• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

  • Chương 309: Anh Diệp rốt cuộc mạnh đến thế nào?

Tần Hạc nổi tiếng là gan dạ, thuộc kiểu người chỉ cần hai mắt đỏ lên, cho dù là ông trời tới thì cũng dám vác dao ra làm tới bến.

Trước đây cho dù nhắc tới Vua Đông Hải, biểu hiện của Tần Hạc cũng chỉ là kính trọng.

Tuy nhiên khi nhắc tới Lương Vương, ánh mắt anh ta lóe lên sự sợ hãi hiếm có.

Phịch!

Đúng lúc này, A Minh đột nhiên quỳ xuống, vừa khóc vừa van xin: “Tôi đã nói hết rồi, bây giờ các anh có thể đi cứu mẹ tôi được chưa? Cầu xin các anh đấy!”

Nhìn thấy A Minh khóc lóc cầu xin, khóe môi Tần Hạc khẽ giật giật, trong mắt chợt lóe lên một tia dữ tợn!

“A Minh, rót cho tôi một cốc nước”.

Tần Hạc bình tĩnh nói, A Minh loạng choạng đi tới bên cạnh bình nước, lấy ra chiếc cốc giấy dùng một lần, sau đó bắt đầu rót nước.

Nhưng Tần Hạc lại rút khẩu súng lục từ eo ra, nhắm chuẩn họng súng vào sau đầu của A Minh.

Mặc dù anh ta rất đồng cảm với những chuyện mà A Minh đã gặp phải, cũng biết rằng A Minh là vô tội, trong lòng cũng không muốn làm ra chuyện như vậy.

Nhưng không còn cách nào khác, bây giờ đã vô tình dính líu đến Lương Vương, giết chết A Minh chính là sự lựa chọn tốt nhất.

Tuy nhiên khi đang định bóp cò, anh ta đột nhiên cảm thấy cổ tay mình tê dại, khi phản ứng lại thì súng đã nằm trong tay Diệp Vĩnh Khang một cách thần kỳ.

“Anh Diệp…”

Tần Hạc nhìn Diệp Vĩnh Khang bằng ánh mắt khó hiểu, anh ta tin rằng nếu anh ta đã có thể nhìn ra mối liên hệ sâu sắc ở đây thì anh Diệp cũng có thể nhìn ra được.

Diệp Vĩnh Khang khẽ lắc đầu, sau đó lại đút súng vào sau eo của Tần Hạc.

“Đại ca, nước của anh đây”.

A Minh thận trọng đưa nước bằng hai tay, hoàn toàn không biết vừa rồi khi mình xoay người lại đã đi qua cánh cửa địa ngục một vòng.

Tần Hạc quay đầu nhìn Diệp Vĩnh Khang, cố gắng chờ đợi Diệp Vĩnh Khang đổi ý, nhưng chỉ thấy Diệp Vĩnh Khang mỉm cười đón lấy cốc nước rồi đưa tới trước mặt anh ta, Tần Hạc thở dài một hơi, sau đó ngồi xuống ghế bên cạnh trầm mặc.

Mặc dù trong lòng rất không tình nguyện, nhưng ý của Diệp Vĩnh Khang, anh ta không thể không tuân theo được.

“A Minh, nếu như tôi có thể cứu được mẹ cậu ra, cậu định trả ơn tôi thế nào?”

Diệp Vĩnh Khang nhìn A Minh, cười nói.

A Minh siết chặt bàn tay, nói: “Nếu như anh thật sự có thể cứu được mẹ tôi, tôi tình nguyện/bằng lòng làm trâu làm ngựa cho anh, bảo tôi làm gì cũng được!”

“Đây là cậu nói đấy nhé”.

Diệp Vĩnh Khang cười nhạt: “Tôi sẽ đưa mẹ cậu tới đây”.

Tần Hạc ngồi bên cạnh trầm mặc hút thuốc lá lắc đầu cười khổ, mặc dù anh ta biết Diệp Vĩnh Khang có bản lĩnh, nhưng lần này người mà anh phải đối mặt chính là Lương Vương.

Diệp Vĩnh Khang có thể nhìn thấu tâm tư của Tần Hạc, nhưng không phá lệ, vừa bước ra khỏi cửa vừa bấm gọi.

“Ồ, là cậu Diệp à, sao lại đột nhiên nhớ tới rồi gọi điện thoại cho tôi thế này, nhất định là có chuyện gì đúng không?”

Đầu dây bên kia truyền tới một giọng nói già nua nhưng tràn đầy sức sống.

Diệp Vĩnh Khang cười nói: “Bác Hải, bác vẫn khỏe chứ, tôi đúng là có chuyện cần nhờ bác giúp đỡ đấy”.

“Ha ha, tôi biết ngay là cậu có chuyện gì mà, nếu không làm sao lại gọi điện cho ông già xấu tính này được, có chuyện gì cậu nói đi”.

Diệp Vĩnh Khang khẽ lắc đầu, cho rằng bác Hải không hổ danh là Vua Đông Hải, kỹ năng diễn xuất này của cụ ta nên được trao giải Oscars mới đúng.

Ông lão này vẫn luôn phiền muộn vì chuyện anh không muốn mắc nợ một ân tình, có lẽ lúc này trong lòng đang vui như nở hoa rồi nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ hờ hững.

“Bác có dễ nói chuyện trước mặt Lương Vương không?”

Diệp Vĩnh Khang không nhiều lời, trực tiếp vào thẳng vấn đề.

Đầu bên kia điện thoại ngẩn ra vài giây: “Sao lại đột nhiên nhắc đến người này, cậu chọc vào lão quái vật đó rồi à?”

Diệp Vĩnh Khang lắc đầu: “Cũng không phải, nếu như bác có thể nói chuyện được với ông ta, tôi muốn nhờ bác giúp một chuyện, mẹ của một người bạn của tôi…”

Sau khi Diệp Vĩnh Khang nói hết mọi chuyện, đầu dây bên kia điện thoại rơi vào trầm mặc, bác Hải không lập tức trả lời.

“Bác Hải? Có vấn đề gì sao? Nếu như không tiện thì thôi, tự tôi…”

“Này, cậu nhóc, không có gì đâu, chút chuyện này cũng không phải lớn lao gì!”

Bác Hải ở đầu dây bên kia ngắt lời: “Tôi và Lương Vương cũng có chút quan hệ, thường ngày cùng nhau uống trà câu cá, cũng gọi là dễ nói chuyện”.

“Chỉ là lão quái vật này tính tình quái gở, ông ta có thể làm ra chuyện bắt cóc một người phụ nữ nông thôn thế này khá là hạ thấp giá trị của bản thân, điều này cho thấy ông ta rất để tâm đến chuyện này”.

“Chỉ cần có liên quan đến lợi ích của ông ta, cho dù tôi là bố đẻ của ông ta thì cũng khó nói chuyện…”

Nghe đầu dây bên kia điện thoại càm ràm, Diệp Vĩnh Khang nhíu mày không vui, sốt ruột nói: “Nếu như làm xong chuyện này thì coi như tôi nợ bác một ân tình, được chưa!”

“Được luôn!”

Ở đầu dây bên kia bác Hải đồng ý một cách rất hào sảng: “Tôi sẽ lập tức liên lạc với lão quái vật đó, mấy phút nữa gọi lại cho cậu”.

Nói xong đầu dây bên kia vang lên tiếng tút tút.

“Con cáo già này!”

Diệp Vĩnh Khang phẫn nộ than thở một câu, trong lòng nghĩ ông lão này sắp thành tinh rồi, đúng là không thấy thỏ thì quyết không thả ưng.

Mấy phút sau, bác Hải gọi điện lại, thở dài nói: “Cậu Diệp à, lần này cậu khiến tôi thảm rồi nhưng mà lão quái vật đó đồng ý rồi, đợi lát nữa tôi phái trực thăng đưa người phụ nữ đó tới chỗ cậu”.

“Chỉ là cậu nhóc cậu phải nhớ kỹ, cậu nợ tôi một ân tình lớn đấy nhé, vì chuyện này là tôi phải cắt da cắt thịt…”

Diệp Vĩnh Khang không chờ đối phương nói xong đã cúp máy, mệt mỏi với việc phải nghe lão ta càm ràm tối ngày.

“A Minh, lát nữa mẹ cậu sẽ được trực thăng đưa tới đây, chắc khoảng nửa tiếng”.

Diệp Vĩnh Khang bước vào phòng, nhẹ giọng nói.

“Thật sao?”

A Minh trợn trừng mắt.

“Tôi không có hơi đâu mà đùa với cậu”.

Diệp Vĩnh Khang khẽ vung tay lên.

“Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn anh Diệp, anh là ân nhân cả đời này của tôi, từ nay về sau…”

A Minh cảm kích đến mức bật khóc, Diệp Vĩnh Khang có chút mất kiên nhẫn xua tay nói: “Được rồi, không cần nói nhiều nữa, để sức lực lát nữa đưa mẹ cậu đi ăn một bữa thật ngon”.

Sau khi nói xong nhìn về phía Tần Hạc: “Anh chăm sóc cho hai mẹ con họ chút, tìm cho họ một chỗ ở ổn định”.

Nói xong anh bước ra ngoài mà không ngoái đầu lại.

Vừa bước ra ngoài mấy phút, Tần Hạc đã vội vàng đuổi theo sau: “Anh Diệp, việc anh dặn dò tôi đã bảo người làm xong xuôi rồi, đưa hai mẹ con A Minh tới Biên Nam trước, ở gần tôi một chút tôi cũng dễ bề chăm sóc”.

“Anh có thể nói cho tôi biết anh đã làm như thế nào không? Lương Vương đó nổi tiếng là không dễ nói chuyện đâu”.

Diệp Vĩnh Khang trả lời: “Tôi nhờ Vua Đông Hải nói chuyện với ông ta”.

“Hả? Anh Diệp còn quen biết với Vua Đông Hải sao?”

Tần Hạc trợn tròn mắt.

Mặc dù anh ta và bố bây giờ đã là đại ca đứng đầu của thế giới ngầm ở Giang Bắc, nhưng Vua Đông Hải không chỉ đơn giản là một cái danh.

Bởi vì Giang Bắc chỉ là một thành phố nhỏ cấp ba, còn Đông Hải và Tây Hải được coi là tỉnh lớn thứ hai cả nước.

Thực lực của đôi bên chênh lệch vô cùng lớn, có thể nói răng so với Vua Đông Hải, hai bố con bọn họ chỉ là mấy tên du côn mà thôi.

Trong mắt họ, Vua Đông Hải là một đỉnh núi không thể nào chạm tới, cũng không thể nào vượt qua.

Nhưng không thể ngờ rằng anh Diệp lại có quen biết với Vua Đông Hải!

“Anh Diệp, Vua Đông Hải và anh rất thân sao? Cho dù là ông ấy nói chuyện trước mặt Lương Vương cũng chưa chắc đã dễ dàng, nói không chừng phải bỏ ra rất nhiều công sức, nếu như là người bình thường thì nhất định Vua Đông Hải sẽ không trả giá cao như vậy để giúp đỡ đâu”.

Sau đó Tần Hạc lại phát hiện ra chỗ không đúng, Vua Đông Hải cũng không phải là người bình thường, cũng không phải trượng nghĩa đến mức trả một cái giá lớn để giúp người khác như vậy.

Diệp Vĩnh Khang nhẹ giọng đáp: “Gặp hai lần, cũng không thân lắm, chỉ là lão hồ ly đó nghĩ đủ cách muốn tôi phải nợ lão một ân tình. Tôi trốn mãi mới được, không ngờ rằng hôm nay thật sự phải chịu trận trong tay lão, haiz, đúng là thiệt chết mà!”

Thấy Diệp Vĩnh Khang thở dài một hơi, Tần Hạc vô cùng mơ hồ.

Vua Đông Hải muốn một ân tình?

Anh Diệp gọi Vua Đông Hải là lão hồ ly?

Khiến Vua Đông Hải bỏ công sức ra giúp mình một chuyện lớn như vậy lại chỉ vì một ân tình mà anh còn cảm thấy thiệt?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom