-
Chương 1661-1665
Chương 1661
Bạch bào tu hành giả thu hồi trường kích, bình tĩnh nói: “Chuyện này ta sẽ báo cáo lên Thánh Điện, ngươi bảo vệ hắn được một lúc, không bảo vệ được cả đời.”
Giải Tấn An nhíu mày: “Đúng là phiền phức.”
Ông ——
Âm thanh năng lượng cộng hưởng vang lên từ phía sau. Giải Tấn An kinh ngạc quay đầu nhìn nhưng chẳng còn thấy thân ảnh Lục Châu đâu nữa.
Khi quay đầu trở lại, Lục Châu đã xuất hiện trước mặt bạch bào tu hành giả, toàn thân đắm trong lam quang nhàn nhạt, một chưởng đánh tới.
“Muốn báo tin, vậy thì lưu lại đi.”
Năm ngón tay vươn ra, Tuyệt Thánh Khí Trí xuất hiện mang theo lực lượng Thiên Tướng xanh thẳm ập tới.
Bạch bào tu hành giả muốn động nhưng phát hiện toàn thân như bị trói chặt, không thể nhúc nhích.
Ầm!
Chưởng ấn đập vào lồng ngực hắn. Thân thể hắn cong lại, bắn ngược ra sau như lưu tinh, đâm sầm vào ngọn Trùng Thiên Phong.
Giải Tấn An kinh ngạc nói: “Đại chân nhân?”
Soạt.
Lam quang trên người Lục Châu biến mất, thay vào đó là kim quang.
Trùng Thiên Phong bị gió tuyết bao trùm, tầm nhìn trở nên hạn hẹp. Rất nhiều tu hành giả đều đã lăng không bay ra từ khi bạch bào tu hành giả xuất hiện nên không thể quan sát rõ ràng.
Bọn hắn cũng rất muốn quan chiến, nhưng biết rõ không thể tuỳ tiện lại gần cuộc chiến cấp bậc chân nhân.
Đan điền khí hải của Lục Châu đã tái tạo xong, không phá thì không xây được. Hiện tại Lục Châu đã hiểu, chân nhân chính là phản phác quy chân.
Tu hành giả khi đạt tới cảnh giới nhất định sẽ không cần ăn uống trong thời gian dài, không cảm thấy nóng lạnh và thậm chí không cần thở.
Nhưng khi tới cảnh giới chân nhân, những cảm giác này lại trở về. Chân nhân, chính là làm một con người thật sự.
Lục Châu lạnh lùng nhìn bạch bào tu hành giả nằm dưới đất, đột nhiên hỏi: “Đại chân nhân?”
Giải Tấn An biết Lục Châu hỏi mình, bỗng bật cười ha hả. Tiếng cười của hắn vang vọng tại Trùng Thiên Phong, tựa như người bị bệnh tâm thần.
“Thật không ngờ, ngươi không chỉ thành công vượt qua Câu Thiên Tác Đạo trong một lần duy nhất, mà còn thành tựu đại chân nhân. Chân nhân khác với người khác ở chỗ có đạo lực lượng, cũng chính là quy tắc biến hoá giữa thiên địa này. Ngươi lĩnh ngộ quy tắc quá mạnh, vượt qua mọi đối thủ, chính là đại chân nhân.” Giải Tấn An nói.
Lục Châu vẫn nhìn chằm chằm vào bạch bào tu hành giả, khẽ gật đầu.
“Vậy thánh nhân thì sao?” Lục Châu hỏi.
Giải Tấn An giật mình, sau đó lắc đầu nói:
“Đừng suy nghĩ xa vời, tuy ta không biết làm cách nào ngươi tấn thăng đại chân nhân, nhưng trước tiên hãy vững chắc cảnh giới đi đã. Đừng tưởng đánh bại được cân bằng giả là trở thành thiên hạ vô địch.”
Lục Châu liếc nhìn Giải Tấn An đang đứng bên cạnh mình, hắn biết người này không có ác ý. Chân nhân đều có thể cảm nhận và phán đoán một số thứ dù chỉ dựa vào trực giác.
Chẳng lẽ lão đầu này thật sự có quen biết hắn? Tu vi cao như thế, không thể nào là fan hâm mộ. Người này rốt cuộc là ai, từ đâu đến, có mục đích gì?
Hắn còn chưa kịp nghĩ xong, bỗng phanh một tiếng, bạch bào tu hành giả đã bay vọt vào không trung.
Giải Tấn An cười nói: “Đừng chạy nha.”
Trên không trung lưu lại từng đạo tàn ảnh của Giải Tấn An, không gian cũng bị chấn động, bạch bào tu hành giả bị chắn đường đi.
Lục Châu bay tới nói: “Khai ra đi. Vì sao lại muốn giết lão phu?”
Bạch bào tu hành giả che ngực, nhìn Lục Châu và Giải Tấn An đầy đề phòng: “Ngươi ảnh hưởng đến thiên địa cân bằng, ta phụng mệnh Thánh Điện đến diệt trừ nhân tố không xác định là ngươi.”
Giải Tấn An xì một tiếng: “Đánh rắm! Thánh Điện có lệnh, cân bằng giả không được can thiệp vào chuyện của cửu liên. Ngươi tự mình chạy đến là phạm vào đại tội!”
Bạch bào tu hành giả nhướng mày, quay đầu hỏi: “Ngươi là người trong Thái Hư?!”
“Thích nghĩ thế nào thì nghĩ.” Giải Tấn An nhún vai đáp.
Bạch bào tu hành giả vươn tay, trường kích vèo một tiếng bay vào tay hắn, kim quang vờn quanh.
Nhìn thấy kim sắc cương khí, Lục Châu cau mày hỏi: “Ngươi đến từ kim liên giới?”
Bạch bào tu hành giả đột nhiên bắn vọt tới. Lục Châu cảm nhận được lực lượng lôi kéo cường đại giữa không gian, thiên địa tựa như có từng sợi dây tóc đang quấn quanh người mình.
Lực lượng Thiên Tướng cấp tốc lưu chuyển toàn thân, triệt tiêu hoàn toàn lực lượng dây tóc.
Lục Châu nhấc tay, hư ảnh loé lên bay tới trước mặt bạch bào tu hành giả, đánh ra một chưởng!
Ầm!
Giải Tấn An cũng đạp cho bạch bào tu hành giả một đạp khiến hắn phun đầy máu tươi, rơi thẳng xuống đất.
Mặt đất bị nện thành hố sâu. Sắc mặt cân bằng giả vô cùng khó coi và không cam lòng. “Đại chân nhân…”
Lục Châu nói: “Đừng hòng chống cự. Đạo lực lượng không có tác dụng đối với lão phu.”
“Khụ khụ khụ…” Cân bằng giả ho khan mấy tiếng, “Vừa vào chân nhân đã là đại chân nhân. Ngươi quả nhiên là nhân tố ảnh hưởng đến thiên địa cân bằng.”
Lục Châu cau mày nói: “Lão phu cho ngươi một cơ hội cuối cùng, thành thật trả lời, nếu không…”
Cân bằng giả lắc đầu, trầm mặc không nói. Hắn cúi đầu nhìn xuống mặt đất rồi lại ngẩng đầu nhìn không trung, miệng thì thào:
“Ta là cân bằng giả, ta trung thành với Thánh Điện. Ta là cân bằng giả, ta trung thành với Thánh Điện. Ta nguyện lấy sinh mạng ra đánh đổi, diệt trừ mọi nhân tố không ổn định… Ta là cân bằng giả, ta trung thành với Thánh Điện…”
“Đi thôi.”
Giải Tấn An bay lướt qua người Lục Châu, một cỗ lực lượng nhu hoà mang theo Lục Châu bay về phía Trùng Thiên Phong đối diện.
Lục Châu cảm thấy kỳ quái, vừa định ngăn cản thì đúng lúc này, cân bằng giả đột nhiên vỡ tan thành từng mảnh nhỏ, hoá thành những mảnh vỡ màu vàng. Lấy hắn làm trung tâm, lực lượng mạnh mẽ bắn mạnh ra tứ phương, bao trùm phương viên mấy ngàn trượng.
Đám tu hành giả xung quanh vội vàng trốn vào Câu Thiên Tác Đạo hoặc phía sau Trùng Thiên Phong. Những người đứng quá xa không có chỗ trốn thì bị lực lượng phong bạo cuốn đi, không rõ sinh tử.
Giải Tấn An gọi ra Tinh Bàn cực lớn, mượn lực lui về sau.
Lục Châu nói: “Để lão phu.”
Hắn khẽ dùng lực đẩy Giải Tấn An ra, hư ảnh loé lên.
Ông —— ——
Một vòng quang mang rực rỡ hơn cả thái dương hiện ra, ngăn trở nguyên khí phong bạo. Tứ đại Mệnh Cách ông ông cộng hưởng.
Chương 1662
Đám tu hành giả trốn trên Trùng Thiên Phong đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên, thấy được một màn khiến bọn hắn cả đời khó quên.
Trên bầu trời, Tinh Bàn khổng lồ xuất hiện ngăn chặn toàn bộ phong bạo, lực lượng phong bạo tràn qua hai bên Tinh Bàn tựa như hồng thuỷ.
Trong cơn đại hồng thuỷ, hai toà Trùng Thiên Phong và Câu Thiên Tác Đạo chính là định hải thần châm vững như tường đồng vách sắt.
Quá trình kéo dài khoảng chừng một khắc đồng hồ mới từ từ lắng xuống. Lục Châu cũng trong thời khắc này cảm nhận được lực lượng của chân nhân, mà hắn thậm chí còn không điều động lực lượng Thiên Tướng.
Phong bạo kết thúc, Lục Châu thu hồi Tinh Bàn.
Núi non và cây cối trên các ngọn sơn phong xung quanh đều hoàn toàn biến mất, bị san thành bình địa. Trừ hai toà Trùng Thiên Phong và Câu Thiên Tác Đạo ra, trong phương viên mấy ngàn trượng chỉ còn lại dải đất bình nguyên trống rỗng.
Đám đông tu hành giả sống sót sau tai nạn, hít sâu một hơi, lộ vẻ khó có thể tin nổi.
Giải Tấn An không nhịn được vỗ tay: “Ngươi còn mạnh hơn trong tưởng tượng của ta.”
Lục Châu thi triển một lần đại thần thông đã xuất hiện trước mặt đám người.
Gần như cùng lúc, tất cả mọi người hạ gối quỳ xuống hô vang: “Bái kiến chân nhân!”
Bọn hắn không rõ vị đại chân nhân này tên họ là gì. Vốn đây là một chuyện đại hỉ đáng giá để toàn tu hành giới chúc mừng, nhưng khi nhìn đến Tinh Bàn lập loè kim quang của Lục Châu, trong lòng đám người không khỏi bồn chồn.
Đại chân nhân là người đến từ kim liên, khó tránh khỏi có chút xa lánh, nếu gặp phải hạng người hẹp hòi kỳ thị màu sắc thì có khi lại vung ra một chưởng đánh chết mọi người ở đây cũng chưa biết chừng.
Mà điều làm cho bọn hắn càng thêm căng thẳng là không chỉ có một người khác màu. Ngay cả Giải Tấn An chờ trên Trùng Thiên Phong suốt mười năm cũng là người kim liên giới!
Người ta là người cùng một phe, bọn hắn mới là ngoại nhân. Trong lòng đám tu hành giả lo lắng không thôi.
“Đứng lên đi.” Lục Châu nói, trong lòng đã cảm thấy hối hận vì quên sử dụng Thẻ Dịch Dung.
Tu hành giả làm nhà cái cung kính dâng Huyết Nhân Tham lên cho Giải Tấn An: “Tiền bối, ta thua rồi.”
Nào ngờ Giải Tấn An lại phất tay: “Đem đi chia đi.”
Nhà cái nghe vậy, hai mắt sáng rỡ, kích động nói: “Đa tạ tiền bối!”
Đúng là đại gia mà!
Lục Châu cũng không ngờ người này lại ra tay hào phóng như thế, Huyết Nhân Tham là bảo vật khó tìm, có tác dụng củng cố Mệnh Cách cho tu hành giả, dù là chân nhân cũng rất cần thứ này.
Đám tu hành giả xung quanh lập tức quên mất cái gì mà kim liên với thanh liên, ai nấy đều khom người nói:
“Chúc mừng tiền bối, tiền bối bách chiến bách thắng, thiên thu vạn đại…”
“Chúc mừng tiền bối, tiền bối bách chiến bách thắng, thiên thu vạn đại…”
Lục Châu nhíu mày giơ tay lên ngăn lại: “Dừng.”
Tiếng hô lập tức im bặt. Lục Châu còn tưởng đâu đám người này vừa bị lão bát nhập.
Giải Tấn An nói: “Ngươi xứng đáng được đối đãi như vậy.”
Lục Châu nghi hoặc nhìn Giải Tấn An: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Hai người này không quen biết? Đám tu hành giả mộng bức không thôi.
Giải Tấn An cười nói: “Việc này không quan trọng. Hôm nay ta có hai chuyện bất ngờ, một là ngươi đến đây, hai là ngươi thành công tấn thăng đại chân nhân.”
Lục Châu nhìn chằm chằm Giải Tấn An, càng lúc càng cảm thấy lão đầu này là một tên lừa đảo siêu cấp chuyên nghiệp.
Giải Tấn An lại nói: “Theo ước định trước đó, ta có đồ vật muốn trả… à không, muốn tặng cho người hữu duyên.”
“. . .”
Lục Châu nhìn hắn lấy túi ra, lên tiếng nhắc nhở: “Ngươi nên suy nghĩ cho kỹ, lão phu đã nói mình không phải là Lục Thiên Thông rồi.”
“Người hữu duyên không cần quan tâm đến xuât xứ. Nếu ta đã nói sẽ tặng ngươi thì nhất định phải giữ lời.” Giải Tấn An mỉm cười, trong mắt lộ ra một tia giảo hoạt.
Lão lừa đảo này… rốt cuộc muốn cho hắn thứ gì?
Lục Châu vung tay lên, chiếc túi bay vào lòng bàn tay.
Giải Tấn An vội vàng nói: “Tốt nhất là trở về rồi hãy mở ra xem. Các vị ——” Hắn đột nhiên cao giọng nói.
Tất cả mọi người lập tức chú ý đến Giải Tấn An. Hắn bay lên không trung, kim quang loé lên, Tinh Bàn nở rộng bao phủ cả đất trời.
“Quên hết mọi phiền não.” Giải Tấn An thản nhiên nói.
Lực lượng Mệnh Cách bộc phát giáng thẳng xuống đám người, quang hoa nở rộ như pháo hoa, tản mát khắp nơi.
Lục Châu cảm giác được ý thức của mình bỗng nhiên rung động, lực lượng Thiên Tướng theo bản năng trào ra xua tan sự quấy nhiễu của quang hoa.
Khi quang mang tán đi, trên bầu trời không còn thấy bóng dáng Giải Tấn An đâu nữa, như thể hắn chưa từng xuất hiện ở nơi này.
Đám tu hành giả sững sờ một lúc lâu mới đưa tay day day trán, tựa như vừa mơ thấy một giấc mộng kỳ lạ.
“Ta làm sao thế nhỉ?”
“Ở đây vừa phát sinh chuyện gì à?”
“A? Sao ta lại quỳ?”
Các tu hành giả trẻ tuổi đứng dậy, phủi bụi trên quần áo.
“Cứ có cảm giác ở đây đã xảy ra chuyện gì đó nghiêm trọng. Các ngươi có thấy gì không?”
“Ta có thấy… hình như là một vị đại năng bay lướt qua, bình định mọi thứ xung quanh chỉ để lại hai ngọn Trùng Thiên Phong.”
Lục Châu: “? ? ?”
Hắn kinh ngạc nhìn biểu hiện của đám người, dường như ai nấy đều đã quên hết những chuyện vừa xảy ra.
Ký ức là một trong những thứ quý giá nhất đối với con người. Có người muốn nhớ kỹ một đời, có người lại muốn lãng quên.
Giải Tấn An chỉ dùng lực lượng Mệnh Cách đã có thể xoá sạch trí nhớ của tất cả mọi người rồi?
Lục Châu bỗng nghĩ tới Ung Hoà. Năng lực của Ung Hoà là mê hoặc tâm trí, theo một cách nào đó thì cũng tương tự với Giải Tấn An.
Chỉ là năng lực này không có tác dụng gì với Lục Châu.
Giải Tấn An làm thế là sợ người khác biết thân phận của mình? Thập toàn chi thân là gì? Cân bằng giả nói Ma Thần hàng thế là ám chỉ ai? Vì sao cân bằng giả lại đột nhiên nhúng tay vào chuyện này? Giải Tấn An từ đâu đến? Thái Hư rốt cuộc ở đâu?
Rất nhiều bí ẩn đều không có đáp án.
Lục Châu đứng trên Trùng Thiên Phong suy nghĩ một hồi, không một ai tiến tới chào hỏi hắn, xem ra tất cả mọi người đều đã quên sạch.
Lục Châu thở dài một tiếng, lao về phía chân núi. Thật vất vả mới có một đám fan hâm mộ, nhoáng một cái đã chẳng còn một mống.
Chương 1663
Trở lại đạo trường Nam Sơn, Lục Châu nhìn thấy Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đang chỉ huy Tiểu Chu và Tiểu Ngũ luận bàn, thỉnh thoảng sẽ tự mình làm mẫu.
Thời gian năm năm, mọi người đều tiến bộ rất lớn.
Thấy sư phụ bay tới, Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung lập tức bay lên nghênh đón, khom người hành lễ: “Sư phụ.”
“Các ngươi cứ tiếp tục.”
“Sư phụ, người có thể chỉ điểm đồ nhi một chút không?” Vu Chính Hải nói.
Năm năm qua Vu Chính Hải đã đến giới hạn của hai Mệnh Quan, nếu lúc này được sư phụ chỉ điểm thì tốt biết bao nhiêu.
Lục Châu thản nhiên nói: “Tự mình lĩnh ngộ đi.”
Vu Chính Hải: ?
Ngu Thượng Nhung: ?
Lục Châu biến mất tại chỗ, trở về đạo trường của mình.
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung mộng bức nhìn nhau.
Lát sau Vu Chính Hải mới hắng giọng nói: “Sư phụ đã lớn tuổi, tiết trời cuối thu lại hanh khô, khó tránh khỏi trong lòng bốc hoả. Chúng ta là đồ đệ sao có thể trách cứ người.”
“Nói có lý.” Ngu Thượng Nhung gật đầu.
“Chúng ta tiếp tục?”
“Được.”
Hai người lại lao về phía xa.
Cùng lúc đó.
Lục Châu ngồi trong đạo trường, lấy chiếc túi ra mà Giải Tấn An tặng ra.
Nhìn hoa văn cổ quái in trên túi, Lục Châu nghi hoặc nói: “Rốt cuộc là thứ gì đây?” Hắn dốc túi ra.
Soạt.
Một vật thể tròn tròn đen đen rơi ra, lăn đến bên chân hắn.
“Cái này… là bảo vật gì?”
Khứu giác của Lục Châu rất thính, đã ngửi thấy trên vật thể này truyền đến một mùi hương quỷ dị. Hắn cầm nó lên quan sát một lát vẫn không biết đây là gì.
Tu vi của Giải Tấn An rất khó lường, vật này có khi là kỳ trân dị bảo nào đó.
Lục Châu ném mạnh nó xuống đất, vật thể vẫn không bị móp méo.
Nghĩ ngợi một lúc, Lục Châu gọi: “Lão tứ.”
Nghe được tiếng sư phụ, Minh Thế Nhân lập tức cưỡi Cùng Kỳ phi hành tới đạo trường, cung kính bước vào nói:
“Sư phụ, người có việc gì cứ phân phó cho đồ nhi.”
Hắn ở không trong đạo trường Nam Sơn quá lâu, toàn thân đều muốn nổi mốc lên rồi. Năm năm qua ngoại trừ dắt chó đi dạo và ngủ khò thì hắn chẳng làm gì.
Lục Châu ném đồ vật trong tay cho Minh Thế Nhân. “Ngươi có biết thứ này là gì không?”
Minh Thế Nhân cầm vật thể vừa tròn vừa đen kia, cẩn thận đưa lên mũi ngửi rồi lộ vẻ ghét bỏ nói:
“Thối quá… Ách, đồ nhi không có ý đó, đồ vật của sư phụ nhất định là bảo bối rồi. Đây là linh đan diệu dược gì sao?”
Để chứng thực suy đoán của mình, Minh Thế Nhân lè lưỡi nếm thử.
“Phì ——”
Hắn phun ra một ngụm nước miếng, nhăn mặt nói: “Sư phụ, cái mùi này thật là…”
“Cứ nói thẳng.”
“Vật này chẳng giống bảo bối gì cả. Sư phụ, người nói cho đồ nhi biết đi, chứ đồ nhi có mắt không tròng, không biết nó là cái gì.” Minh Thế Nhân lén lút ngắt một miếng rồi giấu trong lòng bàn tay.
Gâu gâu gâu.
Cùng Kỳ vẫy đuôi sủa mấy tiếng.
Lục Châu nhìn về phía Cùng Kỳ. “Ngươi biết à?”
Cùng Kỳ phát ra tiếng kêu ô ô, tựa hồ rất chán ghét thứ này, nó lui về sau một bước.
Hai mắt Minh Thế Nhân sáng lên, lén lút nhét một phần “bảo vật” trong tay vào túi rồi nói:
“Ngay cả Cùng Kỳ cũng có phản ứng, nhất định là bảo bối rồi. Đồ nhi nhớ lần trước đến Trấn Thọ Khư, Cùng Kỳ từng ăn được một vật gì đó cũng đen đen tròn tròn thế này, sau đó nó trở nên mạnh mẽ hơn không ít.”
Lục Châu hỏi: “Ăn à?”
Vậy ra thứ này là dùng để ăn? Nhưng cái mùi này thật sự rất khó ngửi.
“Sư phụ cũng không biết sao?” Minh Thế Nhân nghi hoặc nói.
Gâu gâu gâu… gâu gâu gâu.
Cùng Kỳ sủa càng lúc càng lớn.
Lục Châu thu hồi vật thể tròn đen, ném cho Cùng Kỳ: “Nếu là đồ tốt, vậy ngươi ăn thử xem có tác dụng gì.”
Thứ này khiến hắn cảm thấy buồn nôn quá, nếu thật sự có hiệu quả, thay vì miễn cưỡng ăn nó, chẳng bằng cho Cùng Kỳ ăn hết.
Trước cứ để Cùng Kỳ làm chuột bạch xem sao.
Nào ngờ Cùng Kỳ lại sủa gâu gâu vài tiếng, lui về sau chục bước, lộ ra biểu tình vô cùng ghét bỏ.
“Ơ…” Minh Thế Nhân mộng bức.
“Gọi Hải Loa tới đây.”
“Vâng.”
Minh Thế Nhân chạy ra ngoài, lát sau dẫn Hải Loa đi vào đạo trường.
Hải Loa khom người hành lễ: “Sư phụ, người tìm đồ nhi?”
Lục Châu chỉ về phía Cùng Kỳ.
Hải Loa hiểu ý, tiến tới giao lưu mấy câu với Cùng Kỳ, rất nhanh đã có được tin tức.
Gâu gâu gâu… Hải Loa che miệng bật cười.
Minh Thế Nhân nhịn không được hỏi ngay: “Tiểu sư muội, Cùng Kỳ đần đang nói cái gì?”
Cùng Kỳ: ?
Hải Loa cười đáp: “Sư phụ, sư huynh, Cùng Kỳ nói thứ này là vật bài tiết của hung thú.”
Minh Thế Nhân: “. . .”
Lục Châu: “? ? ?”
Lục Châu cau mày, Giải Tấn An tuy không rõ lai lịch nhưng tu vi khó lường, chắc chắn là chân nhân trở lên, loại người này vậy mà lấy phân hung thú ra để đi vũ nhục người khác?
“Oẹ oẹ oẹ —— ——” Minh Thế Nhân chạy ra ngoài, nôn thốc nôn tháo.
Hải Loa vội vàng theo sau hỏi: “Sư huynh, huynh làm sao thế?”
“Ta, ta không sao… oẹ ——”
“. . .”
Nhớ tới trong túi còn một ít phân hung thú, Minh Thế Nhân ghét bỏ vô cùng, chỉ hận không thể trực tiếp xé nát y phục. Hắn nổi da gà toàn thân, khó chịu không thôi.
Lục Châu không để ý đến phản ứng của Minh Thế Nhân, ánh mắt nhìn về phía “vật bài tiết” tròn tròn đen đen lăn dưới mặt đất.
Chát!
Hắn vỗ một chưởng xuống bàn, quát lên: “Lẽ nào lại như vậy! Giải Tấn An, lão phu nhất định không tha cho ngươi!”
Cùng lúc đó, cũng trong đạo trường Nam Sơn, trên một gốc cổ thụ che trời, Giải Tấn An đang tựa lưng vào thân cây, hai chân vắt chéo cười ha hả nói:
“Chỉ đùa với ngươi thôi mà, cần gì phải nhỏ mọn như vậy. Chờ ngươi trở lại đỉnh phong ta đâu còn cơ hội này nữa… A, không đúng, sao hắn lại nhớ rõ tên của ta?!”
Giải Tấn An cả kinh ngồi dậy, há hốc mồm: “Xong đời!”
Hư ảnh loé lên, thân ảnh Giải Tấn An biến mất giữa không trung.
. . .
Thấy Lục Châu tức giận, Minh Thế Nhân và Hải Loa đều giật mình nhìn sang, không dám nói tiếng nào.
Lục Châu liếc nhìn cái bàn. Hả?
Chiếc túi đựng vật bài tiết vẫn còn nằm ở đó.
Theo lý thuyết, một chưởng vừa rồi đã đủ để chấn vỡ một chiếc túi thông thường. Nhưng thứ này không những không vỡ nát mà đường vân trên thân nó còn sáng lên.
Chương 1664
Lục Châu cầm nó lên quan sát: “Thì ra chiếc túi mới là bảo vật.”
Minh Thế Nhân và Hải Loa cũng tiến vào đạo trường, nhìn chiếc túi kia. Gâu gâu gâu… cẩu tử cũng vui vẻ sủa mấy tiếng.
Bàn tay khẽ nắm lại, chiếc túi phát sáng rực rỡ, toàn bộ đường vân đều được kích hoạt.
[Đại Di Thiên Đại, thánh vật thời thượng cổ, không có phẩm giai, dung lượng tuỳ ý biến hoá theo tu vi.]
Hai mắt Minh Thế Nhân toả sáng: “A, đây mới là bảo bối nha!”
Lục Châu thôi động nguyên khí, cảm giác không gian lập phương bên trong Đại Di Thiên Đại rộng khoảng trăm trượng.
(Chú thích: trăm trượng = 333 mét)
Thì ra là thánh vật, nhưng có vẻ hơi cùi bắp. bảo vật của Lục Châu đều đặt trong Hệ thống, nào phải tay xách nách mang.
Nhưng ngẫm lại thì có thể về sau sẽ cần, quá mức ỷ lại vào Hệ thống cũng không tốt.
Rất có thể Giải Tấn An cũng là người trong Thái Hư, hắn đi một quãng đường xa tới đây chẳng lẽ chỉ vì để tặng chiếc túi này cho lão phu?
Lục Châu cất kỹ Đại Di Thiên Đại, cảm thấy có gì đó không thích hợp.
Gâu gâu gâu… Cùng Kỳ sủa vang, đột nhiên phóng tới chỗ “vật bài tiết”, song trảo không ngừng cào cào.
Soạt ——
Tầng ngoài đen đúa như lớp vỏ tro bọc trứng vịt muối bị cào ra, để lộ vật thể trong suốt long lanh bên trong, toả ra quang mang nhàn nhạt.
“Đây là…” Minh Thế Nhân sửng sốt.
Hải Loa cũng sửng sốt.
Lục Châu nhìn đống vụn bài tiết rải rác quang “cái trứng”, khẽ gật đầu: “Thì ra là thế.”
“Sư phụ, đây rốt cuộc là cái gì?” Minh Thế Nhân gãi đầu, sau đó đột nhiên ghét bỏ chùi tay vào quần.
“Vật bài tiết ngăn trở toàn bộ khí tức của thứ bên trong, ngay cả tu hành giả có năng lực đánh hơi cũng không phát giác được, thủ đoạn thật cao minh.” Lục Châu tiện tay vung lên.
Đồ vật kia bay vào lòng bàn tay hắn, toả ra hàn khí lạnh thấu xương.
“Là Mệnh Cách Chi Tâm đã qua sử dụng.” Lục Châu nhíu mày nói.
“Vậy mà là Mệnh Cách Chi Tâm?” Minh Thế Nhân vọt tới, ánh mắt sáng lấp lánh, “Sư phụ…”
“Hửm?”
Lục Châu nhìn hắn, âm điệu kéo dài, biểu tình ngưng trọng như đang nói, ‘lá gan không nhỏ, ngươi muốn cái gì?’
Minh Thế Nhân cung kính lui lại một bước nói: “Đồ nhi không dám, đồ nhi xin phép trở về ngủ, à nhầm, trở về tu hành.”
Nói xong hắn chớp chớp mắt nhìn Hải Loa. Hải Loa ồ một tiếng, sau đó cũng cung kính hành lễ rồi theo chân Minh Thế Nhân rời khỏi đạo trường.
Ra tới bên ngoài, Hải Loa cảm thấy Minh Thế Nhân có vẻ kỳ quái bèn hỏi:
“Tứ sư huynh, trong quần áo huynh có rận hả?”
“Cái gì?”
“Nếu không sao huynh cứ gãi hoài vậy?” Nàng nghi hoặc hỏi.
“Oẹ oẹ oẹ —— ——”
Thân ảnh Minh Thế Nhân vèo một tiếng chạy ù đi, Cùng Kỳ cấp tốc đuổi theo. Trong chớp mắt một người một chó đã biến mất, lưu lại một mình Hải Loa ngây ngốc nhìn theo.
Không phải chỉ là vật bài tiết thôi sao, nhìn một chút thì có gì mà nhạy cảm vậy chớ?
. . .
Trong đạo trường.
Lục Châu tỉ mỉ quan sát viên Mệnh Cách Chi Tâm trong tay.
Hắn không biết đây là Mệnh Cách Chi Tâm của hung thú nào, nhưng có thể cảm giác được năng lượng thần bí khó lường bên trong mênh mông như đại hải, không thể đo lường. Năng lượng của nó hơn xa Mệnh Cách Chi Tâm của thú hoàng.
“Chẳng lẽ là thánh thú?”
Lục Châu quyết định tự mình kiểm tra. Bàn tay nắm lại, nguyên khí cấp tốc rót vào Mệnh Cách Chi Tâm.
Ông ——
Trong não hải Lục Châu xuất hiện hình ảnh mơ hồ mông lung, Tinh Bàn đầy trời va chạm với pháp thân, gió tanh mưa máu nổi lên, thiên địa sụp đổ.
Lục Châu lập tức ngưng điều động nguyên khí, viên Mệnh Cách Chi Tâm trong tay rơi xuống đất lăn mấy vòng.
“Đây là cảm xúc của chủ nhân đời trước?” Lục Châu kinh ngạc.
Hắn không ngờ viên Mệnh Cách Chi Tâm lại có thể khắc sâu cảm giác của chủ nhân cũ. Điều này cũng có nghĩa là, muốn chưởng khống nó là việc không hề dễ dàng.
Lục Châu phất tay, viên Mệnh Cách Chi Tâm lại bay về.
“Làm lại!” Bàn tay khẽ nắm.
Hình ảnh vừa rồi lại xuất hiện, thây ngang khắp đồng, máu chảy thành sống. Tu hành giả đầy trời đang không ngừng chém giết lẫn nhau.
Lục Châu cảm giác được một bàn tay đen đúa đang vồ vào Mệnh Cung của mình, cảm giác bị moi tim đánh thẳng vào bão hải. Lục Châu lập tức thôi động lực lượng Thiên Tướng xua đi cảm giác đau đớn kia.
Hắn khẽ thở dài một hơi, thì thào nói: “Rốt cuộc là Mệnh Cách Chi Tâm của ai mà lại lợi hại đến vậy?”
[Mệnh Cách Chi Tâm của thượng cổ thánh hung Câu Trần, năng lực: không biết.]
“. . .”
Câu Trần?
Lục Châu nhìn viên Mệnh Cách Chi Tâm, suy nghĩ đến xuất thần.
Đúng lúc này, Nguyên Lang xuất hiện bên ngoài đạo trường, cung kính nói:
“Lục tiền bối, Tần chân nhân mời ngài đến đạo trường Bắc Sơn gặp mặt một chút. Nếu ngài không có thời gian thì cứ nói, ta sẽ hồi báo lại cho chân nhân.”
Nguyên Lang thường xuyên đến đây mời Lục Châu. Đa số thời gian đều là không ai trả lời hắn nên cũng quen rồi, dù Lục Châu có từ chối cũng chẳng là vấn đề.
“Được.” Lục Châu đáp.
Nguyên Lang nghe vậy sững sờ, sau đó vui vẻ nói: “Đa tạ Lục tiền bối. Vãn bối dẫn đường cho ngài.”
Lục Châu thu viên Mệnh Cách Chi Tâm kia vào Đại Di Thiên Đại, hư ảnh loé lên xuất hiện bên ngoài.
“Dẫn đường.”
“Vâng,”
Hai người bay về phía đạo trường Bắc Sơn, không bao lâu sau đã tới nơi.
Tần Nhân Việt tự mình ra đón, cười nói: “Lục huynh giá lâm, không tiếp đón từ xa thật là thất lễ…”
Lục Châu đi thẳng vào trong, thấy bên trong đạo trường đang bày yến hội, bèn cau mày nói: “Chuyện gì đã xảy ra khiến ngươi phải mở tiệc chúc mừng?”
Tần Nhân Việt nói: “Thanh liên giới vừa có thêm một vị chân nhân.”
“Ồ?”
“Có người ở gần Trùng Thiên Phong đã nhìn thấy chân nhân hiển linh.”
Lục Châu: “. . .”
Tần Nhân Việt vui vẻ nói: “Nghe đồn vị chân nhân này còn là đại chân nhân! Nếu thật là vậy thì thanh liên giới đúng là có phúc lớn. Dù hiện tượng mất cân bằng có nghiêm trọng đến đâu thì cũng không ảnh hưởng đến an nguy của thanh liên. Đại sự như vậy đương nhiên ta muốn chia sẻ với Lục huynh.”
“Chỉ vì chuyện này?”
“Lục huynh, đại chân nhân ra đời, ngài không có kinh ngạc tí nào sao?” Tần Nhân Việt khó hiểu hỏi.
Lục Châu lười giải thích, đi thẳng vào bên trong rồi tuỳ ý tìm chỗ ngồi xuống.
Chương 1665
Tần Nhân Việt ngồi ở phía đối diện, cười nói: “Không chỉ thế, hôm nay tám người tự do trong thanh liên giới cũng sẽ tới.”
“Người tự do?”
“Bọn hắn đại biểu cho tám phương thế lực đến đây, muốn để ta dẫn đầu đi tìm đại chân nhân bái phỏng.”
“Cho nên ngươi kéo lão phu cùng đi để bái phỏng người này?”
Bảo lão phu bái phỏng chính mình?
Tần Nhân Việt thấy ngữ khí của Lục Châu không ổn, lập tức nói: “Không không không, ta sao dám thay Lục huynh làm chủ.”
Lục Châu nhìn bầu rượu trên bàn, nhớ lại một màn trên Câu Thiên Tác Đạo và cách chân nhân cảm thụ nhân gian, bèn rót một ly rồi uống cạn.
Mùi rượu thấu vào tâm can, vị giác nồng nàn. Cảm giác đã lâu mới có lại để lại dư vị vô biên vô tận.
“Ngươi có biết Câu Trần không?” Lục Châu hỏi.
“Câu Trần?”
Tần Nhân Việt nói, “Đây là một trong những thánh thú thời thượng cổ, còn được gọi là thượng cổ thánh hung. Trước khi Thái Hư biến mất, nhân loại và hung thú hỗn chiến, thiên hạ đại loạn. Sau đó nhân loại bắt đầu nội chiến, phân hoá thành các quốc gia khác nhau. Hung thú cũng có nội chiến, phân chia mạnh yếu và giống loài. Thánh thú thời thượng cổ dần dần trở nên thưa thớt sau những cuộc đại chiến, Mệnh Cách Chi Tâm của bọn chúng phần thì bị cường giả nhân loại cướp đi, phần thì mất tích không rõ. Câu Trần hẳn đã tuyệt chủng từ rất lâu về trước.”
Lục Châu gật đầu nói: “Ngoại trừ khu vực trung tâm trong bí ẩn chi địa, những con hung thú khác đi đâu?”
Tần Nhân Việt mỉm cười nói: “Không ngờ Lục huynh còn có hứng thú với việc này. Sau khi Thái Hư biến mất, đại địa tách rời, bí ẩn chi địa trở thành hạch tâm, phân hoá thành cửu liên, biển cả được gọi là Vô Tận Hải. Trên thực tế trong Vô Tận Hải cũng có không ít hòn đảo, một số hung thú thông mình và cường đại muốn tránh né tai nạn khi lục địa tách rời, sẽ rời khỏi bí ẩn chi địa. Về phần đi đâu thì không ai biết.”
“Hải thú thì sao?”
“Hải thú trong biển lại càng thêm mạnh mẽ, số lượng vô cùng nhiều. Đáng sợ nhất là bọn chúng rất ít bị ảnh hưởng bởi thiên địa ràng buộc. Chúng sinh tồn rất lâu, nhưng vì sự cân bằng nên bọn chúng sẽ không dễ dàng xâm chiếm lục địa của nhân loại. Đối với bọn chúng mà nói, chỗ ở của nhân loại quá mức nhỏ bé.”
“Thái Hư cũng tính là nhỏ bé?” Lục Châu nghi hoặc nói.
“Việc này…” Tần Nhân Việt lộ vẻ xấu hổ, “Kiến thức của ta về Thái Hư e là còn không bằng Lục huynh.”
Nói xong hắn thở dài một tiếng, “Có lúc ta nghĩ, nếu người trong Thái Hư cũng đưa ta đi thì tốt biết bao. Người người đều hướng về Thái Hư, nếu trước khi chết được nhìn thấy Thái Hư một lần thì ta cũng chẳng còn gì tiếc nuối.”
Lục Châu nghi hoặc hỏi: “Ngươi sắp chết rồi sao?”
Tần Nhân Việt: “?”
“Lão phu không có các ý. Thọ mệnh của chân nhân là 30.000 năm, lão phu thấy sinh cơ của ngươi còn rất dồi dào, không giống như người đã sắp hết thọ mệnh.”
“Cảm khái chút thôi hà…” Tần Nhân Việt nói.
“. . .”
Người trẻ tuổi cứ thích ngẩng đầu 45 độ nhìn lên không trung, cả ngày ra vẻ buồn thương xuân thu, đúng là không tài nào hiểu nổi. Có thời gian cảm thán chẳng bằng lo chăm chỉ tu luyện. Cuộc sống vội vàng như thế, ai mà rảnh rỗi như các ngươi suốt ngày suy nghĩ chuyện không đâu.
“Nói tới Mệnh Cách Chi Tâm của thánh hung, nếu lời ngươi nói là thật vậy chẳng phải hiện tại tu hành giả không cách nào thu hoạch được thứ này?” Lục Châu hỏi.
Tần Nhân Việt vừa gật đầu xong lại lắc đầu:
“Cũng không hẳn. Mệnh Cách Chi Tâm của thánh hung còn đáng sợ hơn cả thánh thú. Thường thì tu hành giả trong cửu liên không cách nào có được Mệnh Cách Chi Tâm của thánh thú, chứ đừng nói tới thánh hung. Trừ phi thánh hung vốn đã biến mất từ thời thượng cổ đột nhiên xuất hiện trở lại.”
“Cao thủ trong Thái Hư có thể đánh giết chúng để đạt được Mệnh Cách Chi Tâm, hoặc là vận khí tốt, gặp được loại hậu sinh vãn bối không biết tốt xấu như Mạch Thương được ông bà cha mẹ ban cho đồ tốt thì chỉ cần cướp là được. Chẳng qua là, muốn đào Mệnh Cách Chi Tâm từ Mệnh Cung của người khác ra là chuyện không thể nào, trừ phi được đối phương đồng ý và phối hợp.”
Đúng vậy nha, trong tình huống bình thường, ai sẽ đứng yên cho ngươi đào Mệnh Cung?
Lục Châu nói: “Thượng cổ thánh hung thật là lợi hại.”
Giải Tấn An… sao lại cam lòng đưa đồ tốt như thế cho lão phu?
“Lục huynh, sao đột nhiên huynh lại hỏi chuyện này? Không phải là lại định đến bí ẩn chi địa để tìm Mệnh Cách Chi Tâm của thánh hung đó chứ? Như vậy huynh phải đến khu vực trung tâm mới được.” Tần Nhân Việt nói.
Lục Châu lắc đầu: “Trong thời gian ngắn lão phu không có ý định đến bí ẩn chi địa.”
Hắn vừa thành đại chân nhân không lâu, còn cần phải làm quen với tu vi mới.
Đúng lúc này, Nguyên Lang từ bên ngoài đi vào thông báo: “Chân nhân, mọi người đã đến.”
“Mời vào.”
“Vâng.”
Từng toà phi liễn bay vào không trung đạo trường Bắc Sơn. Mỗi một toà đều có mấy trăm tu hành giả bảo vệ.
“Phạm chân nhân đến!”
Lục Châu nghi hoặc hỏi: “Hắn còn có mặt mũi đến đây?”
“Không còn cách nào khác, suy cho cùng hắn vẫn là chân nhân, dưới trướng hắn là người tự do Phạm Hải Trần.” Tần Nhân Việt nói, “Nếu Lục huynh không thích người này, ta có thể cho người ngăn hắn lại.”
“Không cần.” Lục Châu hiện tại đã là đại chân nhân, tu vi đủ cao, không sợ Phạm Trọng làm ra chuyện gì ngu ngốc.
"U Linh công hội, phó hội trưởng Cố Ninh đến."
"Liệt Phong Cốc, cốc chủ Thương Ngôn đến."
". . ."
Từng cái tên rơi vào tai Lục Châu, hắn bỗng thấy kỳ quái. “Thác Bạt gia tộc và Diệp gia không có ai đến sao?”
“Tám người tự do cũng chỉ có bốn, năm người đến. Thác Bạt Tư Thành và Diệp Chính đã quy thiên, người tự do sẽ không đến. Về phần người tự do Tần gia… cũng sẽ không xuất hiện.”
Lục Châu gật đầu, không thèm quan tâm đến cảm nhận của Tần Nhân Việt. Lý do Tần Nại Hà gia nhập Ma Thiên Các, Tần Nhân Việt rõ ràng hơn ai hết.
Trong lúc hai người nói chuyện, rất nhiều tu hành giả đã tiến vào đạo trường, khom người nói: “Bái kiến Tần chân nhân.”
Tần Nhân Việt nhướng mày. Lục huynh ngồi bên cạnh đây mà bọn hắn xem như không thấy, vừa định nhắc nhở đám người thì Phạm Trọng đã bước lên một bước, cung kính hành lễ với Lục Châu:
“Lục các chủ, đã lâu không gặp.”
Bạch bào tu hành giả thu hồi trường kích, bình tĩnh nói: “Chuyện này ta sẽ báo cáo lên Thánh Điện, ngươi bảo vệ hắn được một lúc, không bảo vệ được cả đời.”
Giải Tấn An nhíu mày: “Đúng là phiền phức.”
Ông ——
Âm thanh năng lượng cộng hưởng vang lên từ phía sau. Giải Tấn An kinh ngạc quay đầu nhìn nhưng chẳng còn thấy thân ảnh Lục Châu đâu nữa.
Khi quay đầu trở lại, Lục Châu đã xuất hiện trước mặt bạch bào tu hành giả, toàn thân đắm trong lam quang nhàn nhạt, một chưởng đánh tới.
“Muốn báo tin, vậy thì lưu lại đi.”
Năm ngón tay vươn ra, Tuyệt Thánh Khí Trí xuất hiện mang theo lực lượng Thiên Tướng xanh thẳm ập tới.
Bạch bào tu hành giả muốn động nhưng phát hiện toàn thân như bị trói chặt, không thể nhúc nhích.
Ầm!
Chưởng ấn đập vào lồng ngực hắn. Thân thể hắn cong lại, bắn ngược ra sau như lưu tinh, đâm sầm vào ngọn Trùng Thiên Phong.
Giải Tấn An kinh ngạc nói: “Đại chân nhân?”
Soạt.
Lam quang trên người Lục Châu biến mất, thay vào đó là kim quang.
Trùng Thiên Phong bị gió tuyết bao trùm, tầm nhìn trở nên hạn hẹp. Rất nhiều tu hành giả đều đã lăng không bay ra từ khi bạch bào tu hành giả xuất hiện nên không thể quan sát rõ ràng.
Bọn hắn cũng rất muốn quan chiến, nhưng biết rõ không thể tuỳ tiện lại gần cuộc chiến cấp bậc chân nhân.
Đan điền khí hải của Lục Châu đã tái tạo xong, không phá thì không xây được. Hiện tại Lục Châu đã hiểu, chân nhân chính là phản phác quy chân.
Tu hành giả khi đạt tới cảnh giới nhất định sẽ không cần ăn uống trong thời gian dài, không cảm thấy nóng lạnh và thậm chí không cần thở.
Nhưng khi tới cảnh giới chân nhân, những cảm giác này lại trở về. Chân nhân, chính là làm một con người thật sự.
Lục Châu lạnh lùng nhìn bạch bào tu hành giả nằm dưới đất, đột nhiên hỏi: “Đại chân nhân?”
Giải Tấn An biết Lục Châu hỏi mình, bỗng bật cười ha hả. Tiếng cười của hắn vang vọng tại Trùng Thiên Phong, tựa như người bị bệnh tâm thần.
“Thật không ngờ, ngươi không chỉ thành công vượt qua Câu Thiên Tác Đạo trong một lần duy nhất, mà còn thành tựu đại chân nhân. Chân nhân khác với người khác ở chỗ có đạo lực lượng, cũng chính là quy tắc biến hoá giữa thiên địa này. Ngươi lĩnh ngộ quy tắc quá mạnh, vượt qua mọi đối thủ, chính là đại chân nhân.” Giải Tấn An nói.
Lục Châu vẫn nhìn chằm chằm vào bạch bào tu hành giả, khẽ gật đầu.
“Vậy thánh nhân thì sao?” Lục Châu hỏi.
Giải Tấn An giật mình, sau đó lắc đầu nói:
“Đừng suy nghĩ xa vời, tuy ta không biết làm cách nào ngươi tấn thăng đại chân nhân, nhưng trước tiên hãy vững chắc cảnh giới đi đã. Đừng tưởng đánh bại được cân bằng giả là trở thành thiên hạ vô địch.”
Lục Châu liếc nhìn Giải Tấn An đang đứng bên cạnh mình, hắn biết người này không có ác ý. Chân nhân đều có thể cảm nhận và phán đoán một số thứ dù chỉ dựa vào trực giác.
Chẳng lẽ lão đầu này thật sự có quen biết hắn? Tu vi cao như thế, không thể nào là fan hâm mộ. Người này rốt cuộc là ai, từ đâu đến, có mục đích gì?
Hắn còn chưa kịp nghĩ xong, bỗng phanh một tiếng, bạch bào tu hành giả đã bay vọt vào không trung.
Giải Tấn An cười nói: “Đừng chạy nha.”
Trên không trung lưu lại từng đạo tàn ảnh của Giải Tấn An, không gian cũng bị chấn động, bạch bào tu hành giả bị chắn đường đi.
Lục Châu bay tới nói: “Khai ra đi. Vì sao lại muốn giết lão phu?”
Bạch bào tu hành giả che ngực, nhìn Lục Châu và Giải Tấn An đầy đề phòng: “Ngươi ảnh hưởng đến thiên địa cân bằng, ta phụng mệnh Thánh Điện đến diệt trừ nhân tố không xác định là ngươi.”
Giải Tấn An xì một tiếng: “Đánh rắm! Thánh Điện có lệnh, cân bằng giả không được can thiệp vào chuyện của cửu liên. Ngươi tự mình chạy đến là phạm vào đại tội!”
Bạch bào tu hành giả nhướng mày, quay đầu hỏi: “Ngươi là người trong Thái Hư?!”
“Thích nghĩ thế nào thì nghĩ.” Giải Tấn An nhún vai đáp.
Bạch bào tu hành giả vươn tay, trường kích vèo một tiếng bay vào tay hắn, kim quang vờn quanh.
Nhìn thấy kim sắc cương khí, Lục Châu cau mày hỏi: “Ngươi đến từ kim liên giới?”
Bạch bào tu hành giả đột nhiên bắn vọt tới. Lục Châu cảm nhận được lực lượng lôi kéo cường đại giữa không gian, thiên địa tựa như có từng sợi dây tóc đang quấn quanh người mình.
Lực lượng Thiên Tướng cấp tốc lưu chuyển toàn thân, triệt tiêu hoàn toàn lực lượng dây tóc.
Lục Châu nhấc tay, hư ảnh loé lên bay tới trước mặt bạch bào tu hành giả, đánh ra một chưởng!
Ầm!
Giải Tấn An cũng đạp cho bạch bào tu hành giả một đạp khiến hắn phun đầy máu tươi, rơi thẳng xuống đất.
Mặt đất bị nện thành hố sâu. Sắc mặt cân bằng giả vô cùng khó coi và không cam lòng. “Đại chân nhân…”
Lục Châu nói: “Đừng hòng chống cự. Đạo lực lượng không có tác dụng đối với lão phu.”
“Khụ khụ khụ…” Cân bằng giả ho khan mấy tiếng, “Vừa vào chân nhân đã là đại chân nhân. Ngươi quả nhiên là nhân tố ảnh hưởng đến thiên địa cân bằng.”
Lục Châu cau mày nói: “Lão phu cho ngươi một cơ hội cuối cùng, thành thật trả lời, nếu không…”
Cân bằng giả lắc đầu, trầm mặc không nói. Hắn cúi đầu nhìn xuống mặt đất rồi lại ngẩng đầu nhìn không trung, miệng thì thào:
“Ta là cân bằng giả, ta trung thành với Thánh Điện. Ta là cân bằng giả, ta trung thành với Thánh Điện. Ta nguyện lấy sinh mạng ra đánh đổi, diệt trừ mọi nhân tố không ổn định… Ta là cân bằng giả, ta trung thành với Thánh Điện…”
“Đi thôi.”
Giải Tấn An bay lướt qua người Lục Châu, một cỗ lực lượng nhu hoà mang theo Lục Châu bay về phía Trùng Thiên Phong đối diện.
Lục Châu cảm thấy kỳ quái, vừa định ngăn cản thì đúng lúc này, cân bằng giả đột nhiên vỡ tan thành từng mảnh nhỏ, hoá thành những mảnh vỡ màu vàng. Lấy hắn làm trung tâm, lực lượng mạnh mẽ bắn mạnh ra tứ phương, bao trùm phương viên mấy ngàn trượng.
Đám tu hành giả xung quanh vội vàng trốn vào Câu Thiên Tác Đạo hoặc phía sau Trùng Thiên Phong. Những người đứng quá xa không có chỗ trốn thì bị lực lượng phong bạo cuốn đi, không rõ sinh tử.
Giải Tấn An gọi ra Tinh Bàn cực lớn, mượn lực lui về sau.
Lục Châu nói: “Để lão phu.”
Hắn khẽ dùng lực đẩy Giải Tấn An ra, hư ảnh loé lên.
Ông —— ——
Một vòng quang mang rực rỡ hơn cả thái dương hiện ra, ngăn trở nguyên khí phong bạo. Tứ đại Mệnh Cách ông ông cộng hưởng.
Chương 1662
Đám tu hành giả trốn trên Trùng Thiên Phong đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên, thấy được một màn khiến bọn hắn cả đời khó quên.
Trên bầu trời, Tinh Bàn khổng lồ xuất hiện ngăn chặn toàn bộ phong bạo, lực lượng phong bạo tràn qua hai bên Tinh Bàn tựa như hồng thuỷ.
Trong cơn đại hồng thuỷ, hai toà Trùng Thiên Phong và Câu Thiên Tác Đạo chính là định hải thần châm vững như tường đồng vách sắt.
Quá trình kéo dài khoảng chừng một khắc đồng hồ mới từ từ lắng xuống. Lục Châu cũng trong thời khắc này cảm nhận được lực lượng của chân nhân, mà hắn thậm chí còn không điều động lực lượng Thiên Tướng.
Phong bạo kết thúc, Lục Châu thu hồi Tinh Bàn.
Núi non và cây cối trên các ngọn sơn phong xung quanh đều hoàn toàn biến mất, bị san thành bình địa. Trừ hai toà Trùng Thiên Phong và Câu Thiên Tác Đạo ra, trong phương viên mấy ngàn trượng chỉ còn lại dải đất bình nguyên trống rỗng.
Đám đông tu hành giả sống sót sau tai nạn, hít sâu một hơi, lộ vẻ khó có thể tin nổi.
Giải Tấn An không nhịn được vỗ tay: “Ngươi còn mạnh hơn trong tưởng tượng của ta.”
Lục Châu thi triển một lần đại thần thông đã xuất hiện trước mặt đám người.
Gần như cùng lúc, tất cả mọi người hạ gối quỳ xuống hô vang: “Bái kiến chân nhân!”
Bọn hắn không rõ vị đại chân nhân này tên họ là gì. Vốn đây là một chuyện đại hỉ đáng giá để toàn tu hành giới chúc mừng, nhưng khi nhìn đến Tinh Bàn lập loè kim quang của Lục Châu, trong lòng đám người không khỏi bồn chồn.
Đại chân nhân là người đến từ kim liên, khó tránh khỏi có chút xa lánh, nếu gặp phải hạng người hẹp hòi kỳ thị màu sắc thì có khi lại vung ra một chưởng đánh chết mọi người ở đây cũng chưa biết chừng.
Mà điều làm cho bọn hắn càng thêm căng thẳng là không chỉ có một người khác màu. Ngay cả Giải Tấn An chờ trên Trùng Thiên Phong suốt mười năm cũng là người kim liên giới!
Người ta là người cùng một phe, bọn hắn mới là ngoại nhân. Trong lòng đám tu hành giả lo lắng không thôi.
“Đứng lên đi.” Lục Châu nói, trong lòng đã cảm thấy hối hận vì quên sử dụng Thẻ Dịch Dung.
Tu hành giả làm nhà cái cung kính dâng Huyết Nhân Tham lên cho Giải Tấn An: “Tiền bối, ta thua rồi.”
Nào ngờ Giải Tấn An lại phất tay: “Đem đi chia đi.”
Nhà cái nghe vậy, hai mắt sáng rỡ, kích động nói: “Đa tạ tiền bối!”
Đúng là đại gia mà!
Lục Châu cũng không ngờ người này lại ra tay hào phóng như thế, Huyết Nhân Tham là bảo vật khó tìm, có tác dụng củng cố Mệnh Cách cho tu hành giả, dù là chân nhân cũng rất cần thứ này.
Đám tu hành giả xung quanh lập tức quên mất cái gì mà kim liên với thanh liên, ai nấy đều khom người nói:
“Chúc mừng tiền bối, tiền bối bách chiến bách thắng, thiên thu vạn đại…”
“Chúc mừng tiền bối, tiền bối bách chiến bách thắng, thiên thu vạn đại…”
Lục Châu nhíu mày giơ tay lên ngăn lại: “Dừng.”
Tiếng hô lập tức im bặt. Lục Châu còn tưởng đâu đám người này vừa bị lão bát nhập.
Giải Tấn An nói: “Ngươi xứng đáng được đối đãi như vậy.”
Lục Châu nghi hoặc nhìn Giải Tấn An: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Hai người này không quen biết? Đám tu hành giả mộng bức không thôi.
Giải Tấn An cười nói: “Việc này không quan trọng. Hôm nay ta có hai chuyện bất ngờ, một là ngươi đến đây, hai là ngươi thành công tấn thăng đại chân nhân.”
Lục Châu nhìn chằm chằm Giải Tấn An, càng lúc càng cảm thấy lão đầu này là một tên lừa đảo siêu cấp chuyên nghiệp.
Giải Tấn An lại nói: “Theo ước định trước đó, ta có đồ vật muốn trả… à không, muốn tặng cho người hữu duyên.”
“. . .”
Lục Châu nhìn hắn lấy túi ra, lên tiếng nhắc nhở: “Ngươi nên suy nghĩ cho kỹ, lão phu đã nói mình không phải là Lục Thiên Thông rồi.”
“Người hữu duyên không cần quan tâm đến xuât xứ. Nếu ta đã nói sẽ tặng ngươi thì nhất định phải giữ lời.” Giải Tấn An mỉm cười, trong mắt lộ ra một tia giảo hoạt.
Lão lừa đảo này… rốt cuộc muốn cho hắn thứ gì?
Lục Châu vung tay lên, chiếc túi bay vào lòng bàn tay.
Giải Tấn An vội vàng nói: “Tốt nhất là trở về rồi hãy mở ra xem. Các vị ——” Hắn đột nhiên cao giọng nói.
Tất cả mọi người lập tức chú ý đến Giải Tấn An. Hắn bay lên không trung, kim quang loé lên, Tinh Bàn nở rộng bao phủ cả đất trời.
“Quên hết mọi phiền não.” Giải Tấn An thản nhiên nói.
Lực lượng Mệnh Cách bộc phát giáng thẳng xuống đám người, quang hoa nở rộ như pháo hoa, tản mát khắp nơi.
Lục Châu cảm giác được ý thức của mình bỗng nhiên rung động, lực lượng Thiên Tướng theo bản năng trào ra xua tan sự quấy nhiễu của quang hoa.
Khi quang mang tán đi, trên bầu trời không còn thấy bóng dáng Giải Tấn An đâu nữa, như thể hắn chưa từng xuất hiện ở nơi này.
Đám tu hành giả sững sờ một lúc lâu mới đưa tay day day trán, tựa như vừa mơ thấy một giấc mộng kỳ lạ.
“Ta làm sao thế nhỉ?”
“Ở đây vừa phát sinh chuyện gì à?”
“A? Sao ta lại quỳ?”
Các tu hành giả trẻ tuổi đứng dậy, phủi bụi trên quần áo.
“Cứ có cảm giác ở đây đã xảy ra chuyện gì đó nghiêm trọng. Các ngươi có thấy gì không?”
“Ta có thấy… hình như là một vị đại năng bay lướt qua, bình định mọi thứ xung quanh chỉ để lại hai ngọn Trùng Thiên Phong.”
Lục Châu: “? ? ?”
Hắn kinh ngạc nhìn biểu hiện của đám người, dường như ai nấy đều đã quên hết những chuyện vừa xảy ra.
Ký ức là một trong những thứ quý giá nhất đối với con người. Có người muốn nhớ kỹ một đời, có người lại muốn lãng quên.
Giải Tấn An chỉ dùng lực lượng Mệnh Cách đã có thể xoá sạch trí nhớ của tất cả mọi người rồi?
Lục Châu bỗng nghĩ tới Ung Hoà. Năng lực của Ung Hoà là mê hoặc tâm trí, theo một cách nào đó thì cũng tương tự với Giải Tấn An.
Chỉ là năng lực này không có tác dụng gì với Lục Châu.
Giải Tấn An làm thế là sợ người khác biết thân phận của mình? Thập toàn chi thân là gì? Cân bằng giả nói Ma Thần hàng thế là ám chỉ ai? Vì sao cân bằng giả lại đột nhiên nhúng tay vào chuyện này? Giải Tấn An từ đâu đến? Thái Hư rốt cuộc ở đâu?
Rất nhiều bí ẩn đều không có đáp án.
Lục Châu đứng trên Trùng Thiên Phong suy nghĩ một hồi, không một ai tiến tới chào hỏi hắn, xem ra tất cả mọi người đều đã quên sạch.
Lục Châu thở dài một tiếng, lao về phía chân núi. Thật vất vả mới có một đám fan hâm mộ, nhoáng một cái đã chẳng còn một mống.
Chương 1663
Trở lại đạo trường Nam Sơn, Lục Châu nhìn thấy Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đang chỉ huy Tiểu Chu và Tiểu Ngũ luận bàn, thỉnh thoảng sẽ tự mình làm mẫu.
Thời gian năm năm, mọi người đều tiến bộ rất lớn.
Thấy sư phụ bay tới, Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung lập tức bay lên nghênh đón, khom người hành lễ: “Sư phụ.”
“Các ngươi cứ tiếp tục.”
“Sư phụ, người có thể chỉ điểm đồ nhi một chút không?” Vu Chính Hải nói.
Năm năm qua Vu Chính Hải đã đến giới hạn của hai Mệnh Quan, nếu lúc này được sư phụ chỉ điểm thì tốt biết bao nhiêu.
Lục Châu thản nhiên nói: “Tự mình lĩnh ngộ đi.”
Vu Chính Hải: ?
Ngu Thượng Nhung: ?
Lục Châu biến mất tại chỗ, trở về đạo trường của mình.
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung mộng bức nhìn nhau.
Lát sau Vu Chính Hải mới hắng giọng nói: “Sư phụ đã lớn tuổi, tiết trời cuối thu lại hanh khô, khó tránh khỏi trong lòng bốc hoả. Chúng ta là đồ đệ sao có thể trách cứ người.”
“Nói có lý.” Ngu Thượng Nhung gật đầu.
“Chúng ta tiếp tục?”
“Được.”
Hai người lại lao về phía xa.
Cùng lúc đó.
Lục Châu ngồi trong đạo trường, lấy chiếc túi ra mà Giải Tấn An tặng ra.
Nhìn hoa văn cổ quái in trên túi, Lục Châu nghi hoặc nói: “Rốt cuộc là thứ gì đây?” Hắn dốc túi ra.
Soạt.
Một vật thể tròn tròn đen đen rơi ra, lăn đến bên chân hắn.
“Cái này… là bảo vật gì?”
Khứu giác của Lục Châu rất thính, đã ngửi thấy trên vật thể này truyền đến một mùi hương quỷ dị. Hắn cầm nó lên quan sát một lát vẫn không biết đây là gì.
Tu vi của Giải Tấn An rất khó lường, vật này có khi là kỳ trân dị bảo nào đó.
Lục Châu ném mạnh nó xuống đất, vật thể vẫn không bị móp méo.
Nghĩ ngợi một lúc, Lục Châu gọi: “Lão tứ.”
Nghe được tiếng sư phụ, Minh Thế Nhân lập tức cưỡi Cùng Kỳ phi hành tới đạo trường, cung kính bước vào nói:
“Sư phụ, người có việc gì cứ phân phó cho đồ nhi.”
Hắn ở không trong đạo trường Nam Sơn quá lâu, toàn thân đều muốn nổi mốc lên rồi. Năm năm qua ngoại trừ dắt chó đi dạo và ngủ khò thì hắn chẳng làm gì.
Lục Châu ném đồ vật trong tay cho Minh Thế Nhân. “Ngươi có biết thứ này là gì không?”
Minh Thế Nhân cầm vật thể vừa tròn vừa đen kia, cẩn thận đưa lên mũi ngửi rồi lộ vẻ ghét bỏ nói:
“Thối quá… Ách, đồ nhi không có ý đó, đồ vật của sư phụ nhất định là bảo bối rồi. Đây là linh đan diệu dược gì sao?”
Để chứng thực suy đoán của mình, Minh Thế Nhân lè lưỡi nếm thử.
“Phì ——”
Hắn phun ra một ngụm nước miếng, nhăn mặt nói: “Sư phụ, cái mùi này thật là…”
“Cứ nói thẳng.”
“Vật này chẳng giống bảo bối gì cả. Sư phụ, người nói cho đồ nhi biết đi, chứ đồ nhi có mắt không tròng, không biết nó là cái gì.” Minh Thế Nhân lén lút ngắt một miếng rồi giấu trong lòng bàn tay.
Gâu gâu gâu.
Cùng Kỳ vẫy đuôi sủa mấy tiếng.
Lục Châu nhìn về phía Cùng Kỳ. “Ngươi biết à?”
Cùng Kỳ phát ra tiếng kêu ô ô, tựa hồ rất chán ghét thứ này, nó lui về sau một bước.
Hai mắt Minh Thế Nhân sáng lên, lén lút nhét một phần “bảo vật” trong tay vào túi rồi nói:
“Ngay cả Cùng Kỳ cũng có phản ứng, nhất định là bảo bối rồi. Đồ nhi nhớ lần trước đến Trấn Thọ Khư, Cùng Kỳ từng ăn được một vật gì đó cũng đen đen tròn tròn thế này, sau đó nó trở nên mạnh mẽ hơn không ít.”
Lục Châu hỏi: “Ăn à?”
Vậy ra thứ này là dùng để ăn? Nhưng cái mùi này thật sự rất khó ngửi.
“Sư phụ cũng không biết sao?” Minh Thế Nhân nghi hoặc nói.
Gâu gâu gâu… gâu gâu gâu.
Cùng Kỳ sủa càng lúc càng lớn.
Lục Châu thu hồi vật thể tròn đen, ném cho Cùng Kỳ: “Nếu là đồ tốt, vậy ngươi ăn thử xem có tác dụng gì.”
Thứ này khiến hắn cảm thấy buồn nôn quá, nếu thật sự có hiệu quả, thay vì miễn cưỡng ăn nó, chẳng bằng cho Cùng Kỳ ăn hết.
Trước cứ để Cùng Kỳ làm chuột bạch xem sao.
Nào ngờ Cùng Kỳ lại sủa gâu gâu vài tiếng, lui về sau chục bước, lộ ra biểu tình vô cùng ghét bỏ.
“Ơ…” Minh Thế Nhân mộng bức.
“Gọi Hải Loa tới đây.”
“Vâng.”
Minh Thế Nhân chạy ra ngoài, lát sau dẫn Hải Loa đi vào đạo trường.
Hải Loa khom người hành lễ: “Sư phụ, người tìm đồ nhi?”
Lục Châu chỉ về phía Cùng Kỳ.
Hải Loa hiểu ý, tiến tới giao lưu mấy câu với Cùng Kỳ, rất nhanh đã có được tin tức.
Gâu gâu gâu… Hải Loa che miệng bật cười.
Minh Thế Nhân nhịn không được hỏi ngay: “Tiểu sư muội, Cùng Kỳ đần đang nói cái gì?”
Cùng Kỳ: ?
Hải Loa cười đáp: “Sư phụ, sư huynh, Cùng Kỳ nói thứ này là vật bài tiết của hung thú.”
Minh Thế Nhân: “. . .”
Lục Châu: “? ? ?”
Lục Châu cau mày, Giải Tấn An tuy không rõ lai lịch nhưng tu vi khó lường, chắc chắn là chân nhân trở lên, loại người này vậy mà lấy phân hung thú ra để đi vũ nhục người khác?
“Oẹ oẹ oẹ —— ——” Minh Thế Nhân chạy ra ngoài, nôn thốc nôn tháo.
Hải Loa vội vàng theo sau hỏi: “Sư huynh, huynh làm sao thế?”
“Ta, ta không sao… oẹ ——”
“. . .”
Nhớ tới trong túi còn một ít phân hung thú, Minh Thế Nhân ghét bỏ vô cùng, chỉ hận không thể trực tiếp xé nát y phục. Hắn nổi da gà toàn thân, khó chịu không thôi.
Lục Châu không để ý đến phản ứng của Minh Thế Nhân, ánh mắt nhìn về phía “vật bài tiết” tròn tròn đen đen lăn dưới mặt đất.
Chát!
Hắn vỗ một chưởng xuống bàn, quát lên: “Lẽ nào lại như vậy! Giải Tấn An, lão phu nhất định không tha cho ngươi!”
Cùng lúc đó, cũng trong đạo trường Nam Sơn, trên một gốc cổ thụ che trời, Giải Tấn An đang tựa lưng vào thân cây, hai chân vắt chéo cười ha hả nói:
“Chỉ đùa với ngươi thôi mà, cần gì phải nhỏ mọn như vậy. Chờ ngươi trở lại đỉnh phong ta đâu còn cơ hội này nữa… A, không đúng, sao hắn lại nhớ rõ tên của ta?!”
Giải Tấn An cả kinh ngồi dậy, há hốc mồm: “Xong đời!”
Hư ảnh loé lên, thân ảnh Giải Tấn An biến mất giữa không trung.
. . .
Thấy Lục Châu tức giận, Minh Thế Nhân và Hải Loa đều giật mình nhìn sang, không dám nói tiếng nào.
Lục Châu liếc nhìn cái bàn. Hả?
Chiếc túi đựng vật bài tiết vẫn còn nằm ở đó.
Theo lý thuyết, một chưởng vừa rồi đã đủ để chấn vỡ một chiếc túi thông thường. Nhưng thứ này không những không vỡ nát mà đường vân trên thân nó còn sáng lên.
Chương 1664
Lục Châu cầm nó lên quan sát: “Thì ra chiếc túi mới là bảo vật.”
Minh Thế Nhân và Hải Loa cũng tiến vào đạo trường, nhìn chiếc túi kia. Gâu gâu gâu… cẩu tử cũng vui vẻ sủa mấy tiếng.
Bàn tay khẽ nắm lại, chiếc túi phát sáng rực rỡ, toàn bộ đường vân đều được kích hoạt.
[Đại Di Thiên Đại, thánh vật thời thượng cổ, không có phẩm giai, dung lượng tuỳ ý biến hoá theo tu vi.]
Hai mắt Minh Thế Nhân toả sáng: “A, đây mới là bảo bối nha!”
Lục Châu thôi động nguyên khí, cảm giác không gian lập phương bên trong Đại Di Thiên Đại rộng khoảng trăm trượng.
(Chú thích: trăm trượng = 333 mét)
Thì ra là thánh vật, nhưng có vẻ hơi cùi bắp. bảo vật của Lục Châu đều đặt trong Hệ thống, nào phải tay xách nách mang.
Nhưng ngẫm lại thì có thể về sau sẽ cần, quá mức ỷ lại vào Hệ thống cũng không tốt.
Rất có thể Giải Tấn An cũng là người trong Thái Hư, hắn đi một quãng đường xa tới đây chẳng lẽ chỉ vì để tặng chiếc túi này cho lão phu?
Lục Châu cất kỹ Đại Di Thiên Đại, cảm thấy có gì đó không thích hợp.
Gâu gâu gâu… Cùng Kỳ sủa vang, đột nhiên phóng tới chỗ “vật bài tiết”, song trảo không ngừng cào cào.
Soạt ——
Tầng ngoài đen đúa như lớp vỏ tro bọc trứng vịt muối bị cào ra, để lộ vật thể trong suốt long lanh bên trong, toả ra quang mang nhàn nhạt.
“Đây là…” Minh Thế Nhân sửng sốt.
Hải Loa cũng sửng sốt.
Lục Châu nhìn đống vụn bài tiết rải rác quang “cái trứng”, khẽ gật đầu: “Thì ra là thế.”
“Sư phụ, đây rốt cuộc là cái gì?” Minh Thế Nhân gãi đầu, sau đó đột nhiên ghét bỏ chùi tay vào quần.
“Vật bài tiết ngăn trở toàn bộ khí tức của thứ bên trong, ngay cả tu hành giả có năng lực đánh hơi cũng không phát giác được, thủ đoạn thật cao minh.” Lục Châu tiện tay vung lên.
Đồ vật kia bay vào lòng bàn tay hắn, toả ra hàn khí lạnh thấu xương.
“Là Mệnh Cách Chi Tâm đã qua sử dụng.” Lục Châu nhíu mày nói.
“Vậy mà là Mệnh Cách Chi Tâm?” Minh Thế Nhân vọt tới, ánh mắt sáng lấp lánh, “Sư phụ…”
“Hửm?”
Lục Châu nhìn hắn, âm điệu kéo dài, biểu tình ngưng trọng như đang nói, ‘lá gan không nhỏ, ngươi muốn cái gì?’
Minh Thế Nhân cung kính lui lại một bước nói: “Đồ nhi không dám, đồ nhi xin phép trở về ngủ, à nhầm, trở về tu hành.”
Nói xong hắn chớp chớp mắt nhìn Hải Loa. Hải Loa ồ một tiếng, sau đó cũng cung kính hành lễ rồi theo chân Minh Thế Nhân rời khỏi đạo trường.
Ra tới bên ngoài, Hải Loa cảm thấy Minh Thế Nhân có vẻ kỳ quái bèn hỏi:
“Tứ sư huynh, trong quần áo huynh có rận hả?”
“Cái gì?”
“Nếu không sao huynh cứ gãi hoài vậy?” Nàng nghi hoặc hỏi.
“Oẹ oẹ oẹ —— ——”
Thân ảnh Minh Thế Nhân vèo một tiếng chạy ù đi, Cùng Kỳ cấp tốc đuổi theo. Trong chớp mắt một người một chó đã biến mất, lưu lại một mình Hải Loa ngây ngốc nhìn theo.
Không phải chỉ là vật bài tiết thôi sao, nhìn một chút thì có gì mà nhạy cảm vậy chớ?
. . .
Trong đạo trường.
Lục Châu tỉ mỉ quan sát viên Mệnh Cách Chi Tâm trong tay.
Hắn không biết đây là Mệnh Cách Chi Tâm của hung thú nào, nhưng có thể cảm giác được năng lượng thần bí khó lường bên trong mênh mông như đại hải, không thể đo lường. Năng lượng của nó hơn xa Mệnh Cách Chi Tâm của thú hoàng.
“Chẳng lẽ là thánh thú?”
Lục Châu quyết định tự mình kiểm tra. Bàn tay nắm lại, nguyên khí cấp tốc rót vào Mệnh Cách Chi Tâm.
Ông ——
Trong não hải Lục Châu xuất hiện hình ảnh mơ hồ mông lung, Tinh Bàn đầy trời va chạm với pháp thân, gió tanh mưa máu nổi lên, thiên địa sụp đổ.
Lục Châu lập tức ngưng điều động nguyên khí, viên Mệnh Cách Chi Tâm trong tay rơi xuống đất lăn mấy vòng.
“Đây là cảm xúc của chủ nhân đời trước?” Lục Châu kinh ngạc.
Hắn không ngờ viên Mệnh Cách Chi Tâm lại có thể khắc sâu cảm giác của chủ nhân cũ. Điều này cũng có nghĩa là, muốn chưởng khống nó là việc không hề dễ dàng.
Lục Châu phất tay, viên Mệnh Cách Chi Tâm lại bay về.
“Làm lại!” Bàn tay khẽ nắm.
Hình ảnh vừa rồi lại xuất hiện, thây ngang khắp đồng, máu chảy thành sống. Tu hành giả đầy trời đang không ngừng chém giết lẫn nhau.
Lục Châu cảm giác được một bàn tay đen đúa đang vồ vào Mệnh Cung của mình, cảm giác bị moi tim đánh thẳng vào bão hải. Lục Châu lập tức thôi động lực lượng Thiên Tướng xua đi cảm giác đau đớn kia.
Hắn khẽ thở dài một hơi, thì thào nói: “Rốt cuộc là Mệnh Cách Chi Tâm của ai mà lại lợi hại đến vậy?”
[Mệnh Cách Chi Tâm của thượng cổ thánh hung Câu Trần, năng lực: không biết.]
“. . .”
Câu Trần?
Lục Châu nhìn viên Mệnh Cách Chi Tâm, suy nghĩ đến xuất thần.
Đúng lúc này, Nguyên Lang xuất hiện bên ngoài đạo trường, cung kính nói:
“Lục tiền bối, Tần chân nhân mời ngài đến đạo trường Bắc Sơn gặp mặt một chút. Nếu ngài không có thời gian thì cứ nói, ta sẽ hồi báo lại cho chân nhân.”
Nguyên Lang thường xuyên đến đây mời Lục Châu. Đa số thời gian đều là không ai trả lời hắn nên cũng quen rồi, dù Lục Châu có từ chối cũng chẳng là vấn đề.
“Được.” Lục Châu đáp.
Nguyên Lang nghe vậy sững sờ, sau đó vui vẻ nói: “Đa tạ Lục tiền bối. Vãn bối dẫn đường cho ngài.”
Lục Châu thu viên Mệnh Cách Chi Tâm kia vào Đại Di Thiên Đại, hư ảnh loé lên xuất hiện bên ngoài.
“Dẫn đường.”
“Vâng,”
Hai người bay về phía đạo trường Bắc Sơn, không bao lâu sau đã tới nơi.
Tần Nhân Việt tự mình ra đón, cười nói: “Lục huynh giá lâm, không tiếp đón từ xa thật là thất lễ…”
Lục Châu đi thẳng vào trong, thấy bên trong đạo trường đang bày yến hội, bèn cau mày nói: “Chuyện gì đã xảy ra khiến ngươi phải mở tiệc chúc mừng?”
Tần Nhân Việt nói: “Thanh liên giới vừa có thêm một vị chân nhân.”
“Ồ?”
“Có người ở gần Trùng Thiên Phong đã nhìn thấy chân nhân hiển linh.”
Lục Châu: “. . .”
Tần Nhân Việt vui vẻ nói: “Nghe đồn vị chân nhân này còn là đại chân nhân! Nếu thật là vậy thì thanh liên giới đúng là có phúc lớn. Dù hiện tượng mất cân bằng có nghiêm trọng đến đâu thì cũng không ảnh hưởng đến an nguy của thanh liên. Đại sự như vậy đương nhiên ta muốn chia sẻ với Lục huynh.”
“Chỉ vì chuyện này?”
“Lục huynh, đại chân nhân ra đời, ngài không có kinh ngạc tí nào sao?” Tần Nhân Việt khó hiểu hỏi.
Lục Châu lười giải thích, đi thẳng vào bên trong rồi tuỳ ý tìm chỗ ngồi xuống.
Chương 1665
Tần Nhân Việt ngồi ở phía đối diện, cười nói: “Không chỉ thế, hôm nay tám người tự do trong thanh liên giới cũng sẽ tới.”
“Người tự do?”
“Bọn hắn đại biểu cho tám phương thế lực đến đây, muốn để ta dẫn đầu đi tìm đại chân nhân bái phỏng.”
“Cho nên ngươi kéo lão phu cùng đi để bái phỏng người này?”
Bảo lão phu bái phỏng chính mình?
Tần Nhân Việt thấy ngữ khí của Lục Châu không ổn, lập tức nói: “Không không không, ta sao dám thay Lục huynh làm chủ.”
Lục Châu nhìn bầu rượu trên bàn, nhớ lại một màn trên Câu Thiên Tác Đạo và cách chân nhân cảm thụ nhân gian, bèn rót một ly rồi uống cạn.
Mùi rượu thấu vào tâm can, vị giác nồng nàn. Cảm giác đã lâu mới có lại để lại dư vị vô biên vô tận.
“Ngươi có biết Câu Trần không?” Lục Châu hỏi.
“Câu Trần?”
Tần Nhân Việt nói, “Đây là một trong những thánh thú thời thượng cổ, còn được gọi là thượng cổ thánh hung. Trước khi Thái Hư biến mất, nhân loại và hung thú hỗn chiến, thiên hạ đại loạn. Sau đó nhân loại bắt đầu nội chiến, phân hoá thành các quốc gia khác nhau. Hung thú cũng có nội chiến, phân chia mạnh yếu và giống loài. Thánh thú thời thượng cổ dần dần trở nên thưa thớt sau những cuộc đại chiến, Mệnh Cách Chi Tâm của bọn chúng phần thì bị cường giả nhân loại cướp đi, phần thì mất tích không rõ. Câu Trần hẳn đã tuyệt chủng từ rất lâu về trước.”
Lục Châu gật đầu nói: “Ngoại trừ khu vực trung tâm trong bí ẩn chi địa, những con hung thú khác đi đâu?”
Tần Nhân Việt mỉm cười nói: “Không ngờ Lục huynh còn có hứng thú với việc này. Sau khi Thái Hư biến mất, đại địa tách rời, bí ẩn chi địa trở thành hạch tâm, phân hoá thành cửu liên, biển cả được gọi là Vô Tận Hải. Trên thực tế trong Vô Tận Hải cũng có không ít hòn đảo, một số hung thú thông mình và cường đại muốn tránh né tai nạn khi lục địa tách rời, sẽ rời khỏi bí ẩn chi địa. Về phần đi đâu thì không ai biết.”
“Hải thú thì sao?”
“Hải thú trong biển lại càng thêm mạnh mẽ, số lượng vô cùng nhiều. Đáng sợ nhất là bọn chúng rất ít bị ảnh hưởng bởi thiên địa ràng buộc. Chúng sinh tồn rất lâu, nhưng vì sự cân bằng nên bọn chúng sẽ không dễ dàng xâm chiếm lục địa của nhân loại. Đối với bọn chúng mà nói, chỗ ở của nhân loại quá mức nhỏ bé.”
“Thái Hư cũng tính là nhỏ bé?” Lục Châu nghi hoặc nói.
“Việc này…” Tần Nhân Việt lộ vẻ xấu hổ, “Kiến thức của ta về Thái Hư e là còn không bằng Lục huynh.”
Nói xong hắn thở dài một tiếng, “Có lúc ta nghĩ, nếu người trong Thái Hư cũng đưa ta đi thì tốt biết bao. Người người đều hướng về Thái Hư, nếu trước khi chết được nhìn thấy Thái Hư một lần thì ta cũng chẳng còn gì tiếc nuối.”
Lục Châu nghi hoặc hỏi: “Ngươi sắp chết rồi sao?”
Tần Nhân Việt: “?”
“Lão phu không có các ý. Thọ mệnh của chân nhân là 30.000 năm, lão phu thấy sinh cơ của ngươi còn rất dồi dào, không giống như người đã sắp hết thọ mệnh.”
“Cảm khái chút thôi hà…” Tần Nhân Việt nói.
“. . .”
Người trẻ tuổi cứ thích ngẩng đầu 45 độ nhìn lên không trung, cả ngày ra vẻ buồn thương xuân thu, đúng là không tài nào hiểu nổi. Có thời gian cảm thán chẳng bằng lo chăm chỉ tu luyện. Cuộc sống vội vàng như thế, ai mà rảnh rỗi như các ngươi suốt ngày suy nghĩ chuyện không đâu.
“Nói tới Mệnh Cách Chi Tâm của thánh hung, nếu lời ngươi nói là thật vậy chẳng phải hiện tại tu hành giả không cách nào thu hoạch được thứ này?” Lục Châu hỏi.
Tần Nhân Việt vừa gật đầu xong lại lắc đầu:
“Cũng không hẳn. Mệnh Cách Chi Tâm của thánh hung còn đáng sợ hơn cả thánh thú. Thường thì tu hành giả trong cửu liên không cách nào có được Mệnh Cách Chi Tâm của thánh thú, chứ đừng nói tới thánh hung. Trừ phi thánh hung vốn đã biến mất từ thời thượng cổ đột nhiên xuất hiện trở lại.”
“Cao thủ trong Thái Hư có thể đánh giết chúng để đạt được Mệnh Cách Chi Tâm, hoặc là vận khí tốt, gặp được loại hậu sinh vãn bối không biết tốt xấu như Mạch Thương được ông bà cha mẹ ban cho đồ tốt thì chỉ cần cướp là được. Chẳng qua là, muốn đào Mệnh Cách Chi Tâm từ Mệnh Cung của người khác ra là chuyện không thể nào, trừ phi được đối phương đồng ý và phối hợp.”
Đúng vậy nha, trong tình huống bình thường, ai sẽ đứng yên cho ngươi đào Mệnh Cung?
Lục Châu nói: “Thượng cổ thánh hung thật là lợi hại.”
Giải Tấn An… sao lại cam lòng đưa đồ tốt như thế cho lão phu?
“Lục huynh, sao đột nhiên huynh lại hỏi chuyện này? Không phải là lại định đến bí ẩn chi địa để tìm Mệnh Cách Chi Tâm của thánh hung đó chứ? Như vậy huynh phải đến khu vực trung tâm mới được.” Tần Nhân Việt nói.
Lục Châu lắc đầu: “Trong thời gian ngắn lão phu không có ý định đến bí ẩn chi địa.”
Hắn vừa thành đại chân nhân không lâu, còn cần phải làm quen với tu vi mới.
Đúng lúc này, Nguyên Lang từ bên ngoài đi vào thông báo: “Chân nhân, mọi người đã đến.”
“Mời vào.”
“Vâng.”
Từng toà phi liễn bay vào không trung đạo trường Bắc Sơn. Mỗi một toà đều có mấy trăm tu hành giả bảo vệ.
“Phạm chân nhân đến!”
Lục Châu nghi hoặc hỏi: “Hắn còn có mặt mũi đến đây?”
“Không còn cách nào khác, suy cho cùng hắn vẫn là chân nhân, dưới trướng hắn là người tự do Phạm Hải Trần.” Tần Nhân Việt nói, “Nếu Lục huynh không thích người này, ta có thể cho người ngăn hắn lại.”
“Không cần.” Lục Châu hiện tại đã là đại chân nhân, tu vi đủ cao, không sợ Phạm Trọng làm ra chuyện gì ngu ngốc.
"U Linh công hội, phó hội trưởng Cố Ninh đến."
"Liệt Phong Cốc, cốc chủ Thương Ngôn đến."
". . ."
Từng cái tên rơi vào tai Lục Châu, hắn bỗng thấy kỳ quái. “Thác Bạt gia tộc và Diệp gia không có ai đến sao?”
“Tám người tự do cũng chỉ có bốn, năm người đến. Thác Bạt Tư Thành và Diệp Chính đã quy thiên, người tự do sẽ không đến. Về phần người tự do Tần gia… cũng sẽ không xuất hiện.”
Lục Châu gật đầu, không thèm quan tâm đến cảm nhận của Tần Nhân Việt. Lý do Tần Nại Hà gia nhập Ma Thiên Các, Tần Nhân Việt rõ ràng hơn ai hết.
Trong lúc hai người nói chuyện, rất nhiều tu hành giả đã tiến vào đạo trường, khom người nói: “Bái kiến Tần chân nhân.”
Tần Nhân Việt nhướng mày. Lục huynh ngồi bên cạnh đây mà bọn hắn xem như không thấy, vừa định nhắc nhở đám người thì Phạm Trọng đã bước lên một bước, cung kính hành lễ với Lục Châu:
“Lục các chủ, đã lâu không gặp.”
Bình luận facebook