Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 367: Đối thù đáng gờm
Uỳnh uỳnh!
Tiếng động cơ đột ngột vang lên ở đằng xa, Sử Nam Bắc dáng người cao to, lái một chiếc xe mô tô địa hình bốn bánh, cuốn theo gió đi tới.
“Đại ca, nhớ anh chết mất!”
Sử Nam Bắc cười toe toét với Diệp Vĩnh Khang.
“Người đến đủ hết chưa?”
Diệp Vĩnh Khang nhìn đối phương mỉm cười, từ đôi mắt gấu trúc của Sử Nam Bắc có thể nhận ra, mấy ngày nay tên này đã tốn rất nhiều công sức cho nhiệm vụ bí mật này.
“Đầy đủ hết rồi, đang ở trong sân, anh ta là?”
Sử Nam Bắc nhìn Ngụy Tinh.
“Ngụy Tinh, anh ấy đến rồi, nhân tài coi như đã tụ tập đủ”.
Diệp Vĩnh Khang mỉm cười giới thiệu.
Ngụy Tinh mỉm cười gật đầu, tuy rằng ngoại hình không khác gì người Long Hạ, nhưng phong thái nói chuyện vẫn mang theo ngữ điệu đùa vui của người phương Tây, anh ta cười nói: “Quý ông mập mạp, xin chào, mặc dù anh nhìn trông rất ngầu, nhưng tôi nghĩ rằng anh vẫn nên vận động một chút, vậy thì càng hoàn mỹ hơn”.
“Ôi đệch!”
Sử Nam Bắc nghe thấy câu này, lập tức dừng công việc đang làm lại, nhảy khỏi chiếc xe, trợn mắt nói: “Mẹ kiếp anh nói chuyện kiểu gì thế. Muốn chết à?”
Đối mặt với Sử Nam Bắc đang hùng hùng hổ hổ, Ngụy Tinh không có vẻ gì hoảng sợ, dù sao anh ta cũng đã từng bước ra khỏi mưa bom bão đạn, sau này còn từng là một siêu sao quốc tế, có trận đánh lớn nào mà chưa từng xem qua.
“Có vẻ như anh chàng này không chỉ béo mà tính cách cũng không được lịch sự lắm. Ngoài việc tập thể dục nhiều hơn tôi nghĩ anh nên đọc thêm sách, sau đó sẽ không còn thô tục như vậy nữa”.
Ngụy Tinh mỉm cười đáp lại.
Mặc dù người đàn ông to béo trước mặt này có vẻ rất thân với Diệp Vĩnh Khang, nhưng Ngụy Tinh chỉ tôn trọng một mình Diệp Vĩnh Khang mà thôi.
“Thô tục ấy hả, mẹ nhà mày nữa!”
Sử Nam Bắc đương nhiên sẽ không khách khí với loại người lên mặt với mình này, đá thẳng một cú về phía bụng của đối phương.
Cú đá này thực ra hắn không dùng nhiều lực lắm, chỉ muốn dạy cho đối phương một chút bài học mà thôi.
Tuy nhiên, sau khi cú đá của hắn tung ra, người bên kia linh hoạt xoay người sang một bên, sau đó dùng một tay bóp cổ chân của Sử Nam Bắc.
Cú đá này Sử Nam Bắc không dùng nhiều lực lắm, vì vậy Ngụy Tinh có thể dễ dàng bắt được bằng một tay.
“Ái chà, không nhìn ra anh cũng có chút bản lĩnh đấy nhỉ!”
Chân của Sử Nam Bắc bị đối phương nắm trong tay, nhưng trọng tâm không hề bị ảnh hưởng, cũng không tức giận, ngược lại nảy ra vài phần hứng thú với người này.
Bản thân hắn biết rõ, mặc dù cú đá này không dùng lực mấy, nhưng nếu là một thằng nhãi bình thường thì không thể nào đỡ được.
Xem ra người trước mặt này đúng là có chút bản lĩnh.
“Anh chàng béo này, không ngờ rằng anh lại tức giận như vậy, nhưng mà anh có chỗ nào không công nhận với hai đề nghị vừa rồi của tôi sao?”
Ngụy Tinh nói với một nụ cười trong khi siết chặt mắt cá chân của Sử Nam Bắc.
Anh ta cũng phạm một sai lầm tương tự, cho rằng cú đá này của đối phương đã dồn toàn lực.
Sử Nam Bắc khoanh hai tay trước ngực, nảy sinh hứng thú nhìn Ngụy Tinh nói: “Muốn tôi công nhận, được thôi, như này đi, chỉ cần anh có thể đánh gục tôi, sau này bất kỳ ý kiến nào của anh tôi cũng công nhận”.
Ngụy Tinh cười nhẹ, quay đầu lại nhìn Diệp Vĩnh Khang.
Diệp Vĩnh Khang cũng thấy khá thú vị, mỉm cười gật đầu, trong lòng nghĩ Ngụy Tinh này với những trải nghiệm đặc biệt, tính cách khó tránh khỏi có phần ngạo mạn, để Sử Nam Bắc dạy cho anh ta một bài học, nhận ra chút chân lý cũng tốt.
Thấy Diệp Vĩnh Khang gật đầu đồng ý, Ngụy Tinh quay đầu lại cười với Sử Nam Bắc: “Hi vọng anh là một người giữ chữ tín”.
Nói xong anh ta đột nhiên giơ tay lên, vặn cổ tay một cái, sau đó khẽ đẩy về phía trước.
Chiêu này tuy không gây chết người nhưng nó được thiết kế để phá vỡ nhân tâm của con người, đừng nói là một người, cho dù là một con voi thì cũng sẽ bị đòn này làm cho loạng choạng.
Tuy nhiên một cảnh tượng khó tin đã xảy ra.
Sau khi chân của đối phương bị đẩy ra một cách khéo léo, chẳng những hắn không ngã xuống mà còn đứng vững như núi, thậm chí động tác lảo đảo lui về phía sau mấy bước cũng không có.
Cả người giống như một cái đinh đóng chặt tại chỗ!
“Không nhìn ra anh là một cao thủ đấy!”
Ngụy Tinh tỏ ra hơi mất cảnh giác, sau đó khẽ hất cánh tay: “Xem ra đã đánh giá thấp anh rồi, nhưng tiếp sau đây anh phải cẩn thận đấy!”
Sử Nam Bắc tỏ ra rất thoải mái, hai tay vẫn khoanh trước ngực, sau đó nhẹ nhàng nhấc một chân lên, một chân đứng nguyên tại chỗ.
Nheo mắt đầy ẩn ý nói: “Đừng tiết kiệm, dùng hết sức của anh đi, tốt nhất đừng khiến tôi thất vọng”.
Mặc dù Ngụy Tinh không phải người dễ nổi nóng nhưng cũng bị thái độ khiêu khích cực kỳ đáng ghét của đối phương làm cho phát cáu.
“Tôi cho anh ngông này!”
Ngụy Tinh hét lên một tiếng, cúi người xuống, tung nắm đấm lên, nện vào bụng của Sử Nam Bắc với một âm thanh phá tan bầu không khí.
Bụp!
Một âm thanh vang lên, Ngụy Tinh kinh ngạc phát hiện, đối phương không có bất kỳ phản ứng nào khi chịu cú đấm này, cả người vẫn đứng vững như ngọn núi trên mặt đất với một chân.
Vẻ mặt thì vô cùng thoải mái, giống như cú đấm vừa rồi của anh ta giống như gãi ngứa cho hắn vậy!
Sắc mặt của Ngụy Tinh thay đổi rõ rệt!
Mặc dù chiến đấu không phải là điểm mạnh của anh ta nhưng cú đấm vừa rồi anh ta đã dồn toàn bộ sức lực, anh ta biết rất rõ sức lực của cú đấm đó, cho dù là một con bò thì cũng sẽ bị đấm ngất.
Nhưng đối phương vẫn không chút tổn thất!
“Ừm, cũng được, cũng có chút sức đấy, tiếp đi”.
Sử Nam Bắc vẫn đứng bằng một chân, hai tay thong thả ôm ngực, đôi mắt hơi nheo lại, một tia sáng khẽ xẹt qua.
“Grừ!”
Ngụy Tinh hét lên một tiếng, giậm mạnh một chân xuống đất, sau đó toàn thân phóng lên, xoay trong 360 độ trước không trung, một cú chân roi lốc xoáy cực mạnh quét về phía cổ của Sử Nam Bắc.
Bùm!
Một tiếng động lớn vang lên.
Tuy nhiên bóng dáng của đối phương vẫn đứng yên bất động!
Cú đá chân roi lốc xoáy này tựa như một cơn gió thoảng qua tảng đá vững chắc, chỉ đủ sức cuốn bụi đi thôi.
Ngược lại Ngụy Tinh bị phản lực của chính mình làm cho lảo đảo lùi về phía sau vài bước.
“Anh rốt cuộc là ai?”
Cuối cùng sự kinh ngạc và sợ hãi lóe lên trong mắt Ngụy Tinh, anh ta chưa từng thấy người nào có thể chống lại được lực đánh như vậy!
Mà điều đáng sợ nhất là từ đầu đến cuối gã đàn ông to béo này chỉ đứng bằng một chân ở một chỗ duy nhất!
Người bình thường nhấc một chân khỏi mặt đất, để không bị lắc lư hơn một phút đã được coi là giỏi lắm rồi.
Nhưng người đàn ông trước mặt này, đã qua vài phút rồi, còn phải chịu hai đòn tấn công dữ dội với toàn lực của mình nhưng một chút dấu hiệu lắc lư cũng không có!
“Ngụy Tinh”.
Lúc này, Diệp Vĩnh Khang ở bên cạnh nhẹ giọng nói: “Dùng hết chiêu thức công kích của anh đi, không cần nghĩ đến phòng ngự, tôi cam đoan rằng cậu ta sẽ không đánh lại đâu”.
“Cứ coi cậu ta là một bao cát, dùng hết sức tấn công là được rồi, đợi sau khi đánh xong, tôi sẽ nói cho anh biết cậu ta là ai”.
Diệp Vĩnh Khang cũng muốn xem xem sức chiến đấu của Ngụy Tinh đạt tới trình độ nào.
Sắc mặt Ngụy Tinh đanh lại, từ từ điều chỉnh hô hấp, cố gắng bình tĩnh nhất có thể.
Diệp Vĩnh Khang ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này thầm gật đầu, một người nếu như có thể biết cách kiềm chế được cảm xúc của mình vậy thì đã giỏi lắm rồi.
Tiếng động cơ đột ngột vang lên ở đằng xa, Sử Nam Bắc dáng người cao to, lái một chiếc xe mô tô địa hình bốn bánh, cuốn theo gió đi tới.
“Đại ca, nhớ anh chết mất!”
Sử Nam Bắc cười toe toét với Diệp Vĩnh Khang.
“Người đến đủ hết chưa?”
Diệp Vĩnh Khang nhìn đối phương mỉm cười, từ đôi mắt gấu trúc của Sử Nam Bắc có thể nhận ra, mấy ngày nay tên này đã tốn rất nhiều công sức cho nhiệm vụ bí mật này.
“Đầy đủ hết rồi, đang ở trong sân, anh ta là?”
Sử Nam Bắc nhìn Ngụy Tinh.
“Ngụy Tinh, anh ấy đến rồi, nhân tài coi như đã tụ tập đủ”.
Diệp Vĩnh Khang mỉm cười giới thiệu.
Ngụy Tinh mỉm cười gật đầu, tuy rằng ngoại hình không khác gì người Long Hạ, nhưng phong thái nói chuyện vẫn mang theo ngữ điệu đùa vui của người phương Tây, anh ta cười nói: “Quý ông mập mạp, xin chào, mặc dù anh nhìn trông rất ngầu, nhưng tôi nghĩ rằng anh vẫn nên vận động một chút, vậy thì càng hoàn mỹ hơn”.
“Ôi đệch!”
Sử Nam Bắc nghe thấy câu này, lập tức dừng công việc đang làm lại, nhảy khỏi chiếc xe, trợn mắt nói: “Mẹ kiếp anh nói chuyện kiểu gì thế. Muốn chết à?”
Đối mặt với Sử Nam Bắc đang hùng hùng hổ hổ, Ngụy Tinh không có vẻ gì hoảng sợ, dù sao anh ta cũng đã từng bước ra khỏi mưa bom bão đạn, sau này còn từng là một siêu sao quốc tế, có trận đánh lớn nào mà chưa từng xem qua.
“Có vẻ như anh chàng này không chỉ béo mà tính cách cũng không được lịch sự lắm. Ngoài việc tập thể dục nhiều hơn tôi nghĩ anh nên đọc thêm sách, sau đó sẽ không còn thô tục như vậy nữa”.
Ngụy Tinh mỉm cười đáp lại.
Mặc dù người đàn ông to béo trước mặt này có vẻ rất thân với Diệp Vĩnh Khang, nhưng Ngụy Tinh chỉ tôn trọng một mình Diệp Vĩnh Khang mà thôi.
“Thô tục ấy hả, mẹ nhà mày nữa!”
Sử Nam Bắc đương nhiên sẽ không khách khí với loại người lên mặt với mình này, đá thẳng một cú về phía bụng của đối phương.
Cú đá này thực ra hắn không dùng nhiều lực lắm, chỉ muốn dạy cho đối phương một chút bài học mà thôi.
Tuy nhiên, sau khi cú đá của hắn tung ra, người bên kia linh hoạt xoay người sang một bên, sau đó dùng một tay bóp cổ chân của Sử Nam Bắc.
Cú đá này Sử Nam Bắc không dùng nhiều lực lắm, vì vậy Ngụy Tinh có thể dễ dàng bắt được bằng một tay.
“Ái chà, không nhìn ra anh cũng có chút bản lĩnh đấy nhỉ!”
Chân của Sử Nam Bắc bị đối phương nắm trong tay, nhưng trọng tâm không hề bị ảnh hưởng, cũng không tức giận, ngược lại nảy ra vài phần hứng thú với người này.
Bản thân hắn biết rõ, mặc dù cú đá này không dùng lực mấy, nhưng nếu là một thằng nhãi bình thường thì không thể nào đỡ được.
Xem ra người trước mặt này đúng là có chút bản lĩnh.
“Anh chàng béo này, không ngờ rằng anh lại tức giận như vậy, nhưng mà anh có chỗ nào không công nhận với hai đề nghị vừa rồi của tôi sao?”
Ngụy Tinh nói với một nụ cười trong khi siết chặt mắt cá chân của Sử Nam Bắc.
Anh ta cũng phạm một sai lầm tương tự, cho rằng cú đá này của đối phương đã dồn toàn lực.
Sử Nam Bắc khoanh hai tay trước ngực, nảy sinh hứng thú nhìn Ngụy Tinh nói: “Muốn tôi công nhận, được thôi, như này đi, chỉ cần anh có thể đánh gục tôi, sau này bất kỳ ý kiến nào của anh tôi cũng công nhận”.
Ngụy Tinh cười nhẹ, quay đầu lại nhìn Diệp Vĩnh Khang.
Diệp Vĩnh Khang cũng thấy khá thú vị, mỉm cười gật đầu, trong lòng nghĩ Ngụy Tinh này với những trải nghiệm đặc biệt, tính cách khó tránh khỏi có phần ngạo mạn, để Sử Nam Bắc dạy cho anh ta một bài học, nhận ra chút chân lý cũng tốt.
Thấy Diệp Vĩnh Khang gật đầu đồng ý, Ngụy Tinh quay đầu lại cười với Sử Nam Bắc: “Hi vọng anh là một người giữ chữ tín”.
Nói xong anh ta đột nhiên giơ tay lên, vặn cổ tay một cái, sau đó khẽ đẩy về phía trước.
Chiêu này tuy không gây chết người nhưng nó được thiết kế để phá vỡ nhân tâm của con người, đừng nói là một người, cho dù là một con voi thì cũng sẽ bị đòn này làm cho loạng choạng.
Tuy nhiên một cảnh tượng khó tin đã xảy ra.
Sau khi chân của đối phương bị đẩy ra một cách khéo léo, chẳng những hắn không ngã xuống mà còn đứng vững như núi, thậm chí động tác lảo đảo lui về phía sau mấy bước cũng không có.
Cả người giống như một cái đinh đóng chặt tại chỗ!
“Không nhìn ra anh là một cao thủ đấy!”
Ngụy Tinh tỏ ra hơi mất cảnh giác, sau đó khẽ hất cánh tay: “Xem ra đã đánh giá thấp anh rồi, nhưng tiếp sau đây anh phải cẩn thận đấy!”
Sử Nam Bắc tỏ ra rất thoải mái, hai tay vẫn khoanh trước ngực, sau đó nhẹ nhàng nhấc một chân lên, một chân đứng nguyên tại chỗ.
Nheo mắt đầy ẩn ý nói: “Đừng tiết kiệm, dùng hết sức của anh đi, tốt nhất đừng khiến tôi thất vọng”.
Mặc dù Ngụy Tinh không phải người dễ nổi nóng nhưng cũng bị thái độ khiêu khích cực kỳ đáng ghét của đối phương làm cho phát cáu.
“Tôi cho anh ngông này!”
Ngụy Tinh hét lên một tiếng, cúi người xuống, tung nắm đấm lên, nện vào bụng của Sử Nam Bắc với một âm thanh phá tan bầu không khí.
Bụp!
Một âm thanh vang lên, Ngụy Tinh kinh ngạc phát hiện, đối phương không có bất kỳ phản ứng nào khi chịu cú đấm này, cả người vẫn đứng vững như ngọn núi trên mặt đất với một chân.
Vẻ mặt thì vô cùng thoải mái, giống như cú đấm vừa rồi của anh ta giống như gãi ngứa cho hắn vậy!
Sắc mặt của Ngụy Tinh thay đổi rõ rệt!
Mặc dù chiến đấu không phải là điểm mạnh của anh ta nhưng cú đấm vừa rồi anh ta đã dồn toàn bộ sức lực, anh ta biết rất rõ sức lực của cú đấm đó, cho dù là một con bò thì cũng sẽ bị đấm ngất.
Nhưng đối phương vẫn không chút tổn thất!
“Ừm, cũng được, cũng có chút sức đấy, tiếp đi”.
Sử Nam Bắc vẫn đứng bằng một chân, hai tay thong thả ôm ngực, đôi mắt hơi nheo lại, một tia sáng khẽ xẹt qua.
“Grừ!”
Ngụy Tinh hét lên một tiếng, giậm mạnh một chân xuống đất, sau đó toàn thân phóng lên, xoay trong 360 độ trước không trung, một cú chân roi lốc xoáy cực mạnh quét về phía cổ của Sử Nam Bắc.
Bùm!
Một tiếng động lớn vang lên.
Tuy nhiên bóng dáng của đối phương vẫn đứng yên bất động!
Cú đá chân roi lốc xoáy này tựa như một cơn gió thoảng qua tảng đá vững chắc, chỉ đủ sức cuốn bụi đi thôi.
Ngược lại Ngụy Tinh bị phản lực của chính mình làm cho lảo đảo lùi về phía sau vài bước.
“Anh rốt cuộc là ai?”
Cuối cùng sự kinh ngạc và sợ hãi lóe lên trong mắt Ngụy Tinh, anh ta chưa từng thấy người nào có thể chống lại được lực đánh như vậy!
Mà điều đáng sợ nhất là từ đầu đến cuối gã đàn ông to béo này chỉ đứng bằng một chân ở một chỗ duy nhất!
Người bình thường nhấc một chân khỏi mặt đất, để không bị lắc lư hơn một phút đã được coi là giỏi lắm rồi.
Nhưng người đàn ông trước mặt này, đã qua vài phút rồi, còn phải chịu hai đòn tấn công dữ dội với toàn lực của mình nhưng một chút dấu hiệu lắc lư cũng không có!
“Ngụy Tinh”.
Lúc này, Diệp Vĩnh Khang ở bên cạnh nhẹ giọng nói: “Dùng hết chiêu thức công kích của anh đi, không cần nghĩ đến phòng ngự, tôi cam đoan rằng cậu ta sẽ không đánh lại đâu”.
“Cứ coi cậu ta là một bao cát, dùng hết sức tấn công là được rồi, đợi sau khi đánh xong, tôi sẽ nói cho anh biết cậu ta là ai”.
Diệp Vĩnh Khang cũng muốn xem xem sức chiến đấu của Ngụy Tinh đạt tới trình độ nào.
Sắc mặt Ngụy Tinh đanh lại, từ từ điều chỉnh hô hấp, cố gắng bình tĩnh nhất có thể.
Diệp Vĩnh Khang ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này thầm gật đầu, một người nếu như có thể biết cách kiềm chế được cảm xúc của mình vậy thì đã giỏi lắm rồi.
Bình luận facebook