-
Chương 1826-1830
Chương 1826 Đe doạ
Nhìn bóng lưng ba người đã bay đi xa, hai mắt Minh Đức trưởng lão toả ra ánh sáng. “Hồng Tiệm.”
“Trưởng lão có gì phân phó?”
“Ngươi đi tiễn khách quý. Nhớ kỹ, phải làm cho tốt vào.” Minh Đức trưởng lão thản nhiên nói, trên mặt vẫn mang nụ cười nhàn nhạt.
“Vâng.”
Hồng Tiệm xoay người, gọi thêm năm tên tộc nhân Vũ tộc, đồng loạt lao đi.
. . .
Cấu tạo bên trong Thiên Khải Chi Trụ ở Đại Uyên Hiến rất phức tạp, nếu không có người dẫn đường sẽ rất dễ bị lạc.
Khi ba người đi tới giao lộ, Hồng Tiệm dẫn theo năm tên tộc nhân Vũ tộc bay tới, cười nói: “Ta tới đưa tiễn các vị.”
Lục Châu nhìn hắn, hỏi: “Các ngươi thường mang nhân loại tiến vào Thiên Khải Chi Trụ để khảo hạch?”
“Thỉnh thoảng thôi. Nếu ngày nào cũng có người tiến vào chắc ta sẽ bận chết mất.”
“Vì sao các ngươi lại canh giữ ở Đại Uyên Hiến?” Lục Châu kỳ quái hỏi.
Hồng Tiệm đáp: “Thời kỳ thượng cổ, đại địa phân tách khiến vô số sinh linh đồ thán, chỉ có Đại Uyên Hiến là an toàn nhất. Huống hồ gì nơi này còn là nơi duy nhất được ánh mặt trời chiếu tới.”
Đoàn người vừa nói vừa phi hành. Vừa bay ra khỏi Thiên Khải Chi Trụ, mấy người lại được tắm trong ánh mặt trời rực rỡ.
Tiểu Diên Nhi tán thưởng nói: “Nếu toàn bộ bí ẩn chi địa đều như thế thì tốt biết mấy.”
Hồng Tiệm mỉm cười đáp: “Đó là chuyện không thể nào.”
“Vì sao chứ?”
“Trời mà sập sẽ không có người nào chống đỡ được.”
Tiểu Diên Nhi nhìn sư phụ, phát hiện sư phụ cũng đang nhìn mình bèn ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Lục Châu nói: “Nếu thật có một ngày như vậy, Vũ tộc sẽ đi về đâu?”
“Đơn giản thôi. Trời sập thì thái dương sẽ tái hiện ở nhân gian. Đến lúc đó Vũ tộc chúng ta đến bất kỳ nơi nào trong cửu liên rồi xây dựng lại gia tộc là được.”
“Hiện tượng mất cân bằng chưa kết thúc, đi cửu liên thì làm được gì?”
“Vẫn tốt hơn là bị đập chết.” Hồng Tiệm nói.
Nghe vậy, Lục Châu bỗng bật cười ha hả, giọng hắn trầm thấp mà bình tĩnh dị thường: “Tính toán thật hay.”
Hồng Tiệm nói: “Như nhau thôi, so sánh với Bạch Đế thì Vũ tộc chúng ta cũng được xem là làm tròn trách nhiệm. Nhân loại chỉ trích Vũ tộc cao cao tại thượng, xem thường các tộc khác, nhưng người chống đỡ mảnh thiên địa này chính là Vũ tộc.”
Lục Châu không thèm tranh luận với hắn. Lập trường khác biệt thì tư duy cũng khác biệt, trong mắt Lục Châu thì việc chèo chống thiên địa chẳng có gì tốt. Hoàn cảnh sinh tồn trong bí ẩn chi địa ác liệt như thế, dù trời sập xuống thì có làm sao?
Rốt cuộc mấy người cũng bay tới lối ra Đại Uyên Hiến. Bên ngoài kia phủ kín một tầng sương mù đen kịt, xung quanh đều bị bóng tối bao trùm.
Lúc này Hồng Tiệm lại nhìn về phía Tiểu Diên Nhi nói: “Có một câu không biết có nên nói hay không?”
“Không nên.” Tiểu Diên Nhi ôm cánh tay sư phụ nói, “Sư phụ, chúng ta đi thôi.”
Hồng Tiệm: “. . .”
Bị ăn quả đắng nhưng Hồng Tiệm vẫn nói tiếp: “Nha đầu này được Đại Uyên Hiến tán đồng, chắc chắn sẽ trở thành đối tượng bị người người tranh đoạt. Vũ tộc có thể bồi dưỡng nàng, bảo hộ nàng. Một khi các ngươi rời khỏi Đại Uyên Hiến, những thế lực đứng trong bóng tối sẽ bắt đầu lộ ra răng nanh. Đối với bọn hắn mà nói, không thể sử dụng thì tốt nhất là huỷ diệt để không ai có được.”
Sau lưng hắn, năm tên vũ nhân cũng nhìn chằm chằm vào Lục Châu, gương mặt không lộ ra biểu tình gì.
Trầm mặc một lúc, Lục Châu nói: “Ngươi đang uy hiếp lão phu?”
“Không dám!” Hồng Tiệm vội vàng khom người. “Ta chỉ nhắc nhở các vị một chút, Vũ tộc tôn trọng nhân tài, yêu quý nhân tài, đương nhiên sẽ không làm ra chuyện như vậy. Huống hồ gì nơi này là Đại Uyên Hiến, ai dám động thủ với người của Bạch Đế chứ. Việc nên nói ta đều đã nói xong, mời các vị rời đi.”
Lục Châu không thèm để ý tới hắn mà nói: “Đi thôi.”
Mũi chân điểm nhẹ, ba người bay ra khỏi Đại Uyên Hiến, tiến vào vùng đất tăm tối trước mặt.
Từ quang minh trở về hắc ám, tâm lý có hơi không thoải mái, nhưng Lục Châu biết rõ cần phải nhanh chóng rời khỏi nơi nguy hiểm này. Xung quanh Đại Uyên Hiến rõ ràng có nhiều lực lượng cường đại đang ẩn nấp, Lục Châu không muốn hao tổn tấm Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong nên chỉ có thể tăng tốc rời đi.
Ba người bay được một lát liền nhìn thấy bên dưới có tên cự nhân ba đầu đang trừng mắt nhìn mình, xung quanh hắn còn có vô số tộc nhân Tam Thủ tay cầm trường mâu, mũi mâu toả ra hồng quang nhàn nhạt.
“Sư phụ.” Tiểu Diên Nhi lo lắng hô.
“Đừng sợ, đến gần vi sư.” Lục Châu không thèm để đám người này vào mắt.
Bầy đàn Tam Thủ tộc càng lúc càng nôn nóng, chờ đợi mệnh lệnh của thủ lĩnh. Tên cự nhân có khuôn mặt dữ tợn vừa mới nâng tay lên, phía chân trời đã truyền tới âm thanh uy nghiêm:
“Không được vô lễ.”
Bốn chữ âm vang hữu lực dội tắt cảm xúc xao động của tộc nhân Tam Thủ, cự nhân ba đầu cúi thấp đầu, đám tộc nhân đồng loạt thả trường mâu xuống.
Lục Châu quay đầu nhìn ra sau lưng, chỉ thấy Hồng Tiệm xoè đôi cánh trắng, trên cánh lập loè từng điểm tinh quang xua tan hắc ám bên dưới.
Đây là… thánh nhân chi quang, mà còn là quang mang cực kỳ cường thịnh.
Ba người Lục Châu bay về nơi xa, biến mất trong màn đêm.
Hồng Tiệm thu hồi cánh, thản nhiên nói với một tên vũ nhân. “Truyền thư cho Bạch Đế, khách quý đã trở về.”
“Vâng.”
“Những người còn lại theo ta.”
Bốn tên vũ nhân và Hồng Tiệm đồng thời biến mất.
. . .
Trở lại ngọn núi kia, Lục Châu đưa mắt nhìn xung quanh.
Rỗng tuếch.
Tiểu Diên Nhi lo lắng nói: “Người đâu cả rồi?”
“Đừng lo, bọn hắn có ngọc phù, rất có thể đã trở lại Thiên Khải Chi Trụ ở Đôn Tang.” Lục Châu nói.
Tiểu Diên Nhi gật đầu: “Không có dấu vết đánh nhau, nói rõ bọn họ đã rút lui an toàn.”
Hồng hộc…
Hải Loa giật mình chỉ lên không trung: “Trên trời.”
Lục Châu ngẩng đầu, thấy được một con cự thú khổng lồ đến mức khó có thể miêu tả đang bay vờn quanh Thiên Khải Chi Trụ. Sải cánh của nó hoàn toàn che khuất không trung.
“Đi!”
Lục Châu thi triển thần thông đại na di, mang theo hai đồ đệ cấp tốc rời đi.
Không biết đã phi hành bao lâu, mãi cho đến khi không còn nhìn thấy con quái vật kia, Lục Châu mới dừng lại trên một ngọn núi rồi lấy phù chỉ ra thiêu đốt.
Chương 1827 Chặn đường vây giết
Hình ảnh xuất hiện.
Mấy người Lục Ly khom người nói: “Các chủ, trên bầu trời Đại Uyên Hiến xuất hiện thánh hung nên chúng ta phải rút lui về sau ba ngàn dặm.”
Lục Châu gật đầu nói: “Ừm, các ngươi làm rất đúng.”
“Các chủ, hiện tại ngài đang ở đâu?” Lục Ly hỏi.
“Bản toạ đã rời khỏi Đại Uyên Hiến.”
“Vậy chúng ta ở yên chỗ này chờ Các chủ.” Lục Ly lấy phù chỉ ra vỗ xuống mặt đất, lưu lại một tấm phù định vị.
Lục Châu phất tay áo, hình ảnh biến mất. Ba ngàn dặm không xa, rất nhanh sẽ đuổi kịp bọn hắn.
“Tiếp tục lên đường.”
“Vâng.”
Ba người vạch phá bầu trời, bay xuyên qua dãy núi dày đặc. Sương mù mông lung khiến không gian trở nên mơ mơ hồ hồ.
Một khắc đồng hồ sau.
Trong làn mê vụ phía trước bỗng truyền tới một giọng nói trầm thấp: “Các vị khách nhân tôn kính muốn đi nơi nào?”
Lục Châu nâng tay ra hiệu Tiểu Diên Nhi và Hải Loa dừng lại rồi trầm giọng hỏi: “Là ai?”
“Ta đã chờ các vị thật lâu.”
Từng đạo thân ảnh màu trắng xuất hiện ở trước mặt, xuyên qua tầng mê vụ, ba người nhìn thấy rõ thân ảnh của đối phương.
“Hồng Tiệm?” Tiểu Diên Nhi nói.
Hồng Tiệm mỉm cười nhìn ba người. “Ta đã nghiêm túc suy nghĩ, quy củ của Đại Uyên Hiến không thể phá vỡ. Cho nên… nha đầu này phải trở về cùng ta.”
Lục Châu nói: “Cần gì phải phí công sức như vậy? Sao không chọn ra tay trong Đại Uyên Hiến?”
“Thiên Khải Chi Trụ ở Đại Uyên Hiến đã lưu lại hình ảnh các vị rời đi, đồng thời báo cho Bạch Đế.” Hồng Tiệm đáp.
Ý tứ đã rất rõ ràng. Bọn hắn e ngại Bạch Đế nên không ra tay trong Đại Uyên Hiến. Hiện tại là ở bên ngoài, chết thì cũng đã chết, sẽ không ai biết là bọn hắn làm.
Lục Châu gật đầu.
Hồng Tiệm hơi kinh ngạc hỏi: “Ngươi không bất ngờ sao?”
“Sao phải bất ngờ?” Lục Châu đạm nhiên đáp, “Lão phu đã sớm đoán được các ngươi sẽ đến.”
Cặp cánh Hồng Tiệm khẽ động. Bốn tên vũ nhân sau lưng bay ra chặn ở các phương hướng khác nhau. Hồng Tiệm tiếc rẻ lắc đầu: “Nếu đã dự đoán được, vì sao còn lựa chọn con đường này?”
“Đường gì?” Lục Châu bình thản hỏi lại.
“Đương nhiên là tử lộ.”
Hồng Tiệm nhìn Tiểu Diên Nhi: “Nha đầu, thiên phú của ngươi không tồi, đáng tiếc lại theo sai người. Ta có thể cho ngươi một cơ hội cuối để gia nhập Vũ tộc. Về phần những người khác…” Hắn liếc mắt nhìn về phía Hải Loa, “Đừng trách chúng ta vô tình.”
“Ngươi muốn giết lão phu?”
“Tu hành giới xưa nay đều vậy. Tu vi ngươi hẳn là không tệ mới có thể lặn lội đường xa đến được nơi này. Dù Bạch Đế là chỗ dựa của ngươi, nhưng mà… nước xa không cứu được lửa gần.”
“Làm sao ngươi dám chắc lão phu không có thủ đoạn để lại manh mối cho Bạch Đế biết?”
“Vô dụng thôi.” Hồng Tiệm lắc đầu, “Sau khi ngươi chết, mặc kệ ngươi lưu lại cái gì thì đều sẽ bị dây leo trong khu vực này xâm chiếm toàn bộ. Nơi này là Lạc Thần Sơn, là nơi thượng cổ thần minh Xa Bỉ vẫn lạc, tử khí nồng đậm đệ nhất thiên hạ. Đây cũng là nơi chôn thây các ngươi.”
“Khẩu khí thật lớn.”
“Tu vi cao thì khẩu khí lớn. Ngươi chỉ là một tiểu thánh, quen ra vẻ cao cao tại thượng trong cửu liên nên cho rằng có thể làm càn ở Đại Uyên Hiến?”
Hồng Tiệm đã sớm nhìn Lục Châu không vừa mắt, chẳng qua là vì nể mặt Bạch Đế và Minh Đức trưởng lão nên mới không nói gì. Nay đôi bên đã trở mặt thì chẳng cần phải che giấu thêm nữa.
“Chỉ bằng một mình ngươi?”
“Một mình ta là đủ.” Hồng Tiệm giang rộng cánh, hào quang nhàn nhạt toả ra.
Cặp cánh trắng toát tựa như trường bào của thiên sứ mà nhân loại vẫn thường ảo tưởng. Đáng tiếc, trên đời này không có thứ gì thật sự hoàn mỹ. Cũng như tuyết trắng, nhìn thì trắng tinh sạch sẽ nhưng kỳ thực lại ẩn chứa mọi thứ dơ bẩn trên trời.
Hồng Tiệm phất tay. Bốn tên vũ nhân đồng loạt xông tới nhưng ba người Lục Châu đột nhiên biến mất tại chỗ.
“Hả?” Hồng Tiệm biến sắc, trầm giọng nói, “Tản ra!”
“Muộn.”
Hồng Tiệm đột nhiên cảm giác được sau lưng có cỗ sức mạnh nguy hiểm đánh tới. Cánh quét ngang, hắn xoay người nhìn lại, phát hiện Tiểu Diên Nhi và Hải Loa đã đứng cách xa ngàn mét, trong tay cầm một khối ngọc phù.
Oanh!
Chưởng ấn của Lục Châu đánh tới, Hồng Tiệm lăng không tránh né. Bốn tên vũ nhân cấp tốc vọt ra bốn hướng, tốc độ bọn hắn nằm ngoài dự đoán của Lục Châu.
“Không ngờ ngươi đã lĩnh ngộ đại quy tắc.” Hồng Tiệm nói.
Chỉ có lĩnh ngộ đại quy tắc mới có thể thần không biết quỷ không hay xuất hiện sau lưng hắn.
Lục Châu liếc nhìn bốn tên vũ nhân, thân ảnh lại biến mất lần nữa rồi xuất hiện sau lưng Hồng Tiệm. “Tự phụ phải trả giá đại giới.”
Năm ngón tay như thái sơn áp xuống.
Hồng Tiệm nhướng mày, đôi cánh giương ra ngàn trượng khiến không gian đột nhiên ngưng kết! Trong khoảnh khắc đó, hắn đưa mắt nhìn về phía Tiểu Diên Nhi.
Tiểu Diên Nhi giật mình, bóp chặt ngọc phù trong tay. Nhưng không gian đang bị ngưng kết, nàng không cách nào bóp vỡ được ngọc phù.
Hai tên vũ nhân bắn vọt về phía nàng nhanh như lưu tinh. Tiểu Diên Nhi hốt hoảng ngẩng đầu: “Sư phụ!”
Nhưng lúc này nàng phát hiện sư phụ và Hải Loa đều bị ngưng kết giữa không trung, không thể nhúc nhích.
Hai tên vũ nhân đã bay tới, bốn cánh tay chộp về phía Tiểu Diên Nhi. Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, đột nhiên một đạo kim quang từ trên chém xuống!
Oanh!
Một người bịt mặt đang đứng chắn trước người nàng, quay đầu hỏi: “Không sao chứ?”
“Ngươi là ai?” Tiểu Diên Nhi hỏi.
“Việc này không quan trọng.”
Cùng lúc đó, Lục Châu đang bị ngưng kết trong không gian, không ngừng mặc niệm thần thông Thiên thư để khôi phục. Dù hắn chỉ bị dừng lại trong nháy mắt nhưng đòn tấn công của Hồng Tiệm đã đến trước mặt.
Oành!
Lục Châu theo bản năng gọi ra Phật Tổ kim thân, đáng tiếc kim thân chỉ duy trì được mấy giây đã tiêu tán, Lục Châu bị lực đàn hồi đánh bay ra xa ngàn mét.
Hồng Tiệm lặng lẽ nói: “Hay cho một tên tiểu thánh nhân, lại có thể hoá giải đạo lực lượng của ta nhanh như vậy.”
Nói xong, Hồng Tiệm quay đầu nhìn về phía người bịt mặt. “Ngươi là ai?”
“Không ngờ đường đường là đại thánh nhân Vũ tộc cũng làm ra trò hèn hạ bẩn thỉu như vậy.” Người bịt mặt khàn khàn nói.
Hồng Tiệm cau mày: “Ngươi biết thật nhiều.”
Chương 1828 Tiểu thánh nhân
“Ngươi không sợ ta báo cáo việc này cho Bạch Đế?” Người bịt mặt nói.
“Vậy cũng phải có chứng cứ mới được.” Hồng Tiệm nhếch mép cười.
“Điếc không sợ súng nhỉ, thú vị thật.”
Lục Châu vừa ổn định khí huyết cuồn cuộn vừa nhìn về phía người bịt mặt. Tuy không rõ thân phận người này nhưng ít nhất bây giờ hắn không phải là phe đối địch.
Lục Châu nhìn về phía Hồng Tiệm: “Kẻ nào dám động đến đồ nhi của lão phu, lão phu nhất định chém hắn thành muôn mảnh.”
Lời này cũng là nói với người bịt mặt.
Tiểu Diên Nhi cười nói: “Sư phụ, đồ nhi không sao.” Nàng nắm lấy Hải Loa, thi triển Thất Tinh Thải Vân Bộ liên tục di chuyển trong không trung.
Người bịt mặt kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía nàng. “Xem ra ta đã coi nhẹ nha đầu này.”
Vừa rồi không gian ngưng kết vô hiệu đối với Tiểu Diên Nhi, thánh nhân chi quang của cao thủ Vũ tộc cũng không ảnh hưởng đến nàng một chút nào.
Hồng Tiệm cười nói: “Không hổ là người được Đại Uyên Hiến tán đồng.”
Người bịt mặt hỏi: “Hồng Tiệm, đây chính là lý do hôm nay ngươi muốn giết người?”
“Nếu đã biết thì cũng lưu lại đi.” Hai cánh Hồng Tiệm lại giang ra, không trung xuất hiện một vòng xoáy cực đại. Bốn tên vũ nhân cũng làm ra động tác y hệt.
Không gian quy tắc thi triển đến cực hạn, bắn về phía các địch nhân.
Hư ảnh người bịt mặt loé lên rồi biến mất. Tiểu Diên Nhi hoảng sợ, quả quyết bóp nát ngọc phù trong tay.
Quang hoa vừa sáng lên, Hồng Tiệm đã vạch phá không gian đi tới, trầm giọng nói: “Ngươi không đi được.”
Lực lượng trong ngọc phù bị hắn dùng quy tắc không gian áp chế.
Đúng lúc này, một thanh âm uy nghiêm từ trên đầu hắn vọng xuống: “Cút!”
Chưởng ấn kim sắc chói mắt ẩn chứa lam quang đánh xuống, xuyên qua quy tắc không gian đập vào mặt Hồng Tiệm.
Oanh!
Đại Thành Nhược Khuyết đánh Hồng Tiệm văng vào dãy núi ở đằng xa.
Tiểu Diên Nhi và Hải Loa tránh thoát được, mừng rỡ hô: “Sư phụ!”
Bốn tên vũ nhân thấy vậy vội vàng vọt tới, nhưng người bịt mặt lại xuất hiện, tung ra bốn cước. Phanh phanh phanh phanh!
Cả bốn người đều hộc máu rơi thẳng xuống đất.
Người bịt mặt khàn khàn nói với Lục Châu: “Ngươi đối phó với Hồng Tiệm, ta xử lý bốn tên điểu nhân này.”
Lục Châu không để ý đến hắn.
“Ngươi chỉ có thể tín nhiệm ta.” Nói xong, người bịt mặt đã lao xuống chỗ bốn tên điểu nhân.
Lúc này Hồng Tiệm đã chật vật bay vọt trở về, điên cuồng đánh thẳng về phía Lục Châu.
Lục Châu ném ra Thời Chi Sa Lậu, lam quang điện hồ càn quét toàn bộ Lạc Thần Sơn. “Định!”
Diện tích bao trùm của Thời Chi Sa Lậu đã lên tới vạn mét, hoàn toàn vượt xa Nhạc Kỳ lúc trước. Trong lòng Lục Châu cũng cảm thấy kinh ngạc, chẳng lẽ là do khai thập nhất diệp?
Người bịt mặt vừa vọt tới chỗ bốn tên vũ nhân, thấy điện hồ cũng ảnh hưởng tới mình bèn bất đắc dĩ mắng một câu: “Lão già nhà ngươi! Có thể đừng ra tay hung ác như vậy không hả?!”
Sau đó hắn dứt khoát đứng yên không nhúc nhích, từ bỏ chống cự.
Biết rõ thời gian quý giá, thân ảnh Lục Châu như thiểm điện xuất hiện ở trước mặt Hồng Tiệm.
"Đại Vô Úy Ấn!"
"Đại Kim Cương Luân Thủ Ấn!"
"Cửu Tự Chân Ngôn Ấn!"
"Tuyệt Thánh Khí Trí!"
Mỗi một chưởng ấn đều mang theo lực lượng Thiên Tướng đánh vào lồng ngực Hồng Tiệm. Cuối cùng, Lục Châu lấy Vị Danh Kiếm ra, truyền lực lượng Thiên Tướng vào rồi chém mạnh xuống.
“Vạn Vật Quy Nguyên!”
Phốc ——
Hồng Tiệm bị đánh văng ra xa, toàn thân đẫm máu. Đúng lúc này thời gian ngưng kết của Thời Chi Sa Lậu cũng kết thúc. Trong mắt Hồng Tiệm không kịp nhìn thấy Lục Châu xuất chiêu đã thấy toàn thân mình trọng thương, máu me đầm đìa.
Hai mắt hắn trợn trừng lên: “Ngươi… ngươi sao có thể chỉ là tiểu thánh nhân!”
Lục Châu trầm giọng quát: “Ngươi biết quá trễ.”
Hồng Tiệm gian nan nhìn về phía bốn tên vũ nhân đang bị người bịt mặt ngược lên ngược xuống, rốt cuộc lau đi máu tươi bên khoé miệng, quả quyết nói:
“Mặc kệ thế nào, hôm nay ngươi cũng phải chết.”
Thân thể Hồng Tiệm từ từ biến thành màu đỏ như máu, hai cánh cũng đỏ sẫm lại như sắp cháy lên.
Tiểu Diên Nhi đang không ngừng tránh né trên không trung, thấy vậy cũng nhăn mặt nói: “Sư phụ, mau đánh chết hắn đi! Thật đáng ghét, lại còn biến thân!”
Nàng có cảm giác một khi biến thân, Hồng Tiệm sẽ càng thêm lợi hại.
Hồng Tiệm đột nhiên thi triển đạo lực lượng không gian, phương hướng đánh tới là Tiểu Diên Nhi. Nhưng hắn vừa xuất hiện trước mặt nàng thì Lục Châu cũng đã chắn ở phía trước.
Chưởng ấn đánh ra, Hồng Tiệm nhíu mày dùng đôi cánh đỏ ngăn lại.
Oanh! Chưởng ấn bị triệt tiêu.
Hồng Tiệm lại đạp không vọt đi, vạch phá không gian rồi xuất hiện đột ngột ở một vị trí khác.
Nhưng dù hắn xuất hiện ở đâu, Lục Châu đều có thể chắn ở trước mặt hắn, đồng thời đánh ra chưởng ấn.
Liên tục mấy lần, Hồng Tiệm càng lúc càng nôn nóng bất an, tần suất thi triển đạo lực lượng không gian càng nhiều thêm.
Oanh!
Sau khi Hồng Tiệm lại triệt tiêu đi một chưởng ấn, hắn giận dữ hét lên: “Hư không giam cầm!”
Xoẹt ——
Máu tươi trôi nổi giữa không trung đột nhiên dệt thành thiên địa lồng giam, bao vây Tiểu Diên Nhi và Hải Loa ở bên trong. Mà lồng giam càng lúc càng thu nhỏ lại.
“A?!” Tiểu Diên Nhi biến sắc, mang theo Hải Loa không ngừng va chạm khắp nơi, nhưng dù nàng va chạm mạnh thế nào cũng không phá vỡ được lồng giam kia.
Hồng Tiệm nở nụ cười chiến thắng: “Ta xem ngươi ứng phó ra sao? Tiểu thánh vĩnh viễn chỉ là tiểu thánh.”
Thấy lồng giam đang thít chặt lại, tâm tình Hồng Tiệm tốt hơn rất nhiều. Đáng tiếc đúng lúc này hắn lại nghe được một tiếng: “Định.”
Thời Chi Sa Lậu lại khuếch tán ra điện hồ còn cường đại hơn cả lần trước.
Người bịt mặt tức giận ngẩng đầu mắng: “Thật đáng ghét!”
Có thể chờ ta đánh xong đám người chim này rồi hãy định ta hay không?!
Lần này Thời Chi Sa Lậu bao trùm phương viên năm vạn mét. Toàn bộ phi cầm tẩu thú trong rừng đều hoá thành pho tượng, lá đang rơi cũng dừng ở không trung.
Lục Châu lấy Vị Danh Kiếm ra, xuất hiện trước mặt Hồng Tiệm.
Toàn bộ các chiêu thức tinh diệu nhất đều trút xuống trong nháy mắt, Kiếm Ý Vô Ngân, Tuyết Mạn Thiên Sơn, Quy Khứ Lai Hề Nhập Tam Hồn, Vạn Vật Quy Nguyên…
Mỗi một đạo kiếm cương đều dài đến mấy ngàn trượng, vô số kiếm cương xuyên thủng lồng ngực Hồng Tiệm. Ngực hắn lúc này chỉ còn là một lỗ máu thật lớn.
Chương 1829 Giết thánh
Thời gian khôi phục, khu vực vạn mét xung quanh đều bị san bằng thành bình địa, hơn trăm ngọn núi cao ngàn trượng đều bị chém nát, cổ thụ ngã rầm rập xuống đất.
Lạc Thần Sơn cũng bị cắt nhỏ thành vô số khối đất đá, tựa như đậu hũ bị giày vò.
Người bịt mặt hoàn toàn cạn lời: “Có cần phải như vậy không?”
Vì phòng ngừa Hồng Tiệm lại tự chữa lành, Lục Châu lao vọt xuống đến trước mặt hắn.
Hồng Tiệm nhìn Lục Châu, trong mắt ngập tràn tia máu và điên cuồng, đột nhiên hét lên một tiếng: “Bạo!!!”
Một hạt châu bay ra trước mặt Lục Châu, bộc phát lực lượng mạnh chưa từng thấy.
Người bịt mặt cả kinh hô lên: “Thiên Hồn Châu?! Khốn kiếp!”
Oanh!!!
Lần này xong đời! Đại thánh nhân tự bạo không phải chuyện đùa đâu.
Người bịt mặt không kịp nghĩ cách cứu viện Lục Châu và Tiểu Diên Nhi, không còn tiếp tục giữ lại thực lực, hắn co rụt về sau, toàn thân tiêu thất!
Tiểu Diên Nhi kéo theo Hải Loa bỏ chạy, Phạm Thiên Lăng quấn quanh người hai nàng không ngừng lấp loé ra xa.
Ngọc phù đã vỡ vụn từ trước, không còn tác dụng dịch chuyển. Mặc kệ nàng trốn thế nào, lực lượng phong bạo kia vẫn bao trùm toàn bộ Lạc Thần Sơn, nhào về phía các nàng.
Tiểu Diên Nhi cắn răng nói: “Để ta chặn!”
Nàng gọi ra Tinh Bàn, kim sắc Tinh Bàn toả quang mang rạng rỡ che chắn ở phía trước.
Hải Loa thất thanh hô lên: “Hai mươi Mệnh Cách?!”
Xoẹt ——
Lực đẩy cường đại đánh vào Tinh Bàn, hai nàng bị bắn ra xa vạn mét.
Tiểu Diên Nhi đã dốc hết toàn lực, Tinh Bàn bị lõm vào, suýt chút nữa nàng đã mất đi một Mệnh Cách. Hải Loa cũng gọi ra Tinh Bàn chồng chất lên nhau, cùng Tiểu Diên Nhi ngăn trở dư uy.
Sóng xung kích qua đi, thiên địa từ từ an tĩnh lại.
Tiểu Diên Nhi thở hồng hộc, sau lưng áo ướt đẫm mồ hôi lạnh. Cho dù là hai mươi Mệnh Cách cũng rất khó có thể chống đỡ được Thiên Hồn Châu của đại thánh nhân tự bạo. Các nàng sống sót sau tai nạn đều là nhờ may mắn.
Hai người mở to mắt nhìn về phía trước, hô hấp dồn dập. “Sư phụ…”
Tiểu Diên Nhi lo lắng nói: “Muội chờ ở đây, để ta đi cứu sư phụ.”
“Cửu sư tỷ, tỷ không thể làm thế!” Hải Loa giữ nàng lại.
“Ta có thể, ta đã hai mươi Mệnh Cách rồi.”
“Không ngờ tỷ lại ẩn giấu tu vi, từ bao giờ mà tỷ học xấu như tứ sư huynh thế? Qua Mệnh Quan lúc nào?” Hải Loa vẫn giữ chặt lấy nàng, “Tỷ như vậy sẽ khiến sư phụ lo lắng đó!”
Hải Loa có chút mất mát vì Tiểu Diên Nhi giấu diếm cả nàng. Giữa hai người từ trước đến nay đều không có bí mật mà!
Tiểu Diên Nhi nói: “Hiện tại không có thời gian giải thích, ta phải cứu sư phụ!”
Hải Loa nhìn về phía chiến trường. Lạc Thần Sơn bây giờ chỉ còn lại một hố sâu thật lớn, xung quanh là mặt đất lồi lõm tan nát, chẳng còn một ngọn núi hay thân cây nào trụ nổi.
Không biết qua bao lâu, tầm nhìn từ từ khôi phục, mê vụ tản ra.
Lục Châu bình yên vô sự lăng không trôi nổi trong tầng trời thấp, tay chắp sau lưng nhìn về phía Hồng Tiệm với vẻ lạnh nhạt.
Cặp mắt Hồng Tiệm như lồi ra trừng trừng nhìn Lục Châu, toàn thân đầy máu. Hai người cứ thế đối mặt nhìn nhau.
Rốt cuộc Hồng Tiệm chống đỡ không nổi nữa, rơi xuống đất. Hắn quỳ lên, hai tay cố đỡ lấy thân thể, từng giọt máu tươi rơi xuống, lỗ máu ở giữa ngực không hề có dấu hiệu lành lặn.
“Ha ha ha…”
Hồng Tiệm buồn bã cười một hồi, bờ môi khẽ run: “Ta… hình như ta đã biết… ngươi là ai…”
Lục Châu không nói gì, đáp xuống đất đi tới bên cạnh Thiên Hồn Châu.
Hồng Tiệm mỉm cười nói: “Có thể chết trong tay ngài… là vinh hạnh của ta.”
Roạt ——
Toàn thân Hồng Tiệm đông kết lại. Rắc! Thân thể hắn vỡ tan, hoá thành một đống bã vụn.
[Ting — đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 80.000 điểm công đức, địa giới thưởng thêm 20.000 điểm, chủng tộc thưởng thêm 20.000 điểm.]
Nhìn bã vụn thi thể dưới mặt đất, Lục Châu lắc đầu than nhỏ: “Đã biết như vậy sao còn làm thế?”
Lục Châu vung tay lên, viên Thiên Hồn Châu ảm đạm không còn ánh sáng bay vào lòng bàn tay.
Đây là đồ tốt, nếu có thể giống như Thiên Hồn Châu của Thiên Ngô giúp hắn một lần khai bốn Mệnh Cách thì rất có thể sẽ gia tăng hạn mức trong Mệnh Cung.
“Sư phụ.”
Tiểu Diên Nhi và Hải Loa vội vàng bay xuống, trên mặt tràn đầy kinh ngạc nhìn về phía hố sâu. Lúc này trong hố sâu chỉ còn lại một đống bã vụn, hai nàng cũng không biết nên nói gì.
“Các ngươi không sao chứ?” Lục Châu hỏi.
“Không sao ạ.” Hải Loa bước lên hỏi, “Sư phụ, người thì sao?”
“Vi sư không có việc gì. Thánh nhân còn chưa làm gì được vi sư.” Lục Châu lạnh nhạt nói.
Ngoại trừ khúc cuối khi Hồng Tiệm tự bạo, Lục Châu chỉ tổn thất một tấm thẻ Miễn Dịch Sát Thương. Nếu không phải vì cố kỵ Tiểu Diên Nhi và Hải Loa thì Lục Châu đã thắng nhanh hơn thế.
Ngay cả Lục Châu cũng đã đánh giá thấp lam pháp thân của mình. Sau khi tấn thăng thành thánh, chỉ cần biết cách sử dụng hợp lý thì hắn có thể điều động lực lượng Thiên Tướng cuồn cuộn không ngừng.
“Sư phụ, cửu sư tỷ cố ý ẩn giấu tu vi đó… Nàng đã hai mươi Mệnh Cách rồi, chẳng trách lần nào cũng chạy nhanh như vậy!” Hải Loa tố cáo.
“Ồ?” Lục Châu liếc mắt nhìn Tiểu Diên Nhi.
Tiểu Diên Nhi gãi đầu nói: “Sư phụ, đồ nhi không có cố ý che giấu. Chỉ là… đồ nhi sợ bị người mắng thôi.”
Lúc trước khi nàng khai Mệnh Cách, dù rằng không đau nhưng Lục Châu vẫn luôn khuyên bảo nàng đừng vì lợi trước mắt mà phải cẩn thận tiến hành theo chất lượng.
Xem ra tiểu nha đầu nghe vào tai này rồi bay ra tai khác.
“Tinh Bàn.” Lục Châu nói.
“Nha.” Tiểu Diên Nhi ngoan ngoãn gọi ra Tinh Bàn, thu hồi ba mươi sáu hình tam giác che chắn trên bề mặt.
Hai mươi khu vực Mệnh Cách sáng lên, mỗi Mệnh Cách đều toả sáng sặc sỡ đến loá cả mắt.
Lục Châu hỏi: “Ngươi khai Mệnh Cách thật sự không gặp chút vấn đề nào?”
Tiểu Diên Nhi nói: “Có nha.”
Lục Châu gật đầu, như vậy mới phù hợp với lẽ thường. Dù ngươi là thiên tài cỡ nào thì con đường tu hành cũng phải có chút bấp bênh mới phải chứ.
“Vấn đề gì?” Thừa dịp này phải phát hiện ra vấn đề của nàng rồi tìm cách xử lý mới được.
Tiểu Diên Nhi đáp: “Đồ nhi thiếu Mệnh Cách Chi Tâm tốt.”
“. . .”
Chương 1830 Thân phận của người bịt mặt
Lục Châu vốn muốn nhân cơ hội răn dạy nàng hai câu, vừa nghe đến đó bèn ngậm đắng nuốt cay nhịn xuống.
Có lẽ… trên đời này thật sự có thiên tài tồn tại. Chỉ là không phải hắn.
Tiểu Diên Nhi nói: “Khi đồ nhi khai Mệnh Cách thứ mười tám từng cảm thấy có chút khó chịu, về sau thì hết hẳn.”
Lục Châu hồ nghi đến cực điểm. Chính mình đã rất không phù hợp thói thường rồi, sao Tiểu Diên Nhi lại càng bất thường như thế?
“Ngươi thông qua Mệnh Quan từ bao giờ?” Lục Châu hỏi.
Tiểu Diên Nhi lại cúi đầu, lí nhí đáp: “Hình như đồ nhi không cần… không cần thông qua Mệnh Quan hay sao ấy?”
“? ? ?”
“Sư phụ, không phải người từng nói, bản chất của việc thông qua Mệnh Quan chính là để cường hoá Mệnh Cung, khiến nó có thể tiếp nhận càng nhiều Mệnh Cách Chi Tâm hay sao?” Tiểu Diên Nhi nghi hoặc hỏi.
“Đúng là như thế.”
“Nhưng đồ nhi có đau đâu.” Tiểu Diên Nhi nói.
“. . .”
Lục Châu cảm thấy không muốn nói chuyện với Tiểu Diên Nhi nữa. Có lẽ để nàng xuất sư là đúng.
Càng quản càng thêm tức giận thôi! Mặc kệ nàng đi vậy, mỗi người có một con đường tu luyện khác nhau, con cháu tự có phúc của chúng nó.
Nhìn ra được sư phụ nghi hoặc, Tiểu Diên Nhi giải thích: “Đồ nhi cũng không biết là chuyện gì xảy ra, mỗi khi cảm thấy thân thể không thoải mái, đồ nhi sẽ tu luyện Thái Thanh Ngọc Giản. Mỗi lần như vậy Thái Thanh Ngọc Giản đều có thể lấp đầy Mệnh Cung rồi cường hoá nó. Sư phụ, người nhìn đi…”
Ông ——
Tiểu Diên Nhi gọi ra liên toạ rồi vận chuyển khẩu quyết Thái Thanh Ngọc Giản.
Mệnh Cung trong liên toạ bình tĩnh như mặt hồ, bóng như gương soi phản chiếu thân ảnh của ba người. Từng đạo gợn sóng nho nhỏ bắt đầu xuất hiện, không ngừng lan tràn bốn phía rồi vỗ vào thành Mệnh Cung, khiến nó càng thêm vững chắc.
“. . .”
Công pháp này đúng là không đơn giản! Cộng thêm hạt giống Thái Hư và thiên phú của nàng, Tiểu Diên Nhi chẳng khác nào hổ mọc thêm cánh.
Đừng nói người khác, ngay cả Lục Châu cũng hâm mộ muốn chết.
Lục Châu nói: “Nếu đúng là như thế, chẳng phải ngươi sẽ có thể thoải mái khai Mệnh Cách, cho đến khi khai đủ ba mươi sáu Mệnh Cách hay sao?”
“Mỗi lần tu luyện Thái Thanh Ngọc Giản, có đôi khi nguyên khí cũng sẽ không cường hoá được Mệnh Cung, đồ nhi sẽ tu hành chậm lại. Chỉ là loại tình huống này cũng rất ít gặp. Hì hì…”
“. . .”
Hải Loa cảm thấy rất bi thương nha!
Đúng lúc này, nơi xa truyền đến tiếng vỗ tay bồm bộp.
Ba người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người bịt mặt ban nãy đã ra tay trợ giúp bây giờ lại xuất hiện. Hắn vừa đi tới vừa nói: “Lợi hại, lợi hại…”
Người này mặc hắc bào lại che kín mặt, âm thanh trầm thấp rất khó phân biệt là ai.
“Ngươi là kẻ nào?” Lục Châu hỏi.
Người bịt mặt trầm thấp cười: “Ngươi đoán đi.”
“Lão phu không rảnh chơi trò bí hiểm.” Phiền nhất là mấy kẻ cứ bắt đoán này đoán nọ, ai rảnh?
Người bịt mặt bất đắc dĩ lắc đầu, tháo khăn bịt mặt xuống rồi sửa sang lại mái tóc.
“Giải Tấn An? Sao lại là ngươi?” Lục Châu nghi hoặc.
Lần trước đã cảm thấy hắn xuất hiện rất kịp thời, lần này lại như thế. Nào có chuyện trùng hợp như vậy?
“Sao lại không thể là ta?” Giải Tấn An nói, “Nếu không nhờ có ta, các ngươi gặp xui xẻo chắc rồi.”
“Làm sao ngươi biết lão phu ở đây?”
Giải Tấn An chắp tay nói: “Bởi vì ta đến từ Đại Uyên Hiến!”
Lục Châu bất ngờ nhìn hắn. Dọc theo con đường tiến vào Đại Uyên Hiến, Lục Châu chỉ thấy cự nhân ba đầu, vũ nhân và đám hung thú, không hề có nhân loại nào xuất hiện, không ngờ Giải Tấn An lại là người nơi này.
“Không chỉ có thế, cái gọi là Bạch Đế truyền thư cũng là đồ giả, là ta cố ý lừa dối đám vũ nhân kia. Nếu không nhắc nhở Minh Đức trưởng lão, các ngươi sẽ rất khó có thể rời khỏi Đại Uyên Hiến.”
Thì ra là có Giải Tấn An ở sau lưng trợ giúp.
“Không cần cảm kích ta, trước nay ta đều rộng lượng như vậy đó. Mặc dù các ngươi lấy dạ tiểu nhân để đo lòng quân tử nhưng mà ta sẽ không tính toán. Nếu có thể nói xin lỗi một tiếng thì ta càng vui hơn.” Giải Tấn An hếch cằm nói.
Lục Châu khẽ nhíu mày. Vốn trong lòng còn cảm thấy áy náy với hắn, vừa nghe được câu này thì hoàn toàn không còn sót lại chút nào.
“Ngươi không sợ lão phu mách lại với lão đầu Minh Đức kia à?” Lục Châu lườm hắn một cái.
“…Ách?” Giải Tấn An sửng sốt. Lúc này hắn mới ý thức được mình vừa làm ra một hành vi cực kỳ ngu xuẩn, đưa nhược điểm vào tay kẻ khác.
“Ngươi sẽ không vong ân phụ nghĩa như vậy chứ?” Giải Tấn An trừng mắt nhìn Lục Châu.
“Lão phu là ai, ngươi nên hiểu rõ mới phải.” Lục Châu thản nhiên đáp.
Biểu tình trên mặt Giải Tấn An lập tức thay đổi, cố nặn ra một nụ cười: “…Ta chỉ là nói đùa thôi mà, xin lỗi hay không không quan trọng. Nói chính sự nha, ta thật không ngờ các ngươi lại đến Đại Uyên Hiến. Lá gan lớn quá đi!”
“Đến Đại Uyên Hiến là một trong những kế hoạch của lão phu.”
“Nhưng quá sớm.” Giải Tấn An nói, “Nếu không phải ta hiếu kỳ vì nghe nói có người của Bạch Đế giá lâm thì còn không biết đó là các ngươi! Minh Đức trưởng lão rất không đơn giản, hắn là đạo thánh mạnh nhất trong Vũ tộc. Hồng Tiệm là tay chân dưới trướng hắn, ngươi giết Hồng Tiệm rồi, nhất định phải cẩn thận bị hắn trả thù.”
Lục Châu tự tin nói: “Nếu hắn còn dám tới, lão phu khiến hắn có đi không có về.”
Giải Tấn An gật đầu: “Ta không ngờ tu vi của ngươi lại tịnh tiến nhanh như vậy… Còn nữa, Thiên Hồn Châu của Hồng Tiệm đã bị tổn hại, không dùng được đâu.”
Lục Châu lấy Thiên Hồn Châu ra xem, lúc này nó cực kỳ ảm đạm, cảm giác bên trong không có chút năng lượng nào.
Giải Tấn An nói: “Hồng Tiệm phóng thích toàn bộ năng lượng trong Thiên Hồn Châu ra để tự bạo vẫn không giết được ngươi. Nếu hắn còn sống thì còn có thể kích hoạt Thiên Hồn Châu lần nữa, nhưng đáng tiếc.”
Nhìn bóng lưng ba người đã bay đi xa, hai mắt Minh Đức trưởng lão toả ra ánh sáng. “Hồng Tiệm.”
“Trưởng lão có gì phân phó?”
“Ngươi đi tiễn khách quý. Nhớ kỹ, phải làm cho tốt vào.” Minh Đức trưởng lão thản nhiên nói, trên mặt vẫn mang nụ cười nhàn nhạt.
“Vâng.”
Hồng Tiệm xoay người, gọi thêm năm tên tộc nhân Vũ tộc, đồng loạt lao đi.
. . .
Cấu tạo bên trong Thiên Khải Chi Trụ ở Đại Uyên Hiến rất phức tạp, nếu không có người dẫn đường sẽ rất dễ bị lạc.
Khi ba người đi tới giao lộ, Hồng Tiệm dẫn theo năm tên tộc nhân Vũ tộc bay tới, cười nói: “Ta tới đưa tiễn các vị.”
Lục Châu nhìn hắn, hỏi: “Các ngươi thường mang nhân loại tiến vào Thiên Khải Chi Trụ để khảo hạch?”
“Thỉnh thoảng thôi. Nếu ngày nào cũng có người tiến vào chắc ta sẽ bận chết mất.”
“Vì sao các ngươi lại canh giữ ở Đại Uyên Hiến?” Lục Châu kỳ quái hỏi.
Hồng Tiệm đáp: “Thời kỳ thượng cổ, đại địa phân tách khiến vô số sinh linh đồ thán, chỉ có Đại Uyên Hiến là an toàn nhất. Huống hồ gì nơi này còn là nơi duy nhất được ánh mặt trời chiếu tới.”
Đoàn người vừa nói vừa phi hành. Vừa bay ra khỏi Thiên Khải Chi Trụ, mấy người lại được tắm trong ánh mặt trời rực rỡ.
Tiểu Diên Nhi tán thưởng nói: “Nếu toàn bộ bí ẩn chi địa đều như thế thì tốt biết mấy.”
Hồng Tiệm mỉm cười đáp: “Đó là chuyện không thể nào.”
“Vì sao chứ?”
“Trời mà sập sẽ không có người nào chống đỡ được.”
Tiểu Diên Nhi nhìn sư phụ, phát hiện sư phụ cũng đang nhìn mình bèn ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Lục Châu nói: “Nếu thật có một ngày như vậy, Vũ tộc sẽ đi về đâu?”
“Đơn giản thôi. Trời sập thì thái dương sẽ tái hiện ở nhân gian. Đến lúc đó Vũ tộc chúng ta đến bất kỳ nơi nào trong cửu liên rồi xây dựng lại gia tộc là được.”
“Hiện tượng mất cân bằng chưa kết thúc, đi cửu liên thì làm được gì?”
“Vẫn tốt hơn là bị đập chết.” Hồng Tiệm nói.
Nghe vậy, Lục Châu bỗng bật cười ha hả, giọng hắn trầm thấp mà bình tĩnh dị thường: “Tính toán thật hay.”
Hồng Tiệm nói: “Như nhau thôi, so sánh với Bạch Đế thì Vũ tộc chúng ta cũng được xem là làm tròn trách nhiệm. Nhân loại chỉ trích Vũ tộc cao cao tại thượng, xem thường các tộc khác, nhưng người chống đỡ mảnh thiên địa này chính là Vũ tộc.”
Lục Châu không thèm tranh luận với hắn. Lập trường khác biệt thì tư duy cũng khác biệt, trong mắt Lục Châu thì việc chèo chống thiên địa chẳng có gì tốt. Hoàn cảnh sinh tồn trong bí ẩn chi địa ác liệt như thế, dù trời sập xuống thì có làm sao?
Rốt cuộc mấy người cũng bay tới lối ra Đại Uyên Hiến. Bên ngoài kia phủ kín một tầng sương mù đen kịt, xung quanh đều bị bóng tối bao trùm.
Lúc này Hồng Tiệm lại nhìn về phía Tiểu Diên Nhi nói: “Có một câu không biết có nên nói hay không?”
“Không nên.” Tiểu Diên Nhi ôm cánh tay sư phụ nói, “Sư phụ, chúng ta đi thôi.”
Hồng Tiệm: “. . .”
Bị ăn quả đắng nhưng Hồng Tiệm vẫn nói tiếp: “Nha đầu này được Đại Uyên Hiến tán đồng, chắc chắn sẽ trở thành đối tượng bị người người tranh đoạt. Vũ tộc có thể bồi dưỡng nàng, bảo hộ nàng. Một khi các ngươi rời khỏi Đại Uyên Hiến, những thế lực đứng trong bóng tối sẽ bắt đầu lộ ra răng nanh. Đối với bọn hắn mà nói, không thể sử dụng thì tốt nhất là huỷ diệt để không ai có được.”
Sau lưng hắn, năm tên vũ nhân cũng nhìn chằm chằm vào Lục Châu, gương mặt không lộ ra biểu tình gì.
Trầm mặc một lúc, Lục Châu nói: “Ngươi đang uy hiếp lão phu?”
“Không dám!” Hồng Tiệm vội vàng khom người. “Ta chỉ nhắc nhở các vị một chút, Vũ tộc tôn trọng nhân tài, yêu quý nhân tài, đương nhiên sẽ không làm ra chuyện như vậy. Huống hồ gì nơi này là Đại Uyên Hiến, ai dám động thủ với người của Bạch Đế chứ. Việc nên nói ta đều đã nói xong, mời các vị rời đi.”
Lục Châu không thèm để ý tới hắn mà nói: “Đi thôi.”
Mũi chân điểm nhẹ, ba người bay ra khỏi Đại Uyên Hiến, tiến vào vùng đất tăm tối trước mặt.
Từ quang minh trở về hắc ám, tâm lý có hơi không thoải mái, nhưng Lục Châu biết rõ cần phải nhanh chóng rời khỏi nơi nguy hiểm này. Xung quanh Đại Uyên Hiến rõ ràng có nhiều lực lượng cường đại đang ẩn nấp, Lục Châu không muốn hao tổn tấm Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong nên chỉ có thể tăng tốc rời đi.
Ba người bay được một lát liền nhìn thấy bên dưới có tên cự nhân ba đầu đang trừng mắt nhìn mình, xung quanh hắn còn có vô số tộc nhân Tam Thủ tay cầm trường mâu, mũi mâu toả ra hồng quang nhàn nhạt.
“Sư phụ.” Tiểu Diên Nhi lo lắng hô.
“Đừng sợ, đến gần vi sư.” Lục Châu không thèm để đám người này vào mắt.
Bầy đàn Tam Thủ tộc càng lúc càng nôn nóng, chờ đợi mệnh lệnh của thủ lĩnh. Tên cự nhân có khuôn mặt dữ tợn vừa mới nâng tay lên, phía chân trời đã truyền tới âm thanh uy nghiêm:
“Không được vô lễ.”
Bốn chữ âm vang hữu lực dội tắt cảm xúc xao động của tộc nhân Tam Thủ, cự nhân ba đầu cúi thấp đầu, đám tộc nhân đồng loạt thả trường mâu xuống.
Lục Châu quay đầu nhìn ra sau lưng, chỉ thấy Hồng Tiệm xoè đôi cánh trắng, trên cánh lập loè từng điểm tinh quang xua tan hắc ám bên dưới.
Đây là… thánh nhân chi quang, mà còn là quang mang cực kỳ cường thịnh.
Ba người Lục Châu bay về nơi xa, biến mất trong màn đêm.
Hồng Tiệm thu hồi cánh, thản nhiên nói với một tên vũ nhân. “Truyền thư cho Bạch Đế, khách quý đã trở về.”
“Vâng.”
“Những người còn lại theo ta.”
Bốn tên vũ nhân và Hồng Tiệm đồng thời biến mất.
. . .
Trở lại ngọn núi kia, Lục Châu đưa mắt nhìn xung quanh.
Rỗng tuếch.
Tiểu Diên Nhi lo lắng nói: “Người đâu cả rồi?”
“Đừng lo, bọn hắn có ngọc phù, rất có thể đã trở lại Thiên Khải Chi Trụ ở Đôn Tang.” Lục Châu nói.
Tiểu Diên Nhi gật đầu: “Không có dấu vết đánh nhau, nói rõ bọn họ đã rút lui an toàn.”
Hồng hộc…
Hải Loa giật mình chỉ lên không trung: “Trên trời.”
Lục Châu ngẩng đầu, thấy được một con cự thú khổng lồ đến mức khó có thể miêu tả đang bay vờn quanh Thiên Khải Chi Trụ. Sải cánh của nó hoàn toàn che khuất không trung.
“Đi!”
Lục Châu thi triển thần thông đại na di, mang theo hai đồ đệ cấp tốc rời đi.
Không biết đã phi hành bao lâu, mãi cho đến khi không còn nhìn thấy con quái vật kia, Lục Châu mới dừng lại trên một ngọn núi rồi lấy phù chỉ ra thiêu đốt.
Chương 1827 Chặn đường vây giết
Hình ảnh xuất hiện.
Mấy người Lục Ly khom người nói: “Các chủ, trên bầu trời Đại Uyên Hiến xuất hiện thánh hung nên chúng ta phải rút lui về sau ba ngàn dặm.”
Lục Châu gật đầu nói: “Ừm, các ngươi làm rất đúng.”
“Các chủ, hiện tại ngài đang ở đâu?” Lục Ly hỏi.
“Bản toạ đã rời khỏi Đại Uyên Hiến.”
“Vậy chúng ta ở yên chỗ này chờ Các chủ.” Lục Ly lấy phù chỉ ra vỗ xuống mặt đất, lưu lại một tấm phù định vị.
Lục Châu phất tay áo, hình ảnh biến mất. Ba ngàn dặm không xa, rất nhanh sẽ đuổi kịp bọn hắn.
“Tiếp tục lên đường.”
“Vâng.”
Ba người vạch phá bầu trời, bay xuyên qua dãy núi dày đặc. Sương mù mông lung khiến không gian trở nên mơ mơ hồ hồ.
Một khắc đồng hồ sau.
Trong làn mê vụ phía trước bỗng truyền tới một giọng nói trầm thấp: “Các vị khách nhân tôn kính muốn đi nơi nào?”
Lục Châu nâng tay ra hiệu Tiểu Diên Nhi và Hải Loa dừng lại rồi trầm giọng hỏi: “Là ai?”
“Ta đã chờ các vị thật lâu.”
Từng đạo thân ảnh màu trắng xuất hiện ở trước mặt, xuyên qua tầng mê vụ, ba người nhìn thấy rõ thân ảnh của đối phương.
“Hồng Tiệm?” Tiểu Diên Nhi nói.
Hồng Tiệm mỉm cười nhìn ba người. “Ta đã nghiêm túc suy nghĩ, quy củ của Đại Uyên Hiến không thể phá vỡ. Cho nên… nha đầu này phải trở về cùng ta.”
Lục Châu nói: “Cần gì phải phí công sức như vậy? Sao không chọn ra tay trong Đại Uyên Hiến?”
“Thiên Khải Chi Trụ ở Đại Uyên Hiến đã lưu lại hình ảnh các vị rời đi, đồng thời báo cho Bạch Đế.” Hồng Tiệm đáp.
Ý tứ đã rất rõ ràng. Bọn hắn e ngại Bạch Đế nên không ra tay trong Đại Uyên Hiến. Hiện tại là ở bên ngoài, chết thì cũng đã chết, sẽ không ai biết là bọn hắn làm.
Lục Châu gật đầu.
Hồng Tiệm hơi kinh ngạc hỏi: “Ngươi không bất ngờ sao?”
“Sao phải bất ngờ?” Lục Châu đạm nhiên đáp, “Lão phu đã sớm đoán được các ngươi sẽ đến.”
Cặp cánh Hồng Tiệm khẽ động. Bốn tên vũ nhân sau lưng bay ra chặn ở các phương hướng khác nhau. Hồng Tiệm tiếc rẻ lắc đầu: “Nếu đã dự đoán được, vì sao còn lựa chọn con đường này?”
“Đường gì?” Lục Châu bình thản hỏi lại.
“Đương nhiên là tử lộ.”
Hồng Tiệm nhìn Tiểu Diên Nhi: “Nha đầu, thiên phú của ngươi không tồi, đáng tiếc lại theo sai người. Ta có thể cho ngươi một cơ hội cuối để gia nhập Vũ tộc. Về phần những người khác…” Hắn liếc mắt nhìn về phía Hải Loa, “Đừng trách chúng ta vô tình.”
“Ngươi muốn giết lão phu?”
“Tu hành giới xưa nay đều vậy. Tu vi ngươi hẳn là không tệ mới có thể lặn lội đường xa đến được nơi này. Dù Bạch Đế là chỗ dựa của ngươi, nhưng mà… nước xa không cứu được lửa gần.”
“Làm sao ngươi dám chắc lão phu không có thủ đoạn để lại manh mối cho Bạch Đế biết?”
“Vô dụng thôi.” Hồng Tiệm lắc đầu, “Sau khi ngươi chết, mặc kệ ngươi lưu lại cái gì thì đều sẽ bị dây leo trong khu vực này xâm chiếm toàn bộ. Nơi này là Lạc Thần Sơn, là nơi thượng cổ thần minh Xa Bỉ vẫn lạc, tử khí nồng đậm đệ nhất thiên hạ. Đây cũng là nơi chôn thây các ngươi.”
“Khẩu khí thật lớn.”
“Tu vi cao thì khẩu khí lớn. Ngươi chỉ là một tiểu thánh, quen ra vẻ cao cao tại thượng trong cửu liên nên cho rằng có thể làm càn ở Đại Uyên Hiến?”
Hồng Tiệm đã sớm nhìn Lục Châu không vừa mắt, chẳng qua là vì nể mặt Bạch Đế và Minh Đức trưởng lão nên mới không nói gì. Nay đôi bên đã trở mặt thì chẳng cần phải che giấu thêm nữa.
“Chỉ bằng một mình ngươi?”
“Một mình ta là đủ.” Hồng Tiệm giang rộng cánh, hào quang nhàn nhạt toả ra.
Cặp cánh trắng toát tựa như trường bào của thiên sứ mà nhân loại vẫn thường ảo tưởng. Đáng tiếc, trên đời này không có thứ gì thật sự hoàn mỹ. Cũng như tuyết trắng, nhìn thì trắng tinh sạch sẽ nhưng kỳ thực lại ẩn chứa mọi thứ dơ bẩn trên trời.
Hồng Tiệm phất tay. Bốn tên vũ nhân đồng loạt xông tới nhưng ba người Lục Châu đột nhiên biến mất tại chỗ.
“Hả?” Hồng Tiệm biến sắc, trầm giọng nói, “Tản ra!”
“Muộn.”
Hồng Tiệm đột nhiên cảm giác được sau lưng có cỗ sức mạnh nguy hiểm đánh tới. Cánh quét ngang, hắn xoay người nhìn lại, phát hiện Tiểu Diên Nhi và Hải Loa đã đứng cách xa ngàn mét, trong tay cầm một khối ngọc phù.
Oanh!
Chưởng ấn của Lục Châu đánh tới, Hồng Tiệm lăng không tránh né. Bốn tên vũ nhân cấp tốc vọt ra bốn hướng, tốc độ bọn hắn nằm ngoài dự đoán của Lục Châu.
“Không ngờ ngươi đã lĩnh ngộ đại quy tắc.” Hồng Tiệm nói.
Chỉ có lĩnh ngộ đại quy tắc mới có thể thần không biết quỷ không hay xuất hiện sau lưng hắn.
Lục Châu liếc nhìn bốn tên vũ nhân, thân ảnh lại biến mất lần nữa rồi xuất hiện sau lưng Hồng Tiệm. “Tự phụ phải trả giá đại giới.”
Năm ngón tay như thái sơn áp xuống.
Hồng Tiệm nhướng mày, đôi cánh giương ra ngàn trượng khiến không gian đột nhiên ngưng kết! Trong khoảnh khắc đó, hắn đưa mắt nhìn về phía Tiểu Diên Nhi.
Tiểu Diên Nhi giật mình, bóp chặt ngọc phù trong tay. Nhưng không gian đang bị ngưng kết, nàng không cách nào bóp vỡ được ngọc phù.
Hai tên vũ nhân bắn vọt về phía nàng nhanh như lưu tinh. Tiểu Diên Nhi hốt hoảng ngẩng đầu: “Sư phụ!”
Nhưng lúc này nàng phát hiện sư phụ và Hải Loa đều bị ngưng kết giữa không trung, không thể nhúc nhích.
Hai tên vũ nhân đã bay tới, bốn cánh tay chộp về phía Tiểu Diên Nhi. Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, đột nhiên một đạo kim quang từ trên chém xuống!
Oanh!
Một người bịt mặt đang đứng chắn trước người nàng, quay đầu hỏi: “Không sao chứ?”
“Ngươi là ai?” Tiểu Diên Nhi hỏi.
“Việc này không quan trọng.”
Cùng lúc đó, Lục Châu đang bị ngưng kết trong không gian, không ngừng mặc niệm thần thông Thiên thư để khôi phục. Dù hắn chỉ bị dừng lại trong nháy mắt nhưng đòn tấn công của Hồng Tiệm đã đến trước mặt.
Oành!
Lục Châu theo bản năng gọi ra Phật Tổ kim thân, đáng tiếc kim thân chỉ duy trì được mấy giây đã tiêu tán, Lục Châu bị lực đàn hồi đánh bay ra xa ngàn mét.
Hồng Tiệm lặng lẽ nói: “Hay cho một tên tiểu thánh nhân, lại có thể hoá giải đạo lực lượng của ta nhanh như vậy.”
Nói xong, Hồng Tiệm quay đầu nhìn về phía người bịt mặt. “Ngươi là ai?”
“Không ngờ đường đường là đại thánh nhân Vũ tộc cũng làm ra trò hèn hạ bẩn thỉu như vậy.” Người bịt mặt khàn khàn nói.
Hồng Tiệm cau mày: “Ngươi biết thật nhiều.”
Chương 1828 Tiểu thánh nhân
“Ngươi không sợ ta báo cáo việc này cho Bạch Đế?” Người bịt mặt nói.
“Vậy cũng phải có chứng cứ mới được.” Hồng Tiệm nhếch mép cười.
“Điếc không sợ súng nhỉ, thú vị thật.”
Lục Châu vừa ổn định khí huyết cuồn cuộn vừa nhìn về phía người bịt mặt. Tuy không rõ thân phận người này nhưng ít nhất bây giờ hắn không phải là phe đối địch.
Lục Châu nhìn về phía Hồng Tiệm: “Kẻ nào dám động đến đồ nhi của lão phu, lão phu nhất định chém hắn thành muôn mảnh.”
Lời này cũng là nói với người bịt mặt.
Tiểu Diên Nhi cười nói: “Sư phụ, đồ nhi không sao.” Nàng nắm lấy Hải Loa, thi triển Thất Tinh Thải Vân Bộ liên tục di chuyển trong không trung.
Người bịt mặt kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía nàng. “Xem ra ta đã coi nhẹ nha đầu này.”
Vừa rồi không gian ngưng kết vô hiệu đối với Tiểu Diên Nhi, thánh nhân chi quang của cao thủ Vũ tộc cũng không ảnh hưởng đến nàng một chút nào.
Hồng Tiệm cười nói: “Không hổ là người được Đại Uyên Hiến tán đồng.”
Người bịt mặt hỏi: “Hồng Tiệm, đây chính là lý do hôm nay ngươi muốn giết người?”
“Nếu đã biết thì cũng lưu lại đi.” Hai cánh Hồng Tiệm lại giang ra, không trung xuất hiện một vòng xoáy cực đại. Bốn tên vũ nhân cũng làm ra động tác y hệt.
Không gian quy tắc thi triển đến cực hạn, bắn về phía các địch nhân.
Hư ảnh người bịt mặt loé lên rồi biến mất. Tiểu Diên Nhi hoảng sợ, quả quyết bóp nát ngọc phù trong tay.
Quang hoa vừa sáng lên, Hồng Tiệm đã vạch phá không gian đi tới, trầm giọng nói: “Ngươi không đi được.”
Lực lượng trong ngọc phù bị hắn dùng quy tắc không gian áp chế.
Đúng lúc này, một thanh âm uy nghiêm từ trên đầu hắn vọng xuống: “Cút!”
Chưởng ấn kim sắc chói mắt ẩn chứa lam quang đánh xuống, xuyên qua quy tắc không gian đập vào mặt Hồng Tiệm.
Oanh!
Đại Thành Nhược Khuyết đánh Hồng Tiệm văng vào dãy núi ở đằng xa.
Tiểu Diên Nhi và Hải Loa tránh thoát được, mừng rỡ hô: “Sư phụ!”
Bốn tên vũ nhân thấy vậy vội vàng vọt tới, nhưng người bịt mặt lại xuất hiện, tung ra bốn cước. Phanh phanh phanh phanh!
Cả bốn người đều hộc máu rơi thẳng xuống đất.
Người bịt mặt khàn khàn nói với Lục Châu: “Ngươi đối phó với Hồng Tiệm, ta xử lý bốn tên điểu nhân này.”
Lục Châu không để ý đến hắn.
“Ngươi chỉ có thể tín nhiệm ta.” Nói xong, người bịt mặt đã lao xuống chỗ bốn tên điểu nhân.
Lúc này Hồng Tiệm đã chật vật bay vọt trở về, điên cuồng đánh thẳng về phía Lục Châu.
Lục Châu ném ra Thời Chi Sa Lậu, lam quang điện hồ càn quét toàn bộ Lạc Thần Sơn. “Định!”
Diện tích bao trùm của Thời Chi Sa Lậu đã lên tới vạn mét, hoàn toàn vượt xa Nhạc Kỳ lúc trước. Trong lòng Lục Châu cũng cảm thấy kinh ngạc, chẳng lẽ là do khai thập nhất diệp?
Người bịt mặt vừa vọt tới chỗ bốn tên vũ nhân, thấy điện hồ cũng ảnh hưởng tới mình bèn bất đắc dĩ mắng một câu: “Lão già nhà ngươi! Có thể đừng ra tay hung ác như vậy không hả?!”
Sau đó hắn dứt khoát đứng yên không nhúc nhích, từ bỏ chống cự.
Biết rõ thời gian quý giá, thân ảnh Lục Châu như thiểm điện xuất hiện ở trước mặt Hồng Tiệm.
"Đại Vô Úy Ấn!"
"Đại Kim Cương Luân Thủ Ấn!"
"Cửu Tự Chân Ngôn Ấn!"
"Tuyệt Thánh Khí Trí!"
Mỗi một chưởng ấn đều mang theo lực lượng Thiên Tướng đánh vào lồng ngực Hồng Tiệm. Cuối cùng, Lục Châu lấy Vị Danh Kiếm ra, truyền lực lượng Thiên Tướng vào rồi chém mạnh xuống.
“Vạn Vật Quy Nguyên!”
Phốc ——
Hồng Tiệm bị đánh văng ra xa, toàn thân đẫm máu. Đúng lúc này thời gian ngưng kết của Thời Chi Sa Lậu cũng kết thúc. Trong mắt Hồng Tiệm không kịp nhìn thấy Lục Châu xuất chiêu đã thấy toàn thân mình trọng thương, máu me đầm đìa.
Hai mắt hắn trợn trừng lên: “Ngươi… ngươi sao có thể chỉ là tiểu thánh nhân!”
Lục Châu trầm giọng quát: “Ngươi biết quá trễ.”
Hồng Tiệm gian nan nhìn về phía bốn tên vũ nhân đang bị người bịt mặt ngược lên ngược xuống, rốt cuộc lau đi máu tươi bên khoé miệng, quả quyết nói:
“Mặc kệ thế nào, hôm nay ngươi cũng phải chết.”
Thân thể Hồng Tiệm từ từ biến thành màu đỏ như máu, hai cánh cũng đỏ sẫm lại như sắp cháy lên.
Tiểu Diên Nhi đang không ngừng tránh né trên không trung, thấy vậy cũng nhăn mặt nói: “Sư phụ, mau đánh chết hắn đi! Thật đáng ghét, lại còn biến thân!”
Nàng có cảm giác một khi biến thân, Hồng Tiệm sẽ càng thêm lợi hại.
Hồng Tiệm đột nhiên thi triển đạo lực lượng không gian, phương hướng đánh tới là Tiểu Diên Nhi. Nhưng hắn vừa xuất hiện trước mặt nàng thì Lục Châu cũng đã chắn ở phía trước.
Chưởng ấn đánh ra, Hồng Tiệm nhíu mày dùng đôi cánh đỏ ngăn lại.
Oanh! Chưởng ấn bị triệt tiêu.
Hồng Tiệm lại đạp không vọt đi, vạch phá không gian rồi xuất hiện đột ngột ở một vị trí khác.
Nhưng dù hắn xuất hiện ở đâu, Lục Châu đều có thể chắn ở trước mặt hắn, đồng thời đánh ra chưởng ấn.
Liên tục mấy lần, Hồng Tiệm càng lúc càng nôn nóng bất an, tần suất thi triển đạo lực lượng không gian càng nhiều thêm.
Oanh!
Sau khi Hồng Tiệm lại triệt tiêu đi một chưởng ấn, hắn giận dữ hét lên: “Hư không giam cầm!”
Xoẹt ——
Máu tươi trôi nổi giữa không trung đột nhiên dệt thành thiên địa lồng giam, bao vây Tiểu Diên Nhi và Hải Loa ở bên trong. Mà lồng giam càng lúc càng thu nhỏ lại.
“A?!” Tiểu Diên Nhi biến sắc, mang theo Hải Loa không ngừng va chạm khắp nơi, nhưng dù nàng va chạm mạnh thế nào cũng không phá vỡ được lồng giam kia.
Hồng Tiệm nở nụ cười chiến thắng: “Ta xem ngươi ứng phó ra sao? Tiểu thánh vĩnh viễn chỉ là tiểu thánh.”
Thấy lồng giam đang thít chặt lại, tâm tình Hồng Tiệm tốt hơn rất nhiều. Đáng tiếc đúng lúc này hắn lại nghe được một tiếng: “Định.”
Thời Chi Sa Lậu lại khuếch tán ra điện hồ còn cường đại hơn cả lần trước.
Người bịt mặt tức giận ngẩng đầu mắng: “Thật đáng ghét!”
Có thể chờ ta đánh xong đám người chim này rồi hãy định ta hay không?!
Lần này Thời Chi Sa Lậu bao trùm phương viên năm vạn mét. Toàn bộ phi cầm tẩu thú trong rừng đều hoá thành pho tượng, lá đang rơi cũng dừng ở không trung.
Lục Châu lấy Vị Danh Kiếm ra, xuất hiện trước mặt Hồng Tiệm.
Toàn bộ các chiêu thức tinh diệu nhất đều trút xuống trong nháy mắt, Kiếm Ý Vô Ngân, Tuyết Mạn Thiên Sơn, Quy Khứ Lai Hề Nhập Tam Hồn, Vạn Vật Quy Nguyên…
Mỗi một đạo kiếm cương đều dài đến mấy ngàn trượng, vô số kiếm cương xuyên thủng lồng ngực Hồng Tiệm. Ngực hắn lúc này chỉ còn là một lỗ máu thật lớn.
Chương 1829 Giết thánh
Thời gian khôi phục, khu vực vạn mét xung quanh đều bị san bằng thành bình địa, hơn trăm ngọn núi cao ngàn trượng đều bị chém nát, cổ thụ ngã rầm rập xuống đất.
Lạc Thần Sơn cũng bị cắt nhỏ thành vô số khối đất đá, tựa như đậu hũ bị giày vò.
Người bịt mặt hoàn toàn cạn lời: “Có cần phải như vậy không?”
Vì phòng ngừa Hồng Tiệm lại tự chữa lành, Lục Châu lao vọt xuống đến trước mặt hắn.
Hồng Tiệm nhìn Lục Châu, trong mắt ngập tràn tia máu và điên cuồng, đột nhiên hét lên một tiếng: “Bạo!!!”
Một hạt châu bay ra trước mặt Lục Châu, bộc phát lực lượng mạnh chưa từng thấy.
Người bịt mặt cả kinh hô lên: “Thiên Hồn Châu?! Khốn kiếp!”
Oanh!!!
Lần này xong đời! Đại thánh nhân tự bạo không phải chuyện đùa đâu.
Người bịt mặt không kịp nghĩ cách cứu viện Lục Châu và Tiểu Diên Nhi, không còn tiếp tục giữ lại thực lực, hắn co rụt về sau, toàn thân tiêu thất!
Tiểu Diên Nhi kéo theo Hải Loa bỏ chạy, Phạm Thiên Lăng quấn quanh người hai nàng không ngừng lấp loé ra xa.
Ngọc phù đã vỡ vụn từ trước, không còn tác dụng dịch chuyển. Mặc kệ nàng trốn thế nào, lực lượng phong bạo kia vẫn bao trùm toàn bộ Lạc Thần Sơn, nhào về phía các nàng.
Tiểu Diên Nhi cắn răng nói: “Để ta chặn!”
Nàng gọi ra Tinh Bàn, kim sắc Tinh Bàn toả quang mang rạng rỡ che chắn ở phía trước.
Hải Loa thất thanh hô lên: “Hai mươi Mệnh Cách?!”
Xoẹt ——
Lực đẩy cường đại đánh vào Tinh Bàn, hai nàng bị bắn ra xa vạn mét.
Tiểu Diên Nhi đã dốc hết toàn lực, Tinh Bàn bị lõm vào, suýt chút nữa nàng đã mất đi một Mệnh Cách. Hải Loa cũng gọi ra Tinh Bàn chồng chất lên nhau, cùng Tiểu Diên Nhi ngăn trở dư uy.
Sóng xung kích qua đi, thiên địa từ từ an tĩnh lại.
Tiểu Diên Nhi thở hồng hộc, sau lưng áo ướt đẫm mồ hôi lạnh. Cho dù là hai mươi Mệnh Cách cũng rất khó có thể chống đỡ được Thiên Hồn Châu của đại thánh nhân tự bạo. Các nàng sống sót sau tai nạn đều là nhờ may mắn.
Hai người mở to mắt nhìn về phía trước, hô hấp dồn dập. “Sư phụ…”
Tiểu Diên Nhi lo lắng nói: “Muội chờ ở đây, để ta đi cứu sư phụ.”
“Cửu sư tỷ, tỷ không thể làm thế!” Hải Loa giữ nàng lại.
“Ta có thể, ta đã hai mươi Mệnh Cách rồi.”
“Không ngờ tỷ lại ẩn giấu tu vi, từ bao giờ mà tỷ học xấu như tứ sư huynh thế? Qua Mệnh Quan lúc nào?” Hải Loa vẫn giữ chặt lấy nàng, “Tỷ như vậy sẽ khiến sư phụ lo lắng đó!”
Hải Loa có chút mất mát vì Tiểu Diên Nhi giấu diếm cả nàng. Giữa hai người từ trước đến nay đều không có bí mật mà!
Tiểu Diên Nhi nói: “Hiện tại không có thời gian giải thích, ta phải cứu sư phụ!”
Hải Loa nhìn về phía chiến trường. Lạc Thần Sơn bây giờ chỉ còn lại một hố sâu thật lớn, xung quanh là mặt đất lồi lõm tan nát, chẳng còn một ngọn núi hay thân cây nào trụ nổi.
Không biết qua bao lâu, tầm nhìn từ từ khôi phục, mê vụ tản ra.
Lục Châu bình yên vô sự lăng không trôi nổi trong tầng trời thấp, tay chắp sau lưng nhìn về phía Hồng Tiệm với vẻ lạnh nhạt.
Cặp mắt Hồng Tiệm như lồi ra trừng trừng nhìn Lục Châu, toàn thân đầy máu. Hai người cứ thế đối mặt nhìn nhau.
Rốt cuộc Hồng Tiệm chống đỡ không nổi nữa, rơi xuống đất. Hắn quỳ lên, hai tay cố đỡ lấy thân thể, từng giọt máu tươi rơi xuống, lỗ máu ở giữa ngực không hề có dấu hiệu lành lặn.
“Ha ha ha…”
Hồng Tiệm buồn bã cười một hồi, bờ môi khẽ run: “Ta… hình như ta đã biết… ngươi là ai…”
Lục Châu không nói gì, đáp xuống đất đi tới bên cạnh Thiên Hồn Châu.
Hồng Tiệm mỉm cười nói: “Có thể chết trong tay ngài… là vinh hạnh của ta.”
Roạt ——
Toàn thân Hồng Tiệm đông kết lại. Rắc! Thân thể hắn vỡ tan, hoá thành một đống bã vụn.
[Ting — đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 80.000 điểm công đức, địa giới thưởng thêm 20.000 điểm, chủng tộc thưởng thêm 20.000 điểm.]
Nhìn bã vụn thi thể dưới mặt đất, Lục Châu lắc đầu than nhỏ: “Đã biết như vậy sao còn làm thế?”
Lục Châu vung tay lên, viên Thiên Hồn Châu ảm đạm không còn ánh sáng bay vào lòng bàn tay.
Đây là đồ tốt, nếu có thể giống như Thiên Hồn Châu của Thiên Ngô giúp hắn một lần khai bốn Mệnh Cách thì rất có thể sẽ gia tăng hạn mức trong Mệnh Cung.
“Sư phụ.”
Tiểu Diên Nhi và Hải Loa vội vàng bay xuống, trên mặt tràn đầy kinh ngạc nhìn về phía hố sâu. Lúc này trong hố sâu chỉ còn lại một đống bã vụn, hai nàng cũng không biết nên nói gì.
“Các ngươi không sao chứ?” Lục Châu hỏi.
“Không sao ạ.” Hải Loa bước lên hỏi, “Sư phụ, người thì sao?”
“Vi sư không có việc gì. Thánh nhân còn chưa làm gì được vi sư.” Lục Châu lạnh nhạt nói.
Ngoại trừ khúc cuối khi Hồng Tiệm tự bạo, Lục Châu chỉ tổn thất một tấm thẻ Miễn Dịch Sát Thương. Nếu không phải vì cố kỵ Tiểu Diên Nhi và Hải Loa thì Lục Châu đã thắng nhanh hơn thế.
Ngay cả Lục Châu cũng đã đánh giá thấp lam pháp thân của mình. Sau khi tấn thăng thành thánh, chỉ cần biết cách sử dụng hợp lý thì hắn có thể điều động lực lượng Thiên Tướng cuồn cuộn không ngừng.
“Sư phụ, cửu sư tỷ cố ý ẩn giấu tu vi đó… Nàng đã hai mươi Mệnh Cách rồi, chẳng trách lần nào cũng chạy nhanh như vậy!” Hải Loa tố cáo.
“Ồ?” Lục Châu liếc mắt nhìn Tiểu Diên Nhi.
Tiểu Diên Nhi gãi đầu nói: “Sư phụ, đồ nhi không có cố ý che giấu. Chỉ là… đồ nhi sợ bị người mắng thôi.”
Lúc trước khi nàng khai Mệnh Cách, dù rằng không đau nhưng Lục Châu vẫn luôn khuyên bảo nàng đừng vì lợi trước mắt mà phải cẩn thận tiến hành theo chất lượng.
Xem ra tiểu nha đầu nghe vào tai này rồi bay ra tai khác.
“Tinh Bàn.” Lục Châu nói.
“Nha.” Tiểu Diên Nhi ngoan ngoãn gọi ra Tinh Bàn, thu hồi ba mươi sáu hình tam giác che chắn trên bề mặt.
Hai mươi khu vực Mệnh Cách sáng lên, mỗi Mệnh Cách đều toả sáng sặc sỡ đến loá cả mắt.
Lục Châu hỏi: “Ngươi khai Mệnh Cách thật sự không gặp chút vấn đề nào?”
Tiểu Diên Nhi nói: “Có nha.”
Lục Châu gật đầu, như vậy mới phù hợp với lẽ thường. Dù ngươi là thiên tài cỡ nào thì con đường tu hành cũng phải có chút bấp bênh mới phải chứ.
“Vấn đề gì?” Thừa dịp này phải phát hiện ra vấn đề của nàng rồi tìm cách xử lý mới được.
Tiểu Diên Nhi đáp: “Đồ nhi thiếu Mệnh Cách Chi Tâm tốt.”
“. . .”
Chương 1830 Thân phận của người bịt mặt
Lục Châu vốn muốn nhân cơ hội răn dạy nàng hai câu, vừa nghe đến đó bèn ngậm đắng nuốt cay nhịn xuống.
Có lẽ… trên đời này thật sự có thiên tài tồn tại. Chỉ là không phải hắn.
Tiểu Diên Nhi nói: “Khi đồ nhi khai Mệnh Cách thứ mười tám từng cảm thấy có chút khó chịu, về sau thì hết hẳn.”
Lục Châu hồ nghi đến cực điểm. Chính mình đã rất không phù hợp thói thường rồi, sao Tiểu Diên Nhi lại càng bất thường như thế?
“Ngươi thông qua Mệnh Quan từ bao giờ?” Lục Châu hỏi.
Tiểu Diên Nhi lại cúi đầu, lí nhí đáp: “Hình như đồ nhi không cần… không cần thông qua Mệnh Quan hay sao ấy?”
“? ? ?”
“Sư phụ, không phải người từng nói, bản chất của việc thông qua Mệnh Quan chính là để cường hoá Mệnh Cung, khiến nó có thể tiếp nhận càng nhiều Mệnh Cách Chi Tâm hay sao?” Tiểu Diên Nhi nghi hoặc hỏi.
“Đúng là như thế.”
“Nhưng đồ nhi có đau đâu.” Tiểu Diên Nhi nói.
“. . .”
Lục Châu cảm thấy không muốn nói chuyện với Tiểu Diên Nhi nữa. Có lẽ để nàng xuất sư là đúng.
Càng quản càng thêm tức giận thôi! Mặc kệ nàng đi vậy, mỗi người có một con đường tu luyện khác nhau, con cháu tự có phúc của chúng nó.
Nhìn ra được sư phụ nghi hoặc, Tiểu Diên Nhi giải thích: “Đồ nhi cũng không biết là chuyện gì xảy ra, mỗi khi cảm thấy thân thể không thoải mái, đồ nhi sẽ tu luyện Thái Thanh Ngọc Giản. Mỗi lần như vậy Thái Thanh Ngọc Giản đều có thể lấp đầy Mệnh Cung rồi cường hoá nó. Sư phụ, người nhìn đi…”
Ông ——
Tiểu Diên Nhi gọi ra liên toạ rồi vận chuyển khẩu quyết Thái Thanh Ngọc Giản.
Mệnh Cung trong liên toạ bình tĩnh như mặt hồ, bóng như gương soi phản chiếu thân ảnh của ba người. Từng đạo gợn sóng nho nhỏ bắt đầu xuất hiện, không ngừng lan tràn bốn phía rồi vỗ vào thành Mệnh Cung, khiến nó càng thêm vững chắc.
“. . .”
Công pháp này đúng là không đơn giản! Cộng thêm hạt giống Thái Hư và thiên phú của nàng, Tiểu Diên Nhi chẳng khác nào hổ mọc thêm cánh.
Đừng nói người khác, ngay cả Lục Châu cũng hâm mộ muốn chết.
Lục Châu nói: “Nếu đúng là như thế, chẳng phải ngươi sẽ có thể thoải mái khai Mệnh Cách, cho đến khi khai đủ ba mươi sáu Mệnh Cách hay sao?”
“Mỗi lần tu luyện Thái Thanh Ngọc Giản, có đôi khi nguyên khí cũng sẽ không cường hoá được Mệnh Cung, đồ nhi sẽ tu hành chậm lại. Chỉ là loại tình huống này cũng rất ít gặp. Hì hì…”
“. . .”
Hải Loa cảm thấy rất bi thương nha!
Đúng lúc này, nơi xa truyền đến tiếng vỗ tay bồm bộp.
Ba người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người bịt mặt ban nãy đã ra tay trợ giúp bây giờ lại xuất hiện. Hắn vừa đi tới vừa nói: “Lợi hại, lợi hại…”
Người này mặc hắc bào lại che kín mặt, âm thanh trầm thấp rất khó phân biệt là ai.
“Ngươi là kẻ nào?” Lục Châu hỏi.
Người bịt mặt trầm thấp cười: “Ngươi đoán đi.”
“Lão phu không rảnh chơi trò bí hiểm.” Phiền nhất là mấy kẻ cứ bắt đoán này đoán nọ, ai rảnh?
Người bịt mặt bất đắc dĩ lắc đầu, tháo khăn bịt mặt xuống rồi sửa sang lại mái tóc.
“Giải Tấn An? Sao lại là ngươi?” Lục Châu nghi hoặc.
Lần trước đã cảm thấy hắn xuất hiện rất kịp thời, lần này lại như thế. Nào có chuyện trùng hợp như vậy?
“Sao lại không thể là ta?” Giải Tấn An nói, “Nếu không nhờ có ta, các ngươi gặp xui xẻo chắc rồi.”
“Làm sao ngươi biết lão phu ở đây?”
Giải Tấn An chắp tay nói: “Bởi vì ta đến từ Đại Uyên Hiến!”
Lục Châu bất ngờ nhìn hắn. Dọc theo con đường tiến vào Đại Uyên Hiến, Lục Châu chỉ thấy cự nhân ba đầu, vũ nhân và đám hung thú, không hề có nhân loại nào xuất hiện, không ngờ Giải Tấn An lại là người nơi này.
“Không chỉ có thế, cái gọi là Bạch Đế truyền thư cũng là đồ giả, là ta cố ý lừa dối đám vũ nhân kia. Nếu không nhắc nhở Minh Đức trưởng lão, các ngươi sẽ rất khó có thể rời khỏi Đại Uyên Hiến.”
Thì ra là có Giải Tấn An ở sau lưng trợ giúp.
“Không cần cảm kích ta, trước nay ta đều rộng lượng như vậy đó. Mặc dù các ngươi lấy dạ tiểu nhân để đo lòng quân tử nhưng mà ta sẽ không tính toán. Nếu có thể nói xin lỗi một tiếng thì ta càng vui hơn.” Giải Tấn An hếch cằm nói.
Lục Châu khẽ nhíu mày. Vốn trong lòng còn cảm thấy áy náy với hắn, vừa nghe được câu này thì hoàn toàn không còn sót lại chút nào.
“Ngươi không sợ lão phu mách lại với lão đầu Minh Đức kia à?” Lục Châu lườm hắn một cái.
“…Ách?” Giải Tấn An sửng sốt. Lúc này hắn mới ý thức được mình vừa làm ra một hành vi cực kỳ ngu xuẩn, đưa nhược điểm vào tay kẻ khác.
“Ngươi sẽ không vong ân phụ nghĩa như vậy chứ?” Giải Tấn An trừng mắt nhìn Lục Châu.
“Lão phu là ai, ngươi nên hiểu rõ mới phải.” Lục Châu thản nhiên đáp.
Biểu tình trên mặt Giải Tấn An lập tức thay đổi, cố nặn ra một nụ cười: “…Ta chỉ là nói đùa thôi mà, xin lỗi hay không không quan trọng. Nói chính sự nha, ta thật không ngờ các ngươi lại đến Đại Uyên Hiến. Lá gan lớn quá đi!”
“Đến Đại Uyên Hiến là một trong những kế hoạch của lão phu.”
“Nhưng quá sớm.” Giải Tấn An nói, “Nếu không phải ta hiếu kỳ vì nghe nói có người của Bạch Đế giá lâm thì còn không biết đó là các ngươi! Minh Đức trưởng lão rất không đơn giản, hắn là đạo thánh mạnh nhất trong Vũ tộc. Hồng Tiệm là tay chân dưới trướng hắn, ngươi giết Hồng Tiệm rồi, nhất định phải cẩn thận bị hắn trả thù.”
Lục Châu tự tin nói: “Nếu hắn còn dám tới, lão phu khiến hắn có đi không có về.”
Giải Tấn An gật đầu: “Ta không ngờ tu vi của ngươi lại tịnh tiến nhanh như vậy… Còn nữa, Thiên Hồn Châu của Hồng Tiệm đã bị tổn hại, không dùng được đâu.”
Lục Châu lấy Thiên Hồn Châu ra xem, lúc này nó cực kỳ ảm đạm, cảm giác bên trong không có chút năng lượng nào.
Giải Tấn An nói: “Hồng Tiệm phóng thích toàn bộ năng lượng trong Thiên Hồn Châu ra để tự bạo vẫn không giết được ngươi. Nếu hắn còn sống thì còn có thể kích hoạt Thiên Hồn Châu lần nữa, nhưng đáng tiếc.”
Bình luận facebook