Zyyyv
Tác giả VW
-
Chương 10
Chương 10
Hôm nay bầu trời dường như đẹp hơn, ánh nắng cũng dịu dàng hơn rất nhiều. Mà Gia Huy bên này vừa lái xe vừa nói:
-Bé con, hôm nay anh dẫn em đi đến tiệm bánh ngọt trước, sau đó chúng ta đi xem phim với chơi trong khu vui chơi ở trung tâm thương mại nhé. Nếu muốn đi đâu khác thì nói anh, anh dẫn em đi.
Thanh Du mỉm cười nhẹ, giọng nói trở nên mềm mại hơn:
-Cứ theo kế hoạch của anh đi, em cũng không rành lắm
Sau đó chiếc xe rơi vào yên lặng, chỉ còn tiếng nhạc phát ra từ radio.
Đến tiệm bánh ngọt, Thanh Du hơi bất ngờ bởi vì tiệm này nằm ở vị trí khá vắng nếu không để ý thì thật sự sẽ không thấy được. Thấy cô còn ngơ ngác, Gia Huy nắm tay kéo cô vào, vừa đi vừa nói:
-Tiệm này làm bánh ngon lắm, em nhất định sẽ thích
Không gian bên trong khá ấm áp, tiếng nhạc cổ điển vang lên hào với mùi thơm của bơ và sữa khiến Thanh Du như lạc vào thế giới khác. Nhận ra cô thích nơi này, Gia Huy liền đưa cô đến ngồi ở một góc dặn cô:
-Em đợi một lát anh đi gọi món
Thanh Du khẽ gật đầu, đưa mắt nhìn quanh thấy phía sau có một kệ sách cao chạm trần. Trên kệ chứa đầy những quyển sách với nhiều nội dung khác nhau, được sắp xếp ngay ngắn chứng tỏ chủ quán cũng rất yêu thích những quyển sách này.
Lúc này một giọng nói xa lạ vang lên:
-Xin chào, cháu cũng thích những quyển sách này sao?
Thanh Du hơi giật mình quay người lại, nhìn thấy là một bà cụ tầm hơn 60 cô lễ phép đáp:
-Dạ vâng, cháu khá thích sách
-Vậy thì cứ tự nhiên đọc nhé, đây là sách do chồng bà sưu tầm được đấy. Ông ấy thích lắm, ngày nào cũng ngắm một chút mới yên tâm
Giọng bà cụ hơi khàn nhưng trong lời nói lại chứa đầy yêu thương, có thể nhìn ra được hai ông bà rất thương yêu nhau. Thoát ra khỏi hồi ức bà cụ nhìn Thanh Du nhẹ nhàng nói:
-Chàng trai đi cùng với cháu cũng rất yêu cháu đấy
Thanh Du hơi ngạc nhiên:
-Dạ, sao bà biết ạ?
Bà cụ mỉm cười, đôi mắt sáng lên đáp:
-Bởi vì đôi mắt. Mắt không thể nói dối, khi cậu ấy nhìn cháu trong mắt chỉ toàn là dịu dàng cũng chỉ có mỗi hình bóng của cháu trong đôi mắt. Bà biết vì chồng của bà cũng dùng ánh mắt đấy nhìn bà.
Gia Huy quay lại thì bà cụ cũng rời đi, nhìn theo bóng lưng bà cụ anh lên tiếng hỏi:
-Bà cụ đó là ai vậy? Người em quen à?
Thanh Du khẽ lắc đầu, thấy cô không muốn nói tiếp Gia Huy liền chuyển chủ đề:
-Ở quán nổi tiếng với các món làm từ chocolate, anh gọi cho em một bánh chocolate kem tươi, một trà sữa chocolate. À, ở đây còn có bánh quy nữa anh thấy xinh nghĩ em thích nên gọi luôn
Thanh Du nhìn theo các món mà Gia Huy đã gọi, bánh chocolate được trang trí kem tươi và hạnh nhân, ly trà sữa thơm béo cuối cùng là những chiếc bánh quy hình chú gấu xinh xắn. Cô khẽ cười nhìn anh:
-Anh thật sự xem em như trẻ con à?
Gia Huy nhìn nụ cười của cô, ánh mắt nhìn cô càng thêm dịu dàng:
-Ừ, bé con của anh cũng chỉ là một đứa trẻ đang học cách trưởng thành thôi
Thanh Du đưa mắt nhìn anh không đáp, không khí yên tĩnh nhưng lại mang đến sự dễ chịu lạ lùng. Một lúc lâu sau cô lên tiếng:
-Mẹ của anh.....
Gia Huy đột ngột cắt ngang:
-Em không cần lo gì hết. Anh sẽ giải quyết, bây giờ tập trung ăn bánh của em đi.
Nói xong anh khẽ cau mày:
-Lỗi của anh, giờ để em ăn bánh nhất định sẽ trưa sẽ không đói...
Cuối cùng nhìn đồng hồ, Gia Huy nói tiếp:
-Vậy chúng ta coi phim lúc 11 giờ nhé, sau đó dẫn em đi ăn. Được không?
Thanh Du gật đầu đồng ý.
Đến khi rời khỏi quán, Thanh Du vẫn ngoái đầu lại nhìn. Gia Huy bên cạnh lên tiếng:
-Em thích thì để sau này anh dẫn em đi. Em yên tâm quán vẫn ở đây, không biến mất được đâu.
Cô nhìn Gia Huy khẽ gật đầu nhưng không kiềm được vẫn quay lại nhìn một lần nữa, đôi mắt tràn đầy không nỡ “cái gọi là sau này chỉ sợ không thể có được”.
Bộ phim hôm nay xem là một bộ phim ma mới ra rạp gần đây, đối với Gia Huy vốn dĩ không tin thì với Thanh Du bộ này tạm ổn. Dù gì với một người lớn lên ở quê như cô thì các câu chuyện ma được kể mỗi đêm vẫn đáng sợ hơn bộ phim này nhiều.
Kết thúc bộ phim Gia Huy hỏi cô:
-Bé con, em muốn đi ăn gì?
Đưa mắt nhìn quanh các bảng hiệu món ăn, cảm thấy còn hơi no cuối cùng Thanh Du nói:
-Em vẫn còn hơi no...
-Vậy mình ăn mì Nhật nhé, ăn không hết thì bỏ qua cho anh
Cả hai cùng bước vào quán, gọi món hai tô mì sau đó ra bàn ngồi. Khi mì được đưa lên Thanh Du phải công nhận quán mì này trang trí thật sự rất hấp dẫn, mà Gia Huy ở bên kia chuẩn bị muỗng đũa xong xuôi còn dặn:
-Ăn không hết thì để anh ăn, đừng cố. No quá sẽ khó chịu đấy
Đúng như dự đoán Thanh Du ăn không hết, nhìn Gia Huy tự nhiên ăn hết phần mì của mình Thanh Du đột ngột nghĩ “Hay là giữ ánh sáng ấy lại”. Nhưng rồi rất nhanh bị cô lắc đầu từ bỏ, không thể ích kỉ như vậy.
Ăn xong phần mì thấy Thanh Du ngồi im rồi đột nhiên lắc đầu, Gia Huy lên tiếng:
-Em khó chịu ở đâu à?
Dòng suy nghĩ bị cắt đứt, Thanh Du mỉm cười nhẹ, giọng nói nhẹ như gió đáp lại:
-Không có, em suy nghĩ một vài việc thôi.
Gia Huy cũng không hỏi nhiều, anh biết cô chưa sẵn sàng vậy thì anh cứ giả vờ như không biết thôi.
Gia Huy đưa Thanh Du đến khu vực chơi của trung tâm thương mại, đổi tiền ra một rổ xu anh mỉm cười nói:
-Đi, để anh gắp thú bông cho em
Thanh Du nhìn anh tự tin như vậy cũng không muốn phá hỏng niềm vui của anh bèn gật đầu. Chỉ là đến khi từ một rổ xu chỉ còn vài xu, sự tự tin của anh thay bằng nỗi chán chường:
-Chắc chắn là gian lận, gắp xong là tự nhiên rớt xuống. Rõ ràng không muốn cho chúng ta gắp được
Thanh Du khẽ cười nói:
-Nếu dễ gắp quá thì người chủ sẽ lỗ mất.
Là một con buôn làm sao Gia Huy không hiểu chuyện này, không có một tên buôn nào chịu để bản thân làm ăn lỗ vốn. Anh chỉ là muốn thấy cô vui vẻ mà thôi.
Chơi hết đống xu trong tay vẫn không thể gắp được một con gấu bông nào, Gia Huy chán nản than thở:
-Ầy, trời phụ lòng người. Đi, anh dẫn em đi nơi khác
Nói rồi tự nhiên kéo tay cô đi, Thanh Du nhìn người đàn ông đang nắm chặt tay mình mím môi. Cô biết anh ấy phô bày ra dáng vẻ trẻ con như vậy là vì muốn cô thoải mái, vui vẻ.
Với một người làm ăn kinh doanh như anh ấy dáng vẻ này thật sự không hề phụ hợp, anh vì cô thu đi vỏ bọc cứng ngắt, quyết đoán thường ngày. Lộ ra nét dịu dàng của chính mình.
Còn cô thì sao?
Cô có thể làm được không?
Đến khi lên xe Thanh Du vẫn đnag im lặng suy nghĩ, Gia Huy cũng không lên tiếng lái xe đến vị trí đã định sẵn.
Mãi đến khi ánh nắng buổi chiều chiếu rọi, mùi mặn mà của biển theo từng cơn gió mà bay vào Thanh Du mới sực tỉnh:
-Đây là...
Gia Huy khẽ cười, nhìn cô một cái:
-Anh dẫn em đi ngắm hoàng hôn, anh đã đặt bàn rồi.
Cô im lặng đồng ý, nhìn biển từ phía xa trong lòng cô bình tĩnh đến lạ.
Đợi phục vụ mang món ăn lên hết, Gia Huy mới lên tiếng:
-Bé con, hôm nay đi hơi có vui không?
Thanh Du đang nhìn biển nghe anh hỏi liền đáp:
-Dạ, vui. Em cảm ơn ạ
Anh khẽ cười, đeo bao tay lột vỏ tôm rồi đạt vào chén của cô
-Để ăn lột, em cứ việc ăn thôi.
Nhìn con tôm được lột vỏ để trong chén, Thanh Du nhìn thật lâu mới gắp lên ăn. Vị tôm hôm nay đặc biệt ngon, ngon đến mức khiến cô luyến tiếc.
Bữa ăn kết thúc, cả hai cùng nhau đi dạo trên biển. Lúc này Gia Huy chợt lên tiếng:
-Bé con, anh có một chuyện muốn nhờ em giúp đỡ.
Cô nhìn anh một lát rồi lên tiếng:
-Anh nói đi. Em nghe
Hôm nay bầu trời dường như đẹp hơn, ánh nắng cũng dịu dàng hơn rất nhiều. Mà Gia Huy bên này vừa lái xe vừa nói:
-Bé con, hôm nay anh dẫn em đi đến tiệm bánh ngọt trước, sau đó chúng ta đi xem phim với chơi trong khu vui chơi ở trung tâm thương mại nhé. Nếu muốn đi đâu khác thì nói anh, anh dẫn em đi.
Thanh Du mỉm cười nhẹ, giọng nói trở nên mềm mại hơn:
-Cứ theo kế hoạch của anh đi, em cũng không rành lắm
Sau đó chiếc xe rơi vào yên lặng, chỉ còn tiếng nhạc phát ra từ radio.
Đến tiệm bánh ngọt, Thanh Du hơi bất ngờ bởi vì tiệm này nằm ở vị trí khá vắng nếu không để ý thì thật sự sẽ không thấy được. Thấy cô còn ngơ ngác, Gia Huy nắm tay kéo cô vào, vừa đi vừa nói:
-Tiệm này làm bánh ngon lắm, em nhất định sẽ thích
Không gian bên trong khá ấm áp, tiếng nhạc cổ điển vang lên hào với mùi thơm của bơ và sữa khiến Thanh Du như lạc vào thế giới khác. Nhận ra cô thích nơi này, Gia Huy liền đưa cô đến ngồi ở một góc dặn cô:
-Em đợi một lát anh đi gọi món
Thanh Du khẽ gật đầu, đưa mắt nhìn quanh thấy phía sau có một kệ sách cao chạm trần. Trên kệ chứa đầy những quyển sách với nhiều nội dung khác nhau, được sắp xếp ngay ngắn chứng tỏ chủ quán cũng rất yêu thích những quyển sách này.
Lúc này một giọng nói xa lạ vang lên:
-Xin chào, cháu cũng thích những quyển sách này sao?
Thanh Du hơi giật mình quay người lại, nhìn thấy là một bà cụ tầm hơn 60 cô lễ phép đáp:
-Dạ vâng, cháu khá thích sách
-Vậy thì cứ tự nhiên đọc nhé, đây là sách do chồng bà sưu tầm được đấy. Ông ấy thích lắm, ngày nào cũng ngắm một chút mới yên tâm
Giọng bà cụ hơi khàn nhưng trong lời nói lại chứa đầy yêu thương, có thể nhìn ra được hai ông bà rất thương yêu nhau. Thoát ra khỏi hồi ức bà cụ nhìn Thanh Du nhẹ nhàng nói:
-Chàng trai đi cùng với cháu cũng rất yêu cháu đấy
Thanh Du hơi ngạc nhiên:
-Dạ, sao bà biết ạ?
Bà cụ mỉm cười, đôi mắt sáng lên đáp:
-Bởi vì đôi mắt. Mắt không thể nói dối, khi cậu ấy nhìn cháu trong mắt chỉ toàn là dịu dàng cũng chỉ có mỗi hình bóng của cháu trong đôi mắt. Bà biết vì chồng của bà cũng dùng ánh mắt đấy nhìn bà.
Gia Huy quay lại thì bà cụ cũng rời đi, nhìn theo bóng lưng bà cụ anh lên tiếng hỏi:
-Bà cụ đó là ai vậy? Người em quen à?
Thanh Du khẽ lắc đầu, thấy cô không muốn nói tiếp Gia Huy liền chuyển chủ đề:
-Ở quán nổi tiếng với các món làm từ chocolate, anh gọi cho em một bánh chocolate kem tươi, một trà sữa chocolate. À, ở đây còn có bánh quy nữa anh thấy xinh nghĩ em thích nên gọi luôn
Thanh Du nhìn theo các món mà Gia Huy đã gọi, bánh chocolate được trang trí kem tươi và hạnh nhân, ly trà sữa thơm béo cuối cùng là những chiếc bánh quy hình chú gấu xinh xắn. Cô khẽ cười nhìn anh:
-Anh thật sự xem em như trẻ con à?
Gia Huy nhìn nụ cười của cô, ánh mắt nhìn cô càng thêm dịu dàng:
-Ừ, bé con của anh cũng chỉ là một đứa trẻ đang học cách trưởng thành thôi
Thanh Du đưa mắt nhìn anh không đáp, không khí yên tĩnh nhưng lại mang đến sự dễ chịu lạ lùng. Một lúc lâu sau cô lên tiếng:
-Mẹ của anh.....
Gia Huy đột ngột cắt ngang:
-Em không cần lo gì hết. Anh sẽ giải quyết, bây giờ tập trung ăn bánh của em đi.
Nói xong anh khẽ cau mày:
-Lỗi của anh, giờ để em ăn bánh nhất định sẽ trưa sẽ không đói...
Cuối cùng nhìn đồng hồ, Gia Huy nói tiếp:
-Vậy chúng ta coi phim lúc 11 giờ nhé, sau đó dẫn em đi ăn. Được không?
Thanh Du gật đầu đồng ý.
Đến khi rời khỏi quán, Thanh Du vẫn ngoái đầu lại nhìn. Gia Huy bên cạnh lên tiếng:
-Em thích thì để sau này anh dẫn em đi. Em yên tâm quán vẫn ở đây, không biến mất được đâu.
Cô nhìn Gia Huy khẽ gật đầu nhưng không kiềm được vẫn quay lại nhìn một lần nữa, đôi mắt tràn đầy không nỡ “cái gọi là sau này chỉ sợ không thể có được”.
Bộ phim hôm nay xem là một bộ phim ma mới ra rạp gần đây, đối với Gia Huy vốn dĩ không tin thì với Thanh Du bộ này tạm ổn. Dù gì với một người lớn lên ở quê như cô thì các câu chuyện ma được kể mỗi đêm vẫn đáng sợ hơn bộ phim này nhiều.
Kết thúc bộ phim Gia Huy hỏi cô:
-Bé con, em muốn đi ăn gì?
Đưa mắt nhìn quanh các bảng hiệu món ăn, cảm thấy còn hơi no cuối cùng Thanh Du nói:
-Em vẫn còn hơi no...
-Vậy mình ăn mì Nhật nhé, ăn không hết thì bỏ qua cho anh
Cả hai cùng bước vào quán, gọi món hai tô mì sau đó ra bàn ngồi. Khi mì được đưa lên Thanh Du phải công nhận quán mì này trang trí thật sự rất hấp dẫn, mà Gia Huy ở bên kia chuẩn bị muỗng đũa xong xuôi còn dặn:
-Ăn không hết thì để anh ăn, đừng cố. No quá sẽ khó chịu đấy
Đúng như dự đoán Thanh Du ăn không hết, nhìn Gia Huy tự nhiên ăn hết phần mì của mình Thanh Du đột ngột nghĩ “Hay là giữ ánh sáng ấy lại”. Nhưng rồi rất nhanh bị cô lắc đầu từ bỏ, không thể ích kỉ như vậy.
Ăn xong phần mì thấy Thanh Du ngồi im rồi đột nhiên lắc đầu, Gia Huy lên tiếng:
-Em khó chịu ở đâu à?
Dòng suy nghĩ bị cắt đứt, Thanh Du mỉm cười nhẹ, giọng nói nhẹ như gió đáp lại:
-Không có, em suy nghĩ một vài việc thôi.
Gia Huy cũng không hỏi nhiều, anh biết cô chưa sẵn sàng vậy thì anh cứ giả vờ như không biết thôi.
Gia Huy đưa Thanh Du đến khu vực chơi của trung tâm thương mại, đổi tiền ra một rổ xu anh mỉm cười nói:
-Đi, để anh gắp thú bông cho em
Thanh Du nhìn anh tự tin như vậy cũng không muốn phá hỏng niềm vui của anh bèn gật đầu. Chỉ là đến khi từ một rổ xu chỉ còn vài xu, sự tự tin của anh thay bằng nỗi chán chường:
-Chắc chắn là gian lận, gắp xong là tự nhiên rớt xuống. Rõ ràng không muốn cho chúng ta gắp được
Thanh Du khẽ cười nói:
-Nếu dễ gắp quá thì người chủ sẽ lỗ mất.
Là một con buôn làm sao Gia Huy không hiểu chuyện này, không có một tên buôn nào chịu để bản thân làm ăn lỗ vốn. Anh chỉ là muốn thấy cô vui vẻ mà thôi.
Chơi hết đống xu trong tay vẫn không thể gắp được một con gấu bông nào, Gia Huy chán nản than thở:
-Ầy, trời phụ lòng người. Đi, anh dẫn em đi nơi khác
Nói rồi tự nhiên kéo tay cô đi, Thanh Du nhìn người đàn ông đang nắm chặt tay mình mím môi. Cô biết anh ấy phô bày ra dáng vẻ trẻ con như vậy là vì muốn cô thoải mái, vui vẻ.
Với một người làm ăn kinh doanh như anh ấy dáng vẻ này thật sự không hề phụ hợp, anh vì cô thu đi vỏ bọc cứng ngắt, quyết đoán thường ngày. Lộ ra nét dịu dàng của chính mình.
Còn cô thì sao?
Cô có thể làm được không?
Đến khi lên xe Thanh Du vẫn đnag im lặng suy nghĩ, Gia Huy cũng không lên tiếng lái xe đến vị trí đã định sẵn.
Mãi đến khi ánh nắng buổi chiều chiếu rọi, mùi mặn mà của biển theo từng cơn gió mà bay vào Thanh Du mới sực tỉnh:
-Đây là...
Gia Huy khẽ cười, nhìn cô một cái:
-Anh dẫn em đi ngắm hoàng hôn, anh đã đặt bàn rồi.
Cô im lặng đồng ý, nhìn biển từ phía xa trong lòng cô bình tĩnh đến lạ.
Đợi phục vụ mang món ăn lên hết, Gia Huy mới lên tiếng:
-Bé con, hôm nay đi hơi có vui không?
Thanh Du đang nhìn biển nghe anh hỏi liền đáp:
-Dạ, vui. Em cảm ơn ạ
Anh khẽ cười, đeo bao tay lột vỏ tôm rồi đạt vào chén của cô
-Để ăn lột, em cứ việc ăn thôi.
Nhìn con tôm được lột vỏ để trong chén, Thanh Du nhìn thật lâu mới gắp lên ăn. Vị tôm hôm nay đặc biệt ngon, ngon đến mức khiến cô luyến tiếc.
Bữa ăn kết thúc, cả hai cùng nhau đi dạo trên biển. Lúc này Gia Huy chợt lên tiếng:
-Bé con, anh có một chuyện muốn nhờ em giúp đỡ.
Cô nhìn anh một lát rồi lên tiếng:
-Anh nói đi. Em nghe
Bình luận facebook