Chương 231 Bên bờ Sấu Tây Hồ, người của Ma Thiên Các
Phan Ly Thiên chẳng mấy quan tâm, hắn tuỳ tiện rúc vào một góc rồi cười nói: “Cả đời này lão hủ chưa từng ngồi trên chiếc phi liễn nào uy phong thế này… tốt, tốt lắm…”
Xuyên Vân phi liễn bay xuyên qua vài dãy núi và biển mây vô tận, xuyên qua cả mấy dòng sông uốn lượn.
Lục Châu lại nhìn về phía Lãnh La, phát hiện trán hắn đã đổ mồ hôi.
Lục Châu bèn nói với Đoan Mộc Sinh: “Nguyên khí quán thâu vào phi liễn phải cân đối… bánh lái cầm chắc tay vào, mắt nhìn về phía trước, điều chỉnh lại tiết tấu.”
“Đồ nhi minh bạch.”
Về phương diện này thì đúng là ngộ tính của Đoan Mộc Sinh kém xa Minh Thế Nhân.
Dưới sự chỉ đạo của Lục Châu, phi liễn mới miễn cưỡng bay vững một chút nhưng vẫn không đủ ổn trọng.
Chuyện này cũng không thể cưỡng cầu.
Suốt đoạn đường đi Đoan Mộc Sinh bị các đại lão nhìn chằm chằm mà vô cùng xấu hổ, trong lòng hắn khẩn trương, không ngừng tự nhủ: “Tứ sư đệ, ta nhớ đệ muốn chết…”
Một canh giờ sau.
Bên bờ Sấu Tây Hồ.
Trong Sấu Tây biệt uyển.
Môn chủ Tịnh Minh Đạo Mạc Khí đang ngồi xếp bằng.
Toàn thân hắn lộ rõ vẻ mệt mỏi, nếp nhăn trên mặt nhiều như một lão già tuổi đã xế chiều.
Nguyên khí nhàn nhạt vận chuyển quanh thân hắn.
Một lát sau, Mạc Khí mở mắt…
“Người đâu.”
Một tên đệ tử xuất hiện ở cửa ra vào.
“Có bắt được Phan Trọng không?” Mạc Khí hờ hững nói.
“Tên phản đồ Phan Trọng này quá mức giảo hoạt, chúng ta đã bám theo hắn một đoạn nhưng đến giờ vẫn chưa bắt được. Lại thêm U Minh Giáo cứ từng bước ép sát… đệ tử, đệ tử không dám tuỳ tiện tìm kiếm.”
Trên mặt Mạc Khí lộ vẻ giận dữ.
“Vu Chính Hải… ngươi khinh người quá đáng!”
Trong trận chiến ở An Dương thành, U Minh Giáo xuất hiện đã xáo trộn hết kế hoạch của hắn.
Sau đó Vu Chính Hải lại đánh Tịnh Minh Đạo, đánh đến mức khiến hắn trở tay không kịp.
Bảy ngọn núi của Tịnh Minh Đạo đều đã bị diệt…
Toàn bộ tông môn bây giờ ngoại trừ hắn thì cũng chỉ còn lại hơn mười tên đệ tử tâm phúc mà thôi.
“Môn chủ bớt giận! Sấu Tây Hồ có trận pháp do Mạc Ly đại nhân bày ra, Vu Chính Hải dù có lợi hại cỡ nào cũng không dám tự ý tiến vào nơi này… Huống hồ gì U Minh Giáo cũng không biết chúng ta đã chạy trốn đến đây.” Tên đệ tử kia khom người nói.
Mạc Khí thở dài lắc đầu. “Trong cung có gửi phi thư chưa?”
“Mạc Ly đại nhân nói… đợi thêm một khoảng thời gian nữa sẽ có chuyển cơ. Nhị hoàng tử điện hạ trong cung hiện nay như cá gặp nước…”
“Được rồi.”
Mạc Khí chịu đựng thương thế trên người, chậm rãi đứng dậy.
“Môn chủ, cẩn thận.” Tên đệ tử kia vội vàng đỡ lấy hắn.
“Không sao.” Mạc Khí lắc đầu. “Nếu không phải vì bị âm công đại thần thông làm cho trọng thương trong trận chiến ở An Dương thành thì bản toạ cũng chẳng chật vật thế này.”
“Môn chủ nói chí phải… Tên Vu Chính Hải này thật là may mắn, lại được cao nhân tương trợ.”
Trong trận chiến ở An Dương thành, Mạc Khí quan sát từ trên phi liễn, đại thần thông chữ “cút” đã bức lui tất cả mọi người.
Hắn là kẻ đứng mũi chịu sào nên bị ảnh hưởng nghiêm trọng nhất.
Đáng tiếc hắn vẫn không kịp nhìn cho rõ rốt cuộc là âm công của cao thủ bậc nào đã phải nhanh chóng chạy trốn.
Mạc Khí bước ra khỏi biệt uyển đứng ngắm nhìn mặt hồ yên ả, trong lòng thư thái hơn nhiều.
“Môn chủ, hiện tại Phan Trọng đã là người của Ma Thiên Các, chúng ta bắt hắn có phải là không thích hợp hay không?”
Không đợi Mạc Khí trả lời, một đệ tử khác đã lên tiếng:
“Đại đệ tử Vu Chính Hải của Ma Thiên Các đã giết biết bao nhiêu người Tịnh Minh Đạo ta, chỉ bắt có một mình Phan Trọng đã là quá ít rồi! Huống hồ Phan Trọng vốn là phản đồ của Tịnh Minh Đạo, chết không có gì đáng tiếc!”
Đúng lúc này, hơn mười tên đệ tử nhanh chóng tụ tập bên trong biệt uyển.
“Môn chủ, người của U Minh Giáo đến rồi!”
Quả nhiên…
Trên bầu trời phía Nam Sấu Tây biệt uyển, một chiếc phi liễn của U Minh Giáo chậm rãi xuất hiện.
Trên phi liễn có treo cờ U Minh Giáo đang tung bay giữa trời.
Thủ toạ Bạch Hổ điện Bạch Ngọc Thanh đứng trên phi liễn quan sát biệt uyển, gầm lên một tiếng:
“Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết! Mạc Khí, bó tay chịu trói đi!”
Tiếng gầm lao xuống cuống lên từng đạo gợn sóng trên mặt hồ Sấu Tây.
Mạc Khí trầm giọng nói: “Đừng để ý… Mê Ly Đại Trận có thể ngăn cản được U Minh Giáo.”
Chúng đệ tử gật đầu.
Bạch Ngọc Thanh lăng không nói: “Mạc Khí, khi Tịnh Minh Đạo làm chó săn cho triều đình thì nên biết tất sẽ có một ngày này. Ngoan ngoãn bó tay chịu trói đi, có lẽ Giáo chủ sẽ khai ân mà tha cho cái mạng chó của ngươi!”
Mạc Khí nghe vậy liền trả lời:
“Bạch Ngọc Thanh, ngươi chẳng qua cũng chỉ là một con chó của Vu Chính Hải mà thôi. U Minh Giáo lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà còn có dũng khí lớn tiếng nói muốn bắt được bản toạ sao?”
“Chó nhà có tang đúng là trở nên mồm mép hẳn ra! Bây giờ cho dù là Thiên Vương lão tử đến cũng không thể cứu được ngươi đâu!” Thanh âm của Bạch Ngọc Thanh vô cùng vang dội.
Mạc Khí không đáp lời hắn mà quay đầu lại hỏi các đệ tử Tịnh Minh Đạo còn lại:
“Tịnh Minh Thất Tử có tin tức gì không?”
“Bẩm Môn chủ, bảy vị sư thúc và Du trưởng lão không đến đây! Chỉ sợ là… dữ nhiều lành ít.”
Mạc Khí thấy trong lồng ngực cực kỳ khó chịu, hắn không cam lòng hỏi: “Chi viện trong cung bao giờ mới đến?”
“Đã gửi phi thư vào cung nhưng vẫn chưa nhận được hồi âm ạ.”
Lúc này, một tên đệ tử đánh bạo nói: “Môn chủ, Vu Chính Hải tuy cường đại nhưng hắn cũng có nhược điểm. Thay vì ngồi chờ chết, chi bằng…”
Mạc Khí hờ hững nói: “Ngươi muốn gia nhập Ma Thiên Các?”
“Đệ tử không dám!”
Một tên đệ tử khác nói: “Ngươi nghĩ Ma Thiên Các có thể làm gì được Vu Chính Hải? Vu Chính Hải là tên phản đồ đã lập ra U Minh Giáo, trở thành đệ nhất ma giáo trong thiên hạ. Lão ma đầu Ma Thiên Các nếu thật sự có bản lĩnh thì sao có thể để yên cho Vu Chính Hải tiêu dao khoái hoạt bên ngoài?”
“Hầy…” Đám người thở dài lắc đầu.
“Trước mắt chúng ta chỉ có thể chờ đợi chi viện trong cung đến… Cho dù có bắt được Phan Trọng thì Ma Thiên Các cũng chẳng coi trọng kẻ này đâu.”
Đúng lúc này ——
Đệ tử Tịnh Minh Đạo phát hiện một hiện tượng kỳ quái.
Trên bầu trời phía Nam biệt uyển, đám tu hành giả U Minh Giáo đang lăng không quan sát tình hình trong biệt uyển bỗng nhiên quay đầu bỏ chạy!
Cả đám ngơ ngác đứng nhìn.
“Môn chủ, U Minh Giáo lui rồi kìa!”
“Quá tốt rồi! Môn chủ anh minh! Tên Bạch Ngọc Thanh này đúng là hạng người chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng!”
“Trông bọn hắn có vẻ rất sợ hãi!”
Mạc Khí cũng nhíu mày, ngẩng đầu nhìn phi liễn trên trời.
Bạch Ngọc Thanh nào còn chút bộ dạng của phong phạm cao thủ, toàn thân hắn dường như ỉu xìu chui tọt vào trong phi liễn. phi liễn quay đầu bay vọt về phương nam như đang chạy trốn!
“Lão thất phu Mạc Khí, coi như ngươi trâu, ta nhận thua, cáo từ!”
Đại trượng phu co được duỗi được. Dưới tình huống này hắn chẳng ngại gì mà nhận thua.
Bạch Ngọc Thanh nhìn lướt qua phương Bắc Sấu Tây Hồ rồi hạ lệnh: “Chạy mau!”
“Đại thủ toạ, ngài nói gì cơ?”
“À, xuất phát!” Bạch Ngọc Thanh sửa lời.
Không bao lâu sau, đám tu hành giả và phi liễn U Minh Giáo đều đã biến mất vô tung vô ảnh.
“. . .”
Đám đệ tử Tịnh Minh Đạo vẫn còn ngơ ngơ ngác ngác.
Cho dù Mê Ly Đại Trận có lợi hại thế nào thì trận pháp cũng không thể di động được.
Bọn họ có cần phải sợ hãi như vậy không?
“Không đúng! Đằng kia có thứ gì đó!” Một tên đệ tử chỉ tay về phương Bắc.
Ở phía Bắc Sấu Tây Hồ, bên trên dãy núi rừng liên miên có một chiếc phi liễn kéo theo chiếc đuôi dài như sao băng đang bay tới.
“Ma Thiên Các?”
Lồng ngực Mạc Khí lại tắc nghẹn, lảo đảo lui về sau một bước, sắc mặt vô cùng khó coi.
Chẳng trách U Minh Giáo lại chạy trốn, thì ra là phi liễn của Ma Thiên Các đến rồi!
“Môn chủ!”
Xuyên Vân phi liễn vừa bay đến phía trên bầu trời Sấu Tây Hồ thì đột nhiên khẽ lay động lắc lư rồi dần dần bình ổn lại, tốc độ cũng chậm hơn trước nhiều.
“Ma Thiên Các làm vậy là có ý gì?”
“Cảnh cáo sao?”
Mạc Khí cắn răng, tay che trên ngực: “Thật khinh người quá đáng!”
Cùng lúc đó.
Trên Xuyên Vân phi liễn.
Đoan Mộc Sinh ngượng ngùng nhìn vẻ chật vật của Phan Ly Thiên và Lãnh La. “Điều khiển không được tốt khi giảm tốc, thật xin lỗi thật xin lỗi!”
Lục Châu có tu vi nên không bị ảnh hưởng gì. Tu vi Thần Đình cảnh có thể giữ cho cơ thể được cân bằng.
“Sư phụ, đằng trước chính là Sấu Tây biệt uyển.”
Bên bờ Sấu Tây Hồ, toà biệt uyển to lớn chiếm diện tích ngàn mẫu trông vô cùng tráng lệ.
Biệt uyển được thiết kế rất tinh tế, có nhiều ban công đình các, bên dưới biệt uyển có thuỷ đạo uốn lượn. Từ trên bầu trời nhìn xuống trông rất xinh đẹp và lộng lẫy.
Chương 232 Mạc Ly - Mạc Khí
Lãnh La đến đứng cạnh Lục Châu, nhìn về phía biệt uyển Sấu Tây: “Bờ hồ Sấu Tây và căn biệt uyển này vốn là nơi nghỉ ngơi du ngoạn của quý nhân trong cung vào lúc nhàn hạ. Tại sao Mạc Khí của Tịnh Minh Đạo lại có thể xuất hiện ở
đây?”
Lục Châu nhìn Mạc Khí một cái rồi nói: “Ngươi là người đứng đầu hắc kỵ, làm việc trực tiếp với hoàng đế mà cũng không biết sao?”
“Hắc kỵ chỉ phụ trách việc chấp hành nhiệm vụ, chưa từng hỏi đến chuyện của triều đình.” Lãnh La đáp.
Tuy Lãnh La đã không còn bị Mạc Ly khống chế nhưng ký ức của nhiều năm qua vẫn còn tồn tại trong não hải hắn.
Lục Châu nhớ lại trong trận chiến ở An Dương thành, kẻ giả mạo U Minh Giáo ngồi trên phi liễn có năng lực vu thuật cường đại.
“Mạc Ly, Mạc Khí… theo ngươi thì hai người này có quan hệ như thế nào?”
Lãnh La thản nhiên đáp:
“Theo ta được biết, Mạc Ly là nữ nhân. Ả là một nữ nhân yêu diễm có khả năng mê hoặc tâm trí người khác, năng lực vu thuật của ả cũng rất cường đại.”
Nếu không phải như thế thì sao Lãnh La hắn lại bị ả ta thừa cơ điều khiển chứ?
Anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
Lãnh La tung hoành thiên hạ nhiều năm chưa từng nghĩ mình sẽ gặp phải chuyện này.
Trên gương mặt già nua của Lục Châu chợt nở một nụ cười hiếm hoi, hắn lạnh nhạt vuốt râu nói: “Bản toạ nhớ rõ, Mạc Khí có một huynh trưởng, sau này không rõ tung tích.”
Lãnh La không nói gì.
Bởi vì trong trận đại chiến với thập vu tiên hiền hắn cũng đã nghe được.
Bây giờ chỉ là muốn xác định mà thôi.
Lãnh La khàn giọng nói: “Mặc kệ hắn là nam hay nữ, đều phải chết.”
“Rất tốt. Vậy thì ta giao Mạc Ly cho ngươi.” Lục Châu nói.
“Đa tạ.”
Lãnh La chắp tay.
Có thể khiến cho nhân vật bậc này thần phục… Phan Ly Thiên đang ngồi tựa lưng vào phi liễn cũng phải tán thưởng Lục Châu không thôi.
Hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm Lục Châu. Tu vi của hắn bị phế, không còn lựa chọn nào khác nên mới phải vào Ma Thiên Các. Lãnh La cũng thế. Như vậy tương lai khi Lãnh La khôi phục tu vi thì sao?
“Sư phụ, đến nơi rồi.”
Phi liễn ngừng lại, lơ lửng trên mặt hồ.
Tiểu Diên Nhi hưng phấn nhảy lên.
Chiêu Nguyệt và mấy tên nữ đệ tử cần phải giữ cho phi liễn lăng không nên không nhúc nhích.
Lục Châu tiếp tục quan sát biệt uyển Sấu Tây Hồ.
Ngoại trừ hai tên đồ đệ ra thì lần này hắn chỉ mang theo đám già yếu tàn tật… E là muốn tiết kiệm thẻ đạo cụ cũng khó.
Hắn còn bốn tấm Một Kích Chí Mạng.
Phải sử dụng cực kỳ cẩn thận.
Hệ thống ơi là Hệ thống, mày đang cố ý gia tăng độ khó để tao không được quá ỷ lại vào thẻ đạo cụ có phải không?
“Có trận pháp.”
Lãnh La nhìn lướt qua cách bố trí chung quanh rồi đưa ra phán đoán chuẩn xác.
Đoan Mộc Sinh có tầm nhìn rõ ràng nhất, từ chỗ cầm lái của hắn có thể nhìn rõ từng ngóc ngách bên dưới.
“Sao ngươi biết?”
Trong mắt Đoan Mộc Sinh chỉ thấy bên dưới là cảnh sắc xinh đẹp, làm gì có dấu hiệu của trận pháp ở đây?
Lãnh La chỉ tay về bốn phía: “Những lương đình này được xây dựng theo hướng bát quái chẳng qua là để che mắt… Bốn phía biệt uyển có năng lượng nguyên khí ba động rất rõ ràng. Trong đám cao thủ Tịnh Minh Đạo không có ai rành về bố trí trận pháp. Thế nên… bốn phía Sấu Tây biệt uyển có thể là đại trận vu thuật, nguyên khí ba động cũng chỉ là thứ dùng để che mắt.”
“Thụ giáo.” Đoan Mộc Sinh ôm quyền.
Hậu sinh vãn bối dù có thiên phú hơn người thế nào thì kiến thức và lịch duyệt vẫn phải thua kém những lão quái vật này.
Phan Ly Thiên tựa người vào thân liễn, vừa nhìn đại trận bên dưới vừa uống một ngụm rượu rồi nói: “Loại trận pháp này không đơn giản, chẳng biết là thuộc loại hình nào.”
“Ngươi cũng biết về vu thuật?” Lãnh La quay đầu lại nhìn hắn.
Phan Ly Thiên tỏ vẻ khinh thường, chậm rãi nói: “Ở Tịnh Minh Đạo thứ không thiếu nhất chính là điển tịch về vu thuật… Vu thuật gồm có loại khống chế ý chí, loại chú thuật, loại khống chế phạm vi, loại mê hoặc tâm trí… Nhưng dù là loại nào thì cũng đều có phương pháp phá giải.”
Khó trách lúc trước Phan Trọng lại có vẻ hiểu rõ về vu thuật như vậy.
Môn chủ Tịnh Minh Đạo Mạc Khí và Mạc Ly có quan hệ thân thiết như vậy, việc bọn họ có nhiều điển tịch vu thuật cũng không có gì kỳ quái. Chỉ là… Tịnh Minh Đạo là một trong thập đại danh môn chính đạo nên hầu như chẳng ai cho rằng hai người này có liên quan đến nhau.
Lãnh La hỏi: “Vậy ngươi có biết phương pháp phá giải không?”
“Không biết.”
Lục Châu: “. . .”
Đoan Mộc Sinh: “. . .”
Lãnh La: “. . .”
Đã không biết thì còn ra vẻ như vậy làm gì, lãng phí thời gian!
Đúng lúc này ——
Từ trong Sấu Tây biệt uyển đột nhiên có hơn mười tên thanh bào tu hành giả bay ra.
Bọn họ từ từ bay lên không trung.
“Bái kiến lão tiền bối.”
Lục Châu không để ý đến bọn họ.
Hắn liếc mắt nhìn qua, ngay cả một tên cao thủ Nguyên Thần cảnh cũng không có.
Mạc Khí không dám ra đây, lại đưa tới một bầy pháo hôi.
Đoan Mộc Sinh quát: “Gọi lão tặc Mạc Khí ra đây!”
“Ách…”
Hơn mười tên tu hành giả toàn thân run rẩy, vẻ mặt chột dạ, trán đổ mồ hôi.
“Không biết các vị giá lâm đến Sấu Tây biệt uyển có việc gì?”
Lục Châu lắc đầu.
Tại sao Ma Thiên Các lại đến đây, trong lòng Mạc Khí hiểu rõ hơn ai hết.
Tịnh Minh Đạo đã sắp phải đối mặt với kết cục này, thế mà bây giờ còn phái ra đám tiểu lâu la để làm chậm trễ thời gian.
Lục Châu hờ hữ phất tay: “Dọn dẹp một chút.”
“Đồ nhi lĩnh mệnh!”
Trước mắt người có thể lập tức ra tay chỉ có Tiểu Diên Nhi.
Toàn thân nàng nhẹ như yến, Thái Thanh Ngọc Giản bộc phát, vận chuyển Thất Tinh Thải Vân Bộ, toàn thân vọt tới chỗ đám tu hành giả Tịnh Minh Đạo.
Đồng thời Phạm Thiên Lăng cũng xuất ra.
Phanh phanh phanh!
Hơn mười tên tu hành giả không chịu nổi một kích, bay ngược ra sau, từng ngụm tiên huyết phun ra như huyết vụ.
Hơn mười người đều rơi tõm vào Sấu Tây Hồ.
Lãnh La: “. . .”
Phan Ly Thiên: “. . .”
Không hổ là tác phong làm việc của Ma Thiên Các, ngay cả thủ đoạn kinh người như Lãnh La cũng phải thấy kinh ngạc.
Lục Châu không hề nể tình Tịnh Minh Đạo.
Mạc Khí đã nhiều lần tổn hại Ma Thiên Các… Sau lưng lại cấu kết với Mạc Ly làm việc xấu, đâm dao Ma Thiên Các không ít lần.
Lúc này chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.
Điều đáng tiếc duy nhất là —— những tu hành giả này chỉ mới Phạn Hải cảnh nên không được ban thưởng điểm công đức. Đúng là hố to! Người chơi cao cấp đến khu tân thủ thì không được điểm kinh nghiệm nữa rồi.
Lục Châu lắc đầu vứt bỏ tạp niệm, không đoán mò nữa.
Tiểu Diên Nhi ngự không trở về.
“Sư phụ, đồ nhi đã hoàn thành nhiệm vụ.”
Lục Châu khẽ gật đầu.
Ánh mắt hắn đảo qua toàn bộ biệt uyển Sấu Tây Hồ rồi trầm giọng nói: “Mạc Khí…”
Hai tiếng Mạc Khí bắn ra trầm thấp vang vọng như tiếng pháo, từ trên không trung hạ xuống vừa hùng hồn vừa hữu lực, khi rơi xuống mặt hồ lập tức phóng xạ ra tứ phía…
Có thể nhìn thấy sóng âm rất rõ ràng, tựa như luồng khí lưu sóng gợn lăn lộn trên mặt hồ, càn quét toàn bộ biệt uyển Sấu Tây Hồ.
Thấy cảnh này, Lãnh La không khỏi tán thưởng: “Bội phục.”
Lục Châu lắc đầu nói: “Điêu trùng tiểu kỹ mà thôi. Thần Đình cảnh đều có thể làm được.”
Lãnh La đáp lại: “Nhưng có thể khống chế âm công hoàn chỉnh phát tán vào mỗi một góc không gian như thế này, nếu không có mấy trăm năm cô đọng thì sao có thể làm ra được? Cho dù là cao thủ Nguyên Thần cảnh cũng khó lòng khống chế nhập vi đến mức này.”
Phan Ly Thiên cũng nói: “Lão hủ đồng ý với cách nói của ngươi… Tu vi cảnh giới là một chuyện, nhưng kỹ xảo và kinh nghiệm lại là chuyện khác, đó là thứ mà cảnh giới không cách nào so sánh nổi.”
Có lẽ do thân phận hai người bọn họ ở cấp bậc cao hơn nhiều mấy tên đồ đệ nên Lục Châu cảm thấy rất hưởng thụ khi được khen.
Dễ chịu hơn vỗ mông ngựa bình thường nhiều.
Mọi người tiếp tục quan sát biệt uyển.
Một tiếng gọi này đã chấn động đến mức đám đệ tử Tịnh Minh Đạo phải ngã trái ngã phải.
Mạc Khí trốn trong phòng riêng, không dám đi ra ngoài… chỉ có thể đáp lại ——
“Cơ Thiên Đạo!”
Sóng âm cuốn ngược, không khí phảng phất như bị vặn vẹo.
Phan Ly Thiên nhướng mày mắng: “Ui da… lão thất phu này!”
Lãnh La không sao, gần như không bị ảnh hưởng.
Vẻ mặt Lục Châu thì càng lạnh nhạt, não hải một mảnh thanh minh.
Đoan Mộc Sinh tự mình đề cử: “Sư phụ… lão già này rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt! Đồ nhi nguyện xung phong ra trận, dù phải đào sâu ba thước cũng phải lôi lão già này ra cho bằng được!”
Lục Châu giơ tay lên ngăn lại. “Không cần.”
Sấu Tây Hồ có đại trận vu thuật thủ hộ, nếu để Đoan Mộc Sinh xuống thì hơi lỗ mãng.
Lúc này, trong biệt uyển lại truyền ra thanh âm ——
“Ma Thiên Các khinh người quá đáng! Thù này không báo thề không làm người!”
Thanh âm này càng lúc càng xa.
“Muốn chạy?”
Chương 233 Không cho ngươi cơ hội trang bức
Tuy rằng Lãnh La luôn tự cao tự đại nhưng lúc này tu vi của hắn vẫn chưa khôi phục.
Làm gì có dũng khí một mình xuống dưới tiến vào trận pháp Sấu Tây Hồ?
Phan Ly Thiên thì càng không có hy vọng.
Ngay khi tất cả mọi người đều đang tò mò không biết Lục Châu sẽ sử dụng thủ đoạn gì thì…
Ngaoooo!
Một tiếng gầm gừ trầm thấp từ trong rừng rậm bên bờ hồ truyền tới cùng âm thanh phi nước đại.
Mọi người đều bị tiếng gầm đặc thù này thu hút sự chú ý.
“Bệ Ngạn!”
Đây là một trong những toạ kỵ của Lục Châu.
Tiểu Diên Nhi và Đoan Mộc Sinh không hề cảm thấy kinh ngạc, chỉ dõi mắt nhìn về phía Bệ Ngạn đang đạp không lao tới.
Ngược lại Lãnh La và Phan Ly Thiên lại vô cùng kinh ngạc.
Hai người đều là lão quái vật sống mấy trăm năm, cùng là đại nhân vật có thân phận và địa vị, là những tu hành giả cường đại.
Trong những năm tháng tu luyện dài dằng dặc, hai người đều đã bỏ ra không ít công sức để tìm kiếm toạ kỵ.
Chỉ cần tìm được toạ kỵ cấp sử thi thôi là bọn họ đã vui mừng khôn xiết rồi.
Đáng tiếc…
Toạ kỵ là thứ chỉ có thể ngộ, không thể cầu.
Có rất nhiều hung thú trong Mê Vụ Sâm Lâm không thích hợp dùng làm thú cưỡi. Cho dù có bắt về thuần phục thì cũng chỉ có thể dùng để chở hàng.
Càng không cần phải nói tới loại toạ kỵ trân quý trong truyền thuyết như Bệ Ngạn.
Lục Châu trầm giọng hạ lệnh.
“Tìm ra hắn.”
Ngao ——
Bệ Ngạn nghe hiểu mệnh lệnh của chủ nhân, phát ra âm thanh hưởng ứng rồi toàn thân xoay chuyển, chân đạp trên mây vọt vào biệt uyển Sấu Tây Hồ như thiểm điện.
Ầm ầm ầm!
Trong tích tắc khi Bệ Ngạn lao vào biệt uyển, đã có ba gian phòng bị nó đụng vỡ.
Tạp vật bay loạn xạ, vách tường ầm ầm sụp đổ.
Lãnh La và Phan Ly Thiên tấm tắc lấy làm lạ.
“Xin hỏi Các chủ làm sao có được toạ kỵ này?” Lãnh La khiêm tốn thỉnh giáo.
Lãnh La nhìn Lãnh La, dư quang cũng liếc thấy Phan Ly Thiên đang ngẩng đầu hóng chuyện. Hai người này rất hiếu kỳ về Bệ Ngạn.
Dù sao bọn hắn cũng là những người hiểu rất rõ độ trân quý của toạ kỵ cấp truyền thuyết, đồng thời cũng hiểu rõ thứ này nếu không có vận khí thì không thể nào đạt được.
Lục Châu không nhanh không chậm đáp:
“Bản toạ từng đến Mê Vụ Sâm Lâm, ở đó ba trăm ngày, một đường chém giết mấy vạn mãnh thú, cuối cùng may mắn gặp được Bệ Ngạn. Lại tốn thêm mấy tháng mới có thể thuần phục nó.”
Trên mặt mọi người tràn đầy vẻ kính sợ và hâm mộ nhìn về phía Lục Châu.
Cái gì mới gọi là cường giả?
Chính là đây.
Lãnh La rất bội phục, khẽ chắp tay.
Loại bội phục này là hết sức thật lòng.
Sự đáng sợ của Bệ Ngạn đã hiện rõ ràng trước mắt.
Nó đơn thuần chỉ dựa vào cường độ thân thể đã có thể làm vỡ vụn kiến trúc trong biệt uyển.
Lục Châu đã tính toán tốt, Bệ Ngạn không giống như Bạch Trạch có năng lực đặc thù, mà bản chất của nó vô cùng hung mãnh, có giá trị vũ lực rất cao. Nếu Bệ Ngạn bộc phát toàn lực thì tu hành giả Thần Đình cảnh hoàn toàn không phải là đối thủ của nó. Lực phòng ngự của Bệ Ngạn cũng rất cường đại, tông vỡ kiến trúc trong biệt uyển mà nó chẳng hề đau đớn chút nào.
Đương nhiên…
Lục Châu cũng chưa có cơ hội kiểm tra xem rốt cuộc Bệ Ngạn mạnh đến cỡ nào. Hắn chỉ căn cứ vào sức chiến đấu của nó để tính toán ra. Lỡ như xui xẻo gặp phải đối thủ mạnh, tổn hao mất một con toạ kỵ thì chẳng phải là xui xẻo hay sao?
Có lẽ đợi đến khi thực lực của hắn đủ mạnh mẽ, hắn sẽ cùng Bệ Ngạn chơi đùa một chút để thăm dò xem sức chiến đấu chân chính của nó đến đâu.
Ầm ầm ầm!
Sau khi đụng nát một đống công trình kiến trúc trong biệt uyển, Bệ Ngạn đột nhiên dừng lại.
Nó đứng giữa biệt uyển như thể đang tìm kiếm con mồi.
“Nó đang đánh hơi!”
Cái mũi của Bệ Ngạn khẽ rung rung.
Một lát sau, nó đi về phía công trình kiến trúc ở phía Tây biệt uyển.
Quả nhiên…
Dường như đã cảm nhận được sự nguy hiểm của Bệ Ngạn, mấy tên tu hành giả vọt lên đâm kiếm về phía Bệ Ngạn.
Ngao ——
Trên thân Bệ Ngạn đột nhiên xuất hiện một đạo quang mang màu xanh thẫm.
Xẹt!
Ầm ầm ầm!
Mấy đạo kiếm quang đâm vào người Bệ Ngạn nhưng chẳng thể tiến vào lấy một phân một tấc.
“Phòng ngự thật mạnh.”
“Toạ kỵ trong truyền thuyết quả nhiên danh bất hư truyền.”
Lãnh La và Phan Ly Thiên vô cùng thán phục.
Lục Châu cũng không ngờ Bệ Ngạn lại có lực phòng ngự mạnh đến thế.
Trong số các đệ tử Tịnh Minh Đạo lao ra có ba bốn tên tu hành giả Thần Đình cảnh.
Thậm chí người nào người nấy đều đã gọi ra pháp thân Thập Phương Càn Khôn.
Tấn cung hung mãnh như vậy đều chỉ như gãi ngứa cho Bệ Ngạn.
Toàn thân nó vẫn vững vàng chẳng hề suy suyển mảy may.
Đệ tử Tịnh Minh Đạo thấy vậy đều hốt hoảng quay đầu bỏ chạy!
Bọn hắn vừa bắt đầu tháo chạy thì Bệ Ngạn trở nên hưng phấn, nó vung móng vuốt quào một cái, đánh bay một tên tu hành giả ngay tại chỗ!
Tên tu hành giả không kịp né tránh, cả người và pháp thân đều bị cào cho máu thịt be bét!
Ầm!
Ầm!
Mấy tên tu hành giả ở gần đều bị lợi trảo đập thành bánh thịt.
Sức chiến đấu hung tàn của Bệ Ngạn khiến mọi người than thở không thôi.
“Dừng tay!”
Một tiếng hét to hùng hồn càn quét mà tới.
Rõ ràng chủ nhân của giọng nói này chính là Môn chủ Mạc Khí của Tịnh Minh Đạo vừa mới truyền âm với Lục Châu.
Hắn vẫn còn trốn tránh, không dám xuất hiện.
“Ma Thiên Các khinh người quá đáng!”
Đoan Mộc Sinh nổi giận mắng: “Lão thất phu, khi các ngươi vây công Kim Đình Sơn sao không nghĩ là mình khinh người quá đáng? Chỉ có các ngươi được ức hiếp người khác, lại không cho phép người khác đáp lại hay sao? Cái thứ cẩu vật còn đòi làm Môn chủ Tịnh Minh Đạo!”
“. . .”
Cái trò này Mạc Khí chơi vô cùng thông thạo. Chỉ cho mình phóng hoả, không cho người khác đốt đèn.
Giọng nói Mạc Khí lại truyền ra ——
“Thà làm ngọc nát chứ không làm ngói lành!”
Mạc Khí vừa nói xong câu đó Lãnh La đã chỉ tay vào một chỗ rồi nói: “Ở đằng kia.”
Lãnh La có vẻ rất tự tin.
Lục Châu liếc nhìn hoàn cảnh xung quanh rồi nói: “Đại trận mở ra rồi.”
Hắn khẽ vung tay, Bệ Ngạn nhận được mệnh lệnh bèn thay đổi phương hướng, đạp không mà đi, rời khỏi Sấu Tây Hồ.
Lục Châu vốn định sử dụng Bạch Trạch, năng lực của Bệ Ngạn có thể cắt giảm năng lượng vu thuật chỉ trong khoảnh khắc. Nhưng hắn nghĩ lại, tạm thời vẫn chưa cần thiết.
Giết gà không cần dùng tới dao mổ trâu.
Trong Sấu Tây Hồ bắt đầu bốc lên bong bóng.
Bong bóng xuất hiện càng lúc càng nhiều, chỉ trong chốc lát đã phủ đầy mặt hồ.
Ầm!
Một thân ảnh phá tung nóc phòng bay lên thiên không.
Nước trong hồ nhanh chóng hội tụ về chỗ người đó!
“Không ngờ Mạc Khí lại nắm giữ công pháp tà môn như vậy.” Lãnh La nói.
Phan Ly Thiên vốn là người trong Tịnh Minh Đạo. Thấy cảnh này hắn tức giận nói: “Thật khiến lão hủ quá thất vọng! Mạc Khí, ngươi cuối cùng vẫn đi theo con đường tà đạo!”
“Đường tà đạo?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.
Phan Ly Thiên đáp: “Đây là Thôn Phệ Chi Pháp, dùng để hấp thụ tinh huyết và nguyên khí của người khác để bồi dưỡng cho bản thân mình, vô cùng tà ác!”
Trên bầu trời, hai tay Mạc Khí dang rộng.
Tạp vật bay loạn khắp nơi, từng đạo nguyên khí cường đại hội tụ lại bên dưới trông như một vòi rồng.
Toàn bộ bị hút vào bên trong đan điền khí hải của Mạc Khí.
Diện mục Mạc Khí lúc này đã trở nên dữ tợn!
Lãnh La khẽ chắp tay nói: “Lui đi.”
“Lui sao?” Đoan Mộc Sinh kinh ngạc hỏi.
“Tránh né mũi nhọn là hành vi sáng suốt.” Lãnh La có vẻ cực kỳ tỉnh táo.
“Lão hủ tán thành.” Phan Ly Thiên nói. “Công pháp này một khi đã thi triển thì không chết không thôi. Mạc Khí đã nhập ma, sẽ rơi vào trạng thái điên cuồng, biện pháp tốt nhất chính là tránh né mũi nhọn.”
Ánh mắt mọi người lại nhìn về phía Lục Châu.
Chờ đợi quyết định của hắn.
Lục Châu nhìn chằm chằm Mạc Khí không chớp mắt.
Đại trận vu thuật nhanh chóng hình thành. Dưới lực hút cực lớn, tạp vật trong biệt uyển Sấu Tây Hồ đều lơ lửng giữa không trung và xoay tròn xung quanh Mạc Khí.
Mạc Khí lăng không đứng trên mặt hồ, ở ngay tâm điểm vòi rồng!
Lục Châu nhìn quanh một lượt rồi hỏi:
“Có nhìn thấy Phan Trọng không?”
“Không ạ.” Đoan Mộc Sinh lắc đầu.
Phan Ly Thiên bước ra ngoài rìa phi liễn không ngừng tìm kiếm, sau đó thở dài lắc đầu.
Thanh âm Mạc Khí lại vang lên: “Đã đến… thì một tên cũng đừng hòng đi.”
Lãnh La lại chắp tay lần nữa: “Hãy nghe lời khuyên của ta, tránh né mũi nhọn!”
Lục Châu lắc đầu.
Chiến trận rất lớn, khí thế cũng đầy đủ.
Thật xin lỗi, lần này không thể để cho ngươi có cơ hội trang bức.
Để tiết kiệm thời gian, trực tiếp xử lý ngươi!
Tay phải Lục Châu khẽ nhấc, trong lòng bàn tay xuất hiện âm thanh vỡ vụn của thẻ đạo cụ.
Một chưởng đánh ra.
Chưởng ấn cực lớn mang theo kim quang lóng lánh lao về phía trước.
Đại Vô Uý Ấn vừa xuất hiện, chúng sinh an tâm, không còn sợ hãi!
Tất cả nguyên khí tụ tập đều bị một chưởng này nhẹ nhàng phá nát!
Đại Vô Uý Ấn khí thế bừng bừng đập tan nguyên khí đang ngưng tụ, không ngừng hấp thu lực lượng trên thân Mạc Khí.
Chương 234 Nghĩ đến thủ ấn lập loè kim quang vừa rồi
Đại Vô Úy Ấn dừng lại giữa không trung, sau đó nở rộ như pháo hoa, quang mang tản ra phiêu phù khắp nơi… rồi dần dần tiêu thất.
Âm thanh nguyên khí hỗn loạn, âm thanh của bong bóng khắp mặt hồ, tiếng va chạm giữa các tạp vật trong vòi rồng…
Đều hoàn toàn biến mất sau khi Đại Vô Úy Ấn tiêu tán.
Đám tạp vật trên không trung đều rơi xuống đất.
Nguyên khí tản ra tứ phía.
[Ting — đánh giết một tên mục tiêu Nguyên Thần cảnh, thu hoạch được 1.500 điểm công đức.]
Mặt hồ Sấu Tây lại khôi phục sự yên tĩnh.
Dáng người Lãnh La lúc này đã cứng ngắc, mắt vẫn nhìn về phương hướng Đại Vô Uý Ấn biến mất, toàn thân cứng như đá không thể nhúc nhích.
Hắn muốn tìm bóng dáng của Mạc Khí nhưng chẳng còn thấy gì nữa.
Phan Ly Thiên tay cầm hồ lô rượu, hai mắt vô thần… chẳng biết đang nghĩ cái gì.
Tịnh Minh Đạo tuy có rất nhiều cao thủ, nào là Du Hồng Y, nào là Tịnh Minh Thất Tử, thậm chí bao gồm cả bản thân hắn Phan Ly Thiên… nhưng hoàn toàn không có một ai đủ khả năng dùng một chưởng đánh tan xác Môn chủ Mạc Khí.
Tuy Mạc Khí đang bị trọng thương nhưng hắn vẫn là cao thủ thất diệp.
Huống hồ khi Mạc Khí khởi động trận pháp vu thuật, hắn đã tiến vào trạng thái điên cuồng…
“Cố làm ra vẻ, còn không phải vẫn bị sư phụ ta chụp một phát tan thành tro bụi hay sao?” Tiểu Diên Nhi đã hoàn toàn miễn dịch với cảnh tượng này, nàng chẳng thấy lạ chỗ nào.
Lãnh La: “. . .”
Phan Ly Thiên: “. . .”
Giọng nói của Tiểu Diên Nhi đã kéo hai người quay lại với thực tại.
Lục Châu hời hợt vuốt râu. “Lục soát.”
Phan Ly Thiên lộ ra thần sắc lo lắng, nhưng hắn lúc này chẳng giúp được gì, chỉ có thể đứng lo lắng trên phi liễn.
Tiểu Diên Nhi tuân lệnh, nhảy ra khỏi phi liễn.
Thân pháp loé lên, nàng xuất hiện trên viện lạc của Mạc Khí.
Phạm Thiên Lăng đỏ rực bay múa giữa trời, có cảm giác như sói lạc bầy cừu, gà bay trứng vỡ.
Lục Châu lắc đầu, trong lòng vô cùng bất đắc dĩ.
Mong nàng biến thành tiểu thư khuê các đoan trang nhã nhặn, có tri thức hiểu lễ nghĩa, sợ là đến heo nái cũng phải leo cây.
Chốc lát sau, Tiểu Diên Nhi ngự không lơ lửng trên nóc viện. “Sư phụ, bên trong không còn ai!”
Phan Ly Thiên nói: “Thêm một thời gian nữa nha đầu này tất làm nên chuyện lớn.”
“Ngươi đang khen ta?” Tiểu Diên Nhi hỏi lại.
“Có thể vào được mắt lão hủ thì không có mấy người đâu. Ngươi thật sự rất được, thiên phú không tệ… Không tới năm năm sẽ vào được Nguyên Thần… cảnh… Hả? Pháp thân Bách Kiếp Động Minh?”
Phan Ly Thiên vừa nói được một nửa đã thấy Tiểu Diên Nhi gọi ra pháp thân Bách Kiếp Động Minh.
Tuy rằng chưa khai diệp nhưng pháp thân của nàng lung linh tinh xảo, độ cao tương đương với thân người nàng, kim quang toàn thân lập loè đến chói mắt.
Lãnh La liếc nhìn Phan Ly Thiên, châm chọc nói: “Ngươi rời khỏi tu hành giới quá lâu rồi, e là không biết đến thanh danh của nha đầu này… Từ Diên Nhi, mười tuổi gia nhập Kim Đình Sơn, mười ngày sau vào Thông Huyền cảnh, ba tháng sau vào Ngưng Thức cảnh, hai năm sau Phạn Hải cảnh mở đủ bát mạch, ba năm sau đó vào Thần Đình cảnh, rồi trong vòng một năm tiếp theo lại vào Nguyên Thần cảnh. Khắp thiên hạ này e là chẳng thể tìm ra được người nào có thiên phú như nha đầu này.”
Phan Ly Thiên sửng sốt.
Đôi mắt đục ngầu của hắn trợn to, nhìn tiểu nha đầu trước mắt với vẻ khó tin.
“Thật là kỳ tích! Không thể tin nổi… Nhân loại sao có thể có thiên phú bậc này?”
Tiểu Diên Nhi được khen đến mức trong lòng muốn nở hoa, trên mặt mang theo vẻ kiêu ngạo.
Lục Châu nghe được lời Phan Ly Thiên nói, chợt nhớ tới thân phận của Diệp Thiên Tâm thì khẽ lắc đầu. Tiểu Diên Nhi là Nhân tộc chính thống điển hình của Đại Viêm nhưng lại có thiên phú bậc này, đúng là có hơi yêu nghiệt.
“Hai vị trưởng lão khen ngợi con, con phải ghi nhớ ở trong lòng, không được kiêu ngạo.” Lục Châu nghiêm túc răn dạy.
Tiểu Diên Nhi lập tức thu hồi vẻ mặt đắc ý. “Vâng.”
Hai vị trưởng lão?
Trong lòng Phan Ly Thiên và Lãnh La đều âm thầm giật mình.
Bọn họ thành trưởng lão từ bao giờ thế?
Có điều, ở dưới mái hiên nhà người ta không thể không cúi đầu.
Cho dù trong lòng có không muốn thì cũng phải nghĩ đến thủ ấn lập loè kim quang vừa rồi.
“Sư phụ, trong nước có động tĩnh…” Đoan Mộc Sinh chỉ tay vào một khu vực đang toả ra bong bóng trên mặt hồ.
“Không giống như là có trận pháp. Nơi này có người?” Phan Ly Thiên khẽ nhíu mày.
Ùng ục ùng ục ——
Bong bóng xuất hiện càng lúc càng nhiều, càng ngày càng nhanh.
Roạt!
Một thân ảnh xông ra khỏi mặt nước lao về phía bờ hồ.
Hắn xoay người nằm thẳng cẳng trên mặt đất.
“Phan Trọng?” Đoan Mộc Sinh kinh ngạc hô.
Phan Trọng đang không ngừng phun nước hồ ra, trong nước có pha lẫn một ít máu.
Sắc mặt hắn trắng bệch, khí tức trên người ba động kịch liệt.
Lãnh La nhìn hắn rồi cất tiếng đánh giá: “Có thể trốn dưới đáy hồ đến tận bây giờ, khá thú vị đấy.”
Hắn không có vẻ gì là lo lắng cho tình hình của Phan Trọng, dù rằng Phan Trọng cũng là người của Ma Thiên Các.
Sự lạnh lùng của Lãnh La khiến Phan Ly Thiên có hơi không vui.
Phan Ly Thiên ức chế lại cảm xúc đang dao động rồi nói: “Người đã tìm được… vậy chúng ta mang hắn trở về.”
Lãnh La nói: “Không tác dụng gì. Tà thuật của Tịnh Minh Đạo như thế nào ngươi còn rõ ràng hơn ta. Nhất định phải chữa thương ngay lập tức.”
Hắn nhìn ra thương thế của Phan Trọng nếu không chữa ngay thì e là không sống được lâu nữa.
Mí mắt Phan Ly Thiên giật giật, tuy lời nói của Lãnh La khó nghe nhưng câu nào cũng là thật. Phan Trọng bị thương không nhẹ, lại trốn ở đáy hồ lâu như vậy…
“Đồ nhi đi xem một chút.” Chiêu Nguyệt khom người nói.
“Đi đi.”
Chiêu Nguyệt rời khỏi Xuyên Vân phi liễn, chậm rãi bay về phía bờ hồ.
Nàng hạ xuống bên cạnh Phan Trọng rồi vỗ một chưởng, hiệu quả của Minh Ngọc Công xuất hiện, toàn bộ nước đọng trên người Phan Trọng đều bốc hơi sạch sẽ.
Nhưng Phan Trọng đã lâm vào trạng thái ý thức mơ hồ.
Sau khi kiểm tra sơ bộ, Chiêu Nguyệt đứng dậy nói: “Sư phụ, hắn bị trúng một chưởng, thương thế không nhẹ.”
Lãnh La nói: “Chẳng qua chỉ là một Thần Đình cảnh lại không biết tự lượng sức, dám truy kích Mạc Khí?”
Phan Ly Thiên đáp lại: “Tuổi trẻ thì đều thế cả, can đảm hơn người, đáng được khen ngợi.”
Lãnh La nói: “Thực lực không đủ thì can đảm có tác dụng gì? Có khác gì là đi chịu chết?”
Phan Ly Thiên đáp: “Chuyện này nói nhỏ thì là sinh tử của một người, nói lớn ra thì là an nguy của quốc gia. Nếu người nào cũng chỉ làm rùa đen rụt đầu thì làm sao có nổi thái bình thịnh thế? Dù biết phải chết cũng không thể thẹn với lương tâm.”
Lãnh La lại nói: “Cho nên đây chính là lý do ngươi ẩn thế đi làm ăn mày?”
Phan Ly Thiên: “Ngươi…”
Các đồ đệ nhìn hai vị đại lão đấu võ mồm, nhất thời không biết làm sao khuyên can.
Sư phụ không nói gì, bọn hắn cũng không dám đứng ra ngăn cản.
Thấy mùi thuốc súng càng lúc càng nồng, Lục Châu thản nhiên nói: “Được rồi.”
Hai người lúc này mới im lặng.
Bọn hắn tuy thường xuyên đấu võ mồm, nhưng đều là những lão quái vật sống đến từng tuổi này, dù có tức giận cỡ nào cũng sẽ không xảy ra việc nội đấu.
Ở bất kỳ môn phái nào chuyện này cũng là tối kỵ.
Huống chi đây lại là Ma Thiên Các?
Khụ khụ.
Khụ khụ khụ…
Phan Trọng ho khan kịch liệt.
Thương thế của hắn lại trở nặng.
Phan Ly Thiên xoay người lại đối mặt với Lục Châu, khom người nói:
“Lão hủ không cần Hắc Mộc Liên nữa.”
“Hửm?”
“Xin hãy cho hắn đi.” Phan Ly Thiên chỉ tay về Phan Trọng nằm bên bờ hồ.
“Ngươi bỏ được?”
“Có gì mà không bỏ được đâu. Lão hủ sớm đã chán sống, không còn trông mong gì nữa. Lão hủ biết yêu cầu này là quá phận, dù sao thì lão hủ cũng chưa cống hiến được gì cho Ma Thiên Các. Nhưng mà Phan Trọng còn trẻ, tin rằng hắn sẽ biết sau này nên làm thế nào.” Phan Ly Thiên nói.
Lục Châu khẽ gật đầu.
Hắn nhẹ nhàng nhảy ra khỏi phi liễn rồi từ từ hạ xuống bên cạnh Phan Trọng.
Lãnh La cũng nhảy xuống theo.
Chỉ còn lại Phan Ly Thiên đứng trên phi liễn giương mắt nhìn.
Đoan Mộc Sinh cười nói: “Để ta tiễn ngươi một đoạn đường.”
Nói rồi vung tay đánh một chưởng về phía Phan Ly Thiên.
Cương khí bao quanh người Phan Ly Thiên rồi thuận thế hạ xuống bờ hồ.
Lục Châu nâng tay lên, thẻ Tuyệt Địa Liệu Thương tan thành từng mảnh nhỏ, trong lòng bàn tay hắn lại xuất hiện quang mang màu xanh nước biển!
“Phật môn, Từ Hàng Phổ Độ.” Lãnh La nói.
Nguyên khí màu xanh nước biển bao trùm lên toàn thân Phan Trọng.
Sắc mặt Phan Trọng cũng dần dần khôi phục với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được.
Chương 235 Chi viện từ trong cung
Trong tu hành giới cũng có các tu hành giả am hiểu việc tu luyện nhiều loại công pháp, trong số đó cũng có rất nhiều thiên tài.
Nhưng chân chính cảm ngộ được tuyệt kỹ của từng loại thì chỉ rải rác trên đầu ngón tay.
Người có thể đơn giản tự nhiên thi triển ra Từ Hàng Phổ Độ như Lục Châu rất hiếm thấy. Ai lại nhàn rỗi không biết làm gì mà đi chuyên tu một môn công pháp trị liệu cơ chứ?
Một lát sau.
Quang mang màu xanh nước biển dần dần biến mất.
Sắc mặt Phan Trọng dần dần trở nên bình thản… Hô hấp cũng đều đặn hơn trước rất nhiều.
Lãnh La nói: “Tuy hiệu quả trị liệu của Từ Hàng Phổ Độ không tệ, thế nhưng… có thể phát huy ra công hiệu bậc này thì vô cùng hiếm thấy.”
Suốt chặng đường đi, Lãnh La đã vỗ mông ngựa không ít lần.
Đương nhiên lời hắn nói đều là thật.
Lục Châu thu tay lại.
Trị liệu kết thúc.
Trên gương mặt già nua của Phan Ly Thiên biểu lộ vừa sợ hãi vừa vui mừng, sau đó hắn bình tĩnh lại nói: “Đa tạ.”
Ánh mắt Lục Châu khẽ nhìn về phía Phan Ly Thiên.
Độ trung thành +5%.
Tuy hắn xuất thân từ Tịnh Minh Đạo nhưng bây giờ hắn hoàn toàn không thèm để ý đến sự tồn vong của Tịnh Minh Đạo.
Xem như đây là đại thu hoạch ngoài ý muốn.
Dù sao Phan Ly Thiên cũng là đệ nhất cao thủ của Tịnh Minh Đạo, ngang tầm với Lãnh La.
Đúng lúc này, Lục Châu nghe được thanh âm thông báo của Hệ thống, hắn thu được một tên bộ hạ nên được ban thưởng 2.000 điểm công đức, bộ hạ thuộc loại khó khống chế.
Lục Châu hài lòng gật đầu.
Đợt này được lời không ít, vẻn vẹn chỉ tốn một tấm thẻ Một Kích Chí Mạng và một tấm Tuyệt Địa Liệu Thương.
“Mang hắn về Kim Đình Sơn.” Lục Châu nói.
“Đồ nhi tuân mệnh.”
Chiêu Nguyệt vung tay, cương khí vờn quanh bao bọc lấy Phan Trọng bay về trong Xuyên Vân phi liễn.
Phan Ly Thiên ho khan một tiếng, ngẩng đầu nhìn phi liễn… Bây giờ làm sao mà lên?
Với thân phận và địa vị bây giờ, chủ động mở miệng nhờ có vẻ hơi mất mặt.
Lúc này, từ đằng xa chợt truyền đến một tiếng cười đầy vẻ lưu manh.
Lãnh La nói: “Hẳn là chi viện từ trong cung đã tới.”
“Mặc kệ, đến bao nhiêu giết bấy nhiêu.” Tiểu Diên Nhi lấy Phạm Thiên Lăng ra.
Phạm Thiên Lăng đỏ rực phiêu đãng trong không trung khiến Phan Ly Thiên nhìn mà hoa cả mắt, thầm nghĩ lão hủ đâu có uống nhiều đâu nhỉ…
Ngay sau đó, tiếng cười lưu manh kia lại vang lên lần nữa.
Rõ ràng mang theo ý vị mê hoặc.
“Sư phụ, cẩn thận có cạm bẫy.” Tiểu Diên Nhi đứng che trước người Lục Châu.
“Không sao.”
Lục Châu chắp tay đi về phía Đông bờ hồ.
Lãnh La và Phan Ly Thiên không biết có nên theo sau hay không, dù sao hai người đều là lão gia hoả không có sức chiến đấu. Lãnh La còn đỡ, thương thế đã khôi phục được một nửa, tu vi khôi phục hai thành. Còn Phan Ly Thiên thì xác định là một phế vật chỉ biết vướng tay vướng chân.
Tiểu Diên Nhi không thèm quan tâm bọn họ mà nhảy chân sáo đi theo sư phụ.
Dưới gầm trời này còn nơi nào an toàn hơn là bên cạnh sư phụ sao?
Lãnh La cười nói: “… Nếu ngươi sợ hãi thì đứng đây chờ đi.”
“Thật buồn cười, nếu lão hủ sợ hãi thì còn một mình đến Ma Thiên Các làm gì.” Phan Ly Thiên đáp.
Hai người nhìn nhau rồi đồng thời đi về phía bờ đông Sấu Tây Hồ.
Bốn người đi trong biệt uyển đổ nát.
Đoan Mộc Sinh đứng trên Xuyên Vân phi liễn nhìn thấy cảnh này cũng không biết có nên đi theo không.
Hắn điều khiển phi liễn không quá thuần thục, bảo hắn bay về phương nào thì còn được, nhưng bảo điều khiển phi liễn bay theo sau lưng sư phụ thì rất bất tiện.
Ngẫm nghĩ một chút, Đoan Mộc Sinh quyết định đứng tại chỗ chờ.
Lục Châu và Tiểu Diên Nhi đi ở phía trước… Đi hết đoạn hành lang dài dằng dặc rốt cuộc hai người cũng nhìn thấy bóng dáng một thanh niên tay ôm trường kiếm đứng tựa vào hàng rào, chân rung đùi trông hết sức lông bông.
Thanh niên ngẩng đầu nhìn về phía hai người, lại cất tiếng cười đầy lưu manh.
Tiểu Diên Nhi lườm hắn một cái. “Tên mặt dày.”
Thanh niên này chính là Giang Ái Kiếm.
Giang Ái Kiếm chắp tay với Lục Châu. “Xem ra phi thư của vãn bối đã truyền đi thuận lợi, nếu không đã không gặp được lão tiền bối ở đây.”
Lục Châu nghi hoặc nhìn Giang Ái Kiếm.
“Sao ngươi biết được Mạc Khí đang ở đây?”
Giang Ái Kiếm đứng thẳng người lên hồi đáp: “Chuyện này cũng khá đơn giản, ta ngăn phi thư của Mạc Khí lại. Hắn đã gửi phi thư đi khắp nơi cầu viện binh, nhưng người có thể cứu hắn cũng chỉ có mình Mạc Ly.”
Lục Châu khẽ gật đầu.
Lúc này Lãnh La và Phan Ly Thiên cũng đi tới.
Giang Ái Kiếm nhìn hai người đánh giá rồi nói: “Hoa trưởng lão, xin chào xin chào.”
Hắn bước lên tóm lấy tay Phan Ly Thiên không ngừng chào hỏi.
Phan Ly Thiên: “? ? ?”
Ánh mắt Giang Ái Kiếm chuyển từ người Phan Ly Thiên sang Lãnh La: “Người đứng đầu hắc kỵ, Phạm đại nhân! Xin chào xin chào.”
“Cút.”
Giang Ái Kiếm vội vàng lui lại một bước đến bên cạnh Phan Ly Thiên, khẽ lầm bầm: “Vẫn là Hoa trưởng lão bình dị gần gũi…”
Phan Ly Thiên không nhịn được nữa bèn đạp hắn một cước.
“Đồ hỗn trướng từ đâu đến thế này!”
Vẻ mặt Giang Ái Kiếm ngơ ngáo chả hiểu gì.
Ta mẹ nó có hảo ý chào hỏi các ngươi, các ngươi đáp lễ như thế đấy à?
“Hắn là ông nội của Phan Trọng, đệ nhất cao thủ Tịnh Minh Đạo.” Tiểu Diên Nhi nghiêm túc giới thiệu.
Giang Ái Kiếm gãi gãi đầu, có vẻ giật mình nhìn Phan Ly Thiên.
“Ông nội?”
“Cút.” Phan Ly Thiên quát.
Nghe nói đệ nhất cao thủ Tịnh Minh Đạo đã rời khỏi tông môn từ rất lâu về trước, biến mất cả trăm năm, không ai biết hắn đi đâu… Không ngờ bây giờ lại xuất hiện tại Ma Thiên Các.
Giang Ái Kiếm âm thầm suy tư, đại lão cỡ này tuy không bằng tổ sư gia Ma Thiên Các nhưng cũng không phải là người dễ trêu.
Ừ, vẫn nên khiêm tốn một chút thì hơn… mạng nhỏ quan trọng.
“Là ta có mắt không thấy thái sơn… Nể mặt ta đã cứu Phan Trọng, xin đừng chấp nhặt với ta nha.” Giang Ái Kiếm nói.
Lục Châu xoay đầu lại nhìn vẻ mặt nịnh nọt của Giang Ái Kiếm. “Là ngươi cứu Phan Trọng?”
Giang Ái Kiếm hất tóc, tự luyến nói: “Nếu không nhờ ta nhanh tay nhanh mắt cứu hắn thì hắn đã chết từ sớm… Chỉ là Thần Đình cảnh lại muốn đánh lén Mạc Khí, đúng là không biết tự lượng sức.”
Phan Ly Thiên nghe lời này lại không hề tức giận, ngược lại còn khẽ chắp tay đa tạ Giang Ái Kiếm.
Giang Ái Kiếm phất phất tay, cười nói: “Chỉ là chuyện nhỏ, chỉ là chuyện nhỏ.”
Lục Châu nói: “Nói như vậy thì bản toạ phải tạ ơn ngươi rồi?”
Giang Ái Kiếm vội vàng xua tay: “Không không không… không cần phải cảm tạ, dù sao giữa chúng ta cũng là quan hệ hợp tác mà.”
Giọng điệu này của lão ma đầu vừa nghe đã khiến hắn sợ hãi.
Lãnh La bỗng nói: “Vừa rồi ngươi đứng một bên nhìn lén, tại sao không ra hỗ trợ?”
Giang Ái Kiếm đáp: “Đây chính là Mê Ly Đại Trận đó, một khi hoàn toàn phát động thì vô cùng hung hiểm. Hơn nữa tên nhãi nhép như ta sao có thể đối phó nổi với loại cao thủ như Mạc Khí? Ta dẫn dụ mọi người đến đây là để nói với mọi người, mau đi đi, đừng đợi tới lúc người trong cung đến, sẽ muộn mất.”
“Không phải ngươi đã ngăn phi thư của Mạc Khí lại rồi sao?”
“Người ta gửi phi thư nhiều lần, đâu phải lần nào ta cũng ngăn được đâu.”
Mọi người cạn lời không còn gì để nói.
Đúng lúc này, từ phương xa một đội nhân mã rầm rập chạy đến.
Lãnh La và Phan Ly Thiên đều nhìn sang.
Mặt đất khẽ rung động.
Mặt hồ cũng xuất hiện gợn sóng.
Giang Ái Kiếm không có vẻ gì là sợ hãi, đứng tựa người vào hàng rào.
Theo lẽ thường thì cái tên này hẳn phải là người đầu tiên biến mất mới đúng.
“Chi viện trong cung đến rồi đó, mọi người có sợ không?” Giang Ái Kiếm nói.
Phan Ly Thiên liếc nhìn Lãnh La. “Hỏi ngươi đó.”
Lãnh La thờ ơ không thèm đáp.
Mấy trăm binh mã rốt cuộc cũng xuất hiện trong tầm mắt.
Người đi đầu là một cẩm y nữ tử.
Đằng sau lưng nàng có bốn nam tử mặc khôi giáp.
Từ khí tức do bọn họ phát ra có thể nhận thấy tu vi những người này không hề kém.
Lãnh La và Phan Ly Thiên tỏ vẻ trấn định.
Hai người quay đầu nhìn sang Lục Châu. Cũng may còn có lão ma đầu này trấn tràng… nếu không thì bọn hắn chỉ có thể chạy trối chết.
Không bao lâu sau, mấy trăm binh mã cũng dừng lại.
Hây ——
Nữ tử đi đầu nhảy xuống lưng ngựa, nàng sửa sang lại làn váy rồi ưu nhã đi từng bước về phía bọn họ.
Có lẽ do có quen biết từ trước, khi đi ngang người Giang Ái Kiếm nàng khẽ khom người chào hỏi hắn rồi mới hành lễ với Lục Châu.
“Cẩm Y tham kiến lão tiền bối.”
Tiểu Diên Nhi cười nói: “Tỷ tới rồi.”
Lãnh La và Phan Ly Thiên lại trưng ra vẻ mặt ngáo ngơ.
Ma Thiên Các từ bao giờ lại cấu kết với triều đình rồi?
Hai người bọn họ không hề biết trong trận chiến ở An Dương thành Lục Châu có ơn cứu mạng với Lý Cẩm Y, thế nên việc Lý Cẩm Y hành lễ với hắn là chuyện đương nhiên.
Lục Châu vuốt râu hỏi: “Đến chi viện Mạc Khí à?”
Lý Cẩm Y xấu hổ đáp: “Cẩm Y chỉ là phụng mệnh làm việc, phàm là những người đến gần biệt uyển Sấu Tây Hồ đều giết chết không luận tội… Lão tiền bối có ơn với Cẩm Y, sao Cẩm Y có thể vong ân phụ nghĩa. Mời lão tiền bối rời khỏi Sấu Tây Hồ, tất cả những thứ ở đây Cẩm Y sẽ tự mình xử lý sạch sẽ.”
Có ơn?
Phan Ly Thiên nhịn không được ho khan hai tiếng, trong lòng bỗng dưng sinh ra tia hoài nghi, có phải mình đến lộn chỗ rồi không?
Lý Cẩm Y tiếp tục nói: “Trong cung còn gửi một đoàn chi viện khác, đoán chừng cũng sắp đến đây.”
Phan Ly Thiên chẳng mấy quan tâm, hắn tuỳ tiện rúc vào một góc rồi cười nói: “Cả đời này lão hủ chưa từng ngồi trên chiếc phi liễn nào uy phong thế này… tốt, tốt lắm…”
Xuyên Vân phi liễn bay xuyên qua vài dãy núi và biển mây vô tận, xuyên qua cả mấy dòng sông uốn lượn.
Lục Châu lại nhìn về phía Lãnh La, phát hiện trán hắn đã đổ mồ hôi.
Lục Châu bèn nói với Đoan Mộc Sinh: “Nguyên khí quán thâu vào phi liễn phải cân đối… bánh lái cầm chắc tay vào, mắt nhìn về phía trước, điều chỉnh lại tiết tấu.”
“Đồ nhi minh bạch.”
Về phương diện này thì đúng là ngộ tính của Đoan Mộc Sinh kém xa Minh Thế Nhân.
Dưới sự chỉ đạo của Lục Châu, phi liễn mới miễn cưỡng bay vững một chút nhưng vẫn không đủ ổn trọng.
Chuyện này cũng không thể cưỡng cầu.
Suốt đoạn đường đi Đoan Mộc Sinh bị các đại lão nhìn chằm chằm mà vô cùng xấu hổ, trong lòng hắn khẩn trương, không ngừng tự nhủ: “Tứ sư đệ, ta nhớ đệ muốn chết…”
Một canh giờ sau.
Bên bờ Sấu Tây Hồ.
Trong Sấu Tây biệt uyển.
Môn chủ Tịnh Minh Đạo Mạc Khí đang ngồi xếp bằng.
Toàn thân hắn lộ rõ vẻ mệt mỏi, nếp nhăn trên mặt nhiều như một lão già tuổi đã xế chiều.
Nguyên khí nhàn nhạt vận chuyển quanh thân hắn.
Một lát sau, Mạc Khí mở mắt…
“Người đâu.”
Một tên đệ tử xuất hiện ở cửa ra vào.
“Có bắt được Phan Trọng không?” Mạc Khí hờ hững nói.
“Tên phản đồ Phan Trọng này quá mức giảo hoạt, chúng ta đã bám theo hắn một đoạn nhưng đến giờ vẫn chưa bắt được. Lại thêm U Minh Giáo cứ từng bước ép sát… đệ tử, đệ tử không dám tuỳ tiện tìm kiếm.”
Trên mặt Mạc Khí lộ vẻ giận dữ.
“Vu Chính Hải… ngươi khinh người quá đáng!”
Trong trận chiến ở An Dương thành, U Minh Giáo xuất hiện đã xáo trộn hết kế hoạch của hắn.
Sau đó Vu Chính Hải lại đánh Tịnh Minh Đạo, đánh đến mức khiến hắn trở tay không kịp.
Bảy ngọn núi của Tịnh Minh Đạo đều đã bị diệt…
Toàn bộ tông môn bây giờ ngoại trừ hắn thì cũng chỉ còn lại hơn mười tên đệ tử tâm phúc mà thôi.
“Môn chủ bớt giận! Sấu Tây Hồ có trận pháp do Mạc Ly đại nhân bày ra, Vu Chính Hải dù có lợi hại cỡ nào cũng không dám tự ý tiến vào nơi này… Huống hồ gì U Minh Giáo cũng không biết chúng ta đã chạy trốn đến đây.” Tên đệ tử kia khom người nói.
Mạc Khí thở dài lắc đầu. “Trong cung có gửi phi thư chưa?”
“Mạc Ly đại nhân nói… đợi thêm một khoảng thời gian nữa sẽ có chuyển cơ. Nhị hoàng tử điện hạ trong cung hiện nay như cá gặp nước…”
“Được rồi.”
Mạc Khí chịu đựng thương thế trên người, chậm rãi đứng dậy.
“Môn chủ, cẩn thận.” Tên đệ tử kia vội vàng đỡ lấy hắn.
“Không sao.” Mạc Khí lắc đầu. “Nếu không phải vì bị âm công đại thần thông làm cho trọng thương trong trận chiến ở An Dương thành thì bản toạ cũng chẳng chật vật thế này.”
“Môn chủ nói chí phải… Tên Vu Chính Hải này thật là may mắn, lại được cao nhân tương trợ.”
Trong trận chiến ở An Dương thành, Mạc Khí quan sát từ trên phi liễn, đại thần thông chữ “cút” đã bức lui tất cả mọi người.
Hắn là kẻ đứng mũi chịu sào nên bị ảnh hưởng nghiêm trọng nhất.
Đáng tiếc hắn vẫn không kịp nhìn cho rõ rốt cuộc là âm công của cao thủ bậc nào đã phải nhanh chóng chạy trốn.
Mạc Khí bước ra khỏi biệt uyển đứng ngắm nhìn mặt hồ yên ả, trong lòng thư thái hơn nhiều.
“Môn chủ, hiện tại Phan Trọng đã là người của Ma Thiên Các, chúng ta bắt hắn có phải là không thích hợp hay không?”
Không đợi Mạc Khí trả lời, một đệ tử khác đã lên tiếng:
“Đại đệ tử Vu Chính Hải của Ma Thiên Các đã giết biết bao nhiêu người Tịnh Minh Đạo ta, chỉ bắt có một mình Phan Trọng đã là quá ít rồi! Huống hồ Phan Trọng vốn là phản đồ của Tịnh Minh Đạo, chết không có gì đáng tiếc!”
Đúng lúc này, hơn mười tên đệ tử nhanh chóng tụ tập bên trong biệt uyển.
“Môn chủ, người của U Minh Giáo đến rồi!”
Quả nhiên…
Trên bầu trời phía Nam Sấu Tây biệt uyển, một chiếc phi liễn của U Minh Giáo chậm rãi xuất hiện.
Trên phi liễn có treo cờ U Minh Giáo đang tung bay giữa trời.
Thủ toạ Bạch Hổ điện Bạch Ngọc Thanh đứng trên phi liễn quan sát biệt uyển, gầm lên một tiếng:
“Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết! Mạc Khí, bó tay chịu trói đi!”
Tiếng gầm lao xuống cuống lên từng đạo gợn sóng trên mặt hồ Sấu Tây.
Mạc Khí trầm giọng nói: “Đừng để ý… Mê Ly Đại Trận có thể ngăn cản được U Minh Giáo.”
Chúng đệ tử gật đầu.
Bạch Ngọc Thanh lăng không nói: “Mạc Khí, khi Tịnh Minh Đạo làm chó săn cho triều đình thì nên biết tất sẽ có một ngày này. Ngoan ngoãn bó tay chịu trói đi, có lẽ Giáo chủ sẽ khai ân mà tha cho cái mạng chó của ngươi!”
Mạc Khí nghe vậy liền trả lời:
“Bạch Ngọc Thanh, ngươi chẳng qua cũng chỉ là một con chó của Vu Chính Hải mà thôi. U Minh Giáo lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà còn có dũng khí lớn tiếng nói muốn bắt được bản toạ sao?”
“Chó nhà có tang đúng là trở nên mồm mép hẳn ra! Bây giờ cho dù là Thiên Vương lão tử đến cũng không thể cứu được ngươi đâu!” Thanh âm của Bạch Ngọc Thanh vô cùng vang dội.
Mạc Khí không đáp lời hắn mà quay đầu lại hỏi các đệ tử Tịnh Minh Đạo còn lại:
“Tịnh Minh Thất Tử có tin tức gì không?”
“Bẩm Môn chủ, bảy vị sư thúc và Du trưởng lão không đến đây! Chỉ sợ là… dữ nhiều lành ít.”
Mạc Khí thấy trong lồng ngực cực kỳ khó chịu, hắn không cam lòng hỏi: “Chi viện trong cung bao giờ mới đến?”
“Đã gửi phi thư vào cung nhưng vẫn chưa nhận được hồi âm ạ.”
Lúc này, một tên đệ tử đánh bạo nói: “Môn chủ, Vu Chính Hải tuy cường đại nhưng hắn cũng có nhược điểm. Thay vì ngồi chờ chết, chi bằng…”
Mạc Khí hờ hững nói: “Ngươi muốn gia nhập Ma Thiên Các?”
“Đệ tử không dám!”
Một tên đệ tử khác nói: “Ngươi nghĩ Ma Thiên Các có thể làm gì được Vu Chính Hải? Vu Chính Hải là tên phản đồ đã lập ra U Minh Giáo, trở thành đệ nhất ma giáo trong thiên hạ. Lão ma đầu Ma Thiên Các nếu thật sự có bản lĩnh thì sao có thể để yên cho Vu Chính Hải tiêu dao khoái hoạt bên ngoài?”
“Hầy…” Đám người thở dài lắc đầu.
“Trước mắt chúng ta chỉ có thể chờ đợi chi viện trong cung đến… Cho dù có bắt được Phan Trọng thì Ma Thiên Các cũng chẳng coi trọng kẻ này đâu.”
Đúng lúc này ——
Đệ tử Tịnh Minh Đạo phát hiện một hiện tượng kỳ quái.
Trên bầu trời phía Nam biệt uyển, đám tu hành giả U Minh Giáo đang lăng không quan sát tình hình trong biệt uyển bỗng nhiên quay đầu bỏ chạy!
Cả đám ngơ ngác đứng nhìn.
“Môn chủ, U Minh Giáo lui rồi kìa!”
“Quá tốt rồi! Môn chủ anh minh! Tên Bạch Ngọc Thanh này đúng là hạng người chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng!”
“Trông bọn hắn có vẻ rất sợ hãi!”
Mạc Khí cũng nhíu mày, ngẩng đầu nhìn phi liễn trên trời.
Bạch Ngọc Thanh nào còn chút bộ dạng của phong phạm cao thủ, toàn thân hắn dường như ỉu xìu chui tọt vào trong phi liễn. phi liễn quay đầu bay vọt về phương nam như đang chạy trốn!
“Lão thất phu Mạc Khí, coi như ngươi trâu, ta nhận thua, cáo từ!”
Đại trượng phu co được duỗi được. Dưới tình huống này hắn chẳng ngại gì mà nhận thua.
Bạch Ngọc Thanh nhìn lướt qua phương Bắc Sấu Tây Hồ rồi hạ lệnh: “Chạy mau!”
“Đại thủ toạ, ngài nói gì cơ?”
“À, xuất phát!” Bạch Ngọc Thanh sửa lời.
Không bao lâu sau, đám tu hành giả và phi liễn U Minh Giáo đều đã biến mất vô tung vô ảnh.
“. . .”
Đám đệ tử Tịnh Minh Đạo vẫn còn ngơ ngơ ngác ngác.
Cho dù Mê Ly Đại Trận có lợi hại thế nào thì trận pháp cũng không thể di động được.
Bọn họ có cần phải sợ hãi như vậy không?
“Không đúng! Đằng kia có thứ gì đó!” Một tên đệ tử chỉ tay về phương Bắc.
Ở phía Bắc Sấu Tây Hồ, bên trên dãy núi rừng liên miên có một chiếc phi liễn kéo theo chiếc đuôi dài như sao băng đang bay tới.
“Ma Thiên Các?”
Lồng ngực Mạc Khí lại tắc nghẹn, lảo đảo lui về sau một bước, sắc mặt vô cùng khó coi.
Chẳng trách U Minh Giáo lại chạy trốn, thì ra là phi liễn của Ma Thiên Các đến rồi!
“Môn chủ!”
Xuyên Vân phi liễn vừa bay đến phía trên bầu trời Sấu Tây Hồ thì đột nhiên khẽ lay động lắc lư rồi dần dần bình ổn lại, tốc độ cũng chậm hơn trước nhiều.
“Ma Thiên Các làm vậy là có ý gì?”
“Cảnh cáo sao?”
Mạc Khí cắn răng, tay che trên ngực: “Thật khinh người quá đáng!”
Cùng lúc đó.
Trên Xuyên Vân phi liễn.
Đoan Mộc Sinh ngượng ngùng nhìn vẻ chật vật của Phan Ly Thiên và Lãnh La. “Điều khiển không được tốt khi giảm tốc, thật xin lỗi thật xin lỗi!”
Lục Châu có tu vi nên không bị ảnh hưởng gì. Tu vi Thần Đình cảnh có thể giữ cho cơ thể được cân bằng.
“Sư phụ, đằng trước chính là Sấu Tây biệt uyển.”
Bên bờ Sấu Tây Hồ, toà biệt uyển to lớn chiếm diện tích ngàn mẫu trông vô cùng tráng lệ.
Biệt uyển được thiết kế rất tinh tế, có nhiều ban công đình các, bên dưới biệt uyển có thuỷ đạo uốn lượn. Từ trên bầu trời nhìn xuống trông rất xinh đẹp và lộng lẫy.
Chương 232 Mạc Ly - Mạc Khí
Lãnh La đến đứng cạnh Lục Châu, nhìn về phía biệt uyển Sấu Tây: “Bờ hồ Sấu Tây và căn biệt uyển này vốn là nơi nghỉ ngơi du ngoạn của quý nhân trong cung vào lúc nhàn hạ. Tại sao Mạc Khí của Tịnh Minh Đạo lại có thể xuất hiện ở
đây?”
Lục Châu nhìn Mạc Khí một cái rồi nói: “Ngươi là người đứng đầu hắc kỵ, làm việc trực tiếp với hoàng đế mà cũng không biết sao?”
“Hắc kỵ chỉ phụ trách việc chấp hành nhiệm vụ, chưa từng hỏi đến chuyện của triều đình.” Lãnh La đáp.
Tuy Lãnh La đã không còn bị Mạc Ly khống chế nhưng ký ức của nhiều năm qua vẫn còn tồn tại trong não hải hắn.
Lục Châu nhớ lại trong trận chiến ở An Dương thành, kẻ giả mạo U Minh Giáo ngồi trên phi liễn có năng lực vu thuật cường đại.
“Mạc Ly, Mạc Khí… theo ngươi thì hai người này có quan hệ như thế nào?”
Lãnh La thản nhiên đáp:
“Theo ta được biết, Mạc Ly là nữ nhân. Ả là một nữ nhân yêu diễm có khả năng mê hoặc tâm trí người khác, năng lực vu thuật của ả cũng rất cường đại.”
Nếu không phải như thế thì sao Lãnh La hắn lại bị ả ta thừa cơ điều khiển chứ?
Anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
Lãnh La tung hoành thiên hạ nhiều năm chưa từng nghĩ mình sẽ gặp phải chuyện này.
Trên gương mặt già nua của Lục Châu chợt nở một nụ cười hiếm hoi, hắn lạnh nhạt vuốt râu nói: “Bản toạ nhớ rõ, Mạc Khí có một huynh trưởng, sau này không rõ tung tích.”
Lãnh La không nói gì.
Bởi vì trong trận đại chiến với thập vu tiên hiền hắn cũng đã nghe được.
Bây giờ chỉ là muốn xác định mà thôi.
Lãnh La khàn giọng nói: “Mặc kệ hắn là nam hay nữ, đều phải chết.”
“Rất tốt. Vậy thì ta giao Mạc Ly cho ngươi.” Lục Châu nói.
“Đa tạ.”
Lãnh La chắp tay.
Có thể khiến cho nhân vật bậc này thần phục… Phan Ly Thiên đang ngồi tựa lưng vào phi liễn cũng phải tán thưởng Lục Châu không thôi.
Hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm Lục Châu. Tu vi của hắn bị phế, không còn lựa chọn nào khác nên mới phải vào Ma Thiên Các. Lãnh La cũng thế. Như vậy tương lai khi Lãnh La khôi phục tu vi thì sao?
“Sư phụ, đến nơi rồi.”
Phi liễn ngừng lại, lơ lửng trên mặt hồ.
Tiểu Diên Nhi hưng phấn nhảy lên.
Chiêu Nguyệt và mấy tên nữ đệ tử cần phải giữ cho phi liễn lăng không nên không nhúc nhích.
Lục Châu tiếp tục quan sát biệt uyển Sấu Tây Hồ.
Ngoại trừ hai tên đồ đệ ra thì lần này hắn chỉ mang theo đám già yếu tàn tật… E là muốn tiết kiệm thẻ đạo cụ cũng khó.
Hắn còn bốn tấm Một Kích Chí Mạng.
Phải sử dụng cực kỳ cẩn thận.
Hệ thống ơi là Hệ thống, mày đang cố ý gia tăng độ khó để tao không được quá ỷ lại vào thẻ đạo cụ có phải không?
“Có trận pháp.”
Lãnh La nhìn lướt qua cách bố trí chung quanh rồi đưa ra phán đoán chuẩn xác.
Đoan Mộc Sinh có tầm nhìn rõ ràng nhất, từ chỗ cầm lái của hắn có thể nhìn rõ từng ngóc ngách bên dưới.
“Sao ngươi biết?”
Trong mắt Đoan Mộc Sinh chỉ thấy bên dưới là cảnh sắc xinh đẹp, làm gì có dấu hiệu của trận pháp ở đây?
Lãnh La chỉ tay về bốn phía: “Những lương đình này được xây dựng theo hướng bát quái chẳng qua là để che mắt… Bốn phía biệt uyển có năng lượng nguyên khí ba động rất rõ ràng. Trong đám cao thủ Tịnh Minh Đạo không có ai rành về bố trí trận pháp. Thế nên… bốn phía Sấu Tây biệt uyển có thể là đại trận vu thuật, nguyên khí ba động cũng chỉ là thứ dùng để che mắt.”
“Thụ giáo.” Đoan Mộc Sinh ôm quyền.
Hậu sinh vãn bối dù có thiên phú hơn người thế nào thì kiến thức và lịch duyệt vẫn phải thua kém những lão quái vật này.
Phan Ly Thiên tựa người vào thân liễn, vừa nhìn đại trận bên dưới vừa uống một ngụm rượu rồi nói: “Loại trận pháp này không đơn giản, chẳng biết là thuộc loại hình nào.”
“Ngươi cũng biết về vu thuật?” Lãnh La quay đầu lại nhìn hắn.
Phan Ly Thiên tỏ vẻ khinh thường, chậm rãi nói: “Ở Tịnh Minh Đạo thứ không thiếu nhất chính là điển tịch về vu thuật… Vu thuật gồm có loại khống chế ý chí, loại chú thuật, loại khống chế phạm vi, loại mê hoặc tâm trí… Nhưng dù là loại nào thì cũng đều có phương pháp phá giải.”
Khó trách lúc trước Phan Trọng lại có vẻ hiểu rõ về vu thuật như vậy.
Môn chủ Tịnh Minh Đạo Mạc Khí và Mạc Ly có quan hệ thân thiết như vậy, việc bọn họ có nhiều điển tịch vu thuật cũng không có gì kỳ quái. Chỉ là… Tịnh Minh Đạo là một trong thập đại danh môn chính đạo nên hầu như chẳng ai cho rằng hai người này có liên quan đến nhau.
Lãnh La hỏi: “Vậy ngươi có biết phương pháp phá giải không?”
“Không biết.”
Lục Châu: “. . .”
Đoan Mộc Sinh: “. . .”
Lãnh La: “. . .”
Đã không biết thì còn ra vẻ như vậy làm gì, lãng phí thời gian!
Đúng lúc này ——
Từ trong Sấu Tây biệt uyển đột nhiên có hơn mười tên thanh bào tu hành giả bay ra.
Bọn họ từ từ bay lên không trung.
“Bái kiến lão tiền bối.”
Lục Châu không để ý đến bọn họ.
Hắn liếc mắt nhìn qua, ngay cả một tên cao thủ Nguyên Thần cảnh cũng không có.
Mạc Khí không dám ra đây, lại đưa tới một bầy pháo hôi.
Đoan Mộc Sinh quát: “Gọi lão tặc Mạc Khí ra đây!”
“Ách…”
Hơn mười tên tu hành giả toàn thân run rẩy, vẻ mặt chột dạ, trán đổ mồ hôi.
“Không biết các vị giá lâm đến Sấu Tây biệt uyển có việc gì?”
Lục Châu lắc đầu.
Tại sao Ma Thiên Các lại đến đây, trong lòng Mạc Khí hiểu rõ hơn ai hết.
Tịnh Minh Đạo đã sắp phải đối mặt với kết cục này, thế mà bây giờ còn phái ra đám tiểu lâu la để làm chậm trễ thời gian.
Lục Châu hờ hữ phất tay: “Dọn dẹp một chút.”
“Đồ nhi lĩnh mệnh!”
Trước mắt người có thể lập tức ra tay chỉ có Tiểu Diên Nhi.
Toàn thân nàng nhẹ như yến, Thái Thanh Ngọc Giản bộc phát, vận chuyển Thất Tinh Thải Vân Bộ, toàn thân vọt tới chỗ đám tu hành giả Tịnh Minh Đạo.
Đồng thời Phạm Thiên Lăng cũng xuất ra.
Phanh phanh phanh!
Hơn mười tên tu hành giả không chịu nổi một kích, bay ngược ra sau, từng ngụm tiên huyết phun ra như huyết vụ.
Hơn mười người đều rơi tõm vào Sấu Tây Hồ.
Lãnh La: “. . .”
Phan Ly Thiên: “. . .”
Không hổ là tác phong làm việc của Ma Thiên Các, ngay cả thủ đoạn kinh người như Lãnh La cũng phải thấy kinh ngạc.
Lục Châu không hề nể tình Tịnh Minh Đạo.
Mạc Khí đã nhiều lần tổn hại Ma Thiên Các… Sau lưng lại cấu kết với Mạc Ly làm việc xấu, đâm dao Ma Thiên Các không ít lần.
Lúc này chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.
Điều đáng tiếc duy nhất là —— những tu hành giả này chỉ mới Phạn Hải cảnh nên không được ban thưởng điểm công đức. Đúng là hố to! Người chơi cao cấp đến khu tân thủ thì không được điểm kinh nghiệm nữa rồi.
Lục Châu lắc đầu vứt bỏ tạp niệm, không đoán mò nữa.
Tiểu Diên Nhi ngự không trở về.
“Sư phụ, đồ nhi đã hoàn thành nhiệm vụ.”
Lục Châu khẽ gật đầu.
Ánh mắt hắn đảo qua toàn bộ biệt uyển Sấu Tây Hồ rồi trầm giọng nói: “Mạc Khí…”
Hai tiếng Mạc Khí bắn ra trầm thấp vang vọng như tiếng pháo, từ trên không trung hạ xuống vừa hùng hồn vừa hữu lực, khi rơi xuống mặt hồ lập tức phóng xạ ra tứ phía…
Có thể nhìn thấy sóng âm rất rõ ràng, tựa như luồng khí lưu sóng gợn lăn lộn trên mặt hồ, càn quét toàn bộ biệt uyển Sấu Tây Hồ.
Thấy cảnh này, Lãnh La không khỏi tán thưởng: “Bội phục.”
Lục Châu lắc đầu nói: “Điêu trùng tiểu kỹ mà thôi. Thần Đình cảnh đều có thể làm được.”
Lãnh La đáp lại: “Nhưng có thể khống chế âm công hoàn chỉnh phát tán vào mỗi một góc không gian như thế này, nếu không có mấy trăm năm cô đọng thì sao có thể làm ra được? Cho dù là cao thủ Nguyên Thần cảnh cũng khó lòng khống chế nhập vi đến mức này.”
Phan Ly Thiên cũng nói: “Lão hủ đồng ý với cách nói của ngươi… Tu vi cảnh giới là một chuyện, nhưng kỹ xảo và kinh nghiệm lại là chuyện khác, đó là thứ mà cảnh giới không cách nào so sánh nổi.”
Có lẽ do thân phận hai người bọn họ ở cấp bậc cao hơn nhiều mấy tên đồ đệ nên Lục Châu cảm thấy rất hưởng thụ khi được khen.
Dễ chịu hơn vỗ mông ngựa bình thường nhiều.
Mọi người tiếp tục quan sát biệt uyển.
Một tiếng gọi này đã chấn động đến mức đám đệ tử Tịnh Minh Đạo phải ngã trái ngã phải.
Mạc Khí trốn trong phòng riêng, không dám đi ra ngoài… chỉ có thể đáp lại ——
“Cơ Thiên Đạo!”
Sóng âm cuốn ngược, không khí phảng phất như bị vặn vẹo.
Phan Ly Thiên nhướng mày mắng: “Ui da… lão thất phu này!”
Lãnh La không sao, gần như không bị ảnh hưởng.
Vẻ mặt Lục Châu thì càng lạnh nhạt, não hải một mảnh thanh minh.
Đoan Mộc Sinh tự mình đề cử: “Sư phụ… lão già này rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt! Đồ nhi nguyện xung phong ra trận, dù phải đào sâu ba thước cũng phải lôi lão già này ra cho bằng được!”
Lục Châu giơ tay lên ngăn lại. “Không cần.”
Sấu Tây Hồ có đại trận vu thuật thủ hộ, nếu để Đoan Mộc Sinh xuống thì hơi lỗ mãng.
Lúc này, trong biệt uyển lại truyền ra thanh âm ——
“Ma Thiên Các khinh người quá đáng! Thù này không báo thề không làm người!”
Thanh âm này càng lúc càng xa.
“Muốn chạy?”
Chương 233 Không cho ngươi cơ hội trang bức
Tuy rằng Lãnh La luôn tự cao tự đại nhưng lúc này tu vi của hắn vẫn chưa khôi phục.
Làm gì có dũng khí một mình xuống dưới tiến vào trận pháp Sấu Tây Hồ?
Phan Ly Thiên thì càng không có hy vọng.
Ngay khi tất cả mọi người đều đang tò mò không biết Lục Châu sẽ sử dụng thủ đoạn gì thì…
Ngaoooo!
Một tiếng gầm gừ trầm thấp từ trong rừng rậm bên bờ hồ truyền tới cùng âm thanh phi nước đại.
Mọi người đều bị tiếng gầm đặc thù này thu hút sự chú ý.
“Bệ Ngạn!”
Đây là một trong những toạ kỵ của Lục Châu.
Tiểu Diên Nhi và Đoan Mộc Sinh không hề cảm thấy kinh ngạc, chỉ dõi mắt nhìn về phía Bệ Ngạn đang đạp không lao tới.
Ngược lại Lãnh La và Phan Ly Thiên lại vô cùng kinh ngạc.
Hai người đều là lão quái vật sống mấy trăm năm, cùng là đại nhân vật có thân phận và địa vị, là những tu hành giả cường đại.
Trong những năm tháng tu luyện dài dằng dặc, hai người đều đã bỏ ra không ít công sức để tìm kiếm toạ kỵ.
Chỉ cần tìm được toạ kỵ cấp sử thi thôi là bọn họ đã vui mừng khôn xiết rồi.
Đáng tiếc…
Toạ kỵ là thứ chỉ có thể ngộ, không thể cầu.
Có rất nhiều hung thú trong Mê Vụ Sâm Lâm không thích hợp dùng làm thú cưỡi. Cho dù có bắt về thuần phục thì cũng chỉ có thể dùng để chở hàng.
Càng không cần phải nói tới loại toạ kỵ trân quý trong truyền thuyết như Bệ Ngạn.
Lục Châu trầm giọng hạ lệnh.
“Tìm ra hắn.”
Ngao ——
Bệ Ngạn nghe hiểu mệnh lệnh của chủ nhân, phát ra âm thanh hưởng ứng rồi toàn thân xoay chuyển, chân đạp trên mây vọt vào biệt uyển Sấu Tây Hồ như thiểm điện.
Ầm ầm ầm!
Trong tích tắc khi Bệ Ngạn lao vào biệt uyển, đã có ba gian phòng bị nó đụng vỡ.
Tạp vật bay loạn xạ, vách tường ầm ầm sụp đổ.
Lãnh La và Phan Ly Thiên tấm tắc lấy làm lạ.
“Xin hỏi Các chủ làm sao có được toạ kỵ này?” Lãnh La khiêm tốn thỉnh giáo.
Lãnh La nhìn Lãnh La, dư quang cũng liếc thấy Phan Ly Thiên đang ngẩng đầu hóng chuyện. Hai người này rất hiếu kỳ về Bệ Ngạn.
Dù sao bọn hắn cũng là những người hiểu rất rõ độ trân quý của toạ kỵ cấp truyền thuyết, đồng thời cũng hiểu rõ thứ này nếu không có vận khí thì không thể nào đạt được.
Lục Châu không nhanh không chậm đáp:
“Bản toạ từng đến Mê Vụ Sâm Lâm, ở đó ba trăm ngày, một đường chém giết mấy vạn mãnh thú, cuối cùng may mắn gặp được Bệ Ngạn. Lại tốn thêm mấy tháng mới có thể thuần phục nó.”
Trên mặt mọi người tràn đầy vẻ kính sợ và hâm mộ nhìn về phía Lục Châu.
Cái gì mới gọi là cường giả?
Chính là đây.
Lãnh La rất bội phục, khẽ chắp tay.
Loại bội phục này là hết sức thật lòng.
Sự đáng sợ của Bệ Ngạn đã hiện rõ ràng trước mắt.
Nó đơn thuần chỉ dựa vào cường độ thân thể đã có thể làm vỡ vụn kiến trúc trong biệt uyển.
Lục Châu đã tính toán tốt, Bệ Ngạn không giống như Bạch Trạch có năng lực đặc thù, mà bản chất của nó vô cùng hung mãnh, có giá trị vũ lực rất cao. Nếu Bệ Ngạn bộc phát toàn lực thì tu hành giả Thần Đình cảnh hoàn toàn không phải là đối thủ của nó. Lực phòng ngự của Bệ Ngạn cũng rất cường đại, tông vỡ kiến trúc trong biệt uyển mà nó chẳng hề đau đớn chút nào.
Đương nhiên…
Lục Châu cũng chưa có cơ hội kiểm tra xem rốt cuộc Bệ Ngạn mạnh đến cỡ nào. Hắn chỉ căn cứ vào sức chiến đấu của nó để tính toán ra. Lỡ như xui xẻo gặp phải đối thủ mạnh, tổn hao mất một con toạ kỵ thì chẳng phải là xui xẻo hay sao?
Có lẽ đợi đến khi thực lực của hắn đủ mạnh mẽ, hắn sẽ cùng Bệ Ngạn chơi đùa một chút để thăm dò xem sức chiến đấu chân chính của nó đến đâu.
Ầm ầm ầm!
Sau khi đụng nát một đống công trình kiến trúc trong biệt uyển, Bệ Ngạn đột nhiên dừng lại.
Nó đứng giữa biệt uyển như thể đang tìm kiếm con mồi.
“Nó đang đánh hơi!”
Cái mũi của Bệ Ngạn khẽ rung rung.
Một lát sau, nó đi về phía công trình kiến trúc ở phía Tây biệt uyển.
Quả nhiên…
Dường như đã cảm nhận được sự nguy hiểm của Bệ Ngạn, mấy tên tu hành giả vọt lên đâm kiếm về phía Bệ Ngạn.
Ngao ——
Trên thân Bệ Ngạn đột nhiên xuất hiện một đạo quang mang màu xanh thẫm.
Xẹt!
Ầm ầm ầm!
Mấy đạo kiếm quang đâm vào người Bệ Ngạn nhưng chẳng thể tiến vào lấy một phân một tấc.
“Phòng ngự thật mạnh.”
“Toạ kỵ trong truyền thuyết quả nhiên danh bất hư truyền.”
Lãnh La và Phan Ly Thiên vô cùng thán phục.
Lục Châu cũng không ngờ Bệ Ngạn lại có lực phòng ngự mạnh đến thế.
Trong số các đệ tử Tịnh Minh Đạo lao ra có ba bốn tên tu hành giả Thần Đình cảnh.
Thậm chí người nào người nấy đều đã gọi ra pháp thân Thập Phương Càn Khôn.
Tấn cung hung mãnh như vậy đều chỉ như gãi ngứa cho Bệ Ngạn.
Toàn thân nó vẫn vững vàng chẳng hề suy suyển mảy may.
Đệ tử Tịnh Minh Đạo thấy vậy đều hốt hoảng quay đầu bỏ chạy!
Bọn hắn vừa bắt đầu tháo chạy thì Bệ Ngạn trở nên hưng phấn, nó vung móng vuốt quào một cái, đánh bay một tên tu hành giả ngay tại chỗ!
Tên tu hành giả không kịp né tránh, cả người và pháp thân đều bị cào cho máu thịt be bét!
Ầm!
Ầm!
Mấy tên tu hành giả ở gần đều bị lợi trảo đập thành bánh thịt.
Sức chiến đấu hung tàn của Bệ Ngạn khiến mọi người than thở không thôi.
“Dừng tay!”
Một tiếng hét to hùng hồn càn quét mà tới.
Rõ ràng chủ nhân của giọng nói này chính là Môn chủ Mạc Khí của Tịnh Minh Đạo vừa mới truyền âm với Lục Châu.
Hắn vẫn còn trốn tránh, không dám xuất hiện.
“Ma Thiên Các khinh người quá đáng!”
Đoan Mộc Sinh nổi giận mắng: “Lão thất phu, khi các ngươi vây công Kim Đình Sơn sao không nghĩ là mình khinh người quá đáng? Chỉ có các ngươi được ức hiếp người khác, lại không cho phép người khác đáp lại hay sao? Cái thứ cẩu vật còn đòi làm Môn chủ Tịnh Minh Đạo!”
“. . .”
Cái trò này Mạc Khí chơi vô cùng thông thạo. Chỉ cho mình phóng hoả, không cho người khác đốt đèn.
Giọng nói Mạc Khí lại truyền ra ——
“Thà làm ngọc nát chứ không làm ngói lành!”
Mạc Khí vừa nói xong câu đó Lãnh La đã chỉ tay vào một chỗ rồi nói: “Ở đằng kia.”
Lãnh La có vẻ rất tự tin.
Lục Châu liếc nhìn hoàn cảnh xung quanh rồi nói: “Đại trận mở ra rồi.”
Hắn khẽ vung tay, Bệ Ngạn nhận được mệnh lệnh bèn thay đổi phương hướng, đạp không mà đi, rời khỏi Sấu Tây Hồ.
Lục Châu vốn định sử dụng Bạch Trạch, năng lực của Bệ Ngạn có thể cắt giảm năng lượng vu thuật chỉ trong khoảnh khắc. Nhưng hắn nghĩ lại, tạm thời vẫn chưa cần thiết.
Giết gà không cần dùng tới dao mổ trâu.
Trong Sấu Tây Hồ bắt đầu bốc lên bong bóng.
Bong bóng xuất hiện càng lúc càng nhiều, chỉ trong chốc lát đã phủ đầy mặt hồ.
Ầm!
Một thân ảnh phá tung nóc phòng bay lên thiên không.
Nước trong hồ nhanh chóng hội tụ về chỗ người đó!
“Không ngờ Mạc Khí lại nắm giữ công pháp tà môn như vậy.” Lãnh La nói.
Phan Ly Thiên vốn là người trong Tịnh Minh Đạo. Thấy cảnh này hắn tức giận nói: “Thật khiến lão hủ quá thất vọng! Mạc Khí, ngươi cuối cùng vẫn đi theo con đường tà đạo!”
“Đường tà đạo?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.
Phan Ly Thiên đáp: “Đây là Thôn Phệ Chi Pháp, dùng để hấp thụ tinh huyết và nguyên khí của người khác để bồi dưỡng cho bản thân mình, vô cùng tà ác!”
Trên bầu trời, hai tay Mạc Khí dang rộng.
Tạp vật bay loạn khắp nơi, từng đạo nguyên khí cường đại hội tụ lại bên dưới trông như một vòi rồng.
Toàn bộ bị hút vào bên trong đan điền khí hải của Mạc Khí.
Diện mục Mạc Khí lúc này đã trở nên dữ tợn!
Lãnh La khẽ chắp tay nói: “Lui đi.”
“Lui sao?” Đoan Mộc Sinh kinh ngạc hỏi.
“Tránh né mũi nhọn là hành vi sáng suốt.” Lãnh La có vẻ cực kỳ tỉnh táo.
“Lão hủ tán thành.” Phan Ly Thiên nói. “Công pháp này một khi đã thi triển thì không chết không thôi. Mạc Khí đã nhập ma, sẽ rơi vào trạng thái điên cuồng, biện pháp tốt nhất chính là tránh né mũi nhọn.”
Ánh mắt mọi người lại nhìn về phía Lục Châu.
Chờ đợi quyết định của hắn.
Lục Châu nhìn chằm chằm Mạc Khí không chớp mắt.
Đại trận vu thuật nhanh chóng hình thành. Dưới lực hút cực lớn, tạp vật trong biệt uyển Sấu Tây Hồ đều lơ lửng giữa không trung và xoay tròn xung quanh Mạc Khí.
Mạc Khí lăng không đứng trên mặt hồ, ở ngay tâm điểm vòi rồng!
Lục Châu nhìn quanh một lượt rồi hỏi:
“Có nhìn thấy Phan Trọng không?”
“Không ạ.” Đoan Mộc Sinh lắc đầu.
Phan Ly Thiên bước ra ngoài rìa phi liễn không ngừng tìm kiếm, sau đó thở dài lắc đầu.
Thanh âm Mạc Khí lại vang lên: “Đã đến… thì một tên cũng đừng hòng đi.”
Lãnh La lại chắp tay lần nữa: “Hãy nghe lời khuyên của ta, tránh né mũi nhọn!”
Lục Châu lắc đầu.
Chiến trận rất lớn, khí thế cũng đầy đủ.
Thật xin lỗi, lần này không thể để cho ngươi có cơ hội trang bức.
Để tiết kiệm thời gian, trực tiếp xử lý ngươi!
Tay phải Lục Châu khẽ nhấc, trong lòng bàn tay xuất hiện âm thanh vỡ vụn của thẻ đạo cụ.
Một chưởng đánh ra.
Chưởng ấn cực lớn mang theo kim quang lóng lánh lao về phía trước.
Đại Vô Uý Ấn vừa xuất hiện, chúng sinh an tâm, không còn sợ hãi!
Tất cả nguyên khí tụ tập đều bị một chưởng này nhẹ nhàng phá nát!
Đại Vô Uý Ấn khí thế bừng bừng đập tan nguyên khí đang ngưng tụ, không ngừng hấp thu lực lượng trên thân Mạc Khí.
Chương 234 Nghĩ đến thủ ấn lập loè kim quang vừa rồi
Đại Vô Úy Ấn dừng lại giữa không trung, sau đó nở rộ như pháo hoa, quang mang tản ra phiêu phù khắp nơi… rồi dần dần tiêu thất.
Âm thanh nguyên khí hỗn loạn, âm thanh của bong bóng khắp mặt hồ, tiếng va chạm giữa các tạp vật trong vòi rồng…
Đều hoàn toàn biến mất sau khi Đại Vô Úy Ấn tiêu tán.
Đám tạp vật trên không trung đều rơi xuống đất.
Nguyên khí tản ra tứ phía.
[Ting — đánh giết một tên mục tiêu Nguyên Thần cảnh, thu hoạch được 1.500 điểm công đức.]
Mặt hồ Sấu Tây lại khôi phục sự yên tĩnh.
Dáng người Lãnh La lúc này đã cứng ngắc, mắt vẫn nhìn về phương hướng Đại Vô Uý Ấn biến mất, toàn thân cứng như đá không thể nhúc nhích.
Hắn muốn tìm bóng dáng của Mạc Khí nhưng chẳng còn thấy gì nữa.
Phan Ly Thiên tay cầm hồ lô rượu, hai mắt vô thần… chẳng biết đang nghĩ cái gì.
Tịnh Minh Đạo tuy có rất nhiều cao thủ, nào là Du Hồng Y, nào là Tịnh Minh Thất Tử, thậm chí bao gồm cả bản thân hắn Phan Ly Thiên… nhưng hoàn toàn không có một ai đủ khả năng dùng một chưởng đánh tan xác Môn chủ Mạc Khí.
Tuy Mạc Khí đang bị trọng thương nhưng hắn vẫn là cao thủ thất diệp.
Huống hồ khi Mạc Khí khởi động trận pháp vu thuật, hắn đã tiến vào trạng thái điên cuồng…
“Cố làm ra vẻ, còn không phải vẫn bị sư phụ ta chụp một phát tan thành tro bụi hay sao?” Tiểu Diên Nhi đã hoàn toàn miễn dịch với cảnh tượng này, nàng chẳng thấy lạ chỗ nào.
Lãnh La: “. . .”
Phan Ly Thiên: “. . .”
Giọng nói của Tiểu Diên Nhi đã kéo hai người quay lại với thực tại.
Lục Châu hời hợt vuốt râu. “Lục soát.”
Phan Ly Thiên lộ ra thần sắc lo lắng, nhưng hắn lúc này chẳng giúp được gì, chỉ có thể đứng lo lắng trên phi liễn.
Tiểu Diên Nhi tuân lệnh, nhảy ra khỏi phi liễn.
Thân pháp loé lên, nàng xuất hiện trên viện lạc của Mạc Khí.
Phạm Thiên Lăng đỏ rực bay múa giữa trời, có cảm giác như sói lạc bầy cừu, gà bay trứng vỡ.
Lục Châu lắc đầu, trong lòng vô cùng bất đắc dĩ.
Mong nàng biến thành tiểu thư khuê các đoan trang nhã nhặn, có tri thức hiểu lễ nghĩa, sợ là đến heo nái cũng phải leo cây.
Chốc lát sau, Tiểu Diên Nhi ngự không lơ lửng trên nóc viện. “Sư phụ, bên trong không còn ai!”
Phan Ly Thiên nói: “Thêm một thời gian nữa nha đầu này tất làm nên chuyện lớn.”
“Ngươi đang khen ta?” Tiểu Diên Nhi hỏi lại.
“Có thể vào được mắt lão hủ thì không có mấy người đâu. Ngươi thật sự rất được, thiên phú không tệ… Không tới năm năm sẽ vào được Nguyên Thần… cảnh… Hả? Pháp thân Bách Kiếp Động Minh?”
Phan Ly Thiên vừa nói được một nửa đã thấy Tiểu Diên Nhi gọi ra pháp thân Bách Kiếp Động Minh.
Tuy rằng chưa khai diệp nhưng pháp thân của nàng lung linh tinh xảo, độ cao tương đương với thân người nàng, kim quang toàn thân lập loè đến chói mắt.
Lãnh La liếc nhìn Phan Ly Thiên, châm chọc nói: “Ngươi rời khỏi tu hành giới quá lâu rồi, e là không biết đến thanh danh của nha đầu này… Từ Diên Nhi, mười tuổi gia nhập Kim Đình Sơn, mười ngày sau vào Thông Huyền cảnh, ba tháng sau vào Ngưng Thức cảnh, hai năm sau Phạn Hải cảnh mở đủ bát mạch, ba năm sau đó vào Thần Đình cảnh, rồi trong vòng một năm tiếp theo lại vào Nguyên Thần cảnh. Khắp thiên hạ này e là chẳng thể tìm ra được người nào có thiên phú như nha đầu này.”
Phan Ly Thiên sửng sốt.
Đôi mắt đục ngầu của hắn trợn to, nhìn tiểu nha đầu trước mắt với vẻ khó tin.
“Thật là kỳ tích! Không thể tin nổi… Nhân loại sao có thể có thiên phú bậc này?”
Tiểu Diên Nhi được khen đến mức trong lòng muốn nở hoa, trên mặt mang theo vẻ kiêu ngạo.
Lục Châu nghe được lời Phan Ly Thiên nói, chợt nhớ tới thân phận của Diệp Thiên Tâm thì khẽ lắc đầu. Tiểu Diên Nhi là Nhân tộc chính thống điển hình của Đại Viêm nhưng lại có thiên phú bậc này, đúng là có hơi yêu nghiệt.
“Hai vị trưởng lão khen ngợi con, con phải ghi nhớ ở trong lòng, không được kiêu ngạo.” Lục Châu nghiêm túc răn dạy.
Tiểu Diên Nhi lập tức thu hồi vẻ mặt đắc ý. “Vâng.”
Hai vị trưởng lão?
Trong lòng Phan Ly Thiên và Lãnh La đều âm thầm giật mình.
Bọn họ thành trưởng lão từ bao giờ thế?
Có điều, ở dưới mái hiên nhà người ta không thể không cúi đầu.
Cho dù trong lòng có không muốn thì cũng phải nghĩ đến thủ ấn lập loè kim quang vừa rồi.
“Sư phụ, trong nước có động tĩnh…” Đoan Mộc Sinh chỉ tay vào một khu vực đang toả ra bong bóng trên mặt hồ.
“Không giống như là có trận pháp. Nơi này có người?” Phan Ly Thiên khẽ nhíu mày.
Ùng ục ùng ục ——
Bong bóng xuất hiện càng lúc càng nhiều, càng ngày càng nhanh.
Roạt!
Một thân ảnh xông ra khỏi mặt nước lao về phía bờ hồ.
Hắn xoay người nằm thẳng cẳng trên mặt đất.
“Phan Trọng?” Đoan Mộc Sinh kinh ngạc hô.
Phan Trọng đang không ngừng phun nước hồ ra, trong nước có pha lẫn một ít máu.
Sắc mặt hắn trắng bệch, khí tức trên người ba động kịch liệt.
Lãnh La nhìn hắn rồi cất tiếng đánh giá: “Có thể trốn dưới đáy hồ đến tận bây giờ, khá thú vị đấy.”
Hắn không có vẻ gì là lo lắng cho tình hình của Phan Trọng, dù rằng Phan Trọng cũng là người của Ma Thiên Các.
Sự lạnh lùng của Lãnh La khiến Phan Ly Thiên có hơi không vui.
Phan Ly Thiên ức chế lại cảm xúc đang dao động rồi nói: “Người đã tìm được… vậy chúng ta mang hắn trở về.”
Lãnh La nói: “Không tác dụng gì. Tà thuật của Tịnh Minh Đạo như thế nào ngươi còn rõ ràng hơn ta. Nhất định phải chữa thương ngay lập tức.”
Hắn nhìn ra thương thế của Phan Trọng nếu không chữa ngay thì e là không sống được lâu nữa.
Mí mắt Phan Ly Thiên giật giật, tuy lời nói của Lãnh La khó nghe nhưng câu nào cũng là thật. Phan Trọng bị thương không nhẹ, lại trốn ở đáy hồ lâu như vậy…
“Đồ nhi đi xem một chút.” Chiêu Nguyệt khom người nói.
“Đi đi.”
Chiêu Nguyệt rời khỏi Xuyên Vân phi liễn, chậm rãi bay về phía bờ hồ.
Nàng hạ xuống bên cạnh Phan Trọng rồi vỗ một chưởng, hiệu quả của Minh Ngọc Công xuất hiện, toàn bộ nước đọng trên người Phan Trọng đều bốc hơi sạch sẽ.
Nhưng Phan Trọng đã lâm vào trạng thái ý thức mơ hồ.
Sau khi kiểm tra sơ bộ, Chiêu Nguyệt đứng dậy nói: “Sư phụ, hắn bị trúng một chưởng, thương thế không nhẹ.”
Lãnh La nói: “Chẳng qua chỉ là một Thần Đình cảnh lại không biết tự lượng sức, dám truy kích Mạc Khí?”
Phan Ly Thiên đáp lại: “Tuổi trẻ thì đều thế cả, can đảm hơn người, đáng được khen ngợi.”
Lãnh La nói: “Thực lực không đủ thì can đảm có tác dụng gì? Có khác gì là đi chịu chết?”
Phan Ly Thiên đáp: “Chuyện này nói nhỏ thì là sinh tử của một người, nói lớn ra thì là an nguy của quốc gia. Nếu người nào cũng chỉ làm rùa đen rụt đầu thì làm sao có nổi thái bình thịnh thế? Dù biết phải chết cũng không thể thẹn với lương tâm.”
Lãnh La lại nói: “Cho nên đây chính là lý do ngươi ẩn thế đi làm ăn mày?”
Phan Ly Thiên: “Ngươi…”
Các đồ đệ nhìn hai vị đại lão đấu võ mồm, nhất thời không biết làm sao khuyên can.
Sư phụ không nói gì, bọn hắn cũng không dám đứng ra ngăn cản.
Thấy mùi thuốc súng càng lúc càng nồng, Lục Châu thản nhiên nói: “Được rồi.”
Hai người lúc này mới im lặng.
Bọn hắn tuy thường xuyên đấu võ mồm, nhưng đều là những lão quái vật sống đến từng tuổi này, dù có tức giận cỡ nào cũng sẽ không xảy ra việc nội đấu.
Ở bất kỳ môn phái nào chuyện này cũng là tối kỵ.
Huống chi đây lại là Ma Thiên Các?
Khụ khụ.
Khụ khụ khụ…
Phan Trọng ho khan kịch liệt.
Thương thế của hắn lại trở nặng.
Phan Ly Thiên xoay người lại đối mặt với Lục Châu, khom người nói:
“Lão hủ không cần Hắc Mộc Liên nữa.”
“Hửm?”
“Xin hãy cho hắn đi.” Phan Ly Thiên chỉ tay về Phan Trọng nằm bên bờ hồ.
“Ngươi bỏ được?”
“Có gì mà không bỏ được đâu. Lão hủ sớm đã chán sống, không còn trông mong gì nữa. Lão hủ biết yêu cầu này là quá phận, dù sao thì lão hủ cũng chưa cống hiến được gì cho Ma Thiên Các. Nhưng mà Phan Trọng còn trẻ, tin rằng hắn sẽ biết sau này nên làm thế nào.” Phan Ly Thiên nói.
Lục Châu khẽ gật đầu.
Hắn nhẹ nhàng nhảy ra khỏi phi liễn rồi từ từ hạ xuống bên cạnh Phan Trọng.
Lãnh La cũng nhảy xuống theo.
Chỉ còn lại Phan Ly Thiên đứng trên phi liễn giương mắt nhìn.
Đoan Mộc Sinh cười nói: “Để ta tiễn ngươi một đoạn đường.”
Nói rồi vung tay đánh một chưởng về phía Phan Ly Thiên.
Cương khí bao quanh người Phan Ly Thiên rồi thuận thế hạ xuống bờ hồ.
Lục Châu nâng tay lên, thẻ Tuyệt Địa Liệu Thương tan thành từng mảnh nhỏ, trong lòng bàn tay hắn lại xuất hiện quang mang màu xanh nước biển!
“Phật môn, Từ Hàng Phổ Độ.” Lãnh La nói.
Nguyên khí màu xanh nước biển bao trùm lên toàn thân Phan Trọng.
Sắc mặt Phan Trọng cũng dần dần khôi phục với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được.
Chương 235 Chi viện từ trong cung
Trong tu hành giới cũng có các tu hành giả am hiểu việc tu luyện nhiều loại công pháp, trong số đó cũng có rất nhiều thiên tài.
Nhưng chân chính cảm ngộ được tuyệt kỹ của từng loại thì chỉ rải rác trên đầu ngón tay.
Người có thể đơn giản tự nhiên thi triển ra Từ Hàng Phổ Độ như Lục Châu rất hiếm thấy. Ai lại nhàn rỗi không biết làm gì mà đi chuyên tu một môn công pháp trị liệu cơ chứ?
Một lát sau.
Quang mang màu xanh nước biển dần dần biến mất.
Sắc mặt Phan Trọng dần dần trở nên bình thản… Hô hấp cũng đều đặn hơn trước rất nhiều.
Lãnh La nói: “Tuy hiệu quả trị liệu của Từ Hàng Phổ Độ không tệ, thế nhưng… có thể phát huy ra công hiệu bậc này thì vô cùng hiếm thấy.”
Suốt chặng đường đi, Lãnh La đã vỗ mông ngựa không ít lần.
Đương nhiên lời hắn nói đều là thật.
Lục Châu thu tay lại.
Trị liệu kết thúc.
Trên gương mặt già nua của Phan Ly Thiên biểu lộ vừa sợ hãi vừa vui mừng, sau đó hắn bình tĩnh lại nói: “Đa tạ.”
Ánh mắt Lục Châu khẽ nhìn về phía Phan Ly Thiên.
Độ trung thành +5%.
Tuy hắn xuất thân từ Tịnh Minh Đạo nhưng bây giờ hắn hoàn toàn không thèm để ý đến sự tồn vong của Tịnh Minh Đạo.
Xem như đây là đại thu hoạch ngoài ý muốn.
Dù sao Phan Ly Thiên cũng là đệ nhất cao thủ của Tịnh Minh Đạo, ngang tầm với Lãnh La.
Đúng lúc này, Lục Châu nghe được thanh âm thông báo của Hệ thống, hắn thu được một tên bộ hạ nên được ban thưởng 2.000 điểm công đức, bộ hạ thuộc loại khó khống chế.
Lục Châu hài lòng gật đầu.
Đợt này được lời không ít, vẻn vẹn chỉ tốn một tấm thẻ Một Kích Chí Mạng và một tấm Tuyệt Địa Liệu Thương.
“Mang hắn về Kim Đình Sơn.” Lục Châu nói.
“Đồ nhi tuân mệnh.”
Chiêu Nguyệt vung tay, cương khí vờn quanh bao bọc lấy Phan Trọng bay về trong Xuyên Vân phi liễn.
Phan Ly Thiên ho khan một tiếng, ngẩng đầu nhìn phi liễn… Bây giờ làm sao mà lên?
Với thân phận và địa vị bây giờ, chủ động mở miệng nhờ có vẻ hơi mất mặt.
Lúc này, từ đằng xa chợt truyền đến một tiếng cười đầy vẻ lưu manh.
Lãnh La nói: “Hẳn là chi viện từ trong cung đã tới.”
“Mặc kệ, đến bao nhiêu giết bấy nhiêu.” Tiểu Diên Nhi lấy Phạm Thiên Lăng ra.
Phạm Thiên Lăng đỏ rực phiêu đãng trong không trung khiến Phan Ly Thiên nhìn mà hoa cả mắt, thầm nghĩ lão hủ đâu có uống nhiều đâu nhỉ…
Ngay sau đó, tiếng cười lưu manh kia lại vang lên lần nữa.
Rõ ràng mang theo ý vị mê hoặc.
“Sư phụ, cẩn thận có cạm bẫy.” Tiểu Diên Nhi đứng che trước người Lục Châu.
“Không sao.”
Lục Châu chắp tay đi về phía Đông bờ hồ.
Lãnh La và Phan Ly Thiên không biết có nên theo sau hay không, dù sao hai người đều là lão gia hoả không có sức chiến đấu. Lãnh La còn đỡ, thương thế đã khôi phục được một nửa, tu vi khôi phục hai thành. Còn Phan Ly Thiên thì xác định là một phế vật chỉ biết vướng tay vướng chân.
Tiểu Diên Nhi không thèm quan tâm bọn họ mà nhảy chân sáo đi theo sư phụ.
Dưới gầm trời này còn nơi nào an toàn hơn là bên cạnh sư phụ sao?
Lãnh La cười nói: “… Nếu ngươi sợ hãi thì đứng đây chờ đi.”
“Thật buồn cười, nếu lão hủ sợ hãi thì còn một mình đến Ma Thiên Các làm gì.” Phan Ly Thiên đáp.
Hai người nhìn nhau rồi đồng thời đi về phía bờ đông Sấu Tây Hồ.
Bốn người đi trong biệt uyển đổ nát.
Đoan Mộc Sinh đứng trên Xuyên Vân phi liễn nhìn thấy cảnh này cũng không biết có nên đi theo không.
Hắn điều khiển phi liễn không quá thuần thục, bảo hắn bay về phương nào thì còn được, nhưng bảo điều khiển phi liễn bay theo sau lưng sư phụ thì rất bất tiện.
Ngẫm nghĩ một chút, Đoan Mộc Sinh quyết định đứng tại chỗ chờ.
Lục Châu và Tiểu Diên Nhi đi ở phía trước… Đi hết đoạn hành lang dài dằng dặc rốt cuộc hai người cũng nhìn thấy bóng dáng một thanh niên tay ôm trường kiếm đứng tựa vào hàng rào, chân rung đùi trông hết sức lông bông.
Thanh niên ngẩng đầu nhìn về phía hai người, lại cất tiếng cười đầy lưu manh.
Tiểu Diên Nhi lườm hắn một cái. “Tên mặt dày.”
Thanh niên này chính là Giang Ái Kiếm.
Giang Ái Kiếm chắp tay với Lục Châu. “Xem ra phi thư của vãn bối đã truyền đi thuận lợi, nếu không đã không gặp được lão tiền bối ở đây.”
Lục Châu nghi hoặc nhìn Giang Ái Kiếm.
“Sao ngươi biết được Mạc Khí đang ở đây?”
Giang Ái Kiếm đứng thẳng người lên hồi đáp: “Chuyện này cũng khá đơn giản, ta ngăn phi thư của Mạc Khí lại. Hắn đã gửi phi thư đi khắp nơi cầu viện binh, nhưng người có thể cứu hắn cũng chỉ có mình Mạc Ly.”
Lục Châu khẽ gật đầu.
Lúc này Lãnh La và Phan Ly Thiên cũng đi tới.
Giang Ái Kiếm nhìn hai người đánh giá rồi nói: “Hoa trưởng lão, xin chào xin chào.”
Hắn bước lên tóm lấy tay Phan Ly Thiên không ngừng chào hỏi.
Phan Ly Thiên: “? ? ?”
Ánh mắt Giang Ái Kiếm chuyển từ người Phan Ly Thiên sang Lãnh La: “Người đứng đầu hắc kỵ, Phạm đại nhân! Xin chào xin chào.”
“Cút.”
Giang Ái Kiếm vội vàng lui lại một bước đến bên cạnh Phan Ly Thiên, khẽ lầm bầm: “Vẫn là Hoa trưởng lão bình dị gần gũi…”
Phan Ly Thiên không nhịn được nữa bèn đạp hắn một cước.
“Đồ hỗn trướng từ đâu đến thế này!”
Vẻ mặt Giang Ái Kiếm ngơ ngáo chả hiểu gì.
Ta mẹ nó có hảo ý chào hỏi các ngươi, các ngươi đáp lễ như thế đấy à?
“Hắn là ông nội của Phan Trọng, đệ nhất cao thủ Tịnh Minh Đạo.” Tiểu Diên Nhi nghiêm túc giới thiệu.
Giang Ái Kiếm gãi gãi đầu, có vẻ giật mình nhìn Phan Ly Thiên.
“Ông nội?”
“Cút.” Phan Ly Thiên quát.
Nghe nói đệ nhất cao thủ Tịnh Minh Đạo đã rời khỏi tông môn từ rất lâu về trước, biến mất cả trăm năm, không ai biết hắn đi đâu… Không ngờ bây giờ lại xuất hiện tại Ma Thiên Các.
Giang Ái Kiếm âm thầm suy tư, đại lão cỡ này tuy không bằng tổ sư gia Ma Thiên Các nhưng cũng không phải là người dễ trêu.
Ừ, vẫn nên khiêm tốn một chút thì hơn… mạng nhỏ quan trọng.
“Là ta có mắt không thấy thái sơn… Nể mặt ta đã cứu Phan Trọng, xin đừng chấp nhặt với ta nha.” Giang Ái Kiếm nói.
Lục Châu xoay đầu lại nhìn vẻ mặt nịnh nọt của Giang Ái Kiếm. “Là ngươi cứu Phan Trọng?”
Giang Ái Kiếm hất tóc, tự luyến nói: “Nếu không nhờ ta nhanh tay nhanh mắt cứu hắn thì hắn đã chết từ sớm… Chỉ là Thần Đình cảnh lại muốn đánh lén Mạc Khí, đúng là không biết tự lượng sức.”
Phan Ly Thiên nghe lời này lại không hề tức giận, ngược lại còn khẽ chắp tay đa tạ Giang Ái Kiếm.
Giang Ái Kiếm phất phất tay, cười nói: “Chỉ là chuyện nhỏ, chỉ là chuyện nhỏ.”
Lục Châu nói: “Nói như vậy thì bản toạ phải tạ ơn ngươi rồi?”
Giang Ái Kiếm vội vàng xua tay: “Không không không… không cần phải cảm tạ, dù sao giữa chúng ta cũng là quan hệ hợp tác mà.”
Giọng điệu này của lão ma đầu vừa nghe đã khiến hắn sợ hãi.
Lãnh La bỗng nói: “Vừa rồi ngươi đứng một bên nhìn lén, tại sao không ra hỗ trợ?”
Giang Ái Kiếm đáp: “Đây chính là Mê Ly Đại Trận đó, một khi hoàn toàn phát động thì vô cùng hung hiểm. Hơn nữa tên nhãi nhép như ta sao có thể đối phó nổi với loại cao thủ như Mạc Khí? Ta dẫn dụ mọi người đến đây là để nói với mọi người, mau đi đi, đừng đợi tới lúc người trong cung đến, sẽ muộn mất.”
“Không phải ngươi đã ngăn phi thư của Mạc Khí lại rồi sao?”
“Người ta gửi phi thư nhiều lần, đâu phải lần nào ta cũng ngăn được đâu.”
Mọi người cạn lời không còn gì để nói.
Đúng lúc này, từ phương xa một đội nhân mã rầm rập chạy đến.
Lãnh La và Phan Ly Thiên đều nhìn sang.
Mặt đất khẽ rung động.
Mặt hồ cũng xuất hiện gợn sóng.
Giang Ái Kiếm không có vẻ gì là sợ hãi, đứng tựa người vào hàng rào.
Theo lẽ thường thì cái tên này hẳn phải là người đầu tiên biến mất mới đúng.
“Chi viện trong cung đến rồi đó, mọi người có sợ không?” Giang Ái Kiếm nói.
Phan Ly Thiên liếc nhìn Lãnh La. “Hỏi ngươi đó.”
Lãnh La thờ ơ không thèm đáp.
Mấy trăm binh mã rốt cuộc cũng xuất hiện trong tầm mắt.
Người đi đầu là một cẩm y nữ tử.
Đằng sau lưng nàng có bốn nam tử mặc khôi giáp.
Từ khí tức do bọn họ phát ra có thể nhận thấy tu vi những người này không hề kém.
Lãnh La và Phan Ly Thiên tỏ vẻ trấn định.
Hai người quay đầu nhìn sang Lục Châu. Cũng may còn có lão ma đầu này trấn tràng… nếu không thì bọn hắn chỉ có thể chạy trối chết.
Không bao lâu sau, mấy trăm binh mã cũng dừng lại.
Hây ——
Nữ tử đi đầu nhảy xuống lưng ngựa, nàng sửa sang lại làn váy rồi ưu nhã đi từng bước về phía bọn họ.
Có lẽ do có quen biết từ trước, khi đi ngang người Giang Ái Kiếm nàng khẽ khom người chào hỏi hắn rồi mới hành lễ với Lục Châu.
“Cẩm Y tham kiến lão tiền bối.”
Tiểu Diên Nhi cười nói: “Tỷ tới rồi.”
Lãnh La và Phan Ly Thiên lại trưng ra vẻ mặt ngáo ngơ.
Ma Thiên Các từ bao giờ lại cấu kết với triều đình rồi?
Hai người bọn họ không hề biết trong trận chiến ở An Dương thành Lục Châu có ơn cứu mạng với Lý Cẩm Y, thế nên việc Lý Cẩm Y hành lễ với hắn là chuyện đương nhiên.
Lục Châu vuốt râu hỏi: “Đến chi viện Mạc Khí à?”
Lý Cẩm Y xấu hổ đáp: “Cẩm Y chỉ là phụng mệnh làm việc, phàm là những người đến gần biệt uyển Sấu Tây Hồ đều giết chết không luận tội… Lão tiền bối có ơn với Cẩm Y, sao Cẩm Y có thể vong ân phụ nghĩa. Mời lão tiền bối rời khỏi Sấu Tây Hồ, tất cả những thứ ở đây Cẩm Y sẽ tự mình xử lý sạch sẽ.”
Có ơn?
Phan Ly Thiên nhịn không được ho khan hai tiếng, trong lòng bỗng dưng sinh ra tia hoài nghi, có phải mình đến lộn chỗ rồi không?
Lý Cẩm Y tiếp tục nói: “Trong cung còn gửi một đoàn chi viện khác, đoán chừng cũng sắp đến đây.”
Bình luận facebook