• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện (1 Viewer)

  • Chương 1666-1670

Chương 1666

Lục Châu chỉ nhìn hắn một cái rồi không thèm để ý tới.

Đám người tròn mắt nhìn cảnh này. Nơi này đều là người có máu mặt, thấy đối phương ngồi ngang hàng với Tần chân nhân, đương nhiên biết người này không bình thường. Nhưng Tần chân nhân còn chưa giới thiệu, bọn hắn tuỳ tiện hành lễ cũng hơi xấu hổ.

Tần Nhân Việt cười nói: “Đây là bằng hữu của ta, Lục các chủ Ma Thiên Các.”

Cốc chủ Liệt Phong cốc Thương Ngôn hai mắt toả sáng tiến lên nói: “Cửu ngưỡng đại danh Lục các chủ đã lâu.”

Một trận chiến với thánh thú Hỏa Phượng trong bí ẩn chi địa đã khiến Lục Châu danh chấn thanh liên giới. Bọn hắn chỉ biết Lục Châu gọi là Lục các chủ, chưa từng gặp mặt.

Những người khác cũng vội vàng tiến lên hành lễ: “Thì ra là Lục các chủ, được gặp mặt Lục các chủ ở đây, chúng ta thật là may mắn.”

Lục Châu vung tay áo nói: “Miễn lễ đi.”

“Tạ ơn Lục các chủ.”

“Mời ngồi.” Tần Nhân Việt nói.

Đám người lục tục ngồi vào hai bên. Tần Nhân Việt lên tiếng: “Hôm nay tập hợp người tự do lại, hẳn các vị đã biết là vì chuyện gì.”

Phạm Trọng cười đáp: “Tần huynh, trước kia đều tụ tập trong đạo trường của Thác Bạt chân nhân hoặc là Nhạn Nam Thiên của Diệp chân nhân, không ngờ năm nay lại đến chỗ huynh.”

Tần Nhân Việt đương nhiên nghe ra thái độ ghen tị của Phạm Trọng, bèn nói: “Vậy hay là bây giờ chuyển đến đạo trường của Phạm chân nhân?”

“Không không không… ta chỉ là cảm thấy vui vẻ thay cho Tần huynh.” Phạm Trọng nói.

“Trước khác nay khác, ngày xưa thanh liên giới yên ổn hài hoà, nhưng nay hiện tượng mất cân bằng ngày càng nghiêm trọng, lúc nào hung thú cũng có thể phát động tổng tấn công đuổi giết nhân loại. Trách nhiệm của chân nhân càng trở nên nặng nề, nếu không vì toàn bộ thiên hạ, ta cần gì phải tự tìm phiền não cho mình?”

Lời này khiến Phạm Trọng á khẩu không thể đáp lời.

Thương Ngôn lên tiếng hoà giải: “Hai vị chân nhân đều là vì thiên hạ, đến đâu cũng như nhau mà. Ta biết rõ lý do vì sao Tần chân nhân gọi mọi người tới. Nghe nói Trùng Thiên Phong xuất hiện một vị đại chân nhân, sự tình này rốt cuộc là thật hay giả?”

Mọi người nhìn về phía Tần Nhân Việt.

Đạo trường của Tần Nhân Việt cách Trùng Thiên Phong gần nhất, cũng là người có quyền lên tiếng nhất.

Tuy Giải Tấn An đã thi triển lực lượng khiến tu hành giả trên Trùng Thiên Phong quên hết chuyện xảy ra, nhưng động tĩnh lớn như vậy đương nhiên sẽ khiến người khác chú ý, mà Tần Nhân Việt là một trong số đó.

Tần Nhân Việt cười nói: “Đương nhiên. Ngày hôm đó bản toạ đang tu hành trong đạo trường, bỗng cảm thấy Trùng Thiên Phong truyền đến ba động ngập trời, bèn bay lên thiên không quan sát Trùng Thiên Phong. Bản toạ nhìn thấy một cỗ phong bạo cực lớn xuất hiện, thuộc cấp độ đại chân nhân. Sau khi phong bạo kết thúc, hẳn là vị đại chân nhân đó đã thi triển thủ đoạn, san bằng xung quanh thành bình địa, chỉ trừ hai ngọn Trùng Thiên Phong ra. Muốn biết thật giả, các vị cứ tới đó xem là hiểu.”

Đám người nghe mà líu lưỡi.

Lúc này, Tần Nhân Việt đột nhiên nói thêm một câu: “Không chỉ có thế, vị đại chân nhân này còn đang là khách nhân tại hàn xá.”

“. . .”

Đám người lập tức chấn kinh, mà người kinh ngạc nhất chính là Phạm Trọng.

Nếu vậy Tần Nhân Việt gọi mọi người đến đạo trường của hắn cũng là việc đương nhiên.

Thương Ngôn nói: “Đại chân nhân đang là khách nhân của ngài?”

“Đúng vậy.” Tần Nhân Việt dùng ngữ khí cực kỳ chắc chắn đáp.

Lục Châu nghi hoặc không thôi. Trên đường trở về lão phu đã thi triển thần thông Thiên thư, xác nhận không có người nào theo dõi. Tần Nhân Việt làm sao mà biết được người đó là lão phu?

Thương Ngôn lại nói: “Nếu được gặp mặt đại chân nhân thì vinh hạnh biết mấy a!”

Những người khác cũng đồng loạt gật đầu.

Tần Nhân Việt nói: “Đại chân nhân vừa thông qua Mệnh Quan, có lẽ còn chưa quen. Ta đã tự mình đến mời đại chân nhân qua đây nhưng thân thể hắn không khoẻ, không ngừng nôn mửa, lát nữa mới đến được.”

Lục Châu giật mình. Không phải nói lão phu sao? Đại chân nhân là một người khác?

Ai dám to gan giả mạo lão phu?

“Đại chân nhân mà cũng không khoẻ?” Thương Ngôn nghi hoặc nói.

“Đương nhiên.” Cố Ninh ngồi bên cạnh nhắc nhở.

“À phải, chúng ta chờ là được.” Thương Ngôn gật đầu. Dù biết là đối phương lấy cớ nhưng cũng phải xem là thật.

Lục Châu nghi hoặc mở miệng: “Tần Nhân Việt, ngươi biết rõ đại chân nhân trên Trùng Thiên Phong?”

Tần Nhân Việt suýt quên mất Lục Châu, bèn vội nói: “Lục huynh, ngày hôm đó huynh ở đạo trường Nam Sơn, hẳn là cảm nhận sâu sắc hơn cả ta. Chúc mừng Lục huynh, chúc mừng Lục huynh.”

“? ? ?”

Lục Châu hoàn toàn mộng bức. Rốt cuộc ngươi đang nói ai đây?

Lúc này, bên ngoài đạo trường bỗng truyền đến thanh âm: “Ta đến rồi nha Tần chân nhân. Không có rượu ngon đồ ăn ngon là ta giận đó.”

Đám người quay đầu nhìn ra ngoài cửa, chỉ thấy Minh Thế Nhân mang theo Cùng Kỳ đi vào đạo trường.

Lục Châu nhướng mày.

Tần Nhân Việt tiến ra nghênh đón: “Minh hiền điệt… à không, tham kiến đại chân nhân.”

Minh Thế Nhân: “? ? ?”

Đám người kinh ngạc đến khó tin. Còn trẻ như vậy đã là đại chân nhân?! Nhưng thấy Tần Nhân Việt dẫn đầu khom người, đương nhiên là không thể giả, bọn hắn lập tức đứng lên hành lễ theo.

“Tham kiến đại chân nhân.”

Minh Thế Nhân nghi hoặc gãi đầu nói: “Tần chân nhân, ông đùa cái gì vậy? Không vui chút nào.”

Tần Nhân Việt cười nói: “Đừng khiêm nhường, hiện tại ngài đã là đại chân nhân, địa vị cao hơn ta. Cho dù là Lục huynh cũng phải… khụ khụ.”

Phịch!

Minh Thế Nhân trực tiếp quỳ xuống, dập đầu với Lục Châu: “Đồ nhi bái kiến sư phụ!”

“? ? ?” Đám tu hành giả ngây ra như phỗng. Vị đại chân nhân này là đồ đệ của Lục các chủ?

Phạm Trọng đương nhiên biết rõ nhưng cũng cảm thấy rất khó tin. Trò giỏi hơn thầy là chuyện vô cùng hiếm thấy, gần như không thể xảy ra. Sư phụ truyền thụ tu vi, không giấu nghề đã là tốt lắm rồi, còn mong đồ đệ có thể vượt qua cả thầy?

“Sư phụ, đều là do Tần chân nhân tự hiểu sai, đồ nhi không phải đại chân nhân gì cả.” Minh Thế Nhân vội vàng giải thích.

Lục Châu khẽ gật đầu. Lão tứ đương nhiên không có lá gan giả mạo đại chân nhân, hiển nhiên là Tần Nhân Việt hiểu lầm, bèn nói:

“Lão tứ tuy thiên phú không tồi nhưng muốn đạt tới cảnh giới đại chân nhân thì còn phải đi một đoạn đường dài.”
Chương 1667

Phạm Trọng lấy ra một viên Khí Mệnh Châu, tiến hành kích hoạt. Khí Mệnh Châu toả ra quang mang đại thịnh, chiếu sáng toàn bộ đạo trường, độ sáng lên tới level max.

Hai mắt Phạm Trọng trừng lớn, thất thanh nói: “Đại chân nhân?!”

Độ chính xác của Khí Mệnh Châu không cần nói cũng biết. Kết quả này khiến toàn trường rung động.

“. . .”

Trong đạo trường lặng ngắt như tờ.

Minh Thế Nhân quay đầu lại, trầm mặc một lúc lâu. “Lão tử thành đại chân nhân từ bao giờ?”

“Bái kiến đại chân nhân.”

Đám người lại cung kính hành lễ, lần này ai nấy đều tâm phục khẩu phục.

Xem ra Minh Thế Nhân có nhảy vào sông hoàng hà cũng không rửa sạch.

Tần Nhân Việt vô cùng hài lòng nhìn Minh Thế Nhân, vừa định khom người đã thấy Minh Thế Nhân cầm lấy viên Khí Mệnh Châu, bàn tay nắm lại khiến nó biến thành bột mịn.

“Khí Mệnh Châu cái khỉ khô gì, chẳng đúng gì sất.”

Đại chân nhân thật là cá tính, khiêm tốn nội hàm vô cùng.

Minh Thế Nhân nhìn sư phụ bằng vẻ mặt vô tội: “Sư phụ, đồ nhi… đồ nhi thật sự không biết chuyện gì đang xảy ra!”

Lục Châu gật đầu: “Đứng lên rồi nói.”

Tần Nhân Việt chỉ cười không nói, chẳng qua hắn cảm thấy Lục huynh làm thế không thoả đáng cho lắm. Nếu đệ tử Tần gia thành chân nhân, hắn còn ước gì được đội người đó lên đầu, cho dù phải thoái vị nhường chức cũng không thành vấn đề.

Gâu gâu gâu… Cùng Kỳ bỗng sủa vang. Phía đông nam truyền đến tiếng kêu chói tai.

“Có hung thú đến gần!” Nguyên Lang nói.

“Lá gan không nhỏ, dám đến quấy phá đạo trường của Tần chân nhân.”

Đám người không hề lo lắng, suy cho cùng mọi nhân vật tai to mặt lớn trong thanh liên giới đều đang tụ tập ở nơi này.

Tần Nhân Việt nói: “Để ta đi xem sao.”

Hư ảnh loé lên, Tần Nhân Việt xuất hiện trên không trung nhìn về phía đông nam, sắc mặt lập tức biến hoá, cau mày nói:

“Thánh thú Hỏa Phượng?!”

Tiếng kêu của Hỏa Phượng vạch phá bầu trời, hoả diễm bốc lên rừng rực thiêu đốt thương khung.

Tần Nhân Việt quay trở vào trong đạo trường, cấp tốc nói: “Là thánh thú Hỏa Phượng, mời đại chân nhân xuất thủ đánh lui con thú này, không thể để nó tai hoạ thanh liên giới!”

Minh Thế Nhân: “? ? ?”

Mọi người chấn kinh ngẩng đầu nhìn đám hoả diễm đỏ rực phía chân trời.

“Vậy mà lại là Hỏa Phượng?”

“Kỳ quái, vì sao thánh thú lại đến đây?”

Bọn hắn không tài nào lý giải nổi.

Lục Châu nhớ lại, tại bí ẩn chi địa Hỏa Phượng bị cân bằng giả doạ sợ, lưu lại một quả trứng rồi rời đi… Bây giờ nó quay trở lại để tìm trứng sao?

Sắc mặt Phạm Trọng trở nên nghiêm túc, chắp tay nói với Minh Thế Nhân, Tần Nhân Việt và Lục Châu: “Bốn người chúng ta liên thủ chưa chắc giết được nó, nhưng hẳn là có thể đánh lui nó.”

“Lục huynh có kinh nghiệm chiến đấu với Hỏa Phượng, các vị không cần quá lo lắng.”

Những người khác gật đầu nhìn đại chân nhân và Lục các chủ.

Minh Thế Nhân nhịn không được nữa, vội vàng nói: “Sư phụ, đồ nhi chạy trước nha! Đồ nhi không đánh lại nó đâu!”

Ngay cả đại chân nhân cũng muốn chạy? Đám người lập tức hốt hoảng, đại chân nhân mà chạy, bọn hắn cũng năm bè bảy mảng.

Xoẹt —— ——

Hỏa Phượng bay tới giang cánh, hoả diễm đốt lên tận trời bao trùm hai đạo trường nam bắc, đạo văn khắc trên đạo trường đều rung động kịch liệt.

“Thánh thú quá mức cường đại, đạo văn đối với nó chẳng khác nào chuyện cười.” Phạm Trọng nói.

Tần Nhân Việt cũng biết đạo văn không ngăn được Hỏa Phượng, nhưng bị Phạm Trọng khinh bỉ cũng không dễ chịu gì, hừ lạnh nói:

“Ngươi thì không phải chuyện cười? Vậy ra ngăn nó đi.”

Phạm Trọng không phản bác được.

Cùng là chân nhân nhưng Phạm Trọng là người yếu nhất trong bốn vị, vì thế mới thành cỏ đầu tường, gió chiều nào theo chiều nấy. Với tính cách này, hắn sẽ không thể có bằng hữu thật tâm, nhưng cũng sẽ không thật sự đắc tội với ai.

Trên không trung là một biển lửa, nhiệt độ cao thiêu đốt đạo văn đến sắp sập. Tần Nhân Việt hạ lệnh: “Đi theo ta!”

Bốn mươi chín kiếm khách đồng thanh hô: “Vâng.”

Đám người bay lên không trung, hình thành bảy phương trận.

Những người khác không dám tuỳ tiện lao lên. Phạm Trọng nói: “Mong đại chân nhân xuất thủ giúp đỡ Tần thị một tay.”

Minh Thế Nhân: “. . .”

Lão tử thật sự không phải đại chân nhân mà!

Các ngươi đi lên đó thì bị thiêu đốt, chứ ta mà lên là thành một đám bụi ngay đó, chết cũng không đi đâu!

Hỏa Phượng thấy Tần Nhân Việt và bốn mươi chín kiếm khách bay ra, nó đứng im bất động, chỉ há miệng kêu ra từng tiếng vang trời.

Tần Nhân Việt cau mày nói: “Nơi này không phải nơi ngươi nên đến..”

Hỏa Phượng vỗ cánh, đột nhiên nghiêng người về phía trước, miệng há ra. Tần Nhân Việt sắc mặt đại biến hô lên: “Lui!”

Bốn mươi chín kiếm khách lập tức lùi về sau.

Vù!

Một đoàn hoả diễm bay về phía đạo văn. Chỉ trong giây lát, đạo văn vỡ ra thành từng mảnh nhỏ như pha lê, bắn tung toé đầy trời. Đạo trường Bắc Sơn lập tức chìm trong biển lửa.

“Trời đất, mạnh như vậy?” Minh Thế Nhân sợ hãi than.

Tần Nhân Việt gọi ra Tinh Bàn, bộc phát tất cả lực lượng Mệnh Cách bắn về phía Hỏa Phượng. “Ngươi dám huỷ đạo trường của ta?!”

Hỏa Phượng không thèm tránh né, hai cánh khép lại, lực lượng Mệnh Cách đánh vào thân nó như đang gãi ngứa, không có tác dụng gì. Lát sau, nó lại giương cánh ra khoe mẽ.

“. . .”

Cường hãn như vậy?

Tần Nhân Việt nhớ tới cảnh tượng Diệp Chính và tam thập lục thiên cương giãy giụa trong biển lửa, mồ hôi đổ đầy đầu. Làm sao đối phó với Hỏa Phượng đây?

Hắn chỉ còn cách cầu cạnh Lục Châu, vị đại lão mà hắn đang ôm bắp đùi suốt mấy năm qua: “Lục huynh!”

“Lúc này mới nhớ tới lão phu à?” Lục Châu lườm hắn một cái.

Tần Nhân Việt lộ vẻ xấu hổ, nhìn thoáng qua Minh Thế Nhân.

Năm năm qua, hắn tiếp xúc với Minh Thế Nhân rất nhiều, cũng xem như hiểu rõ người này. Minh Thế Nhân nổi tiếng nhát gan sợ chết. Tuy rằng trong năm năm qua Minh Thế Nhân chỉ có ăn rồi ngủ, gần như không thể trở thành đại chân nhân, nhưng kỳ tích tại Câu Thiên Tác Đạo không phải giả, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có Minh Thế Nhân có được hạt giống Thái Hư mới có thể trong thời gian ngắn đạt tới cảnh giới này.
Chương 1668

Tần Nhân Việt nói: “Lục huynh, e là chỉ có huynh mới có thể đối chiến với nó.”

Những người khác lui về sau, khẩn trương nhìn về phía Hỏa Phượng khổng lồ.

Thân ảnh Lục Châu loé lên xuất hiện trước mặt cách Hỏa Phượng trăm mét, tay chắp sau lưng, ngẩng đầu nói: “Súc sinh.”

Hỏa Phượng phát ra âm thanh, không biết đang nói cái gì.

Lục Châu truyền âm hỏi nó: “Ngươi đến tìm tiểu Hỏa Phượng?”

Truyền âm là vì không muốn người khác biết đến sự tồn tại của tiểu Hỏa Phượng.

Hỏa Phượng gật đầu.

Lục Châu vươn tay ra, truyền âm nói: “Ngươi đã phó thác nó cho lão phu chăm sóc, lão phu đương nhiên sẽ trả nó về cho ngươi. Nhưng mà… có phải nên có chút đền đáp không?”

Hỏa Phượng nghiêng đầu qua trái, rồi lại nghiêng đầu qua phải. Nó không hiểu quy củ của nhân loại cho lắm…

Tới đón hài tử của mình chẳng phải là chuyện đương nhiên sao? Nó nhìn bàn tay Lục Châu, đột nhiên cảm thấy tức giận.

Nhân loại quả nhiên là loài động vật tham lam! Dùng lửa đốt sạch bọn hắn mới khiến đám bò sát này biết kính sợ thánh thú Hỏa Phượng vĩ đại!

Hỏa Phượng há mồm phun ra hoả diễm.

Lục Châu không ngờ Hỏa Phượng lại đột nhiên tấn công. Hắn làm sao biết tư duy của con người và động vật hoàn toàn không có chung tần số, bèn gọi ra Tinh Bàn ngăn ở phía trước.

Xoẹt —— ——

Lục Châu cảm thấy Tinh Bàn như muốn hoà tan. Không ngờ hắn đã tấn thăng đại chân nhân mà đến hoả diễm của thánh thú cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống chọi.

Tinh Bàn hõm vào, Lục Châu lập tức truyền lực lượng Thiên Tướng vào Tinh Bàn khiến nó bốc lên màu xanh thẳm mỹ lệ. Tinh Bàn lập tức tròn trịa trở lại, ngăn trở hoả diễm.

Đúng lúc này, Hỏa Phượng thu hồi hoả diễm, hai cánh giang ra.

Lục Châu không để cho nó có thời gian thi triển chiêu thức, thi triển ra đạo lực lượng đã lĩnh ngộ được trên Câu Thiên Tác Đạo, đồng thời vận dụng lực lượng Mệnh Cách của Hà La Ngư.

Đám người chỉ thấy không gian nhoáng lên, mười đạo hư ảnh của Lục Châu xuất hiện trước mặt Hỏa Phượng, đánh ra một chưởng.

“Đại Thành Nhược Khuyết.”

Hỏa Phượng dùng cánh quét ngang, chém vào hư ảnh Lục Châu nhưng không tạo thành tổn thương, vì toàn bộ đều là bóng ảnh.

Chưởng ấn bay thẳng tới ập vào ngực nó. Oanh!

Hỏa Phượng bị đau, kêu to một tiếng, thân thể bị chấn động văng xa ngàn mét.

“Trúng rồi!” Đám người kinh ngạc hô lên.

“Hoả Phượng có thân bất tử, một chưởng này trông bình thường như vậy vì sao lại đánh lui được nó?”

“Ngươi mà hiểu được thì ngươi đã là chân nhân rồi!”

Hỏa Phượng tức giận há miệng, một đoàn hoả diễm còn cường đại hơn trước bắn ra, thiên địa biến sắc.

Lục Châu gọi ra Vị Danh Thuẫn bay về phía trước.

Tần Nhân Việt gật đầu nói: “Lục huynh còn chưa dùng tới Phật Tổ kim thân, Hỏa Phượng đã không làm gì được.”

Vị Danh Thuẫn mang theo lực lượng Thiên Tướng bay tới, che chắn hoả diễm.

“Băng phong.”

Dùng băng khắc hoả, dùng hàn khắc nhiệt. Lục Châu đã sử dụng một nửa lực lượng Thiên Tướng.

Hàn ý phô thiên cái địa trong khoảnh khắc xua tan hoả diễm, thiên địa như tiến vào vũ trụ lạnh lẽo cô tịch. Ngay cả đám người đang quan chiến cũng khó chịu không thôi, băng hoả lưỡng trọng thiên khiến bọn hắn rùng mình ớn lạnh.

Hoả diễm bị dập tắt, băng phong cấp tốc lan tràn trói buộc Hỏa Phượng, đôi cánh của nó cũng bị đóng băng, toàn thân rơi xuống dưới.

Dưới chân Lục Châu xuất hiện bát quái, trên người có cương ấn âm dương tạo thành tứ phương bát cực, nguyên khí như rồng lượn cấp tốc hội tụ.

Tần Nhân Việt nhướng mày, trong mắt bắn ra quang mang: “Đại chân nhân?!”

Phạm Trọng cũng ý thức được điểm này nhưng tâm tình bình thản hơn: “Thì ra đại chân nhân thật sự là Lục các chủ.”

Thương Ngôn cười nói: “Tần chân nhân, ngài đùa chúng ta đó sao? Đại chân nhân ở ngay trước mắt mà ngài lại còn gạt mọi người.”

Cố Ninh cũng nói: “Ta đang buồn bực vì sao đại chân nhân lại trẻ như vậy, một vị hậu sinh tiểu bối mà lại vượt cả sư phụ trở thành đại chân nhân? Thì ra Lục các chủ mới là hàng thật, như vậy thì mọi chuyện hợp lý hơn nhiều.”

Bọn hắn đều bị Tần Nhân Việt chơi khăm một vố rồi.

Tần Nhân Việt quay đầu nhìn Minh Thế Nhân. Minh Thế Nhân lại nhún vai nhìn hắn…

Nhìn gì chớ? Ta đã sớm nói mà ngươi nhất định không tin, cứ khăng khăng bắt ta nhận, ta còn có biện pháp nào?

Tần Nhân Việt thu hồi ánh mắt, cảm thấy xấu hổ không thôi. Kỳ thực hắn biết rõ phần lớn thời gian Minh Thế Nhân đều chỉ lo ngủ, làm sao có thể trong mấy năm ngắn ngủi mà trở thành đại chân nhân? Hạt giống Thái Hư đương nhiên lợi hại, nhưng muốn trong thời gian ngắn đạt tới đẳng cấp đó là chuyện không thể nào.

Nghĩ lại, Lục huynh vốn có tu vi chân nhân, thành công bước vào đại chân nhân mới là hợp tình hợp lý.

Đại chân nhân và chân nhân khác nhau ở năng lực khống chế quy tắc. Chân nhân bình thường chỉ có thể nắm giữ một loại quy tắc, khả năng khống chế cũng thấp. Mà đại chân nhân lại có thể khống chế hai, thậm chí là ba loại quy tắc, biên độ khống chế rất lớn.

Nhìn thấy chưởng ấn hội tụ thiên địa chi lực rồi xé rách không gian kia, Tần Nhân Việt lập tức hiểu đây mới là đại chân nhân.

Một chiêu Đại Thành Nhược Khuyết lại từ trên trời giáng xuống, đánh vào Hỏa Phượng vừa rơi xuống đất.

Đại địa trong phương viên vạn trượng đều run lên, quang hoa nở rộ ngập trời.

Hỏa Phượng đột nhiên chấn vỡ lớp băng phong bên ngoài, vỗ cánh bay lên đối diện với Lục Châu. Nó đã bị chọc giận.

Lục Châu nhíu mày: “Không bị thương?”

Xem ra Hỏa Phượng có năng lực chữa trị cực mạnh.

“Nếu ngươi không phục, lão phu lại cho ngươi thêm một chưởng.”

Lục Châu lấy Tử Lưu Ly ra. Lần băng phong vừa nãy sử dụng lực lượng Mệnh Cách, còn bây giờ hắn sử dụng năng lực của Tử Lưu Ly.

“Hằng cấp?”

“Đại chân nhân có một kiện hằng cấp cũng là bình thường.” Tần Nhân Việt nói.

“Đúng vậy…” Đám người gật đầu tán đồng.

Tử Lưu Ly bộc phát lực lượng, Hỏa Phượng vừa bay tới cách Lục Châu trăm mét đã lại lần nữa hoá thành băng điêu rơi xuống.

Lục Châu nhấc tay, Vị Danh Kiếm xuất hiện mang theo lực lượng Thiên Tướng chém xuống người Hỏa Phượng.

Ầm!

Thanh âm rung trời, đại địa nứt toác.

“Lại là một kiện hằng cấp nữa?” Thương Ngôn kinh ngạc nói.

Tần Nhân Việt đáp: “Đừng ngạc nhiên, Lục huynh có ít nhất ba kiện hằng cấp.”

“Ba, ba kiện?... Được, được.”
Chương 1669

Kinh ngạc ngắn ngủi qua đi, đám người cấp tốc bình tĩnh trở lại.

Đại chân nhân cường đại không cần phải nói, nhưng thánh thú Hỏa Phượng cũng không phải là hung thú bình thường, tất cả mọi người đều biết ngoại hiệu của nó —— bất tử thần điểu.

Lục Châu sử dụng hai kiện hằng cấp đánh trúng Hỏa Phượng, không có nghĩa là nó sẽ bị chém chết.

Tất cả mọi người chờ đợi nhìn thấy cảnh Hỏa Phượng niết bàn trọng sinh.

Lục Châu không thu hồi Vị Danh Kiếm mà khống chế nó bay vòng quanh Hỏa Phượng, tuỳ thời tấn công.

Mấy hơi thở qua đi, một tiếng rắc vang lên, tầng băng trên người Hỏa Phượng lại nứt toác.

Vù! Điều khiến mọi người ngạc nhiên là ngọn lửa trên thân Hỏa Phượng lại trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết. Hai cánh của nó chống xuống đất, nó đạp đất phóng lên, mặc cho kiếm cương của Vị Danh Kiếm đâm xuyên thân thể.

Hỏa Phượng bay tới chân trời, thoát ly hoàn toàn tia kiếm cương. Một giọt máu to lớn từ trong hoả diễm rơi ra.

“Chân huyết của thánh thú Hỏa Phượng!”

Đám tu hành giả vây quanh các phi liễn nhìn giọt tiên huyết kia, tham lam vọt tới.

“Thủ đoạn của Lục huynh thật kinh người, không ngờ lại đánh Hỏa Phượng bị thương! Giọt chân huyết này có thể cải biến thể chất và đề cao tu vi cho tu hành giả, tuy rằng kém xa hạt giống Thái Hư nhưng cũng là bảo bối hiếm thấy.” Tần Nhân Việt nói.

“Xét về ngắn hạn, chân huyết Hỏa Phượng và hạt giống Thái Hư không quá khác biệt. Chỉ là tác dụng của hạt giống Thái Hư kéo dài vĩnh viễn, còn chân huyết chỉ có một đoạn thời gian, sau khi hiệu quả biến mất, tốc độ tu hành cũng sẽ giảm xuống một phần. Nhưng nói chung vẫn là bảo vật rất tốt.” Thương Ngôn nói.

Nhìn đám tu hành giả phóng tới chỗ chân huyết, đám người Cố Ninh, Thương Ngôn, Phạm Trọng đều lắc đầu.

Đám người này đều còn quá trẻ, nghé con mới đẻ không sợ cọp, bọn hắn lao đến dưới chân thánh thú, không sợ chết bất đắc kỳ tử sao?

Quả nhiên ——

Sau khi phóng lên cao, Hỏa Phượng giang cánh che khuất tầm mắt mọi người, toàn bộ không trung đều ngập tràn một màu đỏ tươi. Hoả quang và nhiệt độ cao đến mức chưa từng có.

Lục Châu trầm giọng quát: “Lui!”

Sóng âm Chúng Sinh Ngôn Âm như kinh lôi đánh bay mấy trăm tu hành giả trẻ tuổi khiến bọn hắn bay ngược ra xa, khí huyết cuồn cuộn.

Hỏa Phượng giương cánh, có nghĩa là nó muốn phóng ra đại chiêu. Lục Châu vẫn còn nhớ rõ điều này.

Lục Châu nói: “Người trẻ tuổi không biết trời cao đất rộng. Các ngươi cũng dám mơ tưởng tới chân huyết?”

Đám tu hành giả trẻ tuổi bay ra xa ngàn mét, trong lòng kinh hãi nhìn về phía Hỏa Phượng trên không trung.

Giọt chân huyết kia vừa rơi xuống ba trăm thước đã bị nhiệt độ cực hạn sấy khô, hoá thành tro bụi tan biến giữa chân trời. Mà phía bên dưới đã hoàn toàn biến thành biển lửa.

Phạm Trọng chắp tay nói: “Đa tạ Lục chân nhân ra tay cứu giúp.”

Thương Ngôn và Cố Ninh cũng chắp tay nói lời cảm ơn, sau đó quay đầu dạy dỗ đám đệ tử:

“Ai cho phép các ngươi càn rỡ? Một mồi lửa của thánh thú Hỏa Phượng cũng đủ để biến các ngươi thành tro tàn. Lá gan không nhỏ! Nếu không có Lục chân nhân, các ngươi đã tan thành tro bụi rồi!”

Đám tu hành giả trẻ tuổi lúc này mới ý thức được hành động của mình ngu xuẩn và lỗ mãng tới cỡ nào. Bọn hắn vội vàng khom người đa tạ Lục Châu.

Lục Châu không hề chú ý đến bọn hắn mà chỉ nhìn chằm chằm vào Hỏa Phượng.

Thánh thú quá mức cường đại, có đánh tiếp cũng khó phân thắng bại. Nhưng dù không giết được Hỏa Phượng, Lục Châu biết nó cũng không làm gì được mình.

Lúc này, Hỏa Phượng đã ngừng vươn dài đôi cánh, nó hót lên một tiếng, hoả diễm phong bạo xuất hiện càn quét tứ phương.

Lục Châu tức giận nói:

“Rượu mời không uống chỉ muốn uống rượu phạt! Lão phu không tin ngươi không chịu thua!”

Lục Châu nâng tay, một tấm Một Kích Chí Mạng vỡ vụn hoá thành vòng xoáy, Đại Kim Cương Luân Thủ Ấn bay ra vạch phá bầu trời, xuyên thủng thân thể Hỏa Phượng!

Dù biết không giết được nó, cũng phải cho nó hiểu lão phu không phải dễ trêu.

Đánh xong một chưởng, Lục Châu cấp tốc gọi ra Tinh Bàn.

“Cản!”

Tinh Bàn nở rộ giữa không trung, ngăn lại vô số hoả diễm.

Trên thực tế, Lục Châu đã đúng.

Trước đó, Hỏa Phượng vốn không để chân nhân vào mắt. Nó cho rằng đám bò sát hèn mọn này không xứng giao thủ với nó.

Nhưng lần này, rốt cuộc nó đã cảm nhận được một cỗ lực lượng đến từ cửu u hư không, vượt xa cả Thái Hư, khiến toàn thân nó chấn động.

Hai cánh nó lập tức khép lại, tiến vào trạng thái tự chữa trị.

Hoả diễm quá nhiều, Lục Châu cảm giác được năng lượng của mình sắp bị sấy khô.

Đúng lúc này, một đoàn khí điềm lành từ phía đạo trường Nam Sơn bay tới. Bạch quang toả sáng như vầng mặt trời ập vào người Lục Châu, nhanh chóng khôi phục toàn bộ lực lượng Thiên Tướng.

Lục Châu quay đầu nhìn về phía Bạch Trạch đạp trên tường mây đang ngoan ngoãn nhìn mình như một chú cừu non ưu nhã…

Không hổ là bảo bối trong lòng lão phu, càng nhìn càng thuận mắt!

Được bổ sung lực lượng Thiên Tướng, Tinh Bàn sung mãn ngăn chặn toàn bộ hoả diễm.

Lục Châu nhìn về phía Hỏa Phượng, nghiêm túc nói:

“Lão phu xưa nay luôn làm việc theo quy củ, tuân thủ chữ tín, đã nói là làm. Nếu ngươi còn u mê không tỉnh, khăng khăng muốn đối địch với lão phu, vậy lão phu phụng bồi đến cùng.”

Từng câu từng chữ toát ra khí phách, âm vang có lực. Lục Châu biết Hỏa Phượng không chết.

Lúc này, Hỏa Phượng ngẩng đầu nhìn Lục Châu, không phát ra công kích.

Nó đang rất kinh ngạc, một nhân loại chỉ có tu vi chân nhân vì sao có thể chưởng khống loại lực lượng đáng sợ như vậy?

Nó hét dài một tiếng, chật vật bay lên độ cao ngang hàng với Lục Châu.

Lục Châu nhìn nó: “Còn muốn đánh?”

Hỏa Phượng lắc đầu.

Lục Châu hài lòng gật đầu: “Rất tốt.”

Hỏa Phượng há mồm nói líu lo gì đó. Lục Châu truyền âm gọi: “Hải Loa.”

Hải Loa nghe tiếng sư phụ gọi, vừa định chạy đến đã bị Tiểu Diên Nhi ngăn lại: “Muội đi đâu đó? Coi chừng Hỏa Phượng tấn công.”

“Không sao đâu, có sư phụ ở đó mà.” Hải Loa cười đáp.”

“Ừm, vậy cẩn thận nha, ta sẽ không qua đó đâu…”

“Diên Nhi, ngươi và tiểu Hỏa Phượng cũng qua đây.” Lục Châu lại truyền âm.

“. . .”

Tiểu Diên Nhi ngẩng đầu nhìn Hỏa Phượng khổng lồ trên không trung, lộ vẻ cực kỳ không tình nguyện.
Chương 1670

Vu Chính Hải phất tay nói: “Cửu sư muội, sư phụ gọi muội kìa, đi mau đi.”

Hai mắt Tiểu Diên Nhi sáng lên, nắm cổ tiểu Hỏa Phượng đưa nó cho Vu Chính Hải: “Đại sư huynh, trông nó giùm muội nha.”

“Được.” Vu Chính Hải cười đáp.

“Mang theo tiểu Hỏa Phượng.” Lục Châu lại nói.

Tiểu Diên Nhi: “. . .”

Vu Chính Hải thở dài một tiếng, trả tiểu Hỏa Phượng cho Tiểu Diên Nhi rồi an ủi nàng:

“Mẫu thân tìm hài tử là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Muội cũng đâu muốn tiểu Hỏa Phượng rời xa mẹ nó chứ đúng không… Mẹ nó sẽ rất đau lòng đó.”

Tiểu Diên Nhi bất đắc dĩ gật đầu nói: “Muội biết rồi, nhưng mà sao đại sư huynh nói chuyện cứ như đang mắng người zạ?”

“Có hả?” Vu Chính Hải hỏi.

Đám người Nhan Chân Lạc đứng bên cạnh gật đầu, đúng là nghe như đang mắng người nha.

Tiểu Diên Nhi đành mang theo tiểu Hỏa Phượng, cùng Hải Loa bay tới chỗ sư phụ.

. . .

Thánh thú Hỏa Phượng nhìn thấy Tiểu Diên Nhi xách cổ tiểu Hỏa Phượng bay tới, lập tức nổi trận lôi đình! Hoả diễm bắn vọt còn cường thịnh hơn nộ hoả.

Lục Châu nói: “Ngươi tốt nhất đừng phát cáu, nếu không làm vậy, tiểu Hỏa Phượng đã bị người khác đoạt đi từ lâu.”

Thánh thú Hỏa Phượng: “. . .”

Tiểu Diên Nhi và Hải Loa đến bên cạnh Lục Châu.

Lục Châu nói: “Nó sống tốt hơn ngươi tưởng tượng nhiều, cũng đã mạnh lên không ít.”

Thánh thú Hỏa Phượng nói líu lo gì đó. Hải Loa thấp giọng phiên dịch: “Nó nói nó không tin, nói là chúng ta chắc chắn đã ngược đãi nữ nhi của nó!”

“… Ngược đãi?” Lục Châu lắc đầu, “Ngươi là thánh thú, tự mình phán đoán đi.”

Thánh thú Hỏa Phượng nhìn tiểu Hỏa Phượng trong tay Tiểu Diên Nhi, ô ô kêu mấy tiếng.

Tiểu Hỏa Phượng hưng phấn vỗ cánh, vui vẻ đáp lời.

Hải Loa nói: “Tiểu Hỏa Phượng nói nó ở bên cạnh cửu sư tỷ rất vui vẻ, rất hài lòng, có đồ ăn ngon, lại chơi vui.”

Tiểu Hỏa Phượng vỗ cánh bay lên.

Tiểu Diên Nhi vốn định giữ nó lại, nhưng nghe Hải Loa phiên dịch, nàng không ngăn cản nữa.

Có lẽ đại sư huynh nói đúng, hài tử rời xa mẫu thân, có thế nào cũng không hạnh phúc được. Nghĩ lại bản thân mình, nàng cảm thấy mình hạnh phúc hơn tiểu Hỏa Phượng nhiều, ít nhất cha mẹ nàng còn sống, nàng còn được ở bên cạnh họ mười năm. So sánh với nàng, tiểu Hỏa Phượng vừa mới nở đã phải rời xa mẫu thân, thật là bi thảm.

Tiểu Hỏa Phượng bay lên, há mồm phun ra một đoàn hoả diễm.

“. . .”

Tần Nhân Việt, Phạm Trọng, Thương Ngôn, Cố Ninh đều sững sờ tại chỗ.

Bọn hắn đứng cách xa, lại thêm Lục Châu dùng truyền âm nói chuyện nên bọn hắn không nghe được cái gì. Nhưng vừa nhìn thấy tiểu Hỏa Phượng phun lửa, ai nấy đều sững sờ không thôi.

“Sao… sao có thể?”

“Ta còn tưởng nó là một loại chim kỳ quái nào đó?”

“Không ngờ lại là hậu duệ của Hỏa Phượng. Chẳng trách Hỏa Phượng lại xuất hiện ở đây!”

Thánh thú Hỏa Phượng nhìn đoàn hoả diễm nho nhỏ, trên mặt lộ vẻ vui sướng dị thường. Nó thu hồi hoả diễm, tiểu Hỏa Phượng bay tới cạnh nó, cạ đầu vào ngực mẫu thân.

Máu mủ tình thâm, dù là nhân loại hay hung thú cũng đều như thế.

Hỏa Phượng nhìn Lục Châu, phát ra âm thanh líu lo.

Hải Loa nói: “Sư phụ, nó đang xin lỗi người.”

Lục Châu nói: “Ngươi nên xin lỗi bọn hắn mới đúng. Ngươi đốt nhà của bọn hắn… thử nghĩ xem, nếu lão phu giết hài tử của ngươi, ngươi sẽ có cảm tưởng gì?”

Thánh thú sửng sốt, sau đó lợi trảo khẽ động.

Vù! Một giọt tiên huyết bay về phía Tần Nhân Việt.

Tần Nhân Việt mừng rỡ không thôi, lập tức sử dụng cương khí bọc lấy giọt chân huyết.

Hải Loa xoay người nói: “Tần chân nhân, đây là thánh thú bồi thường cho các ngươi, nó hy vọng các ngươi thông cảm cho nó.”

Tần Nhân Việt đương nhiên sẽ không chấp nhặt với Hỏa Phượng, dù sao hắn cũng không có tư cách đó. Nó đánh xong phủi mông đi hắn cũng không làm được gì.

Có chân huyết đền bù đã là rất tốt.

“Không có gì, không có gì.” Tần Nhân Việt chắp tay đáp.

Những người khác lộ vẻ hâm mộ không thôi.

Lúc này, thánh thú xoay người vỗ cánh chuẩn bị bay đi, tiểu Hỏa Phượng lại đột nhiên nói líu ríu cái gì. Hai con Hỏa Phượng đồng thời kêu lên.

Sau đó, tiểu Hỏa Phượng cào cào vào người mẫu thân nó như một hài tử đang nũng nịu vòi vĩnh cái gì.

“. . .”

Lục Châu nhìn về phía Hải Loa. Hải Loa nói: “Tiểu Hỏa Phượng nói nó không muốn đi.”

Tiểu Diên Nhi vui vẻ cười: “Không đi thì ở lại đây, ta nuôi ngươi nè!”

Đại Hỏa Phượng nhìn chằm chằm hài tử, hai cánh giang ra.

Lúc này tiểu Hỏa Phượng bỗng bay lùi ra sau, cách xa năm mét rồi giang cánh! Sải cánh của tiểu Hỏa Phượng dài đến bảy tám mét, hoả diễm cũng bốc cháy rừng rực.

Hai con Hỏa Phượng một lớn một nhỏ cứ thế giằng co.

Nhìn thế lửa bốc lên, đại Hỏa Phượng trợn tròn mắt với vẻ khó tin. Trên đời này không ai hiểu rõ hơn nó về năng lực của Hỏa Phượng. Tiểu Hỏa Phượng biểu hiện mạnh mẽ vượt xa dự liệu của nó.

Giằng co hồi lâu, đại Hỏa Phượng thu hồi hoả diễm, khép cánh lại, cúi đầu xuống nói gì đó.

Hải Loa phiên dịch: “Sư phụ, nó đồng ý để tiểu Hỏa Phượng lưu lại.”

“Ồ?”

“Nhưng mà nó còn nói, chỉ có cửu sư tỷ mới được nuôi dưỡng tiểu Hỏa Phượng, những người khác không được phép đến gần con nó.”

Hải Loa ấp úng, thấp giọng truyền âm, “Nó nói, tộc Hỏa Phượng cao quý không thể bị nhân loại đê tiện vấy bẩn, chỉ có người mang khí tức Thái Hư như cửu sư tỷ mới có tư cách này.”

Lục Châu không thèm tức giận, ngay cả Lục Ngô cũng có đức hạnh y hệt thế này, không có gì lạ. Hung thú và nhân loại vốn không có cùng tư duy.

Lục Châu truyền âm nói: “Nếu ngươi đã biết, lão phu cũng không gạt ngươi. Đồ nhi của lão phu không chỉ có khí tức Thái Hư đơn giản như vậy. Khí tức của nàng đủ để tẩm bổ Hỏa Phượng, tương lai tiểu Hỏa Phượng không chỉ thành thánh mà còn có thể thành Chí Tôn.”

Hai mắt đại Hỏa Phượng nhấp nha nhấp nháy như sao trời.

Hải Loa nói: “Sư phụ, nó bảo người nói điều kiện đi, phải làm sao người mới đồng ý để cửu sư tỷ tẩm bổ cho tiểu Hỏa Phượng?”

Lục Châu thản nhiên nói: “Yêu cầu của lão phu rất đơn giản. Cho lão phu mượn Mệnh Cách Chi Tâm của ngươi dùng một lát.”

Đại Hỏa Phượng giang cánh, trong khoảnh khắc dài tới ngàn trượng!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom