• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Full Hot Thiên hậu trở về full dịch

  • Chap-438

Chương 438




CHAP 438: VỘI VÀNG

Cô không biết tại sao bây giờ cô lại dự đoán được điều gì đó.

Cô dự đoán là nếu anh ta đã rất tức giận, lại liên tục ném những con chíp trong sòng bạc đến trước mặt cô, mà cô vẫn không có chút phản ứng gì cứ lẳng lặng nhìn anh như vậy. Có lẽ anh ta sẽ trực tiếp lấy ra một khẩu súng và giết cô?

Cô đã thề sẽ không tự tử, nhưng nếu anh ta giết cô, vậy nó đâu liên quan đến cô.

Sau khi nghĩ về đứa trẻ trong bụng, thật đáng tiếc là cô chưa thể chết. Cô thường xuyên đặt tay lên vùng bụng dưới mềm mại, bảo vệ nó trong tư thế nhẹ nhàng.

Đỗ Vân Phong vẫn gầm gừ, nhưng Hạ Lăng không thể nghe. Cô cứ vậy nhìn anh ném chip trước mặt cô. Cả sòng bạc hoảng hốt lên, đi đếm xem. Một số người bắt đầu thuyết phục, nhưng vì danh tính của anh, không ai không dám thực sự kéo anh ta đi.

Cho đến khi, đột nhiên, một nắm đấm đập mạnh vào mặt anh.

Đám đông kêu lên, dời ra xa một chút.

Người đàn ông đó không nói gì, liên tục đấm Đỗ Vân Phong cho đến khi gục xuống. Dù vậy hắn ta vẫn không dừng lại, giống như một con sư tử đang giận dữ, muốn tiếp tục đánh chết người đối diện. Về phần Đỗ Vân Phong, anh ta lập tức phản ứng và bắt đầu chiến đấu với người đàn ông kia.

"Đỗ tổng! Bùi tổng! Làm ơn dừng lại đi!" Người quản lý sòng bạc vội vàng khuyên.

Hạ Lăng cuối cùng cũng thấy rõ người đàn ông đó là ai. Hóa ra đó là Bùi Tử Hoành.

Anh đến đây khi nào? Cô còn nhớ rằng anh cấm cô bước chân vào sòng bạc.

Hạ Lăng đứng dậy và nhìn Bùi Tử Hoành. Ngoại hình hiện tại của anh khiến cô trở nên kỳ lạ, giống như một con sư tử hung dữ mất trí, gầm lên xé nát kẻ thù thành từng mảnh. Nắm đấm của anh đập vào mặt và cơ thể của Đỗ Vân Phong. Những cú đánh của anh ta rất mạnh, có một âm thanh buồn tẻ trong mỗi cú đấm.

Cô thậm chí còn nghe thấy tiếng xương gãy.


Chỉ sau đó, cô mới nhận ra rằng anh ta thực sự đã rất khoan dung khi cầm tù và tra tấn cô năm đó.



Người quản lý sòng bạc sắp phát điên. Anh ta gọi hai nhân viên an ninh để kéo Bùi Tử Hoành ra. Nhưng từ khi còn trẻ, kỹ năng chiến đấu của Bùi Tử Hoành đã được đào tạo bởi những huấn luyện viên giỏi nhất, điều này anh dễ dàng tách ra khỏi những người đang cố gắng ngăn anh lại.



"Ngừng lại đi. Nếu anh tiếp tục chiến đấu thì sẽ có án mạng đấy!" Người quản lý sòng bạc hét lên lo lắng.



Những người trong đám đông xung quanh dần thay đổi biểu cảm. Ban đầu vẫn còn một số người đứng ra muốn ngăn chặn cuộc chiến. Cuối cùng, họ co rúm lại khi nhìn thấy Bùi Tử Hoành hung bạo điên cuồng như thế.



Kim Dật Phi nhanh chóng nắm lấy cổ tay của Hạ Lăng: "Tiểu Lăng, nhanh chóng khuyên anh ta dừng lại. Nếu còn tiếp tục sẽ chết thật đấy!"



Hạ Lăng vấp ngã xuống đất: "Bùi Tử Hoành, dừng lại đi."



Tuy nhiên, Bùi Tử Hoành dường như phớt lờ cô, muốn tiếp tục đánh Đỗ Vân Phong đến chết. Cơ thể của Đỗ Vân Phong dần cuộn tròn như một con tôm biển khô. Anh ta bảo vệ đầu mình bằng cánh tay, cố gắng giảm thiểu thiệt hại, nhưng ngay cả Hạ Lăng cũng có thể thấy rằng anh ta không thể giữ được lâu hơn nữa.



Vệ sĩ của Đỗ Vân Phong đi đến và lao lên. Lúc đầu, họ cố gắng kéo Bùi Tử Hoành đi trong vô vọng. Trong lúc xô đẩy, một vệ sĩ đã đấm anh một cú rất mạnh.



Bùi Tử Hoành khịt mũi, nhưng anh không để ý đến nó và tiếp tục đấm vào cơ thể của Đỗ Vân Phong.



Người vệ sĩ hoảng loạn vì không thể kéo anh đi, anh ta chỉ có thể cố gắng hết sức để tấn công người đang đánh ông chủ của mình. Tuy nhiên, Bùi Tử Hoành lúc này đang rất giận, chỉ quan tâm đến việc đánh Đỗ Vân Phong đến chết. Sau vài lần, Bùi Tử Hoành cũng bị thương.



Biểu cảm của Hạ Lăng trở nên tái nhợt. Nếu điều này tiếp tục, hậu quả sẽ rất khó lường.



Sau khi thấy vệ sĩ của đối phương đánh Bùi Tử Hoành, không suy nghĩ nhiều, cô lập tức chạy tới và cố gắng ngăn chặn cuộc chiến. Ở kiếp trước khi cô ở trong trại trẻ mồ côi, cũng là một chiến binh lành nghề. Một cô gái nhỏ như cô có thể chiến đấu với một nhóm con trai lớn mà không gặp vấn đề gì. Hơn nữa, sau đó cô đã học được một số kỹ thuật tự vệ từ Bùi Tử Hoành.



Cô nghĩ rằng dừng cuộc chiến sẽ không khó.



Tuy nhiên, ngay lúc đó, cô quên mất rằng giờ cô là Diệp Tinh Lăng, lại còn đang mang thai. Chuyển động của cô rất cồng kềnh, những bước di chuyển và tốc độ không ngang tầm. Cô không chỉ thất bại trong việc kéo những vài người đàn ông đang chiến đấu ra ngoài, còn bị ai đó đã đấm mạnh vào vai cô. Cô bắt đầu thở hổn, cơ thể ướt đẫm mồ hôi lạnh.



"Tiểu Lăng!" Bùi Tử Hoành phát hiện ra điều gì đó không ổn, thả Đỗ Vân Phong ra và ngay lập tức bảo vệ cô trong vòng tay anh.



Ngay lập tức sau đó. Anh toả cái nhìn giết người, bắt đầu lao vào người vệ sĩ vô tình đánh cô.



"Đừng đánh nữa!" Hạ Lăng cố gắng chống lại nỗi đau, ôm anh thật chặt, "Bùi Tử Hoành, anh phát bệnh điên gì vậy!"



Anh không trả lời, vẫn muốn đánh người vệ sĩ. Nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, những người xung quanh và vệ sĩ bắt đầu nhanh chóng bảo vệ Đỗ Vân Phong, tách anh ta ra khỏi đầu kia của sòng bạc.

Hạ Lăng kéo Bùi Tử Hoành và không để anh đi, dường như vai cô bắt đầu đau nhói, khiến cô thở hổn hển: "Đưa em đi xem vết thương đi ... Có lẽ đã bị xương bị gãy rồi."



Bùi Tử Hoành lạnh lùng nhìn Đỗ Vân Phong lần cuối rồi bế cô lên, sải bước ra khỏi sòng bạc.



Anh bế cô trở về phòng và đặt cô lên chiếc giường bằng lụa satin màu xanh thẫm. Sau đó, anh cởi áo cô để lộ vai bị thương. Có một vết sẹo lớn màu tím trên vai, làm sạm màu da nhợt nhạt của cô. Đó là một cảnh tượng khủng khiếp đến nỗi ngay cả Hạ Lăng cũng bị sốc.



Khuôn mặt của Bùi Tử Hoành thậm chí còn khó chịu hơn, cẩn thận chạm vào vết thương của cô.



Khi cô nhăn mặt đau đớn, anh lập tức bỏ tay ra.



"Có đau không?"



Hạ Lăng gật đầu, nhìn anh trong sợ hãi.



Anh ấm áp nói: "Bình tĩnh, để anh xem em có bị tổn thương xương không." Sau đó, anh đưa tay ra cẩn thận hơn trước, kiểm tra vết thương của cô.



Hạ Lăng không dám cử động hay thở mạnh khi anh cẩn thận kiểm tra cơ thể cô.



Áo sơ mi của cô đã bị phai màu một nửa, thoáng nhìn qua về làn da mịn màng đã không được anh tiếp xúc trong một thời gian dài. Hơi thở của anh thật gần với cô, cọ vào mặt cô, những ngón tay hơi thô ráp chạm vào da cô, gợi lên một cảm giác điên rồ - không chỉ là một cơn đau nhói khi chạm vào vết thương, nó còn nhắc nhở cô về quá khứ đầy biến động của mình, như thể cô không bao giờ có thể trốn thoát, rơi vào thế giới đen tối và sợ hãi.



Nó dài như một thế kỷ đã trôi qua.



Cuối cùng anh đứng thẳng dậy: "Thật may là không có xương nào bị thương. Tuy nhiên, để an toàn, anh sẽ đưa em đi chụp X-quang sau khi trở về vào ngày mai."



Hạ Lăng cảm thấy nhẹ nhõm và gật đầu.



Anh nhìn cô: "Đau lắm à?"



Tiểu Lăng vội vàng lắc đầu. Đó không phải là nỗi đau. Cô chỉ không biết làm thế nào để đối phó với sự đụng chạm của anh. Mặc dù cô biết rằng anh chỉ đang kiểm tra vết thương và không làm tổn thương cô, nhưng nỗi sợ hãi này đã trở thành bản năng và đi sâu vào tủy xương.



Anh nói, " Sau này đừng vội vàng chạy len như thế, phải làm gì nếu nó làm em bị thưởng hả."



Hạ Lăng chỉ nói, "Ừm." Nhưng cô biết rằng, nếu có lần sau, cô chắc chắn vẫn sẽ chạy lên. Thật là chán nản khi nghĩ về nó. Cho dù cô có sợ anh đến mức nào, một khi cô thấy anh gặp nguy hiểm, cô không thể làm người ngoài cuộc. Đây có phải là hậu quả của Stockholm vào thời điểm đó không? Cô không biết.



Bùi Tử Hoành quay người lại, ra ngoài phòng khách gọi điện thoại. Không lâu sau, anh lấy một chai thuốc trị thương tới chỗ cô nói "Anh sẽ thoa thuốc cho em."



------------------------



17-2-2020



Của Lochine

————————
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom