• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Vực sâu tăm tối

  • Chương 13

Sau trận bệnh này, không khí ở nhà cô cũng có nhiều thay đổi. Ba mẹ đối với cô cũng tốt hơn trước, ít nhất là có thể nói vài câu dễ nghe còn Bảo Trân thì cũng im lặng hơn. Còn có thể kéo dài bao lâu thì không ai biết được.

Đưa ly sữa cho cô, chú Lý cẩn thận dặn dò:

-Uống xong nhớ nghỉ ngơi sớm nhé.

Thanh Du cầm lấy ly sữa gật gật đầu, từ khi bị bệnh cô ít giao tiếp hơn hẳn họa may mới đáp lại vài lời. Ngày xưa ít ra cô còn chịu cùng chú Lý nói chuyện, hiện tại thì lâu lắm mới đáp lại một lần.

Thở dài rời khỏi phòng, chú Lý đứng thật lâu rồi mới đi xuống. Mà giây phút chú Lý đóng cửa phòng, người đang ngồi yên trên giường chạy vào nhà vệ sinh nôn sạch những gì có trong bụng.

Mệt mỏi ngồi bệt xuống nền gạch lạnh lẽo, Thanh Du nhìn chằm chằm vào ánh sáng tỏa ra từ bóng đèn, khóe môi nở nụ cười trống rỗng.

Thời gian trước vì chăm sóc Thanh Du nên Gia Huy có khá nhiều việc tồn đọng, đến khi rảnh tay thì đã 9h tối. Do dự một chút cuối cùng anh bấm gọi video cho cô:

-Thanh Du, em sắp ngủ chưa?

Thanh Du nhìn anh một lúc rồi chậm rãi lắc đầu, Gia Huy thấy cô không đáp liề nói:

-Thanh Du, em quên gì hả? Anh hỏi thì em phải.....

Thanh Du mím mím môi, Gia Huy cũng không vội cho cô thời gian. Mất một lúc giọng nói nhẹ vang lên:

-Đáp

Nghe tiếng cô Gia Huy mỉm cười, nụ cười chói đến mức khiến đôi mắt Thanh Du cảm thấy chua sót.

Không thể trực tiếp nhìn thẳng vào mặt trời.

Cùng cô nói chuyênh một lúc, thấy cô có vẻ mệt Gia Huy nói:

-Thôi em mau ngủ đi, ngày mai anh đem bánh ngọt qua cho em.

Thanh Du khẽ gật đầu rồi khựng một chút liền đáp:

-Dạ.

Gia Huy cúp máy nhìn chằm chằm điện thoại hồi lâu, vươn tay lấy gói thuốc châm một điếu. Sau màn khói, gương mặt anh như mờ đi, anh biết Thanh Du hiện tại sống không vui vẻ nhưng....Gia Huy suy nghĩ “ích kỷ cũng được cô ấy còn sống là đủ rồi”.

Sáng hôm sau, mặc dù không muốn nói chuyện nhưng cô có thể nhắn tin trao đổi công việc.

-Chị Dung, Mỹ Anh đã đi tái khám lại chưa chị?

Điện thoại hiển thị đối phương đang nhập nhưng mãi một lúc mới có tin nhắn đến.

-Thanh Du, hiện tại em đang bệnh nên nghỉ ngơi cho tốt. Về phía Mỹ Anh bên bệnh viện sẽ sắp xếp em đừng lo lắng quá, nha em.

Thanh Du có cảm giác không lành nhưng cuối cùng vẫn đáp

-Dạ, chị

Tắt điện thoại Thanh Du vẫn đứng im lặng ở ban công, đôi mắt xa xăm không tiêu cự. Một giọng nói cắt ngang suy nghĩ của cô:

-Nè, chị còn muốn giả bệnh đến bao giờ

Quay người lại thấy Bảo Trân đang đứng phía sau, Thanh Du khẽ nhíu mày tính rời đi. Nhưng Bảo Trân làm sao có thể để cô rời đi như vậy, liền nắm chặt tay cô kéo ngược lại. Thanh Du mất đà cơ thể đập mạnh về phía tường, cô nhíu mày vì đau.

Bảo Trân lại lên tiếng:

-Chị có thể lừa gạt người khác chứ không lừa tôi được đâu. Bệnh tâm lý thôi mà, có cần làm ra dáng vẻ sống dở chết dở vậy không?

Thanh Du không nói chỉ im lặng nhìn, bị đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm Bảo Trân khẽ giật mình hoảng hốt:

-Nhìn cái gì? Muốn được thương hại à, đồ yếu đuối.

Một cơn tức giận dâng lên, Thanh Du vung tay tát thật mạnh về phía Bảo Trân. Bị đánh bất ngờ, Bảo Trân còn chưa kịp hoàng hồn thì đã bị đẩy mạnh ngã xuống tạo ra một tiếng “Bịch”.

Nghe âm thanh mọi người trong nhà chạy lên, chú Lý đến đầu tiên liền chạy đến hỏi:

-Thanh Du con có sao không?

Thấy cô lắc đầu, ông liền thở ra nhẹ nhõm. Mà ba mẹ cô lên thấy Bảo Trân ngã dưới đất liền chạy tới đỡ Bảo Trân đứng lên, thấy mặt còn có dấu tay đỏ chót ba cô lên tiếng:

-Thanh Du, con lớn chừng này rồi mà lại gây sự với em con. Đẩy nó ngã thì thôi còn đánh con bé nữa....con ...con

Mãi cũng không thấy ba cô nói hết câu, mẹ cô bực mình nói:

-Con bị bệnh cái nhà này cũng đã cố gắng làm con vui lòng rồi. Bây giờ con còn đánh em con, cái nhà này nợ con cái gì

Thanh Du không đáp, chỉ nhìn họ thật lâu đến tận khi mọi người nghĩ cô sẽ không nói gì thì giọng cô vang lên:

-Là em ấy gây sự trước.

Từ trước đến nay dù có chuyện gì xảy ra thì Thanh Du đều sẽ im lặng, lần này nghe cô lên tiếng giải thích mọi người có chút bất ngờ.

Mãi một lúc ba cô mới dùng giọng điệu mà bản thân tự cho là công bằng nhất nói:

-Nhưng con cũng không nên đánh em như vậy.

Thanh Du nghe xong cũng không thèm đáp mà quay lưng đi thẳng. Không phải cô không muốn cố gắng mà là bọn họ không chấp nhận sự cô gắng của cô.

Chú Lý đuổi theo cô, nhẹ giọng khen:

-Thanh Du hôm nay giỏi lắm, cháu không vui thì cứ thể hiện ra. Đừng chịu đựng nữa

Thanh Du nhìn chú Lý, thấy trên mặt ông nếp nhắn bắt đầu hằn sâu, mái tóc đã chuyển màu cô khẽ nói:

-Dạ

Thấy cô đáp lời chú Lý cười tươi:

-Cháu ở yên trong phòng đi. Chú sẽ đem cơm trưa lên cho cháu.

Chú Lý đi một lát rất nhanh chóng đã quay trở lại, trên tay cầm một khay thức ăn phong phú. Nhìn ánh mắt đầy chờ mong của chú Lý, Thanh Du đành ănhết tất cả.

Thấy cô ăn hết chú Lý cũng nhẹ nhõm rời đi. Nghe tiếng bước chân đi xa, Thanh Du lần nữa chạy vào nhà vệ sinh nôn sạch thức ăn vừa rồi. Vốc nước tạt lên mặt, nhìn gương mặt nhợt nhạt trong gương cô yếu ớt cười.

Thanh Du biết bản thân đang bị rối loạn ăn uống nhưng cô mặc kệ. Cô đầu hàng rồi, vực sâu muốn nuốt chửng thì cứ nuốt chửng đi.

Chiều tối Gia Huy xuất hiện cùng hộp bánh ngọt trong tay. Kể từ hôm ở bệnh viện, anh đối với gia đình cô chỉ còn lại phép lịch sự tối thiểu. Bảo Trân thấy anh cũng không còn liến thoắng như trước, nhưng đôi mắt vẫn lén lút dõi theo.

Vừa thấy Thanh Du bước xuống, Gia Huy hơi nhăn mày:

-Sao có mấy ngày em lại gầy như vậy?

Thanh Du khẽ cười không đáp, anh thấy vậy liên đưa hộp bánh lên nói:

-Bé con, anh mua bánh ở tiệm em thích này. Bà cụ ở tiệm biết anh mua cho em, còn đặc biệt cho em một quả dâu đó.

Thanh Du nhìn chiếc bánh xinh xắn trong hộp, dạ dày nhộn nhạo nhưng vẫn mỉm cười nói:

-Thật đẹp

Gia Huy đưa tay xoa đầu cô, ánh mắt tràn ngập yêu thương:

-Vậy em cầm lấy ăn đi. Cuối tuần này có chiếu Doraemon anh dẫn em đi xem

Tay cầm chiếc hộp khẽ nắm lại, Thanh Du gật gật đầu. Anh liền nhẹ giọng:

-Bé con, em phải tập phản hồi lại như vậy mới mau khỏe được.

Cô nhìn anh một lát cuối cùng mới khó khăn mở miệng:

-Dạ

Gia Huy bật cười, nói chuyện với cô một lúc thì rời đi. Thanh Du đứng im nhìn chằm chằm cái bánh.

Bảo Trân bèn “hừ” một tiếng thật lớn, ghét bỏ nói:

-Cứ làm như mình khổ lắm, giả vờ giả vịt

Sau đó ngúng nguẩy đi lên lầu, Thanh Du im lặng nhìn ba mẹ nhưng họ cũng không có phản ứng. Ai đọc báo thì tiếp tục đọc báo, ai xem phim thì tiếp tục xem phim. Chú Lý thấy vậy liền nói:

-Thanh Du, cháu lên phòng đi. Nhớ ăn bánh xong thì đi ngủ nhé

Cô chậm rãi gật đầu, quay bước lên phòng.

Chú Lý nhìn cô đi khuất mới lên tiếng:

-Ông bà chủ cần gì lại làm khổ con bé như vậy.

Giọng mẹ cô vang lên:

-Chú Lý....đâu phải chúng tôi hành hạ nó, tiền ăn tiền học có thiếu thứ gì. Ngày nào cũng bày ra bộ mặt như vậy là muốn cái gì. Chúng tôi đã làm gì nó chưa?

Không đợi chú Lý lên tiếng, ba cô chen vào:

-Thôi, bà bớt cái miệng đi.

Sau đó xoay qua nói với chú Lý:

-Chú xem, nó bị bệnh tụi tôi cũng hết lòng chăm sóc. Nhưng thế giới này ai mà chịu nổi cái tính khí bốc đồng của nó hả chú.

Chú Lý mở miệng muốn nói cuối cùng lại hóa thành tiếng thở dài.

Mà ở cầu thang một bóng dáng nhẹ nhàng rời đi. Trở về phòng mình, Thanh Du nhìn chiếc bánh cuối cùng vẫn ăn nó. Nhưng từng câu từng chữ ba mẹ nói luôn quanh quẩn trong đầu cô không biến mất. Cuối cùng vẫn nhịn không được mà nôn sạch.

Chiếc bánh ngon như vậy lại tiêu phí trên người cô. Thật đáng tiếc.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom