• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

  • Chương 289: Vô tình gặp Lý Thanh Từ

Diệp Vĩnh Khang nhìn qua kính chiếu hậu, thấy bộ dạng ngây ngốc đứng bất động tại chỗ của Lãnh Tu khiến cho anh thấy rất buồn cười.

Anh chàng này dù sao cũng ba bảy ba tám tuổi rồi, nhưng về mặt tình cảm vẫn còn thuần khiết như một cậu học sinh, chuyện này nếu như truyền ra ngoài thì anh ta nhất định sẽ được coi là hóa thạch sống đương thời.

Thỏ Vương tuyệt đối không phải một người phụ nữ cách biệt tuổi tác quá lớn với Lãnh Tu, Diệp Vĩnh Khang vừa nhìn có thể nhận ra cô ta là một cao thủ tình trường, Lãnh Tu sẽ bị nhào nặn không thương tiếc trong tay cô ta.

Nhưng Diệp Vĩnh Khang không có tâm trạng quan tâm nhiều như vậy, hoặc nghĩ rằng cho ‘chàng trai thuần khiết’ Lãnh Tu này nếm trải ít dư vị ngọt đắng của tình yêu cũng không phải là chuyện xấu, ít nhất có thể khiến anh ta nhanh chóng trưởng thành.

Nếu một người đàn ông muốn nhanh chóng trưởng thành từ sự trẻ con, thì việc gặp gỡ một ‘bad girl’ có lẽ chính là chất xúc tác tốt nhất.

Đã hơn bốn giờ sáng, trên đường cao tốc rất ít xe cộ, Diệp Vĩnh Khang lái xe càng nhanh càng tốt, muốn về nhà sớm.

Vừa mới tới tượng đài kết giới Giang Bắc, đột nhiên nhìn thấy một chiếc ô tô màu đen đang đậu bên đường, bên cạnh có một người đang đứng, nhìn thấy có xe đi tới vội vàng vẫy tay liên tục.

Diệp Vĩnh Khang chậm rãi táp xe vào lề, người đó vội vàng chạy tới: “Chào cậu, xe tôi bị hỏng rồi, có thể cho tôi đi nhờ được không?”

Khi lại gần mới thấy, đó là một người đàn ông trung niên với khuôn mặt hiền hóa phúc hậu.

“Sao vậy?”

Mặc dù Diệp Vĩnh Khang không nhiệt tình cho lắm, nhưng gặp phải chuyện này, giúp đỡ một chút cũng không có vấn đề gì.

“Hì, thực ra cũng không phải chuyện lớn”.

Người đàn ông mặt tròn mỉm cười, đột nhiên lấy ra một khẩu súng lục từ sau lưng, dí vào trán Diệp Vĩnh Khang, híp mắt nói: “Tôi chỉ muốn chiếm dụng xe của cậu, biết điều một chút, đảm bảo cậu sẽ không sao”.

Diệp Vĩnh Khang ngây ra một chút, sau đó cảm thấy khá thú vị, cao hứng nói: “Ông là đang đi cướp à?”

“Đừng nói nhảm nữa, nếu không tôi bắn chết cậu!”

Người đàn ông mặt tròn đe dọa một cách hằn học, sau đó vẫy tay về phía chiếc xe đen bên cạnh.

“Đưa con chó cái đó xuống đây!”

Một tiếng chửi rủa vang lên từ chiếc xe ô tô màu đen, sau đó nhìn thấy một người đàn ông với vết sẹo trên mặt, kéo một người phụ nữ bị trói tay ở sau lưng và bị bịt miệng bằng băng keo xuống xe.

Ba người lần lượt lên xe của Diệp Vĩnh Khang, gã mặt sẹo ôm người phụ nữ ngồi ở hàng ghế sau, gã đàn ông mặt tròn ngồi ở ghế phụ lái, chĩa súng vào đầu Diệp Vĩnh Khang, trầm giọng nói: “Muốn sống thì thành thật làm theo những gì tôi nói, lập tức quay đầu, bảo cậu đi đâu thì đi tới đó!”

Ư ư!

Lúc này, người phụ nữ ngồi hàng ghế sau đột nhiên vùng vẫy tuyệt vọng, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ.

Diệp Vĩnh Khang nhìn qua kính chiếu hậu, trong lòng lập tức vui vẻ, không ngờ rằng lại là người quen cũ!

Người phụ nữ này không phải ai khác, chính là nữ thanh tra Lý Thanh Từ, người đã dắt người tới xử lý hiện trường sau khi Đào Xuân Yến gây chuyện ở công trường của Hạ Huyền Trúc khi đó.

Lý Thanh Từ mặc quần áo bình thường, miệng lại bị bịt chặt không thể nói chuyện được, chỉ có thể phát ra những tiếng rên rỉ. Nhưng từ ánh mắt cô ấy có thể nhìn ra được, cô ấy đã nhận ra Diệp Vĩnh Khang và đang nói với anh tuyệt đối đừng nghe lời của hai tên cướp này.

Diệp Vĩnh Khang liếc mắt nhìn thời gian, còn chưa tới hừng đông, anh cũng muốn xem xem hai kẻ này rốt cuộc muốn làm gì, vì vậy liền ngoan ngoãn quay đầu xe, sau đó đi theo phương hướng mà gã đàn ông mặt tròn chỉ.

Lý Thanh Từ không còn chút năng lực phản kháng này, lòng đã lạnh như tro tàn, bởi vì cô ấy biết rất rõ hai tên cướp này là người như thế nào, cho dù tới được địa điểm, chúng tuyệt đối sẽ không tha mạng cho họ.

Vì vậy vừa nãy cô ấy thử dùng cách này để nhắc nhở Diệp Vĩnh Khang, một là nhân cơ hội chạy trốn, hai là liều chết với chúng, như vậy thì còn có một chút cơ hội sống mong manh.

Nhưng xem ra bây giờ người này hoàn toàn không hiểu ý của cô ấy, thật thà làm theo ý của bọn cướp, hơn nữa còn lái xe một cách rất ổn định, thật sự không biết là do anh có tâm sinh lý tốt hay là do não không có nếp nhăn đây!

Gã đàn ông mặt tròn thấy Diệp Vĩnh Khang dường như không có ý định chống cự, ngược lại còn khá nghe lời nên từ từ thả lỏng, than thở với gã mặt sẹo ở hàng ghế sau: “Sao đen thế không biết, chiếc xe cùi đó chạy được nửa đường thì hỏng”.

“Cũng may có xe đi qua, nếu không chuyện này phiền phức rồi!”

Gã mặt sẹo ở hàng ghế sau cũng bày ra vẻ mặt vẫn còn sợ hãi, nói: “Có lẽ ông trời đang giúp chúng ta”.

“Con chó cái này, em trai ruột của tôi đã bị cô ta hại tới mức bị hành quyết”.

“Hôm nay tôi nhất định phải báo thù cho em trai, khiến cho con chó cái này sống không bằng chết!”

Gã mặt tròn cười nói: “Yên tâm đi, loại thuốc vừa nãy tôi tiêm cho cô ta là hàng mới từ Châu Âu về”.

“Chờ thuốc có tác dụng, cho dù là cơ thể bằng sắt thì cũng sẽ bốc hỏa, đến lúc đó anh em chúng ta có thể vui vẻ một chút rồi”.

Gã mặt sẹo vỗ vào mặt Lý Thanh Từ, hằn học nói: “Nghe thấy chưa, con chó cái, lát nữa tao sẽ quay video cho mày, đợi sau khi mày chết, bọn tao sẽ đăng video lên mạng, cho người nhà mày cũng khó sống!”

Diệp Vĩnh Khang vừa lái xe vừa nghe hai người nói chuyện, không khỏi bật cười nói: “Nếu như đăng video lên hai người không lo sẽ bị bại lộ sao?”

“Đụ má, cậu không biết pixelization (*thủ thuật làm mờ) à?”

Gã mặt tròn hừng hực nói: “Lo nhiều thế làm gì, bớt nói nhảm đi, lái xe cẩn thận cho tôi, đến con đường nhỏ phía trước thì rẽ phải, đừng có nghĩ đến việc giở trò!”

“Pixelization cũng có thể dùng kỹ thuật để khôi phục lại nguyên bản mà”.

Diệp Vĩnh Khang không nhịn được lẩm bẩm một câu, thật sự không biết hai người này nghĩ thế nào nữa, IQ như vậy mà cũng đòi đi làm cướp.

“Mẹ kiếp, tao bảo mày câm miệng cơ mà!”

Gã mặt tròn thẹn quá hóa giận, luôn cảm thấy người này rất kỳ quái, không giống như bị bắt cóc một chút nào, cảm giác cứ như là đang ra ngoại ô chơi vậy.

Dưới sự hướng dẫn của gã mặt tròn, chiếc xe chạy đến một bãi đất hoang cỏ dại mọc um tùm, xung quanh u ám, thỉnh thoảng lại có tiếng gió rít, môi trường khá thích hợp cho việc phạm tội.

“Con chó cái kia, xuống đây!”

Gã mặt sẹo và gã mặt tròn kéo Lý Thanh Từ đến trước một cái hố đã chuẩn bị sẵn, hung hăng nói: “Con đĩ điên, nhìn cho kỹ đây, đợi lát nữa anh em chúng tao vui vẻ xong, đây sẽ là chỗ cho mày!”

Vừa nói chuyện, người đàn ông mặt tròn vừa nóng lòng muốn xé bỏ lớp băng dính bịt miệng của Lý Thanh Từ, cười xấu xa nói: “Nào, để ông đây hôn vào cái miệng nhỏ này trước đã nào”.

Vừa nói gã mặt tròn vừa cúi xuống với cái miệng đầy nước nhờn của mình.

Bụp!

Không ngờ Lý Thanh Từ đột nhiên đập mạnh trán về phía trước, gã mặt tròn không kịp phòng bị, mũi bị đập mạnh một cái khiến ông ta hét ầm lên một tiếng, sau đó ôm chặt mũi rồi ngã về phía sau.

Cùng lúc đó, Lý Thanh Từ duỗi một chân ra, tốc độ nhanh như tia chớp, móc vào cổ chân của gã mặt sẹo, sau đó kéo mạnh về phía sau.

Chuyện này xảy ra quá đột ngột, gã mặt sẹo mất thăng bằng, lảo đảo lùi lại mấy bước nhưng không ngã xuống đất.

Lý Thanh Từ nhắm trúng thời cơ, nhấc một chiếc chân dài của mình lên, tung cú đá mạnh vào cằm của đối phương.

Từ động tác của cô ấy có thể thấy, thời điểm và góc độ của cú đá này rất đúng trọng tâm, nếu như bị đá trúng nhất định sẽ ngã xuống.

Tuy nhiên ngay khi chân chuẩn bị va vào đối thủ, cô ấy bị mất thăng bằng do tay đang bị trói phía sau, khoảnh khắc cuối cùng đột nhiên giảm tốc độ.

Gã mặt sẹo vội vàng nhảy ra đằng sau một cái, Lý Thanh Từ đá hẫng vào không trung, cộng thêm việc không có hai tay để giữ thăng bằng nên loạng choạng ngã xuống đất.

“Con chó cái này, bố mày lột da mày!”

Gã mặt tròn và gã mặt sẹo vô cùng tức giận, soạt một tiếng, rút con dao găm từ phía sau ra, hung hãn lao về phía của Lý Thanh Từ.

Lý Thanh Từ biết rằng trong tình huống này cô ấy đã lực bất tòng tâm rồi, vì vậy chỉ đành thở dài một cái, sau đó nhắm chặt mắt lại cam chịu.

“Này, nếu như bây giờ các ông giết cô ấy, chẳng phải loại thuốc mới từ Châu Âu mà vừa nãy các ông nói sẽ lãng phí sao?”

Lúc này, một giọng nói bình thản truyền tới từ bên cạnh.

Gã mặt sẹo và gã mặt tròn ngây người ra, lập tức quay đầu lại, lúc này mới phát hiện ra bên cạnh còn một người quên mất chưa xử lý.

Sắc mặt Lý Thanh Từ lập tức thay đổi, hét lớn: “Còn không mau chạy đi!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom