-
Chương 1821-1825
Chương 1821 Mặt mũi của Bạch Đế
Oanh!
Cự nhân bị đẩy té nhào về phía trước.
Lục Châu cau mày. Bạch Đế đúng là đánh giá cao chính mình, cái gì mà ngọc bài, cái gì mà nể mặt, đíu ai coi ngươi ra gì nha!
“Đi!”
Lục Châu mang theo hai nữ đệ tử bay vọt qua ngọn núi tối đen như mực, tiến về phía Thiên Khải Chi Trụ.
Vô số người Tam Thủ dưới đất ném đá vào bọn hắn, mà tên cự nhân kia đã đứng dậy đuổi theo, sau lưng hắn xuất hiện một đôi cánh màu đen.
“Sư phụ!” Tiểu Diên Nhi hốt hoảng chỉ về phía cự nhân đang bay đuổi ở phía sau.
“Đừng lo lắng.”
Lục Châu lại thi triển thần thông đại na di trực tiếp biến mất, khi xuất hiện trở lại, ba người đã đứng trong khu vực có ánh sáng rọi xuống.
Cảm nhận được quang mang ấm áp đã lâu không thấy, ba người cảm thán vô cùng.
“Thật xinh đẹp.” Tiểu Diên Nhi nhìn quang cảnh xanh mát tươi tốt như tiên cảnh trước mặt, không khỏi thốt lên.
Hải Loa cũng nói: “Giống như là Thái Hư.”
“Ngươi còn nhớ rõ Thái Hư trông như thế nào sao?” Lục Châu hỏi.
“Không rõ lắm…” Hải Loa ôm đầu, ý thức có hơi hỗn loạn. “Rất giống, rất giống.”
Tiểu Diên Nhi nói: “Chẳng lẽ Đại Uyên Hiến chính là Thái Hư?”
Lục Châu lắc đầu: “Tuyệt đối không phải. Nếu không thập đại Thiên Khải Chi Trụ đã mất đi ý nghĩa tồn tại.”
Lúc này, trong ánh sáng rực rỡ bỗng xuất hiện từng đạo thân ảnh.
Khoảng năm tên nam tử mặc trường bào lăng không đứng giữa không trung, sau lưng bọn hắn đều mọc cánh. Nam tử đứng giữa có lỗ tai dài và mái tóc trắng trông như tinh linh, toàn thân toả quang hoa nhàn nhạt.
Đây là… thánh nhân chi quang.
Lục Châu không thể đoán ra năm kẻ này là nhân loại hay hung thú. Sinh vật hình người này rất hiếm gặp, ngay cả trong cổ tịch cũng không thấy đề cập đến.
Cự nhân Tam Thủ lúc này đã đuổi kịp, đám Tam Thủ bên dưới cũng đã bao vây nơi này.
Nam tử mọc cánh kia bình thản nói: “Không có việc của ngươi. Lui xuống đi.”
Cơn giận của cự nhân Tam Thủ lập tức bị dội tắt, hắn cung kính khom người với nam tử kia rồi quay trở về.
Lục Châu quay đầu nhìn về phía ngọn núi đen cao vạn trượng kia, trông như một bức tường thành che chắn xung quanh Đại Uyên Hiến. Hắn chợt nhớ tới hình ảnh trong thuỷ tinh cầu ký ức, cảnh tượng tu hành giả cửu liên đứng đầy trời bị chém giết chẳng phải chính là dưới chân Đại Uyên Hiến sao?
Rốt cuộc Lục Châu cũng đã tìm được nơi diễn ra hình ảnh đó —— Đại Uyên Hiến!
“Thì ra là ở đây.” Lục Châu thản nhiên nói.
Ánh mắt nam tử kia rất nguy hiểm: “Nhân loại không được phép đến gần Đại Uyên Hiến.”
Lục Châu nhìn nam tử hỏi: “Ngươi là người hay là thú?”
Nam tử nhíu mày. Hắn không thích giọng điệu chất vấn của Lục Châu. Ngữ khí của hắn băng lãnh mà vô tình: “Người đến gần Đại Uyên Hiến… giết không tha.”
“Giết không tha?”
“Quy củ nơi này là như thế.” Nam tử nói.
“Đại Uyên Hiến vốn là danh tự của Thái Hư, nơi này nên gọi là Nhân Định mới đúng, ngụ ý nhân định thắng thiên. Đại Uyên Hiến thật sự nằm trên đỉnh đầu các ngươi ấy.” Lục Châu to gan phỏng đoán.
“Biết không ít nhỉ. Đáng tiếc… ngươi không có tư cách này.”
Bốn đạo thân ảnh còn lại loé lên, vây quanh ba người Lục Châu.
Lục Châu giơ ngọc bài ra, trầm giọng nói: “Đưa lão phu tiến vào Đại Uyên Hiến.” Ngọc bài toả quang mạng rạng rỡ, bên trên khắc một chữ: Bạch.
Nam tử giật mình, cau mày nói: “Bạch Đế?”
“Không biết Bạch Đế có tư cách này không?” Lục Châu lạnh nhạt nói.
Nam tử trầm mặc, sau đó khom người nói: “Thì ra là người của Bạch Đế, xin mời.”
Bốn tên điểu nhân còn lại bay về vị trí cũ. Lục Châu tiến về phía trước, hít sâu một hơi.
Không khí mới mẻ và nguyên khí nồng đậm truyền vào cơ thể, mùi cỏ thơm thoang thoảng trong không gian, bốn phía ngập tràn sinh cơ. Phía trên đầu chính là mặt trời. Ánh nắng rạng rỡ rọi thẳng vào Thiên Khải Chi Trụ.
“Thái dương…” Đã rất lâu rồi Lục Châu không nhìn thấy nó.
Nam tử kia tiến về phía trước nói: “Ba vị khách nhân đường xa mà đến, hẳn đã ở trong bí ẩn chi địa rất lâu. Nơi này là Đại Uyên Hiến, chỗ duy nhất trong bí ẩn chi địa có ánh mặt trời chiếu xuống.”
“Chỗ duy nhất có ánh mặt trời?” Tiểu Diên Nhi kinh ngạc hỏi lại.
Nam tử tóc trắng gật đầu nói: “Đúng vậy, trăm ngàn năm qua, có rất nhiều nhân loại và thú tộc muốn đến đây hưởng thụ cuộc sống vô thượng, đáng tiếc không có nhân loại hay hung thú nào có được tư cách này.”
Lục Châu nhìn hắn một cái, đột nhiên cảm nhận được từ trên người kẻ này phát ra cảm giác ngạo mạn và tự mãn của đám người Thái Hư.
Lục Châu kỳ quái nói: “Dù cho Đại Uyên Hiến có bao nhiêu điểm tốt, nó vẫn là một phần của bí ẩn chi địa, vĩnh viễn nằm bên dưới Thái Hư.”
Nam tử tóc trắng cảm thấy lời này có hơi khó nghe nhưng vẫn không thể hiện sự tức giận: “Khắp thiên hạ này, nơi nơi đều nằm bên dưới Thái Hư.”
Lục Châu thở dài một tiếng.
Dù là người hay thú, dù là ở nơi nào, những kẻ ở tầng dưới chót đều thích tranh đấu, vĩnh viễn cũng không ngừng nghỉ. Ai cũng than thở cường giả bắt nạt kẻ yếu, nhưng lại không biết kẻ yếu mới càng thích bắt nạt kẻ yếu hơn.
Nam tử tóc trắng thử cảm ứng tu vi của Lục Châu nhưng lại bị Thiên Ngân trường bàn ngăn trở. Hắn tỉ mỉ dò xét bộ trường bào, trong lòng khẽ kinh ngạc.
“Ba vị, mời đi theo ta.”
Trên đường đi có không ít nam nhân và nữ nhân mọc cánh nhìn ba người với ánh mắt tò mò.
Đi được nửa đường, ba người Lục Châu ngẩng đầu nhìn về phía trước, Thiên Khải Chi Trụ đã ở trước mặt.
Đây là Thiên Khải Chi Trụ khổng lồ nhất trong số thập đại Thiên Khải Chi Trụ, không cách nào dùng lượng từ để đo đếm kích cỡ của nó. Lối vào Thiên Khải Chi Trụ có hình vòm, thỉnh thoảng lại có điểu nhân cầm vũ khí trong tay đi ra đi vào.
Lục Châu hỏi: “Các ngươi là nhân loại?”
Nam tử tóc trắng cười đáp: “Chủng tộc của chúng ta có nguồn gốc từ thời kỳ thượng cổ, tên là Vũ tộc, đời đời sinh sống trong Đại Uyên Hiến. Đương nhiên Đại Uyên Hiến không chỉ có mỗi mình Vũ tộc, còn có rất nhiều chủng tộc khác bầu bạn, tất cả chúng ta đều có nhiệm vụ bảo hộ Đại Uyên Hiến.”
Lục Châu gật đầu nói: “Ngươi tên là gì?”
“Tại hạ là Hồng Tiệm.” Nam tử lễ phép nói.
Chương 1822 Khảo hạch
Hồng Tiệm mang theo ba người Lục Châu đi xuyên qua đại môn hình vòm.
“Chúng ta đã tiến vào bên trong Thiên Khải Chi Trụ. Nơi này rất rộng rãi, cấu tạo như một cung điện, các vị không nên đi lại lung tung kẻo bị lạc đường.” Hồng Tiệm vừa đi vừa giới thiệu.
Đám người rẽ trái rẽ phải một lúc, rốt cuộc đi tới một đại điện. Hồng Tiệm nói: “Nơi này là Minh Đức điện, từ bây giờ Minh Đức trưởng lão sẽ phụ trách tiếp đãi các vị quý khách.”
Lục Châu nhìn quanh bốn phía. Tiểu Diên Nhi tò mò hỏi: “Minh Đức đại điện cũng ở bên trong Thiên Khải Chi Trụ sao?”
“Đương nhiên.”
“Thật là xinh đẹp.” Tiểu Diên Nhi tán thưởng.
“Đây chỉ là một góc băng sơn mà thôi.”
Tiểu Diên Nhi tuy rất thích cảnh sắc nơi này nhưng nàng càng mong đợi được thấy bình chướng Thiên Khải Chi Trụ hơn, bèn hỏi: “Chừng nào ta mới được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng?”
Hồng Tiệm mỉm cười nói: “Đừng gấp, Minh Đức trưởng lão sắp tới rồi.”
“Minh Đức trưởng lão? Minh Đức điện…” Tiểu Diên Nhi lẩm bẩm.
“Minh Đức trưởng lão đã sống từ thời kỳ thượng cổ đến nay, là trưởng lão rất quan trọng của Vũ tộc, được người người kính sợ. Vũ Hoàng ban thưởng Minh Đức điện để ca ngợi công đức của hắn.”
“Nha.” Tiểu Diên Nhi gật đầu, “Vậy bình chướng Thiên Khải Chi Trụ nằm ở đâu?”
“Bên trong Thiên Khải Chi Trụ rất rộng, lát nữa Minh Đức trưởng lão sẽ dẫn các vị đến đó.” Hồng Tiệm đáp.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến thanh âm ——
“Minh Đức trưởng lão giá lâm.”
Hồng Tiệm xoay người hành lễ. Lục Châu cũng quay đầu nhìn sang. Đứng ở cửa điện là một lão giả già nua đến cực điểm, mái tóc trắng xoá, trên gương mặt tràn đầy nếp nhăn, giống với bộ dạng của Cơ Thiên Đạo lúc Lục Châu mới xuyên không đến.
“Bái kiến Minh Đức trưởng lão.” Hồng Tiệm hành lễ nói.
Minh Đức trưởng lão đi tới nhìn về phía đám người Lục Châu. Hồng Tiệm thấp giọng nói:
“Ba vị này là người của Bạch Đế, muốn có được tán đồng của Thiên Khải Chi Trụ.”
Minh Đức trưởng lão không nói chuyện mà dò xét ba người một lát. Trực giác của hắn lướt qua Tiểu Diên Nhi và Hải Loa rồi dừng lại trên người Lục Châu.
Hắn cảm nhận được toàn thân Lục Châu phát ra một cỗ khí thế bẩm sinh của người lâu ngày có địa vị cao.
Minh Đức trưởng lão chắp tay đi tới, ngồi xuống ghế chủ toạ trong đại điện, hai mắt sáng như đuốc nói: “Muốn được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng thì phải thông qua khảo hạch.”
Lục Châu nhìn hắn. “Khảo hạch?”
“Tuy các ngươi là người của Bạch Đế nhưng không có nghĩa là được tuỳ ý tiến vào Thiên Khải Chi Trụ. Các ngươi cần phải đáp ứng được một số yêu cầu, chẳng hạn như… tu vi.”
Lục Châu nói: “Điều kiện để được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng đâu có tu vi.”
“Đây là yêu cầu của ta.” Minh Đức trưởng lão nói.
Vừa nói xong, trên thân hắn toả ra một loại lực lượng áp bách cường liệt vô cùng, lực lượng kia quấn lấy Lục Châu, không phải nguyên khí cũng chẳng phải cương khí.
Lần đầu tiên Lục Châu cảm giác được loại áp lực kỳ lạ này. Kỳ kinh bát mạch vẫn bình thường, nguyên khí điều động thông thuận, duy chỉ có áp lực đang càng lúc càng gia tăng tựa như có ngọn núi khổng lồ đang áp xuống.
“Áp chế ý chí?” Lục Châu thầm nghĩ.
Lục Châu chưa từng thấy có người dùng ý chí để làm vũ khí. Có lẽ đây cũng là một loại đại quy tắc.
Minh Đức trưởng lão nhìn Lục Châu chằm chằm không rời mắt, hai mắt thâm thuý có thần, cường độ áp chế lại tăng thêm ba phần.
Lục Châu không thể đoán được tu vi của Minh Đức trưởng lão, chỉ riêng ý chí của đối phương cũng đã vượt xa hắn. Chợt nhớ tới khẩu quyết Thiên thư, Lục Châu âm thầm mặc niệm.
Không cần phóng thích ra lực lượng Thiên Tướng, chỉ riêng khẩu quyết cũng đã có tác dụng ngưng thần tĩnh khí.
Quả nhiên, lực lượng Thiên Tướng cấp tốc truyền tới cảm giác mát rượi. Minh Đức trưởng lão vốn đang ở thế thượng phong đột nhiên cảm nhận được một cỗ lực lượng đẩy ý chí lực của hắn trở về.
Thân thể hắn ngửa ra sau, suýt chút nữa đã bị phản phệ dẫn tới thụ thương.
Minh Đức trưởng lão vội vàng thu hồi ý chí, kinh ngạc nhìn Lục Châu: “Ngươi thật sự là người của Bạch Đế?”
Lục Châu bình yên vô sự, thản nhiên đáp: “Ngọc bài còn có thể làm giả?”
Hồng Tiệm đứng bên cạnh vội lên tiếng: “Ta đã kiểm tra ngọc bài, đúng là của Bạch Đế.”
Minh Đức trưởng lão gật đầu, thở ra một hơi rồi nói: “Bạch Đế một lòng cầu trường sinh, từ khi vào Vô Tận Hải cũng không quay về đây lấy một lần.”
Lục Châu không quan tâm chuyện của Bạch Đế, suy cho cùng hai người cũng có quen biết gì đâu.
Minh Đức trưởng lão nói: “Rất ít người có thể đứng thẳng không ngã trước uy áp ý chí của ta, ngươi là một trong số đó.”
Lục Châu lắc đầu: “Thiên hạ lớn như vậy, không thiếu điều lạ. Lão phu không phải người đầu tiên, càng không phải là người cuối cùng.”
Lão già nhà ngươi quá mức tự cao tự đại.
Minh Đức trưởng lão đương nhiên nghe ra được ý Lục Châu, nhưng cũng không tức giận, còn cười nói:
“Ngươi hiểu lầm rồi. Sở dĩ ta dùng ý chí để thăm dò ngươi là vì Thiên Khải Chi Trụ ở Đại Uyên Hiến khảo hạch ý chí và tâm cảnh.”
“Ý chí và tâm cảnh?” Lục Châu nghi hoặc.
“Chỉ có người có ý chí siêu quần bạt tuỵ mới có thể được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng. Về phần tâm cảnh, đó là con đường mà mọi đạo thánh đều phải đi qua. Chẳng hạn như vừa rồi ta dùng ý chí áp chế ngươi, có thể nhận thấy trong lòng ngươi xuất hiện lửa giận, đây chính là tâm cảnh không ổn định. Cho nên ngươi cao nhất cũng chỉ có thể là thánh nhân.” Minh Đức trưởng lão nói.
Lục Châu không nói chuyện.
Vừa rồi khi bị áp chế ý chí, quả thật hắn có cảm giác khó chịu. Nếu tâm cảnh là con đường tu hành bắt buộc phải trải qua, vậy tâm cảnh ba động đúng là bất lợi cho việc tu hành.
Nhưng Tiểu Diên Nhi lại lên tiếng: “Không đúng.”
Minh Đức trưởng lão quay đầu nhìn về phía Tiểu Diên Nhi, cười nói: “Tuổi còn nhỏ đã có cảnh giới chân nhân, thật đáng quý. Ngươi có kiến giải gì?”
Tiểu Diên Nhi kiên định nói: “Sư phụ ta tất thành Chí Tôn!”
“? ? ?” Minh Đức trưởng lão còn cho là nàng sẽ đưa ra kiến giải độc đáo thú vị gì, ai ngờ…
Tiểu Diên Nhi nói tiếp: “Đạo thánh không tính là gì. Cho dù là Bạch Đế gặp sư phụ ta cũng phải lễ nhượng ba phần.”
Chương 1823 Ba điều kiện
“? ? ?” Minh Đức trưởng lão khẽ nhíu mày.
Nhưng hắn không phải là người chỉ xét bề ngoài. Khí tức ba động của Tiểu Diên Nhi chứng minh nàng chỉ là một tiểu nha đầu, hắn xem nàng là một đứa trẻ vô tri, không thèm để ý.
Lục Châu vung tay áo nói: “Diên Nhi, không được nói năng lung tung.”
“Nha.” Tiểu Diên Nhi âm thầm nghĩ, ta đâu có nói bậy đâu?
Hiện tại nhiệm vụ hàng đầu của Lục Châu là để Tiểu Diên Nhi được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng chứ không phải tranh cãi với người ta, những việc này không có ý nghĩa gì cả.
Trong Đại Uyên Hiến không có một người quen, lỡ như xảy ra chuyện thì rất nguy hiểm.
Lục Châu nói: “Bây giờ có thể dẫn đường cho chúng ta đến hạch tâm Thiên Khải Chi Trụ chưa?”
Minh Đức trưởng lão hỏi: “Gấp gáp như vậy?”
Lục Châu gật đầu: “Chúng ta bôn ba nhiều năm trong bí ẩn chi địa cũng là vì việc này. Một khi chưa được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng thì trong lòng khó có thể an tâm.”
“Được.” Minh Đức trưởng lão đứng lên nói, “Hồng Tiệm, ngươi cũng đi cùng.”
Hồng Tiệm khom người đáp: “Vâng.”
Minh Đức trưởng lão rời khỏi Minh Đức điện, Hồng Tiệm và ba người Lục Châu đi theo sau, bước vào một phù văn thông đạo.
Quang hoa loé lên, không bao lâu sau đám người đã xuất hiện trong một toà cung điện còn rộng lớn hơn ban nãy.
Bên ngoài cung điện có không ít người Vũ tộc và các loại chủng tộc khác. Lối vào cung điện cao đến trăm trượng khiến Lục Châu phải ngẩng đầu nhìn.
“Bái kiến Minh Đức trưởng lão.” Đám người Vũ tộc khom người hành lễ.
“Miễn lễ.” Minh Đức trưởng lão phất tay.
“A, có nhân loại!”
“Nhân loại đến từ bên ngoài Đại Uyên Hiến!” Mấy tộc nhân Vũ tộc nhỏ giọng nghị luận.
“Có thể được Minh Đức trưởng lão và Hồng Tiệm dẫn tới, xem ra thân phận không thấp!”
“Nơi này rất lâu rồi không có người ngoài đến…”
Tiến vào trong đại điện, Lục Châu, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa nhìn thấy giữa điện có một đài hình vuông, xung quanh là tầng bình chướng màu xanh lam.
Trên đài đặt một hạt giống Thái Hư đang nảy mầm, cứng chắc mà thẳng tắp.
Bình chướng lúc sáng lúc tối, khi Lục Châu nhìn chăm chú vào đó lại cảm thấy cơn buồn ngủ kéo tới.
“Mê hoặc ý chí?” Lục Châu lập tức thôi động Tử Lưu Ly, cảm giác mát mẻ thanh lương truyền tới xua đi cảm giác mê hoặc.
Đây chính là khảo nghiệm ý chí và tâm cảnh?
Minh Đức trưởng lão chỉ tay vào bình chướng nói: “Đây là bình chướng của Thiên Khải Chi Trụ. Trong 100.000 năm qua, chỉ có một người được nó tán đồng, chính là Vũ Hoàng hiện tại.”
Hắn quay đầu nhìn về phía Lục Châu: “Vũ Hoàng và Bạch Đế là bạn cũ. Bạch Đế đã lên tiếng thì chúng ta đương nhiên phải nể mặt. Chỉ là… trước khi tiến vào bình chướng, ta phải đưa ra điều kiện với các ngươi.”
Lục Châu im lặng nhìn bình chướng, không nói chuyện.
“Một, việc các ngươi tiến vào đây phải được giữ bí mật, Thiên Khải Chi Trụ ở Đại Uyên Hiến không thuộc về một mình chúng ta, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì Vũ Hoàng và Bạch Đế đều sẽ mất mặt.”
“Hai, điều kiện để được tán đồng rất khó khăn. Nếu thật sự được tán đồng thì phải lưu lại đây làm việc cho Vũ Hoàng ba ngàn năm. Trong ba ngàn năm này Đại Uyên Hiến sẽ không bạc đãi ngươi.”
“Ba, cũng là chuyện có khả năng xảy ra nhất. Đại Uyên Hiến khảo hạch ý chí và tâm cảnh, nếu không thể thông qua thì đừng cưỡng cầu. Một khi sính cường bất chấp hậu quả sẽ bị phản phệ đến mức tẩu hoả nhập ma, không ngốc thì cũng phát điên. Dù kết quả là gì thì cũng không liên quan đến Vũ tộc. Ba điều này các ngươi có đồng ý hay không?”
Không đợi Lục Châu mở miệng, Tiểu Diên Nhi đã nói ngay: “Ba ngàn năm?! Ngài không có nói đùa chớ?!”
Minh Đức trưởng lão liếc mắt nhìn Tiểu Diên Nhi: “Đây là quy củ của Đại Uyên Hiến. Tiểu nha đầu, các ngươi nên cân nhắc điểm thứ ba mới phải.”
“Chúng ta chỉ lo lắng điểm thứ hai, điều này quá bá đạo, ta e là không thể đáp ứng. Ba ngàn năm mất tự do? Ở đâu ra điều kiện khó khăn vậy chứ…”
Tiểu Diên Nhi bất mãn trong lòng, nhưng đây là Đại Uyên Hiến nên nàng cũng không dám phát tác, chỉ có thể thầm oán, một đám cường đạo chiếm đoạt Đại Uyên Hiến lại còn muốn làm khó người khác, thật là đáng ghét!
Minh Đức trưởng lão cười ha hả nói: “Đây vốn là quy của của Đại Uyên Hiến, không thể sửa đổi. Nhưng niệm tình các ngươi là người của Bạch Đế, điểm thứ hai này ta có thể miễn cho.”
Bảo người của Bạch Đế lưu lại đây ba ngàn năm thì chẳng khác gì cầm tù, vốn là đang nể mặt Bạch Đế, làm thế thì chẳng khác gì đắc tội người ta.
Tiểu Diên Nhi mừng rỡ nói: “Thật sao?”
Minh Đức trưởng lão lạnh nhạt đáp: “Ta đã đáp ứng, đương nhiên giữ lời.”
“Vậy thì tốt quá! Sư phụ, đồ nhi có thể bắt đầu được chưa?” Tiểu Diên Nhi hưng phấn nói.
Minh Đức trưởng lão nghi hoặc hỏi: “Người muốn tiến hành khảo hạch của Thiên Khải Chi Trụ là ngươi?”
“Đúng vậy á. Có việc gì sao?”
Minh Đức trưởng lão khẽ nhíu mày nhìn về phía Lục Châu, thấy hắn vẫn giữ im lặng, nghiễm nhiên thừa nhận lời của tiểu nha đầu này. Từ đầu đến cuối, Minh Đức trưởng lão đều cho rằng người muốn khảo hạch được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng là Lục Châu chứ không phải hai tiểu nha đầu đi cùng.
Lúc này Lục Châu mới mở miệng nói: “Người muốn được tán đồng là đồ nhi của lão phu.”
Minh Đức trưởng lão cũng không có phản ứng gì. Đằng nào cũng thất bại, đổi thành ai cũng thế thôi. Hắn tự mình dẫn người tới nơi này là đã đủ nể mặt Bạch Đế rồi.
Hồng Tiệm không nhịn được bèn hỏi: “Không phải là ngươi?”
Lục Châu lắc đầu: “Lão phu không cần.”
Hắn có lực lượng Thiên Tướng, có Thiên thư tam quyển và lam pháp thân, con đường tu hành hoàn toàn khác biệt mọi người. Lam pháp thân trời sinh đã triển khai toàn bộ hạn mức Mệnh Cách, thậm chí còn nghịch thiên hơn cả hạt giống Thái Hư.
Hồng Tiệm cười nói: “Đây là một cơ hội tốt, ngươi nên nắm cho chắc, không phải ai cũng được phép tiến vào Thiên Khải Chi Trụ để khảo hạch đâu.”
Lục Châu vẫn lắc đầu: “Không hứng thú.”
“. . .”
Hồng Tiệm nghẹn lời. Lần đầu tiên hắn thấy có người không biết cân nhắc như vậy. Nếu không phải vì nể mặt Bạch Đế, các ngươi đã không có cửa vào được đây, còn vờ vịt cái gì.
Chương 1824 Được Đại Uyên Hiến tán đồng
“Sư phụ, đồ nhi bắt đầu được chưa?” Tiểu Diên Nhi hỏi lại. Nàng đã gấp đến mức muốn dậm chân rồi.
Minh Đức trưởng lão phất tay ra hiệu: “Lúc nào cũng được.”
“Nha.” Tiểu Diên Nhi lập tức đi về phía tầng bình chướng.
Nàng vừa đi tới bậc thang, Minh Đức trưởng lão lại nói: “Nha đầu, ta phải trịnh trọng nhắc nhở ngươi, nếu ý thức ngươi trở nên hỗn loạn hoặc cảm thấy có thứ gì đó quấy nhiễu khiến ngươi sợ hãi thì hãy từ bỏ chống cự, sẽ không có việc gì.”
Hắn cũng không mong muốn người của Bạch Đế gặp chuyện không may ở nơi này.
Tiểu Diên Nhi nghi hoặc hỏi: “Sẽ xuất hiện ảo giác sao?”
“Cứ coi là vậy đi.”
“Nha.” Tiểu Diên Nhi gật đầu, “Vậy là giống với Câu Thiên Tác Đạo.”
Minh Đức trưởng lão cũng biết Câu Thiên Tác Đạo, nghe vậy bèn giải thích: “Hung hiểm hơn Câu Thiên Tác Đạo gấp trăm lần. Câu Thiên Tác Đạo chỉ phóng đại nhược điểm trong lòng ngươi, mà Đại Uyên Hiến sẽ thôn phệ ý thức của ngươi, khiến ý thức chìm vào trong vực sâu vô tận.”
“. . .”
Tiểu Diên Nhi vốn nhát gan, vừa nghe vậy lập tức cảm thấy khiếp đảm.
Lục Châu thấy nàng chậm chạp lề mề bèn nói: “Đừng lo lắng, cứ đi vào là được.”
“Vâng.”
Tiểu Diên Nhi bước lên bậc thang.
Lúc này bên ngoài đại điện xuất hiện rất nhiều tu hành giả Vũ tộc. Bọn hắn bị ngăn ở bên ngoài, không được phép quấy nhiễu khách quý khảo hạch nên chỉ tò mò đứng nhìn vào trong.
Hồng Tiệm nhắc nhở: “Để tránh bị bình chướng bắn bay, lực chân không nên quá mạnh.”
Minh Đức trưởng lão nhìn chằm chằm Tiểu Diên Nhi. Nàng hít sâu một hơi, nắm chặt nắm tay rồi cất bước đi vào bình chướng.
Xoẹt ——
Bình chướng chỉ xuất hiện một dòng điện hồ, xẹt lên một tiếng, Tiểu Diên Nhi thuận lợi bước vào trong.
Hồng Tiệm và Minh Đức trưởng lão trợn tròn mắt, miệng há hốc, toàn thân cứng đờ tại chỗ.
Tiểu Diên Nhi đi vào trong bình chướng rồi quay đầu nhìn về phía mọi người. Nàng đưa tay sờ sờ mặt và thân thể, phát hiện mọi thứ vẫn bình thường, sau đó lại nhìn về phía đám người…
“Thôi xong, ta thấy ảo giác rồi!”
Đám người: “? ? ?”
Tiểu Diên Nhi khẽ lẩm bẩm: “Nhưng mà đâu có đáng sợ như lời hắn nói nhỉ.”
Nàng cảm nhận được năng lượng trong Thiên Khải Chi Trụ đang cấp tốc hội tụ vào cơ thể mình.
“. . .”
Im lặng một hồi lâu, Hồng Tiệm mới mở miệng nói nên lời: “Sao có thể?!”
Tiểu Diên Nhi giật nảy mình, vỗ vỗ ngực thở phào một cái: “Ta còn tưởng các ngươi là ảo giác chứ. Rồi ảo giác của ta đâu?”
“. . .” Hồng Tiệm không cách nào giải thích.
“Không phải đây là đồ giả đó chứ?” Tiểu Diên Nhi nghi ngờ hỏi.
Minh Đức trưởng lão ức chế nội tâm kinh ngạc, ra vẻ bình tĩnh nói: “Đây đúng thật là Thiên Khải Chi Trụ, sau lưng ngươi chính là thổ nhưỡng và hạt giống Thái Hư. Những thứ này tuyệt đối không thể giả được.”
Tiểu Diên Nhi quay đầu nhìn về phía hạt giống Thái Hư. “Đúng là đồ thật.”
Nàng đi tới bên cạnh hạt giống, tỉ mỉ quan sát nó, sau đó vươn tay ra muốn sờ sờ ——
“Dừng tay.” Hồng Tiệm lớn tiếng nói.
Tiểu Diên Nhi rụt tay lại.
Hồng Tiệm trách cứ: “Nếu làm hỏng hạt giống Thái Hư thì ngươi có chịu trách nhiệm không?”
Tiểu Diên Nhi nói nhỏ: “Ta chỉ sờ một chút thôi mà, đâu có làm hỏng đâu.”
“Sờ cũng không được.” Hồng Tiệm nói.
Lúc này, Minh Đức trưởng lão bỗng cười nói: “Không sao, ta tin tưởng ngươi không có ý định làm hỏng nó.”
Tiểu Diên Nhi nhìn Minh Đức trưởng lão, cười đáp: “Vẫn là ngươi hiểu lý lẽ hơn.”
Lục Châu cũng lên tiếng: “Đồ nhi của lão phu tuy hơi ngang bướng nhưng tâm tính thuần lương, chút đạo lý này nàng đương nhiên hiểu.”
“Sư phụ nói đúng.” Tiểu Diên Nhi phụ hoạ.
Minh Đức trưởng lão vẫn tiếp tục quan sát Tiểu Diên Nhi, chờ xem khi nào nàng sẽ bị khảo hạch ý chí lực. Nhưng hắn chờ suốt một khắc đồng hồ cũng chẳng thấy tăm hơi ảo giác đâu.
Minh Đức trưởng lão càng lúc càng kinh hãi, hắn nhìn về phía Lục Châu nói: “Xin hỏi nha đầu này có phải trời sinh đã có Mệnh Cung triển khai ra hạn mức cao nhất?”
Lục Châu nghi hoặc nhìn hắn, tỏ vẻ không thể gạt được bèn gật đầu: “Đúng là như thế.”
“Chẳng trách, chẳng trách…” Minh Đức trưởng lão tặc lưỡi, “Nàng có lai lịch thế nào?”
Lần này Lục Châu không thành thật trả lời mà đáp lại: “Việc này hình như không liên quan đến ngươi.”
Minh Đức trưởng lão nhận ra Lục Châu đang cảnh giác với mình bèn cười nói: “Tâm cảnh.”
“Đó là chuyện của sau này.”
“Ta đã sớm đoán được cảnh giới của ngươi không vượt qua thánh nhân. Ngươi quá mức mẫn cảm, khí tức ba động yếu kém, tuy ngươi dùng trường bào ngăn trở người khác cảm ứng tu vi mình nhưng ta biết tu vi ngươi tuyệt đối không vượt qua hai mươi sáu Mệnh Cách.” Minh Đức trưởng lão nói.
Trong lòng Lục Châu hơi kinh ngạc: “Đoán sao?”
Minh Đức trưởng lão nói: “Bình chướng Thiên Khải Chi Trụ ở Đại Uyên Hiến còn có một công năng đặc thù, gọi là phản chiếu tâm lý. Hễ là người thì đều có suy nghĩ và đăm chiêu, chuyện mà hắn nghĩ tới nhiều nhất đều sẽ được hình ảnh hoá.”
Lục Châu đảo mắt. Đối phương lừa gạt hắn hay đang nói sự thật? Lục Châu không cách nào xác định, nhưng có thể nhìn ra hắn chỉ có hai mươi sáu Mệnh Cách thì rõ ràng không phải là đoán bừa.
“Ngươi đang nghĩ xem có phải ta đoán bừa hay không, ngươi cho rằng ta đang gạt ngươi. Ha ha ha…” Minh Đức trưởng lão cười nói.
Lục Châu mặc niệm thần thông Thiên thư thu liễm khí tức.
Minh Đức trưởng lão kinh ngạc nói: “Thủ đoạn thật cao.”
Quả nhiên đây là một loại năng lực của hắn. Lục Châu thản nhiên nói: “Hình như ngươi rất thích nhìn trộm suy nghĩ của người khác?”
Minh Đức trưởng lão lắc đầu: “Chỉ là một thủ đoạn nhỏ, không phải phương pháp nhìn trộm gì. Nếu không Đại Uyên Hiến đâu còn ai chịu qua lại với ta.”
Lời này cũng có lý.
Lục Châu nhớ lại lúc mới tới Minh Đức điện giao phong với Minh Đức trưởng lão, có lẽ khi đó hắn đã bị đánh cắp suy nghĩ trong lòng.
Lúc này, Minh Đức trưởng lão bỗng cười nói với Tiểu Diên Nhi: “Nha đầu.”
“Hả?”
“Bên này.” Minh Đức trưởng lão đột nhiên na di đến một vị trí khác, hai tay vỗ thành tiếng. Bộp.
Tiểu Diên Nhi theo bản năng nhìn sang.
Thấy vậy, Lục Châu nhíu mày. Tiểu Diên Nhi vẫn quá mức đơn thuần, ngay cả việc Minh Đức trưởng lão đang cố ý thi triển thủ đoạn với mình mà cũng không biết.
Chương 1825 Ép buộc lưu lại
Ý chí lực của Minh Đức trưởng lão vọt qua tầng bình chướng, đánh về phía Tiểu Diên Nhi, nhưng vừa đến gần đã hoá thành một cơn gió nhẹ rồi tiêu tán giữa không trung.
Tiểu Diên Nhi kỳ quái nhìn hắn: “Làm gì thế?”
“Hả?” Minh Đức trưởng lão không tin nàng không bị ảnh hưởng, mỉm cười nói. “Ngươi có thể ra ngoài rồi.”
“Không, trong này thật thoải mái, ta còn muốn chờ một lúc nữa.” Tiểu Diên Nhi tung tăng bên trong bình chướng, như thể bình chướng có thể bảo hộ nàng.
“Được rồi, vậy ngươi ở trong đó bao lâu cũng được.” Minh Đức trưởng lão bỗng nhiên lễ phép nói.
Thái độ khác biệt của hắn khiến người khác cảm thấy nghi hoặc.
Quả nhiên ——
Minh Đức trưởng lão quay đầu nhìn về phía Lục Châu: “Nàng là đồ đệ của ngươi?”
Lục Châu đứng chắp tay sau lưng, không trả lời hắn.
Minh Đức trưởng lão lại cười nói: “Thiên phú của nàng rất mạnh, có thể được Thiên Khải Chi Trụ Đại Uyên Hiến tán đồng, tiền đồ sau này vô cùng tươi sáng. Hay là ngươi để nàng lại đây, Vũ tộc nhất định sẽ bồi dưỡng nàng thật tốt, thấy thế nào?”
Rốt cuộc cũng lòi đuôi cáo.
Lục Châu lắc đầu nói: “Không được.”
“Đừng vội từ chối. Ta đương nhiên sẽ nể mặt Bạch Đế, chỉ cần nha đầu này nguyện ý lưu lại, nàng sẽ được tiếp nhận truyền thừa từ Vũ Hoàng, trở thành người thừa kế tiếp theo của Vũ tộc.”
Tiểu Diên Nhi cau mày nói: “Ta không thèm làm Vũ Hoàng gì cả.”
Minh Đức trưởng lão nói: “Theo quy củ của Đại Uyên Hiến, ngươi cần phải lưu lại đây làm việc cho Vũ tộc ba ngàn năm.”
Sở dĩ có cái quy củ này là để đề phòng thiên tài chạy mất. Trong ba ngàn năm bọn hắn luôn có thể nghĩ hết biện pháp để ma diệt ý chí đối phương, không ngừng tẩy não và giáo hoá, chắc chắn có thể biến đối phương thành người của mình. Nếu có thể thành gia lập thất, sinh ra hậu đại cho Vũ tộc thì càng tốt.
Tiểu Diên Nhi nói: “Chẳng phải ngươi đã nói điều kiện thứ hai không tính sao?”
“Ta chỉ là một trưởng lão, sao có thể thay đổi quy củ của Đại Uyên Hiến? Ta xin lỗi vì trước đó đã nói lời không nên nói.”
“. . .”
Tiểu Diên Nhi ghét nhất chính là loại người trước sau không đồng nhất này, rõ ràng đã nói xong, vừa quay đầu lại trở mặt không nhận.
Nàng tức giận chỉ tay vào mặt Minh Đức trưởng lão mắng: “Đồ dối trá!”
Lục Châu thản nhiên nói: “Cho dù ngươi nói cái gì thì Diên Nhi cũng sẽ không ở lại đây.”
Minh Đức trưởng lão lắc đầu nói: “Nha đầu này có thiên phú tốt như vậy, Mệnh Cung lại triển khai toàn bộ, sau này tất thành Chí Tôn. Đứng đầu nhân loại là Nhân Hoàng. Đại Uyên Hiến còn có tên là Nhân Định, nàng được Đại Uyên Hiến tán đồng, chẳng khác nào là Nhân Hoàng tương lai. Chí Tôn cũng có cao có thấp, tiểu Chí Tôn là thần quân, đại Chí Tôn là đế quân, thiên Chí Tôn là đế hoàng. Ngươi không hy vọng đồ đệ của mình trở thành Nhân Hoàng sao?”
Lục Châu đáp không hề nghĩ ngợi: “Nàng còn nhỏ, không gánh vác nổi chức trách nặng nề, khiến ngươi thất vọng rồi.”
“. . .”
Mặc kệ đối phương nói cái gì, việc cần làm lúc này là rời khỏi Đại Uyên Hiến. Lục Châu sẽ không cho hắn một cơ hội nào.
Minh Đức trưởng lão có vẻ không vui nói: “Ngươi không tôn trọng quy củ của Đại Uyên Hiến.”
“Ngươi nuốt lời trước, còn đòi lão phu phải tôn trọng?” Lục Châu nhìn hắn, nói thêm một câu, “Ngươi cũng không tôn trọng Bạch Đế.”
“. . .”
Minh Đức trưởng lão bỗng nhận ra cảm xúc của mình quá ba động, bèn điều chỉnh lại tâm tình. Hắn quá muốn giữ nha đầu này lại nên đã để xúc động chi phối đầu óc.
Minh Đức trưởng lão vội vàng khom người tạ lỗi: “Thật xin lỗi, ta chỉ là quá ưa thích nha đầu này, mong các hạ đừng để ở trong lòng.”
Lục Châu không để ý đến hắn nữa.
Minh Đức trưởng lão lại nói: “Xin lỗi vì những lời ta đã nói. Nha đầu, ngươi có thể an toàn rời khỏi Đại Uyên Hiến.”
Tiểu Diên Nhi cảm giác được trong bình chướng đã không còn cảm giác dễ chịu như trước, bèn đi ra ngoài. Nàng đi tới bên người Lục Châu, cười hì hì nói:
“Sư phụ, đồ nhi không muốn làm Nhân Hoàng gì cả, chỉ muốn cả đời ở bên cạnh người.”
Trong lòng Lục Châu cảm thấy ấm áp, cốc nhẹ vào trán nàng một cái rồi nói: “Đi thôi.”
Lực lượng Thiên Tướng bao phủ Tiểu Diên Nhi và Hải Loa, chỉ cần có chút vấn đề, Lục Châu sẽ thi triển thần thông đại na di rời đi. Hắn cảm giác được ngọc phù truyền tống không có tác dụng trong này, nhưng đại na di thuật thì không bị hạn chế.
Minh Đức trưởng lão nói: “Gấp gáp vậy sao? Được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng là đại sự, hẳn nên bẩm báo Vũ Hoàng, để bệ hạ người bày tiệc tiếp đãi ba vị khách nhân mới phải.”
“Không cần, lão phu còn có việc quan trọng cần làm. Nhờ ngươi nhắn với Vũ Hoàng, chuyện hôm nay lão phu ghi nhớ, ngày khác nhất định sẽ báo đáp.”
“Việc này…” Minh Đức trưởng lão lách mình xuất hiện trước mặt ba người, “Sẽ không chậm trễ bao nhiêu thời gian đâu. Trước đó ta còn cho rằng nha đầu này sẽ không được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng, ta đúng là có mắt không tròng. Hồng Tiệm.”
“Có thuộc hạ.”
“Còn không mau đi báo cáo?”
Lục Châu nhướng mày, trầm giọng nói: “Ngươi muốn ép buộc lão phu lưu lại?”
“Tuyệt đối không có ý này.” Minh Đức trưởng lão nói.
“Vậy thì tránh ra.”
Đúng lúc này, một tên tộc nhân Vũ tộc từ bên ngoài bay vào đại điện bẩm báo: “Trưởng lão, Bạch Đế truyền thư nói triệu hồi ba vị khách quý trở về gấp.”
Minh Đức trưởng lão nghi ngờ hỏi: “Bạch Đế truyền thư hẳn là phải gửi cho Vũ Hoàng, sao lại trùng hợp đưa tới đây?”
Tên thuộc hạ khom người đáp: “Thuộc hạ cũng không rõ vì sao.”
Rất nhiều tộc nhân Vũ tộc đều biết Lục Châu cầm ngọc bài của Bạch Đế tiến vào Đại Uyên Hiến, bọn hắn nào dám lãnh đạm, vừa nhận được thư là tức tốc chạy tới bẩm báo.
Minh Đức trưởng lão quay đầu nhìn Lục Châu, sắc mặt trở nên hoà hoãn. “Nếu Bạch Đế đã truyền thư, vậy ta sẽ không cưỡng cầu. Mời.”
Vừa nói hắn vừa tránh sang một bên.
Lục Châu cùng Tiểu Diên Nhi và Hải Loa đi ra ngoài. Khi đi ngang Minh Đức trưởng lão, hắn dừng bước nói:
“Tâm cảnh đương nhiên là con đường đạo thánh phải đi qua, nhưng lão phu cho ngươi một lời khuyên.”
Minh Đức trưởng lão cười nói: “Mời nói.”
“Chí Tôn… cũng là người.”
Nói xong, Lục Châu khoanh tay rời đi. Tiểu Diên Nhi và Hải Loa theo sát phía sau.
Oanh!
Cự nhân bị đẩy té nhào về phía trước.
Lục Châu cau mày. Bạch Đế đúng là đánh giá cao chính mình, cái gì mà ngọc bài, cái gì mà nể mặt, đíu ai coi ngươi ra gì nha!
“Đi!”
Lục Châu mang theo hai nữ đệ tử bay vọt qua ngọn núi tối đen như mực, tiến về phía Thiên Khải Chi Trụ.
Vô số người Tam Thủ dưới đất ném đá vào bọn hắn, mà tên cự nhân kia đã đứng dậy đuổi theo, sau lưng hắn xuất hiện một đôi cánh màu đen.
“Sư phụ!” Tiểu Diên Nhi hốt hoảng chỉ về phía cự nhân đang bay đuổi ở phía sau.
“Đừng lo lắng.”
Lục Châu lại thi triển thần thông đại na di trực tiếp biến mất, khi xuất hiện trở lại, ba người đã đứng trong khu vực có ánh sáng rọi xuống.
Cảm nhận được quang mang ấm áp đã lâu không thấy, ba người cảm thán vô cùng.
“Thật xinh đẹp.” Tiểu Diên Nhi nhìn quang cảnh xanh mát tươi tốt như tiên cảnh trước mặt, không khỏi thốt lên.
Hải Loa cũng nói: “Giống như là Thái Hư.”
“Ngươi còn nhớ rõ Thái Hư trông như thế nào sao?” Lục Châu hỏi.
“Không rõ lắm…” Hải Loa ôm đầu, ý thức có hơi hỗn loạn. “Rất giống, rất giống.”
Tiểu Diên Nhi nói: “Chẳng lẽ Đại Uyên Hiến chính là Thái Hư?”
Lục Châu lắc đầu: “Tuyệt đối không phải. Nếu không thập đại Thiên Khải Chi Trụ đã mất đi ý nghĩa tồn tại.”
Lúc này, trong ánh sáng rực rỡ bỗng xuất hiện từng đạo thân ảnh.
Khoảng năm tên nam tử mặc trường bào lăng không đứng giữa không trung, sau lưng bọn hắn đều mọc cánh. Nam tử đứng giữa có lỗ tai dài và mái tóc trắng trông như tinh linh, toàn thân toả quang hoa nhàn nhạt.
Đây là… thánh nhân chi quang.
Lục Châu không thể đoán ra năm kẻ này là nhân loại hay hung thú. Sinh vật hình người này rất hiếm gặp, ngay cả trong cổ tịch cũng không thấy đề cập đến.
Cự nhân Tam Thủ lúc này đã đuổi kịp, đám Tam Thủ bên dưới cũng đã bao vây nơi này.
Nam tử mọc cánh kia bình thản nói: “Không có việc của ngươi. Lui xuống đi.”
Cơn giận của cự nhân Tam Thủ lập tức bị dội tắt, hắn cung kính khom người với nam tử kia rồi quay trở về.
Lục Châu quay đầu nhìn về phía ngọn núi đen cao vạn trượng kia, trông như một bức tường thành che chắn xung quanh Đại Uyên Hiến. Hắn chợt nhớ tới hình ảnh trong thuỷ tinh cầu ký ức, cảnh tượng tu hành giả cửu liên đứng đầy trời bị chém giết chẳng phải chính là dưới chân Đại Uyên Hiến sao?
Rốt cuộc Lục Châu cũng đã tìm được nơi diễn ra hình ảnh đó —— Đại Uyên Hiến!
“Thì ra là ở đây.” Lục Châu thản nhiên nói.
Ánh mắt nam tử kia rất nguy hiểm: “Nhân loại không được phép đến gần Đại Uyên Hiến.”
Lục Châu nhìn nam tử hỏi: “Ngươi là người hay là thú?”
Nam tử nhíu mày. Hắn không thích giọng điệu chất vấn của Lục Châu. Ngữ khí của hắn băng lãnh mà vô tình: “Người đến gần Đại Uyên Hiến… giết không tha.”
“Giết không tha?”
“Quy củ nơi này là như thế.” Nam tử nói.
“Đại Uyên Hiến vốn là danh tự của Thái Hư, nơi này nên gọi là Nhân Định mới đúng, ngụ ý nhân định thắng thiên. Đại Uyên Hiến thật sự nằm trên đỉnh đầu các ngươi ấy.” Lục Châu to gan phỏng đoán.
“Biết không ít nhỉ. Đáng tiếc… ngươi không có tư cách này.”
Bốn đạo thân ảnh còn lại loé lên, vây quanh ba người Lục Châu.
Lục Châu giơ ngọc bài ra, trầm giọng nói: “Đưa lão phu tiến vào Đại Uyên Hiến.” Ngọc bài toả quang mạng rạng rỡ, bên trên khắc một chữ: Bạch.
Nam tử giật mình, cau mày nói: “Bạch Đế?”
“Không biết Bạch Đế có tư cách này không?” Lục Châu lạnh nhạt nói.
Nam tử trầm mặc, sau đó khom người nói: “Thì ra là người của Bạch Đế, xin mời.”
Bốn tên điểu nhân còn lại bay về vị trí cũ. Lục Châu tiến về phía trước, hít sâu một hơi.
Không khí mới mẻ và nguyên khí nồng đậm truyền vào cơ thể, mùi cỏ thơm thoang thoảng trong không gian, bốn phía ngập tràn sinh cơ. Phía trên đầu chính là mặt trời. Ánh nắng rạng rỡ rọi thẳng vào Thiên Khải Chi Trụ.
“Thái dương…” Đã rất lâu rồi Lục Châu không nhìn thấy nó.
Nam tử kia tiến về phía trước nói: “Ba vị khách nhân đường xa mà đến, hẳn đã ở trong bí ẩn chi địa rất lâu. Nơi này là Đại Uyên Hiến, chỗ duy nhất trong bí ẩn chi địa có ánh mặt trời chiếu xuống.”
“Chỗ duy nhất có ánh mặt trời?” Tiểu Diên Nhi kinh ngạc hỏi lại.
Nam tử tóc trắng gật đầu nói: “Đúng vậy, trăm ngàn năm qua, có rất nhiều nhân loại và thú tộc muốn đến đây hưởng thụ cuộc sống vô thượng, đáng tiếc không có nhân loại hay hung thú nào có được tư cách này.”
Lục Châu nhìn hắn một cái, đột nhiên cảm nhận được từ trên người kẻ này phát ra cảm giác ngạo mạn và tự mãn của đám người Thái Hư.
Lục Châu kỳ quái nói: “Dù cho Đại Uyên Hiến có bao nhiêu điểm tốt, nó vẫn là một phần của bí ẩn chi địa, vĩnh viễn nằm bên dưới Thái Hư.”
Nam tử tóc trắng cảm thấy lời này có hơi khó nghe nhưng vẫn không thể hiện sự tức giận: “Khắp thiên hạ này, nơi nơi đều nằm bên dưới Thái Hư.”
Lục Châu thở dài một tiếng.
Dù là người hay thú, dù là ở nơi nào, những kẻ ở tầng dưới chót đều thích tranh đấu, vĩnh viễn cũng không ngừng nghỉ. Ai cũng than thở cường giả bắt nạt kẻ yếu, nhưng lại không biết kẻ yếu mới càng thích bắt nạt kẻ yếu hơn.
Nam tử tóc trắng thử cảm ứng tu vi của Lục Châu nhưng lại bị Thiên Ngân trường bàn ngăn trở. Hắn tỉ mỉ dò xét bộ trường bào, trong lòng khẽ kinh ngạc.
“Ba vị, mời đi theo ta.”
Trên đường đi có không ít nam nhân và nữ nhân mọc cánh nhìn ba người với ánh mắt tò mò.
Đi được nửa đường, ba người Lục Châu ngẩng đầu nhìn về phía trước, Thiên Khải Chi Trụ đã ở trước mặt.
Đây là Thiên Khải Chi Trụ khổng lồ nhất trong số thập đại Thiên Khải Chi Trụ, không cách nào dùng lượng từ để đo đếm kích cỡ của nó. Lối vào Thiên Khải Chi Trụ có hình vòm, thỉnh thoảng lại có điểu nhân cầm vũ khí trong tay đi ra đi vào.
Lục Châu hỏi: “Các ngươi là nhân loại?”
Nam tử tóc trắng cười đáp: “Chủng tộc của chúng ta có nguồn gốc từ thời kỳ thượng cổ, tên là Vũ tộc, đời đời sinh sống trong Đại Uyên Hiến. Đương nhiên Đại Uyên Hiến không chỉ có mỗi mình Vũ tộc, còn có rất nhiều chủng tộc khác bầu bạn, tất cả chúng ta đều có nhiệm vụ bảo hộ Đại Uyên Hiến.”
Lục Châu gật đầu nói: “Ngươi tên là gì?”
“Tại hạ là Hồng Tiệm.” Nam tử lễ phép nói.
Chương 1822 Khảo hạch
Hồng Tiệm mang theo ba người Lục Châu đi xuyên qua đại môn hình vòm.
“Chúng ta đã tiến vào bên trong Thiên Khải Chi Trụ. Nơi này rất rộng rãi, cấu tạo như một cung điện, các vị không nên đi lại lung tung kẻo bị lạc đường.” Hồng Tiệm vừa đi vừa giới thiệu.
Đám người rẽ trái rẽ phải một lúc, rốt cuộc đi tới một đại điện. Hồng Tiệm nói: “Nơi này là Minh Đức điện, từ bây giờ Minh Đức trưởng lão sẽ phụ trách tiếp đãi các vị quý khách.”
Lục Châu nhìn quanh bốn phía. Tiểu Diên Nhi tò mò hỏi: “Minh Đức đại điện cũng ở bên trong Thiên Khải Chi Trụ sao?”
“Đương nhiên.”
“Thật là xinh đẹp.” Tiểu Diên Nhi tán thưởng.
“Đây chỉ là một góc băng sơn mà thôi.”
Tiểu Diên Nhi tuy rất thích cảnh sắc nơi này nhưng nàng càng mong đợi được thấy bình chướng Thiên Khải Chi Trụ hơn, bèn hỏi: “Chừng nào ta mới được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng?”
Hồng Tiệm mỉm cười nói: “Đừng gấp, Minh Đức trưởng lão sắp tới rồi.”
“Minh Đức trưởng lão? Minh Đức điện…” Tiểu Diên Nhi lẩm bẩm.
“Minh Đức trưởng lão đã sống từ thời kỳ thượng cổ đến nay, là trưởng lão rất quan trọng của Vũ tộc, được người người kính sợ. Vũ Hoàng ban thưởng Minh Đức điện để ca ngợi công đức của hắn.”
“Nha.” Tiểu Diên Nhi gật đầu, “Vậy bình chướng Thiên Khải Chi Trụ nằm ở đâu?”
“Bên trong Thiên Khải Chi Trụ rất rộng, lát nữa Minh Đức trưởng lão sẽ dẫn các vị đến đó.” Hồng Tiệm đáp.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến thanh âm ——
“Minh Đức trưởng lão giá lâm.”
Hồng Tiệm xoay người hành lễ. Lục Châu cũng quay đầu nhìn sang. Đứng ở cửa điện là một lão giả già nua đến cực điểm, mái tóc trắng xoá, trên gương mặt tràn đầy nếp nhăn, giống với bộ dạng của Cơ Thiên Đạo lúc Lục Châu mới xuyên không đến.
“Bái kiến Minh Đức trưởng lão.” Hồng Tiệm hành lễ nói.
Minh Đức trưởng lão đi tới nhìn về phía đám người Lục Châu. Hồng Tiệm thấp giọng nói:
“Ba vị này là người của Bạch Đế, muốn có được tán đồng của Thiên Khải Chi Trụ.”
Minh Đức trưởng lão không nói chuyện mà dò xét ba người một lát. Trực giác của hắn lướt qua Tiểu Diên Nhi và Hải Loa rồi dừng lại trên người Lục Châu.
Hắn cảm nhận được toàn thân Lục Châu phát ra một cỗ khí thế bẩm sinh của người lâu ngày có địa vị cao.
Minh Đức trưởng lão chắp tay đi tới, ngồi xuống ghế chủ toạ trong đại điện, hai mắt sáng như đuốc nói: “Muốn được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng thì phải thông qua khảo hạch.”
Lục Châu nhìn hắn. “Khảo hạch?”
“Tuy các ngươi là người của Bạch Đế nhưng không có nghĩa là được tuỳ ý tiến vào Thiên Khải Chi Trụ. Các ngươi cần phải đáp ứng được một số yêu cầu, chẳng hạn như… tu vi.”
Lục Châu nói: “Điều kiện để được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng đâu có tu vi.”
“Đây là yêu cầu của ta.” Minh Đức trưởng lão nói.
Vừa nói xong, trên thân hắn toả ra một loại lực lượng áp bách cường liệt vô cùng, lực lượng kia quấn lấy Lục Châu, không phải nguyên khí cũng chẳng phải cương khí.
Lần đầu tiên Lục Châu cảm giác được loại áp lực kỳ lạ này. Kỳ kinh bát mạch vẫn bình thường, nguyên khí điều động thông thuận, duy chỉ có áp lực đang càng lúc càng gia tăng tựa như có ngọn núi khổng lồ đang áp xuống.
“Áp chế ý chí?” Lục Châu thầm nghĩ.
Lục Châu chưa từng thấy có người dùng ý chí để làm vũ khí. Có lẽ đây cũng là một loại đại quy tắc.
Minh Đức trưởng lão nhìn Lục Châu chằm chằm không rời mắt, hai mắt thâm thuý có thần, cường độ áp chế lại tăng thêm ba phần.
Lục Châu không thể đoán được tu vi của Minh Đức trưởng lão, chỉ riêng ý chí của đối phương cũng đã vượt xa hắn. Chợt nhớ tới khẩu quyết Thiên thư, Lục Châu âm thầm mặc niệm.
Không cần phóng thích ra lực lượng Thiên Tướng, chỉ riêng khẩu quyết cũng đã có tác dụng ngưng thần tĩnh khí.
Quả nhiên, lực lượng Thiên Tướng cấp tốc truyền tới cảm giác mát rượi. Minh Đức trưởng lão vốn đang ở thế thượng phong đột nhiên cảm nhận được một cỗ lực lượng đẩy ý chí lực của hắn trở về.
Thân thể hắn ngửa ra sau, suýt chút nữa đã bị phản phệ dẫn tới thụ thương.
Minh Đức trưởng lão vội vàng thu hồi ý chí, kinh ngạc nhìn Lục Châu: “Ngươi thật sự là người của Bạch Đế?”
Lục Châu bình yên vô sự, thản nhiên đáp: “Ngọc bài còn có thể làm giả?”
Hồng Tiệm đứng bên cạnh vội lên tiếng: “Ta đã kiểm tra ngọc bài, đúng là của Bạch Đế.”
Minh Đức trưởng lão gật đầu, thở ra một hơi rồi nói: “Bạch Đế một lòng cầu trường sinh, từ khi vào Vô Tận Hải cũng không quay về đây lấy một lần.”
Lục Châu không quan tâm chuyện của Bạch Đế, suy cho cùng hai người cũng có quen biết gì đâu.
Minh Đức trưởng lão nói: “Rất ít người có thể đứng thẳng không ngã trước uy áp ý chí của ta, ngươi là một trong số đó.”
Lục Châu lắc đầu: “Thiên hạ lớn như vậy, không thiếu điều lạ. Lão phu không phải người đầu tiên, càng không phải là người cuối cùng.”
Lão già nhà ngươi quá mức tự cao tự đại.
Minh Đức trưởng lão đương nhiên nghe ra được ý Lục Châu, nhưng cũng không tức giận, còn cười nói:
“Ngươi hiểu lầm rồi. Sở dĩ ta dùng ý chí để thăm dò ngươi là vì Thiên Khải Chi Trụ ở Đại Uyên Hiến khảo hạch ý chí và tâm cảnh.”
“Ý chí và tâm cảnh?” Lục Châu nghi hoặc.
“Chỉ có người có ý chí siêu quần bạt tuỵ mới có thể được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng. Về phần tâm cảnh, đó là con đường mà mọi đạo thánh đều phải đi qua. Chẳng hạn như vừa rồi ta dùng ý chí áp chế ngươi, có thể nhận thấy trong lòng ngươi xuất hiện lửa giận, đây chính là tâm cảnh không ổn định. Cho nên ngươi cao nhất cũng chỉ có thể là thánh nhân.” Minh Đức trưởng lão nói.
Lục Châu không nói chuyện.
Vừa rồi khi bị áp chế ý chí, quả thật hắn có cảm giác khó chịu. Nếu tâm cảnh là con đường tu hành bắt buộc phải trải qua, vậy tâm cảnh ba động đúng là bất lợi cho việc tu hành.
Nhưng Tiểu Diên Nhi lại lên tiếng: “Không đúng.”
Minh Đức trưởng lão quay đầu nhìn về phía Tiểu Diên Nhi, cười nói: “Tuổi còn nhỏ đã có cảnh giới chân nhân, thật đáng quý. Ngươi có kiến giải gì?”
Tiểu Diên Nhi kiên định nói: “Sư phụ ta tất thành Chí Tôn!”
“? ? ?” Minh Đức trưởng lão còn cho là nàng sẽ đưa ra kiến giải độc đáo thú vị gì, ai ngờ…
Tiểu Diên Nhi nói tiếp: “Đạo thánh không tính là gì. Cho dù là Bạch Đế gặp sư phụ ta cũng phải lễ nhượng ba phần.”
Chương 1823 Ba điều kiện
“? ? ?” Minh Đức trưởng lão khẽ nhíu mày.
Nhưng hắn không phải là người chỉ xét bề ngoài. Khí tức ba động của Tiểu Diên Nhi chứng minh nàng chỉ là một tiểu nha đầu, hắn xem nàng là một đứa trẻ vô tri, không thèm để ý.
Lục Châu vung tay áo nói: “Diên Nhi, không được nói năng lung tung.”
“Nha.” Tiểu Diên Nhi âm thầm nghĩ, ta đâu có nói bậy đâu?
Hiện tại nhiệm vụ hàng đầu của Lục Châu là để Tiểu Diên Nhi được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng chứ không phải tranh cãi với người ta, những việc này không có ý nghĩa gì cả.
Trong Đại Uyên Hiến không có một người quen, lỡ như xảy ra chuyện thì rất nguy hiểm.
Lục Châu nói: “Bây giờ có thể dẫn đường cho chúng ta đến hạch tâm Thiên Khải Chi Trụ chưa?”
Minh Đức trưởng lão hỏi: “Gấp gáp như vậy?”
Lục Châu gật đầu: “Chúng ta bôn ba nhiều năm trong bí ẩn chi địa cũng là vì việc này. Một khi chưa được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng thì trong lòng khó có thể an tâm.”
“Được.” Minh Đức trưởng lão đứng lên nói, “Hồng Tiệm, ngươi cũng đi cùng.”
Hồng Tiệm khom người đáp: “Vâng.”
Minh Đức trưởng lão rời khỏi Minh Đức điện, Hồng Tiệm và ba người Lục Châu đi theo sau, bước vào một phù văn thông đạo.
Quang hoa loé lên, không bao lâu sau đám người đã xuất hiện trong một toà cung điện còn rộng lớn hơn ban nãy.
Bên ngoài cung điện có không ít người Vũ tộc và các loại chủng tộc khác. Lối vào cung điện cao đến trăm trượng khiến Lục Châu phải ngẩng đầu nhìn.
“Bái kiến Minh Đức trưởng lão.” Đám người Vũ tộc khom người hành lễ.
“Miễn lễ.” Minh Đức trưởng lão phất tay.
“A, có nhân loại!”
“Nhân loại đến từ bên ngoài Đại Uyên Hiến!” Mấy tộc nhân Vũ tộc nhỏ giọng nghị luận.
“Có thể được Minh Đức trưởng lão và Hồng Tiệm dẫn tới, xem ra thân phận không thấp!”
“Nơi này rất lâu rồi không có người ngoài đến…”
Tiến vào trong đại điện, Lục Châu, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa nhìn thấy giữa điện có một đài hình vuông, xung quanh là tầng bình chướng màu xanh lam.
Trên đài đặt một hạt giống Thái Hư đang nảy mầm, cứng chắc mà thẳng tắp.
Bình chướng lúc sáng lúc tối, khi Lục Châu nhìn chăm chú vào đó lại cảm thấy cơn buồn ngủ kéo tới.
“Mê hoặc ý chí?” Lục Châu lập tức thôi động Tử Lưu Ly, cảm giác mát mẻ thanh lương truyền tới xua đi cảm giác mê hoặc.
Đây chính là khảo nghiệm ý chí và tâm cảnh?
Minh Đức trưởng lão chỉ tay vào bình chướng nói: “Đây là bình chướng của Thiên Khải Chi Trụ. Trong 100.000 năm qua, chỉ có một người được nó tán đồng, chính là Vũ Hoàng hiện tại.”
Hắn quay đầu nhìn về phía Lục Châu: “Vũ Hoàng và Bạch Đế là bạn cũ. Bạch Đế đã lên tiếng thì chúng ta đương nhiên phải nể mặt. Chỉ là… trước khi tiến vào bình chướng, ta phải đưa ra điều kiện với các ngươi.”
Lục Châu im lặng nhìn bình chướng, không nói chuyện.
“Một, việc các ngươi tiến vào đây phải được giữ bí mật, Thiên Khải Chi Trụ ở Đại Uyên Hiến không thuộc về một mình chúng ta, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì Vũ Hoàng và Bạch Đế đều sẽ mất mặt.”
“Hai, điều kiện để được tán đồng rất khó khăn. Nếu thật sự được tán đồng thì phải lưu lại đây làm việc cho Vũ Hoàng ba ngàn năm. Trong ba ngàn năm này Đại Uyên Hiến sẽ không bạc đãi ngươi.”
“Ba, cũng là chuyện có khả năng xảy ra nhất. Đại Uyên Hiến khảo hạch ý chí và tâm cảnh, nếu không thể thông qua thì đừng cưỡng cầu. Một khi sính cường bất chấp hậu quả sẽ bị phản phệ đến mức tẩu hoả nhập ma, không ngốc thì cũng phát điên. Dù kết quả là gì thì cũng không liên quan đến Vũ tộc. Ba điều này các ngươi có đồng ý hay không?”
Không đợi Lục Châu mở miệng, Tiểu Diên Nhi đã nói ngay: “Ba ngàn năm?! Ngài không có nói đùa chớ?!”
Minh Đức trưởng lão liếc mắt nhìn Tiểu Diên Nhi: “Đây là quy củ của Đại Uyên Hiến. Tiểu nha đầu, các ngươi nên cân nhắc điểm thứ ba mới phải.”
“Chúng ta chỉ lo lắng điểm thứ hai, điều này quá bá đạo, ta e là không thể đáp ứng. Ba ngàn năm mất tự do? Ở đâu ra điều kiện khó khăn vậy chứ…”
Tiểu Diên Nhi bất mãn trong lòng, nhưng đây là Đại Uyên Hiến nên nàng cũng không dám phát tác, chỉ có thể thầm oán, một đám cường đạo chiếm đoạt Đại Uyên Hiến lại còn muốn làm khó người khác, thật là đáng ghét!
Minh Đức trưởng lão cười ha hả nói: “Đây vốn là quy của của Đại Uyên Hiến, không thể sửa đổi. Nhưng niệm tình các ngươi là người của Bạch Đế, điểm thứ hai này ta có thể miễn cho.”
Bảo người của Bạch Đế lưu lại đây ba ngàn năm thì chẳng khác gì cầm tù, vốn là đang nể mặt Bạch Đế, làm thế thì chẳng khác gì đắc tội người ta.
Tiểu Diên Nhi mừng rỡ nói: “Thật sao?”
Minh Đức trưởng lão lạnh nhạt đáp: “Ta đã đáp ứng, đương nhiên giữ lời.”
“Vậy thì tốt quá! Sư phụ, đồ nhi có thể bắt đầu được chưa?” Tiểu Diên Nhi hưng phấn nói.
Minh Đức trưởng lão nghi hoặc hỏi: “Người muốn tiến hành khảo hạch của Thiên Khải Chi Trụ là ngươi?”
“Đúng vậy á. Có việc gì sao?”
Minh Đức trưởng lão khẽ nhíu mày nhìn về phía Lục Châu, thấy hắn vẫn giữ im lặng, nghiễm nhiên thừa nhận lời của tiểu nha đầu này. Từ đầu đến cuối, Minh Đức trưởng lão đều cho rằng người muốn khảo hạch được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng là Lục Châu chứ không phải hai tiểu nha đầu đi cùng.
Lúc này Lục Châu mới mở miệng nói: “Người muốn được tán đồng là đồ nhi của lão phu.”
Minh Đức trưởng lão cũng không có phản ứng gì. Đằng nào cũng thất bại, đổi thành ai cũng thế thôi. Hắn tự mình dẫn người tới nơi này là đã đủ nể mặt Bạch Đế rồi.
Hồng Tiệm không nhịn được bèn hỏi: “Không phải là ngươi?”
Lục Châu lắc đầu: “Lão phu không cần.”
Hắn có lực lượng Thiên Tướng, có Thiên thư tam quyển và lam pháp thân, con đường tu hành hoàn toàn khác biệt mọi người. Lam pháp thân trời sinh đã triển khai toàn bộ hạn mức Mệnh Cách, thậm chí còn nghịch thiên hơn cả hạt giống Thái Hư.
Hồng Tiệm cười nói: “Đây là một cơ hội tốt, ngươi nên nắm cho chắc, không phải ai cũng được phép tiến vào Thiên Khải Chi Trụ để khảo hạch đâu.”
Lục Châu vẫn lắc đầu: “Không hứng thú.”
“. . .”
Hồng Tiệm nghẹn lời. Lần đầu tiên hắn thấy có người không biết cân nhắc như vậy. Nếu không phải vì nể mặt Bạch Đế, các ngươi đã không có cửa vào được đây, còn vờ vịt cái gì.
Chương 1824 Được Đại Uyên Hiến tán đồng
“Sư phụ, đồ nhi bắt đầu được chưa?” Tiểu Diên Nhi hỏi lại. Nàng đã gấp đến mức muốn dậm chân rồi.
Minh Đức trưởng lão phất tay ra hiệu: “Lúc nào cũng được.”
“Nha.” Tiểu Diên Nhi lập tức đi về phía tầng bình chướng.
Nàng vừa đi tới bậc thang, Minh Đức trưởng lão lại nói: “Nha đầu, ta phải trịnh trọng nhắc nhở ngươi, nếu ý thức ngươi trở nên hỗn loạn hoặc cảm thấy có thứ gì đó quấy nhiễu khiến ngươi sợ hãi thì hãy từ bỏ chống cự, sẽ không có việc gì.”
Hắn cũng không mong muốn người của Bạch Đế gặp chuyện không may ở nơi này.
Tiểu Diên Nhi nghi hoặc hỏi: “Sẽ xuất hiện ảo giác sao?”
“Cứ coi là vậy đi.”
“Nha.” Tiểu Diên Nhi gật đầu, “Vậy là giống với Câu Thiên Tác Đạo.”
Minh Đức trưởng lão cũng biết Câu Thiên Tác Đạo, nghe vậy bèn giải thích: “Hung hiểm hơn Câu Thiên Tác Đạo gấp trăm lần. Câu Thiên Tác Đạo chỉ phóng đại nhược điểm trong lòng ngươi, mà Đại Uyên Hiến sẽ thôn phệ ý thức của ngươi, khiến ý thức chìm vào trong vực sâu vô tận.”
“. . .”
Tiểu Diên Nhi vốn nhát gan, vừa nghe vậy lập tức cảm thấy khiếp đảm.
Lục Châu thấy nàng chậm chạp lề mề bèn nói: “Đừng lo lắng, cứ đi vào là được.”
“Vâng.”
Tiểu Diên Nhi bước lên bậc thang.
Lúc này bên ngoài đại điện xuất hiện rất nhiều tu hành giả Vũ tộc. Bọn hắn bị ngăn ở bên ngoài, không được phép quấy nhiễu khách quý khảo hạch nên chỉ tò mò đứng nhìn vào trong.
Hồng Tiệm nhắc nhở: “Để tránh bị bình chướng bắn bay, lực chân không nên quá mạnh.”
Minh Đức trưởng lão nhìn chằm chằm Tiểu Diên Nhi. Nàng hít sâu một hơi, nắm chặt nắm tay rồi cất bước đi vào bình chướng.
Xoẹt ——
Bình chướng chỉ xuất hiện một dòng điện hồ, xẹt lên một tiếng, Tiểu Diên Nhi thuận lợi bước vào trong.
Hồng Tiệm và Minh Đức trưởng lão trợn tròn mắt, miệng há hốc, toàn thân cứng đờ tại chỗ.
Tiểu Diên Nhi đi vào trong bình chướng rồi quay đầu nhìn về phía mọi người. Nàng đưa tay sờ sờ mặt và thân thể, phát hiện mọi thứ vẫn bình thường, sau đó lại nhìn về phía đám người…
“Thôi xong, ta thấy ảo giác rồi!”
Đám người: “? ? ?”
Tiểu Diên Nhi khẽ lẩm bẩm: “Nhưng mà đâu có đáng sợ như lời hắn nói nhỉ.”
Nàng cảm nhận được năng lượng trong Thiên Khải Chi Trụ đang cấp tốc hội tụ vào cơ thể mình.
“. . .”
Im lặng một hồi lâu, Hồng Tiệm mới mở miệng nói nên lời: “Sao có thể?!”
Tiểu Diên Nhi giật nảy mình, vỗ vỗ ngực thở phào một cái: “Ta còn tưởng các ngươi là ảo giác chứ. Rồi ảo giác của ta đâu?”
“. . .” Hồng Tiệm không cách nào giải thích.
“Không phải đây là đồ giả đó chứ?” Tiểu Diên Nhi nghi ngờ hỏi.
Minh Đức trưởng lão ức chế nội tâm kinh ngạc, ra vẻ bình tĩnh nói: “Đây đúng thật là Thiên Khải Chi Trụ, sau lưng ngươi chính là thổ nhưỡng và hạt giống Thái Hư. Những thứ này tuyệt đối không thể giả được.”
Tiểu Diên Nhi quay đầu nhìn về phía hạt giống Thái Hư. “Đúng là đồ thật.”
Nàng đi tới bên cạnh hạt giống, tỉ mỉ quan sát nó, sau đó vươn tay ra muốn sờ sờ ——
“Dừng tay.” Hồng Tiệm lớn tiếng nói.
Tiểu Diên Nhi rụt tay lại.
Hồng Tiệm trách cứ: “Nếu làm hỏng hạt giống Thái Hư thì ngươi có chịu trách nhiệm không?”
Tiểu Diên Nhi nói nhỏ: “Ta chỉ sờ một chút thôi mà, đâu có làm hỏng đâu.”
“Sờ cũng không được.” Hồng Tiệm nói.
Lúc này, Minh Đức trưởng lão bỗng cười nói: “Không sao, ta tin tưởng ngươi không có ý định làm hỏng nó.”
Tiểu Diên Nhi nhìn Minh Đức trưởng lão, cười đáp: “Vẫn là ngươi hiểu lý lẽ hơn.”
Lục Châu cũng lên tiếng: “Đồ nhi của lão phu tuy hơi ngang bướng nhưng tâm tính thuần lương, chút đạo lý này nàng đương nhiên hiểu.”
“Sư phụ nói đúng.” Tiểu Diên Nhi phụ hoạ.
Minh Đức trưởng lão vẫn tiếp tục quan sát Tiểu Diên Nhi, chờ xem khi nào nàng sẽ bị khảo hạch ý chí lực. Nhưng hắn chờ suốt một khắc đồng hồ cũng chẳng thấy tăm hơi ảo giác đâu.
Minh Đức trưởng lão càng lúc càng kinh hãi, hắn nhìn về phía Lục Châu nói: “Xin hỏi nha đầu này có phải trời sinh đã có Mệnh Cung triển khai ra hạn mức cao nhất?”
Lục Châu nghi hoặc nhìn hắn, tỏ vẻ không thể gạt được bèn gật đầu: “Đúng là như thế.”
“Chẳng trách, chẳng trách…” Minh Đức trưởng lão tặc lưỡi, “Nàng có lai lịch thế nào?”
Lần này Lục Châu không thành thật trả lời mà đáp lại: “Việc này hình như không liên quan đến ngươi.”
Minh Đức trưởng lão nhận ra Lục Châu đang cảnh giác với mình bèn cười nói: “Tâm cảnh.”
“Đó là chuyện của sau này.”
“Ta đã sớm đoán được cảnh giới của ngươi không vượt qua thánh nhân. Ngươi quá mức mẫn cảm, khí tức ba động yếu kém, tuy ngươi dùng trường bào ngăn trở người khác cảm ứng tu vi mình nhưng ta biết tu vi ngươi tuyệt đối không vượt qua hai mươi sáu Mệnh Cách.” Minh Đức trưởng lão nói.
Trong lòng Lục Châu hơi kinh ngạc: “Đoán sao?”
Minh Đức trưởng lão nói: “Bình chướng Thiên Khải Chi Trụ ở Đại Uyên Hiến còn có một công năng đặc thù, gọi là phản chiếu tâm lý. Hễ là người thì đều có suy nghĩ và đăm chiêu, chuyện mà hắn nghĩ tới nhiều nhất đều sẽ được hình ảnh hoá.”
Lục Châu đảo mắt. Đối phương lừa gạt hắn hay đang nói sự thật? Lục Châu không cách nào xác định, nhưng có thể nhìn ra hắn chỉ có hai mươi sáu Mệnh Cách thì rõ ràng không phải là đoán bừa.
“Ngươi đang nghĩ xem có phải ta đoán bừa hay không, ngươi cho rằng ta đang gạt ngươi. Ha ha ha…” Minh Đức trưởng lão cười nói.
Lục Châu mặc niệm thần thông Thiên thư thu liễm khí tức.
Minh Đức trưởng lão kinh ngạc nói: “Thủ đoạn thật cao.”
Quả nhiên đây là một loại năng lực của hắn. Lục Châu thản nhiên nói: “Hình như ngươi rất thích nhìn trộm suy nghĩ của người khác?”
Minh Đức trưởng lão lắc đầu: “Chỉ là một thủ đoạn nhỏ, không phải phương pháp nhìn trộm gì. Nếu không Đại Uyên Hiến đâu còn ai chịu qua lại với ta.”
Lời này cũng có lý.
Lục Châu nhớ lại lúc mới tới Minh Đức điện giao phong với Minh Đức trưởng lão, có lẽ khi đó hắn đã bị đánh cắp suy nghĩ trong lòng.
Lúc này, Minh Đức trưởng lão bỗng cười nói với Tiểu Diên Nhi: “Nha đầu.”
“Hả?”
“Bên này.” Minh Đức trưởng lão đột nhiên na di đến một vị trí khác, hai tay vỗ thành tiếng. Bộp.
Tiểu Diên Nhi theo bản năng nhìn sang.
Thấy vậy, Lục Châu nhíu mày. Tiểu Diên Nhi vẫn quá mức đơn thuần, ngay cả việc Minh Đức trưởng lão đang cố ý thi triển thủ đoạn với mình mà cũng không biết.
Chương 1825 Ép buộc lưu lại
Ý chí lực của Minh Đức trưởng lão vọt qua tầng bình chướng, đánh về phía Tiểu Diên Nhi, nhưng vừa đến gần đã hoá thành một cơn gió nhẹ rồi tiêu tán giữa không trung.
Tiểu Diên Nhi kỳ quái nhìn hắn: “Làm gì thế?”
“Hả?” Minh Đức trưởng lão không tin nàng không bị ảnh hưởng, mỉm cười nói. “Ngươi có thể ra ngoài rồi.”
“Không, trong này thật thoải mái, ta còn muốn chờ một lúc nữa.” Tiểu Diên Nhi tung tăng bên trong bình chướng, như thể bình chướng có thể bảo hộ nàng.
“Được rồi, vậy ngươi ở trong đó bao lâu cũng được.” Minh Đức trưởng lão bỗng nhiên lễ phép nói.
Thái độ khác biệt của hắn khiến người khác cảm thấy nghi hoặc.
Quả nhiên ——
Minh Đức trưởng lão quay đầu nhìn về phía Lục Châu: “Nàng là đồ đệ của ngươi?”
Lục Châu đứng chắp tay sau lưng, không trả lời hắn.
Minh Đức trưởng lão lại cười nói: “Thiên phú của nàng rất mạnh, có thể được Thiên Khải Chi Trụ Đại Uyên Hiến tán đồng, tiền đồ sau này vô cùng tươi sáng. Hay là ngươi để nàng lại đây, Vũ tộc nhất định sẽ bồi dưỡng nàng thật tốt, thấy thế nào?”
Rốt cuộc cũng lòi đuôi cáo.
Lục Châu lắc đầu nói: “Không được.”
“Đừng vội từ chối. Ta đương nhiên sẽ nể mặt Bạch Đế, chỉ cần nha đầu này nguyện ý lưu lại, nàng sẽ được tiếp nhận truyền thừa từ Vũ Hoàng, trở thành người thừa kế tiếp theo của Vũ tộc.”
Tiểu Diên Nhi cau mày nói: “Ta không thèm làm Vũ Hoàng gì cả.”
Minh Đức trưởng lão nói: “Theo quy củ của Đại Uyên Hiến, ngươi cần phải lưu lại đây làm việc cho Vũ tộc ba ngàn năm.”
Sở dĩ có cái quy củ này là để đề phòng thiên tài chạy mất. Trong ba ngàn năm bọn hắn luôn có thể nghĩ hết biện pháp để ma diệt ý chí đối phương, không ngừng tẩy não và giáo hoá, chắc chắn có thể biến đối phương thành người của mình. Nếu có thể thành gia lập thất, sinh ra hậu đại cho Vũ tộc thì càng tốt.
Tiểu Diên Nhi nói: “Chẳng phải ngươi đã nói điều kiện thứ hai không tính sao?”
“Ta chỉ là một trưởng lão, sao có thể thay đổi quy củ của Đại Uyên Hiến? Ta xin lỗi vì trước đó đã nói lời không nên nói.”
“. . .”
Tiểu Diên Nhi ghét nhất chính là loại người trước sau không đồng nhất này, rõ ràng đã nói xong, vừa quay đầu lại trở mặt không nhận.
Nàng tức giận chỉ tay vào mặt Minh Đức trưởng lão mắng: “Đồ dối trá!”
Lục Châu thản nhiên nói: “Cho dù ngươi nói cái gì thì Diên Nhi cũng sẽ không ở lại đây.”
Minh Đức trưởng lão lắc đầu nói: “Nha đầu này có thiên phú tốt như vậy, Mệnh Cung lại triển khai toàn bộ, sau này tất thành Chí Tôn. Đứng đầu nhân loại là Nhân Hoàng. Đại Uyên Hiến còn có tên là Nhân Định, nàng được Đại Uyên Hiến tán đồng, chẳng khác nào là Nhân Hoàng tương lai. Chí Tôn cũng có cao có thấp, tiểu Chí Tôn là thần quân, đại Chí Tôn là đế quân, thiên Chí Tôn là đế hoàng. Ngươi không hy vọng đồ đệ của mình trở thành Nhân Hoàng sao?”
Lục Châu đáp không hề nghĩ ngợi: “Nàng còn nhỏ, không gánh vác nổi chức trách nặng nề, khiến ngươi thất vọng rồi.”
“. . .”
Mặc kệ đối phương nói cái gì, việc cần làm lúc này là rời khỏi Đại Uyên Hiến. Lục Châu sẽ không cho hắn một cơ hội nào.
Minh Đức trưởng lão có vẻ không vui nói: “Ngươi không tôn trọng quy củ của Đại Uyên Hiến.”
“Ngươi nuốt lời trước, còn đòi lão phu phải tôn trọng?” Lục Châu nhìn hắn, nói thêm một câu, “Ngươi cũng không tôn trọng Bạch Đế.”
“. . .”
Minh Đức trưởng lão bỗng nhận ra cảm xúc của mình quá ba động, bèn điều chỉnh lại tâm tình. Hắn quá muốn giữ nha đầu này lại nên đã để xúc động chi phối đầu óc.
Minh Đức trưởng lão vội vàng khom người tạ lỗi: “Thật xin lỗi, ta chỉ là quá ưa thích nha đầu này, mong các hạ đừng để ở trong lòng.”
Lục Châu không để ý đến hắn nữa.
Minh Đức trưởng lão lại nói: “Xin lỗi vì những lời ta đã nói. Nha đầu, ngươi có thể an toàn rời khỏi Đại Uyên Hiến.”
Tiểu Diên Nhi cảm giác được trong bình chướng đã không còn cảm giác dễ chịu như trước, bèn đi ra ngoài. Nàng đi tới bên người Lục Châu, cười hì hì nói:
“Sư phụ, đồ nhi không muốn làm Nhân Hoàng gì cả, chỉ muốn cả đời ở bên cạnh người.”
Trong lòng Lục Châu cảm thấy ấm áp, cốc nhẹ vào trán nàng một cái rồi nói: “Đi thôi.”
Lực lượng Thiên Tướng bao phủ Tiểu Diên Nhi và Hải Loa, chỉ cần có chút vấn đề, Lục Châu sẽ thi triển thần thông đại na di rời đi. Hắn cảm giác được ngọc phù truyền tống không có tác dụng trong này, nhưng đại na di thuật thì không bị hạn chế.
Minh Đức trưởng lão nói: “Gấp gáp vậy sao? Được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng là đại sự, hẳn nên bẩm báo Vũ Hoàng, để bệ hạ người bày tiệc tiếp đãi ba vị khách nhân mới phải.”
“Không cần, lão phu còn có việc quan trọng cần làm. Nhờ ngươi nhắn với Vũ Hoàng, chuyện hôm nay lão phu ghi nhớ, ngày khác nhất định sẽ báo đáp.”
“Việc này…” Minh Đức trưởng lão lách mình xuất hiện trước mặt ba người, “Sẽ không chậm trễ bao nhiêu thời gian đâu. Trước đó ta còn cho rằng nha đầu này sẽ không được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng, ta đúng là có mắt không tròng. Hồng Tiệm.”
“Có thuộc hạ.”
“Còn không mau đi báo cáo?”
Lục Châu nhướng mày, trầm giọng nói: “Ngươi muốn ép buộc lão phu lưu lại?”
“Tuyệt đối không có ý này.” Minh Đức trưởng lão nói.
“Vậy thì tránh ra.”
Đúng lúc này, một tên tộc nhân Vũ tộc từ bên ngoài bay vào đại điện bẩm báo: “Trưởng lão, Bạch Đế truyền thư nói triệu hồi ba vị khách quý trở về gấp.”
Minh Đức trưởng lão nghi ngờ hỏi: “Bạch Đế truyền thư hẳn là phải gửi cho Vũ Hoàng, sao lại trùng hợp đưa tới đây?”
Tên thuộc hạ khom người đáp: “Thuộc hạ cũng không rõ vì sao.”
Rất nhiều tộc nhân Vũ tộc đều biết Lục Châu cầm ngọc bài của Bạch Đế tiến vào Đại Uyên Hiến, bọn hắn nào dám lãnh đạm, vừa nhận được thư là tức tốc chạy tới bẩm báo.
Minh Đức trưởng lão quay đầu nhìn Lục Châu, sắc mặt trở nên hoà hoãn. “Nếu Bạch Đế đã truyền thư, vậy ta sẽ không cưỡng cầu. Mời.”
Vừa nói hắn vừa tránh sang một bên.
Lục Châu cùng Tiểu Diên Nhi và Hải Loa đi ra ngoài. Khi đi ngang Minh Đức trưởng lão, hắn dừng bước nói:
“Tâm cảnh đương nhiên là con đường đạo thánh phải đi qua, nhưng lão phu cho ngươi một lời khuyên.”
Minh Đức trưởng lão cười nói: “Mời nói.”
“Chí Tôn… cũng là người.”
Nói xong, Lục Châu khoanh tay rời đi. Tiểu Diên Nhi và Hải Loa theo sát phía sau.
Bình luận facebook