• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện (3 Viewers)

  • Chương 1111-1115

Chương 1111 Vô đề

Phanh phanh phanh! Mấy đạo kiếm cương đánh lên người Tê Cừ.

Huyền Thành Tử cười đáp: “Nói cũng đúng… Tính ra vận khí của Vấn Thiên Tông không tệ. Nếu là một con Mệnh Cách thú thì lại phải cướp đoạt của ngươi. Hiện tại có ba con, mỗi người một con, thấy thế nào?”

Lúc này, Mạc Hành Lộ của Côn Lôn Chính Tông cũng bay ra đứng bên cạnh Huyền Thành Tử. “Đừng có ra quyết định vội vàng như vậy, ngươi không thấy kỳ quái sao?”

“Kỳ quái chỗ nào?”

“Vấn Thiên Tông làm gì có bản sự hấp dẫn được ba con Mệnh Cách thú!” Mạc Hành Lộ nói.

Từng Diễn vừa né tránh đòn tấn công của Tê Cừ vừa na di đến chỗ hai người nói:

“Thật không dám giấu diếm, ta cũng không biết vì sao lại có tới ba con Mệnh Cách thú. Đây là cơ hội tốt để ba phương liên thủ, nếu không tranh thủ bắt chúng, để Thiên Vũ Viện biết được thì ai cũng không có cơ hội!”

Mạc Hành Lộ mỉm cười nói: “Đã bao lâu ngươi không ra ngoài rồi? Dư Trần Thù đã chết từ lâu, hiện tại người chưởng khống Đại Đường là một vị cao thủ Thiên Giới Bà Sa. Thiên Giới Bà Sa đã khai Mệnh Cách từ lâu, người ta chướng mắt đám Mệnh Cách thú sơ đẳng này.”

Từng Diễn lắc đầu nói: “Nếu Thiên Giới Bà Sa có ý định bồi dưỡng thế lực của mình thì sẽ chịu nhường Mệnh Cách thú sao?”

Mạc Hành Lộ và Huyền Thành Tử khẽ giật mình, lập tức đưa mắt nhìn nhau.

Huyền Thành Tử hạ lệnh: “Đệ tử Trùng Hư Quan nghe lệnh! Đối phó Sơn Cao thú bên trái!”

“Vâng.”

Mạc Hành Lộ cũng cao giọng nói: “Đệ tử Côn Lôn Chính Tông đối phó Sơn Cao thú bên phải!”

“Vâng.”

Một đám tu hành giả đông như kiến chia nhau bay về phía hai con Mệnh Cách thú, áp lực đè lên vai Vấn Thiên Tông bỗng chốc nhẹ đi, Từng Diễn lập tức tập hợp người Vấn Thiên Tông lại tấn công Tê Cừ.

Chỉ trong chớp mắt, toàn bộ khu vực này trở thành chiến trường giữa con người và Mệnh Cách thú, sông ngòi và núi non trong phương viên chục dặm đều bị san thành bình địa. Thời gian trôi qua, Mệnh Cách thú bắt đầu bị thương, có không ít tu hành giả tam tông bị chụp chết.

Nửa canh giờ sau, ba con Mệnh Cách thú bị mấy ngàn tu hành giả tiêu hao thể lực, dần dần chịu hết nổi.

“Mọi người ráng lên… Mệnh Cách thú sắp không chịu nổi nữa rồi.”

“Bên kia có người!”

Nghe vậy, Huyền Thành Tử và Mạc Hành Lộ đồng thời bay lên, Từng Diễn cũng lăng không quan sát về phía đó.

“Là ai?!”

Huyền Thành Tử và Mạc Hành Lộ nhìn về phía đỉnh núi, nơi đó có một lão nhân dáng như tùng bách đứng thẳng giữa trời.

Lục Châu biết mình bị phát hiện, hắn chỉ vận dụng Tử Lưu Ly để ẩn tàng khí tức chứ không thể ẩn thân. Lục Châu bèn đạp không đi tới, dừng lại ở vị trí cách ba đại cao thủ khoảng trăm mét.

Huyền Thành Tử nói: “Xin hỏi các hạ là?”

“Lão phu là ai không quan trọng, quan trọng là hai viên Mệnh Cách Chi Tâm này lão phu phải mang đi.” Lục Châu nói thẳng.

Từng Diễn sững sờ. “Lão tiên sinh, làm vậy e là không ổn đâu.”

Huyền Thành Tử vừa định mở miệng, Mạc Hành Lộ đã giữ hắn lại, nhẹ nhàng cười: “Lão tiền bối trông hơi quen mắt.”

Lục Châu đã nghịch chuyển trăm năm, tóc trắng biến thành tóc đen, hai người này thoạt nhìn không nhận ra cũng là bình thường.

“Ánh mắt ngươi khá tốt.” Lục Châu vừa vuốt râu vừa nói.

Mạc Hành Lộ và Huyền Thành Tử đã thèm muốn Mệnh Cách thú từ rất lâu rồi. Trước đó mọi quyền nghiên cứu và tra xét Mệnh Cách thú đều nằm trong tay Dư Trần Thù. Nay Dư Trần Thù chết, toàn bộ tông môn trong thiên hạ đều cho rằng mình có cơ hội thu hoạch Mệnh Cách thú, mà đâu biết Mệnh Cách thú sớm đã bị hắc liên giới chiếm đoạt.

“Lão tiên sinh, ngài cũng thấy rồi đó, ba tông môn chúng ta hao tổn rất lâu mới đánh ba con Mệnh Cách thú trọng thương. Ngài vừa xuất hiện đã đòi ngay hai viên Mệnh Cách Chi Tâm, đây chẳng phải là nói đùa sao?” Huyền Thành Tử nói.

Bọn hắn đều là lão nhân tinh, biết người trước mắt có thể đứng trên đỉnh Đông Lâm Sơn quan chiến hồi lâu mà bất động thanh sắc, đương nhiên không phải là người dễ đối phó.

Vấn Thiên Tông Từng Diễn chật vật nói:

“Đệ tử ta dùng tính mạng mình mới dẫn dụ được Tê Cừ và Sơn Cao tới đây. Vấn Thiên Tông ta đã hao tổn mấy chục tu hành giả, chỉ riêng đại giới này đã không thể nhường lại Mệnh Cách thú cho các hạ.”

Lục Châu vuốt râu giải thích:

“Lão phu không phải người không nói đạo lý. Mệnh Cách thú không phải chỉ do đệ tử ngươi thu hút mà còn là do đệ tử lão phu dẫn tới.”

Mạc Hành Lộ, Huyền Thành Tử và Từng Diễn đưa mắt nhìn nhau. Mạc Hành Lộ mỉm cười nói: “Lão tiên sinh, ngài không có biện pháp gì để chứng minh Mệnh Cách thú là do đệ tử ngài dẫn tới nha? Một người cũng có thể dẫn tới ba con Mệnh Cách thú mà.”

Huyền Thành Tử phụ hoạ: “Mệnh Cách thú có ý thức về lãnh địa, thường khi một con xuất hiện thì những con khác sẽ không tranh… Nhưng việc gì cũng có ngoại lệ. Trong lịch sử đã từng có nhiều Mệnh Cách thú cùng xuất hiện ở một nơi. Sơn Cao thú ra một lúc hai con, đều không bài xích lãnh địa của nhau. Lão tiên sinh là người phân rõ phải trái, vậy ngài thấy ta nói có lý không?”

Lục Châu nhìn Huyền Thành Tử, khẽ gật đầu.

“Có đạo lý. Như vậy… ba con Mệnh Cách thú này cũng có khả năng là do đồ nhi của lão phu dẫn tới toàn bộ.”

“Chuyện này…” Huyền Thành Tử nghẹn lời.

Vấn Thiên Tông đã trả giá rất nhiều, Từng Diễn sao có thể cam tâm, lập tức nói: “Vậy thì mời đệ tử của lão tiên sinh ra đây gặp mặt một lần, chuyện này đâu thể nói suông là được.”

“Ý ngươi là lão phu nói láo?” Lục Châu liếc mắt nhìn Từng Diễn.

Mạc Hành Lộ thấy Lục Châu có vẻ không vui bèn nói: “Lão tiên sinh không giống người sẽ nói láo, mà còn rất biết phân rõ phải trái. Chúng ta đều là người nói đạo lý, theo ý lão tiên sinh thì làm sao phân biệt Mệnh Cách thú là do ai dẫn đến đây?”

Phanh phanh phanh!

Lúc này kiếm cương đao cương đầy trời đã thành công chém chết ba con Mệnh Cách thú. Người của ba đại tông môn kéo lại đào Mệnh Cách Chi Tâm ra, vừa vặn Côn Lôn Chính Tông một viên, Trùng Hư Quan một viên, Vấn Thiên Tông một viên.

Các đệ tử thụ thương thì ngồi xuống nghỉ ngơi tại chỗ, những người còn lại lăng không bay lên, đứng sau lưng ba vị chưởng môn.
Chương 1112 Vô đề

Mạc Hành Lộ thấy Mệnh Cách Chi Tâm đã vào tay, nhân tiện nói: “Lão tiên sinh có biết Thiên Luân sơn mạch?”

“Thiên Luân sơn mạch?” Lục Châu nghi hoặc hỏi, không rõ vì sao đối phương lại nhắc tới nơi này.

“Sau trận chiến ở Thiên Luân sơn mạch, Dư Trần Thù bị cường giả thập diệp đánh giết, sau đó Thiên Giới Bà Sa xuất hiện. Ta và Huyền Thành Tử may mắn được gặp vị cường giả kia… Lão tiên sinh có thể đến Thiên Luân sơn mạch thử thời vận xem sao.” Mạc Hành Lộ cười nói.

Câu nói này lộ ra hai ý: một, Mệnh Cách Chi Tâm sẽ không nhường lại; hai, bọn hắn có quen biết đại lão Thiên Giới Bà Sa, ngươi liệu mà làm.

Thật là bất đắc dĩ mà.

Xem ra lão phu chỉ có thể để lộ thân phận. Tuy là đại lão Thiên Giới Bà Sa nhưng lão phu vẫn thích dùng lý phục người hơn.

“Thôi vậy.” Lục Châu vuốt râu gật đầu, “Kỳ thực lão phu chính là…”

Ông —— ——

Một đạo quang trụ từ phía chân trời bắn tới, mấy ngàn tu hành giả cả kinh ngẩng đầu nhìn sang.

Từ phía bắc Đông Lâm sơn mạch bỗng xuất hiện một toà pháp thân hắc liên Thiên Giới Bà Sa cao ba mươi lăm trượng đang lướt về phía bọn hắn.

“Thiên Giới Bà Sa!” Mạc Hành Lộ, Từng Diễn và Huyền Thành Tử la thất thanh.

“Chạy mau!”

“Không kịp rồi!!”

Sau khi cường giả hắc liên Thiên Giới Bà Sa năm Mệnh Cách xuất hiện ở Thiên Luân sơn mạch, tu hành giả hồng liên giới đã vô cùng bàng hoàng trong một khoảng thời gian rất dài.

Nay hắc liên tái hiện, bọn hắn sao có thể không sợ hãi.

Tốc độ của Thiên Giới Bà Sa quá nhanh khiến bọn hắn không còn suy nghĩ chạy trốn, hơn nữa đối phương lại có không chỉ một người, mà là… sáu người.

Đây chính là nhóm Hắc Ngô Vệ đã lâu không lộ diện.

Sáu tên Hắc Ngô Vệ mặc hắc sắc khôi giáp, tay cầm trường kích lăng không lướt đến, sáu người chia thành hai đội. Bọn hắn bày ra lực lượng Mệnh Cách chỉ để đám tu hành giả trước mặt không dám vọng động.

Hiệu quả không tệ, mấy ngàn tu hành giả đều đứng yên bất động, đến hơi thở cũng phải cẩn thận dè dặt sợ chọc giận đám người hắc liên.

Kỳ thực, khi đạt đến cửu diệp và thập diệp, bọn hắn luôn có một ảo giác —— tựa như có người đang quan sát mình mọi lúc và thao túng tất cả, khiến bọn hắn không cách nào tiến lên. Bao nhiêu năm qua vẫn luôn có những mạo hiểm giả không sợ chết muốn tìm tòi bí mật như Lạc Tuyên, cũng có người muốn tìm Mệnh Cách thú như Dư Trần Thù, lại có người cam nguyện làm chó săn cho hắc liên như Hạ Hầu Sinh.

Sáu tên Hắc Ngô Vệ từ dáng người đến vũ khí, khôi giáp đều giống nhau như đúc. Một đánh ba Lục Châu còn có thể, nhưng một đánh sáu thì rất khó.

Mạc Hành Lộ và Huyền Thành Tử theo bản năng lùi về sau mấy mét… Một cảm giác đè nén khó tả ập xuống toàn bộ Đông Lâm sơn mạch.

Lúc này, bên nhóm Hắc Ngô Vệ bên trái, tên đội trưởng đứng giữa cất giọng nói cực kỳ ngột ngạt: “Giao Mệnh Cách Chi Tâm ra đây.”

Đám tu hành giả Vấn Thiên Tông không dám nói lời nào. Bọn hắn phải vất vả trả giá đại giới để lấy được viên Mệnh Cách Chi Tâm này, trong lòng đương nhiên không cam tâm. Nhưng bọn hắn có quyền lựa chọn sao?

“Ta lặp lại lần nữa, giao Mệnh Cách Chi Tâm ra đây.” Giọng tên đội trưởng Hắc Ngô Vệ trầm thấp khiến người ta không rét mà run.

Từng Diễn không phục, nhưng không phục thì còn có thể làm gì, chỉ đành cắn răng ra lệnh: “Đưa hắn.”

Một tên tu hành giả Vấn Thiên Tông điều khiển cương khí nâng Mệnh Cách Chi Tâm lên bay về phía đội trưởng Hắc Ngô Vệ.

“Tốt lắm.” Hắc Ngô Vệ cảm thấy hài lòng trước biểu hiện của Vấn Thiên Tông.

Mạc Hành Lộ và Huyền Thành Tử thấy vậy đành phải phất tay. Người của Côn Lôn Chính Tông và Trùng Hư Quan cũng giao Mệnh Cách Chi Tâm ra.

“Rất tốt.”

Kế hoạch theo không kịp biến hoá. Lục Châu không ngờ sự tình lại phát triển đến bước này. Là một Thiên Giới Bà Sa bốn Mệnh Cách, hắn sao có thể trơ mắt nhìn Mệnh Cách Chi Tâm bị kẻ khác đoạt đi.

“Chờ một chút.” Lục Châu bay về phía trước mấy mét. “Hai viên Mệnh Cách Chi Tâm của Sơn Cao thuộc về lão phu, không thể cho ngươi.”

Huyền Thành Tử, Mạc Hành Lộ, Từng Diễn: “. . .”

Lão đầu này muốn Mệnh Cách Chi Tâm đến điên rồi sao? Tranh với bọn hắn thì thôi đi, bây giờ đến đại lão Thiên Giới Bà Sa mà cũng tranh? Chán sống rồi mà!

Mạc Hành Lộ thấp giọng khuyên can: “Lão tiên sinh, đừng nói nữa ——”

Những người khác gần như muốn khóc. Ngài muốn Mệnh Cách Chi Tâm cũng đừng kéo mọi người chết chung như vậy chứ!

Tên đội trưởng Hắc Ngô Vệ nhìn về phía Lục Châu. “Mệnh Cách Chi Tâm của ngươi?”

Lục Châu thản nhiên vuốt râu nói: “Đúng vậy.”

Tên Hắc Ngô Vệ gật đầu, ngữ khí trầm thấp: “Từ giờ trở đi, ba viên Mệnh Cách Chi Tâm này sẽ thuộc về Hắc Ngô Vệ. Lời này ngươi đã nghe rõ chưa?”

“Nghe thì rõ đấy, nhưng không hiểu.” Lục Châu hờ hững đáp.

“Không hiểu?”

Ông —— ——

Một toà pháp thân hắc liên cao bốn mươi lăm trượng xuất hiện trước mặt mọi người, toà hắc liên đen như mực với mười mảnh liên diệp xoay tròn, hắc sắc tinh bàn trông thần bí khó dò toả ra quang hoa nhàn nhạt.

Đông Lâm sơn mạch yên tĩnh chưa từng thấy. Tên đội trưởng Hắc Ngô Vệ thu hồi pháp thân, hỏi lại: “Bây giờ đã hiểu rõ chưa?”

Nhu Lợi, Huyền Thành Tử và Từng Diễn vội vàng gật đầu: “Hiểu rõ, hiểu rõ…”

Lục Châu: “. . .”

Uổng công vừa rồi lão phu tận tình phân rõ phải trái với các ngươi, phí nhiều nước miếng như vậy lại chẳng bằng người ta gọi ra pháp thân một lần?

Tên Hắc Ngô Vệ nhìn về phía Lục Châu. “Hiểu rõ chưa?”

Lục Châu lắc đầu.

Nội tâm ba vị thập diệp đều sụp đổ! Chọc giận đại lão Thiên Giới Bà Sa thì toàn bộ bọn hắn đều phải chôn cùng.

“Lão tiên sinh đã hiểu rõ rồi, các vị đại nhân cứ mang Mệnh Cách Chi Tâm đi đi.”

“Đúng đúng đúng, xin hãy mang đi.”

Huyền Thành Tử và Mạc Hành Lộ liên tục nói đỡ, không muốn cho Lục Châu có cơ hội mở miệng.

Đáng tiếc tên đội trưởng Hắc Ngô Vệ kia cũng rất cứng đầu, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Lục Châu, chờ nghe câu trả lời của hắn.

Lục Châu mở miệng nói: “Đây là ăn cướp trắng trợn?”

Tên đội trưởng Hắc Ngô Vệ bay về phía trước, đứng giữa đám người, mặt đối diện với Lục Châu. “Con người sinh ra vốn đã không bình đẳng.”
Chương 1113 Vô đề

Ở phía sau, tên đội trưởng Hắc Ngô Vệ bên phải bỗng lên tiếng: “Không cần giải thích với hắn, làm xong việc là được rồi.”

“Ừm.” Tên đội trưởng Hắc Ngô Vệ đối diện Lục Châu gật đầu rồi vung tay lên. Ba viên Mệnh Cách Chi Tâm lập tức bị hắc sắc cương khí cuốn tới.

Động tác của hắn quang minh chính đại, tốc độ không nhanh, hắn cố ý lấy Mệnh Cách Chi Tâm đi trước mặt mọi người.

Khi Mệnh Cách Chi Tâm trôi lơ lửng giữa không trung, Lục Châu đột nhiên phất tay áo. Ba viên Mệnh Cách Chi Tâm lập tức bay vèo vèo vào tay áo Lục Châu.

Hắc Ngô Vệ: “? ? ?”

Huyền Thành Tử, Mạc Hành Lộ, Từng Diễn: “? ? ?”

Lục Châu cất kỹ Mệnh Cách Chi Tâm rồi lạnh nhạt nói: “Ngươi nói không sai, trên đời này quả thật không có bình đẳng tuyệt đối.”

Không ai biết đằng sau lớp mặt nạ nặng nề kia là biểu tình gì, nhưng từ các khớp ngón tay đang nắm chặt trường kích của Hắc Ngô Vệ có thể nhìn ra hắn đang phát lực.

“Tạm biệt.”

Tên Hắc Ngô Vệ nâng tay lên, một đạo hắc sắc chưởng ấn đánh về phía Lục Châu.

Sáu tên Hắc Ngô Vệ đều lặng lẽ chờ vị lão nhân này bị đánh thành bã vụn. Mấy ngàn tu hành giả nín thở nhìn hắc sắc chưởng ấn, có người tiếc hận, có người lặng lẽ lắc đầu thở dài.

Vụt ——

Thân ảnh Lục Châu đột nhiên nhoáng lên, xuất hiện trước mặt tên đội trưởng Hắc Ngô Vệ, đánh vào lồng ngực hắn một chưởng. Ầm!!

Tên đội trưởng Hắc Ngô Vệ bị đánh trở tay không kịp, lồng ngực hõm vào, lưng phù lên, hắn phun máu bay về sau mấy trăm mét.

“Đội trưởng!”

Một tên Hắc Ngô Vệ khác đứng bên trái lập tức vọt đến đỡ lấy tên đội trưởng, dù vậy lực lượng chấn động vẫn khiến cả hai bị đẩy lùi về sau thêm mấy mét mới có thể đứng vững.

Trong mắt tên Hắc Ngô Vệ hiện lên vẻ kinh ngạc vạn phần, mà so với hắn, đám người Mạc Hành Lộ, Huyền Thành Tử và Từng Diễn lại còn kinh hãi hơn nhiều.

Trong lòng bọn hắn đột nhiên xuất hiện một nghi vấn —— lão nhân kia là ai? Vì sao lại lợi hại như vậy? Đã lợi hại còn khiêm tốn phân rõ phải trái với bọn hắn làm cái gì?

Một chưởng mà thôi, chỉ là món khai vị. Lục Châu biết rõ muốn lấy một địch sáu là rất khó. Lãng phí thẻ Một Kích Chí Mạng bản cường hoá vào đám người này sẽ rất đáng tiếc.

Lục Châu nhớ lại trên thư tịch có ghi, Mệnh Cung là nơi khảm Mệnh Cách vào, nếu huỷ đi Mệnh Cung thì Mệnh Cách cũng sẽ bị huỷ theo.

Sáu tên Hắc Ngô Vệ lập tức dàn thành một hàng ngang. Tên đội trưởng bên trái nhẫn nhịn đau đớn trên ngực, gằn giọng nói: “Các hạ là?”

“Lão phu là ai không quan trọng, lão phu chỉ muốn lấy Mệnh Cách Chi Tâm.”

“Hắc Ngô Vệ phụng mệnh làm việc, các hạ cần gì phải khó xử chúng ta?”

“Hay cho một câu khó xử. Sao lúc các ngươi khó xử lão phu lại không nói ra câu này?” Lục Châu khinh thường lắc đầu.

Tên đội trưởng Hắc Ngô Vệ rốt cuộc cũng nhượng bộ. “Ba viên Mệnh Cách Chi Tâm, lưu lại cho các hạ một viên, Hắc Ngô Vệ mang đi hai viên, thấy thế nào?”

Lục Châu lắc đầu.

Tên đội trưởng Hắc Ngô Vệ lại nói tiếp: “Thực lực của các hạ hẳn là khai năm Mệnh Cách, những viên Mệnh Cách thú sơ đẳng này đâu có tác dụng gì với ngài.”

Mấy ngàn tu hành giả có mặt tròn mắt nhìn cảnh tượng này. Huyền Thành Tử, Mạc Hành Lộ và Từng Diễn chỉ hận không thể tự tát mình một cái… Ngay cả Hắc Ngô Vệ cũng phải nhún nhường lão nhân này, vậy mà bọn hắn vừa rồi còn muốn chiếm tiện nghi của người ta.

“Lão phu đã nói, lão phu phải lấy đi cả ba viên Mệnh Cách Chi Tâm.” Lục Châu nói.

Âm thanh năng lượng cộng hưởng vang lên, sáu tên Hắc Ngô Vệ đồng thời gọi ra pháp thân trước mặt mọi người: hai tên bốn Mệnh Cách, bốn tên ba Mệnh Cách.

“Chúng ta không muốn khai chiến, các hạ cần gì phải đem tính mạng đám người này ra đặt cược?” Hắc Ngô Vệ nói.

A? Mấy ngàn tu hành giả đồng loạt lui lại. Sắc mặt ai nấy đều rất khó coi.

Lục Châu lắc đầu đáp: “Bọn hắn sống hay chết thì liên quan gì đến lão phu?”

“. . .”

Tâm tình ba người Huyền Thành Tử, Mạc Hành Lộ và Từng Diễn chìm vào đáy cốc. Bất kể là bên nào thắng, tam đại tông môn bọn hắn đều không có quả ngon để ăn. Đúng là nghiệp chướng mà!

Sáu tên Hắc Ngô Vệ, sáu toà pháp thân Thiên Giới Bà Sa… loại lực lượng này đã đủ để càn quét cả kim liên giới và hồng liên giới. Cũng may nội bộ Hắc Tháp nghị hội tồn tại rất nhiều mâu thuẫn nên phiền phức không lớn.

“Các hạ muốn cùng Hắc Tháp nghị hội là địch?” Hắc Ngô Vệ gằn giọng nói.

Lục Châu thản nhiên đáp: “Ngươi không dám loạn khai sát giới là sợ bị phạt đúng không?”

“Hả?” Hắc Ngô Vệ cả kinh.

“Ba viên Mệnh Cách Chi Tâm này đã là vật trong túi lão phu, các ngươi cho rằng chỉ dựa vào sáu người các ngươi cũng có thể lấy lại được?”

Trong lòng Lục Châu đang tính toán thực lực đôi bên, đối phương có tổng cộng hai mươi Mệnh Cách, dùng thẻ Một Kích Chí Mạng bản cường hoá chỉ diệt được năm Mệnh Cách, Thái Huyền chi lực không đủ để xử lý mười lăm Mệnh Cách còn lại… Thôi, trước cứ hù doạ bọn hắn đã rồi tính.

“Hắc Tháp nghị hội làm như vậy là đang bảo vệ hồng liên giới.” Hắc Ngô Vệ bào chữa.

“Sống chết có số, phú quý do trời. Ngươi thử hỏi bọn hắn xem có đồng ý để các ngươi bảo hộ không?” Lục Châu chỉ về phía mấy ngàn tu hành giả đang len lén lùi ra xa.

“. . .”

“Hồng liên giới không có năng lực chống cự lại tai nạn này, chỉ mấy con Mệnh Cách thú cấp thấp đã khiến các ngươi chật vật như thế, nếu gặp phải thú vương…”

“Đủ rồi.” Lục Châu đưa tay ngắt lời hắn. “Lời này lão phu nghe chán rồi.”

Hắc Ngô Vệ đưa mắt nhìn nhau. Mới gặp lần đầu tiên đã bảo nghe chán là thế nào?

“Vậy thì đừng trách bọn ta không khách khí. Bày trận!” Thân ảnh sáu tên Hắc Ngô Vệ bỗng loé lên, vây Lục Châu vào giữa. Bọn hắn tin rằng sáu đánh một sẽ có hy vọng thủ thắng rất lớn.

Lục Châu nhíu mày: “Lão phu thành toàn cho các ngươi.”

Thân ảnh nhoáng lên, Lục Châu xuất hiện phía sau lưng một tên Hắc Ngô Vệ rồi tung chưởng. Tên Hắc Ngô Vệ lập tức chạy trốn, nhưng hắn không ngờ Lục Châu đã sớm dự đoán được hướng chạy, tiếp tục đuổi theo đánh thêm chưởng nữa.

“Tiểu Ngũ!!”
Chương 1114 Vô đề

Tên Hắc Ngô Vệ bị lam chưởng đánh ầm ầm vào lưng, miệng phun máu tươi ngã nhào xuống.

[Ting — đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 6.000 điểm công đức.]

Chỉ giết Mệnh Cách thì không thoả đáng, bây giờ không phải lúc thu hoạch điểm công đức, mà Thái Huyền chi lực thì lại có hạn.

Mạc Hành Lộ nhìn thấy lam quang kia, lập tức giật mình hô lên: “Là hắn!!”

“Ai cơ?”

“Chính là vị lão tiền bối đã giết Dư Trần Thù.”

“Vậy mà là hắn?!” Trên mặt Huyền Thành Tử tràn đầy vẻ không thể tin nổi.

Khi giết Dư Trần Thù, lão tiền bối chỉ mới là thập diệp, nay chưa đến một năm mà người ta đã có thực lực lấy một địch sáu Hắc Ngô Vệ?

Trên mặt tên Hắc Ngô Vệ bị diệt một Mệnh Cách tràn đầy hoảng hốt, hai tên đội trưởng lập tức huy động trường kích, hắc sắc cương khí vờn quanh mũi kích.

“Pháp thân.”

Một tên Hắc Ngô Vệ đứng phía tây gọi ra pháp thân, hắc sắc tinh bàn xạ kích ra hai đạo cương ấn quang trụ bắn về phía Lục Châu.

Lục Châu lắc mình né tránh. Lực lượng viên Mệnh Cách thứ tư khi sử dụng sẽ có tốc độ nhanh đến mức chẳng khác nào biến mất tại chỗ.

“Người đâu rồi?”

“Cẩn thận!”

Trong chớp mắt, Lục Châu đã xuất hiện sau lưng một tên Hắc Ngô Vệ, năm ngón tay đánh ra Ma Đà Thủ Ấn chế trụ pháp thân Thiên Giới Bà Sa, chưởng đao nở rộ lam quang đánh về phía Mệnh Cung với tốc độ cực hạn.

“Khôngggg!!!!”

Xoẹt!

Chưởng đao của Lục Châu bổ đôi toà Mệnh Cung, pháp thân Thiên Giới Bà Sa lập tức bị trọng thương, ba viên Mệnh Cách trên Tinh Bàn trở nên ảm đạm.

Tuy không thu hoạch được điểm công đức nhưng sự thật đã chứng minh, chém giết Mệnh Cung có thể trực tiếp huỷ diệt Mệnh Cách. Không có pháp thân, vị Hắc Ngô Vệ trước mặt lập tức biến thành con cừu non nhỏ yếu.

Cùng lúc đó, Hắc Ngô Vệ từ bốn phía đánh tới.

Dưới chân Lục Châu xuất hiện lam liên, liên hoa nở rộ, lực lượng lam liên mênh mông cuồn cuộn ập về phía đám Hắc Ngô Vệ.

Phanh phanh phanh!

Năm tên Hắc Ngô Vệ vừa bị đánh bay, thân hình đột nhiên tiêu thất giữa không trung.

Lục Châu thuận thế vươn tay đánh một kích vào lồng ngực tên Hắc Ngô Vệ đã không còn pháp thân. Hắn chỉ kịp há to miệng, không kịp phát ra âm thanh nào đã rơi thẳng xuống sơn mạch bên dưới.

[Ting — đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 8.000 điểm công đức, địa giới thưởng thêm 2.000 điểm.]

. . .

Lục Châu không hề buông lỏng cảnh giác, đưa mắt nhìn bốn phía nhưng không hề thấy bóng dáng tên Hắc Ngô Vệ nào.

Đây là bí pháp gì? Ẩn thân pháp?

Trong lòng Lục Châu không khỏi kinh ngạc nhưng trên mặt vẫn thong dong, đề phòng biến cố xuất hiện. Thái Huyền chi lực đã đánh ra ba lần, hao tổn hết một nửa, có thể thấy kiến thức của hắn về chiến đấu cấp bậc Thiên Giới Bà Sa vẫn chưa đủ.

Thư tịch Nhan Chân Lạc cho vốn là thường thức cơ bản, những bí pháp cao giai đặc thù sao có thể tuỳ tiện cho người khác xem.

Lục Châu sử dụng thính lực thần thông, phạm vi bao trùm phương viên ngàn mét, nhất cử nhất động của đám người tam tông đều lọt vào tai hắn.

Lục Châu quay đầu nhìn mấy người Huyền Thành Tử. Thấy vậy bọn hắn lập tức quỳ bái.

“Lão tiên sinh thứ tội!” Mấy ngàn người đồng loạt quỳ xuống.

Thịch, thịch, thịch,…

Tiếng tim đập?

Lục Châu quay đầu nhìn về phương bắc. Hắc Ngô Vệ chính là đến từ phương bắc. Lục Châu nghiêng tai lắng nghe. Sau đó tiếng tim đập đột ngột im bặt.

Lục Châu chắp tay sau lưng, trầm thấp nói: “Muốn chơi trò mèo vờn chuột với lão phu?”

Kim sắc chưởng ấn bay ra đánh về phía dãy núi có tiếng tim đập. Oanh!

Bốn tên Hắc Ngô Vệ đồng loạt xuất hiện kéo lấy tên Hắc Ngô Vệ vừa trúng chưởng chạy đi.

“Đi đâu?!”

Lục Châu đuổi theo với tốc độ càng khoa trương hơn. Có được năng lực của Đế Giang, Lục Châu cảm thấy tốc độ của Hắc Ngô Vệ có hơi chậm. Giống như trong mắt loài mèo, tốc độ của con người là vô cùng chậm chạp.

Đương nhiên chênh lệch giữa Lục Châu và Hắc Ngô Vệ không lớn như thế. Cao thủ với nhau, sai một ly đi một nghìn dặm. Chỉ trong chớp mắt Lục Châu đã đuổi tới rừng cây phía bắc.

Huyền Thành Tử, Mạc Hành Lộ và Từng Diễn đưa mắt nhìn nhau.

“Có nên đuổi theo không?” Mạc Hành Lộ hỏi.

“Đừng, vẫn nên đứng yên ở đây thì hơn.” Huyền Thành Tử nói, “Chúng ta chỉ là đám tôm tép, lỡ như đuổi theo bị thương thì…”

Các đệ tử xung quanh cũng gật đầu đồng ý. Cuộc chiến của thập diệp đã san bằng cả Thiên Luân hạp cốc, nói gì đến cuộc chiến Thiên Giới Bà Sa… người ta chỉ mới khởi động thôi!

“Vậy viên Mệnh Cách Chi Tâm…” Từng Diễn nuốt nước bọt, khó xử nói.

“Đến lúc này rồi mà còn để ý Mệnh Cách Chi Tâm? Ngươi tốt nhất nên nghĩ xem làm thế nào để giữ mạng lại đi…”

Ba người cúi đầu thở dài, ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ chờ đợi. Bọn họ đương nhiên có thể bỏ chạy, nhưng Thiên Giới Bà Sa phẫn nộ thì có chạy đằng trời. Chi bằng không chạy, ở lại còn có chút hy vọng sống. Hơn nữa người ta tuy là Thiên Giới Bà Sa nhưng lại rất thích nói đạo lý nha.

. . .

Trong quá trình truy đuổi, Lục Châu có chút do dự.

Theo dự đoán của Lục Châu, Hắc Ngô Vệ sẽ không yếu ớt như vậy. Đấu pháp của bọn hắn sợ đầu sợ đuôi, hao tổn một tên đồng bọn lại chỉ nghĩ đến chạy trốn. Trong lòng Lục Châu không khỏi buồn bực, đây thực sự là Hắc Ngô Vệ cường đại đến từ Hắc Tháp nghị hội sao?

Ông ——

Trên đường truy đuổi, phía đông Đông Lâm sơn mạch đột nhiên xuất hiện hai toà kim sắc pháp thân. Một toà kim liên thập diệp có liên toạ, mười mảnh liên diệp xoay tròn, trên mỗi liên diệp đều xuất hiện Kim Diễm rực rỡ.

Toà pháp thân còn lại cũng là thập diệp kim sắc, dáng vẻ lãnh khốc nhưng lại không có liên toạ, mười mảnh liên diệp xoay chung quanh pháp thân cực kỳ chỉnh tề như mười mặt trăng xoay quanh Địa Cầu…

“Tấn thăng thập diệp rồi?” Lục Châu vừa nhìn đã hiểu rõ.

Năm tên Hắc Ngô Vệ chợt dừng lại, sau đó đột ngột thay đổi phương hướng bay về phía hai toà pháp thân thập diệp kia.

Thấy cảnh này, Lục Châu khẽ nhíu mày. “Dám động đến đồ nhi của lão phu?”

Lực lượng viên Mệnh Cách thứ tư được điều động, quanh thân Lục Châu xuất hiện một tầng kim hoả… Đây là năng lực của Đế Giang. Ngay sau đó, Lục Châu xuất hiện sau lưng năm tên Hắc Ngô Vệ, tung ra một chưởng.
Chương 1115 Vô đề

Năm tên Hắc Ngô Vệ đang sóng vai phi hành đột nhiên xoay người, năm cánh tay nối liền thành một đường thẳng, thân ảnh cả năm người loé lên rồi lại biến mất.

Chưởng ấn của Lục Châu chụp vào khoảng không.

Hả? Đây rốt cuộc là chiêu gì?

Lục Châu quay đầu nhìn lại, các đồ đệ vẫn bình yên vô sự. Lúc này hắn nhìn thấy Tư Vô Nhai cưỡi trên lưng Đế Giang bay về phía mình.

Lục Châu truyền âm nói: “Đừng lại đây.” Đám Hắc Ngô Vệ hẳn là đang ẩn thân không xa, một khi đồ đệ bị bắt làm con tin thì không dễ xử lý.

Nghe sư phụ nói, Tư Vô Nhai và Đế Giang lăng không dừng lại, đứng cách Lục Châu hơn ngàn mét, truyền âm hỏi: “Sư phụ, bọn hắn là ai?”

“Hắc Ngô Vệ, đều là Thiên Giới Bà Sa.”

Về phương diện này Tư Vô Nhai lý trí hơn nhiều. Hắn bay lên cao quát sát đại địa rồi truyền âm nói: “Sư phụ, người bay về hướng bắc đi, bọn hắn nhất định đến từ phương bắc.”

“Không được, nếu bọn hắn giở trò, các ngươi sẽ gặp nguy hiểm.” Lục Châu nói, sau đó thi triển thính lực thần thông.

Lần này không còn tiếng tim đập, bốn phía cực kỳ yên tĩnh.

Lục Châu chậm rãi đi về phía rừng cây, cứ đi được vài mét sẽ dừng lại lắng nghe và quan sát một lần.

“Lão phu cho các ngươi cơ hội, các ngươi không quý trọng, lại muốn khiêu khích lão phu…”

Lục Châu thu hồi thính lực thần thông để tiết kiệm Thái Huyền chi lực. Hắn muốn dùng tu vi để cảm giác động tĩnh xung quanh.

Lúc này, phía trước chợt truyền đến âm thanh ——

“Lão tiên sinh cần gì phải hùng hổ doạ người?”

Lục Châu tung chưởng. Vù! Chưởng ấn đánh vào thân cây đại thụ, đại thụ lập tức hoá thành bã vụn nhưng không có lấy một bóng người.

“Ba viên Mệnh Cách Chi Tâm này bọn ta để lại, chúng ta xoá bỏ chuyện này có được không? Trước đây đã mạo phạm, nhóm chúng ta tổn thất một người, xem như là đền tội. Lão tiên sinh thấy thế nào?”

Rất thức thời. Lục Châu vừa quan sát vừa suy tư. Dừng lại tại đây cũng là lựa chọn không tồi…

Nhưng đúng lúc này từ một mảnh rừng ở phía bắc đột nhiên truyền tới giọng nói âm lãnh:

“Giết hắn, nếu không các ngươi sẽ chết.”

“Vũ… Vũ đại nhân?!”

Vũ đại nhân? Người mà Hắc Ngô Vệ cũng phải dùng kính ngữ, chẳng lẽ là Thẩm Phán Giả?

Lần này lão phu chơi lớn rồi… Bây giờ trốn còn kịp không?

“Vâng.”

Giọng nói kia phảng phất như tới từ địa ngục, từ một nơi xa thăm thẳm, có thể thấy Vũ đại nhân này ẩn nấp ở một chỗ xa xôi, thậm khí còn khinh thường không muốn tự mình ra tay với Lục Châu.

Bầu trời đột nhiên tối sầm lại, sấm sét cuồng phong nổi lên.

Lục Châu tung người bay lên cao, rốt cuộc nhìn thấy một màn kinh người. Tại năm phương hướng trong thung lũng cắm năm cây cờ màu đen tung bay trong gió, mỗi cây cao tới trăm trượng bao phủ phương viên mấy chục dặm.

“Trận kỳ?”

Hắc sắc trận kỳ cao trăm trượng trông vô cùng quỷ dị. Ngay sau đó, năm trận kỳ bắn ra năm đạo hắc sắc kiếm cương khổng lồ tựa như năm toà pháo đài bắn ra tia laze, không gì không phá được.

Năm tên Hắc Ngô Vệ đứng phía sau năm trận kỳ, tay cầm trường kích phát ra âm thanh cộng hưởng.

Khi năm đạo hắc sắc kiếm cương dồn đến trước mặt, Lục Châu nâng tay, Vị Danh Thuẫn xuất hiện tạo thành đồ án Thái Cực Âm Dương chắn ở phía trước.

Ầm!

Lục Châu bị chấn bay lùi mấy trăm mét. Năm đạo hắc sắc cương ấn vẫn ghim trên Vị Danh Thuẫn khiến khí huyết toàn thân Lục Châu cuồn cuộn.

“Lão phu đã xem nhẹ các ngươi.”

Thái Huyền chi lực! Oanh! Năm tia kiếm cương bị Vị Danh Thuẫn triệt tiêu. Năm trận kỳ tung bay trong gió lại phát ra âm thanh ông ông, hắc sắc kiếm cương tiếp tục hình thành rồi đánh tới.

Đây chính là thực lực của Hắc Ngô Vệ?

Lục Châu không lui mà tiến, thân ảnh loé lên xuất hiện ở phía trước, tránh thoát đám hắc sắc kiếm cương. Nhưng dưới sự khống chế của trận kỳ, hắc sắc kiếm cương lại không ngừng xuất hiện, uy lực càng lúc càng mạnh.

Vị Danh Thuẫn ngăn ở phía trước như một cây dù, kiếm cương bị Vị Danh Thuẫn bức lui, Lục Châu thừa cơ tiến lên, gọi ra kim sắc tinh bàn bắn ra năm đạo hoả cương quang trụ.

Phanh phanh phanh phanh phanh!

Năm tên Hắc Ngô Vệ đặt hai tay lên trận kỳ, gọi ra pháp thân Thiên Giới Bà Sa truyền năng lượng, hắc sắc kiếm cương xuất hiện không ngừng nghỉ mài mòn năm đạo hoả cương quang trụ đến không còn gì, sau đó tiếp tục tấn công về phía Lục Châu.

Hiện tại Lục Châu đã bị nguy hiểm bao trùm. Một khi Thái Huyền chi lực dùng hết thì hắn xong đời.

“Kết Định Ấn. Lục Hợp Đạo Ấn.”

Kiếm cương bắn tới bị văng ngược ra, Lục Châu tiếp tục tiến về phía trước. Lần này năm tên Hắc Ngô Vệ ném trường kích vào trận kỳ.

Trường kích xoay tròn quanh trận kỳ, năm thanh trường kích toả ra hắc quang nhàn nhạt. Được trận kỳ gia trì năng lượng, năm thanh trường kích xuyên thủng hư không công phá về phía Lục Châu.

Cùng lúc đó, hắc sắc kiếm cương xuất hiện đầy trời phụ trợ cho năm thanh trường kích.

Trong thời khắc nguy cấp, Tư Vô Nhai truyền âm nói: “Sư phụ, Hải Hồn Châu!”

Nghe được lời nhắc nhở, Lục Châu lấy Hải Hồn Châu ra thôi động nguyên khí.

Lấy Hải Hồn Châu làm trung tâm, nhiệt độ trong phương viên ngàn mét đột nhiên giảm xuống. Tuyệt Đối Linh Độ!

Toàn bộ năng lượng trong khu vực đều bị băng phong đông cứng lại, hắc sắc kiếm cương cũng hoàn toàn đóng băng, năm cây trận kỳ biến thành băng điêu.

Năm tên Hắc Ngô Vệ lập tức đồng thanh hô: “Rút.”

“Muốn đi? Muộn rồi.”

Không có hắc sắc kiếm cương ngăn cản, Lục Châu như cá gặp nước, toàn thân loé lên rồi xuất hiện bên cạnh một tên Hắc Ngô Vệ, tung ra chưởng ấn.

“Cản.”

Trên bộ khôi giáp của Hắc Ngô Vệ có đạo văn bừng sáng lên, hắc sắc tinh bàn xuất hiện trước ngực.

“Ngươi cản không được!”

Chưởng ấn mang theo Thái Huyền chi lực hùng hồn đánh tới.

“A ——”

Tinh Bàn trước ngực Hắc Ngô Vệ co lại, dung nhập vào trong cơ thể.

[Ting — đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 6.000 điểm công đức.]

Đám Hắc Ngô Vệ còn lại thấy vậy lập tức từ bốn phía đánh tới.

Lam liên nở rộ, Thái Huyền chi lực lại lần nữa bức lui bốn tên Hắc Ngô Vệ, bốn tên lập tức bị đánh bay ra ngoài. Cảnh này giống hệt lúc Lục Châu đánh giết tên Hắc Ngô Vệ đầu tiên ở Đông Lâm sơn mạch.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom