• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Hot Vợ Của Ảnh Đế Lại Phá Hỏng Game Show (2 Viewers)

  • Chương 381-385

Chương 381: M&P là của Khương Nhuệ Trạch? Khương sắt thép rất giàu

Vì chuyện "tin đồn" với Khương Nhuệ Trạch nên sau khi tập 1 của "Một cuộc sống khác trên thế giới mùa 2" kết thúc, Tang Điềm đã bắt đầu trở về chế độ làm việc chăm chỉ, cần mẫn.

Cô ấy thực sự được rất nhiều nhãn hàng mời làm đại sứ, quay quảng cáo mãi không hết!

Trước đó, Tang Điềm cũng nổi tiếng, tuy không thể coi là đỉnh lưu nhưng cô ấy cũng là một trong bốn tiểu hoa đán thế hệ mới!

Những nhãn hàng gần đây mà cô ấy làm đại diện nói ra cũng khiến người ta giật mình!

Chỉ riêng thông báo chính thức về việc cô ấy làm đại sứ toàn cầu cho MP đã khiến các nữ minh tinh khác trong giới vô cùng ghen tỵ.

Giày của MP là mặt hàng xa xỉ hàng đầu trong ngành thời trang!

90% sản phẩm của MP được cung cấp cho hoàng gia hoặc lãnh đạo của nhiều quốc gia, 10% còn lại ... theo như người nội bộ cho biết, đây được gọi là giảm giá thì cũng chỉ một lượng nhỏ được bán ra bên ngoài.

Như vậy thực sự cung cấp không đủ với nhu cầu!

Bao nhiêu gia đình giàu sang quyền quý muốn mua đồ của MP cũng phải xếp hàng bốc thăm!

Sau khi trở thành đại sứ của MP, giá trị của Tang Điềm đã tăng vọt, gần đây cô ấy nhận lời mời của các tạp chí thời trang đến mỏi cả tay.

Buổi chụp hôm nay là trong tòa nhà trụ sở của MP.

Sau khi cô ấy vất vả hoàn thành xong những bộ ảnh đầu tiên, vẫn còn bốn đoạn phim ngắn đang chờ.

Chụp liên tục từ sáng đến chiều, Tang Điềm vẫn còn chưa ăn trưa, vì quá bận rộn nên cô ấy đã uống hai ly cà phê, cô ấy đã đói cồn cào đến sắp không chịu nổi rồi.

Lúc này cũng coi như được nghỉ ngơi một chút nên cô ấy đã nhanh chóng nhét hai miếng bánh mì vào miệng.

"Tổ tông của anh ơi, em đừng ăn nữa, chút nữa tạo hình cần để lộ eo. Em nhìn cái bụng ngấn mỡ của em..." Anh Lưu nhanh chóng ngăn lại, vô cùng lo lắng.

"Bụng em làm gì có mỡ! Anh Lưu, anh nói linh tinh!"

Tang Điềm tức giận: "Có thực mới vực được đạo, nếu còn không ăn thì em sẽ chết mất!"

"Không được rồi, hôm nay quay xong nhất định em phải đi ăn một bữa lẩu! Không! Em muốn ăn liền mười bữa!"

Mặt anh Lưu vô cảm nói: "Em không sợ sẽ tăng cân thành mập ú à!"

Tang Điềm khóc lóc nói: "Sao số em khổ quá vậy".

“Nếu để đồng nghiệp nghe thấy câu này của em thì em sẽ bị ám sát.” Mặc dù là nghệ sĩ của mình nhưng lúc này anh Lưu cũng không thể chịu đựng được nữa rồi.

"Tang không cay à, em có tâm chút được không! Em xem những tài nguyên bây giờ của mình đi, em muốn thất nghiệp à?!"

Tang Điềm bĩu môi: "Anh không hiểu đâu. Sau khi giàu lên, người ta nhất định sẽ lười biếng. Gần đây em đã kiếm được quá nhiều tiền nên em nhận ra rằng cuộc sống của một người không có gì để làm cũng rất tuyệt vời."

Lúc này anh Lưu chỉ muốn nói một câu: Mang máy chém đầu đến đây cho tôi! Mau chặt con bé này ra cho tôi!

Các trợ lý muốn cười nhưng không dám cười.

Anh Lưu hận không thể làm gì khác, đành phải bó tay với cô ấy.

Tang Điềm mạnh miệng như vậy, nhưng sau khi ăn hai miếng bánh mì thì dừng lại. Mặc dù đói muốn ngất nhưng chút nữa cô ấy vẫn còn phải quay nên cũng không dám ăn quá no.

"Điềm Điềm, em thành thật nói cho anh biết, rốt cuộc chuyện giữa em và vị thiếu gia thứ ba của Hoàn Vũ đó là sao vậy?"

“Hoàn Vũ nào?” Tang Điềm nói xong mới định thần lại: “Ý anh là Khương sắt thép à?

Anh Lưu trợn tròn mắt: "Người ta tên là Khương Nhuệ Trạch cơ mà? Nghe nói anh cả của anh ta là ông chủ của tập đoàn Hoàn Vũ, còn là một danh nhân nghiêm túc, đứng đắn!"

"Em có biết về Lanscelot không? Đó là gia tộc quyền lực nhất ở Tây Bán cầu."

“Em chưa từng nghe nói, em không biết.” Tang Điềm không hề có hứng thú, cô ấy cũng chưa bao giờ hỏi Khương Nhuệ Trạch về chuyện này.

Anh Lưu càng lo lắng hơn: "Con bé chết tiệt này, sao chuyện gì em cũng không quan tâm vậy?"

"Anh nói cho em biết Lanscelot này không hề tầm thường đâu, đặc biệt là mấy năm gần đây, người anh cả kia chính là đế vương ẩn hình ở Tây Bán cầu, Khương Nhuệ Trạch là em trai của anh ta, món hời như vậy em còn không biết bám lấy!"

Tang Điềm cau mày: "Anh Lưu, anh thật là phiền phức."

Cô ấy thực sự chống đối lại những người xung quanh nói những điều này với mình.

Gia cảnh của Tang Điềm cũng giàu có, cha cô ấy cũng là một doanh nhân và có một công ty nhỏ, còn mẹ cô ấy là giáo viên thể dục. Về mặt vật chất, từ nhỏ cô ấy đã không hề thiếu thốn.

Cộng với sự hoạt bát của cô ấy, cô ấy chỉ muốn sống những ngày thật vui vẻ, nhưng không phải là cô ấy không hiểu giới giải trí đầy danh lợi này.

Nhưng ... cũng chẳng liên quan gì đến cô ấy!

Đóng phim, xuất hiện trên gameshow, kiếm được một chút tiền và trở thành một phú bà, Tang Điềm cảm thấy như vậy là đủ, như vậy là đã rất vui vẻ, hạnh phúc rồi!

Cô ấy thực sự chưa bao giờ nghĩ đến việc giả vào hào môn gì đó.

Hơn nữa, cô ấy cũng không nghĩ Khương Nhuệ Trạch lại giỏi như vậy ...

Tên đó vô cùng ngốc nghếch!

Anh ta rõ ràng là anh trai của Khương Mạn nhưng lại không thừa hưởng chút gen thông minh nào, Hừ! Lại còn bị bệnh trĩ nữa! Tang Điềm nói thầm trong lòng.

Mặc dù ... đôi khi trông anh ta cũng khá đẹp trai! Tang Điềm chỉ thừa nhận là 'thỉnh thoảng' thôi!

Anh Lưu vẫn giống như người mẹ già lầu bầu mãi không thôi.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

Cách đó không xa có một âm thanh như chất vấn truyền đến: "Anh là ai vậy?"

"Anh không phải là người của tập đoàn? Ai cho anh vào đây?!"

Người đang nói là giám đốc kế hoạch mới của MP. Anh ta nhìn thấy một người lạ mặt không đeo thẻ nhân viên xuất hiện ở trên tầng thượng nên liền nghĩ tới đám paparazzi.

Ngay sau khi tin tức người làm đại sứ được tung ra thì đám paparazzi đó đã vô cùng bận rộn! Ai cũng đều nghĩ cách để chụp lén.

Tang Điềm quay đầu lại nhìn thì sững sờ. Anh Lưu càng ngạc nhiên hơn.

Khương Nhuệ Trạch nhìn thấy Tang Điềm đang nghỉ ngơi cách đó không xa. Cô ấy mặc một chiếc váy dài màu hồng bằng voan mỏng, mái tóc được tạo hình theo kiểu công chúa khiến cô ấy trông xinh đẹp như một con búp bê.

Bên ngoài cô ấy mặc một chiếc áo khoác màu đen, trên tay vẫn đang cầm một miếng bánh mì.

Trên bề mặt bánh bị khuyết mất hai phần giống như đã bị một con chuột nhỏ gặm.

Sự sắc bén giữa lông mày của Khương Nhuệ Trạch giảm đi, anh ta nở nụ cười.

Giám đốc kế hoạch thấy anh ta phớt lờ mình, hơn nữa còn nhìn chằm chằm vào nữ minh tinh Tang Điềm nên trong lòng càng khó chịu hơn.

Anh ta đang định gọi bảo vệ thì đã thấy tổng giám đốc tập đoàn sắp lên tới.

Edward là tổng giám đốc của MP khu vực Đế Quốc, giám đốc kế hoạch cũng mới chỉ mới gặp đối phương vài lần trong các cuộc họp.

"Ngài Edward ..." Giám đốc kế hoạch sững sờ, vừa định nói.

Edward đi qua anh ta và nói với Khương Nhuệ Trạch bằng một giọng đầy vẻ lo lắng và tôn trọng:

"Xin lỗi, anh Khương, vừa rồi tôi đang họp nên không biết anh sẽ đến."

Khương Nhuệ Trạch ừ một tiếng: "Tôi tới đây tìm một người bạn, không có chuyện gì liên quan đến anh đâu, anh cứ đi làm việc của mình đi."

Edward gật đầu.

Khương Nhuệ Trạch bước về phía Tang Điềm.

Giám đốc kế hoạch mắt chữ o mồm chữ a, lúc này Edward mới nhìn anh ta, nhíu mày: "Vừa rồi anh không tôn trọng anh Khương à?"

"Xin lỗi, Edward, tôi, tôi không biết anh Khương này, anh ấy là..."

Edward cau mày: "Tôi nhớ hình như anh là người mới đến. Xem ra công tác đào tạo nhân viên của tập đoàn rất có vấn đề. Nếu không, tại sao lại không biết ông chủ là ai."

Giám đốc kế hoạch như ngạt thở. Người vừa rồi ... là ông chủ? !

Ông chủ đứng sau của MP? !

Như đoán được anh ta đang nghi ngờ điều gì đó, Edward nói: "Người sáng lập MP là Melantha Lanscelot- mẹ của anh Khương. Chuyện này ở MP không phải là bí mật."

Giám đốc kế hoạch: ! ! ! Tôi chỉ mới nhận chức được vài ngày! Tôi thực sự không biết!

Người bị sốc không kém chính là Tang Điềm.

"Sao anh lại tới đây?"

"Không đúng! Làm sao anh có thể lẻn vào MP được!"

Khương Nhuệ Trạch nói: "Công ty của tôi thì tôi có thể đường đường chính chính bước vào thôi."

Tang Điềm vô cùng sửng sốt: "Công ty của anh?!"

Anh Lưu và các trợ lý:? ? ? ! !

Khương Nhuệ Trạch gật đầu: "Đây là một trong những di sản mẹ tôi để lại."

Tang Điềm cắn một miếng bánh mì và thốt ra lời nói thô thiển không giống với phong thái của một nữ minh tinh: "Mẹ nó, Khương sắt thép, anh giàu vậy sao?!"
Chương 382: Chỉ là vòng hạt thủy tinh mua ở quầy hàng rong thôi

Trên sân thượng, tất cả những người khác đều lùi ra xa.

Ánh mắt Khương Nhuệ Trạch lướt một vòng qua người Tang Điềm, che giấu sự kinh ngạc, trai thẳng lên tiếng: “Mặc như vậy cô không thấy lạnh sao?”

Tang Điềm lườm anh ta một cái, quấn chặt áo phao: “Anh đang nói thừa đấy.”

Khương Nhuệ Trạch bĩu môi, đưa chiếc túi trong tay cho cô.

“Cái gì vậy?”

Tang Điềm làu bàu, mở ra xem, hai mắt sáng lên: “Bánh donut.”

Đảo mắt, cô ấy lại cau mày: “Anh chê tôi còn chưa đủ béo đúng không!”

“Gầy như que củi, cô béo chỗ nào?” Khương Nhuệ Trạch chê bai: “Gió trên sân thượng mà lớn hơn chút nữa là có thể thổi bay cô luôn đấy.”

Tang Điềm nghe câu này liền vui vẻ, cô lấy bánh donut ra cắn một miếng, ngẩng đầu nhìn anh ta: “Anh đến tìm tôi là để đưa cái này à?”

Ánh mắt Khương Nhuệ Trạch sáng lên, xấu hổ rời mắt đi: “Không phải, tôi đến thị sát công việc.”

Tang Điềm cười chế giễu, im lặng một lúc, cô nói: “Cảm ơn nhé, vị trí đại diện nhãn hàng M&P này là anh đi cửa sau để lấy giúp tôi đúng không.”

Khương Nhuệ Trạch: “Không phải.”

“Tôi cũng đâu có ngốc.”

“Dù sao thì cô cũng không thông minh.”

Khương Nhuệ Trạch nói xong, thấy đôi mắt cô như muốn bốc hỏa, khóe miệng còn dính vụn bánh donut, giống như một con chuột hamster giận dữ.

Anh ta không nhịn được mà cười ra tiếng, vươn tay lau đi vụn bánh trên khóe miệng của cô, ánh mắt hai người chạm nhau, Khương Nhuệ Trạch giả bộ thu tay một cách tự nhiên

“Làm việc cho tốt, lượng tiêu thụ của sản phẩm quý mới của M&P mà giảm thì tôi tìm cô tính sổ.”

Tang Điềm lại biến thành trái ớt nhỏ bốc hỏa: “Vậy thì anh chết chắc rồi! Sắp biến thành tên nghèo kiết xác rồi.”

“Muốn biến tôi thành kẻ nghèo thì cô phải cố gắng rồi.”

Tang Điềm nhấc chân đá vào bắp chân của anh ta.

Khương Nhuệ Trạch không hề động đậy, chế giễu: “Sức yếu như gà rù ấy, ăn nhiều thêm chút đi.”

“Hừ! Lần sau tôi bảo chị tôi đánh anh!”

“Em gái tôi chắc chắn là đứng về phía tôi rồi, cô cứ nằm mơ giữa ban ngày đi.”

“Khương Nhuệ Trạch!”

Hai người nói chuyện bình thường không quá ba phút, nhất định cứ phải bắt đầu đối chọi với nhau.

Khương Nhuệ Trạch mặc kệ cho cô đấm đá loạn xạ trên người mình, dù gì thì chút sức lực ấy cũng chỉ giống như con mèo con đang làm nũng thôi.

“Đừng quậy nữa.” Khương Nhuệ Trạch túm lấy tay Tang Điềm.

Đột nhiên, bàn tay Tang Điềm truyền tới một cảm giác vững chắc kèm theo chút ấm áp, trên cổ tay có thêm một chuỗi vòng tay ngọc bích.

Màu xanh đậm, xinh đẹp khiến người ta nhìn vào liền sáng cả mắt.

Chiếc vòng tay ngọc bích mang theo một chút ấm áp, là nhiệt độ của Khương Nhuệ Trạch.

“Đây là cái gì?”

“Quà sinh nhật.” Khương Nhuệ Trạch tùy ý nói: “Tôi phải rời khỏi Đế Quốc một thời gian, ngày sinh nhật cô chưa chắc đã về kịp, cho nên tôi tặng cô trước vậy.”

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

“Tôi không cần! Anh lấy về đi!”

Tang Điềm nhanh chóng gỡ chiếc vòng tay xuống, tuy cô không hiểu gì về đá quý, nhưng vẫn chưa từng nhìn thấy vòng tay ngọc bích nào xanh tới mức này.

Đoán thôi cũng biết là rất đắt!

“Chỉ là vòng hạt thủy tinh thôi mà, không cần thì cô vứt đi.”

Khương Nhuệ Trạch vẻ mặt không kiên nhẫn.

“Thủy tinh?”

Khương Nhuệ Trạch: “Ừm, mua ở quầy hàng rong.”

“Thật chứ?”

“Nếu không thì sao?” Khương Nhuệ Trạch trêu chọc: “Tôi cũng đâu phải thằng ngốc, không lẽ lại đi tặng ngọc lục bảo cho cô chắc?”

Tang Điềm thầm nghĩ cũng đúng, quay đầu trừng mắt với anh ta: “Anh có biết cách nói chuyện đàng hoàng tử tế không vậy!”

“Đi đây.” Khương Nhuệ Trạch không tiếp tục đùa giỡn với cô, chăm chú nhìn cô một lúc.

Tang Điềm bị anh ta nhìn tới đỏ cả mặt.

“Ăn uống cho đàng hoàng, ăn nhiều một chút, bây giờ quá gầy rồi, đánh người chẳng khác nào gãi ngứa.”

Khương Nhuệ Trạch nói xong liền rời đi.

Tang Điềm nhìn bóng lưng của anh ta, đôi mắt sáng lên: “Khương Nhuệ Trạch.”

“Hử?”

“Anh xuất ngoại là đi đâu?”

Khương Nhuệ Trạch im lặng một lúc: “Nước C.”

“Đất nước của cây Phong à……vậy anh mang về cho tôi mấy cái lá cây phong nhé, phải là loại to hơn cả mặt ấy.”

Tang Điềm giấu tay đằng sau lưng, sờ lên chiếc vòng ngọc bích trên cổ tay, rời tầm mắt: “Tôi đợi anh.”

Khương Nhuệ Trạch hơi sững lại, mỉm cười: “Được.”

Sau khi anh ta đi, người khác mới đi tới, Tang Điềm sờ viên ngọc trên cổ tay, có hơi mất mát.

“Tang không cay, cái con bé yêu tinh này! Em giấu giỏi quá nhỉ!!”

Anh Lưu kích động: “Có phải em đã sớm biết anh ta là ông chủ đứng phía sau M&P rồi không?”

Tang Điềm thầm nghĩ, em biết cái chó gì, em cũng chỉ là vừa mới biết thôi, được không hả!

“Trên mạng đang đồn Khương võ thần bước chân vào giới giải trí là để tìm chị dâu, cái này là thật à?”

“Sao có thể!” Tang Điềm phủ nhận: “Chị của em vừa xinh đẹp vừa phong độ, có điên mới đi làm chị dâu của chị ấy, nhất định phải làm bạn gái của chị ấy chứ!”

Anh Lưu không thèm để ý đến cô ấy.

Sau khi chú ý tới chiếc vòng ngọc trên tay cô, ánh mắt anh ta dại ra.

“Đây là cậu ba nhà họ Khương tặng cho em à?”

“Ừm.”

Tang Điềm giơ cổ tay lên, lắc lắc.

“F*ck! Tổ tông của tôi ơi, em nhẹ tay một chút được không! Có biết cái vòng này có giá trị bao nhiêu không hả!” Tim của anh Lưu như muốn rớt ra ngoài, giơ hai tay ra hứng, sợ Tang Điềm lắc rơi mất chiếc vòng ngọc.

“Chẳng phải chỉ là một chiếc vòng hạt thủy tinh mua ở lề đường hay sao, có thể có giá bao nhiêu chứ.”

“Phì! Em ra lề đường tìm mua một chiếc cho anh xem nào!” Anh Lưu kích động: “Đây là ngọc lục bảo đế vương đấy nhé! Cái màu sắc này...ôi trời ơi, phá gia chi tử mà! Nguyên liệu tốt như này không làm thành vòng tay nguyên khối mà lại cắt ra thành chuỗi vòng ngọc ……”

Nhà anh Lưu kinh doanh đá quý, không thể nào nhìn nhầm được.

Tang Điềm sững sờ: “Là ngọc bích thật à, không phải thủy tinh?”

Anh Lưu trừng mắt với cô: “Anh lừa em làm gì!”

“Vậy thứ đồ chơi này đáng giá bao nhiêu?”

Đôi mắt ghen tị của anh Lưu đang chuyển sang màu xanh lục, chua chát nói: “Màu xanh này, giá trị ít nhất cũng phải tới tám số đấy.”

Tám số á, thế chẳng phải là...nghìn, nghìn vạn?

Tang Điềm ngơ luôn, nghĩ tới câu nói ban nãy của Khương Nhuệ Trạch.

——Chỉ là hạt thủy tinh thôi mà, không cần thì cô vứt đi!

“Khương Nhuệ Trạch chắc chắn là điên rồi……”

……

“Cô Khương Mỹ Lâm, người sáng lập Hades hiện tại đang ở Đế Quốc, ngài ấy đồng ý cho cô một cơ hội gặp mặt.”

“Tôi đã cố gắng hết sức rồi, người sáng lập- Mr.Whiteness thần bí cỡ nào, cô cũng biết rồi đấy.”

Khương Mỹ Lâm tắt máy, dặn dò tài xế chở đến địa chỉ cô đưa.

Hades đột nhiên muốn ngưng hợp tác giữa chừng, khiến cho tất cả những gì cô đầu tư vào trước đó đều thành công cốc, tổn thất hai mươi tỷ, có thể trực tiếp khiến cô mất đi tất cả sự ủng hộ từ tập đoàn Minh Nghiệp.

Quan trọng là vấn đề lại xuất phát từ bản thân cô.

Hades cũng không cấu thành hành vi hủy hợp đồng!

Tới nơi, là khách sạn 7 sao Weston.

Khương Mỹ Lâm bước nhanh vào trong sảnh, nói với lễ tân: “Tôi là Khương Mỹ Lâm, tôi tới tìm Mr.Whiteness, tôi có hẹn với ngài ấy.”

Sau khi lễ tân gọi điện thoại xác nhận: “Vâng, cô Khương, Mr.Whiteness mời cô lên nhà hàng Sky trên tầng cao nhất, ngài ấy đang đợi cô.”

Khương Mỹ Lâm đi theo người dẫn đường, lên tới tầng cao nhất.

Sau khi ra khỏi thang máy, cô ta hít sâu một hơi, nụ cười trên gương mặt trông gượng gạo, muốn thử ép xuống vẻ kiêu ngạo trên khuôn mặt.

Hôm nay……cô tới là để cầu xin người ta.

Khương Mỹ Lâm hít sâu một hơi, đi về phía Sky Garden.

Từ phía xa, cô nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

“Chị à, sườn bò ở đây siêu ngon luôn, em cắt sẵn cho chị rồi đấy.”
Chương 383: Gọi cô tới là để sỉ nhục cô

(*Cảnh báo: không đọc chương này khi đang ăn)

Toàn bộ Sky Garden chỉ có ba người đang dùng bữa.

Không đợi Khương Tiểu Bảo ân cần dâng lên, Bạc Hạc Hiên đã đưa phần sườn bò được cắt sẵn đổi với đĩa của Khương Mạn.

Khương Mạn ăn một miếng, lắc đầu: “Cái miệng của em bị chiều hư rồi.”

Hiển nhiên là không hài lòng với mùi vị này.

Tuy là không hài lòng, nhưng vẫn ăn hết miếng này đến miếng khác, không thể lãng phí.

Khương Tiểu Bảo bĩu môi, thái độ không hề tốt, trừng mắt với Bạc Hạc Hiên.

Bạc Hạc Hiên khẽ cười, lắc ly rượu vang trong tay, uống một ngụm, yên tĩnh nhìn Khương Mạn ăn.

Giọng nói chói tai của một người phụ nữ truyền tới, kết hợp với tiếng giày cao gót gõ cồm cộp lên mặt đất: “Sao các người lại ở đây!”

Khương Mỹ Lâm xông tới với khí thế hung dữ, hung hăng trừng mắt nhìn ba người bọn họ.

Sau khi nhìn thấy Khương Mỹ Lâm, sắc mặt Khương Tiểu Bảo trầm xuống.

Lập tức chế giễu: “Ai yo, đây không phải là chị hai sao, sao thế, khách sạn này là chị mở à?”

“Không tới lượt em quản đâu.”

Khương Mỹ Lâm nhìn Khương Tiểu Bảo, nghi ngờ không thôi, ánh mắt nhìn vào chỗ cổ tay trống rỗng của cậu ta, nhăn mày hỏi: “Chiếc đồng hồ chị tặng em đâu?”

Khương Tiểu Bảo suýt chút nữa không nén được cơn giận.

Cô ta còn có mặt mũi mà hỏi?

Khương Mạn xử lý xong chỗ sườn bò, lau miệng nói: “Vốn đã ăn không ngon rồi, còn có một mùi thối bay tới.”

“Cô trước giờ chưa từng đánh răng sao? Để bao lâu rồi vậy, cái mùi cứt chim đó vẫn chưa bay hết nữa?” Khương Mạn thắc mắc.

Khương Mỹ Lâm cắn răng, mặt trắng bệch.

Vốn muốn lấy ly rượu ở bên cạnh để tạt vào người Khương Mạn.

Vừa vươn tay ra, Bạc Hạc Hiên liền ung dung nhấc ly rượu lên uống một ngụm.

Cô ta vồ hụt, Khương Tiểu Bảo sao có thể kìm nén thêm được nữa, cầm ly rượu của mình tạt thẳng lên mặt cô ta.

“A!!!”

Rượu vang tạt lên mặt, văng tung tóe lên bộ Âu phục cao cấp màu trắng của cô ta.

“Khương Tiểu Bảo!”

Khương Mỹ Lâm giơ tay, muốn tát vào mặt Tiểu Bảo.

Khương Tiểu Bảo đứng dậy, túm lấy cổ tay cô ta, tuy chỉ cao 1m75, nhưng cũng đã cao hơn Khương Mỹ Lâm một khúc rồi.

Trong mắt thiếu niên tràn đầy lửa giận, hung dữ như một con sói con.

“Khương Mỹ Lâm, cô cho rằng ông đây là tên ngốc, không dám đánh trả phải không?”

Khương Mỹ Lâm không thể tin nổi. Bao nhiêu năm nay, tuy Khương Tiểu Bảo thường xuyên chống đối cô ta, nhưng mỗi khi cô ta ra tay, thằng con hoang này chưa bao giờ dám đánh trả, chỉ dám đi mách cha!

“Khương Tiểu Bảo, mày muốn làm phản đấy phải không! Mày còn dám chống trả hả?”

“Cha tao thật đúng là nuôi ra cái thứ vô ơn mà, sao nào, bây giờ mày muốn làm con chó của Khương Mạn phải không?”

Khương Mạn châm một miếng sườn bò, cho vào miệng: “Tiểu Bảo à. Làm cho cô ta câm miệng đi.”

Khương Tiểu Bảo vả một cái lên mặt Khương Mỹ Lâm.

Chát một tiếng.

Tay Khương Tiểu Bảo hơi run run.

Lần đầu tiên cậu ta đánh vào mặt người khác, còn là đánh vào mặt con gái.

Tuy Khương Mỹ Lâm ác độc khiến cậu ta tức giận, nhưng dù gì cũng là lần đầu, không dám dùng hết sức.

“Khương Tiểu Bảo! Mày dám đánh tao!!!”

Giọng nói của Khương Mỹ Lâm chói tai, không để ý tới hình tượng mà muốn đánh lại.

Nhưng Khương Tiểu Bảo dù gì cũng là một thanh niên, có yếu tới đâu thì cũng đâu thể nào không xử lý được Khương Mỹ Lâm?

Khương Mạn chậc một tiếng, ngẩng đầu nhìn: “Chưa ăn cơm sao? Đánh mạnh vào! Đánh nát mồm cô ta cho chị!”

Khương Tiểu Bảo giữ lấy hai tay của Khương Mỹ Lâm, khuôn mặt nhăn nhó: “Em dù gì cũng là đàn ông, đánh vào mặt phụ nữ thì không có đạo đức cho lắm, có thể đổi chỗ khác không.”

Khương Mạn nhướn mày, phất tay: “Vậy em tự do phát huy đi.”

“Khương Tiểu Bảo, mày là đồ con hoang, mày thử đánh tao xem!!”

Khương Mỹ Lâm cũng phát điên rồi, tự tìm đường chết.

Khương Tiểu Bảo còn là thiếu niên, tính tình xốc nổi, tức thì tức, nhưng bảo cậu ta xử đẹp Khương Mỹ Lâm thì cậu ta lại không nỡ ra tay mạnh đến thế.

Hai từ ‘con hoang’ này, trong nháy mắt đã khiến cậu ta nhớ tới những chuyện mà mẹ cậu đã phải trải qua trong những năm này.

Nghĩ tới chiếc xe tải lao về mình ngày hôm đó!

Cậu ta suýt nữa thì chết! Suýt nữa là chết rồi!

Khương Tiểu Bảo hạ quyết tâm, nắm chặt tay đấm mạnh vào bụng của Khương Mỹ Lâm.

“A!”

Khương Mỹ Lâm lập tức cong người thành con tôm, hai mắt gần như lồi ra ngoài, bụng bị va đập mạnh, dịch vị trào lên.

Nói thì chậm chứ thực tế thì nhanh lắm, Khương Mạn kéo Khương Tiểu Bảo về phía chiếc ghế đẩu.

Thiếu gia Bảo Nhi tránh khỏi ‘vòi phun cám lợn’ của Khương Mỹ Lâm trong gang tấc!

“Ôi đệt! Sao cô có thể ghê tởm đến vậy!”

Khương Tiểu Bảo ọe luôn!

Khương Mỹ Lâm ăn một cú đấm, không đứng dậy nổi, khóe miệng còn dính mấy thứ ghê tởm mà cô ta vừa nôn ra, cả người chật vật vô cùng.

Động tĩnh lớn như vậy, người của khách sạn đương nhiên cũng chú ý tới.

Người đang bước vội tới là tổng dám đốc của khách sạn, Charlie nhìn thấy Khương Mỹ Lâm đang nằm trên một bãi nôn, lập tức chán ghét, nói:

ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

“Phục vụ đâu! Còn không mau dọn dẹp chỗ này!”

“Gọi bảo vệ tới! Nhanh chóng lôi người phụ nữ này vứt ra ngoài! Sky Garden là nơi mà ai cũng có thể lên hay sao?”

Bảo vệ đang định túm Khương Mỹ Lâm lên, thì lại bị cô ta đẩy ra.

Cả khuôn mặt của cô ta đều bẩn thỉu, tức giận hét lên: “Mấy người thử động vào tôi xem! Tôi là Khương Mỹ Lâm! Là người nhà họ Khương.”

Charlie không quan tâm cô ta là ai, khách sạn này chính là sản nghiệp dưới danh nghĩa Hades.

Lại nhìn về phía bàn ăn, lúc người đàn ông kia cau mày, Charlie sợ hết hồn.

“Mr.Whiteness, thực sự xin lỗi, là do chúng tôi sơ sót mới để người phụ nữ này lọt vào đây được.”

Lúc nghe thấy ‘Mr.Whiteness’, Khương Mỹ Lâm sững sờ.

Ngơ ngác nhìn Bạc Hạc Hiên ngồi đó, từ đầu tới giờ không hề lên tiếng.

Hoặc có thể nói, bây giờ cô ta mới chú ý tới.

Kể từ lúc bước vào, mọi sự chú ý của cô ta đều bị Khương Mạn và Khương Tiểu Bảo dẫn dắt.

Thông thường, ai lại có thể bỏ qua sự tồn tại của người đàn ông này chứ!

Khuôn mặt sắc lạnh, toát ra hơi thở lạnh lùng từ trong ra ngoài, dung mạo khôi ngô tuấn tú, điềm đạm ôn hòa khiến người ta không dám nhìn trộm.

Từ đầu tới cuối, Bạc Hạc Hiên đều không nhìn Khương Mỹ Lâm lấy một cái.

Nhưng Khương Mỹ Lâm nhận ra anh!

Cô ta biết anh là một ảnh đế, càng biết rõ anh là người nhà họ Bạc……

Nhưng sao anh ấy lại là……

“Anh là Whiteness? Sao anh có thể là ngài ấy!”

Giọng nói chói tai của Khương Mỹ Lâm càng làm tăng thêm vẻ điên dại của cô ta, ngay cả người như Charlie cũng phải cau mày.

Bạc Hạc Hiên làm như không nghe thấy. Cầm chiếc khăn ở bên cạnh lên, đưa cho Khương Tiểu Bảo.

“Chạm vào thứ bẩn thỉu thì lau cho sạch.”

Khương Tiểu Bảo lập tức hiểu được lời thâm thúy của anh.

Nhận lấy khăn, ngọt ngào đáp: “Cảm ơn anh rể!”

Tình huống trước mắt, sao Khương Mỹ Lâm có thể không hiểu được chứ?

Khương Mạn thong dong dựa lưng vào ghế, cười nhếch mép nhìn cô ta, Bạc Hạc Hiên ngay đến cả một ánh mắt cũng không thèm bố thí cho Khương Mỹ Lâm.

Khương Mỹ Lâm rùng mình, thế nào gọi là một tên hề? Cô ta bây giờ chính là một tên hề!!!

“Việc hợp tác giữa Hades và tập đoàn Minh Nghiệp không có bất cứ cơ hội xoay chuyển nào đâu.”

Bạc Hạc Hiên cuối cùng cũng lên tiếng.

Gương mặt Khương Mỹ Lâm dữ tợn: “Anh cố ý đúng không! Các người cố ý gọi tôi tới để cười nhạo tôi đúng không!!”

Bạc Hạc Hiên lắc đầu: “Nói như vậy không chính xác.”

Từng câu từng chữ anh nói đều vô cùng lịch sự, lịch sự như một con dao, cứa chằng chịt lên khuôn mặt Khương Mỹ Lâm.

“Gọi cô tới, là để sỉ nhục cô.”

Bạc Hạc Hiên cuối cũng cũng liếc nhìn cô ta một cái: “Hiểu không? Cô Khương Mỹ Lâm.”
Chương 384: Không những buồn nôn còn bị ám ảnh rối loạn cưỡng chế

Cái hành động sỉ nhục người khác này cũng chả phải chuyện hiếm gặp gì. Nhưng cái đám người này bị gọi tới để nghe sỉ nhục thì quả là trâu bò~

Khương Tiểu Bảo vô cùng sung sướng, lòng nghĩ: Anh rể nhà mình không hổ là ảnh đế, nhìn cái khí thế kia, ai có thể nghĩ anh ta là một tiểu thịt tươi mềm yếu?

Một giây sau cậu ta nghe thấy tiếng thét của Khương Mỹ Lâm. “Ngay từ đầu lời hứa hợp tác với Minh Nghiệp đã là một cái bẫy!”

“Các người lừa tôi!!”

“Không……tôi không tin! Sao anh có thể là whiteness, rõ ràng……”

Khương Khương Lâm bị đả kích, tâm trạng như phát điên không ngừng lặp lại mấy câu trong mồm.

“Là tập đoàn Đế Quốc đúng không! Tôi biết rồi, chắc chắn anh cấu kết với Bạc Thiên Y! hai anh em nhà anh to gan lắm, còn có Hades……các người ăn trộm tài sản của Đế Quốc!”

“Chuyện này để cho ngài Bạc biết, thì kể cả anh có là Bạc Hạc Hiên cũng phải ra hầu tòa!”

Khương Mạn phì cười. “Tiếng sủa cuối cùng của con chó nhà có tang à? bị bức điên lên cũng thú vị phết nhỉ.”

Giọng Bạc Hạc Hiên cũng lạnh lùng nói lại Khương Mỹ Lâm: “Chuyện Hades, cô có thể đi kể cho ngài Bạc.”

“Là một con chó được nhà họ Khương nuôi, cô đúng là một con chó tận tâm.”

Nụ cười trên miệng Khương Mạn lạnh đến thấu xương. “Làm người không muốn lại muốn làm chó.”

“Đáng tiếc, từ đầu tới giờ chả ai nhớ cô là ai, Khương Mỹ Lâm.”

Khương Mỹ Lâm phát ngốc, chỉ cảm thấy Bạc Hạc Hiên và Khương Mạn là hai con quỷ! Uy quyền của bản thân căn bản chả là cái gì trước mặt họ! Bọn họ không sợ……

Không sợ chuyện Hades bị người khác biết được.

Khương Tiểu Bảo thì đứng ngốc bên cạnh, lượng thông tin lúc nãy vừa nghe được làm cho đầu óc của cậu còn chưa kịp tiêu hoá, chỉ đưa mắt nhìn chằm chằm vào Bạc Hạc Hiên.

“Khương Tiểu Bảo, dù gì chị cũng là chị hai của em, em cấu kết với người ngoài bắt nạt chị?”

Tay cô ta cầm quả hồng lên, quay đầu nhìn Khương Tiểu Bảo.

Khương Tiểu Bảo lấy lại tinh thần chợt cười phá lên, cười tới híp cả mắt lại, làm cho Khương Mỹ Lâm nhìn cậu ta như nhìn một đứa điên.

Cậu ta buột mồm một câu: “Khương Mỹ Lâm, chị bị ngu hả?”

“Đến giờ phút này rồi mà chị còn bảo chị là chị hai của tôi? Hai mươi mấy năm, đã ngày nào chị coi tôi là một người em trai? Coi tôi như một người trong gia đình?”

“Phi!” Khương Tiểu Bảo nhổ nước bọt: “Kéo người xuống nước à! Chị mà coi tôi là em thì đã không tặng đồng hồ cho tôi, đã không trơ mắt nhìn người ta đến giết tôi!”

“Bây giờ diễn chị em tình cảm cái gì? Chị định biến tôi thành chìa khóa thoát thân à? chị xứng đấy.”

“Chị tôi chỉ có Khương Mạn thôi! Còn chị, cút ngay đi, đừng có làm ô nhiễm không khí!”

Mặt Khương Mỹ Lâm hết đỏ rồi lại tím, chuyện cái đồng hồ đã bại lộ, cô ta cũng có chút áy náy, đáng ngạc nhiên hơn là Khương Tiểu Bảo lại biết bản thân không phải con dòng thứ? Mấy ngày nay cô ta ở nhà, cũng không liên lạc gì với Khương Nghiệp Minh, cho nên không biết chuyện Khương Tiểu Bảo đã biết tất cả mọi chuyện.

“ Ai đó ‘mời’ vị này đi hộ cái.” Bạc Hạc Hiên mở mồm: “Ô nhiễm không khí phòng khách.”

Charlie đang đứng xem kịch vui ở bên cạnh lập tức gọi bảo vệ đưa Khương Mỹ Lâm đi. Vẻ ngoài điên cuồng của cô ta thu hút ánh mắt mọi người.

Cô ta bị bảo vệ lôi đi một đoạn mới như bừng tỉnh, chửi bới ầm ĩ, giãy giụa loạn lên.

Charlie cũng chả định giữ sĩ diện cho cô ta, còn chả cho bảo vệ giải tán đám đông, cứ thế lôi cô ta vứt ra khỏi cửa khách sạn.

“Tôi là Khương Mỹ Lâm, là giám đốc tập đoàn Minh Nghiệp!”

“Các người dám làm như vậy với tôi, tôi sẽ giết hết lũ các người!!”

Có thể bước chân vào khách sạn bảy sao thì chắc chắn bối cảnh gia đình không phải hạng bình thường. Khương Mỹ Lâm đứng ở ngoài cửa mắng chửi người khác, đúng là cảnh hiếm gặp!

Lúc này mọi người bu lại hóng hớt, còn có người giơ điện thoại lên quay clip. Bảo vệ sau khi đưa Khương Mỹ Lâm ra ngoài, thì đuổi người như đuổi chuột bọ, bảo cô sau này tránh xa đây ra.

“Các người cứ đợi đấy! tôi sẽ không bỏ qua đâu!”

Khương Mỹ Lâm vẫn tiếp tục chửi bới.

“Nhìn cái gì mà nhìn! Còn dám chụp ảnh! thu hết điện thoại lại cho tôi!”

“Có tin tôi làm cho các người không sống nổi ở Đế Quốc nữa không!”

Khương Mỹ Lâm nhìn đám người xung quanh thét lên, có người cất điện thoại rồi bỏ đi, cũng chả muốn dây vào một con đàn bà điên. Cũng có người đứng cười chế giễu tiếp tục giơ máy lên quay.

“Vậy thì sao……chị gái……”

Một thanh niên tốt bụng không nhịn được lên tiếng nhắc nhở: “Chị gái này, chị nhặt cái sợi nấm kim châm ở răng ra đã……”

“Tối qua ăn xong không tiêu hoá được, bị ợ ngược à?”

“Nhìn chị vừa buồn nôn lại còn bị bệnh ám ảnh cưỡng chế……”

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Khương Mỹ Lâm có điên tiết thế nào cũng còn giữ được trí thông minh, đưa tay sờ lên răng, đúng là dính một cọng nấm kim châm. Cả người cô ta phát run, người xung quanh thì chỉ trỏ đàm tiếu cô ta.

Khương Mỹ Lâm lao về phía xe của mình, lên xe thét lớn: “Lái xe, lái xe mau!!”

Tài xế không dám nói gì, lập tức lái xe đi. Xe vừa đi ra ngoài liền bị một chiếc xe từ đâu lao tới, lao đúng vào hàng ghế sau của Khương Mỹ Lâm.

Khương Mỹ Lâm nhìn thấy cái xe lao nhanh về phía mình, bị doạ sợ mặt tái mét. Tài xế còn chưa kịp phản ứng gì thì chiếc xe kia quay một đường lái vào hầm để xe ở bên cạnh. Khương Mỹ Lâm cứng đờ tại chỗ, cô ta biết chiếc xe kia cố ý.

Là cảnh cáo!

Là báo thù!

Là Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên báo thù cô ta!

“Cô, cô hai……chiếc xe vừa nãy, chúng ta có cần báo cảnh sát không!”

“Im mồm! gọi vệ sĩ tới đây cho tôi!!”

Lúc này, ở trên vườn hoa lộ thiên, Khương Tiểu Bảo đứng ở sau lan can nhìn ‘sự cố giao thông’ vừa mới xảy ra ở bên dưới. Trên mặt còn mang vẻ vui mừng sảng khoái, cảm giác bức bối trong lòng cũng được giải toả.

Nhưng đầu vẫn còn mơ hồ, ngơ ngác quay lại nhìn Bạc Hạc Hiên. Nhìn chằm chằm.

“Anh rể, cái kia……Hades làm ăn với Khương Mỹ Lâm là anh à?”

“Ừ.”

“Anh đợi em lên mạng search một cái nhé.”

Khương Tiểu Bảo móc cái điện thoại ra, sau một hồi tìm kiếm thì đưa tay lên che mồm: “Cái gì vậy! Hades là công ty lớn thứ ba?”

Đứng đầu là tập đoàn Đế Quốc, đứng thứ hai là Lancelot, thứ ba là Hades……

Não của Khương Tiểu Bảo bắt đầu quay cuồng.

“Anh là boss lớn của Hades, tại sao Khương Mỹ Lâm còn nói anh ở cái gì mà hoàng thất……”

“Hoàng thất……ơ……Bạc……”

Kỹ năng diễn xuất của Khương Tiểu Bảo ngày càng lên cấp, ánh mắt nhìn Bạc Hạc Hiên bắt đầu đờ đẫn: “Không, không phải đâu……không phải như em nghĩ đúng không……”

Khương Mạn không biết nói gì nhìn cậu ta, lắc đầu rồi đưa tay xoa bộ tóc như xoa lông chó.

“Chính là như em nghĩ đó.”

Khương Tiểu Bảo chấn động.

Bạc Hạc Hiên cong môi: “Tiểu thịt tươi bán thân không có đạo đức?”

Khương Tiểu Bảo chảy mồ hôi đầy lưng: “Hiểu nhầm……đều là hiểu nhầm thôi! Anh rể anh nghe em giải thích……không, em cảm thấy chúng ta cần làm quen lại từ đầu.”

“Không cần thiết đâu.”

Khương Mạn đứng lên, “Chị và anh rể em đi ra bãi xe đợi em, em ăn xong thì xuống, nhớ phải ăn hết!”

“Hả, còn phải ăn nữa?” Khương Tiểu Bảo nhìn miếng sườn lạnh ngắt ở trước mặt.

“Đúng vậy.” Khương Mạn nhướng mày: “Không được lãng phí đồ ăn.”

Khương Tiểu Bảo tự nhiên thấy đau khổ vô cùng, sớm biết vậy đã không đấm một cú vào bụng Khương Mỹ Lâm rồi. Bây giờ làm sao mà ăn được, cứ nhớ tới chuyện cô ta nôn……

“Eo.”
Chương 385: Khương Mỹ Lâm táng tận lương tâm đến điên cuồng

“Cha! Cha!!”

Khương Mỹ Lâm chạy như điên về nhà, Khương Nghiệp Minh và Khương Vân Kỳ đều ở nhà, người làm trong phòng khách đều bị di dời đi chỗ khác.

Chỉ có người một nhà bọn họ.

Đôi mắt Khương Mỹ Lâm đỏ au, cả người xộc xệch, nhếch nhác vô cùng.

“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Khương Tiểu Bảo sao lại biết được thân thế của chính nó? Cha đã nói cho nó biết sao?”

Khương Nghiệp Minh đứng dậy, đi về phía trước, giơ tay tát mạnh vào mặt Khương Mỹ Lâm.

“A!”

Khương Mỹ Lâm bị đánh tới mức loạng choạng, ngã nhào ra đất.

“Mỹ Lâm!” Khương Vân Kỳ vội vàng đỡ cô ta dậy, chắn trước mặt cô ta, cầu xin: “Cha, cha đừng đánh nó, chúng ta nói chuyện đàng hoàng, đừng động tay động chân được không ……”

Ánh mắt Khương Mỹ Lâm sững sờ, giống như không dám tin.

Trong mắt Khương Nghiệp Minh có sự tức giận, có sự khinh thường, nhưng nhiều hơn thế chính là sự đau lòng.

“Không động tay động chân? Cha chính là vì ra tay quá muộn nên mới không thể đánh cho nó tỉnh táo lại!”

“Con có biết nó đã làm gì không? Nó bắt tay với người nhà bác cả, muốn giết Tiểu Bảo!”

“Cho dù Tiểu Bảo không phải em ruột của mày, nhưng nó cũng sống cùng mày mười chín năm trời! Sao mày có thể nhẫn tâm ra tay với nó!”

Khương Nghiệp Minh tức giận vô cùng, Khương Vân Kỳ càng không thể tin nổi, nhìn về phía Khương Mỹ Lâm, giống như lần đầu biết được con người của cô ta vậy.

“Cha...cha nói thật sao? Mỹ Lâm nó...nó lại muốn giết Tiểu Bảo sao?”

Khương Mỹ Lâm cắn chặt môi, ánh mắt oán độc cực độ.

“Đúng thì đã sao! Nó vốn không phải là em trai của em, không phải người nhà chúng ta! Nó chính là tới để đòi nợ!”

“Nếu không phải cha mềm yếu, nhân từ, cứ nhất định phải nuôi cái thứ con hoang đó, thì liệu nó có thể sống đến hôm nay không?”

“Đừng nói là lấy mạng của nó, cho dù bắt nó quỳ xuống làm một con chó thì cũng là điều mà Khương Tiểu Bảo nó đáng bị vậy!”

Khương Nghiệp Minh giận tím mặt, chỉ tay vào mặt cô ta, nói không nên lời.

Khương Vân Kỳ càng không thể tin nổi, “Mỹ Lâm! Sao em có thể nói Tiểu Bảo như vậy, cho dù nó không phải là em trai ruột của chúng ta, nhưng nó cũng là con trai của cô mình, vốn dĩ là chúng ta nợ cô....”

“Em nhổ vào!”

Khương Mỹ Lâm loạng choạng đứng dậy, điên cuồng cười lớn: “Em không cần biết Khương Nhược Lai, Khương Nghiệp Lễ là vì ai mà chết, kẻ thắng làm vua, bọn họ thua thì bọn họ phải chịu!”

“Hơn nữa, kẻ hại hai anh em họ là nhà bác cả, chẳng liên quan đéo gì đến chúng ta cả! Khương Tiểu Bảo, Khương Mạn bọn nó chính là nợ chúng ta!”

“Con làm sai chỗ nào? Con không sai! Kẻ sai là bọn họ!”

“Mày...., thì ra mày đã sớm biết ……” Khương Nghiệp Minh một tay ôm lấy ngực.

Khương Mỹ Lâm cười lạnh: “Con đương nhiên là biết! Chẳng phải chỉ là bác cả cho người giết chết cha mẹ của Khương Mạn thôi sao, hừ, nếu là con, ban đầu đã giết chết hết mấy anh em Khương Mạn rồi! Đoạt luôn cả Lancelot vào tay!”

“Còn có Khương Tiểu Bảo và mẹ nó, nực cười! Khương Nhược Lai kia chính là một bà điên, sống trên đời này chỉ tổ lãng phí không khí, chi bằng chết đi cho rồi!”

“Cho nên mới nói bác cả vẫn là mềm lòng rồi, thật không hiểu nổi bác ấy sao lại giữ lại Khương Nhược Lai và Khương Tiểu Bảo nữa……”

Khương Vân Kỳ run sợ nhìn cô ta, không tin được cô ta lại có thể thốt ra những lời này.

Nhưng hiển nhiên những gì Khương Mỹ Lâm biết cũng có giới hạn.

Ít nhất thì năng lực trên cơ thể Khương Nhược Lai, và những kẻ nghiên cứu thí nghiệm, coi bà ấy như một đối tượng giải phẫu để nghiên cứu, Khương Mỹ Lâm cũng không biết.

Nhưng cho dù là vậy, Khương Vân Kỳ vẫn kinh hãi nửa ngày trời mới thốt lên được.

Giọng nói của anh ta run rẩy: “Sao em có thể nói ra những lời đó?”

Khương Mỹ Lâm cười lạnh: “Nói thì đã là gì, sớm muộn gì em cũng sẽ khiến cho đám người Khương Mạn phải chết hết! Tiễn bọn họ xuống gặp mặt vợ chồng Khương Nghiệp Lễ!”

“Súc sinh! Mày đúng là cái thứ súc vật!!”

“Sao tao lại.... sao tao lại nuôi ra một kẻ táng tận lương tâm đến điên cuồng như mày chứ ……”

Khương Nghiệp Minh giơ tay lên muốn tát Khương Mỹ Lâm, lời còn chưa nói xong, cơ thể ông ta cứng lại, ngã xuống đất, cơ thể co rút, miệng sùi bong bóng.

“Cha!”

Khương Vân Kỳ ôm lấy Khương Nghiệp Minh, thấy trạng thái của ông thật sự bất thường.

“Là đột quỵ! Cha bị đột quỵ rồi!!”

“Mỹ Lâm mau gọi người tới!!! Gọi xe cấp cứu! Nhanh lên!!”

“Khương Mỹ Lâm, em muốn hại chết cha sao?”

Khương Mỹ Lâm vẫn đứng yên một chỗ, giống như không nghe thấy tiếng của Khương Vân Kỳ.

Cô ta từng bước, từng bước lùi lại, trong miệng lẩm bẩm: “Con không sai, là bọn họ sai ……”

“Là bọn họ có lỗi với con, không xứng, …bọn họ đều không xứng làm người nhà của con ……”

Sắc mặt Khương Vân Kỳ trở nên kinh hãi, anh ta không thể tin nổi, anh ta thất vọng đến cực độ.

“Khương Mỹ Lâm!!”

Khương Mỹ Lâm chạy đi, không quan tâm đến sự thất vọng của Khương Vân Kỳ, không quan tâm đến Khương Nghiệp Minh đang bị đột quỵ, quay đầu liền chạy mất!

……

Tin tức Khương Nghiệp Minh bị đột quỵ, ngày thứ hai Khương Tiểu Bảo mới biết được.

Khương Vân Kỳ gọi điện thoại tới.

Khương Tiểu Bảo có chút hoảng hốt, cuối cùng vẫn là Khương Mạn lôi cậu ta đến bệnh viện thăm Khương Nghiệp Minh.

Bên ngoài phòng cấp cứu, Khương Vân Kỳ kể rõ tình hình.

“Là bị đột quỵ, vẫn chưa thoát khỏi giai đoạn nguy kịch.”

“Bác sỹ nói rồi, sau này rất có khả năng sẽ để lại di chứng, có thể câm, trí tuệ không còn minh mẫn, và rất nhiều di chứng khác ……”

Khương Tiểu Bảo cách một tấm kính nhìn Khương Nghiệp Minh nằm trên giường bệnh, nửa ngày trời mới thốt nên lời: “Cha....bác hai sao lại bị đột quỵ?”

Khương Vân Kỳ biểu cảm đau khổ, nghiến răng nói ra cái tên Khương Mỹ Lâm.

“Chính nó khiến cha tức giận thành ra thế này!”

“Hôm qua sau khi cha đột quỵ, nó liền chạy mất! Hoàn toàn không quan tâm đến cha sống hay chết!!”

“Chị ta sao?” Khương Tiểu Bảo tức đến phát run, “Chị ta có còn là người không? Đây là cha đẻ của chị ta mà!!”

“Anh sẽ không nhận người em gái như nó nữa.”

Khương Vân Kỳ cảm thấy căm hận,

“Anh cả?” Khương Tiểu Bảo ngạc nhiên nhìn anh ta.

Khương Vân Kỳ hít sâu một hơi, lắc đầu, trong mắt chỉ có sự thất vọng và ghét bỏ đối với Khương Mỹ Lâm:

“Nó bị điên rồi, anh biết nó đã thay đổi, nhưng anh không ngờ nó lại thay đổi tới cái mức độ điên cuồng và táng tận lương tâm đến thế ……”

“Ngay cả lương tri cơ bản của một con người, nó cũng chẳng còn nữa rồi! Ngay đến cha mà nó cũng nỡ vứt bỏ, càng đừng nói đến những thứ khác ……”

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Khương Vân Kỳ cảm thấy đáng sợ.

Sau khi anh ta biết được những việc mà nhà bác cả đã làm, ngay đến cả phòng thí nghiệm anh ta cũng không dám tới nữa, nghĩ tới những nghiên cứu trước kia mình làm mà không hề biết gì, cả người anh ta chỉ cảm thấy ớn lạnh, hai ngày nay anh ta đã rửa tay vô số lần……

Đôi tay bị rửa đến đỏ ửng và trầy xước, nhưng anh ta vẫn cảm thấy bản thân mình dơ bẩn ……

Nhưng Khương Mỹ Lâm thì sao……

Cô ta đã sớm biết những tội các của nhà bác cả, nhưng vẫn không hề cảm thấy áy náy một chút nào!

Những lời mà cô ta nói, Khương Vân Kỳ thậm chí không dám trần thuật lại, anh ta cảm thấy rét run...

Đó không phải là em gái của mình, đó là một con quái vật!!

Mà đối mặt với Khương Tiểu Bảo……

Khương Vân Kỳ nặng nề quỳ xuống.

“Tiểu Bảo, anh có lỗi với cô.”

Đôi mắt Khương Vân Kỳ đỏ au: “Anh sẽ chuộc tội, bất kể cha sau này trở nên như thế nào, anh cũng sẽ gánh vác! Là gia đình anh........có lỗi với em và cô, có lỗi với nhà chú ba ……”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom