Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
vua-mua-sam-tam-gioi-161
Chương 161: Người nên bắt
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Người bình thường cho tới giờ chỉ có thể nước chảy bèo trôi, đây là đạo lý từ xưa đến nay.
Dẫn đầu đi vào phòng bảo vệ, Lý Hạo lấy điện thoại ra, nhanh chóng soạn một tin nhắn cho Trác Yến Vũ.
“Lý Hạo, cậu ngồi trước đi.”
Đội trưởng đội bảo vệ theo vào, thấy Lý Hạo phối hợp với công việc của mình như vậy, trong lòng đám người này cũng thở phào nhẹ nhõm, thái độ cũng rất khách sáo với Lý Hạo.
“Ừm.”
Lý Hạo gật đầu, nhẹ nhàng tìm một cái ghế ngồi xuống.
Điện thoại di động trong túi hơi rung lên, Tiểu Yến Tử nhắn lại rất nhanh, ý bảo cô đã đánh tiếng với phân cục khu Học Phủ rồi. Đội trưởng trực3ban phân cục khu ấy là bạn hồi nhỏ của cô, bảo Lý Hạo cứ yên tâm, chắc chắn sẽ không để người khác bịa đặt vu oan cho cậu.
Sau khi đọc tin nhắn, Lý Hạo hoàn toàn không lo lắng nữa. Cậu luôn yên tâm về năng lực của Tiểu Yến Tử trong giới cảnh sát.
Hơn nữa vừa rồi cậu ra tay mạnh như vậy, là bởi vì chú ý thấy nơi bọn họ vây đánh vừa khéo có một chiếc camera, có thể quay được rõ ràng mọi chuyện xảy ra ở phía họ.
Còn việc Lý Hạo bị thương cũng dễ tìm cớ, chỉ cần nói lúc cậu ta đánh lộn với đám Cao Trí Huy bị thương, chắc chắn ngoài bản thân Lý Hạo ra,2chẳng có ai nghi ngờ cái cớ đó cả.
Một người đối chọi với năm sáu người, trên người bị thương chẳng lẽ còn không bình thường?
Phân cục khu Học Phủ cách học viện y Hoa Hạ không xa, các đồng chí cảnh sát cũng làm việc với hiệu suất rất cao, chẳng mấy chốc đã có người gõ cửa phòng bảo vệ, mấy người thanh niên mặc cảnh phục bước vào.
“Chào các đồng chí cảnh sát.”
Lưu Ngọc Phong khá khách sáo với những công chức này, vừa nhìn thấy người dẫn đầu lấy giấy chứng nhận ra, gã đã vội vàng đi đến, nói: “Cảnh sát Triệu, đêm hôm còn làm phiền các anh, vất vả quá rồi. Nhưng quả thực chuyện quá ác liệt, nên mới phải phiền2các vị.”
Đầu tiên là đám Lưu Ngọc Phong chặn đường trêu chọc Thần Hi. Mà khi Lý Hạo tới, cũng là tên béo Cao Trí Huy ném cục gạch ra tay trước. Về tình về lý, Lý Hạo đều là tự vệ chính đáng, tuy kết quả cuối cùng đám Cao Trí Huy hơi thảm chút, nhưng điều đó cũng không thể xóa sạch lỗi lầm của bọn họ.
Lúc phạm nhân giết người nổ súng, lỡ may cướp cò bắn chính mình, thì cũng không thể đổ tại con tin được đúng không?
Một lát sau, Lưu Ngọc Phong hất cằm đi đến, nhìn lướt qua Lý Hạo ngồi trên băng ghế, khịt mũi một tiếng: “Cho thể diện mà không cần, lát nữa vào đồn cảnh sát, cho9mày khóc!”
Gã đã quen hoành hành ngang ngược trong khu Học Phủ, quan hệ với đồn phó phân cục cũng không tệ lắm. Vừa rồi lúc báo cảnh sát, gã tin rằng, chỉ cần nhắc một chút về quan hệ của gã và đồn phó với cảnh sát, sau đó nhét cho mấy bao thuốc, thì chỉnh Lý Hạo dễ như bỡn!
Nghĩ đến đây, Lưu Ngọc Phong dường như nhìn thấy cả hình ảnh mình chà đạp Lý Hạo bị còng tay trong đồn cảnh sát!
Một người đối chọi với năm sáu người, trên người bị thương chẳng lẽ còn không bình thường?
Phân cục khu Học Phủ cách học viện y Hoa Hạ không xa, các đồng chí cảnh sát cũng làm việc với hiệu suất rất cao, chẳng4mấy chốc đã có người gõ cửa phòng bảo vệ, mấy người thanh niên mặc cảnh phục bước vào.
“Chào các đồng chí cảnh sát.”
Lưu Ngọc Phong khá khách sáo với những công chức này, vừa nhìn thấy người dẫn đầu lấy giấy chứng nhận ra, gã đã vội vàng đi đến, nói: “Cảnh sát Triệu, đêm hôm còn làm phiền các anh, vất vả quá rồi. Nhưng quả thực chuyện quá ác liệt, nên mới phải phiền các vị.”
Nói xong, gã chỉ vào Lý Hạo ngồi phía sau đầy căm phẫn nói: “Cảnh sát Triệu, chính là người này. Cậu ta đêm khuya ra tay đánh bạn trong trường học, đánh trọng thương rất nhiều bạn bè của chúng tôi. Tình hình rất tồi tệ, quả thực thảm không nỡ nhìn! Nếu không chúng tôi đã không làm phiền các anh cảnh sát đêm muộn thế này.”
Trong lúc nói chuyện, Lưu Ngọc Phong còn có chút mưu mô. Gã cố tình nhấn mạnh sự vất vả của các cảnh sát phải đi làm buổi đêm, cũng nhấn mạnh chính vì Lý Hạo gây rối mới khiến họ vất vả như vậy, muốn làm cho những cảnh sát này căm giận Lý Hạo, khiến cậu phải ăn hành thêm chút.
Theo lời gã, ánh mắt của cảnh sát Triệu chuyển sang Lý Hạo, sau đó anh ta nói: “Là cậu ta? Nhìn có vẻ nhã nhặn, không giống người vô duyên vô cớ đánh người khác.”
“Cảnh sát Triệu, dạo này biết người biết mặt chẳng biết lòng đâu ạ!”
Lưu Ngọc Phong vội vàng nói: “Nếu không phải chuyện xảy ra trước mặt tôi, tôi cũng không tin nổi! Nhưng nếu anh cảnh sát không tin thì có thể tra hỏi, bạn bè của tôi hiện giờ đều đang ở bệnh viện kia kìa!”
“Không cần phải đến bệnh viện cho phiền phức.”
Cảnh sát Triệu xua tay.
“Vâng, cảnh sát Triệu anh minh.”
Lưu Ngọc Phong nhoẻn miệng cười, cho rằng cảnh sát Triệu muốn đưa luôn Lý Hạo về, trong lòng thầm sung sướng.
Ai ngờ cảnh sát Triệu lại đổi đề tài, hỏi: “Trong trường có camera giám sát nhỉ, chạy đến bệnh viện làm gì? Cứ mở đoạn video camera quay được ra xem không phải là tốt hơn sao?”
Lưu Ngọc Phong nghe anh ta nói xong, sắc mặt chợt đổi, giống như bị mắc một quả trứng gà trong cổ họng, nghẹn một hơi, một chữ cũng không thốt ra được.
Camera giám sát!
Chuyện sinh viên đánh nhau bé như cái mắt muỗi thế này, anh ta lại đòi xem camera giám sát cả đêm nay.
Lưu Ngọc Phong không sao ngờ được cảnh sát Triệu lại đưa ra yêu cầu này, thế chẳng phải chuyện bé xé ra to hay sao?
“Việc này... Lúc đó đêm muộn trời khá tối, hơn nữa chúng tôi ở cổng sau trường học, chỗ đó chưa chắc đã có camera giám sát, cho nên...”
Lưu Ngọc Phong xoa tay, vẫn muốn tìm cớ cho qua chuyện.
“Tôi để ý rồi, chỗ đó vừa khéo có một chiếc camera quay được.”
Lý Hạo vẫn im lặng suốt ở bên cạnh bỗng nhiên lên tiếng. Cậu vừa cất lời, chẳng khác nào sấm sét giữa trời quang, giáng cho Lưu Ngọc Phong một gậy vào đầu!
“Nếu có thì tốt quá rồi, vậy còn chờ gì nữa?”
Cảnh sát Triệu gật đầu, quay sang đội trưởng đội bảo vệ nói: “Đi mở đoạn video trong camera giám sát chỗ cổng sau trường học ra.”
“Cảnh sát Triệu này, có lẽ anh không biết rồi, tôi quen chú Viên đồn phó của các anh...”
Lúc này Lưu Ngọc Phong đã mướt mồ hôi trán, bởi vì gã biết toàn bộ chuyện này đều do đám anh em của mình gây ra, nếu quả thực mở đoạn video trong camera giám sát ra, Lý Hạo ngược lại sẽ trở thành bên có lý.
“Đồn phó Viên?”
Cảnh sát Triệu hơi ngây ra, sau đó nghênh đón gương mặt tươi cười của Lưu Ngọc Phong, thản nhiên nói: “Ừ, tôi cũng quen ông ta.”
Nói xong, anh ta lại giục đội trưởng đội bảo vệ bên cạnh: “Tôi bảo anh mau đi mở đoạn video, anh không hiểu à?”
“Vâng, vâng...”
Đội trưởng rơi vào tình thế khó xử, cân nhắc một chút, vẫn không dám gánh tội danh gây cản trở người thi hành công vụ, đành phải thành thật đi đến máy tính, mở đoạn video trong camera giám sát cổng sau trường học ra.
“Ừm, thân thủ được đấy.”
Lúc xem xong đoạn video, cảnh sát Triệu gật đầu, sau đó cười nói với Lý Hạo: “Tình huống người bị hại đánh ngược lại đám vây đánh mình giống như cậu quả thực cũng không gặp nhiều đâu. Lý Hạo, làm phiền cậu theo các anh em của tôi quay về lấy lời khai nhé.”
“Vậy anh đi đâu?”
Lý Hạo cười đứng lên, hỏi.
“Tới bệnh viện.”
Cảnh sát Triệu quay người sang, ý tứ sâu xa nhìn Lưu Ngọc Phong đang túa mồ hôi lạnh bên cạnh, nói: “Bắt người nên bắt!”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Dẫn đầu đi vào phòng bảo vệ, Lý Hạo lấy điện thoại ra, nhanh chóng soạn một tin nhắn cho Trác Yến Vũ.
“Lý Hạo, cậu ngồi trước đi.”
Đội trưởng đội bảo vệ theo vào, thấy Lý Hạo phối hợp với công việc của mình như vậy, trong lòng đám người này cũng thở phào nhẹ nhõm, thái độ cũng rất khách sáo với Lý Hạo.
“Ừm.”
Lý Hạo gật đầu, nhẹ nhàng tìm một cái ghế ngồi xuống.
Điện thoại di động trong túi hơi rung lên, Tiểu Yến Tử nhắn lại rất nhanh, ý bảo cô đã đánh tiếng với phân cục khu Học Phủ rồi. Đội trưởng trực3ban phân cục khu ấy là bạn hồi nhỏ của cô, bảo Lý Hạo cứ yên tâm, chắc chắn sẽ không để người khác bịa đặt vu oan cho cậu.
Sau khi đọc tin nhắn, Lý Hạo hoàn toàn không lo lắng nữa. Cậu luôn yên tâm về năng lực của Tiểu Yến Tử trong giới cảnh sát.
Hơn nữa vừa rồi cậu ra tay mạnh như vậy, là bởi vì chú ý thấy nơi bọn họ vây đánh vừa khéo có một chiếc camera, có thể quay được rõ ràng mọi chuyện xảy ra ở phía họ.
Còn việc Lý Hạo bị thương cũng dễ tìm cớ, chỉ cần nói lúc cậu ta đánh lộn với đám Cao Trí Huy bị thương, chắc chắn ngoài bản thân Lý Hạo ra,2chẳng có ai nghi ngờ cái cớ đó cả.
Một người đối chọi với năm sáu người, trên người bị thương chẳng lẽ còn không bình thường?
Phân cục khu Học Phủ cách học viện y Hoa Hạ không xa, các đồng chí cảnh sát cũng làm việc với hiệu suất rất cao, chẳng mấy chốc đã có người gõ cửa phòng bảo vệ, mấy người thanh niên mặc cảnh phục bước vào.
“Chào các đồng chí cảnh sát.”
Lưu Ngọc Phong khá khách sáo với những công chức này, vừa nhìn thấy người dẫn đầu lấy giấy chứng nhận ra, gã đã vội vàng đi đến, nói: “Cảnh sát Triệu, đêm hôm còn làm phiền các anh, vất vả quá rồi. Nhưng quả thực chuyện quá ác liệt, nên mới phải phiền2các vị.”
Đầu tiên là đám Lưu Ngọc Phong chặn đường trêu chọc Thần Hi. Mà khi Lý Hạo tới, cũng là tên béo Cao Trí Huy ném cục gạch ra tay trước. Về tình về lý, Lý Hạo đều là tự vệ chính đáng, tuy kết quả cuối cùng đám Cao Trí Huy hơi thảm chút, nhưng điều đó cũng không thể xóa sạch lỗi lầm của bọn họ.
Lúc phạm nhân giết người nổ súng, lỡ may cướp cò bắn chính mình, thì cũng không thể đổ tại con tin được đúng không?
Một lát sau, Lưu Ngọc Phong hất cằm đi đến, nhìn lướt qua Lý Hạo ngồi trên băng ghế, khịt mũi một tiếng: “Cho thể diện mà không cần, lát nữa vào đồn cảnh sát, cho9mày khóc!”
Gã đã quen hoành hành ngang ngược trong khu Học Phủ, quan hệ với đồn phó phân cục cũng không tệ lắm. Vừa rồi lúc báo cảnh sát, gã tin rằng, chỉ cần nhắc một chút về quan hệ của gã và đồn phó với cảnh sát, sau đó nhét cho mấy bao thuốc, thì chỉnh Lý Hạo dễ như bỡn!
Nghĩ đến đây, Lưu Ngọc Phong dường như nhìn thấy cả hình ảnh mình chà đạp Lý Hạo bị còng tay trong đồn cảnh sát!
Một người đối chọi với năm sáu người, trên người bị thương chẳng lẽ còn không bình thường?
Phân cục khu Học Phủ cách học viện y Hoa Hạ không xa, các đồng chí cảnh sát cũng làm việc với hiệu suất rất cao, chẳng4mấy chốc đã có người gõ cửa phòng bảo vệ, mấy người thanh niên mặc cảnh phục bước vào.
“Chào các đồng chí cảnh sát.”
Lưu Ngọc Phong khá khách sáo với những công chức này, vừa nhìn thấy người dẫn đầu lấy giấy chứng nhận ra, gã đã vội vàng đi đến, nói: “Cảnh sát Triệu, đêm hôm còn làm phiền các anh, vất vả quá rồi. Nhưng quả thực chuyện quá ác liệt, nên mới phải phiền các vị.”
Nói xong, gã chỉ vào Lý Hạo ngồi phía sau đầy căm phẫn nói: “Cảnh sát Triệu, chính là người này. Cậu ta đêm khuya ra tay đánh bạn trong trường học, đánh trọng thương rất nhiều bạn bè của chúng tôi. Tình hình rất tồi tệ, quả thực thảm không nỡ nhìn! Nếu không chúng tôi đã không làm phiền các anh cảnh sát đêm muộn thế này.”
Trong lúc nói chuyện, Lưu Ngọc Phong còn có chút mưu mô. Gã cố tình nhấn mạnh sự vất vả của các cảnh sát phải đi làm buổi đêm, cũng nhấn mạnh chính vì Lý Hạo gây rối mới khiến họ vất vả như vậy, muốn làm cho những cảnh sát này căm giận Lý Hạo, khiến cậu phải ăn hành thêm chút.
Theo lời gã, ánh mắt của cảnh sát Triệu chuyển sang Lý Hạo, sau đó anh ta nói: “Là cậu ta? Nhìn có vẻ nhã nhặn, không giống người vô duyên vô cớ đánh người khác.”
“Cảnh sát Triệu, dạo này biết người biết mặt chẳng biết lòng đâu ạ!”
Lưu Ngọc Phong vội vàng nói: “Nếu không phải chuyện xảy ra trước mặt tôi, tôi cũng không tin nổi! Nhưng nếu anh cảnh sát không tin thì có thể tra hỏi, bạn bè của tôi hiện giờ đều đang ở bệnh viện kia kìa!”
“Không cần phải đến bệnh viện cho phiền phức.”
Cảnh sát Triệu xua tay.
“Vâng, cảnh sát Triệu anh minh.”
Lưu Ngọc Phong nhoẻn miệng cười, cho rằng cảnh sát Triệu muốn đưa luôn Lý Hạo về, trong lòng thầm sung sướng.
Ai ngờ cảnh sát Triệu lại đổi đề tài, hỏi: “Trong trường có camera giám sát nhỉ, chạy đến bệnh viện làm gì? Cứ mở đoạn video camera quay được ra xem không phải là tốt hơn sao?”
Lưu Ngọc Phong nghe anh ta nói xong, sắc mặt chợt đổi, giống như bị mắc một quả trứng gà trong cổ họng, nghẹn một hơi, một chữ cũng không thốt ra được.
Camera giám sát!
Chuyện sinh viên đánh nhau bé như cái mắt muỗi thế này, anh ta lại đòi xem camera giám sát cả đêm nay.
Lưu Ngọc Phong không sao ngờ được cảnh sát Triệu lại đưa ra yêu cầu này, thế chẳng phải chuyện bé xé ra to hay sao?
“Việc này... Lúc đó đêm muộn trời khá tối, hơn nữa chúng tôi ở cổng sau trường học, chỗ đó chưa chắc đã có camera giám sát, cho nên...”
Lưu Ngọc Phong xoa tay, vẫn muốn tìm cớ cho qua chuyện.
“Tôi để ý rồi, chỗ đó vừa khéo có một chiếc camera quay được.”
Lý Hạo vẫn im lặng suốt ở bên cạnh bỗng nhiên lên tiếng. Cậu vừa cất lời, chẳng khác nào sấm sét giữa trời quang, giáng cho Lưu Ngọc Phong một gậy vào đầu!
“Nếu có thì tốt quá rồi, vậy còn chờ gì nữa?”
Cảnh sát Triệu gật đầu, quay sang đội trưởng đội bảo vệ nói: “Đi mở đoạn video trong camera giám sát chỗ cổng sau trường học ra.”
“Cảnh sát Triệu này, có lẽ anh không biết rồi, tôi quen chú Viên đồn phó của các anh...”
Lúc này Lưu Ngọc Phong đã mướt mồ hôi trán, bởi vì gã biết toàn bộ chuyện này đều do đám anh em của mình gây ra, nếu quả thực mở đoạn video trong camera giám sát ra, Lý Hạo ngược lại sẽ trở thành bên có lý.
“Đồn phó Viên?”
Cảnh sát Triệu hơi ngây ra, sau đó nghênh đón gương mặt tươi cười của Lưu Ngọc Phong, thản nhiên nói: “Ừ, tôi cũng quen ông ta.”
Nói xong, anh ta lại giục đội trưởng đội bảo vệ bên cạnh: “Tôi bảo anh mau đi mở đoạn video, anh không hiểu à?”
“Vâng, vâng...”
Đội trưởng rơi vào tình thế khó xử, cân nhắc một chút, vẫn không dám gánh tội danh gây cản trở người thi hành công vụ, đành phải thành thật đi đến máy tính, mở đoạn video trong camera giám sát cổng sau trường học ra.
“Ừm, thân thủ được đấy.”
Lúc xem xong đoạn video, cảnh sát Triệu gật đầu, sau đó cười nói với Lý Hạo: “Tình huống người bị hại đánh ngược lại đám vây đánh mình giống như cậu quả thực cũng không gặp nhiều đâu. Lý Hạo, làm phiền cậu theo các anh em của tôi quay về lấy lời khai nhé.”
“Vậy anh đi đâu?”
Lý Hạo cười đứng lên, hỏi.
“Tới bệnh viện.”
Cảnh sát Triệu quay người sang, ý tứ sâu xa nhìn Lưu Ngọc Phong đang túa mồ hôi lạnh bên cạnh, nói: “Bắt người nên bắt!”
Bình luận facebook