Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 320: Thiến Vân Phan
Hạ Huyền Trúc đã chuẩn bị tâm lý, kiên nhẫn nhìn chằm chằm đối phương gầm gừ, sau đó bình tĩnh nói: "Sếp Phan, tôi muốn giải thích chuyện này".
"Đầu tiên, vô tình làm bị thương người bên cô là lỗi của chúng tôi. Chúng tôi sẵn sàng chấp nhận mức bồi thường hợp lý".
"Thứ hai, Tiểu Mã và Tô Tô là khách quý tôi mời, hôm nay tôi bảo họ lên thử sân khấu, cho nên bọn họ không hề sai".
"Thứ ba, tôi đã liên hệ trước với bên cô về việc qua thử sân khấu nhưng cô đã nói đêm nay sẽ không đến".
"Thứ tư, việc liên quan đến Tô Tô và Tiểu Mã, tôi hi vọng người đánh bọn họ sẽ xin lỗi bọn họ!"
Ở phương diện tính cách, Hạ Huyền Trúc có phần giống với Tô Tô.
Có thể tốt bụng, nhẹ nhàng, lịch sự và bao dung, nhưng những thứ liên quan đến nguyên tắc thì chắc chắn sẽ không nhượng bộ.
Cho dù sự việc này có làm kinh động đến cả ông trời, thì đối phương vẫn là người sai trước.
Quách Thụy Hoa ở một bên nghe vậy vô cùng sửng sốt, không phải nói sẽ mềm mỏng sao!
"Chị Phan, hãy nghe tôi giải thích trước…"
Quách Thụy Hoa vội vàng đi lên muốn giảng hòa, nhưng Phan Vân Thiến không nghe lọt tai, cô ta ngồi ở trên cao đã lâu, đây là lần đầu tiên có người dám nói với cô ta như thế này.
"Hạ Huyền Trúc, nghe tôi nói đây, đừng có nói kiểu thứ nhất hai ba trước mặt tôi!"
"Hôm nay, cô chỉ cần nhớ kỹ một điều, cô rất thô lỗ với chúng tôi, chúng tôi cũng rất không vui!"
"Hôm nay tôi có ba điều kiện. Trước tiên, bảo hai đứa hạ đẳng kia quỳ xuống, dập đầu một trăm cái xin lỗi chúng tôi!"
"Thứ hai, làm người bên tôi bị thương, dựa theo đầu người, mỗi người bồi thường 2 triệu!"
"Thứ ba, ngoài tiền bồi thường thương tật, thêm 10 triệu nhân dân tệ dùng làm chi phí tổn thất tinh thần cho chúng tôi!"
"Hôm nay tôi có ba điều kiện, cô tự xem xét xử lý đi!"
Phan Vân Thiến phun thẳng ra những lời tàn nhẫn.
"Bồi thường, chúng tôi sẽ bồi thường, ngay lập tức!"
Quách Thụy Hoa không đợi Hạ Huyền Trúc mở miệng, nhanh chóng nói: "Lần này là chúng tôi sai rồi. Xin chị Phan đừng để bụng. Ngoài tiền bồi thường, chúng tôi sẵn sàng đưa ra thêm ba triệu nhân dân tệ nữa cho sự vất vả của chị Phan, xin chị giơ cao đánh khẽ".
Ai đã từng làm trong ngành giải trí đều biết rằng trong nhiều trường hợp, người dưới trướng khó dây vào hơn nghệ sĩ nhiều, nhưng đồng thời cũng dễ đối phó hơn nghệ sĩ.
Bởi vì thứ họ coi trọng là lợi ích, tiền bạc và hầu hết mọi thứ đều có thể giải quyết được bằng tiền.
Quả nhiên, sau khi Phan Vân Thiến nghe đến con số ba triệu, sắc mặt cô ta mới hơi giãn ra, giơ tay nói: "Thế còn tạm được".
Nói xong quay đầu liếc nhìn Tô Tô và Tiểu Mã, khinh thường nói: "Hôm nay bà đây đang có tâm trạng tốt, miễn cho chúng mày, quỳ lạy dập đầu hai mươi cái là được rồi, chuyện này sẽ coi như cho qua".
Quách Thụy Hoa sau khi nghe xong, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng có chút đau đớn không thể giải thích được, nhưng so với làm phiền Lưu Tử Phong còn tốt hơn gấp nhiều lần.
Tuy nhiên, Quách Thụy Hoa chưa kịp thở phào thì đã nghe thấy câu trả lời đầy nội lực và mạnh mẽ của Hạ Huyền Trúc: "Tôi chấp nhận bồi thương tiền, nhưng không thể xin lỗi. Họ không làm gì sai, vậy tại sao họ phải xin lỗi!"
Quách Thụy Hoa: "…"
Lúc này ông ta không biết phải nói gì, nếu cầm dao trong tay, ông ta đã cứa ngang cổ lâu rồi, ông ta không chịu nổi sự tra tấn tinh thần này.
Khi Phan Vân Thiến đang nghĩ đến việc kiếm lời lớn từ số tiền đền bù của những người kia, sau khi nghe thấy lời này, sắc mặt cô ta đột nhiên trở nên u ám đến cực điểm!
"Hạ Huyền Trúc, hôm nay tôi dễ tính với cô quá rồi đúng không?"
Phan Vân Thiến cảm thấy không thể tin được, trên đời này làm sao lại có một con đàn bà điên như vậy, cô ta đã tha cho rồi mà đối phương vẫn dai như đỉa?
"Được rồi, cô muốn ra mặt cho hai đứa rác rưởi hạ đẳng này đúng không, vậy tôi cho cô toại nguyện!"
"Bọn họ không cần quỳ lạy dập đầu nữa, nhưng cô hôm nay nhất định phải quỳ gối xin lỗi!"
"Một trăm cái dập đầu, thiếu một cái cũng không được, nếu không, tôi sẽ nói cho Tử Phong chuyện này!"
Hạ Huyền Trúc lập tức bị rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Cô sẽ không bao giờ để Tiểu Mã và Tô Tô quỳ xuống, càng không thể để mình phải quỳ.
Nhưng nếu bên phía Lưu Tử Phong có chuyện gì xảy ra, lễ khai mạc được chuẩn bị tỉ mỉ này sẽ tan thành mây khói!
Nếu không cẩn thận, toàn bộ khu sản nghiệp sẽ bị tổn thất khôn lường, một ngôi sao hàng đầu như Lưu Tử Phong chỉ cần nói một lời trên mạng, hậu quả sẽ rất khó lường!
"Sếp Hạ, em quỳ, em dập đầu quỳ xin lỗi họ!"
Thấy tình hình ngày càng trở nên tồi tệ, Tô Tô khóc như mưa, cô ấy cảm thấy mình đã gây ra tai họa khủng khiếp và còn cuốn sếp Hạ, người có ơn với họ theo.
Lúc này, tất cả nguyên tắc, ranh giới cuối cùng, tôn nghiêm, cô ấy phải từ bỏ tất cả, đối mặt với thế lực tuyệt đối mạnh mẽ trước mắt, những người như cô ấy dường như còn nhỏ hơn con kiến.
"Xin lỗi cái gì mà xin lỗi, nay dù có là ông trời đến thì tôi vẫn giữ vững lập trường!"
Sau vài giây im lặng, Hạ Huyền Trúc cũng hoàn toàn nổi điên, chỉ vào mũi Phan Vân Thiến tức giận nói: "Chuyện này cô muốn xử lý như nào thì tùy!"
"Rõ ràng là lỗi của các người, nhưng lại bắt chúng tôi xin lỗi, trên đời làm gì có chuyện vô lý như vậy!"
"Mấy người hủy hợp đồng cũng được, đăng bài trên Weibo, bạo lực mạng hay tìm quan hệ cũng chả sao, ngay cả khi thuê sát thủ giết tôi, thì hôm nay tôi cũng sẽ không nhượng bộ chuyện này!"
Đừng nhìn vẻ ngoài dịu dàng và duyên dáng của Hạ Huyền Trúc là thế, khi cô nóng máu lên thì cũng hừng hực như ai đấy.
Có thể là do ở cùng Diệp Vĩnh Khang lâu ngày nên cô từ từ nhiễm một số nét tính cách của Diệp Vĩnh Khang, chỉ cần nổi điên lên thì sẽ mặc kệ hết!
"Được được được lắm…"
Phan Vân Thiến run lên vì tức giận, kể từ khi cô ta trở thành người quản lý của Lưu Tử Phong đến nay, không ai dám nói chuyện với cô ta như thế này.
"Được rồi, chờ đấy. Ngày mai tôi sẽ cho cô biết tại sao nước biển lại mặn, nếu không khiến cô dập đầu xin lỗi, tên tôi sẽ viết lộn ngược!"
Phan Vân Thiến ném lại một câu tàn nhẫn, sau đó quay đầu lại, chuẩn bị rời đi.
"Thiến Vân Phan, đứng cho tôi!"
Đúng lúc này, một giọng nói nhàn nhạt của một người đàn ông đột nhiên vang lên gần đó.
Một thanh niên dáng vẻ hơi gầy, hai tay đút túi quần, chậm rãi đi về phía bên này.
"Vĩnh Khang!"
Không biết tại sao, khi Hạ Huyền Trúc nhìn thấy bộ dáng này, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất thoải mái.
Như thể chỉ cần người đan ông này ở bên cạnh, dù trời có sập xuống, cô cũng không sợ!
Sau khi Quách Thụy Hoa nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang, liền nhẹ nhàng nói với Tiểu Mã: "Tiểu Mã, giúp tôi ngồi xuống".
Tiểu Mã sửng sốt, nhanh chóng đỡ Quách Thụy Hoa ngồi xuống.
"Sếp Quách, ông sao vậy?"
Thấy sắc mặt Quách Thụy Hoa không ổn, Tiểu Mã vội vàng hỏi.
Quách Thụy Hoa lãnh đạm cười: "Đừng hỏi nữa, sắp toang rồi".
Quách Thụy Hoa lúc này đã chết lặng.
Mọi chuyện đã đủ tồi tệ rồi, lúc này, Diệp Vĩnh Khang lại đột nhiên xuất hiện, Quách Thụy Hoa thật sự đã kiệt sức rồi, hoặc có thể nói là ông ta không còn khả năng ngăn cơn sóng dữ nữa.
Lúc này ông ta chỉ muốn ngày tận thế sớm đến, tiêu diệt thế giới này sớm chút cho đỡ mệt.
"Em cứ nghỉ ngơi trước đi, chuyện này cứ giao cho anh".
Diệp Vĩnh Khang cười với Hạ Huyền Trúc, sau đó quay sang nhìn Phan Vân Thiến, ranh mãnh nói: "Thiến Vân Phan, chúng ta lại gặp nhau rồi, bệnh dại của cô vẫn chưa khỏi à?"
Phan Vân Thiến lập tức tức giận nói: "Anh nói hươu vượn gì vậy, tôi tên là Phan Vân Thiến, không phải Thiến Vân Phan, anh nói ai bị dại, đồ khốn nạn!"
Diệp Vĩnh Khang không tức giận, chỉ cười nhẹ: "Tôi đâu có nói sai. Không phải cô vừa nói nếu không xử được vợ tôi tên của cô sẽ viết ngược lại à, tôi chỉ giúp cô sớm chút thôi".
"Về phần bệnh dại, ở đây có nhiều người như vậy, nhưng chỉ có mỗi cô là chó, đường nhiên là nói cô rồi".
"Đầu tiên, vô tình làm bị thương người bên cô là lỗi của chúng tôi. Chúng tôi sẵn sàng chấp nhận mức bồi thường hợp lý".
"Thứ hai, Tiểu Mã và Tô Tô là khách quý tôi mời, hôm nay tôi bảo họ lên thử sân khấu, cho nên bọn họ không hề sai".
"Thứ ba, tôi đã liên hệ trước với bên cô về việc qua thử sân khấu nhưng cô đã nói đêm nay sẽ không đến".
"Thứ tư, việc liên quan đến Tô Tô và Tiểu Mã, tôi hi vọng người đánh bọn họ sẽ xin lỗi bọn họ!"
Ở phương diện tính cách, Hạ Huyền Trúc có phần giống với Tô Tô.
Có thể tốt bụng, nhẹ nhàng, lịch sự và bao dung, nhưng những thứ liên quan đến nguyên tắc thì chắc chắn sẽ không nhượng bộ.
Cho dù sự việc này có làm kinh động đến cả ông trời, thì đối phương vẫn là người sai trước.
Quách Thụy Hoa ở một bên nghe vậy vô cùng sửng sốt, không phải nói sẽ mềm mỏng sao!
"Chị Phan, hãy nghe tôi giải thích trước…"
Quách Thụy Hoa vội vàng đi lên muốn giảng hòa, nhưng Phan Vân Thiến không nghe lọt tai, cô ta ngồi ở trên cao đã lâu, đây là lần đầu tiên có người dám nói với cô ta như thế này.
"Hạ Huyền Trúc, nghe tôi nói đây, đừng có nói kiểu thứ nhất hai ba trước mặt tôi!"
"Hôm nay, cô chỉ cần nhớ kỹ một điều, cô rất thô lỗ với chúng tôi, chúng tôi cũng rất không vui!"
"Hôm nay tôi có ba điều kiện. Trước tiên, bảo hai đứa hạ đẳng kia quỳ xuống, dập đầu một trăm cái xin lỗi chúng tôi!"
"Thứ hai, làm người bên tôi bị thương, dựa theo đầu người, mỗi người bồi thường 2 triệu!"
"Thứ ba, ngoài tiền bồi thường thương tật, thêm 10 triệu nhân dân tệ dùng làm chi phí tổn thất tinh thần cho chúng tôi!"
"Hôm nay tôi có ba điều kiện, cô tự xem xét xử lý đi!"
Phan Vân Thiến phun thẳng ra những lời tàn nhẫn.
"Bồi thường, chúng tôi sẽ bồi thường, ngay lập tức!"
Quách Thụy Hoa không đợi Hạ Huyền Trúc mở miệng, nhanh chóng nói: "Lần này là chúng tôi sai rồi. Xin chị Phan đừng để bụng. Ngoài tiền bồi thường, chúng tôi sẵn sàng đưa ra thêm ba triệu nhân dân tệ nữa cho sự vất vả của chị Phan, xin chị giơ cao đánh khẽ".
Ai đã từng làm trong ngành giải trí đều biết rằng trong nhiều trường hợp, người dưới trướng khó dây vào hơn nghệ sĩ nhiều, nhưng đồng thời cũng dễ đối phó hơn nghệ sĩ.
Bởi vì thứ họ coi trọng là lợi ích, tiền bạc và hầu hết mọi thứ đều có thể giải quyết được bằng tiền.
Quả nhiên, sau khi Phan Vân Thiến nghe đến con số ba triệu, sắc mặt cô ta mới hơi giãn ra, giơ tay nói: "Thế còn tạm được".
Nói xong quay đầu liếc nhìn Tô Tô và Tiểu Mã, khinh thường nói: "Hôm nay bà đây đang có tâm trạng tốt, miễn cho chúng mày, quỳ lạy dập đầu hai mươi cái là được rồi, chuyện này sẽ coi như cho qua".
Quách Thụy Hoa sau khi nghe xong, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng có chút đau đớn không thể giải thích được, nhưng so với làm phiền Lưu Tử Phong còn tốt hơn gấp nhiều lần.
Tuy nhiên, Quách Thụy Hoa chưa kịp thở phào thì đã nghe thấy câu trả lời đầy nội lực và mạnh mẽ của Hạ Huyền Trúc: "Tôi chấp nhận bồi thương tiền, nhưng không thể xin lỗi. Họ không làm gì sai, vậy tại sao họ phải xin lỗi!"
Quách Thụy Hoa: "…"
Lúc này ông ta không biết phải nói gì, nếu cầm dao trong tay, ông ta đã cứa ngang cổ lâu rồi, ông ta không chịu nổi sự tra tấn tinh thần này.
Khi Phan Vân Thiến đang nghĩ đến việc kiếm lời lớn từ số tiền đền bù của những người kia, sau khi nghe thấy lời này, sắc mặt cô ta đột nhiên trở nên u ám đến cực điểm!
"Hạ Huyền Trúc, hôm nay tôi dễ tính với cô quá rồi đúng không?"
Phan Vân Thiến cảm thấy không thể tin được, trên đời này làm sao lại có một con đàn bà điên như vậy, cô ta đã tha cho rồi mà đối phương vẫn dai như đỉa?
"Được rồi, cô muốn ra mặt cho hai đứa rác rưởi hạ đẳng này đúng không, vậy tôi cho cô toại nguyện!"
"Bọn họ không cần quỳ lạy dập đầu nữa, nhưng cô hôm nay nhất định phải quỳ gối xin lỗi!"
"Một trăm cái dập đầu, thiếu một cái cũng không được, nếu không, tôi sẽ nói cho Tử Phong chuyện này!"
Hạ Huyền Trúc lập tức bị rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Cô sẽ không bao giờ để Tiểu Mã và Tô Tô quỳ xuống, càng không thể để mình phải quỳ.
Nhưng nếu bên phía Lưu Tử Phong có chuyện gì xảy ra, lễ khai mạc được chuẩn bị tỉ mỉ này sẽ tan thành mây khói!
Nếu không cẩn thận, toàn bộ khu sản nghiệp sẽ bị tổn thất khôn lường, một ngôi sao hàng đầu như Lưu Tử Phong chỉ cần nói một lời trên mạng, hậu quả sẽ rất khó lường!
"Sếp Hạ, em quỳ, em dập đầu quỳ xin lỗi họ!"
Thấy tình hình ngày càng trở nên tồi tệ, Tô Tô khóc như mưa, cô ấy cảm thấy mình đã gây ra tai họa khủng khiếp và còn cuốn sếp Hạ, người có ơn với họ theo.
Lúc này, tất cả nguyên tắc, ranh giới cuối cùng, tôn nghiêm, cô ấy phải từ bỏ tất cả, đối mặt với thế lực tuyệt đối mạnh mẽ trước mắt, những người như cô ấy dường như còn nhỏ hơn con kiến.
"Xin lỗi cái gì mà xin lỗi, nay dù có là ông trời đến thì tôi vẫn giữ vững lập trường!"
Sau vài giây im lặng, Hạ Huyền Trúc cũng hoàn toàn nổi điên, chỉ vào mũi Phan Vân Thiến tức giận nói: "Chuyện này cô muốn xử lý như nào thì tùy!"
"Rõ ràng là lỗi của các người, nhưng lại bắt chúng tôi xin lỗi, trên đời làm gì có chuyện vô lý như vậy!"
"Mấy người hủy hợp đồng cũng được, đăng bài trên Weibo, bạo lực mạng hay tìm quan hệ cũng chả sao, ngay cả khi thuê sát thủ giết tôi, thì hôm nay tôi cũng sẽ không nhượng bộ chuyện này!"
Đừng nhìn vẻ ngoài dịu dàng và duyên dáng của Hạ Huyền Trúc là thế, khi cô nóng máu lên thì cũng hừng hực như ai đấy.
Có thể là do ở cùng Diệp Vĩnh Khang lâu ngày nên cô từ từ nhiễm một số nét tính cách của Diệp Vĩnh Khang, chỉ cần nổi điên lên thì sẽ mặc kệ hết!
"Được được được lắm…"
Phan Vân Thiến run lên vì tức giận, kể từ khi cô ta trở thành người quản lý của Lưu Tử Phong đến nay, không ai dám nói chuyện với cô ta như thế này.
"Được rồi, chờ đấy. Ngày mai tôi sẽ cho cô biết tại sao nước biển lại mặn, nếu không khiến cô dập đầu xin lỗi, tên tôi sẽ viết lộn ngược!"
Phan Vân Thiến ném lại một câu tàn nhẫn, sau đó quay đầu lại, chuẩn bị rời đi.
"Thiến Vân Phan, đứng cho tôi!"
Đúng lúc này, một giọng nói nhàn nhạt của một người đàn ông đột nhiên vang lên gần đó.
Một thanh niên dáng vẻ hơi gầy, hai tay đút túi quần, chậm rãi đi về phía bên này.
"Vĩnh Khang!"
Không biết tại sao, khi Hạ Huyền Trúc nhìn thấy bộ dáng này, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất thoải mái.
Như thể chỉ cần người đan ông này ở bên cạnh, dù trời có sập xuống, cô cũng không sợ!
Sau khi Quách Thụy Hoa nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang, liền nhẹ nhàng nói với Tiểu Mã: "Tiểu Mã, giúp tôi ngồi xuống".
Tiểu Mã sửng sốt, nhanh chóng đỡ Quách Thụy Hoa ngồi xuống.
"Sếp Quách, ông sao vậy?"
Thấy sắc mặt Quách Thụy Hoa không ổn, Tiểu Mã vội vàng hỏi.
Quách Thụy Hoa lãnh đạm cười: "Đừng hỏi nữa, sắp toang rồi".
Quách Thụy Hoa lúc này đã chết lặng.
Mọi chuyện đã đủ tồi tệ rồi, lúc này, Diệp Vĩnh Khang lại đột nhiên xuất hiện, Quách Thụy Hoa thật sự đã kiệt sức rồi, hoặc có thể nói là ông ta không còn khả năng ngăn cơn sóng dữ nữa.
Lúc này ông ta chỉ muốn ngày tận thế sớm đến, tiêu diệt thế giới này sớm chút cho đỡ mệt.
"Em cứ nghỉ ngơi trước đi, chuyện này cứ giao cho anh".
Diệp Vĩnh Khang cười với Hạ Huyền Trúc, sau đó quay sang nhìn Phan Vân Thiến, ranh mãnh nói: "Thiến Vân Phan, chúng ta lại gặp nhau rồi, bệnh dại của cô vẫn chưa khỏi à?"
Phan Vân Thiến lập tức tức giận nói: "Anh nói hươu vượn gì vậy, tôi tên là Phan Vân Thiến, không phải Thiến Vân Phan, anh nói ai bị dại, đồ khốn nạn!"
Diệp Vĩnh Khang không tức giận, chỉ cười nhẹ: "Tôi đâu có nói sai. Không phải cô vừa nói nếu không xử được vợ tôi tên của cô sẽ viết ngược lại à, tôi chỉ giúp cô sớm chút thôi".
"Về phần bệnh dại, ở đây có nhiều người như vậy, nhưng chỉ có mỗi cô là chó, đường nhiên là nói cô rồi".
Bình luận facebook