Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 346: Ăn lẩu
Mọi người hiếu kỳ lũ lượt xúm lại, sau khi bọn họ nhìn rõ thứ trên màn hình thì cũng lập tức phá lên cười ha ha.
“Đi, ăn lẩu!”
“Lẩu đúng là thích thật đấy!”
“Sếp Hạ đúng là sếp Hạ, mấy thao tác này quá đỉnh!”
Cả đám người hoan hô nhảy múa, đồng loạt giơ ngón tay cái về phía Hạ Huyền Trúc.
Hoá ra Hạ Huyền Trúc đã chuẩn bị kỹ lưỡng từ lâu trước mấy chiêu trò này của Lưu Tử Phong.
Lần trước Diệp Vĩnh Khang dẫn cô truy giết tới khách sạn nơi Lưu Tử Phong đang ở, ép buộc Lưu Tử Phong nói ra những lời này.
Những lời mà Lưu Tử Phong nói khi đó không chỉ nói rõ tình hình thật sự mà còn thể hiện rằng anh ta đã làm sai chuyện này, nếu như sau này có bất cứ hành vi báo thù nào thì anh ta chính là con rùa khốn kiếp.
Lúc nói ra những lời này, Lưu Tử Phong chỉ cảm thấy trong lòng đang rỉ máu, từ khi anh ta nổi tiếng tới nay đã phải chịu sự tủi nhục như thế đâu?
Nhưng khi đó vì tình thế ép buộc nên anh ta cũng chỉ có thể tạm thời lựa chọn thoả hiệp, tự mình nói ra những lời đó.
Anh ta hoàn toàn không thể ngờ Diệp Vĩnh Khang lại dùng máy quay mini giấu kín quay lại hết tất cả.
Ban nãy sau khi bên phía Lưu Tử Phong tiến hành bôi nhọ khu sản nghiệp và công kích dư luận thì sự chú ý của mọi người đều bị thu hút hết về đó.
Việc Diệp Vĩnh Khang làm lại vô cùng đơn giản, thẳng thừng tung đoạn video này lên mạng, thậm chí ngay cả tiêu đề cũng chẳng buồn viết.
Chưa đến vài phút, đoạn video này đã lan truyền khắp trên mạng nhanh như một con virut, hiệu ứng dư luận mà nó tạo ra còn mạnh mẽ hơn cả uy lực của một viên đạn hạt nhân!
Trong phút chốc, Lưu Tử Phong ban nãy vẫn đang vào vai kẻ bị hại, ngông nghênh tự đại lập tức bị công kích bởi luồng dư luận tiêu cực quá lớn.
Chưa tới nửa tiếng đồng hồ, Lưu Tử Phong đã phải khoá hết facebook và các tài khoản mạng xã hội, tất cả đều biến mất không thấy tăm hơi.
Còn về việc anh ta đã đi đâu, làm gì thì không một ai biết.
Thế nhưng có một điểm có thể xác định, nếu như anh ta vẫn còn muốn tiếp tục lăn lộn trong giới giải trí, tiếp tục nổi tiếng thì các vấn đề cần giải quyết đúng là khó như lên trời!
“Mẹ kiếp, chơi trò dư luận, ai mà không biết chứ!”
Trong quán lẩu vô cùng náo nhiệt, Nasha và các siêu sao quốc tế đang ngồi trong phòng riêng được bảo vệ nghiêm ngặt.
Diệp Vĩnh Khang vui vẻ ngồi chung với các nhân viên công tác bình thường bên trong đại sảnh.
“Anh Diệp, khi đó sao anh lại nghĩ ra Lưu Tử Phong sẽ giở trò này thế, tầm nhìn và sự hiểu biết của anh đúng thật là quá đỉnh, mau dạy cho chúng tôi đi!”
Cả đám người quây xung quanh Diệp Vĩnh Khang giống như một người nổi tiếng, ánh mắt nhìn anh ngập tràn ánh sao.
Một số nữ nhân viên xinh đẹp trẻ tuổi trong số đó càng tỏ ra si mê hơn.
Đây cũng là do Diệp Vĩnh Khang vừa mới uống thêm mấy ly, suýt đã chém gió lên tận trời xanh.
Rõ ràng là mèo mù vớ được cá rán, nhưng lại bị anh nói thành bày mưu lập kế chiến thắng ngàn dặm, khiến cho mọi người đều ngây ngẩn cả ra.
“Ôi, chuyện này đối với tôi mà nói quá ư là đơn giản…”
“Oa? Thật sao? Vậy anh mau nói cho tôi nghe với”.
Lúc Diệp Vĩnh Khang mặt đỏ tía tai chém gió không ngừng, Hạ Huyền Trúc cầm một ly rượu vang tiến về phía đó.
“Ôi, vợ à, sao em lại ra đây thế, mau ngồi xuống đi”.
Ở trước mặt Hạ Huyền Trúc, Diệp Vĩnh Khang không hề dám chém gió, vội vàng đứng dậy kéo ghế rồi rót nước giống như một tiểu thái giám hầu hạ lão phật gia.
“Em mà còn không ra thì chắc anh chém gió bay nóc nhà luôn mất”.
Hạ Huyền Trúc không vui liếc mắt nhìn anh.
Lần trước đến chỗ Lưu Tử Phong, ý tưởng mang theo máy quay mini là do Hạ Huyền Trúc nghĩ ra.
Khi đó mục đích của cô chẳng phải nhìn xa trông rộng gì cả, chỉ là để đề phòng lỡ như xảy ra chuyện gì bất trắc thì còn lưu lại được chút chứng cứ mà thôi.
Thế nhưng thật không ngờ hành động này lại mang đến cho cô thu hoạch lớn tới vậy.
“Em ở đây nói chuyện phiếm với các nhân viên một lát, anh vào phòng riêng với mấy người Nasha đi”.
Hạ Huyền Trúc phân việc.
“Ơ… chuyện này… được rồi…”
Diệp Vĩnh Khang rõ ràng không vui lắm.
Hôm nay vừa bắt đầu anh đã xin được ngồi bên ngoài với các nhân viên để thể hiện sự quan tâm đối với họ.
Tuy nhiên sự thực lại không phải như vậy, mặc dù chuyện của anh và Nasha đã nói rõ cả rồi, nhưng điều đó không đại diện cho việc anh chưa từng làm chuyện khốn nạn lúc đầu.
Nếu như cùng ngồi nói chuyện trong một căn phòng với Nasha, anh sẽ cảm thấy rất không thoải mái.
Có điều nếu như vợ đã nói như vậy, Diệp Vĩnh Khang cũng chỉ đành cầm lấy ly rượu bước lên phòng riêng trên tầng hai.
Một đám người nước ngoài ngồi trong phòng riêng đang hết lời khen ngợi món lẩu của nước Long Hạ, thi nhau tán thưởng mùi vị quá ngon, không ngờ đồ ăn còn có thể ăn như vậy.
“Vĩnh Khang, ngồi bên này”.
Nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang đẩy cửa bước vào, Nasha vội vàng đứng dậy nhường ra vị trí bên cạnh, chủ động mời Diệp Vĩnh Khang ngồi vào vị trí bên cạnh cô ấy.
“Giới thiệu với mọi người, đây là Diệp Vĩnh Khang, chồng của sếp Hạ”.
Nasha nhiệt tình giới thiệu với mọi người.
“Đi, ăn lẩu!”
“Lẩu đúng là thích thật đấy!”
“Sếp Hạ đúng là sếp Hạ, mấy thao tác này quá đỉnh!”
Cả đám người hoan hô nhảy múa, đồng loạt giơ ngón tay cái về phía Hạ Huyền Trúc.
Hoá ra Hạ Huyền Trúc đã chuẩn bị kỹ lưỡng từ lâu trước mấy chiêu trò này của Lưu Tử Phong.
Lần trước Diệp Vĩnh Khang dẫn cô truy giết tới khách sạn nơi Lưu Tử Phong đang ở, ép buộc Lưu Tử Phong nói ra những lời này.
Những lời mà Lưu Tử Phong nói khi đó không chỉ nói rõ tình hình thật sự mà còn thể hiện rằng anh ta đã làm sai chuyện này, nếu như sau này có bất cứ hành vi báo thù nào thì anh ta chính là con rùa khốn kiếp.
Lúc nói ra những lời này, Lưu Tử Phong chỉ cảm thấy trong lòng đang rỉ máu, từ khi anh ta nổi tiếng tới nay đã phải chịu sự tủi nhục như thế đâu?
Nhưng khi đó vì tình thế ép buộc nên anh ta cũng chỉ có thể tạm thời lựa chọn thoả hiệp, tự mình nói ra những lời đó.
Anh ta hoàn toàn không thể ngờ Diệp Vĩnh Khang lại dùng máy quay mini giấu kín quay lại hết tất cả.
Ban nãy sau khi bên phía Lưu Tử Phong tiến hành bôi nhọ khu sản nghiệp và công kích dư luận thì sự chú ý của mọi người đều bị thu hút hết về đó.
Việc Diệp Vĩnh Khang làm lại vô cùng đơn giản, thẳng thừng tung đoạn video này lên mạng, thậm chí ngay cả tiêu đề cũng chẳng buồn viết.
Chưa đến vài phút, đoạn video này đã lan truyền khắp trên mạng nhanh như một con virut, hiệu ứng dư luận mà nó tạo ra còn mạnh mẽ hơn cả uy lực của một viên đạn hạt nhân!
Trong phút chốc, Lưu Tử Phong ban nãy vẫn đang vào vai kẻ bị hại, ngông nghênh tự đại lập tức bị công kích bởi luồng dư luận tiêu cực quá lớn.
Chưa tới nửa tiếng đồng hồ, Lưu Tử Phong đã phải khoá hết facebook và các tài khoản mạng xã hội, tất cả đều biến mất không thấy tăm hơi.
Còn về việc anh ta đã đi đâu, làm gì thì không một ai biết.
Thế nhưng có một điểm có thể xác định, nếu như anh ta vẫn còn muốn tiếp tục lăn lộn trong giới giải trí, tiếp tục nổi tiếng thì các vấn đề cần giải quyết đúng là khó như lên trời!
“Mẹ kiếp, chơi trò dư luận, ai mà không biết chứ!”
Trong quán lẩu vô cùng náo nhiệt, Nasha và các siêu sao quốc tế đang ngồi trong phòng riêng được bảo vệ nghiêm ngặt.
Diệp Vĩnh Khang vui vẻ ngồi chung với các nhân viên công tác bình thường bên trong đại sảnh.
“Anh Diệp, khi đó sao anh lại nghĩ ra Lưu Tử Phong sẽ giở trò này thế, tầm nhìn và sự hiểu biết của anh đúng thật là quá đỉnh, mau dạy cho chúng tôi đi!”
Cả đám người quây xung quanh Diệp Vĩnh Khang giống như một người nổi tiếng, ánh mắt nhìn anh ngập tràn ánh sao.
Một số nữ nhân viên xinh đẹp trẻ tuổi trong số đó càng tỏ ra si mê hơn.
Đây cũng là do Diệp Vĩnh Khang vừa mới uống thêm mấy ly, suýt đã chém gió lên tận trời xanh.
Rõ ràng là mèo mù vớ được cá rán, nhưng lại bị anh nói thành bày mưu lập kế chiến thắng ngàn dặm, khiến cho mọi người đều ngây ngẩn cả ra.
“Ôi, chuyện này đối với tôi mà nói quá ư là đơn giản…”
“Oa? Thật sao? Vậy anh mau nói cho tôi nghe với”.
Lúc Diệp Vĩnh Khang mặt đỏ tía tai chém gió không ngừng, Hạ Huyền Trúc cầm một ly rượu vang tiến về phía đó.
“Ôi, vợ à, sao em lại ra đây thế, mau ngồi xuống đi”.
Ở trước mặt Hạ Huyền Trúc, Diệp Vĩnh Khang không hề dám chém gió, vội vàng đứng dậy kéo ghế rồi rót nước giống như một tiểu thái giám hầu hạ lão phật gia.
“Em mà còn không ra thì chắc anh chém gió bay nóc nhà luôn mất”.
Hạ Huyền Trúc không vui liếc mắt nhìn anh.
Lần trước đến chỗ Lưu Tử Phong, ý tưởng mang theo máy quay mini là do Hạ Huyền Trúc nghĩ ra.
Khi đó mục đích của cô chẳng phải nhìn xa trông rộng gì cả, chỉ là để đề phòng lỡ như xảy ra chuyện gì bất trắc thì còn lưu lại được chút chứng cứ mà thôi.
Thế nhưng thật không ngờ hành động này lại mang đến cho cô thu hoạch lớn tới vậy.
“Em ở đây nói chuyện phiếm với các nhân viên một lát, anh vào phòng riêng với mấy người Nasha đi”.
Hạ Huyền Trúc phân việc.
“Ơ… chuyện này… được rồi…”
Diệp Vĩnh Khang rõ ràng không vui lắm.
Hôm nay vừa bắt đầu anh đã xin được ngồi bên ngoài với các nhân viên để thể hiện sự quan tâm đối với họ.
Tuy nhiên sự thực lại không phải như vậy, mặc dù chuyện của anh và Nasha đã nói rõ cả rồi, nhưng điều đó không đại diện cho việc anh chưa từng làm chuyện khốn nạn lúc đầu.
Nếu như cùng ngồi nói chuyện trong một căn phòng với Nasha, anh sẽ cảm thấy rất không thoải mái.
Có điều nếu như vợ đã nói như vậy, Diệp Vĩnh Khang cũng chỉ đành cầm lấy ly rượu bước lên phòng riêng trên tầng hai.
Một đám người nước ngoài ngồi trong phòng riêng đang hết lời khen ngợi món lẩu của nước Long Hạ, thi nhau tán thưởng mùi vị quá ngon, không ngờ đồ ăn còn có thể ăn như vậy.
“Vĩnh Khang, ngồi bên này”.
Nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang đẩy cửa bước vào, Nasha vội vàng đứng dậy nhường ra vị trí bên cạnh, chủ động mời Diệp Vĩnh Khang ngồi vào vị trí bên cạnh cô ấy.
“Giới thiệu với mọi người, đây là Diệp Vĩnh Khang, chồng của sếp Hạ”.
Nasha nhiệt tình giới thiệu với mọi người.
Bình luận facebook