• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện (3 Viewers)

  • Chương 1096-1100

Chương 1096 Vô đề

“Hắn vừa bước vào con đường tu hành, mọi chuyện xem như thuận lợi, việc còn lại phải dựa vào bản thân hắn.” Tư Vô Nhai nói.

Lục Châu gật đầu.

“Sư phụ, đồ nhi còn một việc muốn thỉnh giáo.”

“Nói đi.”

“Đồ nhi đang nghiên cứu việc khai Mệnh Cách. Cho đến giờ tu hành giả khai Mệnh Cách đều phải dựa vào liên toạ, nếu vậy thì nhị sư huynh, tam sư huynh và bát sư đệ phải làm sao đây?”

Bọn họ không có kim liên, làm sao khai Mệnh Cách?

Lục Châu vuốt râu suy tư, trầm mặc một lát mới mở miệng: “Liên toạ đã trảm, không thể nghịch chuyển. Vi sư sẽ nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề này. Các ngươi lui xuống trước đi.”

“Vâng.”

Tư Vô Nhai và Tiểu Diên Nhi đồng thời khom người rời đi. Đế Giang quả nhiên lẽo đẽo theo sau.

Tiểu Diên Nhi kinh ngạc nói: “Thất sư huynh, nó đi theo huynh kìa.”

Đế Giang lúc này trông ngoan ngoãn như thú cưng nuôi trong nhà.

“Khí tức Thái Hư?” Tư Vô Nhai chợt nhớ tới lúc ở trên Không Liễn từng nghe Lục Ly bảo trên người mình có khí tức Thái Hư. Bốn chữ này hắn vẫn luôn nhớ kỹ. Khi Đế Giang đi đến bên người hắn ngửi ngửi, Tư Vô Nhai đã nghĩ tới điều này.

Chẳng lẽ chỉ có mình hắn có khí tức Thái Hư nên Đế Giang không chọn tiểu sư muội?

“Thất sư huynh, khí tức Thái Hư là cái gì?”

“Không có gì đâu. Chúng ta đi thôi.”

Tiểu Diên Nhi nhìn Đế Giang ngoan ngoãn đi theo sau lưng Tư Vô Nhai, không khỏi lầm bầm mấy tiếng: “Hừ, không phải chỉ chê mày nhỏ thôi sao. Mày nhỏ thiệt mà!”

Đế Giang: “? ? ?”

. . .

Còn lại một mình trong đại điện, Lục Châu không tiến vào trạng thái lĩnh hội Thiên thư mà nhớ tới lời Nhan Chân Lạc nói. Mệnh Cách Chi Tâm có thể sử dụng hai lần, điều kiện tiên quyết là chịu bỏ ra 1.000 năm tuổi thọ. Chỉ là có mấy người nguyện ý bỏ ra đại giới như thế? Ngàn năm đó đã đủ để bọn hắn tìm được một viên Mệnh Cách Chi Tâm mới.

Lục Châu lấy Mệnh Cách Chi Tâm của Đế Giang ra, đối chiếu với bản đồ Mệnh Cách…

“Ẩn ngọc Cách, thiên về điều tức công pháp. Củng mệnh Cách, thiên về gia tăng lực phòng ngự cho Mệnh Bàn…”

“Thừa phong phá lãng Cách? Mệnh Cách thiên về tốc độ!”

Tìm được rồi.

Lục Châu gọi ra pháp thân cỡ nhỏ, chợt nhớ tới trong thư tịch có nói, có thể gọi ra từng bộ phận riêng biệt… Lục Châu bắt đầu thử nghiệm chỉ gọi ra toà kim liên.

Một lần… không thành công.

Hai lần… vẫn không thành công.

Rốt cuộc đến lần thứ mười Lục Châu mới thành công gọi ra liên toạ. Liên toạ hiện ra rõ ràng, có thể quan sát Mệnh Cung và Mệnh Bàn thoải mái. Vậy mà trước đó hắn còn phải đi đường vòng, có lúc còn biến lớn pháp thân để nhìn Mệnh Cung cho rõ.

Xấu hổ thật.

Lục Châu phát hiện muốn sử dụng riêng một bộ phận nào đó trên pháp thân cũng phải luyện tập không ngừng mới có thể sử dụng thuần thục. Thế là Lục Châu không vội vàng khai Mệnh Cách mà bắt đầu luyện tập phương pháp gọi ra từng phần pháp thân.

Quá trình này mất đến một ngày trời.

Trời chạng vạng tối.

Lục Châu gọi ra Tinh Bàn. Kim sắc Tinh Bàn toả quang mang rực rỡ, mặt trước là lực lượng Mệnh Cách, mặt sau là một tấm thuẫn.

Rốt cuộc cũng thuần thục phương pháp gọi ra từng phần pháp thân, việc còn lại chính là khai Mệnh Cách thứ tư.

Lục Châu thu hồi Tinh Bàn, gọi ra liên toạ. Sau đó xem xét bảng Hệ thống ——

Tuổi thọ còn lại: 961.423 ngày (tương đương 2.634 năm, tuổi thọ nghịch chuyển: 110 năm)

“Hai ngàn sáu trăm năm, bỏ ra một ngàn năm trăm năm…”

Nhìn lại Thẻ Nghịch Chuyển còn 77 tấm, Lục Châu quyết định sử dụng hết. Trong Dưỡng Sinh điện lập tức ngập tràn sinh cơ.

. . .

Cùng lúc đó, bốn vị trưởng lão đứng gần đó ngẩng đầu nhìn thấy một màn này.

Hạ Trường Thu, Kỷ Phong Hành và Vu Vu đang đi tới cũng kinh ngạc ngẩng đầu.

“Bốn vị trưởng lão, đây là…” Hạ Trường Thu chỉ vào bầu trời Dưỡng Sinh điện, tò mò hỏi.

Phan Ly Thiên cười nói: “Các chủ đang tu hành, người không có phận sự chớ nên tới gần.”

“Ta hiểu. Ta đi thông báo cho đội ngũ tuần tra.” Hạ Trường Thu gật đầu.

“Làm phiền.”

Ba người Thiên Liễu Quan vừa rời đi, Phan Ly Thiên lập tức quay sang nói với ba vị trưởng lão còn lại: “Lão hủ có việc gấp, xin lỗi không tiếp các vị được.”

“Thôi đừng có giả bộ nữa lão Phan, ngươi vừa vểnh mông ta đã biết ngươi muốn đánh rắm gì. Cùng đi thôi.” Lãnh La lườm hắn một cái, chắp tay đi về phía Dưỡng Sinh điện.

Trước đây ở Ma Thiên Các đã từng chiếm không ít tiện nghi kiểu này, hôm nay sao có thể bỏ lỡ. Thế là bốn vị trưởng lão lén lút kéo tới trước cổng Dưỡng sinh điện, không ngừng hấp thu đám sinh cơ còn thừa.

Đến sáng hôm sau, Lục Châu cuối cùng cũng đã dùng hết Thẻ Nghịch Chuyển.

Có lẽ do năng lượng có hạn nên mỗi lần Lục Châu chỉ dùng được mười tấm, thế nên muốn dùng hết cũng mất không ít thời gian.

“Rốt cuộc thì đây là lực lượng gì?” Lục Châu ngẩng đầu nhìn thiên không.

Sau khi dùng hết 77 tấm thẻ, tuổi thọ nghịch chuyển đã lên tới 236 năm. Có phải bây giờ lão phu trông rất anh tuấn không? Lục Châu tiện tay cầm lên một chiếc gương nhỏ.

Trong gương là một gương mặt ngũ quan rõ ràng góc cạnh, mái tóc đã chuyển thành màu đen, sâu trong đáy mắt ngập tràn vẻ bình tĩnh, tuy vậy trên trán vẫn còn nếp nhăn, hai bên tóc mai lốm đốm bạc.

“Không tệ.” Lục Châu hài lòng đánh giá bản thân. Có thể thấy khi còn trẻ lão phu cũng là một soái ca anh tuấn tiêu sái nha.

Con đường hồi xuân còn dài bát ngát, từ từ mà tiến vậy. Lục Châu vung tay, chiếc gương nhỏ bay trở về vị trí cũ.

Tiếp theo là khai Mệnh Cách. Nhìn vào vị trí Thừa phong phá lãng Cách trên Mệnh Cung, Lục Châu thầm cầu nguyện Mệnh Cách đừng hút đi tuổi thọ nghịch chuyển của hắn.

Không do dự nữa, Lục Châu nhấn mạnh Mệnh Cách Chi Tâm vào Mệnh Cung. Thừa phong phá lãng Cách tựa như một khối bánh kem bị nhấn lõm vào,

Mệnh Cung lập tức phát sáng.

Xoẹt ——

Nghiệp Hoả xuất hiện. Kim Diễm thiêu đốt Mệnh Cung như một chậu than nhưng không ảnh hưởng gì đến Lục Châu. Viên Mệnh Cách Chi Tâm từ từ chìm sâu vào.

Cùng lúc đó, Lục Châu cảm nhận được Mệnh Cung từ từ nở rộng.

“Hả? Lão phu có thể khai mười Mệnh Cách?” Trong lòng Lục Châu khẽ động.

Xoẹt xoẹt —— ——

Âm thanh xé rách vang lên, Lục Châu cảm giác đan điền khí hải như đang rạn nứt.

Trong quyển thư tịch của Nhan Chân Lạc có ghi, khi Mệnh Cung mở ra nhiều Mệnh Cách thì độ khó sẽ càng lúc càng tăng, cảm giác đau đớn cũng ngày càng nhiều.
Chương 1097 Vô đề

Khai Mệnh Cách chẳng khác nào dùng Mệnh Cách Chi Tâm điêu khắc vào trong Mệnh Cung, cảm giác đau đớn xuất hiện cũng không có gì lạ, đặc biệt không được lợi dụng nguyên khí để chống cự, nếu không sẽ làm ảnh hưởng đến hiệu quả của Mệnh Cách Chi Tâm.

Lục Châu ngồi xếp bằng, cơn đau này đối với hắn mà nói thì không thấm vào đâu, nhẫn nhịn một lát là được.

Quá trình kéo dài khoảng một canh giờ, rốt cuộc cảm giác đau đớn cũng biến mất.

“Mệnh Cách Chi Tâm…” Lục Châu quả quyết lấy viên Mệnh Cách Chi Tâm ra khỏi Mệnh Cung. Viên Mệnh Cách Chi Tâm lúc này vẫn hoàn hảo không chút tổn hại, năng lượng vẫn còn, sinh cơ đầy đủ.

Xoẹt ——

Khu vực Mệnh Cách vẫn lõm xuống theo hình Mệnh Cách Chi Tâm, bắt đầu hấp thu thọ mệnh…

- 100 ngày

- 200 ngày

- 200 ngày…

Thấy giá trị sinh mệnh không ngừng giảm xuống, Lục Châu yên lòng. Chỉ cần không rút ra tuổi thọ nghịch chuyển là được. Nếu không lão phu thật vất vả mới trẻ đi trăm tuổi lại hoá thành lão già thì tức chết.

Nghĩ tới đây, Lục Châu không khỏi hoài niệm thời còn đi học trên Địa Cầu, khi đó hắn được không ít nữ sinh theo đuổi… lúc đó là phiền não, mà bây giờ lại trở thành những ký ức đẹp.

Mệnh Cách hấp thu thọ mệnh tốn không ít thời gian. Lục Châu không chú ý đến Mệnh Cung nữa mà mặc niệm khẩu quyết, nhìn xem tình hình Lục Ly và lão bát thế nào.

Quang mang xanh thẳm bọc quanh mắt, hình ảnh xuất hiện ——

Đương Khang nằm dưới chân Chư Hồng Cộng ngáy o o, mà Chư Hồng Cộng ngồi ngay ngắn trên ghế, đối diện là Lục Ly.

“Ngươi có thể thuận lợi khai cửu diệp cũng là nhờ phương pháp trảm kim liên này.” Lục Ly nói.

“Đó là đương nhiên, khi sư phụ ta đưa ra phương pháp trảm liên, toàn bộ Đại Viêm đều phải bái phục.”

“Nhưng mà… không có kim liên, sau này làm cách nào để khai Mệnh Cách? Mệnh Cách cần phải có liên toạ.”

“Cửu diệp cũng không tệ. Ta hiện tại đã là vô địch ở hoàng liên giới, không cần trở về nữa. Ta dự định sẽ sống ở đây, cưới mấy nàng vợ xinh như hoa. À phải, ta cũng sẽ tìm vợ cho ông, chỉ cần ông muốn…” Chư Hồng Cộng nói.

Lục Ly nhíu mày. “Ngươi đã đáp ứng ta sẽ trở về.”

“Ở lại hoàng liên giới không tốt sao? Vì sao phải trở về? Chỉ cần chúng ta không tự tìm đường chết, ở nơi này chúng ta là lão đại. Nghiêm ngặt chấp hành kế hoạch nuôi nhốt sẽ không xuất hiện cự thú, sau này ta cũng không tấn thăng thập diệp làm gì, các đại năng hắc liên cũng không có cơ hội tìm thấy chúng ta.” Chư Hồng Cộng vui vẻ nói.

Chân mày Lục Ly càng nhíu chặt hơn. Chư Hồng Cộng lúc này như đã biến thành người khác.

Lục Ly không phải là chưa từng có suy nghĩ như vậy, con người đều là tục nhân, đổi lại là người khác thì cũng sẽ nghĩ như Chư Hồng Cộng thôi.

“Bây giờ ngươi chẳng qua là bị vị trí trước mắt làm cho choáng váng đầu óc.” Lục Ly lắc đầu.

“Ta rất tỉnh táo…” Chư Hồng Cộng đáp, “Các ngươi đều cho rằng ta là đồ ngốc, kỳ thực các ngươi mới ngốc đó. Cuộc sống như hoàng đế thế này không thoải mái sao? Hắc hắc, nơi này quả thực là thiên đường, ta thích nơi này!”

“Nhưng ngươi đã đáp ứng ta…”

“Ta đâu có nói là lúc nào.” Chư Hồng Cộng nhún vai.

“Ngươi không sợ sư phụ ngươi lo lắng, sẽ đi tìm ngươi?”

“Chuyện này…” Chư Hồng Cộng ngẩn ra, nghĩ ngợi một lát rồi mới nói:

“Hầy, sư phụ đối với ta ân trọng như núi, đại sư huynh, nhị sư huynh, thất sư huynh đều chẳng khác gì thân nhân ta. Phải tìm cơ hội đưa mọi người đến đây hưởng phúc mới được!”

Lục Ly: “? ? ?”

“Tiền bối? Sao mặt người tái nhợt vậy… mau mau uống miếng nước nè.” Chư Hồng Cộng đứng dậy rót nước.

“Không cần.” Lục Ly cao giọng nói, “Chư Hồng Cộng, số phận đã định sẵn ngươi sẽ không thể sống như hoàng đế ở chỗ này.”

“Ta đang sống như hoàng đế đây!” Chư Hồng Cộng nhún nhún vai, không hiểu Lục Ly đang nói gì.

Lục Ly: “. . .”

“Trên người ngươi có khí tức Thái Hư, Đương Khang khăng khăng một mực đi theo ngươi cũng là vì muốn được khí tức Thái Hư tẩm bổ mà trưởng thành, ngươi thật sự cho rằng vẻ ngoài anh tuấn tiêu sái của mình hấp dẫn được nó? Cuối cùng đến một ngày ngươi sẽ trở thành cường giả, phải thay mặt những con người thấp cổ bé họng đối phó với thiên địa rằng buộc, đối phó với các loại cấm khu… Đây là sứ mệnh của ngươi, cũng là tương lai của ngươi! Ngươi vĩnh viễn không thể tránh thoát!” Lục Ly nói luôn một tràng.

Chư Hồng Cộng hoàn toàn sửng sốt: “. . .”

Trong đại điện lâm vào yên tĩnh. Trầm mặc một lúc lâu, Chư Hồng Cộng mới lắc đầu nói: “Ta mặc kệ cái gì mà sứ mệnh, ta chỉ mưu cầu có thế này thôi.”

“Bùn nhão không trét được tường!” Lục Ly tức giận mắng.

“Ngươi không phải sư phụ ta. Ngoại trừ sư phụ, ai cũng đừng hòng quản ta!” Chư Hồng Cộng ngồi tựa vào ghế, hai chân bắt chéo rung rung đùi.

TO GAN!!!

Đột nhiên trong não hải Chư Hồng Cộng truyền đến một tiếng sấm khiến lông tóc toàn thân hắn dựng đứng. Tiếng sấm này vô cùng quen thuộc, hệt như lời răn dạy của sư phụ hắn ngày ngày nghe được trên Ma Thiên Các.

Toàn thân Chư Hồng Cộng run bắn, hắn lập tức quỳ phịch xuống đất, không ngừng lễ bái về phía cửa điện. “Sư phụ! Đồ nhi sai rồi! Đồ nhi sai rồi!!”

Lục Ly: “? ? ?”

Lục Ly ngơ ngác nhìn Chư Hồng Cộng dập đầu, trong lòng không khỏi toát ra một suy nghĩ, Chư Hồng Cộng đây là đang diễn kịch?

. . .

Cùng lúc đó.

Sau khi quát lên hai tiếng “To gan”, Thái Huyền chi lực trong cơ thể Lục Châu bỗng chốc cạn sạch.

Hình ảnh đứt đoạn. Tình hình trong Dưỡng Sinh điện vô cùng hỗn loạn, bàn ghế biến thành bã vụn, cột trụ rạn nứt, không còn nơi nào nguyên vẹn.

Bên ngoài đại điện, bốn vị trưởng lão Ma Thiên Các bay ngược ra sau, miệng phun máu.

“Lão Phan, đều là tại ngươi bày đầu… chọc cho Các chủ tức giận.”

“Không thể trách lão hủ nha… làm sao lão hủ ngờ được.”

Phịch phịch… Bốn người rơi xuống đất.

Hạ Trường Thu từ xa đi tới, vừa vuốt râu vừa kỳ quái hỏi: “Bốn vị trưởng lão đang làm gì thế?”

Bốn người lập tức đứng dậy, bày ra dáng vẻ cao nhân trấn định, ưỡn ngực nói: “Đây là một phương pháp tu hành đặc thù, ngươi không biết nhiều, nhìn không hiểu đâu.” Phan Ly Thiên mặt không đỏ tim không đập nói.
Chương 1098 Vô đề

“Chẳng trách…” Hạ Trường Thu chắp tay nói, “Phương thức tu hành kỳ lạ như vậy thật khiến ta mở rộng tầm mắt. Nếu có thể, ta cũng muốn cùng các vị…”

“Không thể.” Phan Ly Thiên quả quyết cự tuyệt.

“Thật có lỗi, đường đột rồi.” Hạ Trường Thu cũng biết mình yêu cầu quá phận. “Vừa rồi hình như ta nghe được tiếng quát, ở đây đã xảy ra chuyện gì thế?”

“Hạ quán chủ, ngươi nói nhiều quá.” Lãnh La quay đầu lại, mặt nạ màu bạc loé lên, giọng nói sắc như dao.

“Xin lỗi xin lỗi, ta đi ngay đây.”

Hạ Trường Thu cấp tốc rời đi, trong lòng thầm nghĩ, cao nhân đúng là cao nhân, phương thức tu hành cũng rất có phong cách. Nếu ta cũng có thể học tập thì tốt rồi.

Bốn vị trưởng lão Ma Thiên Các đưa mắt nhìn nhau rồi cùng nhìn về phía Dưỡng Sinh điện.

“Đi xem một chút.”

“Được.”

Lần trước cọ chút sinh cơ rất thuận lợi, được ích lợi không nhỏ, sao lần này Các chủ lại nổi trận lôi đình nhỉ?

Bốn vị trưởng lão dè dặt cẩn thận bước từng bước trên bậc thang dẫn vào Dưỡng Sinh điện, còn chưa tiến vào đã thấy bên trong là một mảnh hỗn loạn, đến cửa ra vào cũng què quặt không chịu nổi.

“Âm công của huynh trưởng thật mạnh…” Tả Ngọc Thư càng nhìn càng kinh hãi.

“Cũng may đại bộ phận âm công đánh ra đều tiến thẳng lên thiên không, có thể thấy Các chủ ra tay rất chừng mực, không muốn khiến chúng ta bị trọng thương.” Hoa Vô Đạo nhìn vết rạn dưới đất mà nói.

Bốn người lau đi máu tươi bên khoé miệng, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

“Đừng lo lắng. Cùng vào thỉnh tội thôi.” Phan Ly Thiên nói. Ba người còn lại cũng gật đầu.

Vừa định tiến vào, Lục Châu đã chắp tay sau lưng xuất hiện trước cửa đại điện. Thấy bốn người có vẻ chật vật bèn hỏi:

“Bốn vị trưởng lão làm sao thế?”

Bốn người sửng sốt đứng ngây ra tại chỗ.

Đây là ai? Các chủ đâu? Các chủ đâu phải nam tử trung niên đầy mị lực như vậy nha? Quần áo, khí thế, dáng đứng…

Không đúng! Đây là Các chủ mà!

Bốn người kinh ngạc vạn phần, lập tức nhớ lại luồng sinh cơ cuồn cuộn kéo dài từ tối qua đến tận sáng nay. Chẳng lẽ Các chủ đã luyện thành bí pháp cải lão hoàn đồng nào đó?

Việc này…

Bốn vị trưởng lão chẳng phải người trẻ tuổi thích hô to gọi nhỏ, không dám ra mặt chất vấn, bèn nhịn xuống nỗi kinh ngạc trong lòng. Phan Ly Thiên là người đầu tiên mở miệng nói:

“Xin Các chủ thứ tội.”

“Thứ tội?” Lục Châu nghi hoặc khó hiểu, trầm giọng nói: “Bốn vị trưởng lão bị ai gây thương tích? Thật là gan to bằng trời, trong hoàng thành Đại Đường vậy mà có người dám không coi bản toạ ra gì?”

Bốn vị trưởng lão đưa mắt nhìn nhau, thấy Các chủ không phải cố ý chỉnh mình, bọn họ len lén thở phào nhẹ nhõm. Thì ra là tự mình hiểu lầm.

“À, không có việc gì, không có việc gì… Bốn người chúng ta vừa mới luận bàn với nhau thôi.” Phan Ly Thiên xua tay nói.

“Vậy thì tốt… Bản toạ còn tưởng là có người dám khi nhục các vị trưởng lão.”

“Có Các chủ trấn thủ hoàng thành, cho dù đại năng Thiên Giới Bà Sa tới cũng không dám lỗ mãng. Xin Các chủ yên tâm.”

Lục Châu vuốt râu gật đầu. “Vậy thì tốt. Một canh giờ sau gọi người đến dọn dẹp Dưỡng Sinh điện.”

“Vâng.”

Nói xong bốn người xoay người rời đi. Các chủ không hề tức giận, ngược lại còn muốn xả giận thay cho bọn họ, thật là dễ chịu.

“Các chủ hình như còn trẻ tuổi hơn chúng ta.” Vừa rời khỏi Dưỡng Sinh điện, Phan Ly Thiên đã lên tiếng.

“Chẳng lẽ là một loại Dịch Dung Thuật nào đó?”

“Lão thân cảm thấy giống bí pháp hơn… Tốt hơn hết là đừng đoán, huynh trưởng càng ngày càng có mị lực.” Tả Ngọc Thư mơ màng nói.

“. . .”

Lục Châu trở lại Dưỡng Sinh điện, nhìn lướt qua cảnh tượng đổ nát trong phòng, không khỏi lắc đầu. Cũng may Thái Huyền chi lực văng lên không trung, nếu thật sự đánh chết bốn vị trưởng lão thì toi.

Ngồi xuống trước mặt liên toạ, Lục Châu quan sát Mệnh Cách. Mệnh Cách đã hấp thu xong 1.500 năm, xem ra không đến một canh giờ nữa quá trình khai Mệnh Cách sẽ hoàn thành.

“Mệnh Cách thứ tư mở ra thuận lợi hơn trong tưởng tượng, vậy viên Mệnh Cách thứ năm sẽ thế nào đây?” Lục Châu âm thầm suy nghĩ.

Lục Ly là năm Mệnh Cách, Nhan Chân Lạc là sáu Mệnh Cách. Tuy Nhan Chân Lạc không để lộ quá nhiều thông tin nhưng về cơ bản Lục Châu có thể đoán được thực lực tổng hợp của Hắc Tháp nghị hội. Trong Hắc Tháp nghị hội nhất định có cường giả tám Mệnh Cách trở lên.

“Hắc Ngô Vệ.”

Đây là lực lượng không thể không đề phòng. Nếu chỉ có ba người thì vẫn có thể dễ dàng đối phó, nhưng nếu là năm sáu người thì e là hơi phiền phức.

Chỉ dựa vào thực lực bản thân chung quy vẫn không đủ. Có lẽ đã đến lúc nên đốc thúc đồ đệ tu luyện rồi. Lão đại và lão nhị thì đơn giản, tốc độ tiến bộ rất nhanh. Chỉ có lão tam và lão ngũ là khiến hắn phải bận tâm.

“Hải Loa kế thừa năng lực của Lạc Tuyên, hẳn sẽ trở thành đồ đệ đầu tiên ngưng tụ pháp thân Thiên Giới Bà Sa. Đáng tiếc tuổi tác nó còn quá nhỏ, kinh nghiệm chiến đấu không đủ, căn cơ chưa vững…”

Lục Châu vừa suy tư xem sau này nên dạy dỗ đồ đệ thế nào, vừa chờ đợi Mệnh Cách thành công mở ra.

. . .

Tại hoàng liên giới.

Lục Ly mờ mịt nhìn Chư Hồng Cộng đang run rẩy dập đầu về phía cửa điện.

Một lúc lâu sau, Chư Hồng Cộng mới dừng lại, ngồi bệt dưới đất hít sâu mấy hơi, tay run run lau mồ hôi trên mặt. Thấy Lục Ly nghi hoặc nhìn mình, hắn lộ vẻ lúng túng.

Lục Ly nói: “Ngươi đúng là rất kính sợ sư phụ ngươi.”

Chư Hồng Cộng liếc mắt nhìn ra bên ngoài, bờ môi run run không nói một lời. Lục Ly thở dài một tiếng, ngồi xuống đối diện với hắn.

“Chúng ta tuy không phải sư đồ nhưng ít nhiều gì ta cũng đã từng dạy dỗ ngươi. Ngươi còn trẻ, rất nhiều chuyện chưa nghĩ được xa. Nếu thật sự có thể sống một đời nhàn nhã như vậy, ta cũng nguyện ý ở lại mảnh thiên địa này để hưởng phúc… Nhưng mà, sự thật không phải như thế.”

“Vì sao chứ?”

“Ta cũng không rõ lắm, chỉ nghe nói chuyện này có liên quan đến Thái Hư. Trên thượng tầng Hắc Tháp nghị hội có truyền ngôn rằng, hàng năm Thái Hư đều phái sứ giả đi khắp nơi tìm kiếm những đồ vật bị mất. Chư Hồng Cộng, ngươi nói thật cho ta biết, có phải ngươi đã từng đến Thái Hư?” Lục Ly hỏi.
Chương 1099 Vô đề

“Không có mà! Ta chỉ là một người bình thường, cha ta Chư Thiên Nguyên là một tu hành giả trung thực, mẹ ta… Phải nha, mẹ ta là ai nhỉ? Chẳng lẽ mẹ ta là đại năng Thái Hư, ta là truyền nhân của Thái Hư sao?” Chư Hồng Cộng vò đầu nói.

“. . .” Thể loại não bổ tư duy nhảy vọt kiểu này thật khó trò chuyện.

Lục Ly lại nói: “Ngày đó trên Không Liễn, người trẻ tuổi có đôi cánh màu vàng kim là thất sư huynh của ngươi?”

“Đúng vậy á, thì sao nào?”

“Trên người hắn cũng có khí tức Thái Hư…” Lục Ly trịnh trọng nói.

Chư Hồng Cộng cả kinh: “Chẳng lẽ thất sư huynh kỳ thực là huynh đệ ruột thịt đã thất lạc nhiều năm của ta?”

“. . .”

Lục Ly quả quyết từ bỏ trò chuyện với hắn, khẽ lắc đầu nhìn ra ngoài đại điện…

“Nếu ngươi muốn ở lại chỗ này hưởng phúc, vậy thì cứ ở lại. Ta sẽ nghĩ cách rời đi.” Lục Ly vứt lại một câu rồi đứng dậy.

“Chờ một chút.”

Chư Hồng Cộng đứng lên nói: “Ta đồng ý với ông được chưa? Ta chỉ đùa thôi mà… Nói thật, ta còn đang thấy nhớ các sư huynh đây, không biết bọn họ sống thế nào, ta ở đây hưởng phúc một mình trong khi bọn họ đang chịu khổ, lương tâm ta cũng không chịu nổi.”

Lục Ly gật đầu. “Sắp tới ngươi phục dụng trái tim sinh mệnh, chuyện của Hồng Giáo cứ giao cho ta, ngươi chuyên tâm tu luyện, tranh thủ trong vòng một năm đạt tới thập diệp. Đến lúc đó ngươi dẫn theo Hồng Giáo đánh giết Mệnh Cách thú, có thêm Mệnh Cách Chi Tâm của hải thú chi vương, ngươi sẽ trở thành cường giả Thiên Giới Bà Sa hai Mệnh Cách.”

Nói xong, Lục Ly xoay người rời đi.

Chư Hồng Cộng suy ngẫm lời Lục Ly rồi thở dài nói: “Hết cách, hoá ra ta mới là người được thượng thiên lựa chọn, muốn khiêm tốn cũng không được nha…”

Ủn ủn, ủn ủn…

Đương Khang từ dưới chân ghế chạy tới dụi dụi đầu vào chân hắn. Chư Hồng Cộng lại thở dài một tiếng.

“Khắp thiên hạ này, người hiểu ta nhất chỉ có ngươi!”

. . .

Cùng lúc đó, trong Dưỡng Sinh điện.

Sau một canh giờ hấp thu sinh mệnh, Mệnh Cung trong liên toạ rốt cuộc cũng bình ổn lại. Trên Mệnh Cung, vị trí của Thừa phong phá lãng Cách đã khảm nạm xong, toả hào quang rực rỡ.

Mệnh Cách thứ tư của Lục Châu rốt cuộc cũng hoàn thành. Hắn mở giao diện Hệ thống ra ——

Tuổi thọ còn lại: 642.628 ngày (tương đương 1760 năm, trong đó tuổi thọ nghịch chuyển: 236 năm)

Lục Châu hài lòng gật đầu. Hắn có thể cảm giác được rõ ràng tu vi trong đan điền khí hải đã gia tăng rất nhiều.

Một giây sau, Lục Châu xuất hiện trên nóc Dưỡng Sinh điện. Tốc độ vừa nhanh vừa nhẹ nhàng không một tiếng động, so ra còn nhanh hơn cả gió.

So với Dịch Nghiêu thì tốc độ hiện giờ của Lục Châu nhanh hơn nhiều. Chỉ là chiêu này phải kết hợp với đại thần thông thuật na di, tiêu hao nhiều hơn các chiêu số thông thường khác. Lực lượng Mệnh Cách cũng có hạn chế, nếu dùng hết cho tốc độ thì Lục Châu có thể na di khoảng mười sáu lần. Nhưng như vậy cũng đủ để hắn hài lòng.

Vù ——

Một thân ảnh chợt lao vụt qua. Lục Châu lập tức nhìn sang.

“Vu Chính Hải?”

Ngẫm nghĩ một thoáng, Lục Châu tự nhủ: “Bắt đầu từ ngươi đi… Vi sư phải tự mình đốc thúc các ngươi tu hành.”

Lục Châu không thi triển lực lượng Mệnh Cách mà chỉ sử dụng đại thần thông đuổi theo. Hắn phát hiện Vu Chính Hải một đường bay về phía tây, thân pháp và tốc độ đều là nhất lưu. Cửu diệp có thể đạt tới mức này đúng là cực kỳ khó lường.

Lục Châu đuổi theo Vu Chính Hải đến tường thành phía tây.

“Hắn định làm gì?”

Thường ngày Lục Châu rất ít khi quan tâm đến việc sinh hoạt của các đồ đệ. Hôm nay tâm tình không tệ nên mới có hứng thú nhìn xem. Có Tử Lưu Ly bên người, Lục Châu không hề lo lắng mình sẽ bị phát hiện.

Trên tháp lâu, Vu Chính Hải đứng chắp tay sau lưng đón gió, hoàn toàn không biết sư phụ đang đứng trong một góc quan sát mình.

Đúng lúc này, một thân ảnh mặc trường bào xám từ xa vọt tới, lấp loé trên tường thành. Người kia dừng lại trước mặt Vu Chính Hải nói: “Đại tiên sinh…”

“Ngươi rất đúng hẹn.”

“Được gặp mặt đại tiên sinh, ta đương nhiên phải đến… Không biết chuyện lần trước ta nói đại tiên sinh đã nghĩ đến đâu rồi?”

Vu Chính Hải thản nhiên đáp: “Nếu ngươi muốn gia nhập Ma Thiên Các thì có thể trực tiếp đến tìm gia sư. Ánh mắt lão nhân gia người rất tinh tường, nhìn người không sai một chút nào.”

“Đại tiên sinh không có quyền quyết định việc này?”

“Không phải là không có, mà là… không cần thiết.” Vu Chính Hải nói.

“Hả?”

“Ngươi chỉ là cửu diệp, ở Ma Thiên Các chẳng thấm vào đâu. Hơn nữa ta chỉ mới quen biết ngươi mấy ngày, đao pháp của ngươi cũng tạm được, nhưng muốn vào Ma Thiên Các thì vẫn còn kém xa lắm.”

“. . .” Trương Tưởng Tưởng nhất thời nghẹn lời.

Ánh nắng chiều tà đẹp vô hạn rọi vào mặt hai người. Vu Chính Hải híp mắt nhìn về phía chân trời, không khỏi thở dài: “Ngươi trở về đi, sau này hãy cân nhắc hiệu lực cho Đại Đường.”

“Không không không, đại tiên sinh, ngươi hiểu lầm một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Ta không phải là cửu diệp thông thường…” Vừa nói Trương Tưởng Tưởng vừa bộc phát quyền cương và đao cương đánh vào mặt Vu Chính Hải.

Biến hoá đột nhiên xuất hiện khiến Vu Chính Hải kinh ngạc, nhưng hắn là kẻ quanh năm chiến đấu sinh tử, phản ứng trước nguy hiểm rất nhạy bén và thái độ khi đối mặt với nguy hiểm cũng rất thong dong.

Đại Huyền Thiên Chưởng đánh ra không ngừng ngăn trở từng đạo đao cương và quyền cương. Thế công cương mãnh ngay lập tức bị Vu Chính Hải dập tắt.

“Cũng chỉ có thế.” Vu Chính Hải mỉm cười.

“Có gan thì theo ta.”

Phép khích tướng? Lục Châu nhíu mày nghĩ. Kẻ này rõ ràng muốn dẫn dụ Vu Chính Hải đi cùng hắn, vì nếu đánh nhau trong hoàng thành sẽ khiến nhiều cao thủ khác chú ý mà chạy tới.

Tên Trương Tưởng Tưởng này là người thông minh, e là có che giấu quỷ kế.

Vu Chính Hải cười nói: “Muốn dẫn dụ ta ra ngoài? Vậy thì thoả mãn ngươi.” Nói xong hắn tung người bay theo đối phương.

Lục Châu nhíu mày, Vu Chính Hải làm Giáo chủ U Minh Giáo nhiều năm nay mà sao lại thiếu ổn trọng như vậy? Suy nghĩ một chút, Lục Châu lại lắc đầu. Không nên coi thường đồ đệ, hẳn là Vu Chính Hải có át chủ bài, hắn không phải là người ngu xuẩn như vậy.

Lục Châu vừa định đuổi theo thì phía trước bỗng xuất hiện một bóng người đứng ngay vị trí Vu Chính Hải vừa rời đi. Đây rõ ràng là nhị đồ đệ Ngu Thượng Nhung.
Chương 1100 Vô đề

Ngu Thượng Nhung khoanh tay trước ngực, lưng đeo Trường Sinh Kiếm đứng đón gió, trường bào tung bay. Hắn mỉm cười lắc đầu.

“Một tên thập diệp ẩn giấu tu vi mà thôi, huynh đi tìm Nhiếp Thanh Vân luận bàn còn thú vị hơn.”

Lục Châu: “. . .”

Lão phu quả thật là đã lo lắng dư thừa.

Thân ảnh Ngu Thượng Nhung nhẹ nhàng như chim yến đuổi theo hai người phía trước.

Lục Châu đứng đợi một lát, chờ cho mọi động tĩnh lắng xuống mới bắt đầu theo sau.

. . .

Trong một dịch trạm phía tây thành.

Có lẽ động tĩnh do Vu Chính Hải và Trương Tưởng Tưởng gây ra không nhỏ nên đã khiến một đám tu hành giả chú ý.

“Lại có tu hành giả cao giai luận bàn, mau đi xem!”

“Trận náo nhiệt vừa rồi hình như từ hoàng thành truyền tới… Có phải là Ma Thiên Các trong truyền thuyết đó không?”

“Ta nhắc nhở các vị một câu, Nguyên Thần cảnh ngũ diệp trở xuống đừng nên quan chiến!”

Vu Chính Hải đuổi theo Trương Tưởng Tưởng đến một phế tích đổ nát phía tây thành thì dừng lại. Mặt trời đã lặn, trời tối dần, xung quanh là một mảnh phế tích đầy cỏ dại, nơi này cực kỳ thích hợp để luận bàn và chiến đấu.

Bích Ngọc Đao bên hông Vu Chính Hải phát ra âm thanh rung động, bộc phát chiến ý. Luận bàn với Nhiếp Thanh Vân rốt cuộc cũng chỉ là luận bàn, không hề có cảm giác sinh tử chiến. Ngược lại tên Trương Tưởng Tưởng này mang lại một cỗ cảm giác nguy hiểm khiến hắn rất có hứng thú.

Trương Tưởng Tưởng nói: “Đại tiên sinh, nếu ta đánh bại ngươi thì có được gia nhập Ma Thiên Các không?”

“Đánh bại ta? Rất phù hợp với cái tên của ngươi, cứ đi mà tưởng tượng.” Vu Chính Hải dậm chân vọt tới, đao vẫn nằm im bên hông không nhúc nhích, thân ảnh hắn xuất hiện trước mặt Trương Tưởng Tưởng đánh ra Đại Huyền Thiên Chưởng.

Trương Tưởng Tưởng mỉm cười, song chưởng tạo thành thủ ấn đánh tới. Chưởng ấn biến mất.

Một số tu hành giả quan chiến đã bay đến phụ cận, nhìn thấy cảnh này không khỏi hô lên:

“Kim sắc… là người Ma Thiên Các!”

“Đối thủ là hồng liên, là người phe ta.”

Cho dù thanh danh Ma Thiên Các có lớn đến đâu thì vẫn sẽ có một nhóm người dùng màu sắc liên toạ và cương khí để phân biệt địch ta. Nhưng lực uy hiếp của Ma Thiên Các quá lớn, không một người nào dám đến trêu chọc tìm chết.

Trong khi đó, sau khi Lý Vân Tranh trọng chưởng quyền hành Đại Đường đã làm ra một loạt thao tác khiến cho đa số mọi người giảm đi địch ý với kim liên, bọn họ nhìn nhận quan hệ giữa hai giới là hợp tác chứ không phải đối địch.

Đúng lúc này, một thanh bào kiếm khách lưng đeo trường kiếm xuất hiện giữa đám người, đứng khoanh tay quan chiến. Người vốn không thích náo nhiệt như hắn mà bây giờ lại nở nụ cười nhạt nhìn cảnh này.

Tu hành giả bên cạnh bỗng quay sang nói: “Ê, ngươi đoán ai sẽ thắng?”

“Ta?” Ngu Thượng Nhung hỏi.

“Đúng vậy, ta thấy thân pháp ngươi không tệ, hẳn là nhãn lực cũng sẽ không quá kém.”

Ngu Thượng Nhung lạnh nhạt cười: “Có lẽ… là hồng liên. Đao khách kim liên kia có vẻ ngạo mạn, hẳn là sẽ phải chịu chút thiệt thòi.”

“Huynh đệ rất tinh mắt nha… Lại đây lại đây, đặt cược đi, ta cược hồng liên thắng.”

Mấy tu hành giả châu đầu lại cá cược.

Cùng lúc đó, Lục Châu đáp xuống một toà kiến trúc đổ nát, đứng từ xa quan sát hai người chiến đấu.

Trương Tưởng Tưởng đạp mạnh chân mang theo mấy ngàn đạo đao cương phóng về phía Vu Chính Hải.

Bàn tay Vu Chính Hải duỗi thẳng, ngàn vạn đao cương lập tức xuất hiện bổ xuống. “Huyền Thiên Tinh Mang.”

Đại Huyền Thiên Chương như bánh xe gió xoắn nát toàn bộ đao cương của Trương Tưởng Tưởng, thậm chí dư uy còn tiếp tục đánh vào mặt hắn.

“Ngươi nên dùng Bích Ngọc Đao. Khinh địch chính là tối kỵ trong chiến đấu.” Trương Tưởng Tưởng nhắc nhở.

“Nếu ta dùng đao, e là ngươi ngăn không nổi.” Vu Chính Hải lại lần nữa tung chưởng. Hai người lập tức lao vào nhau triền đấu.

“Vị huynh đệ hồng liên này đánh nhau với đại lão Ma Thiên Các lâu như vậy mà vẫn không rơi vào thế hạ phong, thật là tài tình nha!” Có người nói.

“Đó là vì đao khách kia còn chưa dùng toàn lực.” Ngu Thượng Nhung vẫn thong dong đứng quan chiến trong đám người.

“Ha ha, không phải ngươi cược hồng liên sẽ thắng à? Sao bây giờ lại nói chuyện thay cho người Ma Thiên Các?”

Ngu Thượng Nhung thản nhiên mỉm cười. “Cược ai thắng là một chuyện, ai thật sự thắng là một chuyện, không xung đột gì nhau.”

“. . .”

Cái logic gì thế này?

“Huynh đệ, ngươi hiểu rõ Ma Thiên Các lắm sao?” Một thanh niên đứng bên cạnh tò mò hỏi.

“Có biết một chút.” Ngu Thượng Nhung hơi nghiêng đầu, khiêm tốn hữu lễ đáp.

“Nghe nói Ma Thiên Các có mười đệ tử, mỗi người đều là cao thủ quát tháo phong vân, chuyện này là thật?”

“Thế nhân quá khen, có vẻ hơi khoa trương. Nhưng mà sự thật đúng là như thế.” Ngu Thượng Nhung gật đầu, trả lời rất nghiêm túc.

Phanh phanh phanh…

Số lượng đao cương bỗng chốc tăng gấp đôi. Biểu tình của Trương Tưởng Tưởng càng lúc càng trầm trọng, không khí chiến đấu căng thẳng hơn bao giờ hết.

“Từ khi nào mà kinh đô lại xuất hiện một vị cao thủ như thế?” Có người ngạc nhiên nói, “Số lượng đao cương nhiều thế này thì ít nhất phải là cửu diệp đỉnh phong mới làm ra được!”

“Ha ha, lần này Ma Thiên Các ăn phải quả đắng rồi. Người này có thể nhẹ nhõm khống chế số lượng đao cương đỉnh phong của cửu diệp, hẳn chính là vị cao nhân mấy ngày trước vừa đột phá thập diệp!”

Nghe được câu này, Lục Châu nhớ lại mấy hôm trước mình cùng Nhan Chân Lạc thu phục Mệnh Cách thú Đế Giang. Vậy Đế Giang chính là bị người này hấp dẫn tới?

Đúng là số mệnh.

Ngu Thượng Nhung nhìn thế công của Trương Tưởng Tưởng càng lúc càng hung hiểm, ngữ khí vẫn ôn hoà như trước: “Đáng tiếc, thập diệp chưa chắc sẽ thắng.”

Mấy người đứng bên cạnh lập tức cười ha hả:

“Huynh đệ, vậy là ngươi chưa biết rõ chênh lệch giữa cửu diệp và thập diệp là như thế nào rồi. Ta nói trước nha, nếu vị huynh đệ hồng liên kia là thập diệp thì tiền đặt cược vừa rồi không tính!”

“Vậy đâu có được! Trước đó đâu ai biết thực lực cụ thể của đôi bên như thế nào. Lỡ như vị đại lão Ma Thiên Các kia cũng là thập diệp thì sao? Đánh cược như vậy mới kích thích chớ!”

Đám người gật đầu đồng tình.

Ngu Thượng Nhung không tranh cãi nữa mà yên lặng quan chiến.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom