• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện (3 Viewers)

  • Chương 296-300

Chương 296 Thiên thư lại khai quyển

Hàng chân mày Tần Quân rốt cuộc cũng giãn ra.

Chết vẫn tốt hơn là chạy mất, dù sao người mời Lý Vân Triệu đến đây là Tần Quân hắn.

Trước mắt chỉ có thể hy vọng tứ hoàng tử điện hạ khi trở về Hoàng cung không trị tội hắn.

“Người đâu.” Tần Quân hô to.

Bên ngoài sân có một tên thị vệ đi tới.

“Vương gia!”

“Thu dọn một chút.”

Tên thị vệ nhìn về phía thi thể nằm trên mặt đất, không nói hai lời đã kéo thi thể đi.

Lý Vân Triệu chậm rãi đứng dậy, ngẩng đầu nhìn mặt trời đã lên trên đỉnh đầu.

Thời gian không còn sớm nữa, hắn phải trở về.

Hắn ra ngoài cả buổi sáng, nếu còn không quay về để Thái hậu phải triệu kiến thì hậu quả khó mà lường được.

“Lão tiên sinh, ta sẽ lại đến… Xin cáo từ.” Lý Vân Triệu nói.

Lục Châu không đáp lời, cũng không ngăn cản hắn rời khỏi Kỳ Vương phủ.

Tứ hoảng tử Lưu Bỉnh có vẻ hơi xấu hổ cười nói: “Ta… có phải là cũng nên rời đi?”

Nhìn dáng vẻ Lưu Bỉnh mặt dày, Lục Châu lại nhớ tới Giang Ái Kiếm, bèn nói: “Ngươi đúng là có điểm giống hắn.”

Vốn định nói thêm, ‘không hổ là cùng một cha sinh ra’, nhưng nghĩ tới thân phận Giang Ái Kiếm đành không nói gì nữa.

“Hắn?”

“Thôi, không nói tới thì hơn.”

Con hàng Giang Ái Kiếm này đã mất liên lạc từ lâu. Lần tước tìm tới hắn là do Minh Thế Nhân liên hệ.

Lục Châu tự mình đến Thần Đô, con hàng Giang Ái Kiếm này dù sao cũng là hoàng tử, không muốn bị người nhận ra thân phận, đoán chừng sẽ không dám đến đây.

Lục Châu chắp tay quay về trong đại sảnh.

Lưu Bỉnh cũng đi theo sau.

Tiểu Diên Nhi kỳ quái hỏi: “Mặt trời đã lên cao, sao ngươi còn chưa đi?”

“Đi?”

“Sư phụ ta không cần nghỉ trưa chắc?” Tiểu Diên Nhi cảm thấy người trước mặt hình như bị ngốc.

Lục Châu nở nụ cười rồi chắp tay với Lục Châu: “Lão tiên sinh, dù nói thế nào thì ta cũng thật tâm muốn kết thêm nhiều bằng hữu. Ngài khoan hãy vội từ chối, thêm một bằng hữu dù sao vẫn tốt hơn mà. Sau này chúng ta sẽ còn gặp lại.”

Lục Châu không ngăn cản, chỉ nhìn theo bóng hắn rời đi.

Lục Châu không hề muốn nhúng tay vào các thế lực trong cung… Lưu Bỉnh vừa mới trở về từ biên cương, căn cơ không vững, không ít người đều đang dõi theo từng

bước đi của hắn.

Từ việc hắn phải cải trang thành tiểu thái giám đã nói rõ điều đó.

Tiểu Diên Nhi gãi gãi đầu nói: “Sư phụ, có phải hắn đang uy hiếp chúng ta không vậy? Có cần đồ nhi đi bắt hắn lại không?”

“Không cần.” Lục Châu nói.

“Nha.”

Tiểu Diên Nhi quay về đứng bên cạnh Chiêu Nguyệt. Thấy sư tỷ vẫn còn buồn bã, nghĩ tới xuất thân bi thảm của nàng, Tiểu Diên Nhi bèn thở dài một hơi:

“Sư tỷ, bây giờ ngẫm lại mới thấy muội hạnh phúc hơn tỷ nhiều nha.”

“? ? ?”

Lục Châu biết Tiểu Diên Nhi chỉ muốn an ủi sư tỷ, đồng thời muốn nói chính nàng được ở trong phúc mà không biết hưởng… Nhưng nghe vào tai vẫn thấy kỳ kỳ chỗ nào…

Ngoài sân, gia đinh tràn vào dọn dẹp sửa sang lại sân viện.

Nhi tử Tần Thạc vừa vươn vai bước tới vừa nói: “Phụ thân, khách nhân còn chưa đi sao?”

“Đừng đi lung tung nữa, mau trở về.” Tần Quân nói.

“Rốt cuộc người đó là ai vậy?”

Tần Quân quay đầu nhìn vào đại sảnh, lại quay ra nhìn cái hố hình người trên bức tường, khẽ nói: “Là người mà muội muội của con thường xuyên nhắc tới…”

“. . .”

Tần Thạc đờ người ra như sét đánh bên tai.

Tần Quân lười giải thích, quay sang nói với tên gia đinh bên cạnh: “Dìu thiếu gia trở về… Nhát gan thế này, về sau làm sao mà thừa kế gia nghiệp?”

“Vâng.”

Sau khi sân viện được dọn dẹp sửa sang lại, Tần Quân mới cùng lão quản gia Hồng Phúc bước vào đại sảnh.

“Lão tiên sinh… vãn bối thật sự không biết tứ hoàng tử điện hạ theo đến đây, mong lão tiên sinh thứ tội.” Tần Quân nói.

“Ngươi không biết mặt hắn?”

“Hầy…” Tần Quân thở dài một hơi. “Tứ hoàng tử quanh năm trấn thủ ở biên cương, khi đi trẻ trung, khi về đã là trung niên, dung mạo thay đổi rất nhiều, lại cải trang thành thái giám nên vãn bối nhất thời không nhận ra.”

“Trấn thủ biên cương…” Lục Châu lặp lại mấy chữ này. “Nếu hắn là người trấn thủ biên cương thì sao bây giờ lại bắt chước những hoàng tử khác mà kết bè kết phái?”

Trong ấn tượng từ kiếp trước của Lục Châu, người trấn thủ biên cương không nên vướng bận chuyện tranh chấp trong triều đình thế này.

Tần Quân đáp: “Để tự bảo vệ mình thôi… Không bao lâu nữa, binh quyền của tứ hoàng tử sẽ bị tước đoạt, đến lúc đó hắn sẽ tứ cố vô thân. Không có lòng hại người nhưng vẫn phải đề phòng người khác muốn hại mình.”

Tần Quân nói đến đây, lão hồng cũng khẽ thở dài.

“Thôi vậy.” Lục Châu chắp tay đứng lên. “Ngươi biểu hiện không tệ. Từ trước đến nay lão phu là người ân oán rõ ràng. Nói đi, ngươi muốn cái gì?”

Tần Quân khoát tay liên tục. “Vãn bối không dám! Vãn bối không giống bọn tham lam trong tu hành giới, tuyệt đối không có can đảm ngấp nghé đồ vật của Ma Thiên Các!”

Lục Châu khẽ lắc đầu rồi quay người rời đi.

Tiểu Diên Nhi và Chiêu Nguyệt cũng quay về phòng mình.

Cùng lúc đó.

Minh Thế Nhân giam Lư Lâm ở Bắc Các rồi gọi Phan Trọng đến phong bế tu vi của hắn, sau đó trở về nghỉ ngơi.

Sáng hôm sau, Minh Thế Nhân rời khỏi Ma Thiên Các, bay về phía Thần Đô.

Bay được nửa đường hắn mới chợt nghĩ tới một vấn đề —— sư phụ đang ở đâu? Ta làm sao tìm được sư phụ đây?

Chiều hôm đó, tại Kỳ Vương phủ.

Gần đến giờ hẹn với Lý Vân Triệu.

Lão quản gia Hồng Phúc biết Lý công công sẽ lại đến nên đã đứng chờ sẵn ở cổng chính, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn quanh, thậm chí còn chạy ra ngã tư đứng nhìn.

Mãi cho đến khi mặt trời lặn về phía tây, một cỗ xe ngựa quen thuộc mới xuất hiện trong tầm mắt.

Quản gia Hồng Phúc vui mừng quá đỗi, vội bảo tên gia đinh bên cạnh: “Mau về báo cho lão gia, nói người đã đến rồi.”

“Vâng, tiểu nhân đi ngay.”

Chiếc xe ngựa đã chạy đến trước mặt Hồng Phúc.

Lý Vân Triệu với mái đầu bạc trắng và sắc mặt không quá tốt kéo rèm ra, bước xuống xe ngựa.

“Lý công công.” Quản gia lập tức đỡ tay hắn.

Lý Vân Triệu ngẩng đầu nhìn về phía Kỳ Vương phủ rồi thở dài. “Ta đã hết lòng tuân thủ hứa hẹn, chỉ mong hắn cũng như thế.”

“Mời.” Hồng Phúc không dám thay mặt Lục Châu nói lời nào. Dù sao thì người cũng đã đến, xử lý thế nào là việc của bọn họ.

Sống chết có số, phú quý do trời.

Lý Vân Triệu cầm một hộp gấm trên tay, đi theo Hồng Phúc vào Kỳ Vương phủ.

Không bao lâu sau đã đến đại sảnh.

Thấy Lục Châu bình thản ung dung ngồi trên ghế chủ toạ, Lý Vân Triệu không dám khinh thường, cung cung kính kính đi đến trước mặt hắn, hai tay nâng hộp gấm lên.

“Vật này chính là quyển Thiên thư không có chữ mà ta đã nói đến.”

Lục Châu đưa mắt nhìn vào hộp gấm.

“Ngươi có biết tác dụng của vật này không?”

Nếu là vật vô dụng thì bọn họ sao có thể giữ gìn đến bây giờ.

Lý Vân Triệu đáp: “Nói ra cũng kỳ quái, Thái hậu vốn có bệnh đau đầu đã nhiều năm, trong một lần tình cờ lấy vật này gối đầu ngủ, chưa đến một tháng bệnh của người đã khỏi hẳn. Hẳn đây không phải là loại sách để đọc mà bên trong có ẩn chứa lực lượng như cổ ngọc trị bệnh.”

“Ngươi rất biết đoán.” Lục Châu không nói suy đoán đó là đúng hay sai, để mặc cho hắn nghi hoặc.

Cầm hộp gấm trên tay, Lục Châu khẽ phất tay áo.

Nắp hộp ‘cạch’ một tiếng mở ra.

[Ting — thu hoạch được một phần Thiên Thư Khai Quyển tàn thiên.]

Quả nhiên là Thiên Thư Khai Quyển tàn thiên.

“Còn thiếu một phần?” Khi thấy thông tin của Thiên Thư Khai Quyển, Lục Châu khẽ nhíu mày nói.

Lý Vân Triệu giật nảy mình, lập tức giải thích:

“Ta tuyệt đối không có tư tàng, nếu không ta đã chẳng đợi đến ngày hôm nay. Nhiều năm qua ta có ngàn vạn lần cơ hội lấy đi mà.”
Chương 297 Nghiệt đồ lại tác oai tác quái

Lục Châu không nói Lý Vân Triệu mà chỉ đang lẩm bẩm một mình.

Trên giao diện Hệ thống ghi là Thiên Thư Khai Quyển tàn thiên (trung).

Như vậy là vẫn còn một phần nữa.

Kỳ quái…

Chẳng lẽ lúc trước Cơ lão ma chỉ đưa cho Thái hậu một phần?

Vậy phần cuối cùng đang ở đâu?

Đáng tiếc hắn không mang theo bản đồ da dê cổ, nếu không thì có thể mở ra xem có thông báo nào mới không.

Nhưng bây giờ nghĩ mấy chuyện này cũng vô dụng, trở về Ma Thiên Các xem thì sẽ biết thôi.

“Không liên quan đến ngươi.” Lục Châu nói.

Lý Vân Triệu giật mình.

Hắn không dám đưa ra nghi vấn gì, chỉ cung kính đứng ở một bên.

Lục Châu thu hồi Thiên Thư Khai Quyển tàn thiên. Thứ này có liên quan đến đại thần thông tiếp theo của hắn, giúp hắn gia tăng thực lực, phải cẩn thận cất giữ.

Lý Vân Triệu nói: “Như vậy… ước định của ta và lão tiên sinh…”

Trong lòng hắn cực kỳ căng thẳng.

Nếu lão ma đầu lật lọng hắn cũng chẳng cảm thấy kỳ quái.

Lục Châu liếc nhìn Lý Vân Triệu rồi nói: “Lão phu là người luôn giữ lời. Việc này ngươi làm không tệ…”

Trong lòng Lý Vân Triệu lập tức thở phào nhẹ nhõm, hắn cúi người chắp tay với Lục Châu.

“Ta còn một chuyện muốn nhờ.”

“Nói đi.”

“Khi ta xuất cung đã nói với Thái hậu chuyện muốn lấy Thiên thư trả cho người… Thái hậu truy hỏi nhiều lần, ta không thể bịa ra lý do nào hợp lý nên đành lấy Chiêu Nguyệt công chúa ra làm cớ… Thái hậu rất muốn được gặp Chiêu Nguyệt một lần.” Lý Vân Triệu nói.

Lục Châu liếc nhìn hắn một cái.

Lý Vân Triệu sợ hãi giải thích: “Việc này chỉ có mình Thái hậu và ta biết thôi. Ta xin lấy đầu mình ra cam đoan sẽ giữ kín chuyện này.”

Lục Châu hoàn toàn có tư cách thay Chiêu Nguyệt cự tuyệt Lý Vân Triệu.

Nhưng khi hắn nhìn về phía Chiêu Nguyệt, hắn thấy rõ nàng đang suy nghĩ chuyện gì đó.

Lục Châu trầm ngâm một lát rồi gọi: “Chiêu Nguyệt.”

“Có đồ nhi.”

“Chuyện của ngươi, ngươi hãy tự mình quyết định.”

Trong lòng Chiêu Nguyệt rất cảm động.

Từ khi bái nhập sơn môn, các đồ đệ rất ít khi được tự mình chủ trương.

Nàng không ngờ chuyện lớn thế này mà sư phụ lại để cho mình quyết định, điều này khiến nàng vô cùng bất ngờ.

Chiêu Nguyệt không đáp ngay mà suy nghĩ một lúc mới nói: “Sư phụ, đồ nhi muốn đi xem thử.”

“Vậy thì đi đi.”

Chiêu Nguyệt nghe vậy, lập tức cung kính quỳ xuống dập đầu với Lục Châu.

Lục Châu nhìn lại, thấy độ trung thành của Chiêu Nguyệt đang không ngừng tăng lên, bèn phất phất tay.

Lý Vân Triệu nói: “Ta xin lấy tính mạng mình ra bảo hộ nàng chu toàn.”

“Đồ nhi cáo lui.”

Lý Vân Triệu làm tư thế mời, Chiêu Nguyệt bước ra khỏi sân viện.

Cho tới khi bóng dáng hai người đã đi khuất, Tần Quân mới mở miệng nói: “Không ngờ đứa con thất lạc của Vân Chiêu công chúa lại trở thành đệ tử của lão tiên sinh… đúng là thiên ý trêu người.”

“Lão phu chẳng quan tâm nó là con của ai.”

“Lão tiên sinh nói chí phải.”

Ngay khi Lục Châu chuẩn bị quay về phòng để lĩnh hội Thiên thư thì ——

Một tên gia đinh từ bên ngoài chạy vào, hấp tấp nói: “Vương gia, có phi thư của ngài.”

Kỳ Vương Tần Quân nhướng mày. “Thư của bản vương?”

Thần Đô lớn như vậy, nếu là đồng liêu gửi thư cho hắn thì sẽ không dùng loại phương pháp này.

Tần Quân mở thư ra xem, lập tức bừng tỉnh đại ngộ, bèn vội vàng khom người nói: “Lão tiên sinh, là thư của ngài.”

“Để ta.” Tiểu Diên Nhi nhảy ra nhận thư.

Nàng mở thư ra khẽ đọc:

“Lão tiền bối, ta đang ở Kiếm Khư lăng mộ, nơi này có thể có thứ ngài muốn tìm, đồ nhi của ngài thật là khó chơi nha! Ha ha ha…”

Vừa đọc xong Tiểu Diên Nhi đã biết ngay người gửi thư là ai.

Lục Châu nghe vậy chợt nhíu mày. “Kiếm Khư lăng mộ?”

Tần Quân chắp tay nói: “Kiếm Khư lăng mộ ở rất gần lăng mộ của hoàng thất. Nghe nói nơi đó là nơi chí dương, có giấu rất nhiều bảo kiếm, lăng mộ lại ở hướng âm, âm dương điều hoà, tẩm bổ cho bảo kiếm. Thế nên cứ cách mười năm lại có tu hành giả đến Kiếm Khư để thử thời vận.”

Vừa nghe đã hiểu.

Gia hoả Giang Ái Kiếm này hoá ra là đi tìm bảo kiếm.

Khó trách…

Chuyện tốt như vậy sao có thể thiếu Giang Ái Kiếm hắn? Ái Kiếm tận xương, xem kiếm như mạng.

Lục Châu không nói gì, chỉ chắp tay sau lưng rời khỏi đại sảnh.

“Cung tiễn sư phụ.”

“Cung tiễn lão tiên sinh.”

Lục Châu quay về phòng mình, lấy Thiên Thư Khai Quyển tàn thiên ra xem.

Bàn tay Lục Châu vừa chạm vào, Thiên Thư Khai Quyển tàn thiên đã hoá thành từng điểm tinh quang dung nhập vào người hắn.

Chỉ trong giây lát, Thiên Thư Khai Quyển tàn thiên biến mất.

Lục Châu không cảm nhận được đại thần thông nào xuất hiện.

“Xem ra vẫn phải tìm cho được phần cuối của Thiên Thư Khai Quyển tàn thiên rồi.”

Lục Châu ngồi xếp bằng, hắn không nghĩ mấy chuyện này nữa mà tiến vào trạng thái lĩnh hội Thiên thư.

Màn đêm buông xuống.

Thần Đô hoàn toàn yên tĩnh.

Một bóng người mặc trường bào xanh đang lăng không lơ lửng trên bầu trời Thần Đô, tay ôm trường kiếm.

Hắn nhìn thấy trên đường phố Thần Đô có một cỗ xe ngựa đang chạy về phía Hoàng thành.

Lý Vân Triệu ngồi ở phía trước đánh xe.

Ngu Thượng Nhung nở nụ cười thản nhiên, thầm thì: “…Chúc mừng sư muội.”

Sau đó hắn lại nhè nhẹ lắc đầu, nhìn về phía tây bắc Đại Viêm.

Ngu Thượng Nhung ngẩng đầu nhìn mảnh trăng non trên trời, miệng lẩm bẩm: “Muội hạnh phúc hơn ta nhiều.”

Đúng lúc này…

Toàn thân Ngu Thượng Nhung bộc phát ra kiếm khí vô cùng đáng sợ, mang theo cương phong xạ kích tới bốn phương tám hướng.

Bóng kiếm tản ra đầy trời như hồng thuỷ, khí thế như dời non lấp biển.

“Kiếm Ma Túc Mệnh.”

Những kiếm cương màu đen tựa như có mắt, lao vụt về phía đám tu hành giả mặc y phục dạ hành ẩn nấp ở xung quanh.

Vù!

Vù vù!

“A… Kiếm, Kiếm ma!”

“Là Ngu Thượng Nhung!”

“Không kịp rồi!”

Mưa kiếm từ trên trời rơi xuống đâm xuyên lồng ngực bọn hắn.

Từng thi thể từ trên nóc nhà rớt xuống mặt đất.

Không có một chút sức lực phản kháng nào.

Khi cơn mưa kiếm cương dừng lại, toàn bộ thi thể đều đã yên vị dưới mặt đất.

Vù!

Trường Sinh Kiếm lại vào vỏ.

Ngu Thượng Nhung thản nhiên đứng từ trên cao nhìn xuống như không có chuyện gì phát sinh.

Hắn xoay người nhìn về phía Kỳ Vương phủ, khe khẽ thở dài, trong giọng nói mang theo chút u oán: “Sư phụ ơi là sư phụ… Kỳ Vương có thể là người của đại sư huynh, sao người cứ chạy lung tung khắp nơi như thế chứ?”

Hắn thu liễm khí tức toàn thân, tiến lại gần quan sát Kỳ Vương phủ.

Nếu không nhìn kỹ, rất khó có thể phát hiện trên bầu trời Kỳ Vương phủ có một vị cao thủ tuyệt thế đang lăng không mà đứng, tựa như một thiên thần.

Ngu Thượng Nhung không rời đi ngay mà khoanh tay đứng nhìn Kỳ Vương phủ.

“Hả?”

Ánh mắt Ngu Thượng Nhung bị một cỗ quang mang màu xanh biển thu hút.

Quang mang màu xanh biển kia tựa như đom đóm giữa trời đêm, lại tựa như ánh trăng soi trên mặt nước, lấp loáng, sống động.

Có vẻ rất đặc biệt.

Với kiến thức của Kiếm Ma lại không thể nhận ra đó là gì.

Lòng hiếu kỳ khiến hắn bay lại gần…

Lơ lửng trên nóc phòng.

Những quang mang màu xanh biển này lít nha lít nhít như sao trên trời, như sương trên mặt nước lượn lờ bay ra ——
Chương 298 Sư phụ đang hồi quang phản chiếu?

(Chú thích: Hồi quang phản chiếu là hiện tượng người già hoặc người ốm nặng trước khi chết đột nhiên hồi tỉnh, trở nên minh mẫn lạ thường.)

Ngu Thượng Nhung càng thêm hiếu kỳ.

Hắn nhẹ nhàng đến gần, tựa như một chiếc lông vũ chầm chậm hạ xuống nóc nhà, áp chế khí tức toàn thân đến cực hạn.

Ngu Thượng Nhung nhìn quang mang màu xanh biển đang lượn lờ như sương khói trước mặt…

Không tài nào nhận ra nó là vật gì.

Cho tới bây giờ hắn chưa từng thấy qua.

Tựa như lực lượng bình chướng, nhưng lại không phải.

Từng điểm tinh quang trôi về phía chân trời…

Ngu Thượng Nhung không kềm lòng được, đưa tay ra khẽ chạm vào.

“Kẻ nào lén lén lút lút?!”

Một đạo thanh âm trầm thấp vang lên!

Chỉ trong giây lát, màn sương năng lượng màu xanh biển như đom đóm kia bỗng chốc ngưng kết thành cương, hoà thành một thể với sóng âm đánh về phía hắn!

Ngu Thượng Nhung tuy bất ngờ nhưng dù sao hắn cũng là một tu hành giả cường đại, toàn thân lúc nào cũng có cương khí hộ thể theo bản năng.

Cảm nhận được nguy hiểm, cương khí hộ thể mở ra.

Ầm!

“Hả?”

Ngu Thượng Nhung nhíu mày, hai tay không ngừng tung chưởng.

Chân đạp hư không, cấp tốc lui lại.

Bên trong phòng…

Lục Châu mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn xung quanh.

Khi tiến vào trạng thái lĩnh hội Thiên thư, Lục Châu vẫn có thể cảm giác được đại khái tình huống bên ngoài. Nhất là ở nơi tinh thần quang mang xuất hiện càng cực kỳ mẫn cảm.

Khi Ngu Thượng Nhung chạm tay vào, Lục Châu lập tức cảm nhận được có người đến gần!

Nhớ tới tên thích khách từng xuất hiện sáng nay, Lục Châu không do dự gọi to: “Diên Nhi.”

Tiểu Diên Nhi giật mình nhảy ra khỏi phòng, chạy đến ngoài cửa phòng Lục Châu đáp: “Sư phụ?”

“Đi bắt trộm về đây… Nhớ kỹ phải ưu tiên tự bảo vệ mình, không thể đuổi theo quá xa, đi nhanh về nhanh.” Lục Châu dặn dò.

“Đồ nhi tuân mệnh!”

Tiểu Diên Nhi rất vui vẻ, nàng thích nhất là được chơi trò mèo vờn chuột.

Khẽ điểm mũi chân, Tiểu Diên Nhi tung người bay lên nóc nhà, nhìn quanh bốn phía.

Nàng cảm nhận được nơi nguyên khí bộc phát, Thái Thanh Ngọc Giản và Thất Tinh Thải Vân Bộ toàn lực thi triển, chớp mắt một cái đã không còn thấy bóng dáng.

Tiếng âm công của Lục Châu đã kinh động đến Kỳ Vương Tần Quân khiến hắn tức tốc chạy tới.

“Lão tiên sinh, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Trong lòng Tần Quân bồn chồn, thỉnh thoảng lại nhìn quanh.

Thần Đô vốn là chỗ an toàn nhất, không ngờ lão tiên sinh vừa đến lại xuất hiện thật nhiều bọn thiêu thân.

“Tất cả giải tán đi.” Thanh âm Lục Châu truyền ra.

“Vâng.”

Tần Quân bất đắc dĩ nhìn lên nóc nhà, cảm thấy không quá yên tâm nên lại phái người kiểm tra bốn phía, đồng thời tăng cường tuần tra.

Cùng lúc đó.

Tiểu Diên Nhi một mực đuổi theo nguyên khí ba động, bóng ảnh lập loè trên đường phố yên tĩnh ảm đạm.

“Người đâu rồi?”

Tiểu Diên Nhi nghi hoặc tự nhủ.

Nàng có Đạp Vân Ngoa, có công pháp Thái Thanh Ngọc Giản, lại thêm Thất Tinh Thải Vân Bộ. Dưới tình huống bình thường, cho dù đối phương là tu hành giả tứ diệp ngũ diệp nàng cũng có thể đuổi kịp.

Thật không ngờ kẻ này lại chạy nhanh như vậy.

Nhớ tới lời sư phụ, nàng khẽ gật đầu. “Chắc là cao thủ rồi… không đuổi theo nữa.”

Nàng quay đầu định trở về.

“Tiểu sư muội…”

Giọng nói của Ngu Thượng Nhung chợt vang lên.

Tiểu Diên Nhi ngẩng đầu nhìn lại, thấy Ngu Thượng Nhung bước ra từ trong bóng tối. Dưới ánh trăng nhu hoà, tay hắn ôm trường kiếm, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt.

“Nhị… nhị sư huynh?”

Ngu Thượng Nhung đánh giá tiểu sư muội rồi tán thưởng: “Không ngờ tiểu sư muội sau khi có Vân Thường Vũ Y tu vi lại đột phá. Nguyên Thần cảnh… không tệ.”

“Đúng thật là nhị sư huynh rồi!” Tiểu Diên Nhi vui vẻ nói. “Nhị sư huynh, từ bao giờ mà huynh lại đổi nghề làm trộm thế?”

“Trộm?” Ngu Thượng Nhung giang tay ra nhìn lại bản thân, trông mình giống ăn trộm lắm sao?

“Sư phụ bảo muội đi bắt huynh trở về!” Tiểu Diên Nhi nói.

Ngu Thượng Nhung nhẹ giọng cười một tiếng. “Tiểu sư muội… sao sư phụ lại đến Thần Đô?”

Nghe thấy câu hỏi này, Tiểu Diên Nhi cúi đầu, bàn tay nhỏ nắm một góc Phạm Thiên Lăng, trong giọng nói mang theo vẻ ưu thương: “Sư phụ muốn điều tra thân thế của ngũ sư tỷ… Ngũ sư tỷ thật đáng thương, muội thấy thương cảm không thôi.”

Nhìn bộ dạng ưu thương của nàng, Ngu Thượng Nhung không nhịn được cười lên.

Hắn cũng không biết nên nói gì cho phải.

Đồng thời Ngu Thượng Nhung càng chắc chắn quan điểm của mình… tiểu sư muội hắn mới gặp mấy lần đúng thật là một nha đầu lương thiện đối xử tốt với mọi người.

“Sư phụ có khoẻ không?” Ngu Thượng Nhung hỏi.

“Rất khoẻ!” Tiểu Diên Nhi gật đầu đáp.

Ngu Thượng Nhung cảm thấy kỳ quái…

Lực lượng bình chướng đã dùng xong, sao sư phụ lão nhân gia người vẫn còn có thể bảo trì trạng thái khoẻ mạnh như vậy?

Trong đầu Ngu Thượng Nhung đột nhiên xuất hiện mấy chữ: hồi quang phản chiếu.

“Tiểu sư muội… sư huynh còn có chuyện phải làm, muội trở về sớm đi.” Ngu Thượng Nhung mỉm cười ấm áp.

“Vâng.”

“Lần sau gặp lại.”

Ngu Thượng Nhung khẽ cười rồi khoanh tay đi về phía cuối đường. Nhưng hắn không đạp trên mặt đất mà là lăng không hành tẩu, soạt một tiếng, biến mất không thấy gì nữa.

Nhị sư huynh vừa biến mất, Tiểu Diên Nhi đưa tay gãi gãi đầu.

Cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng lại không nói ra được…

Kỳ Vương phủ.

Tiểu Diên Nhi rón ra rón rén như thể mình vừa làm sai điều gì.

Nàng đi đến trước cửa phòng sư phụ, thấp giọng nói: “Sư phụ, đồ nhi học nghệ không tinh, để trộm chạy mất rồi, xin sư phụ trách phạt.”

“Đừng tự trách. Đối phương có thể trốn được con, chứng tỏ thực lực hắn không yếu. Lui xuống đi.” Lục Châu nói.

“Sư phụ, đồ nhi không ngờ nhị sư huynh lại đổi nghề làm ăn trộm… Tốc độ của nhị sư huynh quá nhanh, đồ nhi thật sự đuổi theo không kịp!” Tiểu Diên Nhi giải thích.

Lục Châu nhướng mày.

Vừa rồi kẻ lén lút nấp trên nóc nhà là nghiệt đồ Ngu Thượng Nhung?

“Lui xuống nghỉ ngơi đi.” Lục Châu lại nói.

“Đồ nhi tuân mệnh.”

Tiểu Diên Nhi quay về phòng. Lục Châu thì lại lâm vào suy nghĩ…

Nghiệt đồ Ngu Thượng Nhung tại sao lại xuất hiện ở Thần Đô?

Hắn luôn có cảm giác… ba người Vu Chính Hải, Ngu Thượng Nhung và Tư Vô Nhai luôn nắm rõ hành tung của hắn trong lòng bàn tay.

Lại có thể lên kế hoạch chạy thoát rất nhiều lần.

Khi hắn tới Tịnh Minh Đạo, tứ đại hộ pháp đảm nhiệm làm chướng ngại vật. Ở An Dương thành Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải tặng quà cho cửu đồ đệ. Trên Liên Hoa đài trông thấy phi liễn của Vu Chính Hải…

Đến nay, ở Kỳ Vương phủ trong Thần Đô cũng gặp được Ngu Thượng Nhung.

Đủ loại dấu hiệu cho thấy có người vẫn luôn thời thời khắc khắc quan tâm mật thiết đến hành tung của hắn.

Nghĩ tới đây, Lục Châu nhắm mắt lại, tiếp tục tham ngộ Thiên thư.

Ngày hôm sau, trong Kỳ Vương phủ.

Tần Quân dẫn theo quản gia Hồng Phúc đứng chờ ngoài cửa phòng Lục Châu từ sớm.

Bọn họ đợi đã lâu vẫn không thấy trong phòng có động tĩnh gì.

Quản gia Hồng Phúc cảm thấy không đúng, bèn nói: “Lão gia, có khi nào lão tiên sinh đã xảy ra chuyện không? Sáng sớm nay quân thủ thành phát hiện gần đây có không ít thi thể, hoài nghi đó là xác của thích khách.”

“Chờ thêm một chút xem sao.”

Tuỳ tiện quấy rầy lão tiên sinh nghỉ ngơi là chuyện mất đầu.

Một lát sau.

Trong phòng vẫn không có động tĩnh.

Mặt trời đã lên cao, Tần Quân rốt cuộc không nhịn được nữa, bèn khom người gọi: “Lão tiên sinh.”

Không có hồi âm.

Tần Quân phất phất tay…

Lão quản gia Hồng Phúc đẩy cửa ra bước vào gian phòng.

Trong phòng nào có bóng dáng Lục Châu.

Tần Quân cũng chạy vào, đưa mắt nhìn quanh. Rỗng tuếch.

Tần Quân đột nhiên vỗ đùi, vội nói: “Mau đi thông tri cho Vu giáo chủ, nói là lão tiên sinh đã rời khỏi Thần Đô, rất có thể đi đến Kiếm Khư lăng mộ.”

“Vâng.”

Nhưng mà…

Hắn vừa dứt lời, Lục Châu đã bước ra khỏi gian phòng của Tiểu Diên Nhi, tay vuốt râu, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Tần Quân.
Chương 299 Đảo Phản Thiên Cương

Lục Châu tựa như một người bình thường, ngẩng đầu hưởng thụ ánh mặt trời chói chang, sau đó vươn vai đi ra giữa sân.

Đám người Tần Quân trừng to mắt…

Tựa như bị trúng Định Thân Thuật, toàn bộ đứng ngây ra như phỗng không thể nhúc nhích.

Thứ duy nhất bọn họ không thể khống chế được chính là sự run rẩy do nỗi sợ hãi gây ra.

Gương mặt già nua của Lục Châu vẫn tỏ ra rất bình tĩnh, không có chút lửa giận nào.

Nhưng chính thái độ này lại khiến bọn họ cảm nhận được nỗi tuyệt vọng không thể nào kháng cự.

Muốn khóc quá!

Tiểu Diên Nhi từ phía sau chạy tới đứng bên cạnh Lục Châu, cười hì hì nói: “Sư phụ, sau này đồ nhi mỗi ngày đều sẽ đấm lưng cho người nha.”

Lục Châu vuốt râu, hài lòng gật đầu.

Trẻ con dễ dạy. Tiểu nha đầu đúng là càng ngày càng hiểu chuyện.

Phịch phịch!

Tần Quân rốt cuộc không chống đỡ nổi nữa, quỳ phịch xuống đất.

Quản gia Hồng Phúc và những người khác cũng quỳ xuống theo.

Ngay cả Tần Thạc và Tần Nhược Băng vừa đi tới cửa viện cũng giật nảy mình, vội vàng quỳ xuống đất không dám nhúc nhích.

Bầu không khí trở nên vô cùng áp lực và quỷ dị.

Ánh mắt Lục Châu nhìn về phía Tần Quân, khẽ nói: “Mật báo?”

“Tần Quân không dám!” Tần Quân dập đầu.

Chuyện liên quan đến sinh tử của cả gia tộc, khi hắn trả lời, chất giọng cũng trở nên cao hơn hẳn.

“Nghiệt đồ Vu Chính Hải… đã cho ngươi chỗ tốt gì?”

Tần Quân vội đáp: “Xin lão tiên sinh minh xét… vãn bối và Vu giáo chủ chỉ là bằng hữu.”

“Bằng hữu?”

“Từ đầu đến cuối vãn bối đều không có chút ý đồ nào nhằm mưu hại Ma Thiên Các! Nếu có nửa phần dối trá nguyện chết không yên lành!” Tần Quân dùng lực trong từng câu chữ.

Lục Châu khẽ lắc đầu.

“Vu Chính Hải bảo ngươi làm gì?”

“Truyền lại tin tức trong cung và trong Thần Đô. Vãn bối từng nhận ân huệ của lão tiên sinh, tuyệt đối không có can đảm bán đứng Ma Thiên Các!” Tần Quân cúi thấp đầu nói.

“Ngươi nhận ân huệ của lão phu lại đi báo đáp cho tên nghiệt đồ kia?”

“. . .”

Đầu óc Tần Quân trống rỗng.

Nói thế nào cũng không đúng. Câu nói vừa rồi của Lục Châu khiến toàn thân Tần Quân co rụt lại.

Lão quản gia Hồng Phúc đánh bạo nói: “Tiểu nhân xin được cả gan nói một câu. Sau khi nói xong nguyện nhận lấy cái chết để tạ tội!”

Kỳ thật, dạng phàm nhân bình thường như lão quản gia Hồng Phúc vốn không khiến Lục Châu chú ý.

Nhưng lão quản gia này lại rất khác biệt. Từ khi Lục Châu bắt đầu bước chân vào Kỳ Vương phủ, Hồng Phúc đã thể hiện mình là người rất biết tiến lùi, vô cùng thức thời.

Thế nên ấn tượng của Lục Châu đối với lão không tệ.

“Nói đi.”

Lão quản gia không nghĩ nhiều như vậy, vội vàng nói: “Vu giáo chủ căn bản không hề biết lão tiên sinh sẽ đến Thần Đô… nếu lão gia có lòng muốn mật báo cho ngài ấy thì sao lại đợi đến bây giờ?”

“Lão gia và Vu giáo chủ đúng là có qua lại với nhau, nhưng lão gia từng nói thẳng trước mặt Vu giáo chủ rằng người tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện gì mưu hại Ma Thiên Các. Trong phòng lão gia có một bức chân dung của lão tiên sinh, nếu không vì kính yêu ngài thì sao lão gia lại đặt nó trong thư phòng suốt mấy chục năm qua để ngày ngày ngắm nhìn chứ.”

Lời này của lão nghe rất không ổn.

Bản thân mình đang sống tốt mà ngày ngày bị một đại nam nhân nhớ thương… Thật xấu hổ!

Nhưng trên mặt Lục Châu vẫn không lộ chút biểu tình nào.

Hắn có thể nạy ra được nhiều thông tin từ miệng của Tần Quân.

Lão quản gia Hồng Phúc phất tay ra hiệu với một hạ nhân quỳ bên cạnh.

Hạ nhân kia vội vàng chạy đến thư phòng, không bao lâu sau đã mang bức chân dung tới.

Đây quả thực là chân dung của Lục Châu, chỉ là gương mặt già trông có vẻ tang thương hơn và nếp nhăn trên mặt nhiều hơn.

Thần vận và khí chất thì cũng khá giống hiện tại.

Tiểu Diên Nhi nhận lấy bức tranh xem một lát rồi cười nói: “Sư phụ, vẽ không tốt, không giống người gì hết.”

Ánh mắt Lục Châu nhìn về phía lời bạt bên cạnh bức tranh.

“Ân sư Cơ Thiên Đạo, mùa xuân năm Vĩnh Thọ thứ 23.”

Bên dưới là một bài thơ xiêu xiêu vẹo vẹo.

Không xem thì hơn.

Lục Châu tiện tay vung lên, cương khí bao bọc bức chân dung.

Roạt!

Bức chân dung hoá thành bột mịn tan đi trong gió.

Nghiệt đồ mà cũng xứng đề hai chữ “ân sư”?

“Đảo phản thiên cương.”

(Chú thích: ý nghĩa tương tự như dĩ hạ phạm thượng.)

“Lão tiên sinh thứ tội!”

Tần Quân và Hồng Phúc dập đầu sát đất, không dám ngẩng lên.

Khi nói ra bốn chữ này, ngữ khí Lục Châu rất bình thản không hề tức giận. Bốn chữ mang hai ý nghĩa, ý vị thâm trường.

Lục Châu biết Vu Chính Hải muốn đoạt được thiên hạ, thế thì hắn có tham lam bảo vật của Ma Thiên Các không?

Nhưng nghĩ kỹ lại thì…

Lời của Hồng Phúc cũng có đạo lý. Nếu Tần Quân có ý đồ xấu thì đã thông báo cho Vu Chính Hải từ lâu, cần gì chờ tới bây giờ.

“Lão gia sở dĩ đợi ngài rời đi mới thông báo cho Vu giáo chủ biết, là vì Vu giáo chủ từng nói hai câu…” Hồng Phúc nói.

“Hai câu gì?”

“Tiểu nhân không dám nói!”

Lục Châu không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm Hồng Phúc.

Ngươi đúng là biết làm người, cũng rất thức thời, nhưng điều đó không có nghĩa là ngươi được phép chơi trò thừa nước đục thả câu trước mặt lão phu.

Tần Quân lúc này mới mở miệng nói: “Câu đầu tiên Vu giáo chủ nói là: Ngài ấy hy vọng lão tiên sinh có thể ở Ma Thiên Các an hưởng tuổi già.”

“Còn câu thứ hai là gì?” Tiểu Diên Nhi cực kỳ tò mò, vội hỏi.

“Câu thứ hai của Vu giáo chủ là: Ngài ấy hy vọng lão tiên sinh vĩnh viễn không nhớ lại được những sự tình kia… Tội danh phản bội sư môn ngài ấy nguyện gánh lấy, cuối cùng thì cũng sẽ về với cát bụi mà thôi.” Tần Quân nói xong lại bổ sung. “Một chữ cũng không thiếu, nguyên văn chính là như thế.”

Lời này khiến Tiểu Diên Nhi ngơ ngác chẳng hiểu ra sao. “Nghĩa là sao?”

Trên thực tế Tần Quân và Hồng Phúc cũng chẳng hiểu câu thứ hai có ý nghĩa gì.

Nhưng Lục Châu lại nghe hiểu.

Bên trong ẩn chứa lượng tin tức cực lớn.

Câu nói này cho thấy hai điều: một, Vu Chính Hải biết mình bị mất đi một phần ký ức; hai, Vu Chính Hải phản bội sư môn là có ẩn tình.

Toàn sân viện trở nên yên tĩnh.

Một lát sau Lục Châu mới lên tiếng: “Bảo nghiệt đồ đến Thần Đô.”

Nghe nói như thế, trán Tần Quân ướt đẫm mồ hôi. “Lão tiên sinh… đừng nói là vãn bối, cho dù là vị đệ tử thứ bảy của ngài dùng hết khả năng cũng không thể nào khiến Giáo chủ đến gặp mặt ngài được đâu!”

“Tại sao chứ?” Tiểu Diên Nhi hứng thú hỏi.

“Chuyện này… chuyện này vãn bối cũng không biết.” Tần Quân đáp.

Thấy bầu không khí đã đỡ áp lực hơn trước rất nhiều, lão Hồng lập tức dập đầu nói: “Cầu xin lão tiên sinh bỏ qua cho Kỳ Vương phủ!”

Những người khác cũng đồng thanh hô: “Cầu xin lão tiên sinh bỏ qua cho Kỳ Vương phủ.”

Lục Châu nói:

“Lão phu không phải người không nói đạo lý… niệm tình ngươi có thiện niệm trong lòng, lão phu có thể bỏ qua cho Kỳ Vương phủ.”

“Đa tạ lão tiên sinh!” Tần Quân và đám người đồng loạt dập đầu.

[Ting — nhận được 15 người thành kính lễ bái, thu hoạch được 150 điểm công đức.]

Nghe tiếng Hệ thống thông báo, Lục Châu bình tĩnh nói: “Nhưng mà —— e là ngươi phải đến Ma Thiên Các ở một khoảng thời gian.”

“A?”

Những lời còn lại không cần nói cũng biết.

Tần Quân có qua lại với Vu Chính Hải, như vậy đương nhiên sẽ biết được một số việc có liên quan đến hắn.

Lục Châu sao có thể bỏ qua những manh mối này.

Tần Quân cũng minh bạch ý tứ Lục Châu, bèn cúi đầu nói: “Vãn bối nguyện ý khai ra hết những tin tức biết được về Vu giáo chủ.”

Đúng lúc này…

Trên bầu trời Thần Đô có mấy chục tên tu hành giả phi hành lướt qua.

Mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên.

Theo luật pháp Đại Viêm, ngoại trừ những tình huống đặc biệt và trừ quân trông giữ Hoàng thành ra, trong Thần Đô cấm tu hành giả phi hành.

Nay trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một đám tu hành giả ngự không mà đi khiến rất nhiều bách tính bên dưới chú ý.

“Diên Nhi.”

“Có đồ nhi.”

“Đưa hắn đi.”
Chương 300 Thiên Thư Khai Quyển tàn thiên (hạ)

Tần Quân kinh hô một tiếng, một đạo cương khí cuốn hắn lại bay vào tay Tiểu Diên Nhi.

Hắn chỉ có tu vi Thần Đình cảnh nên bị Tiểu Diên Nhi dễ dàng tóm lấy.

“Sư phụ… có đuổi theo bọn họ không?” Tiểu Diên Nhi hưng phấn hỏi.

Nhìn thấy trên trời có một đám tu hành giả phi hành bay đi, nàng đã hưng phấn không chờ được.

Nhưng mà… nơi này là Thần Đô, cao thủ nhiều như mây.

Cấm vệ quân Hoàng thành và Thập Tuyệt Trận tạo thành một lớp phòng hộ cực kỳ mạnh mẽ… đã bao nhiêu năm nay vẫn không ai có thể phá vỡ.

Lục Châu hơi trầm ngâm nhìn về phía lão quản gia.

“Chuẩn bị xe ngựa.”

“Vâng… Tiểu nhân đi chuẩn bị ngay!” Lão Hồng lĩnh hội ý tứ Lục Châu, lập tức gọi hạ nhân đi chuẩn bị một chiếc xe ngựa thật tốt.

Nhưng phong cách này có vẻ hơi kỳ quái.

Hạ nhân Kỳ Vương phủ chuẩn bị xe xong, lại trói chặt chủ tử nhà mình đưa lên xe.

Cũng may nơi này là Kỳ Vương phủ, trước cổng phủ không có người ngoài, nếu không chuyện này sẽ trở thành cười cho cả Thần Đô.

Khi xe ngựa rời đi, Tần Thạc và Tần Nhược Băng vẫn chưa hết ngỡ ngàng.

“Thiếu gia và tiểu thư đừng lo lắng. Lão gia chỉ đến Ma Thiên Các một chuyến rồi sẽ trở về thôi.” Lão Hồng cũng chỉ có thể an ủi như thế.

Tần Thạc hoảng hốt ngơ ngẩn nói không ra lời.

Còn Tần Nhược Băng thì buồn bã lẩm bẩm một câu: “Biết thế đã xin bọn họ bắt mình theo rồi.”

Tần Thạc: “? ? ?”

Lão Hồng: “? ? ?”

Trên xe ngựa, Tiểu Diên Nhi kỳ quái hỏi: “Sư phụ, sao chúng ta không phi hành giống bọn họ?”

Không đợi Lục Châu lên tiếng, Tần Quân đã lúng túng nói: “Cửu… cửu tiên sinh, thả lỏng.. thả lỏng một chút đi…”

Đằng nào thì hắn cũng có bỏ chạy được đâu.

“Nghĩ hay quá nhỉ!” Tiểu Diên Nhi vung nắm tay lên.

Tần Quân đành phải quay sang nhìn Lục Châu bằng ánh mắt cầu xin.

Lục Châu nói: “Mở trói cho hắn.”

Tiểu Diên Nhi nhấc tay lên, cương khí xẹt qua sợi dây thừng trói chặt người Tần Quân khiến nó đứt ra.

Việc đã đến nước này, Tần Quân cũng chẳng thể chạy trốn được. Trói hay không trói cũng không quan trọng.

Sau khi thoát ra khỏi sợi dây thừng, Tần Quân chắp tay nói: “Đa tạ.”

Thấy Tiểu Diên Nhi không thèm đáp lại, Tần Quân chủ động giải thích: “Nơi này dù sao cũng là Thần Đô, lão tiên sinh không muốn khiến người khác chú ý… Quyền quý trong Thần Đô rất nhiều, chỗ nào cũng có loại xe ngựa như thế này, sẽ không quá bắt mắt.”

Tiểu Diên Nhi hơi hơi hiểu, khẽ gật đầu.

Không bao lâu sau, xe ngựa ra khỏi thành rồi dừng lại.

“Kiếm Khư lăng mộ vừa mở ra, hẳn sẽ có không ít tu hành giả tiến vào. Chúng ta nên làm việc khiêm tốn một chút.” Tần Quân nói.

Tiểu Diên Nhi nghi ngờ nhìn Tần Quân, thầm nghĩ, gia hoả này sao lại còn giống người một nhà hơn cả mình thế?

“Kiếm Khư ở đâu?” Tiểu Diên Nhi hỏi.

“Ở phía tây bắc cách Hoàng thành ba mươi dặm, phía sau khu lăng mộ hoàng gia.” Tần Quân đáp.

Lục Châu nhìn về phía Kiếm Khư.

Hắn hiểu rõ Kiếm Khư hơn Tần Quân rất nhiều… Với kiến thức ngàn năm lịch duyệt của Cơ Thiên Đạo, hiểu biết của Lục Châu không hề thua kém ai.

Thấy Lục Châu không nói chuyện, Tần Quân lại tiếp tục nói:

“Lão tiên sinh, trong bức phi thư gửi cho ngài…”

Hắn dè dặt đề cập tới, nói được một nửa liền ngừng lại.

“Nói tiếp đi.” Lục Châu ra hiệu.

“Đồ nhi của ngài thật khó chơi… Là vị tiên sinh nào muốn gây khó dễ cho tai mắt của lão tiên sinh thế?” Tần Quân nhớ lại bức phi thư gửi đến Kỳ Vương phủ.

Lục Châu đáp: “Hẳn ngươi còn rõ ràng hơn lão phu.”

“Ách…”

Thế nhân đều biết Ma Thiên Các có những phản đồ nào.

Tần Quân sao có thể không biết?

Đồng thời Lục Châu cũng muốn nhắc nhở Tần Quân, ngươi biết rõ Vu Chính Hải là phản đồ còn cấu kết hợp tác với hắn, ngươi để tổ sư gia Ma Thiên Các ở đâu?

Tần Quân xấu hổ cười khan một tiếng, không nói gì nữa.

Lục Châu chắp tay sau lưng, đạp không phi hành về hướng tây bắc.

Lục Châu cũng không rõ tên nghiệt đồ nào đang làm khó Giang Ái Kiếm… có thể là Ngu Thượng Nhung, Vu Chính Hải, cũng có thể là Tư Vô Nhai.

Nhưng bất kể kẻ đó là ai…

Chỉ cần đụng phải hắn thì cứ thu phục ngay tại chỗ.

“Còn thất thần cái gì? Sư phụ đi rồi kìa.” Tiểu Diên Nhi đạp không bay lên, quay đầu lại thấy Tần Quân vẫn còn đứng sững sờ bèn thúc giục.

Tần Quân lập tức phóng lên trời, miệng vội đáp: “Đến đây, đến đây…”

Chẳng còn chút dáng vẻ nào của một vương gia.

Tần Quân và Tiểu Diên Nhi rất nhanh đã đuổi kịp.

Tiểu Diên Nhi dù sao cũng là tu hành giả Nguyên Thần cảnh, lại có thêm Đạp Vân Ngoa nên về phương diện tốc độ không thua kém ai.

Ngược lại Tần Quân chỉ là Thần Đình cảnh, phát hiện ra tốc độ phi hành của Lục Châu cũng gần giống mình nên trong lòng hắn cảm động không thôi…

Lão tiên sinh đến tốc độ phi hành cũng chiếu cố ta như vậy… hầy, thật là hổ thẹn mà!

Tốc độ phi hành của ba người không nhanh bằng Nguyên Thần cảnh, nhưng Kiếm Khư cách đó cũng không xa nên không bao lâu sau đã đến nơi.

Ba người hạ xuống một sơn mạch kéo dài mấy dặm.

Lục Châu một tay vuốt râu, một tay chắp sau lưng nhìn dãy sơn mạch trước mặt.

Tần Quân nói: “Hẳn là ở bên cạnh Tử Dương Sơn.”

“Đi.”

Lục Châu hành tẩu trên đường núi gập ghềnh.

Chốc lát sau đã nghe được tiếng cãi vã kịch liệt ——

“Người của Ám Võng thật đáng ghét. Kiếm Khư là nơi ai ai cũng có thể tiến vào, dựa vào cái gì mà bọn hắn lại chắn mất đường đi của chúng ta!”

“Ai bảo người ta là ma đầu chứ! Đừng quên Giáo chủ Tư Vô Nhai của Ám Võng là thất đệ tử Ma Thiên Các.”

“Cơ lão ma thì ta phục, nhưng Tư Vô Nhai thì ta không phục! Hắn chỉ là tên phản đồ!”

Lúc này ba người Lục Châu đã bước ra khỏi chỗ ngoặt, trông thấy rõ ràng tình cảnh trước mắt.

Có khoảng hơn năm mươi tu hành giả với đủ loại cảnh giới khác nhau, từ Thối Thể cảnh đến Phạn Hải cảnh, Thần Đình cảnh đều có.

Lại còn có một Nguyên Thần cảnh… là Giang Ái Kiếm?

Một mình Giang Ái Kiếm ngồi xổm trên một khối đá, dáng vẻ lông bông ôm kiếm trước ngực, mắt nhìn về phía tảng đá to đang chắn giữa đường.

“Giang Ái Kiếm.”

Toàn thân Giang Ái Kiếm giật bắn té khỏi khối đá. Hắn vội vàng quay đầu nhìn lại.

Ở nơi hoang vu sơn dã thế này mà cũng có người nhận ra ta? Ta nổi tiếng vậy sao?

“Ồ lão tiền bối? Đã lâu không gặp, thật là nhớ nhung… Hắc hắc, nha đầu, ngươi cao hơn trước rồi nha…” Giang Ái Kiếm lại trưng ra gương mặt dày mấy tấc nghênh đón mọi người.

Tiểu Diên Nhi lườm hắn một cái rồi xem hắn như không khí.

Lục Châu nhìn đoạn đường bị tảng đá to chắn mất, lên tiếng hỏi: “Sao lại huyên náo như vậy?”

Giang Ái Kiếm chỉ tay về phía tảng đá: “Đồ đệ nhà ngài chắn mất đường đi rồi…”

“Với tu vi của ngươi, mở đường khó lắm sao?” Lục Châu hỏi ngược.

Khụ khụ… Giang Ái Kiếm hắng giọng: “Ta đường đường là người đứng đầu trong tam đại Kiếm Si, là cao thủ kiếm đạo người gặp người thích hoa gặp hoa nở, sao lại làm mấy chuyện cấp thấp thế này được.”

“Hửm?”

Lục Châu nhìn chằm chằm Giang Ái Kiếm, nhìn không chớp mắt đến mức trong lòng hắn phải run rẩy.

“Ta làm, ta làm là được chứ gì… Còn không phải vì ta đang đợi lão tiền bối ngài đến sao? Ta gửi thư báo tin, biết ngay ngài sẽ tới mà.” Giang Ái Kiếm nhận thua.

“Trong thư ngươi nói Kiếm Khư có thứ lão phu cần?” Lục Châu hỏi.

“Đúng vậy…”

Giang Ái Kiếm gật đầu. “Lão tiền bối bảo ta điều tra đồ vật của Ma Thiên Các, ta tốn không ít công sức đấy. Không tra thì thôi, vừa tra đã giật mình, trong tay Thái hậu có hai phần Thiên thư không có chữ đến từ Ma Thiên Các.”

“Tiếp tục.” Lục Châu nói.

Hắn là hoàng tử, tra ra được mấy chuyện này cũng không có gì kỳ lạ.

Điều này cũng đã nghiệm chứng được phỏng đoán trước đó của Lục Châu.

Nói cách khác, một phần Thiên thư không có chữ còn lại đúng thật đang ở trong tay Thái hậu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom