• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Vực sâu tăm tối

  • Chương 14+15

Chương 14
Hôm nay thành phố đổ mưa to, nghe nói sắp có bão.
Thanh Du đứng nhìn mưa một lúc lâu đột nhiên lên tiếng:
-Chú ơi cháu muốn đi thăm bà.
Đứng bên cạnh chú Lý ngẩng ra một chút rồi sực nhớ sắp đến ngày giỗ bà nội của Thanh Du. Mọi năm cô đều đi lên mộ ở cả ngày mới về nhưng năm nay sức khỏe của cô như vậy, chú Lý có hơi do dự...
Hiểu được chú Lý lo lắng, Thanh Du nhẹ giọng nói nhiều hơn:
-Chú yên tâm. Cháu lên gặp bà, kể chuyện cho bà nghe một chút rồi cháu sẽ về. Ở nhà nhiều có hơi chán
Thấy Thanh Du hơi khẽ cười, chú Lý đắn đo một hồi cũng đồng ý nhưng phải cho ông đi cùng. Thanh Du cũng không từ chối, dù gì cô biết khi cô nói chuyện cùng bà chú Lý sẽ đứng ở xa đợi.
Trước ngày đi một hôm chú Lý nhắn tin báo cho Gia Huy biết:
-Thanh Du ngày mai sẽ đi thăm bà, cháu có thời gian thì đến một chuyến
Gia Huy cũng biết thói quen này của cô nhưng năm nay anh sợ không dám để cô đi một mình.
-Chú Lý có đi cùng với cô ấy không?
-Có, chú có đi chung với con bé.
Thấy chú Lý nói sẽ đi cùng, Gia Huy hơi thả lỏng đáp lại:
-Nếu cháu xong việc sớm sẽ qua với cô ấy.
Chuẩn bị đầy đủ hết đồ dùng cần thiết, Thanh Du và chú Lý cùng nhau lên nghĩa trang. Hôm nay trời không có mưa nhưng lại âm u lạ thường, dường như ánh nắng mặt trời không thể xuyên qua tầng mây u tối, tạo nên không khí nặng nề khó tả.
Nhìn nghĩa trang gần ngay trước mắt, Thanh Du hơi thẳng người chỉnh lại tóc tai trang phục. Trước khi đi lên mộ cô còn hỏi chú Lý:
-Cháu như vậy có ổn không ạ?
Chú Lý nhìn cô rồi cười hiền:
-Cực kỳ xinh đẹp. Đi đi, chú Lý ở đây đợi cháu
Nhìn bóng lưng cô đi xa, đôi mắt đăm chiêu “hi vọng gặp bà nội con bé sẽ vui vẻ hơn”.
Đặt nhẹ những món đồ mang theo xuống, Thanh Du lấy khăn lau sạch bụi bẩn dọn dẹp lá cây khô. Suốt buổi cô không nói gì chỉ im lặng làm, không khí tĩnh lặng của nghĩa trang không vì có thêm một người mà sinh động.
Sắp xếp xong hết mọi việc, Thanh Du khẽ ngồi bên cạnh mộ thầm thì:
-Bà ơi, ở đây bà có thấy bầu trời sao giống ở quê không? Cháu không nhìn thấy bà ạ
Không ai đáp lời, cô lại nhìn về phía di ảnh. Người trong di ảnh ánh mắt hiền hòa giống như đúc trong trí nhớ của cô.
Sau đó cô lại nói:
-Bà đừng giận cháu nhé. Cháu biết hiện tại nhìn cháu không có gì đẹp cả nhưng cháu nhớ bà quá.
Một cơn gió nhẹ thổi qua như đáp lại niềm thương nhớ của Thanh Du.
Ngẩn ngơ một lúc, Thanh Du mới tiếp tục kể:
-Bà hay dặn cháu đừng trách ba mẹ, cháu không trách họ. Cháu hiểu rõ cuộc sống này luôn tồn tại sự thiên vị, chỉ là ít hay nhiều mà thôi.....
Ngừng lại một chút để điều chỉnh lại cảm xúc:
-Nhưng mà cháu thật sự rất ganh tị. Tại sao cháu không có được tình thương từ ba mẹ? Có phải là do cháu không ngoan, không hiểu chuyện không ạ?
Vẫn không có ai đáp lời cô, người bà mà cô mong nhớ đã hóa thành bức ảnh trên bia mộ, hòa vào đất đá lạnh lẽo.
Thanh Du ngồi đó rất lâu, rất lâu mãi đến khi có tiếng chân đến gần cô mới đưa mắt nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Thấy người đó là Gia Huy cô cũng không bất ngờ lắm, chú Lý chắc chắn sẽ nói cho anh biết. Tiến lại gần cô, khẽ cúi người trước mộ, xong xuôi anh mới khẽ ngồi xuống hỏi cô:
-Em nói chuyện với bà xong chưa? Anh đưa em đi ăn nhé, anh đã kêu chú Lý về nhà rồi.
Lúc này Thanh Du mới nhận ra bản thân đã ngồi đây đến tận chiều tối, ánh sáng mặt trời đã tắt rồi. Ở một góc xa xôi trên bầu trời đêm loe lên ánh sáng mờ nhạt của một vì sao, lúc ẩn lúc hiện.
Thanh Du ngơ ra một lúc rồi thì thầm:
-Thì ra có thể thấy
Gia Huy không nghe rõ cô nói gì bèn hỏi lại:
-Em nói gì vậy? Xin lỗi, anh nghe không rõ
Cô khẽ lắc đầu tỏ ý không có gì, sau đó đứng lên phủi bụi đất trên người đi. Theo Gia Huy rời khỏi nghĩa trang, trước khi lên xe cô còn nhìn về hướng nghĩa trang thật lâu.
“Nhanh thôi, cháu sẽ tới gặp bà. Bà đợi cháu nhé”
Gia Huy không biết suy nghĩ trong lòng cô, thấy cô im lặng anh lên tiếng:
-Bé con, anh dẫn em đi ăn lẩu nhé. Gần đây có quán lẩu khá ngon
Thanh Du định gật đầu nhưng như nhớ đến gì đó cô mỉm cười đáp:
-Dạ, em muốn ăn lẩu cà chua
Thấy cô chủ động nói nhiều hơn còn đề cập đến yêu cầu của bản thân Gia Huy liền vui mừng:
-Được anh dẫn em đi. Muốn gì cứ nói, anh sẽ cho em hết.
Thấy sự vui vẻ của anh, Thanh Du cũng mỉm cười theo nhưng đôi mắt lại chứa đựng xót xa cùng dằn xé.
Đến tiệm lẩu Gia Huy gọi một bàn đồ ăn, cô nhìn thấy cả người đã nhộn nhạo. Nhưng cô vẫn tập trung ăn hết, vừa ăn vừa hỏi anh tình hình gần đây.
Thấy cô chịu ăn, chịu quan tâm thế giới xung quanh Gia Huy càng vui vẻ nên anh đã bỏ lỡ những lần đôi mắt cô chứa đầy cảm xúc giày vò.
Đến lúc gần cuối bữa, Thanh Du lấy lý do đi vệ sinh mà nôn sạch đồ ăn đã nuốt. Sắc mặt trắng bệch đứng trước gương, thoa vội ít son thêm tí má hồng gương mặt dần trở nên có sức sống.
Trước khi về Gia Huy có ghé quán cà phê mà cả hai từng đến trước đây. Trong lúc đợi món để đem về cô lơ đễnh hỏi:
-Bà cụ chủ quán đâu rồi ạ?
Nghe cô hỏi cô gái sau quầy khẽ nói:
-Mẹ của chị bị bệnh rồi, em trai chị đang ở bệnh viện chăm sóc cho bà.
Gia Huy hơi ngạc nhiên:
-Hôm qua em mới ghé quán còn thấy bà.
Cô gái chỉ cười khổ nói:
-Người già mà em, bệnh nói đến là đến.
Rời khỏi quán, Thanh Du đột nhiên cảm giác có lẽ sau này không còn cơ hội gặp lại bà cụ nữa.
Thấy cô mất tập trung, Gia Huy lên tiếng:
-Em đừng lo, bà sẽ ổn thôi. Có khi lần sau đến em sẽ gặp được bà đấy
Thanh Du nhìn Gia Huy cong mắt cười:
-Dạ, lần sau mình lại đến tìm bà.
Đưa cô về đến nhà, Gia Huy dặn:
-Em về nghỉ ngơi sớm. Chủ nhật anh đưa em đi xem phim
Thanh Du gật đầu, thấy anh vừa quay đi cô đột ngột đưa tay kéo anh:
-Anh hỏi giúp em chị Dung về bé Mỹ Anh được không? Tình trạng bênh của cô bé không tốt lắm, em có hơi lo.
Nghe cô nói anh hơi nhíu mày, thật ra anh không muốn cô dính dáng đến chuyện này lắm. Trong anh có linh cảm chuyênh này không nên để Thanh Du biết nhưng thấy ánh mắt Thanh Du trông đợi nhìn mình, Gia Huy buông bỏ vũ khí:
-Được, anh sẽ hỏi giúp em.
Nhận được câu đồng ý của anh, Thanh Du mỉm cười càng tươi hơn nói tạm biệt rồi vui vẻ vào nhà.
Chú Lý thấy cô trở về gương mặt vui vẻ hơn rất nhiều còn chủ động chào ông, làm ông cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.
Từ sau hôm thăm mộ đó, Thanh Du vui vẻ hơn rất nhiều. Chủ động giao tiếp, đưa ra yêu cầu món ăn làm cho Gia Huy và chú Lý nhẹ nhõm hơn hẳn.
Thanh Du đang ngồi trên ghế đột nhiên hỏi chú Lý:
-Chú ơi, hè rồi chú không về chơi với cháu nội, cháu ngoại ạ.
Chú Lý nghe cô hỏi cũng cười cười đáp:
-Cuối hè rồi chú về.
Thanh Du biết chú không yên tâm mình cho nên cô an ủi:
-Chú đừng lo cho cháu. Dạo này cháu tốt lắm, qua tuần sau cháu còn đi tái khám với bác sĩ nữa đấy
Ngưng một lát Thanh Du lại tiếp lời:
-Cuối tuần này cháu còn đi xem phim với anh Huy nữa. Chú đừng lo
Nói rồi đẩy ông đi về phía trong nhà, trong miệng không ngừng lải nhải phải chuẩn bị những gì cho con cháu. Chú Lý cảm thấy có lẽ sẽ không sao.
Buổi tối chú Lý lên tiếng xin ba mẹ cô nghỉ một tuầm, ba mẹ cô cũng rất vui vẻ đồng ý.
Thấy chú Lý bước về phòng với nụ cười nơi khóe mắt, Thanh Du cũng khẽ mỉm cười.
Hôm sau thấy chú Lý lên xe rời đi, Thanh Du cũng khẽ buông lỏng. Không có chú Lý ngôi nhà này cũng không có ai thật lòng chào đón cô.
Bảo Trân đi chơi về thấy cô đứng nơi cửa nhà bèn xỉa xói:
-Ôi, công chúa khỏi bệnh rồi à? Không nói là không ai biết công chúa bị bệnh đâu?
Bỏ ngoài tai lời nói của Bảo Trân, Thanh Du xoay người bước đi. Cô còn rất nhiều việc phải làm, không có thời gian đôi co.
Thấy cô rời đi Bảo Trân tức tối nói:
-Đồ bỏ đi

Chương 15

Sáng sớm ngày thứ 7 Thanh Du thức dậy rất sớm, chuẩn bị xong xuôi rồi ra khỏi nhà. Đến quán cà phê thấy bảng hiệu đóng cửa Thanh Du hơi bất ngờ, đứng trước quán một lúc thì có người hỏi:

-Cô bé, quán đóng cửa đến tuần sau lận

Thanh Du hơi thắc mắc:

-Chủ quán có việc bận ạ?

Người đó liền đáp:

-Mẹ của chủ quán mới qua đời. Ây, bà cụ tốt bụng lắm vậy mà nói mất liền mất

Thanh Du sững sờ hỏi lại:

-Bà cụ mất rồi ạ?

-Ừ mất rồi

Thanh Du không biết mình rời khỏi quán bằng cách nào, thững thờ đi trong vô thức.

Đời người ngoài chuyện sống chết thì chẳng có gì quan trọng. Thanh Du không khóc chỉ là trái tim cô như bị khoét mất một lỗ, máu không chảy ra chỉ có sự trống rỗng vô định.

Thanh Du một mình đi trên đường, đến tận khi nhìn lại mới thấy bản thân vô thức đi đến dưới công ty của Gia Huy. Ngước mắt nhìn tòa nhà trên cao, Thanh Du có xúc động muốn gặp anh.

Nhưng một bóng dáng quen thuộc lướt qua thu hút tầm mắt của Thanh Du. Là chị Dung, ôm theo nghi hoặc cô lén đi theo núp ở một góc có thể che giấu bản thân cũng như nghe được cuộc trò chuyện.

Đợi một lúc Gia Huy xuất hiện, giọng nói nghi hoặc:

-Chị có việc gì cần gặp em gấp vậy?

Chị Dung nhìn anh nói:

-Là Thanh Du nhờ em hỏi về Mỹ Anh hả?

Nghe đến tên này trái tim của Thanh Du đập một tiếng “thịch”, cô có cảm giác điều cô sắp nghe sẽ đè bẹp cô, dập tắt đi chút khát vọng mong manh của cô về thế giới này.

Gia Huy hơi ngạc nhiên về sự lo lắng của chị Dung nhưng cũng đáp:

-Dạ, đúng rồi. Cô ấy có vẻ rất quan tâm cô bé

Chị Dung đột nhiên nghiêm túc nhìn Gia Huy:

-Gia Huy em phải nhớ cho kỹ nếu để Thanh Du biết chuyện này em ấy sẽ sụp đổ mất.

Nghe thấy sự căng thẳng trong lời nói của chị Dung, Gia Huy cũng căng thẳng theo đợi chị Dung nói tiếp.

-Bé Mỹ Anh tự tử rồi. Vừa mới tuần trước, bị chính ba mẹ mình ép chết.

Gia Huy sửng sốt không nói lên lời, chị Dung khẽ thở dài:

-Con bé tốt lắm, nhưng ba mẹ con bé không hiểu nên từng bước đẩy con bé vào đường cùng. Thanh Du rất để ý Mỹ Anh nếu để cô ấy biết thì cô ấy sẽ không chịu nổi đâu.

Gia Huy nghiêm túc gật đầu thể hiện bản thân đã biết, mà ở nơi họ không thấy ánh sáng mỏng manh trong đôi mắt Thanh Du dần tan biến.

Đợi hai người rời khỏi, Thanh Du khó khăn bước ra khỏi chỗ ẩn nấp. Cả người rét run như bước ra khỏi hầm băng, lạnh lẽo đến mức cô thấy cả người đau buốt.

Nhớ lại cô bé ôm túi kẹo tặng mình, vậy mà giờ đã không còn nữa. Buồn cười hơn nữa là bị chính ba mẹ ruột ép chết.

Tiếng thì thầm của vực sâu không ngừng vang lên “muốn cứu nó hả? Mày thua rồi, không cứu được đâu”.

Từng chữ lặp đi lặp lại khiến Thanh Du ngã quỵ, đầu gối đập xuống nền đất kêu lên âm thanh vang dội. Như không cảm thấy đau đớn, tay cô ôm lấy ngực cố gắng hít lấy một chút không khí xung quanh, thế giới này đã không còn màu sắc nữa rồi.

Lần đầu tiên gặp bé Mỹ Anh, cả người cô bé toát ra cảm giác trống rỗng, trên tay đầy vết bầm tím do bản thân tự hành hạ. Làm Thanh Du không khỏi nhớ đến bản thân lúc trước, lúc đó cô cũng hi vọng sẽ có người kéo mình ra khỏi bóng tối, thoát khỏi vực sâu.

Nhưng cuối cùng chỉ có bản thân cô chật vật từng bước leo ra, vậy cho nên cô muốn đưa tay kéo Mỹ Anh thoát khỏi. Nhưng bản thân cô lại quên mất, người có thể kéo cô bé ra khỏi nơi đó là chính ba mẹ cô bé còn cô chỉ là người dẫn lối mà thôi.

Bây giờ không thể cứu người khác lại chẳng thể cứu nổi bản thân. Nhìn ánh mặt trời chói lọi, chói đến mức mắt Thanh Du có chút đau nhức.

Khi lấy lại tinh thần thời gian đã trôi qua rất lâu rồi. Chật vật đứng dậy, chỉnh sửa lại quần áo, phủi bụi bặm trên người. Từ trong túi xách lấy điện thoại bấm một dãy số, rất nhanh đầu dây bên kia đã nhận máy:

-Alo, anh nghe đây.

Cô hít một hơi điều chỉnh giọng nói:

-Anh Huy, ngày mai mình xem phim lúc mấy giờ ạ?

Gia Huy bảo cô đợi một lát, rất nhanh phản hồi lại:

-Ừm, em muốn xem lúc sáng hay trưa? Sáng thì 8 giờ, trưa thì 11h30 hay em muốn coi buổi chiều?

-Mình coi suất 8 giờ đi anh. Em muốn đi khu vui chơi mới mở nữa, ở đó có vòng đu quay cao lắm. Buổi tối có thể nhìn thấy thành phố

Gia Huy khẽ cười, tiếng cười dịu dàng như đang xoa dịu linh hồn đang không ngừng run rẩy của cô

-Được rồi, anh sẽ đặt vé. Mai anh qua đón em nhé, tối nay anh bận nên không qua thăm em được nhớ ăn uống nghỉ ngơi. Có biết chưa?

Thanh Du mím môi, ánh mắt nhìn xa xăm sau đó mới đáp:

-Em nhớ rồi ạ.

Kéo lê thân thể mệt mỏi về tới nà thì cũng đã tối muộn. Khi cánh cửa phòng đóng lại, bóng tối bắt đầu bao trùm lên Thanh Du. Hai tay không ngừng lặp đi lặp lại hành động cấu, véo chính mình. Nhưng như nhớ ra điều gì, Thanh Du chuyển sang nhéo lên chân, đùi. Khi phát tiết tất cả cô mới từ từ bước vào nhà vệ sinh.

Nhìn bản thân tàn tạ đến mức đáng thương ở trong gương, Thanh Du bật khóc rồi lại nở nụ cười méo mó.

Thật may trên tay không có dấu vết

7 giờ sáng Gia Huy đã ở trước cửa nhà đợi cô. Cả hai đều sống trong khu nhà, mọi người ở đây ít nhiều gì cũng nhìn họ lớn lên, vì vậy thấy Gia Huy đợi cô đã trêu ghẹo anh:

-Gia Huy đấy à, đợi Thanh Du hả con?

Anh mỉm cười đáp:

-Dạ

-Ôi chao, nghe cái giọng đắc ý chưa kìa. Đừng có mà lừa gạt con gái người ta đấy nhé.

Gia Huy nghe vậy đưa tay gãi gãi đầu, có chút ngại ngùng. Dù gì thì bản thân bị trêu ghẹo anh cũng cảm thấy ngại.

Thanh Du bước ra cửa chính là bắt gặp được hình ảnh Gia Huy được bao quanh bởi vài cụ bà trong khu nhà, cùng nhau nói cười.

Đúng vậy, anh nên được mọi người vây quanh, nên được nhận được chú ý của mọi người, nên tràn đầy sức sống mới đúng.

-Thanh Du

Nhìn cô ở cửa, Gia Huy liền lên tiếng gọi. Thấy cô bước đến gần vài cụ bà nói:

-Hai đứa đi chơi đi, các bà đi về đây.

Nhìn các cụ bà đi xa, Gia Huy bỗng nhiên nói:

-Không biết khi về già em sẽ như thế nào nhỉ?

Thanh Du nhìn chằm chằm vào những bóng lưng đó sau đó cũng nói:

-Em cũng không biết nữa.

Trên đường đi, Gia Huy thắc mắc nói:

-Bé con, sao tự nhiên em muốn đi khu vui chơi vậy. Em có gì giấu anh không, em có chút lạ đấy.

Thanh Du hẫng một nhịp, dùng giọng điệu pha chút trẻ con:

-Thì ở đó có nhiều trò chơi mà. Em muốn đi chơi, anh không cho à?

-Nào có, em muốn gì anh cũng đều cho hết.

Giọng điệu anh tràn đầy cưng chiều, Thanh Du như chìm trong đó. Nhưng rất nhanh cô đã thoát ra, ánh mắt nhìn về phía trước, nhỏ giọng nói:

-Em biết anh sẽ luôn chiều theo điều em muốn.

Gia Huy nghe vậy nhìn cô rồi bật cười ha ha, sau đó tập trung lái xe đến rạp chiếu phim.

Bộ phim Doraemon đã được chiếu gần 1 tháng rồi, mọi năm cô đều đi coi suất chiếu sớm nhưng năm nay kéo dài tới tận bây giờ.

Nhìn Gia Huy đi về trên tay còn cầm theo vài món phụ kiện được bán cùng với movie Thanh Du khẽ mỉm cười.

Sau khi đưa cho cô Gia Huy mới nói:

-Biết em thích nên mua luôn. Năm sau chúng ta cùng xem suất chiếu sớm nhé.

Thanh Du biết anh đang muốn cô cam kết, cam kết sẽ ở trên thế giới này. Nhưng lời hứa này cô thật sự không làm được.

Lỡ đễnh tránh đi chủ đề này:

-Ơ, anh không lấy bắp phô mai ạ.

Nghe giọng cô có chút tiếc nuối, Gia Huy quên luôn câu vừa rồi:

-Em muốn ăn hả? Để anh đi mua

Thanh Du đưa tay kéo anh lại, mỉm cười:

-Thôi, phim sắp chiếu rồi chúng ta vô rạp thôi.

Thấy anh còn lưỡng lự, cô liền kéo anh vào trong rạp.

Bộ phim năm nay cực kỳ hay, đồ họa cũng rất đẹp. Xem xong cô vẫn còn chút hơi nuối tiếc, năm sau chắc là không xem được rồi.

Nắm tay cô ra khỏi rạp, anh nói:

-Em thích như vậy, lần tới anh lại đưa em đi coi nhé. Conan cũng sắp ra rồi

Thanh Du nhìn bàn tay đang nắm chặt, không đáp. Đột ngột Gia Huy dừng bước, quay lại nhìn về cô chăm chú. Hành lang yên tĩnh, nhìn cô chìm trong bóng tối Gia Huy cảm thấy cô như sắp tan biến vậy.

-Bé con, em nói thật đi. Em có gì giấu anh không?

Cô cuối đầu, che giấu ánh mắt hoảng loạn. Sau đó rất nhanh chóng ngước lên nhìn anh:

-Có....em có giấu anh một chuyện

Lồng ngực như bị bóp nghẹn, bàn tay đang nắm của anh hơi dùng sức. Thanh Du cảm nhận được điều đó, môi khẽ mím nhẹ. Cuối cùng ngại ngùng nói:

-Bảo Trân dạo này hay gây sự với em. Nên em mới muốn cùng anh đi khu vui chơi, chụp ảnh để làm con bé khó chịu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom