Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-413
Chương 413
CHAP 413
Đôi mắt cô trong veo và rõ ràng, như những ngôi sao trên bầu trời đêm, vì vậy cô yên lặng nhìn Hạ Vũ, và một tiếng cười rạng rỡ gợi lên từ khóe môi: "Hạ Vũ, cô có nghĩ những gì cô làm là khó ăn không? Bơ quá nhiều, đường ít quá, tỷ lệ nước không đúng, bạc hà và dâu tây tùy tiện mua nó có vị nhạt, giống như hết hạn hàng chiết khấu mưa mùa hè, vì vậy tay nghề của cô cũng dám laya cho người ăn?"
Cũng không phải là đổ lỗi cho cô là kén chọn. Cô đã quen ăn bánh ngọt do chính Lệ Lôi làm, và tự nhiên cảm thấy rằng chất lượng của các đầu bếp bên ngoài là không thể chấp nhận được. Hơn nữa, cô cố tình ngắt lời Bùi Tử Hoành. Cô không muốn Hạ Vũ biết mình có thai.
Em bé này đến không quá dễ dàng. Bây giờ thai nhi chưa ổn định, tại sao nói với một người phụ nữ không phù hợp với mình, Hạ Lăng đẩy đĩa ăn tối và nhìn Bùi Tử Hoành, "Em bắt quá chỉ là lạnh, và nó không đáng để anh làm ầm ĩ lên và giải thích với người khác, "
Bùi Tử Hoành là một người khôn khéo, nhìn thấy cô ấy như vậy, biết trong lòng rằng cô sẽ không muốn anh ta nói bất cứ điều gì về việc mang thai. Vì vậy, anh cũng thay đổi chủ đề hợp tác: "Anh sẽ tìm người khác làm điều đó cho em vào ngày mai."
Giọng anh trầm khàn, và anh nhìn cô dịu dàng, như một người chồng tốt, chiều chuộng vợ.
Ánh sáng trong nhà ăn thật yên tĩnh. Hạ Vũ nhìn cặp đôi trước mặt choáng váng,không thể tin mà lắc đầu, và lùi lại: "Anh Tử Hoành, anh không còn yêu chị gái em nữa"
Nước mắt không ngừng rơi.
Hạ Lăng ngước nhìn cô, nhìn kỹ năng diễn xuất tuyệt vời của cô, với những cảm xúc lẫn lộn trong lòng. Cô ấy luôn tự nhắc nhở mình, Hạ Lăng, cô có quên Hạ Vũ đã đối xử với cô như thế nào ngay từ đầu không? Những lời lăng mạ và xấu xa đó đều mỉm cười hạnh phúc trước mặt cô và vặn vẹo. Hạ Lăng, đừng mềm lòng.
Tuy nhiên, miệng nói: "Hạ Vũ, tại sao cô lại đau khổ. Có lẽ chị gái cô không quan tâm nếu Bùi Tử Hoành có yêu cô ấy hay không, tại sao cô phải quan tâm cô ấy và nên quên cô ấy rồi sống tốt."
Hạ vũ nghĩ rằng cô ấy đang mỉa mai.
Lắc đầu, bước lùi lại từng bước, khóc, lao ra khỏi cửa với khuôn mặt che kín.
Trong nhà ăn, không khí rất yên tĩnh. Bùi Tử Hoành đưa tay ra và nâng cằm Hạ Lăng một cách nhẹ nhàng. Không có cảm xúc nào được nghe thấy trong giọng nói: "Em không quan tâm nếu anh không yêu em, hửm?"
Cô chỉ nhìn anh có chút mệt mỏi: Bùi Tử Hoành, con người của tôi đã ở bên cạnh anh, cuộc sống này là sự sống hay cái chết, tùy anh, anh còn muốn hỏi tôi điều gì nữa không?" Cô nhẹ nhàng vung tay ra khỏi anh. "Làm người phải biết vừa phải, đừng buộc tất cả chúng tôi phải chết." Cô đứng dậy và rời đi, để lại cho anh một cái lưng sắc nhọn.
Trong bếp, mùi thơm của dưa cải và cá được hòa quyện với hương thơm ngọt ngào của bánh trên bàn, tràn ngập không khí của một ngôi nhà yên bình. Tuy nhiên, ngày trái tim cô không còn ở đây, ngôi nhà lạnh cả ngày.
Khi Hạ Lăng đến tìm Phượng Côn uống trà, anh ấy đã nói về Hạ Vũ.
"Thật kỳ lạ. Cô ấy tốt nghiệp Cambridge, người có năng khiếu quản lý kinh doanh. Tại sao cô ấy lại mài đầu làm ca sĩ và quăng tay để nấu súp?" Cô nằm uể oải bên cửa sổ. Sau khi tắm nắng, nói: "Làm thế nào cô ta có thể mê đấm Bùi Tử Hoành như vậy. Sau khi theo đuổi rất nhiều năm, cũng nên từ bỏ."
Phượng Côn đưa pha cho cô nước trái cây, tay dừng lại một chút: "Ban đầu anh nghĩ rằng em không biết Hạ Vũ thích Bùi Tử Hoành! "
" Em không biết điều đó trước đây ", Hạ Lăngcười gượng." Bây giờ em biết rồi. Em thực sự muốn thuyết phục Bùi Tử Hoành đưa cô ấy vào và để cô ấy làm vợ như anh ấy muốn, và để em đi." Cô im lặng.
Phượng Côn im lặng và đưa cho cô nước trái cây đặc biệt trong tay.
Hạ Lăng say sưa uống một ngụm.
Trên cổ tay, chiếc vòng tay kim cương mà Bùi Tử Hoành tặng đêm qua đang tỏa sáng.
Cô liếc không đếm xỉa đến nhìn lươtd qua , rồi tháo xuống, lấy ra một mảnh nhỏ bùa gỗ Ngô Đồng từ cái túi, và quấn nó quanh cổ tay cô bằng một đường dài màu đỏ. Ánh mặt trời trong vắt dọc theo làn da trắng, gần như mờ của cô, bổ sung cho màu hơi đỏ, hơi lập dị.
Cô nhìn nó cẩn thận, suy nghĩ.
Nếu Lệ Lôi ở đây thì tốt bao nhiêu, anh ấy chắc chắn sẽ làm bánh ngon nhất cho cô ấy. Với kỹ thuật độc đáo của anh ấy, cô sẽ không có phản ứng ốm nghén nghiêm trọng như vậy, và em bé sẽ khỏe mạnh. Không cần mỗi ngày cô đều cảm thấy sợ hãy không bình n. Lệ Lôi.
Nỗi nhớ lan rộng.
Hạ Vũ nhìn thấy cảnh này khi cô đi qua quán bar. Người phụ nữ khốn kiếp tên Diệp Tinh Lăng, nhìn chằm chằm vào cổ tay cô một cách mơ màng, với một chiếc bùa nhỏ được bọc bằng lụa đỏ trên cổ tay. Đôi mắt cô dịu dàng, chứa đầy những suy nghĩ và nỗi buồn sâu thẳm, như thể đang nhìn người yêu lâu năm của mình.
Với bản năng của một người phụ nữ, Hạ Vũ ngay lập tức nhận ra rằng có điều gì đó không ổn.
Đêm qua, cô ấy ở nhà anh Tử Hành. Cô ấy đặc biệt chú ý đến sự tương tác giữa người phụ nữ khốn kiếp này và anh Tử Hoành. Khi cô ta nhìn anh Tử Hoành, Diệp Tinh Lăng đã không sử dụng ánh mắt này.
Có thể là Diệp Tinh Lăng có người khác?
Hạ Vũ đã bị sốc bởi suy nghĩ của chính mình. Thật bất ngờ, khi nghĩ về vụ bê bối trước đây của Diệp Tinh Lăng với Lệ Lôi Boss Thiên Nghệ, liệu hai người vẫn chưa tan vỡ?
Hạ Vũ cũng hào hứng như khám phá lục địa mới. Hạ Vũ nhìn vào quầy bar và cười nham hiểm, người phụ nữ khốn kiếp, ngay cả khi cô được yêu thích tạm thời, chiếc bánh đó đêm qua như thế nào, coi như tôi cho chó ăn. Tôi sẽ sớm tiết lộ thực sự của sự *** loàn củacoo. Vào thời điểm đó, anh Tử Hoành sẽ không còn muốn cô ta.
Cô sẽ đuổi Diêp Tinh Lăng đi, để anh Tử Hoành của cô sẽ thuộc về một mình cô.
Cô như cây liễu đỡ gió, đi ra khỏi quán bar, một đường hướng thẳng đến vào văn phòng của chủ tịch.
Bùi Tử Hoành đang xem báo cáo bên trong. Khi thấy cô ấy, anh ấy hỏi: "Có việc gì?."
"Anh Tử Hoành," Hạ Vũ cắn môi và cúi đầu xuống. "Em, em đến xin lỗi anh vì ngày hôm qua. Không, em không biết cơ thể của Diệp Tinh Lăng không thoải mái, và em vội vàng bảo vệ chị gái mình, nếu không thì em sẽ không nói như vậy với cô ấy. "
"Không sao!". Bùi Tử Hoành trầm giọng nói:"Em đối với chị có phần quan tâm, anh rất hạnh phúc!"
Hóa ra chị gái cô vẫn còn một chỗ trong trái tim anh. Hạ Vũ vốn không quan tâm vị trí của cô rơi xuống. Miễn là anh Tử Hoành vẫn quan tâm đến chị gái của cô, vị trí của chị gái cô có thể được giữ nguyên, và cô có thể tiếp tục tiếp cận anh vì lý do này, và cố gắng làm cho anh yêu cô.
Hạ Vũ nói một cách yếu ớt: "Em nhớ chị gái em rất nhiều. Em thấy Diệp Tinh Lăng khi em đi ngang qua quán bar nhỏ ở phòng thu. Em đoán cô ấy cũng yêu anh, anh Tử Hoành, cho nên mới phải đối với em tiễn đưa tính vật lộ ra như tưởng niệm thần sắc. Chính đôi mắt của cô ấy đã chạm vào em và khiến em cảm thấy rằng em không thể ích kỷ như vậy, vì vậy em đã đến xin lỗi anh. "
Cái nhìn của Bùi Tử Hoànhcũng dịu lại:" Cô ấy rất thích chiếc vòng tay kim cương! "
"Vòng tay kim cương gì" Hạ Vũ khẽ mở mắt, lộ ra vẻ ngạc nhiên.
CHAP 413
Đôi mắt cô trong veo và rõ ràng, như những ngôi sao trên bầu trời đêm, vì vậy cô yên lặng nhìn Hạ Vũ, và một tiếng cười rạng rỡ gợi lên từ khóe môi: "Hạ Vũ, cô có nghĩ những gì cô làm là khó ăn không? Bơ quá nhiều, đường ít quá, tỷ lệ nước không đúng, bạc hà và dâu tây tùy tiện mua nó có vị nhạt, giống như hết hạn hàng chiết khấu mưa mùa hè, vì vậy tay nghề của cô cũng dám laya cho người ăn?"
Cũng không phải là đổ lỗi cho cô là kén chọn. Cô đã quen ăn bánh ngọt do chính Lệ Lôi làm, và tự nhiên cảm thấy rằng chất lượng của các đầu bếp bên ngoài là không thể chấp nhận được. Hơn nữa, cô cố tình ngắt lời Bùi Tử Hoành. Cô không muốn Hạ Vũ biết mình có thai.
Em bé này đến không quá dễ dàng. Bây giờ thai nhi chưa ổn định, tại sao nói với một người phụ nữ không phù hợp với mình, Hạ Lăng đẩy đĩa ăn tối và nhìn Bùi Tử Hoành, "Em bắt quá chỉ là lạnh, và nó không đáng để anh làm ầm ĩ lên và giải thích với người khác, "
Bùi Tử Hoành là một người khôn khéo, nhìn thấy cô ấy như vậy, biết trong lòng rằng cô sẽ không muốn anh ta nói bất cứ điều gì về việc mang thai. Vì vậy, anh cũng thay đổi chủ đề hợp tác: "Anh sẽ tìm người khác làm điều đó cho em vào ngày mai."
Giọng anh trầm khàn, và anh nhìn cô dịu dàng, như một người chồng tốt, chiều chuộng vợ.
Ánh sáng trong nhà ăn thật yên tĩnh. Hạ Vũ nhìn cặp đôi trước mặt choáng váng,không thể tin mà lắc đầu, và lùi lại: "Anh Tử Hoành, anh không còn yêu chị gái em nữa"
Nước mắt không ngừng rơi.
Hạ Lăng ngước nhìn cô, nhìn kỹ năng diễn xuất tuyệt vời của cô, với những cảm xúc lẫn lộn trong lòng. Cô ấy luôn tự nhắc nhở mình, Hạ Lăng, cô có quên Hạ Vũ đã đối xử với cô như thế nào ngay từ đầu không? Những lời lăng mạ và xấu xa đó đều mỉm cười hạnh phúc trước mặt cô và vặn vẹo. Hạ Lăng, đừng mềm lòng.
Tuy nhiên, miệng nói: "Hạ Vũ, tại sao cô lại đau khổ. Có lẽ chị gái cô không quan tâm nếu Bùi Tử Hoành có yêu cô ấy hay không, tại sao cô phải quan tâm cô ấy và nên quên cô ấy rồi sống tốt."
Hạ vũ nghĩ rằng cô ấy đang mỉa mai.
Lắc đầu, bước lùi lại từng bước, khóc, lao ra khỏi cửa với khuôn mặt che kín.
Trong nhà ăn, không khí rất yên tĩnh. Bùi Tử Hoành đưa tay ra và nâng cằm Hạ Lăng một cách nhẹ nhàng. Không có cảm xúc nào được nghe thấy trong giọng nói: "Em không quan tâm nếu anh không yêu em, hửm?"
Cô chỉ nhìn anh có chút mệt mỏi: Bùi Tử Hoành, con người của tôi đã ở bên cạnh anh, cuộc sống này là sự sống hay cái chết, tùy anh, anh còn muốn hỏi tôi điều gì nữa không?" Cô nhẹ nhàng vung tay ra khỏi anh. "Làm người phải biết vừa phải, đừng buộc tất cả chúng tôi phải chết." Cô đứng dậy và rời đi, để lại cho anh một cái lưng sắc nhọn.
Trong bếp, mùi thơm của dưa cải và cá được hòa quyện với hương thơm ngọt ngào của bánh trên bàn, tràn ngập không khí của một ngôi nhà yên bình. Tuy nhiên, ngày trái tim cô không còn ở đây, ngôi nhà lạnh cả ngày.
Khi Hạ Lăng đến tìm Phượng Côn uống trà, anh ấy đã nói về Hạ Vũ.
"Thật kỳ lạ. Cô ấy tốt nghiệp Cambridge, người có năng khiếu quản lý kinh doanh. Tại sao cô ấy lại mài đầu làm ca sĩ và quăng tay để nấu súp?" Cô nằm uể oải bên cửa sổ. Sau khi tắm nắng, nói: "Làm thế nào cô ta có thể mê đấm Bùi Tử Hoành như vậy. Sau khi theo đuổi rất nhiều năm, cũng nên từ bỏ."
Phượng Côn đưa pha cho cô nước trái cây, tay dừng lại một chút: "Ban đầu anh nghĩ rằng em không biết Hạ Vũ thích Bùi Tử Hoành! "
" Em không biết điều đó trước đây ", Hạ Lăngcười gượng." Bây giờ em biết rồi. Em thực sự muốn thuyết phục Bùi Tử Hoành đưa cô ấy vào và để cô ấy làm vợ như anh ấy muốn, và để em đi." Cô im lặng.
Phượng Côn im lặng và đưa cho cô nước trái cây đặc biệt trong tay.
Hạ Lăng say sưa uống một ngụm.
Trên cổ tay, chiếc vòng tay kim cương mà Bùi Tử Hoành tặng đêm qua đang tỏa sáng.
Cô liếc không đếm xỉa đến nhìn lươtd qua , rồi tháo xuống, lấy ra một mảnh nhỏ bùa gỗ Ngô Đồng từ cái túi, và quấn nó quanh cổ tay cô bằng một đường dài màu đỏ. Ánh mặt trời trong vắt dọc theo làn da trắng, gần như mờ của cô, bổ sung cho màu hơi đỏ, hơi lập dị.
Cô nhìn nó cẩn thận, suy nghĩ.
Nếu Lệ Lôi ở đây thì tốt bao nhiêu, anh ấy chắc chắn sẽ làm bánh ngon nhất cho cô ấy. Với kỹ thuật độc đáo của anh ấy, cô sẽ không có phản ứng ốm nghén nghiêm trọng như vậy, và em bé sẽ khỏe mạnh. Không cần mỗi ngày cô đều cảm thấy sợ hãy không bình n. Lệ Lôi.
Nỗi nhớ lan rộng.
Hạ Vũ nhìn thấy cảnh này khi cô đi qua quán bar. Người phụ nữ khốn kiếp tên Diệp Tinh Lăng, nhìn chằm chằm vào cổ tay cô một cách mơ màng, với một chiếc bùa nhỏ được bọc bằng lụa đỏ trên cổ tay. Đôi mắt cô dịu dàng, chứa đầy những suy nghĩ và nỗi buồn sâu thẳm, như thể đang nhìn người yêu lâu năm của mình.
Với bản năng của một người phụ nữ, Hạ Vũ ngay lập tức nhận ra rằng có điều gì đó không ổn.
Đêm qua, cô ấy ở nhà anh Tử Hành. Cô ấy đặc biệt chú ý đến sự tương tác giữa người phụ nữ khốn kiếp này và anh Tử Hoành. Khi cô ta nhìn anh Tử Hoành, Diệp Tinh Lăng đã không sử dụng ánh mắt này.
Có thể là Diệp Tinh Lăng có người khác?
Hạ Vũ đã bị sốc bởi suy nghĩ của chính mình. Thật bất ngờ, khi nghĩ về vụ bê bối trước đây của Diệp Tinh Lăng với Lệ Lôi Boss Thiên Nghệ, liệu hai người vẫn chưa tan vỡ?
Hạ Vũ cũng hào hứng như khám phá lục địa mới. Hạ Vũ nhìn vào quầy bar và cười nham hiểm, người phụ nữ khốn kiếp, ngay cả khi cô được yêu thích tạm thời, chiếc bánh đó đêm qua như thế nào, coi như tôi cho chó ăn. Tôi sẽ sớm tiết lộ thực sự của sự *** loàn củacoo. Vào thời điểm đó, anh Tử Hoành sẽ không còn muốn cô ta.
Cô sẽ đuổi Diêp Tinh Lăng đi, để anh Tử Hoành của cô sẽ thuộc về một mình cô.
Cô như cây liễu đỡ gió, đi ra khỏi quán bar, một đường hướng thẳng đến vào văn phòng của chủ tịch.
Bùi Tử Hoành đang xem báo cáo bên trong. Khi thấy cô ấy, anh ấy hỏi: "Có việc gì?."
"Anh Tử Hoành," Hạ Vũ cắn môi và cúi đầu xuống. "Em, em đến xin lỗi anh vì ngày hôm qua. Không, em không biết cơ thể của Diệp Tinh Lăng không thoải mái, và em vội vàng bảo vệ chị gái mình, nếu không thì em sẽ không nói như vậy với cô ấy. "
"Không sao!". Bùi Tử Hoành trầm giọng nói:"Em đối với chị có phần quan tâm, anh rất hạnh phúc!"
Hóa ra chị gái cô vẫn còn một chỗ trong trái tim anh. Hạ Vũ vốn không quan tâm vị trí của cô rơi xuống. Miễn là anh Tử Hoành vẫn quan tâm đến chị gái của cô, vị trí của chị gái cô có thể được giữ nguyên, và cô có thể tiếp tục tiếp cận anh vì lý do này, và cố gắng làm cho anh yêu cô.
Hạ Vũ nói một cách yếu ớt: "Em nhớ chị gái em rất nhiều. Em thấy Diệp Tinh Lăng khi em đi ngang qua quán bar nhỏ ở phòng thu. Em đoán cô ấy cũng yêu anh, anh Tử Hoành, cho nên mới phải đối với em tiễn đưa tính vật lộ ra như tưởng niệm thần sắc. Chính đôi mắt của cô ấy đã chạm vào em và khiến em cảm thấy rằng em không thể ích kỷ như vậy, vì vậy em đã đến xin lỗi anh. "
Cái nhìn của Bùi Tử Hoànhcũng dịu lại:" Cô ấy rất thích chiếc vòng tay kim cương! "
"Vòng tay kim cương gì" Hạ Vũ khẽ mở mắt, lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Bình luận facebook