-
Chương 3243: Thượng cảnh Hồng Mông
Lần này, những thành viên Minh tộc mạnh nhất trong toàn bộ thượng cảnh U Minh đều bị Ngô Bình giết chết, sau đó tinh luyện ra mệnh lực. Tiếp theo, anh bắt đầu săn lùng những cao thủ trong bảng xếp hạng của danh sách thứ nhất. Chỉ khi tất cả những Minh tộc này chết thì các chủng tộc bị áp bức khác mới được giải phóng. Tất nhiên, điều này cũng bao gồm cả Nhân tộc!
Vì vậy, anh bắt đầu truy cùng giết tận, các cao thủ Minh tộc trong danh sách lần lượt chết đi, năm mươi, một trăm, ba trăm!
Anh đã tinh luyện mệnh lực của những Minh tộc này và hấp thụ toàn bộ, sức mạnh của anh cũng theo đó tăng lên.
Cuối cùng, Minh tộc không thể chịu đựng được nữa nên đã cử một số người thay mặt họ đến nói chuyện với Ngô Bình.
Đối phương không dám gặp mặt, nên trước tiên tìm Phù Phong Dịch, nhờ hắn truyền đạt lại lời này.
Sau khi nghe tin, Ngô Bình đã yêu cầu Phù Phong Dịch dẫn Minh tộc kia tới đây.
Minh tộc thực sự hiểu được suy nghĩ của con người. Minh tộc được phái đến đã chuyển sinh vào thân xác của một mỹ nhân tuyệt sắc với vẻ ngoài xinh đẹp và quyến rũ mà bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy một lần cũng không thể quên.
Nữ Minh tộc quỳ xuống đất: "Tham kiến Đại Đế Nhân tộc!"
Ngô Bình nhìn cô ta và hỏi: "Các ngươi tìm ta có chuyện gì sao?"
Nữ Minh tộc: "Đại Đế, chúng ta hy vọng có thể cùng ngài giảng hòa. Dù sao Minh Tộc có số lượng rất lớn, không thể giết hết toàn bộ được. Hơn nữa, một khi thượng cảnh U Minh trở nên hỗn loạn, các chủng tộc khác nhau sẽ công kích và thôn tính lẫn nhau, đến lúc đó, sẽ không thiếu tu sĩ tử vong."
Ngô Bình: "Chúng ta có thể nói chuyện. Ta chỉ có một điều kiện. Hàng năm, Minh tộc các ngươi phải giao ra 10.000 thành viên Minh tộc có tu vi đạt tới cấp bậc danh sách để ta luyện hóa."
Nữ Minh tộc kinh hãi: "Đại Đế! Toàn bộ Minh tộc cũng không có nhiều cường giả danh sách, ngài làm như vậy thực sự rất quá đáng!"
Ngô Bình cười lạnh: "Quá đáng lắm sao? Trước kia các ngươi không phải cũng làm như vậy sao, thậm chí còn quá đáng hơn ta. Đây chính là điều kiện, nếu không tiếp nhận, vậy thì chỉ có thể diệt vong! Đợi ta giết sạch toàn bộ thành viên cấp cao của Minh tộc các ngươi, ta sẽ không cần phải ra tay với Minh tộc bên dưới nữa, các tộc khác liên hợp lại cũng có thể tiêu diệt các ngươi!"
Nữ Minh tộc hoảng loạn bỏ đi, một cuộc tranh luận dữ dội nổ ra trong tộc của Minh tộc, một số chấp nhận, một số thì không.
Ngô Bình không hề nhường nhịn bọn họ mà trực tiếp cầm Rìu Khai Thiên xông tới. Sau khi anh giết chết hàng chục ngàn cường giả danh sách, tiếng nói phản đối cuối cùng cũng biến mất.
Cuối cùng, Minh tộc đã chấp nhận điều kiện nhục nhã này và đồng ý mỗi năm sẽ đưa ra 10.000 cường giả danh sách cấp sao đến để anh luyện hóa mệnh lực!
Thiên Đạo tuần hoàn, báo ứng chắc chắn sẽ đến. Hành động của Ngô Bình khiến tất cả các tộc đều vui mừng, tất cả bọn họ đều tôn anh làm Đại Đế U Minh và làm anh đảm nhiệm vị trí chủ nhân của thượng cảnh U Minh!
Giết nhiều Minh tộc như vậy, Ngô Bình đã lĩnh ngộ được Đại Đạo U Minh. Cuối cùng, ý thức của thượng cảnh này đã được anh đánh thức. Sau một thời gian giao tiếp, anh đã có cơ hội lĩnh ngộ.
Đại Đạo U Minh không hề yếu hơn Đại Đạo Ngũ Hành. Ngô Bình phải mất hơn một tháng mới hiểu được 99% nội dung!
Tuy nhiên, thượng cảnh U Minh không phải là mục tiêu cuối cùng của Ngô Bình, anh đã quyết định đi đến thượng cảnh Hồng Mông.
Thượng cảnh Hồng Mông thuộc về thượng cảnh mười sao, hơn nữa qua nhiều kỷ nguyên vẫn là thượng cảnh mười sao. Nền tảng của nó vượt xa so với thượng cảnh U Minh hay thượng cảnh Ngũ Hành!
Đương nhiên, theo trí nhớ của anh, ở thượng cảnh Hồng Mông có rất nhiều cường giả, không thể tưởng tượng nổi.
Trước khi đi, anh lấy ra một thẻ bài. Vật phẩm này là thẻ bài thân phận để vào thượng cảnh Hồng Mông, chỉ có sử dụng nó mới có thể ra vào thượng cảnh Hồng Mông. Nếu không, dù tồn tại có mạnh mẽ đến đâu cũng không thể dùng vũ lực để xông vào được!
Khi đó, anh cũng là nhân vật nổi bật ở thượng cảnh Hồng Mông, địa vị tự nhiên không thấp, thân phận đại diện trên thẻ bài cũng không đơn giản.
Khi anh kích hoạt thẻ bài, nó hấp thụ sức mạnh của anh. Anh hấp thụ sức mạnh của chủ nhân ban đầu, vì vậy sức mạnh của anh được thẻ bài công nhận là chủ nhân ban đầu. Thẻ bài phát sáng, một cánh cửa gỗ xuất hiện trước mặt hai người, trên đó khắc những phù văn bí ẩn, không ngừng có hơi thở Hồng Mông tuôn ra từ khe cửa.
Ngô Bình đẩy cửa bước vào. Sau đó cánh cửa gỗ cũng biến mất theo anh.
Ngay sau đó, Ngô Bình đã tới một vùng đất hoang. Đại Đạo Hồng Mông cực kỳ mạnh mẽ đã gây ra một số áp lực cho anh. Mặc dù tu vi của anh rất mạnh, nhưng lúc này anh vẫn bị áp chế.
Trong đầu anh vang lên thanh âm ý thức kiếp trước của nguyên chủ: "Đại Đạo Hồng Mông là đại đạo cao nhất, tất cả sức mạnh đều bị áp chế, ngươi cần thời gian để thích ứng."
Ngô Bình cũng từng có trải nghiệm tương tự và nói: "Có phải là ta cần phải tu luyện công pháp ở đây mới được không?"
"Đúng vậy. Tu luyện công pháp, hấp thu khí Hồng Mông, mở đạo mạch, như vậy mới có thể khống chế được lực lượng ở đây. Mặc dù hiện tại ngươi mạnh hơn những người bình thường, nhưng nếu gặp phải cao thủ thì sẽ rất nguy hiểm."
Kiếp trước của nguyên chủ tên là Ngô Hiển, là thiên tài số một của Ngô thị. Lúc đó, khi người nhà Ngô Hiển bị bao vây, không một người nào trong cùng gia tộc ở xung quanh ra tay giúp đỡ. Sau đó, hắn điều tra mới phát hiện tất cả bọn họ đều đã bị mua chuộc và được hưởng lợi.
Ngô Bình đi một hồi, thấy trước mặt mơ hồ có một tòa thành xuất hiện. Anh miễn cưỡng có thể bay được trên không trung.
“Báo thù, báo thù!”
Giọng nói của nguyên chủ đột nhiên lại vang lên trong đầu anh, vô cùng kích động.
"Đừng nóng vội, ngươi phải để ta thích ứng với thượng cảnh Hồng Mông, đúng không? Nơi này lớn hơn nhiều so với thượng cảnh Ngũ Hành và thượng cảnh U Minh."
Ngô Bình khá ngạc nhiên khi chứng kiến tình hình bên trong thành thị ở đây, vì trông giống như một thành thị "hiện đại hóa", những tòa nhà bê tông cốt thép và ô tô chạy trên mặt đất.
"Ngô Hiển, không ngờ nơi này thực ra cũng giống như thế giới thế tục vậy."
Ngô Hiển: "Thế tục chỉ là hình chiếu của nơi này. Mỗi kỷ nguyên đều sẽ xuất hiện cái mà ngươi gọi là 'thế tục."
Sau khi bay được một lúc, Ngô Bình không thể chịu đựng được nữa nên từ từ đáp xuống đất và đi về phía một con đường.
Khi đi tới ven đường, một chiếc xe dừng lại, ngồi trong xe là một người đẹp tóc dài đeo kính râm, cô ta ăn mặc rất thời trang và xinh đẹp, nhưng Ngô Bình không cảm nhận được sức mạnh to lớn nào từ cô ta, có vẻ như cô ta chỉ là một người bình thường.
Người đẹp tóc dài tò mò nhìn Ngô Bình rồi hỏi: "Anh đang đi quay phim à? Sao lại ăn mặc thế này."
Ngô Bình cười nói: "Đúng rồi, tôi vừa quay phim xong, lúc tôi đi tiểu thì bọn họ đều đi rồi. Người đẹp, cô có thể chở tôi về thành phố được không.”
Người đẹp đang lái một chiếc xe thể thao, cô ta nghiên đầu và nói: "Lên xe đi."
Ngô Bình ngồi ở ghế phụ, anh liếc nhìn bảng điều khiển và phát hiện rằng chiếc xe này thực sự khác với chiếc xe mà anh từng quen thuộc. Ví dụ, chiếc xe này không đốt xăng mà đốt thứ gì đó khác. Khí thải mà nó thải ra cũng không chứa chất gây ô nhiễm và là một dạng năng lượng sạch.
Hơn nữa, năng lượng của loại năng lượng này rất mạnh. Chiếc xe tăng tốc rất nhanh, đạt tốc độ 150 km/giờ chỉ trong tích tắc.
Ngô Bình phát hiện ra rằng bên ngoài thành phố có rất nhiều vùng đất rộng lớn hoang tàn vắng vẻ, cỏ dại mọc um tùm. Không hề có cánh đồng màu mỡ, cũng không có thôn làng.
Người đẹp cũng nhìn anh và nói: "Tôi tên là Điền Ni, tôi nên gọi anh là gì?"
Ngô Bình cười nói: "Tôi tên là Ngô Bình. Người đẹp, cô lái xe rất giỏi."
Điền Ni cười nói: "Đương nhiên, tôi là một tay đua."
Ngô Bình nói: "Thật sao? Tay đua xe rất ngầu."
Lúc này, một chiếc xe khác ở phía sau đang nhanh chóng tiến đến và chạy song song với xe này, trên chiếc xe đó là một người đàn ông tóc xanh. Khi nhìn thấy Ngô Bình trong xe, hắn ra hiệu cho Điền Ni dừng xe lại.
Sắc mặt Điền Ni biến đổi, nói: "Anh sẽ gặp rắc rối, lát nữa cho dù hắn nói gì, cũng đừng cãi lại, tôi sẽ bảo đảm anh không sao!"
Vì vậy, anh bắt đầu truy cùng giết tận, các cao thủ Minh tộc trong danh sách lần lượt chết đi, năm mươi, một trăm, ba trăm!
Anh đã tinh luyện mệnh lực của những Minh tộc này và hấp thụ toàn bộ, sức mạnh của anh cũng theo đó tăng lên.
Cuối cùng, Minh tộc không thể chịu đựng được nữa nên đã cử một số người thay mặt họ đến nói chuyện với Ngô Bình.
Đối phương không dám gặp mặt, nên trước tiên tìm Phù Phong Dịch, nhờ hắn truyền đạt lại lời này.
Sau khi nghe tin, Ngô Bình đã yêu cầu Phù Phong Dịch dẫn Minh tộc kia tới đây.
Minh tộc thực sự hiểu được suy nghĩ của con người. Minh tộc được phái đến đã chuyển sinh vào thân xác của một mỹ nhân tuyệt sắc với vẻ ngoài xinh đẹp và quyến rũ mà bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy một lần cũng không thể quên.
Nữ Minh tộc quỳ xuống đất: "Tham kiến Đại Đế Nhân tộc!"
Ngô Bình nhìn cô ta và hỏi: "Các ngươi tìm ta có chuyện gì sao?"
Nữ Minh tộc: "Đại Đế, chúng ta hy vọng có thể cùng ngài giảng hòa. Dù sao Minh Tộc có số lượng rất lớn, không thể giết hết toàn bộ được. Hơn nữa, một khi thượng cảnh U Minh trở nên hỗn loạn, các chủng tộc khác nhau sẽ công kích và thôn tính lẫn nhau, đến lúc đó, sẽ không thiếu tu sĩ tử vong."
Ngô Bình: "Chúng ta có thể nói chuyện. Ta chỉ có một điều kiện. Hàng năm, Minh tộc các ngươi phải giao ra 10.000 thành viên Minh tộc có tu vi đạt tới cấp bậc danh sách để ta luyện hóa."
Nữ Minh tộc kinh hãi: "Đại Đế! Toàn bộ Minh tộc cũng không có nhiều cường giả danh sách, ngài làm như vậy thực sự rất quá đáng!"
Ngô Bình cười lạnh: "Quá đáng lắm sao? Trước kia các ngươi không phải cũng làm như vậy sao, thậm chí còn quá đáng hơn ta. Đây chính là điều kiện, nếu không tiếp nhận, vậy thì chỉ có thể diệt vong! Đợi ta giết sạch toàn bộ thành viên cấp cao của Minh tộc các ngươi, ta sẽ không cần phải ra tay với Minh tộc bên dưới nữa, các tộc khác liên hợp lại cũng có thể tiêu diệt các ngươi!"
Nữ Minh tộc hoảng loạn bỏ đi, một cuộc tranh luận dữ dội nổ ra trong tộc của Minh tộc, một số chấp nhận, một số thì không.
Ngô Bình không hề nhường nhịn bọn họ mà trực tiếp cầm Rìu Khai Thiên xông tới. Sau khi anh giết chết hàng chục ngàn cường giả danh sách, tiếng nói phản đối cuối cùng cũng biến mất.
Cuối cùng, Minh tộc đã chấp nhận điều kiện nhục nhã này và đồng ý mỗi năm sẽ đưa ra 10.000 cường giả danh sách cấp sao đến để anh luyện hóa mệnh lực!
Thiên Đạo tuần hoàn, báo ứng chắc chắn sẽ đến. Hành động của Ngô Bình khiến tất cả các tộc đều vui mừng, tất cả bọn họ đều tôn anh làm Đại Đế U Minh và làm anh đảm nhiệm vị trí chủ nhân của thượng cảnh U Minh!
Giết nhiều Minh tộc như vậy, Ngô Bình đã lĩnh ngộ được Đại Đạo U Minh. Cuối cùng, ý thức của thượng cảnh này đã được anh đánh thức. Sau một thời gian giao tiếp, anh đã có cơ hội lĩnh ngộ.
Đại Đạo U Minh không hề yếu hơn Đại Đạo Ngũ Hành. Ngô Bình phải mất hơn một tháng mới hiểu được 99% nội dung!
Tuy nhiên, thượng cảnh U Minh không phải là mục tiêu cuối cùng của Ngô Bình, anh đã quyết định đi đến thượng cảnh Hồng Mông.
Thượng cảnh Hồng Mông thuộc về thượng cảnh mười sao, hơn nữa qua nhiều kỷ nguyên vẫn là thượng cảnh mười sao. Nền tảng của nó vượt xa so với thượng cảnh U Minh hay thượng cảnh Ngũ Hành!
Đương nhiên, theo trí nhớ của anh, ở thượng cảnh Hồng Mông có rất nhiều cường giả, không thể tưởng tượng nổi.
Trước khi đi, anh lấy ra một thẻ bài. Vật phẩm này là thẻ bài thân phận để vào thượng cảnh Hồng Mông, chỉ có sử dụng nó mới có thể ra vào thượng cảnh Hồng Mông. Nếu không, dù tồn tại có mạnh mẽ đến đâu cũng không thể dùng vũ lực để xông vào được!
Khi đó, anh cũng là nhân vật nổi bật ở thượng cảnh Hồng Mông, địa vị tự nhiên không thấp, thân phận đại diện trên thẻ bài cũng không đơn giản.
Khi anh kích hoạt thẻ bài, nó hấp thụ sức mạnh của anh. Anh hấp thụ sức mạnh của chủ nhân ban đầu, vì vậy sức mạnh của anh được thẻ bài công nhận là chủ nhân ban đầu. Thẻ bài phát sáng, một cánh cửa gỗ xuất hiện trước mặt hai người, trên đó khắc những phù văn bí ẩn, không ngừng có hơi thở Hồng Mông tuôn ra từ khe cửa.
Ngô Bình đẩy cửa bước vào. Sau đó cánh cửa gỗ cũng biến mất theo anh.
Ngay sau đó, Ngô Bình đã tới một vùng đất hoang. Đại Đạo Hồng Mông cực kỳ mạnh mẽ đã gây ra một số áp lực cho anh. Mặc dù tu vi của anh rất mạnh, nhưng lúc này anh vẫn bị áp chế.
Trong đầu anh vang lên thanh âm ý thức kiếp trước của nguyên chủ: "Đại Đạo Hồng Mông là đại đạo cao nhất, tất cả sức mạnh đều bị áp chế, ngươi cần thời gian để thích ứng."
Ngô Bình cũng từng có trải nghiệm tương tự và nói: "Có phải là ta cần phải tu luyện công pháp ở đây mới được không?"
"Đúng vậy. Tu luyện công pháp, hấp thu khí Hồng Mông, mở đạo mạch, như vậy mới có thể khống chế được lực lượng ở đây. Mặc dù hiện tại ngươi mạnh hơn những người bình thường, nhưng nếu gặp phải cao thủ thì sẽ rất nguy hiểm."
Kiếp trước của nguyên chủ tên là Ngô Hiển, là thiên tài số một của Ngô thị. Lúc đó, khi người nhà Ngô Hiển bị bao vây, không một người nào trong cùng gia tộc ở xung quanh ra tay giúp đỡ. Sau đó, hắn điều tra mới phát hiện tất cả bọn họ đều đã bị mua chuộc và được hưởng lợi.
Ngô Bình đi một hồi, thấy trước mặt mơ hồ có một tòa thành xuất hiện. Anh miễn cưỡng có thể bay được trên không trung.
“Báo thù, báo thù!”
Giọng nói của nguyên chủ đột nhiên lại vang lên trong đầu anh, vô cùng kích động.
"Đừng nóng vội, ngươi phải để ta thích ứng với thượng cảnh Hồng Mông, đúng không? Nơi này lớn hơn nhiều so với thượng cảnh Ngũ Hành và thượng cảnh U Minh."
Ngô Bình khá ngạc nhiên khi chứng kiến tình hình bên trong thành thị ở đây, vì trông giống như một thành thị "hiện đại hóa", những tòa nhà bê tông cốt thép và ô tô chạy trên mặt đất.
"Ngô Hiển, không ngờ nơi này thực ra cũng giống như thế giới thế tục vậy."
Ngô Hiển: "Thế tục chỉ là hình chiếu của nơi này. Mỗi kỷ nguyên đều sẽ xuất hiện cái mà ngươi gọi là 'thế tục."
Sau khi bay được một lúc, Ngô Bình không thể chịu đựng được nữa nên từ từ đáp xuống đất và đi về phía một con đường.
Khi đi tới ven đường, một chiếc xe dừng lại, ngồi trong xe là một người đẹp tóc dài đeo kính râm, cô ta ăn mặc rất thời trang và xinh đẹp, nhưng Ngô Bình không cảm nhận được sức mạnh to lớn nào từ cô ta, có vẻ như cô ta chỉ là một người bình thường.
Người đẹp tóc dài tò mò nhìn Ngô Bình rồi hỏi: "Anh đang đi quay phim à? Sao lại ăn mặc thế này."
Ngô Bình cười nói: "Đúng rồi, tôi vừa quay phim xong, lúc tôi đi tiểu thì bọn họ đều đi rồi. Người đẹp, cô có thể chở tôi về thành phố được không.”
Người đẹp đang lái một chiếc xe thể thao, cô ta nghiên đầu và nói: "Lên xe đi."
Ngô Bình ngồi ở ghế phụ, anh liếc nhìn bảng điều khiển và phát hiện rằng chiếc xe này thực sự khác với chiếc xe mà anh từng quen thuộc. Ví dụ, chiếc xe này không đốt xăng mà đốt thứ gì đó khác. Khí thải mà nó thải ra cũng không chứa chất gây ô nhiễm và là một dạng năng lượng sạch.
Hơn nữa, năng lượng của loại năng lượng này rất mạnh. Chiếc xe tăng tốc rất nhanh, đạt tốc độ 150 km/giờ chỉ trong tích tắc.
Ngô Bình phát hiện ra rằng bên ngoài thành phố có rất nhiều vùng đất rộng lớn hoang tàn vắng vẻ, cỏ dại mọc um tùm. Không hề có cánh đồng màu mỡ, cũng không có thôn làng.
Người đẹp cũng nhìn anh và nói: "Tôi tên là Điền Ni, tôi nên gọi anh là gì?"
Ngô Bình cười nói: "Tôi tên là Ngô Bình. Người đẹp, cô lái xe rất giỏi."
Điền Ni cười nói: "Đương nhiên, tôi là một tay đua."
Ngô Bình nói: "Thật sao? Tay đua xe rất ngầu."
Lúc này, một chiếc xe khác ở phía sau đang nhanh chóng tiến đến và chạy song song với xe này, trên chiếc xe đó là một người đàn ông tóc xanh. Khi nhìn thấy Ngô Bình trong xe, hắn ra hiệu cho Điền Ni dừng xe lại.
Sắc mặt Điền Ni biến đổi, nói: "Anh sẽ gặp rắc rối, lát nữa cho dù hắn nói gì, cũng đừng cãi lại, tôi sẽ bảo đảm anh không sao!"
Bình luận facebook