• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Vực sâu tăm tối

  • Chương 4+5

Chương 4

Gia Huy cảm nhận rất rõ bàn tay được anh nắm thoáng chốc run lên, Thanh Du đứng sau lưng anh đột nhiên cất tiếng:

-Ba không có quyền nói bạn con như vậy. Là các người vứt bỏ tôi các người có quyền gì bình phẩm về những người bảo vệ tôi. Các người không có quyền

Câu nói cuối gần như hét lên, tất cả mọi người có trong phòng đột nhiên như bị ấn nút dừng lại. Cuối cùng không khí đó bị cắt đứt bởi tiếng nói của cảnh sát:

-Chúng tôi đã trích xuất video của một hộ dân trong khu đó, kết quả cho thấy cô bé này bị đám người kia gây sự, cô bé không có lỗi. Mọi chuyện tiếp theo sẽ do chúng tôi xử lý, chỉ hi vọng ba mẹ cô bé trước khi làm hay nói một việc gì thì hãy cân nhắc cho kỹ

Câu nói này như đang cảnh cáo ba mẹ Thanh Du, họ chứng kiến toàn bộ từ khi hai người họ bước vào cùng với hành vi và lời nói của họ. Tuy là cảnh sát nhưng việc gia đình họ không thể can thiệp quá sâu, chỉ có thể âm thầm răn đe một chút.

Mọi chuyện kết thúc, Gia Huy quay lại hỏi Thanh Du:

-Để anh đưa em về nhé

Thanh Du nhìn 3 người ngoài cửa, ánh mắt họ né tránh giả vờ không nhìn thấy ánh mắt của cô. Thanh Du khẽ lắc đầu rồi nói:

-Em gọi chú Lý đến đón. Chuyện hôm nay cảm ơn anh, phiền anh rồi

Nói xong cô khẽ rút tay khỏi bàn tay của anh, cúi đầu thật sâu để cảm ơn anh. Xong xuôi lại cảm ơn cô chủ nhiệm, một mình lướt qua 3 người ngoài cửa bước thẳng đến cổng trường. Bóng tối bên ngoài nuốt chửng lấy cơ thể nhỏ bé đó, khiến Gia Huy đưa tay muốn kéo lấy cũng không thể nào nắm nổi.

Tàn thuốc nóng kéo Gia Huy ra khỏi hồi ức xa xăm. Vừa rồi như thể anh trực tiếp quay lại căn phòng đó chứng kiến cô gái bé nhỏ một mình gồng gánh tất cả, anh muốn đưa tay ôm lấy bóng dáng đó vào lòng nhưng lại không thể. Lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, loay hoay một lúc Gia Huy mới tìm thấy điện thoại của mình. Nhìn tên hiển thị Gia Huy hơi cau mày nhưng vẫn bấm nghe:

-Con nghe, mẹ

Đầu giây bên kia vang lên tiếng nói:

-Chuyện vừa này mẹ xin lỗi con, lúc đó mẹ không kiềm chế được.

Gia Huy hơi im lặng rồi nói:

-Dạ, con cũng xin lỗi mẹ vì những lời con nói. Nhưng con thật sự muốn biết tại sao mẹ lại ghét cô ấy đến vậy, rõ ràng trước đây mẹ vẫn rất thích cô ấy mà

Ở bên kia chuyền ra tiếng thở dài, giọng của bà vang lên đầy mệt mỏi:

-Mẹ không thể nói cho con biết được. Mẹ chỉ muốn bảo vệ con của mình thôi

Sau đó dù Gia Huy hỏi thế nào mẹ anh cũng không trả lời, chỉ dặn anh nghỉ ngơi sớm ngày mai đưa bà đi thăm quan một chút.

Khi Thanh Du về tới nhà, ánh đèn ấm áp hắt ra khỏi khung cửa. Nhìn căn nhà tràn ngập sự ấm áp đó Thanh Du chỉ bình thản bước vào, cô biết rất rõ nơi này chưa từng thuộc về cô. Ba cô ở trong phòng khách thấy cô về liền lên tiếng:

-Con ngồi nói chuyện với ba một lát

Thanh Du dừng bước, ngồi xuống ghế, yên tĩnh chờ đợi. Tiếng tíc tắc tíc tắc của đồng hồ vang lên, âm thanh vang lên trong căn phòng yên tĩnh, ngột ngạt và đè nén. Ba cô buông quyển sách đang đọc trên tay xuống bàn, cất tiếng:

-Ba biết con rất hận ba mẹ. Nhưng con phải hiểu, Bảo Trân còn bé có rất nhiều chuyện chưa hiểu được. Con làm chị phải hiểu và bỏ qua đi

Thanh Du nhìn ba mình, cất tiếng:

-Con người đều phải học cách lớn lên, không thể cứ vinh vào lý do còn nhỏ chưa hiểu chuyện. Đã 22 tuổi chuyện cần biết thì nên biết, chuyện cần hiểu thì nên hiểu. Con không có nghĩa vụ phải hiểu và thông cảm cho bất cứ ai.

Thanh Du nói xong đứng lên quay lưng đi, khẽ dừng lại một chút rồi nói:

-Có một câu ba nói sai rồi, còn quan tâm còn yêu thương mới còn hận. Con của hiện tại không hề hận ba mẹ.

Nói xong Thanh Du quay lưng về phòng mình. Một lát sau ngoài cửa vang lên tiếng gõ, Thanh Du đứng lên ra mở cửa thì thấy chú Lý đang cầm một ly sữa nói với cô:

-Thanh Du, uống một chút sữa rồi đi ngủ. Nhớ nghỉ ngơi sớm, đừng thức khuya. Công việc mệt mỏi quá thì xin nghỉ vài hôm. Còn nữa trời sắp lạnh con nên mặc cho ấm vào kẻo ngã bệnh...

Nghe chú Lý không ngừng dặn dò, Thanh Du bật cười nói:

-Chú Lý chú dặn nhiều quá cháu nhớ không nổi đâu.

Chú Lý nghe vậy liền đưa tay vỗ nhẹ lên trán đáp lời:

-Ây chú quên mất. Để chú ghi lại lưu ý cho cháu nhé, nhớ uống sữa rồi nghỉ ngơi đi.

Nhìn mái tóc chú Lý chuyển sang màu muối tiêu, Thanh Du lên tiếng:

-Chú Lý con gái và con trai chú muốn đón chú về nghỉ hưu rồi nhỉ. Sao chú lại không chịu

Chú Lý nhìn Thanh Du thật lâu rồi nói:

-Chú không nỡ để Thanh Du ở lại một mình.

Nghe thấy câu đó Thanh Du sững sờ một lúc rồi nói:

-Chú cũng không thể ở cạnh con cả đời. Chú mau về nghỉ ngơi sớm đi ạ

Nhìn bóng dáng chú Lý rời đi, Thanh Du đóng cửa phòng lại mệt mỏi ngồi xuống sàn nhà. Vươn tay cầm lấy tấm ảnh cô cùng bà nội chụp trước đây, giọt nước mắt nặng nề rơi xuống, tiếng thì thầm rất khẽ vang lên:

-Bà nội, con thấy rất mệt, rất mệt

Ngồi dưới phòng khách, thấy chú Lý bước xuống ba cô lên tiếng:

-Có phải tôi đã sai không?

Chú Lý nhìn ba cô một lát rồi nói:

-Vốn dĩ đã sai từ rất lâu rồi

-Nhưng Bảo Trân còn nhỏ, tôi nhìn con bé lớn lên, tôi yêu thương con bé rất nhiều. Còn Thanh Du, con bé quá trưởng thành quá mạnh mẽ, con bé không cần dựa vào ai cả.

Chú Lý nghe vậy chỉ lắc đầu thở dài một tiếng rồi quay đi. Đã sai nay lại càng sai, con người ai cũng có sự thiên vị nhưng phải thẳng thắn thừa nhận sự thiên vị đó và tìm cách cân bằng chứ không phải đổ lỗi. Cuộc đời này con người lúc nào cũng lặp đi lặp lại “thì, là, ở”, “bởi, vì, tại” đến cuối cùng lại hối tiếc.

Chương 5

Sau cuộc trò chuyện chóng vánh ngày hôm đó, cả căn nhà lại chìm vào yên tĩnh, ai làm việc đó không liên quan đến nhau. Mãi cho đến khi mẹ và Bảo Trân trở về nhà, căn nhà mới khôi phục lại âm thanh nên có.

Sau khi tiễn mẹ về nước thì Gia Huy liên hệ với bên đối tác đẩy nhanh quá trình để rút ngắn thời gian trở về. Có người đùa nói:

-Anh Huy vội về tìm chị dâu à?

Gia Huy nghe vậy cười híp mắt, giọng nói xen chút đắc ý:

-Phải làm nhanh kẻo chị dâu của mọi người chạy mất.

Thế là cả phòng cười ồ lên, không khí trong phòng cũng vì vậy mà dịu xuống không còn căng thẳng quá mức vì phải chạy trước tiến độ.

Cùng lúc đó Thanh Du sau khi bước vào phòng làm việc kiểm tra lại lịch tái khám của bệnh nhân, lên kế hoạch và phát đồ điều trị. Tiếng gõ cửa cắt ngang công việc cô đang làm, y tá trực ban tiến vào nói:

-Bác sĩ, mẹ bé Mỹ Anh đến tìm cô.

Thanh Du hơi nhướn mày ngạc nhiên, phụ huynh của Mỹ Anh rất ít khi đi cùng bình thường chỉ đưa đến rồi rời khỏi. Hôm nay lại đến gặp chắc là sắp có vấn đề gì đó, Thanh Du khép lại giấy tờ rồi nói:

-Chị cho vào giúp em nhé.

Vừa bước vào mẹ Mỹ Anh đã lên tiếng:

-Bác sĩ cô xem con bé bao giờ mới hết bệnh.

Thanh Du nghe vậy chỉ hơi cau mày, khẽ nhìn người phụ nữ bước vào, cô cất tiếng:

-Mời chị ngồi xuống trước đã rồi chúng ta cùng nhau trao đổi

Người phụ nữ nghe xong tỏ vẻ hơi khó chịu nhưng cũng ngồi xuống, lập tức lặp lại câu hỏi vừa rồi. Thanh Du nhìn mẹ Mỹ Anh một chút rồi lên tiếng:

-Chị phải hiểu cô bé mắc bệnh tâm lý, thời gian điều trị khá dài và cần kiên nhẫn. Ngòai ra còn cần sự giúp đỡ của gia đình..

Chưa đợi cô nói hết mẹ Mỹ Anh đã nói:

-Nó còn bé như vậy mắc tâm lý cái gì? Các người là muốn bào tiền đúng không? Khám 3 năm còn chưa hết bệnh, các người là lang băm à.

Thanh Du nhìu mày nhưng rất nhanh lại bình tĩnh nói:

-Các vấn đề về tâm lý dù ở độ tuổi nào, nghề nghiệp nào đều có khả năng mắc phải. Mỗi người đều có mức độ chịu đựng khác nhau, tùy thuộc vào mức độ nặng nhẹ, sự phối hợp với bác sĩ thì sẽ có những kết quả khác nhau. Nếu kết hợp điều trị uống thuốc cùng với sự quan tâm giúp đỡ của gia đình thì bệnh sẽ giảm đi và có thể sẽ hết. Nhưng tình hình của Mỹ Anh mặc dù cô bé chịu phối hợp nhưng phía gia đình cũng cần phải hỗ trợ mới giúp tình hình cô bé tốt hơn.

Mẹ Mỹ Anh tức giận bật dậy nói:

-Ý cô là tôi không thương con tôi, không quan tâm nó à? Cô nhìn coi cái nó ăn, nó mặc không phải do tôi cho à? Ăn ngon mặc đẹp còn có gì mà đòi hỏi, là mấy người lừa đảo.

Nói đoạn chạy ra ngoài lớn tiếng nói:

-Trời ơi lại đây mà coi. Cô ta vì tiền mà bịa đặt, tôi thương con gái tôi cỡ nào lo ăn lo mặc vậy mà qua lời cô ta tôi lại thành kẻ bỏ con. Mọi người mau lại đây mà coi

Tiếng la hét của mẹ Mỹ Anh lôi kéo không ít người tới, Thanh Du bước ra nói:

-Thưa chị đây là bệnh viện cần giữ không gian yên tĩnh cho mọi người nghỉ ngơi

Nhưng mẹ Mỹ Anh làm ngơ cứ không ngừng nói những lời khó nghe, những người xung quanh cũng vì vậy mà nhìn Thanh Du bằng ánh mắt dò xét. Thanh Du cảm giác bị bóp nghẹn, tay cô nắm chặt lại,cơ thể lạnh lẽo như ở hầm băng. Mãi đến khi chị Dung nghe tin chạy đến giải tán mọi người và người phụ nữ kia đi lúc này cô mới thả lỏng cơ thể, cảm nhận được độ ấm dần dần quay lại. Chị Dung thấy sắc mặt Thanh Du trắng bệch lo lắng hỏi:

-Thanh Du em không sao chứ?

Thanh Du nhìn chị Dung rồi mệt mỏi nói:

-Em không sao....chị yên tâm. Em nghỉ ngơi một lát là ổn

Nói rồi xoay bước về hướng phòng nghỉ của bác sĩ, rõ ràng xung quanh có rất nhiều người nhưng Thanh Du như tách biệt khỏi mọi người. Chị Dung nhìn theo cuối cùng vẫn cầm lấy điện thoại bấm vào một dãy số.

Gia Huy đang cùng mọi người chuẩn bị xong cho bước cuối là có thể hoàn thành công việc thì tiếng điện thoại vang lên, nhìn tên người gọi anh có chút bất an.

-Alo, em nghe chị dâu

Chị Dung nghe đầu dây bên kia hơi ồn nên hỏi:

-Em đang bận à?

Gia Huy ra hiệu với mọi người mình ra ngoài nghe điện thoại, sau đó mới đáp lời:

-Tụi em đang chạy dự án, dự định hoàn thành sớm trước thời hạn. Có chuyện gì không chị?

Lúc này chị Dung mới chậm rãi kể hết mọi chuyện, Gia Huy nghe xong gấp gáp hỏi:

-Cô ấy có bị thương không chị ? Gần đây cô ấy hay né tránh cũng không liên lạc với em.

Chị Dung thở dài nói:

-Chị cảm thấy con bé không ổn nhưng không biết vấn đề nằm ở đâu. Em cũng biết nghề nghiệp của tụi chị mà, ai hiểu thì tốt ai không hiểu thì chỉ có thể im lặng chịu đựng thôi.

Gia Huy nghe vậy lo lắng đáp:

-Để em gọi cho cô ấy.

Nói xong cúp điện thoại gọi cho Thanh Du, phải mất một lúc bên kia mới bắt máy.

-Có gì không anh? Em đang đi làm

Gia Huy mất một lúc mới lên tiếng:

-Bé con em có gì giấu anh không?

-Không có

Nghe Thanh Du đáp một cách chắc chắn không có chút chần chừ nào, Gia Huy cười khổ thở dài rồi nói:

-Ba ngày nữa anh trở về, lúc đó chúng ta nói chuyện

Thấy Gia Huy chủ động cúp máy Thanh Du có chút ngạc nhiên, cô có cảm giác anh đã biết được gì đó. Lúc này âm thanh tin nhắn vang lên, thấy tên và nội dung hiển thị Thanh Du khẽ thở dài một hơi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom