Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 241-250
Chương 241: Người quen
Kiều Mạn rơi vào trạng thái lặng như tờ.
Đúng lúc này, Quý Phong đi tới, "Bị Thiếu phu nhân tiêu diệt rồi sao?"
Kiều Mạn nhìn chằm chằm Quý Phong một cách hung hãng.
Quý Phong nhún vai, "Tôi không có chọc giận cô. Cô nhìn chằm chằm tôi làm gì?"
Kiều Mạn và Quý Phong quen biết nhau.
Hai người lớn lên cùng nhau, và mặc dù quỹ đạo cuộc sống của họ sau đó khác nhau, nhưng tất cả đều phục vụ cho thiếu gia.
Kiều Mạn được sắp xếp đến Lăng Trạc, hắn hơi ngạc nhiên.
Kiều Mạn lúc trước được đào tạo chuyên sâu, nhưng làm thế nào cô ta có thể đột nhiên trở thành trợ lý của
Thiếu phu nhân?
Hơn nữa, Quý Phong rõ ràng cảm nhận được sự bất mãn của cô ta.
Khi tiếp xúc với Thiếu phu nhân, cô ta rõ ràng có chút kiêu ngạo.
Quý Phong vỗ vai cô, "Tôi biết cô từ nhỏ đã mạnh mẽ cứng cỏi, không cam tâm ở đây làm trợ lí, nhưng Thiếu phu nhân cũng không phải người đơn giản. Thái độ của cô như vậy, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện."
Kiều Mạn hung hăng đẩy cánh tay của Quý Phong ra, nhìn anh chăm chăm, "Chỉ vì người phụ nữ đó đẹp nên anh mới bảo vệ cô ấy như thế này? Giúp cô ấy nói chuyện?"
Quý Phong vốn dĩ đôi mắt một mí nhỏ đã híp lại thành một đường, thẳng thắn nói: "Đúng vậy, Thiếu phu nhận đúng là đẹp!
Kiều Mạn: “...”
Quý Phong lại nhìn Kiều Mạn từ trên xuống dưới, "Về ngoại hình, cô so với Thiếu phu nhân thì quả là một trời một vực ... Hơn nữa, cô xem Thiêu phủ nhân ăn nói nhẹ nhàng và dễ thương, được rất nhiều người yêu thích. Còn cô, như một thằng đàn ông lạnh lùng! Chỉ cần là người sáng suốt, tất nhiên sẽ che chở cho Thiếu phu nhân, ai muốn che chở cho phụ nữ đanh thép như cô chứ?"
Kiều Mạn bị nhận xét, khuôn mặt vô cùng khó coi, "Tôi không dựa vào mặt để kiếm cơm, tôi dựa vào não của mình".
Quý Phong liếc nhìn Kiều Mạn, "Kế hoạch đưa Đại phủ nhân vào tròng, người không có đầu óc có thể sắp xếp được sao?
Hắn không ngần ngại khen ngợi: "Thiếu phu nhân là người phụ nữ vừa xinh đẹp lại còn có trí tuệ. Cũng khó trách Thiếu gia thích như vậy..."
Kiều Mạn thực sự tức giận.
Quý Phong này sinh ra là để làm cho người ta không vui.
Kiều Mạn không muốn nói thêm một lời nào với Quý Phong, quay người rời đi.
Chỉ là Quý Phong tiến lên một bước và siết chặt vai CÔ.
Một người vốn đang vui cười đột nhiên trở nên vô cùng nghiêm túc, "Tối biết, cô thật sự rất không cam lòng. Nhưng mà đây là thời điểm cô cần bình tĩnh, nếu không sẽ nhìn mọi thứ đều có thành kiến ... Quận trọng hơn, nếu như ngay cả việc làm trợ lí cho Thiếu phu nhân còn làm không tốt, bị Thiếu gia đuổi đi, lúc này mới càng mất mặt, phải không? "
Bỏ lại những lời này, sau đó rời đi để lại cho Kiều Mạn cái bóng lưng.
Kiều Mạn sững sờ đứng đó nhìn theo.
Tự lẩm bẩm: "Cái nhìn của mình về cô ấy có phải là có thành kiến không?"
Tuy nhiên, những điều Quý Phong nói cũng đúng.
Cô trước đây đã từng gây chuyện, mới bị đưa tới Lăng Trạch, lắm trợ lí công việc cho Hạ An Nhiên. Nếu ngay cả chuyện này cô cũng làm không được, đến lúc bị đuổi đi, có phải là bọn người kia sẽ cười nhạo cô không.
Kiều Mạn siết chặt tay mình. Dù thế nào đi nữa, cũng phải làm tốt mọi việc!
Hạ An Nhiên về tới phòng.
Nằm trên giường, những lời nói của Lăng lão phu nhân lại lướt qua tâm trí cô. Hừ hừ! Nghĩ cô ấy là một kẻ ngốc sao?
Lăng lão phu nhân rõ ràng là không cam lòng khi bị đoạt quyền, còn cố ý châm ngòi cô và Lăng Mặc
Lại cố tình hỏi cô, Lăng Mặc thật sự chỉ có hai tháng thôi sao?
Nếu không phải thời gian chỉ còn chưa tới hai tháng Lăng Mặc có vì mạng sống, mà muốn cô kích thích mỗi ngày không ?
Không phải chỉ là để sống thêm một thời gian nữa sao?
Hơn nữa, nếu Lăng Mặc có thể sống lâu hơn, cô ấy sẽ rất vui.
Một quý ông xuất sắc như vậy, thật đáng tiếc khi phải chết.
Chương 242: Đợi bạn trai con chết đi để thừa kế tài sản sao?
Mọi người ở ngoài kia đều nói Lăng Mặc là người nham hiểm, thờ ở và tàn nhẫn
Nhưng chẳng phải tính cách của một người đều do hoàn cảnh tạo ra sao?
Hạ An Nhiên lòng còn chua xót, tấm lòng người mẹ giả đột nhiên xuất hiện.
Không ại đối xử tốt với anh, vậy thì cô nhất định phải đối xử tốt với anh!
Cô lấy điện thoại di động ra và bấm một số.
Sau khi được kết nối, cô đau khổ nói: " Rốt cuộc là đã giúp con liền hệ với vị danh y nổi tiếng đó chưa? Sao У con vẫn chưa nghe tin tức gì?"
Con tại sao lại gấp gáp đến như vậy?”
Hạ An Nhiên.." Mạng người lớn để như vậy, con có thể không lo lắng được sao?" "Ông ấy gần đây đã đến thăm một người bạn có thân phân cao quý ở nước ngoài. Một tuần sau nữa mới quay trở lại Trung Quốc... Đến lúc có cơ hội gặp ở Thành phố Lô Hải, sẽ nhân tiện xem tình hình cho bạn trai của con.
Hạ An Nhiên lo lắng thúc giục, "Không thể nhanh hơn sao? Vấn đề ở đây thật sự rất nghiêm trọng." "Thầy đã cố gắng hết sức, tranh thủ liên lạc với người đó giúp con.
Hạ An Nhiên biết có thúc giục cũng không có ích gì.
Thu Khanh Khanh này là bạn của vị danh y nổi tiếng đó, lịch trình của ông ấy đã được sắp kín, có thể rút ngắn thời gian gặp là tốt lắm rồi.
Sau khi miễn cưỡng chấp nhận, Thu Khanh Khanh nói: "Khi ông ấy đến Thành phố Lô Hải, con trước tiên phải liên hệ với thầy, thầy sẽ sắp xếp hợp lí."
Thu Khanh Khanh không hiểu, "Bạn trai của con rốt cuộc bị làm sao ở đâu, mà con tận tâm đến vậy? Sao chưa thấy con đối xử với thầy thể này?"
Giọng điệu có chút trịnh trọng, "Cậu ấy xảy ra chuyện gì?"
Hạ An Nhiên cảm thấy đau khổ và khó chịu, tâm trạng vô cùng tồi tệ nói: "Bác sĩ đã chẩn đoán cho anh ấy, thời gian của anh ấy còn chưa tới hai tháng nữa...”
Thụ Khanh Khanh sững sờ, "Bạn trai của con sắp chết?" Hạ An Nhiên nghe xong, muốn phát cáu ngay lập tức, Thu Khanh Khanh, thầy không được nói, đừng nói những lời này được không?"
An Nhiên à, con yêu đương có vấn đề sao, yêu người nào không yêu, vẫn phải yêu kẻ sắp chết sao?”
Thu Khanh Khanh không khỏi thắc mắc, " Chẳng lẽ người đàn ông này rất giàu có, có phải muốn đợi sau khi anh ta chết sẽ được thừa kế một lượng lớn tài sản không? Từ đó về sau không còn lo lắng phí nghiên cứu nữa sao?"
Hạ An Nhiên rất muốn đi theo sóng điện thoại, đến chỗ Thu Khanh Khanh, sau đó bịt miệng không cho ông ấy nói nữa.
Thấy Hạ An Nhiên không nói lời nào, Thu Khanh Khánh biết rằng mình đang đùa hơi quá, sau vài tiếng họ, ông ấy cam đoan "Tĩnh hình người đó nghiêm trọng như vậy, thầy sẽ nói chuyện lại với ông ta, và cô gắng đến đó sớm để xem qua tình hình cho bạn trai con..."
Thu Khanh Khanh đã giúp cô, cô đương nhiên không phụ lòng Thu Khanh Khanh chuẩn bị tốt cuộc thi sắp tới.
Về phần thi hạng mục tư liệu, Hạ An Nhiên đã chuẩn bị tốt.
Hôm trước, vốn đã muốn gửi cho Cổ Kì, nhưng có quá nhiều chuyện đã xảy ra liên tiếp, nên đã chậm trê.
Sau khi Hạ An Nhiên cúp máy của Thu Khanh Khanh, cô liên lạc với Cổ Kì, đi thẳng vào đề tài, "Đồ án môn học của tôi đã hoàn thành, tôi sẽ gửi email cho chị."
Cổ Kì vội vàng ngăn lại, "Chuyện quan trọng như vậy, cô gửi email ... Nếu bị ăn cắp ý tưởng thì sao?"
Hạ An Nhiên: "Chắc không có đâu? Máy tính của tôi khả an toàn."
Chỉ là Cô vừa nói xong lời này, liền nghĩ đến lúc trước Tiểu Loa đã hack máy tính của cô. Có vẻ như máy tính của cô ấy không an toàn.
Hạ An Nhiên cân nhắc, "Hay là, để tôi diễn đạt, sau đồ chị chỉ cần làm số liệu bài là được."
Cổ Kì càng ngẩn người, "Chuyện quan trọng như vậy, cô còn tính diễn đặt sao? Nếu mất đi thì sao? Đều là tiền!"
Hạ An Nhiên: "Không thể email, không diễn đạt, tôi phải đến Bắc Kinh để đưa cho chị sao?"
Vì vậy, thời gian tới đây sẽ đặt tâm trí của mình vào sức khỏe Lăng Mặc.
Lăng Mặc thật đáng thương, thời gian sống của anh còn rất ngắn. Người khác đối xử không tốt với anh ấy, thì cô đối xử tốt với anh ấy là được rồi
Đó có thể coi là hoàn thành nghĩa vụ cuối cùng của người vợ
Chương 243: Thiếu phu nhân sẽ không mang thai, phải không?
Buồi tối, Lăng Mặc trở về nhà.
Khi ăn tối, Lăng Mặc nhận thấy có điều gì đó không ổn với con mèo hoang nhỏ.
Nhìn anh với nụ cười kì quái trong suốt quá trình ăn thì cũng thôi đi, còn ân cần chủ động gặp thức ăn cho anh nữa.
Như thể đối xử với anh như một bệnh nhân sắp chết...
Dưới "siêu đãi ngộ" như vậy, Lăng Mặc hoàn toàn không thể nuốt trỗi được. Đặt đũa xuống, anh liếc mắt nhìn con mèo hoang nhỏ, "Nói đi, lại gây ra chuyện gì sao?"
Hạ An Nhiên vốn đang tốt bụng gắp thức ăn cho Lăng
Mặc sững sờ, "Tôi gẫy chuyện? Tại sao tôi lại không biết?"
Lăng Mộ kiên định nói: "Không việc gì mà tỏ vẻ nịnh bợ, nhất định phải có chuyện."
Hạ An Nhiên vô tội giải thích, "Tôi thấy anh quá gầy. Phải ăn nhiều một chút."
Lăng Mặc vô cùng nghi hoặc, cứ như vậy nhìn cô. Hạ An Nhiên: “...”
Cô ấy thực sự là muốn trở thành một "người vợ tốt"
Tuy nhiên, Lăng Mặc nhìn cô chằm chằm với ánh mắt này, khiến cô cảm thấy mình giống như một tên trộm nhỏ suốt ngày đi gây chuyện.
Hạ An Nhiên không vui.
Lấy lại thức ăn trong bát đã gắp cho Lăng Mặc, hung hằng nói: " Không thích thì trả lại đây!"
Nhìn thấy con mèo hoang nhỏ gắp lại những món ăn trong bát của mình, Lăng Mặc không hài lòng duỗi đũa ra, giành lại thức ăn bỏ vào bát một lần nữa, Nếu đã cho tôi, thì nó là của tôi." 11
Hạ An Nhiên giật giật khỏe miệng vài cái
Cô cảm thấy đồng cảm với anh ấy, nhưng anh ấy lại không hấp thụ được.
Hạ An Nhiên không thể làm một người vợ tốt, người ta thực sự là đang muốn đuổi cổ.
Ha ha ha ... Thật người đàn ông Đức Hạnh!
Hạ An Nhiên ngừng gắp đồ ăn trong bát anh, gắp một miếng chả cá trước mặt.
Chỉ là, ngay khi gắp miếng chả cá vào bát, cô còn chưa kịp ăn thì đã cảm thấy dạ dày cuồn cuộn, không chịu được liền che miệng chạy về phía phòng tắm.
Khi thấy vậy, Lăng Mặc nhanh chóng bỏ đũa xuống và chạy theo sau.
Nhìn thấy con mèo hoang nhỏ bé đang nôn mửa đến chết trong phòng tắm, Lăng Mặc không ngừng lo lắng vỗ lưng cô ấy, cố gắng làm cho cô ấy bắt buồn nỗi một chút.
Thật lâu sau đó, Hạ An Nhiên cuối cùng cũng nên sạch. Khi đứng dậy, đúng lúc nhìn chằm chằm vào đôi mắt u ám của Lắng Mặc.
Nghĩ đến việc vừa rồi anh ấy vỗ vào lưng cô, trong lòng Hạ An Nhiên lại tràn đầy ấm áp.
Người điên này cũng biết quan tâm chăm sóc người khác.
Mới cảm động chưa được ba giây, Hạ An Nhiên liền nghe được Lăng Mặc lạnh lũng mắng, "Cô lại ăn vùng?"
Hạ An Nhiên tức giận đến không thể giải thích được, nghiến răng nghiến lợi quát: "Tôi không có ăn vụng!!"
Lúc trước, Hạ An Nhiên cảm thấy mặc kệ là tại sao phụ nữ thấy khó chịu, người đàn ông nên chuẩn bị cho cô ấy một cốc nước ấm, đây chính là việc người đàn ông chính trực nên làm.
Nhưng sau khi gặp Lăng Mặc, cô mới biết cái gọi là " Trên trời còn có trời cao hơn" Cô cảm thấy khó chịu nên buồn nôn, người đàn ông này liền cho rằng cô ăn vụng! Muốn biến cô thành một con quái vật tham ăn.
Sau khi Hạ An Nhiên gào lên với Lăng Mặc, cô không muốn ăn một chút nào, tức giận chạy ra ngoài. Lăng Mặc nhìn con mèo hoang nhỏ chạy đi, nhíu mày thật chặt.
Rõ ràng là mèo hoang nhỏ không biết tiết chế cảm xúc, anh vừa mới kiểm soát một chút, liền nóng nảy bỏ chạy ra ngoài.
Người phụ nữ này, thật sự đã quá được nuông chiều
Khi Lăng Mặc đến đại sảnh, anh ấy lạnh lùng gọi Tôn quản gia tới, mỏng giọng mắng: "Lời nói của tôi bây giờ vô dụng sao? Tại sao lại để cho cô ấy ăn vụng!"
Tôn quản gia sửng sốt một chút, lập tức hiểu được Thiếu gia đang nói cái gì, nghiêm túc lắc đầu, "Trà sáng và trà chiều đều không có chuẩn bị cho Thiếu phu nhân."
Ông ấy cũng không muốn làm khó Thiếu phu nhân, lúc trước Thiếu gia đã ra lệnh nặng, như vậy, ông ấy chỉ có thể tạm nghe lời, để cho Thiếu phu nhân phải chịu uất ức một thời gian.
Đợi cho thiếu gia không quan tâm đến chuyện này nữa, sẽ bắt đầu khôi phục chế độ “ ăn vặt” cho cô ấy trở lại.
Có vẻ như trước đó, ông ấy cũng từng bắt gặp Thiếu phu nhân chạy vào nhà tắm với cảm giác buồn nôn và khó chịu ....
Tôn quản gia, một quản gia đặc biệt giàu kinh nghiệm, đột nhiên trong đầu nảy lên một suy nghĩ.
Thiếu phu nhân không phải mang thai chứ, phải không?
“cưng chiều vợ
Tôn quản gia vừa định chia sẻ niềm vui này với Lăng Mặc một cách hào hứng, nhưng vừa quay đầu một cải, ông ấy lại cảm thấy không ôn.
Thiếu gia chỉ mới tỉnh lại nửa tháng.
Hơn nữa, lúc đầu thiếu gia rất lạnh nhạt với Thiếu phu nhân.
Ông hoài nghi không biết vị Thiếu gia non nớt này có làm được việc hay không! Cho nên ... Thiếu phu nhân chỉ đơn giản là không thoải mái?
Tâm trạng vui mừng khôn xiết ban đầu của Tôn quản đã giảm xuống ngay lập tức.
Hơn nữa, nghĩ đến những thứ trước đây Hạ An Nhiên đã từng trải qua, ông ấy đưa ra một suy đoán hợp lý, "Thiếu phu nhân trước đây lớn lên trong cô nhi viện, cuộc sống rất khốn khó, bây giờ nhìn thấy đồ ăn ngon, sẽ khó tránh khỏi sinh lòng tham ăn.... Có thể dạ dày đã bị tổn thương, nên mới buồn nôn.”
Lăng Mặc gắn từng chữ: "Lúc này càng cần phải kiểm soát việc ăn uống của cô ấy."
Tôn quản gia lần này thực sự nghe lời, "Thiếu gia, đừng lo lắng, mấy ngày nay tôi sẽ không chuẩn bị đồ ăn vặt cho Thiếu phu nhân."
Lăng Mặc nhướng mắt, vẻ mặt sắc bén, "Ngoài trà sáng, trà chiều, còn có đồ ăn vặt?"
Bị bại lộ, Tôn quản gia lập tức đổi chủ đề, "Thiếu gia, ban đêm trời hơi lạnh. Vừa rồi Thiếu phu nhân ra ngoài không mặc áo khoác. Nếu cô ấy bị cảm thì phải làm sao? Cậu nên ra ngoài xem thủ đi.
Lăng Mặc nhíu mày đứng dậy không để ý tới Tôn quản gia ở bên cạnh nữa, nhanh chóng bước ra ngoài.
Tôn quản gia nhìn bóng lưng Thiếu gia lo lắng đi ra ngoài, không khỏi lắc đầu thở dài nói: "Thiếu gia, khẩu khí mềm như bánh bao hấp!"
Cứ như vậy đi thẳng một mạch tới chỗ Thiếu phu nhân, thiếu gia làm sao có thể dỗ dành cô ấy?
Sau khi Lăng Mặc đi ra, liền nhìn thấy con mèo hoang nhỏ trong chiếc áo sơ mi voan mỏng, đang ngồi ngỡ ngác ở trong sân vườn, ngây ngốc ngẩng đầu nhìn lễn bầu trời đêm.
Một cơn gió lạnh thổi qua, con mèo hoang nhỏ run rầy ôm lấy cánh tay.
Lăng Mặc tiến đến vài bước, cởi áo khoác của mình ra, khoác lên người cô.
Hạ An Nhiên giật mình, ngẩng đầu nhìn Lăng Mặc đột nhiên xuất hiện ...
Nghĩ đến chuyện vừa rồi, cô tức giận.
Nhưng sau đó nghĩ lại ... Giận anh ấy, chẳng phải là gây khó khăn cho cái bụng của mình sao?
Cô muốn vì cái miệng mình mà mưu cầu một chút phúc lợi.
Vì vậy, Hạ An Nhiên hạ xuống ngọn lửa nhỏ mà Lăng Mặc đã châm lửa trước đó, dùng đôi mắt trăng lưỡi liềm ngắn nước, đáng thương nhìn anh, "Tôi thật sự không ăn vụng, bụng tôi rất nhanh đói!"
Lăng Mặc: “...”
Nếu đúng như Tôn quản gia đã nói lúc nảy, con mèo hoang nhỏ trước đây thực sự đã được tiếp tế lương thực ăn vặt.
Nhìn bộ dạng đáng thương của cô ấy, anh thực sự cảm thấy xót xa.
Hạ An Nhiên xấu hổ, cảm thấy mình có thể dùng ngón chân đào ra hai gian phòng và một đại sảnh.
Nhưng mà... Hạ An Nhiên vẫn đủ dũng cảm xây dựng tâm lý vững vàng, thẳng thừng đối chủ đề nhắm vào Lăng Mặc giả vờ than thở "Để lôi ra Lí Nhận, hai chúng ta đã giả vờ cãi vã, ồn ào rất nhiều..... Nếu sau này muốn lừa người khác, thủ đoạn này sẽ không hiệu quả đậu "
Dưới mắt có một tia gian xảo, lông mi xoăn bồng bềnh, cái miệng nhỏ nhắn đưa ra gợi ý “ đúng trọng tâm" "Từ bây giờ, có nên thay đổi một chút phương án không?" "Anh bật chế độ 'cưng chiều vợ', chúng ta ra vệ hòa thuận, âu yếm trước mặt người khác. Anh phải tốt với tôi, nói chuyện nhẹ nhàng, không được tức giận, càng không được gây hấn với tôi..." "Bằng cách này, những người muốn hãm hại anh, không chừng họ sẽ đối mục tiêu, ra tay với người anh “ yêu thương” nhất ..." "Đến lúc đó, anh sẽ ở phía sau, một tay bắt hết những người đó....... Kế sách này có phải là vừa gian xảo vừa thú vị hay không?"
Chương 245: Ở bên ngoài thì càng kích thích
Lăng Mặc lắng nghe lời đề nghị của con mèo hoang nhỏ, như thể cô ấy đang hết lòng nghĩ về anh và giúp anh thu hút một ít hỏa lực.
Anh ấy thậm chí còn nghe thấy kế hoạch đằng sau lời "đề nghị đúng trọng tâm" nữa.
Con mèo hoang nhỏ này rõ ràng lo lắng vì bị anh bắt được chuyện ăn vặt, sẽ hành hạ cô ấy lần nữa, nên mới bịa ra nhiều chuyện vô nghĩa đến như vậy.
Lăng Mặc bước lại gần con mèo hoang nhỏ, chống tay vào lan can phía sau cô, mờ mịt nhìn chằm chằm vào đôi mắt sáng như nước của cô.
Hạ An Nhiên bị nhìn chằm chằm như vậy, theo bản nắng muốn tránh né đi. Nhưng tay kia của Lăng Mặc đã nhanh chóng giữ chặt eo của cô.
Hạ An Nhiên phát hiện ra bi kịch rằng cô đang rất yếu đuổi, đáng thương và bất lực, trong nháy mắt bị giam cầm dưới vòng tay lực lưỡng của người đàn ông này.
Hạ An Nhiên đang cực kỳ ham muốn được sống sót, chớp chớp đôi mắt ngấn nước, đáng thưởng cầu xin, "Tôi không nên đề nghị lung tung cho anh, anh muốn làm gì thì làm!"
Mặc kệ cho cô cầu xin sự thương xót, Lăng Mặc vẫn không hề động tâm, cứ nhìn cô chăm chăm như vậy.
Hạ An Nhiên hiểu rõ, người đàn ông này không dễ dàng buông tha cô. Rất tức giận! Cô ấy chỉ tranh thủ ăn đồ ăn vặt, thì có phạm pháp không?
Hạ An Nhiên vốn đang tỏ ra "có chút đáng thương", nhưng càng nghĩ cô lại càng thấy uất ức.
Một giây tiếp theo, cô nghiệm mặt, hung hăng mắng Lắng Mặc " Tôi ăn nhiều đồ ăn vặt thì sao, tôi giúp anh xử lý nhiều chuyện lớn như vậy, tôi ăn chút gạo nhà anh, tại sao anh lại có ý kiến? Anh làm cho tôi đói bụng, đây cũng là bạo lực gia đình! "
Cô hét lớn "Vừa rồi tôi đã nôn hết thức ăn, đói bụng. Tôi sẽ về ngay ......Ăn sạch nhà anh! Ăn cho tôi nghiệp anh!"
Lăng Mặc nhìn con mèo hoang nhỏ vừa mới ngoan chỉ chưa đến ba giây.
Một tư thế hoang dã không thể nhầm lẫn như vậy mới chính là bộ mặt thật của cổ. Lăng Mặc khóe miệng cong lên, ánh mắt nhàn nhạt nhắc nhở, "Cô có quền cái gì không?"
Hạ An Nhiên sửng sốt, đây rõ ràng là ánh mắt của "người đòi nợ".
Khóc!
Suýt nữa thì quên mất, kích thích của ngày hôm nay còn chưa làm.
Ngay khi Hạ An Nhiên đang suy nghĩ xem nên sắp xếp thủ đoạn nào cho sự kích thích hôm nay, thì Lăng Mặc đã tiến lại gần hơn.
Để tránh sự tiếp cận của Lăng Mặc, Hạ An Nhiên phải ngả người về phía sau.
Nhưng đằng sau là lan can, cô hoàn toàn không trốn được.
Hơn nữa, lan can không cao, sau khi cô ngồi xuống, nó vừa chạm đến eo cô.
Lúc này, cô ngã về phía sau, và vì không có gì cản trở phần thân trên của cô, cô trực tiếp ngã người xuống, và toàn thân ngay lập tức thành hình cánh cung".
Lăng Mặc vừa vặn bắt được cơ thể cô và kéo cô vào trong vòng tay của anh. Tự thế kỳ lạ của hai người, cho dù có cảm giác như thế nào, cũng đặc biệt không thích hợp với trẻ con.
Nó giống như làm một chuyện gì đó vô cùng xấu hổ.
Đối mặt với tư thế xấu hổ như vậy, Hạ An Nhiên mất đi vẻ kiêu ngạo vừa rồi, mặt đỏ bừng bừng non nớt thương lượng “ Anh muốn kích thích...Cũng không đợi lên phòng được sao?”
Trong phòng, cô cũng không quan tâm đến chuyện xấu hổ, phóng túng một chút. Nhưng ở đây là trong sân vườn của khu biệt thự...
Lăng Mặc, tên biến thái nặng này, thực sự thích trò nghịch dại đáng xấu hổ này !!!
Và Đây rốt cuộc là kích thích tên đại biến thái này, hay là kích thích cô ấy?
Hạ An Nhiên hai tay chống lại ngực Lăng Mặc, vừa khóc vừa cầu xin, "Chúng ta trở về phòng đi? Lúc đó, anh muốn kích thích như thế nào cũng được"
Chương 246: Trật eo rồi.
Đôi mắt Lăng Mặc sâu thẳm, “Đây là đang cầu xin tôi?” Bây giờ đang rơi vào thế địch mạnh ta yếu, Hạ An Nhiên trước tiên chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu, nghiến răng nghiến lợi nói, “Đủng, tôi đang cầu xin anh!”
Cơ thể Lăng Mặc lại càng hạ thấp xuống.
Hạ An Nhiên chỉ có thể lại nghiêng về phía sau một chút
Nhưng hơi thở nóng bỏng của Lăng Mặc vẫn phả vào mặt cô, nóng đến mức khiến cô mặt đỏ tim đập.
Hạ An Nhiên muốn mắng chửi bản thân mình.
Các triệu chứng trúng tà của cô ngày càng trở nên nghiêm trọng rồi, bị bắt nạt mà còn tim đập nhanh.
Trái tim dường như đã không phải là của cô nữa rồi, bị ác ma chiếm giữ rồi!
Đúng vào lúc này, Lăng Mặc không nể tình, thấp giọng uy hiếp, “ Còn ăn uống linh tinh, địa điểm kích " thích của chúng ta sau này liền đổi thành chỗ này.”
Hạ An Nhiên phút chốc từ thoát khỏi trạng thái mặt đỏ tim đập nhanh.
Thật cạn lời.
Để không bị cô vét sạch thùng gạo của mình, tên điên này thực sự có thể làm mọi chuyện.
Nhưng trong tình huống hiện tại, Hạ An Nhiên chỉ có thể gặt đầu liên tục, “Được! Bây giờ anh nói cái gì cũng được.”
Lặng Mặc nhìn con mèo hoang nhỏ ngoan ngoãn đồng ý, rất rộng lượng quyết định tha cho cô.
Chỉ là, giây phút Lăng Mặc lùi lại phía sau, hai tay đang đặt trước ngực anh của Hạ An Nhiên mất đi sức lực, cộng thêm việc cô vốn dĩ đang nghiêng về phía
Cơ thể mất đi sự cân bằng, theo quán tính sắp rơi xuống khỏi lan can.
Lăng Mặc nhanh tay nhanh mắt tiến lên phía trước đỡ lấy ẽo cô.
Để không bị ngã xuống dưới, Hạ An Nhiên lập tức vòng hai chân qua eo Lăng Mặc, hai tay bám chặt lấy lan can.
Tuy Tôn quản gia nhìn thấy Thiếu gia nhà mình chạy ra bên ngoài, hình như là đi dỗ Thiếu phu nhân.
Nhưng ông ấy vẫn nghi ngờ EQ (chỉ số thông minh cảm xúc) của Lăng Mặc.
Lo lắng cuối cùng không dỗ được Thiếu phu nhân, còn làm cho cô tức giận thêm.
Tôn quản gia cảm thấy vẫn cần phải đi trông trừng một chút, nếu như Thiếu gia làm sai gì, ông vẫn có thể kịp thời cứu nguy.
Sau khi đến bên ngoài sân, từ xa nhìn thấy Thiếu gia và Thiếu phu nhân đang ở trong đình ngắm trăng.
Không khí vô cùng lãng mạn.
Ngay lúc Tôn quản gia đang định cảm khái sự tiến bộ của thiếu gia, liền nhìn thấy một cảnh tượng đặc biệt không thích hợp với trẻ em.
Chỉ nhìn thấy Thiếu gia đột nhiên tiến lên ôm lấy eo của Thiếu phu nhân, chân của Thiếu phu nhấn bị cưỡng ép vòng qua eo Thiếu gia, hai tay còn đau đớn nắm chặt lấy lan can...
Tôn quản gia cảm thấy mình sắp bị mọc lẹo rồi.
Hơn nữa...
Bây giờ ông một chút cũng không nghi ngờ, Thiếu gia nhà mình là nộn kê ( gà non). Buổi tối ở trong đình, liền ngạng ngược làm như này…......tiếp theo, đây không biết còn bắt nạt Thiếu phủ nhân như thế nào nữa. Cập nhật chương mới nhất tại Tг*цуeлАРР.cом
Tôn quản gia vội vàng rời đi, ra lệnh cho người làm không được phép lại gần quanh sân.
Thiếu gia mặt dày bắt nạt Thiếu phu nhân cũng thôi đi, nhưng Thiếu phu nhân là con gái, vẫn cần có chút mặt mũi.
Hạ An Nhiên khóc, *....eo của tôi, bị trật rồi.”
Lăng Mặc chạm vào eo đang siết chặt của con mèo hoang nhỏ, đánh giá đúng trọng tâm, “ Có khi bị gãy rồi.”
Hạ An Nhiên cảm thấy Lặng Mặc là đang cười nhạo trên nỗi đau của cô, đỡ lấy eo đang cực kỳ đau, đau khổ tố cáo, “ Eo của tôi trất rồi, anh còn cười tôi! Anh có phải là đàn ông không!”
Chương 247: Đau.
Lăng Mặc nghe thấy từ mẫn cảm nào đó, sâu xa nhìn con mèo hoàng nhỏ, “ Tôi không phải là đàn ông?”
Hạ An Nhiên muốn gõ chết tên đàn ông chó má này.
Cô đã thảm như này rồi còn muốn soi mói từng chữ với cô.
Hạ An Nhiên nặn ra khuôn mặt cười còn khó coi hơn là khóc, “ Anh là đàn ông, người đàn ông khí phách, người đàn ông đích thực toàn thiên hạ!”
Lăng Mặc khịt mũi lạnh lùng khi nghe thấy những lời nói nghĩ một đăng nói một nẻo của con mèo hoang nhỏ, rõ ràng vẫn rất không vui.
Hạ An Nhiên không nói nên lời.
Cô đã nhịn đau chịu thiệt, người đàn ông này còn vênh mặt lên... Hừ cô!
Hạ An Nhiên không muốn nói chuyện với tên đàn ông này, nữa, chậm rì rì đứng lên từ trên chiếc ghế dài, muốn leo về phòng và nằm xuống nghỉ ngơi.
Nhưng, tuy rằng trong đầu cô đang nói: tự mình có thể đứng lên được.
Thế mà cơ thể lại không chịu phối hợp, chiếc eo đáng thương không chống lên nổi, đúng một chút cũng đau.
Nhìn dáng vẻ thảm thương của con mèo hoang nhỏ, Lăng Mặc vẫn là có chút thương cảm.
Tiến lên phía trước ôm lấy cô đi về hướng biệt thự.
Hạ An Nhiên bị ôm lấy, tuy là dễ chịu hơn nhiều, nhưng eo bị trật vẫn rất đau, nhịn không được cọ cọ trong lòng Lăng Mặc.
Lăng Mặc ném ánh mắt lạnh lùng qua, “ có biết an phận chút không?”
Hạ An Nhiên nước mắt lưng tròng nhìn Lăng Mặc, “
Nhưng mà...đau.”
Lăng Mặc có thể làm như nào?
Chỉ có thể để cho con mèo hoang nhỏ không ngừng nhúc nhích trong lòng mình.
Hạ An Nhiên nhúc nhích một hồi, cuối cùng cũng tìm được tư thế bớt đau hơn.
Nhưng tư thế này có chút kỳ dị.
Giống như một con mèo nhỏ cuộn tròn lại trong lòng Lăng Mặc, giống như bị người tả hung hăng bắt nạt, từ xã nhìn lại trong rất đáng thương.
Vì vậy, lúc Lăng Mặc ôm Hạ An Nhiên đi qua phòng khách của biệt thự đi lên tầng...
Sự đồng cảm của Tôn quản gia dành cho Hạ An Nhiên đã đạt đến mức độ cao của biệt thự ba tầng này.
Thảm, vẫn là Thiếu phu nhân thảm.
Bây giờ Thiếu gia gấp gáp ôm Thiếu phụ nhân lên tầng, rõ ràng là ăn được người ta một lần lại càng muốn ăn thêm nữa, lại muốn hung hăng bắt nạt Thiếu phu nhân.
Lăng Mặc ôm con mèo hoang nhỏ lên phòng, cần thận đặt cô xuống giường.
Hạ An Nhiên đỡ eo, “ au au" đau đớn lại hét lên, “
Trọng nhà có thuốc dán không? Mau cho tôi một miếng dán!”
Lăng Mặc nhíu mày, “ nằm sấp xuống.”
Ỷ vào eo bị trật, Hạ An Nhiên ương bướng từ chối, “ Không, tôi muốn năm.”
Lăng Mặc cong lên đôi mắt lạnh lùng, giọng nói lạnh lẽo," Muốn tôi giúp cô nằm sấp không ?
Hạ An Nhiên ban đầu còn ương bướng, đâu có dám làm phiền tên điên này, lập tức ngoan ngoãn nằm sâp.
Chỉ là hoang mang không biết Lăng Mặc bảo cô nằm sắp để làm gì?
Hơn nữa, không nhìn thấy mặt anh,, đặc biệt không có cảm giác an toàn, vô cùng lo lắng anh sẽ làm chuyện biến thái gì đó lúc cô không thấy được...
Hạ An Nhiên càng nghĩ càng hoang mang, lúc đang chuẩn bị quay đầu lại thăm dò “ tình hình quân địch”, đột nhiên bị Lăng Mặc hung hăng ấn thắt lưng.
Đau đớn đến không kịp chuẩn bị.
Sau khi hét to vào mặt Lăng Mặc, Hạ An Nhiên chậm nửa nhịp phát hiện, chỗ eo bị đau đã không còn đầu như trước nữa.
Phút chốc ngạc nhiên, “ Eo của tôi khỏi rồi?” "
Sau đó, khuôn mặt tức giận dần dần nặn ra nụ cười lấy lòng, “ Lão đại thật giỏi, trên trời dưới đất không gì là không làm được, không có có thể kiếm tiền, còn có thể điều trị eo! Quả là cần thiết cho du lịch tại gia!”
Chương 248: Tôi sẽ “yêu” em thật tốt.
Lăng Mặc sâu xa nhìn con mèo nhỏ, trong mắt vô cùng lạnh lùng. Hạ An Nhiên rùng mình một cái.
Thật đúng là lúc mắng người thì sướng miệng, quả bảo đến liền và ngay lập tức.
Hạ An Nhiên chột dạ, âm thầm quay đầu về, lại lần nữa đáng yêu, an tĩnh, ngoan ngoãn nằm sấp tiếp.
Hy vọng Lăng Mặc coi lời cô vừa nói như cái rắm, tan biến theo làn gió!
Chính vào lúc Hạ An Nhiên run rẩy, hy vọng Lăng Mặc đại nhân đại lượng không so đo tính toán với cổ, đối phương đột nhiên nói nhỏ, ỷ kiến cô vừa nói, quả thực không tồi.”
Hạ An Nhiên nhất thời không phản ứng kịp, nghi hoặc hỏi lại , Ý kiến gì?”
Lăng Mặc cúi người xuống, nói nhỏ bên tại cô, “ Cách thức sủng vợ.”
Vừa nãy Hạ An Nhiên nhắc đến chuyện này, đơn thuần chỉ là để Lăng Mặc không nắm chặt lấy điểm yếu của cô. Nhưng không phải vừa rồi anh ta không vui sao? tại sao bẫy giờ anh ta chấp nhận rồi?
Hạ An Nhiên quay đầu, muốn hỏi cho rõ ràng.
Có điều, Lăng Mặc vốn dĩ đang cúi người dính sát bên mặt cô, lúc quay đầu lại, mỗi của cổ sượt qua má Lăng Mặc, sau đó lại chuẩn xác hôn vào môi anh.
Rõ ràng là một cái đụng chạm lạnh lùng, nhưng não của Hạ An Nhiên "quay cuồng", lập tức trở nên trồng rỗng.
Mãi cho đến khi Lăng Mặc hung ác cắn môi của cô, thì não cô mới quay trở lại. Sau đó, vội vàng giải thích, “ Anh gần tôi quá, tôi vừa nãy không cần thần đụng vào mỗi anh.......Anh đừng hung dữ với tôi, nói tôi chiếm tiện nghi của anh!”
Lúc nói chuyện, đột nhiên nhớ tới cách thức “ sủng vợ” mà Lăng Mặc vừa nhắc tới.
Hơn nữa, Vừa nãy anh cũng đã nói, cách thức sủng vợ cũng không tồi sao, để không bị lộ ra ngoài, tối nghĩ anh nên nghiêm túc thực hiện, như vậy mới có thể nhanh chóng bước vào trạng thái của cách thức sủng vợ, để người khác không phát hiện ra là anh đang giả vờ…...... cho nên, từ bấy giờ trở đi, anh không được hung dữ với tôi, không được dọa tôi, lại càng không được tức giận với tôi!”
Khuôn mặt nhỏ vô cùng nghiêm túc, lý lẽ chính đáng tiếp tục nói. “Ví dụ như bây giờ, anh rõ ràng rất có ý kiến với tôi, anh cũng không được nói bất cứ lời nói tức giận nào, nếu không, anh làm sao mà diễn kịch cho người khác xem được?
Lăng Mặc: "..."
Đối với tình huống vừa nãy, không tức giận chút nào.
Chỉ là nhìn thấy dáng vẻ gào to sợ hãi của con mèo hoang nhỏ nên cau mày. Trong lòng con mèo hoang nhỏ, rốt cuộc anh có hình tượng gì, đáng sợ khủng bố như vậy sao?
Hạ An Nhiên vội vàng giơ tay, chỉ Lăng Mặc đang cau mày lại, “ anh xem anh xem, tức giận rồi!”
Lăng Mặc: “
Còn không được cau mày?
Hạ An Nhiên lời ít ý nhiều nói, “Ai, muốn tôi thu hút hỏa lực giúp anh, dù sao cũng phải trả công một chút chủ, nếu không cũng chả có ai muốn bị lừal Chúng ta cần phải phấn đấu cho sự thật, hiểu không?"
Lăng Mặc nhìn cái miệng nhỏ đang không ngừng huyền thuyền của con mèo hoang nhỏ.
Hơi cúi đầu, không khách sao tiến lại gần chặn miệng cô lại.
Sủng vợ phải chân thực, cần sự thống nhất của hại người... những cái này, anh đều rất vui vẻ phối hợp.
Không biết trôi qua bao lâu, Lăng Mặc mới buông ra.
Đưa tay bóp nhẹ khuôn mặt ủng hồng của Hạ An Nhiên, giọng nói từ tính của anh mang theo sự ấm áp mơ hồ, "Sau này tôi sẽ yêu em thật tốt."
Chương 249: Không muốn cô ấy chạy trốn lần nữa
Lăng Mặc là một kẻ điên biến thái, so với cô, anh diễn kịch tốt hơn nhiều! Nếu không phải cô biết rằng anh ấy đang giả vờ "sủng vợ" thì có khi cô đã nảy sinh tình cảm.
Tuy nhiên, điều này không phải là xấu, ít nhất trong tướng lai người đắn ông chó má này sẽ không tấn công cô và làm cô sợ.
Hạ An Nhiên có tâm trạng tốt ngay lập tức.
Vì vậy, khi Lăng Mặc đang xoa bóp cho cô ấy, cô đã ngủ thiếp đi từ lúc nào...
Sau khi Lăng Mặc xoa bóp xong, anh có vẻ hơi bất lực khi “em bé” đã ngủ.
Con mèo hoang nhỏ thực sự vô tâm vô tư.
Nhẹ nhàng lật người cô lại và đắp chăn bông lên người cô.
Sau đó, anh cầm điện thoại di động bước ra ngoài ban công, ở ngoài tiếng gió xào xạc, anh bấm một dãy số.
Hôm nay tại sao mà con mèo hoang nhỏ lại đột nhiên tỏ ra vẻ nịnh bợ một cách bất thường?
Trục giác mách bảo rằng điều này có liên quan gì đó đến Lăng lão phu nhân trong tòa nhà chính.
Lăng lão phu nhân nắm quyền lực nhiều năm như vậy, con mèo hoang nhỏ đi tim bà ấy, bà ấy dễ dàng ủy quyền lại như vậy sao?
Phương diện này nếu không có chuyện gì xảy ra, anh không tin.
Sau khi điện thoại được kết nối, anh nghe thấy giọng nói của Lăng lão phu nhân, " Khuya rồi còn đột nhiên tìm bà, có chuyện gì vậy?"
Lăng Mặc đi thẳng vào chủ đề, "Bà nói gì với cô ấy?"
Lăng lão phu nhân dùng một chút, rồi bật cười, "Con nghĩ bà sẽ nói gì với cô ta?"
Lăng Mặc lạnh lùng cảnh cáo, " Lần này Con không quan tâm đến những gì bà nói với cô ấy, nhưng sau này, tốt hơn là bà nền tránh xa cô ấy ... Nếu không, con cũng không biết sẽ làm ra chuyện gì đâu?."
Lăng lão phu nhân nghiến răng: "Con đang uy hiếp bà?"
Lăng Mặc ánh mắt lạnh lùng, "Đừng để cho lời đe dọa trở thành hiện thực."
Lăng lão phu nhân cười ở đầu dây bên kia, " Con đã động lòng với người phụ nữ đó?"
Lăng Mặc nhíu mày im lặng.
Tiếng cười của Lăng lão phu nhân dần trở nên lạnh nhạt, "Làm sao có thể thích một người như cổ ta được? Con đã đưa cô ta lên làm nữ chủ nhân của Lăng gia, bày ra đủ mọi cách đối xử tốt với cô ta, suy cho cũng là muốn biến cô ta thành mục tiêu để người khác tấn công, con không phải thích cô ta, mà là kéo cô ta đến trước mặt như một lá chắn. "1
Lăng lão phu nhân trong giọng nói nở một nụ cười lạnh lùng "Tuy nhiên, bà đặc biệt tò mò, Đại phòng rắp tâm đưa một người phụ nữ đến bên cạnh con, cô ta có thực sự sạch sẽ không? Một người mà ngay cả bà thậm chí còn không điều tra được nhiều thông tin. Con nói xem, cô ta sau lưng con có phải che giấu rất nhiều mối quan hệ? "
Lăng Mặc ánh mắt sắc bén, lạnh như băng nói: "Những chuyện này không liên quan đến bà, đây là lời cảnh cáo cuối cùng, bà đừng có động tay bừa bãi!"
Nói xong, Lăng Mặc dửng dưng cúp điện thoại,
Hạ An Nhiên, một người ngoài cuộc, có thể đoán ra rằng Lăng lão phu nhân có thể đã sớm biết, người đứng sau mọi chuyện là ai.
Lăng Mặc chẳng lẽ không đoán được sao?
Chỉ là, cho tới bây giờ, bà ấy vẫn muốn cố sức giãy dụa, nói ra mấy lời khiêu khích.
Lăng Mặc trở lại phòng, nhìn“ em bé” đang nằm yên lặng trên giường, bước tới, dùng tay bóp chặt gương mặt của cỗ.
Không ít những thông tin về cô ấy đều bị che giấu đi. Ai cũng không biết, sau lưng cô còn che giấu những gì.
Che giấu thì sao chứ?
Hạ An Nhiên khó hiểu, tối hôm qua cô không ăn gì, bụng rõ ràng rất đói, nhưng bây giờ sao lại không có cảm giác thăm ăn?
Càng nghĩ về tối qua, trong lòng càng thấy uất ức.
Sau đó, nhìn thấy Lăng Mặc đang tao nhã ăn sáng, cô tức giận buộc tội than thở, "Anh luôn kiểm soát đồ ăn của tôi, bây giờ do anh mà tôi không thèm ăn nữa rồi, anh phải bồi thường cho tôi!"
Chương 250: Con đường duy nhất thoát ra khỏi vũng lây.
Lăng Mặc chậm rãi húp một ngụm cháo, nhẫn tâm nói: Tôn quản gia sẽ không chuẩn bị đồ ăn vặt cho cô nữa, và cũng sẽ không có bồi thường nào.”
Hạ An Nhiên vốn dĩ rất thích ăn vặt đồ ngọt, không thể không luyến tiếc
Tên điên bệnh hoạn này không thể dễ thương một chút được sao? Hạ An Nhiên buồn bực liếc mắt nhìn, "Anh đã quên lời anh nói tối hôm qua rồi sao?"
Người đàn ông bệnh hoạn vừa mở khóa chế độ “sủng vợ”, dùng tay thản nhiên gõ lên mặt bàn, " Mau ăn đi
Hạ An Nhiên thấy lời nói bóng gió của mình vô dụng, trực tiếp giải thích," Tối hôm qua anh nói là sẽ đối xử tốt với tôi, chiều chuộng tôi, tại sao sáng nay lại trở mặt không giữ lời hứa?
Lăng Mặc nhẹ nhàng nói: "Nhưng điều này không có nghĩa là cô muốn làm gì thì làm."
Hạ An Nhiên không nói nên lời.
Loại đàn ông chó má này, anh ấy muốn bỏ chặn chế độ Sủng vợ”.
Không thì tức chết bà mất, cảm ơn trời đất.
Hạ An Nhiên lẩm bẩm rồi cầm lấy một chiếc bánh bảo, gặm nó.
Vừa gặm vào miệng chiếc bánh bao không thịt, cô chợt phát hiện, rau dưa từ khi nào lại ngon như vậy?
Lăng Mặc đi làm sau khi ăn sáng,
Hạ An Nhiên còn có việc phải làm, cô phải đến Đại học Lô Hải và đưa tài liệu dự án cho nhóm nghiên cứu RY của Đại học Lô Hải.
Nhóm nghiên cứu RY là nhóm nghiên cứu được Đại học Lô Hải giao cho Cổ Kì để tham gia cuộc thi.
Nghe nói, nhóm nghiên cứu RY đã là một nhóm nghiên cứu lớn nhiều kinh nghiệm, và có rất nhiều dự án nghiên cứu.
Hạ An Nhiên sẽ gửi cho họ thông tin, để họ làm bài kiểm tra cuối cùng về hiệu quả của thuốc và phân loại dữ liệu.
Tôn quản gia sắp xếp xe, Hạ An Nhiên nhanh chóng rời đi
Có thể vào cổng Đại học Lô Hải, nhưng muốn đến viên nghiên cứu thì phải xuất trình chứng minh mới có thế lái xe vào.
Hạ An Nhiên xuống xe ở cổng viện nghiên cứu.
Trước khi đến đây, cô đã gọi điện trước cho Cổ Kì. Cổ Kì nói sẽ có người đến đón cô.
Đến lúc đó hãy giao tài liệu cho những người trong nhóm nghiên cứu RY, sau khi xong thì có thể rời đi.
Chỉ là, đứng ở cửa một hồi vẫn không thấy ai.
Hạ An Nhiên cũng không vội, cô đi đến dưới gốc cây lớn gần của viện nghiên cứu, kiên nhẫn chờ đợi.
Lúc này, một chiếc xe hơi sang trọng màu bạc, đi ngang qua Hạ An Nhiên.
Vốn dĩ người bên kia sẽ trực tiếp lái xe vào viện nghiên cứu, nhưng sau khi nhìn thấy Hạ An Nhiên, chậm rãi lùi xe lại, dừng sát vào người Hạ An Nhiên.
Cửa sổ từ từ hạ xuống.
Người lái xe là một phụ nữ có ngoại hình xinh đẹp, cô ấy hình như như một học giả của học viện.
Sau khi nhìn chằm chằm Hạ An Nhiên một lúc, người phụ nữ ngập ngừng gọi, "Hạ An Nhiên?"
Nhưng lúc đó cô ấy không bận tâm đến những điều này.
Để thoát khỏi cuộc sống u ám của cô nhi viện, cô cố gắng học hành bản sống bản chết.
Chỉ khi học thật giỏi, cô ấy mới có thể vùng vẫy thoát ra khỏi vũng lầy và bước đến một nơi đầy nắng ...
Kiều Mạn rơi vào trạng thái lặng như tờ.
Đúng lúc này, Quý Phong đi tới, "Bị Thiếu phu nhân tiêu diệt rồi sao?"
Kiều Mạn nhìn chằm chằm Quý Phong một cách hung hãng.
Quý Phong nhún vai, "Tôi không có chọc giận cô. Cô nhìn chằm chằm tôi làm gì?"
Kiều Mạn và Quý Phong quen biết nhau.
Hai người lớn lên cùng nhau, và mặc dù quỹ đạo cuộc sống của họ sau đó khác nhau, nhưng tất cả đều phục vụ cho thiếu gia.
Kiều Mạn được sắp xếp đến Lăng Trạc, hắn hơi ngạc nhiên.
Kiều Mạn lúc trước được đào tạo chuyên sâu, nhưng làm thế nào cô ta có thể đột nhiên trở thành trợ lý của
Thiếu phu nhân?
Hơn nữa, Quý Phong rõ ràng cảm nhận được sự bất mãn của cô ta.
Khi tiếp xúc với Thiếu phu nhân, cô ta rõ ràng có chút kiêu ngạo.
Quý Phong vỗ vai cô, "Tôi biết cô từ nhỏ đã mạnh mẽ cứng cỏi, không cam tâm ở đây làm trợ lí, nhưng Thiếu phu nhân cũng không phải người đơn giản. Thái độ của cô như vậy, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện."
Kiều Mạn hung hăng đẩy cánh tay của Quý Phong ra, nhìn anh chăm chăm, "Chỉ vì người phụ nữ đó đẹp nên anh mới bảo vệ cô ấy như thế này? Giúp cô ấy nói chuyện?"
Quý Phong vốn dĩ đôi mắt một mí nhỏ đã híp lại thành một đường, thẳng thắn nói: "Đúng vậy, Thiếu phu nhận đúng là đẹp!
Kiều Mạn: “...”
Quý Phong lại nhìn Kiều Mạn từ trên xuống dưới, "Về ngoại hình, cô so với Thiếu phu nhân thì quả là một trời một vực ... Hơn nữa, cô xem Thiêu phủ nhân ăn nói nhẹ nhàng và dễ thương, được rất nhiều người yêu thích. Còn cô, như một thằng đàn ông lạnh lùng! Chỉ cần là người sáng suốt, tất nhiên sẽ che chở cho Thiếu phu nhân, ai muốn che chở cho phụ nữ đanh thép như cô chứ?"
Kiều Mạn bị nhận xét, khuôn mặt vô cùng khó coi, "Tôi không dựa vào mặt để kiếm cơm, tôi dựa vào não của mình".
Quý Phong liếc nhìn Kiều Mạn, "Kế hoạch đưa Đại phủ nhân vào tròng, người không có đầu óc có thể sắp xếp được sao?
Hắn không ngần ngại khen ngợi: "Thiếu phu nhân là người phụ nữ vừa xinh đẹp lại còn có trí tuệ. Cũng khó trách Thiếu gia thích như vậy..."
Kiều Mạn thực sự tức giận.
Quý Phong này sinh ra là để làm cho người ta không vui.
Kiều Mạn không muốn nói thêm một lời nào với Quý Phong, quay người rời đi.
Chỉ là Quý Phong tiến lên một bước và siết chặt vai CÔ.
Một người vốn đang vui cười đột nhiên trở nên vô cùng nghiêm túc, "Tối biết, cô thật sự rất không cam lòng. Nhưng mà đây là thời điểm cô cần bình tĩnh, nếu không sẽ nhìn mọi thứ đều có thành kiến ... Quận trọng hơn, nếu như ngay cả việc làm trợ lí cho Thiếu phu nhân còn làm không tốt, bị Thiếu gia đuổi đi, lúc này mới càng mất mặt, phải không? "
Bỏ lại những lời này, sau đó rời đi để lại cho Kiều Mạn cái bóng lưng.
Kiều Mạn sững sờ đứng đó nhìn theo.
Tự lẩm bẩm: "Cái nhìn của mình về cô ấy có phải là có thành kiến không?"
Tuy nhiên, những điều Quý Phong nói cũng đúng.
Cô trước đây đã từng gây chuyện, mới bị đưa tới Lăng Trạch, lắm trợ lí công việc cho Hạ An Nhiên. Nếu ngay cả chuyện này cô cũng làm không được, đến lúc bị đuổi đi, có phải là bọn người kia sẽ cười nhạo cô không.
Kiều Mạn siết chặt tay mình. Dù thế nào đi nữa, cũng phải làm tốt mọi việc!
Hạ An Nhiên về tới phòng.
Nằm trên giường, những lời nói của Lăng lão phu nhân lại lướt qua tâm trí cô. Hừ hừ! Nghĩ cô ấy là một kẻ ngốc sao?
Lăng lão phu nhân rõ ràng là không cam lòng khi bị đoạt quyền, còn cố ý châm ngòi cô và Lăng Mặc
Lại cố tình hỏi cô, Lăng Mặc thật sự chỉ có hai tháng thôi sao?
Nếu không phải thời gian chỉ còn chưa tới hai tháng Lăng Mặc có vì mạng sống, mà muốn cô kích thích mỗi ngày không ?
Không phải chỉ là để sống thêm một thời gian nữa sao?
Hơn nữa, nếu Lăng Mặc có thể sống lâu hơn, cô ấy sẽ rất vui.
Một quý ông xuất sắc như vậy, thật đáng tiếc khi phải chết.
Chương 242: Đợi bạn trai con chết đi để thừa kế tài sản sao?
Mọi người ở ngoài kia đều nói Lăng Mặc là người nham hiểm, thờ ở và tàn nhẫn
Nhưng chẳng phải tính cách của một người đều do hoàn cảnh tạo ra sao?
Hạ An Nhiên lòng còn chua xót, tấm lòng người mẹ giả đột nhiên xuất hiện.
Không ại đối xử tốt với anh, vậy thì cô nhất định phải đối xử tốt với anh!
Cô lấy điện thoại di động ra và bấm một số.
Sau khi được kết nối, cô đau khổ nói: " Rốt cuộc là đã giúp con liền hệ với vị danh y nổi tiếng đó chưa? Sao У con vẫn chưa nghe tin tức gì?"
Con tại sao lại gấp gáp đến như vậy?”
Hạ An Nhiên.." Mạng người lớn để như vậy, con có thể không lo lắng được sao?" "Ông ấy gần đây đã đến thăm một người bạn có thân phân cao quý ở nước ngoài. Một tuần sau nữa mới quay trở lại Trung Quốc... Đến lúc có cơ hội gặp ở Thành phố Lô Hải, sẽ nhân tiện xem tình hình cho bạn trai của con.
Hạ An Nhiên lo lắng thúc giục, "Không thể nhanh hơn sao? Vấn đề ở đây thật sự rất nghiêm trọng." "Thầy đã cố gắng hết sức, tranh thủ liên lạc với người đó giúp con.
Hạ An Nhiên biết có thúc giục cũng không có ích gì.
Thu Khanh Khanh này là bạn của vị danh y nổi tiếng đó, lịch trình của ông ấy đã được sắp kín, có thể rút ngắn thời gian gặp là tốt lắm rồi.
Sau khi miễn cưỡng chấp nhận, Thu Khanh Khanh nói: "Khi ông ấy đến Thành phố Lô Hải, con trước tiên phải liên hệ với thầy, thầy sẽ sắp xếp hợp lí."
Thu Khanh Khanh không hiểu, "Bạn trai của con rốt cuộc bị làm sao ở đâu, mà con tận tâm đến vậy? Sao chưa thấy con đối xử với thầy thể này?"
Giọng điệu có chút trịnh trọng, "Cậu ấy xảy ra chuyện gì?"
Hạ An Nhiên cảm thấy đau khổ và khó chịu, tâm trạng vô cùng tồi tệ nói: "Bác sĩ đã chẩn đoán cho anh ấy, thời gian của anh ấy còn chưa tới hai tháng nữa...”
Thụ Khanh Khanh sững sờ, "Bạn trai của con sắp chết?" Hạ An Nhiên nghe xong, muốn phát cáu ngay lập tức, Thu Khanh Khanh, thầy không được nói, đừng nói những lời này được không?"
An Nhiên à, con yêu đương có vấn đề sao, yêu người nào không yêu, vẫn phải yêu kẻ sắp chết sao?”
Thu Khanh Khanh không khỏi thắc mắc, " Chẳng lẽ người đàn ông này rất giàu có, có phải muốn đợi sau khi anh ta chết sẽ được thừa kế một lượng lớn tài sản không? Từ đó về sau không còn lo lắng phí nghiên cứu nữa sao?"
Hạ An Nhiên rất muốn đi theo sóng điện thoại, đến chỗ Thu Khanh Khanh, sau đó bịt miệng không cho ông ấy nói nữa.
Thấy Hạ An Nhiên không nói lời nào, Thu Khanh Khánh biết rằng mình đang đùa hơi quá, sau vài tiếng họ, ông ấy cam đoan "Tĩnh hình người đó nghiêm trọng như vậy, thầy sẽ nói chuyện lại với ông ta, và cô gắng đến đó sớm để xem qua tình hình cho bạn trai con..."
Thu Khanh Khanh đã giúp cô, cô đương nhiên không phụ lòng Thu Khanh Khanh chuẩn bị tốt cuộc thi sắp tới.
Về phần thi hạng mục tư liệu, Hạ An Nhiên đã chuẩn bị tốt.
Hôm trước, vốn đã muốn gửi cho Cổ Kì, nhưng có quá nhiều chuyện đã xảy ra liên tiếp, nên đã chậm trê.
Sau khi Hạ An Nhiên cúp máy của Thu Khanh Khanh, cô liên lạc với Cổ Kì, đi thẳng vào đề tài, "Đồ án môn học của tôi đã hoàn thành, tôi sẽ gửi email cho chị."
Cổ Kì vội vàng ngăn lại, "Chuyện quan trọng như vậy, cô gửi email ... Nếu bị ăn cắp ý tưởng thì sao?"
Hạ An Nhiên: "Chắc không có đâu? Máy tính của tôi khả an toàn."
Chỉ là Cô vừa nói xong lời này, liền nghĩ đến lúc trước Tiểu Loa đã hack máy tính của cô. Có vẻ như máy tính của cô ấy không an toàn.
Hạ An Nhiên cân nhắc, "Hay là, để tôi diễn đạt, sau đồ chị chỉ cần làm số liệu bài là được."
Cổ Kì càng ngẩn người, "Chuyện quan trọng như vậy, cô còn tính diễn đặt sao? Nếu mất đi thì sao? Đều là tiền!"
Hạ An Nhiên: "Không thể email, không diễn đạt, tôi phải đến Bắc Kinh để đưa cho chị sao?"
Vì vậy, thời gian tới đây sẽ đặt tâm trí của mình vào sức khỏe Lăng Mặc.
Lăng Mặc thật đáng thương, thời gian sống của anh còn rất ngắn. Người khác đối xử không tốt với anh ấy, thì cô đối xử tốt với anh ấy là được rồi
Đó có thể coi là hoàn thành nghĩa vụ cuối cùng của người vợ
Chương 243: Thiếu phu nhân sẽ không mang thai, phải không?
Buồi tối, Lăng Mặc trở về nhà.
Khi ăn tối, Lăng Mặc nhận thấy có điều gì đó không ổn với con mèo hoang nhỏ.
Nhìn anh với nụ cười kì quái trong suốt quá trình ăn thì cũng thôi đi, còn ân cần chủ động gặp thức ăn cho anh nữa.
Như thể đối xử với anh như một bệnh nhân sắp chết...
Dưới "siêu đãi ngộ" như vậy, Lăng Mặc hoàn toàn không thể nuốt trỗi được. Đặt đũa xuống, anh liếc mắt nhìn con mèo hoang nhỏ, "Nói đi, lại gây ra chuyện gì sao?"
Hạ An Nhiên vốn đang tốt bụng gắp thức ăn cho Lăng
Mặc sững sờ, "Tôi gẫy chuyện? Tại sao tôi lại không biết?"
Lăng Mộ kiên định nói: "Không việc gì mà tỏ vẻ nịnh bợ, nhất định phải có chuyện."
Hạ An Nhiên vô tội giải thích, "Tôi thấy anh quá gầy. Phải ăn nhiều một chút."
Lăng Mặc vô cùng nghi hoặc, cứ như vậy nhìn cô. Hạ An Nhiên: “...”
Cô ấy thực sự là muốn trở thành một "người vợ tốt"
Tuy nhiên, Lăng Mặc nhìn cô chằm chằm với ánh mắt này, khiến cô cảm thấy mình giống như một tên trộm nhỏ suốt ngày đi gây chuyện.
Hạ An Nhiên không vui.
Lấy lại thức ăn trong bát đã gắp cho Lăng Mặc, hung hằng nói: " Không thích thì trả lại đây!"
Nhìn thấy con mèo hoang nhỏ gắp lại những món ăn trong bát của mình, Lăng Mặc không hài lòng duỗi đũa ra, giành lại thức ăn bỏ vào bát một lần nữa, Nếu đã cho tôi, thì nó là của tôi." 11
Hạ An Nhiên giật giật khỏe miệng vài cái
Cô cảm thấy đồng cảm với anh ấy, nhưng anh ấy lại không hấp thụ được.
Hạ An Nhiên không thể làm một người vợ tốt, người ta thực sự là đang muốn đuổi cổ.
Ha ha ha ... Thật người đàn ông Đức Hạnh!
Hạ An Nhiên ngừng gắp đồ ăn trong bát anh, gắp một miếng chả cá trước mặt.
Chỉ là, ngay khi gắp miếng chả cá vào bát, cô còn chưa kịp ăn thì đã cảm thấy dạ dày cuồn cuộn, không chịu được liền che miệng chạy về phía phòng tắm.
Khi thấy vậy, Lăng Mặc nhanh chóng bỏ đũa xuống và chạy theo sau.
Nhìn thấy con mèo hoang nhỏ bé đang nôn mửa đến chết trong phòng tắm, Lăng Mặc không ngừng lo lắng vỗ lưng cô ấy, cố gắng làm cho cô ấy bắt buồn nỗi một chút.
Thật lâu sau đó, Hạ An Nhiên cuối cùng cũng nên sạch. Khi đứng dậy, đúng lúc nhìn chằm chằm vào đôi mắt u ám của Lắng Mặc.
Nghĩ đến việc vừa rồi anh ấy vỗ vào lưng cô, trong lòng Hạ An Nhiên lại tràn đầy ấm áp.
Người điên này cũng biết quan tâm chăm sóc người khác.
Mới cảm động chưa được ba giây, Hạ An Nhiên liền nghe được Lăng Mặc lạnh lũng mắng, "Cô lại ăn vùng?"
Hạ An Nhiên tức giận đến không thể giải thích được, nghiến răng nghiến lợi quát: "Tôi không có ăn vụng!!"
Lúc trước, Hạ An Nhiên cảm thấy mặc kệ là tại sao phụ nữ thấy khó chịu, người đàn ông nên chuẩn bị cho cô ấy một cốc nước ấm, đây chính là việc người đàn ông chính trực nên làm.
Nhưng sau khi gặp Lăng Mặc, cô mới biết cái gọi là " Trên trời còn có trời cao hơn" Cô cảm thấy khó chịu nên buồn nôn, người đàn ông này liền cho rằng cô ăn vụng! Muốn biến cô thành một con quái vật tham ăn.
Sau khi Hạ An Nhiên gào lên với Lăng Mặc, cô không muốn ăn một chút nào, tức giận chạy ra ngoài. Lăng Mặc nhìn con mèo hoang nhỏ chạy đi, nhíu mày thật chặt.
Rõ ràng là mèo hoang nhỏ không biết tiết chế cảm xúc, anh vừa mới kiểm soát một chút, liền nóng nảy bỏ chạy ra ngoài.
Người phụ nữ này, thật sự đã quá được nuông chiều
Khi Lăng Mặc đến đại sảnh, anh ấy lạnh lùng gọi Tôn quản gia tới, mỏng giọng mắng: "Lời nói của tôi bây giờ vô dụng sao? Tại sao lại để cho cô ấy ăn vụng!"
Tôn quản gia sửng sốt một chút, lập tức hiểu được Thiếu gia đang nói cái gì, nghiêm túc lắc đầu, "Trà sáng và trà chiều đều không có chuẩn bị cho Thiếu phu nhân."
Ông ấy cũng không muốn làm khó Thiếu phu nhân, lúc trước Thiếu gia đã ra lệnh nặng, như vậy, ông ấy chỉ có thể tạm nghe lời, để cho Thiếu phu nhân phải chịu uất ức một thời gian.
Đợi cho thiếu gia không quan tâm đến chuyện này nữa, sẽ bắt đầu khôi phục chế độ “ ăn vặt” cho cô ấy trở lại.
Có vẻ như trước đó, ông ấy cũng từng bắt gặp Thiếu phu nhân chạy vào nhà tắm với cảm giác buồn nôn và khó chịu ....
Tôn quản gia, một quản gia đặc biệt giàu kinh nghiệm, đột nhiên trong đầu nảy lên một suy nghĩ.
Thiếu phu nhân không phải mang thai chứ, phải không?
“cưng chiều vợ
Tôn quản gia vừa định chia sẻ niềm vui này với Lăng Mặc một cách hào hứng, nhưng vừa quay đầu một cải, ông ấy lại cảm thấy không ôn.
Thiếu gia chỉ mới tỉnh lại nửa tháng.
Hơn nữa, lúc đầu thiếu gia rất lạnh nhạt với Thiếu phu nhân.
Ông hoài nghi không biết vị Thiếu gia non nớt này có làm được việc hay không! Cho nên ... Thiếu phu nhân chỉ đơn giản là không thoải mái?
Tâm trạng vui mừng khôn xiết ban đầu của Tôn quản đã giảm xuống ngay lập tức.
Hơn nữa, nghĩ đến những thứ trước đây Hạ An Nhiên đã từng trải qua, ông ấy đưa ra một suy đoán hợp lý, "Thiếu phu nhân trước đây lớn lên trong cô nhi viện, cuộc sống rất khốn khó, bây giờ nhìn thấy đồ ăn ngon, sẽ khó tránh khỏi sinh lòng tham ăn.... Có thể dạ dày đã bị tổn thương, nên mới buồn nôn.”
Lăng Mặc gắn từng chữ: "Lúc này càng cần phải kiểm soát việc ăn uống của cô ấy."
Tôn quản gia lần này thực sự nghe lời, "Thiếu gia, đừng lo lắng, mấy ngày nay tôi sẽ không chuẩn bị đồ ăn vặt cho Thiếu phu nhân."
Lăng Mặc nhướng mắt, vẻ mặt sắc bén, "Ngoài trà sáng, trà chiều, còn có đồ ăn vặt?"
Bị bại lộ, Tôn quản gia lập tức đổi chủ đề, "Thiếu gia, ban đêm trời hơi lạnh. Vừa rồi Thiếu phu nhân ra ngoài không mặc áo khoác. Nếu cô ấy bị cảm thì phải làm sao? Cậu nên ra ngoài xem thủ đi.
Lăng Mặc nhíu mày đứng dậy không để ý tới Tôn quản gia ở bên cạnh nữa, nhanh chóng bước ra ngoài.
Tôn quản gia nhìn bóng lưng Thiếu gia lo lắng đi ra ngoài, không khỏi lắc đầu thở dài nói: "Thiếu gia, khẩu khí mềm như bánh bao hấp!"
Cứ như vậy đi thẳng một mạch tới chỗ Thiếu phu nhân, thiếu gia làm sao có thể dỗ dành cô ấy?
Sau khi Lăng Mặc đi ra, liền nhìn thấy con mèo hoang nhỏ trong chiếc áo sơ mi voan mỏng, đang ngồi ngỡ ngác ở trong sân vườn, ngây ngốc ngẩng đầu nhìn lễn bầu trời đêm.
Một cơn gió lạnh thổi qua, con mèo hoang nhỏ run rầy ôm lấy cánh tay.
Lăng Mặc tiến đến vài bước, cởi áo khoác của mình ra, khoác lên người cô.
Hạ An Nhiên giật mình, ngẩng đầu nhìn Lăng Mặc đột nhiên xuất hiện ...
Nghĩ đến chuyện vừa rồi, cô tức giận.
Nhưng sau đó nghĩ lại ... Giận anh ấy, chẳng phải là gây khó khăn cho cái bụng của mình sao?
Cô muốn vì cái miệng mình mà mưu cầu một chút phúc lợi.
Vì vậy, Hạ An Nhiên hạ xuống ngọn lửa nhỏ mà Lăng Mặc đã châm lửa trước đó, dùng đôi mắt trăng lưỡi liềm ngắn nước, đáng thương nhìn anh, "Tôi thật sự không ăn vụng, bụng tôi rất nhanh đói!"
Lăng Mặc: “...”
Nếu đúng như Tôn quản gia đã nói lúc nảy, con mèo hoang nhỏ trước đây thực sự đã được tiếp tế lương thực ăn vặt.
Nhìn bộ dạng đáng thương của cô ấy, anh thực sự cảm thấy xót xa.
Hạ An Nhiên xấu hổ, cảm thấy mình có thể dùng ngón chân đào ra hai gian phòng và một đại sảnh.
Nhưng mà... Hạ An Nhiên vẫn đủ dũng cảm xây dựng tâm lý vững vàng, thẳng thừng đối chủ đề nhắm vào Lăng Mặc giả vờ than thở "Để lôi ra Lí Nhận, hai chúng ta đã giả vờ cãi vã, ồn ào rất nhiều..... Nếu sau này muốn lừa người khác, thủ đoạn này sẽ không hiệu quả đậu "
Dưới mắt có một tia gian xảo, lông mi xoăn bồng bềnh, cái miệng nhỏ nhắn đưa ra gợi ý “ đúng trọng tâm" "Từ bây giờ, có nên thay đổi một chút phương án không?" "Anh bật chế độ 'cưng chiều vợ', chúng ta ra vệ hòa thuận, âu yếm trước mặt người khác. Anh phải tốt với tôi, nói chuyện nhẹ nhàng, không được tức giận, càng không được gây hấn với tôi..." "Bằng cách này, những người muốn hãm hại anh, không chừng họ sẽ đối mục tiêu, ra tay với người anh “ yêu thương” nhất ..." "Đến lúc đó, anh sẽ ở phía sau, một tay bắt hết những người đó....... Kế sách này có phải là vừa gian xảo vừa thú vị hay không?"
Chương 245: Ở bên ngoài thì càng kích thích
Lăng Mặc lắng nghe lời đề nghị của con mèo hoang nhỏ, như thể cô ấy đang hết lòng nghĩ về anh và giúp anh thu hút một ít hỏa lực.
Anh ấy thậm chí còn nghe thấy kế hoạch đằng sau lời "đề nghị đúng trọng tâm" nữa.
Con mèo hoang nhỏ này rõ ràng lo lắng vì bị anh bắt được chuyện ăn vặt, sẽ hành hạ cô ấy lần nữa, nên mới bịa ra nhiều chuyện vô nghĩa đến như vậy.
Lăng Mặc bước lại gần con mèo hoang nhỏ, chống tay vào lan can phía sau cô, mờ mịt nhìn chằm chằm vào đôi mắt sáng như nước của cô.
Hạ An Nhiên bị nhìn chằm chằm như vậy, theo bản nắng muốn tránh né đi. Nhưng tay kia của Lăng Mặc đã nhanh chóng giữ chặt eo của cô.
Hạ An Nhiên phát hiện ra bi kịch rằng cô đang rất yếu đuổi, đáng thương và bất lực, trong nháy mắt bị giam cầm dưới vòng tay lực lưỡng của người đàn ông này.
Hạ An Nhiên đang cực kỳ ham muốn được sống sót, chớp chớp đôi mắt ngấn nước, đáng thưởng cầu xin, "Tôi không nên đề nghị lung tung cho anh, anh muốn làm gì thì làm!"
Mặc kệ cho cô cầu xin sự thương xót, Lăng Mặc vẫn không hề động tâm, cứ nhìn cô chăm chăm như vậy.
Hạ An Nhiên hiểu rõ, người đàn ông này không dễ dàng buông tha cô. Rất tức giận! Cô ấy chỉ tranh thủ ăn đồ ăn vặt, thì có phạm pháp không?
Hạ An Nhiên vốn đang tỏ ra "có chút đáng thương", nhưng càng nghĩ cô lại càng thấy uất ức.
Một giây tiếp theo, cô nghiệm mặt, hung hăng mắng Lắng Mặc " Tôi ăn nhiều đồ ăn vặt thì sao, tôi giúp anh xử lý nhiều chuyện lớn như vậy, tôi ăn chút gạo nhà anh, tại sao anh lại có ý kiến? Anh làm cho tôi đói bụng, đây cũng là bạo lực gia đình! "
Cô hét lớn "Vừa rồi tôi đã nôn hết thức ăn, đói bụng. Tôi sẽ về ngay ......Ăn sạch nhà anh! Ăn cho tôi nghiệp anh!"
Lăng Mặc nhìn con mèo hoang nhỏ vừa mới ngoan chỉ chưa đến ba giây.
Một tư thế hoang dã không thể nhầm lẫn như vậy mới chính là bộ mặt thật của cổ. Lăng Mặc khóe miệng cong lên, ánh mắt nhàn nhạt nhắc nhở, "Cô có quền cái gì không?"
Hạ An Nhiên sửng sốt, đây rõ ràng là ánh mắt của "người đòi nợ".
Khóc!
Suýt nữa thì quên mất, kích thích của ngày hôm nay còn chưa làm.
Ngay khi Hạ An Nhiên đang suy nghĩ xem nên sắp xếp thủ đoạn nào cho sự kích thích hôm nay, thì Lăng Mặc đã tiến lại gần hơn.
Để tránh sự tiếp cận của Lăng Mặc, Hạ An Nhiên phải ngả người về phía sau.
Nhưng đằng sau là lan can, cô hoàn toàn không trốn được.
Hơn nữa, lan can không cao, sau khi cô ngồi xuống, nó vừa chạm đến eo cô.
Lúc này, cô ngã về phía sau, và vì không có gì cản trở phần thân trên của cô, cô trực tiếp ngã người xuống, và toàn thân ngay lập tức thành hình cánh cung".
Lăng Mặc vừa vặn bắt được cơ thể cô và kéo cô vào trong vòng tay của anh. Tự thế kỳ lạ của hai người, cho dù có cảm giác như thế nào, cũng đặc biệt không thích hợp với trẻ con.
Nó giống như làm một chuyện gì đó vô cùng xấu hổ.
Đối mặt với tư thế xấu hổ như vậy, Hạ An Nhiên mất đi vẻ kiêu ngạo vừa rồi, mặt đỏ bừng bừng non nớt thương lượng “ Anh muốn kích thích...Cũng không đợi lên phòng được sao?”
Trong phòng, cô cũng không quan tâm đến chuyện xấu hổ, phóng túng một chút. Nhưng ở đây là trong sân vườn của khu biệt thự...
Lăng Mặc, tên biến thái nặng này, thực sự thích trò nghịch dại đáng xấu hổ này !!!
Và Đây rốt cuộc là kích thích tên đại biến thái này, hay là kích thích cô ấy?
Hạ An Nhiên hai tay chống lại ngực Lăng Mặc, vừa khóc vừa cầu xin, "Chúng ta trở về phòng đi? Lúc đó, anh muốn kích thích như thế nào cũng được"
Chương 246: Trật eo rồi.
Đôi mắt Lăng Mặc sâu thẳm, “Đây là đang cầu xin tôi?” Bây giờ đang rơi vào thế địch mạnh ta yếu, Hạ An Nhiên trước tiên chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu, nghiến răng nghiến lợi nói, “Đủng, tôi đang cầu xin anh!”
Cơ thể Lăng Mặc lại càng hạ thấp xuống.
Hạ An Nhiên chỉ có thể lại nghiêng về phía sau một chút
Nhưng hơi thở nóng bỏng của Lăng Mặc vẫn phả vào mặt cô, nóng đến mức khiến cô mặt đỏ tim đập.
Hạ An Nhiên muốn mắng chửi bản thân mình.
Các triệu chứng trúng tà của cô ngày càng trở nên nghiêm trọng rồi, bị bắt nạt mà còn tim đập nhanh.
Trái tim dường như đã không phải là của cô nữa rồi, bị ác ma chiếm giữ rồi!
Đúng vào lúc này, Lăng Mặc không nể tình, thấp giọng uy hiếp, “ Còn ăn uống linh tinh, địa điểm kích " thích của chúng ta sau này liền đổi thành chỗ này.”
Hạ An Nhiên phút chốc từ thoát khỏi trạng thái mặt đỏ tim đập nhanh.
Thật cạn lời.
Để không bị cô vét sạch thùng gạo của mình, tên điên này thực sự có thể làm mọi chuyện.
Nhưng trong tình huống hiện tại, Hạ An Nhiên chỉ có thể gặt đầu liên tục, “Được! Bây giờ anh nói cái gì cũng được.”
Lặng Mặc nhìn con mèo hoang nhỏ ngoan ngoãn đồng ý, rất rộng lượng quyết định tha cho cô.
Chỉ là, giây phút Lăng Mặc lùi lại phía sau, hai tay đang đặt trước ngực anh của Hạ An Nhiên mất đi sức lực, cộng thêm việc cô vốn dĩ đang nghiêng về phía
Cơ thể mất đi sự cân bằng, theo quán tính sắp rơi xuống khỏi lan can.
Lăng Mặc nhanh tay nhanh mắt tiến lên phía trước đỡ lấy ẽo cô.
Để không bị ngã xuống dưới, Hạ An Nhiên lập tức vòng hai chân qua eo Lăng Mặc, hai tay bám chặt lấy lan can.
Tuy Tôn quản gia nhìn thấy Thiếu gia nhà mình chạy ra bên ngoài, hình như là đi dỗ Thiếu phu nhân.
Nhưng ông ấy vẫn nghi ngờ EQ (chỉ số thông minh cảm xúc) của Lăng Mặc.
Lo lắng cuối cùng không dỗ được Thiếu phu nhân, còn làm cho cô tức giận thêm.
Tôn quản gia cảm thấy vẫn cần phải đi trông trừng một chút, nếu như Thiếu gia làm sai gì, ông vẫn có thể kịp thời cứu nguy.
Sau khi đến bên ngoài sân, từ xa nhìn thấy Thiếu gia và Thiếu phu nhân đang ở trong đình ngắm trăng.
Không khí vô cùng lãng mạn.
Ngay lúc Tôn quản gia đang định cảm khái sự tiến bộ của thiếu gia, liền nhìn thấy một cảnh tượng đặc biệt không thích hợp với trẻ em.
Chỉ nhìn thấy Thiếu gia đột nhiên tiến lên ôm lấy eo của Thiếu phu nhân, chân của Thiếu phu nhấn bị cưỡng ép vòng qua eo Thiếu gia, hai tay còn đau đớn nắm chặt lấy lan can...
Tôn quản gia cảm thấy mình sắp bị mọc lẹo rồi.
Hơn nữa...
Bây giờ ông một chút cũng không nghi ngờ, Thiếu gia nhà mình là nộn kê ( gà non). Buổi tối ở trong đình, liền ngạng ngược làm như này…......tiếp theo, đây không biết còn bắt nạt Thiếu phủ nhân như thế nào nữa. Cập nhật chương mới nhất tại Tг*цуeлАРР.cом
Tôn quản gia vội vàng rời đi, ra lệnh cho người làm không được phép lại gần quanh sân.
Thiếu gia mặt dày bắt nạt Thiếu phu nhân cũng thôi đi, nhưng Thiếu phu nhân là con gái, vẫn cần có chút mặt mũi.
Hạ An Nhiên khóc, *....eo của tôi, bị trật rồi.”
Lăng Mặc chạm vào eo đang siết chặt của con mèo hoang nhỏ, đánh giá đúng trọng tâm, “ Có khi bị gãy rồi.”
Hạ An Nhiên cảm thấy Lặng Mặc là đang cười nhạo trên nỗi đau của cô, đỡ lấy eo đang cực kỳ đau, đau khổ tố cáo, “ Eo của tôi trất rồi, anh còn cười tôi! Anh có phải là đàn ông không!”
Chương 247: Đau.
Lăng Mặc nghe thấy từ mẫn cảm nào đó, sâu xa nhìn con mèo hoàng nhỏ, “ Tôi không phải là đàn ông?”
Hạ An Nhiên muốn gõ chết tên đàn ông chó má này.
Cô đã thảm như này rồi còn muốn soi mói từng chữ với cô.
Hạ An Nhiên nặn ra khuôn mặt cười còn khó coi hơn là khóc, “ Anh là đàn ông, người đàn ông khí phách, người đàn ông đích thực toàn thiên hạ!”
Lăng Mặc khịt mũi lạnh lùng khi nghe thấy những lời nói nghĩ một đăng nói một nẻo của con mèo hoang nhỏ, rõ ràng vẫn rất không vui.
Hạ An Nhiên không nói nên lời.
Cô đã nhịn đau chịu thiệt, người đàn ông này còn vênh mặt lên... Hừ cô!
Hạ An Nhiên không muốn nói chuyện với tên đàn ông này, nữa, chậm rì rì đứng lên từ trên chiếc ghế dài, muốn leo về phòng và nằm xuống nghỉ ngơi.
Nhưng, tuy rằng trong đầu cô đang nói: tự mình có thể đứng lên được.
Thế mà cơ thể lại không chịu phối hợp, chiếc eo đáng thương không chống lên nổi, đúng một chút cũng đau.
Nhìn dáng vẻ thảm thương của con mèo hoang nhỏ, Lăng Mặc vẫn là có chút thương cảm.
Tiến lên phía trước ôm lấy cô đi về hướng biệt thự.
Hạ An Nhiên bị ôm lấy, tuy là dễ chịu hơn nhiều, nhưng eo bị trật vẫn rất đau, nhịn không được cọ cọ trong lòng Lăng Mặc.
Lăng Mặc ném ánh mắt lạnh lùng qua, “ có biết an phận chút không?”
Hạ An Nhiên nước mắt lưng tròng nhìn Lăng Mặc, “
Nhưng mà...đau.”
Lăng Mặc có thể làm như nào?
Chỉ có thể để cho con mèo hoang nhỏ không ngừng nhúc nhích trong lòng mình.
Hạ An Nhiên nhúc nhích một hồi, cuối cùng cũng tìm được tư thế bớt đau hơn.
Nhưng tư thế này có chút kỳ dị.
Giống như một con mèo nhỏ cuộn tròn lại trong lòng Lăng Mặc, giống như bị người tả hung hăng bắt nạt, từ xã nhìn lại trong rất đáng thương.
Vì vậy, lúc Lăng Mặc ôm Hạ An Nhiên đi qua phòng khách của biệt thự đi lên tầng...
Sự đồng cảm của Tôn quản gia dành cho Hạ An Nhiên đã đạt đến mức độ cao của biệt thự ba tầng này.
Thảm, vẫn là Thiếu phu nhân thảm.
Bây giờ Thiếu gia gấp gáp ôm Thiếu phụ nhân lên tầng, rõ ràng là ăn được người ta một lần lại càng muốn ăn thêm nữa, lại muốn hung hăng bắt nạt Thiếu phu nhân.
Lăng Mặc ôm con mèo hoang nhỏ lên phòng, cần thận đặt cô xuống giường.
Hạ An Nhiên đỡ eo, “ au au" đau đớn lại hét lên, “
Trọng nhà có thuốc dán không? Mau cho tôi một miếng dán!”
Lăng Mặc nhíu mày, “ nằm sấp xuống.”
Ỷ vào eo bị trật, Hạ An Nhiên ương bướng từ chối, “ Không, tôi muốn năm.”
Lăng Mặc cong lên đôi mắt lạnh lùng, giọng nói lạnh lẽo," Muốn tôi giúp cô nằm sấp không ?
Hạ An Nhiên ban đầu còn ương bướng, đâu có dám làm phiền tên điên này, lập tức ngoan ngoãn nằm sâp.
Chỉ là hoang mang không biết Lăng Mặc bảo cô nằm sắp để làm gì?
Hơn nữa, không nhìn thấy mặt anh,, đặc biệt không có cảm giác an toàn, vô cùng lo lắng anh sẽ làm chuyện biến thái gì đó lúc cô không thấy được...
Hạ An Nhiên càng nghĩ càng hoang mang, lúc đang chuẩn bị quay đầu lại thăm dò “ tình hình quân địch”, đột nhiên bị Lăng Mặc hung hăng ấn thắt lưng.
Đau đớn đến không kịp chuẩn bị.
Sau khi hét to vào mặt Lăng Mặc, Hạ An Nhiên chậm nửa nhịp phát hiện, chỗ eo bị đau đã không còn đầu như trước nữa.
Phút chốc ngạc nhiên, “ Eo của tôi khỏi rồi?” "
Sau đó, khuôn mặt tức giận dần dần nặn ra nụ cười lấy lòng, “ Lão đại thật giỏi, trên trời dưới đất không gì là không làm được, không có có thể kiếm tiền, còn có thể điều trị eo! Quả là cần thiết cho du lịch tại gia!”
Chương 248: Tôi sẽ “yêu” em thật tốt.
Lăng Mặc sâu xa nhìn con mèo nhỏ, trong mắt vô cùng lạnh lùng. Hạ An Nhiên rùng mình một cái.
Thật đúng là lúc mắng người thì sướng miệng, quả bảo đến liền và ngay lập tức.
Hạ An Nhiên chột dạ, âm thầm quay đầu về, lại lần nữa đáng yêu, an tĩnh, ngoan ngoãn nằm sấp tiếp.
Hy vọng Lăng Mặc coi lời cô vừa nói như cái rắm, tan biến theo làn gió!
Chính vào lúc Hạ An Nhiên run rẩy, hy vọng Lăng Mặc đại nhân đại lượng không so đo tính toán với cổ, đối phương đột nhiên nói nhỏ, ỷ kiến cô vừa nói, quả thực không tồi.”
Hạ An Nhiên nhất thời không phản ứng kịp, nghi hoặc hỏi lại , Ý kiến gì?”
Lăng Mặc cúi người xuống, nói nhỏ bên tại cô, “ Cách thức sủng vợ.”
Vừa nãy Hạ An Nhiên nhắc đến chuyện này, đơn thuần chỉ là để Lăng Mặc không nắm chặt lấy điểm yếu của cô. Nhưng không phải vừa rồi anh ta không vui sao? tại sao bẫy giờ anh ta chấp nhận rồi?
Hạ An Nhiên quay đầu, muốn hỏi cho rõ ràng.
Có điều, Lăng Mặc vốn dĩ đang cúi người dính sát bên mặt cô, lúc quay đầu lại, mỗi của cổ sượt qua má Lăng Mặc, sau đó lại chuẩn xác hôn vào môi anh.
Rõ ràng là một cái đụng chạm lạnh lùng, nhưng não của Hạ An Nhiên "quay cuồng", lập tức trở nên trồng rỗng.
Mãi cho đến khi Lăng Mặc hung ác cắn môi của cô, thì não cô mới quay trở lại. Sau đó, vội vàng giải thích, “ Anh gần tôi quá, tôi vừa nãy không cần thần đụng vào mỗi anh.......Anh đừng hung dữ với tôi, nói tôi chiếm tiện nghi của anh!”
Lúc nói chuyện, đột nhiên nhớ tới cách thức “ sủng vợ” mà Lăng Mặc vừa nhắc tới.
Hơn nữa, Vừa nãy anh cũng đã nói, cách thức sủng vợ cũng không tồi sao, để không bị lộ ra ngoài, tối nghĩ anh nên nghiêm túc thực hiện, như vậy mới có thể nhanh chóng bước vào trạng thái của cách thức sủng vợ, để người khác không phát hiện ra là anh đang giả vờ…...... cho nên, từ bấy giờ trở đi, anh không được hung dữ với tôi, không được dọa tôi, lại càng không được tức giận với tôi!”
Khuôn mặt nhỏ vô cùng nghiêm túc, lý lẽ chính đáng tiếp tục nói. “Ví dụ như bây giờ, anh rõ ràng rất có ý kiến với tôi, anh cũng không được nói bất cứ lời nói tức giận nào, nếu không, anh làm sao mà diễn kịch cho người khác xem được?
Lăng Mặc: "..."
Đối với tình huống vừa nãy, không tức giận chút nào.
Chỉ là nhìn thấy dáng vẻ gào to sợ hãi của con mèo hoang nhỏ nên cau mày. Trong lòng con mèo hoang nhỏ, rốt cuộc anh có hình tượng gì, đáng sợ khủng bố như vậy sao?
Hạ An Nhiên vội vàng giơ tay, chỉ Lăng Mặc đang cau mày lại, “ anh xem anh xem, tức giận rồi!”
Lăng Mặc: “
Còn không được cau mày?
Hạ An Nhiên lời ít ý nhiều nói, “Ai, muốn tôi thu hút hỏa lực giúp anh, dù sao cũng phải trả công một chút chủ, nếu không cũng chả có ai muốn bị lừal Chúng ta cần phải phấn đấu cho sự thật, hiểu không?"
Lăng Mặc nhìn cái miệng nhỏ đang không ngừng huyền thuyền của con mèo hoang nhỏ.
Hơi cúi đầu, không khách sao tiến lại gần chặn miệng cô lại.
Sủng vợ phải chân thực, cần sự thống nhất của hại người... những cái này, anh đều rất vui vẻ phối hợp.
Không biết trôi qua bao lâu, Lăng Mặc mới buông ra.
Đưa tay bóp nhẹ khuôn mặt ủng hồng của Hạ An Nhiên, giọng nói từ tính của anh mang theo sự ấm áp mơ hồ, "Sau này tôi sẽ yêu em thật tốt."
Chương 249: Không muốn cô ấy chạy trốn lần nữa
Lăng Mặc là một kẻ điên biến thái, so với cô, anh diễn kịch tốt hơn nhiều! Nếu không phải cô biết rằng anh ấy đang giả vờ "sủng vợ" thì có khi cô đã nảy sinh tình cảm.
Tuy nhiên, điều này không phải là xấu, ít nhất trong tướng lai người đắn ông chó má này sẽ không tấn công cô và làm cô sợ.
Hạ An Nhiên có tâm trạng tốt ngay lập tức.
Vì vậy, khi Lăng Mặc đang xoa bóp cho cô ấy, cô đã ngủ thiếp đi từ lúc nào...
Sau khi Lăng Mặc xoa bóp xong, anh có vẻ hơi bất lực khi “em bé” đã ngủ.
Con mèo hoang nhỏ thực sự vô tâm vô tư.
Nhẹ nhàng lật người cô lại và đắp chăn bông lên người cô.
Sau đó, anh cầm điện thoại di động bước ra ngoài ban công, ở ngoài tiếng gió xào xạc, anh bấm một dãy số.
Hôm nay tại sao mà con mèo hoang nhỏ lại đột nhiên tỏ ra vẻ nịnh bợ một cách bất thường?
Trục giác mách bảo rằng điều này có liên quan gì đó đến Lăng lão phu nhân trong tòa nhà chính.
Lăng lão phu nhân nắm quyền lực nhiều năm như vậy, con mèo hoang nhỏ đi tim bà ấy, bà ấy dễ dàng ủy quyền lại như vậy sao?
Phương diện này nếu không có chuyện gì xảy ra, anh không tin.
Sau khi điện thoại được kết nối, anh nghe thấy giọng nói của Lăng lão phu nhân, " Khuya rồi còn đột nhiên tìm bà, có chuyện gì vậy?"
Lăng Mặc đi thẳng vào chủ đề, "Bà nói gì với cô ấy?"
Lăng lão phu nhân dùng một chút, rồi bật cười, "Con nghĩ bà sẽ nói gì với cô ta?"
Lăng Mặc lạnh lùng cảnh cáo, " Lần này Con không quan tâm đến những gì bà nói với cô ấy, nhưng sau này, tốt hơn là bà nền tránh xa cô ấy ... Nếu không, con cũng không biết sẽ làm ra chuyện gì đâu?."
Lăng lão phu nhân nghiến răng: "Con đang uy hiếp bà?"
Lăng Mặc ánh mắt lạnh lùng, "Đừng để cho lời đe dọa trở thành hiện thực."
Lăng lão phu nhân cười ở đầu dây bên kia, " Con đã động lòng với người phụ nữ đó?"
Lăng Mặc nhíu mày im lặng.
Tiếng cười của Lăng lão phu nhân dần trở nên lạnh nhạt, "Làm sao có thể thích một người như cổ ta được? Con đã đưa cô ta lên làm nữ chủ nhân của Lăng gia, bày ra đủ mọi cách đối xử tốt với cô ta, suy cho cũng là muốn biến cô ta thành mục tiêu để người khác tấn công, con không phải thích cô ta, mà là kéo cô ta đến trước mặt như một lá chắn. "1
Lăng lão phu nhân trong giọng nói nở một nụ cười lạnh lùng "Tuy nhiên, bà đặc biệt tò mò, Đại phòng rắp tâm đưa một người phụ nữ đến bên cạnh con, cô ta có thực sự sạch sẽ không? Một người mà ngay cả bà thậm chí còn không điều tra được nhiều thông tin. Con nói xem, cô ta sau lưng con có phải che giấu rất nhiều mối quan hệ? "
Lăng Mặc ánh mắt sắc bén, lạnh như băng nói: "Những chuyện này không liên quan đến bà, đây là lời cảnh cáo cuối cùng, bà đừng có động tay bừa bãi!"
Nói xong, Lăng Mặc dửng dưng cúp điện thoại,
Hạ An Nhiên, một người ngoài cuộc, có thể đoán ra rằng Lăng lão phu nhân có thể đã sớm biết, người đứng sau mọi chuyện là ai.
Lăng Mặc chẳng lẽ không đoán được sao?
Chỉ là, cho tới bây giờ, bà ấy vẫn muốn cố sức giãy dụa, nói ra mấy lời khiêu khích.
Lăng Mặc trở lại phòng, nhìn“ em bé” đang nằm yên lặng trên giường, bước tới, dùng tay bóp chặt gương mặt của cỗ.
Không ít những thông tin về cô ấy đều bị che giấu đi. Ai cũng không biết, sau lưng cô còn che giấu những gì.
Che giấu thì sao chứ?
Hạ An Nhiên khó hiểu, tối hôm qua cô không ăn gì, bụng rõ ràng rất đói, nhưng bây giờ sao lại không có cảm giác thăm ăn?
Càng nghĩ về tối qua, trong lòng càng thấy uất ức.
Sau đó, nhìn thấy Lăng Mặc đang tao nhã ăn sáng, cô tức giận buộc tội than thở, "Anh luôn kiểm soát đồ ăn của tôi, bây giờ do anh mà tôi không thèm ăn nữa rồi, anh phải bồi thường cho tôi!"
Chương 250: Con đường duy nhất thoát ra khỏi vũng lây.
Lăng Mặc chậm rãi húp một ngụm cháo, nhẫn tâm nói: Tôn quản gia sẽ không chuẩn bị đồ ăn vặt cho cô nữa, và cũng sẽ không có bồi thường nào.”
Hạ An Nhiên vốn dĩ rất thích ăn vặt đồ ngọt, không thể không luyến tiếc
Tên điên bệnh hoạn này không thể dễ thương một chút được sao? Hạ An Nhiên buồn bực liếc mắt nhìn, "Anh đã quên lời anh nói tối hôm qua rồi sao?"
Người đàn ông bệnh hoạn vừa mở khóa chế độ “sủng vợ”, dùng tay thản nhiên gõ lên mặt bàn, " Mau ăn đi
Hạ An Nhiên thấy lời nói bóng gió của mình vô dụng, trực tiếp giải thích," Tối hôm qua anh nói là sẽ đối xử tốt với tôi, chiều chuộng tôi, tại sao sáng nay lại trở mặt không giữ lời hứa?
Lăng Mặc nhẹ nhàng nói: "Nhưng điều này không có nghĩa là cô muốn làm gì thì làm."
Hạ An Nhiên không nói nên lời.
Loại đàn ông chó má này, anh ấy muốn bỏ chặn chế độ Sủng vợ”.
Không thì tức chết bà mất, cảm ơn trời đất.
Hạ An Nhiên lẩm bẩm rồi cầm lấy một chiếc bánh bảo, gặm nó.
Vừa gặm vào miệng chiếc bánh bao không thịt, cô chợt phát hiện, rau dưa từ khi nào lại ngon như vậy?
Lăng Mặc đi làm sau khi ăn sáng,
Hạ An Nhiên còn có việc phải làm, cô phải đến Đại học Lô Hải và đưa tài liệu dự án cho nhóm nghiên cứu RY của Đại học Lô Hải.
Nhóm nghiên cứu RY là nhóm nghiên cứu được Đại học Lô Hải giao cho Cổ Kì để tham gia cuộc thi.
Nghe nói, nhóm nghiên cứu RY đã là một nhóm nghiên cứu lớn nhiều kinh nghiệm, và có rất nhiều dự án nghiên cứu.
Hạ An Nhiên sẽ gửi cho họ thông tin, để họ làm bài kiểm tra cuối cùng về hiệu quả của thuốc và phân loại dữ liệu.
Tôn quản gia sắp xếp xe, Hạ An Nhiên nhanh chóng rời đi
Có thể vào cổng Đại học Lô Hải, nhưng muốn đến viên nghiên cứu thì phải xuất trình chứng minh mới có thế lái xe vào.
Hạ An Nhiên xuống xe ở cổng viện nghiên cứu.
Trước khi đến đây, cô đã gọi điện trước cho Cổ Kì. Cổ Kì nói sẽ có người đến đón cô.
Đến lúc đó hãy giao tài liệu cho những người trong nhóm nghiên cứu RY, sau khi xong thì có thể rời đi.
Chỉ là, đứng ở cửa một hồi vẫn không thấy ai.
Hạ An Nhiên cũng không vội, cô đi đến dưới gốc cây lớn gần của viện nghiên cứu, kiên nhẫn chờ đợi.
Lúc này, một chiếc xe hơi sang trọng màu bạc, đi ngang qua Hạ An Nhiên.
Vốn dĩ người bên kia sẽ trực tiếp lái xe vào viện nghiên cứu, nhưng sau khi nhìn thấy Hạ An Nhiên, chậm rãi lùi xe lại, dừng sát vào người Hạ An Nhiên.
Cửa sổ từ từ hạ xuống.
Người lái xe là một phụ nữ có ngoại hình xinh đẹp, cô ấy hình như như một học giả của học viện.
Sau khi nhìn chằm chằm Hạ An Nhiên một lúc, người phụ nữ ngập ngừng gọi, "Hạ An Nhiên?"
Nhưng lúc đó cô ấy không bận tâm đến những điều này.
Để thoát khỏi cuộc sống u ám của cô nhi viện, cô cố gắng học hành bản sống bản chết.
Chỉ khi học thật giỏi, cô ấy mới có thể vùng vẫy thoát ra khỏi vũng lầy và bước đến một nơi đầy nắng ...
Bình luận facebook