• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Full Hot Thiên hậu trở về full dịch

  • Chap-439

Chương 439




Chap 439: Hối hận

Anh bôi thuốc mỡ một chút vào vết thương của Hạ Lăng.

Thuốc mỡ mát lạnh, và cơn đau nóng bỏng trong vết thương của cô dịu đi. Dưới ánh sáng pha lê mờ ảo, cô lặng lẽ nhìn vào mặt anh, có một vết bầm trên khóe môi anh, và một chút máu khô, trông rất khác so với bình thường, và xé toạc vẻ ngoài dịu dàng và điềm tĩnh, dữ dội ,thô bạo , lại hung ác.

Đó là lần đầu tiên Hạ Lăng thấy anh ta mất kiểm soát. Ngay cả khi họ cãi nhau vào năm đó, khi anh ta cao cao tại thượng trừng phạt cô,, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của anh ta. Không giống như bây giờ, không quan tâm, giống như một cậu nam sinh vì cô bạn mối tình đầu mà cùng người khác đánh nhau.

Chưa phát giác ra có gì bất thường, tôi hơi thất thần.

"Em đang nhìn gì vậy?" Bùi Tử Hoành bôi hết thuốc lên người cô và hỏi.

Hạ Lăng nhìn đi chỗ khác: "Không có gì."

Anh không còn hỏi nữa, đặt cơ thể cô nằm xuống và đắp chăn cho cô:

"Đi ngủ sớm một chút."

"Còn anh thì sao?" Hạ Lăng hỏi, "Anh bị thương có nặng lắm không"

Anh khẽ sững sờ, thần sắc ở nên nhu hòa: "Không thành vấn đề, chỉ bị tổn thương ngoài da."

"Cái kia, anh cần phải uống thuốc." Cô chỉ bị một cú đấm liền trở nên như thế này. Anh ta phải chịu đựng rất nhiều cú đấm, và anh phải bị tổn thương nhiều hơn.

Bùi Tử Hoành nói: "Được rồi." Nói xong, đi đến bên giường đặt xuống bàn, trước tiên đem khóe môi cùng đôi má bị thương xử lí, anh quay lưng về phía cô bỏ đi âu phục cùng áo sơ mi, lộ ra một đường cong thân hình khỏe đẹp cân đối lại đầy cơ bắp.

Hạ Lăng trở mình và không nhìn anh.



Cô quen thuộc với từng tấc da của anh, giống như cô quen thuộc với bản thân mình. Mỗi một tất niềm vui và nỗi đau đều khó quên đến nỗi dù thời gian dài trôi qua, cô không thể thờ ơ, cô chỉ có thể tránh nó.



Tuy nhiên, có một cửa sổ từ sàn đến trần ở bên cạnh giường, và người anh được phản chiếu trong bóng tối.



Hạ Lăng muốn nhắm mắt lại, nhưng ma xui quỷ khiến cô nhìn vào cái bóng mờ trên cửa sổ kính, và không thể rời mắt.



Anh khéo léo mà bôi thuốc cho bản thân vào ***, eo và bụng dưới. Anh bị tổn thương nhiều hơn cô nghĩ. Càng nhìn, cô càng cảm thấy buồn. Sau khi chật vật bôi thân trước, cô thấy anh ta giơ tay lên, như thể anh muốn chạm sâu vào vai và lưng, anh thử chạm vào nó vài lần nhưng không chạm được, nên anh đặt chai thuốc xuống, nhặt quần áo lên, và chuẩn bị mặc lên người.



Hạ Lăng cuối cùng nhịn không được cũng quay lại và ngồi dậy khỏi giường: "Đợi đã, anh còn có chỗ chưa bôi thuốc."



Anh không nghĩ tới cô quay lại, giữ quần áo trên tay trong không trung.



Tuy nhiên, ngay lúc đó, những lời của Hạ Lăng dừng lại và đôi mắt cô rơi vào một điểm nhất định trên cánh tay trái. "Đây là...."



Anh che phủ đầy quần áo. "Không có gì."



Hạ Lăng trèo xuống khỏi giường và kéo tay anh, và mở quần áo. Có nhiều vết thương trên cẳng tay của anh ta, giống như vết cắt bằng lưỡi dao cạo. Vết rạch sắc bén, gọn gàng, cũ mới không đồng nhất, và nhiều lớp.



"Cái gì đây?"



Anh rút tay ra khỏi tay cô, mặc quần áo và không nói gì.



"Bùi Tử Hoành!" Hạ Lăng giận dữ nhìn anh, giọng anh hơi run rẩy, "Anh nói cho tôi biết, anh đã làm thế nào?" Cô nhớ rõ, cho đến đêm cuối cùng trước khi cô chết, anh ôm cô ngủ, tay không có vết sẹo như vậy. Vì vậy, sau đó đã xảy ra chuyện gì...?



"Tại sao anh có một vết thương như vậy trên tay?" Cô cố gắng kìm nén sự run rẩy trong giọng nói.



Sau khi tái sinh trở lại với anh ta, cô ấy thực ra là một.



Thẳng thắng mà nói không nhìn thấy đúng anh ấy, chỉ thấy rằng bây giờ, cơ thể của anh thực sự có vết sẹo khủng khiếp như vậy. Nó đáng sợ hơn vô số cú đấm và cú đá, bởi vì, mơ hồ, mà cô biết nó là gì.



Cô vẫn còn nhớ năm anh ta giam cầm cô. Khi cô không thể chịu đựng được, cô đã cố tự tử bằng cách cắt cổ tay của mình bằng một mảnh sứ vỡ sắc nhọn, điều đó gần như là hiệu quả.



Có một sự điên cuồng bình tĩnh trên cánh tay anh.

Bùi Tử Hoành vẫn không trả lời, chỉ quay lại và nói: "Muộn rồi, đi ngủ đi."



Hạ Lăng nhìn vào lưng anh: "Bùi Tử Hoành, anh không cho tôi biết gì về Vương Tịnh Uyển, hay tranh đấu với Thiên Nghệ, cũng tốt, còn bây giờ thương tích trên tay, Bùi Tử Hoành, anh coi tôi là cái gì? "



Hình dáng anh ta hơi cứng.



Hạ Lăng nói: "Anh nuôi tôi, anh chỉ để giải sầu, anh chưa bao giờ quan tâm đến cảm nhận của tôi, luôn luôn đơn phương quyết định tất cả mọi thứ, anh có biết tôi cũng sẽ sợ hay lo lắng không?".



"Anh nuôi em, không phải để giải sầu!" anh nói nhỏ, nhưng không quay lại.



"Cái đó là vì cái gì?" Cô mắng anh, "Anh nói rõ cho tôi!"



Anh im lặng hồi lâu, khi cô tuyệt vọng và nghĩ anh sẽ không trả lời, cuối cùng anh nói: "Tiểu Lăng, đưa em về nhà ngày đầu tiên, anh đã hạ quyết tâm, không để cho em mảy may bị ủy khuất. Thế giới bên ngoài là quá phức tạp, rất nhiều thứ, anh không nói với em, không phải vì không quan tâm em, mà là vì quá quan tâm em. "



Hạ Lăng không ngờ anh sẽ nói một cái gì đó như thế này, mất cảnh giác, choáng váng tại chỗ.



Vâng, anh ấy đã chăm sóc cô suốt những năm qua. Nếu sau này cô không nổi loạn chống lại anh ấy, cô đoán, cô có thể sống hạnh phúc dưới đôi cánh của anh ấy.



Nhưng đây có phải là tình yêu? Không, ít nhất không phải là tình yêu cô ấy muốn.



"Bùi Tử Hoàng, nếu anh quan tâm đến tôi, hãy nói cho tôi biết sự thật." Hạ Lăng nhìn vào lưng anh, giọng cô khàn khàn, "Nói cho tôi biết cánh tay của anh làm thế nào mà như vậy, chuyện gì đã xảy ra?"



Anh hơi nhấc cánh tay bầm tím của mình lên , nhìn xuống.



Hạ Lăng giục: "Bùi Tử Hoành!"



"Lúc đó, em ngã khỏi sân khấu", anh chậm rãi nói, như thể kiềm chế cảm xúc. "Sau đó, về đêm anh luôn mơ thấy em. Đôi khi anh nhớ em. Quá tệ, lấy một con dao và cắt một cánh tay, quan sát máu chảy ra và nghĩ xem em sẽ đau như thế nào khi ngã xuống. "



Giọng anh hơi thay đổi, như thể đang khóc, và dừng lại mà không báo trước.



Hạ Lăng ngừng đặt câu hỏi, và trái tim cô dường như bị vò nát thành cục. Thật kỳ lạ, đời trước anh ta hại cô thảm như vậy, cô ta nên vui mừng để giải hòa hận thù, nhưng tại sao, thậm chí còn buồn hơn.



Không khí trong phòng ngột ngạt đến mức Hạ Lăng quay lại, đẩy cửa ra và đi ra ngoài.



Trên boong tàu, màn đêm đã rất sâu, những ngôi sao đang tỏa sáng trong đêm nhung đen và mùi nước biển mặn đến từ gió. Hạ Lăng đang ngồi trên mép boong tàu hai tay ôm đầu gối quỳ xuống, và tiếng sóng biển từng đợt như muốn bao phủ con người.



Anh đã hối hận.



Sau khi cô phải trả giá bằng mạng sống của mình, cuối cùng anh cũng hối hận. Vì vậy, mất rồi lại được, anh mới đối xử với cô bằng sự quan tâm và chăm sóc như vậy.



Hạ Lăng nhớ lại những quá khứ hạnh phúc đã biến mất trong cuộc hôn nhân bất ngờ cách đây hơn ba năm. Khi mới biết Vương Tịnh Uyển sẽ cưới anh, cô đã rất sốc, tức giận và hoảng loạn, như thể bầu trời sụp đổ xuống.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom