• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Hot Thần Y Trở Lại

  • Chương 3247: Tinh hạch của Thiên Đạo chứa đựng mảnh vỡ hoàn chỉnh

Ngô Bình: "Chẳng trách những khu vực cấm này lại tồn tại. Thì ra là do lời nguyền của Thiên Đạo tạo ra, thật thú vị. Xem ra Thiên Đạo cũng không dễ chọc vào, cho dù có thể giết chết, lời nguyền của nó cũng sẽ tồn tại mãi mãi."

Thái Phong: "Đúng rồi, đại nhân. Mỗi lần Thiên Đạo bị giết, nguyền rủa này lại càng thêm mạnh mẽ và đáng sợ, những cường giả bên trên cũng không cách nào chống lại. Thậm chí một số khu vực cấm cấp chín còn nuốt chửng cường giả danh sách."

Ngô Bình: "Không phải nói thượng cảnh Hồng Mông này có năm tầng sao, phía trên còn có khu vực cấm nào không?"

Thái Phong: "Không, chỉ có tầng dưới cùng là có khu vực cấm. Trên thực tế, tầng thứ hai đến tầng thứ tư đều dùng để thiết lập trận pháp thời không, chuyên dùng để trấn áp khu vực cấm."

Ngô Bình: "Tôi hiểu rồi. Xem ra những người ở trên kia cũng sợ những thứ trong khu vực cấm đi ra."

Thái Phong gật đầu: "Đúng vậy, đại nhân. Những thứ trong khu vực cấm này rất đáng sợ, trước đây ở một khu vực cấm cấp 10 đã từng có một thứ cực kỳ đáng sợ đi ra, nó được gọi là Hoang!"

Ánh mắt Ngô Bình sáng lên: "Ồ, thì ra Hoang sinh ra từ nơi này. Nói vậy thì Hoang cũng là lời nguyền của Thiên Đạo. Ha ha, thú vị!"

Anh lại hỏi: "Các tu sĩ như các người phải thường xuyên vào khu vực cấm để rèn luyện phải không?"

Thái Phong cười khổ: "Làm sao dám! Đối với một tu sĩ yếu ớt như tôi mà nói, tiến vào khu vực cấm cấp 1 chính là tìm đường chết."

"Cho nên, các tu sĩ có thực lực vẫn sẽ tiến vào tham gia rèn luyện."

"Đúng." Thái Phong nói: "Tuy khu vực cấm nguy hiểm, nhưng bản thân sinh linh bị nguyền rủa bên trong cũng là một loại năng lượng kỳ lạ, khi có được năng lượng này, có thể tăng cường tu vi của bản thân."

Hắn suy nghĩ một lát rồi nói: "Tôi từng nghe một vị đại nhân có tu vi rất cao nói rằng, quy tắc và đại đạo của trời đất thực ra được hình thành từ năng lượng trong vùng cấm. Cho nên, việc hấp thụ năng lượng này có lợi rất lớn cho tu sĩ."

Ngô Bình gật đầu, thấy máu của đối phương đã ngừng chảy, anh bình tĩnh nói: "Dù trong nhà ông có mẹ già 90 hay không, hôm nay tôi cũng sẽ thả ông đi."

Nói xong, anh nhấc bổng hắn lên và ném ra khỏi khu vực cấm, sau đó anh tiếp tục đi vào bên trong.

Đứng trên đường, Thái Phong ngơ ngác nhìn Ngô Bình dần dần đi xa, sau đó yếu ớt ngã xuống đất.

Đi chưa được bao lâu, trong bụi cây bỗng truyền đến tiếng động, sau đó một cái đầu người lao ra, da nó đã thối rữa, mắt trắng dã, mũi và môi đã mất, chỉ còn lại hàm răng trắng bạc.

Mười xúc tu mọc ra từ cái đầu bị cắt đứt, di chuyển trên mặt đất nhanh như chớp và lao về phía Ngô Bình. Sau khi đến gần, cái đầu đó mở miệng định cắn, muốn cắn đứt cổ chân của Ngô Bình.

Ngô Bình đưa tay kéo nó lên, sau đó đặt đầu nó trước mặt mình, anh muốn nghiên cứu xem sinh linh trong khu vực cấm này rốt cuộc là cái gì.

Anh nhìn vào cái đầu, đôi mắt trắng của cái đầu cũng đang nhìn anh. Đột nhiên, cái đầu phun ra một ngụm máu mủ, bị Ngô Bình né tránh.

Anh hừ lạnh một tiếng, đánh vào cái đầu một đòn Bát Cực Quyền, “bùm” một tiếng, đầu người bị đập mạnh và bay đi như một quả bóng cao su, nhưng nó không nổ tung!

"Không ngờ lại cứng như vậy!" Ngô Bình thấy hứng thú, đuổi theo cái đầu, muốn đấm thêm vài cú nữa.

Cái đầu bị đấm một quyền, thật ra hộp sọ đã bị nứt ra, não đau dữ dội, thế là mười xúc tu vung vẩy, bỏ chạy về phía xa.

Làm sao Ngô Bình có thể để nó rời đi được. Anh nhảy tới phía trước và đá một chân vào cái đầu.

"Bùm!"

Lần này, cái đầu bị đá bay xa mấy trăm mét, đập mạnh vào một tảng đá lớn.

Tảng đá này có hình chữ nhật, cao bảy mét và rộng hơn hai mét, được bao phủ bởi những hoa văn dạng vảy.

Cái đầu đập vào đó và hét lên thảm thiết. Nhưng ngay giây tiếp theo, tảng đá di chuyển, mở ra và biến thành một con quái vật đá. Một bàn tay lớn túm lấy đầu người và đưa vào miệng.

Quái vật đá trông giống như một con cua, nhưng miệng của nó tròn và bên trong đầy xúc tu, còn chân của nó là những bàn tay lớn đầy lông.

“Rắc, rắc!”

Một cái đầu cứng như vậy mà đã bị con quái vật đá nuốt chửng chỉ sau vài lần cắn. Sau khi nuốt cái đầu, nó nhìn chằm chằm vào Ngô Bình bằng đôi mắt xanh lục rồi chạy về phía anh một cách điên cuồng.

Ngô Bình hừ lạnh một tiếng. Vừa rồi anh không đập vỡ cái đầu kia vì anh không muốn dùng sức mạnh của bản thân, chỉ sử dụng sức mạnh Bát Cực vừa tu luyện gần đây.

Bây giờ, thứ không biết sống chết này lại coi anh là kẻ yếu, nên tự nhiên anh sẽ không kìm nén thực lực nữa.

Anh tiến lên một bước, nắm lấy một chân của con quái vật đá, phát huy sức mạnh tuyệt đối, vung nó lên và đập mạnh nó vào một tảng đá khác!

“Bùm bùm!”

Sau ba cú đập, chân của con quái vật đá bị gãy, đầu bị nứt, nằm bất động trên mặt đất, không còn sức lực để phản kháng.

Ngô Bình dùng Thần Tiêu Kiếm chém đứt đầu nó, từ trong đó tìm được một viên tinh hạch!

Đúng vậy, chính là tinh hạch của Thiên Đạo!

Ánh mắt anh sáng lên, nói: "Thì ra bên trong cơ thể những quái vật này chính là tinh hạch của Thiên Đạo!"

Anh phát hiện ra rằng thứ được phong ấn bên trong tinh hạch Thiên Đạo này chính là một trật tự Thiên Đạo hoàn chỉnh. Giống như một cái chén bị vỡ, tất cả các mảnh vỡ đều được cất vào vào một khối pha lê.

"Tuyệt vời!" Anh vô cùng vui mừng và lập tức cất tinh hạch đi.

Anh tiếp tục tiến về phía trước, không biết mình đang ở khu vực cấm cấp một hay cấp hai, chẳng mấy chốc anh đã chạm trán với một sinh linh mạnh hơn.

Đây là một con bọ cạp, toàn thân màu đen, có móc độc treo lơ lửng trong không khí. Hai chiếc kìm lớn ở phía trước giống như hai chiếc kéo, không ngừng phát ra tiếng cắt. Nếu bị nó cắt trúng thì thế nào cũng mất tay mất chân.

Sau đó Ngô Bình lấy ra thanh Thần Tiêu Kiếm và sử dụng Bát Cực Kiếm Pháp để chiến đấu với con bọ cạp. Kiếm khí như rồng, mây kiếm cuồn cuộn, anh thực sự đã buộc con bọ cạp phải rút lui từng bước một.

Ngay sau đó, anh đã dùng Đôi Mắt Phá Tượng để tìm ra sơ hở và cắt đứt lưỡi câu ở đuôi của con bọ cạp chỉ bằng một nhát chém. Con bọ cạp rít lên, vũ khí mạnh nhất của nó đã không còn, thế nên nó quay đầu bỏ chạy.

Ngô Bình nhân cơ hội đó nhảy lên chém đứt đầu con bọ cạp bằng một kiếm.

Sau khi tìm kiếm một hồi, anh lại tìm thấy một viên tinh hạch Thiên Đạo.

Giống như tinh hạch mà Ngô Bình đã đào ra trước đó, tinh hạch Thiên Đạo này cũng có một bộ quy tắc trật tự hoàn chỉnh bên trong!

Ngô Bình dường như đang suy nghĩ điều gì đó, nói: "Chẳng lẽ thứ được gọi là sinh linh bị nguyền rủa này thực ra lại mang trong mình những mảnh vỡ tương đối hoàn chỉnh của Thiên Đạo?"

Không có thời gian để nghĩ tới chuyện đó. Cái chết của con bọ cạp đã thu hút một sinh linh mạnh hơn tới gần. Đó là một con rắn khổng lồ dài tới trăm mét, nó ngẩng đầu lên và lao tới như một cơn gió mạnh. Toàn thân nó đỏ như máu, đôi mắt phát ra ánh sáng vàng như đèn lồng. Khi nhìn thấy Ngô Bình, nó há cái miệng lớn ra và cắn về phía anh, muốn nuốt chửng anh.

Ngô Bình cầm kiếm trong tay, chém vào không trung. Năm trăm kiếm kiếp xuất hiện trong hư không. Ánh kiếm giao nhau, con rắn lớn bị xé thành nhiều mảnh.

Sức mạnh của anh đã không còn là thứ mà những sinh linh cấp sơ cấp và trung cấp trong vùng cấm có thể chống lại được nữa, anh có thể dễ dàng giết chết chúng.

Lần này, tinh hạch trong cơ thể con rắn còn lớn hơn, to bằng hai nắm tay, bên trong còn phong ấn nhiều mảnh vỡ Thiên Đạo hơn.

"Xem ra ta cần phải nhanh chóng thu thập càng nhiều tinh hạch Thiên Đạo. Nhưng trước đó, ta vẫn phải tu luyện công pháp của Ngô Hiển trước đã." Anh tự nghĩ.

Vì anh đã mở ra Bát Cực đạo mạch, tám đạo mạch mạnh nhất, bước tiếp theo chính là mở ra nhiều đạo mạch hơn nữa, mười hai đạo mạch!

Mười hai đạo mạch khác với Bát Cực đạo mạch, nhưng lại tương đối dễ mở hơn. Hai đạo mạch bổ sung cho nhau, nhưng rất khó để khai mở cả hai cùng một lúc, từ xưa đến nay rất ít người có thể làm được điều đó. Ngay cả Ngô Hiển lúc bấy giờ cũng chỉ có thể miễn cưỡng mở được một trong mười hai đạo mạch sau khi mở ra Bát Cực đạo mạch.

Nhưng vào lúc này, Ngô Bình lại muốn thử, anh muốn mở toàn bộ mười hai đạo mạch!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Back
Top Bottom