Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 261: Mười hai con giáp
Vương Hoa Bình là người xấu nổi tiếng trong lớp của Hạ Huyền Trúc.
Để trở thành như bây giờ, không biết đã đụng qua bao lần dao kéo.
Cái tát của Phương Nhất Minh trực tiếp tát lệch cằm và mũi của cô ta, gò má trên mặt cũng xẹp xuống.
Toàn bộ các đường nét trên khuôn mặt bị vặn vẹo hết cả, trông rất kinh tởm!
"Phương Nhất Minh, tên khốn kiếp, anh dám đánh tôi, tôi phải chia tay với anh!"
Nhưng lúc này Vương Hoa Bình không hề nhận ra khuôn mặt của mình đã bị biến dạng, ngồi bệt xuống đất mà la hét, cộng với khuôn mặt méo mó trông thật rợn người.
"Người đâu, mau tới đây, ném con mụ điên này đi cho tôi, sau này đừng để cô ta xuất hiện ở trước mặt tôi nữa!"
Phương Nhất Minh cảm thấy tim mình gần như ngừng đập.
Nghĩ đến cảnh anh ta làm tình với Vương Hoa Bình trước đây, Phương Nhất Minh muốn đập đầu vào miếng đậu phụ chết quách đi cho rồi!”
"Nhất Minh, đừng, em sai rồi, xin đừng bỏ em, Nhất Minh em thực sự sai rồi!"
Vương Hoa Bình rất sốc khi nghe Phương Nhất Minh nói chia tay.
Mặc dù cô ta rất thích đem chuyện chia tay ra để hù, nhưng cô ta không thể bỏ được Phương Nhất Minh.
Phương Nhất Minh trước giờ không so đo với cô ta, không phải vì sợ Vương Hoa Bình chia tay mà chỉ nghĩ đó là tính nũng nịu của con gái thôi.
"Đệch, thật ghê tởm!"
Phương Nhất Minh nổi da gà, và anh ta, người luôn ăn nói điềm tĩnh, không thể không bùng nổ vào lúc này.
Sau khi hoàn hồn, anh ta vội vàng nói với Hạ Huyền Trúc: "Sếp Hạ, tôi thật sự xin lỗi, tôi thật sự…"
"Được rồi, chuyện này không liên quan đến anh".
Hạ Huyền Trúc rộng lượng khoát tay, cũng sẽ không tức giận với Phương Nhất Minh vì Vương Hoa Bình.
"Người anh em, tôi rất tò mò về một chuyện".
Diệp Vĩnh Khang không khỏi hỏi: "Tôi nhìn anh cũng không giống người thiếu bạn gái. Tôi muốn biết anh đã nghĩ gì mà lại đi tìm một đứa như vậy làm bạn gái?"
Phương Nhất Minh cười khổ: "Tôi cũng không biết mình đã nghĩ gì. Lúc đầu, cô ta đối xử với tôi rất tốt. Tôi nghĩ cô ta rất hiểu tôi, sau đó chúng tôi đến với nhau".
"Tôi biết cô ta đã phẫu thuật thẩm mỹ, nhưng không ngờ lại kinh khủng như vậy, haizzz, đây có khi sẽ là vết nhơ lớn nhất đời tôi mất".
Diệp Vĩnh Khang cười cười, vỗ vỗ vai Phương Nhất Minhnói: "Không sao, trải qua mới trưởng thành được!"
Dù là lần đầu tiên gặp mặt nhưng Diệp Vĩnh Khang đã có ấn tượng về rất tốt về người này, người này có bề ngoài sạch sẽ, ăn nói đàng hoàng.
Và mặc dù đối phương ăn nói rất khiêm tốn, nhưng anh ta lại toát ra vẻ tự nhiên thiên phú.
Anh ta không hề có chút ngang ngược, kiêu căng nào.
Một người có sức mạnh, nhưng không bộc lộ ra ngoài, rất đáng được mọi người kính trọng.
"Haizzz, tôi lớn đùng như này rồi nhưng chưa từng yêu đương, nhà lại nghiêm khắc, cho nên không rành mấy chuyện này, lần này coi như là một bài học đi".
Phương Nhất Minh khẽ thở dài, sau đó chợt nghĩ ra điều gì đó và nói: "Nhân tiện, có một điều tôi luôn muốn nói nhưng chưa có dịp".
"Người phụ nữ mà anh đánh hôm nay tên là Mã Ngọc Quyên. Đó không phải là loại lương thiện gì đâu".
"Nhà họ Mã là gia tộc số một ở Đông Hải đấy".
"Bố của cô ta, Mã Càn Khôn, càng nổi danh hơn. Ở toàn bộ Đông Hải, ngoại trừ Vua Đông Hải đã ở ẩn, không ai có thể chế ngự được bọn họ".
"Hơn nữa, xét theo tình huống hiện tại, cho dù là Vua Đông Hải đột nhiên xuống núi, cũng chưa chắc đã là đối thủ của nhà họ Mã bây giờ".
"Họ nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này đâu. Với phong cách làm việc của nhà họ Mã, hôm nay họ nhất định sẽ động thủ. Hai người phải cẩn thận hơn đấy".
Nhìn thấy vẻ mặt thành khẩn của Phương Nhất Minh, Diệp Vĩnh Khang cười nói: "Anh quả là người nghe nhiều biết nhiều nhỉ, anh cũng là người Đông Hải à?"
Phương Nhất Minh lắc đầu: "Tôi đến từ An Dương, sát Đông Hải, vì vậy tôi không lạ gì những chuyện ở Đông Hải".
"Dù sao hai người mấy ngày nay cũng phải cẩn thận, nếu không ngoài dự liệu, đêm nay nhà họ Mã sẽ cử sát thủ tới đấy".
"Mà đừng coi thường sát thủ nhà họ Mã, bốn đại tướng và mười hai Cầm Tinh Vương của Mã Càn Khôn đều là cao thủ hàng đầu, đừng xem nhẹ, tốt nhất là tìm một chỗ trốn đi".
"Haha, mười hai Cầm Tinh Vương à, thú vị ghê".
Diệp Vĩnh Khang cười cười: "Được rồi, tôi hiểu rồi, cám ơn anh đã nhắc nhở, ngày khác chúng ta sẽ cùng nhau ăn cơm, hôm nay tôi phải đón con tan học".
Nói xong, Diệp Vĩnh Khang và Hạ Huyền Trúc nắm tay nhau, vừa đi vừa cười nói.
Phương Nhất Minh nhìn thấy hai người họ như thể không để tâm đến vấn đề này, chỉ có thể đứng tại chỗ và thở dài liên tục.
Có vẻ như chủ của khu sản nghiệp e là mai phải thay người rồi!
Chỉ đáng tiếc cho hai người này, nếu chọc tới người khác, anh ta có thể làm người trung gian hòa giải hộ một chút.
Nhưng lại chọc phải nhà họ Mã, chuyện này coi như xong rồi, hoàn toàn không có chỗ để thương lượng.
Cùng lúc đó.
Đông Hải, biệt thự của nhà họ Mã.
"Lẽ nào lại như vậy, thù này không báo, Mã Càn Khôn tôi sẽ không làm người nữa!"
Một người đàn ông trung niên cao lớn nổi giận lôi đình.
Mấy người hầu gần đó quỳ trên mặt đất rùng mình vì sợ hãi.
Trong lòng họ, gia chủ là người được ví như thần.
Dường như trên đời này không có chuyện gì mà người đàn ông này không thể giải quyết được.
Lâu lắm rồi họ mới thấy gia chủ phẫn nộ như vậy, có trời mới biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, có bao nhiêu sinh mạng sẽ mất đi!
"Bố, con lớn như này mà chưa từng chịu tủi nhục như thế bao giờ, bố phải ra mặt giúp con!"
"Nếu không chém xác hai người đó thành nhiều mảnh, con sẽ không ăn cơm, tuyệt thực!"
Mã Ngọc Quyên đứng bên cạnh khóc, tuy đã là phụ nữ ngoài ba mươi nhưng từ nhỏ đã được chiều chuộng, cho nên trông cô ta không hề giống một phụ nữ ba mươi tuổi.
"Chém thành nhiều mảnh?"
Mã Càn Khôn chế nhạo, nhẹ nhàng xoa xoa chiếc nhẫn trên ngón cái bên trái, hung ác nói: "Con gái yêu, đến chính bố còn không dám động đến một đầu ngón tay của con thế mà giờ con lại bị người ngoài đánh".
"Haha, chém thành trăm mảnh à, không dễ như vậy đâu. Người đâu, mau bảo Xà Vương và Mã Vương tới gặp tôi!"
Nghe tin bố mình sẽ sử dụng Xà Vương, Mã Ngọc Quyên vô cùng vui mừng.
Một khi Xà Vương được phái đi, không đơn giản chỉ có hai ba người mất mạng thôi đâu.
Bởi vì đó là một kẻ thâm độc và hiểm ác hơn cả một con rắn độc!
Trong mười hai Cầm Tinh Vương nhà họ Mã, Xà Vương ít được sử dụng nhất.
Vì chỉ cần Xà Vương ra tay, hậu quả ngay cả Mã Càn Khôn đôi khi cũng khó đối phó.
Nhưng lần này Mã Càn Khôn trực tiếp sử dụng Xà Vương, đủ để thấy được lửa giận trong lòng ông ta!
"Bẩm gia chủ, Xà Vương đã khởi hành đi Giang Bắc rồi!"
Một người bước vào và báo cáo.
Mã Càn Khôn nhẹ nhàng gật đầu, ranh mãnh nói: "Xem ra nhỏ đó đã nhịn gần chết rồi. Nói cho cô ta biết, lần này không phải kiềm chế, thoải mái muốn làm gì thì làm!"
"Vâng, gia chủ, chỉ là…"
Người nọ do dự nói: "Gia chủ, nếu để Xà Vương thoải mái ra tay, Giang Bắc nhất định máu chảy thành sông mất”.
Mã Càn Khôn cười lạnh, trong mắt lóe lên một tia ranh mãnh: "Ông thực sự cho rằng tôi phái Xà Vương tới chỉ để trút giận cho con gái tôi sao?"
Để trở thành như bây giờ, không biết đã đụng qua bao lần dao kéo.
Cái tát của Phương Nhất Minh trực tiếp tát lệch cằm và mũi của cô ta, gò má trên mặt cũng xẹp xuống.
Toàn bộ các đường nét trên khuôn mặt bị vặn vẹo hết cả, trông rất kinh tởm!
"Phương Nhất Minh, tên khốn kiếp, anh dám đánh tôi, tôi phải chia tay với anh!"
Nhưng lúc này Vương Hoa Bình không hề nhận ra khuôn mặt của mình đã bị biến dạng, ngồi bệt xuống đất mà la hét, cộng với khuôn mặt méo mó trông thật rợn người.
"Người đâu, mau tới đây, ném con mụ điên này đi cho tôi, sau này đừng để cô ta xuất hiện ở trước mặt tôi nữa!"
Phương Nhất Minh cảm thấy tim mình gần như ngừng đập.
Nghĩ đến cảnh anh ta làm tình với Vương Hoa Bình trước đây, Phương Nhất Minh muốn đập đầu vào miếng đậu phụ chết quách đi cho rồi!”
"Nhất Minh, đừng, em sai rồi, xin đừng bỏ em, Nhất Minh em thực sự sai rồi!"
Vương Hoa Bình rất sốc khi nghe Phương Nhất Minh nói chia tay.
Mặc dù cô ta rất thích đem chuyện chia tay ra để hù, nhưng cô ta không thể bỏ được Phương Nhất Minh.
Phương Nhất Minh trước giờ không so đo với cô ta, không phải vì sợ Vương Hoa Bình chia tay mà chỉ nghĩ đó là tính nũng nịu của con gái thôi.
"Đệch, thật ghê tởm!"
Phương Nhất Minh nổi da gà, và anh ta, người luôn ăn nói điềm tĩnh, không thể không bùng nổ vào lúc này.
Sau khi hoàn hồn, anh ta vội vàng nói với Hạ Huyền Trúc: "Sếp Hạ, tôi thật sự xin lỗi, tôi thật sự…"
"Được rồi, chuyện này không liên quan đến anh".
Hạ Huyền Trúc rộng lượng khoát tay, cũng sẽ không tức giận với Phương Nhất Minh vì Vương Hoa Bình.
"Người anh em, tôi rất tò mò về một chuyện".
Diệp Vĩnh Khang không khỏi hỏi: "Tôi nhìn anh cũng không giống người thiếu bạn gái. Tôi muốn biết anh đã nghĩ gì mà lại đi tìm một đứa như vậy làm bạn gái?"
Phương Nhất Minh cười khổ: "Tôi cũng không biết mình đã nghĩ gì. Lúc đầu, cô ta đối xử với tôi rất tốt. Tôi nghĩ cô ta rất hiểu tôi, sau đó chúng tôi đến với nhau".
"Tôi biết cô ta đã phẫu thuật thẩm mỹ, nhưng không ngờ lại kinh khủng như vậy, haizzz, đây có khi sẽ là vết nhơ lớn nhất đời tôi mất".
Diệp Vĩnh Khang cười cười, vỗ vỗ vai Phương Nhất Minhnói: "Không sao, trải qua mới trưởng thành được!"
Dù là lần đầu tiên gặp mặt nhưng Diệp Vĩnh Khang đã có ấn tượng về rất tốt về người này, người này có bề ngoài sạch sẽ, ăn nói đàng hoàng.
Và mặc dù đối phương ăn nói rất khiêm tốn, nhưng anh ta lại toát ra vẻ tự nhiên thiên phú.
Anh ta không hề có chút ngang ngược, kiêu căng nào.
Một người có sức mạnh, nhưng không bộc lộ ra ngoài, rất đáng được mọi người kính trọng.
"Haizzz, tôi lớn đùng như này rồi nhưng chưa từng yêu đương, nhà lại nghiêm khắc, cho nên không rành mấy chuyện này, lần này coi như là một bài học đi".
Phương Nhất Minh khẽ thở dài, sau đó chợt nghĩ ra điều gì đó và nói: "Nhân tiện, có một điều tôi luôn muốn nói nhưng chưa có dịp".
"Người phụ nữ mà anh đánh hôm nay tên là Mã Ngọc Quyên. Đó không phải là loại lương thiện gì đâu".
"Nhà họ Mã là gia tộc số một ở Đông Hải đấy".
"Bố của cô ta, Mã Càn Khôn, càng nổi danh hơn. Ở toàn bộ Đông Hải, ngoại trừ Vua Đông Hải đã ở ẩn, không ai có thể chế ngự được bọn họ".
"Hơn nữa, xét theo tình huống hiện tại, cho dù là Vua Đông Hải đột nhiên xuống núi, cũng chưa chắc đã là đối thủ của nhà họ Mã bây giờ".
"Họ nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này đâu. Với phong cách làm việc của nhà họ Mã, hôm nay họ nhất định sẽ động thủ. Hai người phải cẩn thận hơn đấy".
Nhìn thấy vẻ mặt thành khẩn của Phương Nhất Minh, Diệp Vĩnh Khang cười nói: "Anh quả là người nghe nhiều biết nhiều nhỉ, anh cũng là người Đông Hải à?"
Phương Nhất Minh lắc đầu: "Tôi đến từ An Dương, sát Đông Hải, vì vậy tôi không lạ gì những chuyện ở Đông Hải".
"Dù sao hai người mấy ngày nay cũng phải cẩn thận, nếu không ngoài dự liệu, đêm nay nhà họ Mã sẽ cử sát thủ tới đấy".
"Mà đừng coi thường sát thủ nhà họ Mã, bốn đại tướng và mười hai Cầm Tinh Vương của Mã Càn Khôn đều là cao thủ hàng đầu, đừng xem nhẹ, tốt nhất là tìm một chỗ trốn đi".
"Haha, mười hai Cầm Tinh Vương à, thú vị ghê".
Diệp Vĩnh Khang cười cười: "Được rồi, tôi hiểu rồi, cám ơn anh đã nhắc nhở, ngày khác chúng ta sẽ cùng nhau ăn cơm, hôm nay tôi phải đón con tan học".
Nói xong, Diệp Vĩnh Khang và Hạ Huyền Trúc nắm tay nhau, vừa đi vừa cười nói.
Phương Nhất Minh nhìn thấy hai người họ như thể không để tâm đến vấn đề này, chỉ có thể đứng tại chỗ và thở dài liên tục.
Có vẻ như chủ của khu sản nghiệp e là mai phải thay người rồi!
Chỉ đáng tiếc cho hai người này, nếu chọc tới người khác, anh ta có thể làm người trung gian hòa giải hộ một chút.
Nhưng lại chọc phải nhà họ Mã, chuyện này coi như xong rồi, hoàn toàn không có chỗ để thương lượng.
Cùng lúc đó.
Đông Hải, biệt thự của nhà họ Mã.
"Lẽ nào lại như vậy, thù này không báo, Mã Càn Khôn tôi sẽ không làm người nữa!"
Một người đàn ông trung niên cao lớn nổi giận lôi đình.
Mấy người hầu gần đó quỳ trên mặt đất rùng mình vì sợ hãi.
Trong lòng họ, gia chủ là người được ví như thần.
Dường như trên đời này không có chuyện gì mà người đàn ông này không thể giải quyết được.
Lâu lắm rồi họ mới thấy gia chủ phẫn nộ như vậy, có trời mới biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, có bao nhiêu sinh mạng sẽ mất đi!
"Bố, con lớn như này mà chưa từng chịu tủi nhục như thế bao giờ, bố phải ra mặt giúp con!"
"Nếu không chém xác hai người đó thành nhiều mảnh, con sẽ không ăn cơm, tuyệt thực!"
Mã Ngọc Quyên đứng bên cạnh khóc, tuy đã là phụ nữ ngoài ba mươi nhưng từ nhỏ đã được chiều chuộng, cho nên trông cô ta không hề giống một phụ nữ ba mươi tuổi.
"Chém thành nhiều mảnh?"
Mã Càn Khôn chế nhạo, nhẹ nhàng xoa xoa chiếc nhẫn trên ngón cái bên trái, hung ác nói: "Con gái yêu, đến chính bố còn không dám động đến một đầu ngón tay của con thế mà giờ con lại bị người ngoài đánh".
"Haha, chém thành trăm mảnh à, không dễ như vậy đâu. Người đâu, mau bảo Xà Vương và Mã Vương tới gặp tôi!"
Nghe tin bố mình sẽ sử dụng Xà Vương, Mã Ngọc Quyên vô cùng vui mừng.
Một khi Xà Vương được phái đi, không đơn giản chỉ có hai ba người mất mạng thôi đâu.
Bởi vì đó là một kẻ thâm độc và hiểm ác hơn cả một con rắn độc!
Trong mười hai Cầm Tinh Vương nhà họ Mã, Xà Vương ít được sử dụng nhất.
Vì chỉ cần Xà Vương ra tay, hậu quả ngay cả Mã Càn Khôn đôi khi cũng khó đối phó.
Nhưng lần này Mã Càn Khôn trực tiếp sử dụng Xà Vương, đủ để thấy được lửa giận trong lòng ông ta!
"Bẩm gia chủ, Xà Vương đã khởi hành đi Giang Bắc rồi!"
Một người bước vào và báo cáo.
Mã Càn Khôn nhẹ nhàng gật đầu, ranh mãnh nói: "Xem ra nhỏ đó đã nhịn gần chết rồi. Nói cho cô ta biết, lần này không phải kiềm chế, thoải mái muốn làm gì thì làm!"
"Vâng, gia chủ, chỉ là…"
Người nọ do dự nói: "Gia chủ, nếu để Xà Vương thoải mái ra tay, Giang Bắc nhất định máu chảy thành sông mất”.
Mã Càn Khôn cười lạnh, trong mắt lóe lên một tia ranh mãnh: "Ông thực sự cho rằng tôi phái Xà Vương tới chỉ để trút giận cho con gái tôi sao?"
Bình luận facebook