Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 290: Sao anh có thể làm được?
“Chạy?”
Gã mặt sẹo cười xấu xa rồi rút khẩu súng lục sau lưng ra, chĩa súng vào người Diệp Vĩnh Khang, giễu cợt nói: “Như này đi, hôm nay tâm trạng ông đây tốt, cho mày một cơ hội, cho mày chạy mười mét rồi tao mới nổ súng, nếu như không bắn trúng thì coi như là vận may của mày”.
Gã mặt sẹo cũng thích thú nhìn Diệp Vĩnh Khang, ánh mắt giống như nhìn người chết vậy.
Gã hoàn toàn không có chút lo lắng nào, bởi vì gã mặt tròn từng đoạt quán quân bắn súng, đừng nói là một người lớn sống sờ sờ, cho dù chỉ là một con ruồi, trong phạm vi mười mét cũng không thành vấn đề gì.
Trong mắt Lý Thanh Từ đầy tuyệt vọng và tội lỗi, từ động tác giơ súng của gã đàn ông mặt tròn, cô ấy có thể nhìn ra được gã là một cao thủ bắn tỉa.
Mặc dù cô ấy không có chút quan hệ gì với Diệp Vĩnh Khang, thậm chí ấn tượng trước đây cũng không tốt lắm, nhưng đối phương dù sao cũng là do bị cô ấy liên lụy.
Là một thanh tra, cô ấy chưa bao giờ sợ chết, nhưng nếu như vì bản thân mà làm liên lụy đến người khác thì sẽ là nỗi ô nhục cả cuộc đời của cô ấy.
“Mười mét à?”
Diệp Vĩnh Khang bày ra vẻ mặt khó xử.
Gã đàn ông mặt tròn giễu cợt nói: “Chê ít à? Được, tao đếm ngược từ ba, mày chạy được bao xa thì tính đến đó, bắt đầu nhé, ba, hai, một!”
Pằng!
Gã mặt tròn bóp cò!
Tài thiện xạ của gã quả nhiên rất tốt, viên đạn bay thẳng tới lông mày của đối thủ.
Lý Thanh Từ đã nhắm mắt lại, không nhẫn tâm nhìn cảnh tượng trước mắt.
Gã mặt sẹo khoanh hai tay trước ngực, chờ đợi cảnh đối phương chuẩn bị nổ tung đầu, đây đối với gã chính là một loại hưởng thụ.
Tuy nhiên ngay giây tiếp theo, gã mặt sẹo lập tức ngây người ra.
Bởi vì sau khi tiếng súng vang lên, gã đột nhiên phát hiện ra đầu của đối phương không những không nổ tung, ngược lại còn không hề hấn gì, bên kia còn đang nở một nụ cười gian xảo!
“Ông làm gì đấy?”
Gã mặt sẹo quay đầu lại hét vào mặt gã mặt tròn, cho rằng gã đang đùa cợt.
Tuy nhiên biểu cảm của gã mặt tròn còn khó tin hơn, cú bắn vừa rồi, gã chắc chắn rằng đã nhắm trúng lông mày của đối phương.
Hơn nữa ở khoảng cách gần như vậy, gã tuyệt đối không thể bắn trượt được!
Nhưng sao đối phương lại không hề hấn gì?
Pằng pằng pằng!
Gã mặt tròn lại bóp cò thêm ba lần, nhắm về phía Diệp Vĩnh Khang!
Tuy nhiên đối phương vẫn bình an vô sự!
Trên trán của gã mặt sẹo và gã mặt tròn bắt đầu túa mồ hôi một cách không kiểm soát được!
Bởi vì lần này cuối cùng họ đã nhìn rõ!
Phát súng đầu tiên vừa nãy không phải là bắn trượt mà là bị người này tránh được!
Ba phát súng tiếp theo cũng bị đối phương tránh một cách dễ dàng!
Khoảng cách gần như vậy lại có thể tránh được đạn, việc này đúng là không thể nào tin được!
Ngay cả Lý Thanh Từ cũng nhìn tới mơ hồ!
Cô ấy được mệnh danh là phó đại đội trưởng trinh sát hình sự trẻ tuổi nhất của Cục tuần tra Giang Bắc, tuyệt đối là một nhân tài, không những là một cao thủ mà cũng quen biết rất nhiều cao thủ hàng đầu trong các đội tuần tra đặc biệt!
Tuy nhiên cô ấy chưa từng nghe nói về người nào có thể tránh đạn bốn lần liên tiếp trong khoảng cách gần như vậy!
“Mau, tiếp tục bắn đi, bắn chết nó!”
Gã mặt sẹo đột nhiên hoàn hồn, lập tức hét lớn.
Gã mặt tròn cũng phản ứng lại theo, khi đang chuẩn bị bắn tiếp, thì đột nhiên phát hiện ra người đàn ông trước mặt đã biến mất!
Còn chưa kịp phản ứng, gã đã thấy hai mắt mình nhòe đi, cổ tay lạnh ngắt, ngay sau đó, một giọng cười vang lên ở bên cạnh: “Ông hiểu nhầm rồi, vừa rồi ý của tôi không phải là chê mười mét quá ngắn mà là cảm thấy không cần mười mét đấy làm gì cho phiền phức”.
Lông tơ của gã mặt tròn dựng ngược lên, gã không thể nào tưởng tượng nổi làm sao một người có thể nhanh như vậy, trong nháy mắt đã dịch chuyển từ khoảng cách bảy tám mét tới bên cạnh gã, dùng mắt thường hoàn toàn không thể nhìn rõ được!
Phản ứng đầu tiên của gã là nhanh chóng xoay người tiếp tục bắn, nhưng khi định bóp cò, gã đột nhiên phát hiện khẩu súng trong tay đã biến mất từ lúc nào, ngón tay bóp vào không khí!
Khi nhìn lại, gã mặt tròn sợ hãi đến mức ngã quỵ xuống đất!
Chỉ thấy khẩu súng lục vừa nãy vẫn còn trong tay gã, bây giờ lại nằm trong tay đối phương một cách không thể giải thích được.
Mà gã hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì!
“Hai tay ôm đầu, khuỵu xuống”.
Diệp Vĩnh Khang đưa ngón trỏ lên đầu súng, hứng thú đi vòng quanh, sau khi nói xong với hai người này, quay đầu nhìn Lý Thanh Từ nói: “Mệnh lệnh này của tôi chắc là đúng rồi nhỉ, tôi thấy trên tivi khi các cô bắt người đều nói như vậy”.
“Thật ra hành động này vẫn có sơ hở, nếu gặp phải cao thủ thật sự, cho dù hai tay ôm đầu, ngồi khuỵu xuống thì vẫn có khả năng tấn công bất cứ lúc nào, cách tốt nhất là…”
“Cẩn thận!”
Lúc này, Lý Thanh Từ đột nhiên trợn trừng hai mắt, hét lên một tiếng.
Pằng pằng!
Ngay sau đó, tiếng súng của Diệp Vĩnh Khang đồng thời vang lên.
Bên trên lông mày của gã mặt sẹo và gã mặt tròn xuất hiện một lỗ hổng nhỏ, máu chảy ra từ đó, hai mắt bọn chúng trợn trừng, trong tay của gã mặt sẹo còn có một quả lựu đạn sát thương cao.
Diệp Vĩnh Khang thổi nhẹ vào họng súng, nhìn Lý Thanh Từ rồi nói tiếp câu vừa rồi: “Cách tốt nhất là biến đối phương thành người chết, đây mới là cách thỏa đáng nhất!”
Lý Thanh Từ choáng váng.
Không phải vì những lời nói của Diệp Vĩnh Khang mà là vì vừa nãy khi anh nổ súng, con ngươi không hề di chuyển, vẫn luôn nhìn chằm chằm cô ấy từ đầu đến cuối.
Trong trường hợp này, làm thế nào mà anh phát hiện ra rằng gã mặt sẹo đang lén lấy lựu đạn?
Làm thế nào có thể bắn chính xác vào lông mày của hai tên cướp bằng hai phát súng mà không cần nhìn qua một chút nào?
“Phiền anh cởi trói giúp tôi với”.
Lý Thanh Từ hoàn hồn lại, đây không phải là lúc để suy nghĩ linh tinh.
Tuy nhiên Diệp Vĩnh Khang không lập tức cởi trói cho đối phương mà chỉ hỏi: “Chuyện đó… có phải tôi phạm pháp rồi không? Quá trình cô cũng biết mà, là họ muốn giết tôi trước”.
Đối với Diệp Vĩnh Khang mà nói, chuyện giết chết hai tên cướp không khác gì mấy chuyện thường ngày như ăn với ngủ, nhưng nghĩ đến thân phận của Lý Thanh Từ, anh vẫn cần phải xác nhận lại một chút.
Nếu không đến khi Lý Thanh Từ tự do rồi, nói không chừng anh phải gánh một tội danh trên trời dưới đất vậy thì phiền phức to.
“Nếu như tôi nói tôi sẽ truy cứu, bắt anh phải chịu trách nhiệm pháp lý về những việc anh đã làm thì anh sẽ giết tôi để diệt khẩu đúng không!”
Lý Thanh Từ cau mày hỏi.
Diệp Vĩnh Khang nghiêm túc gật đầu: “Việc này còn nằm trong phạm vi xem xét, không thể để cô bắt về ngồi tù được”.
“Anh…”
Lý Thanh Từ tức giận, hai mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Diệp Vĩnh Khang: “Được rồi, anh làm như vậy là phòng vệ chính đáng, mau cởi trói cho tôi!”
“Được rồi, chỉ cần không sao là được!”
Lúc này Diệp Vĩnh Khang mới cười hề hề cởi trói ở cổ tay cho Lý Thanh Từ.
“Cô chậm chút, tôi đỡ cô lên xe”.
Diệp Vĩnh Khang thấy Lý Thanh Từ bước đi hơilảo đảo, liền nhanh chóng đưa tay ra đỡ.
“Đừng động vào tôi!”
Không ngờ rằng Lý Thanh Từ vội vàng hất tay Diệp Vĩnh Khang ra như bị điện giật.
Diệp Vĩnh Khang mơ hồ: “Cô lại sao vậy?”
Lý Thanh Từ có hơi luống cuống: “Thuốc… hình như phát tác dụng rồi”.
“Hả? Thuốc gì?”
Diệp Vĩnh Khang nghi ngờ hỏi.
Lý Thanh Từ cố gắng nhẫn nhịn hững phản ứng kỳ lạ trong cơ thể, cúi đầu cắn môi nói: “Là loại thuốc mà chúng vừa nói trên xe”.
Diệp Vĩnh Khang ngây ra một lúc, sau đó đột nhiên nhớ lại vừa nãy gã mặt tròn và gã mặt sẹo quả thực có nói đã tiêm cho Lý Thanh Từ một loại thuốc sẽ nảy sinh cảm giác.
Diệp Vĩnh Khang không biết là do giật não hay là do phản ứng trong vô thức, đột nhiên nhìn Lý Thanh Từ rồi thản nhiên nói ra một câu đỉnh của chóp: “Nếu như cô khó chịu quá thì tôi cũng không ngại giúp đâu”.
Gã mặt sẹo cười xấu xa rồi rút khẩu súng lục sau lưng ra, chĩa súng vào người Diệp Vĩnh Khang, giễu cợt nói: “Như này đi, hôm nay tâm trạng ông đây tốt, cho mày một cơ hội, cho mày chạy mười mét rồi tao mới nổ súng, nếu như không bắn trúng thì coi như là vận may của mày”.
Gã mặt sẹo cũng thích thú nhìn Diệp Vĩnh Khang, ánh mắt giống như nhìn người chết vậy.
Gã hoàn toàn không có chút lo lắng nào, bởi vì gã mặt tròn từng đoạt quán quân bắn súng, đừng nói là một người lớn sống sờ sờ, cho dù chỉ là một con ruồi, trong phạm vi mười mét cũng không thành vấn đề gì.
Trong mắt Lý Thanh Từ đầy tuyệt vọng và tội lỗi, từ động tác giơ súng của gã đàn ông mặt tròn, cô ấy có thể nhìn ra được gã là một cao thủ bắn tỉa.
Mặc dù cô ấy không có chút quan hệ gì với Diệp Vĩnh Khang, thậm chí ấn tượng trước đây cũng không tốt lắm, nhưng đối phương dù sao cũng là do bị cô ấy liên lụy.
Là một thanh tra, cô ấy chưa bao giờ sợ chết, nhưng nếu như vì bản thân mà làm liên lụy đến người khác thì sẽ là nỗi ô nhục cả cuộc đời của cô ấy.
“Mười mét à?”
Diệp Vĩnh Khang bày ra vẻ mặt khó xử.
Gã đàn ông mặt tròn giễu cợt nói: “Chê ít à? Được, tao đếm ngược từ ba, mày chạy được bao xa thì tính đến đó, bắt đầu nhé, ba, hai, một!”
Pằng!
Gã mặt tròn bóp cò!
Tài thiện xạ của gã quả nhiên rất tốt, viên đạn bay thẳng tới lông mày của đối thủ.
Lý Thanh Từ đã nhắm mắt lại, không nhẫn tâm nhìn cảnh tượng trước mắt.
Gã mặt sẹo khoanh hai tay trước ngực, chờ đợi cảnh đối phương chuẩn bị nổ tung đầu, đây đối với gã chính là một loại hưởng thụ.
Tuy nhiên ngay giây tiếp theo, gã mặt sẹo lập tức ngây người ra.
Bởi vì sau khi tiếng súng vang lên, gã đột nhiên phát hiện ra đầu của đối phương không những không nổ tung, ngược lại còn không hề hấn gì, bên kia còn đang nở một nụ cười gian xảo!
“Ông làm gì đấy?”
Gã mặt sẹo quay đầu lại hét vào mặt gã mặt tròn, cho rằng gã đang đùa cợt.
Tuy nhiên biểu cảm của gã mặt tròn còn khó tin hơn, cú bắn vừa rồi, gã chắc chắn rằng đã nhắm trúng lông mày của đối phương.
Hơn nữa ở khoảng cách gần như vậy, gã tuyệt đối không thể bắn trượt được!
Nhưng sao đối phương lại không hề hấn gì?
Pằng pằng pằng!
Gã mặt tròn lại bóp cò thêm ba lần, nhắm về phía Diệp Vĩnh Khang!
Tuy nhiên đối phương vẫn bình an vô sự!
Trên trán của gã mặt sẹo và gã mặt tròn bắt đầu túa mồ hôi một cách không kiểm soát được!
Bởi vì lần này cuối cùng họ đã nhìn rõ!
Phát súng đầu tiên vừa nãy không phải là bắn trượt mà là bị người này tránh được!
Ba phát súng tiếp theo cũng bị đối phương tránh một cách dễ dàng!
Khoảng cách gần như vậy lại có thể tránh được đạn, việc này đúng là không thể nào tin được!
Ngay cả Lý Thanh Từ cũng nhìn tới mơ hồ!
Cô ấy được mệnh danh là phó đại đội trưởng trinh sát hình sự trẻ tuổi nhất của Cục tuần tra Giang Bắc, tuyệt đối là một nhân tài, không những là một cao thủ mà cũng quen biết rất nhiều cao thủ hàng đầu trong các đội tuần tra đặc biệt!
Tuy nhiên cô ấy chưa từng nghe nói về người nào có thể tránh đạn bốn lần liên tiếp trong khoảng cách gần như vậy!
“Mau, tiếp tục bắn đi, bắn chết nó!”
Gã mặt sẹo đột nhiên hoàn hồn, lập tức hét lớn.
Gã mặt tròn cũng phản ứng lại theo, khi đang chuẩn bị bắn tiếp, thì đột nhiên phát hiện ra người đàn ông trước mặt đã biến mất!
Còn chưa kịp phản ứng, gã đã thấy hai mắt mình nhòe đi, cổ tay lạnh ngắt, ngay sau đó, một giọng cười vang lên ở bên cạnh: “Ông hiểu nhầm rồi, vừa rồi ý của tôi không phải là chê mười mét quá ngắn mà là cảm thấy không cần mười mét đấy làm gì cho phiền phức”.
Lông tơ của gã mặt tròn dựng ngược lên, gã không thể nào tưởng tượng nổi làm sao một người có thể nhanh như vậy, trong nháy mắt đã dịch chuyển từ khoảng cách bảy tám mét tới bên cạnh gã, dùng mắt thường hoàn toàn không thể nhìn rõ được!
Phản ứng đầu tiên của gã là nhanh chóng xoay người tiếp tục bắn, nhưng khi định bóp cò, gã đột nhiên phát hiện khẩu súng trong tay đã biến mất từ lúc nào, ngón tay bóp vào không khí!
Khi nhìn lại, gã mặt tròn sợ hãi đến mức ngã quỵ xuống đất!
Chỉ thấy khẩu súng lục vừa nãy vẫn còn trong tay gã, bây giờ lại nằm trong tay đối phương một cách không thể giải thích được.
Mà gã hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì!
“Hai tay ôm đầu, khuỵu xuống”.
Diệp Vĩnh Khang đưa ngón trỏ lên đầu súng, hứng thú đi vòng quanh, sau khi nói xong với hai người này, quay đầu nhìn Lý Thanh Từ nói: “Mệnh lệnh này của tôi chắc là đúng rồi nhỉ, tôi thấy trên tivi khi các cô bắt người đều nói như vậy”.
“Thật ra hành động này vẫn có sơ hở, nếu gặp phải cao thủ thật sự, cho dù hai tay ôm đầu, ngồi khuỵu xuống thì vẫn có khả năng tấn công bất cứ lúc nào, cách tốt nhất là…”
“Cẩn thận!”
Lúc này, Lý Thanh Từ đột nhiên trợn trừng hai mắt, hét lên một tiếng.
Pằng pằng!
Ngay sau đó, tiếng súng của Diệp Vĩnh Khang đồng thời vang lên.
Bên trên lông mày của gã mặt sẹo và gã mặt tròn xuất hiện một lỗ hổng nhỏ, máu chảy ra từ đó, hai mắt bọn chúng trợn trừng, trong tay của gã mặt sẹo còn có một quả lựu đạn sát thương cao.
Diệp Vĩnh Khang thổi nhẹ vào họng súng, nhìn Lý Thanh Từ rồi nói tiếp câu vừa rồi: “Cách tốt nhất là biến đối phương thành người chết, đây mới là cách thỏa đáng nhất!”
Lý Thanh Từ choáng váng.
Không phải vì những lời nói của Diệp Vĩnh Khang mà là vì vừa nãy khi anh nổ súng, con ngươi không hề di chuyển, vẫn luôn nhìn chằm chằm cô ấy từ đầu đến cuối.
Trong trường hợp này, làm thế nào mà anh phát hiện ra rằng gã mặt sẹo đang lén lấy lựu đạn?
Làm thế nào có thể bắn chính xác vào lông mày của hai tên cướp bằng hai phát súng mà không cần nhìn qua một chút nào?
“Phiền anh cởi trói giúp tôi với”.
Lý Thanh Từ hoàn hồn lại, đây không phải là lúc để suy nghĩ linh tinh.
Tuy nhiên Diệp Vĩnh Khang không lập tức cởi trói cho đối phương mà chỉ hỏi: “Chuyện đó… có phải tôi phạm pháp rồi không? Quá trình cô cũng biết mà, là họ muốn giết tôi trước”.
Đối với Diệp Vĩnh Khang mà nói, chuyện giết chết hai tên cướp không khác gì mấy chuyện thường ngày như ăn với ngủ, nhưng nghĩ đến thân phận của Lý Thanh Từ, anh vẫn cần phải xác nhận lại một chút.
Nếu không đến khi Lý Thanh Từ tự do rồi, nói không chừng anh phải gánh một tội danh trên trời dưới đất vậy thì phiền phức to.
“Nếu như tôi nói tôi sẽ truy cứu, bắt anh phải chịu trách nhiệm pháp lý về những việc anh đã làm thì anh sẽ giết tôi để diệt khẩu đúng không!”
Lý Thanh Từ cau mày hỏi.
Diệp Vĩnh Khang nghiêm túc gật đầu: “Việc này còn nằm trong phạm vi xem xét, không thể để cô bắt về ngồi tù được”.
“Anh…”
Lý Thanh Từ tức giận, hai mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Diệp Vĩnh Khang: “Được rồi, anh làm như vậy là phòng vệ chính đáng, mau cởi trói cho tôi!”
“Được rồi, chỉ cần không sao là được!”
Lúc này Diệp Vĩnh Khang mới cười hề hề cởi trói ở cổ tay cho Lý Thanh Từ.
“Cô chậm chút, tôi đỡ cô lên xe”.
Diệp Vĩnh Khang thấy Lý Thanh Từ bước đi hơilảo đảo, liền nhanh chóng đưa tay ra đỡ.
“Đừng động vào tôi!”
Không ngờ rằng Lý Thanh Từ vội vàng hất tay Diệp Vĩnh Khang ra như bị điện giật.
Diệp Vĩnh Khang mơ hồ: “Cô lại sao vậy?”
Lý Thanh Từ có hơi luống cuống: “Thuốc… hình như phát tác dụng rồi”.
“Hả? Thuốc gì?”
Diệp Vĩnh Khang nghi ngờ hỏi.
Lý Thanh Từ cố gắng nhẫn nhịn hững phản ứng kỳ lạ trong cơ thể, cúi đầu cắn môi nói: “Là loại thuốc mà chúng vừa nói trên xe”.
Diệp Vĩnh Khang ngây ra một lúc, sau đó đột nhiên nhớ lại vừa nãy gã mặt tròn và gã mặt sẹo quả thực có nói đã tiêm cho Lý Thanh Từ một loại thuốc sẽ nảy sinh cảm giác.
Diệp Vĩnh Khang không biết là do giật não hay là do phản ứng trong vô thức, đột nhiên nhìn Lý Thanh Từ rồi thản nhiên nói ra một câu đỉnh của chóp: “Nếu như cô khó chịu quá thì tôi cũng không ngại giúp đâu”.
Bình luận facebook