Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-442
Chương 442
CHAP 442: KHÔNG ĐỂ CÔ THÀNH CÔNG
Anh ta dứt khoát đi ra vườn, ngắt lời Bùi Tử Hoành và Hạ Lăng. Lập tức nói "Tôi là một bóng đèn, một bóng đèn, nhưng cuộc họp này thực sự rất quan trọng. Chủ tịch, anh nên có mặt trong cuộc họp." Bùi Tử Hoành nghe ông ta nói, suy nghĩ một hồi.
Cuối cùng Bùi Tử Hoành cũng nhớ rằng thực sự có việc phải làm vào buổi chiều.
Thật là kỳ lạ. Hạ Lăng là người đang mang thai, vậy tại sao cả anh dường như cũng trở nên ngớ ngẩn đi rồi.
Anh ngẫm nghĩ về bản thân, rồi quay sang cô và nói với giọng dịu dàng: "Tiểu Lăng, anh cần tham dự cuộc họp này. Tối nay anh sẽ trở về cùng em ăn tối.."
Hạ Lăng biết anh đang bận gật đầu bày tỏ sự hiểu biết của cô..
Bùi Tử Hoành quay sang giám đốc điều hành tài chính và nói: "Đi thôi."
Giám đốc điều hành không đi chuyển, ra hiệu cho Bùi Tử Hoành: "Cà vạt của anh ..."
Bùi Tử Hoành cúi đầu, thấy rằng cà vạt của mình có một chút quanh co. Khi đi dạo với Tiểu Lăng, vì trời có chút nóng nên anh đã nới lỏng cài vạt và cởi nút áo sơ mi, vì vậy bây giờ trông anh có hơi không gọn gàng.
Có vẻ không thích hợp để đi đến một cuộc họp tài chính lắm.
Đã trễ giờ rồi, không có thời gian để anh ấy quay lại văn phòng để điều chỉnh trang phục. Người giám đốc rõ ràng cũng có nhận thức tương tự, anh ta mỉm cười nói, "Để tôi giúp anh ..."
"Em giúp anh đi." Thật bất ngờ, chủ tịch lờ anh đi, quay sang Hạ Lăng yêu cầu giúp đỡ.
Nụ cười của một giám đốc tài chính cứng đờ trên khuôn mặt, rồi anh ta quay lại và tự mắng mình là ngu ngốc. Rõ ràng là người phụ nữ của chủ tịch đang đứng ở đây, có cần người dưng như anh động tay vào đâu chứ?!
Vầng hào quang khi mang thai của Hạ Lăng đã khiến nhà điều hành tài chính trở nên ngu ngốc đi rồi.
Cô chớp mắt, nhìn Bùi Tử Hoành, tự hỏi liệu anh ta có tay không, chỉ chỉnh một cái cà vạt thôi mà, đâu phải vấn đề lớn gì. Tuy nhiên, cô ngừng cái suy nghĩ này khi nhớ rằng giám đốc vẫn còn đứng bên cạnh. Do đó, cô ngoan ngoãn đưa tay ra để buộc thẳng cà vạt của Bùi Tử Hoành, hệt như bức tranh nguyên sơ của người vợ chăm sóc. Ít nhất cô cũng phải cho anh chút mặt mũi trước mặt cấp dưới của mình.
Cô khẽ chạm vào cổ anh bằng ngón tay, tháo chiếc cà vạt đắt tiền trước, sau đó cẩn thận làm phẳng các nếp nhăn trên áo, thắt lại nút áo. Cô đã từng làm điều này rất nhiều lần cho anh trong kiếp trước, cũng vì vậy đôi tay cô di chuyển một cách quen thuộc, nhón chân lên để giúp anh đeo cà vạt.
Bùi Tử Hoành hạ mắt xuống nhìn cô, cảm thấy như một chiếc lông vũ nhỏ đang bay trong tim anh. Lúc này, anh có cảm giác như họ đã quay trở lại thời điểm khi họ vẫn còn gần gũi; trước khi có bất kỳ xung đột và lộn xộn xảy ra. Đó là một khoảng thời gian đẹp đẽ và yên bình.
Thật sự rất hoài niệm.
Hạ Lăng chóng giúp anh làm gọn trang phục và thắt lại chiếc cà vạt quanh cổ một cách hoàn hảo. Cô lùi lại một bước, như để chiêm ngưỡng công việc thủ công của mình, lúc sau mới gật đầu và nói: " Được rồi. "
Vì chiều cao có hơi khiếm tốn so với Bùi Tử Hoành, cô buộc phải giơ cao hai tay lên để có thể giúp anh. Điều này có hơi khó khăn nên khi cô buộc xong cà vạt thì trên mặt đã xuất hiện rất nhiều mồ hôi.
Anh cảm thấy hơi lo lắng, nói: "Anh đưa em quay lại tòa nhà chính."
Hạ Lăng lắc đầu: "Anh đang vội mà, cứ đi họp trước, đưa em qua thì trễ rồi." Thấy anh vẫn còn quan tâm, cô nói: "Anh gọi Sở Thâm đến đón em, em sẽ ngồi trong bóng râm đợi anh ta." Mặc dù cô không thích Sở Thâm, nhưng đó là người mà Bùi Tử Hoành tin tưởng. Anh có thể an tâm hơn nếu Sở Thâm đến để chăm sóc cô.
Đúng như dự đoán, Bùi Tử Hoành không nài nỉ cô nữa. Thay vào đó, anh nhắc nhở cô phải cẩn thận rồi vội vàng cùng giám đốc điều hành đi họp.
Hạ Lăng ngồi xuống băng ghế trong bóng cây, lặng lẽ chờ đợi Sở Thâm.
Ở đầu bên kia, những nhân viên tiếp tân xem cảnh vườn ngoài trời đang thảo luận sôi nổi. Nhiều người xem cũng chạy đi để truyền đạt những gì họ thấy cho đồng nghiệp: "Cô có thấy không? Diệp Tinh Lăng đã giúp chủ tịch thắt cà vạt đó! Đáng yêu thật! "
Họ không biết rằng cô đã từng giúp anh ta thắt cà vạt vô số lần trong kiếp trước.
Bây giờ, họ chỉ cảm thấy rằng đó là một cử chỉ lãng mạn và ngọt ngào.
Toàn bộ Đế Hoàng từ trên xuống đều như điên cuồng khi thấy mấy cảnh nồng mặn như này.
Ngoại trừ, Hạ Vũ.
Vì cãi nhau Hạ Lăng, Hạ Vũ bị Sở Sâm đuổi ra ngoài tham gia những chương trình khó nhằn. Cô vừa trở về sau một cảnh quay khó khăn ở ngoại ô thành phố, đúng lúc nhìn thấy khung ảnh ngọt ngào dưới vườn.
Phòng nghỉ ngơi của cô là một trong những phòng nghỉ tốt nhất của Đế Hoàng, tầm nhìn ở đây phải nói là tuyệt vời.
Hạ Vũ thấy rõ ràng mọi thứ, từ Hạ Lăng đứng dậy và buộc cà vạt của Bùi Tử Hoành. Mặt trời chiều chiếu vào Hạ Lăng, khiến cô trông như một bức tranh của nữ thần. Ánh mắt của Bùi Tử Hoành, khi anh nhìn xuống cô, đầy dịu dàng, như thể tình yêu của anh sắp tràn ra khỏi họ.
Ngay cả khi Hạ Vũ không muốn thừa nhận điều đó, nhưng cô vẫn phải thừa nhận rằng cả hai người trông rất hợp nhau.
Trong một khoảnh khắc, vẻ mặt của cô trở nên ghen tị.
"Người phụ nữ khốn khiếp ..." Cô nghiến răng lầm bầm, "Cô nghĩ bản thân có thể giành được sự ưu ái của anh Tử Hoành chỉ vì cô đang mang thai đứa con của anh ấy sao? Đừng có mơ!"
Chị gái cô cả đời còn chưa bao giờ kết hôn với Bùi Tử Hoành. Làm sao mà người phụ nữ có thể chứ?
Khi đang quay phim, cô đã xem tất cả các tin tức về việc mang thai của Diệp Tinh Lăng hay Bùi Tử Hoành tuyên bố rằng anh sẽ cưới cô ta. Hạ Vũ cảm thấy như trái tim cô đang bị kim đâm vào. Tại sao người phụ nữ khốn khiếp này có thể? Cô ta chỉ ở với anh Tử Hoành trong một thời gian ngắn như vậy mà đã có thai?
Lại còn muốn kết hôn?!
"Tôi sẽ không để cô thành công ..."
Người phụ nữ này chỉ nhận được sự ưu ái của anh Tử Hoành vì đứa con trong bụng của cô ta. Nếu đứa trẻ không được sinh ra, cô ta chắc chắn sẽ mất tư cách là vị hôn phu của anh! Muốn kết hôn với anh Tử Hoành? Hừ!
"Vợ của anh Tử Hoành chỉ có thể là tôi." Hạ Vũ lẩm bẩm. Lúc sau có một nụ cười nham hiểm thoáng qua trên mặt khi cô đang ầm thầm nghĩ kế hoạch.
Hạ Lăng ngồi trong bóng râm cho đến khi thấy Sở Sâm đến đón, đưa cô trở lại tòa nhà chính. Cô ngồi trong khu vực nghỉ ngơi của mình để uống trà chiều, tình cờ lướt qua các tạp chí dành cho bà mẹ và em bé, nghe nhạc. Khi mặt trời bắt đầu lặn dần, cô thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi về.
Sở Sâm không có ở đây.
Vì vậy cô gọi trợ lý của mình đi cùng đến nhà xe dưới lòng đất.
"Diệp Tinh Lăng." Khi thang máy đến tầng trệt, cô nghe thấy ai đó gọi tên mình.
Hạ Lăng quay người lại, thấy Hạ Vũ mặc quần áo đắt tiền, trang điểm tinh tế và bước về phía cô. Hạ Vũ thường trông yếu đuối, nhưng bây giờ không còn ai ở bên cạnh, cô ấy tỏ thái độ độc đoán hơn. Không có dấu hiệu của bản thân mong manh thường thấy của cô.
Hạ Vũ cau mày khi nhìn cô.
Đứa em gái này là một trong những người mà cô không muốn va nhất vào kể từ khi mang thai. Cô không muốn tranh cãi, nhưng mỗi lần gặp nó, chắc chắn sẽ có xung đột.
"Hạ Vũ tiểu thư đây cần gì sao?" Cô đã có thể bỏ qua các tay săn ảnh hay các nhân viên tiếp tân trò chuyện. Tuy nhiên, cô không thể bỏ qua Hạ Vũ. Cô không thể để Hạ Vũ đối xử với cô với thái độ kiêu ngạo như vậy.
--------------------------------
20-2-2020
CHAP 442: KHÔNG ĐỂ CÔ THÀNH CÔNG
Anh ta dứt khoát đi ra vườn, ngắt lời Bùi Tử Hoành và Hạ Lăng. Lập tức nói "Tôi là một bóng đèn, một bóng đèn, nhưng cuộc họp này thực sự rất quan trọng. Chủ tịch, anh nên có mặt trong cuộc họp." Bùi Tử Hoành nghe ông ta nói, suy nghĩ một hồi.
Cuối cùng Bùi Tử Hoành cũng nhớ rằng thực sự có việc phải làm vào buổi chiều.
Thật là kỳ lạ. Hạ Lăng là người đang mang thai, vậy tại sao cả anh dường như cũng trở nên ngớ ngẩn đi rồi.
Anh ngẫm nghĩ về bản thân, rồi quay sang cô và nói với giọng dịu dàng: "Tiểu Lăng, anh cần tham dự cuộc họp này. Tối nay anh sẽ trở về cùng em ăn tối.."
Hạ Lăng biết anh đang bận gật đầu bày tỏ sự hiểu biết của cô..
Bùi Tử Hoành quay sang giám đốc điều hành tài chính và nói: "Đi thôi."
Giám đốc điều hành không đi chuyển, ra hiệu cho Bùi Tử Hoành: "Cà vạt của anh ..."
Bùi Tử Hoành cúi đầu, thấy rằng cà vạt của mình có một chút quanh co. Khi đi dạo với Tiểu Lăng, vì trời có chút nóng nên anh đã nới lỏng cài vạt và cởi nút áo sơ mi, vì vậy bây giờ trông anh có hơi không gọn gàng.
Có vẻ không thích hợp để đi đến một cuộc họp tài chính lắm.
Đã trễ giờ rồi, không có thời gian để anh ấy quay lại văn phòng để điều chỉnh trang phục. Người giám đốc rõ ràng cũng có nhận thức tương tự, anh ta mỉm cười nói, "Để tôi giúp anh ..."
"Em giúp anh đi." Thật bất ngờ, chủ tịch lờ anh đi, quay sang Hạ Lăng yêu cầu giúp đỡ.
Nụ cười của một giám đốc tài chính cứng đờ trên khuôn mặt, rồi anh ta quay lại và tự mắng mình là ngu ngốc. Rõ ràng là người phụ nữ của chủ tịch đang đứng ở đây, có cần người dưng như anh động tay vào đâu chứ?!
Vầng hào quang khi mang thai của Hạ Lăng đã khiến nhà điều hành tài chính trở nên ngu ngốc đi rồi.
Cô chớp mắt, nhìn Bùi Tử Hoành, tự hỏi liệu anh ta có tay không, chỉ chỉnh một cái cà vạt thôi mà, đâu phải vấn đề lớn gì. Tuy nhiên, cô ngừng cái suy nghĩ này khi nhớ rằng giám đốc vẫn còn đứng bên cạnh. Do đó, cô ngoan ngoãn đưa tay ra để buộc thẳng cà vạt của Bùi Tử Hoành, hệt như bức tranh nguyên sơ của người vợ chăm sóc. Ít nhất cô cũng phải cho anh chút mặt mũi trước mặt cấp dưới của mình.
Cô khẽ chạm vào cổ anh bằng ngón tay, tháo chiếc cà vạt đắt tiền trước, sau đó cẩn thận làm phẳng các nếp nhăn trên áo, thắt lại nút áo. Cô đã từng làm điều này rất nhiều lần cho anh trong kiếp trước, cũng vì vậy đôi tay cô di chuyển một cách quen thuộc, nhón chân lên để giúp anh đeo cà vạt.
Bùi Tử Hoành hạ mắt xuống nhìn cô, cảm thấy như một chiếc lông vũ nhỏ đang bay trong tim anh. Lúc này, anh có cảm giác như họ đã quay trở lại thời điểm khi họ vẫn còn gần gũi; trước khi có bất kỳ xung đột và lộn xộn xảy ra. Đó là một khoảng thời gian đẹp đẽ và yên bình.
Thật sự rất hoài niệm.
Hạ Lăng chóng giúp anh làm gọn trang phục và thắt lại chiếc cà vạt quanh cổ một cách hoàn hảo. Cô lùi lại một bước, như để chiêm ngưỡng công việc thủ công của mình, lúc sau mới gật đầu và nói: " Được rồi. "
Vì chiều cao có hơi khiếm tốn so với Bùi Tử Hoành, cô buộc phải giơ cao hai tay lên để có thể giúp anh. Điều này có hơi khó khăn nên khi cô buộc xong cà vạt thì trên mặt đã xuất hiện rất nhiều mồ hôi.
Anh cảm thấy hơi lo lắng, nói: "Anh đưa em quay lại tòa nhà chính."
Hạ Lăng lắc đầu: "Anh đang vội mà, cứ đi họp trước, đưa em qua thì trễ rồi." Thấy anh vẫn còn quan tâm, cô nói: "Anh gọi Sở Thâm đến đón em, em sẽ ngồi trong bóng râm đợi anh ta." Mặc dù cô không thích Sở Thâm, nhưng đó là người mà Bùi Tử Hoành tin tưởng. Anh có thể an tâm hơn nếu Sở Thâm đến để chăm sóc cô.
Đúng như dự đoán, Bùi Tử Hoành không nài nỉ cô nữa. Thay vào đó, anh nhắc nhở cô phải cẩn thận rồi vội vàng cùng giám đốc điều hành đi họp.
Hạ Lăng ngồi xuống băng ghế trong bóng cây, lặng lẽ chờ đợi Sở Thâm.
Ở đầu bên kia, những nhân viên tiếp tân xem cảnh vườn ngoài trời đang thảo luận sôi nổi. Nhiều người xem cũng chạy đi để truyền đạt những gì họ thấy cho đồng nghiệp: "Cô có thấy không? Diệp Tinh Lăng đã giúp chủ tịch thắt cà vạt đó! Đáng yêu thật! "
Họ không biết rằng cô đã từng giúp anh ta thắt cà vạt vô số lần trong kiếp trước.
Bây giờ, họ chỉ cảm thấy rằng đó là một cử chỉ lãng mạn và ngọt ngào.
Toàn bộ Đế Hoàng từ trên xuống đều như điên cuồng khi thấy mấy cảnh nồng mặn như này.
Ngoại trừ, Hạ Vũ.
Vì cãi nhau Hạ Lăng, Hạ Vũ bị Sở Sâm đuổi ra ngoài tham gia những chương trình khó nhằn. Cô vừa trở về sau một cảnh quay khó khăn ở ngoại ô thành phố, đúng lúc nhìn thấy khung ảnh ngọt ngào dưới vườn.
Phòng nghỉ ngơi của cô là một trong những phòng nghỉ tốt nhất của Đế Hoàng, tầm nhìn ở đây phải nói là tuyệt vời.
Hạ Vũ thấy rõ ràng mọi thứ, từ Hạ Lăng đứng dậy và buộc cà vạt của Bùi Tử Hoành. Mặt trời chiều chiếu vào Hạ Lăng, khiến cô trông như một bức tranh của nữ thần. Ánh mắt của Bùi Tử Hoành, khi anh nhìn xuống cô, đầy dịu dàng, như thể tình yêu của anh sắp tràn ra khỏi họ.
Ngay cả khi Hạ Vũ không muốn thừa nhận điều đó, nhưng cô vẫn phải thừa nhận rằng cả hai người trông rất hợp nhau.
Trong một khoảnh khắc, vẻ mặt của cô trở nên ghen tị.
"Người phụ nữ khốn khiếp ..." Cô nghiến răng lầm bầm, "Cô nghĩ bản thân có thể giành được sự ưu ái của anh Tử Hoành chỉ vì cô đang mang thai đứa con của anh ấy sao? Đừng có mơ!"
Chị gái cô cả đời còn chưa bao giờ kết hôn với Bùi Tử Hoành. Làm sao mà người phụ nữ có thể chứ?
Khi đang quay phim, cô đã xem tất cả các tin tức về việc mang thai của Diệp Tinh Lăng hay Bùi Tử Hoành tuyên bố rằng anh sẽ cưới cô ta. Hạ Vũ cảm thấy như trái tim cô đang bị kim đâm vào. Tại sao người phụ nữ khốn khiếp này có thể? Cô ta chỉ ở với anh Tử Hoành trong một thời gian ngắn như vậy mà đã có thai?
Lại còn muốn kết hôn?!
"Tôi sẽ không để cô thành công ..."
Người phụ nữ này chỉ nhận được sự ưu ái của anh Tử Hoành vì đứa con trong bụng của cô ta. Nếu đứa trẻ không được sinh ra, cô ta chắc chắn sẽ mất tư cách là vị hôn phu của anh! Muốn kết hôn với anh Tử Hoành? Hừ!
"Vợ của anh Tử Hoành chỉ có thể là tôi." Hạ Vũ lẩm bẩm. Lúc sau có một nụ cười nham hiểm thoáng qua trên mặt khi cô đang ầm thầm nghĩ kế hoạch.
Hạ Lăng ngồi trong bóng râm cho đến khi thấy Sở Sâm đến đón, đưa cô trở lại tòa nhà chính. Cô ngồi trong khu vực nghỉ ngơi của mình để uống trà chiều, tình cờ lướt qua các tạp chí dành cho bà mẹ và em bé, nghe nhạc. Khi mặt trời bắt đầu lặn dần, cô thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi về.
Sở Sâm không có ở đây.
Vì vậy cô gọi trợ lý của mình đi cùng đến nhà xe dưới lòng đất.
"Diệp Tinh Lăng." Khi thang máy đến tầng trệt, cô nghe thấy ai đó gọi tên mình.
Hạ Lăng quay người lại, thấy Hạ Vũ mặc quần áo đắt tiền, trang điểm tinh tế và bước về phía cô. Hạ Vũ thường trông yếu đuối, nhưng bây giờ không còn ai ở bên cạnh, cô ấy tỏ thái độ độc đoán hơn. Không có dấu hiệu của bản thân mong manh thường thấy của cô.
Hạ Vũ cau mày khi nhìn cô.
Đứa em gái này là một trong những người mà cô không muốn va nhất vào kể từ khi mang thai. Cô không muốn tranh cãi, nhưng mỗi lần gặp nó, chắc chắn sẽ có xung đột.
"Hạ Vũ tiểu thư đây cần gì sao?" Cô đã có thể bỏ qua các tay săn ảnh hay các nhân viên tiếp tân trò chuyện. Tuy nhiên, cô không thể bỏ qua Hạ Vũ. Cô không thể để Hạ Vũ đối xử với cô với thái độ kiêu ngạo như vậy.
--------------------------------
20-2-2020
Bình luận facebook