-
Chương 231-235
Chương 231: Cô ta có thể sinh con trai cho ông đấy
"Này này, ông nhìn xem người kia là ai thế? Có phải là Đoạn Huyên của công ty đầu tư Thịnh Nhạc không?" Một lúc sau, Lý Nguyệt Hoa chỉ vào một người phụ nữ dáng dấp đoan trang đang đi tới gần và nói với Tô Nhạc Luân.
Tô Nhạc Luân nhíu mày thật chặt, cuối cùng xác nhận người này chính là CEO của công ty đầu tư Thịnh Nhạc- Đoạn Huyên. Cô ta được coi là nhân vật có tiếng ở cả thành phố Tân Hải, là nữ doanh nhân nổi tiếng được công nhận.
Công ty đầu tư Thịnh Nhạc và công ty đầu tư Hoa Hưởng được xem là hai con hổ của giới đầu tư Tân Hải, mặc dù bên trên còn có công ty con của Tập đoàn AG đặt tại Trung Quóc đè nặng, không ai dám tự xưng là số một Tân Hải.
Nhưng trong mắt các công ty nhỏ như của Tô Nhạc Luân thì cũng đã được xem là lớn vô cùng rồi. Họ hoàn toàn không có cơ hội hợp tác với những công ty như thế.
"Sao cô ta lại đến đây?" Tô Nhạc Luân nghi ngờ trong lòng, vì ông ta dường như nhớ rõ mình không hề mời cô ta, thực tế thì cho dù có mời, bên kia cũng chẳng chắc đã đến.
Thấy Đoạn Huyên đi tới, Tô Nhạc Luân thản nhiên nghiêm mặt tiến lên chủ động chào hỏi: "Chào giám đốc Đoạn."
Nhưng Đoạn Huyên đang nhìn về phía Thẩm Ngạo cách đó không xa, bị Tô Nhạc Luân cắt ngang suy nghĩ, lập tức quay đầu nhìn ông ta và hỏi: "Ông là?"
Tô Nhạc Luân vội lấy danh thiếp đưa qua: "Nghe danh giám đốc Đoạn đã lâu, tôi là Tô Nhạc Luân, cô là nữ doanh nhân nổi tiếng của Tân Hải, hôm nay gặp quả thực oai phong lẫm liệt."
Đoạn Huyên nhận lấy danh thiếp xem qua, rồi cười nói: "Rất hân hạnh, tôi còn việc, có dịp sẽ trò chuyện thêm."
Nói rồi, Đoạn Huyên không để ý đến Tô Nhạc Luân nữa, tiến thẳng tới phía trước.
"Hội trưởng Thẩm, hôm nay quả là ngày trọng đại, ngài lại đích thân đi tiếp khách sao?" Đoạn Huyên nhìn dáng vẻ Thẩm Ngạo ngồi trên ghế, gác chân bất cần đời, châm chọc nói.
Thẩm Ngạo giang hai tay ra: "Chẳng lẽ cô cảm thấy tôi như thế này không đủ trang trọng à?"
Đoạn Huyên không dám nói thế, thực ra cô ta có thể bước đến ngày hôm nay, có phần không thể tách rời khỏi Hải Đông Hội, chính xác hơn là không thể tách rời Thẩm Ngạo.
Vợ Thẩm Ngạo mất sớm, và ông ta có tình cảm đôi chút với Đoạn Huyên. Vì thế Thẩm Ngạo luôn tìm các cớ để tiếp cận Đoạn Huyên, nhưng chưa bao giờ công khai, lý do là vì Thẩm Ngạo chưa được Thẩm Hân Duyệt đồng ý.
Nếu không có sự đồng ý của Thẩm Hân Duyệt mà tìm mẹ kế cho cô ta, có lẽ Thẩm Hân Duyệt sẽ bỏ nhà ra đi mất.
"Trang trọng, rất trang trọng, hội trưởng Thẩm luôn rất trang trọng." Đoạn Huyên cười đáp lại.
Thẩm Ngạo quay lại tìm tên Đoạn Huyên trong danh sách, đánh dấu bằng bút rồi nói: "Được rồi, tôi đã ký giúp cô rồi, rảnh rỗi mời cô đến uống trà."
Đoạn Huyên gật đầu: "Nhất định rồi."
Sau khi Đoạn Huyên đi vào trong, Từ Thiên Thành dùng khuỷu tay đẩy Thẩm Ngạo: "Này, người phụ nữa này còn phong độ lắm đấy."
"Ông nói gì vậy? Tôi bảo ông này, ông không được động đến cô ấy đâu, nếu không tôi cắn ông đấy." Từ Thiên Thành vừa nhắc đến Đoạn Huyên, Thẩm Ngạo đã trợn mắt nhìn ông ta, Từ Thiên Thành đương nhiên chỉ cần liếc mắt đã nhìn ra suy nghĩ trong lòng Thẩm Ngạo ngay.
"Này này, ông lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi đấy. Tôi thấy ông độc thân bao nhiêu năm, cô đơn quá đỗi. Hơn nữa, đến lúc Hân Duyệt lấy chồng về nhà chúng tôi, ông sẽ không còn người tâm sự. "
Thẩm Ngạo không dám nói với người khác, nhưng với Từ Thiên Thành bây giờ, ông ta dường như có thể nói hết mọi chuyện, bởi vì hai người có địa vị tương đương: "Ông cũng thấy hợp với tôi phải không?"
Thấy mình nịnh đúng chỗ, Từ Thiên Thành bèn rèn sắt khi còn nóng: "Chắc chắn rồi, ông không thấy cô ta cũng có cảm tình với ông sao? Ánh mắt nhìn ông và người khác không giống nhau đâu. Chỉ cần ông hạ mình tiến lên một bước, tôi đảm bảo người ta sẽ đáp lại ông hai bước.
Theo tôi quan sát, cô ta có thể sinh con trai cho ông đấy."
Mấy lời này khiến Thẩm Ngạo vui mừng khôn xiết.
Nhưng trong mắt Tô Nhạc Luân, ông ta không thể hiểu nổi.
Bởi vì công ty của Mã Hiểu Lộ mới tổ chức lễ khai trương, thế mà Đoạn Huyên còn tới chúc mừng, ý nghĩa là gì ai cũng biết.
Hơn nữa, điều khiến ông ta khó hiểu hơn là trước mặt hai người kia, Đoạn Huyên không hề có vẻ ta đây là giám đốc công ty lớn, trái lại rất kính trọng.
Từ đầu đến cuối dù là các công ty lớn nhỏ, Thẩm Ngạo và Từ Thiên Thành đều không có ý định đứng dậy nghênh đón, nhưng những người kia lại cảm thấy đó là một vinh dự tột đỉnh, điều này khiến ông ta thực sự không hiểu nổi.
Chương 232: Tạm đình chỉ công tác để điều tra
Những công ty nhỏ phía trước, Tô Nhạc Luân vẫn có thể cho rằng Mã Hiểu Lộ và Tô Vũ đang cố gắng phô trương thanh thế, dùng tiền thuê một số người làm bình phong, mục đích chỉ để duy trì bề ngoài để giữ thể diện thôi.
Bởi vì rất nhiều công ty khi mới khởi nghiệp cũng làm như vậy, thậm chí có những công ty không tiếc công sức mời một số nhân vật có địa vị, hoặc một số ca sĩ, diễn viên.
Nhưng Đoạn Huyên này, Tô Nhạc Luân hoàn toàn có lý do tin chắc rằng tiền không thể mời được cô ta, và những khả năng còn lại, có thể chỉ là công ty của Mã Hiểu Lộ có một số mối quan hệ mà ngay cả Đoạn Huyên cũng phải nịnh nọt.
"Không lẽ là nhà họ Mã?" Tô Nhạc Luân nghĩ thầm, điều đầu tiên ông ta nghĩ tới là gia tộc của Mã Hiểu Lộ.
Nhưng nghĩ lại, ông ta cảm thấy không có khả năng lắm, trước tiên là bởi thực lực của nhà họ Mã dù là trong sáng hay ngoài tối, Tô Nhạc Luân đều rất rõ tuyệt đối không đủ đẳng cấp đó.
Thứ hai, Mã Hiểu Lộ rõ ràng không phải thế hệ dòng chính của nhà họ Mã, ngay cả cha mẹ cô cũng chỉ là tầng lớp công nhân, vì vậy cơ bản có thể loại trừ khả năng này.
Ngoài ra, với nhiều năm lăn lộn trên thương trường, khứu gáic nhạy cảm của Tô Nhạc Luân còn phát hiện ra một điều nữa.
Đó là hai người bình thường thậm chí có phần côn đồ kia, có lẽ không đơn giản như vẻ bề ngoài.
"Gần đây bà có liên lạc gì với Tô Vũ và Mã Hiểu Lộ không?" Tô Nhạc Luân hỏi Lý Nguyệt Hoa bên cạnh với tâm thế thử xem sao.
Thực ra ông ta không hy vọng nhiều lắm, bởi vì bản thân ông ta ngay cả nghĩ đến sống chết của họ cũng không có, huống hồ là Lý Nguyệt Hoa chứ?
Thực tế, Lý Nguyệt Hoa ít nhiều cũng biết phần nào tình hình gần đây của Tô Vũ và Mã Hiểu Lộ, chỉ riêng căn biệt thự kia thôi, nói rằng hai người đó đổi da đổi thịt cũng không quá đáng.
Nhưng Lý Nguyệt Hoa tất nhiên sẽ không nói, bởi bà ta sợ bí mật mà bà ta muốn giữ kín sẽ bị tiết lộ.
"Tôi... sao tôi biết được, có thể là công ty của Hiểu Lộ có dự án tốt nào đó, Thịnh Nhạc muốn hợp tác với cô ta nên Đoạn Huyên mới đến nịnh nọt chăng?" Lý Nguyệt Hoa bịa ra một lý do để đổi chủ đề.
Tô Nhạc Luân trừng Lý Nguyệt Hoa một cái, lắc đầu: "Tóc dài kiến thức ngắn, một công ty mới thành lập đâu có chuyện kinh doanh lớn nào đáng để giám đốc Đoạn chú ý chứ? Cho dù có, giám đốc Đoạn oai vệ như vậy lại tự mình đến sao? Phải là dự án lớn bao nhiêu chứ?"
Không lâu sau, Thẩm Hân Duyệt nghênh ngang đi ra từ bên trong, Từ Thiên Thành vội hỏi: "Này, Hân Duyệt, sao cháu ra một mình vậy? Lão béo kia đâu?"
"Cháu chỉ vào nhà vệ sinh rồi gọi điện thoại thôi, tin chắc Cục trưởng Hà sẽ ra ngay thôi." Thẩm Hân Duyệt lắc tay để bay hết vệt nước, không quan tâm nói.
...
"Ồ, Thiếu Uy à, chú nghe điện thoại đã, lúc cô gái kia quay lại thì cậu giúp chú trông chừng nhé." Trong hội trường, Hà Tấn vừa ngồi xuống ghế khách quý thì điện thoại reo lên.
"Alo, chào Lương thị trưởng." Người gọi là thị trưởng Lương Phú, Hà Tấn đang thắc mắc không biết tại sao thị trưởng lại đột nhiên gọi mình.
"Hà Tấn... tôi thấy ông ăn gan hùm mật báo rồi phải không? Cút ngay về đây, tạm đình chỉ công tác để điều tra." Lương Phú giận giữ trên điện thoại, nghe giọng điệu nếu Hà Tấn ở trước mặt, ắt sẽ bị đá vài cái cho xem.
"Lương...Lương thị trưởng, ông làm sao vậy? Rốt cuộc tôi làm gì sai chứ?" Chỉ hai câu của Lương Phú cũng đủ làm Hà Tấn toát mồ hôi lạnh, ông ta thật sự không thể nghĩ ra mình đã làm gì khiến Lương Phú tức giận đến thế.
Gần đây ông ta vẫn rất ngoan ngoãn, cũng chẳng có chỗ nào chọc giận thị trưởng mà? Cho dù vô tình mắc lỗi, cũng không thể nghiêm trọng đến mức tạm đình chỉ công tác luôn chứ?
"Hà Tấn... ông quên cả tên họ ông rồi à? Nói đi, lúc nãy ông có gặp một cô gái tên Thẩm Hân Duyệt, còn định ngồi lại nói chuyện với cô ấy phải không?" Lương Phú vừa nói ra, Hà Tấn giật mình, vô thức nhìn quanh.
Là công chức mà ra ngoài xã hội vướng vào chuyện trêu hoa ghẹo nguyệt thì không phải là chuyện nhỏ, nếu cấp trên điều tra thì ông ta thật sự có thể bị đình chỉ công tác để xác minh điều tra. Hà Tấn cứ tưởng là Lương Phú muốn đối phó mình, ở đây có người của ông ta nên đã báo cáo, dù sao thì cũng nhiều người nhiều tai mắt.
Vì thế ông ta vội giải thích: "Lương thị trưởng, ông hãy nghe tôi giải thích, tôi và cô gái kia không có gì cả, chỉ mới gặp và nói chuyện vài câu thôi."
"À, ý ông là phải có chuyện gì đó thì mới tốt phải không? Tôi nói cho ông biết, muốn sống sót thì mau cút về đây." Lương Phú đập mạnh xuống bàn một cái trong văn phòng, làm cốc trên bàn rung leng keng.
Ngay cả qua điện thoại, Hà Tấn cũng bị dọa đến mức thân thể khẽ run nhẹ một cái.
Chương 233: Khóc không ra nước mắt
Ông ta vuốt mồ hôi lạnh trên trán, nói: "Lương thị trưởng, hôm nay là ngày..."
"Tôi không quan tâm hôm nay là ngày gì, dù vợ ông sinh con hay ông sinh con thì cũng phải quay lại ngay. Ông có biết cô gái đó là ai không? Thẩm Hân Duyệt, Thẩm Hân Duyệt nhà họ Thẩm, ngọc quý trên tay hội trưởng Thẩm của Hải Đông Hội đấy. Mắt chó của ông mù rồi à?"
Lương Phú nói thẳng khiến Hà Tấn như bị núi lở đè xuống người, nhất thời không biết phải nói gì.
Ông ta chỉ cảm thấy đôi chân không tự chủ được mà run rẩy.
Nhà họ Thẩm, Hải Đông Hội, Thẩm Hân Duyệt. Dù chưa từng gặp mặt nhưng cũng từng nghe danh, ai ở thành phố Tân Hải mà chẳng biết chứ? Một tên cục trưởng cục thuế đất như ông ta, nếu bảo biến mất ở Tân Hải thì chắc chắn sẽ không tìm thấy dấu vết.
Một lúc lâu sau, Hà Tấn mới nuốt nước bọt run run nói: "Lương thị trưởng... Lương thị trưởng, tôi quay lại ngay đây, ông... ông nhất định phải cứu tôi."
Hà Tấn cảm thấy như đại họa sắp đến. Ông ta không ngờ rằng ở nơi này lại gặp được Thẩm Hân Duyệt.
Hay nói cách khác, ông ta không ngờ Thẩm Hân Duyệt lại đến nơi như thế này.
Cúp máy xong, lòng bàn tay Hà Tấn đẫm mồ hôi lạnh, nhưng Lương Phú thì rõ ràng hơn ông ta.
Trước tiên, ngay cả là ngọc quý trên tay hội trưởng Hải Đông Hội, cũng không thể giết người vô cớ chứ? Nếu thế thì đúng là quỷ dữ rồi. Lần này nhiều nhất cũng chỉ cho Hà Tấn một bài học, về sau ở bên ngoài đừng tưởng có chút quyền lực là muốn làm gì thì làm.
Thứ hai, nếu muốn giết Hà Tấn thì cần gì phải gọi điện cho Lương Phú chứ?
"Này, Cục trưởng định đi đâu thế? Lễ cắt băng sắp bắt đầu rồi đấy." Thấy Hà Tấn đi ra ngoài, Tô Thiếu Uy liền hỏi.
Lúc này ánh mắt của Hà Tấn nhìn Tô Thiếu Uy đầy oán hận.
"Món nợ này, tôi nhất định sẽ tính với cậu." Nói xong câu nói khiến Tô Thiếu Uy cảm thấy mơ hồ, Hà Tấn bước nhanh ra ngoài.
Tô Thiếu Uy đứng hình, vẫn chưa hiểu tình huống, anh ta hoàn toàn không biết Hà Tấn bị cái gì mà mới chỉ quay đi nhận cú điện thoại là từ bạn biến thành thù rồi?
Ở một bên, thấy Hà Tấn mặt xám mày tro chạy ra, Thẩm Hân Duyệt đùa cợt tiến lên: "Cục trưởng Hà, sao đã đi rồi? Không ngồi lại thêm chút nữa à?"
Hà Tấn xoay người lại nhìn khuôn mặt như hoa của Thẩm Hân Duyệt, biểu cảm của ông ta còn tệ hơn cả khóc.
Bản thân ông ta thì tính là cái gì chứ? Ở trước mặt người ta thì chỉ là cái rắm thôi, có lẽ ngay cả cái rắm cũng không đúng, chỉ nghĩ đến việc còn cố tỏ ra oai phong trước mặt người ta, Hà Tấn thật sự muốn tìm cái hang nào chui xuống và không bao giờ trồi lên nữa.
Nhưng với cái thân hình của ông ta, chắc chắn không tìm được cái hang nào chui vừa.
"Cô Thẩm à, thực sự xin lỗi, tôi mắt mù không thấy Thái Sơn, tôi đáng chết, cô coi tôi như cái rắm mà thả tôi đi đi." Lúc này Hà Tấn đối mặt với Thẩm Hân Duyệt là khóc không ra nước mắt.
Những lời này khiến Tô Nhạc Luân đứng bên cạnh nghe rõ cũng phải sững sờ nửa ngày, hoàn toàn không theo kịp cốt truyện quay xe lật mặt này.
"Cục trưởng Hà..." Tô Nhạc Luân mới nói được một nửa.
Thẩm Hân Duyệt đã cười nói: "Tôi thấy Cục trưởng có vẻ rất bận nhỉ?"
Bây giờ nếu không có lời nói của Thẩm Hân Duyệt, Hà Tấn không dám bỏ đi, nếu cô ta đã không so đo và cho ông ta cơ hội trốn chạy, thì ông ta tất nhiên phải nắm lấy cơ hội mà chuồn ngay.
“À à, đúng đúng đúng, tôi vừa nhớ ra còn có việc rất quan trọng, tôi phải đi trước đây.”
"Nhưng cái này..." Tô Nhạc Luân định nói, đây là lễ khai trương, còn chưa bắt đầu mà người đã đi mất thì còn sao được chứ.
Không đợi Tô Nhạc Luân nói hết câu, Hà Tấn vội vã cúi đầu chạy đi, nhanh chóng biến mất trong tầm mắt.
Lúc này Tô Thiếu Uy cũng đi ra từ bên trong, Tô Nhạc Luân lập tức thay đổi sắc mặt, chất vấn: "Con vừa làm gì vậy? Sao cục trưởng Hà đột nhiên bỏ đi thế?"
Đối với cả Tô Nhạc Luân lẫn Tô Thiếu Uy mà nói, Hà Tấn tuyệt đối có thể coi là một nhân vật quan trọng, người như thế mà đến được thì quả thực là biểu thị sức mạnh tuyệt đối của một công ty, giờ đi mất thì chắc chắn ai cũng sẽ cảm thấy không thoải mái.
"Rốt cuộc cô đã làm gì cục trưởng Hà vậy?" Dù Tô Thiếu Uy có đần độn đến mấy, thì cũng phải nhận ra được, chắc chắn việc rời đi của Hà Tấn có liên quan không thể tách rời với Thẩm Hân Duyệt đang đứng trước mặt.
Chương 234: Anh cứ cưới ông ấy đi
Khi nhìn thấy vẻ tức giận trên mặt Tô Thiếu Uy, Thẩm Hân Duyệt lại tỏ ra kiêu ngạo không sợ hãi, hai tay xòe ra nói: "Anh này, lời anh nói như thế thật không có đạo lý đấy. Anh cảm thấy một cô gái yếu đuối như tôi có thể làm gì ông ta chứ? Nếu cứ phải nói, thì nên là ông ta định làm gì tôi mới đúng!"
Mặc dù lời nói của Thẩm Hân Duyệt là đang phủ nhận việc mình không làm gì Hà Tấn cả, nhưng giọng điệu lại giống như đang nói, dù tôi có làm gì ông ta đi chăng nữa thì anh cũng bó tay với tôi thôi.
Đối mặt với sự khiêu khích ngạo mạn như vậy, Tô Thiếu Uy đương nhiên đã tức sôi máu, chỉ tay vào Thẩm Hân Duyệt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tốt lắm, Thẩm Hân Duyệt phải không? Tôi nhớ cô rồi đấy, cô cẩn thận đấy."
"Uầy, mày bảo ai cẩn thận đấy?" Đây là một giọng điệu thờ ơ và càng thêm ngạo mạn hơn.
Mọi người quay lại nhìn, chỉ thấy phía sau Thẩm Hân Duyệt không biết từ lúc nào đã có một người đàn ông trông có vẻ cùng lứa tuổi với Tô Thiếu Uy.
Anh ta mặc một bộ vest carô màu xanh, cơ bắp nổi rõ dưới lớp áo sơ mi, đường nét rắn rỏi hiện ra rõ mồn một.
Đôi mày đầy vẻ lạnh lùng, chiếc mũi cao thẳng, khuôn mặt sắc sảo như được điêu khắc, cộng với ánh mắt coi thường mọi thứ xung quanh, khiến Tô Thiếu Uy khi đối mặt với anh ta không tự chủ được mà bị khí thế của anh ta áp đảo.
Sau khi nói xong câu đó, người đàn ông đi đến bên cạnh Thẩm Hân Duyệt, đút hai tay vào túi quần, quay sang nhìn Thẩm Hân Duyệt, nháy mắt nói: "Lâu rồi không gặp."
Thẩm Hân Duyệt không có nhiều biểu cảm, chỉ nhún vai không nói gì, rõ ràng có vẻ không có cảm tình gì với người này.
"Anh... anh lại là ai nữa vậy?" Tô Thiếu Uy lùi lại một bước, nhăn mày hỏi anh ta.
Người đàn ông đưa tay sửa lại kiểu tóc, nói: "Từ Nguyên Thượng Nhiêu, vừa rồi tôi nghe anh nói anh bảo vị hôn thê của tôi cẩn thận, anh định làm gì cô ấy vậy?"
Từ Nguyên? Đừng nói là ở Thượng Nhiêu mà ngay cả ở Tân Hải này, Tô Thiếu Uy còn không quen biết Thẩm Hân Duyệt, thì sao có thể nhận ra anh ta chứ.
Tuy nhiên, nếu Từ Nguyên sống lâu dài ở Tân Hải, chắc chắn Tô Thiếu Uy sẽ biết, bởi đó là một tên có danh tiếng xấu.
"Từ Nguyên, ai là vị hôn thê của anh hả? Anh dám nói bậy nữa tôi sẽ ném anh xuống biển đấy." Thẩm Hân Duyệt trừng mắt nhìn Từ Nguyên nói.
Mặc dù biết đó chỉ là đùa giỡn, nhưng cô ta chưa bao giờ để ai dám đùa kiểu đó với mình cả.
"Hì hì, chú Thẩm đã đồng ý rồi mà? Lần này anh đến đây chính là để cầu hôn đấy." Từ Nguyên vẫn giữ vẻ mặt dày trả lời Thẩm Hân Duyệt.
"Nếu ông ấy đồng ý rồi, vậy anh cứ cưới ông ấy đi." Nói xong câu đó, Thẩm Hân Duyệt quay người đi vào trong.
Khi đi ngang qua bên cạnh Thẩm Ngạo, cô ta không quên lườm ông ta một cái, khiến Thẩm Ngạo giống như con chuột gặp mèo, cúi đầu xuống không dám nói gì.
"Vị này, có phải là khu trưởng Điền không?" Lúc này mới có người chú ý tới người đàn ông hói đầu đi cùng với Từ Nguyên.
Chỉ thấy trên đầu ông ta có một vết sẹo rõ ràng, do lần trước bị Từ Thiên Thành dùng chai rượu đập vào.
Vì lần trước đã xúc phạm Tô Vũ tại trang viên, nên lần này Điền Quốc Văn cũng đã xin phép Từ Thiên Thành rồi mới đặc biệt đến đây để xin lỗi.
Mà chức khu trưởng của Thượng Nhiêu thì tương đương với bí thư thành ủy của Tân Hải vậy. Trước đây, Tô Nhạc Luân thường thấy ông ta trên các tin tức truyền hình, nhờ cái đầu hói dễ nhận diện nên rất dễ bị người ta nhận ra, chỉ là ban đầu Tô Nhạc Luân không dám lên tiếng mà thôi.
Dù sao thì ai có thể tin Điền Quốc Văn sẽ đến đây chứ?
"Đúng là kẻ hèn này." Từ khi bị chịu thiệt trước mặt Tô Vũ lần trước, Điền Quốc Văn đã trở nên khiêm tốn và thận trọng hơn rất nhiều, thậm chí có phần e dè, sợ mình vô tình xúc phạm đến nhân vật lớn nào đó.
Tô Nhạc Luân lập tức hồi hộp, đưa cánh tay run run ra, muốn bắt tay Điền Quốc Văn nhưng lại cảm thấy không đúng nên rút tay về.
"Điền Hói, vết thương trên đầu ông lành rồi chứ? Nếu lành rồi thì cứ từ từ tán gẫu đi, tôi chuẩn bị sẵn chai rượu cho ông đấy." Từ Thiên Thành nhìn thấy Điền Quốc Văn giống như gặp người quen vậy, có vẻ muốn tán gẫu vài câu.
Không phải vì ông ta không chào mình trước mà tức giận, mà để nhắc nhở Điền Quốc Văn đừng đứng sai phe. Sau này nếu để Tô Vũ thấy thì Điền Quốc Văn sẽ giống như miếng bùn vàng lọt vào túi quần, dù không phải phân cũng như phân thôi.
Chương 235: Không hề đơn giản
Nghe thấy lời của Từ Thiên Thành, Điền Quốc Văn vội vàng quay lại, không quên vuốt vuốt vết thương vừa kết vảy trên đầu.
Mặc dù mới bị Từ Thiên Thành đập vỡ đầu không lâu, nhưng Điền Quốc Văn không hề có ý oán hận.
Bởi ông ta hiểu rõ nếu không dùng biện pháp cực đoan đó, có khi giờ ông ta đã thành một bình tro cốt rồi.
"Ông chủ Từ, tôi đi từ sáng sớm, còn có cuộc phỏng vấn nữa nhưng tôi cũng từ chối hết, tôi có đến trễ không?" Điền Quốc Văn nói với Từ Thiên Thành giống như một tên nô lệ.
"Còn chưa muộn mà? Ông đã cùng Nguyên Nguyên đến đây rồi. Thôi, không phải lúc ông nên nói, cứ im lặng đi." Từ Thiên Thành nói rồi liếc sang bên kia, dù biết người đối diện là ai, đồng thời cũng hiểu rõ Tô Vũ và người đó có thù địch, nên mối quan hệ này tốt nhất là đừng đụng chạm lung tung.
"Vâng, ông chủ Từ, tôi nhớ rồi." Điền Quốc Văn liên tục gật đầu.
"Giới thiệu với ông, Thẩm Ngạo, hội trưởng Thẩm." Mặc dù Điền Quốc Văn và Thẩm Ngạo chưa từng gặp mặt.
Nhưng chỉ cần được Từ Thiên Thành giới thiệu trực tiếp, lại ngồi ngang hàng với ông ta, não của Điền Quốc Văn chưa bị bình rượu đập hư cũng biết, người này chính là hội trưởng Hải Đông Hội đang đứng nơi đầu sóng ngọn gió ấy.
Chỉ là ông ta vẫn chưa hiểu, rõ ràng hai người đối lập nhau, sao bây giờ lại như bạn bè thân thiết thế. Nhưng Điền Quốc Văn cũng biết những gì nên hỏi, không nên hỏi.
"Hội trưởng Thẩm, nghe danh đã lâu." Thẩm Ngạo bắt tay với ông ta: "Hóa ra là khu trưởng Điền, rất vui được gặp mặt."
Trước là Đoạn Huyên, bây giờ lại là Điền Quốc Văn, người đến càng lúc càng lớn, khuôn mặt Tô Nhạc Luân lúc này càng thêm âm u. Thử hỏi trong thành phố Tân Hải này ai có thể mời được những nhân vật lớn như vậy? Ông ta quả thực nghĩ không ra, tại sao họ lại tới công ty nhỏ bé kia của Mã Hiểu Lộ?
"Cha, người đó rốt cuộc là ai vậy?" Tô Thiếu Uy thường ngày đâu có xem tin tức truyền hình, nên cũng chẳng biết Điền Quốc Văn là ai.
Tô Nhạc Luân trừng mắt nhìn Tô Thiếu Uy, tuy không rõ vì sao, nhưng trong thời gian ngắn, Tô Vũ có thể mời được những nhân vật lớn như vậy, so với người ta thì Tô Thiếu Uy thật sự là quá vô dụng.
Nếu Tô Nhạc Luân biết tất cả những người đó tự đến chứ không phải được mời, không biết sẽ có biểu cảm thế nào.
"Khu trưởng Thượng Nhiêu Điền Quốc Văn." Tô Nhạc Luân hít sâu một hơi rồi nói.
Chỉ sợ tất cả mọi người mà ông ta mời tới cộng lại cũng không bằng một Điền Quốc Văn.
Tô Thiếu Uy nghe xong, trước tiên là ngẩn người hồi lâu, rồi mới cười nói: "À, công ty bên kia có vẻ có lai lịch rất lớn đấy, có thể cắt băng với họ cũng đủ để chúng ta được thơm lây rồi."
Rõ ràng Tô Thiếu Uy đến giờ vẫn chưa hiểu rõ tình hình, Tô Nhạc Luân nhìn anh ta như nhìn kẻ ngốc nói: "Con có biết ông chủ công ty bên kia là ai?"
Tô Thiếu Uy lắc đầu: "Không biết, nhưng có thể đoán ra họ không đơn giản."
"Quả thực không đơn giản, cha nói cho con biết, chủ công ty đó là Mã Hiểu Lộ." Lời nói của Tô Nhạc Luân như một cú đánh như trời giáng vào đầu Tô Thiếu Uy.
Khiến anh ta choáng váng, suýt ngã xuống đất.
"Cha nói thật à?" Tô Thiếu Uy vẫn còn nghi ngờ, muốn xác nhận lại.
"Cha cũng muốn tất cả là giả, này, học cách làm việc của người ta đi, đây mới là phong cách làm việc chứ?" Không biết tự lúc nào, ngay cả Tô Nhạc Luân cũng không hay, Mã Hiểu Lộ đã trở thành tấm gương để Tô Thiếu Uy học tập phấn đấu.
Trong khi Tô Thiếu Uy vẫn còn sốc thì Tô Nhạc Luân đang quan sát kỹ hai người đàn ông đối diện vẫn ngồi yên từ đầu đến giờ.
Ông ta vừa thấy rõ ràng, Điền Quốc Văn cúi đầu vâng dạ trước mặt Từ Thiên Thành, Thẩm Ngạo bắt tay Điền Quốc Văn cũng không đứng dậy.
Không chỉ thế, khi nói chuyện với Điền Quốc Văn, Từ Thiên Thành rõ ràng mang theo vẻ ra lệnh, phải biết đối phương là khu trưởng của Thượng Nhiêu mà biết bao người phải nịnh bợ.
Họ vẫn bình tĩnh đến thế, chỉ có một lý do, đó là hai người này hoàn toàn không cần nịnh bợ Điền Quốc Văn, thậm chí Điền Quốc Văn còn phải lấy lòng họ.
Nghĩ thế, trong lòng Tô Nhạc Luân, hai người Từ Thiên Thành và Thẩm Ngạo lại được đánh một dấu hỏi lớn.
Hai người chưa từng thấy trên ti vi hay báo chí, rốt cuộc là ai? Là những người thế nào mà có thể được đối xử như vậy?
Ngay lúc Tô Nhạc Luân nghi ngờ thì Thẩm Ngạo bất ngờ đứng dậy, vuốt lại quần áo, mỉm cười cung kính nhìn về phía một nam một nữ đi tới.
"Sếp Phùng, ngọn gió nào đưa ông tới đây vậy?" Hai người một nam một nữ đến chính là Phùng Chí Viễn và Tiêu Tuyết Ny.
"Này này, ông nhìn xem người kia là ai thế? Có phải là Đoạn Huyên của công ty đầu tư Thịnh Nhạc không?" Một lúc sau, Lý Nguyệt Hoa chỉ vào một người phụ nữ dáng dấp đoan trang đang đi tới gần và nói với Tô Nhạc Luân.
Tô Nhạc Luân nhíu mày thật chặt, cuối cùng xác nhận người này chính là CEO của công ty đầu tư Thịnh Nhạc- Đoạn Huyên. Cô ta được coi là nhân vật có tiếng ở cả thành phố Tân Hải, là nữ doanh nhân nổi tiếng được công nhận.
Công ty đầu tư Thịnh Nhạc và công ty đầu tư Hoa Hưởng được xem là hai con hổ của giới đầu tư Tân Hải, mặc dù bên trên còn có công ty con của Tập đoàn AG đặt tại Trung Quóc đè nặng, không ai dám tự xưng là số một Tân Hải.
Nhưng trong mắt các công ty nhỏ như của Tô Nhạc Luân thì cũng đã được xem là lớn vô cùng rồi. Họ hoàn toàn không có cơ hội hợp tác với những công ty như thế.
"Sao cô ta lại đến đây?" Tô Nhạc Luân nghi ngờ trong lòng, vì ông ta dường như nhớ rõ mình không hề mời cô ta, thực tế thì cho dù có mời, bên kia cũng chẳng chắc đã đến.
Thấy Đoạn Huyên đi tới, Tô Nhạc Luân thản nhiên nghiêm mặt tiến lên chủ động chào hỏi: "Chào giám đốc Đoạn."
Nhưng Đoạn Huyên đang nhìn về phía Thẩm Ngạo cách đó không xa, bị Tô Nhạc Luân cắt ngang suy nghĩ, lập tức quay đầu nhìn ông ta và hỏi: "Ông là?"
Tô Nhạc Luân vội lấy danh thiếp đưa qua: "Nghe danh giám đốc Đoạn đã lâu, tôi là Tô Nhạc Luân, cô là nữ doanh nhân nổi tiếng của Tân Hải, hôm nay gặp quả thực oai phong lẫm liệt."
Đoạn Huyên nhận lấy danh thiếp xem qua, rồi cười nói: "Rất hân hạnh, tôi còn việc, có dịp sẽ trò chuyện thêm."
Nói rồi, Đoạn Huyên không để ý đến Tô Nhạc Luân nữa, tiến thẳng tới phía trước.
"Hội trưởng Thẩm, hôm nay quả là ngày trọng đại, ngài lại đích thân đi tiếp khách sao?" Đoạn Huyên nhìn dáng vẻ Thẩm Ngạo ngồi trên ghế, gác chân bất cần đời, châm chọc nói.
Thẩm Ngạo giang hai tay ra: "Chẳng lẽ cô cảm thấy tôi như thế này không đủ trang trọng à?"
Đoạn Huyên không dám nói thế, thực ra cô ta có thể bước đến ngày hôm nay, có phần không thể tách rời khỏi Hải Đông Hội, chính xác hơn là không thể tách rời Thẩm Ngạo.
Vợ Thẩm Ngạo mất sớm, và ông ta có tình cảm đôi chút với Đoạn Huyên. Vì thế Thẩm Ngạo luôn tìm các cớ để tiếp cận Đoạn Huyên, nhưng chưa bao giờ công khai, lý do là vì Thẩm Ngạo chưa được Thẩm Hân Duyệt đồng ý.
Nếu không có sự đồng ý của Thẩm Hân Duyệt mà tìm mẹ kế cho cô ta, có lẽ Thẩm Hân Duyệt sẽ bỏ nhà ra đi mất.
"Trang trọng, rất trang trọng, hội trưởng Thẩm luôn rất trang trọng." Đoạn Huyên cười đáp lại.
Thẩm Ngạo quay lại tìm tên Đoạn Huyên trong danh sách, đánh dấu bằng bút rồi nói: "Được rồi, tôi đã ký giúp cô rồi, rảnh rỗi mời cô đến uống trà."
Đoạn Huyên gật đầu: "Nhất định rồi."
Sau khi Đoạn Huyên đi vào trong, Từ Thiên Thành dùng khuỷu tay đẩy Thẩm Ngạo: "Này, người phụ nữa này còn phong độ lắm đấy."
"Ông nói gì vậy? Tôi bảo ông này, ông không được động đến cô ấy đâu, nếu không tôi cắn ông đấy." Từ Thiên Thành vừa nhắc đến Đoạn Huyên, Thẩm Ngạo đã trợn mắt nhìn ông ta, Từ Thiên Thành đương nhiên chỉ cần liếc mắt đã nhìn ra suy nghĩ trong lòng Thẩm Ngạo ngay.
"Này này, ông lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi đấy. Tôi thấy ông độc thân bao nhiêu năm, cô đơn quá đỗi. Hơn nữa, đến lúc Hân Duyệt lấy chồng về nhà chúng tôi, ông sẽ không còn người tâm sự. "
Thẩm Ngạo không dám nói với người khác, nhưng với Từ Thiên Thành bây giờ, ông ta dường như có thể nói hết mọi chuyện, bởi vì hai người có địa vị tương đương: "Ông cũng thấy hợp với tôi phải không?"
Thấy mình nịnh đúng chỗ, Từ Thiên Thành bèn rèn sắt khi còn nóng: "Chắc chắn rồi, ông không thấy cô ta cũng có cảm tình với ông sao? Ánh mắt nhìn ông và người khác không giống nhau đâu. Chỉ cần ông hạ mình tiến lên một bước, tôi đảm bảo người ta sẽ đáp lại ông hai bước.
Theo tôi quan sát, cô ta có thể sinh con trai cho ông đấy."
Mấy lời này khiến Thẩm Ngạo vui mừng khôn xiết.
Nhưng trong mắt Tô Nhạc Luân, ông ta không thể hiểu nổi.
Bởi vì công ty của Mã Hiểu Lộ mới tổ chức lễ khai trương, thế mà Đoạn Huyên còn tới chúc mừng, ý nghĩa là gì ai cũng biết.
Hơn nữa, điều khiến ông ta khó hiểu hơn là trước mặt hai người kia, Đoạn Huyên không hề có vẻ ta đây là giám đốc công ty lớn, trái lại rất kính trọng.
Từ đầu đến cuối dù là các công ty lớn nhỏ, Thẩm Ngạo và Từ Thiên Thành đều không có ý định đứng dậy nghênh đón, nhưng những người kia lại cảm thấy đó là một vinh dự tột đỉnh, điều này khiến ông ta thực sự không hiểu nổi.
Chương 232: Tạm đình chỉ công tác để điều tra
Những công ty nhỏ phía trước, Tô Nhạc Luân vẫn có thể cho rằng Mã Hiểu Lộ và Tô Vũ đang cố gắng phô trương thanh thế, dùng tiền thuê một số người làm bình phong, mục đích chỉ để duy trì bề ngoài để giữ thể diện thôi.
Bởi vì rất nhiều công ty khi mới khởi nghiệp cũng làm như vậy, thậm chí có những công ty không tiếc công sức mời một số nhân vật có địa vị, hoặc một số ca sĩ, diễn viên.
Nhưng Đoạn Huyên này, Tô Nhạc Luân hoàn toàn có lý do tin chắc rằng tiền không thể mời được cô ta, và những khả năng còn lại, có thể chỉ là công ty của Mã Hiểu Lộ có một số mối quan hệ mà ngay cả Đoạn Huyên cũng phải nịnh nọt.
"Không lẽ là nhà họ Mã?" Tô Nhạc Luân nghĩ thầm, điều đầu tiên ông ta nghĩ tới là gia tộc của Mã Hiểu Lộ.
Nhưng nghĩ lại, ông ta cảm thấy không có khả năng lắm, trước tiên là bởi thực lực của nhà họ Mã dù là trong sáng hay ngoài tối, Tô Nhạc Luân đều rất rõ tuyệt đối không đủ đẳng cấp đó.
Thứ hai, Mã Hiểu Lộ rõ ràng không phải thế hệ dòng chính của nhà họ Mã, ngay cả cha mẹ cô cũng chỉ là tầng lớp công nhân, vì vậy cơ bản có thể loại trừ khả năng này.
Ngoài ra, với nhiều năm lăn lộn trên thương trường, khứu gáic nhạy cảm của Tô Nhạc Luân còn phát hiện ra một điều nữa.
Đó là hai người bình thường thậm chí có phần côn đồ kia, có lẽ không đơn giản như vẻ bề ngoài.
"Gần đây bà có liên lạc gì với Tô Vũ và Mã Hiểu Lộ không?" Tô Nhạc Luân hỏi Lý Nguyệt Hoa bên cạnh với tâm thế thử xem sao.
Thực ra ông ta không hy vọng nhiều lắm, bởi vì bản thân ông ta ngay cả nghĩ đến sống chết của họ cũng không có, huống hồ là Lý Nguyệt Hoa chứ?
Thực tế, Lý Nguyệt Hoa ít nhiều cũng biết phần nào tình hình gần đây của Tô Vũ và Mã Hiểu Lộ, chỉ riêng căn biệt thự kia thôi, nói rằng hai người đó đổi da đổi thịt cũng không quá đáng.
Nhưng Lý Nguyệt Hoa tất nhiên sẽ không nói, bởi bà ta sợ bí mật mà bà ta muốn giữ kín sẽ bị tiết lộ.
"Tôi... sao tôi biết được, có thể là công ty của Hiểu Lộ có dự án tốt nào đó, Thịnh Nhạc muốn hợp tác với cô ta nên Đoạn Huyên mới đến nịnh nọt chăng?" Lý Nguyệt Hoa bịa ra một lý do để đổi chủ đề.
Tô Nhạc Luân trừng Lý Nguyệt Hoa một cái, lắc đầu: "Tóc dài kiến thức ngắn, một công ty mới thành lập đâu có chuyện kinh doanh lớn nào đáng để giám đốc Đoạn chú ý chứ? Cho dù có, giám đốc Đoạn oai vệ như vậy lại tự mình đến sao? Phải là dự án lớn bao nhiêu chứ?"
Không lâu sau, Thẩm Hân Duyệt nghênh ngang đi ra từ bên trong, Từ Thiên Thành vội hỏi: "Này, Hân Duyệt, sao cháu ra một mình vậy? Lão béo kia đâu?"
"Cháu chỉ vào nhà vệ sinh rồi gọi điện thoại thôi, tin chắc Cục trưởng Hà sẽ ra ngay thôi." Thẩm Hân Duyệt lắc tay để bay hết vệt nước, không quan tâm nói.
...
"Ồ, Thiếu Uy à, chú nghe điện thoại đã, lúc cô gái kia quay lại thì cậu giúp chú trông chừng nhé." Trong hội trường, Hà Tấn vừa ngồi xuống ghế khách quý thì điện thoại reo lên.
"Alo, chào Lương thị trưởng." Người gọi là thị trưởng Lương Phú, Hà Tấn đang thắc mắc không biết tại sao thị trưởng lại đột nhiên gọi mình.
"Hà Tấn... tôi thấy ông ăn gan hùm mật báo rồi phải không? Cút ngay về đây, tạm đình chỉ công tác để điều tra." Lương Phú giận giữ trên điện thoại, nghe giọng điệu nếu Hà Tấn ở trước mặt, ắt sẽ bị đá vài cái cho xem.
"Lương...Lương thị trưởng, ông làm sao vậy? Rốt cuộc tôi làm gì sai chứ?" Chỉ hai câu của Lương Phú cũng đủ làm Hà Tấn toát mồ hôi lạnh, ông ta thật sự không thể nghĩ ra mình đã làm gì khiến Lương Phú tức giận đến thế.
Gần đây ông ta vẫn rất ngoan ngoãn, cũng chẳng có chỗ nào chọc giận thị trưởng mà? Cho dù vô tình mắc lỗi, cũng không thể nghiêm trọng đến mức tạm đình chỉ công tác luôn chứ?
"Hà Tấn... ông quên cả tên họ ông rồi à? Nói đi, lúc nãy ông có gặp một cô gái tên Thẩm Hân Duyệt, còn định ngồi lại nói chuyện với cô ấy phải không?" Lương Phú vừa nói ra, Hà Tấn giật mình, vô thức nhìn quanh.
Là công chức mà ra ngoài xã hội vướng vào chuyện trêu hoa ghẹo nguyệt thì không phải là chuyện nhỏ, nếu cấp trên điều tra thì ông ta thật sự có thể bị đình chỉ công tác để xác minh điều tra. Hà Tấn cứ tưởng là Lương Phú muốn đối phó mình, ở đây có người của ông ta nên đã báo cáo, dù sao thì cũng nhiều người nhiều tai mắt.
Vì thế ông ta vội giải thích: "Lương thị trưởng, ông hãy nghe tôi giải thích, tôi và cô gái kia không có gì cả, chỉ mới gặp và nói chuyện vài câu thôi."
"À, ý ông là phải có chuyện gì đó thì mới tốt phải không? Tôi nói cho ông biết, muốn sống sót thì mau cút về đây." Lương Phú đập mạnh xuống bàn một cái trong văn phòng, làm cốc trên bàn rung leng keng.
Ngay cả qua điện thoại, Hà Tấn cũng bị dọa đến mức thân thể khẽ run nhẹ một cái.
Chương 233: Khóc không ra nước mắt
Ông ta vuốt mồ hôi lạnh trên trán, nói: "Lương thị trưởng, hôm nay là ngày..."
"Tôi không quan tâm hôm nay là ngày gì, dù vợ ông sinh con hay ông sinh con thì cũng phải quay lại ngay. Ông có biết cô gái đó là ai không? Thẩm Hân Duyệt, Thẩm Hân Duyệt nhà họ Thẩm, ngọc quý trên tay hội trưởng Thẩm của Hải Đông Hội đấy. Mắt chó của ông mù rồi à?"
Lương Phú nói thẳng khiến Hà Tấn như bị núi lở đè xuống người, nhất thời không biết phải nói gì.
Ông ta chỉ cảm thấy đôi chân không tự chủ được mà run rẩy.
Nhà họ Thẩm, Hải Đông Hội, Thẩm Hân Duyệt. Dù chưa từng gặp mặt nhưng cũng từng nghe danh, ai ở thành phố Tân Hải mà chẳng biết chứ? Một tên cục trưởng cục thuế đất như ông ta, nếu bảo biến mất ở Tân Hải thì chắc chắn sẽ không tìm thấy dấu vết.
Một lúc lâu sau, Hà Tấn mới nuốt nước bọt run run nói: "Lương thị trưởng... Lương thị trưởng, tôi quay lại ngay đây, ông... ông nhất định phải cứu tôi."
Hà Tấn cảm thấy như đại họa sắp đến. Ông ta không ngờ rằng ở nơi này lại gặp được Thẩm Hân Duyệt.
Hay nói cách khác, ông ta không ngờ Thẩm Hân Duyệt lại đến nơi như thế này.
Cúp máy xong, lòng bàn tay Hà Tấn đẫm mồ hôi lạnh, nhưng Lương Phú thì rõ ràng hơn ông ta.
Trước tiên, ngay cả là ngọc quý trên tay hội trưởng Hải Đông Hội, cũng không thể giết người vô cớ chứ? Nếu thế thì đúng là quỷ dữ rồi. Lần này nhiều nhất cũng chỉ cho Hà Tấn một bài học, về sau ở bên ngoài đừng tưởng có chút quyền lực là muốn làm gì thì làm.
Thứ hai, nếu muốn giết Hà Tấn thì cần gì phải gọi điện cho Lương Phú chứ?
"Này, Cục trưởng định đi đâu thế? Lễ cắt băng sắp bắt đầu rồi đấy." Thấy Hà Tấn đi ra ngoài, Tô Thiếu Uy liền hỏi.
Lúc này ánh mắt của Hà Tấn nhìn Tô Thiếu Uy đầy oán hận.
"Món nợ này, tôi nhất định sẽ tính với cậu." Nói xong câu nói khiến Tô Thiếu Uy cảm thấy mơ hồ, Hà Tấn bước nhanh ra ngoài.
Tô Thiếu Uy đứng hình, vẫn chưa hiểu tình huống, anh ta hoàn toàn không biết Hà Tấn bị cái gì mà mới chỉ quay đi nhận cú điện thoại là từ bạn biến thành thù rồi?
Ở một bên, thấy Hà Tấn mặt xám mày tro chạy ra, Thẩm Hân Duyệt đùa cợt tiến lên: "Cục trưởng Hà, sao đã đi rồi? Không ngồi lại thêm chút nữa à?"
Hà Tấn xoay người lại nhìn khuôn mặt như hoa của Thẩm Hân Duyệt, biểu cảm của ông ta còn tệ hơn cả khóc.
Bản thân ông ta thì tính là cái gì chứ? Ở trước mặt người ta thì chỉ là cái rắm thôi, có lẽ ngay cả cái rắm cũng không đúng, chỉ nghĩ đến việc còn cố tỏ ra oai phong trước mặt người ta, Hà Tấn thật sự muốn tìm cái hang nào chui xuống và không bao giờ trồi lên nữa.
Nhưng với cái thân hình của ông ta, chắc chắn không tìm được cái hang nào chui vừa.
"Cô Thẩm à, thực sự xin lỗi, tôi mắt mù không thấy Thái Sơn, tôi đáng chết, cô coi tôi như cái rắm mà thả tôi đi đi." Lúc này Hà Tấn đối mặt với Thẩm Hân Duyệt là khóc không ra nước mắt.
Những lời này khiến Tô Nhạc Luân đứng bên cạnh nghe rõ cũng phải sững sờ nửa ngày, hoàn toàn không theo kịp cốt truyện quay xe lật mặt này.
"Cục trưởng Hà..." Tô Nhạc Luân mới nói được một nửa.
Thẩm Hân Duyệt đã cười nói: "Tôi thấy Cục trưởng có vẻ rất bận nhỉ?"
Bây giờ nếu không có lời nói của Thẩm Hân Duyệt, Hà Tấn không dám bỏ đi, nếu cô ta đã không so đo và cho ông ta cơ hội trốn chạy, thì ông ta tất nhiên phải nắm lấy cơ hội mà chuồn ngay.
“À à, đúng đúng đúng, tôi vừa nhớ ra còn có việc rất quan trọng, tôi phải đi trước đây.”
"Nhưng cái này..." Tô Nhạc Luân định nói, đây là lễ khai trương, còn chưa bắt đầu mà người đã đi mất thì còn sao được chứ.
Không đợi Tô Nhạc Luân nói hết câu, Hà Tấn vội vã cúi đầu chạy đi, nhanh chóng biến mất trong tầm mắt.
Lúc này Tô Thiếu Uy cũng đi ra từ bên trong, Tô Nhạc Luân lập tức thay đổi sắc mặt, chất vấn: "Con vừa làm gì vậy? Sao cục trưởng Hà đột nhiên bỏ đi thế?"
Đối với cả Tô Nhạc Luân lẫn Tô Thiếu Uy mà nói, Hà Tấn tuyệt đối có thể coi là một nhân vật quan trọng, người như thế mà đến được thì quả thực là biểu thị sức mạnh tuyệt đối của một công ty, giờ đi mất thì chắc chắn ai cũng sẽ cảm thấy không thoải mái.
"Rốt cuộc cô đã làm gì cục trưởng Hà vậy?" Dù Tô Thiếu Uy có đần độn đến mấy, thì cũng phải nhận ra được, chắc chắn việc rời đi của Hà Tấn có liên quan không thể tách rời với Thẩm Hân Duyệt đang đứng trước mặt.
Chương 234: Anh cứ cưới ông ấy đi
Khi nhìn thấy vẻ tức giận trên mặt Tô Thiếu Uy, Thẩm Hân Duyệt lại tỏ ra kiêu ngạo không sợ hãi, hai tay xòe ra nói: "Anh này, lời anh nói như thế thật không có đạo lý đấy. Anh cảm thấy một cô gái yếu đuối như tôi có thể làm gì ông ta chứ? Nếu cứ phải nói, thì nên là ông ta định làm gì tôi mới đúng!"
Mặc dù lời nói của Thẩm Hân Duyệt là đang phủ nhận việc mình không làm gì Hà Tấn cả, nhưng giọng điệu lại giống như đang nói, dù tôi có làm gì ông ta đi chăng nữa thì anh cũng bó tay với tôi thôi.
Đối mặt với sự khiêu khích ngạo mạn như vậy, Tô Thiếu Uy đương nhiên đã tức sôi máu, chỉ tay vào Thẩm Hân Duyệt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tốt lắm, Thẩm Hân Duyệt phải không? Tôi nhớ cô rồi đấy, cô cẩn thận đấy."
"Uầy, mày bảo ai cẩn thận đấy?" Đây là một giọng điệu thờ ơ và càng thêm ngạo mạn hơn.
Mọi người quay lại nhìn, chỉ thấy phía sau Thẩm Hân Duyệt không biết từ lúc nào đã có một người đàn ông trông có vẻ cùng lứa tuổi với Tô Thiếu Uy.
Anh ta mặc một bộ vest carô màu xanh, cơ bắp nổi rõ dưới lớp áo sơ mi, đường nét rắn rỏi hiện ra rõ mồn một.
Đôi mày đầy vẻ lạnh lùng, chiếc mũi cao thẳng, khuôn mặt sắc sảo như được điêu khắc, cộng với ánh mắt coi thường mọi thứ xung quanh, khiến Tô Thiếu Uy khi đối mặt với anh ta không tự chủ được mà bị khí thế của anh ta áp đảo.
Sau khi nói xong câu đó, người đàn ông đi đến bên cạnh Thẩm Hân Duyệt, đút hai tay vào túi quần, quay sang nhìn Thẩm Hân Duyệt, nháy mắt nói: "Lâu rồi không gặp."
Thẩm Hân Duyệt không có nhiều biểu cảm, chỉ nhún vai không nói gì, rõ ràng có vẻ không có cảm tình gì với người này.
"Anh... anh lại là ai nữa vậy?" Tô Thiếu Uy lùi lại một bước, nhăn mày hỏi anh ta.
Người đàn ông đưa tay sửa lại kiểu tóc, nói: "Từ Nguyên Thượng Nhiêu, vừa rồi tôi nghe anh nói anh bảo vị hôn thê của tôi cẩn thận, anh định làm gì cô ấy vậy?"
Từ Nguyên? Đừng nói là ở Thượng Nhiêu mà ngay cả ở Tân Hải này, Tô Thiếu Uy còn không quen biết Thẩm Hân Duyệt, thì sao có thể nhận ra anh ta chứ.
Tuy nhiên, nếu Từ Nguyên sống lâu dài ở Tân Hải, chắc chắn Tô Thiếu Uy sẽ biết, bởi đó là một tên có danh tiếng xấu.
"Từ Nguyên, ai là vị hôn thê của anh hả? Anh dám nói bậy nữa tôi sẽ ném anh xuống biển đấy." Thẩm Hân Duyệt trừng mắt nhìn Từ Nguyên nói.
Mặc dù biết đó chỉ là đùa giỡn, nhưng cô ta chưa bao giờ để ai dám đùa kiểu đó với mình cả.
"Hì hì, chú Thẩm đã đồng ý rồi mà? Lần này anh đến đây chính là để cầu hôn đấy." Từ Nguyên vẫn giữ vẻ mặt dày trả lời Thẩm Hân Duyệt.
"Nếu ông ấy đồng ý rồi, vậy anh cứ cưới ông ấy đi." Nói xong câu đó, Thẩm Hân Duyệt quay người đi vào trong.
Khi đi ngang qua bên cạnh Thẩm Ngạo, cô ta không quên lườm ông ta một cái, khiến Thẩm Ngạo giống như con chuột gặp mèo, cúi đầu xuống không dám nói gì.
"Vị này, có phải là khu trưởng Điền không?" Lúc này mới có người chú ý tới người đàn ông hói đầu đi cùng với Từ Nguyên.
Chỉ thấy trên đầu ông ta có một vết sẹo rõ ràng, do lần trước bị Từ Thiên Thành dùng chai rượu đập vào.
Vì lần trước đã xúc phạm Tô Vũ tại trang viên, nên lần này Điền Quốc Văn cũng đã xin phép Từ Thiên Thành rồi mới đặc biệt đến đây để xin lỗi.
Mà chức khu trưởng của Thượng Nhiêu thì tương đương với bí thư thành ủy của Tân Hải vậy. Trước đây, Tô Nhạc Luân thường thấy ông ta trên các tin tức truyền hình, nhờ cái đầu hói dễ nhận diện nên rất dễ bị người ta nhận ra, chỉ là ban đầu Tô Nhạc Luân không dám lên tiếng mà thôi.
Dù sao thì ai có thể tin Điền Quốc Văn sẽ đến đây chứ?
"Đúng là kẻ hèn này." Từ khi bị chịu thiệt trước mặt Tô Vũ lần trước, Điền Quốc Văn đã trở nên khiêm tốn và thận trọng hơn rất nhiều, thậm chí có phần e dè, sợ mình vô tình xúc phạm đến nhân vật lớn nào đó.
Tô Nhạc Luân lập tức hồi hộp, đưa cánh tay run run ra, muốn bắt tay Điền Quốc Văn nhưng lại cảm thấy không đúng nên rút tay về.
"Điền Hói, vết thương trên đầu ông lành rồi chứ? Nếu lành rồi thì cứ từ từ tán gẫu đi, tôi chuẩn bị sẵn chai rượu cho ông đấy." Từ Thiên Thành nhìn thấy Điền Quốc Văn giống như gặp người quen vậy, có vẻ muốn tán gẫu vài câu.
Không phải vì ông ta không chào mình trước mà tức giận, mà để nhắc nhở Điền Quốc Văn đừng đứng sai phe. Sau này nếu để Tô Vũ thấy thì Điền Quốc Văn sẽ giống như miếng bùn vàng lọt vào túi quần, dù không phải phân cũng như phân thôi.
Chương 235: Không hề đơn giản
Nghe thấy lời của Từ Thiên Thành, Điền Quốc Văn vội vàng quay lại, không quên vuốt vuốt vết thương vừa kết vảy trên đầu.
Mặc dù mới bị Từ Thiên Thành đập vỡ đầu không lâu, nhưng Điền Quốc Văn không hề có ý oán hận.
Bởi ông ta hiểu rõ nếu không dùng biện pháp cực đoan đó, có khi giờ ông ta đã thành một bình tro cốt rồi.
"Ông chủ Từ, tôi đi từ sáng sớm, còn có cuộc phỏng vấn nữa nhưng tôi cũng từ chối hết, tôi có đến trễ không?" Điền Quốc Văn nói với Từ Thiên Thành giống như một tên nô lệ.
"Còn chưa muộn mà? Ông đã cùng Nguyên Nguyên đến đây rồi. Thôi, không phải lúc ông nên nói, cứ im lặng đi." Từ Thiên Thành nói rồi liếc sang bên kia, dù biết người đối diện là ai, đồng thời cũng hiểu rõ Tô Vũ và người đó có thù địch, nên mối quan hệ này tốt nhất là đừng đụng chạm lung tung.
"Vâng, ông chủ Từ, tôi nhớ rồi." Điền Quốc Văn liên tục gật đầu.
"Giới thiệu với ông, Thẩm Ngạo, hội trưởng Thẩm." Mặc dù Điền Quốc Văn và Thẩm Ngạo chưa từng gặp mặt.
Nhưng chỉ cần được Từ Thiên Thành giới thiệu trực tiếp, lại ngồi ngang hàng với ông ta, não của Điền Quốc Văn chưa bị bình rượu đập hư cũng biết, người này chính là hội trưởng Hải Đông Hội đang đứng nơi đầu sóng ngọn gió ấy.
Chỉ là ông ta vẫn chưa hiểu, rõ ràng hai người đối lập nhau, sao bây giờ lại như bạn bè thân thiết thế. Nhưng Điền Quốc Văn cũng biết những gì nên hỏi, không nên hỏi.
"Hội trưởng Thẩm, nghe danh đã lâu." Thẩm Ngạo bắt tay với ông ta: "Hóa ra là khu trưởng Điền, rất vui được gặp mặt."
Trước là Đoạn Huyên, bây giờ lại là Điền Quốc Văn, người đến càng lúc càng lớn, khuôn mặt Tô Nhạc Luân lúc này càng thêm âm u. Thử hỏi trong thành phố Tân Hải này ai có thể mời được những nhân vật lớn như vậy? Ông ta quả thực nghĩ không ra, tại sao họ lại tới công ty nhỏ bé kia của Mã Hiểu Lộ?
"Cha, người đó rốt cuộc là ai vậy?" Tô Thiếu Uy thường ngày đâu có xem tin tức truyền hình, nên cũng chẳng biết Điền Quốc Văn là ai.
Tô Nhạc Luân trừng mắt nhìn Tô Thiếu Uy, tuy không rõ vì sao, nhưng trong thời gian ngắn, Tô Vũ có thể mời được những nhân vật lớn như vậy, so với người ta thì Tô Thiếu Uy thật sự là quá vô dụng.
Nếu Tô Nhạc Luân biết tất cả những người đó tự đến chứ không phải được mời, không biết sẽ có biểu cảm thế nào.
"Khu trưởng Thượng Nhiêu Điền Quốc Văn." Tô Nhạc Luân hít sâu một hơi rồi nói.
Chỉ sợ tất cả mọi người mà ông ta mời tới cộng lại cũng không bằng một Điền Quốc Văn.
Tô Thiếu Uy nghe xong, trước tiên là ngẩn người hồi lâu, rồi mới cười nói: "À, công ty bên kia có vẻ có lai lịch rất lớn đấy, có thể cắt băng với họ cũng đủ để chúng ta được thơm lây rồi."
Rõ ràng Tô Thiếu Uy đến giờ vẫn chưa hiểu rõ tình hình, Tô Nhạc Luân nhìn anh ta như nhìn kẻ ngốc nói: "Con có biết ông chủ công ty bên kia là ai?"
Tô Thiếu Uy lắc đầu: "Không biết, nhưng có thể đoán ra họ không đơn giản."
"Quả thực không đơn giản, cha nói cho con biết, chủ công ty đó là Mã Hiểu Lộ." Lời nói của Tô Nhạc Luân như một cú đánh như trời giáng vào đầu Tô Thiếu Uy.
Khiến anh ta choáng váng, suýt ngã xuống đất.
"Cha nói thật à?" Tô Thiếu Uy vẫn còn nghi ngờ, muốn xác nhận lại.
"Cha cũng muốn tất cả là giả, này, học cách làm việc của người ta đi, đây mới là phong cách làm việc chứ?" Không biết tự lúc nào, ngay cả Tô Nhạc Luân cũng không hay, Mã Hiểu Lộ đã trở thành tấm gương để Tô Thiếu Uy học tập phấn đấu.
Trong khi Tô Thiếu Uy vẫn còn sốc thì Tô Nhạc Luân đang quan sát kỹ hai người đàn ông đối diện vẫn ngồi yên từ đầu đến giờ.
Ông ta vừa thấy rõ ràng, Điền Quốc Văn cúi đầu vâng dạ trước mặt Từ Thiên Thành, Thẩm Ngạo bắt tay Điền Quốc Văn cũng không đứng dậy.
Không chỉ thế, khi nói chuyện với Điền Quốc Văn, Từ Thiên Thành rõ ràng mang theo vẻ ra lệnh, phải biết đối phương là khu trưởng của Thượng Nhiêu mà biết bao người phải nịnh bợ.
Họ vẫn bình tĩnh đến thế, chỉ có một lý do, đó là hai người này hoàn toàn không cần nịnh bợ Điền Quốc Văn, thậm chí Điền Quốc Văn còn phải lấy lòng họ.
Nghĩ thế, trong lòng Tô Nhạc Luân, hai người Từ Thiên Thành và Thẩm Ngạo lại được đánh một dấu hỏi lớn.
Hai người chưa từng thấy trên ti vi hay báo chí, rốt cuộc là ai? Là những người thế nào mà có thể được đối xử như vậy?
Ngay lúc Tô Nhạc Luân nghi ngờ thì Thẩm Ngạo bất ngờ đứng dậy, vuốt lại quần áo, mỉm cười cung kính nhìn về phía một nam một nữ đi tới.
"Sếp Phùng, ngọn gió nào đưa ông tới đây vậy?" Hai người một nam một nữ đến chính là Phùng Chí Viễn và Tiêu Tuyết Ny.
Bình luận facebook