• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Hot Thần Y Trở Lại (2 Viewers)

  • Chương 3209: Khiêu chiến Tiêu Biệt Khách

Bốn người bọn họ hừ lạnh một tiếng, hoàn toàn không coi trọng Ngô Bình, đôi bàn tay của họ đột nhiên phát ra ánh sáng đỏ, đánh về phía anh.

Ngô Bình giơ bàn tay lên đỡ đòn tấn công, một tiếng "bùm" vang lên, bốn người bị đánh bay, cánh tay cũng bị gãy.

Sau đó, Ngô Bình tung một chưởng xuống, đập đầu một tên vào bụng hắn. Mặc dù người này không chết nhưng lại vô cùng đau đớn.

Ba người còn lại sợ tới mức liên tục lùi lại nhưng không tránh được. Ngô Bình đánh ba chưởng vào không trung, cũng đập đầu bọn họ vào bụng.

Bích Hải Cơ kinh hãi, nhìn chằm chằm vào Ngô Bình, hỏi: "Ngươi là ai?"

Ngô Bình chỉ vào mũi mình, nói: "Ta là con rể nhà này, cút cho ta! Nếu ta còn nhìn thấy ngươi nữa, ta sẽ đập đầu ngươi vào bụng!"

Nhìn thấy thực lực của Ngô Bình, Bích Hải Cơ không dám ở lại nữa, quay người bỏ đi.

Sau khi đuổi những người này đi, Xuân Lan Y Vân ra ngoài tìm người hầu, trang viên nhanh chóng náo nhiệt trở lại.

Buổi tối, Xuân Lan Y Vân sai người hầu chuẩn bị một bàn rượu và đồ ăn, bà ấy uống chút rượu với họ rồi trở về phòng nghỉ ngơi, đây là muốn tạo cơ hội cho Ngô Bình và Bích Nguyệt.

Gương mặt xinh đẹp của Bích Nguyệt ửng hồng, cô ta liếc nhìn Ngô Bình và hỏi: "Lúc trước có phải ngươi cố ý thu hút sự chú ý của ta không?"

Lúc này Ngô Bình có phủ nhận cũng không có ý nghĩa gì, anh thở dài và nói: "Cứ coi là vậy đi, ta biết chắc chắn ngươi sẽ thích một người đàn ông như ta."

Bích Nguyệt nhéo anh một cái, giận dỗi nói: "Đừng có khoác lác nữa!"

Ngô Bình cười toe toét, nói: "Nghe lời dì nói, chúng ta sinh một đứa con nhé?"

Bích Nguyệt cúi đầu: "Nhưng chúng ta vẫn chưa kết hôn mà."

Ngô Bình: "Đó là sự ràng buộc đối với người thường, người tu hành như chúng ta đâu cần quan tâm làm gì." Vừa nói, tay anh đã vòng qua vòng eo thon thả của Bích Nguyệt.

Bích Nguyệt không phản kháng mà chỉ rúc vào lòng anh.

Đêm đó không ai nói với ai một lời nào.

Sáng hôm sau, Bích Nguyệt thức dậy, Ngô Bình cũng mở mắt.

Trong đầu anh vang lên giọng nói của Thiên Quân: "Chúc mừng, ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên."

Ngô Bình xoa xoa eo, nói: "Phụ nữ Thiên Nhân tộc thật là khó đối phó, đau hết cả eo."

Sau một hồi im lặng, anh nói: "Bảng xếp hạng danh sách thứ nhất của thượng cảnh Huyền Hoàng và thượng cảnh Thiên Nhân có phải là một không?"

Thiên Quân: "Không hoàn toàn. Thứ ngươi đang thấy bây giờ là bảng xếp hạng phụ, là bảng xếp hạng của danh sách thứ nhất ở thượng cảnh Huyền Hoàng và một số khu vực nhỏ. Chỉ sau khi ngươi tiến vào mười vị trí đầu bảng phụ thì bảng xếp hạng đầy đủ mới xuất hiện."

Ngô Bình: "Ta hiểu rồi. Vậy ta không thể khiêu chiến với những cường giả danh sách ở thượng cảnh Thiên Nhân được?"

Thiên Quân: "Điều đó không ảnh hưởng gì. Ngươi có thể tồn tại trong hai danh sách phụ cùng một lúc, chúng sẽ không ảnh hưởng đến nhau."

Ánh mắt Ngô Bình sáng lên: "Nếu có thể, ta muốn khiêu chiến vị trí thứ 72 trong danh sách thứ nhất!"

Thiên Quân: "Được. Nếu ngươi khiêu chiến thành công, ngươi sẽ được coi là thành viên của thượng cảnh Thiên Nhân này."

Được sự cho phép của Thiên Quân, Ngô Bình đẩy cửa ra thì thấy Bích Nguyệt đang ôm một con mèo trắng, ngồi trong đại sảnh và nói chuyện với Xuân Lan Y Vân.

Thấy anh thức dậy, Xuân Lan Y Vân mỉm cười nói: "Ngô Bình, đến ngồi đi."

Khi mẹ vợ gọi, Ngô Bình ngoan ngoãn ngồi xuống và nói: "Dì."

Mẹ vợ mỉm cười nói: "Về sau cứ gọi ta là dì Vân đi."

Ngô Bình gật đầu: "Dì Vân."

Xuân Lan Y Vân nói: "Ngô Bình, sắp xếp thời gian ta sẽ tổ chức hôn sự cho ngươi và Bích Nguyệt. Ta biết ngươi không phải là Thiên Nhân tộc, cũng không phải là tu sĩ của thế giới này, có lẽ một thời gian nữa ngươi sẽ rời đi. Ta không có bất kỳ yêu cầu gì với ngươi, chỉ hy vọng khi ngươi rời đi, có thể mang theo Bích Nguyệt."

Bích Nguyệt vội nói: "Mẫu thân! Con không đi đâu, con muốn ở lại với người!"

Xuân Lan Y Vân lắc đầu: "Ta không cần con ở cùng, con có cuộc sống riêng của mình. Ngô Bình có tương lai tươi sáng, con đi theo hắn, ta cũng yên tâm."

Ngô Bình: "Dì Vân, ta có một cách có lẽ có thể tìm ra tung tích của thúc thúc."

Đôi mắt đẹp của Xuân Lan Y Vân sáng lên: "Cách gì?"

Ngô Bình: "Ta sẽ truyền tin rằng ta sẽ khiêu chiến với cao thủ xếp hạng 72 trong danh sách thứ nhất kia. Nếu việc thúc thúc mất tích có liên quan đến hắn thì hắn nhất định sẽ đối phó với ta. Như vậy, ta có thể tra ra lúc trước hắn đã làm gì với thúc thúc."

Xuân Lan Y Vân nghe vậy, lập tức lắc đầu nói: "Không được. Như vậy quá nguy hiểm. Khó khăn lắm Bích Nguyệt mới tìm được một người chồng hoàn hảo như ngươi. Ta không thể để nguội gặp nguy hiểm được."

Ngô Bình: "Dì Vân, ta nhất định sẽ đánh bại được hắn."

Xuân Lan Y Vân xua tay: "Đừng nhắc đến chuyện này nữa, ta sẽ không đồng ý."

Nhìn thấy thái độ kiên quyết của bà ấy, Ngô Bình im lặng.

Xuân Lan Y Vân vội vã rời đi vì bà ấy vẫn còn một số việc phải làm.

Ngô Bình lập tức nói với Bích Nguyệt: "Ngươi đợi ta ở nhà, ta ra ngoài một lát."

Bích Nguyệt hiểu được suy nghĩ của anh nên hỏi: "Ngươi định đi lan truyền tin tức này sao?"

Ngô Bình cười nói: "Ngươi có tin ta không?"

Bích Nguyệt gật đầu: "Tin!"

Ngô Bình: "Ta không hề quan tâm đến người xếp thứ 72 đó. Nếu ngươi là người phụ nữ của ta, chuyện của ngươi cũng là chuyện của ta. Ta nhất định sẽ giúp ngươi tìm ra tung tích của thúc thúc!"

Bích Nguyệt cảm động, cô ta nhẹ nhàng gật đầu: "Được. Vậy ta phải làm gì?"

"Ngươi không cần làm gì cả, cứ ở nhà chờ tin của ta là được."

Sau khi ra khỏi trang viên, Ngô Bình hỏi Thiên Quân: "Phải làm sao ta mới có thể khiêu chiến người đó?"

Thiên Quân: "Ta có thể khiến thứ hạng của ngươi ở thượng cảnh Huyền Hoàng xuất hiện trên bảng xếp hạng địa phương. Như vậy, ngươi sẽ có tư cách khiêu chiến bất kỳ ai trong bảng xếp hạng."

Ngô Bình: “Cảm ơn!”

Trong chốc lát, tất cả cường giả trong danh sách thứ nhất đều nhìn thấy cái tên "Vũ Thiên". Cùng lúc đó, giọng nói của Ngô Bình vang vọng giữa trời đất: "Trong vòng ba ngày, Vũ Thiên ta sẽ khiêu chiến với Tiêu Biệt Khách của danh sách thứ nhất!"

Sau khi tin tức lan truyền, Ngô Bình một mình đi đến một ngọn núi ở phía đông thành trì. Không có ai khác trên đỉnh núi, anh ngồi trên đỉnh núi và cố tình phòng ra hơi thở. Nếu Tiêu Biệt Khách kia muốn đối phó anh như năm xưa thì có thể dễ dàng tìm ra vị trí của anh.

Ngày đầu tiên, Ngô Bình vẫn luôn tu luyện mà không phát hiện ra bất cứ điều gì.

Ngày hôm sau, vào buổi chiều, Ngô Bình đột nhiên mở mắt, anh phát hiện có vô số cặp mắt đột nhiên xuất hiện xung quanh mình, những đôi mắt này lơ lửng trên không trung, nhìn chằm chằm vào anh.

Mỗi đôi mắt đều tỏa ra một sức mạnh khóa chặt lấy anh. Vô số cặp mắt tạo thành một sức mạnh khủng khiếp giam cầm cơ thể anh, khiến anh không thể cử động.

Ngô Bình nhíu mày, thở dài hỏi: "Là ngươi sao? Tiêu Biệt Khách!"

Một khuôn mặt mờ nhạt hiện ra trước mặt Ngô Bình. Đó là một người đàn ông, hắn lạnh lùng nhìn Ngô Bình, nói: "Ngươi tung tin tức muốn khiêu chiến ta, ngươi rất can đảm."

Ngô Bình: "Ngươi có gì hay ho hơn người khác? Ta không thể khiêu chiến ngươi sao?"

Tiêu Biệt Khách cười lạnh: "Trước kia, những kẻ kiêu ngạo như ngươi đều bị ta giết sạch!"

Ngô Bình: "Xem ra ngươi không nắm chắc đối phó được ta nên mới dùng cách này để ám hại ta!"

"Chỉ cần đánh bại được đối thủ thì dùng thủ đoạn gì còn quan trọng sao?" Đối phương cười một cách kỳ lạ, như thể đã nắm chắc sẽ thắng Ngô Bình.

Ngô Bình đột nhiên hỏi: "Ngươi cho rằng có thể đánh bại được ta sao?"

“Chẳng lẽ không phải sao?” Đối phương cười lạnh hỏi: “Mười vạn đôi mắt Phù Thế của ta có thể giam cầm cả mười cường giả đứng đầu danh sách thứ nhất, huống chi là ngươi?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom