• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

  • Chương 226: Manh mối của Tử Kim Lan

Trong khi cô gái BMW còn đang suy nghĩ xem vừa xảy ra chuyện gì thì người phụ nữ mặc váy da đã chỉ vào Diệp Vĩnh Khang, tức giận nói: “Giỏi lắm, thằng chó này, mày dám đánh người của tao, tao nói cho mày biết, mày toi đời rồi...”

Vụt!

Người phụ nữ váy da còn chưa kịp nói xong, Diệp Vĩnh Khang đã phóng vụt lên tới trước mặt cô ta, giơ tay nắm lấy ngón trở của đối phương bẻ nhẹ lên trên.

Rắc!

“A a a!”

Người phụ nữ mặc váy da hét lớn như lợn bị chọc tiết, ngón tay của cô ta bị bẻ thành hình dạng đáng sợ, hệt như bánh hoa.

“Nếu lần sau cô còn dám chỉ ngón tay vào mặt tôi nói chuyện, cô sẽ xong đời đấy”.

Diệp Vĩnh Khang lạnh lùng nói, sau đó quay đầu nói với ông chủ Tiền đang trợn mắt há mồm quan sát: “Theo quy tắc, thứ này nên thuộc về ai?”

Ông chủ Tiền sợ tới mức toát mồ hôi hột, không chỉ bởi vì vừa rồi người này bẻ gãy ngón tay của cô Hoàng và còn bởi vì ánh mặt của người đó nhìn ông ta.

Ánh mắt của người đó không dữ tợn cũng không bạo lực, mà ngược lại vô cùng bình tĩnh, nhưng loại bình tĩnh này lại khiến người ta cảm nhận được sự đáng sợ sâu thẳm.

“Thuộc... Thuộc về cô Sở...”

Mặc dù ông chủ Tiền rất sợ cô Hoàng, nhưng lúc này ông ta cảm thấy nếu mình nói sai nửa lời thì tai họa diệt vong sẽ ập đến bất cứ lúc nào.

Diệp Vĩnh Khang quay đầu nhìn về phía cô gái BMW, ôn tồn nói: “Thanh toán nốt tiền rồi cô cầm đồ đi”.

Nói xong anh bước ra khỏi cửa mà không hề quay đầu lại.

Lúc anh vừa mở cửa xe ngồi vào định đến tiệm thuốc tiếp theo thì cô gái BMW đột nhiên chạy đuổi theo.

“Không ngờ anh còn biết võ, thật sự cảm ơn anh”.

Cô gái BMW cầm chiếc bình thủy tinh có con rắn đỏ nhỏ, nhìn Diệp Vĩnh Khang bằng con mắt sùng bái.

Lúc này trong đầu Diệp Vĩnh Khang chỉ toàn chuyện của Tử Kim Lan, nên không có tâm trạng để quan tâm đến những thứ khác, lúc nãy ra tay giúp đỡ cũng chỉ vì cô gái BMW này trước đây từng giúp đỡ anh mà thôi.

“Lần trước, cảm ơn cô đã giúp tôi”.

Diệp Vĩnh Khang lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng, chưa cho cô gái: “Tấm thẻ lần trước cô đưa tôi, tôi vẫn chưa dùng đến nên không biết bên trong có bao nhiêu tiền. Cô cầm số tiền trong này đi, nếu không đủ thì cứ nói với tôi”.

“Haiz, chuyện nhỏ này anh còn muốn tính toán với tôi sao?”

Cô gái BMW đẩy tấm thẻ lại, sau đó đẩy cửa ngồi vào ghế phụ lái một cách tự nhiên, sau đó đưa tay ra nhiệt tình nói: “Xin chào, tôi là Sở Phi Yến, không ngờ anh còn là cao thủ võ lâm, rất vui được làm quen với anh”.

Diệp Vĩnh Khang nhìn cô gái rồi cũng bắt tay đối phương: “Tôi tên Diệp Vĩnh Khang”.

“Được, sau này tôi sẽ gọi anh là anh Diệp!”

Sở Phi Yến phấn khích nói: “Anh Diệp, anh học võ từ đâu vậy? Thật lợi hại, có thể dạy tôi vài chiêu không...”

Sở Phi Yến đang khoa tay múa chân nói chuyện hưng phấn, đột nhiên khựng lại như chợt nhớ ra điều gì đó, vội vàng nói: “À, anh Diệp, hãy nghe lời tôi, bây giờ lập tức rời khỏi Đông Hải, càng nhanh càng tốt!”

Diệp Vĩnh Khang nghi ngờ hỏi: “Vì sao?”

Sở Phi Yến lo lắng nói: “Bà cô vừa nãy không phải là người dễ động vào đâu, đó là cô cả nhà họ Hoàng đấy, còn là một người phụ nữ vô cùng độc ác”.

“Hơn nữa, nhà họ Hoàng còn có thế lực lớn ở Đông Hải, có thể coi là hoàng đế nơi này, nếu để bọn họ bắt được thì anh chết chắc!”

Diệp Vĩnh Khang thấy Sở Phi Yến còn lo lắng hơn mình, đôi môi nứt nẻ của anh khẽ nở nụ cười.

Cô gái này rất thẳng thắn, đanh đá, nhưng lại rất chân thành và lương thiện.

Lần đầu gặp mặt, anh đâm vào đuôi xe đối phương, người ta không những không tính toán mà ngược lại còn đưa thẻ và tiền cho anh.

Tính cả lần này cũng chỉ mới là lần thứ hai gặp mặt, cả hai thậm chí còn không biết tên nhau, vậy mà cô gái này dám chắn lưỡi dao bảo vệ anh.

Không ngờ trong xã hội vật chất ngày nay còn có một cô gái khí chất chân chính như vậy.

Diệp Vĩnh Khang nhìn chằm chằm vào bình thủy tinh trong tay cô gái, con rắn nhỏ màu đỏ bên trong đang ngóc đầu dậy, lè cái lưỡi đỏ nhỏ.

“Nếu nhà họ Hoàng đó đáng sợ như vậy thì cô còn tranh thứ này với bọn họ làm gì, đây là thú cưng sao?”

Diệp Vĩnh Khang tò mò hỏi.

Nói đến chủ đề này, Sở Phi Yến cúi đầu nhìn con rắn nhỏ trong chai thủy tinh, khẽ thở dài nói: “Tôi thật sự không còn cách nào khác nữa. Bệnh của ông nội tôi càng ngày càng nặng, sắp không qua khỏi rồi”.

Diệp Vĩnh Khang sững sờ, chỉ vào con rắn đỏ nhỏ: “Thứ này có thể chữa khỏi bệnh cho ông nội cô sao?”

Sở Phi Yến lắc đầu.

“Con rắn đỏ nhỏ này quả thực là một loại dược liệu quý hiếm, nhưng không thể chữa khỏi bệnh cho ông tôi”.

Tôi muốn đem nó đi tìm một người, nghe nói trong tay người đó có cỏ tiên, tiên khí trong loại cỏ tiên đó có thể chữa khỏi bệnh cho ông tôi”.

Diệp Vĩnh Khang nghe xong khẽ mím môi, ân cần nhắc nhở: “Này cô gái, tôi có thể hiểu được tâm trạng muốn chữa khỏi bệnh cho ông nội cô, nhưng cũng không thể tin mọi chuyện được”.

“Trên đời này làm gì có cỏ tiên chứ, cô đừng để bị người ta lừa”.

“Không, có cỏ tiên thật đấy!”

Sở Phi Yến kiên định nói: “Tôi không chỉ chắc chắn trong tay người đó có cỏ tiên, mà tôi còn biết loại cỏ tiên đó chính là Tử Kim Lan trong truyền thuyết!”

“Tử Kim Lan!”

Diệp Vĩnh Khang nghe thấy ba chữ này, cơ thể đột nhiên run lên, nắm lấy vai đối phương, kích động nói: “Cô nói thật sao?”

Sở Phi Yến bất ngờ trước phản ứng của đối phương, nhưng vẫn gật đầu nói: “Ừ, bí mật này chỉ có ông nội tôi biết, chính ông ấy đã nói với tôi như vậy, anh cũng biết Tử Kim Lan sao?”

Diệp Vĩnh Khang vừa định đáp lời thì đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, vẻ mặt bình tĩnh lại, cười nói: “Tôi vừa nghe ông chủ tiệm thuốc nói thứ này chỉ có trong truyền thuyết, không ngờ nó lại tồn tại thật, vì vậy thấy hơi phấn khích”.

“À, người cô vừa nói đang ở đâu? Cô có thể đưa tôi đi cùng không? Tôi cũng muốn xem loại cỏ tiên đó trông như thế nào”.

Sở Phi Yến do dự một hồi, cuối cùng cũng gật đầu nói: “Được, vậy anh cùng tôi đến đó đi. Anh lái xe đi về phía trước, tôi sẽ chỉ đường cho anh”.

Nơi đó cũng không xa, ở trong một khu thành cổ chưa được cải tạo, nơi này đã được xây dựng khá lâu, có thể nhìn ra tòa tháp ống đại diện cho kiến trúc của thập niên tám mươi.

Toàn bộ khu thành cổ giống như một thị trấn nhỏ được bao quanh bởi một thành phố nhộn nhịp.

Dưới sự hướng dẫn của Sở Phi Yến, Diệp Vĩnh Khang dừng xe bên cạnh một bức tường đá, đi về phía trước chưa đến năm phút đã nhìn thấy hai cánh cửa gỗ cũ kỹ.

Sở Phi Yến nhẹ nhàng gõ vòng đồng trước cửa, phát ra tiếng cộc cộc êm tai.

“Vào đi, cửa đang mở”.

Bên trong truyền đến một giọng nói già nua.

Sở Phi Yến nhẹ nhàng đẩy, hai cánh cửa gỗ cọt kẹt từ từ mở ra.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom