Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-441
Chương 441
CHAP 441: ĐỘT NHIÊN XUẤT HIỆN
Nụ hôn bất ngờ làm Hạ Lăng sợ hãi.
Khi hai người hòa hợp, cô lại tiếp tục sự thận trọng, không có sự thư giãn và yên tĩnh của những ngày trước.
Bùi Tử Hoành hối hận. Sớm biết rằng
cô nhạy cảm như vây, nên cẩn thận hơn. Có lẽ sẽ tốt hơn nếu đặt một cám dỗ như vậy sau khi cô sinh con. Tuy nhiên, đã quá muộn để nói bất cứ điều gì, và anh chỉ có thể tìm cách khắc phục nó.
Anh ta luôn là một người đàn ông không có chút tình ngươi. Những mánh khóe dỗ dành cô gái chỉ là những mánh khóe đó, được đặt lên Hạ Lăng, điều đó có nghĩa là cô được nuông chiều và dung túng theo mọi cách có thể.
Phản ứng ốm nghén gần đây của cô ấy nhỏ hơn một chút, nhưng cô trở nên mệt rã rời và rất thích ngủ. Vào buổi trưa mỗi ngày, dù ở nhà hay ở công ty Đế Hoàng hay trang thông báo, cô muốn ngủ trưa. Bùi Tử Hoành ngại rằng cô đến phòng thu âm tòa nhà bên kia nghỉ ngơi, nhiều người qua lại, một là quá ồn ào, hai là sợ va vào cô, và anh cho cô một phòng nghỉ nhỏ trong văn phòng của chủ tịch. Anh đặt một tấm thảm len dày, đặt một chiếc giường sofa mềm mại và rộng rãi, và thậm chí cả rèm cửa sàn cũng được treo những bông hoa ren nhỏ cô thích để nghỉ ngơi.
Thấy anh ta với sự quan tâm như vậy, Hạ Lăng đã từ chối xung đột với anh ta trong một vấn đề tầm thường như vậy, vì vậy cô không còn chợp mắt trong phòng thu âm của tòa nhà bên kia, mà chuyển đến văn phòng chủ tịch của anh .
Do đó, mọi giám đốc điều hành đến văn phòng chủ tịch để báo cáo công việc đều được thư ký tại cửa thông báo, thì thầm, sếp ra lệnh, đừng làm phiền vợ của sếp.
Một nhóm các giám đốc điều hành cấp cao, nội tâm cảm thán, không thể tưởng tượng được Bùi Tử Hoành ngày thường huyết lãnh khốc, tác phong cường ngạnh, lại đối xử với phụ nữ của mình một cách riêng tư và dịu dàng như nước.
Sức mạnh của tình yêu thật khủng khiếp.
Hạ Lăng không biết suy nghĩ của những người này, ngay cả khi cô biết, cô sẽ không quan tâm. Gần đây cô ấy rất ngu ngốc, IQ của cô ấy đã giảm mạnh, cô ấy không thể nghĩ quá nhiều về điều đó, và tâm trí của cô bị chiếm giữ bởi em bé của cô trong hơn nửa ngày. Chỉ thỉnh thoảng, những cơn ác mộng xảy ra.
Thiếu một người đàn ông khác trong giấc mơ.
Bão tố trên vách núi, cây hoa đào, anh đã liều mạng sống của mình để bay lên trước cứu cô, vung một con dao cắt dây thừng ra khỏi cô ấy, hoa đào bay tán loạn ở khắp mọi nơi, anh nói :"Anh yêu em!".
Sấm sét vang dội, màu trắng cái dù bay xuống.
"Lệ Lôi!" cô tỉnh dậy sau cơn ác mộng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Đằng sau tấm bình phong hẹp là bàn gỗ hồng sắc rộng rãi và dày của Bùi Tử Hoành. Lúc này, anh đang ký một tài liệu trên bàn và nghe tiếng cô hét lên. Cây bút máy trong tay anh bị gãy nhẹ và gần như bị gãy.
Những người điều hành đối diện anh cũng trở nên tái nhợt.
Trời ơi, tôi không nghe nhằm chứ? Bà chủ vừa hét lên cái tên "Lệ Lôi!". Lệ Lôi BOSS của Thiên Nghệ, đó không phải là bạn trai cũ của bà chủ sao? Đây là dây dưa chưa dứt?
Trời ạ, khuôn mặt BOSS tối sầm lại.
Các giám đốc điều hành trong lòng bồn chồn. Anh dường như vô tình phát hiện ra thiên đại bí mật. Trời ạ, Ông chủ sẽ giết người diệt khẩu chứ?
May mắn thay, Bùi Tử Hoành đã không tàn nhẫn đến mức đó.
Khuôn mặt anh ta chìm xuống như nước, nhưng chuyển động trong tay anh thật khác thường. Anh lấy một cây bút máy từ hộp giữ bút khổng lồ, ký vào tài liệu trong tay và đẩy ra: "Anh đi ra ngoài."
Giám đốc điều hành như được ân xá, lấy tài liệu và bỏ chạy.
Bùi Tử Hoành đứng dậy và đi đến tấm bình phong để xem Hạ Lăng.
Tiểu Lăng của anh lúc này đã ngồi dậy từ ghế sofa. Vì ngủ trưa, cô chỉ mặc một chiếc áo nịt lỏng lẻo, và chiếc áo choàng bằng lụa satin và khăn choàng dài thêu tay được che trên người cô. Pha trộn với bộ đồ giường nhẹ và mềm mại, nằm dài trên ghế sofa, một nửa kéo trên thảm dưới chân.
Khi cô nghe thấy tiếng bước chân, cô hơi nghiêng đầu.
Ánh sáng của mặt trời buổi chiều chiếu vào cô, phủ một vầng hào quang mơ màng, trông cô có vẻ hơi bất lực và bối rối, và mái tóc dài rải rác của cô giống như lông chim chưa kịp để chải.
Có chút yếu ớt, nhưng rất đẹp.
Bùi Tử Hoành nhìn cô như thế này, và sự tức giận thậm chí bị ném ra khỏi chín tầng mây, ánh mắt anh có phần dịu lại một chút.
"Thấy ác mộng?" anh ấm áp hỏi.
Hạ Lăng ngừng một chút và lắc đầu. Thái độ của anh ta tốt đến mức cô không chắc anh ta có nghe được vừa rồi cô trong kinh hoàng thốt ra âm thanh "Lệ Lôi" hay không.
"Không nhớ rõ mình đang mơ cái gì!", cô thì thầm.
Đôi mắt của Bùi Tử Hoành khẽ nheo lại, và anh ấy dường như đang đánh giá sự thật về lời của cô. Anh ấy chỉ nói: "Em không thoải mái như thế này, nó không tốt cho thai nhi. Anh sẽ cho người pha cho em một tách trà an thần."
Hạ Lăng lắc đầu và đứng dậy khỏi ghế sofa: "Hơi ngột ngạt, tôi muốn ra ngoài đi dạo." Cô có một lương tâm tội lỗi và sợ phải ở lại văn phòng của anh nữa và muốn rời đi càng sớm càng tốt.
Tuy nhiên, Bùi Tử Hoành nói: "Đi dạo một chút cũng tốt, anh sẽ đi cùng em."
Hạ Lăng liền giật mình: "Anh bận rộn như vậy, không cần đâu!"
" Dù bận rộn, luôn có thời gian dành cho vợ con." Mặc dù giọng nói của anh ấy rất dịu dàng, lại dẫn theo vài phần ý nghĩa không thể kháng cự, đây là một sức mạnh tự nhiên, thực chất bên trong mang đến sự uy nghiêm, lơ đãng sẽ lộ ra hết.
Hạ Lăng ngừng nói, biết rằng cô không thể từ chối, cô thay quần áo và đi ra ngoài với anh.
Họ không đi xa lắm, chỉ đi dạo trong khu vườn nhỏ ngay tại Đế Hoàng. Khung cảnh trong khu vườn nhỏ rất đẹp. Lúc này, không có nhiều người. Hai người đi dọc theo con đường rợp bóng cây và im lặng.
Tuy nhiên, bên này tuế nguyệt thật im ắng, và bên kia công ty như nổ tung rồi.
"Coó biết gì không? BOSS của chúng tôi đang đi dạo cùng Diệp Tinh Lăng trong khu vườn nhỏ, hai người bộ dạn nhu tình đạt ý trông rất xứng." Kể từ lần trước, một số cô gái ở văn phòng đã lập luận rằng Hạ Lăng không xứng với nam thần họ Bùi của họ, liền vĩnh viễn biến mất mãi mãi ở Đế Hoàng. Bây giờ, mặc dù các cô gái văn phòng mới thay đổi cũng buôn chuyện, họ đã học được những bài học của người tiền nhiệm một cách khéo léo, nghĩa là, đừng bao giờ nói rằng bà chủ không xứng đáng với ông chủ.
Huống chi, nhìn qua sự thực rất xứng.
Một vài cô gái chen chúc trong cửa sổ và ló đầu ra nhìn xung quanh. Hành vi bất thường này nhanh chóng khơi dậy sự tò mò của nhiều người. Ngày càng có nhiều người chen chúc quanh cửa sổ để xem, rồi chạy đến nói với nhau.
Có những tin đồn nơi có ítngười, và chẳng mấy chốc đã lan rộng cả công ty.
Một giám đốc điều hành cao cấp phụ trách tài chính đã xúc động rơi nước mắt: "BOSS có còn nhớ cuộc họp lúc 3 giờ chiều không? Điện thoại để quên trong văn phòng, người cũng không tìm thấy. May mắn thay, bây giờ người đã xuất hiện. Tiểu Chu, cô nhanh đi mời BOSS vui lòng đến phòng hội nghị vip-3 !"
Tiểu Chu vẻ mặt hoảng sợ:" Xin lỗi, quấy rầy bà chủ và BOSS, là tìm đường chết a~, không bằng trực tiếp khai trừ tôi được rồi, ô ô quá khủng khiếp, tôi không đi!"
" Cô! ", giám đốc điều hành cao cấp chỉ tiết sắt không thành thép, "Quên đi, tôi sẽ tự đi!"
---------
CHAP 441: ĐỘT NHIÊN XUẤT HIỆN
Nụ hôn bất ngờ làm Hạ Lăng sợ hãi.
Khi hai người hòa hợp, cô lại tiếp tục sự thận trọng, không có sự thư giãn và yên tĩnh của những ngày trước.
Bùi Tử Hoành hối hận. Sớm biết rằng
cô nhạy cảm như vây, nên cẩn thận hơn. Có lẽ sẽ tốt hơn nếu đặt một cám dỗ như vậy sau khi cô sinh con. Tuy nhiên, đã quá muộn để nói bất cứ điều gì, và anh chỉ có thể tìm cách khắc phục nó.
Anh ta luôn là một người đàn ông không có chút tình ngươi. Những mánh khóe dỗ dành cô gái chỉ là những mánh khóe đó, được đặt lên Hạ Lăng, điều đó có nghĩa là cô được nuông chiều và dung túng theo mọi cách có thể.
Phản ứng ốm nghén gần đây của cô ấy nhỏ hơn một chút, nhưng cô trở nên mệt rã rời và rất thích ngủ. Vào buổi trưa mỗi ngày, dù ở nhà hay ở công ty Đế Hoàng hay trang thông báo, cô muốn ngủ trưa. Bùi Tử Hoành ngại rằng cô đến phòng thu âm tòa nhà bên kia nghỉ ngơi, nhiều người qua lại, một là quá ồn ào, hai là sợ va vào cô, và anh cho cô một phòng nghỉ nhỏ trong văn phòng của chủ tịch. Anh đặt một tấm thảm len dày, đặt một chiếc giường sofa mềm mại và rộng rãi, và thậm chí cả rèm cửa sàn cũng được treo những bông hoa ren nhỏ cô thích để nghỉ ngơi.
Thấy anh ta với sự quan tâm như vậy, Hạ Lăng đã từ chối xung đột với anh ta trong một vấn đề tầm thường như vậy, vì vậy cô không còn chợp mắt trong phòng thu âm của tòa nhà bên kia, mà chuyển đến văn phòng chủ tịch của anh .
Do đó, mọi giám đốc điều hành đến văn phòng chủ tịch để báo cáo công việc đều được thư ký tại cửa thông báo, thì thầm, sếp ra lệnh, đừng làm phiền vợ của sếp.
Một nhóm các giám đốc điều hành cấp cao, nội tâm cảm thán, không thể tưởng tượng được Bùi Tử Hoành ngày thường huyết lãnh khốc, tác phong cường ngạnh, lại đối xử với phụ nữ của mình một cách riêng tư và dịu dàng như nước.
Sức mạnh của tình yêu thật khủng khiếp.
Hạ Lăng không biết suy nghĩ của những người này, ngay cả khi cô biết, cô sẽ không quan tâm. Gần đây cô ấy rất ngu ngốc, IQ của cô ấy đã giảm mạnh, cô ấy không thể nghĩ quá nhiều về điều đó, và tâm trí của cô bị chiếm giữ bởi em bé của cô trong hơn nửa ngày. Chỉ thỉnh thoảng, những cơn ác mộng xảy ra.
Thiếu một người đàn ông khác trong giấc mơ.
Bão tố trên vách núi, cây hoa đào, anh đã liều mạng sống của mình để bay lên trước cứu cô, vung một con dao cắt dây thừng ra khỏi cô ấy, hoa đào bay tán loạn ở khắp mọi nơi, anh nói :"Anh yêu em!".
Sấm sét vang dội, màu trắng cái dù bay xuống.
"Lệ Lôi!" cô tỉnh dậy sau cơn ác mộng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Đằng sau tấm bình phong hẹp là bàn gỗ hồng sắc rộng rãi và dày của Bùi Tử Hoành. Lúc này, anh đang ký một tài liệu trên bàn và nghe tiếng cô hét lên. Cây bút máy trong tay anh bị gãy nhẹ và gần như bị gãy.
Những người điều hành đối diện anh cũng trở nên tái nhợt.
Trời ơi, tôi không nghe nhằm chứ? Bà chủ vừa hét lên cái tên "Lệ Lôi!". Lệ Lôi BOSS của Thiên Nghệ, đó không phải là bạn trai cũ của bà chủ sao? Đây là dây dưa chưa dứt?
Trời ạ, khuôn mặt BOSS tối sầm lại.
Các giám đốc điều hành trong lòng bồn chồn. Anh dường như vô tình phát hiện ra thiên đại bí mật. Trời ạ, Ông chủ sẽ giết người diệt khẩu chứ?
May mắn thay, Bùi Tử Hoành đã không tàn nhẫn đến mức đó.
Khuôn mặt anh ta chìm xuống như nước, nhưng chuyển động trong tay anh thật khác thường. Anh lấy một cây bút máy từ hộp giữ bút khổng lồ, ký vào tài liệu trong tay và đẩy ra: "Anh đi ra ngoài."
Giám đốc điều hành như được ân xá, lấy tài liệu và bỏ chạy.
Bùi Tử Hoành đứng dậy và đi đến tấm bình phong để xem Hạ Lăng.
Tiểu Lăng của anh lúc này đã ngồi dậy từ ghế sofa. Vì ngủ trưa, cô chỉ mặc một chiếc áo nịt lỏng lẻo, và chiếc áo choàng bằng lụa satin và khăn choàng dài thêu tay được che trên người cô. Pha trộn với bộ đồ giường nhẹ và mềm mại, nằm dài trên ghế sofa, một nửa kéo trên thảm dưới chân.
Khi cô nghe thấy tiếng bước chân, cô hơi nghiêng đầu.
Ánh sáng của mặt trời buổi chiều chiếu vào cô, phủ một vầng hào quang mơ màng, trông cô có vẻ hơi bất lực và bối rối, và mái tóc dài rải rác của cô giống như lông chim chưa kịp để chải.
Có chút yếu ớt, nhưng rất đẹp.
Bùi Tử Hoành nhìn cô như thế này, và sự tức giận thậm chí bị ném ra khỏi chín tầng mây, ánh mắt anh có phần dịu lại một chút.
"Thấy ác mộng?" anh ấm áp hỏi.
Hạ Lăng ngừng một chút và lắc đầu. Thái độ của anh ta tốt đến mức cô không chắc anh ta có nghe được vừa rồi cô trong kinh hoàng thốt ra âm thanh "Lệ Lôi" hay không.
"Không nhớ rõ mình đang mơ cái gì!", cô thì thầm.
Đôi mắt của Bùi Tử Hoành khẽ nheo lại, và anh ấy dường như đang đánh giá sự thật về lời của cô. Anh ấy chỉ nói: "Em không thoải mái như thế này, nó không tốt cho thai nhi. Anh sẽ cho người pha cho em một tách trà an thần."
Hạ Lăng lắc đầu và đứng dậy khỏi ghế sofa: "Hơi ngột ngạt, tôi muốn ra ngoài đi dạo." Cô có một lương tâm tội lỗi và sợ phải ở lại văn phòng của anh nữa và muốn rời đi càng sớm càng tốt.
Tuy nhiên, Bùi Tử Hoành nói: "Đi dạo một chút cũng tốt, anh sẽ đi cùng em."
Hạ Lăng liền giật mình: "Anh bận rộn như vậy, không cần đâu!"
" Dù bận rộn, luôn có thời gian dành cho vợ con." Mặc dù giọng nói của anh ấy rất dịu dàng, lại dẫn theo vài phần ý nghĩa không thể kháng cự, đây là một sức mạnh tự nhiên, thực chất bên trong mang đến sự uy nghiêm, lơ đãng sẽ lộ ra hết.
Hạ Lăng ngừng nói, biết rằng cô không thể từ chối, cô thay quần áo và đi ra ngoài với anh.
Họ không đi xa lắm, chỉ đi dạo trong khu vườn nhỏ ngay tại Đế Hoàng. Khung cảnh trong khu vườn nhỏ rất đẹp. Lúc này, không có nhiều người. Hai người đi dọc theo con đường rợp bóng cây và im lặng.
Tuy nhiên, bên này tuế nguyệt thật im ắng, và bên kia công ty như nổ tung rồi.
"Coó biết gì không? BOSS của chúng tôi đang đi dạo cùng Diệp Tinh Lăng trong khu vườn nhỏ, hai người bộ dạn nhu tình đạt ý trông rất xứng." Kể từ lần trước, một số cô gái ở văn phòng đã lập luận rằng Hạ Lăng không xứng với nam thần họ Bùi của họ, liền vĩnh viễn biến mất mãi mãi ở Đế Hoàng. Bây giờ, mặc dù các cô gái văn phòng mới thay đổi cũng buôn chuyện, họ đã học được những bài học của người tiền nhiệm một cách khéo léo, nghĩa là, đừng bao giờ nói rằng bà chủ không xứng đáng với ông chủ.
Huống chi, nhìn qua sự thực rất xứng.
Một vài cô gái chen chúc trong cửa sổ và ló đầu ra nhìn xung quanh. Hành vi bất thường này nhanh chóng khơi dậy sự tò mò của nhiều người. Ngày càng có nhiều người chen chúc quanh cửa sổ để xem, rồi chạy đến nói với nhau.
Có những tin đồn nơi có ítngười, và chẳng mấy chốc đã lan rộng cả công ty.
Một giám đốc điều hành cao cấp phụ trách tài chính đã xúc động rơi nước mắt: "BOSS có còn nhớ cuộc họp lúc 3 giờ chiều không? Điện thoại để quên trong văn phòng, người cũng không tìm thấy. May mắn thay, bây giờ người đã xuất hiện. Tiểu Chu, cô nhanh đi mời BOSS vui lòng đến phòng hội nghị vip-3 !"
Tiểu Chu vẻ mặt hoảng sợ:" Xin lỗi, quấy rầy bà chủ và BOSS, là tìm đường chết a~, không bằng trực tiếp khai trừ tôi được rồi, ô ô quá khủng khiếp, tôi không đi!"
" Cô! ", giám đốc điều hành cao cấp chỉ tiết sắt không thành thép, "Quên đi, tôi sẽ tự đi!"
---------
Bình luận facebook