-
Chương 1161-1165
Chương 1161 Vô đề
Thẩm Tất cả kinh: “Các chủ… cũng nghe được lời ta nói sao?”
Phan Trọng cười nói: “Ta nào biết.”
“Được, ta làm ngay.”
. . .
Hồng liên giới, Triệu Văn Quốc.
Thử nghiệm hơn nửa ngày, Vu Chính Hải vẫn thất bại. Hắn lau mồ hôi trên mặt nói: “Bản Giáo chủ chưa từng gặp phải khó khăn như vậy. Thiên Giới Bà Sa lẽ nào lại khó đến mức này?”
Hắn quay đầu nhìn Ngu Thượng Nhung. Ngu Thượng Nhung đã hấp thu xong một nửa Mệnh Cách Chi Tâm của Lương Cừ.
“Nhị sư đệ, pháp thân của đệ…”
Ngu Thượng Nhung vẫn đang tập trung hô hấp thổ nạp, không hề chú ý tới biến hoá của pháp thân. Nghe Vu Chính Hải nói, Ngu Thượng Nhung mở mắt ra, phát hiện mười mảnh kim diệp tựa như bị bôi lên một tầng màu xanh lá…
Ngu Thượng Nhung cũng tràn ngập nghi hoặc. “Tiêu Vân Hoà nói tốc độ hấp thu của hắn rất chậm, đó là vì sao?”
“Hiển nhiên là vì hắn có quá nhiều Mệnh Cách, yêu cầu đối với Mệnh Cách Chi Tâm cũng cực kỳ cao nên tốc độ hấp thu mới chậm. Đệ còn chưa tiến vào cảnh giới Huyền Thiên cảnh nên yêu cầu Mệnh Cách cũng không cao.” Vu Chính Hải nói.
Ngu Thượng Nhung mang theo pháp thân na di một lần, thân ảnh nhoáng lên một cái đã xuất hiện ở tường thành phía nam cách đó năm mươi mét.
Vu Chính Hải: “? ? ?”
Trên đời này không ai hiểu Ngu Thượng Nhung bằng Vu Chính Hải. Tốc độ vừa rồi rõ ràng nhanh hơn trước một bậc.
Ngu Thượng Nhung cũng rất kinh ngạc nhìn lại pháp thân mình và mười mảnh liên diệp đang biến đổi màu sắc, tựa như chồi non vừa nhú dưới cơn mưa xuân, phối hợp với kim sắc vốn có càng trở nên long lanh chói mắt.
Điều này cũng có nghĩa là hắn đã hấp thu năng lực của Mệnh Cách Chi Tâm.
“. . .”
“Đệ mạnh lên rồi.” Vu Chính Hải vừa cẩn thận ngắm nghía pháp thân của Ngu Thượng Nhung vừa nói.
“Ta cũng thấy vậy.”
“Đệ có thể gọi ra pháp thân cỡ lớn để quan sát kỹ hơn…” Vu Chính Hải đề xuất.
“Không cần.” Ngu Thượng Nhung lắc đầu, “Làm vậy rất dễ thu hút sự chú ý của người khác. Từ pháp thân cỡ nhỏ cũng có thể phán đoán được, pháp thân không gia tăng độ cao.”
“Sao lại thế được…” Vu Chính Hải tràn ngập nghi hoặc. Độ cao của pháp thân đại biểu tu vi cường đại, pháp thân không cao lên thì vì sao tu vi của Ngu Thượng Nhung lại tăng trưởng?
“Trảm liên vốn đã là chuyện không tưởng. Có lẽ cường giả cả đời đã được chú định phải khác biệt với người khác, chú định… phải cô độc.”
“. . .” Nói ba câu vẫn quay về ý cũ. Trò chuyện với nhị sư đệ thật là mệt tâm.
Vu Chính Hải vừa định tiếp tục ngưng tụ Thiên Giới Bà Sa, Ngu Thượng Nhung đột nhiên nói: “Có tin tức từ Ma Thiên Các.”
Hắn lấy trận bố ra đặt dưới mặt đất, lại móc ra mấy tấm phù chỉ rồi thiêu đốt.
Vu Chính Hải không khỏi cảm khái: “Có nhân tài như thất hiền đệ, mọi vấn đề đều được giải quyết.”
Trước khi rời đi, Tư Vô Nhai đã chuẩn bị sẵn cho hai người rất nhiều đồ vật, trong đó có cả trận bố và địa đồ.
Một lúc sau, Ngu Thượng Nhung lấy tấm phù chỉ giữa trận bố ra, trên phù chỉ khắc đầy văn tự. Sau khi xem xong hắn đưa phù chỉ cho Vu Chính Hải. “Của huynh.”
“Của ta?” Vu Chính Hải cầm lấy, cẩn thận xem. Càng xem hắn càng kinh hãi ——
“Làm sao sư phụ biết ta đang ngưng tụ Thiên Giới Bà Sa? Nhị sư đệ, trên này viết phương pháp ngưng tụ pháp thân, chẳng lẽ sư phụ đã biết trước chuyện này?” Vu Chính Hải cười sang sảng.
Ngu Thượng Nhung dội cho hắn một gáo nước lạnh: “Có lẽ huynh nghĩ nhiều rồi. Trước đây khi ứng phó với Tiêu Vân Hoà, sư phụ đã dùng âm công chấn nhiếp đám người, có thể thấy sư phụ đứng cách chúng ta không xa.”
Vu Chính Hải lắc đầu nói: “Ta lại không cho là vậy. Nếu sư phụ ở đây thì vì sao lại để Ma Thiên Các truyền tin tức tới, đây không phải là vẽ rắn thêm chân?”
“Chỉ là kỹ xảo ngưng tụ pháp thân mà thôi, thành công hay không còn chưa biết được.” Ngu Thượng Nhung nói.
Vu Chính Hải vừa định tiếp tục cãi cọ thì trên bầu trời bỗng có mấy thân ảnh mặc bạch bào lao vụt qua.
Ngu Thượng Nhung lập tức thu hồi pháp thân, nhoáng một cái đã nấp dưới tường thành. “Có người.”
Hai người ngẩng đầu nhìn lên, ba đạo thân ảnh trên bầu trời bay vọt về phía Thạch Lâm Trận.
“Xem ra hôm nay không được may mắn rồi.” Vu Chính Hải lắc đầu thở dài. Hai huynh đệ thu liễm khí tức, không hề động đậy. Sự xuất hiện của Bạch Ngô Vệ khiến bọn họ tiến vào trạng thái phòng bị.
Ngay sau đó, phía trước truyền tới tiếng thảo luận ——
“Đám người Hắc Tháp đúng là không biết xấu hổ. Cả cái hồng liên giới này đều đã nhường cho bọn hắn, vậy mà Triệu Văn Quốc bọn hắn cũng muốn nhúng tay vào. Nếu bọn hắn đã phá hỏng hiệp ước trước thì chúng ta chẳng cần phải giữ kẽ nữa.”
“Xem ra bọn hắn vừa chiến đấu hôm qua, vết máu vẫn còn rất mới.”
“Hắc Tháp đã huỷ bỏ hiệp ước, vậy chúng ta cứ chiếm lĩnh Triệu Văn Quốc rồi tiếp tục nghĩ biện pháp tiến vào Đại Đường.”
“Nghe nói Đại Đường xuất hiện một vị cao thủ, không phải hắc liên cũng không phải hồng liên…”
“Đây không phải là việc chúng ta cần quan tâm, làm tốt chuyện của mình là được. Khi nào tấn công vào Đại Đường, khi nào nhằm vào vị cao thủ thần bí kia đều là chuyện của trưởng lão hội.”
“Đội trưởng nói đúng lắm. Vậy Thạch Lâm Trận này nên xử lý thế nào?”
“Phá huỷ.”
“Vâng.”
Sau đó âm thanh cương khí giao thoa đinh tai nhức óc vang lên, tiếng va chạm kéo dài một khắc đồng hồ mới dần dần yên tĩnh lại.
“Phía nam hẳn sẽ có Mệnh Cách thú xuất hiện. Chúng ta đi.”
“Vâng.”
Mệnh Cách thú?
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung ngẩng đầu nhìn không trung, ba tu hành giả mặc bạch bào bay về phía nam, không bao lâu sau đã không còn bóng dáng.
Vu Chính Hải nói: “Phía nam quả nhiên là phạm vi khống chế của Bạch Tháp.”
“Hắc Bạch chi tranh không liên quan gì đến chúng ta.”
“Có lý.”
Vu Chính Hải lại gọi ra pháp thân cỡ nhỏ, chiếu theo những kinh nghiệm ghi trên phù chỉ, một lần nữa ngưng tụ pháp thân Thiên Giới Bà Sa.
Ngu Thượng Nhung không quấy rầy hắn mà ngồi ở một góc khác, tiếp tục lấy Mệnh Cách Chi Tâm của Lương Cừ ra hấp thu.
Chương 1162 Vô đề
Đảo mắt đã hai ngày trôi qua.
Pháp thân Ngu Thượng Nhung rốt cuộc đã hấp thu sạch sẽ viên Mệnh Cách Chi Tâm của Lương Cừ.
Loại cảm giác trực tiếp hấp thu không thông qua liên toạ và Mệnh Cung chỉ có hắn là rõ ràng nhất —— đan điền khí hải lớn hơn trước không ít, đặc biệt là màu sắc liên diệp lại xanh hơn, trong bóng tối trông chúng như những phiến lá cây tươi mát toả ra hương vị thanh xuân.
“Đây là năng lực của Lương Cừ?”
Ngu Thượng Nhung không quá chắc chắn, bèn cảm nhận sinh cơ trong cơ thể. Lát sau, hắn lẩm bẩm: “Tám trăm năm?”
Theo hắn biết, khai Mệnh Cách cần hấp thu 1.500 năm sinh cơ, sau khi thành công sẽ thu hoạch được 500 năm tuổi thọ. Hắn vốn là người Quân Tử Quốc, tuổi thọ nhận được lúc nào cũng ít hơn người khác. Vốn cho rằng lần này chỉ nhận được hai, ba trăm năm, không ngờ lại tới tám trăm năm.
Nhưng Ngu Thượng Nhung cũng không vì vậy mà cao hứng. Thay vì được thêm tuổi thọ, hắn vẫn thích tu vi cao hơn.
Ngu Thượng Nhung thu hồi pháp thân. “Viên Mệnh Cách Chi Tâm thứ hai đã hấp thu xong… tiếp tục như vậy sẽ thế nào đây?”
Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng kêu rên, Ngu Thượng Nhung quay đầu nhìn sang, phát hiện trên mặt Vu Chính Hải tràn đầy thống khổ, khoé miệng chảy máu.
“Đại sư huynh…”
“Ta, ta không sao… mặc kệ ta.” Vu Chính Hải cố nén cơn đau truyền ra từ lục phủ ngũ tạng.
Răng rắc ——
Trên liên toạ của Vu Chính Hải lúc này đã xuất hiện một mâm tròn đại biểu cho Mệnh Cung, Vu Chính Hải lại càng đau đớn hơn. “Khốn kiếp, một chút đau nhức này không làm gì được ta!”
Ngu Thượng Nhung đột nhiên cảm thấy lúc trước mình quyết định trảm liên quả là quyết định sáng suốt…
Hắn cười nhạt một tiếng: “Ta chờ huynh.” Sau đó tung người bay lên tường thành.
Dù sao cũng nhàn rỗi không có việc gì làm, chi bằng tranh thủ luyện kiếm.
Ngu Thượng Nhung bay lên không trung, hai mắt nhắm hờ, Trường Sinh Kiếm nằm trong lồng ngực không hề nhúc nhích.
“Định Phong Ba.”
Ý niệm khẽ động, bốn phương tám hướng phát ra âm thanh ông ông, một đạo kiếm cương xuất hiện giữa trời, chỉ trong chớp mắt đã liên tục phân chia, cuối cùng hoá thành hơn trăm ngàn đạo kiếm cương.
Toàn bộ kiếm cương xoay tròn bắn thẳng vào một toà phế tích cũ nát phía trước, toà phế tích ầm ầm sụp đổ.
“Vẫn còn hơi kém.” Ngu Thượng Nhung không quá hài lòng, khống chế toàn bộ kiếm cương bay về phía nam.
Hơn trăm ngàn đạo kiếm cương cùng bay tạo thành hình dạng trường long…
“Thủy Long Ngâm?” Ngu Thượng Nhung nhẹ giọng cười một tiếng, “Nhưng vẫn kém hơn Định Phong Ba một chút.”
Ngu Thượng Nhung khẽ động, toàn bộ kiếm cương tan biến tại chân trời chỉ trong khoảnh khắc.
“Đây là cảnh giới Mệnh Cách?”
Sau khi hấp thu hai viên Mệnh Cách Chi Tâm, phản ứng, tốc độ, lực lượng và lực khống chế nguyên khí của Ngu Thượng Nhung đều tăng lên không ít.
Ngu Thượng Nhung lăng không giữa trời, nhìn xuống Vu Chính Hải đang càng lúc càng thống khổ.
Nhưng hắn lại không lo lắng. Nếu bàn về khả năng chịu đựng thống khổ, toàn bộ Ma Thiên Các không ai mạnh bằng Vu Chính Hải.
. . .
Trong Đông Các.
Lục Châu không tiếp tục quan sát Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải mà muốn tìm cách truyền tin tức này cho Chư Hồng Cộng.
Chư Hồng Cộng không biết cách sử dụng phù chỉ, cũng không biết dùng trận pháp để liên lạc với Tư Vô Nhai, mà Lục Ly hiện tại đã mất sạch tu vi, không cách nào khắc hoạ trận pháp.
Lục Châu mặc niệm thần thông Thiên thư, cảnh tượng trước mắt phát sinh biến hoá ——
“Thật sự không còn cách nào để ngưng tụ Thiên Giới Bà Sa sao?” Chư Hồng Cộng thờ ơ nhìn Lục Ly ngồi phía đối diện.
“Nhất định sẽ có biện pháp.” Lục Ly nhìn hai viên Mệnh Cách Chi Tâm trước mặt, kiên định nói.
“Thật ra không ngưng tụ được cũng không sao, chúng ta vui vẻ sống ở đây cũng được…” Chư Hồng Cộng cười nói.
“Ngươi lại nữa rồi.”
“Được được được, ta đã hứa với ông thì sẽ thực hiện mà. Chỉ là bây giờ không thể ngưng tụ pháp thân, ông không thể trách ta…”
“Ngươi trở nên mạnh hơn là vì chính ngươi, chỗ tốt cũng là của ngươi chứ không phải cho ta, chút đạo lý này còn cần ta phải dạy ngươi sao?” Lục Ly lườm hắn một cái, “Chẳng hiểu sư phụ ngươi dạy ngươi cái gì, thật là lãng phí một khối tài liệu tốt. Tục ngữ nói, nghiêm sư xuất cao đồ, nếu ngươi theo ta từ nhỏ thì bây giờ đã là cường giả tám Mệnh Cách. Đáng tiế, đáng tiếc…”
“Lão Lục, ông dám nói xấu sư phụ ta?”
Trải qua một thời gian dài ở chung, quan hệ giữa hai người đã thân cận hơn nhiều. Chư Hồng Cộng đã quen gọi Lục Ly là “Lão Lục”.
Lục Ly không thèm đáp lời. Chư Hồng Cộng lại nói:
“Sư phụ ta là đệ nhất cao thủ kim liên giới, cũng là chủ nhân Ma Thiên Các. Ma Thiên Các có mười đệ tử, mỗi người đều là nhân vật danh chấn một phương!”
“Ngươi rất tôn sư trọng đạo nha.”
“Đương nhiên.” Chư Hồng Cộng than nhẹ một tiếng, “Ông không biết đó thôi, từ nhỏ thiên phú của ta đã cực kỳ kém, phụ thân ta là Giáo chủ Cổ Thánh Giáo cũng không có cách nào giúp ta bước vào con đường tu hành, nhưng sư phụ ta lại có thể làm được, còn cho ta tu luyện Cửu Kiếp Lôi Cương. Tuy bị hao tổn một chút thọ mệnh nhưng thông qua việc tu hành đã lấy lại được hết. Ta rất cảm kích sư phụ…”
“Đó là bởi vì trên người ngươi có khí tức Thái Hư.”
“Làm sao ông biết khí tức Thái Hư không phải do sư phụ ta ban cho?” Chư Hồng Cộng cười nói.
Lục Ly: “. . .”
Câu nói này khiến Lục Ly không khỏi kinh hãi. Đúng vậy, làm sao biết khí tức Thái Hư không phải đến từ sư phụ hắn?
Trên người Tư Vô Nhai có khí tức Thái Hư, mà Chư Hồng Cộng cũng vậy… Qua một khoảng thời gian ở cạnh nhau, Lục Ly cũng biết mỗi đồng môn sư huynh đệ của Chư Hồng Cộng đều có thiên phú tu hành hơn người. Thiên phú cao hơn cả người mang khí tức Thái Hư thì còn có thể là ai?
Chỉ có một khả năng —— toàn bộ người Ma Thiên Các đều có khí tức Thái Hư!
“Ta hoài nghi… sư phụ ngươi đến từ Thái Hư.” Lục Ly cẩn thận nói.
“Lại là Thái Hư, ta nghe đến phát chán rồi! Đến chừng nào ông mới thừa nhận cố gắng của ta đây?”
“Được rồi, ngươi mỗi ngày chỉ biết ăn với ngủ, tu vi ngươi tăng trưởng chắc là vì ngươi ăn nhiều đó nhỉ?”
Nói đến đây, Lục Ly đột nhiên đứng bật dậy. “Chờ đã!”
Chương 1163 Vô đề
“Sao thế?”
“Ăn?” Lục Ly cầm viên Mệnh Cách Chi Tâm lên, nghiêm túc nhìn Chư Hồng Cộng. “Có lẽ chúng ta nên thử phương pháp này một lần xem sao… Ăn nó đi.”
Chư Hồng Cộng: “. . .”
Vù!
Thân ảnh Chư Hồng Cộng đột nhiên biến mất nhanh như gió.
Lục Ly cau mày: “Cũng đúng, khối Mệnh Cách Chi Tâm này rắn chắc như vậy, ăn vào chắc bể bụng. Hay là cắt nhỏ ra? Nghiền nát rồi nấu cháo? Hay là… Hấp thu? Chư Hồng Cộng, mau quay lại đây, ta vừa nghĩ ra một biện pháp tốt!”
. . .
Lục Châu gật gù hài lòng. Xem ra không cần truyền tin, Lục Ly vẫn có thể nghĩ ra phương pháp này.
Tuy vậy, Lục Châu vẫn mặc niệm thần thông âm công, hét lên hai chữ “Hấp thu” để truyền đạt ý mình.
Chư Hồng Cộng vừa rời khỏi đại điện, chợt nghe được tiếng sư phụ quanh quẩn bên tai. “Hấp thu.”
Hắn dừng bước gãi đầu, lẩm bẩm nói: “Tiếng của sư phụ? Xem ra là ta nhớ mọi người quá nên sinh ra ảo giác rồi! Muốn ta ăn thứ đồ chơi kia sao? Không có cửa nha!”
“. . .”
Lục Châu lắc đầu, thu hồi thần thông. Tiếng quát vừa rồi đã tiêu hao gần hết Thái Huyền chi lực trong người hắn.
Trước cứ mặc kệ bên phía Chư Hồng Cộng vậy, suy cho cùng chỗ của hắn không có gì nguy hiểm, quan trọng vẫn là lão đại và lão nhị.
Nếu hai huynh đệ tìm được Thiên Thư Khai Quyển về, có lẽ sức chứa Thái Huyền chi lực trong cơ thể Lục Châu sẽ tăng lên không ít.
[Ting — đệ tử Vu Chính Hải ngưng tụ pháp thân Thiên Giới Bà Sa thành công, ban thưởng 10.000 điểm công đức.]
[Vu Chính Hải đã thoả mãn điều kiện xuất sư, xin hỏi có xuất sư không?]
“Xuất sư?” Thứ đồ chơi gì đây?
Lục Châu xem lại bảng nhiệm vụ chính tuyến, nhiệm vụ nằm trên cùng là dạy dỗ Vu Chính Hải đang loé sáng không ngừng, phía sau còn có một dòng ghi chú:
[Sau khi đệ tử xuất sư nhập thế, sư phụ sẽ nhận được càng nhiều ban thưởng.]
Tục ngữ có câu, một ngày làm thầy cả đời làm cha, cho dù đệ tử xuất sư cũng sẽ không thay đổi điểm này.
Lục Châu yên tâm, lập tức nói: “Xuất sư.”
[Ting — đệ tử Vu Chính Hải xuất sư thành công.]
[Ban thưởng ngẫu nhiên một tấm thẻ đạo cụ, sử dụng thẻ này sẽ nhận được một đạo cụ quý.]
[Vu Chính Hải sau khi xuất sư, thu hoạch được tư cách khai sơn lập phái và truyền đạo thụ nghiệp, hạn mức thu nhận đồ tôn cao nhất: ba người.]
[Dạy dỗ Vu Chính Hải sẽ không nhận được điểm công đức.]
“Đồ tôn?”
Có thể thông qua đồ tôn để thu hoạch điểm công đức?
Lục Châu chợt nhớ tới Tư Vô Nhai. Tư Vô Nhai có một học sinh là Lý Vân Tranh, nếu hắn xuất sư vậy chẳng phải đã lãng phí một vị trí đồ tôn?
Lỗ nha.
Lục Châu nhìn về phía tấm thẻ đạo cụ ngẫu nhiên. “Sử dụng.”
[Ting — thu hoạch được Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong Cơ Thiên Đạo x 1, Thẻ Nghịch Chuyển cao cấp x 1.]
Ban thưởng không tệ.
“Nhất định phải cho cả mười đồ đệ đều xuất sư mới được.”
