-
Chương 216-220
Chương 216: Tôi sẽ không hại các cô
"Này ông nói kiểu gì vậy, trên không nghiêm dưới không ngoan đã là chuyện cách đây bao nhiêu năm trước rồi, bây giờ đều là thanh niên tài giỏi được đào tạo bài bản, tư tưởng tiên tiến, hơn nữa là hai đứa cũng đúng tuổi đẹp đôi mà. Tôi thấy rất hợp."
Từ Thiên Thành cảm thấy việc này vẫn có thể thương lượng, trong mắt ông ta thì Thẩm Hân Duyệt và Từ Nguyên cũng coi như là thanh mai trúc mã, mặc dù Thẩm Hân Duyệt ở Tân Hải còn Từ Nguyên ở Thượng Nhiêu, hai người gặp nhau rất ít, nhưng tình cảm cần được vun đắp từ từ mà.
Chỉ cần hai đứa thực sự có thể kết hợp, ông ta và Thẩm Ngạo sẽ thực sự trở thành một nhà, dù sao mỗi người chỉ có một đứa con, còn tranh giành cái gì nữa.
Tận dụng lúc Hình Lỗi chưa đưa người ra, Thẩm Ngạo quay lại nhìn Từ Thiên Thành, nói bằng giọng điệu ôn hòa: "Ông chủ Từ, ông đã nói vậy rồi, tôi mà không đồng ý có vẻ như không nể mặt ông."
Từ Thiên Thành vừa nghe là có hy vọng, nhướn mày nói: "Thế nào, ông cũng thấy rất hợp đúng không?"
Thẩm Ngạo gật đầu nói tiếp: "Tôi không có ý kiến gì, nhưng phải để Từ Nguyên đến nhà tôi ở rể, tôi chỉ có một cô con gái, đâu thể gả ra ngoài được, tôi cũng không muốn con bé lấy chồng xa về Thượng Nhiêu bị các ông bắt nạt."
"Nói như ông thế chẳng phải tôi cũng chỉ có một đứa con trai thôi à..." Từ Thiên Thành chưa dứt lời đã bị Thẩm Ngạo cắt ngang:
"Ông chủ Từ, bây giờ đâu còn quan trọng chuyện đó nữa, chỉ cần hai đứa thực sự yêu nhau, những chuyện kia có ý nghĩa gì, phải không? Cho nên, nếu ông không đồng ý chuyện này thì chúng ta không bàn nữa."
Trong lúc nói chuyện, Hình Lỗi đã dẫn Lưu Lâm và Mông Mông đi ra, dọc đường gã cứ cúi đầu xin lỗi Lưu Lâm, nói là mình chăm sóc không tốt bla bla.
Khiến Lưu Lâm hoang mang không hiểu, trước đây không phải chúng còn đe dọa sẽ chặt tay con trai cô ta nữa ư, sao bây giờ lại thay đổi thái độ như vậy?
Bên này, Từ Thiên Thành vẫn đang bàn bạc với Thẩm Ngạo về chuyện con trai mình và con gái ông ta có còn đường thương lượng hay không.
Nhưng Thẩm Ngạo không buồn quan tâm ông ta nữa, bây giờ vẫn còn chuyện quan trọng cần làm.
"Thôi thôi, việc này rảnh rỗi nói sau đi."
Hình Lỗi dẫn Lưu Lâm và Mông Mông đến trước mặt Thẩm Ngạo: "Hội trưởng Thẩm, đây là hai người anh cần, em đã đưa đến nguyên vẹn rồi."
Lưu Lâm nhìn Thẩm Ngạo với ánh mắt sợ sệt, rõ ràng trong mắt cô ta, Thẩm Ngạo và Hình Lỗi là đồng bọn.
Lưu Lâm không nói gì, chỉ đưa tay kéo con trai về phía gần mình hơn.
"Được rồi, giờ không còn việc gì của mày nữa, cút đi." Thẩm Ngạo vẫy tay với Hình Lỗi.
Hình Lỗi liên tục gật đầu, lùi lại nói: "Vâng, sau này em sẵn sàng nghe lệnh của hội trưởng Thẩm."
Nhìn bóng lưng Hình Lỗi rời đi, Thẩm Ngạo thì thầm vào tai A Tứ: "Làm theo kế hoạch trước đó, nhớ phải thật kín đáo."
A Tứ nghiến răng gật đầu.
Sau đó Thẩm Ngạo quay lại nhìn mẹ con Lưu Lâm, cười nói: "Hai vị lên xe đi, tôi sẽ đưa hai người về."
Nhưng Lưu Lâm vẫn đứng im bất động, nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc rối, ngẩng đầu nhìn Thẩm Ngạo: "Các người là ai? Tại sao lại muốn hại chồng tôi?"
Thực ra lúc này, Thẩm Ngạo cũng không biết chồng cô ta là ai cả, ông ta chỉ làm theo lời Tô Vũ dặn, không nên hỏi quá nhiều tại sao, nếu không sẽ khiến Tô Vũ cảm thấy ông ta làm việc thiếu quyết đoán, sợ bóng sợ gió.
"À à, cô cứ yên tâm. Nếu tôi muốn hại cô thì còn có thể cứu cô ra khỏi đó ư? Chính chồng cô gọi điện nhờ tôi đến cứu các cô đấy." Mặc dù Thẩm Ngạo nói khá thành khẩn, nhưng Lưu Lâm vẫn khó tin.
Cô ta không nghĩ chồng mình lại quen biết nhân vật lớn như vậy. Thấy Lưu Lâm vẫn không tin, Thẩm Ngạo lấy điện thoại ra gọi cho Tô Vũ.
"A lô, anh Tô à, hai người ngài nhờ tôi tìm, tôi đã tìm được rồi, nhưng họ dường như không tin tôi, hay là ngài nói chuyện với họ đi?" Sau khi kết nối điện thoại với Tô Vũ, Thẩm Ngạo nói trước.
Nói xong, Thẩm Ngạo đưa điện thoại cho Lưu Lâm. Lưu Lâm do dự nhưng vẫn nhận lấy: "A lô?"
"Tôi là Tô Vũ, hai người có sao không?" Giọng Tô Vũ vang lên.
Nghe thấy giọng của Tô Vũ, trái tim Lưu Lâm cuối cùng cũng lắng xuống: "Anh Tô, là anh à? Chồng tôi sao rồi, anh ấy không sao chứ?"
Tô Vũ nhìn Hà Hoành Vĩ nằm trên giường bệnh nói: "Anh ấy ổn, hai người mau về bệnh viện đi."
Lưu Lâm trả lại điện thoại cho Thẩm Ngạo và cảm ơn ông ta.
Thẩm Ngạo mỉm cười, tự tay mở cửa xe: "Hai vị mời lên xe."
Sau khi xác nhận qua điện thoại, hai người này quen Tô Vũ, và dường như Tô Vũ rất quan tâm đến họ, nên ông ta cũng cần đối xử cẩn thận với họ.
Chương 217: Vén màn bí mật
Nhìn hai người lên xe xong, Thẩm Ngạo ngồi vào ghế phó lái, nói với Từ Thiên Thành: "Ông chủ Từ cũng thấy đấy, xe này chật quá, hay là ông gọi thêm xe đi theo phía sau?"
Vừa nghe thế, Từ Thiên Thành đã không vui: "Tôi nói này, mặc dù sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ là một nhà thôi, nhưng ông cũng đừng quá vô lễ chứ? Để tôi lái xe được rồi chứ gì?"
Nói rồi Từ Thiên Thành kéo tài xế ra khỏi ghế lái, tự mình lái theo hướng dẫn của Thẩm Ngạo đến bệnh viện.
Cũng không phải Từ Thiên Thành muốn dính như sam với Thẩm Ngạo, mà ông ta có chuyện cần nói với Tô Vũ, mà những chuyện đó không thể nói rõ ràng qua điện thoại, nên nhất định phải gặp mặt.
Chẳng mấy chốc, hai nhân vật lớn nhất ở Thượng Nhiêu và Tân Hải là Thẩm Ngạo và Từ Thiên Thành đã đưa hai mẹ con Lưu Lâm vào bệnh viện.
"Anh bị làm sao vậy?" Vừa bước vào phòng, Lưu Lâm đã thấy Hà Hoành Vĩ nằm trên giường bệnh, có vẻ hấp hối.
"Không sao, chỉ bị thương tí thôi." Hà Hoành Vĩ không muốn Lưu Lâm lo lắng nên nói dối.
Tô Vũ bước tới, vỗ vỗ đầu Mông Mông, nói với Hà Hoành Vĩ: "Bây giờ hội trưởng Thẩm đã đến rồi, anh có nên kể những chuyện anh biết rồi không?"
Đương nhiên Tô Vũ ám chỉ lý do tại sao họ lại muốn hãm hại anh ta. Trước đó Hà Hoành Vĩ không chịu nói vì muốn bảo vệ vợ con, nhưng giờ có Thẩm Ngạo ở đây, anh ta không còn phải lo nữa.
Hà Hoành Vĩ ra hiệu cho Lưu Lâm: "Lâm Lâm à, em đưa con ra ngoài chút đi, mua ít cháo về cho anh, anh hơi đói rồi."
Lưu Lâm cũng không ngốc, cô ta hiểu chồng có chuyện muốn nói, không muốn cô ta nghe, nên mỉm cười.
Quay đầu nói với con trai: "Mông Mông, chúng ta ra ngoài chút nhé."
Đứa trẻ gật đầu, Lưu Lâm chào mọi người rồi cùng con đi ra ngoài.
Thấy hai mẹ con đi ra, Tô Vũ vỗ tay nói: "Được rồi, bây giờ hội trưởng Thẩm đã tới, có gì cứ nói đi."
Hà Hoành Vĩ nhìn hai người đứng trong phòng bệnh, anh ta cũng không biết ai mới là Thẩm Ngạo, mặc dù anh ta là người của Hải Đông Hội, nhưng với những người ở cấp dưới như anh ta, bình thường làm sao gặp được Thẩm Ngạo chứ.
"Xin hỏi, vị nào là hội trưởng Thẩm ạ?" Hà Hoành Vĩ hơi ngượng ngùng hỏi.
Câu hỏi khiến Từ Thiên Thành phì cười, vỗ vai Thẩm Ngạo: "Tôi nói này hội trưởng Thẩm, rảnh rỗi thì ông đừng ở nhà, ra ngoài đi dạo nhiều vào, người ta không nhận ra ông rồi đấy."
"Cút qua một bên đi." Sau khi đuổi Từ Thiên Thành, Thẩm Ngạo bước đến bên giường bệnh của Hà Hoành Vĩ và nói: "Tôi chính là Thẩm Ngạo, cậu cứ nói những gì muốn nói, tại sao Hình Lỗi lại muốn giết cậu đến thế, cuối cùng cậu biết những gì?"
Rõ ràng Hà Hoành Vĩ vẫn chưa quá tin người đàn ông trước mặt thực sự là Thẩm Ngạo, nhưng sự thật chứng minh chính người này vừa cứu vợ con mình thoát khỏi tay Hình Lỗi, chắc cũng không phải là người xấu.
Dù người này có phải Thẩm Ngạo hay không, anh ta chỉ cần thử hỏi một câu là biết: "Hội trưởng Thẩm, ông còn nhớ Tiền Văn Bân không?"
Vừa nghe đến cái tên này, Tô Vũ nhíu mày, cái tên này dường như anh đã từng nghe ở đâu đó, nhưng giờ không nhớ ra được.
Thẩm Ngạo nhìn Hà Hoành Vĩ và nghiêm túc hỏi: "Cậu muốn nói, cậu biết ai đã giết Tiền Văn Bân, người đó chính là Hình Lỗi, nên Hình Lỗi mới muốn giết cậu để bịt miệng phải không?"
Chỉ nói một lần mà Thẩm Ngạo có thể phân tích được đến mức này, Hà Hoành Vĩ hoàn toàn tin người này chính là hội trưởng Thẩm, không ngờ lại có thể gặp được vị Thẩm Ngạo cao cao tại thượng ngay trong bệnh viện, anh ta cảm thấy rất vinh dự.
Hà Hoành Vĩ gật đầu và nói: "Tôi là một thủy thủ dưới trướng Tiền lão đại, tối hôm đó tôi vừa quay về từ Nam Dương, Tiền lão đại nhờ tôi mang về hai chai rượu khỉ do bên đó đặc biệt ủ, tôi đi giao rượu cho ông ấy. Kết quả, khi tới ngay trước nhà Tiền lão đại, tôi thấy Hình lão đại cùng hai thuộc hạ, đang khiêng xác Tiền lão đại ra ngoài, chuẩn bị đưa vào cốp xe.
Lúc đó tôi cũng đơ người, kêu lên một tiếng, ai ngờ hai tên kia cầm dao lao tới chém tôi, chân tôi bị chém một nhát, rồi té xuống biển. Chắc họ tưởng tôi chết rồi nên mới không hạ thủ với vợ con tôi, giờ thấy tôi còn sống nên chắc chắn muốn bịt miệng."
Nghe đến đây, Thẩm Ngạo nắm chặt nắm đấm, bản thân vì lợi ích mà còn có thể giao chiến với Từ Thiên Thành, huống hồ là những kẻ tham lam vô độ dưới trướng mình.
Chương 218: Coi như cũng có liên quan đến tôi
Thật ra, những tranh giành âm thầm của bọn họ, đa phần Thẩm Ngạo đều biết, chỉ là không can thiệp nhiều, tưởng rằng họ sẽ không gây ra sóng gió lớn gì.
Lúc này, Từ Thiên Thành không nhịn được lên tiếng: "Hội trưởng Thẩm, không phải chứ, tôi nghe nói Tiền Văn Bân là cánh tay phải của ông mà? Tôi ở Thượng Nhiêu cũng từng nghe danh Tiền lão đại. Sao hắn chết rồi mà ông lại không điều tra rõ chuyện này?"
Thẩm Ngạo nhìn Tô Vũ, còn Tô Vũ thì gật đầu, ra hiệu Thẩm Ngạo cần phải giải thích. Nếu không xử lý tốt chuyện này thì Tô Vũ sẽ nghi ngờ năng lực của Thẩm Ngạo.
Chỉ thấy Thẩm Ngạo vỗ đùi một cái và nói: "Chuyện này tại tôi cả, tôi... tôi tưởng đây là chuyện anh Tô âm thầm sai người giải quyết."
Tô Vũ nhíu mày nói: "Cũng liên quan đến tôi sao?"
Thẩm Ngạo gật đầu nói: “Anh Tô còn nhớ trước đó không lâu, ngài đến Nhất Phẩm Tiên ăn cơm, đụng phải một người gây sự không?”
"Ồ, vừa rồi nghe cái tên Tiền Văn Bân, tôi thấy quen quen. Bây giờ ông nói ra, cuối cùng tôi cũng nhớ ra. Lúc đó có một người có chút mâu thuẫn với tôi, chẳng lẽ ông nghĩ tôi keo kiệt tới vậy hả, chỉ vì một xung đột nhỏ như vậy mà tôi sẽ giết người sao?" Tô Vũ hơi tự giễu nói.
Mà chuyện này, xét đến cùng thì quả thật có liên quan đến Tô Vũ.
Lần trước ở Nhất Phẩm Tiên, Tiền Văn Bân xung đột với Tô Vũ, sau đó A Tứ xuất hiện, Tô Vũ rời đi, chỉ để lại Chu Triết xử lý việc đó.
Chu Triết không có nhiều kinh nghiệm xử lý những chuyện này, cũng chỉ nói vài câu rồi thôi.
Vốn dĩ chuyện này đáng ra phải biến chiến tranh thành tơ lụa, nhưng không ngờ lại bị kẻ có ý đồ nắm bắt rất nhạy bén.
Người đó chắc chắn là Hình Lỗi, gã đã thèm muốn hoạt động buôn bán trên biển của Tiền Văn Bân từ lâu, và bản thân lại là người được Thẩm Ngạo coi trọng nhất, nếu Tiền Văn Bân chết, hoạt động buôn bán trên biển rất có thể sẽ rơi vào tay gã.
Thêm cả việc kinh doanh sòng bạc, vị thế của gã trong Hải Đông Hội sẽ được nâng cao hơn. Vì vậy, gã sai người điều tra, cuối cùng biết được, người mà Tiền Văn Bân đắc tội kia cứu mạng Thẩm Ngạo, không những thế còn tự tay giết Hắc Hùng, nên Thẩm Ngạo phần nào e ngại anh ta.
Vì thế, Tô Vũ trở thành vỏ bọc hoàn hảo để Hình Lỗi giết Tiền Văn Bân. Hãy nghĩ xem, Tiền Văn Bân vừa mới xung đột với Tô Vũ, nên Tô Vũ sẽ là nghi phạm dễ bị người ta nghĩ tới nhất, thêm vào đó sau sự việc kia, Hình Lỗi liên tục xúi giục bên cạnh, khiến Thẩm Ngạo tin lời gã.
Cho rằng kẻ giết Tiền Văn Bân chính là Tô Vũ, và Thẩm Ngạo tuyệt đối không dám đề cập chuyện này trước mặt Tô Vũ, dần dần cũng bị lãng quên.
Thực ra kế hoạch của Hình Lỗi rất hoàn hảo, gã lợi dụng suy nghĩ Thẩm Ngạo sợ Tô Vũ, không dám vì một Tiền Văn Bân mà khởi binh vấn tội Tô Vũ, thành công che giấu sự thật.
Chỉ là, đôi khi con người vì quá thông minh nên mới phạm sai lầm. Nếu Hình Lỗi không vì lo sợ bí mật bị lộ nên muốn giết Hà Hoành Vĩ, thì cho dù Hà Hoành Vĩ biết gã là thủ phạm, cũng tuyệt đối không thể nói với Thẩm Ngạo.
Trước tiên, Hà Hoành Vĩ không biết Thẩm Ngạo, cho dù có quen biết, liệu Thẩm Ngạo có tin lời một người bình thường nói suông như vậy không? Thực ra Hình Lỗi hoàn toàn có thể yên tâm, vì không có bằng chứng. Giờ thì trộm gà không thành, lại còn mất nắm gạo, bí mật không giữ được, thậm chí còn liên luỵ tới tính mạng của mình.
Khi biết chuyện này, Thẩm Ngạo càng thấy việc giết Hình Lỗi là quyết định đúng đắn nhất.
Tô Vũ mỉm cười lắc đầu: "Xem ra, quả thực có liên quan chút ít đến tôi, tôi cũng không biết vì mình mà đã gây ra tai nạn lớn như vậy."
Tuy nhiên, Tô Vũ cũng không hoàn toàn không thu hoạch được gì trong thảm họa này. Nếu không có những rắc rối này, Lưu Lâm sẽ không đi làm việc ở nhà hàng, Tô Vũ sẽ không gặp được cô ta.
Những vảy rồng quý giá đó có lẽ sẽ mãi mãi không ai biết đến. Chỉ có thể nói tất cả đều là số mệnh, vô hình trung mọi thứ đều đã tự có sự sắp đặt.
Tô Vũ hít một hơi thật sâu, vỗ vai Thẩm Ngạo và nói: "Đây cũng coi như chuyện của Hải Đông Hội, về việc này, coi như tôi cũng có trách nhiệm. Tuy nhiên, tôi không muốn thấy chuyện tương tự xảy ra nữa, xử lý tốt, tôi chỉ xem kết quả."
Thẩm Ngạo liên tục gật đầu, trong lòng cũng hơi hoảng hốt, nhưng may là Tô Vũ không có ý định truy cứu sâu thêm, điều này đã cảm tạ trời đất lắm rồi.
Chương 219: Hồng Hầu Lượng
Việc này, Tô Vũ có thể coi là có liên quan đến mình, tiếp theo là xem Thẩm Ngạo nên xử lý thế nào.
"Ông chủ Từ, tôi nói chứ, ông nghỉ dưỡng ở Tân Hải này hay sao thế? Không định về nữa hả?" Trên hành lang bệnh viện, Tô Vũ vừa đi vừa nói với Từ Thiên Thành ở bên cạnh.
Từ Thiên Thành xua tay nói: "Uầy, chuyện ở chỗ tôi không rối ren như hội trưởng Thẩm đâu, phần lớn công việc tôi đều giao cho thằng nhóc ở nhà xử lý, tôi cũng nhàn rỗi, có thể tập trung hoàn thành những việc anh Tô giao phó."
Từ Thiên Thành không hổ là một người tinh ranh, nói chuyện rất khéo léo, một lời hai nghĩa.
Một là, trực tiếp báo cho Tô Vũ biết tình hình ở Thượng Nhiêu tốt hơn nhiều so với Tân Hải, gián tiếp khiến Tô Vũ có thể yên tâm. Dù sao thì ở phía Thẩm Ngạo cũng xảy ra rắc rối lớn như vậy, khiến ông ta có lợi thế hơn.
Hai là, giới thiệu con trai mình là Từ Nguyên với Tô Vũ, để Tô Vũ biết con hơn cha là nhà có phúc, về sau việc kinh doanh ở Thượng Nhiêu sẽ là xí nghiệp gia tộc của nhà họ Từ, được con ông ta kế thừa.
Tô Vũ gật đầu, dù không rõ tình hình cụ thể ở Thượng Nhiêu ra sao, thực ra anh cũng không rảnh rỗi đi cải trang vi hành.
Tuy nhiên, qua vài lần xảy ra chuyện, cách Từ Thiên Thành xử lý thực sự rất điêu luyện thành thạo, năng lực làm việc quả thực xuất sắc, cộng thêm hiện tại do có Diêm Đan Dương góp vui, thêm cả bản thân anh cũng cho họ đủ lợi ích.
Tô Vũ thật sự không tìm ra lý do gì mà khiến Từ Thiên Thành làm việc không hết mình.
"Những việc giao cho ông, xử lý thế nào rồi?" Tô Vũ đi đến cuối hành lang, chắp hai tay sau lưng đứng trên ban công ngắm toàn cảnh thành phố.
Từ Thiên Thành hơi sợ độ cao, ông ta cũng không dám đứng gần giống như Tô Vũ, run rẩy đứng cách lan can thật xa nói: "Những việc anh Tô giao, tôi không dám chậm trễ. Lần trước, ngài bảo tôi mang thư đến Lục Hợp Môn, tôi đã mang đến và trực tiếp nói với thanh đường chủ của Lục Hợp Môn là Hồng Hầu Lượng.
Không chỉ thế, sau đó tôi cũng không rảnh rỗi, sau khi đưa tin, tôi liên tục dò la tình hình của Lục Hợp Môn, chính là hôm qua tôi nhận được một tin chắc chắn. Lục Hợp Môn rất coi trọng chuyện này, để đảm bảo không có sơ sót, nghe nói Lục Hợp Môn quyết định giao việc này cho thanh đường chủ Hồng Hầu Lượng xử lý."
Tô Vũ không rõ một đường chủ của Lục Hợp Môn có ảnh hưởng như thế nào, nhưng anh có một chút hứng thú với Hồng Hầu Lượng.
Bởi vì suốt thời gian qua, sau khi biết Ngô Tú Phong chết, Lục Hợp Môn vẫn không có động thái gì, chắc chắn là đang dò la tin tức.
Sau thời gian dài như vậy, dù thế nào họ cũng phải điều tra ra manh mối về Tô Vũ. Tạm thời không nói cái khác, chỉ riêng nguyên nhân cái chết của Ngô Tú Phong, họ phải biết rõ hơn ai hết.
Có thể khiến Ngô Tú Phong chết mờ ám như vậy, họ cũng biết Tô Vũ không đơn giản. Biết vậy mà Hồng Hầu Lượng vẫn dám tới, đủ khiến Tô Vũ tò mò một phen.
"Ồ, Hồng Hầu Lượng là người thế nào? Ông biết rõ không?" Tô Vũ hỏi với vẻ hứng thú, có cái gọi là biết địch biết ta trăm trận trăm thắng.
