• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Hot Truyện Cô Vợ Bất Đắc Dĩ Của Lăng Thiếu - Hạ An Nhiên

  • Chương 391-410

Chương 404: Tôi cố ý đến đây

Lãng Mặc nhướng mày, ánh mắt nghiêm nghị, “Cô cho rằng mình có thể chạy trốn khỏi tay tôi sao?”

Hạ An Nhiên nói ngay thẳng, “Tôi muốn chạy đi đâu? Anh rõ ràng đã hiểu lầm.”

Bật người đứng lên, “Đi thôi, anh muốn ăn cái gì, tôi gọi món cho anh. ”

Lăng Mặc lạnh lùng quét mắt, đi thẳng đến phòng riêng ở bên cạnh.

Hạ An Nhiên chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo.

Khi mọi người xung quanh nhìn thấy Hạ An Nhiên đi theo một người đàn ông vào phòng riêng, họ bắt đầu trầm giọng nói. “Người đàn ông đó là ai?”

“Tôi không biết, nhìn bộ dạng đó,

chắc có lẽ là bạn trai cô ấy?

“Này, cô gái xinh đẹp như vậy, sao lại có bạn trai rồi!!”

“Tuy nhiên, nếu có thể vào Viện nghiên cửu của chúng ta, điều đó có nghĩa là đó là người nội bộ. Vậy, con chó nào đã giành cô gái xinh đẹp này!

Trác Châu, vốn dĩ muốn ăn trưa với Hạ An Nhiên, nhìn Hạ An Nhiên đi theo Lăng Mặc vào phòng riêng

Hơi nhíu mày đứng lên, “Bọn họ có quan hệ thế nào với nhau?”

Trác Châu nhìn Đoạn Thư, ngồi xuống ở trước mặt.

Nở ra một nụ cười,tự giới thiệu mình trước, “Xin chào, Nghiên cứu viên Đoạn Thư, tôi là Trác Châu, trợ lý nghiên cứu mới.”

Đoạn Thư ngẩng đầu lên, liếc nhìn Trác Châu, nói thẳng: “Hạ An Nhiên đã có chồng rồi, không cần tìm hiểu nữa ”

Kể từ khi Hạ An Nhiên gia nhập phòng thí nghiệm của anh, không ít người đến tìm kết giao với anh.

Mà mục đích rất giống nhau.

Đều là những câu hỏi bóng gió, tìm hiểu về đời tư của Hạ An Nhiên

Trác Châu:

Hắn muốn tìm hiểu Hạ An Nhiên, nhưng không ngờ Đoạn Thư lại thẳng thắn như lời đồn.

Chỉ là nếu Hạ An Nhiên có chồng, tại sao lại có quan hệ với Diêm Vương sống?

Hạ An Nhiên có bị đe dọa bởi Diêm Vương sống?

Trác Châu khịt mũi, "Tôi đã biết hắn không phải người tốt!"

Hạ An Nhiên đi theo Lăng Mặc vào phòng riêng.

Sau khi bước vào, cô khó hiểu hỏi: “Anh là tiện đường đến Viện nghiên cứu?”

Lăng Mặc ngồi vào bàn, “Tôi cố ý đến đây.”

Và đẩy hộp cơm đến trước mặt cô.

Hạ An Nhiên có chút sững sờ.

Hôm nay mặt trời ló dạng từ phía tây à?

Người bệnh điên biết quan tâm đến người khác?

Hay đây là cách đối xử với "nô lệ"?

Hạ An Nhiên trên mặt có chút ngượng ngùng, "Anh không cần mang đồ ăn cho tôi, ở đây tôi ăn rất ngon."

Lăng Mặc nhẹ giọng nói, "Tôn quản gia bảo tôi mang đến đây."

Hạ An Nhiên : “.”

Vẻ mặt nhỏ bé ngượng ngùng dừng lại một cách cứng nhắc.

Cô đã nói, sao anh ấy có thể tốt như vậy.
Chương 405: Tôi không ăn được không?

Cô nghĩ đến việc bát canh của ngày hôm qua, và xấu hổ từ chối, “Không cần Tôn quản gia lo lắng.”

Ai biết cái gi đã được thêm vào đây.

“Đây là cơm bổ thai do Tôn quản gia đã chuẩn bị.”

Ngụ ý là không có bỏ gì lung tung vào.

Hạ An Nhiên sửng sốt, "Không phải là bí mật sao? Tại sao anh lại nói với Tôn quản gia?"

Lăng Mặc: "ông ấy có thể biết.

Hạ An Nhiên nghĩ tới điều gì đó, âm dương quái khí nói: "Đúng vậy, Tôn quản gia rất là trung thành với anh, lo lắng cho anh ở mọi nơi, nói với ông ấy cũng không sao cả. ông ấy chắc chắn sẽ không tiết lộ nó. ”

Có thể đem cô ấy ra như một vật hy sinh làm trò tiêu khiển cho Lăng Mặc.

Liệu Tôn quản gia có thể không chung thủy không?

Ông ấy là vì Lăng Mặc “hạnh phúc” mà làm mọi cách.

Khi Lăng Mặc đang nói chuyện với Hạ An Nhiên, anh ấy đã mở hộp cơm ra, và các món ăn bên trong rất ngon.

Nhưng Hạ An Nhiên bây giờ chỉ có thể ăn rau, còn trong đó có mấy món thịt.

Hạ An Nhiên liếc nhìn thức ăn trong lòng sinh ra bài xích, vội vàng quay đầu lại, “Tôi không muốn ăn những thứ này.”

Lăng Mặc có chút đau đầu.

Lúc trước, tưởng rằng dạ dày Hạ An Nhiên không được tốt, nên mới muốn cô ấy ăn ít.

Không nghĩ rằng, con mèo hoang nhỏ không phải bị khó chịu về đường tiêu hóa, mà là đang mang thai.

Thậm chí, anh còn băn khoăn không biết có phải trước đó anh đã kiểm soát khẩu phần ăn của con mèo hoang nhỏ nên cô đã bị hạ đường huyết và suy dinh dưỡng hay không.

Anh ấy không chỉ bỏ đói con mèo hoang nhỏ, mà còn suýt bỏ đói đứa con trai trong bụng.

Giờ anh chỉ biết tìm cách bù đắp lại.

về tình trạng thể chất của chú mèo hoang nhỏ, Lăng Mặc cũng đặc biệt hỏi Phó Tân.

Theo lời của Phó Tân, thà ăn rôi nôn, còn hơn là không ăn.

Lăng Mặc bây giờ không chịu được sự cứng đầu của con mèo hoang nhỏ, không cho phép miệng của cô hoạt động, ra lệnh, “Cô phải ăn.”

Hạ An Nhiên chớp chớp đôi mắt ngấn nước và bắt đầu cư xử dễ thương, “ Tôi không ăn được không?”


Chương 406: anh ta là một con quỷ hành tẩu nhân gian

Lăng Mặc khẽ gõ nhẹ , “Thói quen ăn uống bây giờ của cô, không cần nói với người ngoài, đều dễ dàng bị người ta phát hiện."

Hạ An Nhiên vẫn đang cảm động, Lăng Mặc đã đối xử với cô tốt hơn một chút.

Nhưng lúc này, cô mớl biết bên kia đã

cố ý cho cô ấy thức ăn, chính là muốn tập cho cô ấy ăn để không bị lộ việc mang thai.

Hạ An Nhiên cảm thấy đau khổ, nhưng nếu cô không nghe Lăng Mặc, chỉ có trời mới biết anh sẽ làm gì với đứa bé.

Miễn cưỡng bắt đầu ăn.

Tuy nhiên, cô vẫn chớp thời cơ bỏ qua đĩa thịt trước, và vội vàng nhét một mớ rau vào miệng.

Nhìn thấy động tác nhỏ của mèo hoang nhỏ, Lăng Mặc thẳng thừng gắp một viên thịt bò cho mèo hoang nhỏ.

Hạ An Nhiên không còn cách nào khác, chỉ có thể cố gắng ăn.

Nhưng lâu rồi cô không ăn các món thịt, giờ cắn một miếng là thấy buồn nôn.

Hạ An Nhiên che miệng lại, nước mắt lưng tròng nhìn Lăng Mặc, hy vọng anh sẽ để cô yên.

Nhưng bên kia lại dửng dưng nhìn cô.

Ánh mắt như muốn nói: Nhất định phải ăn! Hạ An Nhiên cảm thấy xót xa trong lòng, cố gắng nuốt thức ăn trong miệng.

Như vậy, sau nhiều lần ...

Hạ An Nhiên rốt cuộc không kìm được nữa, đứng dậy lao vào phòng toilet trong phòng riêng.

Sau khi nôn mửa, cô trở lại bàn một cách yếu ớt và thấy trong bát của cô có thêm một vài miếng thịt.

Hạ An Nhiên:"..."

Cô nôn mửa như vậy, người ta còn ép cô ăn mấy món thịt.

Người đàn ông chó này không phải là người, anh ta là một con quỷ hành tẩu nhân gian! ! !
Chương 407: Nói thẳng đi!

Sau bữa trưa.

Lăng Mặc rời đi, và Hạ An Nhiên vừa nghĩ thôi đã thấy chán, cũng không tức giận gì.

Trên đường đến phòng thí nghiệm, bất ngờ có người nhảy ra chặn đường cô.

Hạ An Nhiên sửng sốt.

Trác Châu bối rối xoa đầu, “làm cô sợ rồi à?”

Hạ An Nhiên giật giật khóe miệng, khẽ nói: "Có chuyện gì sao?"

Thấy bộ dạng khó coi của Hạ An Nhiên, Trác Châu liền hỏi: “Có phải là có người ép buộc cô làm những việc cô không thích?”

Hạ An Nhiên nghĩ lại những thứ mình vừa trải qua, gật đầu một cách đau lòng, trưởng thành rồi nhưng vẫn luôn bị xã hội ức hiếp. Cho dù là bị người khác ép buộc nhưng vì để tồn tại nên đành phải chịu đựng.

Nghe An Nhiên nói, Trác Châu

biết rằng mình đã đoán đúng.

Tên Diêm vương sống hẳn đang sử dụng quyền lực của mình để buộc Hạ An Nhiên làm những điều cô ấy không thích làm.

Mà Hạ An Nhiên lại kiêng dè quyền hành của anh ta nên không thể không tuân theo.

Trác Châu an ủi: “ Yên tâm, nhân quả báo ứng, kẻ đó nhất định sẽ bị quả báo."

Diêm vương sống đã làm quá nhiều việc ác rồi, cũng không sống được bao lâu nữa.



Trác Châu tiến lên vỗ vào vai Hạ An Nhiên, thành khẩn nói: “Chỉ cần cô tiếp tục kiên trì thì con đường phía trước sẽ là cầu vồng”.

Nghề tay trái của Trác Châu là đi làm mềm lòng người khác?

Hạ An Nhiên cũng không nói gì, không so đo với Trác Châu, cô đi thẳng đến phòng thí nghiệm.

Cúi gằm mặt, ngồi trước bàn làm việc.

Mục đích của Lăng Mặc hôm nay rất rõ ràng, là không muốn cô đẻ lộ cái thai trong chế độ ăn uống của mình

Mặc dù rất đau khổ.

Nhưng lúc này hãy bình tĩnh suy nghĩ lại, về vấn đề chế độ ăn uống thì cô ấy thực sự phải vượt qua.

ở trạng thái hiện tại của cô, thật sự quá dễ dàng đề bị lộ.

Một khi cái thai bị lộ, liệu kiếp này cô có thể thoát khỏi nhà họ Lăng không?

Khó khăn này vẫn cần phải vượt qua.

Hạ An Nhiên nắm chặt tay, ““lần sau ăn thịt, nhất định sẽ làm thịt tên cầu nam nhân!”

Trác Châu lén lút chạy đến văn phòng, một cô gái đang cầm tài liệu xem.

Khi nhìn thấy Trác Châu, cô ném tập tài liệu xuống bàn với vẻ mặt lạnh lùng “ Không phải tôi nói với anh rồi sao, đừng tuy tiện đến tìm tôi"

Đừng lo, tôi đã lẻn vào, tránh sự theo dõi và mọi người ra vào, sẽ không ai phát hiện ra.

“Cô rời khỏi viện nghiên cứu, tôi mới yên tâm.” Cô bưng cốc cà phê trước mặt “Có chuyên gì, nói thẳng đi!”

Nhìn cô lạnh nhạt như vậy Trác Châu cứng họng: “Tôi đến đây là để tiết lộ cho cô, tên Diêm vương sống thực sự không phải thứ gì tốt đẹp, cô có biết hắn vừa rồi làm cái gì không? Hắn nhìn chằm chằm vào một người phụ nữ đã có gia đình, còn ép cô ta làm người tình của mình.”
Chương 408: Tất cả đều tại ngươi

Ngụm cà phê mà cô vừa uống đã phụt ra.

Lấy khăn giấy lau miệng xong, cô đưa mắt nhìn Trác Châu: “ Ngươi nói gì cơ?”

Trác Châu trong lòng tràn đầy phẫn nộ, “Tôi không lừa cô, hôm nay tôi vẫn còn gặp, người phụ nữ bị hắn ức hiếp thật sự rất thảm! Cho nên cô đừng có ngu ngốc như vậy nữa, cả ngày cứ nhìn con quỷ đoản mệnh đó, trên đời này còn biết bao đàn ông tốt, tại sao cứ phải là tên họ Lăng đó?”

Cô cho tay lên trán, chỉ vào cửa phòng, “Tôi còn rất nhiều việc phải làm. không có thời gian đùa với ngươi, đi ra ngoài đi.”

Trác Châu: “ là tôi có ý tốt nhắc nhở cô.”

Tay cô vẫn chỉ về hướng cửa, Trác Châu chỉ có thể im lặng rời đi.

Sau khi Trác Châu rời đi, cô khẽ nhíu mày, "Diêm Vương sống có hứng thú với một người phụ nữ đã có gia đình?"

Trước đây không có chút hứng

thú nào với phụ nữ.

Nhưng bây giờ tại sao lại quan tâm hết nữ nhân này đến nữ nhân khác?

Cảm thấy rằng có điều gì đó bất thường sau những hành động này.

Cô có vẻ nghiên túc “ Nhất định phải tìm hiểu cho rõ.”

Hạ An Nhiên ở phòng thí nghiệm bận rộn đến tận tối.

Một đống dữ liệu cuối cùng cũng ra!

Hạ An Nhiên bưng một chồng tài liệu đi vào phòng nghỉ.

Bây giờ chỉ cần sắp xếp tài liệu, là có thể trực tiếp đầu tư dự án.

Hạ An Nhiên không muốn lãng phí thời gian nữa, chỉ muốn hoàn thành công việc hôm nay.

Nhưng Hạ An Nhiên đánh máy tài liệu được một lát, cảm giác như sắp rụng ra đến nơi.

Hai tay đánh máy, hiệu suất không phải giảm đi một nửa mà nó đang giảm xuống theo cấp số nhân.

Hạ An Nhiên tức giận đẩy máy tính sang một bên, nhìn chằm chằm bàn tay của mình với vẻ căm hận “tất cả đều tại ngươi”

Với tốc độ này đừng nói là hôm nay, nếu có liên tục làm đến ngày mai, dự rằng cũng không thể hoàn thành.

Vốn dĩ Hạ An Nhiên đã không thích làm báo cáo dự án, nên rất bực bội.

Đột nhiên, một giọng nói trầm ấm vang lên bên tai, "Đứng dậy."

Hạ An Nhiên tức giận ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy Lăng Mặc, cô tức giận lẩm bẩm, "Tôi muốn sắp xếp tài liệu trước khi về."
Chương 409: Rốt cuộc cô là chủ hay là tôi?

Lăng Mặc lạnh lùng nói: “ Tối nay cô không muốn về?”

Hạ An Nhiên bất lực, “còn chẳng phải là vì tay bị trật khớp nên mới chậm như vậy sao!”

Lăng Mặc nhìn mèo hoang nhỏ cáu kỉnh, liền nhắc lại: “ Đứng dậy!”

Nhìn thấy thái độ của Lăng Mặc, Hạ An Nhiên chỉ đành đi về, ngày mai lại tiếp tục đến viện nghiên cứu xử lý tài liệu.

Nhưng khi cô vừa đứng lên, Lăng Mặc liền ngồi vào chỗ của cô.

Sau khi đưa mắt nhìn đống tài liệu, đôi bàn tay thon dài của anh ta bắt đầu gõ lạch tạch.

Khi người khác đánh máy thì cũng chỉ đơn thuần là đánh máy.

Nhưng nhìn Lăng Mặc gõ vào những phím chữ lại có vẻ rất đặt biệt vừa vui mắt vừa vui tai, khiến người khác nhìn không rời mắt.

Nhưng rắc rối đến rồi, Lăng Mặc đang làm gì vậy?

Hạ An Nhiên: “ Đây là dự án dự thi của tôi, anh đừng làm loạn lên đấy.”

Nhưng sau khi đọc văn bản mà Lăng Mặc gõ và phân tích dữ liệu, Hạ An Nhiên choáng ngợp.

Lăng Mặc thực sự đã viết rất tốt.

Không đúng!

Không có chuyện này, rõ ràng là chuẩn đến cực điểm!

Hạ An Nhiên tỏ vẻ bối rối “ LÀm sao anh biết phân tích dữ liệu của những dược phẩm.”

Lăng Mặc nhẹ giọng nói: “ xem nhiều, tự khắc sẽ biết.”

Hạ An Nhiên : “..”

Lăng Mặc thoáng nhìn là có thể viết?

Vì vậy những người chuyên

nghiệp như họ thường rất cô đơn.

Hạ An Nhiên không nhịn được hỏi: "Trước đây anh học chuyên ngành gì? Không phải là chuyên ngành liên quan đến y học chứ?"

Lăng Mặc chậm rãi trả lời: "Quản lý tài chính."

Hạ An Nhiên ngay lập tức cảm thấy khoảng cách giữa hai người ...đó là một ranh giới rõ ràng.

Một ngời giống như Lăng Mặc, có những thứ người khác theo đuổi

cà một đời, nhưng với anh ấy lại là một điều dễ dàng.

Người như vậy không nên gọi là người nữa rồi, đó là thần!

Bị một đả kích lớn, tiến lại gần trước mắt anh ta, nhìn những dữ liệu được phân tích trên máy tính, trong mắt lóe lên một ngôi sao, hưng phấn đề xuất: "Hay là, tài liệu dự án sau này anh giúp tôi viết được không?"
1635247660017.png

Chương 410: Được rồi, tôi thu dọn một chút rồi cùng anh trở về

Lăng Mặc chỉ muốn có vợ, chứ không phải con gái.
Đau đầu, anh liếc nhìn con mèo hoang nhỏ và nói: "Câm miệng!”
Hạ An Nhiên ngoan ngoãn ngậm miệng lại, cô không thể bỏ lỡ lợi ích lớn lao mà ba mình trao tặng!
Một giờ sau.
Vốn dĩ Hạ An Nhiên phải thức cả đêm để làm công việc, vì mối quan hệ với "ba" mà đã hoàn
thành trước thời hạn.
Hạ An Nhiên nhìn Lăng Mặc như nhìn một vị Phật quang, mong muốn giấu diếm vị Phật xinh đẹp khả ái này ở nhà, để cả đời này chỉ có thể làm ba của cô.
Láng Mặc nhìn chằm chằm vào con mèo hoang nhỏ, “Ánh mắt này của cô là gì?”
Hạ An Nhiên chớp mắt mấy cái, “Ngưỡng mộ!”
Lăng Mặc: “...”
Tại sao anh ấy lại có cảm giác,
trong ánh mắt ngưỡng mộ này có quá nhiều biểu cảm kỳ quái và kỳ lạ?
Lăng Mặc nhíu mày, “Có thể về chưa?”
Hạ An Nhiên ngoan ngoãn gật đầu, “Được rồi, tôi thu dọn một chút rồi cùng anh trở về.”
Nhanh chóng đóng gói tất cả tài liệu của dự án này, bỏ vào USB.
Việc kiểm tra cùa Viện nghiên cứu vẫn rất nghiêm ngặt và nói chung không thể mang bất cứ thứ gì ra khỏi học viện.
Nhưng với tư cách là vợ của Boss, Hạ An Nhiên là một con bọ, và các quy tắc của viện nghiên cứu đều vô dụng với cô ấy.
Sau khi Hạ An Nhiên dọn dẹp xong xuôi, cô gửi lời mời đến Lăng Mặc với tâm trạng vui vẻ, “Tối nay tôi mời anh đi ăn tối nhé?”
Sau khi dự án xong, HạAn Nhiên thích dùng bữa thật ngon.
Tuy nhiên, Lăng Mặc tàn nhẫn nhắc nhở, "Bây giờ cô thế này còn có thể ăn cái gì nữa?”
Hạ An Nhiên nhìn thấy món thịt, liền buồn nôn, nôn thốc nôn tháo, lập tức nhìn Lăng Mặc cảm thấy sởn gai ốc, gục đầu xuống, cực kỳ muốn sống, nói: “ Đến khi nào tôi mới có thể được án thịt”
Cô không bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình sẽ nôn mửa khi nhìn thấy thịt!
Lăng Mặc: “Ba tháng nữa sẽ khá hơn.”
HạAn Nhiên không thể không lưu luyến sự tái sinh trong tương lai “Nghĩa là ba tháng này tôi sẽ sống khổ sở nôn mửa khi nhìn
thấy thịt sao?”

Lăng Mặc nhìn con mèo hoang nhỏ, một chút đau lòng.
Nhưng ngay cả Phó Tân cũng không có nhiều cách để xoa dịu nỗi đau của mèo hoang nhỏ.
Ánh mắt anh lạnh lùng liếc nhìn bụng HạAn Nhiên.
Đứa nhỏ chưa thành hình này xuất hiện để làm khổ người khác, đáng ra nó nên đói rồi!...
Hạ An Nhiên đi theo Lăng Mặc đi ra bên ngoài Viện nghiên cứu.
Tuy nhiên, khi đi được nửa đường, HạAn Nhiên sờ sờ túi quần vài lần, “Tôi để quên điện thoại trong phòng thí nghiệm.”
Cô dừng lại, ngượng ngùng nhìn Lăng Mặc, “Anh đợi ở đây một lát, tôi sẽ quay lại ngay. ”
Lăng Mặc chưa kịp phản ứng cô đã chạy ngược về phía phòng thí nghiệm.
Lăng Mặc nhìn tốc độ bước đi của con mèo hoang nhỏ, lông mày hơi chìm xuống.
Lúc sáng anh đã đánh dặn dò rôi,
không muôn cô ây chạy nhanh, mà giờ vẫn liều lĩnh như vậy.
Có vẻ như dặn dò cũng vô ích.
Phương pháp hữu ích nhất là làm cho sợ hãi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom