-
Chương 3248: Khu vực cấm cấp 9, mười hai đạo mạch
Mở ra 12 đạo mạch đều có phương pháp bí mật khác nhau. Mỗi lần mở ra một cái, thực lực sẽ tăng gấp đôi, độ tương tác và hiểu biết đối với Đại Đạo cũng sẽ tăng gấp đôi. Nếu mười hai đạo mạch được mở ra, độ tương tác với Đại Đạo sẽ tăng lên hơn 4000 lần!
Anh vẫn dùng phương pháp bí truyền để mở đạo mạch thứ nhất. Đạo mạch này nằm ở tay trái và nó rất phù hợp với kinh mạch Thái Âm Phế Kinh mà anh đã quen thuộc ở thế giới chiều không gian thấp.
Anh rất tự tin và kích hoạt nó bằng tất cả sức mạnh của mình. Chưa đầy một canh giờ, nghe thấy một tiếng nổ lớn, Thái Âm Phế Kinh đã được mở ra. Điều này khiến hơi thở của anh nhanh như gió, toàn thân được gió bao quanh và từ từ bay lên không trung.
Một khi Thái Âm Phế Kinh được mở, sức mạnh của anh về mọi mặt đều tăng gấp đôi, bao gồm cả sự hiểu biết về Đại Đạo.
Ngô Bình tu luyện ở một nơi trống trãi và đã thu hút một sinh linh từ khu vực cấm. Đó là một con sói khổng lồ bị mù một mắt. Con mắt duy nhất lộ ra ánh sáng lạnh lẽo và chết chóc.
Hơi thở của con sói rất mạnh, nó từ từ tiến lại gần rồi đột nhiên lao tới. Ngay khi nó sắp tới gần đầu Ngô Bình, một bàn tay đã tóm lấy cổ nó và vặn mạnh.
"Rắc!"
Con sói khổng lồ đã chết. Ngô Bình đào ra một tinh hạch từ đầu con sói, bóp nát tại chỗ, sau đó hấp thụ và luyện hóa nó. Một lượng lớn các mảnh vỡ Thiên Đạo tương đối hoàn chỉnh được tập hợp trong lò luyện Thiên Đạo của anh, sau đó bị hấp thụ luyện hóa.
Có được những mảnh vỡ Thiên Đạo sở hữu những đoạn ngắn pháp tắc hoàn chỉnh thực sự khác biệt. Ngô Bình chỉ hấp thu và luyện hóa một viên tinh hạch, nhưng hiệu quả bù đắp cho sự thiếu hụt của Thiên Đạo đã vượt xa hiệu quả của việc luyện hóa hàng ngàn viên tinh hạch Thiên Đạo trước đó!
"Hay lắm! Chỉ cần ta tiếp tục luyện hóa, tốc độ bù đắp chỗ thiếu hụt của Thiên Đạo sẽ càng ngày càng nhanh."
Không lâu sau, anh đã mở được đạo mạch thứ hai, được gọi là Quyết Âm Tâm Bao Kinh.
Đạo mạch này vừa mở ra, tim của Ngô Bình đập mạnh, rung chuyển cả ba cõi và các tầng trời, toàn bộ khu vực cấm đều rung chuyển, cơ thể anh tràn đầy sức mạnh.
Anh phát hiện ra rằng 12 đạo mạch hoàn toàn phù hợp với thân thể của Thiên Cửu, như thể chúng vốn được tạo ra dành riêng cho Thiên Cửu vậy.
Sau khi mở ra hai đạo mạch, Ngô Bình cảm thấy thực lực của mình tăng lên rất nhiều nên tiếp tục đi vào bên trong. Trong vô thức, anh đã bước vào khu vực cấm cấp 5, những sinh linh ở vùng cấm này rõ ràng mạnh hơn hẳn.
Một con cá sấu khổng lồ xuất hiện và nuốt chửng anh. Nhưng giây tiếp theo, một nắm đấm đập vỡ sọ con cá sấu khổng lồ và cầm theo một viên tinh hạch ra.
Cứ như vậy, Ngô Bình vừa mở ra đạo mạch vữa giết chết sinh linh trong khu vực cấm và luyện hóa tinh hạch. Nửa tháng trôi qua trong chớp mắt.
Trong thời gian này, anh đã dần dần luyện hóa được Thiếu Âm Tâm Kinh, Thái Âm Tỳ Kinh..., hoàn toàn khai mở mười hai đạo mạch. Khi mười hai đạo mạch được mở ra và cộng hưởng với Bát Cực đạo mạch, tạo ra sức mạnh vô cùng to lớn. Như thể trời đất này là nhà của anh, các quy luật của Thiên Đạo cũng vì anh mà tồn tại.
Trong vòng nửa tháng, anh đã đi từ khu vực cấm cấp năm đến khu vực cấm cấp chín! Những sinh linh trong vùng cấm mà anh gặp phải cũng ngày càng mạnh mẽ hơn. Những tinh hạch sau này thậm chí còn chứa đựng các quy tắc hoàn chỉnh của Đại Đạo, điều này thật tuyệt vời!
Những sinh linh ở khu vực cấm cấp chín cực kỳ mạnh mẽ. Cho dù Ngô Bình có hai mươi đạo mạch, vẫn phải cẩn thận đối phó.
Ngô Bình ở trong khu vực cấm cấp chín hơn một tháng, giết chết hơn một trăm sinh linh các loại! Luyện hóa càng ngày càng nhiều tinh hạch, những nơi được lấp đầy trong chuỗi Thiên Đạo cũng càng ngày càng nhiều, nhưng cuối cùng cũng chỉ đạt khoảng một phần nghìn.
Tuy nhiên, một phần nghìn này lại có tác động rất lớn đến Ngô Bình. Khả năng kiểm soát cơ thể Thiên Cửu và Rìu Khai Thiên của anh trở nên hoàn hảo và linh hoạt hơn.
Sau khi ở đó hơn một tháng, anh cảm thấy hơi chán nên quyết định lên tầng hai và tầng ba để xem thử. Tất nhiên, điều quan trọng nhất là báo thù cho Ngô Hiển.
"Ngô Hiển, làm sao lên được tầng thứ năm?"
Ngô Hiển: "Thân phận của ngươi hiện tại vẫn là người ngoài, muốn vào tầng thứ năm, trước tiên phải vào tầng thứ ba. Nơi đó có rất nhiều tu sĩ, ngươi có thể tu luyện công pháp tuyệt thế của ta ở đó, Hạo Dương Thần Công."
Ngô Bình: "Được. Làm sao để vào tầng thứ ba?"
Ngô Hiển: "Ngươi chỉ cần toàn lực phóng thích tu vi, đấm vào không trung, tự nhiên có thể đột phá kết giới, tiến vào tầng thứ ba. Nhưng ngươi cần phải tiến vào khu vực có người ở mới có thể đột phá kết giới."
"Tốt."
Anh lập tức quay trở lại thành thị gần đó, anh bay trên thành thị và đấm ra một quyền, chỉ dùng một nửa sức mạnh của mình.
“Bùm!”
Một tiếng nổ lớn vang lên, bầu trời như xuất hiện một lỗ hổng lớn, không gian vỡ tan như gương, lộ ra cảnh tượng của một thời không khác.
Ngô Bình tiến lên một bước, tiến vào một không gian khác, chính là tầng thứ ba của thượng cảnh Hồng Mông.
Sau khi anh đi, tấm gương biến mất và mọi thứ trở lại bình thường. Lúc này, anh đang ở trên không trung của một thành thị, nhưng đó không phải là một thành thị hiện đại mà là một thành thị rất cổ kính.
Có những tu sĩ bay xung quanh, hơi thở của họ rất mạnh mẽ. Theo quan sát của anh, những tu sĩ kia đều là cường giả kỷ nguyên, người yếu nhất cũng là cường giả cảnh giới thứ 21. Tất nhiên, bọn họ đều không phải là cường giả danh sách.
Anh từ từ hạ xuống và đáp xuống một con phố. Hầu hết những người đi lại trên đường phố đều là tu sĩ.
Ngay khi chân anh vừa chạm đất, một người đàn ông từ bên cạnh bước tới, ánh mắt của đối phương rất lạnh lùng, hỏi: "Mới tới à?"
Ngô Bình: “Mới tới.”
Người này nhìn Ngô Bình và hỏi: "Ngươi có mang theo tiền không?"
Ngô Bình chớp mắt: "Tiền mà ngươi nói đến, là mảnh vỡ Thiên Đạo sao?"
Người này nói: "Đúng vậy. Nếu là tinh hạch thì càng tốt."
Ngô Bình: “Có.”
Người này cười nói: "Đưa hết tiền của ngươi đây, ta sẽ bảo vệ ngươi. Trên phố này, ai cũng phải trả phí bảo kê, nếu không thì đừng hòng sống sót đến khi trời tối, hiểu chưa?"
Ngô Bình cười nói: "Thật sao? Ta muốn thử xem có thể sống sót đến lúc trời tối hay không."
