Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 301: Người đàn ông khiến Diệp Vĩnh Khang phải kinh ngạc
Hoàng Thử Lang tuy ngày thường hay ra oai nhưng làm việc rất cẩn trọng, cũng rất trung thành với Tần Hạc, là người thân tín tuyệt đối của anh ta, hai bố con nhà họ Tần vô cùng tin tưởng, giao cho hắn quản lý một công ty giải trí lớn.
Công ty giải trí này có quy mô lớn không ai sánh kịp ở Giang Bắc, tích hợp hàng loạt phương thức giải trí như quán bar, vũ trường, sòng bạc, nhà tắm, KTV.
Dưới sự quản lý tỉ mỉ của Hoàng Thử Lang, không quá lời khi miêu tả nó là con gà đẻ trứng vàng.
Đặc biệt là ở sòng bạc tầng ba dưới lòng đất, thu nhập ở đây chiếm hơn 60% thu nhập của toàn bộ công ty giải trí, đồng thời cũng là bộ phận quan trọng nhất của công ty giải trí này.
Tần Hạc và Diệp Vĩnh Khang cùng nhau đến văn phòng tổng giám đốc, nơi Hoàng Thử Lang thường làm việc.
Tần Hạc đích thân làm cho Diệp Vĩnh Khang một ly Long Tỉnh, cười nói: "Người anh em, lão Hoàng sẽ đến ngay đây, anh phải chuẩn bị sẵn tâm lý đấy nhé".
"Hả? Chuẩn bị tinh thần làm gì?"
Diệp Vĩnh Khang tò mò hỏi.
Tần Hạc cười thần bí, mập mờ nói: "Lát nữa sẽ biết".
Diệp Vĩnh Khang cười lắc đầu, nhưng cũng không để ý lắm.
Anh lớn lên trong trại huấn luyện khi còn rất nhỏ, cũng đã chứng kiến quá nhiều trận đánh lớn trong bao năm qua, anh không tin gặp một người mà phải chuẩn bị sẵn tâm lý.
"Anh Tần, anh Tần, không xong rồi, xảy ra chuyện rồi!"
Lúc này, một giọng nói hoảng sợ đột nhiên từ ngoài cửa truyền đến, một bóng người vội vã xông vào.
"Từ từ nói xem nào, lắp ba lắp bắp vậy còn ra thể thống gì nữa?"
Tần Hạc tức giận nói.
Diệp Vĩnh Khang quay đầu nhìn một cái, vừa thấy rõ người trước mặt, toàn thân chợt rùng mình một cái, sau đó mới hiểu được ý tứ của Tần Hạc khi bảo anh chuẩn bị tâm lý!
Diệp Vĩnh Khang tuy không nhiều tuổi nhưng kinh nghiệm của anh vô cùng phong phú, mấy năm qua anh đã nhìn thấy đủ loại người kỳ lạ, chuyện lạ trên thế giới.
Nhưng người trước mặt này nhất định là người kỳ quái nhất mà anh từng gặp.
Người này chỉ cao khoảng 1,7 mét, gầy như một cây sào tre, cằm nhọn, hai con mắt nhỏ lộ ra vẻ hèn mọn, tóc bổ luống vuốt bóng loáng, là ví dụ điển hình cho cụm bốn chữ “vẻ mặt gian sảo”.
Đương nhiên, thứ khiến Diệp Vĩnh Khang rùng mình nhất định không phải ngoại hình, mà là y phục cực kỳ hết hồn của người này.
Phần trên là loại áo ba lỗ màu đỏ mà các ông các bà hay mặc khi tập thể dục buổi sáng, thân dưới là kiểu quần tây đen ống rộng.
Chiếc quần tây được thắt bằng một chiếc thắt lưng hơi giống một sợi xích chó, còn chiếc áo đỏ được đóng thùng gọn gàng trong chiếc quần tây.
Kinh nhất là chân hắn đang đi một đôi giày du lịch màu trắng như tuyết!
Một bộ quần áo hầm hố như vậy, chỉ cần nhìn vào thôi cũng khiến người ta phải run sợ!
"Anh Tần, không phải anh không biết khả năng của lão Hoàng tôi. Nếu không phải bởi vì tôi không thích phiền phức, tôi đã khởi nghiệp từ lâu rồi, còn chỗ cho hai tên họ Mã kia chắc?"
Hoàng Thử Lang nuốt nước bọt nói vội vàng.
Tần Hạc nhíu mày: "Nói tiếng người đi!"
Diệp Vĩnh Khang ở bên cạnh cảm thấy rất hay ho, xem ra là Tần Hạc nói đúng, bệnh thích ra oai của người này đã ăn vào trong máu rồi, đến lúc này mà vẫn ra vẻ được.
"Haizz, chuyện này phải nói từ từ. Anh Tần, anh cũng không phải không biết tôi là người có học, hơn nữa còn rất để ý đến nhân quả. Việc này anh phải hiểu rõ".
"Vừa rồi đột nhiên có người tới sòng bạc, giống như hack ấy, cầm theo một ngàn tệ tiền vốn, mua cái gì trúng cái đó".
"Trong chốc lát đã trúng hơn 20 triệu, loại chuyện này ai tinh mắt cũng có thể nhìn ra, nhất định là gian lận".
"Sau đó, tôi tiến tới thương lượng và yêu cầu hắn hoàn trả tiền thắng cược, để hắn không phải chịu trách nhiệm về hành vi gian lận".
"Kết quả là tên khốn này không biết điều, lớn lối với tôi, bảo tôi phải đưa chứng cứ".
"Thế thì nói chuyện gì, nếu tôi có chứng cứ tôi đã sớm chặt tay hắn rồi".
"Sau đó tên khốn này không chịu buông tha và nói rằng hắn muốn đánh cược với tôi trước mặt mọi người để chứng minh mình vô tội".
"Anh Tần, anh cũng biết tôi rồi đấy. Với tài năng và khả năng tính toán cao thâm của tôi, cho dù thần cờ bạc có tới cũng phải gọi tôi là Hoàng đại sư".
"Là một cao thủ, tôi không phải là loại người ỷ mạnh hiếp yếu. Theo phép lịch sự và tự tu thân, tôi để hắn tùy chọn. Pai Gow, Mahjong và Poker, gì cũng được".
"Kết quả là đoán xem, tên khốn này đã lấy ra khẩu súng lục và nói rằng hắn muốn chơi trò cò quay tử thần với tôi!"
"Đậu má, nói thật, với lòng can đảm của tôi, tôi thực sự không sợ hắn, nhưng với thái độ xem xét tình hình tổng thể, tôi đã thẳng thừng từ chối yêu cầu thô lỗ của hắn".
"Kết quả là tên này lên mặt với tôi, nói rằng hoặc đánh cược với hắn hoặc công khai xin lỗi hắn và để hắn tiếp tục đánh bạc trong sòng bạc".
“Có nhiều người như vậy phía dưới đang nhìn, chơi thì không được mà không chơi cũng không được, anh Tần, anh nói chuyện này xem, đúng là trạng nguyên gặp phải lính quèn mà, không nói chuyện cho ra lẽ được rồi!"
Tần Hạc cau mày nói: "Đậu má, có mà người tài gặp lính quèn thì có, sau cậu còn ra vẻ nữa tôi bóp chết cậu!"
Cho dù Tần Hạc quen biết Hoàng Thử Lang nhiều năm, nhưng vẫn không chịu nổi hành vi ra vẻ của Hoàng Thử Lang, mỗi lần như vậy anh ta đều có ý muốn giết tên này.
Thực ra, vấn đề này tóm lại rất đơn giản, Hoàng Thử Lang nói rằng người ta gian lận nhưng không thể đưa ra bằng chứng, người ta muốn đánh cược với hắn để chứng minh sự vô tội của anh ta, kết quả là hắn không đủ can đảm nên đã gọi cho Tần Hạc cầu cứu.
Đó là một vấn đề đơn giản, thế mà hắn lại nói dông dài một tràng.
"Cậu qua đó trước đi, tôi sẽ qua đó ngay".
Tần Hạc ra lệnh cho Hoàng Thử Lang.
"Vậy thì anh Tần, nhanh lên, anh biết không, những người có văn hóa như tôi không thể giao tiếp với loại cứ động cái là nói muốn giết người đâu".
Hoàng Thử Lang vừa nói xong liền quay người bỏ chạy.
"Đệch, ý mày nói anh không có văn hóa hay gì!"
Tần Hạc tức giận đến mức chửi đổng Hoàng Thử Lang.
"Hahaha, Hoàng Thử Lang này rất thú vị!"
Diệp Vĩnh Khang bật cười, cảm thấy Hoàng Thử Lang rõ là buồn cười.
"Đệch, thằng này ra vẻ vậy sớm muộn gì cũng bị sét đánh chết!"
Tần Hạc tức giận mắng, sau đó mở camera giám sát ra, sau khi xem kỹ mấy lần cũng không phát hiện ra dấu hiệu gian lận.
"Hoàng Thử Lang đổ oan cho người ta rồi".
Diệp Vĩnh Khang nhìn camera giám sát gật đầu khen ngợi: "Vị này quả là cao thủ, tôi không nghĩ cậu ta đến đây vì muốn thắng tiền đâu".
"Hử?"
Tần Hạc vẻ mặt khó hiểu: "Không đến sòng bạc vì tiền thì còn có thể vì gì nữa?"
Diệp Vĩnh Khang cười nhạt: "Phải hỏi cậu ta mới được, đi thôi, tôi cũng muốn gặp cao thủ để mở mang tầm mắt".
Về cờ bạc, Diệp Vĩnh Khang chỉ có thể được coi là trung bình.
Nhưng anh đã từng chứng kiến nhiều cao thủ cờ bạc hàng đầu.
Diệp Vĩnh Khang vô cùng ngạc nhiên khi thấy tài đánh bạc của người này không hề kém cạnh với trình độ của những ông vua cờ bạc hàng đầu thế giới.
Nói cách khác, nếu hoàn toàn là vì tiền, với kỹ năng đánh bạc của người này, không cần phải tới đây, chỉ cần trực tiếp đến Las Vegas là được.
Cho nên người này xuất hiện ở nơi này, còn đưa ra vụ cược liên quan đến tính mạng, nhất định không phải vì tiền.
Công ty giải trí này có quy mô lớn không ai sánh kịp ở Giang Bắc, tích hợp hàng loạt phương thức giải trí như quán bar, vũ trường, sòng bạc, nhà tắm, KTV.
Dưới sự quản lý tỉ mỉ của Hoàng Thử Lang, không quá lời khi miêu tả nó là con gà đẻ trứng vàng.
Đặc biệt là ở sòng bạc tầng ba dưới lòng đất, thu nhập ở đây chiếm hơn 60% thu nhập của toàn bộ công ty giải trí, đồng thời cũng là bộ phận quan trọng nhất của công ty giải trí này.
Tần Hạc và Diệp Vĩnh Khang cùng nhau đến văn phòng tổng giám đốc, nơi Hoàng Thử Lang thường làm việc.
Tần Hạc đích thân làm cho Diệp Vĩnh Khang một ly Long Tỉnh, cười nói: "Người anh em, lão Hoàng sẽ đến ngay đây, anh phải chuẩn bị sẵn tâm lý đấy nhé".
"Hả? Chuẩn bị tinh thần làm gì?"
Diệp Vĩnh Khang tò mò hỏi.
Tần Hạc cười thần bí, mập mờ nói: "Lát nữa sẽ biết".
Diệp Vĩnh Khang cười lắc đầu, nhưng cũng không để ý lắm.
Anh lớn lên trong trại huấn luyện khi còn rất nhỏ, cũng đã chứng kiến quá nhiều trận đánh lớn trong bao năm qua, anh không tin gặp một người mà phải chuẩn bị sẵn tâm lý.
"Anh Tần, anh Tần, không xong rồi, xảy ra chuyện rồi!"
Lúc này, một giọng nói hoảng sợ đột nhiên từ ngoài cửa truyền đến, một bóng người vội vã xông vào.
"Từ từ nói xem nào, lắp ba lắp bắp vậy còn ra thể thống gì nữa?"
Tần Hạc tức giận nói.
Diệp Vĩnh Khang quay đầu nhìn một cái, vừa thấy rõ người trước mặt, toàn thân chợt rùng mình một cái, sau đó mới hiểu được ý tứ của Tần Hạc khi bảo anh chuẩn bị tâm lý!
Diệp Vĩnh Khang tuy không nhiều tuổi nhưng kinh nghiệm của anh vô cùng phong phú, mấy năm qua anh đã nhìn thấy đủ loại người kỳ lạ, chuyện lạ trên thế giới.
Nhưng người trước mặt này nhất định là người kỳ quái nhất mà anh từng gặp.
Người này chỉ cao khoảng 1,7 mét, gầy như một cây sào tre, cằm nhọn, hai con mắt nhỏ lộ ra vẻ hèn mọn, tóc bổ luống vuốt bóng loáng, là ví dụ điển hình cho cụm bốn chữ “vẻ mặt gian sảo”.
Đương nhiên, thứ khiến Diệp Vĩnh Khang rùng mình nhất định không phải ngoại hình, mà là y phục cực kỳ hết hồn của người này.
Phần trên là loại áo ba lỗ màu đỏ mà các ông các bà hay mặc khi tập thể dục buổi sáng, thân dưới là kiểu quần tây đen ống rộng.
Chiếc quần tây được thắt bằng một chiếc thắt lưng hơi giống một sợi xích chó, còn chiếc áo đỏ được đóng thùng gọn gàng trong chiếc quần tây.
Kinh nhất là chân hắn đang đi một đôi giày du lịch màu trắng như tuyết!
Một bộ quần áo hầm hố như vậy, chỉ cần nhìn vào thôi cũng khiến người ta phải run sợ!
"Anh Tần, không phải anh không biết khả năng của lão Hoàng tôi. Nếu không phải bởi vì tôi không thích phiền phức, tôi đã khởi nghiệp từ lâu rồi, còn chỗ cho hai tên họ Mã kia chắc?"
Hoàng Thử Lang nuốt nước bọt nói vội vàng.
Tần Hạc nhíu mày: "Nói tiếng người đi!"
Diệp Vĩnh Khang ở bên cạnh cảm thấy rất hay ho, xem ra là Tần Hạc nói đúng, bệnh thích ra oai của người này đã ăn vào trong máu rồi, đến lúc này mà vẫn ra vẻ được.
"Haizz, chuyện này phải nói từ từ. Anh Tần, anh cũng không phải không biết tôi là người có học, hơn nữa còn rất để ý đến nhân quả. Việc này anh phải hiểu rõ".
"Vừa rồi đột nhiên có người tới sòng bạc, giống như hack ấy, cầm theo một ngàn tệ tiền vốn, mua cái gì trúng cái đó".
"Trong chốc lát đã trúng hơn 20 triệu, loại chuyện này ai tinh mắt cũng có thể nhìn ra, nhất định là gian lận".
"Sau đó, tôi tiến tới thương lượng và yêu cầu hắn hoàn trả tiền thắng cược, để hắn không phải chịu trách nhiệm về hành vi gian lận".
"Kết quả là tên khốn này không biết điều, lớn lối với tôi, bảo tôi phải đưa chứng cứ".
"Thế thì nói chuyện gì, nếu tôi có chứng cứ tôi đã sớm chặt tay hắn rồi".
"Sau đó tên khốn này không chịu buông tha và nói rằng hắn muốn đánh cược với tôi trước mặt mọi người để chứng minh mình vô tội".
"Anh Tần, anh cũng biết tôi rồi đấy. Với tài năng và khả năng tính toán cao thâm của tôi, cho dù thần cờ bạc có tới cũng phải gọi tôi là Hoàng đại sư".
"Là một cao thủ, tôi không phải là loại người ỷ mạnh hiếp yếu. Theo phép lịch sự và tự tu thân, tôi để hắn tùy chọn. Pai Gow, Mahjong và Poker, gì cũng được".
"Kết quả là đoán xem, tên khốn này đã lấy ra khẩu súng lục và nói rằng hắn muốn chơi trò cò quay tử thần với tôi!"
"Đậu má, nói thật, với lòng can đảm của tôi, tôi thực sự không sợ hắn, nhưng với thái độ xem xét tình hình tổng thể, tôi đã thẳng thừng từ chối yêu cầu thô lỗ của hắn".
"Kết quả là tên này lên mặt với tôi, nói rằng hoặc đánh cược với hắn hoặc công khai xin lỗi hắn và để hắn tiếp tục đánh bạc trong sòng bạc".
“Có nhiều người như vậy phía dưới đang nhìn, chơi thì không được mà không chơi cũng không được, anh Tần, anh nói chuyện này xem, đúng là trạng nguyên gặp phải lính quèn mà, không nói chuyện cho ra lẽ được rồi!"
Tần Hạc cau mày nói: "Đậu má, có mà người tài gặp lính quèn thì có, sau cậu còn ra vẻ nữa tôi bóp chết cậu!"
Cho dù Tần Hạc quen biết Hoàng Thử Lang nhiều năm, nhưng vẫn không chịu nổi hành vi ra vẻ của Hoàng Thử Lang, mỗi lần như vậy anh ta đều có ý muốn giết tên này.
Thực ra, vấn đề này tóm lại rất đơn giản, Hoàng Thử Lang nói rằng người ta gian lận nhưng không thể đưa ra bằng chứng, người ta muốn đánh cược với hắn để chứng minh sự vô tội của anh ta, kết quả là hắn không đủ can đảm nên đã gọi cho Tần Hạc cầu cứu.
Đó là một vấn đề đơn giản, thế mà hắn lại nói dông dài một tràng.
"Cậu qua đó trước đi, tôi sẽ qua đó ngay".
Tần Hạc ra lệnh cho Hoàng Thử Lang.
"Vậy thì anh Tần, nhanh lên, anh biết không, những người có văn hóa như tôi không thể giao tiếp với loại cứ động cái là nói muốn giết người đâu".
Hoàng Thử Lang vừa nói xong liền quay người bỏ chạy.
"Đệch, ý mày nói anh không có văn hóa hay gì!"
Tần Hạc tức giận đến mức chửi đổng Hoàng Thử Lang.
"Hahaha, Hoàng Thử Lang này rất thú vị!"
Diệp Vĩnh Khang bật cười, cảm thấy Hoàng Thử Lang rõ là buồn cười.
"Đệch, thằng này ra vẻ vậy sớm muộn gì cũng bị sét đánh chết!"
Tần Hạc tức giận mắng, sau đó mở camera giám sát ra, sau khi xem kỹ mấy lần cũng không phát hiện ra dấu hiệu gian lận.
"Hoàng Thử Lang đổ oan cho người ta rồi".
Diệp Vĩnh Khang nhìn camera giám sát gật đầu khen ngợi: "Vị này quả là cao thủ, tôi không nghĩ cậu ta đến đây vì muốn thắng tiền đâu".
"Hử?"
Tần Hạc vẻ mặt khó hiểu: "Không đến sòng bạc vì tiền thì còn có thể vì gì nữa?"
Diệp Vĩnh Khang cười nhạt: "Phải hỏi cậu ta mới được, đi thôi, tôi cũng muốn gặp cao thủ để mở mang tầm mắt".
Về cờ bạc, Diệp Vĩnh Khang chỉ có thể được coi là trung bình.
Nhưng anh đã từng chứng kiến nhiều cao thủ cờ bạc hàng đầu.
Diệp Vĩnh Khang vô cùng ngạc nhiên khi thấy tài đánh bạc của người này không hề kém cạnh với trình độ của những ông vua cờ bạc hàng đầu thế giới.
Nói cách khác, nếu hoàn toàn là vì tiền, với kỹ năng đánh bạc của người này, không cần phải tới đây, chỉ cần trực tiếp đến Las Vegas là được.
Cho nên người này xuất hiện ở nơi này, còn đưa ra vụ cược liên quan đến tính mạng, nhất định không phải vì tiền.
Bình luận facebook