• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

  • Chương 223: Châm cứu

Bệnh viện số hai thành phố Giang Bắc.

Một người đàn ông đặc biệt yên tĩnh đang ngồi trên băng ghế ở lối vào phòng cấp cứu.

Sắc mặt người đàn ông bình thản, giống như mặt hồ phẳng lặng không chút gợn sóng.

Anh không xem điện thoại, cũng không làm gì khác, cứ như một bức tượng điêu khắc, ngồi bất động suốt hơn hai tiếng đồng hồ.

Một một cô y tá đi qua nhìn thấy trạng thái này của người đàn ông, không khỏi lộ ra bộ mặt ghét bỏ và chê bai.

Vợ anh đang nguy kịch trong phòng cấp cứu, nhưng người đàn ông này không có phản ứng gì cả, loại đàn ông này thật sự quá chó má.

Chỉ tiếc thay cho người phụ nữ xinh đẹp trong phòng cấp cứu, sao lại lấy loại đàn ông bạc tình bạc nghĩa như này làm chồng chứ.

Tuy nhiên nếu như cô y tá này biết thuật đọc suy nghĩ, nhất định sẽ không thể nghĩ như vậy được nữa.

Sự yên tĩnh trên bề mặt thực ra chỉ là biểu hiện cho nội tâm đã cuộn trào đến cực điểm của anh mà thôi.

Không ai có thể hiểu được nội tâm Diệp Vĩnh Khang đang phải chịu đựng những sự giày vò đau khổ tới mức nào.

Hơn hai tiếng trước, anh và Hạ Huyền Trúc vừa tới khu vực trung tâm thành phố Giang Bắc thì chất độc thần kinh trong người Hạ Huyền Trúc đột nhiên phát tác!

Chỉ trong vài giây, Hạ Huyền Trúc đã hoàn toàn bất tỉnh, sắc mặt xanh ngắt, đồng tử giãn ra, hơi thở mong manh.

Khi đến được bệnh viện, nhịp tim của cô dường như đã ngừng đập rồi.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, hàm răng nghiến chặt của Diệp Vĩnh Khang chưa từng được nới lỏng, từng sợi dây thần kinh trong cơ thể anh đều căng đến mức cực điểm, không ai có thể hiểu được cảm giác thống khổ như ở địa ngục này là như thế nào.

Tinh!

Đèn đỏ trên cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng tắt, một bác sĩ mặc áo choàng trắng bước ra: “Ai là người nhà bệnh nhân?”

“Tôi đây, cô ấy thế nào rồi”.

Diệp Vĩnh Khang đứng dậy siết chặt hai tay, ánh mắt khẩn thiết thậm chí là cầu xin nhìn chằm chằm vị bác sĩ áo trắng này.

Bác sĩ từ từ tháo khẩu trang xuống, khẽ thở dài nói: “Xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức rồi, hãy chuẩn bị chuyện hậu sự đi”.

Bùm!

Khi nghe được lời này, Diệp Vĩnh Khang chỉ cảm thấy mình bị một tia sét nặng nề đánh trúng, đầu óc trống rỗng, toàn thân kịch liệt run lên như máy cày!

“Không!”

Diệp Vĩnh Khang đột nhiên duỗi tay ra, túm lấy cổ áo bác sĩ, trợn trừng đôi mắt đáng sợ như dã thú, gầm lên: “Có phải ông đang đùa tôi đúng không, cần tiền đúng không? Ông cứ nói một con số, mười tỷ, một trăm tỷ đủ không?”

“Xin anh hãy bình tĩnh chút…”

Bác sĩ áo trắng sợ hãi vội vàng đẩy anh ra.

“Tôi bảo ông nói một con số, ông muốn bao nhiêu tiền, có tin tôi cho nổ tung cái bệnh viện này của các người không?”

Lúc này Diệp Vĩnh Khang đã hoàn toàn rơi vào trạng thái điên cuồng.

“Mau bỏ tay ra!”

Vài nhân viên bảo vệ nghe thấy động tĩnh vội vàng chạy tới, nhanh chóng kéo tay, ôm eo, tách hai người ra.

Tuy nhiên cho dù họ cố gắng thế nào, cơ thể của người đàn ông giống như một bức tường thép kiên cố, hoàn toàn không di chuyển một chút nào!

Trước sự rung lắc dữ dội của Diệp Vĩnh Khang, vị bác sĩ đó bắt đầu cảm thấy ngạt thở.

Trong lúc vô cùng cấp bách này, một nữ y tá trẻ tuổi đột nhiên hét lên về phía bên kia: “Bác sĩ Tần, anh mau tới đây!”

Một bác sĩ nam khoảng ba mươi tuổi, mày kiếm, mắt sáng, dáng người cao ráo bước nhanh về phía đó.

Anh ta chỉ nhìn Diệp Vĩnh Khang một cái, không nói lời nào, sau đó bước thẳng vào phòng cấp cứu.

Vài giây sau, bác sĩ đó lại bước ra khỏi phòng cấp cứu, nhìn Diệp Vĩnh Khang điềm tĩnh nói: “Chúng tôi có thể thử cách khác, nhưng cần anh phải bình tĩnh phối hợp với tôi, nếu chậm trễ một giây, xác suất thành công sẽ giảm đi một phần”.

Diệp Vĩnh Khang nghe vậy vội vàng buông tay ra, nhìn vị bác sĩ trước mặt, run rẩy nói: “Anh cần tôi làm gì?”

Bác sĩ thở ra một hơi: “Lập tức đưa bệnh nhân đi theo tôi!”

Diệp Vĩnh Khang nhanh chóng đi vào phòng cấp cứu, cẩn thận bế Hạ Huyền Trúc lên đi theo bác sĩ về phía cửa sau bệnh viện.

Một y tá hét lên phía sau: “Bác sĩ Tần, việc này không phù hợp với quy định…”

“Tôi chính là quy định!”

Bác sĩ giận dữ hét lên không thèm quay đầu lại, y tá sợ đến mức đứng ngây ra đó. Trong ấn tượng của cô ấy, bác sĩ Tần hiền lành dịu dàng chưa bao giờ to tiếng như vậy.

Tần Minh ở phía trước lái xe như bay, Diệp Vĩnh Khang ngồi đằng sau ôm chặt lấy Hạ Huyền Trúc, bầu không khí trong xe bị đè nén đến cực điểm.

Vừa lái xe Tần Minh vừa nghiêm túc nói: “Anh Diệp, có vài câu tôi phải nói với anh trước”.

“Cô Hạ quả thực không còn dấu hiệu của sự sống theo quan điểm của y học phương Tây”.

“Nhưng độc tố thần kinh mà cô ấy trúng không gây tổn thương đến các cơ quan khác, vì vậy theo một góc độ nào đó của Trung y, cô Hạ vẫn chưa chết hoàn toàn”.

“Trước đây tôi từng tạo ra một loạt các phương pháp châm cứu để ứng phó với tình huống này, nhưng đây chỉ là lý thuyết, tôi chưa thực hành bao giờ”.

“Vì vậy khả năng lớn sẽ xảy ra một số tai nạn ngoài ý muốn trong quá trình châm cứu, và không có gì đảm bảo rằng phương pháp này sẽ có tác dụng, vì vậy tôi cần phải xin ý kiến của anh trước”.

Khoảng mười phút sau, chiếc xe tới một khu dân cư bình thường.

Tần Minh sống ở tầng một, sau khi vào nhà nhanh chóng khóa cửa lại, đẩy chiếc tủ dựa vào tường ra, đằng sau có một cánh cửa nhỏ.

Men theo con đường đằng sau cánh cửa đến một tầng hầm với ánh sáng dịu nhẹ và mùi thơm của các loại thảo mộc.

Tần Minh bảo Diệp Vĩnh Khang đặt Hạ Huyền Trúc nằm trên giường đá cẩm thạch lạnh lẽo, sau đó lấy ra một bộ kim vàng có độ dài khác nhau, nhìn Diệp Vĩnh Khang, nói: “Tôi muốn lặp lại lần nữa, tôi chỉ có thể bảo đảm sẽ cố hết sức có thể, còn về kết quả, tôi cũng không thể đoán trước được”.

“Bác sĩ Tần, làm ơn!”

Diệp Vĩnh Khang nhìn bác sĩ Tần bằng ánh mắt vô cùng khẩn thiết, như thể nhìn cọng rơm cứu mạng cuối cùng vậy.

Tần Minh gật đầu, hít sâu vài cái, bẻ cổ tay, kẹp một ít kim vàng vào giữa các ngón tay, sau đó là một loạt kỹ thuật châm cứu hoa mắt.

Mọi người chỉ biết rằng Tần Minh từng là bác sĩ pháp y, bây giờ là bác sĩ giỏi nhất bệnh viện.

Nhưng ít ai biết rằng, Tần Minh còn có một thân phận khác, đó chính là hậu duệ của Quỷ Môn mười ba kim trong huyền thoại!

Bầu không khí trong phòng rất căng thẳng, Diệp Vĩnh Khang đứng bên cạnh, trán đầy mồ hôi, hai tay siết chặt, ngay cả hô hấp cũng phải thận trọng vì sợ sẽ làm ảnh hưởng đến Tần Minh.

Sắc mặt của Tần Minh cũng không được thả lỏng, những chiếc kim vàng giống như những vật thể sống linh động nhảy múa giữa các ngón tay của anh ta.

Nhưng ẩn sau sự linh hoạt này là độ chính xác đến từng milimet, mỗi một mũi kim châm xuống, cho dù là vị trí, độ sâu, độ mạnh đều không được phép có chút sai sót nào, nếu không sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng không thể nào khắc phục được!

Đây cũng chính là lý do vì sao Quỷ Môn mười ba kim không dễ sử sụng, phương pháp châm cứu này là hai thái cực, nếu như dùng tốt, có thể cứu sống mạng người từ cõi chết.

Nhưng nếu như xuất hiện chút sai sót nào cũng có thể đẩy người ta vào cõi chết ngay lập tức!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom