Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 148: Sau không được ngược đãi bản thân nữa!
"Thằng nhãi, chết đi!"
Mao Cầu vọt tới, một cú đấm móc hung tợn nhằm vào cằm của Diệp Vĩnh Khang.
Diệp Vĩnh Khang vẫn đứng đó không hề né tránh, cứ trơ mắt nhìn nắm đấm của Mao Cầu nhanh chóng đập vào quai hàm của mình!
"Anh Diệp chạy đi!"
Đúng lúc này, Trần Tiểu Túy đột nhiên bổ nhào qua, dùng hết sức ôm lấy eo Mao Cầu.
"Chạy đi, cứ kệ em!"
Trần Tiểu Túy hét lớn, dồn hết sức lực vào hai tay, chỉ để câu cho Diệp Vĩnh Khang thời gian chạy trốn.
Nhưng mà, đúng vào lúc này, Trần Tiểu Túy đột nhiên cảm thấy cơ thể Mao Cầu đột nhiên ngã sang một bên, nằm ngửa trên mặt đất, hai mắt trợn tròn, trán hõm sâu, đã tắt thở!
"Anh Diệp, cái này…"
Trần Tiểu Túy cảm thấy hơi sững sờ, nhưng Diệp Vĩnh Khang lại nhìn chằm chằm cô ấy với ánh mắt vô cùng kỳ quái.
Trần Tiểu Túy cúi đầu xem xét, mới phát hiện ra quần áo của mình đã bị Mao Cầu xé rách, vội vàng kéo quần áo che lại, hai má đỏ bừng xấu hổ.
Lúc này, một chiếc áo khoác nhẹ khoác lên người cô ấy, Diệp Vĩnh Khang nắm tay cô ấy bước ra ngoài, không nói lời nào.
Dọc đường đi, Diệp Vĩnh Khang lái xe mà không nói lời nào, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, không nhìn ra được bất kì cảm xúc nào.
Trần Tiểu Túy ngồi ở ghế lái phụ, ôm ngực cúi đầu, mấy lần muốn mở miệng, nhưng lại không biết nên nói gì.
Chẳng mấy chốc đã đến khu dân cư Trần Tiểu Túy sống.
"Anh Diệp, vậy em về trước ... à ... cảm ơn anh…"
Trần Tiểu Túy cúi đầu thấp giọng nói, vươn tay mở cửa xe.
Nhưng Diệp Vĩnh Khang lại kéo cửa xe bước xuống trước, đi vòng qua ghế lái phụ mở cửa, nhìn Trần Tiểu Túy điềm nhiên nói: "Đến nhà của cô".
"Cái gì?"
Trần Tiểu Túy cảm thấy hơi bất ngờ, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Diệp Vĩnh Khang, cô ấy liền vội vàng xuống xe, đi về phía khu dân cư cùng Diệp Vĩnh Khang.
Trần Tiểu Túy sống trong một căn hộ cao tầng có sân vườn trên tầng thượng. Phong cách trang trí giống cô ấy, sang trọng không diêm dúa. Trong nhà được dọn dẹp sạch sẽ đến mức không có lấy một hạt bụi, có một bức tranh sơn dầu cổ điển trên tường.
Sau khi Diệp Vĩnh Khang vào phòng, anh thoải mái ngồi lên ghế sô pha êm ái mà không nói lời nào, khoanh tay trước ngực, hai mắt hơi híp lại, không biết đang suy nghĩ gì.
Trần Tiểu Túy lặng lẽ đứng sang một bên như một vị khách.
Không biết phải làm gì tiếp theo.
Hai người cứ căng thẳng như thế, không khí trong phòng yên lặng như đã bị đóng băng.
"Anh Diệp, em đi thay quần áo trước…"
Một lúc lâu sau, Trần Tiểu Túy cuối cùng cũng lí nhí thốt ra được một câu.
Nhưng khi cô ấy định quay đi, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên nhẹ giọng nói: "Đứng lại".
Ngay lập tức, Diệp Vĩnh Khang từ từ mở mắt ra và nhìn quanh Trần Tiểu Túy với một ánh mắt đặc biệt kỳ lạ.
Trần Tiểu Túy kéo áo vào che ngực, lo lắng cúi đầu, tim đập loạn nhịp.
"Bỏ tay ra".
Diệp Vĩnh Khang nhẹ giọng nói.
Trần Tiểu Túy sửng sốt: "Anh Diệp, cái này…"
"Tôi bảo cô bỏ tay ra!"
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên cao giọng.
Trần Tiểu Túy rùng mình một cái, nhanh chóng hạ bàn tay đang chặn trước ngực mình xuống, mặt đỏ bừng như sắp tan chảy thành nước đến nơi.
Bởi vì quần áo của cô ấy đã bị Mao Cầu xé rách, sau khi bỏ tay xuống, ‘tòa thiên nhiên’ đó liền hiện lên một cách vô cùng sắc nét trước mặt Diệp Vĩnh Khang.
"Kéo ra!"
Diệp Vĩnh Khang lại lên tiếng.
Cơ thể Trần Tiểu Túy run lên, cắn răng chậm rãi kéo quần áo của mình ra, không biết là vì căng thẳng hay sợ hãi mà nước mắt cô ấy rơi xuống lã chã.
Bốp!
Đúng lúc này, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên đứng lên, tát thẳng vào mặt Trần Tiểu Túy một cái!
"Trần Tiểu Túy, mẹ nó, cô nghe cho kỹ đây!"
Diệp Vĩnh Khang bóp cổ Trần Tiểu Túy ấn vào tường, dùng đôi mắt hơi đỏ nhìn chằm chằm vào Trần Tiểu Túy, giọng nói hơi run lên: "Từ nay về sau, nếu như cô còn dám tùy tiện sử dụng cơ thể mình theo cách này thì đừng trách ông đây không khách khí!"
"Cái tát vừa rồi là để cho cô nhớ. Cô nghe cho rõ đây. Sau này dù có chuyện gì xảy ra, nhất định phải chăm bản thân cho tốt!"
"Hôm nay may mà tôi đến kịp nên mới không sao. Nếu tôi đến muộn vài phút thì sao? Cô định khiến tôi áy náy cả đời đấy à?”
"Anh Diệp…"
Hai dòng nước mắt trong veo chảy dài trên má Trần Tiểu Túy.
Diệp Vĩnh Khang hít sâu một hơi, quay lưng lại, nhẹ giọng nói: "Đi tắm rửa rồi thay quần áo đi".
Tiếng vòi hoa sen từ trong phòng tắm truyền ra, một lúc sau, Trần Tiểu Túy Mặc đã mặc quần áo chỉnh tề đi đến trước mặt Diệp Vĩnh Khang.
"Cô còn nhớ những gì tôi vừa nói với cô không?"
Diệp Vĩnh Khang ngồi trên sô pha nói.
Trần Tiểu Túy khẽ gật đầu: "Tôi có".
“Nhắc lại!”, Diệp Vĩnh Khang nói.
Trần Tiểu Túy cúi đầu: "Dù sau này có chuyện gì xảy ra, cũng không được ngược đãi bản thân".
Diệp Vĩnh Khang gật đầu, đứng lên, nhìn hai má đỏ bừng của Trần Tiểu Túy, thở dài nói: "Vừa rồi tôi hơi mạnh tay. Rồi nữa cô bôi thuốc vào, sau đó nghỉ ngơi sớm đi, cố gắng ngủ một giấc".
Nói xong, Diệp Vĩnh Khang từ trong người lấy ra vài bản hợp đồng ném lên bàn cà phê, sau đó đi thẳng ra khỏi cửa mà không thèm nhìn lại.
Trần Tiểu Túy đứng ngẩn một hồi lâu, hơi nghi ngờ mở các hợp đồng ra xem, khi nhìn thấy nội dung bên trên, Trần Tiểu Túy lập tức sững sờ!
Hóa ra đó là giấy tờ chuyển nhượng tất cả cổ phần của ba nhà Hàn, Tiền, La!
"Anh Diệp…"
Trần Tiểu Túy cuối cùng cũng không thể kìm được nước mắt, nhưng đôi môi của cô ấy lại mỉm cười.
Anh Diệp quan tâm cô ấy!
Lúc này nỗi lòng của Diệp Vĩnh Khang tê tái, mấy lần suýt chút nữa là đụng đuôi xe người ta vì mất tập trung.
Đã lâu rồi anh không cảm thấy tâm trạng dao động mạnh mẽ như vậy.
Cảm giác này khiến anh rất lo lắng và sợ hãi, nhưng anh vẫn không thể thoát khỏi nó.
Trong đầu không khỏi nghĩ đến những hình ảnh của Trần Tiểu Túy, trước họng súng đen xì, không chút do dự mà chặn trước anh.
Để bảo vệ anh, cô chủ từ nhỏ đã được sống trong sung sướng, cao quý, hai lần cắn răng lấy bản thân ra đánh đổi.
Mỗi lần cho dù có chuyện gì xảy ra, Trần Tiểu Túy cũng sẽ âm thầm làm hết sức mình cho bản thân anh.
Diệp Vĩnh Khang đã trải qua sự huấn luyện tàn khốc nhất trên đời, khi đối mặt với kẻ thù, anh lạnh lùng, tàn nhẫn, điên cuồng, hung bạo.
Nhưng khi đối mặt với sự dịu dàng, anh mới nhận ra rằng trái tim băng giá của mình rất dễ bị kích động.
Về nhà, Hạ Huyền Trúc đang khom người dọn dẹp bàn ăn, đám Đường Văn Nguyên sau khi biết Trần Tiểu Túy đã thoát khỏi nguy hiểm cũng đã rời đi.
"Về rồi đấy à, anh ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi, để em rót cho anh cốc nước nóng".
Hạ Huyền Trúc nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang bước vào, vội mỉm cười nhanh chóng đi rót nước cho Diệp Vĩnh Khang: "Anh uống trà hay cà phê?"
Hạ Huyền Trúc cười hỏi, mỗi khi Diệp Vĩnh Khang về nhà, bất cứ khi nào cô ở đó, cô đều pha cho Diệp Vĩnh Khang một cốc nước nóng.
"Huyền Trúc, anh có chuyện muốn nói với em".
Diệp Vĩnh Khang đi đến phía sau Hạ Huyền Trúc, với giọng điệu bình tĩnh và nhẹ nhàng.
Mao Cầu vọt tới, một cú đấm móc hung tợn nhằm vào cằm của Diệp Vĩnh Khang.
Diệp Vĩnh Khang vẫn đứng đó không hề né tránh, cứ trơ mắt nhìn nắm đấm của Mao Cầu nhanh chóng đập vào quai hàm của mình!
"Anh Diệp chạy đi!"
Đúng lúc này, Trần Tiểu Túy đột nhiên bổ nhào qua, dùng hết sức ôm lấy eo Mao Cầu.
"Chạy đi, cứ kệ em!"
Trần Tiểu Túy hét lớn, dồn hết sức lực vào hai tay, chỉ để câu cho Diệp Vĩnh Khang thời gian chạy trốn.
Nhưng mà, đúng vào lúc này, Trần Tiểu Túy đột nhiên cảm thấy cơ thể Mao Cầu đột nhiên ngã sang một bên, nằm ngửa trên mặt đất, hai mắt trợn tròn, trán hõm sâu, đã tắt thở!
"Anh Diệp, cái này…"
Trần Tiểu Túy cảm thấy hơi sững sờ, nhưng Diệp Vĩnh Khang lại nhìn chằm chằm cô ấy với ánh mắt vô cùng kỳ quái.
Trần Tiểu Túy cúi đầu xem xét, mới phát hiện ra quần áo của mình đã bị Mao Cầu xé rách, vội vàng kéo quần áo che lại, hai má đỏ bừng xấu hổ.
Lúc này, một chiếc áo khoác nhẹ khoác lên người cô ấy, Diệp Vĩnh Khang nắm tay cô ấy bước ra ngoài, không nói lời nào.
Dọc đường đi, Diệp Vĩnh Khang lái xe mà không nói lời nào, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, không nhìn ra được bất kì cảm xúc nào.
Trần Tiểu Túy ngồi ở ghế lái phụ, ôm ngực cúi đầu, mấy lần muốn mở miệng, nhưng lại không biết nên nói gì.
Chẳng mấy chốc đã đến khu dân cư Trần Tiểu Túy sống.
"Anh Diệp, vậy em về trước ... à ... cảm ơn anh…"
Trần Tiểu Túy cúi đầu thấp giọng nói, vươn tay mở cửa xe.
Nhưng Diệp Vĩnh Khang lại kéo cửa xe bước xuống trước, đi vòng qua ghế lái phụ mở cửa, nhìn Trần Tiểu Túy điềm nhiên nói: "Đến nhà của cô".
"Cái gì?"
Trần Tiểu Túy cảm thấy hơi bất ngờ, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Diệp Vĩnh Khang, cô ấy liền vội vàng xuống xe, đi về phía khu dân cư cùng Diệp Vĩnh Khang.
Trần Tiểu Túy sống trong một căn hộ cao tầng có sân vườn trên tầng thượng. Phong cách trang trí giống cô ấy, sang trọng không diêm dúa. Trong nhà được dọn dẹp sạch sẽ đến mức không có lấy một hạt bụi, có một bức tranh sơn dầu cổ điển trên tường.
Sau khi Diệp Vĩnh Khang vào phòng, anh thoải mái ngồi lên ghế sô pha êm ái mà không nói lời nào, khoanh tay trước ngực, hai mắt hơi híp lại, không biết đang suy nghĩ gì.
Trần Tiểu Túy lặng lẽ đứng sang một bên như một vị khách.
Không biết phải làm gì tiếp theo.
Hai người cứ căng thẳng như thế, không khí trong phòng yên lặng như đã bị đóng băng.
"Anh Diệp, em đi thay quần áo trước…"
Một lúc lâu sau, Trần Tiểu Túy cuối cùng cũng lí nhí thốt ra được một câu.
Nhưng khi cô ấy định quay đi, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên nhẹ giọng nói: "Đứng lại".
Ngay lập tức, Diệp Vĩnh Khang từ từ mở mắt ra và nhìn quanh Trần Tiểu Túy với một ánh mắt đặc biệt kỳ lạ.
Trần Tiểu Túy kéo áo vào che ngực, lo lắng cúi đầu, tim đập loạn nhịp.
"Bỏ tay ra".
Diệp Vĩnh Khang nhẹ giọng nói.
Trần Tiểu Túy sửng sốt: "Anh Diệp, cái này…"
"Tôi bảo cô bỏ tay ra!"
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên cao giọng.
Trần Tiểu Túy rùng mình một cái, nhanh chóng hạ bàn tay đang chặn trước ngực mình xuống, mặt đỏ bừng như sắp tan chảy thành nước đến nơi.
Bởi vì quần áo của cô ấy đã bị Mao Cầu xé rách, sau khi bỏ tay xuống, ‘tòa thiên nhiên’ đó liền hiện lên một cách vô cùng sắc nét trước mặt Diệp Vĩnh Khang.
"Kéo ra!"
Diệp Vĩnh Khang lại lên tiếng.
Cơ thể Trần Tiểu Túy run lên, cắn răng chậm rãi kéo quần áo của mình ra, không biết là vì căng thẳng hay sợ hãi mà nước mắt cô ấy rơi xuống lã chã.
Bốp!
Đúng lúc này, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên đứng lên, tát thẳng vào mặt Trần Tiểu Túy một cái!
"Trần Tiểu Túy, mẹ nó, cô nghe cho kỹ đây!"
Diệp Vĩnh Khang bóp cổ Trần Tiểu Túy ấn vào tường, dùng đôi mắt hơi đỏ nhìn chằm chằm vào Trần Tiểu Túy, giọng nói hơi run lên: "Từ nay về sau, nếu như cô còn dám tùy tiện sử dụng cơ thể mình theo cách này thì đừng trách ông đây không khách khí!"
"Cái tát vừa rồi là để cho cô nhớ. Cô nghe cho rõ đây. Sau này dù có chuyện gì xảy ra, nhất định phải chăm bản thân cho tốt!"
"Hôm nay may mà tôi đến kịp nên mới không sao. Nếu tôi đến muộn vài phút thì sao? Cô định khiến tôi áy náy cả đời đấy à?”
"Anh Diệp…"
Hai dòng nước mắt trong veo chảy dài trên má Trần Tiểu Túy.
Diệp Vĩnh Khang hít sâu một hơi, quay lưng lại, nhẹ giọng nói: "Đi tắm rửa rồi thay quần áo đi".
Tiếng vòi hoa sen từ trong phòng tắm truyền ra, một lúc sau, Trần Tiểu Túy Mặc đã mặc quần áo chỉnh tề đi đến trước mặt Diệp Vĩnh Khang.
"Cô còn nhớ những gì tôi vừa nói với cô không?"
Diệp Vĩnh Khang ngồi trên sô pha nói.
Trần Tiểu Túy khẽ gật đầu: "Tôi có".
“Nhắc lại!”, Diệp Vĩnh Khang nói.
Trần Tiểu Túy cúi đầu: "Dù sau này có chuyện gì xảy ra, cũng không được ngược đãi bản thân".
Diệp Vĩnh Khang gật đầu, đứng lên, nhìn hai má đỏ bừng của Trần Tiểu Túy, thở dài nói: "Vừa rồi tôi hơi mạnh tay. Rồi nữa cô bôi thuốc vào, sau đó nghỉ ngơi sớm đi, cố gắng ngủ một giấc".
Nói xong, Diệp Vĩnh Khang từ trong người lấy ra vài bản hợp đồng ném lên bàn cà phê, sau đó đi thẳng ra khỏi cửa mà không thèm nhìn lại.
Trần Tiểu Túy đứng ngẩn một hồi lâu, hơi nghi ngờ mở các hợp đồng ra xem, khi nhìn thấy nội dung bên trên, Trần Tiểu Túy lập tức sững sờ!
Hóa ra đó là giấy tờ chuyển nhượng tất cả cổ phần của ba nhà Hàn, Tiền, La!
"Anh Diệp…"
Trần Tiểu Túy cuối cùng cũng không thể kìm được nước mắt, nhưng đôi môi của cô ấy lại mỉm cười.
Anh Diệp quan tâm cô ấy!
Lúc này nỗi lòng của Diệp Vĩnh Khang tê tái, mấy lần suýt chút nữa là đụng đuôi xe người ta vì mất tập trung.
Đã lâu rồi anh không cảm thấy tâm trạng dao động mạnh mẽ như vậy.
Cảm giác này khiến anh rất lo lắng và sợ hãi, nhưng anh vẫn không thể thoát khỏi nó.
Trong đầu không khỏi nghĩ đến những hình ảnh của Trần Tiểu Túy, trước họng súng đen xì, không chút do dự mà chặn trước anh.
Để bảo vệ anh, cô chủ từ nhỏ đã được sống trong sung sướng, cao quý, hai lần cắn răng lấy bản thân ra đánh đổi.
Mỗi lần cho dù có chuyện gì xảy ra, Trần Tiểu Túy cũng sẽ âm thầm làm hết sức mình cho bản thân anh.
Diệp Vĩnh Khang đã trải qua sự huấn luyện tàn khốc nhất trên đời, khi đối mặt với kẻ thù, anh lạnh lùng, tàn nhẫn, điên cuồng, hung bạo.
Nhưng khi đối mặt với sự dịu dàng, anh mới nhận ra rằng trái tim băng giá của mình rất dễ bị kích động.
Về nhà, Hạ Huyền Trúc đang khom người dọn dẹp bàn ăn, đám Đường Văn Nguyên sau khi biết Trần Tiểu Túy đã thoát khỏi nguy hiểm cũng đã rời đi.
"Về rồi đấy à, anh ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi, để em rót cho anh cốc nước nóng".
Hạ Huyền Trúc nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang bước vào, vội mỉm cười nhanh chóng đi rót nước cho Diệp Vĩnh Khang: "Anh uống trà hay cà phê?"
Hạ Huyền Trúc cười hỏi, mỗi khi Diệp Vĩnh Khang về nhà, bất cứ khi nào cô ở đó, cô đều pha cho Diệp Vĩnh Khang một cốc nước nóng.
"Huyền Trúc, anh có chuyện muốn nói với em".
Diệp Vĩnh Khang đi đến phía sau Hạ Huyền Trúc, với giọng điệu bình tĩnh và nhẹ nhàng.
Bình luận facebook