Mặc dù Tô Vũ không coi Hồng Hầu Lượng ra gì, nhưng hiểu rõ vẫn tốt hơn, tránh đánh giá quá cao đối phương.
Từ Thiên Thành vừa nhắc đến Hồng Hầu Lượng là lập tức cung kính: "Chẳng lẽ anh Tô thực sự chưa từng nghe đến Hồng Hầu Lượng sao?"
Mặc dù địa vị của Lục Hợp Môn trên giang hồ không được tốt lắm, chỉ ở mức trung bình hơi kém, nhưng Hồng Hầu Lượng trong giới võ lâm thì danh tiếng không kém gì Triệu Mộng Nhã trong giới giải trí. Chưa nói gì khác, ít nhất tiếng tăm đã lừng lẫy.
Tô Vũ lắc đầu nói: "Thực sự chưa từng nghe, vậy ông ta lợi hại lắm sao?"
Từ Thiên Thành gật đầu: "Tôi cũng chưa từng thấy trực tiếp, nhưng Hồng Hầu Lượng là tông sư võ đạo của Hồng quyền đương đại Trung Quốc, nghe nói là một trong số ít truyền nhân Hồng quyền còn lại ở Trung Quốc. Theo tìm hiểu, ông ta xếp hạng 2 trên Địa Bảng, không phải là loại ăn cây táo rào cây sung như Ngô Tú Phong có thể sánh ngang được."
Có câu văn vô nhất võ vô nhị.
Ở Trung Quốc vẫn có chuyện xếp hạng 36 hung thần địa sát trên Địa Bảng, 12 thiên khôi trên Thiên Bảng.
Ý nghĩa thực chất là Địa Bảng có 36 người, Thiên Bảng có 12 người.
Những người xếp hạng sau có thể đề nghị thách đấu những người trước, nếu thắng được tất nhiên sẽ có thể lên thay.
Chương 220: Không nên khinh địch
Những người này mỗi người mỗi vẻ, có người dựa vào kiếm làm sát thủ kiếm tiền, cũng có người là truyền nhân các thế gia võ học. Nghe nói trước đây có không ít võ sĩ Nhật khinh thường võ học Trung Quốc nên đã thách đấu, nhưng cuối cùng không ai lọt được vào Địa Bảng, chỉ có thể ôm hận mà về.
Bởi vậy, có thể thấy những người lên được bảng đều không phải tầm thường. Hồng Hầu Lượng mà Từ Thiên Thành nhắc tới đang đứng thứ 2 trên Địa Bảng, có thể thấy chắc chắn là nhân vật không đơn giản.
Đối với những người trên bảng xếp hạng Thiên Bảng, rất nhiều người đã dần vị thần hóa, đừng nói là có ý định thử thách, cho dù là muốn gặp mặt xin chỉ dẫn một hai câu cũng trở thành ước mơ xa vời.
“Vậy là tôi thực sự không thể xem thường Hồng Hầu Lượng được rồi nhỉ?” Mặc dù Tô Vũ nói không thể xem thường người ta, nhưng ngữ điệu lộ ra ý khinh thường.
Dù biết Tô Vũ thực sự có năng lực không tầm thường, nhưng Từ Thiên Thành vẫn cần cảnh báo Tô Vũ, dù sao thì bây giờ Tô Vũ là chỗ dựa của ông ta.
Bởi vì trong giới võ học Trung Quốc, trong lúc luận bàn với nhau, thương vong là điều khó tránh khỏi, nói cách khác nhiều mối ân oán có thể dùng cái tên mĩ miều là thách đấu để giải quyết.
Nếu Tô Vũ có chuyện gì bất trắc, hoặc là chết, thì những ngày tốt đẹp của ông ta cũng sẽ kết thúc.
“Anh Tô, ngài không thể xem thường đối phương được, tôi nghe nói người này không chỉ võ công cao cường mà còn tàn nhẫn độc ác.”
Tô Vũ gật đầu, mặc dù anh không hiểu rõ về giới võ học Trung Quốc, nhưng anh lại rất tự tin về Thần Vực Tông. Những chiêu thức trước đây anh sử dụng, trong mắt đa số người, có thể được xem là thần kỹ.
Tuy nhiên, trong mắt Tô Vũ đó chưa bằng một phần trăm của Thần Vực Tông, lấy “Ưng Đạp Bộ” vô ảnh vô tung trước đây làm ví dụ.
Loại này trong giới võ học Trung Quốc chắc chắn có thể gọi là thần kỹ, thậm chí nhiều người nằm mơ cũng không dám nghĩ đến thần kỹ. Nhưng ở Thần Vực Tông thì đó chỉ là một kỹ năng cơ bản mà các đệ tử ngoại môn lên núi hái thuốc thường dùng mà thôi.
Còn về Hồng Hầu Lượng khiến Từ Thiên Thành sợ hãi, Tô Vũ tạm thời coi ông ta là một nhân vật, dù sao cũng là cao thủ xếp hạng 2 trên bảng xếp hạng Địa Bảng Trung Quốc, ít nhiều cũng phải tỏ ra tôn trọng.
Nếu đối phương là cao thủ dùng quyền, vậy thì Tô Vũ định dùng "Trích Tinh Lục Thức" của Thần Vực Tông để giao lưu với cao thủ này.
Nhưng vẫn còn một vấn đề quan trọng, đó là Tô Vũ không biết Hồng Hầu Lượng sẽ đến lúc nào.
Nếu còn có thể chờ thêm nửa tháng nữa, thì không chỉ một Hồng Hầu Lượng, mà thậm chí cả Lục Hợp Môn dốc toàn bộ lực lượng tấn công cũng làm gì được Tô Vũ chứ?
"Tiếp tục giúp tôi theo dõi, đảm bảo mục tiêu của họ chỉ là tôi, ông hiểu ý tôi chứ?" Tô Vũ nhấn mạnh lại lần nữa, đó cũng là lý do chính khiến anh bảo Từ Thiên Thành đi đưa tin cho Lục Hợp Môn.
Chính là nói thẳng với Lục Hợp Môn, có chuyện gì cứ việc tìm tới anh, đừng âm thầm bày mưu kế độc ác với những người thân không có khả năng tự vệ.
Về điểm này, Từ Thiên Thành dĩ nhiên hiểu rõ, liên tục gật đầu: "Anh Tô yên tâm, ngay khi có thông tin, tôi sẽ báo ngay cho ngài."
"Ừm, nếu không có việc gì nữa thì tôi về trước đây. Hôm nay bà cụ Lương Dịch Phương sẽ tới, lúc đó nhà không có ai thì bà cụ sẽ giận đấy."
"À, anhTô đợi chút, tôi... tôi còn chuyện riêng muốn nói." Từ Thiên Thành vội vàng cúi người xuống nói nhỏ với Tô Vũ.
"Ông trở nên ấp úng như vậy từ bao giờ thế? Cứ nói thẳng ra đi." Tô Vũ liếc mắt nhìn Từ Thiên Thành.
"Anh Tô biết đấy, trước kia tôi và hội trưởng Thẩm thường xảy ra mâu thuẫn vì những chuyện nhỏ nhặt, thậm chí từng đánh nhau tơi bời, làm tổn thương tình cảm hai nhà. Giờ dưới trướng của anh Tô, tất nhiên chúng tôi không dám có ý đồ xấu nữa. Tôi cũng đã nói chuyện với hội trưởng Thẩm, muốn biến chiến tranh thành tơ lụa Nhưng ông ấy dường như vẫn canh canh trong lòng chuyện cũ, tỏ vẻ cực kỳ chống đối với những gì tôi nói."
Từ Thiên Thành nói dông nói dài, Tô Vũ cũng không hiểu ông ta đang muốn gì.
Thực ra bây giờ Thẩm Ngạo không lao tới siết cổ Từ Thiên Thành khi thấy mặt đã là rất khoan dung rồi đấy. Hãy nghĩ xem, một người cách đây không lâu còn suýt giết chết mình, giờ thì nghênh ngang đứng trước mặt mình, chắc hẳn nhiều người sẽ không nhịn được mà tát ông ta vài cái.
"Nói thẳng vào vấn đề chính đi." Tô Vũ hơi mất kiên nhẫn nói.
"Này ông nói kiểu gì vậy, trên không nghiêm dưới không ngoan đã là chuyện cách đây bao nhiêu năm trước rồi, bây giờ đều là thanh niên tài giỏi được đào tạo bài bản, tư tưởng tiên tiến, hơn nữa là hai đứa cũng đúng tuổi đẹp đôi mà. Tôi thấy rất hợp."
Từ Thiên Thành cảm thấy việc này vẫn có thể thương lượng, trong mắt ông ta thì Thẩm Hân Duyệt và Từ Nguyên cũng coi như là thanh mai trúc mã, mặc dù Thẩm Hân Duyệt ở Tân Hải còn Từ Nguyên ở Thượng Nhiêu, hai người gặp nhau rất ít, nhưng tình cảm cần được vun đắp từ từ mà.
Chỉ cần hai đứa thực sự có thể kết hợp, ông ta và Thẩm Ngạo sẽ thực sự trở thành một nhà, dù sao mỗi người chỉ có một đứa con, còn tranh giành cái gì nữa.
Tận dụng lúc Hình Lỗi chưa đưa người ra, Thẩm Ngạo quay lại nhìn Từ Thiên Thành, nói bằng giọng điệu ôn hòa: "Ông chủ Từ, ông đã nói vậy rồi, tôi mà không đồng ý có vẻ như không nể mặt ông."
Từ Thiên Thành vừa nghe là có hy vọng, nhướn mày nói: "Thế nào, ông cũng thấy rất hợp đúng không?"
Thẩm Ngạo gật đầu nói tiếp: "Tôi không có ý kiến gì, nhưng phải để Từ Nguyên đến nhà tôi ở rể, tôi chỉ có một cô con gái, đâu thể gả ra ngoài được, tôi cũng không muốn con bé lấy chồng xa về Thượng Nhiêu bị các ông bắt nạt."
"Nói như ông thế chẳng phải tôi cũng chỉ có một đứa con trai thôi à..." Từ Thiên Thành chưa dứt lời đã bị Thẩm Ngạo cắt ngang:
"Ông chủ Từ, bây giờ đâu còn quan trọng chuyện đó nữa, chỉ cần hai đứa thực sự yêu nhau, những chuyện kia có ý nghĩa gì, phải không? Cho nên, nếu ông không đồng ý chuyện này thì chúng ta không bàn nữa."
Trong lúc nói chuyện, Hình Lỗi đã dẫn Lưu Lâm và Mông Mông đi ra, dọc đường gã cứ cúi đầu xin lỗi Lưu Lâm, nói là mình chăm sóc không tốt bla bla.
Khiến Lưu Lâm hoang mang không hiểu, trước đây không phải chúng còn đe dọa sẽ chặt tay con trai cô ta nữa ư, sao bây giờ lại thay đổi thái độ như vậy?
Bên này, Từ Thiên Thành vẫn đang bàn bạc với Thẩm Ngạo về chuyện con trai mình và con gái ông ta có còn đường thương lượng hay không.
Nhưng Thẩm Ngạo không buồn quan tâm ông ta nữa, bây giờ vẫn còn chuyện quan trọng cần làm.
"Thôi thôi, việc này rảnh rỗi nói sau đi."
Hình Lỗi dẫn Lưu Lâm và Mông Mông đến trước mặt Thẩm Ngạo: "Hội trưởng Thẩm, đây là hai người anh cần, em đã đưa đến nguyên vẹn rồi."
Lưu Lâm nhìn Thẩm Ngạo với ánh mắt sợ sệt, rõ ràng trong mắt cô ta, Thẩm Ngạo và Hình Lỗi là đồng bọn.
Lưu Lâm không nói gì, chỉ đưa tay kéo con trai về phía gần mình hơn.
"Được rồi, giờ không còn việc gì của mày nữa, cút đi." Thẩm Ngạo vẫy tay với Hình Lỗi.
Hình Lỗi liên tục gật đầu, lùi lại nói: "Vâng, sau này em sẵn sàng nghe lệnh của hội trưởng Thẩm."
Nhìn bóng lưng Hình Lỗi rời đi, Thẩm Ngạo thì thầm vào tai A Tứ: "Làm theo kế hoạch trước đó, nhớ phải thật kín đáo."
A Tứ nghiến răng gật đầu.
Sau đó Thẩm Ngạo quay lại nhìn mẹ con Lưu Lâm, cười nói: "Hai vị lên xe đi, tôi sẽ đưa hai người về."
Nhưng Lưu Lâm vẫn đứng im bất động, nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc rối, ngẩng đầu nhìn Thẩm Ngạo: "Các người là ai? Tại sao lại muốn hại chồng tôi?"
Thực ra lúc này, Thẩm Ngạo cũng không biết chồng cô ta là ai cả, ông ta chỉ làm theo lời Tô Vũ dặn, không nên hỏi quá nhiều tại sao, nếu không sẽ khiến Tô Vũ cảm thấy ông ta làm việc thiếu quyết đoán, sợ bóng sợ gió.
"À à, cô cứ yên tâm. Nếu tôi muốn hại cô thì còn có thể cứu cô ra khỏi đó ư? Chính chồng cô gọi điện nhờ tôi đến cứu các cô đấy." Mặc dù Thẩm Ngạo nói khá thành khẩn, nhưng Lưu Lâm vẫn khó tin.
Cô ta không nghĩ chồng mình lại quen biết nhân vật lớn như vậy. Thấy Lưu Lâm vẫn không tin, Thẩm Ngạo lấy điện thoại ra gọi cho Tô Vũ.
"A lô, anh Tô à, hai người ngài nhờ tôi tìm, tôi đã tìm được rồi, nhưng họ dường như không tin tôi, hay là ngài nói chuyện với họ đi?" Sau khi kết nối điện thoại với Tô Vũ, Thẩm Ngạo nói trước.
Nói xong, Thẩm Ngạo đưa điện thoại cho Lưu Lâm. Lưu Lâm do dự nhưng vẫn nhận lấy: "A lô?"
"Tôi là Tô Vũ, hai người có sao không?" Giọng Tô Vũ vang lên.
Nghe thấy giọng của Tô Vũ, trái tim Lưu Lâm cuối cùng cũng lắng xuống: "Anh Tô, là anh à? Chồng tôi sao rồi, anh ấy không sao chứ?"
Tô Vũ nhìn Hà Hoành Vĩ nằm trên giường bệnh nói: "Anh ấy ổn, hai người mau về bệnh viện đi."
Lưu Lâm trả lại điện thoại cho Thẩm Ngạo và cảm ơn ông ta.
Thẩm Ngạo mỉm cười, tự tay mở cửa xe: "Hai vị mời lên xe."
Sau khi xác nhận qua điện thoại, hai người này quen Tô Vũ, và dường như Tô Vũ rất quan tâm đến họ, nên ông ta cũng cần đối xử cẩn thận với họ.
Chương 217: Vén màn bí mật
Nhìn hai người lên xe xong, Thẩm Ngạo ngồi vào ghế phó lái, nói với Từ Thiên Thành: "Ông chủ Từ cũng thấy đấy, xe này chật quá, hay là ông gọi thêm xe đi theo phía sau?"
Vừa nghe thế, Từ Thiên Thành đã không vui: "Tôi nói này, mặc dù sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ là một nhà thôi, nhưng ông cũng đừng quá vô lễ chứ? Để tôi lái xe được rồi chứ gì?"
Nói rồi Từ Thiên Thành kéo tài xế ra khỏi ghế lái, tự mình lái theo hướng dẫn của Thẩm Ngạo đến bệnh viện.
Cũng không phải Từ Thiên Thành muốn dính như sam với Thẩm Ngạo, mà ông ta có chuyện cần nói với Tô Vũ, mà những chuyện đó không thể nói rõ ràng qua điện thoại, nên nhất định phải gặp mặt.
Chẳng mấy chốc, hai nhân vật lớn nhất ở Thượng Nhiêu và Tân Hải là Thẩm Ngạo và Từ Thiên Thành đã đưa hai mẹ con Lưu Lâm vào bệnh viện.
"Anh bị làm sao vậy?" Vừa bước vào phòng, Lưu Lâm đã thấy Hà Hoành Vĩ nằm trên giường bệnh, có vẻ hấp hối.
"Không sao, chỉ bị thương tí thôi." Hà Hoành Vĩ không muốn Lưu Lâm lo lắng nên nói dối.
Tô Vũ bước tới, vỗ vỗ đầu Mông Mông, nói với Hà Hoành Vĩ: "Bây giờ hội trưởng Thẩm đã đến rồi, anh có nên kể những chuyện anh biết rồi không?"
Đương nhiên Tô Vũ ám chỉ lý do tại sao họ lại muốn hãm hại anh ta. Trước đó Hà Hoành Vĩ không chịu nói vì muốn bảo vệ vợ con, nhưng giờ có Thẩm Ngạo ở đây, anh ta không còn phải lo nữa.
Hà Hoành Vĩ ra hiệu cho Lưu Lâm: "Lâm Lâm à, em đưa con ra ngoài chút đi, mua ít cháo về cho anh, anh hơi đói rồi."
Lưu Lâm cũng không ngốc, cô ta hiểu chồng có chuyện muốn nói, không muốn cô ta nghe, nên mỉm cười.
Quay đầu nói với con trai: "Mông Mông, chúng ta ra ngoài chút nhé."
Đứa trẻ gật đầu, Lưu Lâm chào mọi người rồi cùng con đi ra ngoài.
Thấy hai mẹ con đi ra, Tô Vũ vỗ tay nói: "Được rồi, bây giờ hội trưởng Thẩm đã tới, có gì cứ nói đi."
Hà Hoành Vĩ nhìn hai người đứng trong phòng bệnh, anh ta cũng không biết ai mới là Thẩm Ngạo, mặc dù anh ta là người của Hải Đông Hội, nhưng với những người ở cấp dưới như anh ta, bình thường làm sao gặp được Thẩm Ngạo chứ.
"Xin hỏi, vị nào là hội trưởng Thẩm ạ?" Hà Hoành Vĩ hơi ngượng ngùng hỏi.
Câu hỏi khiến Từ Thiên Thành phì cười, vỗ vai Thẩm Ngạo: "Tôi nói này hội trưởng Thẩm, rảnh rỗi thì ông đừng ở nhà, ra ngoài đi dạo nhiều vào, người ta không nhận ra ông rồi đấy."
"Cút qua một bên đi." Sau khi đuổi Từ Thiên Thành, Thẩm Ngạo bước đến bên giường bệnh của Hà Hoành Vĩ và nói: "Tôi chính là Thẩm Ngạo, cậu cứ nói những gì muốn nói, tại sao Hình Lỗi lại muốn giết cậu đến thế, cuối cùng cậu biết những gì?"
Rõ ràng Hà Hoành Vĩ vẫn chưa quá tin người đàn ông trước mặt thực sự là Thẩm Ngạo, nhưng sự thật chứng minh chính người này vừa cứu vợ con mình thoát khỏi tay Hình Lỗi, chắc cũng không phải là người xấu.
Dù người này có phải Thẩm Ngạo hay không, anh ta chỉ cần thử hỏi một câu là biết: "Hội trưởng Thẩm, ông còn nhớ Tiền Văn Bân không?"
Vừa nghe đến cái tên này, Tô Vũ nhíu mày, cái tên này dường như anh đã từng nghe ở đâu đó, nhưng giờ không nhớ ra được.
Thẩm Ngạo nhìn Hà Hoành Vĩ và nghiêm túc hỏi: "Cậu muốn nói, cậu biết ai đã giết Tiền Văn Bân, người đó chính là Hình Lỗi, nên Hình Lỗi mới muốn giết cậu để bịt miệng phải không?"
Chỉ nói một lần mà Thẩm Ngạo có thể phân tích được đến mức này, Hà Hoành Vĩ hoàn toàn tin người này chính là hội trưởng Thẩm, không ngờ lại có thể gặp được vị Thẩm Ngạo cao cao tại thượng ngay trong bệnh viện, anh ta cảm thấy rất vinh dự.
Hà Hoành Vĩ gật đầu và nói: "Tôi là một thủy thủ dưới trướng Tiền lão đại, tối hôm đó tôi vừa quay về từ Nam Dương, Tiền lão đại nhờ tôi mang về hai chai rượu khỉ do bên đó đặc biệt ủ, tôi đi giao rượu cho ông ấy. Kết quả, khi tới ngay trước nhà Tiền lão đại, tôi thấy Hình lão đại cùng hai thuộc hạ, đang khiêng xác Tiền lão đại ra ngoài, chuẩn bị đưa vào cốp xe.
Lúc đó tôi cũng đơ người, kêu lên một tiếng, ai ngờ hai tên kia cầm dao lao tới chém tôi, chân tôi bị chém một nhát, rồi té xuống biển. Chắc họ tưởng tôi chết rồi nên mới không hạ thủ với vợ con tôi, giờ thấy tôi còn sống nên chắc chắn muốn bịt miệng."
Nghe đến đây, Thẩm Ngạo nắm chặt nắm đấm, bản thân vì lợi ích mà còn có thể giao chiến với Từ Thiên Thành, huống hồ là những kẻ tham lam vô độ dưới trướng mình.
Chương 218: Coi như cũng có liên quan đến tôi
Thật ra, những tranh giành âm thầm của bọn họ, đa phần Thẩm Ngạo đều biết, chỉ là không can thiệp nhiều, tưởng rằng họ sẽ không gây ra sóng gió lớn gì.
Lúc này, Từ Thiên Thành không nhịn được lên tiếng: "Hội trưởng Thẩm, không phải chứ, tôi nghe nói Tiền Văn Bân là cánh tay phải của ông mà? Tôi ở Thượng Nhiêu cũng từng nghe danh Tiền lão đại. Sao hắn chết rồi mà ông lại không điều tra rõ chuyện này?"
Thẩm Ngạo nhìn Tô Vũ, còn Tô Vũ thì gật đầu, ra hiệu Thẩm Ngạo cần phải giải thích. Nếu không xử lý tốt chuyện này thì Tô Vũ sẽ nghi ngờ năng lực của Thẩm Ngạo.
Chỉ thấy Thẩm Ngạo vỗ đùi một cái và nói: "Chuyện này tại tôi cả, tôi... tôi tưởng đây là chuyện anh Tô âm thầm sai người giải quyết."
Tô Vũ nhíu mày nói: "Cũng liên quan đến tôi sao?"
Thẩm Ngạo gật đầu nói: “Anh Tô còn nhớ trước đó không lâu, ngài đến Nhất Phẩm Tiên ăn cơm, đụng phải một người gây sự không?”
"Ồ, vừa rồi nghe cái tên Tiền Văn Bân, tôi thấy quen quen. Bây giờ ông nói ra, cuối cùng tôi cũng nhớ ra. Lúc đó có một người có chút mâu thuẫn với tôi, chẳng lẽ ông nghĩ tôi keo kiệt tới vậy hả, chỉ vì một xung đột nhỏ như vậy mà tôi sẽ giết người sao?" Tô Vũ hơi tự giễu nói.
Mà chuyện này, xét đến cùng thì quả thật có liên quan đến Tô Vũ.
Lần trước ở Nhất Phẩm Tiên, Tiền Văn Bân xung đột với Tô Vũ, sau đó A Tứ xuất hiện, Tô Vũ rời đi, chỉ để lại Chu Triết xử lý việc đó.
Chu Triết không có nhiều kinh nghiệm xử lý những chuyện này, cũng chỉ nói vài câu rồi thôi.
Vốn dĩ chuyện này đáng ra phải biến chiến tranh thành tơ lụa, nhưng không ngờ lại bị kẻ có ý đồ nắm bắt rất nhạy bén.
Người đó chắc chắn là Hình Lỗi, gã đã thèm muốn hoạt động buôn bán trên biển của Tiền Văn Bân từ lâu, và bản thân lại là người được Thẩm Ngạo coi trọng nhất, nếu Tiền Văn Bân chết, hoạt động buôn bán trên biển rất có thể sẽ rơi vào tay gã.
Thêm cả việc kinh doanh sòng bạc, vị thế của gã trong Hải Đông Hội sẽ được nâng cao hơn. Vì vậy, gã sai người điều tra, cuối cùng biết được, người mà Tiền Văn Bân đắc tội kia cứu mạng Thẩm Ngạo, không những thế còn tự tay giết Hắc Hùng, nên Thẩm Ngạo phần nào e ngại anh ta.
Vì thế, Tô Vũ trở thành vỏ bọc hoàn hảo để Hình Lỗi giết Tiền Văn Bân. Hãy nghĩ xem, Tiền Văn Bân vừa mới xung đột với Tô Vũ, nên Tô Vũ sẽ là nghi phạm dễ bị người ta nghĩ tới nhất, thêm vào đó sau sự việc kia, Hình Lỗi liên tục xúi giục bên cạnh, khiến Thẩm Ngạo tin lời gã.
Cho rằng kẻ giết Tiền Văn Bân chính là Tô Vũ, và Thẩm Ngạo tuyệt đối không dám đề cập chuyện này trước mặt Tô Vũ, dần dần cũng bị lãng quên.
Thực ra kế hoạch của Hình Lỗi rất hoàn hảo, gã lợi dụng suy nghĩ Thẩm Ngạo sợ Tô Vũ, không dám vì một Tiền Văn Bân mà khởi binh vấn tội Tô Vũ, thành công che giấu sự thật.
Chỉ là, đôi khi con người vì quá thông minh nên mới phạm sai lầm. Nếu Hình Lỗi không vì lo sợ bí mật bị lộ nên muốn giết Hà Hoành Vĩ, thì cho dù Hà Hoành Vĩ biết gã là thủ phạm, cũng tuyệt đối không thể nói với Thẩm Ngạo.
Trước tiên, Hà Hoành Vĩ không biết Thẩm Ngạo, cho dù có quen biết, liệu Thẩm Ngạo có tin lời một người bình thường nói suông như vậy không? Thực ra Hình Lỗi hoàn toàn có thể yên tâm, vì không có bằng chứng. Giờ thì trộm gà không thành, lại còn mất nắm gạo, bí mật không giữ được, thậm chí còn liên luỵ tới tính mạng của mình.
Khi biết chuyện này, Thẩm Ngạo càng thấy việc giết Hình Lỗi là quyết định đúng đắn nhất.
Tô Vũ mỉm cười lắc đầu: "Xem ra, quả thực có liên quan chút ít đến tôi, tôi cũng không biết vì mình mà đã gây ra tai nạn lớn như vậy."
Tuy nhiên, Tô Vũ cũng không hoàn toàn không thu hoạch được gì trong thảm họa này. Nếu không có những rắc rối này, Lưu Lâm sẽ không đi làm việc ở nhà hàng, Tô Vũ sẽ không gặp được cô ta.
Những vảy rồng quý giá đó có lẽ sẽ mãi mãi không ai biết đến. Chỉ có thể nói tất cả đều là số mệnh, vô hình trung mọi thứ đều đã tự có sự sắp đặt.
Tô Vũ hít một hơi thật sâu, vỗ vai Thẩm Ngạo và nói: "Đây cũng coi như chuyện của Hải Đông Hội, về việc này, coi như tôi cũng có trách nhiệm. Tuy nhiên, tôi không muốn thấy chuyện tương tự xảy ra nữa, xử lý tốt, tôi chỉ xem kết quả."
Thẩm Ngạo liên tục gật đầu, trong lòng cũng hơi hoảng hốt, nhưng may là Tô Vũ không có ý định truy cứu sâu thêm, điều này đã cảm tạ trời đất lắm rồi.
Chương 219: Hồng Hầu Lượng
Việc này, Tô Vũ có thể coi là có liên quan đến mình, tiếp theo là xem Thẩm Ngạo nên xử lý thế nào.
"Ông chủ Từ, tôi nói chứ, ông nghỉ dưỡng ở Tân Hải này hay sao thế? Không định về nữa hả?" Trên hành lang bệnh viện, Tô Vũ vừa đi vừa nói với Từ Thiên Thành ở bên cạnh.
Từ Thiên Thành xua tay nói: "Uầy, chuyện ở chỗ tôi không rối ren như hội trưởng Thẩm đâu, phần lớn công việc tôi đều giao cho thằng nhóc ở nhà xử lý, tôi cũng nhàn rỗi, có thể tập trung hoàn thành những việc anh Tô giao phó."
Từ Thiên Thành không hổ là một người tinh ranh, nói chuyện rất khéo léo, một lời hai nghĩa.
Một là, trực tiếp báo cho Tô Vũ biết tình hình ở Thượng Nhiêu tốt hơn nhiều so với Tân Hải, gián tiếp khiến Tô Vũ có thể yên tâm. Dù sao thì ở phía Thẩm Ngạo cũng xảy ra rắc rối lớn như vậy, khiến ông ta có lợi thế hơn.
Hai là, giới thiệu con trai mình là Từ Nguyên với Tô Vũ, để Tô Vũ biết con hơn cha là nhà có phúc, về sau việc kinh doanh ở Thượng Nhiêu sẽ là xí nghiệp gia tộc của nhà họ Từ, được con ông ta kế thừa.
Tô Vũ gật đầu, dù không rõ tình hình cụ thể ở Thượng Nhiêu ra sao, thực ra anh cũng không rảnh rỗi đi cải trang vi hành.
Tuy nhiên, qua vài lần xảy ra chuyện, cách Từ Thiên Thành xử lý thực sự rất điêu luyện thành thạo, năng lực làm việc quả thực xuất sắc, cộng thêm hiện tại do có Diêm Đan Dương góp vui, thêm cả bản thân anh cũng cho họ đủ lợi ích.
Tô Vũ thật sự không tìm ra lý do gì mà khiến Từ Thiên Thành làm việc không hết mình.
"Những việc giao cho ông, xử lý thế nào rồi?" Tô Vũ đi đến cuối hành lang, chắp hai tay sau lưng đứng trên ban công ngắm toàn cảnh thành phố.
Từ Thiên Thành hơi sợ độ cao, ông ta cũng không dám đứng gần giống như Tô Vũ, run rẩy đứng cách lan can thật xa nói: "Những việc anh Tô giao, tôi không dám chậm trễ. Lần trước, ngài bảo tôi mang thư đến Lục Hợp Môn, tôi đã mang đến và trực tiếp nói với thanh đường chủ của Lục Hợp Môn là Hồng Hầu Lượng.
Không chỉ thế, sau đó tôi cũng không rảnh rỗi, sau khi đưa tin, tôi liên tục dò la tình hình của Lục Hợp Môn, chính là hôm qua tôi nhận được một tin chắc chắn. Lục Hợp Môn rất coi trọng chuyện này, để đảm bảo không có sơ sót, nghe nói Lục Hợp Môn quyết định giao việc này cho thanh đường chủ Hồng Hầu Lượng xử lý."
Tô Vũ không rõ một đường chủ của Lục Hợp Môn có ảnh hưởng như thế nào, nhưng anh có một chút hứng thú với Hồng Hầu Lượng.
Bởi vì suốt thời gian qua, sau khi biết Ngô Tú Phong chết, Lục Hợp Môn vẫn không có động thái gì, chắc chắn là đang dò la tin tức.
Sau thời gian dài như vậy, dù thế nào họ cũng phải điều tra ra manh mối về Tô Vũ. Tạm thời không nói cái khác, chỉ riêng nguyên nhân cái chết của Ngô Tú Phong, họ phải biết rõ hơn ai hết.
Có thể khiến Ngô Tú Phong chết mờ ám như vậy, họ cũng biết Tô Vũ không đơn giản. Biết vậy mà Hồng Hầu Lượng vẫn dám tới, đủ khiến Tô Vũ tò mò một phen.
"Ồ, Hồng Hầu Lượng là người thế nào? Ông biết rõ không?" Tô Vũ hỏi với vẻ hứng thú, có cái gọi là biết địch biết ta trăm trận trăm thắng.
Mặc dù Tô Vũ không coi Hồng Hầu Lượng ra gì, nhưng hiểu rõ vẫn tốt hơn, tránh đánh giá quá cao đối phương.
Từ Thiên Thành vừa nhắc đến Hồng Hầu Lượng là lập tức cung kính: "Chẳng lẽ anh Tô thực sự chưa từng nghe đến Hồng Hầu Lượng sao?"
Mặc dù địa vị của Lục Hợp Môn trên giang hồ không được tốt lắm, chỉ ở mức trung bình hơi kém, nhưng Hồng Hầu Lượng trong giới võ lâm thì danh tiếng không kém gì Triệu Mộng Nhã trong giới giải trí. Chưa nói gì khác, ít nhất tiếng tăm đã lừng lẫy.
Tô Vũ lắc đầu nói: "Thực sự chưa từng nghe, vậy ông ta lợi hại lắm sao?"
Từ Thiên Thành gật đầu: "Tôi cũng chưa từng thấy trực tiếp, nhưng Hồng Hầu Lượng là tông sư võ đạo của Hồng quyền đương đại Trung Quốc, nghe nói là một trong số ít truyền nhân Hồng quyền còn lại ở Trung Quốc. Theo tìm hiểu, ông ta xếp hạng 2 trên Địa Bảng, không phải là loại ăn cây táo rào cây sung như Ngô Tú Phong có thể sánh ngang được."
Có câu văn vô nhất võ vô nhị.
Ở Trung Quốc vẫn có chuyện xếp hạng 36 hung thần địa sát trên Địa Bảng, 12 thiên khôi trên Thiên Bảng.
Ý nghĩa thực chất là Địa Bảng có 36 người, Thiên Bảng có 12 người.
Những người xếp hạng sau có thể đề nghị thách đấu những người trước, nếu thắng được tất nhiên sẽ có thể lên thay.
Chương 220: Không nên khinh địch
Những người này mỗi người mỗi vẻ, có người dựa vào kiếm làm sát thủ kiếm tiền, cũng có người là truyền nhân các thế gia võ học. Nghe nói trước đây có không ít võ sĩ Nhật khinh thường võ học Trung Quốc nên đã thách đấu, nhưng cuối cùng không ai lọt được vào Địa Bảng, chỉ có thể ôm hận mà về.
Bởi vậy, có thể thấy những người lên được bảng đều không phải tầm thường. Hồng Hầu Lượng mà Từ Thiên Thành nhắc tới đang đứng thứ 2 trên Địa Bảng, có thể thấy chắc chắn là nhân vật không đơn giản.
Đối với những người trên bảng xếp hạng Thiên Bảng, rất nhiều người đã dần vị thần hóa, đừng nói là có ý định thử thách, cho dù là muốn gặp mặt xin chỉ dẫn một hai câu cũng trở thành ước mơ xa vời.
“Vậy là tôi thực sự không thể xem thường Hồng Hầu Lượng được rồi nhỉ?” Mặc dù Tô Vũ nói không thể xem thường người ta, nhưng ngữ điệu lộ ra ý khinh thường.
Dù biết Tô Vũ thực sự có năng lực không tầm thường, nhưng Từ Thiên Thành vẫn cần cảnh báo Tô Vũ, dù sao thì bây giờ Tô Vũ là chỗ dựa của ông ta.
Bởi vì trong giới võ học Trung Quốc, trong lúc luận bàn với nhau, thương vong là điều khó tránh khỏi, nói cách khác nhiều mối ân oán có thể dùng cái tên mĩ miều là thách đấu để giải quyết.
Nếu Tô Vũ có chuyện gì bất trắc, hoặc là chết, thì những ngày tốt đẹp của ông ta cũng sẽ kết thúc.
“Anh Tô, ngài không thể xem thường đối phương được, tôi nghe nói người này không chỉ võ công cao cường mà còn tàn nhẫn độc ác.”
Tô Vũ gật đầu, mặc dù anh không hiểu rõ về giới võ học Trung Quốc, nhưng anh lại rất tự tin về Thần Vực Tông. Những chiêu thức trước đây anh sử dụng, trong mắt đa số người, có thể được xem là thần kỹ.
Tuy nhiên, trong mắt Tô Vũ đó chưa bằng một phần trăm của Thần Vực Tông, lấy “Ưng Đạp Bộ” vô ảnh vô tung trước đây làm ví dụ.
Loại này trong giới võ học Trung Quốc chắc chắn có thể gọi là thần kỹ, thậm chí nhiều người nằm mơ cũng không dám nghĩ đến thần kỹ. Nhưng ở Thần Vực Tông thì đó chỉ là một kỹ năng cơ bản mà các đệ tử ngoại môn lên núi hái thuốc thường dùng mà thôi.
Còn về Hồng Hầu Lượng khiến Từ Thiên Thành sợ hãi, Tô Vũ tạm thời coi ông ta là một nhân vật, dù sao cũng là cao thủ xếp hạng 2 trên bảng xếp hạng Địa Bảng Trung Quốc, ít nhiều cũng phải tỏ ra tôn trọng.
Nếu đối phương là cao thủ dùng quyền, vậy thì Tô Vũ định dùng "Trích Tinh Lục Thức" của Thần Vực Tông để giao lưu với cao thủ này.
Nhưng vẫn còn một vấn đề quan trọng, đó là Tô Vũ không biết Hồng Hầu Lượng sẽ đến lúc nào.
Nếu còn có thể chờ thêm nửa tháng nữa, thì không chỉ một Hồng Hầu Lượng, mà thậm chí cả Lục Hợp Môn dốc toàn bộ lực lượng tấn công cũng làm gì được Tô Vũ chứ?
"Tiếp tục giúp tôi theo dõi, đảm bảo mục tiêu của họ chỉ là tôi, ông hiểu ý tôi chứ?" Tô Vũ nhấn mạnh lại lần nữa, đó cũng là lý do chính khiến anh bảo Từ Thiên Thành đi đưa tin cho Lục Hợp Môn.
Chính là nói thẳng với Lục Hợp Môn, có chuyện gì cứ việc tìm tới anh, đừng âm thầm bày mưu kế độc ác với những người thân không có khả năng tự vệ.
Về điểm này, Từ Thiên Thành dĩ nhiên hiểu rõ, liên tục gật đầu: "Anh Tô yên tâm, ngay khi có thông tin, tôi sẽ báo ngay cho ngài."
"Ừm, nếu không có việc gì nữa thì tôi về trước đây. Hôm nay bà cụ Lương Dịch Phương sẽ tới, lúc đó nhà không có ai thì bà cụ sẽ giận đấy."
"À, anhTô đợi chút, tôi... tôi còn chuyện riêng muốn nói." Từ Thiên Thành vội vàng cúi người xuống nói nhỏ với Tô Vũ.
"Ông trở nên ấp úng như vậy từ bao giờ thế? Cứ nói thẳng ra đi." Tô Vũ liếc mắt nhìn Từ Thiên Thành.
"Anh Tô biết đấy, trước kia tôi và hội trưởng Thẩm thường xảy ra mâu thuẫn vì những chuyện nhỏ nhặt, thậm chí từng đánh nhau tơi bời, làm tổn thương tình cảm hai nhà. Giờ dưới trướng của anh Tô, tất nhiên chúng tôi không dám có ý đồ xấu nữa. Tôi cũng đã nói chuyện với hội trưởng Thẩm, muốn biến chiến tranh thành tơ lụa Nhưng ông ấy dường như vẫn canh canh trong lòng chuyện cũ, tỏ vẻ cực kỳ chống đối với những gì tôi nói."
Từ Thiên Thành nói dông nói dài, Tô Vũ cũng không hiểu ông ta đang muốn gì.
Thực ra bây giờ Thẩm Ngạo không lao tới siết cổ Từ Thiên Thành khi thấy mặt đã là rất khoan dung rồi đấy. Hãy nghĩ xem, một người cách đây không lâu còn suýt giết chết mình, giờ thì nghênh ngang đứng trước mặt mình, chắc hẳn nhiều người sẽ không nhịn được mà tát ông ta vài cái.
"Nói thẳng vào vấn đề chính đi." Tô Vũ hơi mất kiên nhẫn nói.
Bình luận facebook