì một ai đó mà sáng lên.

Lúc này Gia Huy nhẹ giọng nói:

-Sau này sẽ có một ngọn đèn chỉ vì em mà sáng. Chỉ cần em muốn ánh sáng ấy luôn thắp lên vì em.

Cô không đáp lời anh, hình ảnh trước mắt nhanh chóng bị nhòe đi. Khẽ hít sâu để điều chỉnh lại cảm xúc, giọng rất khẽ:

-Dạ

Nhưng người ở lâu trong bóng tối khi thấy ánh sáng chiếu rọi làm sao dám đưa tay với lấy. Thế giới của cô quá tối, tối đến mức nếu có ánh sáng bước vào thì sẽ bị nuốt chửng.

Cô làm sao có thể tham lam như vậy.

Khi xuống khỏi đu quay, Thanh Du như được kéo đến hiện thực. Mơ mộng, ích kỷ, tham lam đều đã được vòng quay to lớn kia giữ lại. Cô từng được nắm lấy ánh sáng của mình, từng được nô đùa như đứa trẻ, được một người nâng niu bảo vệ. Như vậy là đủ rồi.

Trên xe quay lại thành phố thấy Thanh Du có vẻ im lặng, Gia Huy liền lên tiếng:

-Bé con, tuần tới anh phải chạy dự án mới. Có lẽ không có nhiều thời gian cho em, nhớ chú ý sức khỏe.

Thanh Du đang thả hồn theo gió nghe giọng anh cô liền vô thức đáp:

-Dạ, em nhớ rồi

Bỗng anh đột ngột nghiêm giọng:

-Thanh Du, đừng đáp qua loa như vậy. Em phải chú ý bản thân nhớ chưa?

Lúc này cô mới tập trung trở lại, nhìn anh cười cười:

-Được rồi, em nhớ mà.

Anh nhíu mày vẫn không chấp nhận được thái độ qua loa của cô nhưng cuối cùng vẫn là bất lực:

-Hazzzz....bé con em phải chú ý đó. Đi khám bác sĩ nhớ gọi anh theo cùng. À, mà em đã đặt lịch chưa?

Cô khẽ lục tìm điện thoại trong túi, vờ ấn kiểm tra trong điện thoại rồi đáp:

-Dạ, em hẹn lúc 9h thứ 7

Gia Huy hơi nghi ngờ:

-Thứ 7 bệnh viện có làm hả?

-Có mà anh. Em hỏi bác sĩ rồi, anh không tin thì liên lạc bác sĩ đi.

Thấy cô giận dỗi anh liền xuống nước:

-Rồi rồi, anh sai. Bữa đó anh di với em nhé.

Thanh Du nhanh nhẹn gật đầu.

Khi đến nhà, thấy Gia Huy chuẩn bị rời đi cô khẽ kéo anh lại. Cô có chút luyến tiếc, à không, phải là cực kỳ không nỡ.

Cuối cùng mọi sự không nỡ, hết thảy luyến tiếc chỉ hóa thành câu nói:

-Tuần sau có bão, anh nhớ cẩn thận. Ngủ ngon

Gia Huy khẽ cười, xoa đầu chúc cô ngủ ngon rồi rời đi. Nhìn theo xe anh đi xa, Thanh Du như nhìn thấy ánh sáng thoát ra khỏi gông xiềng của quái vật, hướng về bầu trời trong xanh.

Khi bước vào nhà, thấy trong nhà lộn xộn hết lên Thanh Du có hơi bất ngờ. Đột nhiên một bóng người lao đến nắm vai cô, lực mạnh đến mức khiến cô kêu khẽ vì đau.

-Tại sao, tại sao chị lại đi cùng anh ấy? Tại sao?

Thấy Bảo Trân đang nổi điên trước mặt, Thanh Du đẩy người ra nói:

-Em đang làm cái gì vậy?

-Tôi làm cái gì? Chị nhìn đi, anh ấy đã đăng hình của chị lên Facebook rồi. Anh ấy đang nói cho mọi người biết anh ấy yêu chị.

Dúi điện thoại trước mặt Thanh Du, Bảo Trân lại hét lên:

-Tôi gặp anh ấy trước, là tôi ở bên anh ấy trước. Tại sao? Tại sao anh ấy không thích tôi?

Thanh Du nhìn hình ảnh trong điện thoại, cô nhận ra đây là những bức hình đi chơi hôm nay. Trái tim khẽ run rẩy một chút nhưng nhìn Bảo Trân đang khóc lóc ở bên kia, cô đáp:

-Không phải em cứ thích một người, thì người đó sẽ thích em. Bảo Trân em nên trưởng thành rồi.

Mà lúc này ba mẹ cô vừa về tới, thấy Bảo Trân đang khóc không ngừng học vội lao đến đẩy ngã cả Thanh Du đang đứng ra một bên. Tay đập vào cạnh bàn đau nhói, nhìn hình ảnh ba mẹ đau lòng lo lắng hỏi Bảo Trân, Thanh Du vô thức hỏi:

-Ba mẹ....có thể thương con một chút không?

Không ai trả lời cô, so với một Thanh Du đang bình tĩnh nói chuyện thì một Bảo Trân khóc lóc không ngừng càng khiến họ lo lắng hơn. Thanh Du nhìn cảnh này sau đó nhàn nhạt nói:

-Dạ, con hiểu rồi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom