• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện (1 Viewer)

  • Chương 1656-1660

Chương 1656

Hai ngón tay Lục Châu di động, toà lam liên lượn vòng bay lên, sáu mảnh lam diệp bay vèo vèo trong không trung.

Dưới sự khống chế của Lục Châu, lam diệp vạch qua cái bàn bên cạnh rồi cấp tốc bay trở về liên toạ.

Lam pháp thân biến mất, cái bàn vỡ ra từng mảnh, vết cắt rất chỉnh tề.

Lục Châu biết mình chưa kiểm tra được lực lượng của lam pháp thân mà chỉ mới khảo nghiệm độ linh hoạt của nó. Xem ra cũng không tệ.

Cho dù là pháp thân kim liên mười tám Mệnh Cách của hắn cũng không thể địch nổi một chưởng mang theo lực lượng Thiên Tướng của lam pháp thân.

“Mười tám Mệnh Cách…”

“Ra ngoài kiểm tra xem cảnh giới có vững chắc chưa mới được.”

Nếu ổn định, Lục Châu có thể nhân cơ hội này đến Câu Thiên Tác Đạo một chuyến. Nếu không ổn định thì lại trở về tu luyện chờ ngày vững chắc, đảm bảo quá trình thông qua Mệnh Quan phải thuận lợi nhất có thể.

Chỉ cần qua được Mệnh Quan thứ ba, Lục Châu sẽ trở thành chân nhân thật sự.

Lục Châu xem lại giao diện thọ mệnh:

Tuổi thọ còn lại: 28.459 năm

Nếu không phải có mấy lần lưu lại Mệnh Cách Chi Tâm cho đồ đệ dùng tiếp, thọ mệnh của Lục Châu đã vượt qua con số 30.000 năm.

Hiện tại Lục Châu đã cẩn thận hơn nhiều. Lam pháp thân là quỷ hút máu, 28.000 năm tuổi thọ chẳng là gì với nó, đợi đến khi nó bước vào cảnh giới Thiên Giới Bà Sa thì bấy nhiêu còn chẳng đủ nhét kẽ răng. Hiện tại có thể tích luỹ được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, Thẻ Nghịch Chuyển lại trở thành bánh thơm trái ngọt.

Lục Châu điều chỉnh lại tốc độ lưu chuyển của Trấn Thọ Thung xuống còn 100 lần, sau đó hư ảnh loé lên, xuất hiện trên một ngọn sơn phong ở phía bắc đạo trường Nam Sơn.

“Năng lực của bốn Mệnh Cách hẳn là có thể cộng hưởng với nhau.”

Hai viên của hầu vương khiến tốc độ của hắn nhanh hơn trước rất nhiều, đạt tới một tầm cao mới.

“Năng lực của Hà La Ngư là gì đây?”

Lục Châu điều động khu vực Mệnh Cách Hà La Ngư, bốn khu vực Mệnh Cách đồng loạt sáng lên, hình thành cộng hưởng.

Ông ——

Quanh Lục Châu xuất hiện mười đạo hư ảnh.

“Hà La Ngư, thú hoàng có mười thân một đầu… Thì ra là biến thành mười bóng ảnh.” Lục Châu lắc đầu nói.

Dùng để mê hoặc một số kẻ yếu thì còn được, chứ đối phó cao thủ thì chẳng bõ bèn gì.

Lục Châu lại nhìn tới Mệnh Cách thứ tám của Vọng Nguyệt Kình.

Hắn có tổng cộng sáu đại Mệnh Cách: Lục Ngô, Ung Hòa, Thiên Ngô chiếm hai ô, Hà La Ngư và Vọng Nguyệt Kình.

Năng lực của Vọng Nguyệt Kình là gì đây?

Lục Châu thôi động Mệnh Cách thứ mười tám. Đây là Mệnh Cách chân nhân, tầm quan trọng không cần nói cũng biết.

Khu vực Mệnh Cách sáng lên, bốn đạo Mệnh Cách lại hình thành cộng hưởng.

Lực lượng Mệnh Cách phóng tới chân trời, quang trụ rọi vào bầu trời u ám, kinh lôi bổ xuống, mưa trút ào ào.

Lát sau, bầu trời khôi phục lại như trước.

“? ? ?”

Thế thôi à?

Lục Châu cau mày, cảm giác hai đại Mệnh Cách quá mức gân gà, không có chút tác dụng thực tiễn nào.

Sau đó hắn nhìn về phương bắc. Đến lúc nên đi một chuyến tới Câu Thiên Tác Đạo rồi.

Lục Châu không định mang theo những người khác, thậm chí cả Bạch Trạch cũng không gọi, thân ảnh hoá thành một đạo lưu tinh bắn vọt về phía Trùng Thiên Phong.

. . .

Hai ngọn Trùng Thiên Phong cao chót vót tới tận trời, xuyên thủng thiên khung. Câu Thiên Tác Đạo nằm trên đỉnh núi.

Hàng trăm hàng ngàn tu hành giả đang tới lui trên sườn núi với ý định lịch luyện xông qua Câu Thiên Tác Đạo. Có không ít tu hành giả trẻ tuổi đang bay tới bay lui.

“Quá khó. Lần này ta chỉ đi được một phần mười, hy vọng lần sau có thể tiến thêm một bước.”

“Chưởng môn đã nói phải đi được ít nhất một phần tư mới tính là có tư cách tranh đoạt vị trí đệ tử hạch tâm.”

“Đừng nản chí, đây là Câu Thiên Tác Đạo chỉ có chân nhân mới có thể vượt qua. Chúng ta đương nhiên không đi nổi, ráng đạt tới tiêu chuẩn là đủ.”

Đám người gật gù.

Phía sau, một lão giả ngồi tựa người vào cự thạch không ngừng nốc rượu, mắt nhìn về phía đám tu hành giả trẻ tuổi.

Lão giả ăn mặc rất đơn sơ tựa như ăn mày nhưng sạch sẽ hơn nhiều, mái tóc xoã tung, gương mặt đầy nếp nhăn.

Phần đông tu hành giả cho rằng lão giả này cũng đến xông Câu Thiên Tác Đạo.

“Lão nhân gia, ông đã ngồi đó nhìn mười năm, sao không thử xông qua?” Một người hỏi.

Lão giả cười đáp: “Ta đang chờ người.”

“Chờ người? Chờ ai thế? Có thời gian ngồi đây, lẽ ra ông cũng đã có thể xông pha mấy lần và đúc kết kinh nghiệm để lần sau cố gắng hơn rồi.”

Lão giả chỉ tựa lưng vào tảng đá, mỉm cười sâu xa: “Ta đang chờ một người hữu duyên.”

“Người hữu duyên?”

“Người này nhất định có thể đi qua Câu Thiên Tác Đạo.” Lão giả nói.

“Lão nhân gia thật là biết nói đùa. Chân nhân hẳn phải rảnh lắm mới có thể đến đây chơi… ông đang chờ chân nhân xuất hiện sao?” Người trẻ tuổi cười nói.

Lão giả không nói gì nữa.

Khi mọi người còn đang trêu ghẹo, từ xa có một thân ảnh đằng không bay tới, chỉ sau mấy hơi thở đã đáp xuống Trùng Thiên Phong.

Đám tu hành giả trẻ tuổi đều không nhìn thấy, thân ảnh kia quá nhanh, tốc độ vượt xa tu vi của bọn hắn.

Lão giả bỗng nở nụ cười. “Đến rồi.”

Lục Châu đến Trùng Thiên Phong, cố ý giảm tốc độ bay trên sườn núi.

Không ai quen biết Lục Châu nên cũng chẳng ai tiến tới chào hỏi. Nơi này mỗi ngày đều có rất nhiều người tới tới lui lui.

Lục Châu đi tới, ngẩng đầu nhìn về phía cây cầu lượn lờ trong mây mù, khẽ than: “Đây chính là Câu Thiên Tác Đạo?”

“Đúng vậy.” Lão giả đi tới bên cạnh Lục Châu.

Lục Châu hồ nghi nhìn sang. “Các ngươi đều đến đây để xông qua cầu?”

Lão giả mỉm cười nói: “Ta đang chờ ngươi.”

“Hả?”

“Ta đang chờ một vị chân nhân.”

Lục Châu nghi hoặc khó hiểu, cẩn thận quan sát lão giả trước mắt. Thấy hắn thần thái sang láng, gương mặt hồng hào, Lục Châu biết người này không phải ăn mày bèn nói:

“Lão phu không biết ngươi.”

Kỳ quái nhất là, thông tin về những người trẻ tuổi khác đều hiện ra rõ ràng, duy chỉ có lão giả này là Lục Châu không thể đọc được gì.

“Lão phu?”

Trong mắt lão giả loé lên ánh sáng, bật cười ha hả. “Ta biết ngươi.”

“Hả?”

Lục Châu càng cảm thấy người này quái dị.
Chương 1657

Hắn muốn thông qua Mệnh Quan thì phải bảo đảm bản thân an toàn. Tu vi những người khác không bằng hắn, không có chút uy hiếp nào. Nhưng lão giả này lại mang đến cảm giác phản phác quy chân, toàn thân không có khí tức ba động.

Trùng Thiên Phong này không phải là nơi phàm nhân có thể đến, tu vi lão giả này chắc chắc sâu không lường được, không thể khinh thường.

Lục Châu lại không thể mời chân nhân đến hộ pháp, vì làm thế sẽ bại lộ thực lực bản thân. Nhưng vấn đề là… Vì sao người này lại biết hắn?

Chẳng lẽ là fan hâm mộ?

Lão giả đột nhiên cất tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của Lục Châu: “Ngồi đi.”

Lục Châu không vội vã đi qua Câu Thiên Tác Đạo, bèn đi tới ngồi đối diện lão giả. “Ngươi không phải đến đây để đi qua Câu Thiên Tác Đạo?”

Lão giả lắc đầu: “Câu Thiên Tác Đạo vô dụng đối với ta.”

Nghe vậy Lục Châu không khỏi kinh ngạc. Nhìn sắc mặt đối phương bình tĩnh thong dong, Lục Châu nói: “Thì ra là một vị cao nhân.”

“Không dám nhận.” Lão giả chắp tay.

“Ngươi nói ngươi biết lão phu nên mới chờ ở đây?” Lục Châu xác nhận lại lần nữa.

Lão giả gật đầu.

Lục Châu cẩn thận tìm kiếm trong ký ức nhưng vẫn không có chút ấn tượng nào với lão giả này. Đây chắc chắn là lần đầu tiên hai người gặp mặt.

“Lão phu chưa bao giờ gặp ngươi.” Lục Châu dùng ngữ khí chắc chắn nói.

“Việc này không quan trọng.” Lão giả đưa tay chỉ về phía Câu Thiên Tác Đạo.

“Không, việc này rất quan trọng.” Lục Châu nói.

“. . .” Lão giả khẽ giật mình, sau đó không nhịn được cười lên, lắc đầu nói: “Vẫn y như thế.”

Lục Châu hỏi: “Lục Thiên Thông?”

Hắn cảm thấy lão đầu này nhận nhầm người rồi, hẳn lão cho rằng mình là Lục Thiên Thông.

Lão giả cười đáp: “Chân nhân Lục Thiên Thông tại hắc liên giới, người này đúng là một nhân tài hiếm thấy, nhưng vẫn chênh lệch rất xa so với người hữu duyên mà ta đang đợi.”

“Người hữu duyên?”

“Chính là ngươi.”

“. . .”

Lão giả nói: “Ta chờ ở đây đã mười năm, mỗi ngày đều ngồi nhìn mặt trời mọc rồi lặn, nhìn vô số người trẻ tuổi đi qua Câu Thiên Tác Đạo, té ngã rồi đứng lên. Rốt cuộc ta đợi được ngươi.”

Lục Châu cảm giác lão giả này bị bệnh tâm thần. Nói một hồi không khéo lão lại bảo, tiểu hoả tử, ta thấy ngươi cốt cách thanh kỳ…

Lão giả lấy trong ngực áo ra một chiếc túi màu nâu, cười híp mắt nói: “Người hữu duyên, ta thấy ngươi thiên phú không tồi…”

“Dừng lại.” Lục Châu lập tức đứng lên, “Lão phu không có thời gian lãng phí với ngươi.”

Thấy Lục Châu muốn đi, lão giả vội ngăn lại: “Đừng đừng, nghe ta nói một câu, ta có biện pháp giúp ngươi đi qua Câu Thiên Tác Đạo.”

Lục Châu nhìn hắn. “Ngươi?”

“Ngươi nhất định không hiểu rõ Câu Thiên Tác Đạo bằng ta, thậm chí có khi còn không hiểu biết bằng những người trẻ tuổi quanh đây. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, ngươi không hiểu Câu Thiên Tác Đạo, cho dù thiên phú có kinh người cỡ nào cũng phải ăn không ít đau khổ.”

Lục Châu xoay người lại nhìn lão giả. “Lão phu không qua lại với những người không dám xưng lên.”

Lão giả hiểu ý, cười nói: “Giải Tấn An.”

Lục Châu chưa từng nghe thấy cái tên này, bèn nói tiếp: “Ngươi dựa vào cái gì mà kết luận lão phu là người hữu duyên với ngươi?”

Giải Tấn An cười ha hả:

“Hiện tượng mất cân bằng xuất hiện, thanh liên giới tổn thất hai vị chân nhân. Vì thế ta chắc chắn trong vòng mười năm, thanh liên giới sẽ xuất hiện một vị chân nhân mới, đó chính là người hữu duyên. Mà người đó… lại chính là ngươi.”

“. . .”

Lục Châu im lặng nhưng trong lòng lại cả kinh.

Lão đầu này đúng là thần cơ diệu toán, không ngờ lại biết rõ lão phu chính là vị chân nhân kế tiếp.

Lục Châu bình tĩnh nói: “Không phải là trong mười năm qua ngươi đã nói câu này với vô số người đó chứ?”

“Ách…”

Giải Tấn An cau mày, kiếm cớ lảng tránh: “Ngươi đoán xem Câu Thiên Tác Đạo dài bao nhiêu?”

Lục Châu quan sát rồi đáp: “Khoảng ngàn trượng.”

“Sai hoàn toàn.” Giải Tấn An nói, “Nhìn như ngàn trượng, kỳ thực nó dài vô hạn.”

“Vô hạn? Có trận pháp che mắt à?”

“Không phải vậy. Trùng Thiên Phong và Thiên Khải Chi Trụ rất tương tự nhau, Câu Thiên Tác Đạo có thể nhìn trộm nhân tâm. Muốn thuận lợi đi qua Câu Thiên Tác Đạo phải có bản sự hơn người, tu vi cũng phải từ mười tám Mệnh Cách trở lên.”

Những việc này Lục Châu đã biết.

Giải Tấn An tiếp tục nói: “Bản sự hơn người ở đây chính là thứ cần có để vượt qua tâm ma của bản thân. Nếu không… dù ngươi có hai mươi Mệnh Cách thì cũng phải thất bại. Đây cũng chính là lý do rất nhiều chân nhân đã đi qua Câu Thiên Tác Đạo lại không nguyện ý quay lại nơi này… Không ai muốn đối mặt với nhược điểm của mình một lần nữa.”

Lục Châu im lặng nhìn Câu Thiên Tác Đạo, không nói gì.

“Ta chờ ở đây mười năm, ngoại trừ muốn giúp ngươi vượt qua Câu Thiên Tác Đạo, còn có một vật ta muốn trả về cho chủ cũ.”

“Trả đồ?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.

“Không, tặng cho ngươi.” Giải Tấn An sửa lời, sau đó đưa cái túi cho Lục Châu. “Chính là vật trong túi này.”

Lục Châu vừa đưa tay ra nhận, Giải Tấn An lại thu hồi cái túi, mỉm cười nói:

“Ngươi phải đi qua Câu Thiên Tác Đạo trước đã. Vật này quá mức quý giá, nếu ngươi qua không được thì ngươi không phải là người hữu duyên. Vật này đưa cho ngươi sẽ chỉ mang lại nguy hiểm.”

“. . .”

Lục Châu nhíu mày. Một giây trước còn nói chắc chắn lão phu là người hữu duyên, bây giờ lại thay đổi. Đúng là một tên lừa đảo gạt người.

Lục Châu không còn hứng thú trò chuyện với hắn, xoay người định rời đi.

Giải Tấn An nhìn theo bóng lưng Lục Châu, không nhịn được lại lên tiếng: “Ngươi là thập toàn chi thân, đi qua Câu Thiên Tác Đạo càng gặp nhiều khó khăn hơn người khác. Ngươi phải cẩn thận.”

“Thập toàn chi thân?”

“Thập toàn chi thân, kiếp nạn gấp mười. Ta chờ ngươi trên đỉnh Trùng Thiên Phong.” Giải Tấn An nói xong, đạp không lướt về phía bắc.

Đứng cách đó không xa có ba tu hành giả trẻ tuổi nghe được đoạn đối thoại của hai người. Một người tiến lên hỏi:

“Xin chào, cho hỏi các hạ cũng là lần đầu tiên xông qua Câu Thiên Tác Đạo sao?”

“Có việc gì?” Lục Châu hỏi.

“À không, chúng ta chỉ muốn học hỏi một số kinh nghiệm tâm đắc chứ tuyệt đối không có ý mạo phạm.”
Chương 1658

Mấy người trẻ tuổi này không phải đồ ngu. Nghe được đối thoại giữa Lục Châu và Giải Tấn An, nếu hai người đều nói thật thì người trước mặt chính là cao thủ mười tám Mệnh Cách. Bọn hắn đến đây rèn luyện, đương nhiên không cách nào so được với đại cao thủ chân chính.

Tin tức về ba người trẻ tuổi xuất hiện trước mắt. Lục Châu hỏi: “Rất khó sao?”

“Hầy, khó muốn chết. Thành tích cao nhất của ta là đi qua một phần tư cầu…”

“Ngươi còn đỡ, ta đây đến một phần năm cũng chưa tới đã té xuống.”

“Ta chỉ có một phần sáu nè.”

Ba người uể oải nói.

Lục Châu nhíu mày: “Người trẻ tuổi không được nóng vội. Tu vi càng cao càng cần có tâm tính kiên định, sư phụ các ngươi không dạy sao?”

Ba người đưa mắt nhìn nhau, khom người đáp: “Thụ giáo.”

Lục Châu không để ý đến ba người nữa, mũi chân khẽ điểm, vọt về phía đỉnh núi Trùng Thiên Phong.

Ba người trẻ tuổi cũng theo sau. Cao thủ xông qua Câu Thiên Tác Đạo, đây chính là cơ hội học tập hiếm có nha.

Lục Châu bay lên đỉnh núi, nhìn thấy mấy trăm tu hành giả đang đứng vây quanh một tảng đá lớn. Tảng đá chính là nơi neo một đầu cầu, nối dài tạo thành một cây cầu treo bắc qua đỉnh Trùng Thiên Phong phía đối diện.

Lúc này, trên Câu Thiên Tác Đạo có mười tu hành giả rơi xuống. Mười người này vừa rời khỏi cầu đã lập tức thanh tỉnh, toàn thân phát lạnh, vội vàng điều động nguyên khí bay tới sườn núi ngồi nghỉ ngơi.

“Có cao thủ muốn xông qua cầu. Đặt cược đi!”

“Cao thủ?”

“Tới đây tới đây, cược xem hắn đi được bao xa.”

“Ta cược một khối Hoả Linh Thạch, cược hắn không đi nổi một phần tư.”

“Ta cược mười phần Hắc Diệu Thạch, cược hắn không đi nổi một phần ba.”

Vù ——

Một thứ gì đó màu đỏ bay vèo tới, đáp xuống trước mặt nhà cái.

Đám người chấn kinh hô lên: “Huyết Nhân Tham!”

Giải Tấn An thản nhiên nói: “Một phần Huyết Nhân Tham, ta cược hắn có thể xông qua Câu Thiên Tác Đạo.”

“. . .”

Đám người xôn xao hẳn lên, ai nấy đều nhìn về phía Lục Châu đang đi tới.

Điều này có nghĩa là, người này đến đây để thông qua Mệnh Quan thứ ba, trở thành chân nhân?

Tu hành giả làm nhà cái nuốt nước miếng. Tuy rằng hắn lớn gan nhưng cũng không lớn tới mức dám dùng Huyết Nhân Tham cược về vị cao thủ này.

“Tiền, tiền bối… ta, ta không cược nổi đâu!”

Giải Tấn An cười nói: “Không sao, nếu ngươi thua thì thay ta chúc mừng vị này, đứng trên Trùng Thiên Phong hô to mười lần là được. Về phần hô cái gì thì ngươi tự nghĩ đi. Còn nếu ta thua, phần Huyết Nhân Tham này thuộc về ngươi.”

“? ? ?”

Còn có chuyện tốt như vậy?

Người kia không dám tin nói: “Tiền bối, vậy có khác gì ngài đang tặng không cho ta đâu?”

“Cũng không đơn giản như vậy. Khi hắn xông qua Mệnh Quan, các ngươi phải giữ im lặng, không được lại gần cầu treo.” Giải Tấn An nói, “Ngươi có thể chia nhỏ Huyết Nhân Tham ra mà dùng.”

Hai mắt người kia sáng lên: “Việc này dễ thôi.”

Có thể làm ăn ở chốn này, nói rõ hắn cũng có thế lực riêng để duy trì sinh ý này. Nhà cái nhìn quanh rồi nói: “Nếu ta thắng, ta giữ lại một phần năm Huyết Nhân Tham, phần còn lại chia đều cho tất cả Thiên Giới Bà Sa năm Mệnh Cách trở lên ở đây.”

“Đồng ý!”

“Đồng ý!”

Tất cả mọi người đều hưng phấn đồng ý. Thắng thua không nói tới, nơi này có chuyện náo nhiệt như vậy đương nhiên ai cũng nguyện ý nhìn xem.

Những người dưới năm Mệnh Cách thì càng không có tiếng nói, chỉ có thể giương mắt nhìn.

Lục Châu nhìn sang Giải Tấn An. “Ngươi chắc chắn lão phu sẽ thành công?”

“Không không không, kỳ thật ta không cho rằng ngươi chỉ xông một lần đã qua được.” Giải Tấn An cười đáp, “Ta xem trọng ngươi. Nhưng mà hôm nay… sẽ không được.”

“Chưa chắc. Một lần đã đủ.” Lục Châu thong dong nói.

Nhà cái được phần hời lớn, hào hứng nói: “Các hạ hình như chưa hiểu rõ lắm về Câu Thiên Tác Đạo. Phạm chân nhân mất đến hai năm mới thông qua được Câu Thiên Tác Đạo, mỗi tháng đến một lần, tổng cộng xông qua 24 lần mới thành công trở thành chân nhân. Tần chân nhân mất mười ba tháng, tương đương với 13 lần. Thác Bạt chân nhân mất tám tháng, tức là 8 lần. Diệp chân nhân mất 11 lần, mỗi tháng đều đến xông hai lần.”

Lục Châu nghe vậy không khỏi giật mình. Còn có việc này?

Vậy vừa rồi… lão phu trang bức hơi lố nha.

Giải Tấn An nói: “Nhưng mà người hữu duyên do ta nhìn trúng đương nhiên chỉ cần ba đến năm lần là hoàn thành.”

Đám người không khỏi xôn xao.

Nhà cái cung kính nói: “Tiền bối nói đùa, ta không cho rằng có người chỉ mất có mấy lần đã xông qua được Câu Thiên Tác Đạo.”

Giải Tấn An chỉ cười không nói.

Lục Châu không tiếp tục để ý tới đám người mà chắp tay sau lưng, bước lên Câu Thiên Tác Đạo.

Khi chân hắn vừa đạp vào sợi xiềng xích kia, một cảm giác lạnh buốt từ bàn chân truyền tới, không hề thua kém hàn khí trên đỉnh núi tuyết gần Vân Sơn mười hai tông.

“Lạnh như vậy…” Lục Châu sinh lòng kinh ngạc.

Chẳng lẽ thập toàn chi thân thật đúng là phải gặp kiếp nạn gấp mười lần người khác?

Lục Châu điều động lực lượng Thiên Tướng chống cự hàn khí, đạp trên sợi xích tiến về phía trước.

Khi hắn vừa đi được ba bước, cảnh tượng xung quanh biến mất không còn dấu vết, ngay cả những tu hành giả đang quan sát ở đầu cầu cũng biến mất.

“Hả?”

Lục Châu tựa như đang đi giữa nơi không người. Hắn tiếp tục bước về phía trước.

“Huyễn trận?”

Trực giác nói với Lục Châu, Câu Thiên Tác Đạo tuyệt đối không đơn giản chỉ là huyễn trận.

Mệnh Quan thứ nhất và thứ hai rèn luyện Mệnh Cung, Mệnh Quan thứ ba rèn luyện ý chí. Cho nên Lục Châu kiên định không đổi, tiến về phía trước.

Rắc.

Hình ảnh vỡ vụn.

Hắn lại xuất hiện trên Câu Thiên Tác Đạo, hàn phong gió tuyết thổi vù vù bên tai. Sau lưng là đám tu hành giả đang nín thở quan sát.

Lục Châu bước thêm mấy bước, cảnh tượng lại biến đổi.

“Kim Đình Sơn?”

Lúc này Lục Châu đang đứng dưới chân núi Kim Đình Sơn. Khi hắn còn đang ngây người, một đại đao từ đâu bổ tới ——

“Sư phụ, người sống đủ rồi, nên lên đường đi!”

Lục Châu ngẩng đầu nhìn lên, nhận ra người vừa chém mình là đại đệ tử Vu Chính Hải.

Hắn nâng tay xuất chưởng, Vu Chính Hải bay ngược ra ngoài.

“Sư phụ?!” Vu Chính Hải kinh hô.

Lục Châu phát hiện mình khí huyết cuồn cuộn, khí tức trong cơ thể hỗn loạn… Chưởng ấn kia bị phản phệ?!
Chương 1659

Đây là ảo giác, đều là khảo nghiệm. Lục Châu không ngừng tự nhắc nhở trong đầu.

Hắn nhắm mắt lại, mặc niệm thần thông Thiên thư. Lực lượng Thiên Tướng bám vào hai mắt và hai tai.

Lục Châu mở mắt nhìn quanh. Trước mặt hắn vẫn là Câu Thiên Tác Đạo. Thần thông Thiên thư vậy mà lại vô hiệu!

Cho đến nay, lực lượng Thiên Tướng đều là lợi khí giết địch, bây giờ đột nhiên mất đi hiệu lực, Lục Châu sao có thể không sợ hãi?

“Sư phụ, người già thật rồi!”

Vu Chính Hải cầm đao chạy đến, hoá thành mấy đạo thân ảnh vây xung quanh Lục Châu.

Lục Châu lại tự mình ám thị: “Đều là ảo giác.”

Hắn nhắm mắt rồi mở mắt ra.

Đao cương của Vu Chính Hải đã đánh tới. Lục Châu có thể cảm giác được độ nguy hiểm từ đao cương lăng lệ.

Đao cương rơi xuống chém ngang Kim Đình Sơn, thân ảnh Lục Châu xuất hiện sau lưng Vu Chính Hải, đánh ra một chưởng.

Chưởng ấn vừa đánh vào người Vu Chính Hải, Lục Châu lại cảm giác được đan điền khí hải bốc lên sóng to gió lớn.

Vu Chính Hải vừa bay ra xa đã biến mất không thấy.

“Hay cho một Câu Thiên Tác Đạo.”

Lục Châu nhìn bốn phía, tìm kiếm phương pháp phá giải huyễn trận. Đáng tiếc dù hắn cố gắng thế nào cũng không giải được, đây dường như là trận pháp hoàn mỹ nhất thế gian, không có sơ hở.

Lục Châu sử dụng đại thần thông đi vào Ma Thiên Các, lại bay lướt qua Đông Tây Nam Bắc Các nhưng không thấy một ai. Trong lòng hắn đột nhiên sinh ra một loại ảo giác, tất cả những chuyện xảy ra trước khi bước lên Câu Thiên Tác Đạo đều là một giấc mơ, mà Ma Thiên Các trống rỗng hiện tại mới là sự thật.

“Phải nhanh lên, nếu không sẽ càng ngày càng khó phân biệt thật giả.” Lục Châu thầm nghĩ.

Lục Châu lại điều động lực lượng Thiên Tướng nhưng không hề có tác dụng, đành thi triển lực lượng của kim liên để bay xuống chân núi.

“Sư phụ…”

Hắn xoay người lại, nhìn thấy Vu Chính Hải đang quỳ dưới mặt đất, trên mặt đều là vết thương.

Lục Châu đi thẳng tới. Hắn tin chắc Vu Chính Hải này là đồ giả.

Khi đi ngang qua người đại đồ đệ, Vu Chính Hải đột nhiên dập đầu xuống đất gào khóc: “Sư phụ, ta cầu xin người…”

Lục Châu không để ý tới, tiếp tục tìm kiếm lỗ hổng của trận pháp nhưng vẫn không thu hoạch được gì.

Lúc này, Vu Chính Hải ngẩng đầu lên.

Bộ dáng của hắn là thời niên thiếu, trên mặt đẫm nước mắt, toàn thân đầy vết thương và máu. Đây chính là bộ dạng lúc Vu Chính Hải mới nhập môn.

“Ta muốn giết bọn hắn báo thù.”

Ầm ầm ầm! Hắn khấu đầu ba cái.

Mọi thứ như mộng ảo, thật thật giả giả. Đây chính là… tâm ma?

Thân ảnh Lục Châu loé lên xuất hiện trước mặt Vu Chính Hải. Giết đồ chứng đạo?

Hắn nhấc tay đánh ra một chưởng. Gương mặt non nớt của Vu Chính Hải kinh ngạc nhìn sư phụ với vẻ không thể tin nổi.

Vụt!

Chưởng ấn bay đến cách Vu Chính Hải nửa tấc thì dừng lại. Bàn tay run lên, Lục Châu thở dài nói:

“Vi sư giúp ngươi chính là hại ngươi. Ngươi muốn báo thù thì phải dựa vào chính mình. Nếu ngươi vô năng, vi sư cũng không giúp được ngươi.”

Vu Chính Hải tiếp tục dập đầu.

“Ngươi phải trưởng thành, phải tu hành, phải nhịn nhục… Chịu được khổ cực mới có thể đứng trên người khác.” Lục Châu nói.

Vu Chính Hải thì thào: “Chịu được khổ cực mới có thể đứng trên người khác… Nhẫn nhịn…”

Lúc này, từ cánh rừng bỗng truyền đến tiếng nói xem thường: “Đại sư huynh, huynh chịu khổ được sao?”

Ngu Thượng Nhung mặc thanh bào bay về phía Vu Chính Hải. Lúc này bộ dáng Vu Chính Hải đã là người trưởng thành, rút Bích Ngọc Đao ra chiến đấu với Ngu Thượng Nhung.

“Đại sư huynh, nhị sư huynh, đừng đánh nữa!”

Đoan Mộc Sinh từ trên không trung lướt tới.

Ầm!

Đao cương và kiếm cương đánh bay Đoan Mộc Sinh, hắn phun máu cầu cứu Lục Châu: “Sư phụ!”

Lục Châu nhíu mày.

Từng thân ảnh xuất hiện dưới chân núi Kim Đình Sơn.

Minh Thế Nhân nói: “Dù sao cũng không liên quan đến ta.”

Chiêu Nguyệt cũng lắc đầu: “Đánh đi đánh đi, phân thắng bại rồi sẽ không đánh nữa.”

Diệp Thiên Tâm, Tư Vô Nhai, Chư Hồng Cộng, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa đều mang biểu tình phức tạp, như có tâm sự riêng.

Tất cả đều là giả tượng!

Lục Châu nhắm mắt lại rồi mở mắt ra. Hình ảnh đã thay đổi ——

Trong lương đình.

Lục Châu già yếu ngồi đó, mái tóc trắng xoá. Đây chính là tình cảnh khi lần đầu tiên hắn xuyên không đến thế giới này.

Bên tai truyền đến giọng nói của các đồ đệ: “Sao sư phụ còn chưa chết?”

“Ta chưa có được Bá Vương Thương, sao có thể rời đi!”

“Sư huynh, làm vậy không tốt đâu…”

“Sư muội, muội còn nhỏ nên không hiểu. Sư phụ bồi dưỡng chúng ta đều là vì muốn giết chúng ta để đạt tới cửu diệp!”

“. . .”

Lục Châu đạp đất bay ra khỏi lương đình, cương khí bạo phát đánh bay cả mười đồ đệ.

Thật sự phải giết đồ đệ chứng đạo?

“Sư phụ, sao không động thủ đi?”

“Không phải người muốn giết bọn ta sao?”

“Sư phụ?”

“Người không giết bọn ta, bọn ta sẽ giết người!”

Vu Chính Hải, Ngu Thượng Nhung Đoan Mộc Sinh… toàn bộ nhảy vào không trung.

Lục Châu trầm giọng quát: “Làm càn!”

Oanh! Mười người lại bay ngược ra ngoài.

Lục Châu lại cảm giác được trong đan điền khí hải xao động như người vừa bị đánh bay là chính hắn.

Cảm giác phản phệ càng lúc càng nhiều. Một giọng nói vang lên trong não hải Lục Châu:

“Ngươi chỉ có hai lựa chọn, hoặc giết, hoặc bị giết.”

Lục Châu: ?

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía các đồ đệ đang bay tới.

Lại một giọng nói thần bí khác vang lên: “Ngươi là thập toàn chi thân, ngươi vượt Mệnh Quan khó gấp mười lần người khác.”

Lục Châu phất tay đánh bay đám đồ đệ. Lần này bản thân hắn cũng phun ra tiên huyết.

Hắn ngẩng đầu nói: “Thập toàn là gì?”

“Không ai biết cả, phải hỏi chính ngươi. Ta không thấy được tâm kiếp của ngươi, không cách nào phán đoán.”

Thanh âm thần bí biến mất.

. . .

Trên Trùng Thiên Phong.

Đám tu hành giả xung quanh lại nhìn thấy một tình cảnh khác biệt.

Lục Châu phun ra máu tươi, đứng ngay giữa cầu treo không hề động đậy. Hắn đã lạc đường trong tâm ma của chính mình.

“Hình như không xong rồi!” Tu hành giả trẻ tuổi lo lắng nói.

“Cố lên nha! Có thể đi được một phần hai cầu, ta cực kỳ bội phục!”

“Đúng vậy, đi được một nửa đã rất đáng gờm! Chỉ cần đi thêm vài lần tất sẽ thành công. Không ngờ ta lại có cơ hội được nhìn thấy một vị chân nhân mới xuất hiện.”
Chương 1660

Cho dù là nhà cái cược Lục Châu thua thì lúc này cũng đang nhìn chằm chằm hắn, âm thầm cổ vũ.

“Hai người xuống bên dưới tiếp ứng tiền bối.”

“Ừ, để ta.”

Hai tu hành giả trẻ tuổi cấp tốc bay xuống bên dưới Câu Thiên Tác Đạo. Chỉ cần Lục Châu rơi xuống, bọn hắn sẽ lập tức đón lấy.

. . .

Cùng lúc đó.

Trên “Kim Đình Sơn”, Lục Châu nhìn thấy mười tên đồ đệ đồng loạt bay tới.

Lục Châu giận dữ bộc phát cương khí phóng tới chân trời, thập đại đệ tử bị quét ngang văng ra thật xa, không thấy bóng dáng.

Sư luôn là sư!

Đồ vĩnh viễn là đồ!

Khi sư diệt tổ là hồng tuyến mãi mãi không thể vượt qua. Mà một kích này cũng phản phệ vào người Lục Châu.

Phốc.

Lục Châu cong người lại, lùi về sau ba bước, máu trào ra khỏi khoé miệng.

Trong tai Lục Châu lại vang lên giọng nói thần bí: “Lui về, nhanh lên!”

Lục Châu hít sâu một hơi, khẽ lắc đầu nhìn về phía Ma Thiên Các, miệng lẩm bẩm:

“Có lẽ ngươi nói đúng. Tấn thăng chân nhân không hề dễ dàng.”

“Cái gì mà thập toàn chi thân, cái gì mà chân nhân, đều chỉ là một cột mốc trên con đường tu hành mà thôi. Chỉ việc kiên trì đi qua, nếu thấy khó khăn thì dừng lại nghỉ ngơi một chút. Nếu ngã xuống thì lại bò dậy.”

. . .

Trên Trùng Thiên Phong, đám tu hành giả xung quanh đưa mắt nhìn nhau, khẽ cau mày.

“Hắn phát điên rồi sao? Đây không phải là hiện tượng tốt, e là sẽ ảnh hưởng đến con đường tu hành sau này!”

“Bảo hắn trở về đi!”

Đứng trong đám người, sắc mặt Giải Tấn An cũng khó coi vô cùng, nhìn về phía Lục Châu đứng giữa thiên địa trông nhỏ bé như lục bình không rễ. Giữa cơn gió tuyết, hắn bé nhỏ như một hạt bụi, chỉ cần một trận cuồng phong đã đủ để xoá sổ hắn khỏi thế gian này.

“Lui về đi!” Giải Tấn An truyền âm nói.

Thanh âm kia truyền đến Câu Thiên Tác Đạo lại trở thành một tiếng kình lôi gầm thét.

Lục Châu không hề bị lay động, hờ hững nói: “Ngươi nói cho ta biết… chân nhân là gì?”

Trên Trùng Thiên Phong, đám tu hành giả không dám nói một lời.

Giải Tấn An không hiểu vì sao Lục Châu còn muốn cố gắng chống cự. Rõ ràng có thể chờ tới lần sau… Một khi đã chuẩn bị tâm lý và có kinh nghiệm thì qua cầu sẽ dễ dàng hơn một chút.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, bị tâm ma phản phệ, không chỉ tấn thăng thất bại mà còn có thể mất hết tu vi, sau này không cách nào tiến thêm nửa bước.

. . .

Hai mắt Lục Châu đột nhiên trở nên thâm thuý có thần, hư ảnh loé lên, hắn tiến thêm một đoạn.

Đám người kinh hô.

“Hắn bị phản phệ mạnh như vậy, vì sao còn có thể điều động nguyên khí?”

Không ai biết đáp án.

Giải Tấn An không khuyên nhủ nữa mà an tĩnh quan sát, miệng thì thào: “Vẫn hệt như thế!”

Lục Châu đi tới trước Kim Đình Sơn. Bóng ảnh đầy trời đánh tới, nào Vu Chính Hải, Ngu Thượng Nhung, nào Đoan Mộc Sinh, Minh Thế Nhân…

Lục Châu than khẽ một tiếng: “Cổ nhân nói, không dạy con là lỗi của cha, dạy không nghiêm là thầy lười biếng. Có lẽ là thế.”

Hắn dừng lại mọi động tác, đình chỉ điều động nguyên khí. Nguyên khí trong kỳ kinh bát mạch và đan điền khí hải biến mất, vách tường khí hải cũng tiêu biến.

Lục Châu nhắm mắt lại. Tiếng gió càng lúc càng xa.

“Sư phụ…”

Tiếng hô hoán của đám đồ đệ cũng trở nên xa dần.

“Sư phụ trên cao xin nhận một lạy của đồ nhi.” Có hình ảnh Vu Chính Hải lúc mới bái sư.

“Được sư phụ tha thứ, ta thủ hộ cả đời.” Có lời hứa hẹn của Diệp Thiên Tâm khi mới trở về.

“. . .”

Cho đến khi mọi âm thanh đều biến mất.

Kỳ kinh bát mạch biến thành kinh mạch thông thường, đan điền khí hải trở thành huyết nhục.

Cái gì là chân nhân?

Lục Châu cảm giác toàn thân tiến vào một loại trạng thái rời rạc, như có vật gì đó đang bị rút ra khỏi cơ thể.

Hắn cảm giác được giữa thiên địa có một loại lực lượng mỏng như dây tóc xuyên suốt nhân loại, thực vật, phi cầm tẩu thú và đất trời…

Máu ngừng chảy. Trái tim ngừng đập. Nhiệt đô cơ thể biến mất.

Một tầng sương trắng phủ đầy người Lục Châu. Hắn cố gắng mở to mắt.

Lực lượng như sợi dây tóc kia lại phục tùng ý chí của hắn, từ bốn phương tám hướng tụ tập lại.

Rắc!

Tầng băng vỡ vụn. Kỳ kinh bát mạch và đan điền khí hải cấp tốc lưu động trở lại, trở nên mênh mông khó lường hơn trước rất nhiều.

Nguyên khí tuôn ra như suối nguồn, xoá tan cái lạnh đã thấm vào máu.

Lục Châu mở bừng mắt. Đôi mắt thâm thuý nhìn thẳng về phía trước, mọi huyễn tượng và tâm ma đều không còn tồn tại.

Hắn đã trở về trên Câu Thiên Tác Đạo, đứng giữa hai ngọn Trùng Thiên Phong.

“Trời ạ, xong rồi!!”

“Tìm đường sống trong chỗ chết, đúng là đệ nhất nhân tự cổ chí kim! Đây chính là chân nhân sao?”

“Đừng làm ồn, lúc này là thời điểm then chốt…”

Đám người run rẩy quan sát, bọn hắn đang tận mắt chứng kiến một vị chân nhân đản sinh.

Chính lúc này ——

Một thân ảnh mặc bạch bào từ trên trời giáng xuống. Người này cầm trường kích, ánh mắt nghiêm nghị nhìn xuống Lục Châu đứng trên Câu Thiên Tác Đạo.

“Cân bằng giả!”

“Là cân bằng giả?!”

“Lui lại!”

Bạch bào tu hành giả thi triển đại thần thông xuất hiện trước mặt mọi người, đạm mạc mở miệng: “Rốt cuộc tìm được ngươi.”

Trường kích giơ ra đâm thẳng về phía Lục Châu.

Thân ảnh Giải Tấn An đột ngột xuất hiện chắn ở phía trước, ngăn cản trường kích. Ầm!

Giải Tấn An mỉm cười nói: “Làm gì mà gấp gáp như vậy.”

Bạch bào tu hành giả cau mày: “Ngươi là ai?”

“Ta là một người bình thường.”

“Cân bằng giả làm việc, ngươi tốt nhất đừng nên nhúng tay.”

“Thêm một chân nhân thôi mà. Trước đó tứ đại chân nhân xuất hiện sao các ngươi không ra tay mà bây giờ lại động thủ?” Giải Tấn An nghi hoặc hỏi.

Bạch bào tu hành giả hừ một tiếng, truyền âm nói: “Hắn từng đến gần Doanh Câu… ta có đầy đủ lý do hắn là Ma Thần giáng thế.”

Giải Tấn An dở khóc dở cười: “Ngươi thật là thú vị, suốt ngày treo hai chữ Ma Thần trên miệng, trăm ngàn năm qua các ngươi từng thấy Ma Thần sao? Cút đi ——”

Bạch bào tu hành giả bị đánh bay ngược ra sau, khoé môi có vết máu. Hắn nhìn chằm chằm vào Giải Tấn An: “Ngươi rốt cuộc là ai?”

“Cân bằng giả các ngươi không phải có bản lĩnh nhìn rõ gương mặt thật của ta sao? Cho ngươi một cơ hội đoán đó.” Giải Tấn An nhún vai nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom