• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện (2 Viewers)

  • Chương 1496-1500

Chương 1496

Đám tu hành giả quan chiến đã lùi đi thật xa, tránh được tác động từ tuyệt chiêu của Hỏa Phượng, lúc này đều đang ngây ngốc nhìn Lục Châu chiến đấu với Hỏa Phượng.

Ngay cả Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung cũng không thể tin nổi.

“Kim thân của sư phụ kìa!” Tiểu Diên Nhi chỉ vào kim thân xuất hiện giữa cơn hoả diễm phong bạo.

Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung trầm mặc không nói. Đây chính là Hỏa Phượng đã niết bàn thành thánh, nếu nói không lo lắng là đang lừa mình dối người thôi.

Tu vi của sư phụ luôn là bí mật lớn nhất của Ma Thiên Các, các đồ đệ thường có suy đoán, nhưng sau đó sự thật đều chênh lệch rất xa so với dự đoán của bọn hắn.

“Không cần lo lắng, tu vi Các chủ sao có thể kém hai đại chân nhân. Cho dù không địch lại thánh thú thì trốn khỏi đó cũng không thành vấn đề.” Lục Ly vừa cười vừa nói.

Nhan Chân Lạc lườm hắn một cái: “Ngươi không thật sự cho rằng Các chủ chính là tổ tiên ngươi đó chứ?”

“Sự thật thắng hùng biện.”

“Trợn mắt nói dối cũng gọi là sự thật?”

Lục Ly nhún vai: “Lười tranh luận với ngươi.”

Tiểu Diên Nhi đang hết sức chăm chú quan chiến, đột nhiên hỏi: “Sư huynh, con hoả điểu này có thể bắt về nuôi được không?”

Vu Chính Hải, Ngu Thượng Nhung: “. . .”

Vấn đề này đã vượt ngoài tầm nhận thức của bọn hắn. Thánh thú cũng có thể nuôi?

“Đương nhiên có thể.” Khổng Văn đáp.

“. . .”

Đám người lập tức nhìn về phía Khổng Văn.

Khổng Văn bình tĩnh giải thích: “Thánh thú đúng là rất tôn quý, muốn hàng phục là chuyện cực khó. Nhưng việc hành phúc Thánh thú không phải là bất khả thi… Khi Hỏa Phượng niết bàn là thời điểm nó yếu ớt nhất, lúc này mà đánh bại nó, có thể nó sẽ đầu hàng. Hỏa Phượng được xưng là Bất Tử Điểu, niết bàn trọng sinh là năng lực độc hữu của nó, chỉ là loại trọng sinh này cũng có hạn chế.”

“Hạn chế gì?”

Khổng Văn lắc đầu nói: “Ngay cả hai vị chân nhân cũng không biết thì làm sao ta biết được.”

“Vậy tức là không có biện pháp gì rồi.” Tiểu Diên Nhi nói.

Khổng Văn cười đáp: “Kỳ thực hung thú và nhân loại không quá khác biệt, chúng nó cũng kính sợ cường giả. Hoặc phải mạnh hơn nó, hoặc sử dụng thủ đoạn, thừa lúc nó yếu ớt mà hàng phục. Cái trước mới là vương đạo, cái sau thường khó có được lòng trung thành của hung thú. Nếu có thể đánh bại nó vào thời kỳ toàn thịnh thì tốt nhất, đáng tiếc chân nhân không có đủ năng lực này.”

Đám người cảm khái không thôi.

. . .

Tần Nhân Việt và bốn mươi chín kiếm khách tụ vào một chỗ, gian nan nhìn về phía tràng cảnh chiến đấu ở đằng xa, một câu cũng nói không nên lời.

Mà so với hắn, Diệp Chính càng khó chịu hơn.

Chân nhân cường đại sao? Rất cường đại, nhưng hoàn toàn không thể so sánh với Lục Châu lúc này.

“Hỏa Phượng vừa niết bàn thành thánh cũng không thể công phá kim thân, mà vị lão tiên sinh này cũng không làm gì được Hỏa Phượng.” Nguyên Lang hít sâu một hơi nói.

“Cường giả am hiểu phòng ngự cực hạn… trên chân nhân, dưới thánh nhân.”

Đám người quan sát rốt cuộc cũng cho ra phán đoán về thực lực Lục Châu.

Hỏa Phượng xuất ra hết vốn liếng cũng không làm gì được Lục Châu, đôi bên đánh đến hôn thiên địa ám, đất trời rung chuyển.

Cho đến khi Hỏa Phượng bắt đầu có dấu hiệu mỏi mệt, dù nó là thánh thú cũng cảm thấy bất đắc dĩ.

Lục Châu cũng gấp rồi.

Lát nữa khi hiệu quả của ngũ trọng kim thân biến mất, hắn sẽ toi đời.

Lục Châu có thể dùng thẻ Một Kích Chí Mạng, nhưng Hỏa Phượng có năng lực trọng sinh, làm vậy chỉ tổ lãng phí.

Récccc ——

Hỏa Phượng ngửa mặt lên trời kêu vang một tiếng, nó khép cánh lại, nhìn chằm chằm Lục Châu như muốn giao lưu gì đó.

Trong mồm nó phát ra âm điệu kỳ quái, cô cô chi chi.

Vù!

Nó vỗ cánh bay vào không trung, sau đó đột ngột xoay người, từ trên cao lao vọt xuống, há mồm phun ra một đạo hoả diễm.

Lục Châu lập tức đánh ra tất cả lực lượng Thiên Tướng, đồng thời gọi ra lam pháp thân.

Lam pháp thân vừa xuất hiện đã cấp tốc bổ sung lực lượng Thiên Tướng trong chưởng ấn. Chưởng ấn mạnh mẽ như sơn đánh tan hoả diễm, ập vào lồng ngực Hỏa Phượng.

Oanh!

Song phương lui lại, đối mắt nhìn nhau.

Lục Châu biết lam pháp thân quá mức nhỏ bé, nằm bên trong năm tầng kim thân, các tu hành giả xung quanh sẽ không cách nào nhìn thấy.

Nhưng Hỏa Phượng đối mặt hắn thì lại nhìn không sót chút nào. Hỏa Phượng đột nhiên khép cánh lại, hoả quang trong mắt biến mất, hoả diễm toàn thân nó cũng vụt tắt, miệng nó lại phát ra tiếng cô cô chi chi.

“Hả?” Lục Châu không khỏi cảm thấy kỳ quái.

Đúng lúc này, từ phía chân trời, làn hắc vụ đột nhiên trở nên cuồn cuộn, tựa như có vật gì đó đang bay tới.

Lục Châu nhướng mày. Hắn cảm nhận được trong làn hắc vụ có một tồn tại thần bí cực kỳ nguy hiểm…

“Hung thú?”

Hắc vụ đang lăn lộn sang hai bên, rõ ràng có một con quái vật khổng lồ đang vén màn mây đi tới.

Đây chính là nguyên nhân Hỏa Phượng thu hồi hoả diễm và ngạo khí?

Lục Châu nhìn lại ngũ trọng kim thân của mình, thật con mịa nó loá mắt.

Hắn rất muốn triệt tiêu hiệu quả của kim thân, nhưng Hỏa Phượng vẫn còn đứng trước mặt, một khi nó thổi ra hoả diễm, Lục Châu lập tức thăng thiên.

“Trốn sao?”

Lục Châu suy nghĩ, nhưng điều này không phù hợp phong cách của lão phu nha!

Không chụp chết con hoả kê này thật là hỏng hết thanh danh của lão phu.

Hỏa Phượng cũng nhìn lên bầu trời, trí tuệ của nó không kém gì nhân loại. Đột nhiên nó kêu lên chi chi, đáp xuống đất, hai cánh bao phủ toàn thân, làm thành tư thế cuộn mình lại.

“Nó đang làm gì?” Lục Châu không tài nào hiểu được.

Một tiếng ‘bộp’ vang lên, Hỏa Phượng giương cánh chậm rãi bay vào không trung.

Lục Châu nhìn sang, chỉ thấy trên mặt đất lúc này có một quả trứng đỏ rực đang nằm im bất động.

“. . .”

Xấu hổ nha.

Hỏa Phượng không còn hoả diễm, cũng không còn chút ngạo khí nào, nó kêu líu lo không ngừng với Lục Châu, sau đó quay đầu sải cánh bay về phía nam.

“? ? ?”

Lục Châu rất muốn nói, đừng đi, ngươi đánh rơi hài tử nè. Σ(゚ロ゚)

Đáng tiếc Hỏa Phượng trốn nhanh vô cùng, chỉ trong giây lát đã biến mất phía chân trời.
Chương 1497

Lục Châu cũng không còn thời gian mà lo lắng chuyện Hỏa Phượng, nếu trong hắc vụ có một con hung thú còn cường đại hơn Hỏa Phượng thì hắn tiêu đời.

Chuồn êm mới là thượng sách. Dưới tình huống này, cái gì mà hình tượng đều vất đi sạch.

Lục Châu nhìn xuống quả trứng dưới đất, suy tư một chút, sau đó hắn giật xuống ống tay áo, dùng vải bọc lấy quả trứng rồi ôm nó bay trở về.

Hắn thu hồi ngũ trọng kim thân, vừa cấp tốc bay đi vừa ngoái đầu nhìn ra phía sau. Hắc vụ lúc này đã ngưng rúng động, trở nên yên ổn như trước.

“Cân bằng giả?”

Nếu là hung thú, hẳn sẽ không bỏ qua cơ hội này để chém giết một trận. Chẳng lẽ Hỏa Phượng niết bàn thành thánh khiến sự mất cân bằng xuất hiện, nên cân bằng giả mới ra tay?

Lam Hi Hoà từng nói, nàng cũng là cân bằng giả. Cân bằng giả không phải vô địch, nhưng chắc chắn vô cùng cường đại. Tựa như Côn Bằng trong Vô Tận Hải, muốn đánh giết nó phải hao hết toàn bộ năng lượng của Hệ thống.

Vấn đề là dù làm thế cũng chưa chắc đã giết được Côn Bằng. Côn Bằng thân kinh bách chiến, quanh năm tồn tại trong Vô Tận Hải làm sao có thể không có chút thủ đoạn? Tựa như Diệp Chính, rõ ràng đã kích hoạt đánh giết nhưng hắn vẫn còn sống nhăn răng.

Chẳng lẽ trên người Diệp Chính có ba cái khôi nô? Một lần là thẻ Một Kích Chí Mạng có hiệu quả nhân đôi, một lần là khi Hỏa Phượng thi triển tuyệt chiêu.

Lục Châu phi hành một khắc đồng hồ, rốt cuộc cũng nhìn thấy trên bầu trời có bốn mươi chín kiếm khách và Tần Nhân Việt đang lăng không đứng.

Lục Châu nhìn một vòng, phát hiện Diệp Chính đang ngồi xếp bằng dưới đất. Dù hắn đã bị thương nhưng nếu xảy ra xung đột, Lục Châu chỉ có thể vận dụng chút điểm công đức còn lại.

Thấy Lục Châu, Tần Nhân Việt lộ vẻ vui mừng nói: “Chúc mừng lão tiên sinh đánh lui Hỏa Phượng.”

Bốn mươi chín kiếm khách đồng thời khom người. Sau khi bị tập thể hạ thấp một Mệnh Cách, bọn hắn trở nên ngoan ngoãn hơn rất nhiều.

Diệp Chính đột nhiên mở mắt nhìn về phía Lục Châu. Dù hắn rất kiêng kỵ thực lực Lục Châu nhưng trong mắt vẫn ngập tràn cừu hận.

Ba mươi sáu nho sinh bây giờ chỉ còn lại năm người do Diệp Chính dốc hết toàn lực cứu ra khỏi biển lửa. Nhưng cứu được rồi cũng khó lòng trở lại trạng thái đỉnh phong.

Diệp Chính cau mày, ánh mắt càng lúc càng lăng lệ.

Một nho sinh toàn thân đen thui ngồi bên cạnh nắm lấy cánh tay hắn, thấp giọng nói: “Chân nhân… nhẫn nhịn!”

Thù hận trong mắt Diệp Chính từ từ biến mất, trở lại bình tĩnh.

Đã rất lâu rồi tâm trạng của hắn không có ba động thế này. Đối với Diệp Chính, tận mắt nhìn thấy đồng môn chết đi là một loại đả kích cực lớn.

“Thật ngại quá, đến chậm rồi.”

Từ trong hư không tối đen chợt truyền đến một âm thanh trầm thấp hữu lực, lại có vẻ hoạt bát nhẹ nhàng.

Đám người quay đầu nhìn sang.

Trên bầu trời đêm bị cuồng phong tàn phá, một toà phi liễn trông như chiếc thuyền u linh bỗng đâu xuất hiện.

“Thác Bạt Tư Thành?” Tần Nhân Việt nhíu mày.

Trong mắt Diệp Chính hiện lên tia dị sắc.

“Thác Bạc huynh, từ khi tạm biệt đến nay không xảy ra việc gì chứ?” Diệp Chính cất tiếng chào hỏi.

“Diệp chân nhân cũng ở chỗ này? Xem ra ta đã bỏ lỡ một màn kịch hay.” Thác Bạt Tư Thành nhẹ nhàng nói.

“Ngươi thật sự đã đến chậm rồi. Nhưng mà… cũng may là ngươi đến chậm.” Tần Nhân Việt nói.

“Xin chỉ giáo cho?”

“Hỏa Phượng niết bàn thành thánh, Tam Thập Lục Thiên Cương toàn bộ bị miểu sát, nay chỉ còn lại Diệp chân nhân và năm tàn binh.” Lời của Tần Nhân Việt vừa có ý uy hiếp Thác Bạt Tư Thành, vừa có ý cảnh tỉnh Diệp Chính.

Trong lòng Diệp Chính bốc lên nộ hoả nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh như thường.

Thác Bạt Tư Thành kinh ngạc nói: “Niết bàn thành thánh… vậy ta đúng là đã tránh thoát được một kiếp. Hai vị chân nhân, ngày sau gặp lại, ta đi trước một bước.”

Tần Nhân Việt nói: “Ngươi định đi bắt Lục Ngô?”

Thác Bạt Tư Thành cười đáp: “Tần chân nhân cũng muốn tranh với ta?”

Hắn tin chắc Hỏa Phượng đã tiêu hao gần hết lực chiến đấu của hai người này. Nay thiên thời, địa lợi, nhân hoà đều hướng về Thác Bạt Tư Thành hắn.

Oanh.

Âm thanh đạp đất vang lên, đại địa rung động, đám người lập tức giật mình nhìn về phương bắc.

Trong bóng đêm đen kịt đột nhiên xuất hiện một cái đầu khổng lồ từ từ ló ra giữa màn hắc vụ. Cái đầu há mồm nói:

“Các ngươi muốn bắt bản hoàng?”

“Lục Ngô?!!”

“Lui lại! Mau lui lại!!”

Tần chân nhân và bốn mươi chín kiếm khách rất nhanh đã lùi về sau một khoảng xa.

Diệp Chính cũng cấp tốc mang theo năm tên tàn binh lao vọt ra sau.

Trong toà hắc sắc phi liễn, Thác Bạt Tư Thành cũng không ngờ được Lục Ngô lại chủ động đưa tới tận cửa.

Toàn bộ tu hành giả như lâm đại địch, chỉ có một người vẫn đứng yên bất động.

Lục Châu vuốt râu, lạnh nhạt nhìn đám người.

Tần Nhân Việt chớp mắt nói: “Lão tiên sinh?”

Hắn vội vàng ra hiệu cho Lục Châu tiến về phía mình. Tần Nhân Việt không hy vọng Lục Châu xảy ra chuyện, hắn muốn kết giao với người này.

Lúc này, trên đỉnh đầu Lục Ngô, Đoan Mộc Sinh thò đầu ra nhìn xuống, khom người hành lễ:

“Đồ nhi bái kiến sư phụ.”

“Miễn lễ.” Lục Châu đáp.

Đoan Mộc Sinh vỗ vỗ đầu Lục Ngô. Lục Ngô bèn hạ thấp đầu xuống nói: “Tham kiến Các chủ.”

Đã vào Ma Thiên Các thì phải tuân thủ quy củ Ma Thiên Các. Người như thế mà thú cũng vậy.

“. . .”

Bầu trời đêm lâm vào yên tĩnh, chỉ còn tiếng gió thổi như đao cắt khiến lòng người chết lặng.

Bốn chữ này của Lục Ngô hoàn toàn khiến tam đại chân nhân kinh hãi.

Đúng như lời Lục Châu đã nói, Lục Ngô là thú hoàng dưới trướng hắn.

Tất cả mọi người đều cho rằng hắn khoác lác, nhưng Lục Châu chỉ là trần thuật lại một sự thật mà thôi.

Lục Châu chú ý thấy sắc mặt Tần Nhân Việt và Diệp Chính có biến hoá, đặc biệt là Diệp Chính, vẻ mặt trở nên khó coi vô cùng.

Trong phi liễn, Thác Bạt Tư Thành sửng sốt một chút, sau đó bay ra đứng trên boong tàu nhìn xuống, kỳ quái hỏi: “Vị này là?”

Tần Nhân Việt đáp: “Thác Bạt chân nhân, vị này chính là người đã đánh lui Hỏa Phượng…”

Tần Nhân Việt đột nhiên phát hiện mình cũng không biết Lục Châu tên gì.

Ngay lúc hắn đang xấu hổ, Lục Châu đã ngẩng đầu nhìn lên phi liễn: “Ngươi muốn bắt thú hoàng dưới trướng lão phu?”
Chương 1498

Thác Bạt Tư Thành thầm nghĩ, lão đầu này bề ngoài trông già nua yếu đuối, nhưng lời nói cử chỉ và khí thế này tuyệt đối không phải một sớm một chiều dưỡng được. Hơn nữa, Tần Nhân Việt không phải kẻ ngu, người hắn muốn lấy lòng tất nhiên không phải kẻ yếu.

Thác Bạt Tư Thành có thể khẳng định lão giả này không phải người thanh liên giới, vậy thì hắn đến từ đâu?

Việc này hắn sẽ tìm cách nghe ngóng sau, không tiện hỏi trước mặt đối phương. Thác Bạt Tư Thành lễ phép nói:

“Bằng hữu đừng hiểu lầm, trước đó ta không biết Lục Ngô đã có chủ. Dù sao Lục Ngô cũng là thú hoàng hiếm thấy, ai mà chẳng muốn có được.”

Tần Nhân Việt cười thầm, lão già này đúng là tinh ranh.

Đám chân nhân đều là kẻ sống qua vô số tuế nguyệt dài đằng đẵng, đương nhiên biết phân tích lợi hại, cân nhắc rõ ràng.

Diệp Chính vốn cho rằng Thác Bạt Tư Thành xuất hiện sẽ thay đổi chiến cuộc, suy cho cùng Lục Châu đối chiến với Hỏa Phượng lâu như vậy, hẳn cũng chẳng còn bao nhiêu chiến lực. Nào ngờ Lục Ngô xuất hiện, thái độ của Thác Bạt Tư Thành chuyển biến làm hy vọng của hắn vỡ nát.

Diệp Chính nói: “Thì ra lão tiên sinh nói thật. Trước đó đã thất lễ, mong lão tiên sinh đừng trách.”

Lục Châu nhìn thoáng qua Diệp Chính. Chân nhân quả nhiên rất biết ẩn nhẫn.

Thác Bạt Tư Thành cười ha hả nói: “Ta nhớ rõ chủ nhân đời trước của Lục Ngô là Đoan Mộc chân nhân. Bằng hữu có thể thu phục Lục Ngô, đúng là thủ đoạn thượng thừa.”

Lục Ngô thấy mọi người không chú ý đến mình, trầm giọng nói: “Ngươi thì biết cái gì?”

Thác Bạt Tư Thành: “. . .”

Tần Nhân Việt: “. . .”

Lúc này, một bóng người cưỡi toạ kỵ bay tới khiến đám người lập tức trở nên cảnh giác, tưởng rằng lại có chân nhân đến.

Nhưng khi bóng người bay tới trước mặt mới lộ ra là một người trẻ tuổi. Hắn xua xua tay cười nói: “Thật xin lỗi, các vị cứ tiếp tục đi…”

Minh Thế Nhân và Cùng Kỳ bay tới bên cạnh Lục Ngô. Hắn xấu hổ nói: “Sư phụ.”

Lục Châu nghi hoặc nhìn Minh Thế Nhân.

“Chuyện là, đồ nhi đi tìm Lục Ngô đến viện trợ, tam sư huynh có thể làm chứng. Chỉ là không ngờ tốc độ của Lục Ngô lại nhanh như vậy.”

Minh Thế Nhân quả thật nhân dịp hỗn loạn để chạy đến phía bắc tìm Lục Ngô. Có Đoan Mộc Sinh ở đó, Lục Ngô sẽ không đả thương hắn.

“Con hoả kê kia đâu rồi?” Minh Thế Nhân gãi đầu hỏi.

Đám người: “. . .”

Mấy chân nhân nghe hiểu người này là đồ đệ của Lục Châu bèn gật đầu chào tượng trưng, xem như nể mặt hắn.

Thú thật Lục Ngô đến rất kịp thời.

Diệp Chính hao tổn “ba mệnh”, Tần Nhân Việt có khuynh hướng kết giao với Lục Châu, Thác Bạt Tư Thành là người trung lập, liên minh giữa Lục Châu và Lục Ngô rõ ràng có lực lượng cao hơn hẳn.

Thác Bạt Tư Thành cảm thấy không còn gì thú vị, bèn nói: “Hôm nay đi một chuyến về tay không, ta không bồi các vị nữa. Tạm biệt.”

Hắn đi vào phi liễn. Không ai lên tiếng ngăn cản, phi liễn quay đầu chậm rãi bay đi.

Diệp Chính cảm thấy không thích hợp ở lại nên cũng lên tiếng: “Chuyện hôm nay đều là hiểu lầm. Xin cáo từ.”

Nhưng mà…

Lục Ngô đột nhiên trầm thấp nói: “Đứng lại.”

Diệp Chính nhíu mày: “Hửm?”

Thế nhân đều biết Lục Ngô rất có trí tuệ, nhưng không ai biết nó là một con thú có thù tất báo. Thậm chí… nó còn khinh thường nói đạo lý với nhân loại, chẳng màng ngó ngàng đến các loại đạo đức của nhân loại. Thế là ——

Bốn vó Lục Ngô đạp đất bay lên không trung trăm mét, miệng há to phun ra một đoàn vụ khí về phía Diệp Chính.

Rắc ——

Âm thanh đông kết vang lên, nhiệt độ cấp tốc giảm xuống, hàn khí cực hạn bao phủ xung quanh.

Diệp Chính nhấc tay, Tinh Bàn xuất hiện chắn trước mặt. Hắn không do dự sử dụng Đạo lực lượng, không gian lập tức bị đình trệ.

Lục Châu không ngờ Lục Ngô sẽ động thủ. Chỉ sợ Tần Nhân Việt và Thác Bạt Tư Thành cùng nhúng tay, vấn đề sẽ trở nên phiền phức.

Lục Châu quay đầu nhìn về phía Tần Nhân Việt, mới phát hiện mình đã nghĩ nhiều.

Tần Nhân Việt đang vui vẻ nhìn Diệp Chính, lẩm bẩm nói: “Ngươi cũng có ngày hôm nay.”

“. . .”

Tuy Diệp Chính tránh được băng phong, nhưng năm tên nho sinh tàn binh thì không may mắn như thế.

[Ting — đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 3.000 điểm công đức.] x 5

[Ting — đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 3.500 điểm công đức, địa giới thưởng thêm 1.500 điểm.] x 5

Tiếng thông báo này chứng tỏ Lục Ngô đã nhận định Đoan Mộc Sinh là chủ nhân.

. . .

Sắc mặt Diệp Chính vô cùng dữ tợn, lập tức rời khỏi khu vực băng phong.

Lục Ngô tựa hồ đã dự liệu được, há mồm gào thét: “Ngaoooo ——”

Cường đại sóng âm lăn lộn bay ra. Nó nhảy vọt một bước dài ngàn mét, rănh nanh cắn chặt vào Tinh Bàn của Diệp Chính.

Diệp Chính trầm giọng nói: “Ngươi còn chưa đủ năng lực giết bản toạ.”

Thanh sắc Tinh Bàn bao trùm bầu trời đêm, mười tám khu vực Mệnh Cách sáng lên, bắn ra một ấn phù quang trụ.

Lục Ngô không hề mảy may sợ hãi, tiếp tục nghênh đón: “Diệp Chính, nhận lấy cái chết!”

Đoan Mộc Sinh đã rời khỏi người Lục Ngô từ lâu. Hắn đứng một bên lo lắng nhìn Lục Ngô.

Minh Thế Nhân nói: “Đừng lo lắng, chân nhân này tuy mạnh nhưng đệ cảm thấy hắn không chống đỡ được bao lâu.”

Lực lượng Tinh Bàn đánh xuống toả ra quang mang xanh biếc, bên trên khắc đủ loại ký hiệu thần bí.

Lục Ngô nổi giận gầm lên, không chút kiêng kỵ phát tiết lực lượng.

Oanh!

Ánh sáng chói mắt khiến đám người không thể quan sát được chuyện gì xảy ra, chỉ biết cả Lục Ngô và Diệp Chính đều thi triển ra chiêu thức tối cường.

Lục Châu gọi ra Phiền Lung Ấn ngăn ở phía trước.

Lát sau, hàn ý biến mất, đám người mới kinh ngạc nhìn thấy toàn bộ khu vực hơn ngàn mét trước mặt đã phủ đầy băng sương.

Không biết trải qua bao lâu.

Két.

Băng phong rốt cuộc vỡ vụn, Tinh Bàn mười tám Mệnh Cách phóng về phía chân trời.

Một đạo băng tiễn phá không bay theo, bắn thẳng vào thanh sắc Tinh Bàn. Đạo băng tiễn tráng kiện như một cây cột chống trời.

[Ting — đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 5.000 điểm công đức.]

“. . .”

Diệp Chính như bị sét đánh.

Trong mắt Tần Nhân Việt loé lên dị sắc, bốn mươi chín kiếm khách cũng kinh hãi nhận ra Tinh Bàn của Diệp Chính đang thu nhỏ lại đến mấy lần.
Chương 1499

“Hắn bị giáng cấp!” Có người kinh ngạc nói.

“Chân nhân cũng bị giáng cấp! Lục Ngô… đúng là cường đại.”

Lục Châu thầm nghĩ, nếu không phải lão phu và Hỏa Phượng đã lấy đi ba mệnh của Diệp Chính thì Lục Ngô cũng không hàng cấp hắn được.

Nói cách khác, Diệp Chính có ba lần ngăn chặn Mệnh Cách bị đánh giết.

Tần Nhân Việt nói: “Chưa chắc.”

Lục Châu quay đầu, nghi hoặc hỏi: “Ngươi đánh giá hắn cao như vậy?”

Tần Nhân Việt đáp: “Ta và Diệp Chính đã chiến đấu gần năm ngàn năm, thường xuyên luận đạo trên Thanh Vân Sơn. Trên đời này không có ai hiểu Diệp Chính hơn ta. Tu vi của hắn cực cao, từ trước khi vượt qua ba Mệnh Quan đã bắt đầu tìm kiếm thủ đoạn bảo vệ Mệnh Cách… Đại khái là, chân nhân đều rất sợ bị giáng cấp mà.”

“Diệp Chính vẫn luôn tìm kiếm Mệnh Cách Chi Tâm thứ mười chín. Đến giai đoạn này, Mệnh Cách Chi Tâm của thú hoàng cũng có tỷ lệ thất bại rất lớn, chỉ có Mệnh Cách Chi Tâm của thánh thú mới ổn thoả. Bấy lâu nay hắn đều một mực tìm kiếm tung tích của thánh thú. Vì để bảo vệ Mệnh Cách, hắn có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào.”

Lục Châu hỏi: “Là thủ đoạn gì?”

Tần Nhân Việt lắc đầu, biểu thị mình không biết.

Loại sự tình này luôn là đại bí mật, làm gì có ai tuỳ tiện để cho người khác biết.

Chẳng trách khi Lục Châu muốn dùng Thái Hư Kính, ba mươi sáu nho sinh lại sẵn sàng đánh đổi cả mạng sống để che giấu cho Diệp Chính.

Oanh.

Nguyên khí phong bạo xuất hiện lớn đến mức trước nay chưa từng thấy, tàn phá tứ phương.

Mái tóc Diệp Chính rối tung, trong mắt đều là thù hận và phẫn nộ.

Nguyên Lang thì thào nói: “Diệp Chính phải biến mất khỏi hàng ngũ tứ đại chân nhân rồi.”

“Không đâu.” Tần Nhân Việt đáp lời hắn, “Chân nhân dù bị giáng cấp, chỉ cần bổ sung lại Mệnh Cách Chi Tâm trong vòng ba ngày thì vẫn có thể trở lại làm chân nhân.”

“. . .”

Lục Châu không khỏi kinh ngạc. Thì ra chân nhân lợi hại như vậy. Thọ mệnh của chân nhân rất dài, nhất định có trữ sẵn Mệnh Cách Chi Tâm thứ mười tám để phòng ngừa bị giáng cấp.

“Lão phu phải nhìn xem rốt cuộc hắn là yêu ma quỷ quái gì.”

Lục Châu lấy Thái Hư Kính ra, dùng tất cả lực lượng Thiên Tướng còn sót lại trong cơ thể truyền vào kính.

Một vệt kim quang bắn ra chiếu rọi vào người Diệp Chính.

Sau lưng hắn xuất hiện toà pháp thân cỡ nhỏ có hình dáng như một con chim ba đầu sáu mắt, có sáu chân và ba cánh. Đáng tiếc ba đầu của nó đã mất hết, trở thành quái vật không đầu.

Lục Châu chợt nhớ tới Diệp Chân…

Tần Nhân Việt kinh ngạc nói: “Tam Thủ Điểu? Thì ra là thế.”

Minh Thế Nhân lắc đầu tặc lưỡi: “Không biết đám dị tộc phiên bang này nghĩ cái gì nữa. Làm người không tốt sao? Cứ nhất định phải nghiên cứu mấy thứ đồ bàng môn tả đạo này.”

Tần Nhân Việt cười nói: “Đây chính là nguyên nhân ta chán ghét Diệp Chính… Hắn rõ ràng là Nho môn chính tông, vì truy cầu tu hành mà đánh mất bản tâm, cả ngày cứ ra vẻ mình là chính nhân quân tử nhưng ở sau lưng lại luyện hoá pháp thân chim thú.”

Lục Châu hỏi: “Ngươi có biết Diệp Chân không?”

Tần Nhân Việt lắc đầu.

Minh Thế Nhân nói: “Diệp Chân còn khoa trương hơn hắn nhiều, pháp thân là yêu quái chín đầu! Có lẽ vì muốn bảo mệnh mà có rất nhiều người sử dụng phương pháp này? Bọn hắn làm sao làm được?”

Tần Nhân Việt đáp: “Đó là một loại thuật cổ cấm kỵ được ghi trong cổ tịch. Chỉ là không ngờ Diệp Chính lại dùng thứ này… Chẳng trách mỗi lần luận bàn với ta, hắn đều yêu cầu không gọi ra pháp thân.”

“Pháp thân có thể ẩn tàng, nhưng một khi thật sự chiến đấu cũng phải lộ tẩy, hắn đương nhiên không dám gọi ra trước mặt mọi người.” Minh Thế Nhân nói, “Các vị thật sự không biết người tên Diệp Chân?”

“Không biết.” Tần Nhân Việt đáp.

Nể mặt Lục Châu, Tần Nhân Việt cũng khá có kiên nhẫn trả lời Minh Thế Nhân.

“Diệp Chính… Diệp Chân… tên có hơi giống. Đều là nho sinh, ngay cả cách ăn mặc cũng giống nhau.” Minh Thế Nhân nói.

“Có lẽ chỉ có Nhạn Nam Thiên mới biết được.” Tần Nhân Việt lắc đầu.

. . .

Nguyên khí phong bạo từ từ thu nhỏ. Tinh Bàn biến mất.

Lục Ngô nhìn Diệp Chính, khinh thường nói: “Ngươi mà cũng xứng giết bản hoàng?”

Diệp Chính thở hổn hển, trên mặt tràn đầy vẻ không thể tin nổi nhìn xuống hai tay, sờ sờ gò má, tựa như không tin được đây là sự thật.

Lúc này, Lục Ngô lại đuổi tới. Nó muốn đuổi tận giết tuyệt!

Minh Thế Nhân cười nói: “Ta thích tính tình này! Tam sư huynh, hay là chúng ta trao đổi đi, ta cho huynh cẩu tử của ta nè.”

Đoan Mộc Sinh không thèm để ý đến hắn mà hà hơi vào những đường long văn trên thân Bá Vương Thương, chăm chú lau chùi thật cẩn thận, trên môi còn mang theo nụ cười.

“. . .”

Gâu gâu gâu. Cẩu tử ngẩng đầu kêu lên mấy tiếng uỷ khuất.

Mắt thấy Lục Ngô đã phóng tới trước mặt Diệp Chính, đột nhiên từ xa có một đạo hắc ảnh lướt tới.

“Nể mặt ta, tha cho Diệp chân nhân một lần!”

Chưởng ấn màu xanh đen như bài sơn đảo hải đánh vào đầu Lục Ngô. Lục Ngô không lui mà càng thêm nổi giận, gầm lên một tiếng chấn vỡ chưởng ấn.

Ngaoooo ——

“Súc sinh, đừng có không biết cân nhắc!”

Tinh Bàn xoay tròn nằm ngang giữa chân trời. Một cỗ lực lượng đặc thù xuất hiện, Lục Châu phát hiện phản ứng của Lục Ngô chậm đi một nhịp.

Không ổn.

Lục Châu lập tức tung người nhảy lên, tiện tay vung ra một tấm Thẻ Hàng Cách, trầm giọng nói:

“Lão phu muốn nhìn xem ai mới là kẻ không biết cân nhắc.”

Thẻ Hàng Cách lượn vòng bay ra hoá thành một đạo ánh sáng bắn trúng hắc ảnh.

Ầm!

Nguyên khí trên thân hắc ảnh nhanh chóng bị rút đi. Trong lòng hắn rung động mạnh, run rẩy hô lên: “Giáng cấp?! Không có khả năng!”

Chân nhân sợ nhất chính là giáng cấp, mà thứ bọn hắn muốn bảo hộ nhất chính là Mệnh Cách thứ mười tám.

Đối phương vừa ra tay đã giáng cấp hắn, trong mắt hắc ảnh ngập tràn sợ hãi. Hắn từ bỏ tấn công Lục Ngô, cấp tốc xoay người tóm lấy Diệp Chính, hoảng hốt lao vụt vào màn đêm.

Lục Ngô khôi phục lại, cả giận nói: “Dám trêu chọc bản hoàng?!”

“Đừng đuổi theo.” Lục Châu nói.

Trải qua một trận chiến, Lục Châu đã có thêm nhiều kiến thức về chân nhân. Diệp Chính có người giúp đỡ, còn là cấp bậc chân nhân, Lục Ngô mà đuổi theo rất có thể sẽ mất mạng như chơi.
Chương 1500

Lục Ngô nghe lời, không tiếp tục truy kích mà ngẩng đầu, cao ngạo nói: “Lần sau, bản hoàng tất phải lấy mạng chó của hắn!”

Gâu gâu gâu!

“Không nói ngươi, cút qua một bên. Phù.” Lục Ngô thổi một hơi, Cùng Kỳ và Minh Thế Nhân đều bị thổi bay.

Vừa thổi xong, nó bỗng cảm thấy không ổn, bèn nâng cự trảo to như một ngọn núi chụp lấy Minh Thế Nhân và Cùng Kỳ.

“Xin lỗi nha…”

Tần Nhân Việt, bốn mươi chín kiếm khách: “. . .”

Đường đường là thú hoàng lại xin lỗi một hậu sinh vãn bối?

Tần Nhân Việt biết rõ các loại thú hoàng luôn có cảm giác ưu việt hơn hẳn người khác, cho dù chúng nó sai cũng không dễ dàng nhận sai bao giờ. Hắn nhìn về phía thanh niên cưỡi chó, người này có khí tức cân đối, không nặng không nhẹ, quả thật là nhân tài hiếm có, chờ thêm một chút thời gian, hắn chắc chắn sẽ nhẹ nhõm vượt qua hai Mệnh Quan.

Xem ra Lục Ngô kiêng kỵ vị lão giả này, tình nguyện thần phục.

Điều khiến Tần Nhân Việt càng kinh ngạc hơn chính là hắc ảnh vừa xuất hiện kia đã thi triển Đạo lực lượng, cũng là cấp bậc chân nhân. Nhưng vì sao vừa đón lấy đạo quang mang kia đã lập tức trốn đi rồi?

Trong lòng Lục Châu cũng đang suy nghĩ xuất thần.

Đánh lâu như vậy, sao hắn lại quên mất Thẻ Hàng Cách chứ? Đây đúng là tấm thẻ chuyên khắc chế chân nhân mà, có thể gọi là siêu cấp sát khí nha!

Thẻ Hàng Cách bản cường hoá có thể vĩnh viễn tước đoạt một Mệnh Cách của mục tiêu, mà Thẻ Hàng Cách cường hoá cao đẳng có thể vĩnh viễn tước đoạt năm Mệnh Cách, đồng thời có tỷ lệ thu hoạch được Mệnh Cách Chi Tâm đẳng cấp cao nhất của đối phương.

Lục Châu xem trong giao diện Hệ thống. Giá của thẻ này đã tăng lên 20.000 điểm công đức, bên cạnh còn có một ghi chú: Muốn sử dụng thẻ với Thánh nhân phải đề thăng quyền hạn.

Thánh nhân là chuyện của sau này.

Hiện tại Lục Châu còn lại 198.760 điểm công đức. Nếu mua ba tấm rồi kết hợp lại thành bản cường hoá cũng chỉ mất hơn 80.000 điểm.

. . .

Cùng lúc đó.

Trong màn đêm, hắc ảnh mang theo Diệp Chính bay lên một chiếc phi liễn, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Hắn tháo khăn che mặt ra, nhìn về phía phương xa rồi lại nhìn xuống hai bàn tay mình. Năm ngón tay đang run rẩy, ướt đẫm mồ hôi.

“Khôi phục rồi?”

Hai mươi giây vừa rồi, hắn cảm giác như mình rơi xuống địa ngục, có một bàn tay tử thần đâm xuyên qua lồng ngực, lúc nào cũng có thể móc tim hắn mang đi.

Rốt cuộc cảm giác đó cũng biến mất, hắn lại cảm nhận được mình là chân nhân, như được trọng sinh sống lại.

Hắn đứng trên boong tàu hít một hơi thật sâu, bình phục lại tâm tình rồi nhìn về phía Diệp Chính.

“Đường đường là chân nhân lại lưu lạc đến bước này…”

Hai mắt Diệp Chính vốn đang vô thần. từ từ lấy lại tiêu cự. Hắn chỉnh trang lại quần áo tóc tai rồi đứng lên nói: “Đa tạ.”

“Ta đã nói từ sớm, Nhạn Nam Thiên động thiên phúc địa không phải là đối thủ của Tần Nhân Việt.” Hắc ảnh nói.

“Nghìn tính vạn tính, cũng không tính được hắn có người giúp đỡ.”

“Người kia rốt cuộc là ai?”

Diệp Chính hồi tưởng lại lời Diệp Vô Thanh nói. “Cường giả kim liên giới.”

“Kim liên giới? Người tự do của Diệp gia các ngươi không phát hiện ra sao?”

“Người tự do quá mức tự do, trước kia Diệp gia cử đi không chỉ một người đến phía đối diện. Ngàn năm trôi qua, còn lại không mấy người. Ta sẽ kết thúc kế hoạch người tự do.” Diệp Chính nói.

Sắc mặt hắc ảnh trở nên ngưng trọng: “Người này có thể hàng phục Lục Ngô, lại đánh bại ngươi, tu vi chắc chắn ở trên chân nhân.”

“Ý ngươi là hắn có tu vi mười chín Mệnh Cách, thậm chí là hai mươi Mệnh Cách?” Diệp Chính hỏi.

“Suy đoán mà thôi… Trước mắt lượng tin tức còn quá ít. Cũng có thể trên người hắn có nhiều bảo vật. Nếu không vì có Hỏa Phượng, có lẽ hắn không phải là đối thủ của ngươi.”

Nhắc tới Hỏa Phượng, thần sắc Diệp Chính trở nên ảm đạm.

Ba mươi sáu nho sinh đều đã vẫn lạc. Chuyện này khi trở về hắn làm sao mà bàn giao với các bậc tiên hiền?

“Ngươi là chân nhân, đều hiểu được rất nhiều đạo lý, ta sẽ không nói nhiều. Trong ba ngày, ta đưa ngươi về Nhạn Nam Thiên.” Hắc ảnh nói.

Diệp Chính không nói gì nữa.

. . .

Lục Châu hợp thành một tấm Thẻ Hàng Cách bản cường hoá, cảm thấy tự tin vô cùng.

“Ngươi có biết người cứu Diệp Chính không?” Lục Châu hỏi.

Tần Nhân Việt lắc đầu: “Hắn ẩn nấp khí tức toàn thân, rất khó phân biệt.”

“Thanh liên giới chỉ có tứ đại chân nhân, không phải ngươi thì chính là Thác Bạt Tư Thành hoặc là Phạm Trọng. Chẳng lẽ còn có người khác?” Minh Thế Nhân hỏi.

“Người này thân pháp quỷ dị, không hề tầm thường, Đạo lực lượng của hắn có tác dụng làm chậm đối thủ, hẳn không phải là Thác Bạt Tư Thành hay Phạm Trọng.”

Lục Châu nghi hoặc hỏi: “Còn có vị chân nhân thứ năm?”

“Có thể là chân nhân ẩn tàng, cũng có thể là chân nhân đến từ tịnh đế thanh liên.” Tần Nhân Việt nói, “Tinh Bàn của hắn có màu tối, rất giống màu xanh đen nhưng lại có chút khác biệt.”

Minh Thế Nhân hỏi: “Đạo lực lượng là gì?”

Tần Nhân Việt quay đầu nhìn hắn. “Người trẻ tuổi, đừng mơ tưởng xa vời. Đạo lực lượng cách ngươi còn xa lắm, cần cố gắng nhiều hơn.”

Minh Thế Nhân vừa định mở miệng, lại không ngờ Lục Ngô bỗng trầm thấp nói:

“Ngươi tốt nhất nên đáp lời hắn.”

Tần Nhân Việt hơi sững người, khoé mắt liếc nhìn Lục Châu, thấy Lục Châu cũng đang nhìn mình bèn đường hoàng đáp:

“Nuôi dưỡng vạn vật là đạo, vận hành nhật nguyệt là đạo, bốn mùa biến hoá là đạo… Đạo kỳ thực chính là căn bản của thiên địa, có ở khắp mọi nơi, sinh sôi không ngừng. Nhân loại tu hành nghịch thiên, cũng chính là không ngừng đánh vỡ trói buộc của Đạo.”

“Chẳng hạn như thanh kiếm này…”

Hắn nhấc tay, thanh kiếm sau lưng Nguyên Lang bay ra, lơ lửng trước mặt mọi người.

“Ta không để ý tới nó, nó sẽ tự động rơi xuống đất, đó là quy tắc của Đạo.”

Xoẹt! Trường kiếm đâm vào mặt đất.

“Ta dùng nguyên khí khống chế nó, khiến nó thoát ly khỏi quy tắc vốn có…”

Vụt! Thanh kiếm bay vút lên không trung.

“Tu hành giả dưới cấp bậc chân nhân không ngừng đánh phá trói buộc. Còn chân nhân sẽ lợi dụng những trói buộc này để sinh ra lực lượng, chính là Đạo lực lượng.” Tần Nhân Việt giải thích.

Minh Thế Nhân chắp tay nói: “Thụ giáo. Xin hỏi có bao nhiêu chủng loại Đạo lực lượng?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom