• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Vua mua sắm tam giới

  • chap-88

Chương 88: Hẻm ngọa long




79976.png

79976_2.png
Một điều nữa là, ở những nơi như thế, hiện giờ Lý Hạo cũng chưa có đủ khả năng để tới đó phung phí. Mà nếu hỏi mượn Liễu Ngọc Oanh hoặc nhờ Tả Phi Phi ứng hoa hồng trước, không chỉ cần trưng cái mặt mo này ra, mà chỉ riêng việc không dưng mua một số lượng ngọc thượng phẩm không nhỏ như vậy thôi, chắc chắn cũng khó tránh khiến hai người họ nghi ngờ, đến lúc đó thì giải thích thế nào cũng là một chuyện đau não.



Cả hai người này đều sành sỏi không ai kém ai, muốn qua mắt họ việc gì đều là một chuyện khó như lên trời.



Vậy nên Lý Hạo mới quyết định đến chợ trời ngọc thạch để mua.



Trong khu chợ, tính ra đã gần đến giờ tan chợ. Trong chợ3chỉ có duy nhất một chỗ bán tranh chữ hay đồ cổ ở sâu bên trong, còn đâu toàn là những cửa hàng làm ăn dựa vào ngọc thạch.



Tương tự như những khu chợ về đồ cổ, nơi mà các loại tranh chữ đồ cổ bày la liệt ra đất, người bán nào cũng luôn mồm khẳng định mình bán đồ cổ thật, xịn trong khi đại đa số đều là hàng giả do công nghệ hiện đại phỏng chế ra. Chỉ một số cực ít đồ cổ thực sự lẫn lộn trong đó.



Đừng nói người mới đi vào sẽ bị đống đồ giả lừa đến mất sạch vốn gốc, chính ngay cả nhiều vị tiếng tăm sưu tầm lâu năm thì cũng có lúc nhìn sai cầm nhầm. Theo như thuật ngữ trong nghề, trường hợp này gọi là bị2đục mắt.



Song khi đem so với đồ cổ, ngọc thạch lại còn khó phân biệt và giám định hơn nhiều. Tục ngữ có câu rất hay, vàng có giá ngọc vô giá. Cứ cho là đặt ngọc thạch ra ngay trước mắt bạn, giá trị của nó cao thấp thế nào cũng khó mà đoán định chính xác, càng đừng nói đến loại phôi ngọc bề ngoài lởm chởm sần sùi, đến cả lớp vỏ đá bên ngoài cũng chưa được gọt đi. Không phải người trong nghề, hồ như không nhìn ra được huyền cơ trong đó.



Vậy nên mới có cách nói săn ngọc(1) chỉ cách đánh bạc một lằn ranh, nhưng kích thích thì lại hơn hẳn bội phần.



(1) Săn ngọc: 赌石 là thuật ngữ chuyên ngành châu báu.



Bề ngoài ngọc chưa khai thác có một lớp vỏ đá1phủ kín, không biết bên trong có ngọc hay không, chất lượng thế nào. Săn ngọc tức mua một hòn đá rồi mang về cắt lớp vỏ đi để biết chất lượng bên trong, đánh cược vào hòn đá đó.



Đánh bạc còn nhìn quân bài, quân bài mình được cầm trong tay nhìn trong mắt, thắng bại cuối cùng đã tự đoán đại khái được bảy tám phần. Nhưng săn ngọc thì không như thế. Cho dù là lúc mới cắt lớp vỏ đá ra đã thấy ngọc, thì cắt tiếp cũng chưa chắc cho ra được ngọc tốt. Khi chưa cắt tới cuối cùng, ai cũng không biết được kết quả, thường thường sẽ chỉ mừng hụt một hồi.



Trong nghề săn ngọc này, người ném ngàn vàng lại đổi lấy kết cục táng gia bại sản đầy ra đấy, thế1nên người săn ngọc nếu không phải thực sự lắm của và tinh thần thép thì hồ như là không thể chơi được.



Trước đây Lý Hạo cũng chỉ nghe nói về những chuyện này qua ti vi và tiểu thuyết, chứ tự bản thân cậu thì chưa từng có cơ hội đích thân trải nghiệm. Lần này, kể ra lại là một cơ hội tốt.



“Giáp Tý, chỉ là ngọc thạch tốt xấu thế nào ta cũng không rành, việc này phải làm sao đây?”



Ngồi trên tắc xi, trong lòng Lý Hạo thấy hơi bồn chồn, thế là lại rờ tay vào mấy hạt đậu tiên giữ trong túi, hỏi thầm trong đầu.



Mười hai hạt đậu tiên Lục Đinh Lục Giáp này thông qua máu huyết cậu nhỏ xuống để nhận chủ, thế nên cậu và đám Giáp Tý, Đinh Mão có1thể trao đổi với nhau qua suy nghĩ.



“Chủ nhân cứ yên tâm. Trong đám bọn ta, Giáp Tuất có sở trường cảm ứng linh khí. Chất lượng ngọc thạch ra sao, nói trắng ra chính là do linh khí ẩn chứa trong đó thế nào mà thôi. Vậy nên có Giáp Tuất ở đây, chủ nhân hoàn toàn không cần lo mình sẽ chọn nhầm.”



Giáp Tý đáp vẻ chẳng mấy quan tâm.



“Vậy thì tốt rồi.”



Nghe lời này, cuối cùng Lý Hạo mới yên tâm.



“Chủ nhân cứ yên tâm, nhất định ta sẽ dốc hết toàn lực.”



Trong đầu Lý Hạo bỗng vang lên một giọng nói chất phác, một hạt đậu tiên trong tay cũng hơi hơi nóng lên.



Xe chạy bon bon, mới đó đã đến đầu hẻm Ngọa Long.



Hẻm Ngọa Long này tuy gọi là hẻm, thực chất lại là một con phố rộng rãi. Hai bên đường san sát các căn nhà cổ kính lâu đời, bề ngoài trông đơn giản phóng khoáng, đa phần đều có tấm bảng đề chữ “Ngọc” treo phía trên, ở dưới là biển hiệu đề tên cửa hàng.



Trong túi Lý Hạo không mang nhiều tiền, chỉ có tấm thẻ Tả Phi Phi đưa cho lần trước, cậu vẫn chưa tiêu bao nhiêu, còn khoảng trên dưới hai mươi ngàn. Vì vậy, cậu không lập tức ra tay luôn, mà là đi vào một tiệm ngọc, xem trước một chút.



“Xin chào quý khách.”



Vừa bước vào cửa tiệm, đập ngay vào mắt là những đồ ngọc đẹp đẽ với nhiều kiểu dáng, có tròn có thẳng đặt trên kệ treo bằng gỗ đỏ, dưới ánh đèn chiếu vào cứ như có ánh huỳnh quang chớp lóe, thực sự cũng có mấy phần lộng lẫy hào nhoáng, vui mắt hợp lòng.



“Cậu đây muốn mua ngọc đúng không?”



Ông chủ mặc bộ đồ kiểu đời Đường, niềm nở cười hỏi, nhẹ giọng đứng bên Lý Hạo giới thiệu: “Miếng ngọc như ý rất không tệ, nhìn rất sang, chất liệu làm từ ngọc Lam Điền, có tác dụng trấn trạch hoặc giúp chủ gặp được người thật tâm.”



Lý Hạo quan sát khắp tiệm, ánh mắt thâm sâu, trầm ngâm không đáp.



Bởi khoảng cách khá xa, Giáp Tuất không có cơ sở gì để cảm ứng được hàm lượng linh khí trong những đồ ngọc ở gian này nên Lý Hạo đành phải kéo dài chút thời gian.



Thấy Lý Hạo không đáp, chủ tiệm vẫn nhiệt tình giới thiệu tiếp: “Chàng trai, cẩn thận quá nhỉ? Hà hà, chỉ là uy tín của họ Trần tôi trong hẻm Ngọa Long vẫn rất đáng giá đấy. Ngọc Lam Điền này chính là một trong mười loại đá quý nổi tiếng của Trung Quốc! Trong cổ thi cũng từng có câu Đất Lam trời ấm ngọc tỏa khói bay(2) đó thôi.”



(2) Bài Cẩm sắt của Lý Thương Ẩn.



Lý Hạo vẫn giữ nguyên vẻ im lặng, còn chủ tiệm thì đã thầm bội phục khí độ bực này của cậu. Những người trẻ tuổi tới đây, có ai không là các cậu ấm cô chiêu xốc nổi bồng bột. Chỉ cần ông nhử nhẹ đôi câu, đám dê béo đó đều nhanh nhẹn móc tiền ra tuột, nào có ai như Lý Hạo bây giờ?



Trong lúc ông chủ đang nghĩ vẩn vơ tâm sự riêng mình, Lý Hạo cũng đã nhận được kết quả báo cáo từ Giáp Tuất. Trong gần trăm món đồ bằng ngọc trong gian này, không có một viên ngọc nào đủ khả năng để làm ngọc dẫn bày trận.



“Ông chủ, ông đừng có cười hơ hớ với tôi thế nữa, hàng ở đây chẳng có cái nào hợp mắt tôi cả.”



Lý Hạo mỉm cười điềm đạm, nói.



“Người trẻ tuổi, cậu đây là có ý gì hả?”



Chủ tiệm bỗng trợn trừng hai mắt, bộ râu cá trê dưới lỗ mũi cũng tớn cả lên, nổi quạu: “Có mắt không thấy Thái sơn! Cậu đã không vừa mắt, vậy thì đừng có lãng phí thời gian ở đây nữa!”



Nghe lời ông ta, Lý Hạo hừ nhẹ một tiếng, rồi không nói gì thêm đã quay đầu đi thẳng ra ngoài.



Thấy cậu bỏ đi dứt khoát như vậy, ngươi mắt chủ tiệm bỗng chốc co lại, nét mặt liên tục biến đổi. Ngay lúc bước chân Lý Hạo đã sắp sửa bước qua ngưỡng cửa, cuối cùng ông ta không cầm nổi lên tiếng gọi lại.



“Chàng trai, xem ra cậu cũng là người trong nghề, có dám vào đây đánh cược một lần không?”



Đọc nhanh tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom