-
Chương 2051-2055
Chương 2051 Lão phu đáng sợ như vậy?
Lục Châu thản nhiên nói: “Các ngươi thờ phụng Ma Thần, gặp bản tọa lại không quỳ xuống còn dám mưu toan phản kháng, phải bị tội gì?”
“. . .”
Đỗ chưởng giáo đã mất Thiên Hồn Châu nên không còn tu vi, hắn rơi xuống mặt đất ngơ ngác nhìn về phía Ma Thần trên bầu trời.
Ma Thần thật sự phục sinh rồi?
“Ma… Ma Thần đại nhân, ta… ta là tín đồ trung thành nhất của ngài!”
Thái độ Đỗ chưởng giáo đột nhiên thay đổi một trăm tám mươi độ, hắn quỳ rạp dưới đất, đầu ngẩng lên nói: “Ta là tín đồ trung thành nhất của ngài, cầu xin Ma Thần đại nhân tha cho con dân của ngài!”
Phanh phanh phanh!
Đỗ chưởng giáo không ngừng dập đầu xuống đất.
Hắn đã mất đi lý trí, mọi hành vi điên cuồng hiện tại đều là vì hy vọng có thể sống sót. Đây là bản năng cầu sinh cuối cùng của hắn.
Bốn tên đệ tử giáo hội cũng lập tức quỳ bái giữa không trung: “Ma Thần đại nhân, chúng ta là tín đồ trung thành nhất của ngài! Khẩn cầu Ma Thần đại nhân thứ tội!”
Lục Châu nhìn về phía Đỗ chưởng giáo, hỏi: “Vô Thần Luận Giáo Hội ở đâu?”
“Ở… ở trong viễn cổ phế tích. Bọn hắn đều là tín đồ của ngài, đều là tín đồ trung thành nhất…” Đỗ chưởng giáo sợ hãi, lắp bắp nói.
Lục Châu khẽ gật đầu: “Rất tốt.”
“Đa tạ Ma Thần đại nhân! Đa tạ Ma Thần đại nhân!” Đỗ chưởng giáo điên cuồng dập đầu.
“Không ai có thể trốn khỏi con mắt của lão phu. Đỗ chưởng giáo…” Giọng Lục Châu trở nên băng lãnh đến tột cùng, “Nhận lấy cái chết đi.”
Năm ngón tay nắm lại. Lam sắc điện hồ nổ lốp bốp như điện giật.
Rắc! Thiên Hồn Châu bị Lục Châu bóp nát ngay tại chỗ.
Ma Thần tung hoành thiên địa, chẳng cần phải nhìn sắc mặt ai. Hắn không cần Thiên Hồn Châu vu thuật, cũng không cần tín đồ dối trá!
Tử vong mới là kết cục tốt nhất dành cho các ngươi.
Phốc ——
Đỗ chưởng giáo phun máu, đan điền khí hải vỡ vụn, nguyên khí phong bạo phát tiết khắp nơi. Thân thể hắn cứng đờ ngã xuống đất.
Huyết vu Đỗ Thuần của Vô Thần Luận Giáo Hội mệnh tang hoàng tuyền, không cách nào cứu chữa.
Bốn tên đệ tử giáo hội còn lại co quắp dưới đất, toàn thân run lẩy bẩy như chim sợ cành cong, trong mắt ngập tràn kính sợ và khủng hoảng.
Bốn người quỳ rạp dưới đất tựa như tín đồ thành kính, không ngừng quỳ bái Lục Châu.
Lục Châu lơ đễnh hỏi: “Các ngươi là tín đồ của lão phu?”
“Ma Thần đại nhân tôn quý, chúng ta thật sự là tín đồ của ngài. Cầu ngài tha mạng, bỏ qua cho chúng ta. Cầu ngài tha mạng!”
Lục Châu lắc đầu nói: “Các ngươi đã thờ phụng Ma Thần thì nên hiểu tác phong làm việc của lão phu.”
Sắc mặt bốn người xám như tro tàn. Bọn hắn đương nhiên hiểu phong cách làm việc của Ma Thần. Nếu đổi lại là bọn hắn thì Đỗ chưởng giáo đã phải chết thảm hơn cả La Tu.
Bốn người ngồi bệt xuống đất, tràn đầy tuyệt vọng.
Lúc này, lam sắc điện hồ quanh thân Lục Châu biến mất. Từ ký ức của Ma Thần, Lục Châu biết Ma Thần chỉ nắm giữ một tòa pháp thân. Trên đời này chỉ có một mình Lục Châu là tu hành giả có hai pháp thân mà thôi.
Lục Châu không để ý tới bốn người mà tập trung cảm nhận lực lượng tứ đại nội hạch trong cơ thể.
Sau khi bị kích hoạt, tứ đại lực lượng nội hạch đã bình ổn trở lại, một phần lực lượng tuôn ra dung nhập vào tòa kim liên.
Lục Châu có thể cảm giác được quang luân trở nên cường đại.
Thi triển thần thông đại na di, Lục Châu xuất hiện trước mặt bốn người, thản nhiên nói: “Dẫn đường.”
“V… vâng, vâng!”
Bốn người nói năng lộn xộn, gian nan bò dậy tập tễnh đi về phía trước. Vừa đi được ba ngược đã lảo đảo suýt ngã.
Lục Châu khẽ nhíu mày, tiện tay vung lên. Cương khí bao bọc bốn người, bọn hắn ngoan ngoãn vô cùng, mặc cho Lục Châu muốn làm gì thì làm.
Một người chỉ tay về phía tòa sơn phong đã sụp đổ. “Chính là… ở, ở trong đó.”
Lục Châu đưa bốn người bay về phía tòa sơn phong. Khi đi tới chỗ đống đá vụn, Lục Châu thu hồi cương khí, vứt bốn người xuống.
“Quét dọn đi.”
Bốn người gật đầu lia lịa. “Vâng, vâng.”
Sau đó bốn đệ tử huyết vu lại tựa như phàm nhân yếu đuối ăn cơm không đủ no, dùng tay trần bê từng hòn đá đi.
Lục Châu: “. . .”
“Hửm?!” Lục Châu trầm giọng nói, “Lão phu đáng sợ như vậy?”
Phịch!
Bốn người lập tức quỳ rạp xuống mặt đất. “Ma… Ma Thần đại nhân tha mạng!”
Hoàn toàn không còn chút phong phạm cao thủ nào trước đó, cực giống đám lưu manh đầu đường xó chợ gặp phải xã hội đen liền quỳ xuống xin tha không cần chút mặt mũi nào.
“Ngài… ngài không có đáng sợ! Là do chúng ta có mắt không tròng, có mắt không thấy núi thái sơn, mong Ma Thần đại nhân thứ tội!”
Lục Châu đáp xuống nói: “Vô Thần Luận Giáo Hội thờ phụng lão phu là để mượn danh lão phu đi làm việc ác khắp nơi?”
Lão phu tuy không phải người tốt gì cho cam nhưng không có nghĩa là các ngươi được phép hắt nước bẩn vào người lão phu.
“Tiểu nhân không dám!” Một người vội nói, “Ma Thần đại nhân, đa số các thành viên trong giáo hội đều là tín đồ trung thành của ngài. Chỉ là… chỉ là…”
“Nói.”
“Chỉ là ngài đã biến mất một trăm ngàn năm nên bọn hắn mới đi chệch hướng.” Bốn người vội vã dập đầu giải thích: “Chúng ta thề với trời, chúng ta là tín đồ trung thành nhất của ngài! Hành vi của Đỗ chưởng giáo chúng ta không hề biết rõ, xin ngài khai ân!”
Lục Châu đạm mạc nói: “Làm việc cho tốt, lão phu có thể tha cho các ngươi tội chết. Nếu không ——”
Lục Châu hừ lạnh một tiếng, không nói gì nữa nhưng đã đủ để bốn người cảm thấy hy vọng dâng trào.
Bọn hắn vui mừng khôn xiết, lập tức dập đầu lạy tạ Lục Châu. Sau đó tu vi tựa như khôi phục, người nào người nấy đều sung mãn tận lực quét dọn đất đá vụn để tìm lại cửa phù văn thông đạo.
Tuy bọn hắn luôn miệng nói mình là tín đồ trung thành nhưng Lục Châu không hề tin tưởng, chỉ là thấy bọn hắn còn giá trị sử dụng nên tạm thời không giết chết.
“Ma Thần đại nhân, mời!”
Bốn người cung kính chẳng khác nào nô bộc trung thành.
Lục Châu khoanh tay đi vào thông đạo, trường bào theo gió bay lên, hư ảnh viễn cổ long hồn lóe lên rồi biến mất.
Bốn người lảo đảo nép mình ra sau, trong lòng rung động vô cùng. Trời ạ, ta gặp được Ma Thần đại nhân, người thật còn kinh khủng hơn trong truyền thuyết nhiều!
Chương 2052 Kéo ra ngoài trảm!
Bọn hắn theo sau Lục Châu vào trong thông đạo. Thông đạo sáng lên rồi biến mất.
Thừa dịp Ma Thần họa quyển tình cờ kích hoạt tứ đại lực lượng nội hạch, Lục Châu muốn nhân cơ hội này tìm tới Vô Thần Luận Giáo Hội để làm rõ một số sự tình. Lỡ như trở về rồi họa quyển lại mất tác dụng thì quá đáng tiếc.
Hơn nữa hắn cũng muốn nhân cơ hội này tìm kiếm một ít Mệnh Cách cho lam pháp thân.
Trong thông đạo, Lục Châu nhìn về phía bốn đệ tử giáo hội, khẽ hỏi: “Trong giáo hội của các ngươi ai cũng am hiểu vu thuật?”
Bọn hắn thờ phụng Ma Thần cũng là vì Ma Thần tu hành khác biệt với mọi người. Bản thân huyết luân cũng đã là dị loại, những người khác trong giáo hội hẳn là cũng không tu hành theo con đường bình thường.
Một người đáp: “Am hiểu huyết vu chỉ có Đỗ chưởng giáo. Ngoài ra còn có người am hiểu bạch vu và hắc vu.”
Lục Châu gật đầu: “Đều có tu vi ngang với Đỗ chưởng giáo?”
“Vâng. Bốn vị chưởng giáo điều hành tứ đại phân giáo, đều cư ngụ trong viễn cổ phế tích. Về phần giáo chủ thì đã bế quan nhiều năm, chúng ta chưa từng được gặp mặt.”
Lục Châu lại hỏi: “Còn có ai tu hành con đường khác biệt không?”
Một người vội vã quỳ xuống, khóc thút thít nói: “Ma Thần đại nhân vĩ đại, chúng ta đều là tín đồ của ngài, chúng ta không phải dị loại mà!”
“. . .”
Đám người này cứ như bị tự kỷ.
Quang hoa biến mất, năm người xuất hiện trong một khu rừng u ám.
“Ma Thần đại nhân, chúng ta đến nơi rồi.” Một người cung kính nói.
Lục Châu gật đầu bước ra khỏi thông đạo.
Phía cuối khu rừng có thể nhìn thấy tường thành cũ nát và những tòa tháp lâu cổ xưa. Trên một tấm bia đá có khắc một câu: Viễn cổ phế tích, đừng tự tiện xông vào.
“Nơi này chính là lối vào viễn cổ phế tích. Từ một trăm ngàn năm trước giáo hội đã sinh sống ở đây, chỉ có lúc thi hành nhiệm vụ chúng ta mới rời khỏi phế tích.”
“Dẫn đường.”
Trải qua thời gian ngắn tiếp xúc, lòng sợ hãi của bốn người đã tiêu tan phân nửa, thay vào đó là hưng phấn.
“Ma Thần đại nhân có thể tự mình giá lâm giáo hội là vinh hạnh của chúng ta. Để ta dẫn đường cho ngài.”
Bốn tên huyết vu bay về phía trước. Lục Châu cũng phi hành theo sau.
Năm người tiến vào viễn cổ phế tích. Lục Châu nhìn thấy xung quanh đầy những tòa kiến trúc bị vứt bỏ, những trận pháp không còn lành lặn, những cỗ chiến xa bị bùn đất che lấp và vô số bộ xương trắng đã bị thời gian ăn mòn gần hết.
Đây là chiến trường cổ.
Nửa canh giờ sau, đám người đã phi hành được mấy ngàn dặm.
“Ở ngay phía trước.” Năm người dừng lại, nhìn về phía tòa cổ thành trước mặt, rõ ràng là kiến trúc trong đó cao hơn các tòa kiến trúc xung quanh nhiều.
“Ma Thần đại nhân, những kiến trúc kia đều được chúng ta tu sửa qua để cư trú, mong ngài đừng ghét bỏ.”
Lục Châu gật đầu.
“Xin ngài chờ một chút, tiểu nhân đi bẩm báo Chu chưởng giáo để hắn tự mình ra nghênh đón ngài.”
Ma Thần đại nhân giá lâm, cho dù giáo chủ có chết rồi thì cũng phải bò ra khỏi quan tài đi nghênh đón Ma Thần!
Lục Châu lại gật đầu.
Tên huyết vu bay về phía cổ thành. Nơi đó còn rộng lớn hơn thành trì của nhân loại trong Thái Hư.
“Đỗ chưởng giáo, ngươi trở về rồi?!” Một đạo thanh âm uy nghiêm từ trong cổ thành truyền ra.
Tên huyết vu ngừng lại, trong cổ thành có mấy trăm tu hành giả đang ngự không bay tới, ở giữa là một chiếc kiệu được nâng đỡ bay với tốc độ rất nhanh.
Tên huyết vu khom người hành lễ: “Bái kiến Chu chưởng giáo.”
Chu chưởng giáo đưa tay lên, đoàn đội lập tức ngừng lại. Hắn cúi đầu nhìn xuống tên huyết vu, nghi hoặc hỏi: “Đỗ chưởng giáo đâu? Sao không trở về?”
“Việc này…” Người kia ấp úng.
“Hửm?”
Vô Thần Luận Giáo Hội có bốn vị chưởng giáo chia nhau chưởng khống bốn hướng đông tây nam bắc. Chu chưởng giáo chính là người nhập hội sớm nhất và có địa vị cao nhất ở đây.
Tên huyết vu không dám nhắc tới chuyện Đỗ chưởng giáo đã chết, bèn vội vàng đổi đề tài: “Chu chưởng giáo, hôm nay có vị khách nhân tôn quý vô cùng đến thăm, đang chờ ở cách đây không xa.”
Chu chưởng giáo nhíu mày nói: “Khách nhân tôn quý?”
Một đệ tử giáo hội đứng cạnh kiệu nói: “Ngươi làm trái với quy củ của giáo hội, mang ngoại nhân tiến vào phế tích sẽ bị định tội!”
Tên huyết vu cũng đoán được bọn hắn sẽ nói thế, bèn đáp ngay: “Chu chưởng giáo, vị khách nhân tôn quý vô cùng này chính là người mà giáo hội chúng ta luôn thờ phụng —— Ma Thần đại nhân!”
“. . .”
Tường thành cổ bỗng lâm vào yên tĩnh. Chu chưởng giáo ngồi trong kiệu trầm mặc không nói, những người khác thì cau mày nhìn tên huyết vu như thể hắn bị điên rồi.
“Kéo ra ngoài trảm.” Chu chưởng giáo khẽ phất tay.
“Vâng.”
Hai tu hành giả vừa định động thủ, tên huyết vu kia đã vội vàng xoay người lại, quỳ xuống nói to: “Cung nghênh Ma Thần đại nhân tôn quý!”
Sao có thể mong bọn hắn tin tưởng Ma Thần đại nhân sẽ xuất hiện chứ?
Một trăm ngàn năm trước Ma Thần vẫn lạc, cho tới nay vẫn chưa từng xuất hiện trở lại. Trận chiến với Đồ Duy Đại Đế trăm năm trước đã được Vô Thần Luận Giáo Hội phái người điều tra, sau đó cho ra kết luận là do Minh Tâm Đại Đế cố ý diễn kịch, âm mưu đánh giết Đồ Duy Đại Đế.
Ai cũng sẽ không tin Ma Thần đại nhân phục sinh, dù là tín đồ trung thành hay tín đồ vờ vịt.
Nghe thấy tiếng hô, đám người nhìn về phía đằng xa. Quả nhiên nơi đó có bốn người đang lăng không lơ lửng.
Trong mắt Chu chưởng giáo hiện lên vẻ nghi hoặc.
Tên huyết vu thấp giọng nói: “Chu chưởng giáo, ngài hãy mau tiến lên cung nghênh Ma Thần đại nhân đi!”
“Đồ hỗn trướng này, ngươi còn dám sai bảo bản chưởng giáo?!”
Đúng lúc này, giọng nói uy nghiêm của Lục Châu truyền đến: “Ngươi là Chu chưởng giáo trong Vô Thần Luận Giáo Hội?”
Thanh âm kia từ xa truyền thẳng vào tai Chu chưởng giáo, không hề dư thừa lãng phí chút lực lượng nào.
Trong lòng Chu chưởng giáo không khỏi kinh ngạc, hắn biết chỉ có cao thủ mới làm được điều này. Mắt hắn lóe lên quang hoa, thị lực tăng cường gấp mấy lần, rốt cuộc cũng nhìn rõ ràng thân ảnh Lục Châu và ba tên huyết vu đứng bên cạnh.
Chỉ xét về khí thế và ngũ quan, người này đúng là cao thủ, nhưng vẫn còn chênh lệch rất xa với bốn chữ “Ma Thần đại nhân”.
Chương 2053 Thiên Đạo Đại Kỳ
Chu chưởng giáo chậm rãi đứng lên, cười nói: “Đúng vậy.”
Hư ảnh Lục Châu lóe lên, sử dụng chân đại na di để xuất hiện cách cỗ kiệu mười trượng.
“Thật kiêu ngạo, gặp bản tọa còn không chủ động quỳ bái nghênh đón?” Giọng Lục Châu uy nghiêm, khí thế bức người.
Lão phu chính là thần tượng mà các ngươi sùng bái đó nha!
Biểu tình trên mặt Chu chưởng giáo có vẻ mất tự nhiên. “Xin hỏi các hạ xưng hô như thế nào?”
Lục Châu đứng chắp tay sau lưng, không đáp lời.
Ba tên huyết vu sau lưng hắn đồng thời bay tới gần rồi đồng loạt quỳ xuống, cao giọng hô: “Cung nghênh Ma Thần đại nhân giá lâm Vô Thần Luận Giáo Hội!”
“. . .”
Đám tu hành giả đi theo Chu chưởng giáo đưa mắt nhìn nhau. Bốn tên huyết vu này không thể nào đều bị tẩy não… Hay là bọn hắn bị người ta ép buộc?
Chu chưởng giáo cũng không ngốc. Bốn tên huyết vu là do chính tay Đỗ Thuần tự mình dạy dỗ thành tinh anh, còn chưa đến mức không có não như thế.
“Ma Thần đại nhân?”
Lục Châu lạnh nhạt nói: “Bản tọa đi tới nơi này, các ngươi nên cảm thấy vinh hạnh mới phải.”
“. . .”
Đám người cảm thấy rất uất ức.
Nếu người này đúng thật là Ma Thần đại nhân thì lời hắn nói không sai. Nhưng mà… có thể là thật được sao?
Nếu không phải vì bốn tên huyết vu đồng thời quỳ bái, Chu chưởng giáo đã cho người đánh hắn một trận.
Chu chưởng giáo không quỳ xuống, cũng không hạ lệnh xua đuổi, chỉ chắp tay nói: “Ma Thần đại nhân đã vẫn lạc từ một trăm ngàn năm trước, cho đến nay vẫn không hề xuất hiện trở lại. Ma Thần đại nhân cũng là chân thần duy nhất mà bản giáo hội thờ phụng, mong tiền bối có thể lý giải cách làm của chúng ta ——”
Hắn dừng lại một chốc rồi nói tiếp: “Nếu tiền bối quả thật là Ma Thần đại nhân, mấy người chúng ta đương nhiên sẽ quỳ bái nghênh đón. Chỉ là… mời tiền bối chứng thực thân phận một lần để không xảy ra hiểu lầm.”
Chu chưởng giáo là người thông minh.
Muốn tự chứng thực cũng không khó khăn gì, chỉ là lực lượng của Ma Thần họa quyển không nên dùng để tiêu xài lãng phí như thế. Lục Châu nói:
“Tiếp một chưởng của lão phu sẽ biết thật giả ngay thôi.”
Nói xong, Lục Châu vươn tay phải ra, nguyên khí hội tụ.
Bốn tên huyết vu đã tận mắt nhìn thấy lực lượng của Lục Châu, vội vàng lui ra tít đằng xa, trong mắt đều là sợ hãi.
“Lui mau!”
“Ma Thần đại nhân, xin ngài ra tay nhẹ nhẹ thôi…”
“. . .”
Đám người đứng quanh cỗ kiệu không còn gì để nói. Các ngươi quá mức rồi nha, có cần quá lố như vậy không?
Nhưng bốn tên huyết vu không hề cảm thấy mình lo xa. Chỉ có người từng trải qua sinh tử dưới tay Ma Thần mới hiểu một chưởng của Ma Thần đại nhân ẩn chứa bao nhiêu lực lượng đáng sợ.
Lui là không tôn trọng Ma Thần đại nhân.
Nên trốn mới đúng!
Trong chớp mắt, thân ảnh bốn tên huyết vu đã chỉ còn là một chấm bé xíu giữa trời.
Vù ——
Trong lòng bàn tay Lục Châu ngưng tụ ra vòng xoáy.
Đột nhiên cảm thấy không khí không ổn, Chu chưởng giáo lập tức nói ngay: “Xin chờ một chút.”
“Hửm?”
“Ma Thần đại nhân từng lưu lại một trận kỳ vô cùng cường đại, được bản giáo hội tìm thấy. Bản giáo hội có thể sinh tồn trong viễn cổ di tích cũng là nhờ vào trận kỳ này.”
Chu chưởng giáo xoay người chỉ tay về phía tường thành cổ sau lưng, nơi đó có một tòa tháp lâu cao sừng sững, bên trên treo một lá cờ.
Lá cờ tung bay trong gió, bốn phía xuất hiện lực lượng dập dờn như sóng biển, đung đưa ăn nhịp với lá cờ.
Chu chưởng giáo nói: “Mời.”
Lục Châu ngẩng đầu nhìn về phía lá cờ kia. Ở khoảng cách xa như vậy muốn nhìn rõ lá cờ quả là rất khó. Lục Châu sử dụng thiên nhãn thần thông nhìn chằm chú hai giây, sau đó trong đầu hắn bật ra tên của nó:
“Thiên Đạo Đại Kỳ.”
Chu chưởng giáo cả kinh nói: “Đây đúng thật là Thiên Đạo Đại Kỳ.”
Lục Châu liếc mắt nhìn Chu chưởng giáo, âm trầm nói: “Chỉ dựa vào lá cờ này, bản tọa đã có thể ban tội chết cho mấy người các ngươi.”
“. . .”
Đám người lui lại, sau lưng cảm thấy lạnh ngắt. Mỗi người mỗi ý, kỳ thực trong số bọn hắn cũng có một số người đã bắt đầu tin.
Bốn tên huyết vu ở phía xa sợ hãi quỳ xuống hô: “Ma Thần đại nhân tha mạng!”
“Ma Thần đại nhân xin đừng tức giận, lá cờ này là do giáo hội thu hoạch được ở trong vực sâu, mong Ma Thần đại nhân thứ tội!” Huyết vu giải thích.
Chu chưởng giáo nhíu mày nhìn tên huyết vu vừa lên tiếng. Hoặc là bọn hắn chơi khăm quá mức, hoặc đây thật sự chính là Ma Thần!
Bây giờ ngay cả Chu chưởng giáo cũng đã bắt đầu tin tưởng. Ánh mắt hắn chuyên chú nhìn Lục Châu, sau đó nhìn tới bộ trường bào trên người Lục Châu.
Đây hẳn là Thiên Ngân trường bào. Tuy Chu chưởng giáo chưa từng nhìn thấy nó nhưng thân là tín đồ của Ma Thần, có ai không biết điều này? Tín đồ Vô Thần Luận Giáo Hội kỳ thật đều là những người hiểu về Ma Thần nhất.
Ngay khi Chu chưởng giáo còn đang nghi hoặc, hư ảnh Lục Châu đã lóe lên, liên tục sử dụng chân đại na di hai lần vọt về phía lá cờ.
Thiên Đạo Đại Kỳ tản ra sóng gợn dập dờn lan sang tứ phía. Đây chính là nguyên nhân Vô Thần Luận Giáo Hội không bị đám hung thú trong phế tích quấy nhiễu.
Khi gợn sóng lan tới trước người Lục Châu, lực lượng trên Thiên Ngân trường bào khẽ động. Một con viễn cổ long hồn từ trên người Lục Châu lượn vòng bay ra, há miệng gầm lên một tiếng uy vũ:
Ngao —— ——
Tiếng rồng gầm vang khắp thiên địa. Phương viên vạn dặm đều bị sóng âm bao trùm, gợn sóng cũng bị tiếng rồng gầm đẩy lui.
Ở đằng xa, một vị chưởng giáo khác cũng dẫn người bay tới.
Chu chưởng giáo trợn trừng mắt nhìn Thiên Ngân trường bào, rốt cuộc cũng tin chắc mình không nhận nhầm, hắn hô lên thất thanh: “Viễn cổ long hồn, thánh long chi cân?!”
Gợn sóng tiêu tán, Lục Châu bay tới đứng bên cạnh lá cờ. “Thiên Đạo Đại Kỳ.”
Lá cờ kịch liệt bay trong gió như thể đã cảm nhận được chủ nhân triệu hoán. Nguyên khí khắp bốn phương tám hướng cấp tốc hội tụ, ngay cả không khí cũng bị hút đi phần nào.
Toàn bộ không gian trong phế tích biến thành khu vực mất trọng lực. Tạp vật và đất đá bay lơ lửng giữa trời, Thiên Đạo Đại Kỳ lóe lên quang mang hòa lẫn vào lực lượng giữa đại địa.
Chương 2054 Thần của ta trở về!
Xoẹt!
Từ trên không trung có một đạo thiểm điện đánh xuống.
Thiểm điện tráng kiện vô cùng, khi chạm vào người Lục Châu lại hòa lẫn thành lam sắc điện hồ, loẹt xoẹt chạy dọc thân hắn.
Lục Châu vẫn bình yên vô sự nhìn xuống chúng sinh.
Tròng mắt Chu chưởng giáo gần như muốn rớt ra. Hắn dẫn đầu đoàn người, lăng không quỳ bái:
“Cung nghênh Thần của chúng ta trở về!”
Đám tu hành giả xung quanh cũng lăng không quỳ bái, trăm miệng một lời.
Chu chưởng giáo vào thời kỳ thượng cổ từng chứng kiến cảnh tượng các Chí Tôn cúi đầu xưng thần trước Ma Thần đại nhân cao cao tại thượng. Tràng diện đó đến giờ hắn vẫn còn nhớ như in, khi đó hắn chỉ mới là một hài tử mà thôi.
Một trăm ngàn năm trôi qua, thương hải hóa tang điền cảnh còn người mất, Ma Thần đại nhân rốt cuộc tái hiện ở nhân gian.
Lúc này người trong Vô Thần Luận Giáo Hội đều đã chạy ra, ngơ ngác nhìn Lục Châu và Thiên Đạo Đại Kỳ, không biết nên làm cái gì.
Chu chưởng giáo thân là người đứng đầu tứ giáo, có đầy đủ quyền uy và năng lực hiệu lệnh đám người.
“Quỳ xuống!”
Hắn hét lớn một tiếng, đám giáo chúng còn đang ngây ngốc kia vội vàng quỳ xuống, hai chân run rẩy vì kích động.
“Ma… Ma Thần?”
Mặc kệ là tín đồ thật hay tín đồ giả, lúc này đều hóa thân thành người hâm mộ trung thành nhất.
“Cung nghênh Thần của chúng ta trở về!”
Vô số tiếng hô vang lên, quang hoa trên người Lục Châu biến mất. Thiên Đạo Đại Kỳ cũng yên tĩnh lại không lay động nữa.
Lục Châu vốn định thu hồi Thiên Đạo Đại Kỳ nhưng phát hiện lực lượng của nó đã cắm rễ bên trong phế tích. Hơn nữa vật này chỉ là một trận kỳ, không phải thần binh lợi khí như Vị Danh Kiếm. Nếu có một ngày hắn tái tạo lại lãnh địa của mình như Thái Huyền Sơn hay Kim Đình Sơn thì lấy Thiên Đạo Đại Kỳ về cũng không muộn.
Lục Châu chậm rãi hạ xuống đứng trước mặt Chu chưởng giáo, nhìn quanh bốn phía.
Tất cả tu hành giả Vô Thần Luận Giáo Hội đều quỳ bái, không một ai dám thở mạnh. Chu chưởng giáo nuốt nước miếng, lấy hết can đảm nói:
“Ma… Ma Thần đại nhân, không biết ngài đại giá quang lâm, vãn bối… vãn bối có mắt mà không thấy thái sơn, xin ngài thứ tội!”
“Chưởng giáo phía tây Vô Thần Luận Giáo Hội, Sở Liên, bái kiến Ma Thần đại nhân!” Cách đó không xa truyền đến thanh âm cao vút.
Lục Châu quay đầu nhìn hắn: “Giáo chủ đâu?”
Tứ đại chưởng giáo đã chết một người, còn lại ba người nhưng chỉ có hai người ra nghênh đón, đây là đang coi thường địa vị của lão phu?
Chu chưởng giáo ý thức được điều này, lập tức nói:
“Ma Thần đại nhân bớt giận, trước đó giáo chủ bị trọng thương nên không có mặt ở phế tích. Nếu giáo chủ ở đây thì đã ra nghênh tiếp ngài từ lâu!”
“Không ở đây?”
“Ma Thần đại nhân thần thông cái thế, toàn bộ giáo hội đều không thể thoát khỏi pháp nhãn của ngài, vãn bối nào dám nói láo.”
Lục Châu nghe vậy có chút mất mát. Có thể tạo ra một giáo hội cường đại bậc này thì cũng tính là đại nhân vật, nói không chừng Lục Châu còn có thể dựa vào thân phận Ma Thần để thu nạp hắn làm thuộc hạ.
Hiện tại thời cuộc bất ổn, lúc nào cũng có thể vạch mặt với Thánh Điện, trước lúc đó Lục Châu cần phải xây dựng thế lực của mình càng thêm lớn mạnh.
Thập đại đệ tử Ma Thiên Các và các thành viên còn chưa đủ, cho dù bốn vị Đại Đế đứng về phía hắn thì vẫn chưa đủ để đối đầu với Thánh Điện Thái Hư.
Lục Châu hỏi: “Hiện tại Vô Thần Luận Giáo Hội do ai làm chủ?”
“Ta!”
“Ta!”
Chu chưởng giáo và Sở chưởng giáo đồng thời lên tiếng.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, tứ đại chưởng giáo đứng ở địa vị cân bằng là chuyện ai trong giáo hội cũng biết.
“Đỗ chưởng giáo…” Sở Liên vừa mở miệng, một tên huyết vu đứng phía sau đã ngắt lời hắn, cao giọng nói:
“Đỗ chưởng giáo gan to bằng trời, dám mạo phạm Ma Thần đại nhân nên đã bị xử quyết tại chỗ!”
“. . .”
Sở Liên cả kinh, chợt cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, nói không nên lời. Trước đó hắn còn có ba phần nghi ngờ nhưng lúc này chỉ còn lại một phần.
Đỗ chưởng giáo là tu hành giả huyết vu đệ nhất trong giáo hội, cao thủ trong cao thủ. Chu chưởng giáo cũng run sợ không thôi.
Đây thật sự là… Ma Thần đại nhân!
“Ma Thần đại nhân, mời ngài vào trong điện nghỉ chân.”
. . .
Trong Vô Thần điện.
Kiến trúc nơi này không vàng son lộng lẫy như thập điện Thái Hư nhưng lại có cảm giác lịch sự tao nhã và cổ điển.
Lục Châu ngồi trên vương tọa, nhìn xuống đám người trong đại điện. Không khí khẩn trương nghiêm túc khiến mỗi người đều cảm thấy khó thở.
Chu chưởng giáo bưng đến một ly trà, run rẩy đưa tới trước mặt Lục Châu.
Lạch cạch lạch cạch…
Chu chưởng giáo khẩn trương tới mức hai tay run lập cập. Lục Châu liếc nhìn hắn hỏi: “Ngươi rất căng thẳng?”
Chu chưởng giáo lúng túng gật đầu: “Ma Thần đại nhân giá lâm, vãn bối… vãn bối quá kích động!”
Lục Châu chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh: “Ngồi đi.”
Chu chưởng giáo đặt ly trà xuống bàn, ngồi xuống chiếc ghế Lục Châu chỉ định.
Lục Châu bình thản nói: “Bản tọa làm việc luôn có phân tấc và nguyên tắc. Chỉ mong các ngươi sẽ không trở thành một Đỗ chưởng giáo thứ hai.”
Hai vị chưởng giáo lại run lên.
Chu chưởng giáo nói: “Đỗ Thuần đáng chết! Lại dám mạo phạm Ma Thần đại nhân quả là chán sống mà!”
Vừa nghĩ tới phương pháp vừa rồi của mình, trái tim Chu chưởng giáo không ngừng run lên, cũng may là hắn cơ trí nha!
Sở Liên cũng mắng theo: “Ai mà không biết Vô Thần Luận Giáo Hội thờ phụng Ma Thần đại nhân! Chúng ta đều là tín đồ trung thành của ngài mà.”
Trừ hai vị chưởng giáo, những người khác đến thở mạnh cũng không dám. Đại điện rộng như thế cũng chỉ có mấy chục người có tư cách đi vào. Ngày thường bọn hắn đều là người cao cao tại thượng, vậy mà bây giờ còn khép nép nghe lời hơn cả nô bộc.
Lục Châu đứng lên, chắp tay sau lưng nhìn xuống đám người, khẽ nói: “Tín đồ.”
Cái gọi là “tín đồ” chẳng qua chỉ là thứ dùng để ngụy trang cho việc tranh giành lợi ích dưới danh nghĩa của Ma Thần mà thôi, Lục Châu sao có thể không biết.
Chu chưởng giáo đột nhiên hốc mắt đỏ lên, vô cùng bi thương nói: “Một trăm ngàn năm đã trôi qua, Ma Thần đại nhân rốt cuộc cũng phục sinh. Đại nhân, trong một trăm ngàn năm qua ngài đã đi đâu thế?!”
Chương 2055 Mười bộ kinh điển
Lục Châu trầm giọng nhìn Chu chưởng giáo: “Khi bản tọa tung hoành Thái Hư, chỉ e ngươi còn là đứa nhỏ nghịch bùn. Nếu chán sống thì bản tọa sẽ tiễn ngươi đi một đoạn!”
Phịch!
Chu chưởng giáo lập tức quỳ xuống, vả miệng mình chan chát: “Ma Thần đại nhân thứ tội! Ma Thần đại nhân thứ tội! Ta không nên hỏi những chuyện này!”
Ma Thần đi đâu, vì sao biến mất một trăm ngàn năm, lại phục sinh như thế nào đều không phải việc bọn hắn nên quan tâm.
Ngươi lại còn dám hỏi thẳng mặt Ma Thần đại nhân? Nhìn Chu chưởng giáo run rẩy quỳ dưới đất, đám người lập tức chặt đứt lòng hiếu kỳ của mình, cúi thấp đầu nhìn xuống mặt đất.
Vô Thần Luận Giáo Hội hiểu rất rõ hai chữ Ma Thần, không ai kính sợ Ma Thần hơn bọn hắn.
“Các ngươi đều là người thông minh, đừng phạm phải mấy sai lầm cấp thấp này.”
“Vâng vâng vâng.” Chu chưởng giáo vội đáp rồi lui sang một bên.
Lục Châu tiếp tục nói: “Nghe nói Vô Thần Luận Giáo Hội đã nghiên cứu bản tọa nhiều năm?”
Đại điện lặng ngắt như tờ, không ai dám hồi đáp. Nói sai một câu chính là tử tội nha! Gần vua như gần cọp đã sợ hãi lắm rồi, bây giờ còn phải giao lưu với tử thần, ai mà chịu nổi?
Thấy vậy Lục Châu nói: “Thành thật trả lời câu hỏi của bản tọa.”
Lục Châu chỉ tay về phía Chu chưởng giáo: “Ngươi nói.”
Chu chưởng giáo cảm thấy tim mình vừa bị người ta khoét một lỗ, đành tiến lên một bước hồi đáp: “Vô Thần Luận Giáo Hội vẫn luôn tìm kiếm tung tích của Ma Thần đại nhân.”
“Có kết quả gì rồi?”
“Trước kia ngài lập ra Thái Huyền Sơn, toàn bộ Thái Hư đều phải cung kính tòng mệnh. Công pháp tu hành, vũ khí, chí bảo… ngài lưu lại đều khiến thế nhân phải điên cuồng. Vô Thần Luận Giáo Hội cũng hy vọng có thể tìm được một chút, nên một trăm ngàn năm qua chúng ta tìm kiếm bên ngoài Thái Huyền Sơn, nhặt được một ít binh khí, trong không gian cổ trận tìm được Trấn Khuê Cổ Ngọc, tại Đại Uyên Hiến tìm thấy họa quyển ngài lưu lại…” Chu chưởng giáo thành thật đáp, không dám giấu diếm điều gì.
Hắn luôn cảm thấy con mắt Ma Thần có thể nhìn xuyên qua bọn hắn. Giở trò mánh khóe chỉ khiến bản thân rơi vào đường chết mà thôi.
“Chỉ có thế?” Lục Châu hỏi.
Chu chưởng giáo quỳ một gối xuống nói: “Vãn bối tuyệt đối không nói ngoa, ngài lưu lại tứ đại nội hạch, mười bộ kinh điển và vũ khí tối thượng đều không ai nhặt được, hiện tại những bảo vật này đang lưu lạc ở đâu không người nào biết.”
Tứ đại nội hạch thì Lục Châu biết rõ, hắn đã tìm được chúng ở Thái Huyền Sơn.
“Mười bộ kinh điển?” Lục Châu nghi hoặc hỏi, “Tu hành quá lâu, bản tọa đã rời đi một trăm ngàn năm nên có rất nhiều chuyện đều không nhớ rõ.”
Chu chưởng giáo đáp: “Ma Thần đại nhân không nhớ rõ cũng rất bình thường, suy cho cùng ngài có quá nhiều chí bảo. Vãn bối chỉ biết mười bộ kinh điển đều là công pháp thượng đẳng, về phần chúng lưu lạc phương nào thì Vô Thần Luận Giáo Hội cũng không biết.”
Sở chưởng giáo không nhịn được, giơ cánh tay lên xin phát biểu.
Lục Châu nhìn hắn. “Nói đi.”
Đám người sụt sịt không thôi. Đây là Sở chưởng giáo mà bọn hắn kính sợ đó sao? Ngay cả muốn nói chuyện cũng phải xin phép như học sinh tiểu học!
Sở chưởng giáo nói: “Trước kia khi Thái Hư xảy ra đại chiến, vãn bối chỉ mới mười tuổi. Về sau nghe nói về truyền kỳ của Ma Thần đại nhân, trong lòng vô cùng kính sợ, vãn bối đã lập chí phải trở thành cường giả như ngài…”
“Nói chính sự.” Lục Châu nhắc nhở. Lão phu đã nghe quá nhiều mông ngựa, hiện tại đã miễn dịch hoàn toàn.
Sở chưởng giáo xấu hổ cười một tiếng rồi nói: “Về sau vãn bối lệnh cho người truy tìm mười bộ kinh điển, quả nhiên có được một ít manh mối.”
Chu chưởng giáo cả kinh nói: “Không phải ngươi đã nói là không có tin tức gì sao?”
“Liên quan gì tới ngươi?”
“Hay nhỉ, ngươi muốn ăn mảnh chứ gì?!”
“Chỉ là một chút manh mối mà thôi, ngươi đừng có quá đáng nha!”
“Đây là manh mối vô cùng quan trọng còn gì!”
“. . .”
Hai người nhao nhao cãi cọ, sau đó đột nhiên cảm thấy bầu không khí không thích hợp, tiếng cãi vã lập tức im bặt.
Lục Châu ngồi trên vương tọa, lẳng lặng nhìn hai người.
Hai người xấu hổ vô cùng, bình thường làm chưởng giáo đã quen cãi nhau, bây giờ lỡ miệng cãi cọ theo thói quen, đúng là chán sống mà!
“Tiếp tục đi.” Lục Châu mở miệng.
Các ngươi không cãi nhau thì làm sao lão phu thu hoạch được tin tức đáng tin? Tiếp tục cãi đi nha.
Nhưng mà người đều rất kỳ lạ. Bảo bọn hắn tiếp tục cãi cọ, bọn hắn lại ngậm chặt miệng không dám nói thêm nửa câu.
Chu chưởng giáo chắp tay thi lễ với Sở Liên: “Sở chưởng giáo, mời ngài nói tiếp về việc manh mối.”
Sở Liên bèn hắng giọng nói: “Ta từng tìm kiếm quanh Thái Huyền Sơn ba năm nhưng không thể tiến vào, lại thêm Thánh Điện tuần tra liên tục nên đành thôi. Sau đó trong sử tịch về Trọng Quang điện có ghi chép về đại chiến Thái Hư, nói rằng Ma Thần khiến không gian phá toái, thời gian lưu chuyển, mười bộ kinh điển rơi vào vết nứt không gian rồi biến mất.”
Lục Châu không khỏi nghi hoặc. Ma Thần sẽ lưu lại điển tịch gì đây?
Sở Liên cảm thấy Ma Thần đại nhân có vẻ rất thích nghe bọn hắn nói về việc Vô Thần Luận Giáo Hội nghiên cứu về Ma Thần, bèn nói tiếp:
“Lúc đó Trọng Quang Đại Đế còn sống, về sau mới biết sử tịch là do chính tay Trọng Quang Đại Đế viết nên tính chân thật rất cao. Đáng tiếc về sau khi đợt hạt giống Thái Hư đầu tiên sinh ra, Trọng Quang Đại Đế đã vẫn lạc, ta cũng không thể tra xét được nữa.”
“Sử tịch chỉ viết có thế?” Lục Châu hỏi.
Sở Liên: “. . .”
Đồ của ngài mà ngài không biết, còn đi hỏi chúng ta… kỳ nha!
Sở Liên nói tiếp: “Thái Hư đại chiến năm thứ ba, xuất hiện dị tượng thập tinh hoán nhật. Có lời đồn là Ma Thần đại nhân mở ra Thời Không Chi Môn, vì để phòng ngừa mười bộ kinh điển thất lạc nên đã đánh dấu mười tự phù lên đó.”
Lục Châu bình tĩnh nói: “Ngươi cảm thấy việc này là thật hay giả?”
“Vãn bối không biết.” Sở Liên chỉ xem đây là chuyện xưa, chưa từng nghĩ là thật.
Lục Châu khẽ than một tiếng. “Ngươi biết nhiều hơn bản tọa tưởng tượng. Thật giả đã không quan trọng nữa.”
Cảm giác được sát khí trên người Lục Châu yếu đi rất nhiều, Sở Liên dè dặt hỏi: “Vãn bối phỏng đoán là… mười tự phù kia chính là mười chữ ngài lưu lại trên Ma Thần họa quyển.”
Lục Châu thản nhiên nói: “Các ngươi thờ phụng Ma Thần, gặp bản tọa lại không quỳ xuống còn dám mưu toan phản kháng, phải bị tội gì?”
“. . .”
Đỗ chưởng giáo đã mất Thiên Hồn Châu nên không còn tu vi, hắn rơi xuống mặt đất ngơ ngác nhìn về phía Ma Thần trên bầu trời.
Ma Thần thật sự phục sinh rồi?
“Ma… Ma Thần đại nhân, ta… ta là tín đồ trung thành nhất của ngài!”
Thái độ Đỗ chưởng giáo đột nhiên thay đổi một trăm tám mươi độ, hắn quỳ rạp dưới đất, đầu ngẩng lên nói: “Ta là tín đồ trung thành nhất của ngài, cầu xin Ma Thần đại nhân tha cho con dân của ngài!”
Phanh phanh phanh!
Đỗ chưởng giáo không ngừng dập đầu xuống đất.
Hắn đã mất đi lý trí, mọi hành vi điên cuồng hiện tại đều là vì hy vọng có thể sống sót. Đây là bản năng cầu sinh cuối cùng của hắn.
Bốn tên đệ tử giáo hội cũng lập tức quỳ bái giữa không trung: “Ma Thần đại nhân, chúng ta là tín đồ trung thành nhất của ngài! Khẩn cầu Ma Thần đại nhân thứ tội!”
Lục Châu nhìn về phía Đỗ chưởng giáo, hỏi: “Vô Thần Luận Giáo Hội ở đâu?”
“Ở… ở trong viễn cổ phế tích. Bọn hắn đều là tín đồ của ngài, đều là tín đồ trung thành nhất…” Đỗ chưởng giáo sợ hãi, lắp bắp nói.
Lục Châu khẽ gật đầu: “Rất tốt.”
“Đa tạ Ma Thần đại nhân! Đa tạ Ma Thần đại nhân!” Đỗ chưởng giáo điên cuồng dập đầu.
“Không ai có thể trốn khỏi con mắt của lão phu. Đỗ chưởng giáo…” Giọng Lục Châu trở nên băng lãnh đến tột cùng, “Nhận lấy cái chết đi.”
Năm ngón tay nắm lại. Lam sắc điện hồ nổ lốp bốp như điện giật.
Rắc! Thiên Hồn Châu bị Lục Châu bóp nát ngay tại chỗ.
Ma Thần tung hoành thiên địa, chẳng cần phải nhìn sắc mặt ai. Hắn không cần Thiên Hồn Châu vu thuật, cũng không cần tín đồ dối trá!
Tử vong mới là kết cục tốt nhất dành cho các ngươi.
Phốc ——
Đỗ chưởng giáo phun máu, đan điền khí hải vỡ vụn, nguyên khí phong bạo phát tiết khắp nơi. Thân thể hắn cứng đờ ngã xuống đất.
Huyết vu Đỗ Thuần của Vô Thần Luận Giáo Hội mệnh tang hoàng tuyền, không cách nào cứu chữa.
Bốn tên đệ tử giáo hội còn lại co quắp dưới đất, toàn thân run lẩy bẩy như chim sợ cành cong, trong mắt ngập tràn kính sợ và khủng hoảng.
Bốn người quỳ rạp dưới đất tựa như tín đồ thành kính, không ngừng quỳ bái Lục Châu.
Lục Châu lơ đễnh hỏi: “Các ngươi là tín đồ của lão phu?”
“Ma Thần đại nhân tôn quý, chúng ta thật sự là tín đồ của ngài. Cầu ngài tha mạng, bỏ qua cho chúng ta. Cầu ngài tha mạng!”
Lục Châu lắc đầu nói: “Các ngươi đã thờ phụng Ma Thần thì nên hiểu tác phong làm việc của lão phu.”
Sắc mặt bốn người xám như tro tàn. Bọn hắn đương nhiên hiểu phong cách làm việc của Ma Thần. Nếu đổi lại là bọn hắn thì Đỗ chưởng giáo đã phải chết thảm hơn cả La Tu.
Bốn người ngồi bệt xuống đất, tràn đầy tuyệt vọng.
Lúc này, lam sắc điện hồ quanh thân Lục Châu biến mất. Từ ký ức của Ma Thần, Lục Châu biết Ma Thần chỉ nắm giữ một tòa pháp thân. Trên đời này chỉ có một mình Lục Châu là tu hành giả có hai pháp thân mà thôi.
Lục Châu không để ý tới bốn người mà tập trung cảm nhận lực lượng tứ đại nội hạch trong cơ thể.
Sau khi bị kích hoạt, tứ đại lực lượng nội hạch đã bình ổn trở lại, một phần lực lượng tuôn ra dung nhập vào tòa kim liên.
Lục Châu có thể cảm giác được quang luân trở nên cường đại.
Thi triển thần thông đại na di, Lục Châu xuất hiện trước mặt bốn người, thản nhiên nói: “Dẫn đường.”
“V… vâng, vâng!”
Bốn người nói năng lộn xộn, gian nan bò dậy tập tễnh đi về phía trước. Vừa đi được ba ngược đã lảo đảo suýt ngã.
Lục Châu khẽ nhíu mày, tiện tay vung lên. Cương khí bao bọc bốn người, bọn hắn ngoan ngoãn vô cùng, mặc cho Lục Châu muốn làm gì thì làm.
Một người chỉ tay về phía tòa sơn phong đã sụp đổ. “Chính là… ở, ở trong đó.”
Lục Châu đưa bốn người bay về phía tòa sơn phong. Khi đi tới chỗ đống đá vụn, Lục Châu thu hồi cương khí, vứt bốn người xuống.
“Quét dọn đi.”
Bốn người gật đầu lia lịa. “Vâng, vâng.”
Sau đó bốn đệ tử huyết vu lại tựa như phàm nhân yếu đuối ăn cơm không đủ no, dùng tay trần bê từng hòn đá đi.
Lục Châu: “. . .”
“Hửm?!” Lục Châu trầm giọng nói, “Lão phu đáng sợ như vậy?”
Phịch!
Bốn người lập tức quỳ rạp xuống mặt đất. “Ma… Ma Thần đại nhân tha mạng!”
Hoàn toàn không còn chút phong phạm cao thủ nào trước đó, cực giống đám lưu manh đầu đường xó chợ gặp phải xã hội đen liền quỳ xuống xin tha không cần chút mặt mũi nào.
“Ngài… ngài không có đáng sợ! Là do chúng ta có mắt không tròng, có mắt không thấy núi thái sơn, mong Ma Thần đại nhân thứ tội!”
Lục Châu đáp xuống nói: “Vô Thần Luận Giáo Hội thờ phụng lão phu là để mượn danh lão phu đi làm việc ác khắp nơi?”
Lão phu tuy không phải người tốt gì cho cam nhưng không có nghĩa là các ngươi được phép hắt nước bẩn vào người lão phu.
“Tiểu nhân không dám!” Một người vội nói, “Ma Thần đại nhân, đa số các thành viên trong giáo hội đều là tín đồ trung thành của ngài. Chỉ là… chỉ là…”
“Nói.”
“Chỉ là ngài đã biến mất một trăm ngàn năm nên bọn hắn mới đi chệch hướng.” Bốn người vội vã dập đầu giải thích: “Chúng ta thề với trời, chúng ta là tín đồ trung thành nhất của ngài! Hành vi của Đỗ chưởng giáo chúng ta không hề biết rõ, xin ngài khai ân!”
Lục Châu đạm mạc nói: “Làm việc cho tốt, lão phu có thể tha cho các ngươi tội chết. Nếu không ——”
Lục Châu hừ lạnh một tiếng, không nói gì nữa nhưng đã đủ để bốn người cảm thấy hy vọng dâng trào.
Bọn hắn vui mừng khôn xiết, lập tức dập đầu lạy tạ Lục Châu. Sau đó tu vi tựa như khôi phục, người nào người nấy đều sung mãn tận lực quét dọn đất đá vụn để tìm lại cửa phù văn thông đạo.
Tuy bọn hắn luôn miệng nói mình là tín đồ trung thành nhưng Lục Châu không hề tin tưởng, chỉ là thấy bọn hắn còn giá trị sử dụng nên tạm thời không giết chết.
“Ma Thần đại nhân, mời!”
Bốn người cung kính chẳng khác nào nô bộc trung thành.
Lục Châu khoanh tay đi vào thông đạo, trường bào theo gió bay lên, hư ảnh viễn cổ long hồn lóe lên rồi biến mất.
Bốn người lảo đảo nép mình ra sau, trong lòng rung động vô cùng. Trời ạ, ta gặp được Ma Thần đại nhân, người thật còn kinh khủng hơn trong truyền thuyết nhiều!
Chương 2052 Kéo ra ngoài trảm!
Bọn hắn theo sau Lục Châu vào trong thông đạo. Thông đạo sáng lên rồi biến mất.
Thừa dịp Ma Thần họa quyển tình cờ kích hoạt tứ đại lực lượng nội hạch, Lục Châu muốn nhân cơ hội này tìm tới Vô Thần Luận Giáo Hội để làm rõ một số sự tình. Lỡ như trở về rồi họa quyển lại mất tác dụng thì quá đáng tiếc.
Hơn nữa hắn cũng muốn nhân cơ hội này tìm kiếm một ít Mệnh Cách cho lam pháp thân.
Trong thông đạo, Lục Châu nhìn về phía bốn đệ tử giáo hội, khẽ hỏi: “Trong giáo hội của các ngươi ai cũng am hiểu vu thuật?”
Bọn hắn thờ phụng Ma Thần cũng là vì Ma Thần tu hành khác biệt với mọi người. Bản thân huyết luân cũng đã là dị loại, những người khác trong giáo hội hẳn là cũng không tu hành theo con đường bình thường.
Một người đáp: “Am hiểu huyết vu chỉ có Đỗ chưởng giáo. Ngoài ra còn có người am hiểu bạch vu và hắc vu.”
Lục Châu gật đầu: “Đều có tu vi ngang với Đỗ chưởng giáo?”
“Vâng. Bốn vị chưởng giáo điều hành tứ đại phân giáo, đều cư ngụ trong viễn cổ phế tích. Về phần giáo chủ thì đã bế quan nhiều năm, chúng ta chưa từng được gặp mặt.”
Lục Châu lại hỏi: “Còn có ai tu hành con đường khác biệt không?”
Một người vội vã quỳ xuống, khóc thút thít nói: “Ma Thần đại nhân vĩ đại, chúng ta đều là tín đồ của ngài, chúng ta không phải dị loại mà!”
“. . .”
Đám người này cứ như bị tự kỷ.
Quang hoa biến mất, năm người xuất hiện trong một khu rừng u ám.
“Ma Thần đại nhân, chúng ta đến nơi rồi.” Một người cung kính nói.
Lục Châu gật đầu bước ra khỏi thông đạo.
Phía cuối khu rừng có thể nhìn thấy tường thành cũ nát và những tòa tháp lâu cổ xưa. Trên một tấm bia đá có khắc một câu: Viễn cổ phế tích, đừng tự tiện xông vào.
“Nơi này chính là lối vào viễn cổ phế tích. Từ một trăm ngàn năm trước giáo hội đã sinh sống ở đây, chỉ có lúc thi hành nhiệm vụ chúng ta mới rời khỏi phế tích.”
“Dẫn đường.”
Trải qua thời gian ngắn tiếp xúc, lòng sợ hãi của bốn người đã tiêu tan phân nửa, thay vào đó là hưng phấn.
“Ma Thần đại nhân có thể tự mình giá lâm giáo hội là vinh hạnh của chúng ta. Để ta dẫn đường cho ngài.”
Bốn tên huyết vu bay về phía trước. Lục Châu cũng phi hành theo sau.
Năm người tiến vào viễn cổ phế tích. Lục Châu nhìn thấy xung quanh đầy những tòa kiến trúc bị vứt bỏ, những trận pháp không còn lành lặn, những cỗ chiến xa bị bùn đất che lấp và vô số bộ xương trắng đã bị thời gian ăn mòn gần hết.
Đây là chiến trường cổ.
Nửa canh giờ sau, đám người đã phi hành được mấy ngàn dặm.
“Ở ngay phía trước.” Năm người dừng lại, nhìn về phía tòa cổ thành trước mặt, rõ ràng là kiến trúc trong đó cao hơn các tòa kiến trúc xung quanh nhiều.
“Ma Thần đại nhân, những kiến trúc kia đều được chúng ta tu sửa qua để cư trú, mong ngài đừng ghét bỏ.”
Lục Châu gật đầu.
“Xin ngài chờ một chút, tiểu nhân đi bẩm báo Chu chưởng giáo để hắn tự mình ra nghênh đón ngài.”
Ma Thần đại nhân giá lâm, cho dù giáo chủ có chết rồi thì cũng phải bò ra khỏi quan tài đi nghênh đón Ma Thần!
Lục Châu lại gật đầu.
Tên huyết vu bay về phía cổ thành. Nơi đó còn rộng lớn hơn thành trì của nhân loại trong Thái Hư.
“Đỗ chưởng giáo, ngươi trở về rồi?!” Một đạo thanh âm uy nghiêm từ trong cổ thành truyền ra.
Tên huyết vu ngừng lại, trong cổ thành có mấy trăm tu hành giả đang ngự không bay tới, ở giữa là một chiếc kiệu được nâng đỡ bay với tốc độ rất nhanh.
Tên huyết vu khom người hành lễ: “Bái kiến Chu chưởng giáo.”
Chu chưởng giáo đưa tay lên, đoàn đội lập tức ngừng lại. Hắn cúi đầu nhìn xuống tên huyết vu, nghi hoặc hỏi: “Đỗ chưởng giáo đâu? Sao không trở về?”
“Việc này…” Người kia ấp úng.
“Hửm?”
Vô Thần Luận Giáo Hội có bốn vị chưởng giáo chia nhau chưởng khống bốn hướng đông tây nam bắc. Chu chưởng giáo chính là người nhập hội sớm nhất và có địa vị cao nhất ở đây.
Tên huyết vu không dám nhắc tới chuyện Đỗ chưởng giáo đã chết, bèn vội vàng đổi đề tài: “Chu chưởng giáo, hôm nay có vị khách nhân tôn quý vô cùng đến thăm, đang chờ ở cách đây không xa.”
Chu chưởng giáo nhíu mày nói: “Khách nhân tôn quý?”
Một đệ tử giáo hội đứng cạnh kiệu nói: “Ngươi làm trái với quy củ của giáo hội, mang ngoại nhân tiến vào phế tích sẽ bị định tội!”
Tên huyết vu cũng đoán được bọn hắn sẽ nói thế, bèn đáp ngay: “Chu chưởng giáo, vị khách nhân tôn quý vô cùng này chính là người mà giáo hội chúng ta luôn thờ phụng —— Ma Thần đại nhân!”
“. . .”
Tường thành cổ bỗng lâm vào yên tĩnh. Chu chưởng giáo ngồi trong kiệu trầm mặc không nói, những người khác thì cau mày nhìn tên huyết vu như thể hắn bị điên rồi.
“Kéo ra ngoài trảm.” Chu chưởng giáo khẽ phất tay.
“Vâng.”
Hai tu hành giả vừa định động thủ, tên huyết vu kia đã vội vàng xoay người lại, quỳ xuống nói to: “Cung nghênh Ma Thần đại nhân tôn quý!”
Sao có thể mong bọn hắn tin tưởng Ma Thần đại nhân sẽ xuất hiện chứ?
Một trăm ngàn năm trước Ma Thần vẫn lạc, cho tới nay vẫn chưa từng xuất hiện trở lại. Trận chiến với Đồ Duy Đại Đế trăm năm trước đã được Vô Thần Luận Giáo Hội phái người điều tra, sau đó cho ra kết luận là do Minh Tâm Đại Đế cố ý diễn kịch, âm mưu đánh giết Đồ Duy Đại Đế.
Ai cũng sẽ không tin Ma Thần đại nhân phục sinh, dù là tín đồ trung thành hay tín đồ vờ vịt.
Nghe thấy tiếng hô, đám người nhìn về phía đằng xa. Quả nhiên nơi đó có bốn người đang lăng không lơ lửng.
Trong mắt Chu chưởng giáo hiện lên vẻ nghi hoặc.
Tên huyết vu thấp giọng nói: “Chu chưởng giáo, ngài hãy mau tiến lên cung nghênh Ma Thần đại nhân đi!”
“Đồ hỗn trướng này, ngươi còn dám sai bảo bản chưởng giáo?!”
Đúng lúc này, giọng nói uy nghiêm của Lục Châu truyền đến: “Ngươi là Chu chưởng giáo trong Vô Thần Luận Giáo Hội?”
Thanh âm kia từ xa truyền thẳng vào tai Chu chưởng giáo, không hề dư thừa lãng phí chút lực lượng nào.
Trong lòng Chu chưởng giáo không khỏi kinh ngạc, hắn biết chỉ có cao thủ mới làm được điều này. Mắt hắn lóe lên quang hoa, thị lực tăng cường gấp mấy lần, rốt cuộc cũng nhìn rõ ràng thân ảnh Lục Châu và ba tên huyết vu đứng bên cạnh.
Chỉ xét về khí thế và ngũ quan, người này đúng là cao thủ, nhưng vẫn còn chênh lệch rất xa với bốn chữ “Ma Thần đại nhân”.
Chương 2053 Thiên Đạo Đại Kỳ
Chu chưởng giáo chậm rãi đứng lên, cười nói: “Đúng vậy.”
Hư ảnh Lục Châu lóe lên, sử dụng chân đại na di để xuất hiện cách cỗ kiệu mười trượng.
“Thật kiêu ngạo, gặp bản tọa còn không chủ động quỳ bái nghênh đón?” Giọng Lục Châu uy nghiêm, khí thế bức người.
Lão phu chính là thần tượng mà các ngươi sùng bái đó nha!
Biểu tình trên mặt Chu chưởng giáo có vẻ mất tự nhiên. “Xin hỏi các hạ xưng hô như thế nào?”
Lục Châu đứng chắp tay sau lưng, không đáp lời.
Ba tên huyết vu sau lưng hắn đồng thời bay tới gần rồi đồng loạt quỳ xuống, cao giọng hô: “Cung nghênh Ma Thần đại nhân giá lâm Vô Thần Luận Giáo Hội!”
“. . .”
Đám tu hành giả đi theo Chu chưởng giáo đưa mắt nhìn nhau. Bốn tên huyết vu này không thể nào đều bị tẩy não… Hay là bọn hắn bị người ta ép buộc?
Chu chưởng giáo cũng không ngốc. Bốn tên huyết vu là do chính tay Đỗ Thuần tự mình dạy dỗ thành tinh anh, còn chưa đến mức không có não như thế.
“Ma Thần đại nhân?”
Lục Châu lạnh nhạt nói: “Bản tọa đi tới nơi này, các ngươi nên cảm thấy vinh hạnh mới phải.”
“. . .”
Đám người cảm thấy rất uất ức.
Nếu người này đúng thật là Ma Thần đại nhân thì lời hắn nói không sai. Nhưng mà… có thể là thật được sao?
Nếu không phải vì bốn tên huyết vu đồng thời quỳ bái, Chu chưởng giáo đã cho người đánh hắn một trận.
Chu chưởng giáo không quỳ xuống, cũng không hạ lệnh xua đuổi, chỉ chắp tay nói: “Ma Thần đại nhân đã vẫn lạc từ một trăm ngàn năm trước, cho đến nay vẫn không hề xuất hiện trở lại. Ma Thần đại nhân cũng là chân thần duy nhất mà bản giáo hội thờ phụng, mong tiền bối có thể lý giải cách làm của chúng ta ——”
Hắn dừng lại một chốc rồi nói tiếp: “Nếu tiền bối quả thật là Ma Thần đại nhân, mấy người chúng ta đương nhiên sẽ quỳ bái nghênh đón. Chỉ là… mời tiền bối chứng thực thân phận một lần để không xảy ra hiểu lầm.”
Chu chưởng giáo là người thông minh.
Muốn tự chứng thực cũng không khó khăn gì, chỉ là lực lượng của Ma Thần họa quyển không nên dùng để tiêu xài lãng phí như thế. Lục Châu nói:
“Tiếp một chưởng của lão phu sẽ biết thật giả ngay thôi.”
Nói xong, Lục Châu vươn tay phải ra, nguyên khí hội tụ.
Bốn tên huyết vu đã tận mắt nhìn thấy lực lượng của Lục Châu, vội vàng lui ra tít đằng xa, trong mắt đều là sợ hãi.
“Lui mau!”
“Ma Thần đại nhân, xin ngài ra tay nhẹ nhẹ thôi…”
“. . .”
Đám người đứng quanh cỗ kiệu không còn gì để nói. Các ngươi quá mức rồi nha, có cần quá lố như vậy không?
Nhưng bốn tên huyết vu không hề cảm thấy mình lo xa. Chỉ có người từng trải qua sinh tử dưới tay Ma Thần mới hiểu một chưởng của Ma Thần đại nhân ẩn chứa bao nhiêu lực lượng đáng sợ.
Lui là không tôn trọng Ma Thần đại nhân.
Nên trốn mới đúng!
Trong chớp mắt, thân ảnh bốn tên huyết vu đã chỉ còn là một chấm bé xíu giữa trời.
Vù ——
Trong lòng bàn tay Lục Châu ngưng tụ ra vòng xoáy.
Đột nhiên cảm thấy không khí không ổn, Chu chưởng giáo lập tức nói ngay: “Xin chờ một chút.”
“Hửm?”
“Ma Thần đại nhân từng lưu lại một trận kỳ vô cùng cường đại, được bản giáo hội tìm thấy. Bản giáo hội có thể sinh tồn trong viễn cổ di tích cũng là nhờ vào trận kỳ này.”
Chu chưởng giáo xoay người chỉ tay về phía tường thành cổ sau lưng, nơi đó có một tòa tháp lâu cao sừng sững, bên trên treo một lá cờ.
Lá cờ tung bay trong gió, bốn phía xuất hiện lực lượng dập dờn như sóng biển, đung đưa ăn nhịp với lá cờ.
Chu chưởng giáo nói: “Mời.”
Lục Châu ngẩng đầu nhìn về phía lá cờ kia. Ở khoảng cách xa như vậy muốn nhìn rõ lá cờ quả là rất khó. Lục Châu sử dụng thiên nhãn thần thông nhìn chằm chú hai giây, sau đó trong đầu hắn bật ra tên của nó:
“Thiên Đạo Đại Kỳ.”
Chu chưởng giáo cả kinh nói: “Đây đúng thật là Thiên Đạo Đại Kỳ.”
Lục Châu liếc mắt nhìn Chu chưởng giáo, âm trầm nói: “Chỉ dựa vào lá cờ này, bản tọa đã có thể ban tội chết cho mấy người các ngươi.”
“. . .”
Đám người lui lại, sau lưng cảm thấy lạnh ngắt. Mỗi người mỗi ý, kỳ thực trong số bọn hắn cũng có một số người đã bắt đầu tin.
Bốn tên huyết vu ở phía xa sợ hãi quỳ xuống hô: “Ma Thần đại nhân tha mạng!”
“Ma Thần đại nhân xin đừng tức giận, lá cờ này là do giáo hội thu hoạch được ở trong vực sâu, mong Ma Thần đại nhân thứ tội!” Huyết vu giải thích.
Chu chưởng giáo nhíu mày nhìn tên huyết vu vừa lên tiếng. Hoặc là bọn hắn chơi khăm quá mức, hoặc đây thật sự chính là Ma Thần!
Bây giờ ngay cả Chu chưởng giáo cũng đã bắt đầu tin tưởng. Ánh mắt hắn chuyên chú nhìn Lục Châu, sau đó nhìn tới bộ trường bào trên người Lục Châu.
Đây hẳn là Thiên Ngân trường bào. Tuy Chu chưởng giáo chưa từng nhìn thấy nó nhưng thân là tín đồ của Ma Thần, có ai không biết điều này? Tín đồ Vô Thần Luận Giáo Hội kỳ thật đều là những người hiểu về Ma Thần nhất.
Ngay khi Chu chưởng giáo còn đang nghi hoặc, hư ảnh Lục Châu đã lóe lên, liên tục sử dụng chân đại na di hai lần vọt về phía lá cờ.
Thiên Đạo Đại Kỳ tản ra sóng gợn dập dờn lan sang tứ phía. Đây chính là nguyên nhân Vô Thần Luận Giáo Hội không bị đám hung thú trong phế tích quấy nhiễu.
Khi gợn sóng lan tới trước người Lục Châu, lực lượng trên Thiên Ngân trường bào khẽ động. Một con viễn cổ long hồn từ trên người Lục Châu lượn vòng bay ra, há miệng gầm lên một tiếng uy vũ:
Ngao —— ——
Tiếng rồng gầm vang khắp thiên địa. Phương viên vạn dặm đều bị sóng âm bao trùm, gợn sóng cũng bị tiếng rồng gầm đẩy lui.
Ở đằng xa, một vị chưởng giáo khác cũng dẫn người bay tới.
Chu chưởng giáo trợn trừng mắt nhìn Thiên Ngân trường bào, rốt cuộc cũng tin chắc mình không nhận nhầm, hắn hô lên thất thanh: “Viễn cổ long hồn, thánh long chi cân?!”
Gợn sóng tiêu tán, Lục Châu bay tới đứng bên cạnh lá cờ. “Thiên Đạo Đại Kỳ.”
Lá cờ kịch liệt bay trong gió như thể đã cảm nhận được chủ nhân triệu hoán. Nguyên khí khắp bốn phương tám hướng cấp tốc hội tụ, ngay cả không khí cũng bị hút đi phần nào.
Toàn bộ không gian trong phế tích biến thành khu vực mất trọng lực. Tạp vật và đất đá bay lơ lửng giữa trời, Thiên Đạo Đại Kỳ lóe lên quang mang hòa lẫn vào lực lượng giữa đại địa.
Chương 2054 Thần của ta trở về!
Xoẹt!
Từ trên không trung có một đạo thiểm điện đánh xuống.
Thiểm điện tráng kiện vô cùng, khi chạm vào người Lục Châu lại hòa lẫn thành lam sắc điện hồ, loẹt xoẹt chạy dọc thân hắn.
Lục Châu vẫn bình yên vô sự nhìn xuống chúng sinh.
Tròng mắt Chu chưởng giáo gần như muốn rớt ra. Hắn dẫn đầu đoàn người, lăng không quỳ bái:
“Cung nghênh Thần của chúng ta trở về!”
Đám tu hành giả xung quanh cũng lăng không quỳ bái, trăm miệng một lời.
Chu chưởng giáo vào thời kỳ thượng cổ từng chứng kiến cảnh tượng các Chí Tôn cúi đầu xưng thần trước Ma Thần đại nhân cao cao tại thượng. Tràng diện đó đến giờ hắn vẫn còn nhớ như in, khi đó hắn chỉ mới là một hài tử mà thôi.
Một trăm ngàn năm trôi qua, thương hải hóa tang điền cảnh còn người mất, Ma Thần đại nhân rốt cuộc tái hiện ở nhân gian.
Lúc này người trong Vô Thần Luận Giáo Hội đều đã chạy ra, ngơ ngác nhìn Lục Châu và Thiên Đạo Đại Kỳ, không biết nên làm cái gì.
Chu chưởng giáo thân là người đứng đầu tứ giáo, có đầy đủ quyền uy và năng lực hiệu lệnh đám người.
“Quỳ xuống!”
Hắn hét lớn một tiếng, đám giáo chúng còn đang ngây ngốc kia vội vàng quỳ xuống, hai chân run rẩy vì kích động.
“Ma… Ma Thần?”
Mặc kệ là tín đồ thật hay tín đồ giả, lúc này đều hóa thân thành người hâm mộ trung thành nhất.
“Cung nghênh Thần của chúng ta trở về!”
Vô số tiếng hô vang lên, quang hoa trên người Lục Châu biến mất. Thiên Đạo Đại Kỳ cũng yên tĩnh lại không lay động nữa.
Lục Châu vốn định thu hồi Thiên Đạo Đại Kỳ nhưng phát hiện lực lượng của nó đã cắm rễ bên trong phế tích. Hơn nữa vật này chỉ là một trận kỳ, không phải thần binh lợi khí như Vị Danh Kiếm. Nếu có một ngày hắn tái tạo lại lãnh địa của mình như Thái Huyền Sơn hay Kim Đình Sơn thì lấy Thiên Đạo Đại Kỳ về cũng không muộn.
Lục Châu chậm rãi hạ xuống đứng trước mặt Chu chưởng giáo, nhìn quanh bốn phía.
Tất cả tu hành giả Vô Thần Luận Giáo Hội đều quỳ bái, không một ai dám thở mạnh. Chu chưởng giáo nuốt nước miếng, lấy hết can đảm nói:
“Ma… Ma Thần đại nhân, không biết ngài đại giá quang lâm, vãn bối… vãn bối có mắt mà không thấy thái sơn, xin ngài thứ tội!”
“Chưởng giáo phía tây Vô Thần Luận Giáo Hội, Sở Liên, bái kiến Ma Thần đại nhân!” Cách đó không xa truyền đến thanh âm cao vút.
Lục Châu quay đầu nhìn hắn: “Giáo chủ đâu?”
Tứ đại chưởng giáo đã chết một người, còn lại ba người nhưng chỉ có hai người ra nghênh đón, đây là đang coi thường địa vị của lão phu?
Chu chưởng giáo ý thức được điều này, lập tức nói:
“Ma Thần đại nhân bớt giận, trước đó giáo chủ bị trọng thương nên không có mặt ở phế tích. Nếu giáo chủ ở đây thì đã ra nghênh tiếp ngài từ lâu!”
“Không ở đây?”
“Ma Thần đại nhân thần thông cái thế, toàn bộ giáo hội đều không thể thoát khỏi pháp nhãn của ngài, vãn bối nào dám nói láo.”
Lục Châu nghe vậy có chút mất mát. Có thể tạo ra một giáo hội cường đại bậc này thì cũng tính là đại nhân vật, nói không chừng Lục Châu còn có thể dựa vào thân phận Ma Thần để thu nạp hắn làm thuộc hạ.
Hiện tại thời cuộc bất ổn, lúc nào cũng có thể vạch mặt với Thánh Điện, trước lúc đó Lục Châu cần phải xây dựng thế lực của mình càng thêm lớn mạnh.
Thập đại đệ tử Ma Thiên Các và các thành viên còn chưa đủ, cho dù bốn vị Đại Đế đứng về phía hắn thì vẫn chưa đủ để đối đầu với Thánh Điện Thái Hư.
Lục Châu hỏi: “Hiện tại Vô Thần Luận Giáo Hội do ai làm chủ?”
“Ta!”
“Ta!”
Chu chưởng giáo và Sở chưởng giáo đồng thời lên tiếng.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, tứ đại chưởng giáo đứng ở địa vị cân bằng là chuyện ai trong giáo hội cũng biết.
“Đỗ chưởng giáo…” Sở Liên vừa mở miệng, một tên huyết vu đứng phía sau đã ngắt lời hắn, cao giọng nói:
“Đỗ chưởng giáo gan to bằng trời, dám mạo phạm Ma Thần đại nhân nên đã bị xử quyết tại chỗ!”
“. . .”
Sở Liên cả kinh, chợt cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, nói không nên lời. Trước đó hắn còn có ba phần nghi ngờ nhưng lúc này chỉ còn lại một phần.
Đỗ chưởng giáo là tu hành giả huyết vu đệ nhất trong giáo hội, cao thủ trong cao thủ. Chu chưởng giáo cũng run sợ không thôi.
Đây thật sự là… Ma Thần đại nhân!
“Ma Thần đại nhân, mời ngài vào trong điện nghỉ chân.”
. . .
Trong Vô Thần điện.
Kiến trúc nơi này không vàng son lộng lẫy như thập điện Thái Hư nhưng lại có cảm giác lịch sự tao nhã và cổ điển.
Lục Châu ngồi trên vương tọa, nhìn xuống đám người trong đại điện. Không khí khẩn trương nghiêm túc khiến mỗi người đều cảm thấy khó thở.
Chu chưởng giáo bưng đến một ly trà, run rẩy đưa tới trước mặt Lục Châu.
Lạch cạch lạch cạch…
Chu chưởng giáo khẩn trương tới mức hai tay run lập cập. Lục Châu liếc nhìn hắn hỏi: “Ngươi rất căng thẳng?”
Chu chưởng giáo lúng túng gật đầu: “Ma Thần đại nhân giá lâm, vãn bối… vãn bối quá kích động!”
Lục Châu chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh: “Ngồi đi.”
Chu chưởng giáo đặt ly trà xuống bàn, ngồi xuống chiếc ghế Lục Châu chỉ định.
Lục Châu bình thản nói: “Bản tọa làm việc luôn có phân tấc và nguyên tắc. Chỉ mong các ngươi sẽ không trở thành một Đỗ chưởng giáo thứ hai.”
Hai vị chưởng giáo lại run lên.
Chu chưởng giáo nói: “Đỗ Thuần đáng chết! Lại dám mạo phạm Ma Thần đại nhân quả là chán sống mà!”
Vừa nghĩ tới phương pháp vừa rồi của mình, trái tim Chu chưởng giáo không ngừng run lên, cũng may là hắn cơ trí nha!
Sở Liên cũng mắng theo: “Ai mà không biết Vô Thần Luận Giáo Hội thờ phụng Ma Thần đại nhân! Chúng ta đều là tín đồ trung thành của ngài mà.”
Trừ hai vị chưởng giáo, những người khác đến thở mạnh cũng không dám. Đại điện rộng như thế cũng chỉ có mấy chục người có tư cách đi vào. Ngày thường bọn hắn đều là người cao cao tại thượng, vậy mà bây giờ còn khép nép nghe lời hơn cả nô bộc.
Lục Châu đứng lên, chắp tay sau lưng nhìn xuống đám người, khẽ nói: “Tín đồ.”
Cái gọi là “tín đồ” chẳng qua chỉ là thứ dùng để ngụy trang cho việc tranh giành lợi ích dưới danh nghĩa của Ma Thần mà thôi, Lục Châu sao có thể không biết.
Chu chưởng giáo đột nhiên hốc mắt đỏ lên, vô cùng bi thương nói: “Một trăm ngàn năm đã trôi qua, Ma Thần đại nhân rốt cuộc cũng phục sinh. Đại nhân, trong một trăm ngàn năm qua ngài đã đi đâu thế?!”
Chương 2055 Mười bộ kinh điển
Lục Châu trầm giọng nhìn Chu chưởng giáo: “Khi bản tọa tung hoành Thái Hư, chỉ e ngươi còn là đứa nhỏ nghịch bùn. Nếu chán sống thì bản tọa sẽ tiễn ngươi đi một đoạn!”
Phịch!
Chu chưởng giáo lập tức quỳ xuống, vả miệng mình chan chát: “Ma Thần đại nhân thứ tội! Ma Thần đại nhân thứ tội! Ta không nên hỏi những chuyện này!”
Ma Thần đi đâu, vì sao biến mất một trăm ngàn năm, lại phục sinh như thế nào đều không phải việc bọn hắn nên quan tâm.
Ngươi lại còn dám hỏi thẳng mặt Ma Thần đại nhân? Nhìn Chu chưởng giáo run rẩy quỳ dưới đất, đám người lập tức chặt đứt lòng hiếu kỳ của mình, cúi thấp đầu nhìn xuống mặt đất.
Vô Thần Luận Giáo Hội hiểu rất rõ hai chữ Ma Thần, không ai kính sợ Ma Thần hơn bọn hắn.
“Các ngươi đều là người thông minh, đừng phạm phải mấy sai lầm cấp thấp này.”
“Vâng vâng vâng.” Chu chưởng giáo vội đáp rồi lui sang một bên.
Lục Châu tiếp tục nói: “Nghe nói Vô Thần Luận Giáo Hội đã nghiên cứu bản tọa nhiều năm?”
Đại điện lặng ngắt như tờ, không ai dám hồi đáp. Nói sai một câu chính là tử tội nha! Gần vua như gần cọp đã sợ hãi lắm rồi, bây giờ còn phải giao lưu với tử thần, ai mà chịu nổi?
Thấy vậy Lục Châu nói: “Thành thật trả lời câu hỏi của bản tọa.”
Lục Châu chỉ tay về phía Chu chưởng giáo: “Ngươi nói.”
Chu chưởng giáo cảm thấy tim mình vừa bị người ta khoét một lỗ, đành tiến lên một bước hồi đáp: “Vô Thần Luận Giáo Hội vẫn luôn tìm kiếm tung tích của Ma Thần đại nhân.”
“Có kết quả gì rồi?”
“Trước kia ngài lập ra Thái Huyền Sơn, toàn bộ Thái Hư đều phải cung kính tòng mệnh. Công pháp tu hành, vũ khí, chí bảo… ngài lưu lại đều khiến thế nhân phải điên cuồng. Vô Thần Luận Giáo Hội cũng hy vọng có thể tìm được một chút, nên một trăm ngàn năm qua chúng ta tìm kiếm bên ngoài Thái Huyền Sơn, nhặt được một ít binh khí, trong không gian cổ trận tìm được Trấn Khuê Cổ Ngọc, tại Đại Uyên Hiến tìm thấy họa quyển ngài lưu lại…” Chu chưởng giáo thành thật đáp, không dám giấu diếm điều gì.
Hắn luôn cảm thấy con mắt Ma Thần có thể nhìn xuyên qua bọn hắn. Giở trò mánh khóe chỉ khiến bản thân rơi vào đường chết mà thôi.
“Chỉ có thế?” Lục Châu hỏi.
Chu chưởng giáo quỳ một gối xuống nói: “Vãn bối tuyệt đối không nói ngoa, ngài lưu lại tứ đại nội hạch, mười bộ kinh điển và vũ khí tối thượng đều không ai nhặt được, hiện tại những bảo vật này đang lưu lạc ở đâu không người nào biết.”
Tứ đại nội hạch thì Lục Châu biết rõ, hắn đã tìm được chúng ở Thái Huyền Sơn.
“Mười bộ kinh điển?” Lục Châu nghi hoặc hỏi, “Tu hành quá lâu, bản tọa đã rời đi một trăm ngàn năm nên có rất nhiều chuyện đều không nhớ rõ.”
Chu chưởng giáo đáp: “Ma Thần đại nhân không nhớ rõ cũng rất bình thường, suy cho cùng ngài có quá nhiều chí bảo. Vãn bối chỉ biết mười bộ kinh điển đều là công pháp thượng đẳng, về phần chúng lưu lạc phương nào thì Vô Thần Luận Giáo Hội cũng không biết.”
Sở chưởng giáo không nhịn được, giơ cánh tay lên xin phát biểu.
Lục Châu nhìn hắn. “Nói đi.”
Đám người sụt sịt không thôi. Đây là Sở chưởng giáo mà bọn hắn kính sợ đó sao? Ngay cả muốn nói chuyện cũng phải xin phép như học sinh tiểu học!
Sở chưởng giáo nói: “Trước kia khi Thái Hư xảy ra đại chiến, vãn bối chỉ mới mười tuổi. Về sau nghe nói về truyền kỳ của Ma Thần đại nhân, trong lòng vô cùng kính sợ, vãn bối đã lập chí phải trở thành cường giả như ngài…”
“Nói chính sự.” Lục Châu nhắc nhở. Lão phu đã nghe quá nhiều mông ngựa, hiện tại đã miễn dịch hoàn toàn.
Sở chưởng giáo xấu hổ cười một tiếng rồi nói: “Về sau vãn bối lệnh cho người truy tìm mười bộ kinh điển, quả nhiên có được một ít manh mối.”
Chu chưởng giáo cả kinh nói: “Không phải ngươi đã nói là không có tin tức gì sao?”
“Liên quan gì tới ngươi?”
“Hay nhỉ, ngươi muốn ăn mảnh chứ gì?!”
“Chỉ là một chút manh mối mà thôi, ngươi đừng có quá đáng nha!”
“Đây là manh mối vô cùng quan trọng còn gì!”
“. . .”
Hai người nhao nhao cãi cọ, sau đó đột nhiên cảm thấy bầu không khí không thích hợp, tiếng cãi vã lập tức im bặt.
Lục Châu ngồi trên vương tọa, lẳng lặng nhìn hai người.
Hai người xấu hổ vô cùng, bình thường làm chưởng giáo đã quen cãi nhau, bây giờ lỡ miệng cãi cọ theo thói quen, đúng là chán sống mà!
“Tiếp tục đi.” Lục Châu mở miệng.
Các ngươi không cãi nhau thì làm sao lão phu thu hoạch được tin tức đáng tin? Tiếp tục cãi đi nha.
Nhưng mà người đều rất kỳ lạ. Bảo bọn hắn tiếp tục cãi cọ, bọn hắn lại ngậm chặt miệng không dám nói thêm nửa câu.
Chu chưởng giáo chắp tay thi lễ với Sở Liên: “Sở chưởng giáo, mời ngài nói tiếp về việc manh mối.”
Sở Liên bèn hắng giọng nói: “Ta từng tìm kiếm quanh Thái Huyền Sơn ba năm nhưng không thể tiến vào, lại thêm Thánh Điện tuần tra liên tục nên đành thôi. Sau đó trong sử tịch về Trọng Quang điện có ghi chép về đại chiến Thái Hư, nói rằng Ma Thần khiến không gian phá toái, thời gian lưu chuyển, mười bộ kinh điển rơi vào vết nứt không gian rồi biến mất.”
Lục Châu không khỏi nghi hoặc. Ma Thần sẽ lưu lại điển tịch gì đây?
Sở Liên cảm thấy Ma Thần đại nhân có vẻ rất thích nghe bọn hắn nói về việc Vô Thần Luận Giáo Hội nghiên cứu về Ma Thần, bèn nói tiếp:
“Lúc đó Trọng Quang Đại Đế còn sống, về sau mới biết sử tịch là do chính tay Trọng Quang Đại Đế viết nên tính chân thật rất cao. Đáng tiếc về sau khi đợt hạt giống Thái Hư đầu tiên sinh ra, Trọng Quang Đại Đế đã vẫn lạc, ta cũng không thể tra xét được nữa.”
“Sử tịch chỉ viết có thế?” Lục Châu hỏi.
Sở Liên: “. . .”
Đồ của ngài mà ngài không biết, còn đi hỏi chúng ta… kỳ nha!
Sở Liên nói tiếp: “Thái Hư đại chiến năm thứ ba, xuất hiện dị tượng thập tinh hoán nhật. Có lời đồn là Ma Thần đại nhân mở ra Thời Không Chi Môn, vì để phòng ngừa mười bộ kinh điển thất lạc nên đã đánh dấu mười tự phù lên đó.”
Lục Châu bình tĩnh nói: “Ngươi cảm thấy việc này là thật hay giả?”
“Vãn bối không biết.” Sở Liên chỉ xem đây là chuyện xưa, chưa từng nghĩ là thật.
Lục Châu khẽ than một tiếng. “Ngươi biết nhiều hơn bản tọa tưởng tượng. Thật giả đã không quan trọng nữa.”
Cảm giác được sát khí trên người Lục Châu yếu đi rất nhiều, Sở Liên dè dặt hỏi: “Vãn bối phỏng đoán là… mười tự phù kia chính là mười chữ ngài lưu lại trên Ma Thần họa quyển.”
Bình luận facebook