Nhưng ngẫm lại việc này cũng không dễ dàng. Tuy có hạt giống Thái Hư nhưng vẫn phải ngưng tụ Thiên Giới Bà Sa thành công mới xuất sư được.
“Thẻ Nghịch Chuyển cao cấp? Thẻ Nghịch Chuyển thông thường đã mang lại 1.000 ngày tuổi thọ, thẻ cao cấp sẽ là bao nhiêu?”
Lục Châu không suy tư nhiều, nhanh chóng nói: “Sử dụng.”
Trên bầu trời Ma Thiên Các, sinh cơ điên cuồng hội tụ.
. . .
Thẩm Tất đang truyền đạo ở Nam Các, chợt ngẩng đầu nhìn về phía sinh cơ ba động. Các cao thủ cửu diệp cũng nhìn về phía Đông Các.
Phong vân biến sắc, năng lượng rung động.
Phan Trọng đứng cách đó không xa, mỉm cười nói: “Thẩm hộ pháp, tiếp tục đi.”
“À, đúng. Đa tạ Phan huynh đệ đã nhắc nhở.”
Ngã một lần sẽ khôn ra, Thẩm Tất không quên câu nói tại Ma Thiên Các có phát sinh chuyện gì cũng là bình thường. Một chưởng mấy hôm trước vẫn còn khiến hai tay hắn tê dại đây.
. . .
Sinh cơ không duy trì quá lâu, sau khi Lục Châu hấp thụ đủ thì tản đi mất.
Lục Châu xem lại giao diện Hệ thống:
Tuổi thọ còn lại: 652.402 ngày (tương đương 1.787 năm, tuổi thọ nghịch chuyển: 263 năm)
“Mười ngàn ngày?”
Tuổi thọ nghịch chuyển trong thẻ cao cấp có khác, một lần dùng được hơn 27 năm.
Lục Châu đứng lên hoạt động thân thể, cảm giác mình lại trẻ trung hơn một chút, nếp nhăn trên bàn tay cũng bớt đi.
Lục Châu hài lòng gật đầu: “Khoảng cách trở thành thanh niên tiêu sái lại gần thêm một bước.”
Hiện tại hắn đã có hai Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong, chỉ còn thiếu một tấm.
“Rút thưởng.”
[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, tiêu hao 100 điểm may mắn, thu hoạch được Thẻ Nghịch Chuyển x 5.]
“. . .”
. . .
Cùng lúc đó, tại Triệu Văn Quốc.
Vu Chính Hải thoả mãn nhìn toà pháp thân Thiên Giới Bà Sa như trút được gánh nặng. Liên tục bị tra tấn mấy ngày, rốt cuộc hắn cũng thành công ngưng tụ pháp thân.
“Nhị sư đệ, ta thành công rồi.”
Ngu Thượng Nhung gật đầu: “Chúc mừng huynh.”
Vu Chính Hải thu hồi pháp thân hỏi: “Tình hình của đệ thế nào rồi?”
“Vẫn ổn.”
“Thế thì tốt.”
“Còn một viên Mệnh Cách Chi Tâm, đại sư huynh khai Mệnh Cách thứ hai đi.” Ngu Thượng Nhung nói.
Vu Chính Hải lắc đầu: “Không được, viên Mệnh Cách Chi Tâm này là của đệ. Ta vừa khai Mệnh Cách không bao lâu, phải dành thời gian để vững chắc Mệnh Cách đã. Vội vàng hấp tấp thì lợi bất cập hại.”
“Vậy thì tạm thời cất lại.”
“Được.”
Hai người đồng thời nhìn về phía nam.
“Bạch Ngô Vệ và Hắc Ngô Vệ hẳn đã trở mặt với nhau, hay là chúng ta thừa cơ đến xem một chút, thuận tiện tìm đồ cho sư phụ.”
“Ta cũng có ý đó.”
Hai người cấp tốc bay về phía nam.
Nửa canh giờ sau, Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải đã xuất hiện ở mặt bên kia thành trì phế tích.
Dây leo bò lít nhít trên tường thành, bên dưới đều là bạch cốt. Đây là một toà cổ thành đã tắm đầy máu quân thù, hẳn chính là vương đô Triệu Văn Quốc.
“Đằng trước có động tĩnh, tới đó xem sao.” Vu Chính Hải nói.
“Trên địa đồ của sư phụ cũng đánh dấu ở chỗ này.”
Khi hai người bay đến một toà cổ bảo thì nhìn thấy một trận kỳ cắm trên mặt đất cao đến ba mươi trượng. Trận kỳ màu trắng tung bay trong gió, trên thân cờ có khắc trận văn lấp loé quang mang.
“Đây là đồ của Bạch Tháp, chúng ta tránh đi trước.” Vừa nói hai huynh đệ vừa lướt về phía cổ bảo ẩn nấp.
Chương 1164 Vô đề
Một lát sau, quả nhiên có ba tên Bạch Ngô Vệ bay tới, lăng không lơ lửng xung quanh trận kỳ.
“Đội trưởng, đã bày trận kỳ. Tin rằng lần này có thể bắt được con Mệnh Cách thú đặc thù kia.”
Đội trưởng Bạch Ngô Vệ gật đầu nói: “Con Mệnh Cách thú này không đơn giản, nó có trí khôn nhất định. Chúng ta bố trí trận kỳ là được, Điền Minh lưu lại đây trông chừng trận kỳ. Trong vòng một tháng Thẩm Phán Giả đại nhân sẽ đích thân tới đây. Chuyện này can hệ trọng đại, không được qua loa… Ngoài ra cũng phải cẩn thận người Hắc Tháp, nếu có phát hiện thì lập tức báo cáo.”
“Vâng.”
Hai tên Bạch Ngô Vệ bay về phía tây nam, rất nhanh đã biến mất không còn bóng dáng.
Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải nhìn nhau, không khỏi cảm thấy kỳ quái. “Mệnh Cách thú đặc thù?”
Bọn hắn dùng phương thức truyền âm, trong tình huống bình thường thì tên Bạch Ngô Vệ không thể nghe thấy được, nhưng đúng lúc này, trận kỳ đột nhiên phát ra âm thanh ông ông.
“Là ai?!”
Trận kỳ chỉ về phía cổ bảo. Tên Bạch Ngô Vệ rất cẩn thận, không trực tiếp bay tới cổ bảo mà huy động mấy ngàn đạo kiếm cương đánh tới.
Vu Chính Hải bất đắc dĩ lắc đầu: “Đúng là chơi dao có ngày đứt tay.”
Mũi chân điểm nhẹ, hai người bay ra khỏi cổ bảo, lăng không đứng trên bầu trời.
Bạch Ngô Vệ Điền Minh nhướng mày hỏi: “Các ngươi là ai?”
Ngu Thượng Nhung cười nói: “Đã quấy rầy rồi, mong thứ lỗi. Tại hạ Ngu Thượng Nhung, đến từ Ma Thiên Các.”
Vu Chính Hải: “. . .”
Hắn không bao giờ có thể nói chuyện lễ phép như Ngu Thượng Nhung, mà lời này phát ra từ miệng Ngu Thượng Nhung lại cực kỳ tự nhiên thoải mái.
“Ma Thiên Các?”
Điền Minh chưa từng nghe đến cái tên này, nhưng chỉ cần không phải Hắc Tháp thì tất cả đều dễ nói chuyện, bèn hờ hững nói: “Hai vị đến đây làm gì?”
“Chúng ta đến tìm một vật.”
“Tìm cái gì?” Điền Minh vô cùng cẩn thận dò hỏi.
“Thật xin lỗi, đây là việc cá nhân của gia sư, không thể trả lời.” Ngu Thượng Nhung nói.
“. . .”
Điền Minh nghĩ đối phương có hai người, mình chỉ có một bèn nói: “Mời hai vị rời đi.”
Ngu Thượng Nhung lắc đầu: “Ta nghĩ các hạ không hiểu lời ta nói… chúng ta đến đây tìm đồ vật, nếu cứ thế rời đi thì làm sao mà tìm?”
Điền Minh đáp: “Nơi này không phải nơi các ngươi nên đến.”
Vu Chính Hải cao giọng nói: “Đều là nói nhảm. Triệu Văn Quốc là nơi hỗn loạn, ngươi bảo không nên đến thì người khác không đến chắc?”
Điền Minh cau mày: “Đây là quy củ của Bạch Tháp… Các ngươi chưa từng nghe nói tới Bạch Tháp?”
“Từng nghe. Đáng tiếc, ngươi lại chưa từng nghe nói tới Ma Thiên Các. Khắp thiên hạ này, kẻ dám đối lập với gia sư đều không có kết cục tốt.”
“. . .”
Đại khái là vì lần trước được nếm quả ngọt, Vu Chính Hải lại lấy danh tiếng sư phụ ra doạ. Nhưng mà… không phải ai cũng có tầm nhìn như Tiêu Vân Hoà.
Tên Bạch Ngô Vệ lắc đầu, nâng tay nắm lấy thân trận kỳ bên cạnh. Trận kỳ lập tức xạ kích ra bạch quang.
Bạch quang chiếu tới người Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải, hai toà pháp thân kim liên cỡ nhỏ xuất hiện. Một cái là thập diệp, một cái là Thiên Giới Bà Sa một Mệnh Cách.
Nhìn thấy cảnh giới của hai người, trong lòng Bạch Ngô Vệ Điền Minh khẽ thở phào.
“Các ngươi lá gan không nhỏ, tu vi như vậy cũng dám tiến vào Triệu Văn Quốc, không sợ bị Mệnh Cách thú xé xác?”
Bạch Ngô Vệ vốn còn hơi lo lắng, nhưng thấy tu vi hai người thấp hơn mình nhiều nên cũng không còn e ngại nữa.
Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải không ngờ lá cờ này còn có công hiệu soi rọi tu vi. Vu Chính Hải lắc đầu nói:
“Người trẻ tuổi, nếu ngươi biết về Ma Thiên Các sẽ hiểu mình đã vô tri đến mức nào.”
Điền Minh nhún vai nói: “Ít nhất người Bạch Tháp bọn ta vẫn biết phân rõ phải trái. Nếu các ngươi muốn tìm đồ vật, vậy ta cho các ngươi tìm…”
Nói xong hắn làm thế mời.
Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải nhìn nhau, sau đó bay về phía phế tích được đánh dấu trên địa đồ.
Hai người tìm tìm kiếm kiếm không ngừng khiến Điền Minh ngây ngốc, đồng thời trong lòng không khỏi nghĩ…
“Ma Thiên Các là thế lực nào, có liên quan đến thành viên Bạch Tháp bị giết gần đây không?”
“Bọn hắn đang tìm cái gì?”
“Tu hành giả kim liên hồng liên vốn rất yếu ớt, chưa từng xuất hiện Thiên Giới Bà Sa, sao người này lại ngưng tụ được?”
Đạt tới Thiên Giới Bà Sa đồng nghĩa với việc có một viên Mệnh Cách Chi Tâm. Trước đó, Mệnh Cách thú ở Đại Đường đều bị Hắc Tháp lũng đoạn, kim liên giới làm sao có được?
Điền Minh vừa suy tư vừa quan sát hành động của hai người, cứ thế trôi qua một ngày.
. . .
Cùng lúc đó, trong Đông Các.
“Rút thưởng.”
[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn đã tham gia trò chơi, điểm may mắn + 1.]
“Thật đúng là hắc điếm mà…”
Lục Châu nhìn điểm may mắn đã cộng dồn tới gần năm trăm điểm, trong lòng bất đắc dĩ không thôi. Con số này lại phá kỷ lục rút thưởng của hắn.
Năm trăm điểm tương đương với 25.000 điểm công đức, mà lại còn hao phí thời gian không ít.
Lão phu quyết không tin tà!
“Rút thưởng!”
. . .
Sáng hôm sau, ánh mặt trời rọi vào bệ cửa sổ Đông Các rồi khúc xạ xuống sàn nhà.
Lục Châu đã rút thưởng đến chết lặng. Hắn không thèm nhìn số điểm may mắn đã tích luỹ, chỉ sợ mình thêm đau lòng.
Lục Châu tiếp tục đờ người mặc niệm hai tiếng “rút thưởng”.
[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, tiêu hao 999 điểm may mắn, thu hoạch được Thẻ Nghịch Chuyển x 20, Thẻ Kết Hợp x 2, Thẻ Nguỵ Trang x 1, Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong Cơ Thiên Đạo x 1, Trường Tương Tư.]
Phát tài!
Tốn hết gần 50.000 điểm công đức, cũng may rút được Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong, nếu chỉ được thứ khác thì xem như lỗ lớn.
Lục Châu lập tức nâng tay, ba tấm Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong xuất hiện, Lục Châu mặc niệm một tiếng: “Kết hợp.”
[Ting — kết hợp thành công, thu hoạch được Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong Cơ Thiên Đạo bản cường hoá.]
[Sử dụng Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong Cơ Thiên Đạo bản cường hoá thu hoạch được tu vi đỉnh phong của Cơ Thiên Đạo trong 30 phút.]
“Sao lại vẫn là Cơ Thiên Đạo?”
Lục Châu cảm thấy kỳ quái. Thực lực cao nhất của Cơ Thiên Đạo là cửu diệp, tốn ba tấm thẻ hợp thành thứ này thì có khác gì ban đầu đâu?
Chương 1165 Vô đề
Trong mô tả của Hệ thống lại không nói rõ cảnh giới cụ thể là gì. Lục Châu suy tư một chút rồi cất thẻ vào, tiếp tục quan sát mấy thẻ còn lại.
“Trường Tương Tư, nhận pháp?”
Tính cả công pháp Điệp Luyến Hoa lần trước nhận được, vừa hay một cái thích hợp với Chiêu Nguyệt, một cái thích hợp với Diệp Thiên Tâm.
Đợi khi nào có thời gian phải sao chép lại hai bộ công pháp này giao cho đồ đệ mới được.
Lục Châu cất kỹ đồ vật rồi mặc niệm thiên nhãn thần thông, quan sát tiến độ thực hiện nhiệm vụ của lão đại và lão nhị.
. . .
Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải không ngừng bay tới bay lui quanh mảnh phế tích, thỉnh thoảng lại đánh ra mấy đạo đao cương kiếm cương.
Nơi xa, một tên Bạch Ngô Vệ mặc bạch bào đứng bên cạnh trận kỳ màu trắng đang dõi theo hai người.
Thấy vậy, Lục Châu không khỏi kỳ quái. Lão đại và lão nhị làm sao duy trì được hình ảnh ở chung hoà bình với Bạch Tháp như thế?
Lục Châu vuốt râu gật đầu, không uổng công lão phu khổ tâm dạy bảo, còn biết cách thu liễm.
Ầm! Ngu Thượng Nhung khống chế Trường Sinh Kiếm đánh vào một khối đá.
Bạch Ngô Vệ nhìn thanh kiếm kia bằng ánh mắt phức tạp: “Vũ khí hồng cấp! Chỉ là thập diệp mà lại có vũ khí hồng cấp.”
Oanh! Đao cương bổ vào cổ bảo, đá vụn rơi ra, để lộ một đống tạp vật nằm dưới đất.
“Ở đây.”
“Đệ chắc chứ?”
“Trong phế tích sao có thể có một chiếc rương hoàn hảo không bị tổn hại như vậy.” Ngu Thượng Nhung nói.
“Có lý.” Vu Chính Hải khống chế Bích Ngọc Đao bay tới bổ vào chiếc rương.
Ầm! Chiếc rương răng rắc vỡ làm đôi. Bên trong chứa đủ loại tạp vật như y phục, văn phòng tứ bảo (bút, mực, giấy, nghiên), không hề có bản Thiên thư nào.
“Không thể nào, khu vực này đã bị chúng ta lật tung lên rồi.” Vu Chính Hải cau mày nói.
“Thứ sư phụ muốn tìm là một quyển sách, lúc trước trong Huân Hoa Mộ ta đã từng nhìn thấy. Trang giấy trên sách không hề bị tổn hại dù trải qua bao năm tháng. Nếu sư phụ biết vật này thì nó nhất định phải ở đây..” Ngu Thượng Nhung đáp.
Vu Chính Hải đá vào chiếc rương. “Đã như vậy… thì ta đốt thử xem.”
Nghiệp Hoả lập tức bốc lên, phàm là những thứ chạm vào nó đều bị thiêu đốt thành tro bụi chỉ trong khoảng khắc.
“Nghiệp Hoả?” Trong lòng tên Bạch Ngô Vệ cả kinh.
Mảnh phế tích rất nhanh đã chìm trong biển lửa. Vu Chính Hải tự hào nói: “Nhị sư đệ, thấy Nghiệp Hoả thế nào?”
“Chỉ sợ đồ vật sư phụ cần không chịu nổi Nghiệp Hoả.” Ngu Thượng Nhung thản nhiên đáp.
Vu Chính Hải: “. . .”
Chỉ một thoáng sau, mảnh phế tích đã biến thành than đen. Chiếc rương ban nãy Vu Chính Hải bổ đôi cũng hoá thành tro bụi, chỉ để lại một quyển sách nhỏ toả ra ánh sáng màu xanh lam nhạt, trông mỹ lệ dị thường.
“Tìm được rồi.”
Hai người tới gần quyển Thiên Thư.
Quang mang màu xanh nhạt kia chiếu rọi lên thân hai người, một làn khói nhẹ từ trên thân hai người chậm rãi bốc lên.
Địa vị của Điền Minh trong Bạch Tháp không cao, bởi vì thiên phú không đủ nên chỉ là Thiên Giới Bà Sa ba Mệnh Cách.
Trong Bạch Tháp hắn đã từng nghe các tiền bối nói về bí ẩn chi địa. Nơi đó ai ai cũng là cao thủ, bọn họ có rất nhiều thiên tài và tài nguyên, có hạt giống thay đổi thể chất và thiên phú. Những tiền bối từng tham dự kế hoạch Thái Hư nói rằng, khí tức Thái Hư mờ mịt như tiên khí, không nhiễm bụi trần, không bị mê hoặc, có thể giúp người ngưng thần tĩnh khí.
Đối mặt với bảo bối như thế, không ai là không động tâm, Điền Minh cũng không ngoại lệ.
“Khí tức Thái Hư…” Tia tham lam trong mắt Điền Minh càng lúc càng thịnh.
Khí tức Thái Hư chính là bị quyển sách nhỏ kia chiếu ra, hắn không biết đó là thứ gì, nhưng có thể chắc chắn đó là bảo vật!
“Che giấu rất kỹ…”
Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải không hề biết khí tức Thái Hư đã bị bại lộ, cả hai đều đang tấm tắc lấy làm kỳ lạ trước quyển sách nhỏ.
Quang mang trên Thiên thư từ từ ảm đạm lại, rốt cuộc cũng khôi phục bộ dáng bình thường. Ngu Thượng Nhung cầm Thiên thư lên, cất kỹ vào ngực áo.
Vu Chính Hải tán thán nói: “Nhị sư đệ, đệ có cảm thấy sư phụ có rất nhiều bí mật không?”
“Đúng là như thế.” Ngu Thượng Nhung gật đầu.
“Ta nhớ lúc sư phụ hỗn chiến cùng chúng ta, lão nhân gia người chỉ mới bát diệp, sao có thể đánh rơi bảo vật ở nơi này?” Vu Chính Hải hỏi.
“Thì sao?”
“Mà đây cũng không phải là trọng điểm.”
“Trọng điểm là lúc đó sư phụ mới bát diệp?”
“. . .”
Vụt —— ——
Một đạo kiếm cương dài mười trượng như băng tinh đánh tới.
Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải cảm nhận được nguy hiểm, đồng thời nhảy vọt về sau. Đạo kiếm cương cực lớn ghim vào vị trí hai người vừa đứng, lún thật sâu vào mặt đất.
Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải quay đầu nhìn về phía tên Bạch Ngô Vệ.
Điền Minh nói: “Mời lưu lại vật này.”
Vu Chính Hải lắc đầu: “Lộ đuôi cáo sớm thế?”
“Bạch Tháp đến đây trước, dựa theo quy củ tu hành giới, vật vô chủ này thuộc về người đến trước.” Điền Minh mặt dày nói.
“Nhưng vật này là do bọn ta tìm tới. Theo quy củ của ngươi, gia sư đã tới nơi này trước nhất, ngươi dựa vào cái gì mà đòi đồ vật của sư phụ ta?”
“Nếu tôn sư từng đến đây, vậy hãy đưa ra chứng cứ.” Điền Minh đã nghĩ ra đối sách.
Ngu Thượng Nhung lạnh nhạt mỉm cười: “Vật này chính là chứng cứ.”
Điền Minh: “. . .”
“Ngươi sai rồi, Bạch Tháp đã đến nơi này từ rất lâu về trước, ngay cả Hắc Tháp cũng không dám khiêu khích chúng ta. Vẫn là câu nói cũ, để đồ lại.”
Vu Chính Hải lắc đầu nói: “Nhị sư đệ, đệ trước hay là ta trước?”
Nghe vậy, Điền Minh hừ lạnh một tiếng: “Cả hai ngươi đều phải chết.”
Hắn xoè tay ra đặt lên trận kỳ, đạo văn trên trận kỳ sáng lên chạy dọc trên thân cờ. Lá cờ trắng ông ông rung động, ngay sau đó xạ kích ra ngàn vạn kiếm cương.
“Nhị sư đệ, đệ lui ra.” Vu Chính Hải trầm giọng nói. Hắn biết Ngu Thượng Nhung chỉ mới thập diệp, không thể ứng đối với Thiên Giới Bà Sa.
Nhưng Ngu Thượng Nhung nào phải hạng người nhát gan sợ phiền phức, không chỉ không lui mà còn tiến tới, vung Trường Sinh Kiếm, kiếm quang tạo thành một tầng bình chướng ngăn trở ngàn vạn kiếm cương.
Vu Chính Hải không khỏi kinh ngạc. Tốc độ này… mạnh ngoài dự đoán của hắn.
Thẩm Tất cả kinh: “Các chủ… cũng nghe được lời ta nói sao?”
Phan Trọng cười nói: “Ta nào biết.”
“Được, ta làm ngay.”
. . .
Hồng liên giới, Triệu Văn Quốc.
Thử nghiệm hơn nửa ngày, Vu Chính Hải vẫn thất bại. Hắn lau mồ hôi trên mặt nói: “Bản Giáo chủ chưa từng gặp phải khó khăn như vậy. Thiên Giới Bà Sa lẽ nào lại khó đến mức này?”
Hắn quay đầu nhìn Ngu Thượng Nhung. Ngu Thượng Nhung đã hấp thu xong một nửa Mệnh Cách Chi Tâm của Lương Cừ.
“Nhị sư đệ, pháp thân của đệ…”
Ngu Thượng Nhung vẫn đang tập trung hô hấp thổ nạp, không hề chú ý tới biến hoá của pháp thân. Nghe Vu Chính Hải nói, Ngu Thượng Nhung mở mắt ra, phát hiện mười mảnh kim diệp tựa như bị bôi lên một tầng màu xanh lá…
Ngu Thượng Nhung cũng tràn ngập nghi hoặc. “Tiêu Vân Hoà nói tốc độ hấp thu của hắn rất chậm, đó là vì sao?”
“Hiển nhiên là vì hắn có quá nhiều Mệnh Cách, yêu cầu đối với Mệnh Cách Chi Tâm cũng cực kỳ cao nên tốc độ hấp thu mới chậm. Đệ còn chưa tiến vào cảnh giới Huyền Thiên cảnh nên yêu cầu Mệnh Cách cũng không cao.” Vu Chính Hải nói.
Ngu Thượng Nhung mang theo pháp thân na di một lần, thân ảnh nhoáng lên một cái đã xuất hiện ở tường thành phía nam cách đó năm mươi mét.
Vu Chính Hải: “? ? ?”
Trên đời này không ai hiểu Ngu Thượng Nhung bằng Vu Chính Hải. Tốc độ vừa rồi rõ ràng nhanh hơn trước một bậc.
Ngu Thượng Nhung cũng rất kinh ngạc nhìn lại pháp thân mình và mười mảnh liên diệp đang biến đổi màu sắc, tựa như chồi non vừa nhú dưới cơn mưa xuân, phối hợp với kim sắc vốn có càng trở nên long lanh chói mắt.
Điều này cũng có nghĩa là hắn đã hấp thu năng lực của Mệnh Cách Chi Tâm.
“. . .”
“Đệ mạnh lên rồi.” Vu Chính Hải vừa cẩn thận ngắm nghía pháp thân của Ngu Thượng Nhung vừa nói.
“Ta cũng thấy vậy.”
“Đệ có thể gọi ra pháp thân cỡ lớn để quan sát kỹ hơn…” Vu Chính Hải đề xuất.
“Không cần.” Ngu Thượng Nhung lắc đầu, “Làm vậy rất dễ thu hút sự chú ý của người khác. Từ pháp thân cỡ nhỏ cũng có thể phán đoán được, pháp thân không gia tăng độ cao.”
“Sao lại thế được…” Vu Chính Hải tràn ngập nghi hoặc. Độ cao của pháp thân đại biểu tu vi cường đại, pháp thân không cao lên thì vì sao tu vi của Ngu Thượng Nhung lại tăng trưởng?
“Trảm liên vốn đã là chuyện không tưởng. Có lẽ cường giả cả đời đã được chú định phải khác biệt với người khác, chú định… phải cô độc.”
“. . .” Nói ba câu vẫn quay về ý cũ. Trò chuyện với nhị sư đệ thật là mệt tâm.
Vu Chính Hải vừa định tiếp tục ngưng tụ Thiên Giới Bà Sa, Ngu Thượng Nhung đột nhiên nói: “Có tin tức từ Ma Thiên Các.”
Hắn lấy trận bố ra đặt dưới mặt đất, lại móc ra mấy tấm phù chỉ rồi thiêu đốt.
Vu Chính Hải không khỏi cảm khái: “Có nhân tài như thất hiền đệ, mọi vấn đề đều được giải quyết.”
Trước khi rời đi, Tư Vô Nhai đã chuẩn bị sẵn cho hai người rất nhiều đồ vật, trong đó có cả trận bố và địa đồ.
Một lúc sau, Ngu Thượng Nhung lấy tấm phù chỉ giữa trận bố ra, trên phù chỉ khắc đầy văn tự. Sau khi xem xong hắn đưa phù chỉ cho Vu Chính Hải. “Của huynh.”
“Của ta?” Vu Chính Hải cầm lấy, cẩn thận xem. Càng xem hắn càng kinh hãi ——
“Làm sao sư phụ biết ta đang ngưng tụ Thiên Giới Bà Sa? Nhị sư đệ, trên này viết phương pháp ngưng tụ pháp thân, chẳng lẽ sư phụ đã biết trước chuyện này?” Vu Chính Hải cười sang sảng.
Ngu Thượng Nhung dội cho hắn một gáo nước lạnh: “Có lẽ huynh nghĩ nhiều rồi. Trước đây khi ứng phó với Tiêu Vân Hoà, sư phụ đã dùng âm công chấn nhiếp đám người, có thể thấy sư phụ đứng cách chúng ta không xa.”
Vu Chính Hải lắc đầu nói: “Ta lại không cho là vậy. Nếu sư phụ ở đây thì vì sao lại để Ma Thiên Các truyền tin tức tới, đây không phải là vẽ rắn thêm chân?”
“Chỉ là kỹ xảo ngưng tụ pháp thân mà thôi, thành công hay không còn chưa biết được.” Ngu Thượng Nhung nói.
Vu Chính Hải vừa định tiếp tục cãi cọ thì trên bầu trời bỗng có mấy thân ảnh mặc bạch bào lao vụt qua.
Ngu Thượng Nhung lập tức thu hồi pháp thân, nhoáng một cái đã nấp dưới tường thành. “Có người.”
Hai người ngẩng đầu nhìn lên, ba đạo thân ảnh trên bầu trời bay vọt về phía Thạch Lâm Trận.
“Xem ra hôm nay không được may mắn rồi.” Vu Chính Hải lắc đầu thở dài. Hai huynh đệ thu liễm khí tức, không hề động đậy. Sự xuất hiện của Bạch Ngô Vệ khiến bọn họ tiến vào trạng thái phòng bị.
Ngay sau đó, phía trước truyền tới tiếng thảo luận ——
“Đám người Hắc Tháp đúng là không biết xấu hổ. Cả cái hồng liên giới này đều đã nhường cho bọn hắn, vậy mà Triệu Văn Quốc bọn hắn cũng muốn nhúng tay vào. Nếu bọn hắn đã phá hỏng hiệp ước trước thì chúng ta chẳng cần phải giữ kẽ nữa.”
“Xem ra bọn hắn vừa chiến đấu hôm qua, vết máu vẫn còn rất mới.”
“Hắc Tháp đã huỷ bỏ hiệp ước, vậy chúng ta cứ chiếm lĩnh Triệu Văn Quốc rồi tiếp tục nghĩ biện pháp tiến vào Đại Đường.”
“Nghe nói Đại Đường xuất hiện một vị cao thủ, không phải hắc liên cũng không phải hồng liên…”
“Đây không phải là việc chúng ta cần quan tâm, làm tốt chuyện của mình là được. Khi nào tấn công vào Đại Đường, khi nào nhằm vào vị cao thủ thần bí kia đều là chuyện của trưởng lão hội.”
“Đội trưởng nói đúng lắm. Vậy Thạch Lâm Trận này nên xử lý thế nào?”
“Phá huỷ.”
“Vâng.”
Sau đó âm thanh cương khí giao thoa đinh tai nhức óc vang lên, tiếng va chạm kéo dài một khắc đồng hồ mới dần dần yên tĩnh lại.
“Phía nam hẳn sẽ có Mệnh Cách thú xuất hiện. Chúng ta đi.”
“Vâng.”
Mệnh Cách thú?
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung ngẩng đầu nhìn không trung, ba tu hành giả mặc bạch bào bay về phía nam, không bao lâu sau đã không còn bóng dáng.
Vu Chính Hải nói: “Phía nam quả nhiên là phạm vi khống chế của Bạch Tháp.”
“Hắc Bạch chi tranh không liên quan gì đến chúng ta.”
“Có lý.”
Vu Chính Hải lại gọi ra pháp thân cỡ nhỏ, chiếu theo những kinh nghiệm ghi trên phù chỉ, một lần nữa ngưng tụ pháp thân Thiên Giới Bà Sa.
Ngu Thượng Nhung không quấy rầy hắn mà ngồi ở một góc khác, tiếp tục lấy Mệnh Cách Chi Tâm của Lương Cừ ra hấp thu.
Chương 1162 Vô đề
Đảo mắt đã hai ngày trôi qua.
Pháp thân Ngu Thượng Nhung rốt cuộc đã hấp thu sạch sẽ viên Mệnh Cách Chi Tâm của Lương Cừ.
Loại cảm giác trực tiếp hấp thu không thông qua liên toạ và Mệnh Cung chỉ có hắn là rõ ràng nhất —— đan điền khí hải lớn hơn trước không ít, đặc biệt là màu sắc liên diệp lại xanh hơn, trong bóng tối trông chúng như những phiến lá cây tươi mát toả ra hương vị thanh xuân.
“Đây là năng lực của Lương Cừ?”
Ngu Thượng Nhung không quá chắc chắn, bèn cảm nhận sinh cơ trong cơ thể. Lát sau, hắn lẩm bẩm: “Tám trăm năm?”
Theo hắn biết, khai Mệnh Cách cần hấp thu 1.500 năm sinh cơ, sau khi thành công sẽ thu hoạch được 500 năm tuổi thọ. Hắn vốn là người Quân Tử Quốc, tuổi thọ nhận được lúc nào cũng ít hơn người khác. Vốn cho rằng lần này chỉ nhận được hai, ba trăm năm, không ngờ lại tới tám trăm năm.
Nhưng Ngu Thượng Nhung cũng không vì vậy mà cao hứng. Thay vì được thêm tuổi thọ, hắn vẫn thích tu vi cao hơn.
Ngu Thượng Nhung thu hồi pháp thân. “Viên Mệnh Cách Chi Tâm thứ hai đã hấp thu xong… tiếp tục như vậy sẽ thế nào đây?”
Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng kêu rên, Ngu Thượng Nhung quay đầu nhìn sang, phát hiện trên mặt Vu Chính Hải tràn đầy thống khổ, khoé miệng chảy máu.
“Đại sư huynh…”
“Ta, ta không sao… mặc kệ ta.” Vu Chính Hải cố nén cơn đau truyền ra từ lục phủ ngũ tạng.
Răng rắc ——
Trên liên toạ của Vu Chính Hải lúc này đã xuất hiện một mâm tròn đại biểu cho Mệnh Cung, Vu Chính Hải lại càng đau đớn hơn. “Khốn kiếp, một chút đau nhức này không làm gì được ta!”
Ngu Thượng Nhung đột nhiên cảm thấy lúc trước mình quyết định trảm liên quả là quyết định sáng suốt…
Hắn cười nhạt một tiếng: “Ta chờ huynh.” Sau đó tung người bay lên tường thành.
Dù sao cũng nhàn rỗi không có việc gì làm, chi bằng tranh thủ luyện kiếm.
Ngu Thượng Nhung bay lên không trung, hai mắt nhắm hờ, Trường Sinh Kiếm nằm trong lồng ngực không hề nhúc nhích.
“Định Phong Ba.”
Ý niệm khẽ động, bốn phương tám hướng phát ra âm thanh ông ông, một đạo kiếm cương xuất hiện giữa trời, chỉ trong chớp mắt đã liên tục phân chia, cuối cùng hoá thành hơn trăm ngàn đạo kiếm cương.
Toàn bộ kiếm cương xoay tròn bắn thẳng vào một toà phế tích cũ nát phía trước, toà phế tích ầm ầm sụp đổ.
“Vẫn còn hơi kém.” Ngu Thượng Nhung không quá hài lòng, khống chế toàn bộ kiếm cương bay về phía nam.
Hơn trăm ngàn đạo kiếm cương cùng bay tạo thành hình dạng trường long…
“Thủy Long Ngâm?” Ngu Thượng Nhung nhẹ giọng cười một tiếng, “Nhưng vẫn kém hơn Định Phong Ba một chút.”
Ngu Thượng Nhung khẽ động, toàn bộ kiếm cương tan biến tại chân trời chỉ trong khoảnh khắc.
“Đây là cảnh giới Mệnh Cách?”
Sau khi hấp thu hai viên Mệnh Cách Chi Tâm, phản ứng, tốc độ, lực lượng và lực khống chế nguyên khí của Ngu Thượng Nhung đều tăng lên không ít.
Ngu Thượng Nhung lăng không giữa trời, nhìn xuống Vu Chính Hải đang càng lúc càng thống khổ.
Nhưng hắn lại không lo lắng. Nếu bàn về khả năng chịu đựng thống khổ, toàn bộ Ma Thiên Các không ai mạnh bằng Vu Chính Hải.
. . .
Trong Đông Các.
Lục Châu không tiếp tục quan sát Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải mà muốn tìm cách truyền tin tức này cho Chư Hồng Cộng.
Chư Hồng Cộng không biết cách sử dụng phù chỉ, cũng không biết dùng trận pháp để liên lạc với Tư Vô Nhai, mà Lục Ly hiện tại đã mất sạch tu vi, không cách nào khắc hoạ trận pháp.
Lục Châu mặc niệm thần thông Thiên thư, cảnh tượng trước mắt phát sinh biến hoá ——
“Thật sự không còn cách nào để ngưng tụ Thiên Giới Bà Sa sao?” Chư Hồng Cộng thờ ơ nhìn Lục Ly ngồi phía đối diện.
“Nhất định sẽ có biện pháp.” Lục Ly nhìn hai viên Mệnh Cách Chi Tâm trước mặt, kiên định nói.
“Thật ra không ngưng tụ được cũng không sao, chúng ta vui vẻ sống ở đây cũng được…” Chư Hồng Cộng cười nói.
“Ngươi lại nữa rồi.”
“Được được được, ta đã hứa với ông thì sẽ thực hiện mà. Chỉ là bây giờ không thể ngưng tụ pháp thân, ông không thể trách ta…”
“Ngươi trở nên mạnh hơn là vì chính ngươi, chỗ tốt cũng là của ngươi chứ không phải cho ta, chút đạo lý này còn cần ta phải dạy ngươi sao?” Lục Ly lườm hắn một cái, “Chẳng hiểu sư phụ ngươi dạy ngươi cái gì, thật là lãng phí một khối tài liệu tốt. Tục ngữ nói, nghiêm sư xuất cao đồ, nếu ngươi theo ta từ nhỏ thì bây giờ đã là cường giả tám Mệnh Cách. Đáng tiế, đáng tiếc…”
“Lão Lục, ông dám nói xấu sư phụ ta?”
Trải qua một thời gian dài ở chung, quan hệ giữa hai người đã thân cận hơn nhiều. Chư Hồng Cộng đã quen gọi Lục Ly là “Lão Lục”.
Lục Ly không thèm đáp lời. Chư Hồng Cộng lại nói:
“Sư phụ ta là đệ nhất cao thủ kim liên giới, cũng là chủ nhân Ma Thiên Các. Ma Thiên Các có mười đệ tử, mỗi người đều là nhân vật danh chấn một phương!”
“Ngươi rất tôn sư trọng đạo nha.”
“Đương nhiên.” Chư Hồng Cộng than nhẹ một tiếng, “Ông không biết đó thôi, từ nhỏ thiên phú của ta đã cực kỳ kém, phụ thân ta là Giáo chủ Cổ Thánh Giáo cũng không có cách nào giúp ta bước vào con đường tu hành, nhưng sư phụ ta lại có thể làm được, còn cho ta tu luyện Cửu Kiếp Lôi Cương. Tuy bị hao tổn một chút thọ mệnh nhưng thông qua việc tu hành đã lấy lại được hết. Ta rất cảm kích sư phụ…”
“Đó là bởi vì trên người ngươi có khí tức Thái Hư.”
“Làm sao ông biết khí tức Thái Hư không phải do sư phụ ta ban cho?” Chư Hồng Cộng cười nói.
Lục Ly: “. . .”
Câu nói này khiến Lục Ly không khỏi kinh hãi. Đúng vậy, làm sao biết khí tức Thái Hư không phải đến từ sư phụ hắn?
Trên người Tư Vô Nhai có khí tức Thái Hư, mà Chư Hồng Cộng cũng vậy… Qua một khoảng thời gian ở cạnh nhau, Lục Ly cũng biết mỗi đồng môn sư huynh đệ của Chư Hồng Cộng đều có thiên phú tu hành hơn người. Thiên phú cao hơn cả người mang khí tức Thái Hư thì còn có thể là ai?
Chỉ có một khả năng —— toàn bộ người Ma Thiên Các đều có khí tức Thái Hư!
“Ta hoài nghi… sư phụ ngươi đến từ Thái Hư.” Lục Ly cẩn thận nói.
“Lại là Thái Hư, ta nghe đến phát chán rồi! Đến chừng nào ông mới thừa nhận cố gắng của ta đây?”
“Được rồi, ngươi mỗi ngày chỉ biết ăn với ngủ, tu vi ngươi tăng trưởng chắc là vì ngươi ăn nhiều đó nhỉ?”
Nói đến đây, Lục Ly đột nhiên đứng bật dậy. “Chờ đã!”
Chương 1163 Vô đề
“Sao thế?”
“Ăn?” Lục Ly cầm viên Mệnh Cách Chi Tâm lên, nghiêm túc nhìn Chư Hồng Cộng. “Có lẽ chúng ta nên thử phương pháp này một lần xem sao… Ăn nó đi.”
Chư Hồng Cộng: “. . .”
Vù!
Thân ảnh Chư Hồng Cộng đột nhiên biến mất nhanh như gió.
Lục Ly cau mày: “Cũng đúng, khối Mệnh Cách Chi Tâm này rắn chắc như vậy, ăn vào chắc bể bụng. Hay là cắt nhỏ ra? Nghiền nát rồi nấu cháo? Hay là… Hấp thu? Chư Hồng Cộng, mau quay lại đây, ta vừa nghĩ ra một biện pháp tốt!”
. . .
Lục Châu gật gù hài lòng. Xem ra không cần truyền tin, Lục Ly vẫn có thể nghĩ ra phương pháp này.
Tuy vậy, Lục Châu vẫn mặc niệm thần thông âm công, hét lên hai chữ “Hấp thu” để truyền đạt ý mình.
Chư Hồng Cộng vừa rời khỏi đại điện, chợt nghe được tiếng sư phụ quanh quẩn bên tai. “Hấp thu.”
Hắn dừng bước gãi đầu, lẩm bẩm nói: “Tiếng của sư phụ? Xem ra là ta nhớ mọi người quá nên sinh ra ảo giác rồi! Muốn ta ăn thứ đồ chơi kia sao? Không có cửa nha!”
“. . .”
Lục Châu lắc đầu, thu hồi thần thông. Tiếng quát vừa rồi đã tiêu hao gần hết Thái Huyền chi lực trong người hắn.
Trước cứ mặc kệ bên phía Chư Hồng Cộng vậy, suy cho cùng chỗ của hắn không có gì nguy hiểm, quan trọng vẫn là lão đại và lão nhị.
Nếu hai huynh đệ tìm được Thiên Thư Khai Quyển về, có lẽ sức chứa Thái Huyền chi lực trong cơ thể Lục Châu sẽ tăng lên không ít.
[Ting — đệ tử Vu Chính Hải ngưng tụ pháp thân Thiên Giới Bà Sa thành công, ban thưởng 10.000 điểm công đức.]
[Vu Chính Hải đã thoả mãn điều kiện xuất sư, xin hỏi có xuất sư không?]
“Xuất sư?” Thứ đồ chơi gì đây?
Lục Châu xem lại bảng nhiệm vụ chính tuyến, nhiệm vụ nằm trên cùng là dạy dỗ Vu Chính Hải đang loé sáng không ngừng, phía sau còn có một dòng ghi chú:
[Sau khi đệ tử xuất sư nhập thế, sư phụ sẽ nhận được càng nhiều ban thưởng.]
Tục ngữ có câu, một ngày làm thầy cả đời làm cha, cho dù đệ tử xuất sư cũng sẽ không thay đổi điểm này.
Lục Châu yên tâm, lập tức nói: “Xuất sư.”
[Ting — đệ tử Vu Chính Hải xuất sư thành công.]
[Ban thưởng ngẫu nhiên một tấm thẻ đạo cụ, sử dụng thẻ này sẽ nhận được một đạo cụ quý.]
[Vu Chính Hải sau khi xuất sư, thu hoạch được tư cách khai sơn lập phái và truyền đạo thụ nghiệp, hạn mức thu nhận đồ tôn cao nhất: ba người.]
[Dạy dỗ Vu Chính Hải sẽ không nhận được điểm công đức.]
“Đồ tôn?”
Có thể thông qua đồ tôn để thu hoạch điểm công đức?
Lục Châu chợt nhớ tới Tư Vô Nhai. Tư Vô Nhai có một học sinh là Lý Vân Tranh, nếu hắn xuất sư vậy chẳng phải đã lãng phí một vị trí đồ tôn?
Lỗ nha.
Lục Châu nhìn về phía tấm thẻ đạo cụ ngẫu nhiên. “Sử dụng.”
[Ting — thu hoạch được Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong Cơ Thiên Đạo x 1, Thẻ Nghịch Chuyển cao cấp x 1.]
Ban thưởng không tệ.
“Nhất định phải cho cả mười đồ đệ đều xuất sư mới được.”
Nhưng ngẫm lại việc này cũng không dễ dàng. Tuy có hạt giống Thái Hư nhưng vẫn phải ngưng tụ Thiên Giới Bà Sa thành công mới xuất sư được.
“Thẻ Nghịch Chuyển cao cấp? Thẻ Nghịch Chuyển thông thường đã mang lại 1.000 ngày tuổi thọ, thẻ cao cấp sẽ là bao nhiêu?”
Lục Châu không suy tư nhiều, nhanh chóng nói: “Sử dụng.”
Trên bầu trời Ma Thiên Các, sinh cơ điên cuồng hội tụ.
. . .
Thẩm Tất đang truyền đạo ở Nam Các, chợt ngẩng đầu nhìn về phía sinh cơ ba động. Các cao thủ cửu diệp cũng nhìn về phía Đông Các.
Phong vân biến sắc, năng lượng rung động.
Phan Trọng đứng cách đó không xa, mỉm cười nói: “Thẩm hộ pháp, tiếp tục đi.”
“À, đúng. Đa tạ Phan huynh đệ đã nhắc nhở.”
Ngã một lần sẽ khôn ra, Thẩm Tất không quên câu nói tại Ma Thiên Các có phát sinh chuyện gì cũng là bình thường. Một chưởng mấy hôm trước vẫn còn khiến hai tay hắn tê dại đây.
. . .
Sinh cơ không duy trì quá lâu, sau khi Lục Châu hấp thụ đủ thì tản đi mất.
Lục Châu xem lại giao diện Hệ thống:
Tuổi thọ còn lại: 652.402 ngày (tương đương 1.787 năm, tuổi thọ nghịch chuyển: 263 năm)
“Mười ngàn ngày?”
Tuổi thọ nghịch chuyển trong thẻ cao cấp có khác, một lần dùng được hơn 27 năm.
Lục Châu đứng lên hoạt động thân thể, cảm giác mình lại trẻ trung hơn một chút, nếp nhăn trên bàn tay cũng bớt đi.
Lục Châu hài lòng gật đầu: “Khoảng cách trở thành thanh niên tiêu sái lại gần thêm một bước.”
Hiện tại hắn đã có hai Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong, chỉ còn thiếu một tấm.
“Rút thưởng.”
[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, tiêu hao 100 điểm may mắn, thu hoạch được Thẻ Nghịch Chuyển x 5.]
“. . .”
. . .
Cùng lúc đó, tại Triệu Văn Quốc.
Vu Chính Hải thoả mãn nhìn toà pháp thân Thiên Giới Bà Sa như trút được gánh nặng. Liên tục bị tra tấn mấy ngày, rốt cuộc hắn cũng thành công ngưng tụ pháp thân.
“Nhị sư đệ, ta thành công rồi.”
Ngu Thượng Nhung gật đầu: “Chúc mừng huynh.”
Vu Chính Hải thu hồi pháp thân hỏi: “Tình hình của đệ thế nào rồi?”
“Vẫn ổn.”
“Thế thì tốt.”
“Còn một viên Mệnh Cách Chi Tâm, đại sư huynh khai Mệnh Cách thứ hai đi.” Ngu Thượng Nhung nói.
Vu Chính Hải lắc đầu: “Không được, viên Mệnh Cách Chi Tâm này là của đệ. Ta vừa khai Mệnh Cách không bao lâu, phải dành thời gian để vững chắc Mệnh Cách đã. Vội vàng hấp tấp thì lợi bất cập hại.”
“Vậy thì tạm thời cất lại.”
“Được.”
Hai người đồng thời nhìn về phía nam.
“Bạch Ngô Vệ và Hắc Ngô Vệ hẳn đã trở mặt với nhau, hay là chúng ta thừa cơ đến xem một chút, thuận tiện tìm đồ cho sư phụ.”
“Ta cũng có ý đó.”
Hai người cấp tốc bay về phía nam.
Nửa canh giờ sau, Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải đã xuất hiện ở mặt bên kia thành trì phế tích.
Dây leo bò lít nhít trên tường thành, bên dưới đều là bạch cốt. Đây là một toà cổ thành đã tắm đầy máu quân thù, hẳn chính là vương đô Triệu Văn Quốc.
“Đằng trước có động tĩnh, tới đó xem sao.” Vu Chính Hải nói.
“Trên địa đồ của sư phụ cũng đánh dấu ở chỗ này.”
Khi hai người bay đến một toà cổ bảo thì nhìn thấy một trận kỳ cắm trên mặt đất cao đến ba mươi trượng. Trận kỳ màu trắng tung bay trong gió, trên thân cờ có khắc trận văn lấp loé quang mang.
“Đây là đồ của Bạch Tháp, chúng ta tránh đi trước.” Vừa nói hai huynh đệ vừa lướt về phía cổ bảo ẩn nấp.
Chương 1164 Vô đề
Một lát sau, quả nhiên có ba tên Bạch Ngô Vệ bay tới, lăng không lơ lửng xung quanh trận kỳ.
“Đội trưởng, đã bày trận kỳ. Tin rằng lần này có thể bắt được con Mệnh Cách thú đặc thù kia.”
Đội trưởng Bạch Ngô Vệ gật đầu nói: “Con Mệnh Cách thú này không đơn giản, nó có trí khôn nhất định. Chúng ta bố trí trận kỳ là được, Điền Minh lưu lại đây trông chừng trận kỳ. Trong vòng một tháng Thẩm Phán Giả đại nhân sẽ đích thân tới đây. Chuyện này can hệ trọng đại, không được qua loa… Ngoài ra cũng phải cẩn thận người Hắc Tháp, nếu có phát hiện thì lập tức báo cáo.”
“Vâng.”
Hai tên Bạch Ngô Vệ bay về phía tây nam, rất nhanh đã biến mất không còn bóng dáng.
Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải nhìn nhau, không khỏi cảm thấy kỳ quái. “Mệnh Cách thú đặc thù?”
Bọn hắn dùng phương thức truyền âm, trong tình huống bình thường thì tên Bạch Ngô Vệ không thể nghe thấy được, nhưng đúng lúc này, trận kỳ đột nhiên phát ra âm thanh ông ông.
“Là ai?!”
Trận kỳ chỉ về phía cổ bảo. Tên Bạch Ngô Vệ rất cẩn thận, không trực tiếp bay tới cổ bảo mà huy động mấy ngàn đạo kiếm cương đánh tới.
Vu Chính Hải bất đắc dĩ lắc đầu: “Đúng là chơi dao có ngày đứt tay.”
Mũi chân điểm nhẹ, hai người bay ra khỏi cổ bảo, lăng không đứng trên bầu trời.
Bạch Ngô Vệ Điền Minh nhướng mày hỏi: “Các ngươi là ai?”
Ngu Thượng Nhung cười nói: “Đã quấy rầy rồi, mong thứ lỗi. Tại hạ Ngu Thượng Nhung, đến từ Ma Thiên Các.”
Vu Chính Hải: “. . .”
Hắn không bao giờ có thể nói chuyện lễ phép như Ngu Thượng Nhung, mà lời này phát ra từ miệng Ngu Thượng Nhung lại cực kỳ tự nhiên thoải mái.
“Ma Thiên Các?”
Điền Minh chưa từng nghe đến cái tên này, nhưng chỉ cần không phải Hắc Tháp thì tất cả đều dễ nói chuyện, bèn hờ hững nói: “Hai vị đến đây làm gì?”
“Chúng ta đến tìm một vật.”
“Tìm cái gì?” Điền Minh vô cùng cẩn thận dò hỏi.
“Thật xin lỗi, đây là việc cá nhân của gia sư, không thể trả lời.” Ngu Thượng Nhung nói.
“. . .”
Điền Minh nghĩ đối phương có hai người, mình chỉ có một bèn nói: “Mời hai vị rời đi.”
Ngu Thượng Nhung lắc đầu: “Ta nghĩ các hạ không hiểu lời ta nói… chúng ta đến đây tìm đồ vật, nếu cứ thế rời đi thì làm sao mà tìm?”
Điền Minh đáp: “Nơi này không phải nơi các ngươi nên đến.”
Vu Chính Hải cao giọng nói: “Đều là nói nhảm. Triệu Văn Quốc là nơi hỗn loạn, ngươi bảo không nên đến thì người khác không đến chắc?”
Điền Minh cau mày: “Đây là quy củ của Bạch Tháp… Các ngươi chưa từng nghe nói tới Bạch Tháp?”
“Từng nghe. Đáng tiếc, ngươi lại chưa từng nghe nói tới Ma Thiên Các. Khắp thiên hạ này, kẻ dám đối lập với gia sư đều không có kết cục tốt.”
“. . .”
Đại khái là vì lần trước được nếm quả ngọt, Vu Chính Hải lại lấy danh tiếng sư phụ ra doạ. Nhưng mà… không phải ai cũng có tầm nhìn như Tiêu Vân Hoà.
Tên Bạch Ngô Vệ lắc đầu, nâng tay nắm lấy thân trận kỳ bên cạnh. Trận kỳ lập tức xạ kích ra bạch quang.
Bạch quang chiếu tới người Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải, hai toà pháp thân kim liên cỡ nhỏ xuất hiện. Một cái là thập diệp, một cái là Thiên Giới Bà Sa một Mệnh Cách.
Nhìn thấy cảnh giới của hai người, trong lòng Bạch Ngô Vệ Điền Minh khẽ thở phào.
“Các ngươi lá gan không nhỏ, tu vi như vậy cũng dám tiến vào Triệu Văn Quốc, không sợ bị Mệnh Cách thú xé xác?”
Bạch Ngô Vệ vốn còn hơi lo lắng, nhưng thấy tu vi hai người thấp hơn mình nhiều nên cũng không còn e ngại nữa.
Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải không ngờ lá cờ này còn có công hiệu soi rọi tu vi. Vu Chính Hải lắc đầu nói:
“Người trẻ tuổi, nếu ngươi biết về Ma Thiên Các sẽ hiểu mình đã vô tri đến mức nào.”
Điền Minh nhún vai nói: “Ít nhất người Bạch Tháp bọn ta vẫn biết phân rõ phải trái. Nếu các ngươi muốn tìm đồ vật, vậy ta cho các ngươi tìm…”
Nói xong hắn làm thế mời.
Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải nhìn nhau, sau đó bay về phía phế tích được đánh dấu trên địa đồ.
Hai người tìm tìm kiếm kiếm không ngừng khiến Điền Minh ngây ngốc, đồng thời trong lòng không khỏi nghĩ…
“Ma Thiên Các là thế lực nào, có liên quan đến thành viên Bạch Tháp bị giết gần đây không?”
“Bọn hắn đang tìm cái gì?”
“Tu hành giả kim liên hồng liên vốn rất yếu ớt, chưa từng xuất hiện Thiên Giới Bà Sa, sao người này lại ngưng tụ được?”
Đạt tới Thiên Giới Bà Sa đồng nghĩa với việc có một viên Mệnh Cách Chi Tâm. Trước đó, Mệnh Cách thú ở Đại Đường đều bị Hắc Tháp lũng đoạn, kim liên giới làm sao có được?
Điền Minh vừa suy tư vừa quan sát hành động của hai người, cứ thế trôi qua một ngày.
. . .
Cùng lúc đó, trong Đông Các.
“Rút thưởng.”
[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn đã tham gia trò chơi, điểm may mắn + 1.]
“Thật đúng là hắc điếm mà…”
Lục Châu nhìn điểm may mắn đã cộng dồn tới gần năm trăm điểm, trong lòng bất đắc dĩ không thôi. Con số này lại phá kỷ lục rút thưởng của hắn.
Năm trăm điểm tương đương với 25.000 điểm công đức, mà lại còn hao phí thời gian không ít.
Lão phu quyết không tin tà!
“Rút thưởng!”
. . .
Sáng hôm sau, ánh mặt trời rọi vào bệ cửa sổ Đông Các rồi khúc xạ xuống sàn nhà.
Lục Châu đã rút thưởng đến chết lặng. Hắn không thèm nhìn số điểm may mắn đã tích luỹ, chỉ sợ mình thêm đau lòng.
Lục Châu tiếp tục đờ người mặc niệm hai tiếng “rút thưởng”.
[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, tiêu hao 999 điểm may mắn, thu hoạch được Thẻ Nghịch Chuyển x 20, Thẻ Kết Hợp x 2, Thẻ Nguỵ Trang x 1, Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong Cơ Thiên Đạo x 1, Trường Tương Tư.]
Phát tài!
Tốn hết gần 50.000 điểm công đức, cũng may rút được Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong, nếu chỉ được thứ khác thì xem như lỗ lớn.
Lục Châu lập tức nâng tay, ba tấm Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong xuất hiện, Lục Châu mặc niệm một tiếng: “Kết hợp.”
[Ting — kết hợp thành công, thu hoạch được Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong Cơ Thiên Đạo bản cường hoá.]
[Sử dụng Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong Cơ Thiên Đạo bản cường hoá thu hoạch được tu vi đỉnh phong của Cơ Thiên Đạo trong 30 phút.]
“Sao lại vẫn là Cơ Thiên Đạo?”
Lục Châu cảm thấy kỳ quái. Thực lực cao nhất của Cơ Thiên Đạo là cửu diệp, tốn ba tấm thẻ hợp thành thứ này thì có khác gì ban đầu đâu?
Chương 1165 Vô đề
Trong mô tả của Hệ thống lại không nói rõ cảnh giới cụ thể là gì. Lục Châu suy tư một chút rồi cất thẻ vào, tiếp tục quan sát mấy thẻ còn lại.
“Trường Tương Tư, nhận pháp?”
Tính cả công pháp Điệp Luyến Hoa lần trước nhận được, vừa hay một cái thích hợp với Chiêu Nguyệt, một cái thích hợp với Diệp Thiên Tâm.
Đợi khi nào có thời gian phải sao chép lại hai bộ công pháp này giao cho đồ đệ mới được.
Lục Châu cất kỹ đồ vật rồi mặc niệm thiên nhãn thần thông, quan sát tiến độ thực hiện nhiệm vụ của lão đại và lão nhị.
. . .
Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải không ngừng bay tới bay lui quanh mảnh phế tích, thỉnh thoảng lại đánh ra mấy đạo đao cương kiếm cương.
Nơi xa, một tên Bạch Ngô Vệ mặc bạch bào đứng bên cạnh trận kỳ màu trắng đang dõi theo hai người.
Thấy vậy, Lục Châu không khỏi kỳ quái. Lão đại và lão nhị làm sao duy trì được hình ảnh ở chung hoà bình với Bạch Tháp như thế?
Lục Châu vuốt râu gật đầu, không uổng công lão phu khổ tâm dạy bảo, còn biết cách thu liễm.
Ầm! Ngu Thượng Nhung khống chế Trường Sinh Kiếm đánh vào một khối đá.
Bạch Ngô Vệ nhìn thanh kiếm kia bằng ánh mắt phức tạp: “Vũ khí hồng cấp! Chỉ là thập diệp mà lại có vũ khí hồng cấp.”
Oanh! Đao cương bổ vào cổ bảo, đá vụn rơi ra, để lộ một đống tạp vật nằm dưới đất.
“Ở đây.”
“Đệ chắc chứ?”
“Trong phế tích sao có thể có một chiếc rương hoàn hảo không bị tổn hại như vậy.” Ngu Thượng Nhung nói.
“Có lý.” Vu Chính Hải khống chế Bích Ngọc Đao bay tới bổ vào chiếc rương.
Ầm! Chiếc rương răng rắc vỡ làm đôi. Bên trong chứa đủ loại tạp vật như y phục, văn phòng tứ bảo (bút, mực, giấy, nghiên), không hề có bản Thiên thư nào.
“Không thể nào, khu vực này đã bị chúng ta lật tung lên rồi.” Vu Chính Hải cau mày nói.
“Thứ sư phụ muốn tìm là một quyển sách, lúc trước trong Huân Hoa Mộ ta đã từng nhìn thấy. Trang giấy trên sách không hề bị tổn hại dù trải qua bao năm tháng. Nếu sư phụ biết vật này thì nó nhất định phải ở đây..” Ngu Thượng Nhung đáp.
Vu Chính Hải đá vào chiếc rương. “Đã như vậy… thì ta đốt thử xem.”
Nghiệp Hoả lập tức bốc lên, phàm là những thứ chạm vào nó đều bị thiêu đốt thành tro bụi chỉ trong khoảng khắc.
“Nghiệp Hoả?” Trong lòng tên Bạch Ngô Vệ cả kinh.
Mảnh phế tích rất nhanh đã chìm trong biển lửa. Vu Chính Hải tự hào nói: “Nhị sư đệ, thấy Nghiệp Hoả thế nào?”
“Chỉ sợ đồ vật sư phụ cần không chịu nổi Nghiệp Hoả.” Ngu Thượng Nhung thản nhiên đáp.
Vu Chính Hải: “. . .”
Chỉ một thoáng sau, mảnh phế tích đã biến thành than đen. Chiếc rương ban nãy Vu Chính Hải bổ đôi cũng hoá thành tro bụi, chỉ để lại một quyển sách nhỏ toả ra ánh sáng màu xanh lam nhạt, trông mỹ lệ dị thường.
“Tìm được rồi.”
Hai người tới gần quyển Thiên Thư.
Quang mang màu xanh nhạt kia chiếu rọi lên thân hai người, một làn khói nhẹ từ trên thân hai người chậm rãi bốc lên.
Địa vị của Điền Minh trong Bạch Tháp không cao, bởi vì thiên phú không đủ nên chỉ là Thiên Giới Bà Sa ba Mệnh Cách.
Trong Bạch Tháp hắn đã từng nghe các tiền bối nói về bí ẩn chi địa. Nơi đó ai ai cũng là cao thủ, bọn họ có rất nhiều thiên tài và tài nguyên, có hạt giống thay đổi thể chất và thiên phú. Những tiền bối từng tham dự kế hoạch Thái Hư nói rằng, khí tức Thái Hư mờ mịt như tiên khí, không nhiễm bụi trần, không bị mê hoặc, có thể giúp người ngưng thần tĩnh khí.
Đối mặt với bảo bối như thế, không ai là không động tâm, Điền Minh cũng không ngoại lệ.
“Khí tức Thái Hư…” Tia tham lam trong mắt Điền Minh càng lúc càng thịnh.
Khí tức Thái Hư chính là bị quyển sách nhỏ kia chiếu ra, hắn không biết đó là thứ gì, nhưng có thể chắc chắn đó là bảo vật!
“Che giấu rất kỹ…”
Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải không hề biết khí tức Thái Hư đã bị bại lộ, cả hai đều đang tấm tắc lấy làm kỳ lạ trước quyển sách nhỏ.
Quang mang trên Thiên thư từ từ ảm đạm lại, rốt cuộc cũng khôi phục bộ dáng bình thường. Ngu Thượng Nhung cầm Thiên thư lên, cất kỹ vào ngực áo.
Vu Chính Hải tán thán nói: “Nhị sư đệ, đệ có cảm thấy sư phụ có rất nhiều bí mật không?”
“Đúng là như thế.” Ngu Thượng Nhung gật đầu.
“Ta nhớ lúc sư phụ hỗn chiến cùng chúng ta, lão nhân gia người chỉ mới bát diệp, sao có thể đánh rơi bảo vật ở nơi này?” Vu Chính Hải hỏi.
“Thì sao?”
“Mà đây cũng không phải là trọng điểm.”
“Trọng điểm là lúc đó sư phụ mới bát diệp?”
“. . .”
Vụt —— ——
Một đạo kiếm cương dài mười trượng như băng tinh đánh tới.
Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải cảm nhận được nguy hiểm, đồng thời nhảy vọt về sau. Đạo kiếm cương cực lớn ghim vào vị trí hai người vừa đứng, lún thật sâu vào mặt đất.
Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải quay đầu nhìn về phía tên Bạch Ngô Vệ.
Điền Minh nói: “Mời lưu lại vật này.”
Vu Chính Hải lắc đầu: “Lộ đuôi cáo sớm thế?”
“Bạch Tháp đến đây trước, dựa theo quy củ tu hành giới, vật vô chủ này thuộc về người đến trước.” Điền Minh mặt dày nói.
“Nhưng vật này là do bọn ta tìm tới. Theo quy củ của ngươi, gia sư đã tới nơi này trước nhất, ngươi dựa vào cái gì mà đòi đồ vật của sư phụ ta?”
“Nếu tôn sư từng đến đây, vậy hãy đưa ra chứng cứ.” Điền Minh đã nghĩ ra đối sách.
Ngu Thượng Nhung lạnh nhạt mỉm cười: “Vật này chính là chứng cứ.”
Điền Minh: “. . .”
“Ngươi sai rồi, Bạch Tháp đã đến nơi này từ rất lâu về trước, ngay cả Hắc Tháp cũng không dám khiêu khích chúng ta. Vẫn là câu nói cũ, để đồ lại.”
Vu Chính Hải lắc đầu nói: “Nhị sư đệ, đệ trước hay là ta trước?”
Nghe vậy, Điền Minh hừ lạnh một tiếng: “Cả hai ngươi đều phải chết.”
Hắn xoè tay ra đặt lên trận kỳ, đạo văn trên trận kỳ sáng lên chạy dọc trên thân cờ. Lá cờ trắng ông ông rung động, ngay sau đó xạ kích ra ngàn vạn kiếm cương.
“Nhị sư đệ, đệ lui ra.” Vu Chính Hải trầm giọng nói. Hắn biết Ngu Thượng Nhung chỉ mới thập diệp, không thể ứng đối với Thiên Giới Bà Sa.
Nhưng Ngu Thượng Nhung nào phải hạng người nhát gan sợ phiền phức, không chỉ không lui mà còn tiến tới, vung Trường Sinh Kiếm, kiếm quang tạo thành một tầng bình chướng ngăn trở ngàn vạn kiếm cương.
Vu Chính Hải không khỏi kinh ngạc. Tốc độ này… mạnh ngoài dự đoán của hắn.
Bình luận facebook