Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-cua-trai-cua-nu-phu-1773
Chương 1773: Cua đổ minh chủ võ lâm (8)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Hermann hoàn toàn bình thản nói: “Nếu việc ta thích Wendy có nghĩa phương diện yêu thích của ta có vấn đề, vậy cứ xem là có vấn đề đi.”
Phong Quang hoàn toàn không muốn xác nhận những lời này!
Cô trầm mặc trong chốc lát, lần này nói bằng ngữ khí khẳng định, “Hermann, ta cảm thấy phương diện yêu thích của chàng thật sự có vấn đề. Đương nhiên không bao gồm phương diện chọn người yêu.”
Cô rất thông minh thêm vào một câu cuối.
Hermann đặt cô lên giường, lại ép sát lên người cô, hắn nhìn cô, nghiêm trang hỏi: “Ngoại trừ phương diện chọn người yêu, sao Wendy lại cảm thấy ta có sở thích kỳ quái?”
“Bởi vì chàng nuôi một con sủng vật rất kỳ quái!”
“Là Kemira.”
Phong Quang nghe thấy cái tên này, khóe mắt liền co giật. Cô lạnh lùng nói: “Chàng có thể đừng đặt cái tên giống người như thế cho một con bạch tuộc xấu như vậy hay không?”
“Trước Wendy, chỉ có Kemira nguyện ý ở cạnh ta.”
Cô chợt ngừng lại một chút, rất nhanh nghĩ tới hình tượng của Hermann trong mắt mọi người, xa cách, không có tình cảm, chỉ biết dựa theo quy định mà làm việc... Có thể nói, Hermann quả là nhân vật mà những người khác không muốn tiếp cận chút nào.
Với những chuyện trước khi Hermann lên làm Giám mục, những người khác không biết, Phong Quang cũng không biết được, nhưng nghe hắn một câu bình thản như thế, cô bỗng nhiên lại có chút đau lòng.
Phong Quang duỗi tay ôm lấy eo hắn, thấy quần áo trên người hắn đã bị mình túm nhăn, cô càng thêm áy náy, “Rất xin lỗi... Hermann.”
“Wendy không cần xin lỗi ta.” Ánh mắt Hermann ôn hòa.
Cô lại cọ đầu vào ngực hắn, dáng vẻ ngoan ngoãn như vậy thật dễ dàng khiến tim người ta tan chảy, Hermann cũng không nhịn được mà hơi xoay người, để cô ghé vào ngực mình. Hắn khẽ vỗ về lưng cô, nhẹ nhàng nói: “Ta rất ổn.”
Đặc biệt là hiện tại, có cô ở trong lòng, hắn cảm thấy không còn gì ổn hơn.
Một khi Phong Quang đã muốn tỏ ra ngoan ngoãn, thì không ai có thể so được cả, cô nói với giọng ngọt ngào: “Nể tình con bạch tuộc xấu kia ở bên cạnh chàng lâu như vậy, về sau ta liền cố tiếp nhận sự tồn tại của nó thôi.”
“Đây là vinh hạnh của Kemira.” Tay Hermann đặt lên hông cô, không phải vì muốn làm gì khác, mà chỉ để nhẹ nhàng xoa eo cô, giúp cô giảm đau nhức do sự “nhiệt tình quá độ” của hắn gây ra.
Phong Quang thích ý hưởng thụ sự phục vụ miễn phí này, tuy thần trí cô quả thực cực kỳ sảng khoái, nhưng cảm giác nguy cơ thì vẫn còn, “Hermann, về sau chàng không được quá thân thiết với Thánh Nữ kia.”
“Ta và cô ta chưa từng thân thiết.” Đây là lời nói thật.
Cô tỏ vẻ vừa lòng, lại không yên tâm nói: “Về sau chàng cũng không thể thân được. Hermann, chàng đẹp như thế, lại biết săn sóc như vậy, nếu người con gái khác lại coi trọng chàng thì biết làm sao?”
Nói xong, cô buồn rầu nhíu mày.
Hermann không hiểu nỗi lo của cô từ đâu mà đến, rốt cuộc thì diện mạo của hắn trước nay đều không phù hợp với thẩm mỹ của số đông, hắn không có mái tóc vàng, cũng không có xuất thân cao quý, người tán dương hắn chỉ có những giáo đồ trung thành nhất của Tòa Thánh mà thôi.
Ở trong mắt hắn, Phong Quang cũng coi như lạ lùng, cô nói hắn đẹp, lại luôn tưởng hắn không chú ý mà lén nhìn hắn. Có lẽ Phong Quang mới là người có vấn đề về phương diện yêu thích kia, cho nên cô mới coi trọng một Hermann không xuất chúng.
Hermann vẫn luôn không rõ, mình có điểm nào có thể hấp dẫn được tiểu nha đầu hoạt bát đáng yêu này. Rõ ràng cô có rất nhiều lựa chọn, các hoàng tử chưa lập gia đình của các quốc gia đều rất vui lòng kết thân cùng Hạ quốc, Hermann cũng có thể khẳng định, trong đám hoàng tử đó, nhất định sẽ có người xuất chúng hơn hắn về diện mạo, ví dụ như Richard.
Không ai có thể phủ nhận, diện mạo của Richard quả thật rất hoàn mỹ.
Cho nên đối với lo lắng của cô rằng hắn sẽ bị người phụ nữ khác coi trọng, Hermann chỉ có thể ôm cô, nghiêm túc trả lời: “Wendy yên tâm, trước nay ta không thích phụ nữ, ta chỉ thích Wendy mà thôi. Cho nên, dù thật sự có người phụ nữ khác tiến đến, ta cũng không có chút hứng thú nào cả.”
Dứt lời, hắn lại nắm tay Phong Quang, đặt lên chỗ nào đó đã vì cô mà “ngẩng đầu ưỡn ngực”, “Cảm nhận được không? Nơi này chỉ có thể vì Wendy mà phản ứng.”
Đây đúng là một cách tỏ lòng trung thành khiến người ta mặt đỏ tai hồng.
Hắn lại cảm thấy điều này không có gì không đúng, ngay cả khi thấy gương mặt Phong Quang phiếm hồng, hắn cũng chỉ cho rằng cô đang vui vẻ, “Nơi này... cũng chỉ có thể thuộc về Wendy.”
“... Chàng đừng nói nữa...” Phong Quang nâng một tay khác lên che mắt mình, cô cảm thấy hiện tại càng nhìn khuôn mặt đầy vẻ đương nhiên của hắn, cô sẽ càng thêm ngượng ngùng.
Hermann lại không hiểu rõ sự e lệ của cô, rốt cuộc thì hắn và cô đã xảy ra “quan hệ đó”, ngay không lâu trước đây, hắn đã dùng bộ phận này khiến cô vui sướng kịch liệt, đồng thời hắn cũng hưởng thụ sự vui sướng ngập tràn, cho nên đây không phải một việc đáng thẹn thùng.
Nhưng từ trong xương tủy Phong Quang đã có tính tình kín đáo của người phương Đông, vì thế so với Hermann hết sức cởi mở, Phong Quang cảm thấy... mình và người bản xứ Tây Âu này đúng là khác biệt!
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

Xem ảnh 2

Phong Quang hoàn toàn không muốn xác nhận những lời này!
Cô trầm mặc trong chốc lát, lần này nói bằng ngữ khí khẳng định, “Hermann, ta cảm thấy phương diện yêu thích của chàng thật sự có vấn đề. Đương nhiên không bao gồm phương diện chọn người yêu.”
Cô rất thông minh thêm vào một câu cuối.
Hermann đặt cô lên giường, lại ép sát lên người cô, hắn nhìn cô, nghiêm trang hỏi: “Ngoại trừ phương diện chọn người yêu, sao Wendy lại cảm thấy ta có sở thích kỳ quái?”
“Bởi vì chàng nuôi một con sủng vật rất kỳ quái!”
“Là Kemira.”
Phong Quang nghe thấy cái tên này, khóe mắt liền co giật. Cô lạnh lùng nói: “Chàng có thể đừng đặt cái tên giống người như thế cho một con bạch tuộc xấu như vậy hay không?”
“Trước Wendy, chỉ có Kemira nguyện ý ở cạnh ta.”
Cô chợt ngừng lại một chút, rất nhanh nghĩ tới hình tượng của Hermann trong mắt mọi người, xa cách, không có tình cảm, chỉ biết dựa theo quy định mà làm việc... Có thể nói, Hermann quả là nhân vật mà những người khác không muốn tiếp cận chút nào.
Với những chuyện trước khi Hermann lên làm Giám mục, những người khác không biết, Phong Quang cũng không biết được, nhưng nghe hắn một câu bình thản như thế, cô bỗng nhiên lại có chút đau lòng.
Phong Quang duỗi tay ôm lấy eo hắn, thấy quần áo trên người hắn đã bị mình túm nhăn, cô càng thêm áy náy, “Rất xin lỗi... Hermann.”
“Wendy không cần xin lỗi ta.” Ánh mắt Hermann ôn hòa.
Cô lại cọ đầu vào ngực hắn, dáng vẻ ngoan ngoãn như vậy thật dễ dàng khiến tim người ta tan chảy, Hermann cũng không nhịn được mà hơi xoay người, để cô ghé vào ngực mình. Hắn khẽ vỗ về lưng cô, nhẹ nhàng nói: “Ta rất ổn.”
Đặc biệt là hiện tại, có cô ở trong lòng, hắn cảm thấy không còn gì ổn hơn.
Một khi Phong Quang đã muốn tỏ ra ngoan ngoãn, thì không ai có thể so được cả, cô nói với giọng ngọt ngào: “Nể tình con bạch tuộc xấu kia ở bên cạnh chàng lâu như vậy, về sau ta liền cố tiếp nhận sự tồn tại của nó thôi.”
“Đây là vinh hạnh của Kemira.” Tay Hermann đặt lên hông cô, không phải vì muốn làm gì khác, mà chỉ để nhẹ nhàng xoa eo cô, giúp cô giảm đau nhức do sự “nhiệt tình quá độ” của hắn gây ra.
Phong Quang thích ý hưởng thụ sự phục vụ miễn phí này, tuy thần trí cô quả thực cực kỳ sảng khoái, nhưng cảm giác nguy cơ thì vẫn còn, “Hermann, về sau chàng không được quá thân thiết với Thánh Nữ kia.”
“Ta và cô ta chưa từng thân thiết.” Đây là lời nói thật.
Cô tỏ vẻ vừa lòng, lại không yên tâm nói: “Về sau chàng cũng không thể thân được. Hermann, chàng đẹp như thế, lại biết săn sóc như vậy, nếu người con gái khác lại coi trọng chàng thì biết làm sao?”
Nói xong, cô buồn rầu nhíu mày.
Hermann không hiểu nỗi lo của cô từ đâu mà đến, rốt cuộc thì diện mạo của hắn trước nay đều không phù hợp với thẩm mỹ của số đông, hắn không có mái tóc vàng, cũng không có xuất thân cao quý, người tán dương hắn chỉ có những giáo đồ trung thành nhất của Tòa Thánh mà thôi.
Ở trong mắt hắn, Phong Quang cũng coi như lạ lùng, cô nói hắn đẹp, lại luôn tưởng hắn không chú ý mà lén nhìn hắn. Có lẽ Phong Quang mới là người có vấn đề về phương diện yêu thích kia, cho nên cô mới coi trọng một Hermann không xuất chúng.
Hermann vẫn luôn không rõ, mình có điểm nào có thể hấp dẫn được tiểu nha đầu hoạt bát đáng yêu này. Rõ ràng cô có rất nhiều lựa chọn, các hoàng tử chưa lập gia đình của các quốc gia đều rất vui lòng kết thân cùng Hạ quốc, Hermann cũng có thể khẳng định, trong đám hoàng tử đó, nhất định sẽ có người xuất chúng hơn hắn về diện mạo, ví dụ như Richard.
Không ai có thể phủ nhận, diện mạo của Richard quả thật rất hoàn mỹ.
Cho nên đối với lo lắng của cô rằng hắn sẽ bị người phụ nữ khác coi trọng, Hermann chỉ có thể ôm cô, nghiêm túc trả lời: “Wendy yên tâm, trước nay ta không thích phụ nữ, ta chỉ thích Wendy mà thôi. Cho nên, dù thật sự có người phụ nữ khác tiến đến, ta cũng không có chút hứng thú nào cả.”
Dứt lời, hắn lại nắm tay Phong Quang, đặt lên chỗ nào đó đã vì cô mà “ngẩng đầu ưỡn ngực”, “Cảm nhận được không? Nơi này chỉ có thể vì Wendy mà phản ứng.”
Đây đúng là một cách tỏ lòng trung thành khiến người ta mặt đỏ tai hồng.
Hắn lại cảm thấy điều này không có gì không đúng, ngay cả khi thấy gương mặt Phong Quang phiếm hồng, hắn cũng chỉ cho rằng cô đang vui vẻ, “Nơi này... cũng chỉ có thể thuộc về Wendy.”
“... Chàng đừng nói nữa...” Phong Quang nâng một tay khác lên che mắt mình, cô cảm thấy hiện tại càng nhìn khuôn mặt đầy vẻ đương nhiên của hắn, cô sẽ càng thêm ngượng ngùng.
Hermann lại không hiểu rõ sự e lệ của cô, rốt cuộc thì hắn và cô đã xảy ra “quan hệ đó”, ngay không lâu trước đây, hắn đã dùng bộ phận này khiến cô vui sướng kịch liệt, đồng thời hắn cũng hưởng thụ sự vui sướng ngập tràn, cho nên đây không phải một việc đáng thẹn thùng.
Nhưng từ trong xương tủy Phong Quang đã có tính tình kín đáo của người phương Đông, vì thế so với Hermann hết sức cởi mở, Phong Quang cảm thấy... mình và người bản xứ Tây Âu này đúng là khác biệt!
Bình luận facebook