Ánh mắt người này trở nên hung dữ, hắn cười khà khà và nói: "Được, ta sẽ đáp ứng mong muốn của ngươi." Sau đó hắn quay người và bỏ đi.
Hắn đi đến một nơi gần đó và nói gì đó với mấy tên cấp dưới, những người này liền nhìn Ngô Bình với ánh mắt không mấy thiện cảm.
Ngô Bình không để ý đến bọn họ, đi về phía trước một lúc thì nhìn thấy một nơi bán đồ ăn. Bất cứ nơi nào anh đến, anh đều sẽ thử đồ ăn trước, nếu không thì chuyến đi sẽ lãng phí.
Anh gọi những món ăn đặc trưng và ăn một cách thỏa thích, đến khi ăn xong thì trời đã gần tối. Anh vỗ nhẹ vào bụng và chuẩn bị tìm chỗ nghỉ ngơi.
Anh ra ngoài và định đi tìm một quán trọ. Nhưng vừa đi được vài bước, đã có ba người chặn anh lại, cũng có ba người khác chặn đường anh từ phía sau.
Ngô Bình nhếch miệng cười và hỏi: "Các ngươi tìm ta có chuyện gì sao?"
Một người đàn ông râu xồm ở phía trước cười khẩy: "Nhóc con, nghe nói ngươi chán sống rồi nên chúng ta tới đây để tiễn ngươi lên đường!"
Đang nói, người này đột nhiên ra tay, túm lấy Ngô Bình. Ngô Bình đưa tay nắm lấy cổ tay hắn rồi đấm một cú.
"Phụt!"
Một cú đấm của anh khiến trời đất rung chuyển, sức mạnh khủng khiếp tràn vào cơ thể đối phương. Máu trào ra từ bảy lỗ trên người hắn. Xương và gân dưới da của hắn đều biến thành sương máu, sau đó chảy ra từ bảy lỗ.
Những người còn lại đều sợ hãi và bỏ chạy. Ngô Bình đưa tay ra bắt lấy bọn họ. Lực hút cực lớn hút bọn họ đến trước mặt anh, sau đó anh đánh ra một chưởng, năm người đó trở nên giống như người đàn ông trước đó, mọi thứ bên trong da của họ đều bốc hơi và chết ngay tại chỗ!
Sau khi đánh chết sáu người này, Ngô Bình tiến lên một bước và đi đến cuối phố, tu sĩ đã yêu cầu anh trả tiền đang đứng đó ngơ ngác.
Nhìn thấy Ngô Bình, hắn sợ đến mức quỳ rạp xuống đất, run rẩy nói: "Đại nhân, tha mạng..."
Anh vẫn dùng phương pháp bí truyền để mở đạo mạch thứ nhất. Đạo mạch này nằm ở tay trái và nó rất phù hợp với kinh mạch Thái Âm Phế Kinh mà anh đã quen thuộc ở thế giới chiều không gian thấp.
Anh rất tự tin và kích hoạt nó bằng tất cả sức mạnh của mình. Chưa đầy một canh giờ, nghe thấy một tiếng nổ lớn, Thái Âm Phế Kinh đã được mở ra. Điều này khiến hơi thở của anh nhanh như gió, toàn thân được gió bao quanh và từ từ bay lên không trung.
Một khi Thái Âm Phế Kinh được mở, sức mạnh của anh về mọi mặt đều tăng gấp đôi, bao gồm cả sự hiểu biết về Đại Đạo.
Ngô Bình tu luyện ở một nơi trống trãi và đã thu hút một sinh linh từ khu vực cấm. Đó là một con sói khổng lồ bị mù một mắt. Con mắt duy nhất lộ ra ánh sáng lạnh lẽo và chết chóc.
Hơi thở của con sói rất mạnh, nó từ từ tiến lại gần rồi đột nhiên lao tới. Ngay khi nó sắp tới gần đầu Ngô Bình, một bàn tay đã tóm lấy cổ nó và vặn mạnh.
"Rắc!"
Con sói khổng lồ đã chết. Ngô Bình đào ra một tinh hạch từ đầu con sói, bóp nát tại chỗ, sau đó hấp thụ và luyện hóa nó. Một lượng lớn các mảnh vỡ Thiên Đạo tương đối hoàn chỉnh được tập hợp trong lò luyện Thiên Đạo của anh, sau đó bị hấp thụ luyện hóa.
Có được những mảnh vỡ Thiên Đạo sở hữu những đoạn ngắn pháp tắc hoàn chỉnh thực sự khác biệt. Ngô Bình chỉ hấp thu và luyện hóa một viên tinh hạch, nhưng hiệu quả bù đắp cho sự thiếu hụt của Thiên Đạo đã vượt xa hiệu quả của việc luyện hóa hàng ngàn viên tinh hạch Thiên Đạo trước đó!
"Hay lắm! Chỉ cần ta tiếp tục luyện hóa, tốc độ bù đắp chỗ thiếu hụt của Thiên Đạo sẽ càng ngày càng nhanh."
Không lâu sau, anh đã mở được đạo mạch thứ hai, được gọi là Quyết Âm Tâm Bao Kinh.
Đạo mạch này vừa mở ra, tim của Ngô Bình đập mạnh, rung chuyển cả ba cõi và các tầng trời, toàn bộ khu vực cấm đều rung chuyển, cơ thể anh tràn đầy sức mạnh.
Anh phát hiện ra rằng 12 đạo mạch hoàn toàn phù hợp với thân thể của Thiên Cửu, như thể chúng vốn được tạo ra dành riêng cho Thiên Cửu vậy.
Sau khi mở ra hai đạo mạch, Ngô Bình cảm thấy thực lực của mình tăng lên rất nhiều nên tiếp tục đi vào bên trong. Trong vô thức, anh đã bước vào khu vực cấm cấp 5, những sinh linh ở vùng cấm này rõ ràng mạnh hơn hẳn.
Một con cá sấu khổng lồ xuất hiện và nuốt chửng anh. Nhưng giây tiếp theo, một nắm đấm đập vỡ sọ con cá sấu khổng lồ và cầm theo một viên tinh hạch ra.
Cứ như vậy, Ngô Bình vừa mở ra đạo mạch vữa giết chết sinh linh trong khu vực cấm và luyện hóa tinh hạch. Nửa tháng trôi qua trong chớp mắt.
Trong thời gian này, anh đã dần dần luyện hóa được Thiếu Âm Tâm Kinh, Thái Âm Tỳ Kinh..., hoàn toàn khai mở mười hai đạo mạch. Khi mười hai đạo mạch được mở ra và cộng hưởng với Bát Cực đạo mạch, tạo ra sức mạnh vô cùng to lớn. Như thể trời đất này là nhà của anh, các quy luật của Thiên Đạo cũng vì anh mà tồn tại.
Trong vòng nửa tháng, anh đã đi từ khu vực cấm cấp năm đến khu vực cấm cấp chín! Những sinh linh trong vùng cấm mà anh gặp phải cũng ngày càng mạnh mẽ hơn. Những tinh hạch sau này thậm chí còn chứa đựng các quy tắc hoàn chỉnh của Đại Đạo, điều này thật tuyệt vời!
Những sinh linh ở khu vực cấm cấp chín cực kỳ mạnh mẽ. Cho dù Ngô Bình có hai mươi đạo mạch, vẫn phải cẩn thận đối phó.
Ngô Bình ở trong khu vực cấm cấp chín hơn một tháng, giết chết hơn một trăm sinh linh các loại! Luyện hóa càng ngày càng nhiều tinh hạch, những nơi được lấp đầy trong chuỗi Thiên Đạo cũng càng ngày càng nhiều, nhưng cuối cùng cũng chỉ đạt khoảng một phần nghìn.
Tuy nhiên, một phần nghìn này lại có tác động rất lớn đến Ngô Bình. Khả năng kiểm soát cơ thể Thiên Cửu và Rìu Khai Thiên của anh trở nên hoàn hảo và linh hoạt hơn.
Sau khi ở đó hơn một tháng, anh cảm thấy hơi chán nên quyết định lên tầng hai và tầng ba để xem thử. Tất nhiên, điều quan trọng nhất là báo thù cho Ngô Hiển.
"Ngô Hiển, làm sao lên được tầng thứ năm?"
Ngô Hiển: "Thân phận của ngươi hiện tại vẫn là người ngoài, muốn vào tầng thứ năm, trước tiên phải vào tầng thứ ba. Nơi đó có rất nhiều tu sĩ, ngươi có thể tu luyện công pháp tuyệt thế của ta ở đó, Hạo Dương Thần Công."
Ngô Bình: "Được. Làm sao để vào tầng thứ ba?"
Ngô Hiển: "Ngươi chỉ cần toàn lực phóng thích tu vi, đấm vào không trung, tự nhiên có thể đột phá kết giới, tiến vào tầng thứ ba. Nhưng ngươi cần phải tiến vào khu vực có người ở mới có thể đột phá kết giới."
"Tốt."
Anh lập tức quay trở lại thành thị gần đó, anh bay trên thành thị và đấm ra một quyền, chỉ dùng một nửa sức mạnh của mình.
“Bùm!”
Một tiếng nổ lớn vang lên, bầu trời như xuất hiện một lỗ hổng lớn, không gian vỡ tan như gương, lộ ra cảnh tượng của một thời không khác.
Ngô Bình tiến lên một bước, tiến vào một không gian khác, chính là tầng thứ ba của thượng cảnh Hồng Mông.
Sau khi anh đi, tấm gương biến mất và mọi thứ trở lại bình thường. Lúc này, anh đang ở trên không trung của một thành thị, nhưng đó không phải là một thành thị hiện đại mà là một thành thị rất cổ kính.
Có những tu sĩ bay xung quanh, hơi thở của họ rất mạnh mẽ. Theo quan sát của anh, những tu sĩ kia đều là cường giả kỷ nguyên, người yếu nhất cũng là cường giả cảnh giới thứ 21. Tất nhiên, bọn họ đều không phải là cường giả danh sách.
Anh từ từ hạ xuống và đáp xuống một con phố. Hầu hết những người đi lại trên đường phố đều là tu sĩ.
Ngay khi chân anh vừa chạm đất, một người đàn ông từ bên cạnh bước tới, ánh mắt của đối phương rất lạnh lùng, hỏi: "Mới tới à?"
Ngô Bình: “Mới tới.”
Người này nhìn Ngô Bình và hỏi: "Ngươi có mang theo tiền không?"
Ngô Bình chớp mắt: "Tiền mà ngươi nói đến, là mảnh vỡ Thiên Đạo sao?"
Người này nói: "Đúng vậy. Nếu là tinh hạch thì càng tốt."
Ngô Bình: “Có.”
Người này cười nói: "Đưa hết tiền của ngươi đây, ta sẽ bảo vệ ngươi. Trên phố này, ai cũng phải trả phí bảo kê, nếu không thì đừng hòng sống sót đến khi trời tối, hiểu chưa?"
Ngô Bình cười nói: "Thật sao? Ta muốn thử xem có thể sống sót đến lúc trời tối hay không."
Ánh mắt người này trở nên hung dữ, hắn cười khà khà và nói: "Được, ta sẽ đáp ứng mong muốn của ngươi." Sau đó hắn quay người và bỏ đi.
Hắn đi đến một nơi gần đó và nói gì đó với mấy tên cấp dưới, những người này liền nhìn Ngô Bình với ánh mắt không mấy thiện cảm.
Ngô Bình không để ý đến bọn họ, đi về phía trước một lúc thì nhìn thấy một nơi bán đồ ăn. Bất cứ nơi nào anh đến, anh đều sẽ thử đồ ăn trước, nếu không thì chuyến đi sẽ lãng phí.
Anh gọi những món ăn đặc trưng và ăn một cách thỏa thích, đến khi ăn xong thì trời đã gần tối. Anh vỗ nhẹ vào bụng và chuẩn bị tìm chỗ nghỉ ngơi.
Anh ra ngoài và định đi tìm một quán trọ. Nhưng vừa đi được vài bước, đã có ba người chặn anh lại, cũng có ba người khác chặn đường anh từ phía sau.
Ngô Bình nhếch miệng cười và hỏi: "Các ngươi tìm ta có chuyện gì sao?"
Một người đàn ông râu xồm ở phía trước cười khẩy: "Nhóc con, nghe nói ngươi chán sống rồi nên chúng ta tới đây để tiễn ngươi lên đường!"
Đang nói, người này đột nhiên ra tay, túm lấy Ngô Bình. Ngô Bình đưa tay nắm lấy cổ tay hắn rồi đấm một cú.
"Phụt!"
Một cú đấm của anh khiến trời đất rung chuyển, sức mạnh khủng khiếp tràn vào cơ thể đối phương. Máu trào ra từ bảy lỗ trên người hắn. Xương và gân dưới da của hắn đều biến thành sương máu, sau đó chảy ra từ bảy lỗ.
Những người còn lại đều sợ hãi và bỏ chạy. Ngô Bình đưa tay ra bắt lấy bọn họ. Lực hút cực lớn hút bọn họ đến trước mặt anh, sau đó anh đánh ra một chưởng, năm người đó trở nên giống như người đàn ông trước đó, mọi thứ bên trong da của họ đều bốc hơi và chết ngay tại chỗ!
Sau khi đánh chết sáu người này, Ngô Bình tiến lên một bước và đi đến cuối phố, tu sĩ đã yêu cầu anh trả tiền đang đứng đó ngơ ngác.
Nhìn thấy Ngô Bình, hắn sợ đến mức quỳ rạp xuống đất, run rẩy nói: "Đại nhân, tha mạng..."
Bình luận facebook