Zyyyv
Tác giả VW
-
Chương 6+7
Chương 6
Sau khi xin phép nghỉ thì Thanh Du lái xe đến vị trí đã hẹn trước. Là một quán cà phê nhỏ nằm ở một góc phố, trang trí theo lối cổ điển, không quá đông khách.
Lúc Thanh Du bước vào tiếng nhạc du dương cùng mùi cà phê thoang thoảng khiến cô thoải mái không ít. Đưa mắt nhìn quanh sau khi xác định được người thì Thanh Du nhanh chân bước đến, tới nơi cô khẽ cúi đầu chào rồi ngồi xuống ghế.
Phục vụ lúc này đưa menu Thanh Du nhìn lướt qua rồi nói:
-Một cà phê, cảm ơn
Khi người phục vụ rời đi, Thanh du đưa mắt nhìn người đối diện-không ai khác là mẹ Gia Huy. Bà ấy thấy người phục vụ rời đi liền lên tiếng:
-Cô đã nói cháu cách xa con trai cô ra. Cháu không hiểu sao?
Thanh Du nắm chặt tay nhưng giọng nói lại thản nhiên:
-Thưa cô, cháu không biết mình làm gì mà để cô khó chịu như vậy? Nhưng vấn đề tình cảm dù là cháu hay là cô đều không có quyền quyết định thay anh Huy.
Mẹ anh nghe vậy giọng nói tức giận:
-Cô không biết mình là loại người gì sao? Một kẻ tâm thân lại cứ bám víu lấy con tôi làm gì? Cô buông tha cho nó không được sao?
Thanh Du nghe vậy khựng người, đưa mắt nhìn mẹ anh thật lâu rồi nói:
-Cháu không bị bệnh tâm thần, cháu thừa nhận cháu mắc bệnh và chính cháu cũng hiểu rất rõ căn bệnh của cháu sẽ khiến người ở bên cạnh rất mệt mỏi. Vì vậy không cần cô nói cháu cũng sẽ không đến gần anh ấy. Cháu chào cô
Thanh Du nói xong liền đứng lên định rời khỏi, mà phục vụ lúc này mang cà phê đến lúng túng không biết làm sao. Thanh Du thấy vậy lên tiếng:
-Xin lỗi tôi có việc phải đi. Anh giúp tôi đóng gói đem đi nhé, cảm ơn anh.
Thấy Thanh Du rời đi, mẹ Gia Huy nhìn theo thật lâu sau đó thu hồi ánh mắt nhìn vào ly nước trước mặt. Từ lúc gặp mặt cô bé này bà rất thích-yên tĩnh, ngoan ngoãn, hiểu chuyện. Vậy từ lúc nào mà bà lại không chấp nhận nổi cô bé đó? Có lẽ là vào ngày mà bà biết cô bé đó mắc bệnh.
Ngày đó mưa lớn, mẹ Gia Huy một mình đi khám sức khỏe định kì. Lúc đợi kết quả bà vô tình nhìn thấy Thanh Du từ xa, muốn gọi cô lại nhưng cô lại chạy nhanh ra màn mưa lớn bên ngoài. Sốt ruột bà tính chạy theo thì thấy cô làm rơi tờ giấy ghi đơn thuốc, bà nhìn không hiểu nên đành nhờ một người bạn là bác sĩ của mình để hỏi thăm.
Người bạn đó hỏi bà:
-Toa thuốc này của ai thế?
Mẹ Gia Huy hơi chần chừ bèn nói:
-Một người quen vô tình làm rớt. Tôi nhặt được sợ mắc bệnh gì khó chữa mà giấu không nói ra
Người bạn đó nhìn một lát rồi tra xét một chút rồi nói:
-Tôi không chuyên về bên lĩnh vực này nhưng đơn thuốc này là đơn thuốc của bênh nhân mắc rối loạn lưỡng cực, rối loạn phân liệt cảm xúc hoặc là trầm cảm kháng nghị.
-Cái gì? Có bị nhầm lẫn gì không?
Người bạn đó lắc đầu nói:
-Không đâu. Ở đây có 3 loại bao gồm Deparkin 500 mg Chrono, Quetiapine Fumarate 50 mg và Fluoxetin 10 mg-N5P đây là các loại thuốc ổn định khí sắc, giảm lo âu
Mẹ Gia Huy nghe xong nhìn đơn thuốc, ánh mắt dần trở nên kiến định. Bà biết Thanh Du không có lỗi nhưng căn bệnh này người nào ở gần sẽ rất mệt mỏi, bà cũng chỉ là một người mẹ, bà muốn bảo vệ con của mình.
Quay lại hiện tại, mẹ Gia Huy nhìn bầu trời bắt đầu đổ cơn mưa lớn, trong đôi mắt bà có xót xa, có dằn vặt nhưng nhiều hơn là kiên định. Bà là một người mẹ, bà chỉ muốn bảo vệ con mình khỏi những tổn thương. Mà Thanh Du chính là một trong những tổn thương đó.
Thanh Du trở về trong màn mưa, gia đình ba người họ chắc đã ra ngoài rồi. Thấy cô trở về trong tình trạng mệt mỏi, ướt đẫm chú Lý vội chạy lấy khăn trùm lên cho cô, lo lắng nói:
-Mau đi tắm, kẻo bệnh
Thanh Du đưa mắt nhìn chú Lý sau đó không nhịn được mà ôm ông khóc lớn, tiếng nói hòa vào tiếng mưa:
-Chú Lý...chú ơi. Cháu...cháu thật sự rất đau, cháu không....buông được. Cháu...không nỡ buông..anh ấy
Chú Lý sửng sốt sau đó ôm lấy Thanh Du, đưa tay vỗ nhẹ lên lưng cô an ủi:
-Khóc đi, không sao. Chú Lý ở đây, cháu cứ khóc đi
Mất một lúc mới dỗ cho Thanh Du bình tĩnh lại, nhìn thấy cô đi về phòng nghỉ ngơi chú Lý mới dời tầm mắt. Lúc nãy nghe cô nói trong tiếng khóc như vậy ông đã hiểu đôi điều, cuối cùng ông gọi cho Gia Huy:
-Cậu Huy, cậu có thời gian chứ?
Gia Huy vừa hoàn thanh xong công việc liền nói:
-Dạ cháu vừa xong việc có gì không chú?
Chú Lý nghe xong cũng nói:
-Bao giờ cháu về
-Dạ, nếu không có gì đột xuất thì khoảng 3 ngày nữa. Sáng nay cháu cũng mới gọi nói cho Thanh Du biết
Nghe Gia Huy nói xong chú Lý bèn lên tiếng:
-Hôm cháu về cháu gặp chú một chút có được không? Trước khi về gặp mẹ cháu hay là Thanh Du
Nghe chú Lý nói Gia Huy có hơi bất ngờ nhưng cũng vui vẻ đồng ý. Tạm biệt Gia Huy, chú Lý nhìn cánh cửa phòng khép chặt đôi mắt đầy xót xa.
Chương 7
Cốc...cốc..cốc
Bên trong phòng truyền ra tiếng nói, Thanh Du đẩy của bước vào trong, nhìn trưởng khoa rồi lên tiếng:
-Trưởng khoa tìm tôi có việc gì ạ?
Trưởng khoa tháo mắt kính xuống, là một người lâu năm trong nghề, chính bản thân ông biết Thanh Du không mắc sai phạm trong quá trình làm việc nhưng có một số chuyện không thể theo ý mình.
-Sau sự việc kia, người nhà bệnh nhân cũng gây ảnh hưởng ít nhiều đến bệnh nhân và bác sĩ nói riêng, bệnh viện nói chung. Tôi biết điều này là không công bằng với cô nhưng tôi nghĩ cô nên nghỉ ngơi một thời gian.
Thanh Du kinh ngạc nhìn trưởng khoa nói:
-Nhưng tôi không làm gì sai. Hơn nữa trưởng khoa cũng biết điều trị tâm lý cần thời gian rất dài rõ ràng là họ cố ý gây sự
Nghe cô chất vấn, trưởng khoa chỉ có thể nói:
-Đây là quyết định của bệnh viện, tôi biết chuyện này cô không có lỗi nhưng tình hình này chỉ có thể cho cô nghỉ ngơi một thời gian để mọi chuyện yên ắng lại đã.
Thanh Du hít một hơi thật sâu rồi đáp:
-Vậy bệnh nhân của tôi thì sao?
-Chúng tôi sẽ chuyển cho các bác sĩ khác. Nhưng cô yên tâm, các bác sĩ đó chỉ hỗ trợ thôi cô vẫn là bác sĩ chính.
Thanh Du nghe vậy cũng chỉ có thể im lặng gật đầu. Bước ra khỏi phòng trưởng khoa, lần đầu tiên cô có cảm giác bất lực đến như vậy. Cô vốn dĩ biết thế giới này không công bằng, đôi lúc sẽ không thể theo ý mình mong muốn, biết cái khó của trưởng khoa và bệnh viện. Nhưng Thanh Du thật sự không thể chấp nhận điều đó.
Thấy Thanh Du ngồi yên trong phòng khám, ánh mắt không có tiêu cự chị Dung bèn nhẹ giọng:
-Thanh Du, em có ổn không?
Cô hồi thần, ánh mắt dần có tiêu cự đáp lại:
-Em không sao. Có lẽ dạo này hơi mệt mỏi
Chi Dung quan tâm nói với cô:
-Chị nghe tin rồi. Em đừng để tâm nhiều, coi như đây là kỳ nghỉ phép để giải tỏa đi.
Thanh Du gật đầu sau đó nói:
-Chị đừng nói cho anh Huy biết, anh ấy đang bận lắm. Đừng để anh ấy phân tâm
-Rõ ràng quan tâm, có thương có yêu. Cần gì phải khổ như vậy, hả em?
Thanh Du cúi đầu không đáp, bởi vì thương vì yêu nên mới không nỡ kéo ánh sáng xuống vũng lầy. Thấy cô không lên tiếng chị Dung lại nói:
-Chị không biết vấn đề của hai đứa là gì nhưng chị hy vọng em sẽ không có hối tiếc. Cuộc sống này nói dài không dài, nói ngắn thì không ngắn. Cần gì phải khiến bản thân mệt mỏi đến vậy.
Thanh Du nhìn chị Dung đáp:
-Đúng vậy cuộc sống không dài không ngắn, vừa đủ. Chính vì vừa đủ mới không nỡ.
Nghe câu nói này chị Dung chỉ lắc đầu rồi thở dài, có một số việc cần người trong cuộc mạnh mẽ tiến lên, người bên ngoài cũng chỉ có thể đưa ra lời khuyên mà thôi.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, Gia Huy đã đặt chân đến sân bây. Sau khi xử lý xong hết thủ tục, anh lập tức gọi cho chú Lý:
-Cháu chào chú ạ. Cháu về tới rồi, hiện tại chú có thời gian không ạ?
Chú Lý nhìn đồng hồ- 3 giờ kém, chưa đến giờ Thanh Du về, vẫn kịp. Ông đáp:
-Chú rảnh, cháu gửi chú địa chỉ.
Gia Huy nhanh chóng gửi địa chỉ có chú Lý, nhìn thùng qùa chuẩn bị cho Thanh Du anh cười híp mắt. Ánh nắng như thiên vị mà chiếu lên người anh, cả cơ thể như được bao bởi ánh sáng dịu dàng.
Khi Gia Huy đến nơi đã thấy chú Lý ngồi ở một góc trong quán, anh vội đến quầy gọi nước rồi nhanh chân bước đến chỗ chú Lý.
-Chào chú ạ, xin lỗi vì cháu đến hơi muộn.
Chú Lý nhìn anh rồi khẽ cười gật đầu, phục vụ rất nhanh chóng đem nước lên. Thấy phụ vụ rời đi chú Lý mới lên tiếng:
-Một mình cháu mà mang nhiều đồ như vậy à?
Gia Huy mỉm cười chỉ vào cái túi to nhất nói:
-Cái này là của Thanh du, cháu chỉ đinh mua một ít nhưng thấy cái nào cũng đẹp nên cháu bỏ hết vào. Đến lúc đó cô ấy thích cái nào thì lựa cái đó
Chú Lý nhìn cái túi đó thật lâu, mãi đến khi Gia Huy lên tiếng hỏi:
-Chú Lý gặp cháu có chuyện gì sao ạ?
Nghe câu hỏi ông không đáp liền mà nhìn Gia Huy thật lâu. Đứa bé này ông cũng nhìn lớn lên, từ cậu nhóc nghịch ngợm đến chàng trai trưởng thành, năm tháng dần trôi gần như mọi thứ đều thay đổi chỉ có tình cảm của Gia Huy dành cho Thanh Du không có gì khác biệt.
Gia Huy đợi mãi mà chú Lý không đáp anh còn tưởng chú Lý chưa nghe thấy thì ông lên tiếng:
-Chú từng nhìn thấy một Thanh Du lấm lem bùn đất nhưng nụ cười chứa đựng hạnh phúc, cũng từng nhìn thấy con bé khóc nấc khi mất đi người thân, cũng đã chứng kiến con bé gồng gánh mọi thứ....Có thể nói mọi dáng vẻ của con bé chú đều đã từng thấy....
Ông dừng một chút rồi nói tiếp:
-Nhưng chú chưa từng nghĩ sẽ phải thấy một Thanh Du như vụn vỡ ra từng mảnh nhỏ. Vậy mà mới đây thôi chú nhìn thấy con bé mong manh đến mức chỉ cần chạm mạnh thì sẽ tan mất, con bé ôm chú khóc đến mệt lả....rất lâu rồi chú chưa từng thấy con bé đau lòng đến vây.
Gia Huy định lên tiếng thì ông ra hiệu anh dừng lại, sau đó lại tiếp tục nói:
-Hôm đó con bé đã đi gặp mẹ cháu. Con bé không nói nhưng qua từng câu nói nghẹn ngào đó chú liền hiểu. Chú biết cháu thích con bé nhưng nếu cái thích của cháu khiến con bé bị tổn thương, bị sỉ vả thì chú xin cháu đừng lại gần con bé nữa. Con bé đã đủ khổ rồi
Nói xong chú Lý nhìn Gia Huy đợi anh phản hồi. Gia Huy đau lòng vì lời chú Lý nói ra một thì càng đau lòng vì mẹ của mình mười. Rõ ràng anh từng nói cô là giới hạn của anh, là người mà anh không thể buông bỏ nhưng mẹ.....
Anh hít một hơi, thả lỏng đôi tay nắm chặt nhìn chú Lý, giọng kiên quyết nói:
-Cháu không từ bỏ Thanh Du được, chuyện của mẹ cháu sẽ giải quyết. Cảm ơn chú vì đã nói cho cháu biết.
Rời khỏi quán chú Lý ngước nhìn bầu trời, trời vẫn xanh, mây vẫn trắng, gió vẫn thổi. Nhưng mọi thứ như được phủ lên một nỗi buồn ảm đạm, thiếu đi cái hồn, mất đi màu sắc vốn có.
Trở về nhà thì đã hơn 5 giờ, thấy Thanh Du đứng ở ban công chú Lý có chút bất ngờ nhưng ông chỉ nghỉ này cô về sớm. Nhưng chính ông cũng không biết, cơn bão lại sắp đổ lên người cô bé mà ông thương yêu.
Sau khi xin phép nghỉ thì Thanh Du lái xe đến vị trí đã hẹn trước. Là một quán cà phê nhỏ nằm ở một góc phố, trang trí theo lối cổ điển, không quá đông khách.
Lúc Thanh Du bước vào tiếng nhạc du dương cùng mùi cà phê thoang thoảng khiến cô thoải mái không ít. Đưa mắt nhìn quanh sau khi xác định được người thì Thanh Du nhanh chân bước đến, tới nơi cô khẽ cúi đầu chào rồi ngồi xuống ghế.
Phục vụ lúc này đưa menu Thanh Du nhìn lướt qua rồi nói:
-Một cà phê, cảm ơn
Khi người phục vụ rời đi, Thanh du đưa mắt nhìn người đối diện-không ai khác là mẹ Gia Huy. Bà ấy thấy người phục vụ rời đi liền lên tiếng:
-Cô đã nói cháu cách xa con trai cô ra. Cháu không hiểu sao?
Thanh Du nắm chặt tay nhưng giọng nói lại thản nhiên:
-Thưa cô, cháu không biết mình làm gì mà để cô khó chịu như vậy? Nhưng vấn đề tình cảm dù là cháu hay là cô đều không có quyền quyết định thay anh Huy.
Mẹ anh nghe vậy giọng nói tức giận:
-Cô không biết mình là loại người gì sao? Một kẻ tâm thân lại cứ bám víu lấy con tôi làm gì? Cô buông tha cho nó không được sao?
Thanh Du nghe vậy khựng người, đưa mắt nhìn mẹ anh thật lâu rồi nói:
-Cháu không bị bệnh tâm thần, cháu thừa nhận cháu mắc bệnh và chính cháu cũng hiểu rất rõ căn bệnh của cháu sẽ khiến người ở bên cạnh rất mệt mỏi. Vì vậy không cần cô nói cháu cũng sẽ không đến gần anh ấy. Cháu chào cô
Thanh Du nói xong liền đứng lên định rời khỏi, mà phục vụ lúc này mang cà phê đến lúng túng không biết làm sao. Thanh Du thấy vậy lên tiếng:
-Xin lỗi tôi có việc phải đi. Anh giúp tôi đóng gói đem đi nhé, cảm ơn anh.
Thấy Thanh Du rời đi, mẹ Gia Huy nhìn theo thật lâu sau đó thu hồi ánh mắt nhìn vào ly nước trước mặt. Từ lúc gặp mặt cô bé này bà rất thích-yên tĩnh, ngoan ngoãn, hiểu chuyện. Vậy từ lúc nào mà bà lại không chấp nhận nổi cô bé đó? Có lẽ là vào ngày mà bà biết cô bé đó mắc bệnh.
Ngày đó mưa lớn, mẹ Gia Huy một mình đi khám sức khỏe định kì. Lúc đợi kết quả bà vô tình nhìn thấy Thanh Du từ xa, muốn gọi cô lại nhưng cô lại chạy nhanh ra màn mưa lớn bên ngoài. Sốt ruột bà tính chạy theo thì thấy cô làm rơi tờ giấy ghi đơn thuốc, bà nhìn không hiểu nên đành nhờ một người bạn là bác sĩ của mình để hỏi thăm.
Người bạn đó hỏi bà:
-Toa thuốc này của ai thế?
Mẹ Gia Huy hơi chần chừ bèn nói:
-Một người quen vô tình làm rớt. Tôi nhặt được sợ mắc bệnh gì khó chữa mà giấu không nói ra
Người bạn đó nhìn một lát rồi tra xét một chút rồi nói:
-Tôi không chuyên về bên lĩnh vực này nhưng đơn thuốc này là đơn thuốc của bênh nhân mắc rối loạn lưỡng cực, rối loạn phân liệt cảm xúc hoặc là trầm cảm kháng nghị.
-Cái gì? Có bị nhầm lẫn gì không?
Người bạn đó lắc đầu nói:
-Không đâu. Ở đây có 3 loại bao gồm Deparkin 500 mg Chrono, Quetiapine Fumarate 50 mg và Fluoxetin 10 mg-N5P đây là các loại thuốc ổn định khí sắc, giảm lo âu
Mẹ Gia Huy nghe xong nhìn đơn thuốc, ánh mắt dần trở nên kiến định. Bà biết Thanh Du không có lỗi nhưng căn bệnh này người nào ở gần sẽ rất mệt mỏi, bà cũng chỉ là một người mẹ, bà muốn bảo vệ con của mình.
Quay lại hiện tại, mẹ Gia Huy nhìn bầu trời bắt đầu đổ cơn mưa lớn, trong đôi mắt bà có xót xa, có dằn vặt nhưng nhiều hơn là kiên định. Bà là một người mẹ, bà chỉ muốn bảo vệ con mình khỏi những tổn thương. Mà Thanh Du chính là một trong những tổn thương đó.
Thanh Du trở về trong màn mưa, gia đình ba người họ chắc đã ra ngoài rồi. Thấy cô trở về trong tình trạng mệt mỏi, ướt đẫm chú Lý vội chạy lấy khăn trùm lên cho cô, lo lắng nói:
-Mau đi tắm, kẻo bệnh
Thanh Du đưa mắt nhìn chú Lý sau đó không nhịn được mà ôm ông khóc lớn, tiếng nói hòa vào tiếng mưa:
-Chú Lý...chú ơi. Cháu...cháu thật sự rất đau, cháu không....buông được. Cháu...không nỡ buông..anh ấy
Chú Lý sửng sốt sau đó ôm lấy Thanh Du, đưa tay vỗ nhẹ lên lưng cô an ủi:
-Khóc đi, không sao. Chú Lý ở đây, cháu cứ khóc đi
Mất một lúc mới dỗ cho Thanh Du bình tĩnh lại, nhìn thấy cô đi về phòng nghỉ ngơi chú Lý mới dời tầm mắt. Lúc nãy nghe cô nói trong tiếng khóc như vậy ông đã hiểu đôi điều, cuối cùng ông gọi cho Gia Huy:
-Cậu Huy, cậu có thời gian chứ?
Gia Huy vừa hoàn thanh xong công việc liền nói:
-Dạ cháu vừa xong việc có gì không chú?
Chú Lý nghe xong cũng nói:
-Bao giờ cháu về
-Dạ, nếu không có gì đột xuất thì khoảng 3 ngày nữa. Sáng nay cháu cũng mới gọi nói cho Thanh Du biết
Nghe Gia Huy nói xong chú Lý bèn lên tiếng:
-Hôm cháu về cháu gặp chú một chút có được không? Trước khi về gặp mẹ cháu hay là Thanh Du
Nghe chú Lý nói Gia Huy có hơi bất ngờ nhưng cũng vui vẻ đồng ý. Tạm biệt Gia Huy, chú Lý nhìn cánh cửa phòng khép chặt đôi mắt đầy xót xa.
Chương 7
Cốc...cốc..cốc
Bên trong phòng truyền ra tiếng nói, Thanh Du đẩy của bước vào trong, nhìn trưởng khoa rồi lên tiếng:
-Trưởng khoa tìm tôi có việc gì ạ?
Trưởng khoa tháo mắt kính xuống, là một người lâu năm trong nghề, chính bản thân ông biết Thanh Du không mắc sai phạm trong quá trình làm việc nhưng có một số chuyện không thể theo ý mình.
-Sau sự việc kia, người nhà bệnh nhân cũng gây ảnh hưởng ít nhiều đến bệnh nhân và bác sĩ nói riêng, bệnh viện nói chung. Tôi biết điều này là không công bằng với cô nhưng tôi nghĩ cô nên nghỉ ngơi một thời gian.
Thanh Du kinh ngạc nhìn trưởng khoa nói:
-Nhưng tôi không làm gì sai. Hơn nữa trưởng khoa cũng biết điều trị tâm lý cần thời gian rất dài rõ ràng là họ cố ý gây sự
Nghe cô chất vấn, trưởng khoa chỉ có thể nói:
-Đây là quyết định của bệnh viện, tôi biết chuyện này cô không có lỗi nhưng tình hình này chỉ có thể cho cô nghỉ ngơi một thời gian để mọi chuyện yên ắng lại đã.
Thanh Du hít một hơi thật sâu rồi đáp:
-Vậy bệnh nhân của tôi thì sao?
-Chúng tôi sẽ chuyển cho các bác sĩ khác. Nhưng cô yên tâm, các bác sĩ đó chỉ hỗ trợ thôi cô vẫn là bác sĩ chính.
Thanh Du nghe vậy cũng chỉ có thể im lặng gật đầu. Bước ra khỏi phòng trưởng khoa, lần đầu tiên cô có cảm giác bất lực đến như vậy. Cô vốn dĩ biết thế giới này không công bằng, đôi lúc sẽ không thể theo ý mình mong muốn, biết cái khó của trưởng khoa và bệnh viện. Nhưng Thanh Du thật sự không thể chấp nhận điều đó.
Thấy Thanh Du ngồi yên trong phòng khám, ánh mắt không có tiêu cự chị Dung bèn nhẹ giọng:
-Thanh Du, em có ổn không?
Cô hồi thần, ánh mắt dần có tiêu cự đáp lại:
-Em không sao. Có lẽ dạo này hơi mệt mỏi
Chi Dung quan tâm nói với cô:
-Chị nghe tin rồi. Em đừng để tâm nhiều, coi như đây là kỳ nghỉ phép để giải tỏa đi.
Thanh Du gật đầu sau đó nói:
-Chị đừng nói cho anh Huy biết, anh ấy đang bận lắm. Đừng để anh ấy phân tâm
-Rõ ràng quan tâm, có thương có yêu. Cần gì phải khổ như vậy, hả em?
Thanh Du cúi đầu không đáp, bởi vì thương vì yêu nên mới không nỡ kéo ánh sáng xuống vũng lầy. Thấy cô không lên tiếng chị Dung lại nói:
-Chị không biết vấn đề của hai đứa là gì nhưng chị hy vọng em sẽ không có hối tiếc. Cuộc sống này nói dài không dài, nói ngắn thì không ngắn. Cần gì phải khiến bản thân mệt mỏi đến vậy.
Thanh Du nhìn chị Dung đáp:
-Đúng vậy cuộc sống không dài không ngắn, vừa đủ. Chính vì vừa đủ mới không nỡ.
Nghe câu nói này chị Dung chỉ lắc đầu rồi thở dài, có một số việc cần người trong cuộc mạnh mẽ tiến lên, người bên ngoài cũng chỉ có thể đưa ra lời khuyên mà thôi.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, Gia Huy đã đặt chân đến sân bây. Sau khi xử lý xong hết thủ tục, anh lập tức gọi cho chú Lý:
-Cháu chào chú ạ. Cháu về tới rồi, hiện tại chú có thời gian không ạ?
Chú Lý nhìn đồng hồ- 3 giờ kém, chưa đến giờ Thanh Du về, vẫn kịp. Ông đáp:
-Chú rảnh, cháu gửi chú địa chỉ.
Gia Huy nhanh chóng gửi địa chỉ có chú Lý, nhìn thùng qùa chuẩn bị cho Thanh Du anh cười híp mắt. Ánh nắng như thiên vị mà chiếu lên người anh, cả cơ thể như được bao bởi ánh sáng dịu dàng.
Khi Gia Huy đến nơi đã thấy chú Lý ngồi ở một góc trong quán, anh vội đến quầy gọi nước rồi nhanh chân bước đến chỗ chú Lý.
-Chào chú ạ, xin lỗi vì cháu đến hơi muộn.
Chú Lý nhìn anh rồi khẽ cười gật đầu, phục vụ rất nhanh chóng đem nước lên. Thấy phụ vụ rời đi chú Lý mới lên tiếng:
-Một mình cháu mà mang nhiều đồ như vậy à?
Gia Huy mỉm cười chỉ vào cái túi to nhất nói:
-Cái này là của Thanh du, cháu chỉ đinh mua một ít nhưng thấy cái nào cũng đẹp nên cháu bỏ hết vào. Đến lúc đó cô ấy thích cái nào thì lựa cái đó
Chú Lý nhìn cái túi đó thật lâu, mãi đến khi Gia Huy lên tiếng hỏi:
-Chú Lý gặp cháu có chuyện gì sao ạ?
Nghe câu hỏi ông không đáp liền mà nhìn Gia Huy thật lâu. Đứa bé này ông cũng nhìn lớn lên, từ cậu nhóc nghịch ngợm đến chàng trai trưởng thành, năm tháng dần trôi gần như mọi thứ đều thay đổi chỉ có tình cảm của Gia Huy dành cho Thanh Du không có gì khác biệt.
Gia Huy đợi mãi mà chú Lý không đáp anh còn tưởng chú Lý chưa nghe thấy thì ông lên tiếng:
-Chú từng nhìn thấy một Thanh Du lấm lem bùn đất nhưng nụ cười chứa đựng hạnh phúc, cũng từng nhìn thấy con bé khóc nấc khi mất đi người thân, cũng đã chứng kiến con bé gồng gánh mọi thứ....Có thể nói mọi dáng vẻ của con bé chú đều đã từng thấy....
Ông dừng một chút rồi nói tiếp:
-Nhưng chú chưa từng nghĩ sẽ phải thấy một Thanh Du như vụn vỡ ra từng mảnh nhỏ. Vậy mà mới đây thôi chú nhìn thấy con bé mong manh đến mức chỉ cần chạm mạnh thì sẽ tan mất, con bé ôm chú khóc đến mệt lả....rất lâu rồi chú chưa từng thấy con bé đau lòng đến vây.
Gia Huy định lên tiếng thì ông ra hiệu anh dừng lại, sau đó lại tiếp tục nói:
-Hôm đó con bé đã đi gặp mẹ cháu. Con bé không nói nhưng qua từng câu nói nghẹn ngào đó chú liền hiểu. Chú biết cháu thích con bé nhưng nếu cái thích của cháu khiến con bé bị tổn thương, bị sỉ vả thì chú xin cháu đừng lại gần con bé nữa. Con bé đã đủ khổ rồi
Nói xong chú Lý nhìn Gia Huy đợi anh phản hồi. Gia Huy đau lòng vì lời chú Lý nói ra một thì càng đau lòng vì mẹ của mình mười. Rõ ràng anh từng nói cô là giới hạn của anh, là người mà anh không thể buông bỏ nhưng mẹ.....
Anh hít một hơi, thả lỏng đôi tay nắm chặt nhìn chú Lý, giọng kiên quyết nói:
-Cháu không từ bỏ Thanh Du được, chuyện của mẹ cháu sẽ giải quyết. Cảm ơn chú vì đã nói cho cháu biết.
Rời khỏi quán chú Lý ngước nhìn bầu trời, trời vẫn xanh, mây vẫn trắng, gió vẫn thổi. Nhưng mọi thứ như được phủ lên một nỗi buồn ảm đạm, thiếu đi cái hồn, mất đi màu sắc vốn có.
Trở về nhà thì đã hơn 5 giờ, thấy Thanh Du đứng ở ban công chú Lý có chút bất ngờ nhưng ông chỉ nghỉ này cô về sớm. Nhưng chính ông cũng không biết, cơn bão lại sắp đổ lên người cô bé mà ông thương yêu.
Bình luận facebook