• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Vực sâu tăm tối

  • Chương 8+9

Chương 8
Bước vào nhà thấy ba mẹ cô ngồi ở phòng khách, thấy chú Lý họ lên tiếng:
-Chú Lý về rồi à. Có gì chú xuống kêu nhà bếp nấu canh sườn cho Bảo Trân nhé, con bé nói là muốn ăn
Chú Lý nghe vậy đáp:
-Vâng, ông bà chủ
Nói rồi đi thẳng xuống bếp, chú Lý vừa đi thì Bảo Trân về tới nhà trên tay còn cầm vài túi đồ mới mua. Thả người xuống ghế, Bảo Trân nói:
-Nay trời nóng quá. Con đi một lát đã mệt không chịu nổi
Mẹ cô nghe được liền gọi người mang nước đến rồi trách yêu:
-Con ấy à, không chịu chú ý gì cả. Mệt quá thì về nhà, coi chừng đổ bệnh
Bảo Trân chạy qua ôm tay bà nói:
-Mẹ, con biết mà. Nhưng anh Huy sắp về con mới muốn mua vài bộ quần áo đẹp
-Cái con bé này...
Vừa nói vừa đưa tay xoa đầu Bảo Trân, ba cô ngồi một bên đột nhiên nói:
-Hôm nay Thanh Du cũng ở nhà, con gọi chị xuống nhà đi. Đừng để chị ở trong phòng một mình
Nghe vậy mẹ cô liền thu lại nụ cười, Bảo Trân giận dỗi đáp:
-Không, con không muốn. Chị ta thì liên quan gì chúng ta, một nhà ba người.....
Rầm...ba cô chưa nghe Bảo Trân nói xong liền ném mạnh tờ báo xuống bàn làm cho Bảo Trân sợ hãi im bặt. Mẹ cô bèn khó chịu lên tiếng:
-Ông nói thì nói, dọa con làm gì. Là Thanh Du không chịu cùng chúng ta làm người một nhà, Bảo Trân nói có sai đâu
Thấy mẹ bảo vệ Bảo Trân bèn rưng rưng nước mắt nhìn ba, ông chỉ đành thở dài nói:
-Con bé Thanh Du không thân cận vì một phần lỗi ở chúng ta, tính cách nó không tốt là do chúng ta không dạy dỗ. Nếu cứ làm ầm lên người khác sẽ nhìn vô mà cười nhạo gia đình này, mấy người không thấy mất mặt à
Nghe vậy mẹ cô và Bảo Trân cùng im lặng, lúc này giọng chú Lý vang lên:
-Ông bà chủ cơm làm xong rồi
Ba cô nghe vậy đứng lên nói:
-Chú Lý gọi Thanh Du xuống ăn cơm
Nghe câu nói này chú Lý có chút giật mình, xoay người lên lầu gọi Thanh Du. Bảo Trân ngồi vào ghế giọng nói đầy bực bội:
-Ăn cơm mà cũng không yên.
Ba cô liếc nhìn một cái, mẹ cô ngồi bên cạnh an ủi:
-Không sao, một bữa cơm thôi mà
Khi Thanh Du vừa bước xuống nhà ăn thì một giọng chua ngoa vang lên:
-Ăn còn không biết đường xuống. Đợi có người mời à, tưởng mình là tiểu thư cái nhà này chắc
Nhìn về phía Bảo Trân cô lên tiếng:
-Tôi không yêu cầu cùng các người ăn cơm, là các người chủ động gọi tôi xuống. Nếu không muốn thì để tôi đi, tránh làm nhau khó chịu
Lúc này ba cô lên tiếng cắt ngang cuộc cãi vã của hai chị em:
-Ngồi xuống, ăn cơm.
Bữa ăn trôi qua trong không khí đè nén, áp lực. Mọi người có mặt trên bàn ăn đều cảm thấy ăn cơm như nhai sáp, gương mặt tràn đầy sự gượng gạo. Khó khăn lắm mới kết thúc bữa ăn đầy ngột ngạt, Thanh Du chuẩn bị lên phòng thì ba cô gọi lại:
-Quay lại, ngồi xuống cùng mọi người nói chuyện
Nghe vậy cả người Thanh Du lập tức căng thẳng, cô nhớ lại rất lâu trước đây ba cô cũng nói câu này. Sau đó cô chỉ có thể im lặng nhìn Bảo Trân được yêu thương ra sao, chiều chuộng nhường nào. Nghe những câu so sánh nhạt nhẽo, những lời chê bai không hề giấu giếm...
Đột nhiên tiếng cười trào phúng vang lên kèm theo đó là sự chê bai không thể giấu:
-Ố la la, ở đây có kẻ bị đuổi việc rồi à?
Tiếng nói kéo cô về hiện thực, khẽ nhíu mày nhìn về phía Bảo Trân- người vừa lên tiếng. Mẹ cô ở trong bếp nghe được liền nói:
-Chuyện gì vậy con?
Bảo Trân che miệng cười, đôi mắt tràn ngập ác ý, giả vờ lúng túng nói:
-Bạn con nói chị Thanh Du bị đuổi rồi. Nghe đâu làm việc không đàng hoàng, bòn tiền người ta nên bị đuổi rồi
Ba cô nghe vậy khẽ nhíu mày, giọng trách móc vang lên:
-Sao lại làm ra cái chuyện xấu hổ như vậy? Nhà này cũng đâu để con túng thiếu đến mức đó
Thanh Du khẽ xoay người đưa mắt nhìn “người nhà” của mình, có hả hê, có ghét bỏ, có trách móc. Cô cười mỉa mai sau đó nói:
-Tôi không có làm. Không tin có thể hỏi bệnh viện, còn nữa bớt mấy cái trò diễn vai tình thân đi, tôi thấy mắc ói lắm.
Nói rồi quay đi lên lầu, mặc kệ Bảo Trân ở dưới la lối, tiếng càu nhàu của mẹ. Ăn một bữa cơm, tranh cãi vài câu đủ để cô không còn sức chống đỡ với mấy người đó rồi.
Ở một căn nhà cách đó không xa, sóng ngầm cũng đang dần nổi lên. Gia Huy bước vào nhà, thấy mẹ mình đang ngồi xem ti vi, anh đứng im nhìn bà một lúc rồi nói:
-Mẹ, mẹ có gì muốn nói với con không?
Mẹ anh nghe vậy tắt ti vi nói:
-Có gì hả con? Mẹ không có gì để nói cả
Gia Huy thất vọng thở dài:
-Mẹ, con đã nói cô ấy là giới hạn của con. Tại sao mẹ lại đi gặp cô ấy, mẹ đã nói gì với cô ấy?
Mẹ anh nghe xong tức giận nói:
-Con về đến nhà là để lớn tiếng với mẹ sao? Cô ta chạy đi mách con rồi à
Anh thở dài, đưa tay lên xoa xoa mắt:
-Con không muốn cãi nhau với mẹ. Con chỉ xin mẹ đừng gặp cô ấ nữa, con thích cô ấy không ai có thể ngăn cản đâu, kể cả người đó là mẹ
-Mẹ chỉ muốn bảo vệ con thôi
Nghe câu đó Gia Huy gần như quát lớn:
-Mẹ vì bảo vệ con mà tổn thương người khác, đây là bảo vệ sao? Mẹ thật sự đang bảo vệ con sao?
Mẹ anh sững sờ nhìn anh, cuối cùng bà quát lớn:
-Mẹ không bảo vệ con? Mẹ bởi vì con, vì muốn bảo vệ con nên mới muốn con rời khỏi cô ta. Con có biết cô ta mắc bệnh tâm thần không, là tâm thần đấy.
“Tâm thần” hai chữ đó cứ nhưu ghim thẳng vào trong đầu anh, mất một lúc anh mới khó khăn lên tiếng:
-Ý mẹ là sao?
Mẹ anh quay vô phòng lấy tờ đơn thuốc để trước mặt anh nói:
-Mẹ vô tình nhặt được, mẹ hỏi bác sĩ rồi đây là điều trị tâm thần
Gia Huy nhìn đơn thuốc, mấy loại thuốc khác anh không nhận ra nhưng anh biết Fluoxetin. Anh đưa tay lên che mắt, môi lại nở nụ cười chua xót. Sao anh lại không nhận ra sớm hơn, ở trong ngôi nhà đó làm sao có thể khỏe mạnh.
Thì ra mỗi lần cô nhìn anh, trong đôi mắt đều là hình bóng anh nhưng anh tiến thì cô lại lùi. Lâu dần anh không dám tiến lên chỉ dám đứng không xa bảo vệ cô, anh cứ ngỡ là cô chưa đủ thích anh. Nhưng ở một nơi anh không thấy, thì cô đang dùng cách của bản thân bảo vệ anh.
Một lúc lâu sau Gia Huy mới cất lời:
-Mẹ, cô ấy chỉ là mắc một căn bệnh mà ở thời đại này ai cũng có thể mắc phải. Căn bệnh đó không làm cô ấy trở nên vô dụng, không biến cô ấy thành người xấu xa. Nó chỉ là...đôi khi sẽ làm cô ấy rất mệt, rất mệt và chỉ cần có người làm chỗ dựa cho cô ấy thì cô ấy sẽ nhanh chóng khỏe lại thôi. Nhưng cô ấy không có ai để dựa vào cả
Mẹ anh sững sờ, bà nhớ lại bóng dáng đơn độc khi chạy vào cơn mưa cách đây mấy năm trước, lại nhớ đến hình ảnh cô tiến vào cơn mưa mà bà thấy cách đây mấy hôm. Cô bé đó bà từng bắt gặp tay cầm giấy khen chạy đến khoe ba mẹ, đôi mắt ngập sáng nhưng lại bị sự thờ ơ, vô cảm mà chuyển dần sang thất vọng.
Vì chuyện đó mà bà đã về hỏi đi hỏi lại hai đứa con của mình liệu bản thân bà đã từng làm chúng thất vọng chưa, mãi đến khi hai đứa bé đều nói không có bà mới yên tâm. Làm ba mẹ có thể sẽ mắc sai lầm, sẽ có lúc thiên vị nhưng để con của mình dùng ánh mắt thất vọng dành cho mình thì người ba, người mẹ đó thật sự quá tệ.
Cuối cùng, mẹ anh thở dài nói:
-Chuyện của hai đứa mẹ không quản nữa.
Nói rồi quay người đi vào phòng, Gia Huy đứng nhìn mẹ rời đi. Anh biết mẹ đã hiểu, đã chấp nhận.
Mà ở bên kia Thanh Du vừa bước chân vào phòng thì một lát sau tiếng gõ cửa vang lên, cô biết ai là người đứng sau cánh cửa đó. Khẽ mím môi, hít một hơi cuối cùng cô mở cửa, chú Lý đứng trước cửa tay cầm một cái bánh ngọt nhẹ nhàng nói:
-Chú thấy con hồi nãy ăn không nhiều nên mang bánh ngọt cho con, vị chocolate con thích nhất đấy
Đưa tay nhận bánh, Thanh Du giọng run run nói:
-Xin lỗi chú vì đã giấu không cho chú biết là cháu đã nghỉ làm
Chú Lý cười hiền, xoa đầu cô đáp:
-Nghỉ làm thì đi du lịch, không sao cả. Chú biết cháu rất tốt bụng, rất quan tâm mọi người những lời khó nghe kia cháu cứ bỏ ngoài tai đi. Cháu thật sự rất giỏi
Mắt ươn ướt, cô đưa tay lau vội cười cười nói:
-Dạ, chú mau về nghỉ đi, muộn rồi
-Ừ, cháu ăn xong nhớ đánh răng rồi ngủ sớm đi nhé. Ngoan, không được âm thầm khóc nhè đâu
Thanh Du gật gật đầu. Đóng cửa, múc một miếng bánh thật to đưa lên miệng, vị ngọt nhẹ lẫn một chút vị đắng khiến nước mắt cô vô thức rơi xuống.
Tiếng nấc vang lên sau cánh cửa khiến đôi mắt chú Lý đỏ hoe, cuối cùng vẫn không thể dùng một miếng bánh ngọt để có thể dỗ dành đứa bé như hồi nhỏ nữa. Ông nhớ hồi nhỏ mỗi lần thấy ông, con bé sẽ khóc đòi ba mẹ nhưng khi thấy bánh ngọt đứa bé đó sẽ sụt sùi lau nước mắt rồi cười tươi ăn bánh.
Suy cho cùng lúc nhỏ ít nhất có ba mẹ để nhớ, lớn rồi ba mẹ cạnh bên lại như người lạ có cùng dòng máu.




Chương 9

Lần thứ 5 thấy chú Lý đi ra cửa nhìn ra cổng như chờ ai đó, Thanh Du bèn lên tiếng:

-Chú ơi, chú đang đợi ai ạ?

Nghe cô hỏi chú Lý nói:

-Không có, không có. Cháu muốn ăn gì không?

Thanh Du lắc đầu, sau đó đi lên phòng. Còn chú Lý thì ở dưới cứ thấp thỏm, ông thật sự đang suy nghĩ hôm qua gặp Gia Huy ông có nói gì nặng lời không, nếu thằng bé không đến ông sợ bản thân sẽ đến nhà túm đầu thằng nhóc đó qua đây mất.

Chú Lý cứ thấp thỏm đến tận tối, ngay cả ba mẹ cô cũng nhận ra sự lo lắng của chú Lý mà hỏi thăm đôi điều.

Mãi đến khi tiếng chuông cửa vang lên, thấy bóng dáng người tiến vào chú Lý mới thả lỏng.

Gia Huy cúi chào ba mẹ cô cùng chú Lý sau đó cầm một vài túi đưa qua nói:

-Cháu có mua ít đồ biếu hai bác ạ

Mẹ cô cười tươi giọng niềm nở:

-Ôi dào, toàn người nhà cả cần gì phải khách sáo

Gia Huy cười cười không đáp, ba cô ở một bên lên tiếng:

-Dạo này công việc ổn không cháu?

-Dạ cũng ổn ạ, chỉ là cuối năm nên hơi bận

Tiếng nói của anh vừa dứt thì giọng khác vang lên:

-Anh Huy, anh về sao không nói em biết

Bảo Trân từ cổng đi vào, buông mấy món đồ trong tay hỏi tiếp:

-Anh đến tìm em ạ? Anh mang nhiều đồ thế này là tặng ai đấy?

Gia Huy khẽ gật đầu chào chưa kịp lên tiếng thì phía cầu thang vang lên tiếng bước chân, Thanh Du bước xuống nhà thấy Gia Huy có hơi ngạc nhiên sau đó chỉ khẽ gật đầu chào rồi đi về phía bếp.

Thấy cô định đi Gia Huy vội kéo cô lại rồi nói:

-Bé con em định đi đâu, anh có mua quà cho em nè

Nói rồi cầm hết đống quà mang theo nhét vào tay cô, gãi đầu nói:

-Anh thấy cái nào cũng đẹp, nên mua hết cho em. Còn nữa anh biết một tiệm bánh ngon lắm để anh đưa em đi ăn nhé.

Thanh Du nhìn đống quà trong tay mình, rồi nhìn người đàn ông trước mặt rồi nói:

-Nhưng nhiều quá

-Không nhiều, không nhiều....tất cả chỉ là một ít thôi. Sau này em thích gì thì nói anh biết.....

Một giọng nói khác chen ngang:

-Tất cả món đồ này anh tặng cho cô ta á? Cô ta xứng chắc

Gia Huy cau mày nhìn Bảo Trân rồi nói:

-Cô ấy xứng đáng với tất cả thứ tốt đẹp nhất trên đời này. Anh không muốn nghe em nói như vậy

Bảo Trân tức điên lên, mẹ cô thấy vậy bèn đi tới vuốt lưng cho Bảo Trân. Sau đó lên tiếng:

-Không phải bác nói cháu nhưng Thanh Du đâu có bao giờ tham gia dịp gì quan trọng, cho dù có thì cũng xuề xòa mà đến. Cháu tặng nhiều đồ như vậy cũng chỉ để không mà thôi

Gia Huy nhìn Thanh Du đang cúi đầu, vươn tay kéo cô ra phía sau:

-Cháu mua cho cô ấy, muốn làm gì là quyền của cô ấy. Cho dù cô ấy đem bỏ xó thậm chí đem vứt thì cháu vẫn sẽ tiếp tục mua cho cô ấy. Từ trước đến giờ cô ấy chưa từng là lựa chọn, cô ấy luôn là ưu tiên.

Đưa tay gạt mẹ ra xa Bảo Trân tức tối nói:

-Anh thích cô ta?

Gia Huy nhún vai, rồi giả vờ ngạc nhiên nói:

-Anh thể hiện rõ như vậy mà em không thấy à? Vậy hôm nay anh trực tiếp tuyên bố luôn...

Nghỉ một lát rồi anh lên tiếng:

-Anh thích Thanh Du, từ đầu đến cuối đều là cô ấy. Bây giờ anh chính thức theo đuổi cô ấy.

Bảo Trân sửng sốt sau đó đỏ hoe mắt chạy lên phòng, mẹ cô thấy vậy liền chạy lên theo. Ba cô ngồi một bên nói:

-Cháu không cần phải làm đến mức này. Dù sao Bảo Trân cũng thích cháu, như vậy có hơi tuyệt tình quá.

Gia Huy không nhìn ông, nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của Thanh Du, sau đó mới bình thản đáp lời:

-Cháu chỉ muốn thiên vị một mình Thanh Du. Người khác ra sao cháu không muốn quan tâm

Nói xong liền nhìn Thanh Du, ánh mắt nhìn cô đầy dịu dàng:

-Em nghỉ ngơi đi nhé. Sáng mai anh đón em đi chơi, ngoan, đừng để ý nhiều. Mọi việc có anh thay em gánh.

Sau đó quay người chào ba cô rồi ra về. Thanh Du nhìn bóng lưng anh đi xa xoay người lên lầu thì giọng ba cô vang lên:

-Em gái con nhất định rất buồn, con lớn rồi sao lại không hiểu chuyện như vậy

Thanh Du tức đến bật cười, nói:

-Sao? Muốn dùng đạo đức để trói buộc kêu tôi rời khỏi hả? Anh Huy là một người trưởng thành không phải món đồ mà cứ muốn ném cho ai thì ném, muốn đưa cho ai thì đưa. Có giỏi thì kêu con gái làm anh ấy thích đi.

Nói xong bước thẳng lên lầu, lưu lại một bóng lưng xa cách. Đóng cánh cửa phòng lại, nhẹ tay thẻ từng món đồ xuống giường. Tay đưa lên rồi lại xuống, cô không dám mở quà, cũng không có can đảm để nhận chúng.

Cuối cùng Thanh Du cũng quyết định mở quà. Có nàng tiên cá tóc đỏ xinh đẹp, có cu Shin nghịch ngợm, còn có cả Đoraemon....thậm chí còn có cả hộp nhạc và hoa thủy tinh.

Thanh Du có chút ngạc nhiên vì cô chỉ vô tình nhắc đến cách đây khá lâu rồi, không ngờ anh vẫn nhớ. Đem cất vào một góc bí mật, nghĩ đến cuộc hẹn ngày mai, cô tự nhủ:“Nếu không thể lâu dài, vậy thì ích kỷ một chút… giữ anh lại cho riêng mình, chỉ một ngày thôi.”

Sáng hôm sau khi Thanh Du bước xuống phòng khách giọng Bảo Trân đã cất lên:

-Đũa mốc mà chòi mâm son. Khônh nhìn bản thân là cái dạng gì, dám mơ mộng mấy thư xa vời

Nói rồi đứng lên, đưa tay chỉ chỉ vào chán Thanh Du:

-Loại nhà quê như cô có nằm mơ cũng không thể ở bên anh Huy được đâu. Cô nghe rõ chưa?

Thanh Du giữ cái tay đang chỉ vào phía mình, hơi dùng sức làm Bảo Trân cảm thấy đau. Thấy Bảo Trân cố gắng kéo tay về nhưng không được, cô mới mỉm cười đột ngột buông tay ra.

Bất ngờ bị buông tay Bảo Trân ngã xuống đất, trừng mắt tức giận. Thanh Du mới khẽ nói:

-Tôi có ra sao cũng không cần cô lo. Quản cho tốt bản thân mình đi, đừng làm những điều khiến người khác chán ghét

Xoay người bước ra khỏi nhà, trước cổng đã có một người đứng tựa vào xe đợi cô. Hôm nay có lẽ vì đi chơi nên Gia Huy anh mặc khá đơn giản, thấy cô bước ra Gia Huy vội tiến lên:

-Em chuẩn bị xong rồi hả? Đi thôi, anh dẫn em đi chơi

Đợi Thanh Du lên xe ổn định chỗ ngồi, chiếc xe dần dần lăn bánh.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom